

Những khoảng trống không phải để lấp đầy
Viết bởi Black, 03/03/12 12:17
4163 replies to this topic
#2446
Gửi vào 29/07/2012 - 08:50
Thanked by 8 Members:
|
|
#2447
Gửi vào 29/07/2012 - 13:35
Vừa được bồ nhí tặng hoa, sợ vợ thấy nên giấu sau lưng.
Thanked by 7 Members:
|
|
Thanked by 6 Members:
|
|
#2449
Gửi vào 29/07/2012 - 14:03
Đó cũng là khi ta để lạc mất nhau rồi...
Mênh mông quá khoảng trống này ai lấp
Khi thanh âm cũng bất lực như lời
(Khúc mùa thu - Hồng Thanh Quang)
Tôi biết chuyện của cô 1 cách tình cờ. Mẹ cô là bạn thân của dì tôi, vẫn còn đang thảng thốt khi kể lại chuyện cô con gái 19 tuổi vừa được cứu sống sau khi cắt cổ tay tự tử vì thất tình. Mối tình kéo dài từ năm cô vào lớp 10 cho đến khi cô vào đại học. Trước khi đi du học, bạn trai cô hứa hẹn rất nhiều, kể cả chuyện kiếm học bổng để cho cô theo... Nhưng chưa đầy 1 năm, anh đã công khai sống chung với 1 cô gái khác bên xứ người, và đề nghị chia tay cô qua email. Mẹ cô tìm cách an ủi:" Nó như vậy là không xứng với con đâu, đừng tiếc làm gì". Cô chỉ cừoi lớn: " Có gì đâu! Ba đồng 1 mớ đàn ông mà mẹ, con không quan tâm đến ảnh nữa".
Vậy là bà cứ đinh ninh là cô đã nguôi ngoai rồi. Ai ngờ cô "nói 1 đằng nghĩ 1 nẻo", lòng vẫn ấp ủ thương nhớ, căm hận, đến nỗi cắt cổ tay. May mà gia đình đưa cô đến bệnh viện kịp thời. Mẹ cô rơi lệ khi tâm sự. "Tính nó là vậy, có gì buồn thường không nói ra, chỉ giấu trong lòng, còn mặt ngoài cứ cừoi hơ hớ. Lúc nó nhỏ tui luôn nhớ tới điều đó, mà sao bây giờ nó lớn tui lại quên. Nó nói "có gì đâu" là tui cho qua liền. Cái nhạy cảm của người làm mẹ như tui để đâu rồi không biết nữa".
Đó là 1 lời tự trách, nhưng tôi nghe như 1 câu hỏi vậy. Các nhà khoa học đã chứng minh rằng những đứa trẻ sơ sinh có thể cảm nhận được những cảm xúc của người khác. Hẳn nhiên, trước tiên là cảm xúc của mẹ chúng. Nếu người mẹ vui sướng hạnh phúc, đứa trẻ sẽ tỏ vẻ mãn nguyện, ngủ ngoan, hay cười. Nhưng nếu người mẹ lo lắng, buồn phiền, đau khổ hoặc không muốn có con thì đứa trẻ sẽ phản ứng theo cách khác. Nó bú ít, khó ngủ, quấy khóc nhiều, cáu bẳn, đau bụng.. Mặc dù người mẹ không hề tỏ ra điều gì khác thường khi chăm sóc bé.
Thật lạ lùng phải không? Dường như chúng ta được sinh ra đời cùng với 1 món quà vô giá, đó là sự thấu cảm bẩm sinh. Và rồi món quà ấy mai một dần theo thời gian. Hay chính chúng ta đã vứt bỏ nó trong hành trình sống của mình? Như Daniel Goleman, tác giả của 1 cuốn sách nổi tiếng Trí tuệ cảm xúc và Trí tuệ xã hội đã nhắc chúng ta rằng, sự thấu cảm là 1 phần của trí tuệ xã hội. Và chúng ta đang đánh mất nó. Chúng ta tưởng mình đang được kết nối, khi friendlist trong Facebook của ta dài ra từng ngày. Nhưng cùng lúc đó, chúng ta đang mất dần kết nối với nhau. Chúng ta say sưa với ảo tưởng nắm bắt được cảm xúc của những người quen ở nơi xa xôi nào đó, thậm chí cả người xa lạ, trong khi vô tình thờ ơ với người thân thuộc đang ở ngay bên cạnh mình.Mạng lứoi rộng đến nỗi 1 đứt gãy nhỏ bên cạnh làm ta không để tâm. Nhưng chính những đứt gãy nhỏ kê cận, chứ không phải những đứt gãy rời rạc ở xa, mới làm ta thành 1 tinh cầu cô độc.
Có vẻ như càng ngày chúng ta càng phải dựa dẫm quá nhiều vào ngôn ngữ, để có thể hiểu nhau. Khi hỏi thăm 1 ai đó: " Mọi chuyện sao rồi?" và câu trả lời :" Cám ơn. Vẫn tốt" làm chúng ta dễ dàng hài lòng đến nỗi chúng ta bỏ qua những gì có thể nằm sâu những câu nói. Sự mệt mỏi nơi khóe môi. Nét buồn trong ánh mắt. Sự nhạy cảm, hay đúng hơn, khả năng thấu cảm của chúng ta giờ đây giống như chiếc ăng ten bị bỏ quên. Nó vẫn ở đó nhưng không ai dùng nó để bắt sóng nữa. Chúng ta dựa vào từ ngữ nhiều đến nỗi, khi ai đó nói rằng chúng ta không hiểu gì về họ cả, chúng ta sẽ trả lời rất nhanh: " Bạn không nói làm sao tôi hiểu được" như thể chúng ta hoàn toàn không hiểu hoàn toàn là lỗi của họ.
Sách vở thường viết rằng, hai thế hệ rất khó hiểu nhau, cha mẹ và con cái không hiểu nhau, đàn ông và phụ nữ không hiểu nhau. Vì chúng ta bày tỏ theo những kiểu khác nhau, chúng ta diễn giải sự việc theo cách khác nhau, chúng ta dùng từ ngữ với những ý nghĩa khác nhau. Tôi tự hỏi, có phải ta đã chấp nhận những lý lẽ ấy như sư biện hộ cho chính mình. Và quên rằng vẫn còn có một cách khác để hiểu. Rằng sự giao tiếp giữa con người thực sự với nhau có thể vượt qua ngôn ngữ. Đó là cách mà những người yêu thương nhau thường dùng, khi họ thực sự yêu thương.
Yêu và biết cách yêu là 2 điều khác nhau, phải vây không? Ta luôn có thể yêu cho bản thân mình, bằng cách nào cũng được, nói hay không nói, chia sẻ hay không, nhưng để yêu cho người khác thì phải biết cách yêu- tức là biết cách bắt sóng cảm xúc của người ấyđể vuốt ve yêu thương chia sẻ với chính những cảm xúc thường tìm cách lẩn trốn ấy. Đó là khi ta giao tiếp không phải để bày tỏ chính mình mà là để thấu hiểu người ấy. Nói hay thinh lặng không phải để mở cửa tâm hồn cho chính mình, mà tìm đường vào tâm hồn của người ta yêu. Đó là khi ta lắng nghe, không chỉ những lời nói, mà lắng nghe 1 làn sóng, 1 tín hiệu vô thanh. Những tín hiệu yếu ớt của cảm xúc.
Cũng Daniel Goleman, trong 1 bài phỏng vấn đã nói đại ý rằng, chúng ta hoàn toàn có thể mài giũa trí tuệ xã hội của ta, lấy lại khả năng thấu cảm, bằng 1 cách đơn giản: hãy chuyển sự chú ý của ta sang người ta yêu. Ngay khi ta thực sự chú ý đến họ, ta sẽ ngay lập tức bắt được trường cảm xúc của người ấy. Phía sau lời nói, phiá sau biểu hiện, thậm chí phía sau sự im lặng. Phải vậy không em, đôi khi ta chỉ cần trở lại ngồi yên bên nhau là đủ. Đủ để hiểu. Như ngày xưa, khi ta khởi đầu yêu.
Chúng ta thường khởi đầu tình yêu với 1 người khi nhận ra rằng ta và người ấy có thể hiểu nhau mà không cần nói. Những xung động buổi ban đầu trong tim ta thường không phải là ngôn từ. Chỉ cần nhìn vào mắt nhau, hay thậm chí chỉ cần ở bên nhau trong cùng 1 bầu không khí, dường như ta đã hiểu nhau. Và khi mối tình trở nên bền chặt hơn, ta tự hào vì người kia chưa nói hết ý mà người này đã hiểu: tình cảm, nhu cầu chia sẻ, nỗi buồn, niềm vui, sự lo âu... Chiếc ăng ten thấu cảm trong ta thật nhạy.
Nhưng rồi, thời gian qua, đến lúc nào đó bỗng dưng ta nhận ra người này đang trách người kia rằng nếu không nói ra làm sao hiểu được Có lẽ từ khi đó tình yêu đã bước qua 1 khúc quanh. Và cuối cùng, khi nói bao nhiêu cũng không hiểu. Càng nói càng không hiểu nhau... Đó là khi ta nhận ra ngôn từ chưa bao giờ là đủ. Có biết bao điều ta muốn bày tỏ cho người ta yêu- những điều ta mong người đó thấu hiểu - những yêu thương, oán giận, xót xa, giày vò tự sâu thẳm trong trái tim ta - nhưng không ngôn từ nào đủ sâu sắc, trọn vẹn lý tình, không ngữ pháp nào đủ phức tạo để diễn tả.
Từ ngữ lúc ấy thậm chí còn có bộ mặt phản trắc vì sự đa nghĩa của chúng. Và chúng ta hiểu sai, chúng ta bị hiểu sai. Chúng ta như đi trong rừng rậm của những ý niệm đan chồng chéo lên nhau. Bao nhiêu cuộc tình đã và sẽ còn diễn ra theo cách đó? Không phải sự thấu cảm cạn dần theo tình yêu mà là ngược lại, tình yêu cạn dần theo sự thấu cảm. Khi ta phải viện đến từ ngữ để tìm cách hiểu nhau, thay vì nghĩ về nhau, nắm bắt cảm xúc của nhau để hiểu nhau. Đó là khi ta nhớ đến Saint Exupéry với lời cảnh tỉnh " Ngôn ngữ là cội nguồn của mọi ngộ nhận".
Và buồn thay, đó cũng là khi ta để lạc mất nhau rồi.
Phạm Lữ Ân.
Mênh mông quá khoảng trống này ai lấp
Khi thanh âm cũng bất lực như lời
(Khúc mùa thu - Hồng Thanh Quang)
Tôi biết chuyện của cô 1 cách tình cờ. Mẹ cô là bạn thân của dì tôi, vẫn còn đang thảng thốt khi kể lại chuyện cô con gái 19 tuổi vừa được cứu sống sau khi cắt cổ tay tự tử vì thất tình. Mối tình kéo dài từ năm cô vào lớp 10 cho đến khi cô vào đại học. Trước khi đi du học, bạn trai cô hứa hẹn rất nhiều, kể cả chuyện kiếm học bổng để cho cô theo... Nhưng chưa đầy 1 năm, anh đã công khai sống chung với 1 cô gái khác bên xứ người, và đề nghị chia tay cô qua email. Mẹ cô tìm cách an ủi:" Nó như vậy là không xứng với con đâu, đừng tiếc làm gì". Cô chỉ cừoi lớn: " Có gì đâu! Ba đồng 1 mớ đàn ông mà mẹ, con không quan tâm đến ảnh nữa".
Vậy là bà cứ đinh ninh là cô đã nguôi ngoai rồi. Ai ngờ cô "nói 1 đằng nghĩ 1 nẻo", lòng vẫn ấp ủ thương nhớ, căm hận, đến nỗi cắt cổ tay. May mà gia đình đưa cô đến bệnh viện kịp thời. Mẹ cô rơi lệ khi tâm sự. "Tính nó là vậy, có gì buồn thường không nói ra, chỉ giấu trong lòng, còn mặt ngoài cứ cừoi hơ hớ. Lúc nó nhỏ tui luôn nhớ tới điều đó, mà sao bây giờ nó lớn tui lại quên. Nó nói "có gì đâu" là tui cho qua liền. Cái nhạy cảm của người làm mẹ như tui để đâu rồi không biết nữa".
Đó là 1 lời tự trách, nhưng tôi nghe như 1 câu hỏi vậy. Các nhà khoa học đã chứng minh rằng những đứa trẻ sơ sinh có thể cảm nhận được những cảm xúc của người khác. Hẳn nhiên, trước tiên là cảm xúc của mẹ chúng. Nếu người mẹ vui sướng hạnh phúc, đứa trẻ sẽ tỏ vẻ mãn nguyện, ngủ ngoan, hay cười. Nhưng nếu người mẹ lo lắng, buồn phiền, đau khổ hoặc không muốn có con thì đứa trẻ sẽ phản ứng theo cách khác. Nó bú ít, khó ngủ, quấy khóc nhiều, cáu bẳn, đau bụng.. Mặc dù người mẹ không hề tỏ ra điều gì khác thường khi chăm sóc bé.
Thật lạ lùng phải không? Dường như chúng ta được sinh ra đời cùng với 1 món quà vô giá, đó là sự thấu cảm bẩm sinh. Và rồi món quà ấy mai một dần theo thời gian. Hay chính chúng ta đã vứt bỏ nó trong hành trình sống của mình? Như Daniel Goleman, tác giả của 1 cuốn sách nổi tiếng Trí tuệ cảm xúc và Trí tuệ xã hội đã nhắc chúng ta rằng, sự thấu cảm là 1 phần của trí tuệ xã hội. Và chúng ta đang đánh mất nó. Chúng ta tưởng mình đang được kết nối, khi friendlist trong Facebook của ta dài ra từng ngày. Nhưng cùng lúc đó, chúng ta đang mất dần kết nối với nhau. Chúng ta say sưa với ảo tưởng nắm bắt được cảm xúc của những người quen ở nơi xa xôi nào đó, thậm chí cả người xa lạ, trong khi vô tình thờ ơ với người thân thuộc đang ở ngay bên cạnh mình.Mạng lứoi rộng đến nỗi 1 đứt gãy nhỏ bên cạnh làm ta không để tâm. Nhưng chính những đứt gãy nhỏ kê cận, chứ không phải những đứt gãy rời rạc ở xa, mới làm ta thành 1 tinh cầu cô độc.
Có vẻ như càng ngày chúng ta càng phải dựa dẫm quá nhiều vào ngôn ngữ, để có thể hiểu nhau. Khi hỏi thăm 1 ai đó: " Mọi chuyện sao rồi?" và câu trả lời :" Cám ơn. Vẫn tốt" làm chúng ta dễ dàng hài lòng đến nỗi chúng ta bỏ qua những gì có thể nằm sâu những câu nói. Sự mệt mỏi nơi khóe môi. Nét buồn trong ánh mắt. Sự nhạy cảm, hay đúng hơn, khả năng thấu cảm của chúng ta giờ đây giống như chiếc ăng ten bị bỏ quên. Nó vẫn ở đó nhưng không ai dùng nó để bắt sóng nữa. Chúng ta dựa vào từ ngữ nhiều đến nỗi, khi ai đó nói rằng chúng ta không hiểu gì về họ cả, chúng ta sẽ trả lời rất nhanh: " Bạn không nói làm sao tôi hiểu được" như thể chúng ta hoàn toàn không hiểu hoàn toàn là lỗi của họ.
Sách vở thường viết rằng, hai thế hệ rất khó hiểu nhau, cha mẹ và con cái không hiểu nhau, đàn ông và phụ nữ không hiểu nhau. Vì chúng ta bày tỏ theo những kiểu khác nhau, chúng ta diễn giải sự việc theo cách khác nhau, chúng ta dùng từ ngữ với những ý nghĩa khác nhau. Tôi tự hỏi, có phải ta đã chấp nhận những lý lẽ ấy như sư biện hộ cho chính mình. Và quên rằng vẫn còn có một cách khác để hiểu. Rằng sự giao tiếp giữa con người thực sự với nhau có thể vượt qua ngôn ngữ. Đó là cách mà những người yêu thương nhau thường dùng, khi họ thực sự yêu thương.
Yêu và biết cách yêu là 2 điều khác nhau, phải vây không? Ta luôn có thể yêu cho bản thân mình, bằng cách nào cũng được, nói hay không nói, chia sẻ hay không, nhưng để yêu cho người khác thì phải biết cách yêu- tức là biết cách bắt sóng cảm xúc của người ấyđể vuốt ve yêu thương chia sẻ với chính những cảm xúc thường tìm cách lẩn trốn ấy. Đó là khi ta giao tiếp không phải để bày tỏ chính mình mà là để thấu hiểu người ấy. Nói hay thinh lặng không phải để mở cửa tâm hồn cho chính mình, mà tìm đường vào tâm hồn của người ta yêu. Đó là khi ta lắng nghe, không chỉ những lời nói, mà lắng nghe 1 làn sóng, 1 tín hiệu vô thanh. Những tín hiệu yếu ớt của cảm xúc.
Cũng Daniel Goleman, trong 1 bài phỏng vấn đã nói đại ý rằng, chúng ta hoàn toàn có thể mài giũa trí tuệ xã hội của ta, lấy lại khả năng thấu cảm, bằng 1 cách đơn giản: hãy chuyển sự chú ý của ta sang người ta yêu. Ngay khi ta thực sự chú ý đến họ, ta sẽ ngay lập tức bắt được trường cảm xúc của người ấy. Phía sau lời nói, phiá sau biểu hiện, thậm chí phía sau sự im lặng. Phải vậy không em, đôi khi ta chỉ cần trở lại ngồi yên bên nhau là đủ. Đủ để hiểu. Như ngày xưa, khi ta khởi đầu yêu.
Chúng ta thường khởi đầu tình yêu với 1 người khi nhận ra rằng ta và người ấy có thể hiểu nhau mà không cần nói. Những xung động buổi ban đầu trong tim ta thường không phải là ngôn từ. Chỉ cần nhìn vào mắt nhau, hay thậm chí chỉ cần ở bên nhau trong cùng 1 bầu không khí, dường như ta đã hiểu nhau. Và khi mối tình trở nên bền chặt hơn, ta tự hào vì người kia chưa nói hết ý mà người này đã hiểu: tình cảm, nhu cầu chia sẻ, nỗi buồn, niềm vui, sự lo âu... Chiếc ăng ten thấu cảm trong ta thật nhạy.
Nhưng rồi, thời gian qua, đến lúc nào đó bỗng dưng ta nhận ra người này đang trách người kia rằng nếu không nói ra làm sao hiểu được Có lẽ từ khi đó tình yêu đã bước qua 1 khúc quanh. Và cuối cùng, khi nói bao nhiêu cũng không hiểu. Càng nói càng không hiểu nhau... Đó là khi ta nhận ra ngôn từ chưa bao giờ là đủ. Có biết bao điều ta muốn bày tỏ cho người ta yêu- những điều ta mong người đó thấu hiểu - những yêu thương, oán giận, xót xa, giày vò tự sâu thẳm trong trái tim ta - nhưng không ngôn từ nào đủ sâu sắc, trọn vẹn lý tình, không ngữ pháp nào đủ phức tạo để diễn tả.
Từ ngữ lúc ấy thậm chí còn có bộ mặt phản trắc vì sự đa nghĩa của chúng. Và chúng ta hiểu sai, chúng ta bị hiểu sai. Chúng ta như đi trong rừng rậm của những ý niệm đan chồng chéo lên nhau. Bao nhiêu cuộc tình đã và sẽ còn diễn ra theo cách đó? Không phải sự thấu cảm cạn dần theo tình yêu mà là ngược lại, tình yêu cạn dần theo sự thấu cảm. Khi ta phải viện đến từ ngữ để tìm cách hiểu nhau, thay vì nghĩ về nhau, nắm bắt cảm xúc của nhau để hiểu nhau. Đó là khi ta nhớ đến Saint Exupéry với lời cảnh tỉnh " Ngôn ngữ là cội nguồn của mọi ngộ nhận".
Và buồn thay, đó cũng là khi ta để lạc mất nhau rồi.
Phạm Lữ Ân.
Sửa bởi hotaru: 29/07/2012 - 14:07
Thanked by 8 Members:
|
|
Thanked by 5 Members:
|
|
#2451
Gửi vào 29/07/2012 - 19:18
Làm sao có thể tự lập và ng lớn hơn đc à
Gọi ng lớn vào hỏi đi cho chắc. t đang nhỡ nhỡ. hị hị.
Sao tự nhiên muốn làm người lớn zị
Gọi ng lớn vào hỏi đi cho chắc. t đang nhỡ nhỡ. hị hị.
Sao tự nhiên muốn làm người lớn zị
Thanked by 4 Members:
|
|
#2452
Gửi vào 29/07/2012 - 19:21
♥ Em không thích anh hứa hẹn nhữg điều xa vời.
Em chỉ cần anh sẽ làm những điều anh đã nói.
♥ Em không cần anh lo cho em. Bởi em tự lo được cho mình.
♥ Em càng không cần anh yêu em nhiều hơn em yêu anh.
Em chỉ cần anh yêu em vừa đủ, đủ để anh không yêu thêm một ai khác nữa . ♥
Thanked by 6 Members:
|
|
#2453
Gửi vào 29/07/2012 - 19:26
Đôi khi, ta cần một mối quan hệ không rõ ràng, đủ thân thiết để có thể là mình, nhưng hok có tình yêu và chẳng phải bồ bịch…
Đôi khi, ta cần một mối quan hệ không rõ ràng, để có thể ngồi sau xe, vòng tay và tựa đầu vào lưng ai đó, để được giống-như-hẹn-hò, được cùng nhau đi ăn tối và xem phim, được khóc trên vai 1 ng mỗi khi mỏi mệt. Một mối quan hệ không rõ ràng là vậy, chẳng phải người dưng nhưng sao là tình nhân…
Đôi khi, ta cần 1 mối quan hệ không rõ ràng, để mỗi khi quá ngột ngạt với kẹt xe và deadline, ta lại có thể kéo nhau ra biển. Một chuyến chạy-trốn-đô-thị của 2 người không-phải-của-nhau. Để rồi sau đó, ta quay về, và ai lại sống cuộc đời người đấy, ko đón đưa và chả hẹn hứa…
Đôi khi, ta cần một mối quan hệ không rõ ràng, để đc mỉm một nụ cười ai-hiểu-thế-nào-cũng-được mỗi khi có ai đó quen biết nhận ra ta đi với nhau, để rồi nhìn ta bằng ánh mắt đầy ẩn ý và tò mò. Nụ cười không cường điệu, chả chế giễu, nhưng ai dám khẳng định nó không bí ẩn và có chút tự hào?
Đôi khi, ta cần 1 mối quan hệ không rõ ràng, bên nhau đấy, nhìn thì hạnh phúc thật đấy, nhưng không ràng buộc và ép uổng, không bao h can thiệp quá sâu và chuyện riêng tư của đối phương. Mối quan hệ nhẹ nhàng ấy là do ta chọn. Ta hoàn toàn tự nguyện và cảm thấy vui vẻ vì điều ấy. Hoàn toàn tỉnh táo và thoải mái…
Đôi khi, ta cần một mối quan hệ không rõ ràng, không hờn dỗi, chả ghen tuông, ta chả phải người duy nhất của họ, họ chả phải người ta có thể để phần đời còn lại dành cho. Tối giản trách nhiệm và hạn chế rủi ro. Đến với nhau để vui là chính, đá đưa là mười, tiệc tàn lại ai về nhà đấy. Một mối quan hệ ko có tên nhưng lại có thể hiểu theo bất cứ nghĩa nào cũng được: nhân tình, bạn thân, anh em, người yêu….
Đôi khi, ta cần một mối quan hệ không rõ ràng như thế, để có thể xác minh rõ ràng được nhiều điều tường minh hơn thế.
dối trá ????????????...........Nhưng điều em cần là một mối quan hệ rõ ràng..............^^
Thanked by 8 Members:
|
|
Thanked by 5 Members:
|
|
#2455
Gửi vào 29/07/2012 - 21:19
sau sac co j hay?
k co j hay.
don gian, vui ve... moi la tot nhat ay kung a. rang tan huong nhung ngay chua lon di
k co j hay.
don gian, vui ve... moi la tot nhat ay kung a. rang tan huong nhung ngay chua lon di
Thanked by 6 Members:
|
|
Thanked by 3 Members:
|
|
Thanked by 3 Members:
|
|
Thanked by 3 Members:
|
|
#2459
Gửi vào 29/07/2012 - 23:07
có cô gái bảo mẹ cho cô ấy tính kiên cường, bố cho cô tâm hồn, lại thấy cô duyên dáng, tự nhiên quá. Cô ấy vừa hát La vie en rose
Sửa bởi den: 29/07/2012 - 23:09
Thanked by 3 Members:
|
|
#2460
Gửi vào 29/07/2012 - 23:32
iu quá điiiiiii
Thanked by 1 Member:
|
|
Similar Topics
Chủ Đề | Name | Viết bởi | Thống kê | Bài Cuối | |
---|---|---|---|---|---|
![]() Mệnh nào là Cừu và mệnh nào là Sói trong Tử Vi ? |
Tử Vi | htruongdinh |
|
![]() |
|
![]() Các Công tố viên Liên bang Xem xét Lệnh khám xét đối với các Email của Giuliani. Barr sớm sẽ không thể giúp đỡ |
Linh Tinh | FM_daubac |
|
![]()
|
|
![]() ![]() Những năm tháng tuổi trẻ |
Vài Dòng Tản Mạn... | Tre |
|
![]()
|
|
![]() Những điều cần biết về phản vệ: Triệu chứng, nguyên nhân và cách điều trị |
Y Học Thường Thức | FM_daubac |
|
![]()
|
|
![]() Sinh lai bần tiện, Kiếp Không lâm Tài Phúc chi hương |
Tử Vi | NhatHanh |
|
![]()
|
|
![]() Những bài luận Bát tự của Jakasembung (diễn đàn fivearts nước ngoài) |
Hội viên chia sẻ Tài Liệu - Sách Vở | iamthat |
|
![]() |
3 người đang đọc chủ đề này
0 Hội viên, 3 khách, 0 Hội viên ẩn
Liên kết nhanh
Tử Vi | Tử Bình | Kinh Dịch | Quái Tượng Huyền Cơ | Mai Hoa Dịch Số | Quỷ Cốc Toán Mệnh | Địa Lý Phong Thủy | Thái Ất - Lục Nhâm - Độn Giáp | Bát Tự Hà Lạc | Nhân Tướng Học | Mệnh Lý Tổng Quát | Bói Bài - Đoán Điềm - Giải Mộng - Số | Khoa Học Huyền Bí | Y Học Thường Thức | Văn Hoá - Phong Tục - Tín Ngưỡng Dân Gian | Thiên Văn - Lịch Pháp | Tử Vi Nghiệm Lý | TẠP CHÍ KHOA HỌC HUYỀN BÍ TRƯỚC 1975 |
Coi Tử Vi | Coi Tử Bình - Tứ Trụ | Coi Bát Tự Hà Lạc | Coi Địa Lý Phong Thủy | Coi Quỷ Cốc Toán Mệnh | Coi Nhân Tướng Mệnh | Nhờ Coi Quẻ | Nhờ Coi Ngày |
Bảo Trợ & Hoạt Động | Thông Báo | Báo Tin | Liên Lạc Ban Điều Hành | Góp Ý |
Ghi Danh Học | Lớp Học Tử Vi Đẩu Số | Lớp Học Phong Thủy & Dịch Lý | Hội viên chia sẻ Tài Liệu - Sách Vở | Sách Dịch Lý | Sách Tử Vi | Sách Tướng Học | Sách Phong Thuỷ | Sách Tam Thức | Sách Tử Bình - Bát Tự | Sách Huyền Thuật |
Linh Tinh | Gặp Gỡ - Giao Lưu | Giải Trí | Vườn Thơ | Vài Dòng Tản Mạn... | Nguồn Sống Tươi Đẹp | Trưng bày - Giới thiệu |
Trình ứng dụng hỗ trợ:
An Sao Tử Vi - Lấy Lá Số Tử Vi |
Quỷ Cốc Toán Mệnh |
Tử Bình Tứ Trụ - Lá số tử bình & Luận giải cơ bản |
Quẻ Mai Hoa Dịch Số |
Bát Tự Hà Lạc |
Thái Ât Thần Số |
Căn Duyên Tiền Định |
Cao Ly Đầu Hình |
Âm Lịch |
Xem Ngày |
Lịch Vạn Niên |
So Tuổi Vợ Chồng |
Bát Trạch |
Coi Tử Vi | Coi Tử Bình - Tứ Trụ | Coi Bát Tự Hà Lạc | Coi Địa Lý Phong Thủy | Coi Quỷ Cốc Toán Mệnh | Coi Nhân Tướng Mệnh | Nhờ Coi Quẻ | Nhờ Coi Ngày |
Bảo Trợ & Hoạt Động | Thông Báo | Báo Tin | Liên Lạc Ban Điều Hành | Góp Ý |
Ghi Danh Học | Lớp Học Tử Vi Đẩu Số | Lớp Học Phong Thủy & Dịch Lý | Hội viên chia sẻ Tài Liệu - Sách Vở | Sách Dịch Lý | Sách Tử Vi | Sách Tướng Học | Sách Phong Thuỷ | Sách Tam Thức | Sách Tử Bình - Bát Tự | Sách Huyền Thuật |
Linh Tinh | Gặp Gỡ - Giao Lưu | Giải Trí | Vườn Thơ | Vài Dòng Tản Mạn... | Nguồn Sống Tươi Đẹp | Trưng bày - Giới thiệu |
Trình ứng dụng hỗ trợ:












