Một mình
menglan
14/10/2015
Hôm trước đang tính lập top riêng để không quấy quả bên trang nhật kí nữa, có mình viết vào mọi người hết hứng hết cảm
xúc để viết rồi hay sao ấy thì đọc được mấy câu thơ của bạn phuctinh đúng tâm trạng quá, nên mượn của bạn cho bài viết đầu tiên của top mới của mình :
Nhà cửa vắng vẻ, cảnh đìu hiu,
Ngõ trúc quanh co, gió dặt dìu.
Ẩn sỹ màng chi giang hồ tiếu,
Một mình tu tịnh chốn cô liêu.
(PT)
Note vào đây để tiện viết, Lặng yên.
Sau tất cả, ta còn lại CHính mình.
Làm 1 việc, dù vì người khác, rồi nhận tiếng ác lại về mình, cũng phải làm, nếu không có thể hậu quả không cứu vãn được.
Hoá ra dù tính kĩ đến đâu, đề phòng đến đâu vẫn quên mất, sai lầm nằm trong chính sự quan sát và đánh giá, suy luận nơi mình.
Sửa bởi tu.hoa: 14/10/2015 - 22:48
xúc để viết rồi hay sao ấy thì đọc được mấy câu thơ của bạn phuctinh đúng tâm trạng quá, nên mượn của bạn cho bài viết đầu tiên của top mới của mình :
Nhà cửa vắng vẻ, cảnh đìu hiu,
Ngõ trúc quanh co, gió dặt dìu.
Ẩn sỹ màng chi giang hồ tiếu,
Một mình tu tịnh chốn cô liêu.
(PT)
Note vào đây để tiện viết, Lặng yên.
Sau tất cả, ta còn lại CHính mình.
Làm 1 việc, dù vì người khác, rồi nhận tiếng ác lại về mình, cũng phải làm, nếu không có thể hậu quả không cứu vãn được.
Hoá ra dù tính kĩ đến đâu, đề phòng đến đâu vẫn quên mất, sai lầm nằm trong chính sự quan sát và đánh giá, suy luận nơi mình.
Sửa bởi tu.hoa: 14/10/2015 - 22:48
Bonsai
15/10/2015
Lại suy nghĩ gì linh tinh nữa à tu.hoa...hihi. Bạn đừng bận tâm quá, cứ nghĩ mình đang làm 1 việc tốt thì sẽ nhẹ lòng thôi :-)
P/s: topic sửa thành "Một mình + " đi....hehe
P/s: topic sửa thành "Một mình + " đi....hehe
phuctinh
15/10/2015
tu.hoa, on 14/10/2015 - 22:45, said:
Hoá ra dù tính kĩ đến đâu, đề phòng đến đâu vẫn quên mất, sai lầm nằm trong chính sự quan sát và đánh giá, suy luận nơi mình.
Đang định đi ngủ rồi, nhưng mà thấy mục tản mạn nên cũng ghé qua xem sao. Bất ngờ vì mấy câu ngẫu hứng của mình lại có duyên với gia chủ. Bản thân có nhiều chuyện nghĩ lại cũng chỉ biết cười một mình.
Sửa bởi phuctinh: 15/10/2015 - 23:10
menglan
15/10/2015
hi bon
ngày hôm trước do chịu không nổi nên 1 mình đi lang thang vãn cảnh chùa.....bước vào điện tam bảo thấy tâm trạng nhẹ nhàng hơn nhiều, cả suy nghĩ cũng không luẩn quẩn như trước, không bị vướng bận những nỗi lo cơm áo gạo tiền, những phiền muộn về cv, gia đình, cuộc sống. Ngồi nhìn những người khác, tâm họ cũng thư thái hơn thì phải, moi việc tới đâu thì tới, cứ tìm sẽ thấy cách giải quyết vấn đề mà không phải làm căng nó lên. Rồi ta cũng cầu xin một số điều không thực, không hẳn điều ta cầu xin ko được mà là chưa tích đủ để được. Chưa trả đủ để hết nợ.
Những chuyện cũ lại lặp lại dù ta nói bao nhiêu lời, làm bao nhiêu việc đều vô ích. ta mải nhìn và cố gắng để hiểu điều đang diễn ra, nhưng cuộc sống chỉ đáp lại ta bằng sự im lặng, từ từ, cứ phải nhẫn đã.
Hôm nay lượn fb, thấy 2 câu chắc cũng ko mới lạ cao siêu so với mọi nguời
người trí thì hỏi : ăn hết lấy gì cho?
người ngu thì nói: cho hết lấy gì ăn?
rồi soi vào mình, sau khi những tiếng nói bên ngoài cố gắng lấn át tiếng nói bên trong thì ta lại một mình đối diện với chính mình, lúc không kiểm soát được nhận thức của bản thân, hoàn toàn chẳng đong đếm bản thân mà chỉ lo đong đếm việc làm của người khác, phán xét chuyện của người khác. và chỉ cảm thấy bản thân làm được khi nhìn người khác họ làm và đạt được thành tựu nhất định. Chính do quên bản thân mình hoà tan mình trong cái bên ngoài trong quá trình hoà nhập với bên ngoài mà ta không còn thấy yêu thích việc mình làm.
Dông dài , làm nhiều việc dư thừa. Sau 1 quá trình nói và làm ko hiệu quả, thôi để cho họ tự làm điều họ thấy muốn làm, có thể họ cho đó là điều tốt, còn tốt với người khác hay không lại là chuyện khác. Mình tập trung vào việc của mình , vậy thôi.
bấy lâu, chắc cũng có nhiều người ghét "một mình" , đâu ai yêu thích việc "một mình" đâu nhỉ? vì không yêu thích điều đó nên đi tìm thêm "mình" nữa ở bên ngoài, tìm thấy thì vui, không thấy lại buồn. Thấy rồi mất lại đau, mất rồi được lại hạnh phúc.....Cái "mình" mà mình khó khăn lắm mới có được, nó trân quý biết bao, giống như 1 phần máu thịt của mình. Sợ nhất là nhầm tưởng cái "mình" đấy của mình, như mình nhận định, sau bao năm hoá ra sai lầm, cái đau đấy có khi còn hơn cả da thịt ấy., khiến nhiều người suy sụp ko gượng dậy được. Tại vì ta đã lựa chọn cái mình ấy làm điểm dựa cho hạnh phúc của mình mà.
Bước đi 1 mình vui vẻ.
G9 bonbon và phuctinh.
Sửa bởi tu.hoa: 15/10/2015 - 23:31
ngày hôm trước do chịu không nổi nên 1 mình đi lang thang vãn cảnh chùa.....bước vào điện tam bảo thấy tâm trạng nhẹ nhàng hơn nhiều, cả suy nghĩ cũng không luẩn quẩn như trước, không bị vướng bận những nỗi lo cơm áo gạo tiền, những phiền muộn về cv, gia đình, cuộc sống. Ngồi nhìn những người khác, tâm họ cũng thư thái hơn thì phải, moi việc tới đâu thì tới, cứ tìm sẽ thấy cách giải quyết vấn đề mà không phải làm căng nó lên. Rồi ta cũng cầu xin một số điều không thực, không hẳn điều ta cầu xin ko được mà là chưa tích đủ để được. Chưa trả đủ để hết nợ.
Những chuyện cũ lại lặp lại dù ta nói bao nhiêu lời, làm bao nhiêu việc đều vô ích. ta mải nhìn và cố gắng để hiểu điều đang diễn ra, nhưng cuộc sống chỉ đáp lại ta bằng sự im lặng, từ từ, cứ phải nhẫn đã.
Hôm nay lượn fb, thấy 2 câu chắc cũng ko mới lạ cao siêu so với mọi nguời
người trí thì hỏi : ăn hết lấy gì cho?
người ngu thì nói: cho hết lấy gì ăn?
rồi soi vào mình, sau khi những tiếng nói bên ngoài cố gắng lấn át tiếng nói bên trong thì ta lại một mình đối diện với chính mình, lúc không kiểm soát được nhận thức của bản thân, hoàn toàn chẳng đong đếm bản thân mà chỉ lo đong đếm việc làm của người khác, phán xét chuyện của người khác. và chỉ cảm thấy bản thân làm được khi nhìn người khác họ làm và đạt được thành tựu nhất định. Chính do quên bản thân mình hoà tan mình trong cái bên ngoài trong quá trình hoà nhập với bên ngoài mà ta không còn thấy yêu thích việc mình làm.
Dông dài , làm nhiều việc dư thừa. Sau 1 quá trình nói và làm ko hiệu quả, thôi để cho họ tự làm điều họ thấy muốn làm, có thể họ cho đó là điều tốt, còn tốt với người khác hay không lại là chuyện khác. Mình tập trung vào việc của mình , vậy thôi.
phuctinh, on 15/10/2015 - 23:09, said:
Đang định đi ngủ rồi, nhưng mà thấy mục tản mạn nên cũng ghé qua xem sao. Bất ngờ vì mấy câu ngẫu hứng của mình lại có duyên với gia chủ. Bản thân có nhiều chuyện nghĩ lại cũng chỉ biết cười một mình.
Bước đi 1 mình vui vẻ.
G9 bonbon và phuctinh.
Sửa bởi tu.hoa: 15/10/2015 - 23:31
phuctinh
16/10/2015
Oh, thì ra là Tu.hoa bùn vì một nửa kia ah. Nếu vậy thì nghĩ nhìu làm gì, tui chỉ nghĩ đơn giản là ng ta chả cần mình thì sao phải bùn vì họ. Đến tuổi này rùi tui chả nghĩ đến việc tìm với kiếm gì cả, tui thích như hiện tại
.
menglan
16/10/2015
phuctinh, on 16/10/2015 - 12:43, said:
Oh, thì ra là Tu.hoa bùn vì một nửa kia ah. Nếu vậy thì nghĩ nhìu làm gì, tui chỉ nghĩ đơn giản là ng ta chả cần mình thì sao phải bùn vì họ. Đến tuổi này rùi tui chả nghĩ đến việc tìm với kiếm gì cả, tui thích như hiện tại
.Giờ đi lang thang tí cho ngụi cái đầu lại, tối có gì lại vào chăm lo cho cái top nì.
Giờ chỉ chăm lo việc mình phải làm thôi, trong giới hạn của mình. Những điều bên ngoài ko liên quan tới mình mà cứ ôm vào mình làm gì nhỉ, không cùng đặc tính tựa như 1 cái áo đẹp với người khác nhưng lại kinh khủng với mình.
Phát hiện ra mình rất dễ phản ứng chống đối có thái độ bài trừ với những điều bên ngoài, tạo rào cản của mình với bên ngoài mà thực ra đấy cũng là 1 điều ngốc nghếch. Không nên như thế.
phuctinh
16/10/2015
Suýt nữa làm tui tưởng là đặt chân nhầm vào topic thất tình . May mà không phải, vậy thì tốt rồi, để tui mang theo chút ánh sáng của một ngôi sao nhỏ bé thắp sáng trong căn nhà của Tu.hoa
Biết nhau hẳn có duyên rồi,
Ngồi đây vấn chuyện, bồi hồi trong tâm.
Tình thâm mong gặp tình thâm,
Kẻ tìm người kiếm, âm thầm ước ao.
Bầu trời sáng những vì sao.
Nhà ai vắng vẻ có vào được chăng?
Gia chủ tu.hoa thưa rằng,
Tư gia đơn bạc dang tay đón chờ.
(ý tui là cho tui viết chung cho vui nha)
Biết nhau hẳn có duyên rồi,
Ngồi đây vấn chuyện, bồi hồi trong tâm.
Tình thâm mong gặp tình thâm,
Kẻ tìm người kiếm, âm thầm ước ao.
Bầu trời sáng những vì sao.
Nhà ai vắng vẻ có vào được chăng?
Gia chủ tu.hoa thưa rằng,
Tư gia đơn bạc dang tay đón chờ.
phuctinh
16/10/2015
@Bonsai
Hjhj, c quá khen rùi ,nhặt chữ ghép vần chơi thôi. E cũng chả hiểu sao cứ ngẫu hứng mà viết dc thế. Được 4 câu đầu thì 4 câu sau cứ thế mà viết ra.
Mấy hum căng thẳng, giờ qua đây rượt gió góp bão thế này cũng thấy thoải mái hơn.
Hjhj, c quá khen rùi ,nhặt chữ ghép vần chơi thôi. E cũng chả hiểu sao cứ ngẫu hứng mà viết dc thế. Được 4 câu đầu thì 4 câu sau cứ thế mà viết ra.
Mấy hum căng thẳng, giờ qua đây rượt gió góp bão thế này cũng thấy thoải mái hơn.
menglan
16/10/2015
Thơ ai hay quá là hay
khiến người nhận được lòng đầy niềm vui
Cuộc đời có tri kỉ mấy ai
Nhà tranh khách đến tự nhiên uống trà
Đến đi chỉ có thân ta
con đường dài vắng có bạn cùng vui.
hix ko biết làm thơ ráng viết vài chữ các thi nhân chê cười rùi.
^^
bệnh này khó chữa lắm a ạ, có bữa ng nhà bảo đi gặp bsi tâm lí xem thế nào mừ ngại.... e nghĩ giờ cũng đỡ hơn rùi.
tự kỷ và hiểu mình yêu mình là khác nhau ^^
khiến người nhận được lòng đầy niềm vui
Cuộc đời có tri kỉ mấy ai
Nhà tranh khách đến tự nhiên uống trà
Đến đi chỉ có thân ta
con đường dài vắng có bạn cùng vui.
hix ko biết làm thơ ráng viết vài chữ các thi nhân chê cười rùi.
^^
TNK75, on 16/10/2015 - 17:09, said:
đã ai phán cho em bao h hết tự kỉ chưa ?
MOA, on 16/10/2015 - 17:43, said:
tự kỷ vui mà chú , cháu cũng hay tự kỷ