Jump to content

Advertisements




TIN VỈA HÈ

tin tức lượm lặt

2011 replies to this topic

#1951 TuBinhTuTru

    Thượng Khách

  • Thượng Khách
  • 821 Bài viết:
  • 1514 thanks

Gửi vào 06/09/2014 - 06:50

Chàng trai 9x được Microsoft mời sang Mỹ làm việc

Tốt nghiệp xuất sắc chuyên ngành khoa học máy tính ở Singapore, Phạm Quang Vũ (sinh năm 1991) sẽ sang Mỹ làm việc cho tập đoàn Microsoft vào đầu tháng 10 tới.

Vui lòng Đăng nhập hoặc Đăng ký hội viên để đọc nội dung đã ẩn


Vũ (áo xanh) bên cạnh các " học trò" trong đội tuyển thi tin học của trường Chuyên Sư phạm. Ảnh: Hoàng Phương.

Tháng 8/2013, Phạm Quang Vũ (Hà Nội) tốt nghiệp thủ khoa xuất sắc của ĐH Công nghệ Nanyang (NTU), Singapore. Vào tháng 10/2012, khi còn là sinh viên năm cuối, chàng trai nhận được lời mời ứng tuyển cho vị trí kỹ sư lập trình ở tập đoàn Microsoft, làm việc ở Seattle (Mỹ). Mức lương thỏa thuận là 180 triệu đồng mỗi tháng, mỗi năm tăng lương 20% đến 30%, chưa kể thưởng. Vũ trở thành nhân viên trẻ tuổi nhất được nhận khi Microsoft về NTU tuyển dụng.
Tuy nhiên, gặp một số trục trặc về giấy tờ nên Vũ chưa thể qua Mỹ, đành ở lại Singapore làm việc cho công ty máy tính Paypal. Trong thời gian đó, Microsoft vẫn ưu ái dành vị trí cũ cho cậu. Một số nơi như Amazon, Google cũng gửi thư mời nộp hồ sơ nhưng Vũ từ chối vì đã nhận lời Microsoft. Tháng 10 tới, cậu sẽ trở lại Mỹ để bắt đầu công việc.
Tranh thủ thời gian ít ỏi còn lưu lại ở Việt Nam, Vũ đi dạy bồi dưỡng cho đội tuyển quốc gia môn Tin học của trường chuyên Sư phạm (ĐH Sư phạm Hà Nội). Sáu năm nay, đều đặn mỗi dịp nghỉ hè từ Singapore về quê nhà, Vũ đều được các thầy giáo cũ nhờ đảm nhiệm vai trò hướng dẫn cho học sinh các đề thi và kỹ năng làm bài.
Khi Vũ học lớp 11 chuyên toán của trường, các thầy giáo thấy cậu có năng khiến với tin học nên khuyên em đầu tư cho môn này. Vũ có hai năm liên tiếp giành giải nhì quốc gia môn tin học. Chính tin học cũng đưa cậu bước chân ra ngoài thế giới rộng lớn hơn khi sang Singapore học về chuyên ngành Khoa học máy tính.
Cậu chọn Singapore vì gần nhà, an toàn và có môi trường học tập rất tốt. Vũ cho rằng, học sinh có thành tích tương đương và hơn em ở Hà Nội thì có rất nhiều. Với những người có năng khiếu về khoa học tự nhiên thì lựa chọn học công nghệ cao, khoa học cơ bản ở Singapore và một số nước Châu Á như Nhật Bản là điều phù hợp. Ở đây có nhiều hỗ trợ tài chính, học bổng để thu hút tài năng từ các nước đang phát triển đến.
Đi du học là quyết định tự lập lớn đầu tiên trong cuộc đời Vũ. Từ nhỏ, cậu được bố mẹ bao bọc rất kỹ, lên lớp 12 vẫn được bố đưa đi đón về. Gia đình không muốn con trai đi du học vì sợ xa nhà sẽ không tự chăm sóc được bản thân.
Trước khi đi du học, Vũ được các thầy cô giáo ở trung tâm Henxagon dạy cho chương trình A Level trong vòng hai tháng để thành thạo kỹ năng và các phương pháp thi. Vừa chuẩn bị hồ sơ du học, Vũ vừa chuẩn bị ôn thi, đi thi thử đại học vào chuyên ngành kinh tế lẫn y khoa đến tận cuối tháng 5.
"Kỳ thi đến gần, thấy Hà Nội nắng nóng, ngột ngạt, người đổ về đông đúc quá nên em quyết định không thi nữa. Hơn nữa em cũng nhận được thông báo trúng tuyển của Nanyang từ hồi tháng 3", Vũ kể lại.

Vui lòng Đăng nhập hoặc Đăng ký hội viên để đọc nội dung đã ẩn

Trước khi sang Mỹ, Vũ tranh thủ thời gian huấn luyện cho đội tuyển quốc gia thi Tin học của trường Chuyên Sư phạm. Ảnh: Hoàng Phương.
"18 tuổi, em thực sự phân vân không biết nên đi học đại học trong nước hay ra nước ngoài, cuối cùng vẫn chọn đi du học. Có thể đó chưa chắc là con đường đi tốt nhất nhưng lại là con đường đúng với suy nghĩ và hy vọng nhất cho đến tận bây giờ", Vũ chia sẻ.
Ở trong ký túc xá của trường nên Vũ không phải lo lắng nhiều chuyện ăn ở. Khi đó, chàng trai 18 tuổi một mình trải nghiệm cuộc sống nơi xứ người. Bước sang năm thứ hai, cậu đi làm cho công ty máy tính Paypal, thu nhập ổn định nên không nhận trợ cấp từ gia đình nữa.
Năm đầu, Vũ tham gia cuộc thi lập trình viên quốc tế (ACM ICPC) và dừng chân ở vòng khu vực Châu Á khi chưa có kinh nghiệm. Hai năm tiếp theo, cậu giữ vị trí thứ 13 trong bảng xếp hạng toàn cầu. Năm cuối, Vũ trở thành huấn luyện viên dẫn dắt đội tuyển của NTU đi thi. Ngoài ra, cậu còn giành giải thưởng Koh Boon Hwee dành cho những sinh viên có khả năng lãnh đạo, đóng góp lớn cho cộng đồng, cùng với huy chương vàng Infocom dành cho người điểm cao nhất của chuyên ngành Khoa học máy tính.
Suốt khóa học, Vũ luôn nằm trong top 5% sinh viên xuất sắc nhất trường. Cậu tự đánh giá mình không có phương pháp học một cách khoa học, theo kiểu ''lúc thích thì học nhiều, không thích thì 10 phút nữa kiểm tra cũng để đó", nhưng khi làm việc thì sẽ tập trung phát huy hết khả năng. Vũ còn tự nghĩ ra những lý do để mình có cảm hứng với những môn mình không thích nên kết quả khá khả quan. Ngoài tin học, cậu còn nghiên cứu thêm về tài chính, kinh tế, tâm lý.
Chàng trai trẻ cho rằng trong trường còn nhiều bạn học giỏi hơn cậu. Mục tiêu của họ không phải là vị trí hạng nhất mà quan trọng là thu lượm được gì trong suốt 4 năm học. "Chương trình học ở nước ngoài có ưu điểm là thực hành nhiều, ứng dụng môn học vào đời sống cao. Vậy nên, 100 sinh viên ra trường thì hầu hết đều làm được việc vì họ có kỹ năng và kiến thức nền khá tốt".

Vui lòng Đăng nhập hoặc Đăng ký hội viên để đọc nội dung đã ẩn

Vũ từng nhận được huy chương Lý Quang Diệu dành cho sinh viên tốt nghiệp thủ khoa của ĐH Công nghệ Nanyang. Ảnh: NVCC.
Vũ dự định trước mắt sẽ đi làm cho Microsoft rồi đi học thêm khi có điều kiện. Thời gian làm việc ở nưóc ngoài là cơ hội tốt để cậu tiếp xúc với nhiều người giỏi hơn, giúp mình tiến bộ. Trở về Việt Nam có thể cậu sẽ có công việc tốt nhưng chỉ dừng lại ở một ngưỡng nào đó. "Làm việc ở Việt Nam hay Mỹ thì quan trọng vẫn là làm được gì, có chứng tỏ được năng lực hay không? Em còn rất trẻ nên chưa muốn đứng yên một chỗ", Vũ chia sẻ.
Nhìn lại quãng đường đã đi, Vũ cho rằng các bạn trẻ nếu có ước mơ vươn tới những "gã khổng lồ" như Microsoft hay các tập đoàn khác thì cứ mạnh dạn nghĩ đến một môi trường học tập ổn định ở nước ngoài. Những sân chơi lớn như Singapore, Nhật Bản là gợi ý không tồi nhưng trước khi đi phải xác định rõ mục tiêu và trả lời được câu hỏi "10 năm sau mình là ai". Nhiều bạn cho rằng chỉ cần đi du học về là sẽ có vị trí tốt, công việc với mức lương cao nhưng thực tế thì không phải vậy.
Chàng trai trẻ tâm niệm rằng dù học tập ở Singapore và sau này sang Mỹ làm việc song "chưa bao giờ em quên mình là người Việt Nam và vẫn luôn cố gắng hết sức mình vì niềm tự hào ấy". Trở thành kỹ sư lập trình của tập đoàn công nghệ hàng đầu thế giới, Vũ nhận mình tính khí vẫn trẻ con, thích nấu ăn, học thổi sáo dở tệ, thích ngồi ăn trưa cùng học trò "để nghe các em ấy than thở về bài học, cách học, 'nói xấu' thầy cô giáo, y như mình vài năm về trước".

Theo Hoàng Phương


VnExpress



Thanked by 1 Member:

#1952 KimCa

    Kiền viên

  • Hội Viên TVLS
  • PipPipPip
  • 1525 Bài viết:
  • 1795 thanks

Gửi vào 06/09/2014 - 07:34

bác TuBinhTuTru có thấy mỗi khi có một người Việt Nam ở nước ngoài giỏi như thế thì báo chí trong nước lại lăng xê người Việt Nam thông minh, sáng tạo không?

Vui lòng Đăng nhập hoặc Đăng ký hội viên để đọc nội dung đã ẩn



Thanked by 2 Members:

#1953 fullhouse

    Bát quái viên

  • Hội Viên TVLS
  • PipPipPip
  • 1017 Bài viết:
  • 796 thanks

Gửi vào 06/09/2014 - 08:15

Vui lòng Đăng nhập hoặc Đăng ký hội viên để đọc nội dung đã ẩn

KimCa, on 06/09/2014 - 07:34, said:

bác TuBinhTuTru có thấy mỗi khi có một người Việt Nam ở nước ngoài giỏi như thế thì báo chí trong nước lại lăng xê người Việt Nam thông minh, sáng tạo không?

Vui lòng Đăng nhập hoặc Đăng ký hội viên để đọc nội dung đã ẩn


Không, nó giống như cái gương để soi mình thôi chứ người đọc tự biết mình thế nào mà.

#1954 minhminh

    Ban Điều Hành

  • Ban Điều Hành
  • 3865 Bài viết:
  • 24420 thanks

Gửi vào 06/09/2014 - 08:40

Thế là nhân tài Phạm Quang Vũ sẽ biến mất khỏi VN

Thanked by 3 Members:

#1955 fullhouse

    Bát quái viên

  • Hội Viên TVLS
  • PipPipPip
  • 1017 Bài viết:
  • 796 thanks

Gửi vào 06/09/2014 - 09:00

Chúng ta ở dưới cùng một bầu trời.

Sửa bởi fullhouse: 06/09/2014 - 09:01


Thanked by 2 Members:

#1956 hamzui9

    Hội viên

  • Hội Viên TVLS
  • PipPip
  • 613 Bài viết:
  • 730 thanks

Gửi vào 06/09/2014 - 09:16

Vui lòng Đăng nhập hoặc Đăng ký hội viên để đọc nội dung đã ẩn

ttL, on 06/09/2014 - 01:39, said:

@VN Xem tranh này sao ko thấy chú VN đâu?thấy chú Na tàu khựa và No Cô Zê A(có họ với cô Sao cô Zê A "south korea" gần họ với hamzui nai ) với chú Ba hút xì gà thui.. còn chú Ma chắc nấp ở dưới.. kẹt lui hui học tiếng Anh...%&*

Vui lòng Đăng nhập hoặc Đăng ký hội viên để đọc nội dung đã ẩn



Chú U Ét Xì Êi nghỉ chơi với mấy ông CS, giai tê tê Lờ cũng nối gót chạy theo, bỏ quên cả giày dép kia kìa

Vui lòng Đăng nhập hoặc Đăng ký hội viên để đọc nội dung đã ẩn


CS còn ông VN, sao ko thấy điểm danh nhỉ?

Vui lòng Đăng nhập hoặc Đăng ký hội viên để đọc nội dung đã ẩn

bluebird2304, on 06/09/2014 - 04:22, said:

Cách tranh luận phổ biến của bên phản biện là : bên kia dựa vào cái gì , bằng chứng gì thì mình đi bôi nhọ cái đó, thay vì chỉ ra lập luận kia đúng,sai ở chỗ nào. Nên đã dám lập luận cá nhân thì phải thò mặt ra chịu bôi nhọ cá nhân. BB xem đây là môi trường lý tưởng để luyện da mặt hơn là môi trường tranh luận.

Để trả lời cho vấn đề này thì chỉ cần trả lời câu hỏi " chúng ta là ai? chúng ta đang ở đâu" là ra vấn đề thôi

Vui lòng Đăng nhập hoặc Đăng ký hội viên để đọc nội dung đã ẩn



Thế đồng chí BB không phản hồi Hz về mấy cái vấn đề mà đồng chí nêu ra " quân Bắc Việt không đi bộ đội thì bị cắt tem phiếu với vấn đề chính nghĩa phi nghĩa" bên topic anh hùng bàn phím à?

Sửa bởi hamzui9: 06/09/2014 - 09:36


#1957 ttL

    Hội viên

  • Hội Viên mới
  • PipPip
  • 766 Bài viết:
  • 865 thanks

Gửi vào 06/09/2014 - 18:51

Vui lòng Đăng nhập hoặc Đăng ký hội viên để đọc nội dung đã ẩn

hamzui9, on 06/09/2014 - 09:16, said:

Chú U Ét Xì Êi nghỉ chơi với mấy ông CS, giai tê tê Lờ cũng nối gót chạy theo, bỏ quên cả giày dép kia kìa

Vui lòng Đăng nhập hoặc Đăng ký hội viên để đọc nội dung đã ẩn


CS còn ông VN, sao ko thấy điểm danh nhỉ?



Để trả lời cho vấn đề này thì chỉ cần trả lời câu hỏi " chúng ta là ai? chúng ta đang ở đâu" là ra vấn đề thôi

Vui lòng Đăng nhập hoặc Đăng ký hội viên để đọc nội dung đã ẩn



Thế đồng chí BB không phản hồi Hz về mấy cái vấn đề mà đồng chí nêu ra " quân Bắc Việt không đi bộ đội thì bị cắt tem phiếu với vấn đề chính nghĩa phi nghĩa" bên topic anh hùng bàn phím à?
Chuyện xưa 40 năm sao hamzui còn théc méc ?
vấn đề hội nghị Thành Đô mới nóng sốt,ttL biết nguồn tin từ mấy bác đảng viên CS chứ ko phải người thường !
hamzui ko phải đảng viên nên ko bít thui,ttL nghe mấy bác cựu chiến binh ,đảng viên nói vậy
tại sao vấn đề công hàm PVD các bác CS nhà mình im ỉm cho đến khi TQ đưa ra quốc tế mới lên tiếng ?
hội nghị Thành Đô cũng vậy , một sự im lặng đáng sợ !!!
Xét về tâm lý năm 1990.1991 các bác nhà mình rất hoảng hồn,biết đâu ký đại làm liều ?
Trên lý thuyết CS,thế giới đại đồng anh em là chính nghĩa mờ???!
Thôi thân phận con dân mình hay nhờ đục chịu có la lên cũng được chi ?
Chuẩn bị tinh thần vậy .

Thanked by 1 Member:

#1958 KimCa

    Kiền viên

  • Hội Viên TVLS
  • PipPipPip
  • 1525 Bài viết:
  • 1795 thanks

Gửi vào 06/09/2014 - 19:07

Vui lòng Đăng nhập hoặc Đăng ký hội viên để đọc nội dung đã ẩn

ttL, on 06/09/2014 - 18:51, said:

Chuyện xưa 40 năm sao hamzui còn théc méc ?
vấn đề hội nghị Thành Đô mới nóng sốt,ttL biết nguồn tin từ mấy bác đảng viên CS chứ ko phải người thường !
hamzui ko phải đảng viên nên ko bít thui,ttL nghe mấy bác cựu chiến binh ,đảng viên nói vậy
tại sao vấn đề công hàm PVD các bác CS nhà mình im ỉm cho đến khi TQ đưa ra quốc tế mới lên tiếng ?
hội nghị Thành Đô cũng vậy , một sự im lặng đáng sợ !!!
Xét về tâm lý năm 1990.1991 các bác nhà mình rất hoảng hồn,biết đâu ký đại làm liều ?
Trên lý thuyết CS,thế giới đại đồng anh em là chính nghĩa mờ???!
Thôi thân phận con dân mình hay nhờ đục chịu có la lên cũng được chi ?
Chuẩn bị tinh thần vậy .

thời năm 1990 VN rất nghèo, nghèo không có mà ăn, nếu cứ tiếp tục thù địch với TQ thì sao phát triển được ? chẳng lẽ để đất nước phải kiệt quệ thêm chục năm nữa mới chịu? lãnh đạo CS đã cố gắng để đưa VN thoát khỏi đói nghèo, bình thường hóa với TQ để cùng nhau phát triển, nên mới có hội nghị Thành Đô. tôi không nghỉ là người ta cứ mang nó ra để bới móc trong khi thông tin về hội nghị này thì tù mù, mà chủ yếu là chửi bới bán nước rồi chứ tốt đẹp gì, sao chẳng ai nghỉ tốt một cái là lãnh đạo VN đang làm vì đất nước, vì miếng cơm của dân mà cố gắng bình thường hóa quan hệ thay vì thù địch với một nước lớn như TQ. Đảng viên bình thường có phải là mấy ông Lãnh Đạo cấp cao đâu mà biết, toàn đoán mò.

Tự nhiên ĐCS công bố hội nghị Thành Đô để làm gì? mà hội nghị TĐ là bí mật với cả 2 nước, mà đã bí mật thì không dễ công bố. tự nhiên công bố công hàm PVĐ để làm gì?

#1959 vietnamconcrete

    Pro Member

  • Hội Viên TVLS
  • PipPipPipPipPipPip
  • 4363 Bài viết:
  • 5876 thanks

Gửi vào 06/09/2014 - 19:37

Vui lòng Đăng nhập hoặc Đăng ký hội viên để đọc nội dung đã ẩn

minhminh, on 06/09/2014 - 08:40, said:

Thế là nhân tài Phạm Quang Vũ sẽ biến mất khỏi VN

Anh minhminh nói thế là sai rồi, đây là chiến lược đồng hóa thế giới của Việt Nam. Chỉ có tầng lớp lãnh đạo mới hiểu được sự cao siêu của nó.

Thanked by 1 Member:

#1960 vietnamconcrete

    Pro Member

  • Hội Viên TVLS
  • PipPipPipPipPipPip
  • 4363 Bài viết:
  • 5876 thanks

Gửi vào 06/09/2014 - 20:09

CHÚ MA NÀY, TẠI SAO TỚI GIỜ NÀY MÀ CÒN NHỮNG THÀNH PHẦN KHÔNG CHỊU GIÁC NGỘ CÁCH MẠNG, CỨ CỐ TÌNH CHỐNG PHÁ CHẾ ĐỘ THẾ NHỈ? CHÚ XEM THỬ XEM, BẢO TUỔI TRẺ NGÔNG CUỒNG KHÔNG NÓI, CẢ LỚP GIÀ RỒI CŨNG TRỞ NÊN...

==============

Vui lòng Đăng nhập hoặc Đăng ký hội viên để đọc nội dung đã ẩn





Ngô Nhân Dụng

Vui lòng Đăng nhập hoặc Đăng ký hội viên để đọc nội dung đã ẩn



Quý vị phải lắng yên nghe bài “Đèn cù”. Tự mình hát lên, hát cho thấm thía vào lòng, cho những câu dân ca văng vẳng trong đầu trong khi đọc Đèn cù của Trần Đĩnh. Khen ai khéo vẽ (ối a) đèn cù. Voi giấy (ối a) ngựa giấy, tít mù nó chạy vòng quanh… Voi giấy (ối a) ngựa giấy, vòng quanh nó chạy tít mù. Đèn cù, cũng gọi là đèn kéo quân, là một trong số đèn Trung thu, đồ chơi cho trẻ em và cho cả người lớn. Quý vị sẽ dần dần nhìn thấy hoạt cảnh xã hội Việt Nam những hình nhân voi giấy, ngựa giấy tít mù nó chạy vòng quanh trên màn ảnh đèn cù trong hơn nửa thế kỷ. Trong đó có Trần Đĩnh. Một nhân chứng, một người tham dự trong đám Voi giấy (ối a) ngựa giấy lần lần hồi tưởng lại những cảnh cùng nhau chạy vòng quanh (ối a) tít mù. Nhiều tác giả đã viết về xã hội miền Bắc Việt Nam dưới chế độ cộng sản, dưới dạng hồi ký, tiểu thuyết, biện thuyết và lý luận, vân vân. Đèn cù nổi bật lên trong tủ sách đó. Nếu không phải là kho chứng liệu quan trọng và đầy đủ nhất thì đây là cuốn sách đọc lý thú nhất. Rất nhiều chuyện mới nghe lần đầu. Rất nhiều chuyện cũ được nhìn dưới con mắt khác, thấy những khía cạnh chưa ai từng thấy. Quý vị sẽ cười, sẽ khóc, sẽ thắc mắc, sẽ dằn vặt, thao thức, kinh tởm, giận dữ, xót thương, khi bị cuốn theo nhữngVoi giấy (ối a) ngựa giấy chạy quanh trong cái đèn cù.<a name="more" style="color: rgb(222, 112, 8);">
Dưới cái tựa Đèn cù, Trần Đĩnh gọi cuốn sách này là “truyện tôi”. Đọc xong thì hiểu tại sao tác giả không gọi nó là một “hồi ký” hay “tự truyện”, những loại văn quen thuộc khi người ta kể chuyện cuộc đời mình đã sống. Cuốn sách không viết theo phong cách hồi ký hay tự truyện, khi người viết có sẵn một bản đồ để viết theo, một mục tiêu muốn đạt tới. Đây cũng không phải là tiểu thuyết, tác giả không kể những chuyện mình tưởng tượng ra. “Truyện tôi” là một thể loại văn xuôi mới, do Trần Đĩnh tạo ra. Mai mốt có thể sẽ không còn ai viết “truyện tôi” nữa. Mà có ai viết thì chắc chắn cũng không viết giống như Trần Đĩnh. Đèn cù là một cuốn sách độc đáo.

Vui lòng Đăng nhập hoặc Đăng ký hội viên để đọc nội dung đã ẩn


Trần Ðĩnh, 1998, Trần Ðộ chụp – hình do tác giả Trần Đĩnh cung cấp

Trần Đĩnh vốn là một thi sĩ, loại người thích sáng tạo ngôn ngữ, bày đặt, đùa giỡn, vui chơi với ngôn ngữ. Đẽo gọt, mài giũa, “như thiết như tha, như trác như ma”, rùng mình sảng khoái hay quằn quại đau khổ với ngôn ngữ. Trước khi gia nhập tòa soạn báo Sự thật, ở chiến khu Việt Bắc vào năm 1949, tuổi 19, ông đã viết báo rồi. Nhưng cuốn sách này tuyệt nhiên không dùng lối văn viết báo. Nhà báo không ai mở đầu một bài bằng mấy chữ: “Viết này vất vả”, rồi chấm câu. “Lười là rõ”, lại chấm câu. Cái khí văn đó tràn suốt tác phẩm. Có thể gọi đó là Khí văn Trần Đĩnh. Cũng như chúng ta có thể nhận ra Khí văn Phùng Quán, Khí văn Thanh Tâm Tuyền, vân vân, các thi sĩ có lúc viết văn xuôi. Nó riêng biệt, văn đó đúng là người, mỗi người một vẻ.
Nhưng Trần Đĩnh vẫn giữ nguyên cái đức của người viết báo, là kể sự thật, kể những chuyện thật. Ông dùng một lối viết mà đọc tới đâu người ta cũng cảm thấy ngay: Đây là những chuyện thật, sự thật được bày ra, sự thật ròng, như thịt xương còn sống, tàu lá còn xanh, như gỗ mộc không sơn phết. Những suy tư, thao thức của tác giả được trình bày riêng, bên ngoài các sự kiện. Người viết không thêm thắt tình cảm, suy tư, phê phán, như thêm mắm muối, tiêu, hành, vào cho món ăn thêm mùi vị.
Như khi ông thuật lời nhà báo Tiêu Lang đã chứng kiến cảnh mấy anh du kích đặt cái xác bà Nguyễn Thị Năm vào áo quan, áo quan nhỏ quá không vừa. Mấy anh bèn đứng lên trên xác bà đẩy cho lọt xuống. “Nghe xương kêu răng rắc mà tớ không dám chạy, sợ bị quy là thương địa chủ”.
Hay khi ông kể chuyện về họa sĩ Phan Kế An, một trong bốn năm người cùng phụ trách báo Sự thật lúc đầu. “Một dạo Phan Kế An ngày ngày đến vẽ Cụ Hồ. Một chiều về sớm hơn, An nói: À, cái Z. tự nhiên mang ba lô, chăn chiếu đến chỗ Ông Cụ, tớ được xua về sớm. Vài tháng sau, An lại về muộn. Hỏi vì sao thì An nói không thấy Z. đến nữa. Chắc ‘máy’ cụ yếu, giải đáp thuần túy sinh học. Không tính đến sở thích, ‘gu’ của cụ”.
Trần Đĩnh cũng nhớ trong lớp học “chuẩn bị cải cách ruộng đất” tháng Bảy năm 1953, “Cụ Hồ đến giảng cách nhật, có lúc cụ đùa hô lên trong hội trường H-C-M muốn nằm!”, “Rồi tay chỉ vào đầu [nói]: Từ đây thì Bác già, nhưng từ đây (tay chỉ vào bụng) thì Bác trẻ”.
Trần Đĩnh kể chuyện vợ nhà thơ Lê Đạt, ông bị đưa đi lao động “cải tạo” vì tham gia nhóm Nhân văn Giai phẩm. Người đàn bà mang tội là “vợ Nhân văn”... bị “cơ quan, tập thể liên tục ép bỏ chồng” nhưng bà không bỏ…”. [N]hững đêm giá buốt Thúy diễn kịch ở Hải Phòng, Đạt từ chỗ lao động cải tạo xuống tìm vợ. Không có giấy chứng minh nhân dân, Đạt không thuê được nhà trọ, hai đứa ngồi ghế vườn hoa suốt đêm nghe còi tàu thủy hú thi với gió biển”. Một câu văn ngắn cho chúng ta sống cả một đêm dài nghe tiếng tàu thủy vang vọng trong tiếng gió hú. Tác giả đóng vai một nhân chứng, một người quan sát, chỉ thuật lại những gì mình nghe, mình thấy.
Thời sau chiến tranh, báo Nhân dân có cuộc họp năm sáu chục người “ôn lại thành tích tuyên truyền chiến tranh chống Mỹ. Nguyễn Sinh, xưa phóng viên thường trú Vĩnh Linh, Vĩnh Mốc lên nói. Lại tố cáo những chiến công giả người ta gán cho Mẹ Suốt, Trần Thị Lý sông Lấp Quảng Bình. Sông đã lấp thành tên [tên Sông Lấp] mà nhà báo cứ ca ngợi cô Lý oằn lưng chèo lái… Hầu hết nghe đều cười. Tự giễu và rộng lượng. Nhưng khi Sinh nói ở Vĩnh Linh, anh đã chứng kiến người bên kia bị ta bắt sang chôn sống kêu rất lâu dưới huyệt, tôi lại thấy mọi người mặt lạnh tanh”.
Thêm một chuyện ngôi nhà của bà Lợi Quyền, một nhà tư sản đã nổi tiếng đóng góp nhiều vàng cùng với nhà cửa trong “Tuần lễ vàng” thời trước kháng chiến. Sau chiến tranh bà Lợi Quyền vẫn còn một ngôi nhà tại Hà Nội. Đầu thập niên 1980 “được Ban Tuyên huấn Trung ương đến hỏi. Chê đắt [không mua]. Đùng một hôm xe tuyên huấn chở mấy bao tải tiền đến mua, đắt cũng được. Ba ngày sau đổi tiền”. Tác giả ghi thêm: “Tố Hữu [Phó thủ tướng đổi tiền], nguyên Trưởng ban Tuyên huấn đã hạ thời cơ tuyệt hảo...” Và ông nhắc lại bài Quốc tế ca hát rằng: “Bao nhiêu lợi quyền tất qua tay mình!”. Phê: “Quá giỏi!”.

Vui lòng Đăng nhập hoặc Đăng ký hội viên để đọc nội dung đã ẩn


Ở văn phòng mới dọn đến của Tổng bí thư mùa thu 1949. Hàng đầu toàn ngồi xổm, từ trái qua, vợ Hà Xuân Trường, Lê Ðạt, H-C-M. Ngoài cùng bên phải là Trường Chinh, áo blu dông Mỹ trắng. Hàng sau đứng đầu bên trái là Hà Xuân Trường, Thư ký tòa soạn báo - Hình do tác giả Trần Đĩnh cung cấp.

Đèn cù đầy dẫy những “đoạn phim” ngắn như vậy. Rất nhiều “clip” chợt hiện trên màn ảnh trong nửa phút, rồi chuyển ngay sang cảnh khác, liên tiếp chạy nhanh qua não bộ. Đoạn phim lưu đọng trong óc mình mãi mãi, trộn lẫn cùng những đoạn phim ngắn khác, không theo thứ tự thời gian, cũng không theo một dòng lý luận nào. Tất cả cho người đọc một toàn cảnh sống động về xã hội nước Việt Nam trong hơn nửa thế kỷ, trước và sau khi tác giả đặt bút viết cuốn sách để đời này. Tất cả là “truyện tôi”. Nếu không có cái tôi sống, tôi quan sát, tôi rung động, tôi ghi nhớ, tôi suy nghĩ, thì không có “truyện tôi”. Trong trí não con người đời sống vốn không có trật tự, nó chợt hiện, chợt tắt, ngổn ngang, chắp nối, không xếp đặt theo không gian cũng không theo dòng thời gian đơn tuyến và trực tuyến. Đời sống thật vẫn như vậy. Đó là cảnh Voi giấy (ối a) ngựa giấy, tít mù nó chạy vòng quanh. Cho nên Đèn cù là một tác phẩm nghệ thuật. Đây là một sáng tác văn nghệ. Thử tưởng tượng có một người trước khi đọc không hề biết gì về bối cảnh lịch sử ở nước Việt Nam, chưa bao giờ nghe tên những nhân vật như Nguyễn Tư Nghiêm, Văn Cao, Lê Đức Thọ, Hồng Linh, Thép Mới, Lê Trọng Nghĩa, H-C-M, Lê Đạt, Tô Hoài, Hồng Hà, vân vân; khi đọc Đèn Cù người đó cứ nghĩ đây là những nhân vật hoàn toàn do tác giả bịa ra. Độc giả nghĩ Trần Đĩnh sáng tác một cuốn truyện, sẽ thấy Đèn cù là một thể loại tiểu thuyết mới, rất mới.

Vui lòng Đăng nhập hoặc Đăng ký hội viên để đọc nội dung đã ẩn


Tại tòa soạn báo Sự thật: (từ trái) Diên Hồng, Nguyễn Địch Dũng, Kỳ Vân, Lê Quang Đạo, Trần Đĩnh, Trường Chinh, Lê Xuân Kỳ, Thép Mới, Hồng Vũ (sau này tự tử ở bệnh viện Nam Ninh, Trung Quốc) - Hình do tác giả Trần Đĩnh cung cấp.

Suốt cuộc đời cầm bút (ông mới tập dùng máy vi tính khi đã về già), Trần Đĩnh nói, “Tôi vẫn mong rồi có một quyển sách thật sự của tôi, của chính tôi”. Bởi vì, gần suốt cuộc đời viết, lách “tôi đã tự nguyện làm thủ phạm tàn phá trước hết vào chính ngay mình. Tôi vốn yêu viết. Nhưng đã không viết nổi. Đứa thủ phạm là tôi bắt tôi viết dưới bóng tối của Thù Hằn và Dối Trá...”.
Trần Đĩnh biết rất nhiều chuyện. Trần Đĩnh coi Trường Chinh là thầy trong nghề báo, được ông Tổng biên tập báo Sự thật(Trường Chinh) dạy từng chữ khi anh nhà văn 19 tuổi mới vào trong A Tê Ka (An toàn khu), năm 1949. Anh ngủ chung lều với Lê Quang Đạo, nhiều lần phải hất tay Lê Quang Đạo ra, và nghe lời xin lỗi, “Chúng tớ ở tù lâu ngày sinh hư”. Anh ngồi sau lưng H-C-M trong buổi lễ truy điệu Stalin chết; nhìn cảnh Tố Hữu diễn vai đau khổ ôm bức hình Stalin đặt lên ban thờ, sau này nghĩ có lẽ ông ta khóc Stalin là khóc thật. Rồi nhìn thấy hộp thuốc lá Trung Hoa bài do H-C-M bỏ quên trên ghế bên cạnh, anh cầm lấy mang đến tận phòng, “Dạ, thưa Bác, Bác để quên ạ!”. Và nhìn thấy “Mặt cụ sưng lên, đầm đìa nước mắt, hai mắt húp lại... Cụ ngơ ngẩn nhìn tôi, nhìn hộp thuốc lá như không hiểu tôi vào làm gì...”.
Trong lớp chỉnh huấn chuẩn bị cải cách ruộng đất năm 1953, một hôm “Cụ Hồ nói: Các chú các cô không sợ người ta kêu mình kém tri thức, ít lý luận. Họ kêu thì bảo họ rằng tôi lú nhưng chú tôi khôn. Chú tôi là Stalin, Mao Trạch Đông…”.
Trần Đĩnh chắc là người đầu tiên tiết lộ H-C-M đã tới quan sát cuộc đấu tố đầu tiên ở Đồng Bẩm, hóa trang che bộ râu để không ai nhận ra. Và Trường Chinh thì đeo kính đen tới dự, để rút kinh nghiệm mà rèn luyện các đội cải cách đấu tố cho đúng tiêu chuẩn thù ghét. Xưa nay nhiều người vẫn kể rằng H-C-M không muốn giết bà Nguyễn Thị Năm, nhưng bị cố vấn Trung Cộng ép buộc nên phải giết. Trần Đĩnh đưa ra một bài báo ngắn do H-C-M viết kết tội đích danh bà Năm đồng thời đả kích cả giai cấp địa chủ. Bài báo này, được dẫn chứng đầy đủ, dùng một bút hiệu, ký tắt, cho nên chỉ người bên trong tòa báo mới biết người viết là H-C-M.
Trần Đĩnh cũng là tác giả đầu tiên đã gặp cô Xuân (nhân vật đã được Vũ Thư Hiên kể trong Đêm giữa ban ngày) ở trên chiến khu từ năm 1953, cô là “Con nuôi Bác”. Có lúc Trần Đĩnh đã nắm tay cô Xuân, khoe đã lấy tên cô làm bút hiệu viết trên báo.
Ông cũng kể chuyện đi theo H-C-M dự mít tinh rồi “đi lượn phố, thăm trường học” ở Móng Cái, năm 1960. Hồ viết lên bảng một chữ Hán “nhân”, rồi hỏi: “Trây sấn mà chề” nghĩa là “Đây là chữ gì?” nói bằng tiếng Khách Gia, Hakka, miền Nam gọi là tiếng Hẹ; là thổ ngữ của người gốc Hoa ở địa phương này. Tác giả thắc mắc, “tại sao đến đây Cụ đi chơi phố nhiều như thế? Khéo [cụ] đã ở đây thật?”. Và có lúc đi trong phố “Cụ chỉ vào một ngôi nhà phía bên kia đường nói với tôi, đi bên cạnh: Ở nhà này ngày xưa có một chị bí thư chi bộ. Tôi ngợ ngay. Có quan hệ tình cảm gì [giữa cô đó] với Bác?”.
Trần Đĩnh là người đầu tiên cho biết đã nghe H-C-M nói thông thạo tiếng Hẹ, và đoán rằng ông đã hoạt động cùng các đảng viên cộng sản ở Móng Cái từ thời trước. Chưa có một tác giả hay một người nghiên cứu lịch sử nào biết đến chi tiết này.
Độc giả sẽ không ngạc nhiên khi đọc những tình cảm thân mến của tác giả với nhân vật H-C-M; vì đã sống rất gần gũi trong nhiều năm. Trong lần đi thăm khu gang thép Thái Nguyên, “Sau bữa cơm trưa, thấy Cụ quần áo cánh nâu đi vòng ra sau dãy nhà tranh đến rặng chuối thay hàng rào, tôi đi theo. … Thấy tôi gần như ở ngay bên, cụ quay ngoắt lại hỏi, điếu thuốc khẽ lật bật ở môi: ‘Người ta đái cũng theo à?’ ‘Không ạ, cháu …!’ ‘Thế đứng sát vào người ta nhòm gì?’”. Rồi Trần Đĩnh kể tiếp, “Chiều ấy, khoảng bốn giờ về tới Chủ tịch phủ, tha thẩn ở sân chờ lấy xe đạp … bất thần chợt nhớ đến Xuân, cô con gái nuôi của Bác. Hỏi mấy người đứng tuổi nom có vẻ quen từ trên rừng. A, cô Xuân ấy hả? Lấy chồng rồi. Chồng lái xe. Nhưng chết rồi. … bị ô tô đè …”.
Trong chương chót, Trần Đĩnh nêu một nhận định chung về H-C-M: Lòng trung của H-C-M đối với Lê Nin, Stalin, Mao Trạch Đông là vô bờ. Cho nên lòng trung với nước Việt, dân Việt vơi đi.
Người thứ hai mà Trần Đĩnh có lòng cảm mến là Trường Chinh. Năm 1962 Trường Chinh đã nhờ Trần Đĩnh viết hồi ký, nhắc lại từ những ngày đi họp ở Pắc Bó năm 1941, với ý định dùng quá khứ vinh quang “phất một ngọn cờ tập hợp” phe mình. Nhưng sau đó tập hồi ký không dùng đến vì biết mình đã thua hẳn phe cánh Lê Duẩn, Lê Đức Thọ, Nguyễn Chí Thanh rồi. Nhiều người cũng muốn nhờ, vì Trần Đĩnh nổi tiếng khi viết hồi ký giúp cho người khác. Anh kể chuyện những người tù Côn Đảo, văn sống và khích động, như chính anh đã trải qua các gian khổ đó. Cuốn Bất khuất (viết năm 1965) kể chuyện Nguyễn Đức Thuận, một người tù Côn Đảo tranh đấu trong tù, được đưa ra ngoài Bắc. Lê Đức Thọ, Tố Hữu, Hoàng Tùng chủ trương dùng câu chuyện Nguyễn Đức Thuận để tuyên truyền khích động cho người miền Bắc ủng hộ cuộc tấn công vào miền Nam. Viết Bất khuất, cái tên do Tố Hữu đặt, Trần Đĩnh không ký tên, tiền nhuận bút cũng nhường cho Thuận. “Vì không thích nói dối”. Nhưng được những độc giả như Trần Dần khen thì vẫn thích: “m*y viết cái Bất khuất ấy, t*o thích cái grammaire”. Nguyên Hồng thì bậm môi, vuốt râu nói: “m*y, Trần Đĩnh à, m*y có tâm hồn, m*y có nghệ thuật nên m*y viết cái ấy cho Thuận hay”. Một lần năm 1960 gặp Vũ Kỳ (thư ký riêng của H-C-M): “Vũ Kỳ bảo tôi sẽ cộng tác với anh viết hồi ký về Bác ‘khi Bác hai năm mươi’. Viết xong tiểu sử, tôi (Trần Đĩnh) gửi lên cho Cụ một bản để duyệt. Cụ chữa từng trang. Có những đoạn viết ra ngoài lề: Xem lại? Hỏi lại? Bản thảo này tôi giữ”. Sau đó sách in ra, “Mừng tiểu sử chính thức đầu tiên của Hồ Chủ tịch ra đời, Tố Hữu khao một bữa thịt chó thịnh soạn tại nhà” (Tố Hữu được lãnh nhuận bút 200 đồng vì có công đọc và kiểm duyệt, người viết chỉ được 400 đồng; còn “Huy Tưởng, Hoài Thanh chả [được] tẹo nào).
Trần Đĩnh cũng viết hồi ký cho Phạm Hùng, Lê Văn Lương, Bùi Lâm (một trong vài ba đảng viên cộng sản đầu tiên). Lê Đức Thọ cũng có lúc muốn nhờ. “Cậu viết giỏi lắm, tớ rất thích. Không ở tù mà viết y như thằng đã ở tù… Tớ sẽ nhờ cậu viết hồi ký cái đoạn tớ chuẩn bị tổng khởi nghĩa rất hay”. Và Thọ hứa hẹn sẽ đem Trần Đĩnh theo phái đoàn sang Paris đàm phán. Sau Trần Đĩnh không viết, “Hú vía!”. Lê Thanh Nghị, Nguyễn Duy Trinh nhờ viết hồi ký, đều từ chối.
Trần Đĩnh làm việc gần với các lãnh tụ cộng sản Việt Nam từ năm 19 tuổi, cho nên biết nhiều chuyện. Như đến nhà Sáu Thọ, ngồi ngoài sân bên cạnh cái hầm tránh bom, thì nhận ra cái hầm này sâu 10 mét, trong khi cái hầm nhà Lê Thanh Nghị (anh đã nhiều lần xuống ẩn trong hầm này), chỉ sâu có tám mét, dù cả hai đều trong Bộ Chính trị. Gần gũi họ, cho nên mới biết cảnh trong nhà Lê Đức Thọ một ông tướng chào Sáu Thọ xong, bước ra về mà cứ thế đi giật lùi, đến nửa cái sân mới dám quay lưng rồi tiến ra cổng. Nhìn mặt, thì ra Lê Đức Anh.

Vui lòng Đăng nhập hoặc Đăng ký hội viên để đọc nội dung đã ẩn


Tô Hoài (phải) và Trần Ðĩnh - Hình do tác giả Trần Đĩnh cung cấp.

Trần Đĩnh sống trong cái đèn cù đó, trong lòng không yên. Anh bắt đầu nẩy mối bất nhẫn trong lòng khi chứng kiến những tội ác trong cuộc cải cách ruộng đất. Nhưng anh vẫn tin tưởng vào đảng, tin vào những động cơ tốt của các lãnh tụ. Chuyển biến tâm lý mạnh nhất phát sinh trong năm năm du học ở Bắc Kinh, sống qua thời kỳ các phong trào bước nhảy vọt, đánh hữu phái, công xã nhân dân, vân vân, từ 1955 đến 1959.
Trong thư viện Đại học Bắc Kinh, một góc bày các sách cũ tiếng ngoại quốc, anh được đọc cuốn Từ số không đến vô định của Arthur Koestler; câu chuyện một người bị Stalin bỏ tù. Anh cũng được đọc báo Le Monde trong thư viện đại học, và biết chuyện tố cáo tội ác của Stalin trong Đại hội thứ 20 Đảng Cộng sản Liên Xô. Nhưng ảnh hưởng quan trọng nhất là do anh sống bên người Trung Hoa, anh trực tiếp gặp nhiều sinh viên cùng tuổi, được nghe, được thấy, để biết chế độ Mao Trạch Đông giả dối, tàn bạo và coi khinh mạng sống dân chúng như thế nào. Khi Mao Trạch Đông cho phép “trăm hoa đua nở” báo Nhân dân(Bắc Kinh) cũng đăng những bài phê phán đích đáng, mở mắt anh du học sinh người Việt “được thấy trí thức Trung Quốc sôi sục chống đảng”. Quan sát thực tế, lại thấy “dân Trung Quốc khốn khổ vì đảng”. Cho nên, “Tôi bắt đầu ‘hư hỏng’ (nghi ngờ đảng) vì đã nhận ra chân tướng đại bịp. Người ta lừa bịp đại trà được là nhờ khai thác những bản năng thấp kém của con người: Sợ và tham”. Từ đó, Trần Đĩnh chống Mao, kinh tởm Mao, sau khi về nước vẫn tiếp tục. Vì thế anh là đối thủ của đám các đồng nghiệp thần phục Mao trong báo Nhân dân, mà anh gọi là bọn “Mao nhều.” Kiểu như Hồng Hà, người từng nghẹn ngào nói như mếu: “Tôi xin cảm ơn Mao Chủ tịch vĩ đại đã mở mắt ra cho tôi thấy Liên Xô, Kroutchev là phản bội, đầu hàng, xét lại…”.
Trần Đĩnh ghê sợ âm mưu lợi dụng của Mao Trạch Đông, vì nhớ mãi câu ông ta nói: “Thiên hạ đại loạn, Trung Quốc được nhờ”. Chủ trương này dẫn đến cuộc chiến tranh Việt Nam. Mao chấp nhận chiến tranh nguyên tử. Tại Bắc Kinh, Trần Đĩnh được hai người bạn Trung Hoa làm báo tiết lộ về cuộc họp chi bộ trong Văn nghệ báo để nghe chỉ thị tối quan trọng. Hai anh kể, chỉ thị được ban xuống cho dân Trung Quốc thấu triệt là họ không phải sợ bom nguyên tử. “Vì dù Mỹ có ném xuống một nghìn quả bom nguyên tử, dẫu trái đất có bị tàn hoang đi nữa thì ít nhất cũng còn sót lại một huyện dân Trung Quốc, huyện ấy sẽ ương lại giống người trên trái đất này”. Thiên hạ đại loạn, Trung Quốc được nhờ. Cho nên Mao muốn phát động chiến tranh, “đánh Mỹ tới người Việt cuối cùng”. Mao cũng muốn đứng đầu phong trào cộng sản thế giới, sau khi thần tượng Stalin bị đàn em lật đổ. Lê Duẩn ngả theo chủ trương Mao; ghét những người muốn theo Cộng sản Nga muốn chung sống hòa bình với Mỹ và giảm bớt ách độc tài trong nước. Lê Duẩn từng ca ngợi Mao Trạch Đông là “Lê Nin của thời đại ba dòng thác cách mạng châu Á, châu Phi và châu Mỹ La Tinh”.
Đối nội, Duẩn tạo ra vụ án “xét lại, chống đảng”; đánh vào những người bị coi là thân Liên Xô. Lần đầu chỉ đánh dằn mặt bằng phê bình, kiểm thảo. Năm sau Chu Ân Lai sang Hà Nội phổ biến tin tức Mao đánh các đồng chí lãnh tụ trong đảng của ông ta rồi, Duẩn mở chiến dịch thứ hai, tống giam hết cả đám. Giống như đem họ ra làm vật “thế chấp” để được Mao ủng hộ. Trần Đĩnh cũng bị nghi ngờ, bị hạ tầng công tác, bị bắt giam và hỏi cung. Có lúc anh hãnh diện kéo chiếc xe hai bánh “diễu hành giữa thanh thiên bạch nhật, ở trung tâm Hà Nội, tươi tỉnh đi trình đường phố, nhận minh bạch đường hoàng mình chống đảng”. Lê Đức Thọ gọi Trần Đĩnh tới, kể tội đám xét lại cho nghe: “Vừa ở Paris về nghe an ninh nó nói cậu dính vào vụ chúng nó tớ... tiếc lắm... Tớ đã nói là tớ mến cậu vì cậu trẻ, cậu có tài...”.
Đối với bên ngoài, Lê Duẩn bám sát chủ trương của Mao gây cuộc chiến tranh xâm chiếm miền Nam. Theo Trần Đỉnh thì H-C-M và Võ Nguyên Giáp không muốn đánh, nhưng không chiếm được đa số nên chịu phục tùng. Khi cuộc Cách mạng Văn hóa gây lo lắng Trung Quốc sẽ loạn lớn, Lê Duẩn thấy phải đánh ngay, đánh trước khi Bắc Kinh tan vỡ không còn chỗ dựa. Cho nên mở cuộc tấn công Tết Mậu Thân. Sau này, Lê Duẩn theo Nga, chống Trung Cộng, thì lại hết lời mạt sát từ Mao Trạch Đông tới Đặng Tiểu Bình.
Đèn cù đưa chúng ta vào một xã hội điên đảo, “sáng đúng, chiều sai, mai lại đúng”. Voi giấy (ối a) ngựa giấy, tít mù nó chạy vòng quanh… Những đoạn phim thú vị nhất rút ra từ cuộc sống của những con người bình thường, các nhà văn, nhà báo, các cán bộ, những người qua đường.

Vui lòng Đăng nhập hoặc Đăng ký hội viên để đọc nội dung đã ẩn


Ở nhà Trần Đĩnh, trong khu văn công Cầu Giấy.
Từ trái sang: vợ chồng Đoàn Viết Hoạt, Trần Đĩnh, Mây, con gái TĐ và Thiếu Khanh,

con út vợ chồng Hoạt - hình do tác giả Trần Đĩnh cung cấp.

Nhà báo Minh Tường từ Hà Nội, theo đoàn quân chiến thắng vào Sài Gòn. Anh tìm được đến nhà mẹ mình, bấm chuông. Bà mẹ mở cửa ra, chắp hai tay vái lạy: “Thôi, tôi xin anh, anh đi với các đồng chí của anh đi cho mẹ con tôi yên”. Trần Đĩnh đứng với Tô Hoài trên lề đường nhìn toán tù binh Mỹ bị đưa diễu trên đường phố Hà Nội cho dân chửi rủa, ném đá. Khi người phi công cuối cùng qua trước mặt, bỗng Tô Hoài chạy ra với tay đấm vào mặt (đấm hụt). Tô Hoài giải thích, mình phải bày tỏ lập trường; nếu không có đứa nào nó báo cáo mình đứng ngoài coi trong lúc “nhân dân căm thù” thì nguy.
Có ai được nghe lời Trần Độ tâm sự, sau khi đã tỉnh ngộ, viết Nhật ký Rồng Rắn: “Này, nói thật chứ bây giờ... hễ nghe thấy cái gì là sự thật thì trong người sướng ghê lắm ấy!”. Có ai được nghe một nữ nhân viên báo Nhân dân đã về hưu bày tỏ nỗi oán hận: “Ông cha đổ bao xương máu giành được độc lập nhưng nô lệ vẫn hoàn nô lệ!”.
Trần Đĩnh rất gần Lê Đạt. “Một hôm Lê Đạt bảo tôi: Nhà thơ có lẽ là người yêu nước nhất. Họ chăm lo nhất đến tiếng mẹ đẻ…. Đạt nhiều lần giục tôi viết: Tiểu thuyết về m*y, gia đình m*y – Tôi im lặng. Biết viết là cực kỳ cô đơn. Và quả tình tôi đã thật sự cô đơn – đúng ra là bí mật – trong bao nhiêu năm với cuốn sách này”.
Sống hầu hết cuộc đời trong một xã hội mà Đảng Cộng sản và lãnh tụ chiếm “đặc quyền viết, đặc quyền nói”; chỉ dùng các nhà văn làm đầy tớ, “Ôi đã làm đầy tớ thì có đời thuở nào còn dám sáng tạo?” Bây giờ Trần Đĩnh đã viết. Lúc đầu, ông chỉ định viết để “tố cáo tội gây nội chiến Nam Bắc là sai lầm”; trong khi viết thì đổi ra hướng “phê phán toàn diện”;
“Vâng, tôi xin đối mặt với công luận đây. Tôi ăn gian nói dối thì các ông cứ việc vạch ra.” Đó là lời Trần Đĩnh, tác giả Đèn cù. Xin mời quý vị bước vào, cùng sống trong cảnh Voi giấy (ối a) ngựa giấy, vòng quanh (ối a) nó tít mù.
N.N.D.
Tháng Tám, 2014


Thanked by 3 Members:

#1961 hamzui9

    Hội viên

  • Hội Viên TVLS
  • PipPip
  • 613 Bài viết:
  • 730 thanks

Gửi vào 06/09/2014 - 20:55

Vui lòng Đăng nhập hoặc Đăng ký hội viên để đọc nội dung đã ẩn

ttL, on 06/09/2014 - 01:39, said:

@VN Xem tranh này sao ko thấy chú VN đâu?thấy chú Na tàu khựa và No Cô Zê A(có họ với cô Sao cô Zê A "south korea" gần họ với hamzui nai ) với chú Ba hút xì gà thui.. còn chú Ma chắc nấp ở dưới.. kẹt lui hui học tiếng Anh...%&*

Vui lòng Đăng nhập hoặc Đăng ký hội viên để đọc nội dung đã ẩn



@ttL: Hz mới phát hiện ra anh VN chính là tác giả của bức tranh này. Hậm hực, chán ghét chế độ nhưng vẫn phải sống dưới bầu trời CS nên bất mãn. Tức cảnh sinh tình vẽ nên bức tranh kia. Nhìn bộ mặt của 3 ông CS nhìn quả là đáng ghét nhưng thực chất là thái độ của đồng chí VN đây

Vui lòng Đăng nhập hoặc Đăng ký hội viên để đọc nội dung đã ẩn



Tự nhiên nhớ tới bài hát : Khát vọng tuổi trẻ

"Đừng hỏi tổ quốc đã làm gì cho ta mà cần hỏi ta đã làm gì cho tổ quốc hôm nay "



#1962 vietnamconcrete

    Pro Member

  • Hội Viên TVLS
  • PipPipPipPipPipPip
  • 4363 Bài viết:
  • 5876 thanks

Gửi vào 06/09/2014 - 21:26

Vui lòng Đăng nhập hoặc Đăng ký hội viên để đọc nội dung đã ẩn

Vui lòng Đăng nhập hoặc Đăng ký hội viên để đọc nội dung đã ẩn


ĐỪNG HỎI TỔ QUỐC ĐÃ LÀM GÌ CHO TA, MÀ CẦN HỎI TA ĐÃ LÀM GÌ CHO TỔ QUỐC HÔM NAY...(repeat).

BÀI CA CON CÁ:

TÔI HÁT BÀI CA NGỢI CA CON CÁ, VÀ NGƯỜI NUÔI CÁ CHO QUÊ HƯƠNG... LÀ LÁ LA

#1963 hamzui9

    Hội viên

  • Hội Viên TVLS
  • PipPip
  • 613 Bài viết:
  • 730 thanks

Gửi vào 06/09/2014 - 22:25

Hỡi đồng bào, ai có thóc thì trồng lúa, ai có ngô thì trồng ngô, ai có ao thì nuôi thả cá.....là lá la

Vui lòng Đăng nhập hoặc Đăng ký hội viên để đọc nội dung đã ẩn


Giai ttL đang ở đâu ấy nhỉ, trên Star movies có phim Đêm ở viện bảo tàng, xem cũng hài quá

Thanked by 1 Member:
ttL

#1964 ekuyeuemnha

    Đoài viên

  • Hội Viên TVLS
  • PipPipPipPip
  • 2547 Bài viết:
  • 2635 thanks
  • LocationBuôn Đôn

Gửi vào 07/09/2014 - 00:50

Tin mới Hồ sen hải phòng cháy

Vui lòng Đăng nhập hoặc Đăng ký hội viên để đọc nội dung đã ẩn





#1965 Đinh Văn Tân

    Ban Điều Hành

  • Ban Điều Hành
  • 7797 Bài viết:
  • 17751 thanks

Gửi vào 07/09/2014 - 03:17

Mơi có quyên Đèn Cù nây . Đang doc .

Thanked by 1 Member:





Similar Topics Collapse

  Chủ Đề Name Viết bởi Thống kê Bài Cuối

3 người đang đọc chủ đề này

0 Hội viên, 3 khách, 0 Hội viên ẩn


Liên kết nhanh

 Tử Vi |  Tử Bình |  Kinh Dịch |  Quái Tượng Huyền Cơ |  Mai Hoa Dịch Số |  Quỷ Cốc Toán Mệnh |  Địa Lý Phong Thủy |  Thái Ất - Lục Nhâm - Độn Giáp |  Bát Tự Hà Lạc |  Nhân Tướng Học |  Mệnh Lý Tổng Quát |  Bói Bài - Đoán Điềm - Giải Mộng - Số |  Khoa Học Huyền Bí |  Y Học Thường Thức |  Văn Hoá - Phong Tục - Tín Ngưỡng Dân Gian |  Thiên Văn - Lịch Pháp |  Tử Vi Nghiệm Lý |  TẠP CHÍ KHOA HỌC HUYỀN BÍ TRƯỚC 1975 |
 Coi Tử Vi |  Coi Tử Bình - Tứ Trụ |  Coi Bát Tự Hà Lạc |  Coi Địa Lý Phong Thủy |  Coi Quỷ Cốc Toán Mệnh |  Coi Nhân Tướng Mệnh |  Nhờ Coi Quẻ |  Nhờ Coi Ngày |
 Bảo Trợ & Hoạt Động |  Thông Báo |  Báo Tin |  Liên Lạc Ban Điều Hành |  Góp Ý |
 Ghi Danh Học |  Lớp Học Tử Vi Đẩu Số |  Lớp Học Phong Thủy & Dịch Lý |  Hội viên chia sẻ Tài Liệu - Sách Vở |  Sách Dịch Lý |  Sách Tử Vi |  Sách Tướng Học |  Sách Phong Thuỷ |  Sách Tam Thức |  Sách Tử Bình - Bát Tự |  Sách Huyền Thuật |
 Linh Tinh |  Gặp Gỡ - Giao Lưu |  Giải Trí |  Vườn Thơ |  Vài Dòng Tản Mạn... |  Nguồn Sống Tươi Đẹp |  Trưng bày - Giới thiệu |  

Trình ứng dụng hỗ trợ:   An Sao Tử Vi  An Sao Tử Vi - Lấy Lá Số Tử Vi |   Quỷ Cốc Toán Mệnh  Quỷ Cốc Toán Mệnh |   Tử Bình Tứ Trụ  Tử Bình Tứ Trụ - Lá số tử bình & Luận giải cơ bản |   Quẻ Mai Hoa Dịch Số  Quẻ Mai Hoa Dịch Số |   Bát Tự Hà Lạc  Bát Tự Hà Lạc |   Thái Ât Thần Số  Thái Ât Thần Số |   Căn Duyên Tiền Định  Căn Duyên Tiền Định |   Cao Ly Đầu Hình  Cao Ly Đầu Hình |   Âm Lịch  Âm Lịch |   Xem Ngày  Xem Ngày |   Lịch Vạn Niên  Lịch Vạn Niên |   So Tuổi Vợ Chồng  So Tuổi Vợ Chồng |   Bát Trạch  Bát Trạch |  
Vượng
Thịnh
Khang
An