Hương vị tình yêu và cuộc sống
Luv
16/09/2012
Gương Mặt Ma Quái Mầu Nhiệm Của Tình Yêu
Tình yêu không phải là một cái gì tầm thường được định nghĩa bằng danh từ. Cái tình yêu tầm thường chỉ là một sự giả dạng, một mặt nạ hóa trang, một cái gì được che dấu đằng sau nó. Tình yêu thực sự là một hiện tượng hoàn toàn khác hẳn. Tình yêu tầm thường là một sự đòi hỏi chiếm giữ; Tình Yêu thực sự là sự chia sẻ. Sự ban phát chia sẻ đó không có chút xíu đòi hỏi nào; nó chỉ biết đến niềm vui, an lạc của sự ban phát.
Tình yêu tầm thường ra dáng vẻ điệu bộ, ởm ờ, giả tạo qúa mức. Tình yêu thực sự không đóng kịch, không giả tạo; nó đơn thuần là vậy - tình yêu là tình yêu, không định nghĩa. Cái tình tầm thường thì gần như là bệnh họan, ủy mị; cái tình yêu mà bạn đặt tên cho nó là “tình yêu ngọt ngào”. Cái tình đó thực bệnh họan, ghê tởm, nhưng tình yêu thực thụ thì lại là một chất dinh dưỡng nuôi lớn mạnh tâm hồn bạn. Cái tình tầm thường chỉ làm bành trướng cái bản ngã của bạn, cái không thật của bạn chứ không phải cái thật của bạn. Cái giả luôn luôn nuôi cái giả; cái thật nuôi cái thật.
Trở thành người hầu cho một tình yêu thực thụ có nghĩa là trở thành hầu cận cho tình yêu trong sự băng trinh nguyên sơ của nó. Hãy ban tặng, hãy chia sẻ bất cứ những gì bạn hiện có, hãy chia sẻ ban tặng và hân hưởng niềm vui của sự chia sẻ, ban tặng đó. Tuy nhiên, bạn không nên làm, đừng làm gì cả nếu bạn cho đó là một bổn phận - một bổn phận mà bạn phải làm, bắt buộc phải làm - không, nếu như vậy thì toàn thể niềm vui đó sẽ bay mất, không còn. Và bạn cũng đừng bao giờ cho là bạn gia ơn cho đối tượng của bạn, không bao giờ, dù chỉ một thoáng giây. Tình yêu không bao giờ là sự gia ơn cả, mà trái lại, khi một người nào đóù đón nhận tình cảm của bạn, bạn phải cám ơn họ.
Tình yêu là ân sủng khi được đón nhận.
Tình yêu không bao giờ chờ đợi ban thưởng, ngay cả sự cám ơn cũng không. Nếu người yêu của bạn cám ơn bạn thì bạn sẽ ngạc nhiên vô cùng - luôn luôn ngạc nhiên; đó là một sự ngạc nhiên vô cùng thích thú, vì bạn không hề mong mỏi được cám ơn như vậy. Bạn không thể ngăn trở tình yêu thực thụ, vì chân tình trước tiên không có sự mong cầu hay trở ngại nào, và bạn cũng không thể lấp đầy cái tình giả tạo mong manh kia vì bản chất của thứ tình giả tạo kia qúa bám chắc vào sự mong cầu, kỳ vọng đến nỗi mà những gì tựu thành đều mau chóng đổ vỡ. Sự kỳ vọng trông mong đó quá lớn, không một ai có thể lấp đầy cái bụng rỗng của nó được. Vì thế cái tình yêu tầm thường giả tạo kia luôn luôn đem đến sự trở ngại cho bạn, nhưng chân tình thì luôn đem đến sự sung mãn an lạc. Và một khi tôi nói: “Trở thành một hầu cận cho tình yêu”, tôi không có ý nói bạn hãy trở thành kẻ phục dịch cho người bạn yêu, không, hoàn toàn không. Tôi không bao giờ nói bạn trở thành nô lệ cho tình nhân của bạn - mà tôi nói hãy trở thành người hầu của tình yêu. Cái tư tưởng băng trinh nguyên sơ của tình yêu phải được tôn trọng; chính cái đặc tính khải thỉ đó phải được tôn thờ.
Người yêu của bạn chỉ là một trong những hình thức của đặc tính này, và toàn thể hiện hữu không chứa đựng gì cả mà chỉ chứa đựng triệu triệu hình thái của tư tưởng nguyên trinh đó. Cái bông hoa này là một tư tưởng, một hình thể, mặt trăng kia là một cái khác, người yêu của bạn lại là một cái kháùc nữa… con bạn, mẹ bạn, cha bạn; tất cả bọn họ là những hình thái, tất cả là những ngọn sóng vỗ dâng trào trên mặt biển Tình Yêu - nhưng không bao giờ bạn biến mình thành nô lệ cho người yêu của bạn cả. Bạn hãy luôn luôn nhớ cho là người yêu của bạn chỉ là một sự diễn đạt cỏn con, tí xíu của lớp sóng biển tình yêu đó mà thôi.
Phục vụ Tình Yêu thông qua người yêu, bạn sẽ không bao giờ bị ràng buộc vào người bạn yêu cả. Và một khi người nào đó không bị ràng buộc vướng bận vào người yêu của mình, tình yêu của người đó mới thênh thang, mới đạt đến tột đỉnh tình thương. Ngay cái lúc mà chúng ta ràng buộc người hay bị người ràng buộc, chúng ta đã bắt đầu rơi xuống rồi.
Ràng buộc, bám víu, chấp thủ là một hình thức của trọng lực, của sự rơi xuống - không ràng buộc vướng mắc là vi diệu thiêng liêng. Cái tình yêu giả tạo là một danh xưng khác của sự ràng buộc; tình yêu thực thụ chỉ đem đến cho người ta sự giải thóat.
Tình yêu giả tạo thì luôn luôn biểu lộ ra quá nhiều vẻ quan tâm chăm sóc - nó luôn luôn bày đặït ra vẻ mầu mè như vậy thôi, nhưng chân tình thì chu đáo, ân cần, tế nhị, không biểu lộ dáng vẻ như quan tâm đến đối tượng. Nếu bạn thực sự yêu thương một người đàn ông, bạn sẽ cẩn trọng, ân cần chú ý tới những nhu cầu thiết yếu của anh ta chứ không phải đến những cái không tưởng, không thực tế, mầu mè, rườm rà, vớ vẩn của anh ta. Bạn sẽ lo lắng chăm sóc từng nhu yếu thực sự của anh ta nhưng bạn không phải có mặt ở đó cho những ham muốn dỏm, hư cấu của anh ta. Bạn sẽ không giúp đỡ phù trợ bất cứ một việc gì nếu sự việc ấy gây tổn hại cho anh ta hay cho chính bạn. Thí dụ như: bạn không tiếp tay để bành trướng cái bản ngã vị kỷ của anh ta, mặc dầu bản ngã của anh ta sẽ đòi hỏi bạn vuốt ve nó. Người mà quá quan tâm, quá lưu ý, qúa ràng buộc, sẽ hổ trợ cho sự đòi hỏi của bản ngã - có nghĩa là chính bạn đang đầu độc giết chết người bạn yêu.
Ân cần, tế nhị chăm sóc người yêu mình có nghĩa là bạn có đủ trí thông minh để thấy rằng những đòi hỏi vớ vẩn khác không phải là nhu cầu thực sự mà chỉ là cái bản ngã của đối tượng bạn đang đòi hỏi; bạn sẽ không đáp ứng nó.
Tình yêu là lòng từ bi chứ không phải sự quan tâm thái quá. Có đôi lúc chúng ta cảm thấy sự hành xử đó có vẻ khô khan, cứng ngắc, lạnh lùng, nhưng có lẽ thỉnh thoảng chúng ta cũng phải cần cứng rắn khô khan như vậy. Có đôi lúc sự cư xử của bạn dường như hờ hững lãnh đạm nhưng nếu cần phải hờ hững lãnh đạm, thì bạn cũng cần phải hờ hững lãnh đạm. Có khi tình yêu của bạn lại khoác vẻ lạnh lùng, nhưng nếu cần phải lạnh lùng thì bạn cũng sẵn sàng làm mặt lạnh lùng đi. Bất cứ nhu cầu nào, tình yêu đều hòa điệu được hết - nhưng không bao giờ lộ vẻ quan tâm thái quá. Tình yêu thực thụ sẽ không đáp ứng bất cứ một nhu cầu giả tạo nào; nó sẽ không đáp ứng bất cứ một tư tưởng hắc ám đầu độc nào.
Bạn hãy tìm vào bên trong, hãy thiền quán về tình yêu. Tình yêu là sự thử nghiệm lớn lao nhất trên đời, và những ai sống ở trên đời mà không thử nghiệm đuợc năng lực tình yêu thì sẽ không bao giờ hiểu rõ được bản chất cuộc đời là gì. Những người đó chỉ sống khơi khơi trên bề mặt cuộc đời mà không thẩm thấu, thể nhập được vào chiều sâu của dòng sinh mệnh. (* chắc chắn ở đây, Osho muốn nhấn mạnh Tình Yêu (viết hoa) chứ không phải thứ tình ái tầm thường)
Đường hướng giáo huấn của tôi là hướng về Tình Yêu. Tôi có thể buông bỏ cái danh từ Chúa hay Thượng Đế một cách dễ dàng - không có sao - nhưng tôi không thể buông bỏ danh từ Tình Yêu. Nếu tôi phải chọn giữa hai danh từ Chúa và Tình Yêu, tôi sẽ chọn Tình Yêu, tôi sẽ quên tất cả những gì về Chúa, về Thượng Đế, v.v. bởi vì những ai thể nhập được Tình Yêu sẽ cận kề bên Chúa; nhưng không phải điều ngược lại đâu nhé: những ai nghĩ về Chúa và triết lý hóa về Chúa sẽ không bao giờ biết được Tình Yêu - và như vậy, họ cũng chẳng thể nào thấu triệt được Chúa hay Phật tánh gì ráo trọi.
Trích "Love, Freedom and Aloneness" - Osho
Sửa bởi Hannah: 16/09/2012 - 01:02
Luv
16/09/2012
“Hãy yêu chính ngươi!”
Lời dạy này của Đức Phật thật hoàn toàn trái ngược lại với tất cả những truyền thống trên thế giới mà bạn đã được học hỏi, dạy bảo - tất cả những nền văn minh, tất cả văn hóa, tất cả tôn giáo. Đại biểu của những truyền thống văn minh, phong tục, văn hóa và tôn giáo này đều rêu rao lên rằng: “Hãy yêu mọi người! Đừng yêu mình!” và có một sách lược, chiến thuật rất xảo quyệt ẩn chứa đằng sau những lời rao giảng to tiếng của họ.
Tình yêu là chất dinh dưỡng của tâm hồn. Y như thực phẩm là để nuôi cơ thể, tình yêu là nguồn dinh duỡng cho tâm linh. Không có thực phẩm, cơ thể của bạn sẽ yếu mòn đi; không có tình yêu, tâm linh của bạn cũng sẽ mất dần sức sống. Và không có một quốc gia nào, không có một nhà thờ thánh đường nào, không có một nguồn lợi lộc nào lại mong muốn đào tạo những con người mạnh tâm linh cả, vì một con người với tâm lực dồi dào sung mãn sẽ dễ nổi lọan, phản kháng.
Tình yêu khiến bạn nổi loạn, cách mạng, thay đổi. Tình yêu giúp cho bạn xoãi cánh tung bay. Tình yêu cho bạn ánh sáng nội tâm để soi rọi vào mọi thứ nên không có một ai có thể lừa dối bạn, phỉnh phờ bạn, áp bức được bạn. Những tu sĩ, những chính trị gia là những người đang lừa dối phỉnh phờ bạïn đó, họ sinh sôi nảy nở trên xương máu bạn, họ chỉ sống sót trên sự khuynh loát tâm hồn bạn, họ biến bạn thành mục tiêu sống của họ.
Tất cả tu sĩ và chính khách là những ký sinh trùng.
Vì muốn làm cho năng lực tâm linh của bạn èo uột đi, họ đã tìm một phương pháp chắc chắn, một phương pháp bảo đảm 100% đó là nhồi sọ bạn cái tư tưởng “Đừng yêu chính mình!” Tư tưởng đó rất độc hại bởi vì nếu một người không thể yêu lấy chính mình thì làm sao có thể thương yêu được người khác? Cái mánh khóe dạy bảo đó của các tu sĩ và chính trị gia thật xảo quyệt - họ nói, “Hãy yêu tha nhân, hãy sống bác ái, vị tha…” bởi vì họ biết tỏng đi là nếu bạn không yêu được chính bạn thì làm sao bạn hòa điệu giao cảm được với người khác, nhưng họ vẫn cứ tiếp tục to tiếng rêu rao xướng lên “Hãy yêu kẻ khác, thương yêu nhân loại, yêu Chúa, yêu Thượng Đế. Hãy yêu thiên nhiên, yêu vợ hay chồng bạn, con cái bạn, cha mẹ bạn… nhưng đừng yêu chính mình” - bởi vì theo cái lối lập luận của họ, “yêu chính mình là ích kỷ”. Họ lên án sự “yêu chính bản thân mình” như lên án một cái gì vô nghĩa, phi lý.
Họ đã lập luận cái phương pháp “yêu tha nhân” đó của họ một cách thực tiễn, lô gích. Họ nói, “Nếu bạn yêu chính bạn, bạn sẽ trở thành một kẻ vị kỷ; nếu bạn chỉ yêu lấy chính bạn, bạn sẽ là một kẻ bệnh hoạn, tự yêu mình.”
Không, điều đó sai, không đúng, thực không đúng.
Người nào yêu chính họ sẽ nhận thức rõ là không có một tự ngã nào trong hắn. Chính vì cố gắng thương yêu người khác và không yêu mình, cố tự phỉnh lừa mình là phải thương yêu mọi người và quên mình mà bản ngã con người sanh khởi. Những nhà truyền giáo, những nhân vật cải cách xã hội, những kẻ phục vụ xã hội là những người có bản ngã to lớn nhất trên thế giới - điều này tự nhiên thôi - bởi vì họ tự cho rằng chính họ mới là người cao thượng, ngon lành hơn mọi người vì dám quên mình và yêu tha nhân. Những người này không phải là những người thường - những con người bình thường thì yêu chính họ - còn những nhân vật “cao cấp” này thì sống bác ái hơn, có lý tưởng cao siêu vĩ đại hơn, và cũng yêu Chúa, yêu Thượng Đế hơn, nhưng than ôi, tình yêu của các vị “cao cấp, không phải bình thường” này đều giả dối, không thật, bởi vì tình yêu đó của họ không có căn nguyên, cội rễ.
“Kẻ yêu chính mình” là người đang đặt bước chân đầu tiên hướng về tình yêu chân thật. Điều đó cũng giống như ném một hòn sỏi nhỏ vào mặt hồ yên tĩnh kia, đầu tiên những nếp sóng lăn tăn sẽ gợn lên chung quanh hòn cuội nhỏ đó, gợn lên rất gần hòn cuội - dĩ nhiên, vì sóng sẽ khởi dậy ở nơi nào kháùc bây giờ? Và rồi những nếp sóng gợn lăn tăn đó sẽ lan rộng ra xa, sóng sẽ gợn xa, xa tận mãi bến bờ xa tít nhất. Nếu bạn chận đứng lại những gợn sóng nhỏ chung quanh hòn cuội đó thì sẽ không còn đợt sóng nào nữa, và bạn cũng không thể hy vọng sẽ tạo được những gợn sóng nào vươn tới bến bờ xa thẳm nhất; không thể nào được, không thể có được đâu.
Những nhà tu sĩ và chính trị gia đều cảnh giác trước hiện tượng đó nên “cố chận đứng sao cho con người không tự yêu lấy chính mình, như thế họ sẽ tiêu hủy được khả tánh yêu thương của con người.” Và bấy giờ những gì mà con người cho là tình yêu, thực ra chỉ là đồ dỏm. Cái tình cảm đó có thể là bổn phận - nhưng chắc chắn không phải là Tình yêu - và “bổn phận” là một danh từø ghê tởm.
Cha mẹ phải hoàn tất bổn phận với con cái, con cái phải có bổn phận với cha mẹ, vợ có bổn phận với chồng, chồng có bổn phận với vợ, v.v. và v.v. Thế thì tình yêu ở đâu?
Tình yêu không biết đến cái gì gọi là bổn phận cả. Bổn phận là gánh nặng, là hình thức. Tình yêu là an lạc, là chia sẻ, không cần hình thức mầu mè. Con người tình yêu không bao giờ cảm thấy rằng mình đã hoàn tất đầy đủ cái gì cả, hắn luôn cảm thấy rằng hắn có thể làm được gì cho người hắn yêu càøng nhiều càng tốt. Con người tình yêu không bao giờ nghĩ rằng, “Ta đang ban ơn cho người khác.” Trái lại, hắn nghĩ rằng, “Bởi vì tình yêu của ta được đón nhận, ta cần và nên tri ân người. Người đã gia ơn cho ta bằng cách đón nhận món quà tình cảm của ta, không từ chối tình cảm của ta.” Nhưng con người bổn phận lại suy nghĩ, “Ta đây cao quí hơn, trí thức hơn, lạ thường hơn. Hãy nhìn cách ta phục vụ người khác, ôi thật đáng nói làm sao!”
Những con người bổn phận đó là một bọn dỏm, gỉa dối nhất trên thế giới, và cũng là những kẻ nham hiểm nhất. Nếu bạn có thể rủ sạch hay tống khứ được cái bọn đầy tớ quần chúng này, nhân loại sẽ bớt gánh nặng đi nhiều, sẽ nhẹ nhõm đi nhiều và thiên hạ sẽ có thể hát ca nhảy múa trở lại như xưa.
Nhưng từ bao thế kỷ qua, cội nguồn trong bạn đã bị cắt đứt rễ, đã bị tẩy độc. Bạn đã bị người ta nhồi sọ đến nỗi bạn sợ cả lòng yêu thương lấy chính mình - sự yêu thương đầu tiên, kinh nghiệm tâm linh đầu tiên - trong đời bạn. Người nào yêu thương chính mình sẽ tự trọng và người đó sẽ yêu và kính trọng người khác bởi vì hắn ta nhận biết rằng: “Ta muốn như thế nào thì người khác cũng như vậy. Ta hoan hỷ, an lạc trong tình yêu, kính trọng mọi người, ta có phẩm cách thì người khác cũng thế.” Như Khổng Tử có nói: “Kỷ sở bất dục vật thi ư nhân.”
Con người tình yêu sẽ tỉnh giác rằng mọi người không khác xa với những qui tắc cơ bản; tất cả là một. Mọi người đều chịu chung một qui luật. Đức Phật đã dạy là chúng ta đều chịu chung một qui luật như nhau - aes dhammo sanantano. Nếu chi tiết hóa, có thể chúng ta hơi khác nhau một tí - và sự hơi khác nhau đó khiến thế gian này đẹp hơn, nhiều mầu sắc, dáng vẻ hơn - nhưng trên nền tảng cơ bản, chúng ta là thành phần của tổng thể vũ trụ, chúng ta là phần tử của cùng một thể tánh nhất như.
Người nào biết tự yêu lấy chính mình sẽ hoan hỷ đón nhận tình yêu, sẽ hoan lạc hát ca trong tình yêu, và tình yêu trong trái tim con người đó sẽ linh thiêng rạng ngời, tình yêu đó sẽ bắt đầu khai hoa nở nhụy, ban rãi hương thơm khắp nơi, tình yêu đó sẽ vươn xoãi đôi cánh tận mọi bến bờ.
Tình yêu chân thật sẽ vươn tới bất cứ mọi nơi! Nếu bạn sống yêu thương, bạn cần phải chia sẻ tình yêu trong bạn với vạn loài. Nhưng bạn cũng không thể cứ tiếp tục yêu chỉ có chính bạn, không ai khác, bởi vì có mộät điều rất ư là rõ ràng tuyệt đối là: nếu yêu chính mình là một điều tuyệt mỹ vi diệu thì sự tuyệt vời đó càng thăng hoa vạn lần hơn nếu bạn chia sẻ tình yêu trong bạn cho tất cả những người sống quanh bạn!
Cũng vậy, những gợn sóng sẽ lan dần, lan dần xa mãi. Bạn yêu con người, và rồi bạn sẽ bắt đầu yêu những loài thú vật, yêu chim, yêu cây lá, yêu cả những hòn đá cuội vô tri lạnh lùng kia. Bạn có thể chan hòa tràn đầy cả vũ trụ kia với tình yêu của bạn. Một người thôi, chỉ một người thôi với tình cảm chân thật đong đầy trong hắn ta cũng đủ ban rãi tình yêu cho toàn vũ trụ, cũng như một hòn đá cuội nhỏ cũng đủ làm cả mặt hồ gợn sóng - chỉ một hòn đá cuội nhỏ ven bờ.
Chỉ có Đức Phật mới nói: “Hãy yêu chính mình!” Không có một tu sĩ nào, không có một chính trị gia nào bằng lòng với quan điểm đó, bởi vì tư tưởng “Hãy yêu chính mình trước!” sẽ tiêu diệt tất cả lầu đài tư tưởng chế ngự người khác của họ, sẽ tiêu hủy toàn bộ cơ cấu kiến trúc khuynh loát của bọn họ. Nếu một người không được phép lo lắng cho chính hắn, yêu lấy chính hắn thì mỗi ngày, mỗi ngày, tâm hồn, trí năng của hắn sẽ yếu dần đi, mòn mõi đi, tàn tạ đi. Cái thể xác của hắn có thể phát triển nhưng hắn không có chiều sâu tâm linh gì cả bởi vì hắn không có một chút tính chất dinh dưỡng nội tại. Hắn chỉ có, chỉ tồn tại một thể xác không hồn hay chỉ có một hạt giống, một tiềm năng linh hồn trên mảnh đất chết. Cái linh hồn đó luôn mãi là hạt giống không phát triển lớn mạnh - và nó mãi là hạt giống nếu bạn không tìm thấy một mảnh đất tốt để gieo trồng hạt giống tâm linh. Bạn sẽ không tìm thấy đâu nếu bạn cứ tiếp tục đi theo cái tư tưởng vớ vẩn: “Đừng yêu lấy chính mình!”
Tôi cũng vậy, tôi cũng khuyên bạn hãy yêu lấy chính mình trước. Cái tình yêu đó không có liên quan gì cả với bản ngã của bạn. Thực ra, tình yêu là ánh sáng rực rỡ đến nỗi bóng tối của bãn ngã không thể nào tồn tại trong tâm linh. Bạn hãy chuyển đổi ánh sáng đó vào chính nội tâm bạn trước, bạn hãy trở thành chính mình trước. Hãy để ánh sáng đó xua tan đi vùng bóng tối nội tại của bạn, sự yếu đuối tâm hồn của bạn. Hãy để tình yêu biến bạn thành một sức mạnh vạn năng, một sức mạnh tâm linh. Và một khi tâm linh của bạn vững mạnh, bạn biết rằng bạn sẽ không chết, bạn sẽ bất tử, bạn sẽ vĩnh hằng vượt không gian, thời gian. Tình yêu cho bạn cái nhìn nội tại xuyên suốt vào vĩnh cữu. Tình yêu là kinh nghiệm duy nhất chuyển hóa được thời gian - đó là lý do vì sao những kẻ yêu nhau không hề sợ chết. Tình yêu không biết đến cái chết. Một khoảnh khắc tình yêu giá trị hơn cả toàn thể vũ trụ sơn hà này, nhưng tình yêu phải được bắt đầu từ nguyên thỉ. Tình yêu cần phải bắt đầu bằng bước thứ nhất là:
Hãy yêu chính mình!
Bạn đừng lên án mình. Bạn đã bị mọi người chê bai, khiển trách, lên án qúa nhiều vì cái này cái nọ và bạn cũng đã chấp nhận tất cả sự lên án đó và bạn đang tự hủy họai lấy chính bạn. Không một ai cho rằng chính tự bản thân mỗi người đều có giá trị của riêng nó, không một ai tự nghĩ rằng chính mình là một sáng tạo thật đẹp của Thượng Đế, không một ai nghĩ rằng mình quan trọng hay cần thiết cho ít nhất ra một người nào đó. Tấùt cả những tư tưởng, ý nghĩ đó đều bị người ta lên án là độc hại sai lầm, nhưng bạn đã và đang bị đầu độc như vậy. Bạn đã bị dòng sữa mẹ đầu độc - khi bạn còn là một phôi thai, bạn đã bị nuôi nấng trong dòng sữa độc đó - và đó chính là toàn vẹn quá khứ của bạn. Nhân lọai đang sống trong bóng tối, cái bóng tối của sự lên án chính mình. Nếu bạn tự lên án chính mình, tự chỉ trích lấy mình thì làm sao bạn có thể trưởng thành cho được? Và nếu bạn tự lên án chính mình như vậy, làm sao bạn có thể tôn thờ sự hiện hữu của vạn loại vũ trụ hàm linh? Nếu bạn không thể tôn thờ sự hiện hữu trong bạn, bạn sẽ không thể tôn thờ sự hiện hữu của vạn loại hàm linh khác; điều đó chắc chắn không thể được.
Bạn chỉ có thể là một phần tử trong toàn khối hiện hữu kia nếu bạn thực sự tôn trọng Thượng Đế, Chúa hay Phật tánh đang ngự trị trong bạn, trong nội tâm bạn. Bạn là chủ nhân; Thượng Đế hay Chúa là khách. Bằng khả tánh yêu lấy chính mình, bạn sẽ nhận thức được rằng: Chúa hay Thượng Đế đã chọn bạn làm một bánh xe vận chuyển. Chọn bạn làm một phương tiện vận chuyển, làøm một bánh xe, Thượng Đế đã tôn trọng bạn, đã rất yêu bạn lắm vậy. Khi sáng tạo bạn, Thượng Đế đã biểu lộ tình yêu của Thượng Đế cho bạn. Thượng Đế không sáng tạo bạn hay mọi chúng sinh khác một cách tình cờ ngẫu nhiên đâu, Thượng Đế đã tạo ra bạn cũng như mọi chúng sinh khác theo một tiềm năng, một hệ quả, một vinh quang nào đó mà bạn phải đạt tới. Đúng vậy, Thượng Đế đã sáng tạo con người theo chính hình ảnh của Thượng Đế và con người phải trở thành Thượng Đế, phải là Chúa. Nếu không, sẽ không có gì trọn vẹn tuyệt mỹ, sẽ không có sự khả thuận nào.
Nhưng làm sao bạn có thể trở thành Thượng Đế, thành Chúa được? Những ông tu sĩ của bạn đã tuyên bố bạn là một kẻ phạm tội. Những ông tu sĩ của bạn đã nói rằng bạn đã bị thất bại, rằng bạn đã bị vây hãm trong địa ngục. Và họ đã làm cho bạn khiếp sợ sự yêu thương lấy chính mình. Đó là mưu mẹo của họ đấy, đó là cái bẫy để họ cắt đứt ngọn ngành gốc rễ của Tình Yêu trong bạn. Họ là những người rất giảo họat. Họ nói, “Hãy sống bác ái, vị tha! Hãy yêu người, đừng yêu mình!” Tất cả những luận điệu trên đó chỉ là lớp vỏ ni lông, một sự trình diễn, một kỳ vọng, một sự giả tạo.
Những tu sĩ rêu rao lên rằng: “Hãy yêu nhân loại, yêu tổ quốc mình, yêu cuộc sống, yêu hiện hữu, yêu Chúa.” Thật là những danh từ dao to búa lớn, nhưng thật toàn là rỗng tuếch, vô nghĩa. Bạn đã từng thể nhập vào nhân loại chưa? Bạn luôn luôn chạm mặt, đối diện với mọi người - nhưng bạn lại lên án con người đầu tiên mà bạn gặp - đó chính là bạn đấy.
Bạn không tôn trọng chính mình, không yêu lấy chính mình. Cả một cuộc đời bạn sẽ bị hoang phí đi khi bạn lên án người khác. Đó là lý do vì sao con người lại là những kẻ xoi bói lỗi lầm thiên hạ nhiều nhất. Con người đã thấy rõ những khuyết điểm của chính mình nhưng để giữ thể diện, hắn lại quay đi xoi mói lỗi lầm của kẻ khác. Bởi thế đã có quá nhiều phê phán chỉ trích lẫn nhau giữa loài người và hành tinh địa cầu đã vắng bóng Tình Yêu.
Tôi nói “Yêu chính mình!” là một trong những lời dạy sâu nhiệm nhất của Đức Phật, và chỉ có bậc giác ngộ mới có thể cho bạn ánh sáng nội tâm xuyên suốt như thế.
Phật đã nói, “Hãy yêu lấy chính ngươi!” Lời dạy đó là nền tảng của sự chuyển hóa tận căn nguyên. Bạn đừng sợ hãi khi yêu lấy chính mình. Bạn hãy yêu trọn vẹn con người của bạn, và bạn sẽ ngạc nhiên xiết bao khi thấy rằng: cái ngày mà bạn phủi bỏ được tất cả sự lên án, sự không tự tôn trọng - cái ngày mà bạn rủ sạch cái ý niệm tội tổ tông, cái ngày mà bạn can đảm ngẩng mặt lên, ưỡn ngực lên hãnh diện rằng hiện hữu trong bạn thật đầy đủ giá trị và tràn đầy sức sống tình thương - đó chính là ngày ân sủng thiêng liêng nhất trong đời bạn. Rồi từ ngày hoan lạc đó, bạn sẽ bắt đầu nhìn mọi người trong ánh sáng nội tâm thực sự của chính họ, bạn sẽ có lòng đại từ đại bi chan hòa đến vạn vật. Đó không phải là lòng từ bi được cấy trồng đâu mà đó là lòng thương yêu tự nhiên, dòng sống tự nhiên, mạch đời tâm linh tự nhiên trào vọt ra từ nguồn nội tâm sung mãn của bạn.
Trích "Love, Freedom and Aloneness" - Osho
Luv
16/09/2012
Tình yêu là tự do duy nhất khỏi sự ràng buộc. Một khi bạn yêu tất cả, bạn sẽ xả ly, không bám víu trói buộc vào bất cứ một cái gì…
… Người đàn ông tự trói buộc bởi tình yêu chỉ cho một người đàn bà, và người đàn bà tự trói buộc mình bởi tình yêu chỉ cho một người đàn ông, cả hai đều không có khả năng lãnh đội được vương miện vô giá của Tự Do như nhau. Nhưng người đàn ông và người phụ nữ nếu trở thành “Một” bởi chính tình yêu thực sự, không xa lìa nhau, không phân biệt, sẽ xứng đáng với giá trị Tự Do tuyệt đối đó.
Mikhail Naimy
(The Book of Mirdad)
Luv
18/09/2012
Mọi nổ lực cố gắng để tránh né sự cô đơn đều đã thất bại, và sẽ thất bại bởi vì những cố gắng đó chống trái lại những cơ bản đời sống. Thực sự cái mà bạn cần không phải là sự tránh né cố quên đi sự cô đơn của bạn. Cái mà bạn cần chính là sự tỉnh giác về cô đơn, đó là một sự kiện thực tế mà bạn phải giáp mặt, phải đối diện. Và thật đẹp xiết bao khi bạn kinh nghiệm trực tiếp về Cô Đơn, cảm nhận được Cô Đơn; vì đó chính là Tự Do của bạn một khi bạn thoát khỏi được đám đông quần chúng, một khi bạn thoát khỏi được những buộc ràng bao vây của người khác.
Đó là Tự Do của bạn khi đã thoát khỏi niềm sợ hãi bị cô đơn.
... Điều trước tiên để nhận thức dù bạn muốn hay không muốn thì bạn cũng đang cô đơn, đang một mình.
Cô đơn là thực chất của bạn.
Bạn có thể giả vờ hay cố gắng thử quên đi là bạn đang cô đơn đó, bạn có thể tỏ vẻ ra là bạn đang sống vui vẻ lắm, đang hưởng thụ sung sướng bằng cách làm quen với rất nhiều bạn bè hay có nhiều tình nhân hoặc đắm đuối quên mình trong những cuộc vui đông người nhưng dù dưới bất cứ dạng hình nào đi chăng nữa thì những sự việc đó vẫn chỉ luôn ở trên bề mặt mà thôi. Thực sự tận cùng thâm tâm, niềm cô đơn trong bạn vẫn không hề bị đụng chạm tới, không hề với tới được.
... Chúng ta sanh ra một mình, chúng ta sống một mình, và chúng ta chết cũng chỉ một mình. Cô đơn là thực chất của chúng ta, của con người, nhưng chúng ta không hề tỉnh giác về nó. Bởi vì chúng ta không quan tâm, không tỉnh thức về cô đơn, chúng ta luôn mãi là kẻ xa lạ với chính mình, và thay vì quán chiếu niềm cô tịch đó như một nét đẹp và ân sủng diệu kỳ, một sự tĩnh lặng thanh bình của nội tâm, hòa điệu cùng hiện hữu vũ trụ, chúng ta lại nhầm lẫn cho đó là sự cô độc trống vắng.
Cô đơn không phải là cô độc. Một khi bạn nhầm lẫn sự cô đơn là lẻ loi, trống vắng thì vạn sự đều thay đổi. Cô đơn mang một vẻ đẹp thần bí, u ẩn, huyền ảo, mật nhiệm, sâu kín, đầy tính chất tích cực an lạc; nhưng cô độc thì khác hẳn, cô độc khoác vẻ u ám, bệnh hoạn, nghèo nàn, tiêu cực, tối tăm, ảm đạm.
Trích "Love, Freedom and Aloneness" - Osho
Sửa bởi Luv: 18/09/2012 - 14:56
Aries
22/09/2012
Có lá rơi cuối đường để bay theo gió vấn vương
Giữa một trời yêu thương, mình tạm biệt nhau trên phố...!!!
Sailor.Moon
26/09/2012
Em đứng một mình trong màn đêm lạnh lẽo
Mùa đông của cuộc đời em đến nhanh làm sao
Và kí ức thời thơ ấu lại hiện về trong em
Những kí ức mà cho đến bây giờ em vẫn còn nhớ...
Khoảng thời gian đó hạnh phúc biết bao
Không có phiền muộn không một nỗi đau
Cùng anh đi dạo trên những cánh đồng xanh mướt
Ánh mặt trời lấp lánh trong đôi mắt em
Em vẫn ở bên anh dù bất cứ nơi đâu
Em sẽ là hạt bụi bay theo gió
Em sẽ là ngôi sao trên bầu trời phương Bắc
Em không bao giờ dừng lại ở một nơi nào
Em sẽ là ngọn gió thổi qua các nhành cây
Anh sẽ mãi đợi em chứ?
Sailor.Moon
31/10/2012
Hầu như mọi sự giam cầm đều giết chết sự sống............................Kể cả tình yêu....><
Sailor.Moon
10/11/2012
Hai Sắc Hoa Ti-Gôn
Một mùa thu trước mỗi hoàng hôn
Nhặt cánh hoa rơi chẳng thấy buồn
Nhuộm ánh nắng tà qua mái tóc
Tôi chờ người ấy với yêu thương
Người ấy thường hay ngắm lạnh lùng
Dải đường xa vút bóng chiều phong
Và phương trời thẳm mờ sương cát
Tay vít dây hoa trắng lạnh lòng.
Người ấy thường hay vuốt tóc tôi
Thở dài trong lúc thấy tôi vui
Bảo rằng hoa dáng như tim vỡ
Anh sợ tình ta cũng thế thôi.
Thuở đó nào tôi có hiểu gì
Cánh hoa tan tác của sinh ly
Cho nên cười đáp: mầu hoa trắng
Là chút lòng trong chẳng biến suy.
Từ đấy thu rồi thu lại thu
Lòng tôi còn giá đến bao giờ
Chồng tôi vẫn biết tôi thương nhớ
"Người ấy" cho nên vẫn hững hờ.
Tôi vẫn đi bên cạnh cuộc đời
Ái ân lạt lẽo của chồng tôi
Mà từng thu chết, từng thu chết
Vẫn giấu trong tâm bóng một người.
...................
Nếu biết rằng tôi đã có chồng
Trời ơi, người ấy có buồn không?
Có thầm nghĩ tới loài hoa vỡ
Tựa trái tim phai, tựa máu hồng.
........................ ( T.T.Kh )
Libra
08/01/2013
Một cô bé đến nhà bạn chơi. Thấy bạn có con búp bê đẹp, được bạn giữ rất kỹ. Sinh lòngham muốn đố kị, muốn trộm búp bê đem về.
Thế là, tranh thủ, nhân lúc bạnvui vẻ vào bếp lấy nước cho mình, cô bé lấy con búp bê, rồi chạy vọt về nhà.
Quay ra không thấy bạn đâu, cô bé chủ nhà tìm bạn quanh nhà rồi ra ngõ nhưng vẫn không rõ bạn chạy chỗ nào.
Cô bé thở dài bước vào nhà, nhìn vào chỗ "ngồi" quen thuộc của con búp bê và không thấy nó nữa liền khóc òa vội vã.
Cô bé chạy sang nhà cô bé ăntrộm, đập cửa và la hét ầm ĩ. Nhưng bạn không mở cửa.
Cô bé về mách mẹ.
Mẹ cô bé nói sẽ nói chuyện với mẹ bé gái kia.
Hai bà mẹ nói chuyện với nhau.
Mẹ bé gái ăn trộm bắt bé gáinày phải trả lại đồ mà mình đã lấy.
Cô bé ăn trộm cảm giác như mình bị "chèn ép", bị cướp đi con búp bê của mình trong khi rõ ràng là nó không thuộc về cô bé, là do cô bé nhân lúcchủ nhân sơ ý mà cướp được. Nhưng cô một mực cho rằng, nó thuộc về mình.
Cô bé không trả và ném con búp bê qua cửa sổ. Mẹ cô bé tức giận, đánh cô bé một trận.Chuyện của cô bé ăn trộm búp bê đến đây là hết.
Nhưng truyện của cô bé bị mất búp bê giờ đây mới chỉ bắt đầu:
Búp bê bị ném qua cửa sổ, một con chó tha đi làm ra gầncống, gặm nát chân tay và ném nó lại một xó, không ai thấy nó.
Cô bé bị mất búp bê vừa đi vừa khóc, tìm mãi búp bê quanh khu cửa sổ. Rồi lại tìm quanh khu tập thể, rốt cuộc cũng tìm ra.
Nhưng búp bê đã rách nát bẩn thỉu và xấu xí.
Cô bé đem về nhà, "tắm" cho búp bê, an ủi vuốt ve búp bê và may cho búp bê một bộ quần áo mới.
Búp bê mãi không thể đẹp như mới được nữa, nhưng cô vẫn yêu quý nó như báu vật cuộc đời của thời thơ bé và ngay cả lúc trưởng thành.
Bởi vì đối với tất cả mọi người, và với cả cô bé ăn trộm, búp bê chỉ là búp bê. Nhưng với cô, búp bê này là bạn trong suốt những tháng ngày một mình, không ai tâm sự cả.
............... .............. ........
Bạn ạ, đây chỉ là câu chuyện về hai cô bé và một con búp bê.
Nhưng trong cuộc sống này cũng chỉ đơn giản như thế, cónhững cái bạn thích vì nó đẹp,bạn thích nó không phải vì nó,mà vì nó được người khác yêumến và trân quý, nên bạn muốn chiếm đoạt nó. Mà không biết rằng thứ đó rất gắn bó và quan trọng với người chủ thực sự của nó, là kỷ niệm, là yêu thương, là vô giá với người đó.
Bạn sẵn sàng cướp về, để thỏa mãn sự hiếu kỳ tham lamcủa bạn. Sẵn sàng reo rắt khổ đau cho những mất mát. Sẵn sàng vứt bỏ thứ người khác rất cần khi bạn chán. Nó là thúvui của bạn, nhưng nó là tất cả với ai đó đã bị bạn chiếm đoạt thì sao?
Tương tự như vậy, hãy nhìn câu chuyện này trong một mốiquan hệ dăm ba người.
Có những cô gái, chàng trai, cướp người yêu của người khác không phải vì yêu họ. Đơn giản chỉ vì tình yêu vô hạn của bạn gái, bạn trai họ khiến họ trở nên đặc biệt, và bị người khác muốn sở hữu mà thôi. Để rồi, sau khi đi cướp, không chịu nhận ra nó không thuộc về mình, chà đạpthứ mà người khác nâng niu, tình yêu mà người khác giữ gìn.
Nhưng chúng ta là con người, không phải là con búp bê nhưtrong câu chuyện này. Là một con người, hãy thông minh để biết ai là người yêu mình thựcsự. Chứ đừng vô tri như con búp bê chỉ biết nằm đó cho người ta bê vác khắp nơi, cho người ta chơi đùa đủ kiểu. Phải biết, mình thuộc về nơi nào.
Và con người đôi khi, cũng chẳng bằng con búp bê vô tri.Lại bị cuốn theo những "kẻ trộm" vì sự mới mẻ và sức quyến rũ ngắn ngủi. Đâu biết những kẻ đó, không yêu mình đủ, chẳng thích mình lâu, nhưng những gắn bó đôi khi có nhàm chán, đượm sầu.
Nguồn
Libra
15/01/2013
Nghiện thuốc lá suốt nhiều năm, anh không tài nào bỏ được. Chỉ còn cách giấu người yêu hút vụng trộm. Cô đành bỏ qua, vờ như không biết người yêu vẫn lén lút "hôn môi" với những chiếc đầu lọc thuốc lá.
Có lúc bực quá, cô cũng cằn nhằn:
- Hút thuốc lá ngon không? - Cô nhíu mày hỏi.
- Không ngon lành gì cả, nhưng không thể không hút.
- Em và thuốc lá, anh chọn ai?
- Cả hai. Em có cằn nhằn anh thì anh cũng không thể ngừng yêu em.
... Còn nhớ hồi mới quen nhau, anh hút thuốc nhiều kinh khủng. Cứ rảnh ngón tay ra là lại thấy điếu thuốc kẹp giữa ngón trỏ và ngón giữa. Lúc thức đêm viết báo cáo thì càng khỏi nói, hút như đang tham gia cuộc thi hút thuốc lá nào đó. Cô thường ngạt thở, rát họng vì khói thuốc của người yêu.
Sau khi yêu nhau, anh mới bắt đầu bớt dần thuốc lá, những lúc vui vẻ ngồi quán với bạn bè, thường lẻn ra ngoài toa-lét một lúc châm điếu thuốc rồi vào ngay. Có lần vẫn bị bắt quả tang khi ai cũng ngửi thấy trên người anh mùi thuốc lá trộn với mùi nước hoa và nước tiểu của toa-lét công cộng, họ khẽ nhăn mặt.
Lần ấy, cô giận người yêu ghê lắm, cãi nhau to, chiến tranh lạnh suốt mấy ngày.
Có tối trời đẹp, trăng sao sáng lấp lánh, hai người bên nhau tận hưởng những giây phút lãng mạn của tình yêu, cô ngả vào lòng anh rồi... im bặt.
Anh cúi đầu xuống hỏi:
- Sao em tự dưng im ắng thế?
- Lúc nãy anh vừa hút thuốc lá à?
- Anh... à ừ... - Anh ấp úng.
Cô lập tức đẩy anh ra, đứng lánh sang một bên.
- Có một điếu thôi mà... anh không nói dối em! - Anh khổ sở cầu hoà.
- Sao anh không thể vì em mà bỏ thuốc lá đi? - Cô giận dỗi, và xen lẫn cả thất vọng.
- Em hãy cho anh một thời gian nữa được không?
- Em chỉ muốn tốt cho anh thôi, anh có biết không hả?
Kỷ niệm ba năm yêu nhau, họ hẹn nhau ra bãi biển kỷ niệm. Trên xe ô tô, bất ngờ cô sờ tay thấy một bao thuốc hút dở dưới khe ghế ngồi.
Cô không giận, như thể đã quen với việc ấy, nhưng cô giữ luôn bao thuốc. Anh sợ hãi nhìn người yêu, cô không có ý định trả bao thuốc cho anh.
- Anh hứa với em đi, anh hút nốt ba điếu cuối cùng trong bao thuốc này, rồi đừng hút nữa nhé!
Không nói nên lời, có điều gì cảm động dâng lên ăm ắp quanh đó. Anh chỉ biết cười ngượng nghịu, gật đầu.
Lúc ấy cho dù bắt anh lên rừng gươm, xuống biển lửa, anh cũng sẵn lòng.
Cô cũng biết bỏ thuốc lá đâu phải một sớm một chiều. Chỉ có điều, thấy người yêu không quyết tâm làm việc đó, cô muốn nghĩ cách giúp người yêu mình bỏ thuốc. Nào kẹo cai thuốc, thuốc đặc trị dứt cơn nghiện thuốc lá... cô đều cố mọi cách mà chẳng mang lại kết quả gì.
- Hay là em cũng học hút thuốc là, rồi em nghiện thuốc, rồi em sẽ cai thuốc làm gương cho anh?
- Ngốc lắm, có ai làm thế bao giờ!
- Biết đâu sẽ có tác dụng?
- Tại sao em lại phải ép mình làm cái điều chính em không muốn?
- Vậy làm thế nào để anh cai thuốc đây? - Cô lo lắng hỏi.
- Anh đã cố hết sức rồi! Ngốc ạ!
Vào giữa chợ đêm trung tâm thành phố, cô kéo anh vào hàng chụp ảnh Hàn Quốc, nhét đồng xu vào máy ảnh, rồi dán tấm ảnh nhỏ của mình vào ví anh:
- Lúc nào anh định bật diêm châm thuốc lá, anh hãy nhìn hình em!
------------
Giằng co nhiều năm, anh phát chán vì việc cai thuốc như một bóng ma lởn vởn bao quanh họ, làm họ xung đột, giằng co, coi thường nhau, trách móc nhau, rốt cuộc, anh đề nghị chia tay nhau!
Họ cùng để nước mắt rơi suốt một đêm, sau khi gác máy điện thoại, tối hôm ấy. Anh chờ cô bỏ máy trước, rồi mới gác máy, kết thúc cuộc tình suốt mấy năm.
Cô sống nhẹ nhõm, nhưng cứ cảm thấy như cuộc sống đã thiếu đi thứ gì đó. Dường như anh đã tan biến đi trong cuộc đời cô, những vấn đề khó khăn quanh việc cai thuốc cũng tan biến đi. Nhưng giờ đây, cứ mỗi khi có ai hút thuốc, ngửi thấy hơi khói ấy, cô lại nhớ người yêu cũ da diết. Cô nhớ mùi thuốc lá trên người anh.
Nhớ tha thiết những giây phút ngả đầu lên vai anh, vai anh có mùi khói thuốc. Nhớ những lần anh tìm trăm phương nghìn kế để xua đi mùi khói thuốc ám quanh mình.
Cô bắt đầu điếu thuốc đầu tiên của mình như thế. Lúc ấy, nỗi nhớ anh trở nên mãnh liệt hơn bao giờ hết.
Cô bắt đầu điếu thuốc thứ hai trong căn phòng, khói mờ bao phủ khắp, cả đệm ga giường có mùi khói thuốc, cũng như đã biến thành những chăn gối ám khói của anh ngày xưa mà cô từng căm ghét.
Ngửi thấy hơi thuốc phảng phất đâu đây, cô mới an tâm chìm vào giấc ngủ.
Ngày nối ngày qua, cô không thể xa điếu thuốc lá nữa. Là nghiện thuốc, là yêu cơn ghiền ấy, tất cả cảm xúc không còn rõ rệt nữa. Cô chỉ biết là mình đã nghiện.
Một năm sau, họ gặp nhau bất ngờ ở góc phố. Như những người bạn cũ đã lâu không gặp gỡ, họ ra bờ biển ngồi hàn huyên. Cô đã gầy xanh đi rất nhiều, anh nhìn cô thương xót, đó có lẽ là vì lỗi lầm của anh.
Cô châm lên một điếu thuốc.
- Em hút thuốc? - Anh kinh ngạc nhìn cô.
- Vâng. Anh hút không? - Cô rít một hơi thật sâu, đưa cả gói thuốc cho anh.
- Không, anh bỏ thuốc lá rồi!
- Hả? Anh bỏ thuốc hồi nào? - Cô kinh ngạc nhìn anh.
- Nửa năm trước, vì một người anh yêu.
Cô lặng đi. Điếu thuốc giữa ngón tay run rẩy. Bao năm yêu nhau, tha thiết như thế, chỉ hy vọng người yêu bỏ thuốc lá, vậy mà không mạnh bằng một người yêu gặp sau đó nửa năm.
Cô cảm thấy mình đã thất bại hoàn toàn, trong đời, trong tình cảm.
Và cô im lặng ngồi hút hết những điếu thuốc còn lại.
- Và em, vì sao bây giờ em lại nghiện thuốc lá?
- Từ một năm trước, vì một người em yêu.
- Vậy... có phải vì em muốn giúp anh ta cai thuốc không? - Anh nghĩ đến một người nào đó đã đến thế chỗ mình trong đời cô. Hay đó là mình, một năm trước là lúc anh đòi chia tay.
Anh mở ví ra, đưa cô xem tấm ảnh nhỏ nhoi còn trong đó.
- Đây là người đã giúp anh cai thuốc, vì anh muốn được quay trở lại bên người đó!
Cô nhìn nhoà đi trong nước mắt, những giọt nước mắt to lăn xuống dọc theo gò má.
- Anh đã bỏ thuốc lá rồi. Giờ hãy để anh giúp em bỏ thuốc, có được không?
.
.
sưu tầm và sẻ chia..
nhandau
08/07/2016
Cơn mưa đâu bỗng ướt vào tình phai
Em xa theo tháng năm dài
Có đưa tay với một vài nhớ mong
Em xa theo má hây hồng
Mắt trong biêng biếc cho lòng ngẩn ngơ
Em xa theo gió thẫn thờ
Thổi bay đi mất dại khờ ngày xưa...
---St---