Jump to content

Advertisements




Chống đối cha ruột nhưng lại thân yêu cha dượng

Món nợ ân tình

21 replies to this topic

#1 Hoa Cái

    Hội Viên

  • Hội Viên TVLS
  • PipPipPipPipPipPipPip
  • 5381 Bài viết:
  • 18595 thanks

Gửi vào 13/06/2020 - 12:01

MÓN NỢ ÂN TÌNH
TG: Ngân Bình
Tôi sang Mỹ cùng với Ba Dượng theo diện H.O - nhờ tờ khai sinh giả tôi có được qua những đồng tiền đút lót mà tôi trở thành con ruột của Ba. Cha mẹ tôi và một đứa em trai còn ở lại Việt Nam. Nhiều người rất ngạc nhiên, không hiểu vì sao mỗi khi nhắc đến gia đình ruột thịt tôi có phần lạnh nhạt trong khi tôi lại rất thương yêu và chăm sóc Ba Dượng. Thật sự, tôi thương Ba Dượng hơn cha ruột của tôi rất nhiều. Tôi không biết điều đó đúng hay sai nhưng tình cảm luôn xuất phát từ trái tim, không thể gượng ép và cũng không thể theo một khuôn mẫu đã định sẵn. Duy nhất một điều tôi có thể hiểu được là cha tôi chưa một ngày bồng ẵm tôi nhưng Ba Dượng đã nuôi nấng tôi từ thuở ấu thơ.
Khi mẹ mang thai tôi được sáu tháng thì cha đã bỏ mẹ con tôi để vào rừng, theo “Quân giải phóng”. Mẹ ở lại, một mình một thân yếu đuối với cuộc sống vất vả nghèo nàn, vừa nuôi mẹ chồng, vừa nuôi con dại. Ngay lúc ấy, Ba Dượng tôi xuất hiện. Ông là một Sĩ quan trong Quân lực Việt Nam Cộng Hòa. Từ Thành phố ông thuyên chuyển về nơi gia đình tôi đang sinh sống. Tôi không nhớ rõ những gì đã xảy ra, chỉ biết rằng đến khi bốn tuổi tôi mới có được một người mà tôi gọi bằng Ba. Ba là một người hiền lành, chân thật và rất vui tính, cởi mở. Ba chăm sóc bà nội như mẹ ruột, vì thế bà nội cũng rất thương Ba. Ngược lại, mẹ tôi không yêu Ba. Mẹ tiếp nhận Ba - một cuộc hôn nhân không giá thú - chỉ để tìm nơi nương tựa. Ba biết điều đó nhưng vẫn chấp nhận.
Năm bảy mươi lăm cha tôi bất ngờ trở về, còn Ba thì lại khăn gói vào “trại cải tạo”. Mẹ vui mừng vì sự trở về của cha bao nhiêu thì tôi lại đau lòng vì sự tù tội của Ba bấy nhiêu. Tôi không hiểu được tình cảm của mẹ. Tại sao với một người chồng hết lòng thương yêu mẹ mà trái tim bà vẫn dửng dưng? Tại sao chỉ một năm ngắn ngủi sống với cha mà tình yêu bà vẫn bền vững suốt cả chục năm hơn? Tại sao mẹ có thể chấp nhận việc cha đã có vợ khác và người vợ “đồng chí” của cha đã nghiễm nhiên trở thành vợ chính thức, còn mẹ, chỉ là một người vợ danh không chính, ngôn không thuận, để mỗi lần đến thăm, cha phải nhìn trước, ngó sau như một kẻ đang phạm tội ngoại tình. Chưa kể có lần vợ của cha còn đến nhà, mắng chửi mẹ là “dâm phụ” và cũng không cần biết bà nội tôi là ai, bà chống nạnh xỉa xói:
- Cả nhà chúng mày phải tránh xa chồng bà, không thì bà cho chết cả lũ về cái tội cấu kết với cái thằng lính ngụy đang ở tù rục xương.
Cha tôi nắm tay kéo bà vợ đi xềnh xệch trước những cặp mắt tò mò của hàng xóm. Mặt bà nội xanh như chàm, bàn tay cầm cây gậy run lên bần bật vì tức giận. Mẹ ngồi bệt xuống sàn nhà với những giọt nước mắt không ngừng tuôn chảy trên khuôn mặt lơ lơ, láo láo như người mất hồn. Tôi cũng không nhớ rõ cảm giác của mình lúc ấy ra sao nhưng hình như có một nỗi vui nào đó hiện đến rất nhanh khi tôi chợt nghĩ, đây cũng là một điều hay để giúp mẹ tôi sáng mắt ra mà nhận biết ai là người thật sự yêu thương mình. Nhưng không, mẹ tôi vẫn tối tăm quay cuồng trong mớ tình cảm hỗn độn đó dù bà nội khuyên mẹ hãy quên cha tôi đi để lo thăm nuôi Ba đang chịu tù tội, đói khát.
Phần tôi, tôi rất bất mãn trước thái độ của mẹ khi bà không có một chút quan tâm, lo lắng nào dù thật nhỏ cho cuộc sống của Ba trong cảnh khốn cùng. Mỗi lần theo cô Tư đi thăm Ba, tôi phải nói dối đủ điều về lý do tại sao mẹ vắng mặt. Dĩ nhiên, cô Tư cũng không muốn anh mình phải đau khổ - nếu biết được người vợ đầu ấp tay gối đã nhẫn tâm phủi tay, rũ bỏ tình nghĩa vợ chồng bao nhiêu năm - nên cô dặn dò tôi phải nói dối với Ba rằng mẹ đi buôn xa không về kịp, hoặc bà nội bệnh bất ngờ mẹ phải ở nhà chăm sóc.
Có lần, sau khi thăm Ba trở về, tôi hỏi mẹ bằng thái độ khó chịu:
- Ba ở tù bốn năm rồi mà sao mẹ không đi thăm Ba một lần?
Mẹ trả lời một cách thản nhiên:
- Vì mẹ không thể phản bội cha con!
Tôi tức giận:
- Mẹ không thể, nhưng mẹ đã phản bội cha rồi.
Mẹ cho rằng tôi bất hiếu vì không phân biệt ai là cha ruột, ai là cha nuôi. Tôi cười chua xót:
- Con không cần biết ai là cha ruột, ai là cha nuôi. Con chỉ biết Ba là người đã cực khổ nuôi nấng con từ lúc còn bé. Con chỉ biết Ba là người đã bất kể hiểm nguy, giữa đêm khuya bế con đến Bệnh viện cứu cấp khi con đau nặng. Mẹ không nói cho con biết nhưng bà nội vẫn nhắc hoài chuyện ấy.
Mẹ quay đi sau khi ném cho tôi ánh mắt giận dữ. Tôi biết mẹ không thể bỏ cha ruột của tôi, dù ông đối xử với bà tình không trọn mà nghĩa cũng chẳng tròn, nhưng ít ra bà cũng không nên rũ sạch ơn nghĩa cưu mang của Ba hơn chục năm trời.
- Mẹ hãy dẹp tình cảm qua một bên để tỉnh táo suy nghĩ xem cha đối với mẹ như thế nào. Ông đi bao nhiêu năm trời không một tin tức. Chắc trong lòng ông không hề vấn vương, thương nhớ mẹ hay nghĩ đến đứa con chưa kịp chào đời. Bằng chứng là đứa con riêng của cha nhỏ hơn con một tuổi, có nghĩa là xa mẹ chưa đầy một năm cha đã có người đàn bà khác. Rồi khi trở về đây gặp lại mẹ, đáng lẽ cha phải giải thích cho bà vợ của cha hiểu ai là người đến trước, ai là người đến sau, chứ lẽ nào cha đứng đó để chứng kiến bà ta làm hùm làm hổ với mẹ, cứ y như mẹ cướp chồng của bà ta...
Nhìn bà nội ngồi ở góc bàn sụt sùi lau nước mắt, tôi cảm thấy ân hận nên quỳ xuống cạnh bà:
- Nội à! con không muốn nói những lời làm đau lòng nội. Nhưng thật tình con không thể nào chấp nhận thái độ bạc bẽo của mẹ con. Nội thử nghĩ, nếu như ngày xưa không có Ba thì cuộc sống của gia đình mình sẽ ra sao? Nội bệnh hoạn cũng một tay Ba lo thuốc men mà không hề phân biệt rằng, đây là mẹ chồng chứ đâu phải mẹ ruột của vợ tôi. Ba nuôi nấng con từ nhỏ đến lớn không rầy la một tiếng dù con có phạm lỗi lầm. Ba thương yêu con như một đứa con ruột thịt...
- Rồi sao nữa? Cái thằng Sĩ quan ngụy đó cũng giỏi thiệt... nó dụ dỗ được mày đứng về phe nó để chống lại cha mẹ.
Cha tôi bước vào nhà, quăng cặp táp lên chiếc phản gỗ, tay đập bàn rầm rầm:
- Anh đã nói với em rồi, con bé này đã bị thằng ngụy đó đầu độc mười mấy năm không thể nào tẩy não được mà.
Tôi lùi lại, đứng sau lưng bà nội. Dù trong lòng cũng có chút nao núng, nhưng khi nghe cha xúc phạm đến Ba, tôi tức giận đến độ không còn biết sợ là gì:
- Thưa cha, cha có biết cái “thằng ngụy” xấu xa đó đã dạy con điều gì không?
...
Tôi cười chua chát tiếp lời:
Ông ấy đã dạy con, dù đi đâu xa cũng phải nhớ ngày giỗ của cha mà về nhà đốt nén nhang cho bà nội và mẹ vui lòng. Hồi mẹ được tin cha chết, mẹ khóc lóc, đau khổ nhưng không dám lập bàn thờ, thì chính cái “thằng ngụy” mà cha luôn miệng chửi rủa đó đã mang ảnh ba ra tiệm hình để rọi lớn, rồi đem về trịnh trọng đặt lên đầu tủ với lư hương, với chân đèn để làm bàn thờ cho cha. Nếu đêm nào mẹ lỡ quên vì bận bịu thì cũng chính “thằng ngụy” đó dù đã lên giường cũng vội vàng leo xuống để đốt nhang cho cha. Chưa bao giờ con nghe “thằng ngụy” đó nói một lời thất lễ với cha, nhưng cha thì lúc nào cũng chửi bới người ta, trong khi đáng lẽ cha phải cám ơn người đã thay cha gánh vác việc gia đình. “Thằng ngụy’ đó đã cho con thấy hình ảnh một người chồng, người cha cao thượng, nhưng cha thì sao?... cha hãy suy nghĩ lại để từ nay đừng bao giờ xúc phạm đến Ba của con.
Hình như tình thương đối với Ba đã cho tôi thêm sức mạnh và sự bình tĩnh để dõng dạc nói lên suy nghĩ của mình không chút sợ hãi. Điều đó khiến mẹ tôi lo quắn quíu:
- Con này... ma nhập nó rồi hay sao mà ăn nói bậy bạ, hỗn láo!
Mặt cha tôi như xám lại, ánh mắt ông long lên sòng sọc, đôi môi mím chặt khiến khuôn mặt ông đanh lại, hung hãn không thua gì các diễn viên đang vào vai một nhân vật phản diện độc ác. Cha đưa chân đạp chiếc ghế văng vào bàn. Ông quay lại hét vào mặt mẹ tôi:
- Em dạy dỗ con cái như thế này đây hả? Nó nói chuyện với cha nó như một phường m*t d*y. Anh nói rồi... ngày nào nó còn ở trong nhà này anh sẽ không bao giờ đặt chân đến đây nữa.
Tôi nghênh mặt khiêu khích:
- Cha không cần đuổi con cũng sẽ ra khỏi nhà ngay hôm nay. Con xin nói thật... con không muốn gặp mặt người cha vô trách nhiệm, bỏ vợ, bỏ con mấy mươi năm rồi bây giờ trở lại trách vợ mình không dạy dỗ con. Cha có biết trách nhiệm dạy dỗ con thuộc về ai không?
Cái tách trà bay về phía tôi, chạm vào thành ghế bà nội đang ngồi vỡ toang. Tôi không biết nếu cái tách trúng ngay đầu bà nội thì việc gì sẽ xảy ra? Có lẽ tôi lại hứng thêm một cái tội “Tại cái con m*t d*y này mới ra cớ sự!”
0ooo ||| ooo0
Sau cuộc cãi vã đó tôi thu dọn quần áo ra đi. Bà nội chạy theo níu tay tôi mếu máo dặn dò:
- Con xuống nhà cô Tư ở, đừng đi đâu bậy bạ nghe con.
Tôi cười trong nước mắt:
- Con có tư cách đến nhà cô Tư sao bà nội? Cô Tư đâu phải ruột thịt gì của con!
Mẹ đứng ngang ngạch cửa mai mỉa:
- Biết vậy là khôn đó con. Cứ đến ở thử vài ngày để xem người ta đối xử ra sao cho biết thân.
Không hiểu sao câu nói nào của mẹ cũng châm chích, cay nghiệt. Không lẽ mẹ đã quên hết những ngày cô Tư chạy đôn chạy đáo đem hàng về cho mẹ bán kiếm lời. Chẳng những thế, cô còn nhường cả khách hàng của cô cho mẹ. Ngay từ lúc Ba đến với mẹ, đâu phải cô Tư không biết tôi là con riêng của mẹ, nhưng lúc nào cô cũng đối xử với tôi ngọt ngào, thân thương như đứa cháu ruột. Mẹ không nhớ hay cố tình chối bỏ? Tôi thất vọng não nề vì cách cư xử của mẹ nên cay đắng trả lời:
- Cô Tư đối xử với con ra sao thì cả chục năm nay con đã biết rồi không cần phải thử đâu mẹ. Con nghĩ người mà con cần thử là cha đó, cả mẹ bây giờ nữa... Mẹ à! mẹ thay đổi quá nhiều... đến độ con không còn nhận ra mẹ là người con vẫn hằng yêu quý. Trời cao, đất rộng không tha thứ cho mẹ cái tội bạc đãi Ba đâu.
Tôi quay lưng đi mà không chút luyến lưu, nuối tiếc. Tội nghiệp bà nội. Bà vừa khóc vừa gọi tên tôi rồi lúc thúc chạy theo, dúi vào tay tôi một nắm tiền:
- Cầm tiền theo mà tiêu xài đi con. Ở đâu nhớ cho nội biết để nội an tâm. Có đi thăm Ba thì lấy tiền này mua một chút đồ ăn đem theo, nói nội gửi cho Ba và xin lỗi Ba dùm... nội già yếu rồi không thăm Ba con được.
Tôi ôm chặt lấy bà nội, nước mắt chan hòa.
0ooo ||| ooo0
Sau sáu năm học tập Ba được thả về. Hộ khẩu của Ba là căn nhà ngày xưa gia đình tôi đã chung sống, nhưng nay mẹ không đồng ý cho Ba vào nhà. Bà nội khóc hết nước mắt cũng không lay chuyển được quyết định của mẹ - đúng hơn là mẹ đã làm theo lệnh của cha tôi. Ông Năm hàng xóm thương Ba sa cơ thất thế, giận mẹ tôi là “Phường vong ân bội nghĩa” - cụm từ này đã thay vào tên mẹ tôi mỗi khi ông nhắc đến - ông cho Ba cất cái chái nhỏ phía sân sau của ông, sát cạnh nhà mẹ trong thời gian chưa ổn định vì hàng ngày Ba phải ra Công an phường trình diện.
Ba hoàn toàn không nói một lời trách móc mẹ. Tất cả nỗi đau Ba giấu kín trong lòng. Có lần bà nội sang thăm Ba, bà ân cần nắm tay Ba nói trong nước mắt:
- Má xin lỗi con. Má không biết phải làm sao cho đúng!
Ba cười hiền từ:
- Cũng là số phận của con thôi. Má đừng buồn!
Phải hơn nửa năm sau cô Tư mới đút lót được Công an để chuyển hộ khẩu của Ba về nhà cô. Và tôi đã có những ngày tháng vui vẻ sống bên cạnh Ba và cô Tư. Một mái gia đình đâu phải thật sự là của tôi nhưng sao tình cảm tôi nhận về quá thiết tha, sâu đậm. Cha “bắn tiếng” hăm dọa sẽ từ bỏ, không nhận tôi là con nữa. Ba khuyên tôi nên trở về xin lỗi cha mẹ, tôi nhăn mặt trách Ba:
- Con đang ở thiên đàng sao Ba lại nỡ lòng đẩy con xuống hỏa ngục. Ba hết thương con rồi phải không? Ai muốn từ con thì cứ từ... con không sợ. Con chỉ sợ Ba từ con thôi.
Đôi mắt long lanh, đỏ hoe của Ba cho tôi biết rằng Ba đang rất hạnh phúc khi biết rằng, trong lòng tôi, Ba mới thật sự là người cha tôi yêu kính.
Ngày bà nội mất Ba không đến nhưng trong căn phòng hẹp của Ba, Ba đã lập một bàn thờ nhỏ và lặng lẽ quấn vành khăn tang. Nếu mẹ đã làm tôi thất vọng vì sự bạc tình, bạc nghĩa đối với Ba thì tình cảm của Ba và bà nội làm tôi cảm động rơi nước mắt. Ba nói “Ba mồ côi từ bé, bà nội lại đối xử với Ba rất tốt, nên Ba thương bà nội như chính mẹ của mình”.
0ooo ||| ooo0
Những năm gần đây Ba mang một chứng bệnh nan y. Có lẽ, Ba sợ khi mất đi tôi sẽ bơ vơ vì không có ai là người thân thích ruột rà nơi đất khách quê người nên cứ nhắc nhở tôi trở về Việt Nam thăm “gia đình” nhưng chưa bao giờ tôi nghĩ đến điều đó. Sự oán giận và ray rứt trong lòng tôi vẫn chưa nguôi ngoai dù thỉnh thoảng tôi vẫn gửi tiền về cho mẹ theo lời khuyên nhủ, nhắc nhở của Ba. Tôi muốn được ở cạnh Ba cho đến ngày cuối cùng để đền bù món nợ ân tình quá lớn mà mẹ tôi đã nợ của Ba.
Ngân Bình

#2 MikeDo

    Bát quái viên

  • Hội Viên TVLS
  • PipPipPip
  • 850 Bài viết:
  • 838 thanks

Gửi vào 14/06/2020 - 22:13

Tóm lược lại câu chuyện: Có một bà chồng đi vắng vì chiến tranh tổ quốc, liền cặp bồ và đưa giai về nhà sống để nhận tiền tiêu. Sau đó, ông chồng quay về, ông kia yếu thế, bà vợ liền bỏ luôn nhân tình quay về lại với chồng vì yêu chồng, cán bộ sĩ quan lại có vị thế, còn ông bồ nhí kia chỉ để giải quyết sinh lý.
Thời nay các cụ gọi đó là con giáp thứ 13, hợp mệnh với 12 con còn lại, còn gọi là con phò. Lẽ tất nhiên, làm phò rồi, thì tư cách gì đòi được làm vợ cả, nó không tạt acid là may.

Con bé này thì lại quý ông nhân tình, không quý ông bố đẻ vì ông bố đẻ đã ra đi vì tổ quốc không chăm được.
Sau đó, ông nhân tình đi tù rồi sang Mỹ đưa con bé này theo, giá tăng. Con bé này được đi mỹ kiếm được tiền cương quyết không muốn gặp và gửi tiền cho ông bố đẻ, dù vẫn gửi tiền cho bà mẹ.

Sửa bởi MikeDo: 14/06/2020 - 22:34


Thanked by 5 Members:

#3 minhminh

    Ban Điều Hành

  • Ban Điều Hành
  • 3806 Bài viết:
  • 24170 thanks

Gửi vào 14/06/2020 - 22:41

Ông chú ruột tôi đi tù cải tạo 13 năm ( sĩ quan VNCH )
ở nhà bà vợ lẹo tẹo với một anh cán bộ chế đô mới
không biết bà giáo dục gây ấn tượng vào đầu lũ con thế nào
ông Chú sau khi đo tù về nhà thì bị cả vợ lẫn con hất hủi ghẻ lạnh
phải về ở với chị dâu là mẹ tôi , lúc bé mẹ tôi nuôi , giờ đi tù về mẹ toii cũng lại nuôi dĩ nhiên là bằng tiền của tôi
Sau ông lấy một bà vợ khác đã có 4 con riêng với chồng trước , và đưa cả 4 mẹ con bà này đi Mỹ theo chuong trình Humanitarian Operation goij tắt là H.O

#4 MikeDo

    Bát quái viên

  • Hội Viên TVLS
  • PipPipPip
  • 850 Bài viết:
  • 838 thanks

Gửi vào 14/06/2020 - 23:00

Câu chuyện của bác HC và bác MM đầy thấm thía.
Nhân tính tình cảm của con người tăng giảm liên tục như thị trường chứng khoán. Hóa Lộc bay đến thì khởi, hóa kị lai xâm thì diệt, chờ tới tiếp vòng sau.
Cái này gọi là sắc tức thị không, không tức thị sắc.

Thanked by 2 Members:

#5 Hoa Cái

    Hội Viên

  • Hội Viên TVLS
  • PipPipPipPipPipPipPip
  • 5381 Bài viết:
  • 18595 thanks

Gửi vào 14/06/2020 - 23:07

Cha của tôi là Đại Úy của VNCH, còn anh ruột của ông là hiệu trưởng trường Đảng tỉnh TB.

Sau 75, anh vào gặp em -- tôi thấy ông anh đặt tay trên vai của cha -- nói "Chú đừng làm cái gì mất mặt tôi nhé' !"

Kẻ thua cuộc cúi đầu, còn nói gì được nữa .

1992, cha tôi qua Mỹ diện HO .

Ít lâu sau, được tin anh mất, cha của tôi rất đổi đau lòng, ít khi ông khóc vì ông can đảm và là người bình tỉnh -- có lúc tưởng em gái tôi ra đi vì người tím lại, cha chỉ nói "Con bé hỏng rồi !" -- nhưng mà em gái tôi sinh 1971, vẫn còn sống, đi qua USA cùng cha mẹ năm 1992.

HC

Thanked by 5 Members:

#6 MikeDo

    Bát quái viên

  • Hội Viên TVLS
  • PipPipPip
  • 850 Bài viết:
  • 838 thanks

Gửi vào 15/06/2020 - 00:54

Vui lòng Đăng nhập hoặc Đăng ký hội viên để đọc nội dung đã ẩn

minhminh, on 14/06/2020 - 22:41, said:

Ông chú ruột tôi đi tù cải tạo 13 năm ( sĩ quan VNCH )
ở nhà bà vợ lẹo tẹo với một anh cán bộ chế đô mới
không biết bà giáo dục gây ấn tượng vào đầu lũ con thế nào
ông Chú sau khi đo tù về nhà thì bị cả vợ lẫn con hất hủi ghẻ lạnh
Sau ông lấy một bà vợ khác đã có 4 con riêng với chồng trước , và đưa cả 4 mẹ con bà này đi Mỹ theo chuong trình Humanitarian Operation goij tắt là H.O
Bác ơi, thế sau đó, mấy đứa con hắt hủi kia có được ông chú mang đi mỹ theo không, hay là từ mặt luôn?
Sau đó ông kia đi mỹ, có đô la, thì mấy đứa con có tốt trở lại không bác?

Thanked by 1 Member:

#7 Đinh Văn Tân

    Ban Điều Hành

  • Ban Điều Hành
  • 7312 Bài viết:
  • 16861 thanks

Gửi vào 15/06/2020 - 02:30

Vui lòng Đăng nhập hoặc Đăng ký hội viên để đọc nội dung đã ẩn

MikeDo, on 15/06/2020 - 00:54, said:

Bác ơi, thế sau đó, mấy đứa con hắt hủi kia có được ông chú mang đi mỹ theo không, hay là từ mặt luôn?
Sau đó ông kia đi mỹ, có đô la, thì mấy đứa con có tốt trở lại không bác?

À câu hỏi rất hay .
Tôi trả lời bằng một việc thật .
1 QGHC (quốc gia hành chánh) Quận Phó Quận nọ đi học tập . Bà vợ và 2 con ở nhà, vợ trở cờ lấy một anh trai tơ, (anh cua nhạc sĩ TCS) đem theo con . Anh chồng học tập về buồn quá vượt biên hiện đang ở Hôuston . Anh chàng kia đem vợ và con người ta qua Canada . Sau nầy Ông cha ở Hôuston bảo lãnh 2 con qua Mỹ . Đến khi có điều kiện 2 con lại bảo lảnh mẹ nó qua Mỹ luôn nhưng 2 người không gặp nhau .

#8 minhminh

    Ban Điều Hành

  • Ban Điều Hành
  • 3806 Bài viết:
  • 24170 thanks

Gửi vào 15/06/2020 - 03:51

MikeDo
Ông chú mang bà vợ sau cùng với 4 đứa con của bà ta sang Mỹ ( minhminh bảo lãnh ) , tuy chúng nó không phải con ruột nhưng vẫn gọi ông la bố và quí trọng
Vợ đầu và 3 con ruột thì ở lại VN , Ông có làm bảo lãnh cho các con Ông nhưng hồ sơ chưa xong thì Ông qua đời .

#9 INDOCHINE

    Hội Viên Đặc Biệt

  • Thượng Khách
  • 2970 Bài viết:
  • 26871 thanks

Gửi vào 15/04/2021 - 11:42


đây là chiêu cấy " sinh tử phù " hay đúng ra phải gọi là " yêu phù " mà mấy em Cs sau này học được từ nội bộ
tổ chức thanh niên của Đảng Quốc xã trước đó . trước khi đi tập kết khoảng 1 năm, các làng thôn bị VM chiếm đóng đều có cái mục gọi là tổ chức những đám cưới tập thể cho thanh niên làng,
hầu hết ko do cha mẹ quyết định mà do Đảng / Đoàn khuyến khích . Sau đó ,người ra đi thì ra đi , người ở lại thường bị cấy cái bầu
hoặc là 1 cái niềm tương tư. nên nhớ cái này được đưa vào chính sách hẵn hòi chứ ko phải nói khơi khơi. vì thế khi đánh vào miền Nam sau này
phe Bắc cọng mới hình thành được 1 mạn lưới điệp vụ và tiếp trợ quý giá , do các bà , cô bị cấy bùa này hoạt động lén lút để tiếp tế đủ thứ , từ tin tức
hành quân , chụp hình dinh tỉnh trưởng ,vẽ sơ đồ đồn bót cảnh sát cho đến thuốc men , thực phẩm , vật dụng ,nuôi du kích trong nhà ,lo giấy tờ giả , cất giấu vũ khí vv
mọi thứ đều được hàng ngàn cô này cung ứng ..free suốt thời gian chiến tranh.


miền Nam vì chính sách nhân đạo ko mạnh tay được với đám nữ nhân bị cấy yêu phù này nên họ ngày càng lộng hành .
mấy làng gần thôn tôi cũng có cả hơn chục bà như vậy, nhiều bà khi chồng hồi kết về Trung thì đã có vợ ngoài Bắc , về đem cho được chục cái tô
chén bằng đất ,xong mấy ngày sau sỉa sói mấy bà đó tại sao cho con đi lính ,có 1 bà tự tử vì giận quá ..mất khôn, 1 bà thì ngồi nhìn cái vách đất
mấy năm cho đến lúc đôi mắt bị mù , còn mấy ổng thì dĩ nhiên về Bắc hú hí với vợ hai chứ .




Thanked by 6 Members:

#10 Matday1506

    Bát quái viên

  • Hội Viên TVLS
  • PipPipPip
  • 882 Bài viết:
  • 336 thanks

Gửi vào 15/04/2021 - 12:40

Chuyện bác hoacai là vợ ông cs lấy tạm ông ch trong khi chồng đi ct nhờ nuôi mình và mấy đứa con. Khi phe ch thua ông chồng cs về nhận thì bỏ ông ch về với ông cs. Mấy đứa con ông cs thì theo phe ông ch nên sau này ông này đi mỹ thì dc bảo lãnh theo.
Chuyện bác mm là vợ ông ch lấy tạm ông cs trong khi chồng đi tù nhờ nuôi mình và mấy đứa con. Đi tù xong về thì vẫn là phe thua cuộc nên bị bà vợ và con mình đuổi đi.
Chuyện của bác tân thì cốt chuyện cũng giống bác minhminh vì cùng phe thua trận.
Chuyện bác indochine là mấy bà vợ cs ở vậy nuôi con lại còn làm chân tiếp tế cho chồng làm kháng chiến ( thật ra là do bị bùa yêu) nhưng mấy ông đi kc thì sẵn cưới thêm bà vợ 2 đến khi thắng trận thì vợ 1 lại bị hắt hủi.

Túm lại vợ ông nào cũng khôn biết thế biết thời biết người nào nên dựa người nào ko nên sống phẻ qua 2 cuộc kc, mấy bà vợ ngu (do bị bỏ bùa, chứ bt ít người ngu lắm, tuyền người khôn) nên số khổ =)))))).

Khôn nhất chính là mấy đứa con. Con ông cs khôn nhận luôn 2 bố cho chắc sau dc đi mỹ. Con ông ch cũng khôn vì bố ruột thì có tệ cũng ko bỏ dc còn bố nuôi thì phải ngoan =)))).

Mấy ông tưởng khôn nhưng cuối cùng vẫn là nai lưng ra làm nuôi vợ và con thằng khác. Ko lúc này thì lúc khác. Thắng thua gì cũng thế =))))))))

Sửa bởi Matday1506: 15/04/2021 - 12:35


#11 Matday1506

    Bát quái viên

  • Hội Viên TVLS
  • PipPipPip
  • 882 Bài viết:
  • 336 thanks

Gửi vào 15/04/2021 - 12:49

À nhưng mà cũng đúng. Vợ với con mình thằng khác nuôi thì mình cũng phải vậy chứ. Huề =)))))).

#12 ckem1st

    Hội viên

  • Hội Viên TVLS
  • Pip
  • 147 Bài viết:
  • 85 thanks

Gửi vào 15/04/2021 - 12:50

Đọc xong câu chuyện của các bác thấy mất niềm tin vào phụ nữ quá ạ.

Mà các bác đều ở VNCH cháu tò mò về câu chuyện đi tù cải tạo. Tại sao cháu thấy nhiều người thuộc tầng lớp tinh hoa của VNCH đi tù cải tạo, bị chết trong quá trình đi cải tạo vậy các bác?

Sửa bởi ckem1st: 15/04/2021 - 12:51


#13 Matday1506

    Bát quái viên

  • Hội Viên TVLS
  • PipPipPip
  • 882 Bài viết:
  • 336 thanks

Gửi vào 15/04/2021 - 12:53

Nhưng mà hồi xưa thôi giờ đàn ông tụi em khôn rồi.
Lấy vợ phải con nhà danh dá có của ăn của để để mình ko nuôi dc nó thì có nhà nó lo cho con mình nữa. Vợ 1 hay 2 gì thì cũng phải thế.

#14 Matday1506

    Bát quái viên

  • Hội Viên TVLS
  • PipPipPip
  • 882 Bài viết:
  • 336 thanks

Gửi vào 15/04/2021 - 13:04

Chứ ai đời lại để vợ con mình cho thằng khác chơi. Tụi e cũng có tự trọng chứ. Dc chơi vợ thằng khác thì cũng đâu có free. Nên tốt nhất cứ xu cát tị hung trước. Lấy vợ xem tông lấy chồng xem giống chả có sai. Mấy chị nhà ko dc danh dá nhiều tiền cũng đừng lo. Như ông tân nói có tiền tự khắc có người tìm đến =)))))

#15 Matday1506

    Bát quái viên

  • Hội Viên TVLS
  • PipPipPip
  • 882 Bài viết:
  • 336 thanks

Gửi vào 15/04/2021 - 13:14

Dù gì các chị cũng chỉ cần giống =)))))
Tụi e cần cả tông nữa nên lựa chọn hơi lằng nhằng tí =)))))






Similar Topics Collapse

1 người đang đọc chủ đề này

0 Hội viên, 1 khách, 0 Hội viên ẩn


Liên kết nhanh

 Tử Vi |  Tử Bình |  Kinh Dịch |  Quái Tượng Huyền Cơ |  Mai Hoa Dịch Số |  Quỷ Cốc Toán Mệnh |  Địa Lý Phong Thủy |  Thái Ất - Lục Nhâm - Độn Giáp |  Bát Tự Hà Lạc |  Nhân Tướng Học |  Mệnh Lý Tổng Quát |  Bói Bài - Đoán Điềm - Giải Mộng - Số |  Khoa Học Huyền Bí |  Y Học Thường Thức |  Văn Hoá - Phong Tục - Tín Ngưỡng Dân Gian |  Thiên Văn - Lịch Pháp |  Tử Vi Nghiệm Lý |  TẠP CHÍ KHOA HỌC HUYỀN BÍ TRƯỚC 1975 |
 Coi Tử Vi |  Coi Tử Bình - Tứ Trụ |  Coi Bát Tự Hà Lạc |  Coi Địa Lý Phong Thủy |  Coi Quỷ Cốc Toán Mệnh |  Coi Nhân Tướng Mệnh |  Nhờ Coi Quẻ |  Nhờ Coi Ngày |
 Bảo Trợ & Hoạt Động |  Thông Báo |  Báo Tin |  Liên Lạc Ban Điều Hành |  Góp Ý |
 Ghi Danh Học |  Lớp Học Tử Vi Đẩu Số |  Lớp Học Phong Thủy & Dịch Lý |  Hội viên chia sẻ Tài Liệu - Sách Vở |  Sách Dịch Lý |  Sách Tử Vi |  Sách Tướng Học |  Sách Phong Thuỷ |  Sách Tam Thức |  Sách Tử Bình - Bát Tự |  Sách Huyền Thuật |
 Linh Tinh |  Gặp Gỡ - Giao Lưu |  Giải Trí |  Vườn Thơ |  Vài Dòng Tản Mạn... |  Nguồn Sống Tươi Đẹp |  Trưng bày - Giới thiệu |  

Trình ứng dụng hỗ trợ:   An Sao Tử Vi  An Sao Tử Vi - Lấy Lá Số Tử Vi |   Quỷ Cốc Toán Mệnh  Quỷ Cốc Toán Mệnh |   Tử Bình Tứ Trụ  Tử Bình Tứ Trụ - Lá số tử bình & Luận giải cơ bản |   Quẻ Mai Hoa Dịch Số  Quẻ Mai Hoa Dịch Số |   Bát Tự Hà Lạc  Bát Tự Hà Lạc |   Thái Ât Thần Số  Thái Ât Thần Số |   Căn Duyên Tiền Định  Căn Duyên Tiền Định |   Cao Ly Đầu Hình  Cao Ly Đầu Hình |   Âm Lịch  Âm Lịch |   Xem Ngày  Xem Ngày |   Lịch Vạn Niên  Lịch Vạn Niên |   So Tuổi Vợ Chồng  So Tuổi Vợ Chồng |   Bát Trạch  Bát Trạch |