Quán trên biển vắng , không bán ruợu , chỉ trà đủ loại , khách chọn lọc . 4 bàn trên dưới trăm người , điều kỳ quặc là toàn những cụ ông tóc râu trắng xoá bọt sóng . Bàn bên trái , mấp mé bờ cát , có 6 ngươì ngang ngửa tuổi , thì một cụ ông , trên dưới 70 , khổ người vẫn gân guốc mạnh khoẻ , giữa cuộc trà , khoan thai xô ghế , đứng lên , hướng mắt đến một lão ông khác , cũng rung rung từng sợi bạc , ánh nhìn bình dị tinh quái , trịnh trọng :
-Thưa anh cả - tụi này từ mấy Tiểu bang , lặn lội lụm khụm về vùng biển Florida này , hằng năm tháng Tư , thăm anh cả , tiện thể điểm danh , ai còn ai mất theo truyền thống ND nhưng "cố gắng phều phào". Anh cả còn nhớ bài thơ anh cho em năm ngoái ?
- các chú yên ắng tí đi , để người anh em ni đọc thơ , nghe thử !
- dạ , để em đọc :
đứng lại đi bạn, bên này chờ đợi
đã rõ chưa nào , mặt mũi lem nhem
đếm lại mình , ngón tay cong lợi cợi
đời bạn, ta , được mấy hiệp lên men ?
cơn vui chắp vá , xôn xao vài bận
nào cười đi , cho sáng hải đăng buồn
cơm áo còng lưng , bên trời lận đận
ngoảnh lại cũng không , tháng tư tang thương
em khóc hả , ơi xin em đừng khóc
mình nhìn nhau , nước mắt có chi vui
cuối tháng tư , liêu xiêu đời lọc cọc
thương quá chiều nay con gió lui cui...
mọi người dưng không im lìm như ngộ độc , như bị sức ép địa chấn nghìn cân phủ chụp ...
rừng lá thấp .
Sửa bởi Rừng Lá Thấp: 23/04/2017 - 09:20