Gabriel.Julian, on 09/06/2014 - 11:39, said:
Cúi đầu trước tiền tài, cúi đầu sau mông người khác
Cúi đầu trước chính mình, cúi đầu bạc nhược
Chỉ ngầng đầu…
…vì…
…đôi lúc…
…phải cạo râu!
Thế hệ tôi, cơm áo gạo tiền níu thân sát đất
Cuộc sống bon chen
Tay trần níu chặt
Bàn chân trần không dám bước hiên ngang.
Thế hệ tôi, nhận quá nhiều những di sản hoang mang
Đâu là tự do, đâu là lý tưởng?
Đâu là vì mình, và đâu là vì nước
Những câu hỏi vĩ mô cứ luẩn quẩn loanh quanh…
Thế hệ tôi, ngày và đêm đảo lộn tanh bành
Đốt ngày vào đêm, và đốt đêm không ánh sáng
Nếu cho chúng tôi một nghìn ngày khác
Cũng chẳng để làm gì, có khác nhau đâu?
Thế hệ tôi, tự ái đâu đâu
Và tự hào vì những điều huyễn hoặc
Tự lừa dối mình, cũng như lừa người khác
Về những niềm tin chẳng chút thực chất nào!
Chúng tôi nghe và ngắm những siêu sao
Chỉ với mươi lăm nghìn cho vài ba tin nhắn
Văn hóa ngoại giao là trà chanh chém gió
Và nồi lẩu tinh thần là những chiếc I-phone
Thế hệ tôi, ba chục đã quá già
Và bốn chục, thế là đời chấm hết
Không ghế để ngồi, thì thôi, ngồi bệt
Mối lo hàng ngày là tiền trong tài khoản có tăng lên?
Thứ đắt nhất bây giờ là từng lạng NIỀM TIN
Thứ rẻ nhất, lại là LỜI HỨA
Sự dễ dãi đớn hèn khuyến mại đến từng khe cửa
Có ngại gì mà không phản bội nhau?
Không, tôi không đại diện thế hệ mình đâu!
Và thế hệ tôi cũng không đại diện cho điều gì sất!
Trăm năm sau, lịch sử sẽ ghi vài dòng vắn tắt:
Có một thế hệ buồn, đã nhạt nhẽo đi qua…
Còn làm được bài thơ này là còn cảm xúc, chưa đến nổi chai lỳ.
Thế hệ của tôi thì trái tim nó chai rồi. Đứng trước cái gì cũng đặt dấu hỏi (?) trước rồi mới dùng dấu cảm (!), có khi là dấu chấm lửng (...) luôn.
Có thể gọi là thế hệ dấu chấm lửng, chấm lửng là cái dấu tìm sự an toàn, yên ổn, phòng vệ!
Nhiều khi tôi thèm sống lại 1 cảm xúc nhiệt huyết, nhưng không sống lại được.
-------------
Đất nước loạn lạc, chiến tranh trong suốt 500 năm qua, từ thời Trạng Trình, chưa bao giờ có giai đoạn đủ 200 năm thanh bình để tích luỹ nguyên khí quốc gia, phát triển kinh tế, văn hoá. Tối thiểu cũng phải được 100 năm yên ổn, tức là 3 thế hệ tiếp nối củng cố nền tảng.
Cho nên dân khí tản mản như dân chạy loạn. Nó chịu hèn, chịu nhục đủ kiểu miễn là được sống, cho đến khi nào nó bị buộc phải lựa chọn giữa sống và chết thì nó mới phản kháng 1 cách hào hùng, và cũng chỉ lúc đó thôi.
Đó là 1 đám loạn dân, đoàn kết khi bị ép chết và không còn đường thoả hiệp. Nhưng sẳng sàng sống hèn 1 chút để được yên ổn. Đó là tâm lý của dân chạy giặc, miếng cơm manh áo sẳng sàng cướp bóc lẫn nhau, sẳng sàng đẩy người ta vào chổ chết để mình được sống, sẳng sàng để người khác làm bàn đạp cho mình đi lên.
Văn hoá VN chịu ảnh hưởng của cả Phật, Khổng, Lão, Chăm, Pháp, Mỹ, Xô, sau này là văn hoá sao Hàn Quốc, vậy cái nào là của mình? 1 mớ hổ lốn. Có người thì quay về thời Hùng Vương, Bách Việt để khơi dậy văn hoá truyền thống, nó xa lắc xa lơ, có ăn nhập gì với bây giờ đâu.
Không có 1 thời gian thanh bình để gạn đục khơi trong, hấp thụ rồi đồng hoá, dị hoá thành tế bào của mình.
Cho nên nó vừa phản ánh 1 tâm lý mặc cảm tự ty vì tiếp thu mà không sáng tạo. Nó vừa thể hiện sự bất lực của lịch sử. Nó vừa tự sướng trong những điểm sáng lẻ loi giữa 1 cái nền mặc cảm. Một Ngô Bảo Châu xuất hiện, tưởng như cả nền khoa học thế giới phải ngả mũ cuối chào. Nó là cái tâm lý tự sướng và khoái nổ:
"Văn như Siêu, Quát vô Tiền Hán
Thi đáo Tùng, Tuy thất Thịnh Đường"
Gì mà ghê gớm thế!
Bất lực trước nhiệm vụ lịch sử phải ngang hàng với Trung Hoa về mọi mặt, cái tham vọng không nền tảng ấy biến thành 1 tâm lý Trạng Quỳnh, giành thắng lợi trong những cái lặt vặt, cỏn con, thắng chẳng được gì, thua chẳng mất chi.
Cái tôi 500 năm rách nát của dân tộc này mỗi lần được dịp là bộc phát. Thắng 1 trận cầu, nào có xá chi đâu, nhưng tâm lý phấn khởi còn hơn Điện Biên Phủ.
Ta đã thấy 500 năm trôi qua, ta lại chờ thêm 500 năm nữa!