Gửi vào 01/04/2019 - 15:41
@ anh Expander and Krish
Tui có đoạn văn tam quốc để anh em vui chơi nhé: Trong đoạn này mô tả huyền đức gặp cao nhân khi thoát chết ở suối đàn khê. Đoạn văn như sau:
Lại nói, từ lúc nhảy qua suối, Huyền Đức bàng hoàng như người ngây dại, tự nhủ: "Suối
rộng thế mà nhảy qua được, há chẳng phải lòng trời?". Rồi cứ lần theo đường Nam Chương ruổi ngựa đi. Lúc mặt trời sắp lặn, gặp một chú bé chễm chệ ngồi trên lưng trâu, miệng thổi cây sáo, đương tiến lại. Huyền Đức than rằng: - Chú bé kia thật sướng hơn ta!
Rồi dừng ngựa lại đứng xem. Chú bé chăn trâu cüng họ trâu lại, hạ sáo xuống nhìn kỹ Huyền Đức một hồi rồi hỏi rằng: - Có phải ngài là Lưu Huyền Đức phá giặc Khăn vàng ngày xưa không? Huyền Đức lấy làm lạ, hỏi lại rằng: - Cháu là trẻ nhỏ thôn quê, sao cüng biết tên họ ta? Chú bé thưa: - Trước cháu cüng không được biết. Nhân nhiều khi đứng hầu thầy tiếp khách, thấy nhiều người nói có ông Lưu Huyền Đức, mình dài bảy thước năm tấc, tay dài quá đâu gối, mắt trông thấy được tai, là người anh hùng đời nay. Nay gặp ngài đây, thấy hình dạng như đúc, cháu chắc ngài là ông Huyền Đức. Huyền Đức hỏi: - Thầy cháu là ai? Chú bé đáp: - Thầy cháu là Tư Mã Huy, tự là Đức Tháo, người ở Dĩnh Châu, đạo hiệu là Thủy Kính tiên sinh. Huyền Đức hỏi: - Thầy cháu hay kết bạn với ai? Cháu bé đáp: - Thầy cháu thường chơi với hai người ở Tương Dương là Bàng Đức Công và Bàng Thống. Huyền Đức hỏi: - Bàng Đức Công và Bàng Thống là người thế nào? Chú bé đáp:
- Là hai chú cháu. Bàng Đức Công, tự Sơn Dân, hơn thầy cháu mười tuổi; Bàng Thống, tự là Sĩ Nguyên kém thầy cháu năm tuổi. Một hôm thầy cháu đương hái dâu ở trên cây, gặp Bàng Thống lại thăm, hai người ngồi chơi nói chuyện dưới gốc cây, cả ngày không biết mệt. Thầy cháu yêu Bàng Thống lắm, gọi là anh em. Huyền Đức hỏi lại: - Thầy cháu bây gời ở đâu? Chú bé chỉ tay, đáp: - Nhà ở trong rừng trước mặt kia kìa. Huyền Đức nói: - Ta chính là Lưu Huyền Đức đây. Cháu đưa ta vào yết kiến thầy cháu. Chú bé dẫn Huyền Đức đi. Ước được hơn hai dặm đến đầu nhà, Huyền Đức xuống ngựa, bước vào đến cửa trong, nghe có tiếng đàn du dương. Huyền Đức bảo chú bé đừng báo vội, đứng lắng tai nghe. Bỗng tiếng đàn im bặt, một người bước ra tươi cười nói: - Tiếng đàn đương êm dịu, bỗng nẩy lên tiếng cao, tất có người anh hùng nghe trộm. Chú bé trỏ tay và nói với Huyền Đức: - Đây là Thủy Kính tiên sinh, thầy cháu đấy! Huyền Đức ngắm kỹ thấy người dáng tùng, vóc hạc, dáng điệu thật là tiên cách vội vàng bước lên thi lễ. Lúc ấy quần áo Huyền Đức vẫn còn ướt. Thủy Kính nói: - Ông hôm nay thoát được nạn to! Huyền Đức rất lấy làm lạ. Chú bé lại nói: - Thưa thầy, đây là Lưu Huyền Đức. Thủy Kính mời vào nhà, chủ khách cùng ngồi, Huyền Đức thấy trên giá chất đầy sách vở, ngoài cửa sổ um tùm không trúc, một cái đàn để trên sập đá: Một bầu thanh khí lâng lâng. Thủy Kính hỏi: - Minh công ở đâu đến?
Huyền Đức đáp: - Tôi ngẫu nhiên đi qua chỗ này, may gặp tiểu đồng chỉ dẫn, được vào hầu ngài, lấy làm hân hạnh lắm. Thủy Kính cười, nói: - Ông không nên giấu, chính ông chạy nạn đến đây. Huyền Đức liền thuật lại đầu đuôi vụ Tương Dương. Thủy Kính nói: - Trông sắc mặt ngài, tôi biết cả rồi. Lại nói Huyền Đức rằng: - Tôi nghe đại danh đã lâu, sao đến nay vẫn còn long đong? Huyền Đức đáp: - Số tôi vất vả, mới đến chỗ này. Thủy Kính nói: - Không phải thế. Vì bên cạnh còn thiếu nhân tài đó thôi.
Huyền Đức nói: - Bị tuy không có tài, nhưng văn thì có Tôn Càn, My Chúc, Giản Ung; võ thì có bọn Quan Vü, Trương Phi, Triệu Vân, hết lòng phù tá, tôi cüng nhờ được sự giúp đỡ của họ nhiều. Thủy Kính nói: - Quan, Trương, Triệu đều là những người có võ nghệ địch nổi muôn người cả, nhưng chỉ tiếc không có người biết sử dụng những nhân tài ấy. Còn như bọn Tôn Càn, My Chúc là hạng bạch diện thư sinh, không có tài kinh luân tế thế gì. Huyền Đức nói: - Tôi thường vẫn khiêm tốn để cầu người hiền trong các nơi rừng núi, nhưng chưa gặp được ai thì làm thế nào? Thủy Kính đáp: - Ông Khổng Tử nói rằng: "Trong một cái ấp chừng mười nóc nhà thể nào cüng có người
trung tín: Sao ông lại bảo là chẳng có ai? Huyền Đức nói: - Bị này ng* d*t không hiểu, xin ngài chỉ bảo cho. Thủy Kính nói: - Ông có được nghe những câu ca dao của trẻ con ở các quận Kinh, Tương không? Ca dao nói rằng: Khoảng năm tám chín vận lung lay, Năm thứ mười ba sạch mảy may, Hết thảy mệnh trời đã định trước, Rồng ẩn trong mùn cất cánh bay. Ca dao ấy xuất hiện từ năm Kiến An thứ nhất. Đến năm thứ tám(hai trăm lẻ ba sau Thiên chúa), vợ trước Lưu Biểu mất, gia đình sinh ra lục đục, thế là ứng vào câu đầu: "Vận lung lay". Câu thứ hai: "Sạch mảy may", nghĩa là Lưu Cảnh Thăng sắp mất, văn vü tan vỡ, mỗi người một nơi, không còn gì cả. Hai câu sau: "Mệnh trời đã định trước" và "Rồng cất cánh bay" là ứng vào tướng quân đó. Huyền Đức nghe nói giật mình, tạ rằng: - Tôi đâu dám nhận câu đó! Thủy Kính nói: - Nay những bậc kỳ tài trong thiên hạ đều ở miền này. Ông nên đến tìm. Huyền Đức vội hỏi: - Kỳ tài ở đâu? Thủy Kính đáp: - Phục Long, Phượng Sồ, chỉ cần một trong hai người ấy cüng đủ bình định thiên hạ
Trong đoạn văn trên tài hạ kết nhất câu: Huyền Đức xuống ngựa, bước vào đến cửa trong, nghe có tiếng đàn du dương. Huyền Đức bảo chú bé đừng báo vội, đứng lắng tai nghe. Bỗng tiếng đàn im bặt, một người bước ra tươi cười nói: - Tiếng đàn đương êm dịu, bỗng nẩy lên tiếng cao, tất có người anh hùng nghe trộm
@ Krish và anh em TVCB hãy dùng TVCB để làm sáng tỏ đoạn văn trên, trong bối cảnh huyền đức thoát nạn mà gặp cao nhân ẩn dật, từ đó mở ra một vận hôi sáng lạng nhất trong đời.
Chúc vui!