

Những ngày xưa thân ái
#706
Gửi vào 05/11/2014 - 07:09
đời biết thế nào cho chiều lòng thiên hạ, cave thì mình chẳng phải.Cứ coi mình là giọt nuớc đái cho lành, chả dính tới ai.
Xưa và nay....ngưòi ta đi lên núi, đi xuống biển, vào thâm sơn cùng cốc là để tim châu báu
vì châu báu không ở nơi sạch sẽ mà cứ ở thâm sơn cùng cốc
đành phải cho tay xuống bùn để làm sen vậy, sau khi tìm được châu báu thì chả ai còn ở trong rừng làm gì
gần bùn thì mình trở thành giống như bùn
gần ngọc thì mình sang như ngọc
không phải vì bùn mà xuống bùn, mà vì châu báu nên nhúng tay vào bùn
viết cho vạn người đọc mà chỉ vì một người hiểu, vì vạn ngưòi vốn chẳng tồn tại, chỉ một người tồn tại mà thôi
#707
Gửi vào 05/11/2014 - 07:17
xem xét chữa trị, nhận tiền của họ , can thiệp vào họ tức là mình đã trở thành người trong mớ tạp phế lù ấy
Nói về đời, cá thấy nước thì cá tự nhẩy, chúng sinh ng* d*t thì tự xuống A tỳ
nói về tình, ..., chả liên quan tới bố con thằng nào
#708
Gửi vào 05/11/2014 - 16:40
TauVeQueHuong, on 04/11/2014 - 20:19, said:
Hoá ra thằng / bọn " nhà huyện " Hải Phòng gây ra khói lửa mà bác nói tới là đây à.
Thảo nào bác ghét " nhà huyện " Hải Phòng đến vậy. Nhưng em nghĩ là thằng / bọn đấy khi hại bác không nhân danh " nhà huyện " Hải Phòng, và " nhà huyện " Hải Phòng không có bảo chúng hại bác. Vậy nên em nghĩ bác không nên thù tất cả " nhà huyện " như vậy, oan uổng cho người ta bác à.
Em thì em không có bị " Trời hại " như bác, chỉ đen nhất là lần từ rừng về. Lần đó, trên đường đi rừng về em buồn ngủ quá.
Muốn tìm một nơi nào đó ngồi ngủ nhờ chút cho qua cơn buồn ngủ. Và em nhớ ra một người quen là nữ nhân.
Vậy là em ghé vào, gặp bác ấy, em hỏi: Bác ơi, em buồn ngủ quá, cho em ngủ nhờ ngoài mái hiên nhà bác chút nhé ?
Bác A ( tạm gọi như vậy đi, vì còn 2 bác nữa ) : Hiên nhà em bé, không cho bác ngủ nhờ được đâu, nơi này chỉ là để em ngồi chơi, ......
tauvequehuong: Em chỉ ngồi ngủ thôi, không chiếm nhiều chỗ đâu.
Bác A: Không được đâu bác, hê hê
tauvequehuong:
Vậy là em lại cất bước đi tiếp, ghé vào nhà một người quen, cũng là nữ nhân.
tauvequehuong: Bác ơi, em buồn ngủ quá, bác cho em ngủ nhờ ngoài hiên nhà bác một chút nhé, một chút thôi, rồi em sẽ đi ngay.
Bác B: Ồ, chỉ là mái hiên thôi mà, Bác cứ ngủ ở đó đi. Đây, em cho Bác mượn thêm 2 cái gối để Bác gối đầu và gác chân, ngủ cho thoải mái.
tauvequehuong: Em cảm ơn bác. Vừa rồi em xin ngủ ở ngoài hiên nhà hai bác thì có 1 bác không cho ngủ nhờ bác ạ. Ôi, đời nhiều lúc chán nhỉ.
Bác B: Không chỉ nhiều lúc chán thôi đâu, đời còn nhiều lúc phũ nữa đấy Bác.
tauvequehuong: Bác nói đúng.
(Em chưa đi đến nhà bác thứ ba nhưng em tin là bác C sẽ cho em ngủ nhờ nên em mới đi đến nhà bác thứ hai đã nói là hỏi 2 người thì 1 người không cho ngủ nhờ. )
Rồi em lại cất bước tới nhà một người quen. Đó là bác C. Bác ấy em quen ở một trang web khác không phải trang web này, trang đó không liên quan gì tới lý số.
Còn hai bác A, B em quen ở đây.
Khi đến trước cổng, em đã thầm nghĩ trong bụng, bác chủ nhà sẽ cho mình ngủ nhờ. Em tin là vậy.
tauvequehuong: Bác ơi, em buồn ngủ quá, bác cho em ngồi ngủ nhờ ngoài hiên nhà bác chút nhé ? Em chỉ ngồi ngủ thôi, nên không ảnh hưởng nhiều đến ai đâu.
Bác C: Bác đừng nói vậy, Bác là bạn em, sao em lại để bạn bè ngủ ngoài hiên được. Em chỉ có 1 phòng ngủ thôi, bác thông cảm, Bác ngủ ở phòng khách nhé. Em lấy gối để bác gối đầu đây. Chúc Bác ngủ ngon. Em còn làm việc của em, Bác ngủ ngon nhé.
tauvequehuong: Cảm ơn bác. Khò khò.......
Trời Đất xếp việc thật thần kỳ
#709
Gửi vào 05/11/2014 - 17:55
#710
Gửi vào 05/11/2014 - 18:34
Trên con đường thăm nhà, gặp cô gái đi qua
Da trắng như màu áo, môi hé nụ hoa đào
Như quen mà xa lạ, bồi hồi chợt nhớ ra
Cô bé ngày xưa đó, chung ngõ ở xóm nhà......
#711
Gửi vào 06/11/2014 - 14:08
Nhân diện đào hoa tương ánh hồng
Nhân diện bất tri hà xứ khứ
Đào hoa y cựu tiếu đông phong.
Dịch nghĩa
Đề (thơ) ở trại phía Nam Đô Thành
Ngày này năm ngoái tại cửa đây
Hoa đào và mặt người cùng ánh lên sắc hồng
Gương mặt người xưa giờ không biết chốn nao
(Chỉ thấy) hoa đào vẫn như cũ cười với gió đông.
* Đô Thành: Tức Trường An (kinh đô nhà Đường)1- Giới thiệu lược sử
Thôi Hộ tự Ân công, người quận Bác Lăng, nay là Định huyện, tỉnh Trực Lệ, Trung Hoa, sống vào khoảng niên đại Đường Đức Tông. Thôi Hộ vốn lận đận khoa cử lại là người tuấn nhã, phong lưu nhưng sống khép kín, ít giao du.
Một lần nhân tiết Thanh minh chàng trai Thôi Hộ dạo chơi phía nam thành Lạc Dương. Nhân thấy một khuôn viên trồng đào rất đẹp, tươi thắm những hoa, chàng đến gõ cổng xin nước uống. Lát sau lại thấy một thiếu nữ diễm lệ e ấp nấp trong vườn đào. Uống nước xong, chàng ra đi.
Năm sau, cũng trong tiết Thanh Minh, người con trai trở lại chốn cũ, nhưng cổng đóng then cài, gọi mãi không thấy ai. Chàng viết bài thơ trên dán trên cổng. Lâu sau nữa, khi trở lại, chợt nghe tiếng khóc từ trong nhà vọng ra rồi thấy một ông lão ra hỏi chàng có phải là Thôi Hộ không và cho biết con gái của cụ sau khi đọc xong bài thơ bỏ cả ăn uống, đã chết, xác vẫn còn ở trong nhà. Thôi Hộ tìm vào đến bên xác người con gái, tuy đã tắt thở nhưng vẫn còn ấm và mặt m*y vẫn hồng nhuận. Chàng quỳ xuống than van kể lể. Người con gái sống lại và họ trở thành vợ chồng. Bài thơ ghi lại mối tơ duyên bất hủ nhuốm màu sắc một huyền thoại.
Đến năm 796, niên hiệu Trinh Nguyên, Thôi Hộ đậu tiến sĩ, làm tiết độ sứ Lĩnh Nam.
Doan Vuong Tu huynh chắc nhớ từ bản dịch này:
Năm ngoái ngày này dưới cánh song
Hoa đào ánh má mặt ai hồng
Mặt ai nay biết tìm đâu thấy
Chỉ thấy hoa cười trước gió Đông
(Đỗ Bằng Đoàn & Bùi Khánh Đản dịch)
Bản dịch này của Trần Trọng San cũng hay
Cửa này, năm ngoái, hôm nay,
Hoa đào phản chiếu mặt ai ửng đào.
Mặt người giờ ở nơi nao?
Hoa đào vẫn đó cười chào gió đông.
(Trần Trọng San dịch)
Nhìn hoa Anh Đào nở rộ trên trang nhà ,chúng ta nhớ đến bài thơ “Ông Đồ Già “ của Vũ Đình Liên. “Ai lên xứ Hoa Đào” sáng tác của nhạc sĩ Hoàng Nguyên và “Mùa Hoa Anh Đào” của nhạc sĩ Thanh Sơn là những bài ca nỗi tiếng và bất diệt với thời gian.Trong bài “Mùa Hoa Anh Đào” nhạc sĩ Thanh Sơn có viết:”Rồi xuân sang thấy Hoa Anh Đào,Màu hoa đây dáng xưa còn đâu?” làm tôi nhớ đến bài thơ Đường “Đề Tích Sở Kiến Xứ” của Thôi Hộ.
“Khứ niên kim nhật thử môn trung;
Nhân diện đào hoa tương ánh hồng,
Nhân diện bất tri hà xứ khứ,
Đào hoa y cựu tiếu xuân phong”
Bản dịch
“Hôm nay, năm ngoái, cửa cài,
Hoa đào ánh với mặt người đỏ tươi
Mặt người chẳng biết đâu rồi
Hoa đào còn đó vẫn cười gió đông”
Có nhiều giai thoại về bài thơ bất hủ nầy. Tương truyền Thôi Hộ tính tình cô độc ,một ngày thanh minh đi dạo chơi phía nam kinh thành ,ghé vào một nhà có vườn đào nhiều hoa xin nước uống. Một giai nhân ra hỏi tên họ và mời uống nước.Tiết thanh minh năm sau, Thôi Hộ lại đến nhà nầy ,thấy cửa đóng mới đề bài thơ nầy ở cánh cửa bên tả. Ít hôm sau,Thôi Hộ lại đến và nghe trong nhà có tiếng khóc.Một ông lão ra hỏi có phải anh là Thôi Hộ không? Con gái tôi đọc bài thơ của anh, buồn nhịn ăn mới chết. Thôi Hộ vào khấn vái thì cô ta sống lại và trở thành vợ Thôi Hộ. Thật cảm động tương tư vì một bài thơ.
Thiền sư Huyền Quang (1254-1334), vị tổ thứ ba dòng thiền Trúc Lâm Yên Tử có làm bài “Xuân Nhật Tức Sự“
“Nhị bát giai nhân thích tú trì,
Tử kinh hoa hạ chuyển hoàng ly,
Khả liên vô hạn,thương xuân ý
Tận tại đình châm, bất ngữ thì”
Chú thích: Nhị bát : hai lần tám là 16 , thích tú: thêu dệt gấm, trì :chậm trễ, chuyển: hót, hoàng ly: hoàng oanh. khả liên:đáng thương .Đình châm :ngừng kim, bất ngữ :không nó, thì:lúc.
Bài dịch:
Tức Cảnh Ngày Xuân
Thêu gấm, thưa tay dáng mỹ nhân,
Líu lo oanh hót, khóm hoa gần.
Đáng thương vô hạn thương xuân ý
Chỉ tại dừng kim, chẵng mở lời.
Bài dịch của Huệ Chi rõ ràng hơn
Lỏng tay thêu gấm gái yêu kiều,
Hoa rợp, hoàng oanh lảnh lót kêu.
Bao nỗi thương xuân, thương biết mấy
Là khi không nói chợt dừng thêu.
Người đời sau chỉ trích bài thơ nầy ở nhiều điểm.
Thứ nhất là mượn văn chương chữ nghĩa của một thiền sư Trung Hoa đời nhà Tống.Thiền tông có một điểm đặc biệt dù thơ của ai chăng nữa ,mình có thể mượn vì mỗi lần xài với tâm trạng của chính mình ,mình làm mới bài thơ đó. Giống như cùng một bài ca, mỗi ca sĩ có cách hát khác nhau.Bài “Diễm Xưa” và “Ướt Mi” của Trịnh Công Sơn được các nhạc sĩ người Nhật soạn lại phần hòa âm còn hay hơn bản chính.
Điểm thứ hai ,một nhà tu hành sao lại nói những lời ong bướm,đường mật,yêu đương với một giai nhân? Khi các thiền sư nói,chúng ta đừng kẹt ở ngữ ngôn hiện tại mà phải thấy cái gì ở ngoài ngữ ngôn đó thường gọi Ý TẠI NGÔN NGOẠI tức là thấy cái gì ngoài kia chớ không phải ở đây.Qua nội dung bài thơ,chúng ta thấy ngài quyến luyến cô gái đang thêu, thật dễ thương, thương lắm nhưng thương lắm khi nào? Là khi dừng thêu ,khi không nói.Tại sao lại thương lắm khi không nói? Là vì khi đến chỗ không cầu thiền, không cầu Phật, tức là chỗ viên mãn tột cùng thì không còn lời gì để nói nữa Đến chỗ đó vừa mở miệng là sai rồi,lạc về đối đãi Tại sao lại thương lắm khi dừng thêu? Trong nhà thiền khi đạt đến chân thật cứu kinh thường được gọi là ngôn nhữ đạọ đoạn ,tâm hành xứ diệt,tức là bặt đường ngôn ngữ, không có lời để diễn tả và dứt chỗ tâm hành tức là dứt cái tâm đang tìm kiếm, chạy theo sáu trần.Dừng thêu tức là dứt chỗ tâm hành đó. Trong kinh Phật thường hay giảng nghỉa hai chữ Niết Bàn.Niết Bàn ,tiếng Phạn là NirVana ,tiếng Pali la Nibbàna.
Nib :không,Bana :thêu dệt Không thêu dệt tức là không tạo nghiệp ,không đan kết,không bị lôi cuốn vào vòng luân hồi.Vì thế Niết Bàn còn gọi là VÔ Sanh,tức là không đan dệt vòng luân hồi nữa. Chỗ cô thiếu nữ dừng thêu, không nói quả là Niết Bàn, đây là chỗ ngài Huyền Quang thích nhất nên ngài diễn tả bằng cảnh xuân tươi đẹp
Bài “ Đề tích sở kiến xứ” là một trong những bài thơ Đường trứ danh cùng với bài “Hoàng hạc lâu “ của Thôi Hộ. Dưới cái nhìn Thiền Tông, chúng ta thấy rõ ràng Thôi Hộ còn mắc kẹt trong niệm quá khứ, vị lai như khứ niên: năm ngoái, y cựu :vẫn như xưa người xưa đã đi đâu mất rồi. chừng nào mới gặp lại(vị lai). Còn có niệm quá khứ ,vị lai là mất cái Thường Giác ,Hiện Giác Hằng Giác của chính mình. Con người chân thật, thật sự tiến đến giác ngộ và giải thoát là người lúc nào cũng sống với Hiện Giác Hằng Giác.Ý nghĩa toàn bài thơ :Xuân nhật tức sự” của ngài Huyền Quang như sau.Đầu tiên là cô gái 16 tuổi yêu kiều đang thêu gấm, cô gái rất đẹp và gấm cô thêu cũng rất đẹp.Ngoài trời hoa nở rộ ,chim hoàng oanh hót lảnh lót, tất cả cái đẹp hợp lại tương trưng cho mùa xuân.Tử kinh là một loại cây mọc từng bụi, sinh liền cành nhau. Chuyện xưa anh em Điền Chân lúc ở chung nhà hòa thuận thì cây kinh trước cửa nhà tươi tốt, lúc chia nhau ở riêng thì cây kinh héo úa nên tử kinh chỉ chuyện anh em hòa thuận . Mùa xuân đẹp với người thế gian nhưng đối với người tu như thế nào? Cô gái xinh đẹp nhưng cứ thêu, thêu mãi thì đó là cái đẹp của luân hồi sinh tử không đáng cho chúng ta quan tâm. Cần phải có cái đẹp khi không nói và lúc dừng thêu, đó mới chính là cái đẹp của người tu muốn tìm được.Thế nên ngài Huyền Quang kết thúc hai câu chót
“Bao nỗi thương xuân, thương biết mấy
Là khi không nói, chợt dừng thêu”
Nếu hiểu ngôn ngữ các Thiền sư theo Ý Tại Ngôn Ngoại, thiền tông Trung Hoa còn có bài thơ “Tiểu Diễm” lãng mạn,trữ tình.
“Tần hô Tiểu Ngọc nguyên vô sự,
Chỉ yếu đàn lang nhận đắc thanh”
Dịch
“Vừa kêu Tiểu Ngọc nguyên không việc
Chỉ cốt anh chàng nhận được thanh”
Câu chuyện cô tiểu thư, con nhà giàu, biết có anh chàng si tình đang ẩn núp đâu đó trong bụi cây mới làm bộ lên tiếng kêu ả hoàn đem trà cho mình nhưng thật ra khi lên tiếng cốt yếu để chỉ cho anh chàng si tình biết mình đang ở phòng nào mà thôi. Ngài Viên Ngộ trình lên cho Thầy mình Ngài Pháp Diễn một bài thơ rất phàm tục để đối với hai câu thơ trên
“Thiếu niên nhất đoạn phong lưu sự
Chỉ hứa giai nhân độc tự tri”
Dịch
Người thiếu niên chỉ có một việc phong lưu,
Là mong được giai nhân riêng biết một mình thôi.
Tôi là một người hào hoa, phong nhã, thích bay bướm nhưng chỉ có cô và tôi biết chuyên nầy thôi nhé tức là Hiện Giác Hằng Giác không có niệm quá khứ vị lai.Đây mới là con người chân thật,con người thật sự tiến đến giác ngộ và giải thoát. Còn nếu như cho người thứ ba biết thì đó là niệm vị lai và đánh mất Thường Giác rồi.
Cầu chúc các bạn đừng đánh mất Thường Giác và lúc nào cũng sống với Hiện Giác Hằng Giác.
Người sưu tầm muốn thử cái vận may dịch lại bài thơ trên của Thôi Hộ theo ý mình:
Đề thơ ở ấp Nam Đô Thành
Năm ngoái hôm nay giữa cửa trong
Mặt hoa ửng ánh sắc đào hồng
Mặt hoa nào biết giờ đâu tá
Chỉ thấy hoa cười trước gió Đông .
Thanked by 2 Members:
|
|
#712
Gửi vào 07/11/2014 - 12:09
Xanh dương: " " - T.g. Lê Phạm Trung Dung (lấy nguyên bài viết, tha cái tựa và tên tác giả)
Xanh lá:
Đỏ + Cam: trên trang
========================================================
GIỚI THIỆU MỘT SỐ BÀI THƠ ĐƯỜNG NỔI TIẾNG CỦA THÔI HỘ
26-05-2013
Xin giới thiệu một số bài thơ cổ của Thôi Hộ
(Xem bản Hán ngữ)
Phiên âm
Đề Đô Thành Nam Trang
Khứ niên kim nhật thử môn trung
Nhân diện đào hoa tương ánh hồng
Nhân diện bất tri hà xứ khứ
Đào hoa y cựu tiếu đông phong.
Dịch nghĩa
Đề (thơ) ở trại phía Nam Đô Thành
Ngày này năm ngoái tại cửa đây
Hoa đào và mặt người cùng ánh lên sắc hồng
Gương mặt người xưa giờ không biết chốn nao
(Chỉ thấy) hoa đào vẫn như cũ cười với gió đông.
* Đô Thành: Tức Trường An (kinh đô nhà Đường)1- Giới thiệu lược sử
Thôi Hộ tự Ân công, người quận Bác Lăng, nay là Định huyện, tỉnh Trực Lệ, Trung Hoa, sống vào khoảng niên đại Đường Đức Tông. Thôi Hộ vốn lận đận khoa cử lại là người tuấn nhã, phong lưu nhưng sống khép kín, ít giao du.
Một lần nhân tiết Thanh minh chàng trai Thôi Hộ dạo chơi phía nam thành Lạc Dương. Nhân thấy một khuôn viên trồng đào rất đẹp, tươi thắm những hoa, chàng đến gõ cổng xin nước uống. Lát sau lại thấy một thiếu nữ diễm lệ e ấp nấp trong vườn đào. Uống nước xong, chàng ra đi.
Năm sau, cũng trong tiết Thanh Minh, người con trai trở lại chốn cũ, nhưng cổng đóng then cài, gọi mãi không thấy ai. Chàng viết bài thơ trên dán trên cổng. Lâu sau nữa, khi trở lại, chợt nghe tiếng khóc từ trong nhà vọng ra rồi thấy một ông lão ra hỏi chàng có phải là Thôi Hộ không và cho biết con gái của cụ sau khi đọc xong bài thơ bỏ cả ăn uống, đã chết, xác vẫn còn ở trong nhà. Thôi Hộ tìm vào đến bên xác người con gái, tuy đã tắt thở nhưng vẫn còn ấm và mặt m*y vẫn hồng nhuận. Chàng quỳ xuống than van kể lể. Người con gái sống lại và họ trở thành vợ chồng. Bài thơ ghi lại mối tơ duyên bất hủ nhuốm màu sắc một huyền thoại.
Đến năm 796, niên hiệu Trinh Nguyên, Thôi Hộ đậu tiến sĩ, làm tiết độ sứ Lĩnh Nam.
Doan Vuong Tu huynh chắc nhớ từ bản dịch này:
Năm ngoái ngày này dưới cánh song
Hoa đào ánh má mặt ai hồng
Mặt ai nay biết tìm đâu thấy
Chỉ thấy hoa cười trước gió Đông
(Đỗ Bằng Đoàn & Bùi Khánh Đản dịch)
Bản dịch này của Trần Trọng San cũng hay
Cửa này, năm ngoái, hôm nay,
Hoa đào phản chiếu mặt ai ửng đào.
Mặt người giờ ở nơi nao?
Hoa đào vẫn đó cười chào gió đông.
(Trần Trọng San dịch)
Nhìn hoa Anh Đào nở rộ trên trang nhà ,chúng ta nhớ đến bài thơ “Ông Đồ Già “ của Vũ Đình Liên. “Ai lên xứ Hoa Đào” sáng tác của nhạc sĩ Hoàng Nguyên và “Mùa Hoa Anh Đào” của nhạc sĩ Thanh Sơn là những bài ca nỗi tiếng và bất diệt với thời gian.Trong bài “Mùa Hoa Anh Đào” nhạc sĩ Thanh Sơn có viết:”Rồi xuân sang thấy Hoa Anh Đào,Màu hoa đây dáng xưa còn đâu?” làm tôi nhớ đến bài thơ Đường “Đề Tích Sở Kiến Xứ” của Thôi Hộ.
“Khứ niên kim nhật thử môn trung;
Nhân diện đào hoa tương ánh hồng,
Nhân diện bất tri hà xứ khứ,
Đào hoa y cựu tiếu xuân phong”
Bản dịch
“Hôm nay, năm ngoái, cửa cài,
Hoa đào ánh với mặt người đỏ tươi
Mặt người chẳng biết đâu rồi
Hoa đào còn đó vẫn cười gió đông”
Có nhiều giai thoại về bài thơ bất hủ nầy. Tương truyền Thôi Hộ tính tình cô độc ,một ngày thanh minh đi dạo chơi phía nam kinh thành ,ghé vào một nhà có vườn đào nhiều hoa xin nước uống. Một giai nhân ra hỏi tên họ và mời uống nước.Tiết thanh minh năm sau, Thôi Hộ lại đến nhà nầy ,thấy cửa đóng mới đề bài thơ nầy ở cánh cửa bên tả. Ít hôm sau,Thôi Hộ lại đến và nghe trong nhà có tiếng khóc.Một ông lão ra hỏi có phải anh là Thôi Hộ không? Con gái tôi đọc bài thơ của anh, buồn nhịn ăn mới chết. Thôi Hộ vào khấn vái thì cô ta sống lại và trở thành vợ Thôi Hộ. Thật cảm động tương tư vì một bài thơ.
Thiền sư Huyền Quang (1254-1334), vị tổ thứ ba dòng thiền Trúc Lâm Yên Tử có làm bài “Xuân Nhật Tức Sự“
“Nhị bát giai nhân thích tú trì,
Tử kinh hoa hạ chuyển hoàng ly,
Khả liên vô hạn,thương xuân ý
Tận tại đình châm, bất ngữ thì”
Chú thích: Nhị bát : hai lần tám là 16 , thích tú: thêu dệt gấm, trì :chậm trễ, chuyển: hót, hoàng ly: hoàng oanh. khả liên:đáng thương .Đình châm :ngừng kim, bất ngữ :không nó, thì:lúc.
Bài dịch:
Tức Cảnh Ngày Xuân
Thêu gấm, thưa tay dáng mỹ nhân,
Líu lo oanh hót, khóm hoa gần.
Đáng thương vô hạn thương xuân ý
Chỉ tại dừng kim, chẵng mở lời.
Bài dịch của Huệ Chi rõ ràng hơn
Lỏng tay thêu gấm gái yêu kiều,
Hoa rợp, hoàng oanh lảnh lót kêu.
Bao nỗi thương xuân, thương biết mấy
Là khi không nói chợt dừng thêu.
Người đời sau chỉ trích bài thơ nầy ở nhiều điểm.
Thứ nhất là mượn văn chương chữ nghĩa của một thiền sư Trung Hoa đời nhà Tống.Thiền tông có một điểm đặc biệt dù thơ của ai chăng nữa ,mình có thể mượn vì mỗi lần xài với tâm trạng của chính mình ,mình làm mới bài thơ đó. Giống như cùng một bài ca, mỗi ca sĩ có cách hát khác nhau.Bài “Diễm Xưa” và “Ướt Mi” của Trịnh Công Sơn được các nhạc sĩ người Nhật soạn lại phần hòa âm còn hay hơn bản chính.
Điểm thứ hai ,một nhà tu hành sao lại nói những lời ong bướm,đường mật,yêu đương với một giai nhân? Khi các thiền sư nói,chúng ta đừng kẹt ở ngữ ngôn hiện tại mà phải thấy cái gì ở ngoài ngữ ngôn đó thường gọi Ý TẠI NGÔN NGOẠI tức là thấy cái gì ngoài kia chớ không phải ở đây.Qua nội dung bài thơ,chúng ta thấy ngài quyến luyến cô gái đang thêu, thật dễ thương, thương lắm nhưng thương lắm khi nào? Là khi dừng thêu ,khi không nói.Tại sao lại thương lắm khi không nói? Là vì khi đến chỗ không cầu thiền, không cầu Phật, tức là chỗ viên mãn tột cùng thì không còn lời gì để nói nữa Đến chỗ đó vừa mở miệng là sai rồi,lạc về đối đãi Tại sao lại thương lắm khi dừng thêu? Trong nhà thiền khi đạt đến chân thật cứu kinh thường được gọi là ngôn nhữ đạọ đoạn ,tâm hành xứ diệt,tức là bặt đường ngôn ngữ, không có lời để diễn tả và dứt chỗ tâm hành tức là dứt cái tâm đang tìm kiếm, chạy theo sáu trần.Dừng thêu tức là dứt chỗ tâm hành đó. Trong kinh Phật thường hay giảng nghỉa hai chữ Niết Bàn.Niết Bàn ,tiếng Phạn là NirVana ,tiếng Pali la Nibbàna.
Nib :không,Bana :thêu dệt Không thêu dệt tức là không tạo nghiệp ,không đan kết,không bị lôi cuốn vào vòng luân hồi.Vì thế Niết Bàn còn gọi là VÔ Sanh,tức là không đan dệt vòng luân hồi nữa. Chỗ cô thiếu nữ dừng thêu, không nói quả là Niết Bàn, đây là chỗ ngài Huyền Quang thích nhất nên ngài diễn tả bằng cảnh xuân tươi đẹp
Bài “ Đề tích sở kiến xứ” là một trong những bài thơ Đường trứ danh cùng với bài “Hoàng hạc lâu “ của Thôi Hộ. Dưới cái nhìn Thiền Tông, chúng ta thấy rõ ràng Thôi Hộ còn mắc kẹt trong niệm quá khứ, vị lai như khứ niên: năm ngoái, y cựu :vẫn như xưa người xưa đã đi đâu mất rồi. chừng nào mới gặp lại(vị lai). Còn có niệm quá khứ ,vị lai là mất cái Thường Giác ,Hiện Giác Hằng Giác của chính mình. Con người chân thật, thật sự tiến đến giác ngộ và giải thoát là người lúc nào cũng sống với Hiện Giác Hằng Giác.Ý nghĩa toàn bài thơ :Xuân nhật tức sự” của ngài Huyền Quang như sau.Đầu tiên là cô gái 16 tuổi yêu kiều đang thêu gấm, cô gái rất đẹp và gấm cô thêu cũng rất đẹp.Ngoài trời hoa nở rộ ,chim hoàng oanh hót lảnh lót, tất cả cái đẹp hợp lại tương trưng cho mùa xuân.Tử kinh là một loại cây mọc từng bụi, sinh liền cành nhau. Chuyện xưa anh em Điền Chân lúc ở chung nhà hòa thuận thì cây kinh trước cửa nhà tươi tốt, lúc chia nhau ở riêng thì cây kinh héo úa nên tử kinh chỉ chuyện anh em hòa thuận . Mùa xuân đẹp với người thế gian nhưng đối với người tu như thế nào? Cô gái xinh đẹp nhưng cứ thêu, thêu mãi thì đó là cái đẹp của luân hồi sinh tử không đáng cho chúng ta quan tâm. Cần phải có cái đẹp khi không nói và lúc dừng thêu, đó mới chính là cái đẹp của người tu muốn tìm được.Thế nên ngài Huyền Quang kết thúc hai câu chót
“Bao nỗi thương xuân, thương biết mấy
Là khi không nói, chợt dừng thêu”
Nếu hiểu ngôn ngữ các Thiền sư theo Ý Tại Ngôn Ngoại, thiền tông Trung Hoa còn có bài thơ “Tiểu Diễm” lãng mạn,trữ tình.
“Tần hô Tiểu Ngọc nguyên vô sự,
Chỉ yếu đàn lang nhận đắc thanh”
Dịch
“Vừa kêu Tiểu Ngọc nguyên không việc
Chỉ cốt anh chàng nhận được thanh”
Câu chuyện cô tiểu thư, con nhà giàu, biết có anh chàng si tình đang ẩn núp đâu đó trong bụi cây mới làm bộ lên tiếng kêu ả hoàn đem trà cho mình nhưng thật ra khi lên tiếng cốt yếu để chỉ cho anh chàng si tình biết mình đang ở phòng nào mà thôi. Ngài Viên Ngộ trình lên cho Thầy mình Ngài Pháp Diễn một bài thơ rất phàm tục để đối với hai câu thơ trên
“Thiếu niên nhất đoạn phong lưu sự
Chỉ hứa giai nhân độc tự tri”
Dịch
Người thiếu niên chỉ có một việc phong lưu,
Là mong được giai nhân riêng biết một mình thôi.
Tôi là một người hào hoa, phong nhã, thích bay bướm nhưng chỉ có cô và tôi biết chuyên nầy thôi nhé tức là Hiện Giác Hằng Giác không có niệm quá khứ vị lai.Đây mới là con người chân thật,con người thật sự tiến đến giác ngộ và giải thoát. Còn nếu như cho người thứ ba biết thì đó là niệm vị lai và đánh mất Thường Giác rồi.
Cầu chúc các bạn đừng đánh mất Thường Giác và lúc nào cũng sống với Hiện Giác Hằng Giác.
Người sưu tầm muốn thử cái vận may dịch lại bài thơ trên của Thôi Hộ theo ý mình:
Đề thơ ở ấp Nam Đô Thành
Năm ngoái hôm nay giữa cửa trong
Mặt hoa ửng ánh sắc đào hồng
Mặt hoa nào biết giờ đâu tá
Chỉ thấy hoa cười trước gió Đông .
Đặng Phụ ,Chi hội Tây Phương ,Thạch Thất , Hà Nội
sưu tập và biên soạn.
BBT giới thiệu
(Bài nguồn TRUNG TÂM NGHIÊN CỨU BẢO TÔN & PHÁT HUY VĂN HÓA VIỆT NAM - HỘI THƠ ĐƯỜNG LUẬT VIỆT NAM)
Sửa bởi secretsoflife: 07/11/2014 - 12:14
Thanked by 2 Members:
|
|
#713
Gửi vào 07/11/2014 - 16:13
Đề Đô Thành Nam Trang
Khứ niên kim nhật thử môn trung.
Nhân diện đào hoa tương ánh hồng.
Nhân diện bất tri hà xứ khứ.
Đào hoa y cựu tiếu đông phong.
Sửa bởi TauVeQueHuong: 07/11/2014 - 16:16
#714
Gửi vào 07/11/2014 - 16:45
Em nghe nói: Thứ sáu máu chảy về tim các bác ạ.
Em đang chơi trò kéo mo cau đi khắp xóm nè, hihi.
Không ai thương mình bằng tim hai đứa đâu anh
Không ai cho bằng tình yêu em có cho anh
Về đây mình sống như tiên
Một con đường trắng trinh nguyên
Một căn nhà bé xinh xinh, một khu vườn tình
Hai bác trong clip đã sang bên kia thế giới nhưng bài hát vẫn còn mãi.
#715
Gửi vào 07/11/2014 - 16:59
Thanked by 1 Member:
|
|
#716
Gửi vào 07/11/2014 - 17:28
Em đệp trai như vầy mà bác ấy đi so sánh em với bác Bo cổ xưa. Bác Bo mà đứng cạnh em thì thiên hạ lại phải thốt nên rằng: Trời Đất hỡi! Sao đã sinh anh Bo rồi lại còn sinh bác Tàu.
Em xin thành thật thú nhận là em đệp trai hơn bác Bo, đầu em không để tóc bổ đôi. Ra ngoài các bác mà thấy ai đó đệp trai hơn bác Bo, tóc không bổ luống thì người đó có thể là tauvequehuong đó.
Em ảo chút. À không phải em ảo đâu, em nói thật đấy. Hihihihiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii
Sửa bởi TauVeQueHuong: 07/11/2014 - 17:29
Thanked by 1 Member:
|
|
#717
Gửi vào 07/11/2014 - 17:50
bác THDT ganh tị là phải rùi ^^ tự dưng có người đồng bóng hơn cả bác ^^ em ủng hộ bác ^^ bác cứ dìm nữa đi ^^ em phụ bác 1 tay nè ^^ hi hi ^^
#718
Gửi vào 07/11/2014 - 18:17
CẢM ƠN ANH!
Cảm ơn anh đã đến bên em
Trong những tháng ngày, bàn tay em lạnh nhất
Nắm lấy tay em, nói với em rất thật:
"Em còn được yêu, và hơn thế rất nhiều!"
Em chẳng nhớ là mình đã khóc bao nhiêu
Đến cả trái tim cũng khô cằn, hóa đá
Nỗi cô đơn em, có lẽ là lâu quá
Em có biết gì ngoài công việc nữa đâu!
Đợi em được không,
có thể sẽ rất lâu.
Vài mùa chim bay, hoặc là nhiều hơn nữa
Em muốn trái tim ấm dần không cần lửa
Muốn nắm tay anh khi thật sự em cần!
Không dám nghĩ nhiều, cũng chẳng dám đong, cân
Nhưng em hiểu rằng mình không cần vội vã
Nắm tay một người khi lòng mình yếu quá
Có chắc sau này không hối hận đâu anh!
Cảm ơn anh nhiều, cảm ơn mái tóc xanh
Cảm ơn bờ vai, những ánh nhìn vội vã
Cảm ơn anh lắm, cảm ơn vì tất cả
Vì đã ở đây và khẽ nói: "Anh chờ! "
♥
#719
Gửi vào 07/11/2014 - 19:10
@ bác lethanhnhi: Sắp tới em về Hải Phòng, bác cho em xin chén rượu được không bác ?
Thanked by 1 Member:
|
|
#720
Gửi vào 07/11/2014 - 19:33
Thanked by 1 Member:
|
|
Similar Topics
Chủ Đề | Name | Viết bởi | Thống kê | Bài Cuối | |
---|---|---|---|---|---|
![]() Những bài luận Bát tự của Jakasembung (diễn đàn fivearts nước ngoài) |
Hội viên chia sẻ Tài Liệu - Sách Vở | iamthat |
|
![]() |
|
![]() ![]() Những năm tháng tuổi trẻ |
Vài Dòng Tản Mạn... | Tre |
|
![]()
|
|
![]() Nhật ký những giấc mơ |
Vài Dòng Tản Mạn... | gaido111 |
|
![]() |
|
![]() Loài Cá Thơm Ngon Của Việt Nam Nhưng Khiến Nước Mỹ Hoảng Sợ, Mất Ăn Mất Ngủ, Thiệt Hại Cả Tỷ Đô |
Văn Hoá - Phong Tục - Tín Ngưỡng Dân Gian | Baokiemtrungma |
|
![]() |
|
![]() Mỗi Ngày Đi Bộ 3 Lần Vào 3 Khung Giờ Này, Bệnh Tật Tự Lui, Cách Vận Động Đơn Giản Nhưng Hiệu Quả |
Y Học Thường Thức | FM_daubac |
|
![]() |
|
![]() Vì sao đại đa số những người có "Âm Dương lệch" đều giàu? |
Tử Bình | PhatTuThienKhoi |
|
![]() |
4 người đang đọc chủ đề này
0 Hội viên, 4 khách, 0 Hội viên ẩn
Liên kết nhanh
Coi Tử Vi | Coi Tử Bình - Tứ Trụ | Coi Bát Tự Hà Lạc | Coi Địa Lý Phong Thủy | Coi Quỷ Cốc Toán Mệnh | Coi Nhân Tướng Mệnh | Nhờ Coi Quẻ | Nhờ Coi Ngày |
Bảo Trợ & Hoạt Động | Thông Báo | Báo Tin | Liên Lạc Ban Điều Hành | Góp Ý |
Ghi Danh Học | Lớp Học Tử Vi Đẩu Số | Lớp Học Phong Thủy & Dịch Lý | Hội viên chia sẻ Tài Liệu - Sách Vở | Sách Dịch Lý | Sách Tử Vi | Sách Tướng Học | Sách Phong Thuỷ | Sách Tam Thức | Sách Tử Bình - Bát Tự | Sách Huyền Thuật |
Linh Tinh | Gặp Gỡ - Giao Lưu | Giải Trí | Vườn Thơ | Vài Dòng Tản Mạn... | Nguồn Sống Tươi Đẹp | Trưng bày - Giới thiệu |
Trình ứng dụng hỗ trợ:












