

Minhminh kể chuyện .
#346
Gửi vào 10/06/2013 - 08:21
Bác MM không phải bị Ma đè hay nhát, mà là bị dzê hihihihi.
Cháu xin hỏi Bác về cách tụng kinh chú đại bi, có người chỉ cháu qua Net rằng, khi tụng kinh chú Đại Bi nên ngồi trước bàn thờ tổ tiên, nơi thờ phượng trang nghiêm trong nhà hoặc phải tìm một nơi that trang nghiêm nhất trong nhà để ngồi tụng và quần áo phải chỉnh tề, vậy cháu có thể coi phòng khách là nơi trang nghiêm khong ạ ??? vì cháu không sống cùng gia đình, mà thế hệ nửa nạc, nửa mở như cháu ở hải ngoại, cộng vào tuổi đời thì trong nhà củng khong có thờ cúng ai cả
Cháu chúc Bác MM luôn vui khoẽ, an khang .
Thân,
Thanked by 1 Member:
|
|
#347
Gửi vào 10/06/2013 - 10:49
ý nói : nơi thanh tịnh
chú Đại bi : từng câu chú là tên của mỗi vị thần , mỗi vị bồ tát hay cứu khổ chúng sinh
giống như kinh cầu các Thánh của Công giáo .mỗi câu là tên của mỗi vị đã hiển thánh mà giáo hội buộc phải công nhận.
không ai đặt ra qui luật nào cả , nhưng khi cầu nguyện thì nên thanh tịnh không những thân tâm.Ngoại cảnh chi phối thân tâm nên cũng cần nơi thanh tịnh .
Thanked by 14 Members:
|
|
#348
Gửi vào 10/06/2013 - 15:15
Mười điều tâm niệm cần nhớ
**********************
* Thứ nhất, nghĩ đến thân thể thì đừng cầu không bịnh khổ, vì không bịnh khổ thì dục vọng dễ sinh.
* Thứ hai, ở đời đừng cầu không hoạn nạn, vì không hoạn nạn thì kiêu xa nổi dậy.
* Thứ ba, cứu xét tâm tánh thì đừng cầu không khúc mắc, vì không khúc mắc thì sở học không thấu đáo.
* Thứ tư, xây dựng đạo hạnh thì đừng cầu không bị ma chướng, vì không bị ma chướng thì chí nguyện không kiên cường.
* Thứ năm, việc làm đừng mong dễ thành, vì việc dễ thành thì lòng khinh thường, kiêu ngạo.
* Thứ sáu, giao tiếp đừng cầu lợi mình, vì lợi mình thì mất đạo nghĩa.
* Thứ bảy, với người thì đừng mong tất cả đều thuận theo ý mình, vì được thuận theo ý mình thì lòng tất kiêu căng.
* Thứ tám, thi ân thì đừng cầu đền đáp, vì cầu đền đáp là thi ân mà ý có mưu đồ.
* Thứ chín, thấy lợi thì đừng nhúng vào, vì nhúng vào thì si mê phải động.
* Thứ mười, oan ức không cần biện bạch, vì biện bạch là nhân ngã chưa xả.
(HT. Thích Trí Quang biên soạn lại bác thấy điều thứ tư có ý nghĩa gì không ạ
Thanked by 4 Members:
|
|
#349
Gửi vào 18/06/2013 - 03:57
không còn thấy < ma .. > quấy nhiễu nữa .
Thanked by 5 Members:
|
|
#350
Gửi vào 18/06/2013 - 04:29
như trên đã nói , vì là học trò nghèo sang Mỹ một mình với 2 bàn tay trắng , việc nuôi thân thì dễ nhưng nuôi thêm những người thân còn ở vn thật không dễ chút nào , vì thế nên mới phải làm < thày bói > bất đắc dĩ
Nên sau khi đã có một nghề đáng quí để sinh sống thì đoạn tuyệt với nghề < thày bói > trả tay trái lại cho tay phải
Và vì nhận thấy nên để mọi sự đời điễn ra một cách tự nhiên , việc gì tới sẽ tới , việc gì không tới thì không bao giờ tới cho nên cũng chấm dứt không học , không trau dồi thêm bất cứ môn gì thuộc về bói toán , cái gì đã biết thì cứ để như đã biết , không muốn biết thêm nữa vì có biết cũng không làm gì khác hơn được
Biết phúc phần mình không thuộc hàng đại phú .
MM tôi chịu ảnh hưởng của thuyết trung dung và câu tri túc tiện túc
trong kinh thánh tân ước của Công giáo có một câu kinh < ....xin cho được hàng ngày dùng đủ ..... >
cho nên khi ước nguyện to lớn nhất trong đởi là bảo lãnh mẹ và các em , hỗ trợ cho học tốt nghiệp
Trả hết nợ nhà cho ngân hàng , để dành đủ tiền chi dùng không phải thiếu thốn cho đến ngày đủ tuổi lĩnh tiền hưu
thì MM đã nghỉ không làm việc nữa , mặc dù lúc ấy đang còn rất đông khách .
Nói là nghỉ nhưng không tuyệt đối , vẫn làm nhưng ít lại và chỉ làm ở nhà . Có nhiều người xấu miệng chỉ nhìn vào hiện tượng nghỉ nên đã đồn thổi mình bị mất licence , sự thật mãi tới 2010 MM tôi mới bỏ không renew licence nữa , ai muốn check thì cứ vào Board commetee một cái click là ra ngay . Mình sống cho lý tưởng của mình nên ignore những chuyện tàm xàm , sở dĩ nêu lên ở đây chỉ là để giải thích thắc mắc : sao đang làm thịnh vượng thế mà thôi nhỉ ! cho các bạn thân mến của mình.
việc lấy danh nghĩa bác sĩ , lương y để làm giàu trên bệnh tật của người khác sẽ làm cho mình hỏng con người đi , lại càng không thể bước vào ĐẠO được .
Không biết có phai do < gen > < mô mả > nhưng ông nội tôi Chánh quản hàm tứ phẩm về hưu năm 39 tuổi
bố tôi ra khỏi quân đội năm ông 36 tuổi < cụ Song An phê trong lá số của bố tôi : tam thập lục lam bào thoát như hoán hồng bào. > MM tôi chính thức giã từ lợi danh năm 45 tuổi .
Thanked by 30 Members:
|
, , , , , , , , , , , , , , , , , , , , , , , , , , , , , |
#351
Gửi vào 18/06/2013 - 08:00
Em cũng muốn dứt ra mà còn kẹt con cái......với lại kinh tế chưa vững nên chưa thể yên tâm .....
Thôi thì đành đổ thừa cho số phận .
Chúc bác vui khoẻ nhé .
Thanked by 2 Members:
|
|
#352
Gửi vào 24/06/2013 - 04:57
bài náy không phải của MM mà là của một người bạn gửi cho MM
[indent]
Một thiền sinh hỏi: “Thưa sư phụ, con đau khổ vì cha mẹ tàn nhẫn, người yêu con ruồng bỏ, anh em phản bội, bạn bè phá hoại… Con phải làm sao để hết oán hờn và thù ghét đây?”
Vị sư phụ đáp: “Con ngồi xuống tịnh tâm, tha thứ hết cho họ.”
Vài hôm sau, người đệ tử trở lại: “Con đã học được tha thứ cho họ sư phụ ạ. Thật nhẹ cả người! Coi như xong!”
Sư phụ đáp: “Chưa xong, con về tịnh tâm, mở hết lòng ra thương yêu họ.”
Người đệ tử gải đầu: “Tha thứ thôi cũng đã quá khó, lại phải thương yêu họ thì… Thôi được, con sẽ làm”
Một tuần sau, người đệ tử trở lại, mặt vui vẻ hẳn, khoe với sư phụ là đã làm được việc thương những người mà trước đây đã từng đối xử tệ bạc với mình.
Sư phụ gật gù bảo: “Tốt! Bây giờ con về tịnh tâm, ghi ơn họ. Nếu không có họ đóng những vai trò đó thì con đâu có cơ hội tiến hóa tâm linh như vậy.”
Người đệ tử trở lại, lần nầy tin tưởng rằng mình đã học xong bài vở. Anh tuyên bố: “Con đã học được và ghi ơn hết mọi người đã cho con cơ hội học được sự tha thứ!”
Sư phụ cười: “Vậy thì con về tịnh tâm lại đi nhé. Họ đã đóng đúng vai trò của họ chứ họ có lầm lỗi gì mà con tha thứ hay không tha thứ.”
Câu chuyện thật ý nghĩa, chúng ta có thể nhận ra rằng tha thứ giúp cho chúng ta đóng lại những đau thương, bất công trong quá khứ và nhìn nhận các sự việc rõ ràng để buông xuống. Tha thứ giúp cho chúng ta mở rộng lòng yêu thương, giúp cho ta nhìn lại chính mình đã làm hao phí năng lượng khi đánh mất lòng khoan dung.
Tha thứ chính là một tiến trình tiến hóa tích cực của nội tâm, khi chúng ta thật sự đối diện và buông xuống những đau thương, mất mát, bất công…chúng ta sẽ không còn mang lòng oán hận, giận dữ… từ đó giúp cho chúng ta không nuôi dưỡng những niềm cay đắng, phẫn uất, trả thù… để rồi tạo thêm những điều bất thiện ở hiện tại và tương lai lại phải nhận sự khổ đau.
Qua đó, chúng ta nhận rõ tha thứ giúp cho chúng ta sống an ổn hiện tại và tương lai. Vì vậy, có thể nói rằng “tha thứ cho người khác chính là tha thứ cho chính mình”, vì khi chúng ta buông bỏ lòng thù hận, sẽ giúp cho tâm mình luôn bình an. Tâm bình an sẽ là chất liệu để tạo dựng nên lòng yêu thương từ bi cho mình và cho tất cả.
Đọc và suy ngẫm câu chuyện một lần nữa, chúng ta thấy rõ như một trình tự khi bạn biết tha thứ , bạn sẽ có lại tình thương với những đối tượng đã gây cho mình đau khổ mà bấy lâu mình đánh mất vì thiếu lòng khoan dung , hiện khởi Tâm Từ Bi rộng lớn, nhớ ơn tất cả đã cho chúng ta sự thành tựu này và chợt nhận ra rằng “vạn pháp vốn bình đẳng”.
Trên bước đường tu tập của người con Phật, chúng ta phải cảm ơn những bậc thiện hữu tri thức đã đưa đến cho mình nghịch duyên để chúng ta có cơ hội nâng cao đời sống tâm linh của chính mình. Nghịch tăng thượng duyên là vậy! Thật vậy, nếu lúc nào cũng thuận duyên, cũng đều được quí mến thì ta dễ dàng bị ru ngủ trong niềm tự hào, hãnh diện , ta đang biến mình thành nô lệ cho sự cống cao ngã mạn…tự đánh mất chính mình lúc nào không hay. Vì vậy, vị Sư đã dạy người học trò của mình phải biết ghi ơn những người đã đem đến cho mình những phiền não, oan uổng….để chúng ta có cơ hội nhìn lại chính mình, thực hành và chuyển hóa nội tâm, để nhận chân sự thật “chẳng có ai là người tha thứ và được tha thứ cả!”
Với tôi, việc học cách tha thứ và hành theo những lời dạy của Chư Phật, Chư Tổ không phải đơn giản và dễ dàng nhưng cũng không phải là quá khó nếu mình muốn và tôi đã bắt đầu cho những sự việc nhỏ nhất từ trong cuộc sống của chính mình với mọi người xung quanh…để có được sự bình an hạnh phúc chân thật.
Càng buông bỏ dưới chân này
Ấy là chỗ đứng càng ngày càng cao ... [/indent] [/indent]
__._,_.___
Thanked by 24 Members:
|
, , , , , , , , , , , , , , , , , , , , , , , |
#353
Gửi vào 28/06/2013 - 00:51
Đàn gảy tai trâu !
Vào một buổi sáng lạnh mùa đông năm 2007, tại một ga metro ở Washington DC, một thanh niên với chiếc đàn vĩ cầm, đứng chơi những bài nhạc nổi tiếng của Bach, Schubert, Massenet… trong vòng 45 phút.
Trong khoảng thời gian ấy có khoảng chừng 2 ngàn người đi ngang qua, đa số đang trên đường đến sở làm của họ. Dường như không một ai có vẽ chú ý đến sự có mặt của anh.
Sau khoảng 3 phút, một người đàn ông đứng tuổi đi qua và nhận thấy có một nhạc sĩ đang đứng đó chơi vĩ cầm. Ông đi chầm chậm, dừng lại chừng vài giây, và rồi lại vội vã đi tiếp cho kịp giờ của mình.
4 phút sau:
Người nhạc sĩ vĩ cầm ấy nhận được đồng đô la đầu tiên: một người đàn bà ném tiền vào thùng đàn của anh và không hề dừng lại, tiếp tục bước đi.
6 phút:
Một người thanh niên trẻ đứng dựa vào tường lắng nghe anh, nhìn đồng hồ đeo tay của mình và rồi lại tiếp tục bước đi.
10 phút:
Một đứa bé dừng lại nghe, nhưng mẹ của em vội vàng lôi em đi tiếp. Ðứa bé tiếp tục dừng lại nhìn anh nhạc sĩ vĩ cầm, nhưng mẹ của em đẩy mạnh, và em lại phải tiếp tục bước đi, nhưng em vẫn cứ ngoái đầu quay nhìn lại. Và điều này đã cũng xảy ra với nhiều những đứa bé khác. Và cha mẹ nào cũng đều lôi kéo các em, bắt các em phải đi nhanh lên.
45 phút:
Người nhạc sĩ vĩ cầm ấy vẫn tiếp tục chơi nhạc không ngừng. Chỉ có 6 người dừng lại và lắng nghe trong vài ba phút rồi bỏ đi. Khoảng chừng 20 người cho anh tiền, trong khi vẫn tiếp tục bước đi bình thường, và không hề dừng lại. Chàng nhạc sĩ ấy thâu được tổng cộng là 32 đô la.
1 giờ sau:
Anh ta ngừng chơi, không gian im lặng trở lại. Không ai chú ý đến anh. Không một tiếng vỗ tay, và cũng không một lời tán thưởng.
Không ai biết người ấy chính là Joshua Bell, một trong những nhạc sĩ vĩ cầm nổi danh nhất trên thế giới. Trong hơn 45 phút qua anh đã chơi những bài phức tạp nhất trong các bài nhạc trình tấu, và cây đàn vĩ cầm mà anh chơi trị giá khoảng 3.5 triệu đô la. Hai ngày trước đó, Joshua Bell đã trình diễn tại một nhà hát ở thành phố Boston, vé bán hết không còn chỗ ngồi, giá của mỗi vé là 100 đô la. Và ban tổ chức sẵn sàng trả 1000 đô la mỗi phút cho tài năng của anh!
Ðây là kết quả của một cuộc thử nghiệm do báo The Washington Post tổ chức. Trong cuộc thử nghiệm này, Joshua Bell phải ăn mặc thật bình thường, quần jean, áo thun, mũ kết, và chơi đàn trong giờ cao điểm, 7:45am. Họ chọn nơi biểu diễn là trạm ga L’Enfant Plaza, vì nơi đây những người khách metro đi ngang qua đa số là thuộc tầng lớp trung lưu, chuyên nghiệp, trí thức, phần lớn làm việc với chính phủ liên bang.
Trước khi tổ chức, các nhà thử nghiệm nghĩ rằng tại Washington DC, một trong những đô thị phát triển nhất nước Mỹ về classical music, nhạc giao hưởng, Joshua Bell có thể sẽ thu hút một số lượng lớn khán thính giả dừng lại nghe, và họ có lẽ sẽ phải nhờ cảnh sát đến để giữ trật tự.
Nhưng chỉ có một người duy nhất nhận ra Joshua Bell, vì trước đó ba tuần cô ta có đi xem anh trình diễn ở Library of Congress, nên nhận ra anh ngay. Cô ta đã bỏ vào hộp đàn của Joshua Bell 20 đô la và tự giới thiệu mình khi anh ngưng chơi đàn.
Tờ Washington Post viết, mục đích của cuộc thử nghiệm này để xem rằng: chúng ta có thể nhận diện, ý thức được những gì hay và đẹp đang có mặt giữa cuộc sống bận rộn của mình, và trong những hoàn cảnh bình thường hằng ngày không?
Và nếu như trong cuộc sống chúng ta không thể dừng lại trong giây lát để lắng nghe một nhạc sĩ lừng danh nhất trên thế giới, chơi những giai điệu hay nhất từng được sáng tác, với một nhạc cụ tốt đẹp nhất, và nếu như cuộc sống quá bận rộn đến nỗi chúng ta không còn có thời gian để dừng lại, khiến ta trở nên lãng quên trước những điều hay và đẹp, thì trên con đường ta đi mình còn vô tình bỏ qua và đánh mất bao nhiêu những điều đáng quý nào khác nữa chăng?
Trong thời đại ngày nay, dường như đa số chúng ta có khá đầy đủ, nhưng duy có một điều mà chắc chắn trong chúng ta ai cũng đều rất thiếu thốn là thời giờ của mình, phải thế không bạn?
Trên con đường chúng ta đi, có lẽ ta cũng sẽ có dịp nghe được tiếng đàn vĩ cầm của Joshua Bell, và bao nhiêu những điều hay đẹp khác chung quanh ta, nâng cao tâm hồn mình, giữa những bận rộn và ngay trong hoàn cảnh bình thường nhất, nếu chúng ta biết tập bước chậm lại một chút…
Thanked by 34 Members:
|
, , , , , , , , , , , , , , , , , , , , , , , , , , , , , , , , , |
#354
Gửi vào 28/06/2013 - 10:41
Ngay cả ta đang thở, đang nghĩ gì hàng ngày ta còn không biết nói gì chuyện nghe ông nhạc sĩ lừng danh nhất trên thế giới ... nghe tiếng dế kêu bên đường, tiếng chim hót ban mai, tiếng hạt cát rì rào cùng chân bước chậm …
"Nếu chúng ta biết tập bước chậm lại một chút… " Thì :
"Xin dừng bước thời gian không dài lắm
Tình đơn sơ em xót chút cho vừa
Xin tạm gát thiên thu cho ngày vắng
Mộng thiên tài sầu bến trắng năm xưa ..."
Sửa bởi TieuKhe: 28/06/2013 - 10:56
Sửa lại lỗi dấu
Thanked by 2 Members:
|
|
#355
Gửi vào 28/06/2013 - 11:07
Trân trọng cám ơn những chia sẻ. Kiến thức và vốn sống của chú (anh) thật đáng ngưỡng mộ và noi theo...
Chúc chú (anh) luôn mạnh khoẻ.
LHK
Thanked by 1 Member:
|
|
#356
Gửi vào 30/06/2013 - 21:44
#357
Gửi vào 30/06/2013 - 22:20
minhminh, on 28/06/2013 - 00:51, said:
Đàn gảy tai trâu !
Giá trị chân chính của nghệ thuật nằm ở chỗ nào?
Chơi nhạc ở ngoài đường mà được người ta say sưa lắng nghe thì đó mới là anh có tài năng thực sự.
Còn khi anh trình diễn sân khấu, người ta đến với anh, chỉ vì cái mác của anh mà thôi.
Cái tài làm nên cái danh, nhưng truyền thông cũng tạo nên cái danh, có 1 nói 10.
Vậy nên trong nghệ thuật, nhiều cái rất ảo.
Thanked by 4 Members:
|
|
#358
Gửi vào 30/06/2013 - 23:00
#359
Gửi vào 04/07/2013 - 20:13
#360
Gửi vào 04/07/2013 - 20:26
Nhưng bỗng dưng, người ta biết được, nó là tác phẩm của 1 hoạ sĩ danh tiếng, thì lập tức nó có thể trở thành 1 tuyệt tác, trị giá hàng chục triệu dollars.
Âm nhạc cũng không ngoại lệ.
Sức nặng của một bài hát nhiều khi không nằm ở giai điệu, mà do thương hiệu của người viết ra nó.
Dù nó chuối mấy đi nữa, thì người ta vẫn ngoan cố bảo nhau rằng 'đấy mới là âm nhạc'.
Nghệ thuật đầy sự trá hình, giả tạo, một cách tinh vi, đầy "nghệ thuật".
Nhưng chỉ vào mặt ai đó, lại là một cái tội.
Thanked by 3 Members:
|
|
Similar Topics
Chủ Đề | Name | Viết bởi | Thống kê | Bài Cuối | |
---|---|---|---|---|---|
![]() ![]() những góc nhìn khác nhau về chuyện cưới xin, xung - hợp vợ chồng |
Tử Bình | hieuthuyloi |
|
![]() |
|
![]() Câu chuyện hy hữu mà có trên đời nầy |
Nguồn Sống Tươi Đẹp | Đinh Văn Tân |
|
![]() |
|
![]() Chuyện học hành thi cử có liên quan tới công danh quan lộc hay ko ??? |
Tử Vi | TramMinh |
|
![]() |
|
![]() Lịch âm (nông lịch), chuyển từ dương sang âm lịch |
Thiên Văn - Lịch Pháp - Coi Ngày Tốt Xấu | Elohim |
|
![]() |
|
![]() Chuyện love năm xưa... |
Vườn Thơ | ch8484 |
|
![]()
|
|
![]() Xin Chữ Đầu Năm Ất Tỵ Bác Minhminh |
Nguồn Sống Tươi Đẹp | Tre |
|
![]()
|
3 người đang đọc chủ đề này
0 Hội viên, 3 khách, 0 Hội viên ẩn
Liên kết nhanh
Coi Tử Vi | Coi Tử Bình - Tứ Trụ | Coi Bát Tự Hà Lạc | Coi Địa Lý Phong Thủy | Coi Quỷ Cốc Toán Mệnh | Coi Nhân Tướng Mệnh | Nhờ Coi Quẻ | Nhờ Coi Ngày |
Bảo Trợ & Hoạt Động | Thông Báo | Báo Tin | Liên Lạc Ban Điều Hành | Góp Ý |
Ghi Danh Học | Lớp Học Tử Vi Đẩu Số | Lớp Học Phong Thủy & Dịch Lý | Hội viên chia sẻ Tài Liệu - Sách Vở | Sách Dịch Lý | Sách Tử Vi | Sách Tướng Học | Sách Phong Thuỷ | Sách Tam Thức | Sách Tử Bình - Bát Tự | Sách Huyền Thuật |
Linh Tinh | Gặp Gỡ - Giao Lưu | Giải Trí | Vườn Thơ | Vài Dòng Tản Mạn... | Nguồn Sống Tươi Đẹp | Trưng bày - Giới thiệu |
Trình ứng dụng hỗ trợ:












