Jump to content

Advertisements




Một mình


2456 replies to this topic

#61 DuongTung

    Bát quái viên

  • Hội Viên TVLS
  • PipPipPip
  • 818 Bài viết:
  • 640 thanks

Gửi vào 19/10/2015 - 21:26

Chị H trước kia có gặp tôi trong SG và hỏi về muốn xuất bản một cuốn sách
Đó là một công trình nghiên cứu mãi ko ai công nhận
Tôi nói chị nên dịch và xuất bản ở nước ngoài
Và sau vài tháng thành công rất lớn
Những thứ có giá trị thì thế giới sẽ công nhận
Thế giới công nhận thì VN phải công nhận theo

Chị H trước kia có gặp tôi trong SG và hỏi về muốn xuất bản một cuốn sách
Đó là một công trình nghiên cứu mãi ko ai công nhận
Tôi nói chị nên dịch và xuất bản ở nước ngoài
Và sau vài tháng thành công rất lớn
Những thứ có giá trị thì thế giới sẽ công nhận
Thế giới công nhận thì VN phải công nhận theo

#62 Vongkiep

    Bát quái viên

  • Hội Viên TVLS
  • PipPipPip
  • 840 Bài viết:
  • 738 thanks

Gửi vào 19/10/2015 - 21:27

Vui lòng Đăng nhập hoặc Đăng ký hội viên để đọc nội dung đã ẩn

DuongTung, on 19/10/2015 - 21:05, said:

Có nhiều người tôi thay đổi cuộc đời họ
Họ nói : thằng thầy bói
Vậy ngồi bình tĩnh mà phân tích, tại sao xã hội luôn cần mà lại luôn chửi
Cái mâu thuẫn này không phải do một cá nhân. Mà do cái định kiến của xã hội
Chỉ cần một người chứng minh trước khoa học thành công. Cả giới tâm linh sẽ thay đổi
Tôi sẽ làm. Nếu không thành công sẽ đào tạo người kế thừa làm
Sẽ dành tiền bạc thời gian của tôi vào công việc này
Ca sĩ có được sự tôn trọng
Thì giới tâm linh cũng sẽ được như vậy

Tư Mã Đàm ( cha của Tư Mã Thiên ) nói :"Nghề viết văn,viết sử,xem sao xem lịch thì cũng gần với bọn thầy bói,thầy cúng. Chúa thượng vẫn đùa bỡn như bọn con hát,còn thế tục vẫn coi thường".

Cao quý hay thấp hèn là do con người,không phải do cái nghề!

Chuyện thật 100/100,có một vị Thầy Pháp mắng một bà giáo đã nghỉ hưu :"Tôi là Thầy của những thằng Thầy mà bà đối xử như vậy ư ?"!

Tất nhiên điều đó làm tôi suy nghĩ rất nhiều...lặng lẽ lên lầu hút thuốc lá vã .

Cuộc đời không đẹp như mơ !

#63 phuctinh

    Kiền viên

  • Hội Viên TVLS
  • PipPipPip
  • 1498 Bài viết:
  • 2105 thanks

Gửi vào 19/10/2015 - 21:47

Các bác đàm luận hăng say quá!

@DuongTung,
Bạch thầy, nghe chia sẻ thì thầy sắp lên chùa đi tu (vậy PT cứ gọi là thầy theo ý nghĩa là sư thầy được không?). Về việc bói toán có được công nhận, có được coi trọng không, PT thiển nghĩ hãy cứ để thời gian trả lời, nếu cái gì thuộc về chân lý ắt sẽ có ngày sáng tỏ! Cái này nó thuộc về tâm linh thì chịu sự chi phối trong tư tưởng, mức độ giác ngộ của mỗi người. Hà tất phải hao tâm tổn lực mà thêm nhọc lòng!

@Vongkiep,
Về hai chữ Mệnh lý mà bác nói trong đoạn cuối Truyện Kiều, cháu chia làm hai phần cho dễ đọc. Cháu viết hơi dài tý để mọi người nhớ lại đôi chút về truyện.

PT hiểu biết có hạn, sở học còn đoản, không đủ để nói tới nghiên cứu Mệnh Lý. Nay chỉ mạn phép là bậc hậu bối kính bút vài dòng, e còn mang nặng tính chủ quan, mong được chỉ bảo thêm!

Trước khi nói tới hai từ Mệnh Lý ở đây, thiết nghĩ chúng ta nên cùng nhau nhớ lại một chút về tác phẩm này. Truyện Kiều còn có tên là “Đoạn trường Tân thanh”, chẳng những là tiếng kêu xé lòng của một kiếp người mà còn của cả những số kiếp bị đọa đày trong xã hội lúc đương thời . Hãy ngược dòng thời gian đặt mình vào những con người ấy, bối cảnh ấy để mà cảm nhận, đánh giá. Mở đầu truyện chỉ với hai câu ngắn ngủi mà Nguyễn Du đã tóm gọn cả một đời Kiều trong bốn chữ “Tạo vật đố tài” :
“Trăm năm trong cõi người ta,
Chữ TÀI chữ MỆNH khéo là ghét nhau”

Trong “Độc tiểu thanh ký”, Nguyễn Du có viết: “Chẳng biết ba trăm năm lẻ nữa, Người đời ai khóc Tố Như chăng?” Nhắc đến Truyện Kiều mà không nhắc đến bài tựa thì thật là thiếu sót. Liệu ba trăm năm lẻ nữa, dám hỏi người đời, ai còn khóc được chân thành, sâu sắc như Bài Tựa của “Tiên Phong Mộng Liên Đường chủ nhân”? “Tố Như tử dụng tâm đã khổ, tự sự đã khéo tả cảnh đã hệt, đàm tình đã thiết, nếu không phải có con mắt trông thấu cả sáu cõi, thì tài nào có cái bút lực ấy… Trong một tập thi chung lấy bốn chữ "Tạo vật đố tài" tóm cả một đời Thúy Kiều: khi lai láng tình thơ, người tựa án khen tài châu ngọc; khi nỉ non tiếng nguyệt, khách dưới đèn đắm khúc tiêu t*o; khi duyên ưa kim cải, non bể thề bồi; khi đất nổi ba đào, cửa nhà tan tác; khi lầu xanh, khi rừng tía, cõi đi về nghĩ cũng chồn chân; khi kinh kệ, khi can qua, mùi từng trải nghĩ càng tê lưỡi. Vui, buồn, tan, hợp, mười mấy năm trời, trong cuốn văn tả ra như hệt, không khác gì một bức tranh vậy.
Xem chỗ giấc mộng đoạn trường tỉnh dậy mà căn duyên vẫn gỡ chưa rồi; khúc đàn bạc mệnh gảy xong, mà oán hận vẫn còn chưa hả, thì dẫu đời xa người khuất, không được mục kích tận nơi, nhưng lời văn tả ra hình như máu chảy ở đầu ngọn bút, nước mắt thắm trên tờ giấy, khiến ai đọc đến cũng phải thấm thía ngậm ngùi, đau đớn như đứt ruột.” (Tiên Phong Mộng Liên Đường chủ nhân)

Thanked by 2 Members:

#64 DuongTung

    Bát quái viên

  • Hội Viên TVLS
  • PipPipPip
  • 818 Bài viết:
  • 640 thanks

Gửi vào 19/10/2015 - 21:48

Thiệu Vĩ Hoa của Trung Quốc thành công
Với công trình: can chi là mật mã Gen
Cho nên hãy tin VN cũng sẽ làm được

#65 Vô Danh Thiên Địa

    Ly viên

  • Hội Viên TVLS
  • PipPipPipPipPip
  • 3526 Bài viết:
  • 5108 thanks

Gửi vào 19/10/2015 - 22:00

Một mình mà không cô lẻ vìTâm không phân biệt nên Một mà bao dung tất cã . Viên Mãn vậy.
Chẳng thể mổ xẻ tâm linh để minh chứng vị trí khoa học cho tâm linh vì tâm linh là Một mình viên mãn, là cội nguồn của tri thức khoa học, mỗ ra khoa học chết queo râu .
"Vô ngôn độc đối đình tiền trúc"

Thanked by 1 Member:

#66 DuongTung

    Bát quái viên

  • Hội Viên TVLS
  • PipPipPip
  • 818 Bài viết:
  • 640 thanks

Gửi vào 19/10/2015 - 22:06

Tâm linh to như con voi
Khoa học hiện nay như con chuột
Chuột không thể ăn voi
Nhưng chuột có thể ngậm vừa một cái lông voi
Đó là cách Thiệu Vĩ Hoa làm
Tập trung riêng vào mảng y học thì đủ chứng minh rồi
Y học mới có bệnh án. Có nhiều liên hệ dễ chấp nhận

#67 Vô Danh Thiên Địa

    Ly viên

  • Hội Viên TVLS
  • PipPipPipPipPip
  • 3526 Bài viết:
  • 5108 thanks

Gửi vào 19/10/2015 - 22:06

Vui lòng Đăng nhập hoặc Đăng ký hội viên để đọc nội dung đã ẩn

DuongTung, on 19/10/2015 - 21:48, said:

Thiệu Vĩ Hoa của Trung Quốc thành công
Với công trình: can chi là mật mã Gen
Cho nên hãy tin VN cũng sẽ làm được
Có người dùng Dịch để giải thích Gen . Can chi cũng có thể lắm chứ nhưng nói nó là mật mã Gen thì nên hiểu dùng nó như là ngôn ngữ để diển giải Gen thôi .

#68 DuongTung

    Bát quái viên

  • Hội Viên TVLS
  • PipPipPip
  • 818 Bài viết:
  • 640 thanks

Gửi vào 19/10/2015 - 22:15

Bác vodanhthiendia đọc chưa mà nói vậy
Tôi thì không biết cái gì thì tôi không dám đoán mò đâu
Hay thầy giỏi thì hay đoán mò

#69 Vô Danh Thiên Địa

    Ly viên

  • Hội Viên TVLS
  • PipPipPipPipPip
  • 3526 Bài viết:
  • 5108 thanks

Gửi vào 19/10/2015 - 22:18

Vui lòng Đăng nhập hoặc Đăng ký hội viên để đọc nội dung đã ẩn

tu.hoa, on 19/10/2015 - 13:54, said:

hi 2 bác Vongkiep và Vodanhthiendia : hoá ra 2 bác có chung cảm hứng với đại thi hào Nguyễn Du.
Cá nhân cháu cũng thích đoạn cuối phuctinh viết, trước có ấn tượng nhất với đoạn đó lúc được học 1 trích đoạn kiều. Có lẽ lúc đó tâm trạng cũng giống như thế. Bây giờ hữu duyên gặp lại, cảm nhận đã khác trước nhưng thấy được sự sâu sắc trong đó.
Còn về luận bàn tư tưởng chính trị đằng sau đấy, cháu nghĩ nếu người cho là phải thì nó là phải, người cho là không thì nó là không.

Vui lòng Đăng nhập hoặc Đăng ký hội viên để đọc nội dung đã ẩn



Thật ra chúng ta đều đang sống 1 cuộc sống 1 mình, chỉ là nhận hay không nhận điều đó thôi.
Ngày tốt lành cho mọi người.
Bất kỳ ai cũng có thể cãm Kiều hết tu.hoa.
Hiểu Kiều như một cá thể, như tâm tình của tác giả, như một xã hội, một quốc gia, một thế giói (Duyên Ngiệp) đều được cã.

Thanked by 1 Member:

#70 Heavenwards

    Hội viên

  • Hội Viên TVLS
  • Pip
  • 456 Bài viết:
  • 612 thanks

Gửi vào 19/10/2015 - 22:18

Vui lòng Đăng nhập hoặc Đăng ký hội viên để đọc nội dung đã ẩn

phuctinh, on 18/10/2015 - 22:59, said:

Tui cũng nghĩ vậy đấy. Tự kỷ như MOA mới đúng là đáng để tự kỷ. Đến khi nào mà khóc không ra nước mắt nữa tức là đắng cay đã nếm trải đủ rồi, không còn nước mắt mà khóc nữa thì mọi thứ lúc đó cũng trở nên nhẹ nhàng lắm.

Từ ngày biết đến Phật và cả tử vi, tui mới ngộ được hai chữ "Vô thường". Thế nên cứ vui mà sống!


Tui cũng thấy vậy ah. Khi mà chẳng thể khóc nữa thì xem mọi thứ cũng trở nên nhẹ nhàng - mặc dù lắm lúc đôi khi cũng không dễ chiu chút nào, nhưng quả thật nhìn đời có vẻ dễ thở hơn trước rất nhiều. Trần gian này là cõi tạm trọ, thân này là giả tạm. Bài hát "Trở về cát bụi" có câu " Mai kia chết rồi, trở về với cát bụi, giàu khó như nhau. Nào ai có biết số phận ngày sau ông Trời sẽ trao...."

Thanked by 2 Members:

#71 Vô Danh Thiên Địa

    Ly viên

  • Hội Viên TVLS
  • PipPipPipPipPip
  • 3526 Bài viết:
  • 5108 thanks

Gửi vào 19/10/2015 - 22:24

Vui lòng Đăng nhập hoặc Đăng ký hội viên để đọc nội dung đã ẩn

DuongTung, on 19/10/2015 - 22:15, said:

Bác vodanhthiendia đọc chưa mà nói vậy
Tôi thì không biết cái gì thì tôi không dám đoán mò đâu
Hay thầy giỏi thì hay đoán mò
Chưa đọc, nhưng yếu tính của Can Chi nói riêng , ngôn ngữ nói chung nó vốn là thế .

Vui lòng Đăng nhập hoặc Đăng ký hội viên để đọc nội dung đã ẩn

DuongTung, on 19/10/2015 - 22:06, said:

Tâm linh to như con voi
Khoa học hiện nay như con chuột
Chuột không thể ăn voi
Nhưng chuột có thể ngậm vừa một cái lông voi
Đó là cách Thiệu Vĩ Hoa làm
Tập trung riêng vào mảng y học thì đủ chứng minh rồi
Y học mới có bệnh án. Có nhiều liên hệ dễ chấp nhận
Cu*' cố gắng có tìm thì có thấy nhu*ng cái Thấy đầy ngạc nhiên .

#72 DuongTung

    Bát quái viên

  • Hội Viên TVLS
  • PipPipPip
  • 818 Bài viết:
  • 640 thanks

Gửi vào 19/10/2015 - 22:25

Anh quả là người có thể dùng khoa học chứng minh tâm linh anh VDTD ah...


#73 phuctinh

    Kiền viên

  • Hội Viên TVLS
  • PipPipPip
  • 1498 Bài viết:
  • 2105 thanks

Gửi vào 19/10/2015 - 22:27

Nếu như Truyện chỉ giản đơn kể về đời Kiều, về số phận trong bối cảnh lúc đương thời thì có gì đáng để ngẫm? Chẳng phải cũng theo lối mòn quen thuộc của những tác phẩm cùng thể loại khác sao? Cứ tưởng Kiều đoàn viên cùng gia đình rồi là kết thúc, âu cũng là dứt tiếng đoạn trường. Nhưng Tố Như thì sao? Cụ vẫn để lại cho đời 12 câu mà hậu thế đến nay vẫn còn nhiều suy ngẫm:

“Ngẫm hay muôn sự tại trời,
Trời kia đã bắt làm người có thân.
Bắt phong trần phải phong trần,
Cho thanh cao mới được phần thanh cao.

Phải chăng Nguyễn Du muốn nói tới số Mệnh? Trời cho ai thì người đó nhận. Trời phạt sao thì người đó chịu. Thử hỏi mấy ai có thể thoát được số trời? Chẳng phải bốn câu này có gợi nhớ tới 2 từ “Tiên Thiên” trong Dịch học, cái mà vẫn được ứng dụng trong Tử Vi hay sao? Con người ta khi bắt đầu chào đời là bắt đầu số Mệnh, ngay cả khi trưởng thành rồi về với tro bụi cũng không nằm ngoài cái quy luật ấy. Con người khởi đầu đã không giống nhau rồi. Có ai chọn được cha mẹ, có ai chọn được thời điểm, có ai chọn được nơi mình sinh ra? Đến đây hẳn có người sẽ hỏi song sinh thì sao, song sinh thì tính thế nào? Đúng lắm, câu hỏi rất hay. Thế nên Tố Như mới có cái để mà viết tiếp đoạn sau chứ:

Có đâu thiên vị người nào,
Chữ tài chữ mệnh dồi dào cả hai,
Có tài mà cậy chi tài,
Chữ tài liền với chữ tai một vần.

Tại sao lại nói là “Có đâu thiên vị người nào”? Chẳng phải vẫn có kẻ sướng người khổ, kẻ tài hoa người bạc mệnh đó sao? Thưa, không phải tự nhiên mà cụ Tố Như nói “Chữ Tài chữ mệnh dồi dào cả hai”. Có phải cụ muốn nói tới kiếp trước ta đã sống như thế nào, để mà chữ Tài đi kèm với Mệnh ở kiếp này theo đó cũng trở nên dồi dào chăng? Nhưng tại sao Thúy Kiều “Anh hoa phát tiết ra ngoài” mà lại “Nghìn thu bạc mệnh một đời tài hoa”? Lẽ nào đó là cái nghiệp từ kiếp trước mà kiếp này Thúy Kiều vẫn còn phải trả? Đúng là tài tình chi lắm cho trời đất ghen. Có phải muốn nói tới cái gì quá thì sẽ không hay, thuận trời thì tốt, lạc lõng thì xấu không?

“Đã mang lấy nghiệp vào thân,
Cũng đừng trách lẫn trời gần trời xa.
Thiện căn ở tại lòng ta,
Chữ tâm kia mới bằng ba chữ tài.” (Trích Truyện Kiều)

Vậy chữ “Lý” nằm ở đâu? Thiển nghĩ chữ “Lý” này không chỉ nằm trong “Lý lẽ”, mà còn ở hai từ “Đạo lý” nữa. Thế nên phải xem bản thân đương số dụng chữ “Tài” ấy như thế nào, nếu tự mang nghiệp vào thân, thì cũng xin đừng than trách số Mệnh! Nghiệp do mình tạo, thì tất thân mình phải gánh. Không phải ngẫu nhiên mà Nguyễn Du đề cao chữ “tâm” đến vậy! Thiện căn chẳng đâu xa, nó nằm ở ngay trong tâm của mỗi người!

Kính bác VongKiep, cháu chỉ viết được có vậy. Chắc hẳn là còn có chỗ chưa đúng hoặc thiếu sót, mong bác chỉ giúp và bổ sung thêm.

Thanked by 2 Members:

#74 Heavenwards

    Hội viên

  • Hội Viên TVLS
  • Pip
  • 456 Bài viết:
  • 612 thanks

Gửi vào 19/10/2015 - 22:30

@ : thật ra thì không nên suy nghĩ quá nhiều, vì t viết vậy thôi, không có ý gì hết, hì hì

#75 menglan

    Đoài viên

  • Hội Viên TVLS
  • PipPipPipPip
  • 2353 Bài viết:
  • 2504 thanks

Gửi vào 19/10/2015 - 22:33

hi, khi người ta 1 mình quá lâu dễ sinh ra muốn tìm thêm mình nữa đỡ cảm giác cô đơn.
Thiết nghĩ Tố Như đã không ngờ, dù bao nhiêu năm nữa vẫn có nhiều người nhớ và muốn tìm hiểu về ông ý.

Vui lòng Đăng nhập hoặc Đăng ký hội viên để đọc nội dung đã ẩn



@heaven : uh, có lẽ mình quá phức tạp bi quan vấn đề, không thoát được ý.

thỉnh thoảng nhớ mấy câu vu vơ
Chở bao nhiêu đạo thuyền không thẳm
---
nhân bài đàm luận của phuctinh, nhớ vừa đọc 1 bài bên tony buổi sáng, kể về 1 vị tu đạo 300 năm có nói về quá trình tu luyện cam khổ của ông ý, ông ý có nói về quá trình 1 mình, quá trình đi hành đạo không tham chấp vào vật chất và nói về chuyện công năng, ông ý có nói 1 ý đại ý là con người chịu sự chi phối của thần về việc con người vùng vẫy thế nào vẫn trong sự an bài của thần.
có thể bài viết mang tính chất tham khảo.

Đạo sĩ tu luyện 300 năm trong núi sâu vén mở bí mật về công năng đặc dị
Trên thế gian này có tồn tại những người tu đạo, đặc biệt trong những núi sâu rừng già, họ đã từng sống rất lâu, có người đã sống mấy trăm năm, thậm chí mấy nghìn năm. Điều này nói ra có thể nhiều người sẽ không tin nổi … Dưới đây là câu chuyện được kể lại của một người như vậy.

Trước hết xin được nói rõ, bài viết này không phải là câu chuyện hư cấu. Những gì được viết được kể, hoàn toàn đều là những trải nghiệm chân thật, cảm ngộ chân thật của bản thân tôi. Các vị có thể tin, cũng có thể không tin, nhưng mong các vị hãy tu tích khẩu đức, đừng có tạo nghiệp chướng cho bản thân mình.
Những người bình thường nhìn thấy “300 năm” trong tiêu đề, nhất định sẽ cho rằng tôi đang khoác lác, nhưng tôi xin nói với các vị rằng, tuổi thật sự của tôi chính xác là 330 tuổi, cũng chính là nói rằng tôi sinh ra vào giữa những năm Khang Hy triều đại nhà Thanh. Kỳ thật, 330 tuổi cũng không thể nói là rất già, những người hơn 2.000 tuổi tôi đều đã đích thân gặp qua, nghe nói còn có những người sống trên 5.000 tuổi ở nhân gian, chỉ là không có cơ hội gặp được mà thôi.
Tôi là người Thành Đô, tỉnh Tứ Xuyên, giữa những năm Ung Chính, vì để tránh chiến loạn, cả nhà chúng tôi chạy nạn đến núi Đại Ba, miền bắc tỉnh Tứ Xuyên, nhưng không may gặp phải lở đất, cuối cùng chỉ có một mình tôi may mắn thoát được, năm đó tôi 30 tuổi. Về sau tôi bị lạc đường trong núi, tự mình đã đi lang thang trong suốt mười mấy ngày liền, ngay chính vào lúc sắp bị đói chết, một vị Đạo sĩ đã cứu sống tôi. Vị Đạo sĩ này chính là sư phụ của tôi sau này, lúc đó ông đã ở trong núi Đại Ba tu luyện hơn 700 năm. Từ đó, tôi liền đi theo ông bắt đầu tu luyện. Ở đây cần phải nói rõ, tôi và sư phụ tuy đều là Đạo sĩ, tu là Pháp môn Tam Thanh, nhưng chúng tôi không phải là Đạo giáo, không có một chút quan hệ gì với Đạo giáo cả.
Sư phụ của tôi là người của triều đại nhà Đường, tuy đã tu luyện hơn 700 năm rồi, nhưng ông nhìn còn trẻ hơn tôi lúc đó nhiều. Bởi ông đã tu đến cuối cùng rồi, dù có cố gắng thế nào cũng không tu lên trên được nữa, vậy nên đã thu tôi làm đồ đệ, truyền thừa Đạo chính thống trong môn này của chúng tôi. Mọi người nhất định sẽ không nghĩ được rằng, công pháp tu luyện trong môn này của chúng tôi, vô cùng vô cùng đơn giản, đặc biệt thích hợp cho những người lười biếng, bởi vì công pháp của chúng tôi chính là ngủ.
Sau khi sư phụ truyền công pháp cho tôi xong, lần đầu tiên tôi đã ngủ hơn một tháng, sau khi tỉnh dậy thân thể có những biến đổi rất lớn, gần như đã thay đổi thành một người khác vậy, khỏe mạnh hơn trước đây rất nhiều. Sau đó, ông lại bảo tôi đọc “Đạo Đức Kinh”, đọc xong kinh thư lại đi ngủ. Cứ không ngừng đọc kinh thư, nằm ngủ như vậy, một lần dài nhất, tôi đã ngủ một giấc hơn 2 năm. Cứ lặp đi lặp lại không ngừng như vậy, một mạch tu đến hơn 60 năm, cuối cùng tôi đã đạt đến cảnh giới tiểu thừa (thiên mục đã mở, đại chu thiên toàn bộ đều đã được đả thông). Lúc này tôi đã có được rất nhiều công năng đặc dị, ví như tịch cốc (nhịn ăn nhịn uống mà không mệt mỏi), thuật ban vận, đi lại trên không, tha tâm thông, thấu thị nhân thể, v.v….Cũng phải nói thêm, kể từ khi bắt đầu tu luyện, tướng mạo của tôi như dừng lại ở tuổi 30, mãi cho đến tận hôm nay cũng không có bất cứ sự thay đổi gì.
Tu đến cảnh giới tiểu thừa, sư phụ bảo tôi trở lại cõi người đi vân du. Sư phụ nói, nếu như tôi chìm đắm vào danh lợi thanh sắc, bị thế giới phồn hoa làm cho mờ mắt, thì không cần trở về núi nữa, tôi có thể tự mình chọn con đường sau này. Nếu như sau 3 năm, tôi vẫn không bị sa ngã, thì hãy trở về núi Đại Ba, ông sẽ chỉ đạo tôi tiếp tục tu luyện công pháp tiếp theo.
Vân du ở bên ngoài rất khổ, quy định cũng nhiều. Thứ nhất, trong cõi trần không được sử dụng bất kể công năng đặc dị nào, trước lúc xuống núi sư phụ đã khóa hết công năng của tôi, bao gồm cả tịch cốc, bởi trong thời gian vân du, tôi tự mình nghĩ cách giải quyết vấn đề ăn uống. Thứ hai, không được đụng đến tiền bạc, chỉ có thể thông qua phương thức xin ăn để có được thức ăn. Thứ ba, còn có rất nhiều giới luật, trộm cắp, tà dâm, uống rượu, v.v….giống như những quy định trong Phật giáo. Sư phụ có thể dùng thiên nhãn thông giám sát tôi mọi lúc mọi nơi, nếu như tôi phạm phải bất cứ quy định nào, thì sẽ không còn có cơ hội đi theo sư phụ tu luyện nữa.
Sau khi rời khỏi núi Đại Ba, tôi trước tiên đi đến Vị Nam vùng Thiểm Tây, sau đó lại đi Đồng Quan. Ở Đồng Quan, tôi cuối cùng đã phải tự giải quyết vấn đề ăn uống. Bởi vì tướng mạo của tôi là một người đàn ông khỏe mạnh của tuổi 30, xin ăn vô cùng khó khăn, thường hay bị mắng, chẳng có mấy ai đồng ý bố thí cho tôi cả. Ở Đồng Quan tôi đã làm thuê cho một nhà địa chủ họ Lưu, chỉ cần có chỗ ăn chỗ ngủ, không cần tiền công. Địa chủ rất lấy làm vui mừng, cũng đồng ý với tôi. Tôi cũng không có tâm trạng muốn đi những nơi khác, ở nhà địa chủ họ Lưu, yên bình trải qua 3 năm, rất may là không có phạm giới nào cả, thời hạn 3 năm đã hết, tôi lại trở về núi Đại Ba, bên cạnh sư phụ.
Những ngày tháng sau này chính là không ngừng tu luyện, cứ cách 35 năm một lần, đều sẽ phải xuống núi vân du mấy năm, có những lúc sư phụ sẽ cùng đi vân du với tôi, khi đó tôi không có cách nào làm biếng nữa, không thể sống thảnh thơi như ở nhà Lưu địa chủ nữa, mà mỗi ngày đểu cần phải ra ngoài xin ăn. Vân du nhiều năm như vậy, hết thảy chua ngọt đắng cay, phong ba bão tố của nhân gian đều đã trải qua hết cả, nhưng ý chí tu luyện của tôi trước sau không hề bị lay dộng. Đối với những thay đổi triều đại, thế sự biến hóa của thế gian, chúng tôi xưa nay đều không can thiệp, bao gồm cả những tai nạn và chiến tranh kia, chúng tôi trước sau không hề quản. Vì những thứ này đều là có định số, ai loạn động, thì người đó sẽ phải lãnh tai ương.
Tôi biết trong cõi trần có rất nhiều rất nhiều người có hứng thú với tu Đạo, nhưng họ không rõ được rằng tu Đạo cần phải chịu đựng rất nhiều cái khổ, phải trải qua bao nhiêu dày vò và ma nạn. Chỉ pha mấy ấm trà, hẹn vài người bạn, ngồi mà luận đạo, đó không phải là tu hành, mà là nghỉ ngơi. Tu hành thật sự, là phải trải qua rất nhiều cái khổ.
Sau khi tu luyện hơn 200 năm, nói một cách chính xác là 1 năm trước khi triều đại nhà Thanh sụp đổ, sư phụ của tôi qua đời, từ đó về sau môn phái của chúng tôi chỉ còn lại một mình tôi. Mục tiêu sau cùng của tu Đạo chính là đắc Đạo thành Tiên, để có được sự vĩnh hằng của sinh mệnh, nhưng pháp môn này của chúng tôi cao nhất chỉ có thể tu đến “ngũ khí triều thiên”, cách trường sinh bất lão vẫn còn một quãng rất xa. Sau khi sư phụ qua đời, thi thể ông không hề bị mục nát, tôi đem nó bảo tồn trong một ngôi miếu cũ ở Hán Trung, về sau nơi này bị chiến tranh phá hủy, nhục thân của sư phụ cũng bị hủy luôn trong đó. Thực ra, đây cũng không có gì phải nuối tiếc cả, chẳng qua chỉ là một lớp da thịt mà thôi.
Sau khi sư phụ mất, tôi phải độc tu một mình. Đối với một người tu luyện đơn độc mà nói, cái khổ lớn nhất, chính là cô quạnh và đơn độc. Có những lúc ngồi thiền một năm, sau khi xuất định được mấy ngày rồi lại nhập định tiếp, mười mấy năm không thấy một bóng người, không nói một lời nào là chuyện rất bình thường. Vì để khắc phục cô đơn buồn tẻ, tôi thích đi vân du, bắt đầu từ năm 1960, tôi vừa đi vân du vừa tiếp tục việc tu luyện của mình.
Đợi đến măn 1988, cái năm xảy ra vụ hỏa hoạn lớn ở núi Đại Hưng An, tôi cuối cùng đã tu đến cảnh giới cao nhất trong môn của chúng tôi là “ngũ khí triều thiên”. Lúc này, công năng đặc dị của tôi, đã đạt đến cao độ trước nay chưa từng có, trên cơ bản những công năng mà bạn từng nghe nói thì tôi đều có hết cả, hơn nữa công lực lớn mạnh, hoàn toàn không phải là thứ mà những người có công năng đặc dị trên thế gian kia có thể so sánh được. Hơn nữa từ đó về sau, những lúc vân du, tôi có thể không còn cần phải tuân thủ giới luật nữa, công năng đặc dị cũng có thể sự dụng tùy ý rồi, nhưng điều kiện trước hết là không được phép can thiệp vào bất cứ sự tình nào của thế gian con người, dẫu cho là một việc nhỏ rất là nhỏ nhặt cũng không được, nếu không sẽ gặp phải báo ứng, hoặc công năng bị mất đi.
May mắn hữu duyên gặp sư phụ thứ hai
Sau khi tu thành rồi, tôi du ngoạn ở nhân gian 5 năm, đi khắp hết mọi ngõ ngách trên thế giới, đã quen biết rất nhiều những người tu luyện như tôi, nếm đủ cuộc sống các dạng các loại, nhưng lại cảm thấy những thứ đó đều không có ý nghĩa gì nữa. Thế là, vào trung tuần Tháng 8/1993, tôi ngồi một chuyến xe lửa trở về miền bắc tỉnh Tứ Xuyên, chuẩn bị tiếp tục sống cuộc sống ẩn cư của mình, đợi khi cơ duyên chín mười rồi, cũng thu nhận một đồ đệ, truyền thừa đạo pháp chính thống trong môn pháp này của mình. Chính là trên chuyến xe lửa này, tôi đã gặp được một người đã thay đổi vận mệnh của tôi. Lúc đó, người này và tôi cùng ngồi ở một toa tàu, chúng tôi vừa nhìn mặt nhau thì đã biết đôi bên đều là người tu đạo, người này trông rất là trẻ, mặt mày hiền hậu, lúc nào cũng như đang mỉm cười.
Tôi đi đến trò chuyện với ông ấy một lúc, thì lại không khỏi hết sức kinh hoàng, bởi tôi phát hiện, công lực của người này cao đến nỗi, quả thật là tôi không cách nào tưởng tượng ra được. Rốt cuộc là cao đến mức nào, bây giờ tôi cũng không nói ra được, bởi vì đạo hạnh của tôi, căn bản không có cách nào thăm dò vấn đề này được, bản thân tôi ngay cả cái ngón chân của ông đều không sánh được. Về sau, tôi đã bái người này làm thầy, ông đã truyền cho tôi công pháp trong pháp môn đó của ông.
Dưới sự giúp đỡ của sư phụ thứ hai, chưa đến một tháng, tôi đã đột phát giới hạn trong pháp môn trước đây của tôi, thành công tu đến được cảnh giới “tam hoa tụ đỉnh”. Cũng chính là nói, từ sau lần này, tôi đã đạt được thân thể bất tử.
Bây giờ, tôi lại đến cõi người vân du, đây là lần vân du sau cùng của tôi, có nhiều tâm nguyện cần phải hoàn thành, tôi lên mạng viết ra bài viết này, thuật lại và tiết lộ một vài lí luận có liên quan đến công năng đặc dị và tu đạo, đây cũng chính là một trong những tâm nguyện của tôi. Những người có duyên với tôi, tự nhiên sẽ đọc được, tự nhiên sẽ có những thu hoạch, những thể ngộ của bản thân mình, cũng coi là một phương thức đặc thù trong thệ nguyện “cứu thế độ nhân” của ngày xưa.
Dưới đây, tôi xin được nói rõ một số vấn đề mà người thường được phép biết đến, cũng để cho đọc giả làm một nghiệm chứng thật giả đối với bài viết này.
Trên thế giới thật sự có Thần, Phật, yêu, ma tồn tại không?
Đây là điều không cần phải nghi ngờ gì cả. Hình thức tồn tại của các sinh mệnh nhiều đến nỗi không thể lường được, cũng không có cách nào tính toán được, những sinh mệnh có sắc thân giống như con người này, trong vũ trụ chỉ là số rất ít. Tôi đi trên phố, những người bình thường làm sao biết được thân phận thật sự của tôi? Cũng giống như vậy, thử hỏi có bao nhiêu chư Thần chư Phật, kể cả yêu ma quỷ quái lấy hình hài của người thường đi lại trên thế gian, cái này tôi cũng không biết được.
Có rất nhiều người khinh rẻ những người ăn mày, thậm chí có kẻ còn quá đáng hơn lại đi chà đạp những người ăn mày, nhưng tôi xin nói với các vị rằng, rất nhiều người ăn mày đều là có nguồn gốc không hề tầm thường, không phải là những người tu đạo đến cõi người vân du, thì chính là những vị Thần mang theo sứ mệnh mà đến. Có thể nói như vậy, chư Thần nhiều đến nỗi không chỗ nào không có, câu nói “ngẩng đầu ba thước có thần linh” này, hoàn toàn là sự thật, chỉ là những người bình thường không có thiên nhãn thông, nhìn không thấy mà thôi.
Vận mệnh của con người, sự phát triển của xã hội nhân loại, đều là Thần Phật đang khống chế cả. Một người bình thường ngay từ khi mới sinh ra, cho đến lúc chết đi, vận mệnh trong một đời này của họ đều là được an bài hết cả rồi, dẫu cho là sự việc hết sức nhỏ nhặt như rụng một sợi tóc, đều là đã được an bài kỹ lưỡng trước đó cả rồi. Một người trong xã hội nên làm những gì, nên có những gì, từ sớm đã có định số, sự nỗ lực của con người, cơ bản là đang đi trên quá trình đã được định sẵn từ trước.
Các vị ắt hẳn sẽ không tin, các vị có thể cảm thấy rằng rất nhiều thứ của mình đều là thông qua phấn đấu nỗ lực mà có được, kỳ thật, dùng công năng mà nhìn, quá trình phấn đấu của con người, đều là những vị Thần nắm giữ vận mệnh của con người, ở đằng sau thao túng các vị làm, con người chính là giống như con rối. Chư Thần dùng các loại quan niệm, tình cảm, dục vọng, cho đến cả những sự việc mà mọi người cho là ngẫu nhiên, để mà điều khiển hành vi của con người. Những động vật khác cũng đều giống như con người vậy, cũng đều là được chư Thần thao túng như vậy cả.

Sửa bởi tu.hoa: 19/10/2015 - 22:49


Thanked by 2 Members:





Similar Topics Collapse

  Chủ Đề Name Viết bởi Thống kê Bài Cuối

6 người đang đọc chủ đề này

0 Hội viên, 6 khách, 0 Hội viên ẩn


Liên kết nhanh

 Tử Vi |  Tử Bình |  Kinh Dịch |  Quái Tượng Huyền Cơ |  Mai Hoa Dịch Số |  Quỷ Cốc Toán Mệnh |  Địa Lý Phong Thủy |  Thái Ất - Lục Nhâm - Độn Giáp |  Bát Tự Hà Lạc |  Nhân Tướng Học |  Mệnh Lý Tổng Quát |  Bói Bài - Đoán Điềm - Giải Mộng - Số |  Khoa Học Huyền Bí |  Y Học Thường Thức |  Văn Hoá - Phong Tục - Tín Ngưỡng Dân Gian |  Thiên Văn - Lịch Pháp |  Tử Vi Nghiệm Lý |  TẠP CHÍ KHOA HỌC HUYỀN BÍ TRƯỚC 1975 |
 Coi Tử Vi |  Coi Tử Bình - Tứ Trụ |  Coi Bát Tự Hà Lạc |  Coi Địa Lý Phong Thủy |  Coi Quỷ Cốc Toán Mệnh |  Coi Nhân Tướng Mệnh |  Nhờ Coi Quẻ |  Nhờ Coi Ngày |
 Bảo Trợ & Hoạt Động |  Thông Báo |  Báo Tin |  Liên Lạc Ban Điều Hành |  Góp Ý |
 Ghi Danh Học |  Lớp Học Tử Vi Đẩu Số |  Lớp Học Phong Thủy & Dịch Lý |  Hội viên chia sẻ Tài Liệu - Sách Vở |  Sách Dịch Lý |  Sách Tử Vi |  Sách Tướng Học |  Sách Phong Thuỷ |  Sách Tam Thức |  Sách Tử Bình - Bát Tự |  Sách Huyền Thuật |
 Linh Tinh |  Gặp Gỡ - Giao Lưu |  Giải Trí |  Vườn Thơ |  Vài Dòng Tản Mạn... |  Nguồn Sống Tươi Đẹp |  Trưng bày - Giới thiệu |  

Trình ứng dụng hỗ trợ:   An Sao Tử Vi  An Sao Tử Vi - Lấy Lá Số Tử Vi |   Quỷ Cốc Toán Mệnh  Quỷ Cốc Toán Mệnh |   Tử Bình Tứ Trụ  Tử Bình Tứ Trụ - Lá số tử bình & Luận giải cơ bản |   Quẻ Mai Hoa Dịch Số  Quẻ Mai Hoa Dịch Số |   Bát Tự Hà Lạc  Bát Tự Hà Lạc |   Thái Ât Thần Số  Thái Ât Thần Số |   Căn Duyên Tiền Định  Căn Duyên Tiền Định |   Cao Ly Đầu Hình  Cao Ly Đầu Hình |   Âm Lịch  Âm Lịch |   Xem Ngày  Xem Ngày |   Lịch Vạn Niên  Lịch Vạn Niên |   So Tuổi Vợ Chồng  So Tuổi Vợ Chồng |   Bát Trạch  Bát Trạch |