Jump to content

Advertisements




Sống có ý nghĩa, kính các Thầy góp ý, xin cảm ơn!


98 replies to this topic

#61 zer0

    Hội viên

  • Hội Viên TVLS
  • Pip
  • 482 Bài viết:
  • 1005 thanks

Gửi vào 05/05/2013 - 09:25

Vui lòng Đăng nhập hoặc Đăng ký hội viên để đọc nội dung đã ẩn

Alex,

Tôi đọc thấy các bài đăng trong này có ý nghĩa rất hay và có thể giúp một số bạn trong cuộc sống đời thường (take it easy, dude)

Sửa bởi zer0: 05/05/2013 - 09:27


#62 AlexPhong

    Pro Member

  • Hội Viên TVLS
  • PipPipPipPip
  • 2382 Bài viết:
  • 8851 thanks

Gửi vào 05/05/2013 - 09:31

Vui lòng Đăng nhập hoặc Đăng ký hội viên để đọc nội dung đã ẩn

doremi, on 05/05/2013 - 09:23, said:

Đầu tiên xin cảm ơn bác AlexPhong đã cảnh báo, đúng là phải hết sức cẩn thận trong suy nghĩ, vì thối nát trong suy nghĩ rồi sẽ có thối nát trong hành động, rồi sẽ có thối nát trong số phận mỗi con người, dẫn đến sự thối nát trong xã hội.
Thứ 2: Muốn sửa sai cải xấu cho xã hội phải đứng lên quy tụ những người cùng chí hướng và làm cách mạng vỗ mặt, xin hỏi bác AlexPhong có cao kiến gì cách mạng vỗ mặt ở đây là gì, và vỗ mặt ai?
Theo ý tôi hiểu thì : cách mạng với cái xấu, cái lười, cái ích kỷ, cái hưởng thụ trong mỗi con người chúng ta, nếu chưa đúng, thì phiền bác tiếp tục khai sáng!
Sống ở trên đời cứ rình rình đòi vỗ mặt người khác, e lè không ổn, mất tư cách và mất mạng như chơi, mình không điều khiển được mình thì điều khiển được ai? Chỉ vì chưa tập trung tu dưỡng bản thân và dìu dắt giúp đỡ người khác cùng làm thiện, cứ đòi vỗ mặt vào cái sai của người khác, nếu vì giúp đỡ người khác thì không nói gì, nhưng để thỏa mãn cái tôi của bản thân, ta đây tốt, ngươi như thế là ngu, là dở, là vất đi...mới thành thù hận, mới thành phức tạp xã hội...Ở đời, mấy ai tự nhận mình sai, dù tự biết là mình sai lè ra đấy, nhưng khi bị người khác vỗ mặt , e là cái bản ngã sẽ trỗi dậy để tự bảo vệ...chi bằng trước hết tự vỗ mặt mình, tự sửa sai mình...
Thứ 3: đời ị bậy mà mình đi dọn thì đời còn ị tràn lan khắp chốn , nếu ai cũng nghĩ vậy thì không còn ai ị bậy hay là đời sẽ sạch sẽ hơn? Chợt nghĩ đến việc: khi có tai nạn giao thông thì mọi người đổ xô đến xem, rồi hôi của, ...rất ít người nghĩ đến việc đưa nạn nhân đi cấp cứu, ...
Nếu mình có khả năng dọn thì cứ dọn, người có lịch sự sẽ tự biết nên làm gì, còn người chưa lịch sự, nếu chưa biết nên làm gì, thì ít ra xã hội cũng sạch hơn chút...
Thứ 4: Về thu nhập để chu cấp cho nhu cầu bản thân thì con đường duy nhất là lao động và lao động chăm chỉ. Chỉ có thằng lười mới nghèo rồi biện minh đi bới rác là giúp đời.
Đúng là nếu không lao động và lao động chăm chỉ thì có mà cạp đất mà ăn. Nhưng bác AlexPhong chưa đọc kỹ những gì tôi viết, ý ở đây của tôi là, bất cứ ai cũng có thể vươn lên, làm đẹp cuộc đời, dù đó là người nghèo khó. Đi bới rác rồi có thể bán đồng nát, vừa có cái cho vào bụng, vừa bảo vệ môi trường. Cái Tâm đáng quý là ở chỗ, trong khó khăn do chủ quan, khách quan,vẫn tìm cách vươn lên, lợi cho bản thân và cho người khác. Có thể cách "ăn rác" theo cả nghĩa đen và nghĩa bóng, còn "tham ô, lãng phí" là ăn xương máu của người khác.
Thứ 5: Thân không lo được thì giúp ai
Đúng là thân lo chưa xong còn lo cho ai, mình phải tự lo cho bản thân, tự lực tự cường vươn lên, sẵn sàng làm mọi việc dù việc nhỏ bé nhất, nhưng cái Tâm luôn hướng tới lợi ích cộng đồng, chứ đừng nên "Mượn đạo tạo đời", nếu tự xét thấy bản thân chưa đủ tài đức đừng vội "đứng lên quy tụ những người cùng chí hướng và làm cách mạng vỗ mặt, e là chỉ vì tham vọng ích kỷ của bản thân, khiến xã hội thêm náo loạn lên mà thôi.
Bởi vì tôi đang bàn cách cục của người nghèo khổ, lang thang chứ không bàn cách cục của vĩ nhân...
Vài hàng chia sẻ, mong bác AlexPhong với kiến thức, đạo đức uyên thâm kim cổ Đông Tây chỉ giáo thêm!
Phi giả, phi giả.
Nói tóm lại thế này: tôi nghĩ rằng nếu Tần Thủy Hoàng có tham gia tranh luận trong bất cứ cuộc họp nào về trị quốc, ông ta sẽ nói đúng một câu: các anh thử làm xem. Ngàn xưa có câu: quan thì tham, dân thì gian và "nhân dân xứng đáng với lãnh đạo của họ", không phải nghèo là thánh thiện và tử tế đâu, hehe. Những người ở thế "cùng" thì điều gì họ cũng dám làm, cơm không có ăn thì luân thường cái gì.
Cho nên tôi cũng muốn nói: bạn thử làm xem. Ông zer0 cảm ơn là xỏ đểu bạn làm bạn mất thời gian thôi chứ tôi khuyên thật: đừng post bài ảo nữa.
À, mà làm sao biết tôi "kiến thức, đạo đức uyên thâm kim cổ Đông Tây" ? Chưa biết mà nói vậy chẳng phải trò hề ru ? chẳng phải ảo ru ?

#63 AlexPhong

    Pro Member

  • Hội Viên TVLS
  • PipPipPipPip
  • 2382 Bài viết:
  • 8851 thanks

Gửi vào 05/05/2013 - 09:32

Vui lòng Đăng nhập hoặc Đăng ký hội viên để đọc nội dung đã ẩn

zer0, on 05/05/2013 - 09:25, said:

Vui lòng Đăng nhập hoặc Đăng ký hội viên để đọc nội dung đã ẩn

Alex,

Tôi đọc thấy các bài đăng trong này có ý nghĩa rất hay và có thể giúp một số bạn trong cuộc sống đời thường (take it easy, dude)

Certainly, sir.

#64 tigerstock68

    Kiền viên

  • Hội Viên TVLS
  • PipPipPip
  • 1221 Bài viết:
  • 1837 thanks

Gửi vào 05/05/2013 - 09:52

Ý nghĩa của cuộc sống”, để có một nhận định đúng đắn cho cuộc đời của chúng ta từ đây về sau, trên bước đường tu học theo đúng Chánh Pháp.

Từ ngàn xưa cho đến ngày nay, từ phương đông sang đến phương tây, từ Châu Á sang đến Châu Âu, Châu Mỹ, Châu Phi và Châu Úc, khi bàn về vấn đề ý nghĩa của cuộc sống, bằng cách này hay cách khác, mọi người luôn luôn bày tỏ niềm mơ ước một cuộc sống có ý nghĩa, một cuộc sống lý tưởng. Nhưng thế nào là cuộc sống lý tưởng, thế nào là cuộc sống có ý nghĩa? Làm sao xây dựng cuộc sống lý tưởng, làm sao xây dựng cuộc sống có ý nghĩa? Trải qua nhiều thế kỷ, xuyên qua nhiều địa phương khác nhau, nhiều người có những quan niệm, những quan điểm, những ý kiến khác nhau về vấn đề này.

Chẳng hạn như có người quan niệm là phải có nhiều tiền của, mới có cuộc sống lý tưởng và cuộc sống mới có ý nghĩa. Tại sao vậy? Bởi vì có nhiều tiền của, con người mới có thể làm được nhiều việc ích lợi cho bản thân và cho mọi người theo như ý của mình mong muốn. Sách có câu: “Có tiền mua tiên cũng được”, chính là nghĩa đó vậy.
Chẳng hạn như có người quan niệm rằng phải có nghề nghiệp chuyên môn, phải có công ăn việc làm vững chắc, mới có cuộc sống lý tưởng và cuộc sống mới có ý nghĩa. Tại sao vậy? Bởi vì có nghề nghiệp chuyên môn, con người mới có thể giúp ích cho bản thân và cho xã hội một cách hiệu quả hơn, một cách tích cực hơn.
Chẳng hạn như có người quan niệm là phải có gia đình hạnh phúc, mới có cuộc sống lý tưởng và cuộc sống mới có ý nghĩa. Tại sao vậy? Bởi vì dù có nhiều tiền, dù có nghề nghiệp chuyên môn, dù có việc làm vững chắc, nhưng gia đình không hạnh phúc thì cuộc sống không thể gọi là lý tưởng, không thể gọi là có ý nghĩa được. Thực là thiên hình vạn trạng, muôn hình muôn vẻ, mỗi người một ý, mười phân vẹn mười!
* * *
Trong phạm vi bài này, chúng ta thử bàn qua các quan niệm trên đây, nhất là nghiên cứu ý nghĩa của cuộc sống qua giáo lý của đạo Phật, đối với đời sống của người Phật Tử tại gia bình thường.
Trước hết, chúng ta thử xét qua các quan niệm phổ thông về cuộc sống lý tưởng hay cuộc sống có ý nghĩa.

Vui lòng Đăng nhập hoặc Đăng ký hội viên để đọc nội dung đã ẩn


Thế nào là cuộc sống có ý nghĩa?
.1) Sống lợi mình lợi người là cuộc sống có ý nghĩa.
Những việc gì mình không muốn người khác làm cho mình, thì mình đừng làm như vậy cho người ta. Chẳng hạn như mình không muốn bị người khác quấy rầy, không muốn đời tư bị bươi móc, thì mình đừng làm như vậy cho người ta. Chẳng hạn như mình không thích bị ai phê bình, chỉ trích, khinh khi, phỉ báng, thì mình đừng vạch lá tìm sâu, bới bèo tìm bọ, viết thư nặc danh, hăm dọa chửi bới người ta. Phải nên biết rằng: gieo nhân nào gặt quả nấy, đong đấu nào nhận đấu nấy!

.2) Sống không ưu tư, không phiền não trong mọi hoàn cảnh là cuộc sống có ý nghĩa.
Vì áp lực của cuộc đời thường đè nặng trong tâm tư, chúng ta bị ngoại cảnh chi phối quá nhiều, ngày ăn không ngon, đêm ngủ chẳng yên. Lúc thịnh thì vui, lúc suy thì buồn. Lúc nhục nhã thì bực, lúc danh dự thì khoái. Lúc xưng tán thì thích, lúc phê phán thì quạu. Lúc khổ thì than, lúc hân hoan thì chịu! Nở được nụ cười nhẹ nhàng, vô ưu, trầm tĩnh, trong mọi hoàn cảnh giúp chúng ta sống cuộc đời có ý nghĩa. Nụ cười thương yêu, nụ cười có ý thức bao giờ cũng đẹp đẽ và thường giúp con người sống cuộc đời có ý nghĩa một cách mầu nhiệm khó thể nghĩ bàn.

.3) Sống trong tỉnh thức là cuộc sống có ý nghĩa.
Chúng ta biết mình thực sự là ai, biết mình thực sự đang làm gì, biết mình thực sự đang nói gì, biết mình thực sự đang nghĩ gì. Chúng ta thường mang cái áo đời danh lợi, cho nên quên “con người chân thật” của mình, luôn luôn sống trong ảo tưởng. “Con người chân thật” là con người luôn luôn sống trong tỉnh thức, kiểm soát được hành động, lời nói và tư tưởng, không phân biệt nam nữ, giàu nghèo, trình độ, xuất xứ, đời sống, dân tộc. Sống trong tỉnh thức nghĩa là phải có chánh kiến, theo chánh tư duy, giữ gìn chánh ngữ, thực hành chánh nghiệp, sống với chánh mạng, có chánh tinh tiến, luôn luôn chánh niệm, có được chánh định.

.4) Sống trong an lạc và hạnh phúc là cuộc sống có ý nghĩa.
Cuộc sống không dính mắc, không sân hận, không si mê, không phiền não, không chấp chặt, không thành kiến, không kỳ thị, không tranh chấp, không hơn thua, không bon chen, không đua đòi. Khi có người mang lửa đến đốt, chúng ta đừng đưa bổi ra đón, thì sẽ không bị đốt cháy. Nghĩa là nếu bị người chửi mắng, hay khi nhận được thư, dù nặc danh hay chính danh, nặng lời nhục mạ, chúng ta không nổi cơn sân, dù ngoài mặt hay trong lòng, thì chúng ta được bình yên vô sự. Chúng ta không có được những gì mình thích, thì hãy thích những gì mình có. Ðược như vậy, ngày ăn ngon tối ngủ yên, và chắc chắn chúng ta sống cuộc đời an lạc và hạnh phúc.

.5) Sống an trú trong hiện tại là cuộc sống có ý nghĩa.
Chúng ta thường luyến nhớ quá khứ, mơ tưởng tương lai. Sống trong cuộc đời hiện tại, chúng ta nên biết rằng “mình đang sống”, đang hít thở không khí, đang ở trong chánh niệm, sống với thiện tâm, sống không tà niệm. Ðược như vậy, tâm của chúng ta như dòng nước trong mát, không vướng bụi trần, không vương phiền não. Bình an dưới thế cho người thiện tâm.
Trong Kinh Kim Cang, Ðức Phật có dạy:
Quá khứ tâm bất khả đắc, hiện tại tâm bất khả đắc, vị lai tâm bất khả đắc.
Nghĩa là chuyện quá khứ cảm giác đã qua đi, không nên nhớ nữa, chuyện hiện tại thấy đó rồi mất đó, cảm giác nào rồi cũng qua mau, không có gì tiếc nuối, chuyện tương lai chưa đến, đừng lo lắng ưu tư phiền muộn, chỉ khiến cuộc đời thêm phức tạp phiền não mà thôi!

.6) Sống trong giác ngộ và giải thoát là cuộc sống có ý nghĩa.
Chúng ta muốn có cuộc sống ý nghĩa, bình yên, phẳng lặng, an lạc và hạnh phúc, chúng ta phải biết quán sát chân lý, nhận chân lẽ thực, thấy được thực tướng của vạn hữu. Chúng ta muốn có cuộc sống ý nghĩa, thì nên biết rằng, chúng ta sinh ra đời để trả hết các nợ đã vay, đã tạo tác từ nhiều tiền kiếp, đừng tạo thêm nghiệp mới, chấm dứt sinh tử luân hồi, không si mê, không mơ tưởng, không van xin, không mong cầu. Chúng ta phải sáng suốt nhận định rõ ràng: cuộc đời khổ nhiều vui ít.

Cho nên, chấp nhận cuộc đời là chấp nhận: sinh lẫn diệt, còn lẫn mất, được lẫn thua, khen lẫn chê, vui lẫn buồn. Chấp nhận cuộc đời là chấp nhận: có làm có hưởng, có làm có chịu, sinh sự sự sinh, gieo gió gặt bão. Chấp nhận cuộc đời là chấp nhận: nay còn mai mất, nay xấu mai tốt, nay bạn mai thù, chuyển biến không ngừng. Cần phải có thời gian tu tập thực nghiệm lâu dài, cần phải có công phu quán chiếu bền bỉ, cần phải có ý chí mạnh mẽ, nghị lực vững vàng, để chuyển hóa cuộc đời từ phiền muộn, ưu tư, lo âu, sợ hãi, trở thành hoan hỷ, vui vẻ, thanh thản, tự tại. Ðược như vậy, chúng ta sẽ giải thoát khỏi vòng sanh tử luân hồi.

Vui lòng Đăng nhập hoặc Đăng ký hội viên để đọc nội dung đã ẩn


Làm sao xây dựng cuộc sống có ý nghĩa?
Ðể có được một cuộc sống có ý nghĩa, chúng ta phải luôn luôn tỉnh thức, giữ tâm bình thường, thản nhiên, tự tại trong mọi hoàn cảnh, trong mọi tư thế, trong mọi hành động, trong mọi lời nói, trong mọi ý nghĩ. Trong mọi hoàn cảnh, trong mọi tư thế, dù được hay mất, dù khen hay chê, dù thân hay thù, dù vui hay khổ, dù oan hay ưng, dù đúng hay sai, chúng ta phải luôn luôn tỉnh thức, vẫn giữ tâm bình thường, không xao động, không khởi niệm. Khi đi, đứng, nằm, ngồi, chúng ta biết mình đang đi, đang đứng, đang nằm, đang ngồi. Làm việc gì tập trung tinh thần vào việc đó, không xao lãng, không lo ra. Ðược như vậy, chúng ta không gặp tai nạn nghề nghiệp, có thể làm xong công việc một cách tốt đẹp và chúng ta có một cuộc sống ý nghĩa.
Trong mọi hành động, chúng ta phải luôn luôn không nên làm tổn thương đến người và vật. Trong mọi lời nói, chúng ta luôn luôn giữ gìn khẩu nghiệp, không nói những lời làm tổn thương đến mọi người, dùng lời nói chuyên chở tình thương, những khi cần thiết mang lại ánh sáng chân lý, giảng giải giáo lý cho mọi người được gội nhuần nước cam lồ tươi mát. Trong mọi ý nghĩ, chúng ta phải luôn luôn giữ gìn chánh niệm, không theo các tạp niệm dong ruỗi bốn phương, không để tâm theo việc thương ghét thân thù, giữ tâm bình thường, bất tùy phân biệt, không kỳ thị, không thành kiến, luôn luôn chăn trâu kỹ lưỡng, không để trâu dẫm đạp lúa mạ của người.
Khi tâm tham khởi lên, khi tâm sân nổi lên, chúng ta phải tỉnh thức, biết ngay và buông bỏ, không theo.
Chúng ta không nên để các vọng tâm tham sân đó xúi giục làm điều xằng bậy. Ðược như vậy chúng ta có cuộc sống ý nghĩa và lý tưởng, đồng thời mới có thể giúp mọi người chung quanh sống đời có ý nghĩa vậy.
Trong cuộc đời trên thế gian này, muốn cuộc sống có ý nghĩa, chúng ta nên thường xuyên quán chiếu rằng: mình đã để cho cuộc đời của mình trôi qua trong quên lãng đã bao nhiêu ngày tháng năm rồi? Hãy thử lắng lòng nghiệm xét xem: mình đã làm gì cho đời mình, ngoài những việc làm kiếm tiền sinh sống và giải trí vui chơi?

Ðể biết nhìn đời cho đúng ý nghĩa, trong Kinh Hoa Nghiêm, Ðức Phật dạy: “Từ nhãn thị chúng sanh”.
Nghĩa là muốn cuộc sống có ý nghĩa, chúng ta cần nhìn tất cả mọi người với con mắt từ bi hỷ xả. Chúng ta nên biết thương người cũng như thương chính mình, cảm thông nỗi khổ đau của người như nỗi khổ đau của chính mình, đừng làm khổ người, dù là kẻ thù, cũng vậy.

Sách có câu:”Mắt thương nhìn cuộc đời”, chính là nghĩa đó vậy.
Trong Kinh Diệu Pháp Liên Hoa, Ðức Phật dạy:
[indent]
Muốn cuộc sống có ý nghĩa, hãy mặc áo Như Lai, ở nhà Như Lai và ngồi tòa Như Lai.[/indent]
Nghĩa là trong mọi hoàn cảnh, chúng ta luôn luôn “mặc áo nhẫn nhục” của Như Lai, tức là nhẫn mà không thấy nhục, để ứng xử trong cuộc đời đầy phiền não và khổ đau, không nên gây thêm phiền não và khổ đau cho mọi người. Ðể có thể thực hành được hạnh nhẫn nhục đến độ rốt ráo tột cùng, trong kinh sách gọi là ba-la-mật, chúng ta cần an trú trong “căn nhà đại từ đại bi” của Như Lai.
Có được tấm lòng đại từ đại bi của Ðức Phật, chúng ta mới có thể nhẫn nhục được, không nỗi sân hận, hay tức giận khi bị người chửi rủa, mắng nhiếc, nhục mạ, vu oan, thưa kiện. Và cuối cùng, sau khi nhẫn nhục được rồi, phát triển tâm từ bi được rồi, làm tất cả mọi việc phước thiện rồi, chúng ta luôn luôn nhớ ngồi trên “tòa pháp không” của Như Lai, tức là chúng ta quên hết mọi việc tốt đẹp đã làm, để lòng kiêu mạn không phát khởi, để luôn luôn giữ “tâm bình thường” trong từng sát na vậy. Thực hiện được ba điều Ðức Phật dạy trên đây, dù đang sống trên thế giới ta bà khổ này, chúng ta vẫn an nhiên tự tại với tâm bình thường và cuộc sống mới có ý nghĩa thực sự vậy.

Vui lòng Đăng nhập hoặc Đăng ký hội viên để đọc nội dung đã ẩn


Chúng ta cùng suy ngẫm câu chuyện sau đây:
Một hôm hai vị sư huynh đệ có việc cùng xuống núi. Khi xong việc trở về đến bên một con suối, hai vị thấy một cô gái ăn mặc đàng hoàng, đang lúng túng chưa biết cách nào lội qua suối. Sau khi hỏi qua cớ sự, vị sư đệ liền bồng cô gái đưa giùm qua suối. Trên suốt quãng đường còn lại, vị sư huynh lầu bầu, cằn nhằn sư đệ đã đụng chạm cô gái, như vậy là phạm giới, đó là những việc không nên làm. Vị sư đệ cứ bình thản bước đi, im lặng, không đối đáp.

Lúc về tới cổng chùa, vị sư huynh vẫn còn tiếp tục lãi nhãi, vì tưởng rằng sư đệ lặng yên, nghĩa là nhận tội đã làm. Cho đến lúc đó, vị sư đệ mới thốt nên lời: Ðệ đã bỏ cô gái ấy lại bên bờ suối từ lâu rồi, tại sao huynh vẫn còn cõng cô ta về đến đây vậy?
Qua câu chuyện này, chúng ta nghiệm xét hai điều:
Một là, người sống với chánh niệm thường im lặng, không tranh cãi, không thị phi, không đính chính, oan ức không cần biện bạch, vì biện bạch là nhân ngã chưa xả, lấy oan ức làm cửa ngõ đạo hạnh.
Hai là, trong cuộc sống thường ngày, sau khi đi làm hay đi chơi, chúng ta cõng không biết bao nhiêu là nhân vật về nhà, có khi còn cõng luôn lên giường ngủ nữa là khác!
Bởi vậy cho nên, chúng ta chứa biết bao nhiêu là hình bóng, người thương kẻ thù, trong kho tàng tâm thức của chúng ta. Nhân dịp cuối năm, chúng ta thường dọn kho chứa đồ đạc cho sạch sẽ, luôn tiện hãy dọn dẹp kho tàng tâm thức cho trống trải. Ðược vậy cuộc sống chúng ta sẽ bớt phiền não và khổ đau. Từ đây, cuộc sống mới có ý nghĩa vậy.

Tóm lại, mặc dù được xem như là một tôn giáo, nhưng đạo Phật không phải chỉ có các hình thức cúng kiến, nghi lễ và người theo đạo Phật không bắt buộc phải có lòng tin, không bắt buộc phải có đức tin, không bắt buộc phải nhắm mắt tin theo, cúi đầu chấp nhận, bất cứ điều gì, dù được ghi chép trong kinh điển, khi lý trí chưa chấp nhận. Người Phật Tử nương theo giáo lý của Ðức Phật để làm phương tiện chuyển hóa đời mình, từ phiền não sang an lạc, từ khổ đau sang hạnh phúc.
Mục đích tối hậu, mục đích cứu kính, mục đích tột cùng của Phật giáo vẫn là chỉ bày phương pháp rèn luyện tâm tánh, phương pháp tu tâm dưỡng tánh, để giúp con người sống được với “con người chân thật” của mình, chứ không phải sống với cái tấm thân tứ đại nặng nề đòi hỏi đủ thứ chuyện, chứ không phải sống với cái tâm hồn thay đổi liên miên, sai xử đủ thứ việc, để giúp con người bớt được phiền não và khổ đau hiện đời, được an lạc và hạnh phúc, được Niết-bàn hiện tiền, giải thoát khỏi vòng sanh tử luân hồi.
Trong Kinh Ðại Bát Niết Bàn, Ðức Phật có dạy:[indent]
Chư hành vô thường. Thị sinh diệt pháp. Sinh diệt diệt dĩ. Tịch diệt vi lạc.[/indent]
Nghĩa là mọi việc trên đời đều vô thường, không tồn tại lâu dài, kể cả tấm thân tứ đại nặng nề mấy chục ký lô, cùng với cái tâm lăng xăng lộn xộn của chúng ta, tất cả đều là những pháp sinh diệt, những thứ sinh ra rồi sẽ diệt đi, không tồn tại vĩnh viễn, không có gì phải quan trọng. Nếu quan trọng cái thân và cái tâm sinh diệt thì con người sẽ sống trong phiền não và khổ đau.
Ðiều quan trọng chính là làm sao cho tâm lăng xăng lộn xộn sinh diệt đó lặng đi, không còn nữa, tức là chúng ta không còn tham lam nữa, chúng ta không còn nổi sân nữa, chúng ta không còn si mê nữa, khi đó cảnh giới tịch diệt hiện tiền, ngay trước mắt, đó mới thực là vui, đó chính là Niết-bàn, là cực lạc vậy.
Trong Kinh Thủ Lăng Nghiêm, Ðức Phật có dạy: “Sinh diệt diệt dĩ, tịch diệt hiện tiền”, chính là nghĩa đó vậy.
Nói chung, Phật giáo có mục đích giúp con người sống trong tỉnh thức, biết mình đang thực sự sống một cuộc đời có ý nghĩa, một cuộc đời lý tưởng vậy.

Sửa bởi tigerstock68: 05/05/2013 - 10:01


Thanked by 5 Members:

#65 doremi

    Hội viên

  • Hội Viên mới
  • Pip
  • 146 Bài viết:
  • 500 thanks

Gửi vào 05/05/2013 - 09:57

Vui lòng Đăng nhập hoặc Đăng ký hội viên để đọc nội dung đã ẩn

AlexPhong, on 05/05/2013 - 08:45, said:

Ở Việt Nam không nên nhặt rác trên phố vì đêm có người quét. Người dân đóng thuế để trả công quét rác thì cứ xả thoải mái, đừng bắt chước nước ngoài mà thành trò hề. Một số nước thì người dân tự bỏ rác vào nơi quy định và không có người quét phố. Việt Nam thích kiểu thằng làm thằng dọn. Đi ăn thay vì để rác trên bàn hoặc vào khay để sau dọn cho dễ thì vứt xuống chân để tạo thêm công việc cho thằng dọn, giúp xã hội lãng phí thêm một công lao động mà đáng nhẽ có thể làm việc khác. Tục ngữ gọi là "khuất mắt trông coi" hoặc "đít quay ra đằng sau". Trong một xã hội vậy mà lọ mọ đi nhặt rác là thằng ngu. Người phải đi nhặt rác chỉ có 14 người là đủ tư cách và có thể tạo được hiệu quả đáng kể.
Xin cảm ơn bác AlexPhong, bác viết súc tích quá, xin bác chỉ bảo thêm, có chỗ tôi chưa hiểu
Thứ nhất: Ở Việt Nam không nên nhặt rác trên phố vì đêm có người quét. Người dân đóng thuế để trả công quét rác thì cứ xả thoải mái, đừng bắt chước nước ngoài mà thành trò hề.
Theo thiển ý của tôi:Môi trường sạch thì ai hưởng, chính trong ta hưởng...cứ kêu gào ô nhiễm quá, mà rảnh lại xách xe chạy nhông nhông dạo mát, xả rác bừa bãi,...rồi đổ hết lên đầu người quét rác...thì môi trường ô nhiễm là tất nhiên. Dân thì đông, người quét rác thì ít, nếu mình không vứt rác bừa bãi cũng tốt,nếu tiện, thì nhặt rác bỏ vào thùng, nếu đi bới rác kiếm kế sinh nhai thì bới xong đừng vứt bừa bãi...
Làm trò hề mà khiến người ta vui cười, người ta mạnh khỏe cũng tốt, thế mới có các truyện hài...để giải trí....
Thứ 2: Việt Nam thích kiểu thằng làm thằng dọn. Trong một xã hội vậy mà lọ mọ đi nhặt rác là thằng ngu
Xin bác chỉ thêm tại sao lại Ngu nhỉ?
Thứ 3: Người phải đi nhặt rác chỉ có 14 người là đủ tư cách và có thể tạo được hiệu quả đáng kể
Vậy xin hỏi 14 người đủ tư cách là những ai?vì sao lại đủ tư cách, tạo hiệu quả?

Thanked by 2 Members:

#66 ThanhThien

    Hội viên

  • Hội Viên TVLS
  • Pip
  • 351 Bài viết:
  • 514 thanks

Gửi vào 05/05/2013 - 10:01

Vui lòng Đăng nhập hoặc Đăng ký hội viên để đọc nội dung đã ẩn

AlexPhong, on 05/05/2013 - 09:23, said:

Không nên, không nên. Nói vậy thì xả rác có xấu không cũng do tâm mình quyết định. Nói đầu vào phải tính đầu ra, cấm đái bậy thì phải có nhà vệ sinh công cộng. Có nhà vệ sinh công cộng thì phải bảo vệ gìn giữ, chứ ị ra cả sàn, ị xong không dội nước như wc Hòan Kiếm thì dù có cũng như không vì đâu ai dám vào. Vậy thì cấm ị bậy làm sao.
Mà chú nhà ở đâu cho anh địa chỉ để anh đến vứt rác xung quanh với.
Vâng anh, nói đi cũng phải nói lại ^^
Nhưng em không đánh giá người xả rác, em xét tâm em còn chưa xong thì xét tâm người khác làm gì, họ xả thì họ cứ xả, mình thấy cái gì đúng thì cứ làm thôi ạ. Việc họ làm chả ảnh hưởng gì đến việc mình làm.

Mà em thiết nghĩ anh đang hiểu nhầm bác doremi:

Trích dẫn

ý ở đây của tôi là, bất cứ ai cũng có thể vươn lên, làm đẹp cuộc đời, dù đó là người nghèo khó. Đi bới rác rồi có thể bán đồng nát, vừa có cái cho vào bụng, vừa bảo vệ môi trường. Cái Tâm đáng quý là ở chỗ, trong khó khăn do chủ quan, khách quan,vẫn tìm cách vươn lên, lợi cho bản thân và cho người khác.

Bởi vì tôi đang bàn cách cục của người nghèo khổ, lang thang chứ không bàn cách cục của vĩ nhân...


Hồi nhỏ ngay sau lưng nhà em có nhà hàng xóm, ông chồng là nhà báo nhưng thu nhập chính lại đến từ bà vợ chuyên nhặt rác mà vẫn nuôi con học đại học. Người ta là người nghèo khổ, không có lực để làm cách mạng, vốn không, ruộng không, kiến thức không, không nghề... nhưng trong cái khó khăn vẫn vươn lên, từ cái "không" mà nhìn thấy cái "có", rác rưởi là thứ người ta không dùng vào việc gì mới vứt đi, bà ấy lại dùng được cái không thể dùng ấy.

Cũng có một bà chuyên đi nhặt than vụn rơi vãi ở cảng, không khác gì nhặt rác... nhưng sau nhiều năm nhặt than rồi vươn lên làm kinh tế, hiện bà có căn nhà 7 tầng. Nhà bà ấy cách nhà cũ của em chỉ 2km thôi ạ.

Cách cục của anh cao hơn người ta, anh có lực cao hơn và có thể làm được việc lớn hơn thì đó là điều đáng mừng, bác doremi đâu có khuyên những người có cách cục cao đi làm những việc của người cách cục thấp đâu ạ.

Thanked by 1 Member:

#67 tigerstock68

    Kiền viên

  • Hội Viên TVLS
  • PipPipPip
  • 1221 Bài viết:
  • 1837 thanks

Gửi vào 05/05/2013 - 10:05

Luận đời

Đời giống mây trôi trên đỉnh núi
Phù vân tán tụ một kiếp người
Vinh hoa phú qúy vòng tục lụy
Bể khổ trần gian kẻ đầy vơi


#68 doremi

    Hội viên

  • Hội Viên mới
  • Pip
  • 146 Bài viết:
  • 500 thanks

Gửi vào 05/05/2013 - 10:10

Vui lòng Đăng nhập hoặc Đăng ký hội viên để đọc nội dung đã ẩn

AlexPhong, on 05/05/2013 - 09:31, said:

Phi giả, phi giả.
Nói tóm lại thế này: tôi nghĩ rằng nếu Tần Thủy Hoàng có tham gia tranh luận trong bất cứ cuộc họp nào về trị quốc, ông ta sẽ nói đúng một câu: các anh thử làm xem. Ngàn xưa có câu: quan thì tham, dân thì gian và "nhân dân xứng đáng với lãnh đạo của họ", không phải nghèo là thánh thiện và tử tế đâu, hehe. Những người ở thế "cùng" thì điều gì họ cũng dám làm, cơm không có ăn thì luân thường cái gì.
Cho nên tôi cũng muốn nói: bạn thử làm xem. Ông zer0 cảm ơn là xỏ đểu bạn làm bạn mất thời gian thôi chứ tôi khuyên thật: đừng post bài ảo nữa.
À, mà làm sao biết tôi "kiến thức, đạo đức uyên thâm kim cổ Đông Tây" ? Chưa biết mà nói vậy chẳng phải trò hề ru ? chẳng phải ảo ru ?
Thứ nhất: Tần Thủy Hoàng hay bác Alex nói "các anh thử làm xem",
Tôi đồng ý, nói thì dễ, làm thì khó, những gì tôi đã viết, là một số điều tôi đã chiêm nghiệm, đã làm thực tế, chứ không phải hô hào hay lý thuyết suông. Tôi tuy chưa phải ở những cách cục xấu, nhưng nhìn những người khổ hơn mình, mình cố gắng tìm hiểu nhân quả, để bản thân tránh sai lầm, nếu giúp được người khác vui vẻ, hạnh phúc hơn thì tận lực thôi.
Làm 1, 2 điều tốt hay 1,2 lần thì cũng dễ, làm thường xuyên liên tục, kiên trì không nghỉ, thì lại càng khó
Làm vì danh vì lợi thì dễ, vì yêu thương, đem lại bình an cho bản thân và cho người khác lại càng khó
Những điểm này, tôi đang cố gắng thực hành.
Thứ 2: Lúc làm dân thì gian, nên lúc làm quan thì chắc là tham rồi, âu cũng là nhân quả,...
Thứ 3: Tôi không hề nói Nghèo là Thánh Thiện,
Theo tôi những người Thà Nghèo mà không làm bậy mới là Thánh Thiện
Thứ 4: Có những người ở thế cùng vẫn không làm bậy, là vĩ nhân, thánh nhân, tạm không bàn. Còn những người ở thế cùng mà làm bậy thì bình thường,vậy nên, muốn xã hội tốt đẹp, đừng đẩy người khác vào thế cùng.

Thanked by 2 Members:

#69 tigerstock68

    Kiền viên

  • Hội Viên TVLS
  • PipPipPip
  • 1221 Bài viết:
  • 1837 thanks

Gửi vào 05/05/2013 - 10:15

GS Ngô Bảo Châu: Để sống có ý nghĩa, hãy tránh làm những việc vô nghĩa!


- "Một bên ta không thể buông xuôi trách nhiệm với xã hội, với những người thân thiết, với bản thân mình, một bên ta vẫn hiểu rằng cái quan trọng ngày hôm nay, ngày mai có thể sẽ không còn quan trọng nữa". GS Ngô Bảo Châu triết lý về cuộc sống.



Là nhà toán học tổi tiếng thế giới với công trình chứng minh Bổ đề cơ bản Langlands, GS. Ngô Bảo Châu là người Việt Nam đầu tiên giành được Huy chương Fields, giải thưởng toán học cao quý nhất ghế giới, đưa Việt Nam trở thành quốc gia châu Á thứ hai sau Nhật có nhà toán học đoạt giải Fields. Với công trình đặc biệt vốn được Tạp chí Times liệt vào vị trí thứ 7 trong số 10 sự kiện khoa học nổi bật trên thế giới năm 2009, GS. Ngô Bảo Châu đã làm rạng danh người Việt trên khắp thế giới. Nhân chuyến về thăm Việt Nam vào tháng 7-2011, GS đã có cuộc trao đổi với Thượng tọa, Tiến sĩ Thích Nhật Từ - Phó ban kiêm Tổng thư ký Ban hoằng pháp Thành hội Phật giáo TP.H-C-M, trụ trì Chùa Giác Ngộ, TP.H-C-M những vấn đề về Phật giáo và cuộc sống.

Sau khi được bổ nhiệm là giám đốc khoa học của Viện nghiên cứu cao cấp về Toán từ ngày 9-3-2011, được biết đây là mùa hè đầu tiên, GS làm việc tại Việt Nam. Với cương vị này, trách nhiệm và chiến lược của GS trong việc phát triển toán học tại nước nhà ra sao? Những khó khăn nếu có?

Giáo sư Ngô Bảo Châu: Chào thầy Thích Nhật Từ. Vâng thưa thầy, hè năm nay Viện nghiên cứu cao cấp về Toán (VIASM) đã có những hoạt động khoa học đầu tiên. Bên cạnh việc cùng nhau tìm hiểu một số vấn đề toán học ít được nghiên cứu ở Việt Nam, chúng tôi cố gắng tạo ra một nếp làm việc cho những hoạt động khoa học khác của VIASM sau này. Tất nhiên là vạn sự khởi đầu nan, nhưng tôi rất hy vọng VIASM sẽ là một nguồn sức sống mới cho toán học Việt Nam.

GS có phải là Phật tử? Việc tìm hiểu về đạo Phật của GS thế nào?

Giáo sư Ngô Bảo Châu: Gia đình tôi theo Phật nhưng tôi không phải là phật tử theo nghĩa toàn vẹn nhất, mặc dù có lẽ văn hóa Phật giáo có thấm sâu vào con người tôi như nhiều người Việt Nam khác.

Đạo Phật đã ảnh hưởng thế nào đối với cuộc sống của GS?

Giáo sư Ngô Bảo Châu: Có lẽ đó là sự nhận thức sâu sắc về giá trị của cuộc sống của con người cũng như của mọi sinh linh từ đó dẫn đến sự trân trọng cuộc sống của người khác và của chính mình.

Có lẽ đó còn là một thái độ tương đối bình thản trước mọi biến cố của cuộc sống. Thường thì người ta đạt được sự bình thản này sau khi một phần lớn của đời mình đã trôi qua, văn hóa Phật giáo có thể giúp ta bình thản ngay cả khi một phần lớn của cuộc đời có lẽ còn ở phía trước.

Có lẽ sự nhận thức về tính vô thường của thế giới và của cả con người đã giúp tôi rất nhiều để có một sự cân bằng trong cuộc sống. Một bên ta không thể buông xuôi trách nhiệm với xã hội, với những người thân thiết, với bản thân mình, một bên ta vẫn hiểu rằng cái quan trọng ngày hôm nay, ngày mai có thể sẽ không còn quan trọng nữa.

Giáo sư đã từng đọc kinh Phật? Nếu có thì đó là kinh gì? Ảnh hưởng của bài kinh đó đối với cuộc sống của giáo sư thế nào?

Giáo sư Ngô Bảo Châu: Tôi được đọc kinh phật mỗi lần đến thăm bà ngoại tôi. Ngoại tôi tụng kinh hàng ngày. Khi còn là sinh viên tôi có đọc một số sách về lịch sử Phật giáo.

Trải nghiệm quan trọng nhất của tôi với Phật giáo là lần đi thăm di tích Ajanta bên Ấn Độ. Đó là những hang đá nơi những người tu hành đã sống từ thế kỷ thứ sáu. Những bức bích họa rất lớn trên vách hang miêu tả cuộc đời của Thích Ca Mầu Ni đã làm tôi xúc động đến ứa nước mắt.

Là một nhà khoa học toán, giáo sư đánh giá thế nào về các điều minh triết Phật dạy về con người và vũ trụ?

Giáo sư Ngô Bảo Châu: Triết lý Phật giáo cho con người một nhân sinh quan rộng rãi, giải phóng nhiều định kiến. Đấy là một tố chất cơ bản của nhà khoa học.

Có những nhà khoa học có uy tín đi tìm những điểm chung giữa triết lý tôn giáo trong đó có Phật giáo và Cơ đốc giáo và khoa học hiện đại. Cá nhân tôi thấy những cố gắng này có phần khiên cưỡng.

Khi tự đặt cho mình biệt hiệu “Hòa thượng Thích Học Toán” hẳn giáo sư đã thể hiện phần nào thiện cảm với Phật giáo, cụ thể hơn là tu sĩ Phật giáo? Ý tưởng của việc chơi chữ này là gì?

Giáo sư Ngô Bảo Châu: Công việc nghiên cứu khoa học có nhiều điểm chung với cuộc sống của những nhà tu hành. Nghiên cứu khoa học cơ bản cũng có tính thoát ly khỏi cuộc sống trần tục. Tôi chọn biệt danh “Hòa thượng Thích Học Toán” để cho trò chuyện toán học trên blog được thân thiện hơn, để câu chuyện toán học thoát ra khỏi hình thức phổ biến khoa học. Sau khi một số Phật tử có nhắn với tôi không nên đùa với chức danh Hòa thượng, tôi cũng không dùng nó nữa. Tôi cũng không có ý tạo thêm những sự bực bội không cần thiết.

Gần đây, Giáo sư đặt trang blog cá nhân (thichhoctoan.wordpress.com) ở chế độ riêng tư, một hình thức của đóng cửa đối với độc giả quý mến giáo sư? Đâu là lý do cho việc này?

Giáo sư Ngô Bảo Châu: Sau sự kiện giải thưởng Fields, blog của tôi có khá nhiều người đọc. Tôi nhận ra rằng cách viết hài hước mà tôi chọn cho blog cũ nay không còn phù hợp nữa. Tôi vẫn giữ ý định mở lại một trang blog mới và viết lại nhiều bài theo một phong cách nghiêm túc và có hệ thống hơn.

Là người sống và làm việc tại Pháp, trung tâm của văn minh châu Âu và hiện nay giảng dạy tại đại học Chicago, Hoa Kỳ, giáo sư có suy nghĩ gì về mô hình giáo dục đại học Việt Nam trong xu thế toàn cầu hóa?

Giáo sư Ngô Bảo Châu: Có một khoảng cách khá lớn về chất lượng giữa giáo dục đại học ở Việt Nam và ở các nước phát triển. Vì dư luận xã hội đã quá tiêu cực với chất lượng giáo dục cho nên tôi thấy không cần phân tích thêm. Cái cần và khó hơn nhiều là tìm ra giải pháp. Có lẽ giải pháp tốt nhất là để cho mỗi ngôi trường, mỗi người thầy tìm ra giải pháp riêng cho mình. Nói cách khác là trường đại học và các giáo sư đại học cần được chủ động hơn trong chương trình và qui chế tuyển sinh. Bên cạnh đó, cơ quan quản lý cần làm thêm nhiều điều tra để so sánh chất lượng đào tạo và nghiên cứu khoa học giữa các trường, dựa vào đó mà có chính sách đầu tư hỗ trợ.

Những thông tin này cũng cần được công bố rộng rãi để học sinh sinh viên cũng như phụ huynh có thông tin chính xác hơn cho việc chọn trường học. Việc nới quản lý từ trung ương để tăng tính chủ động cho những người trực tiếp làm công việc đào tạo và nghiên cứu có thể dẫn đến bất cập ở chỗ này chỗ khác, nhưng tôi tin vào khả năng tự điều chỉnh của cuộc sống. Sự tự điều chỉnh sẽ nhanh hơn nếu thông tin được rộng đường.

Toán học có thể giúp gì cho việc quy hoạch đô thị Việt Nam? Kinh nghiệm của Pháp và Mỹ trong lĩnh vực này thế nào?

Giáo sư Ngô Bảo Châu: Ở nước ta, việc quy hoạch giao thông trong các đô thị vẫn dựa nhiều vào cảm tính, nên hay thay đổi. Những hệ thống có độ phức tạp cao như giao thông đô thị thực ra rất cần được thử nghiệm và thiết kế dựa trên những mô hình toán học.

Là người lập gia đình và có con ở tuổi đôi mươi, đâu là bí quyết duy trì “hạnh phúc gia đình” của giáo sư sau gần 20 năm chung sống?

Giáo sư Ngô Bảo Châu: Thưa thầy, cuộc sống gia đình nào cũng có lúc sóng gió. Để sống với nhau, mỗi người cần hiểu những người mình yêu để mà sống vui với chính con người họ. Mỗi gia đình còn có một động lực rất lớn để tồn tại đó là con cái và việc nuôi dưỡng, giáo dục con cái.

Tháng bảy trong Phật giáo là mùa báo hiếu công ân sinh thành, dưỡng dục của cha mẹ như hai vị Phật trong nhà, GS có thể chia sẻ vài kỷ niệm đẹp mà hai đấng sinh thành đã giành cho GS thời trẻ?

Giáo sư Ngô Bảo Châu: Cha mẹ tôi luôn dành hết cho tôi mọi sự yêu thương, ưu tiên việc nuôi dưỡng giáo tục tôi hơn tất cả. Vợ chồng tôi cũng cố gắng làm như vậy với các con, nhưng chắc chắn là không thể được như ông bà.

Khi còn nhỏ, mẹ tôi dậy tôi rằng xấu nhất là nói dối. Bây giờ tôi vẫn tin và cũng dậy các con tôi như thế.

Với vai trò làm cha của ba đứa con hiếu thảo và thành công, xin GS chia sẻ kinh nghiệm làm cha của mình?

Giáo sư Ngô Bảo Châu: Tôi không nghĩ các con tôi đặc biệt thành công hoặc là mình là một người bố kiểu mẫu để có thể tự tin chia sẻ kinh nghiệm với người khác. Công việc bận rộn không cho tôi có nhiều thời gian để gần gũi với con cái như tôi mong muốn mà thời gian là cái mà trẻ nhỏ cần nhất ở cha mẹ. Có lẽ người lớn nên bớt thời gian xem ti vi, lướt web, tụ tập bạn bè để có thêm thời gian chơi với con, học với con, cùng đọc sách với con. Những cái đó có ích cho trẻ hơn là việc bỏ tiền ra cho con đi học thêm hay những khóa rèn luyện “kỹ năng sống”.

Theo GS, hạnh phúc là gì? Và đâu là cách thức giáo sư giữ gìn và phát triển hạnh phúc có được?

Giáo sư Ngô Bảo Châu: Đối với tôi, cái hạnh phúc lớn nhất là cảm giác mình đang sống. Cảm giác đó bao gồm cả vị ngọt và vị đắng. Nó xuất phát quan hệ với những người thân thiết, bạn bè, công việc và xã hội, từ miếng cơm ta ăn, từ miếng nước ta uống, từ không khí ta đang thở.

Để có hạnh phúc, có lẽ không có cách nào khác là yêu cuộc sống như chính nó. Để bất hạnh, có lẽ không có cách nào tốt hơn là đi đuổi theo những ảo ảnh.

Theo GS, “để sống một cuộc sống có ý nghĩa”, người ta phải làm gì?

Giáo sư Ngô Bảo Châu: Tôi e mình không đủ thông tuệ để trả lời câu hỏi này của thầy một cách đầy đủ. Phần nhỏ của câu trả lời mà tôi biết là để sống một cuộc sống có ý nghĩa, ta nên tránh làm những việc vô nghĩa.


Thanked by 3 Members:

#70 libra1610

    Hội viên mới

  • Hội Viên mới
  • 22 Bài viết:
  • 19 thanks

Gửi vào 05/05/2013 - 11:05

Vui lòng Đăng nhập hoặc Đăng ký hội viên để đọc nội dung đã ẩn

zer0, on 05/05/2013 - 09:25, said:

Vui lòng Đăng nhập hoặc Đăng ký hội viên để đọc nội dung đã ẩn

Alex,

Tôi đọc thấy các bài đăng trong này có ý nghĩa rất hay và có thể giúp một số bạn trong cuộc sống đời thường (take it easy, dude)
Mình đã đọc từ trang 1 đến trang 5 và k hề nghĩ Zer0 cảm ơn là xỏ đểu Doremi và mình cũng thiết nghĩ bạn Zer0 k cần Alexphong vỗ mặt Doremi giùm bạn ấy. Quái !!!
Cám ơn bạn Doremi

Vui lòng Đăng nhập hoặc Đăng ký hội viên để đọc nội dung đã ẩn


Sửa bởi libra1610: 05/05/2013 - 11:06


Thanked by 1 Member:

#71 zer0

    Hội viên

  • Hội Viên TVLS
  • Pip
  • 482 Bài viết:
  • 1005 thanks

Gửi vào 05/05/2013 - 11:13

hehe, zer0 tuổi không còn trẻ, và hơn nữa cũng đâu có rổi hơi mà lên đây xỏ đểu hoặc nhờ ai vổ mặt ai đâu mà cần bạn đính chính giùm . Làm ơn đừng suy diễn lung tung mà làm loảng chủ đề nhé! Cám ơn nhiều .

Thanked by 2 Members:

#72 libra1610

    Hội viên mới

  • Hội Viên mới
  • 22 Bài viết:
  • 19 thanks

Gửi vào 05/05/2013 - 11:22

Vui lòng Đăng nhập hoặc Đăng ký hội viên để đọc nội dung đã ẩn

zer0, on 05/05/2013 - 11:13, said:

hehe, zer0 tuổi không còn trẻ, và hơn nữa cũng đâu có rổi hơi mà lên đây xỏ đểu hoặc nhờ ai vổ mặt ai đâu mà cần bạn đính chính giùm . Làm ơn đừng suy diễn lung tung mà làm loảng chủ đề nhé! Cám ơn nhiều .
Hơi hoang mang khi đoc bài reply của bạn.... Thật sự mình k hiểu rõ lắm đối tượng và hàm ý bạn muốn nói và mình k có ý định nói thêm (giải thích thêm??) gì sau bài reply này.
Tuy nhiên mình sẽ tiếp tục theo dõi chủ đề này vì nó khá thú vị.

#73 zer0

    Hội viên

  • Hội Viên TVLS
  • Pip
  • 482 Bài viết:
  • 1005 thanks

Gửi vào 05/05/2013 - 11:23

Đinh off line, nhưng lại muốn nói thêm một chút . Các bạn đều biết cuộc sống là phù du, đời người là vô thường, vậy thì sao không nhường nhịn, sống vui vẽ, thân thiện cùng nhau những ngày tháng chúng ta còn có thể ? Cớ gì cứ kiếm chuyện, cà khịa và bắt bẽ với nhau từng chút ?

#74 doremi

    Hội viên

  • Hội Viên mới
  • Pip
  • 146 Bài viết:
  • 500 thanks

Gửi vào 05/05/2013 - 12:05

Vui lòng Đăng nhập hoặc Đăng ký hội viên để đọc nội dung đã ẩn

zer0, on 05/05/2013 - 09:08, said:

Ở các nước xã hội văn minh người ta dùng xe để quét, hốt rác, ít có người nhặt, quét rác như VN mình . Đường phố rộng mênh mông mà dùng sức người nhặt, hốt rác thì biết bao giờ mới xong ?
Tuy ở các nước văn minh, người dân có ý thức cao, ít xả rác, nhưng mùa Thu lá rụng đầy đường hoặc mùa Đông tuyết phủ kín và sau khi tuyết tan chúng rất dơ bẩn nếu không quét, hốt thì đường phố sẽ như thế nào ?

Cảm ơn chủ topic đã bỏ thời giờ quý báu của mình đăng lên những bài viết rất hay để chia sẻ cùng với mọi người!
Tôi không biết ở chỗ khác cụ thể thế nào, nhưng chỗ tôi luôn có những đội tình nguyện người già, hoặc học sinh, sinh viên, cứ rảnh là ra gần nơi mình học tập, sinh sống, quét lá, quả rụng, ...cho vào thùng rác
Mùa thu lá rụng đầy, thì ở một số công viên người ta để nguyện một thời gian cho đẹp, mọi người vào ngắm cảnh, chụp ảnh, rồi người ta cũng dọn
Mùa đông thì các sinh viên đại học thường ra giúp dọn dẹp đường phố hay các con đường trong khuôn viên trường học, vì tuyết khi tan khiến đường rất bẩn, dễ trơn trượt ngã,tai nạn giao thông...
Nói chung cái gì cũng Nhân - Quả, mình bảo vệ môi trường thì hưởng không khí trong lành thôi!

Thanked by 1 Member:

#75 doremi

    Hội viên

  • Hội Viên mới
  • Pip
  • 146 Bài viết:
  • 500 thanks

Gửi vào 05/05/2013 - 12:30

Vui lòng Đăng nhập hoặc Đăng ký hội viên để đọc nội dung đã ẩn

AlexPhong, on 05/05/2013 - 07:24, said:

Câu chuyện là nghệ thuật xử thế, mới nghe thì hay nhưng suy ngẫm thì lại có nhiều trăn trở.
Thứ nhất trong đào tạo con người nhất là trẻ con phải hướng các cháu tới Chân Thiện Mỹ. Đó mới là đỉnh cao của tâm hồn. Một con cá của nhà hàng làm dở có nghĩa là trong đám thực hiện có lũ ăn hại, trong hệ thống nhà hàng có chỗ lởm khởm, phải nêu ra và góp ý thẳng thắn với họ để họ sửa chữa thì lần sau phục vụ người khác mới tốt hơn, thì ở đây ông bố lại dạy ông con bưng bít lỗi lầm của người khác để tìm sự an toàn cho mình. Đúng là sự ô nhục của xã hội Trung Hoa. Góp ý có thể là viết vào phiếu đánh giá và bỏ vào thùng Góp Ý thay vì bổ thẳng vào mặt. Hơn nữa cũng tùy loại người, có những người phải bổ thẳng mặt thay vì cưng nựng họ, cưng nựng là giết họ.
Câu chuyện cũng lí giải vì sao Trung Hoa vẫn lóp ngóp trong xã hội hình thức trong khi những chủng dân khác đã vượt xa về sự văn minh cao thượng, nói cách khác họ tiến gần Chân Thiện Mỹ so với Trung Hoa to xác trọng hình thức từ lâu rồi.
Rất cảm ơn sự thẳng thắn của Alex, bác là tấm gương về critical thinking, rất tốt cho nhiều bạn trẻ hiện nay!
Bàn về dạy con thì rất rộng lớn, nhưng có 1 câu nhỏ tổng kết là "làm gương".
Một chìa khóa không thể mở được mọi ổ khóa, nên bài này chỉ với mục đích là hướng con người tới "bao dung " hơn với người khác. Ở đời ai chả có lúc "nhỡ", không nên vì "lỗi nhỏ" của người mà gây thành "thù lớn", rồi oan oan tương báo, không thể hóa giải được.
Những người ở địa vị cao, cũng đừng quá ỷ có tiền, có quyền, khinh thường sỉ nhục người khác, vì người dười, người kém mình là người giúp đỡ mình , "thần thiêng nhờ bộ hạ",hơn nữa, cũng là xã hội phân công lao động. Bất kỳ là ai, miễn sống có ích cho bản thân, cho xã hội đều đáng quý cả.
Thói đời hay bợ đợ kẻ có tiền, có quyền để cầu bổng lộc, vinh thân phì gia, còn mấy ai để ý đến những khó khăn, khổ sở của những người dưới mình. Mà những người dưới mình mới là "quý nhân" của mình. Lễ, Tết đi sếp thì tốn kém lắm, nhưng có bỏ xu nào cho người nghèo thì xót như xát muối vào ruột, hay mua cho cha mẹ đồng quà tấm bánh thì tiếc lắm...Nên coi trọng người dưới, không phải là "tiểu xảo" để lấy lòng người khác mà là sự thương yêu, biết ơn chân thật. Nếu là tiểu xảo, sớm muộn gì người ta cũng nhận ra và khiến người khác xa lánh, khinh bỉ...
Văn minh là sự bình đẳng, tôn trọng mọi người mọi vật
Cao thượng là sự yêu thương, có ân báo ân, lấy ân trả oán

Thanked by 4 Members:





Similar Topics Collapse

2 người đang đọc chủ đề này

0 Hội viên, 2 khách, 0 Hội viên ẩn


Liên kết nhanh

 Tử Vi |  Tử Bình |  Kinh Dịch |  Quái Tượng Huyền Cơ |  Mai Hoa Dịch Số |  Quỷ Cốc Toán Mệnh |  Địa Lý Phong Thủy |  Thái Ất - Lục Nhâm - Độn Giáp |  Bát Tự Hà Lạc |  Nhân Tướng Học |  Mệnh Lý Tổng Quát |  Bói Bài - Đoán Điềm - Giải Mộng - Số |  Khoa Học Huyền Bí |  Y Học Thường Thức |  Văn Hoá - Phong Tục - Tín Ngưỡng Dân Gian |  Thiên Văn - Lịch Pháp |  Tử Vi Nghiệm Lý |  TẠP CHÍ KHOA HỌC HUYỀN BÍ TRƯỚC 1975 |
 Coi Tử Vi |  Coi Tử Bình - Tứ Trụ |  Coi Bát Tự Hà Lạc |  Coi Địa Lý Phong Thủy |  Coi Quỷ Cốc Toán Mệnh |  Coi Nhân Tướng Mệnh |  Nhờ Coi Quẻ |  Nhờ Coi Ngày |
 Bảo Trợ & Hoạt Động |  Thông Báo |  Báo Tin |  Liên Lạc Ban Điều Hành |  Góp Ý |
 Ghi Danh Học |  Lớp Học Tử Vi Đẩu Số |  Lớp Học Phong Thủy & Dịch Lý |  Hội viên chia sẻ Tài Liệu - Sách Vở |  Sách Dịch Lý |  Sách Tử Vi |  Sách Tướng Học |  Sách Phong Thuỷ |  Sách Tam Thức |  Sách Tử Bình - Bát Tự |  Sách Huyền Thuật |
 Linh Tinh |  Gặp Gỡ - Giao Lưu |  Giải Trí |  Vườn Thơ |  Vài Dòng Tản Mạn... |  Nguồn Sống Tươi Đẹp |  Trưng bày - Giới thiệu |  

Trình ứng dụng hỗ trợ:   An Sao Tử Vi  An Sao Tử Vi - Lấy Lá Số Tử Vi |   Quỷ Cốc Toán Mệnh  Quỷ Cốc Toán Mệnh |   Tử Bình Tứ Trụ  Tử Bình Tứ Trụ - Lá số tử bình & Luận giải cơ bản |   Quẻ Mai Hoa Dịch Số  Quẻ Mai Hoa Dịch Số |   Bát Tự Hà Lạc  Bát Tự Hà Lạc |   Thái Ât Thần Số  Thái Ât Thần Số |   Căn Duyên Tiền Định  Căn Duyên Tiền Định |   Cao Ly Đầu Hình  Cao Ly Đầu Hình |   Âm Lịch  Âm Lịch |   Xem Ngày  Xem Ngày |   Lịch Vạn Niên  Lịch Vạn Niên |   So Tuổi Vợ Chồng  So Tuổi Vợ Chồng |   Bát Trạch  Bát Trạch |