Thời gian gần đây, trên đường đi làm tôi hay thấy 1 người đàn ông ngồi trên xe lăn dưới gầm cầu Thị Nghè.Càng ngày, càng thấy ông ta gần như chỉ còn da bọc xương mà cứ nằm thiêm thiếp trên chiếc xe lăn. Cách đây 2 tuần, thấy ông ta suy kiệt, sợ thấy cảnh chết mà không cứu thì tội lắm...nhưng bản tính hơi nhát nên tôi về công ty nhờ một cậu nhân viên to khỏe đi cùng. Quay lại thì người đàn ông ấy mất tăm...Vài ngày sau, tôi thấy ông đang lăn xe về hướng gầm cầu 1 cách nặng nhọc, tôi dừng xe...đẩy hộ xe ông ấy. Hai bánh xe chỉ còn 2 cái niềng, tôi đẩy 1 bộ xương bọc da mà đi không nổi ( do tôi cũng yếu). Ông ta chỉ nói :"cảm ơn con", rồi tôi bỏ đi,
lúc quay đi tôi mới thấy ông ta mất một chân mà ngại không dám hỏi thêm. Tôi không thấy ông ta xin ăn gì cả, nên nghỉ chắc sắp chết nên muốn ra gầm cầu nhìn mọi người đi. Vài hôm sau, lại thấy ông gầy hơn....đi qua rồi phải quay xa lại. Mấy lần trước đi qua không dám dừng lại vì thấy ông ta đang ngủ nên không dám đánh thức. Hôm nay, tôi chạy qua thấy ông mở đôi mắt hõm sâu...tôi đành quay xe lại hỏi han.
Tôi ít khi cho những kẻ giả danh ăn xin hay người xin ăn không có lòng tự trọng, họ là ăn xin mà cứ van nài, làm chuyện khổ, hay là làm thương tật mình mẩy thì 1 đồng tôi không cho. Vì người không có lòng tự trọng thì dù còn sức lao động họ cũng bán nhân phẩm để van nài.
Tôi hỏi người đàn ông ấy câu đầu tiên :" chú ăn sáng chưa?", ông lắc đầu. Tôi ứa nước mắt, lại gần mới thấy ông càng thê thảm. Tôi có ổ bánh mì mua ăn sáng liền đưa cho chú đó luôn.
Tôi hỏi tiếp:" nhà chú đâu?"...chú ấy không có nhà, mượn gầm cầu làm nơi tá túc. Tôi hỏi tiếp :" vậy bà con, gia đình chú đâu?", chú nói quê ở An Giang, người thân thì không có ai, bà con xa thì ....chả ai quan tâm. Tôi hỏi tiếp :" vậy ai nuôi chú?". Ông thều thào :" chú đi xin". Tôi ngạc nhiên :" con thấy chú toàn nằm ở đây, người đi qua đường chú có xin ai đâu?". Ánh mắt mờ đục của ông nhìn tôi lờ đờ :" chú bệnh, chú không có sức lăn xe, chú đi xin đủ tiền thuốc là về, xe chú hư cái bánh rồi, nó cứng đơ, chú không đẩy nổi". Người khỏe mạnh như tôi đẩy xe còn không nổi thì làm sao một người bệnh còn da bọc xương lại lăn hai bánh xe chỉ còn niềng sắt kia. Tôi nhìn thấy 1 bịt thuốc tây treo trên tay cầm xe lăn mà chạnh lòng.
Tôi quay mặt đi gạt nước mắt rồi hỏi tiếp :" chú bị bệnh gì?", chủ nói chú bệnh viêm gan siêu vi B rồi thở dốc không nói nổi. Nhìn chú ấy tôi nghĩ bệnh nặng lắm rồi, tôi hơi nhích người ta ra theo phản ứng tự nhiên khi tiếp xúc con bệnh dễ lây, nhưng sau đó lại bình thường hỏi chuyện tiếp :" hai cái bánh nhỏ của chú thay bao nhiêu?"..." khoảng 150,000 đồng con à". Tôi quay lại xe lấy vài tờ 100,000 đồng ra và nói :" con không có nhiều tiền, chú lấy sửa xe, ngày mai con đi ngang con muốn thấy hai cái bánh xe mới, chú chịu không?". Tôi đưa dư 1 chút để chú ấy có ít tiền ăn uống...
Tôi hỏi tiếp :" chú đi xin lâu chưa?"..." chú mới xin có vài năm thôi, ngày xưa chú bán vé số mà bây giờ chú đâu còn sức đẩy xe mà bán, vốn cũng không có, chú đi xin còn không có sức".
Tôi nhìn gương mặt người đàn ông khá hiền lành, chợt nhớ cái chân cụt của chú ấy, tôi hỏi :" sao mất một chân vậy chú?"..." chú đi lính thời chế độ cũ bị mất chân con à". Tôi giật bắn người lên :" chính phủ Mĩ không bảo trợ gì cho chú sao?" Ông im lặng, tôi thấy ông có vẻ mệt nên cáo lui :" trễ rồi, con đi làm đây". Tôi chả hứa hẹn gì với ông...nhưng giúp ông 1 ngày cũng như chưa làm gì...Trên đường đến công ty, lòng rối như tơ vò, dòng xe cộ như mắc cửi mà tôi chả thấy xe...từ hầm xe lên thang máy tôi như người mất hồn....Tôi vào công ty và chia sẻ ngay với nhân viên, cậu nhân viên hôm trước đi với tôi và nói :" em ước em trúng độc đắc, em cho ổng, đi làm thấy ổng em xót quá".Tôi biết cậu ấy nói thật,cậu nhân viên này là người thật thà , thương người nên tôi mới rủ nó đi " làm từ thiện" ( hôm đầu tiên lôi nó đi, tôi háy mắt nói thế).
Các em ở trại dị tật còn có người chăm sóc, còn người đàn ông này đang bệnh nặng ...đi xin còn không có sức, lại mất chân. Tôi chưa có dịp hỏi tại sao chính phủ Mĩ không tài trợ cho người lính năm xưa của họ hay có lí do gì ( chắc một ngày gần đây tôi sẽ hỏi chú ấy rõ hơn). Nhưng hiện giờ tình cảnh của chú này...khổ hơn chết, bệnh tật dày vò, không người chăm sóc, không có tiền thuốc thang, không có tiền ăn, chổ nương thân cũng không có....sống còn khổ hơn chết. Tôi muốn giúp nhưng chả biết làm sao....
Tôi có anh bạn biết bốc thuốc Đông Y, có lần nghe anh ta nói về già bốc thuốc cứu người làm phước, ngày mai tôi hỏi anh có thuốc gì để làm giảm đau của căn bệnh ....của chú này không thì làm ơn gửi vào Nam làm từ thiện từ bây giờ đi chứ đợi về già làm gì...Nhưng duy trì sự sống hằng ngày, rồi bệnh tật có thể làm ông ta chết ngoài đường nữa...
Tôi làm việc cho một trang thương mại điện tử "groupon", tôi định xin sếp cho làm deal với tiêu đề :" NGƯỜI ĐÀN ÔNG TRÊN CHIẾC XE LĂN", để xin tiền từ 20,000 users cho chú ấy. Website xưa giờ là kinh doanh theo hình thức groupon, giờ làm chuyện khác người này sợ sếp không chịu, phải nhờ công an/ chính quyền địa phương xác nhận giám sát chuyện trao tiền, rồi phải điều tra về " NGƯỜI ĐÀN ÔNG " đó xem thực hư ra sao....
Người đàn ông này gặp cảnh vô cùng thương đau nhưng không " van xin xin tiền", khách qua đường không ai biết ông ta đang rất cần sự giúp đỡ cả. Chỉ xin đủ tiền thuốc để tạm thời chống lại cơn đau...không xin tiền ăn nữa ( do cũng không có sức), nhưng nếu muốn thì ông ta có thể để cái nón ngữa lên...mọi người qua đường cũng có thể cho tiền mà...
Tôi nghĩ hội viên diễn đàn này đa số là việt kiều, ít nhiều là người cùng chiến hào với người đàn ông kia, xem như có tình chiến hữu, thêm tình đồng loại....Mọi người hiến kế xem tôi nên làm gì...tôi cũng rất mong sự đóng góp ý kiến của mọi người.
Sửa bởi longtaithien: 25/08/2011 - 22:58