Jump to content

Advertisements




Hương vị tình yêu và cuộc sống


  • Bạn không thể gửi trả lời cho chủ đề này
209 replies to this topic

#181 jolie

    Hội viên mới

  • Hội Viên mới
  • 25 Bài viết:
  • 52 thanks

Gửi vào 27/07/2012 - 20:14

người thật của anh là ai, giới thiệu đi anh Libra

Vui lòng Đăng nhập hoặc Đăng ký hội viên để đọc nội dung đã ẩn



Thanked by 1 Member:

#182 Libra

    Chấn viên

  • Hội Viên TVLS
  • PipPipPipPipPipPip
  • 4368 Bài viết:
  • 18493 thanks

Gửi vào 03/08/2012 - 10:36

Người thật của anh ở xa San Francisco lắm cưng à !

Thanked by 1 Member:

#183 Sunrise85

    Hội viên mới

  • Hội Viên mới
  • 65 Bài viết:
  • 201 thanks

Gửi vào 15/08/2012 - 00:05

Mới đọc được mấy bài viết của anh Libra thì nhìn lại đồng hồ, đã khuya lắm rồi. Đành đi ngủ, để lấy sức mai đi làm. Hì.

Biết anh Libra đã lâu, giờ mới biết anh viết văn và kể chuyện rất hay!

Vui lòng Đăng nhập hoặc Đăng ký hội viên để đọc nội dung đã ẩn



Cảm ơn anh và chúc sức khỏe.

Thanked by 1 Member:

#184 Libra

    Chấn viên

  • Hội Viên TVLS
  • PipPipPipPipPipPip
  • 4368 Bài viết:
  • 18493 thanks

Gửi vào 15/08/2012 - 00:25

Sunrise85 nick trước kia là gì thế nhỉ.
Chúc bình an

Thanked by 1 Member:

#185 Sunrise85

    Hội viên mới

  • Hội Viên mới
  • 65 Bài viết:
  • 201 thanks

Gửi vào 15/08/2012 - 11:56

Hihi, không cần biết đâu ạ. Nhưng em cảm nhận anh Libra là một người tốt. Thế thôi. Có nói nick cũ của em thì anh cũng không biết đâu mà. Hihi.

Để khi nào rảnh rảnh. Em cũng sẽ viết về người em yêu nhé. Viết ở topic này của anh cũng được đúng không? Ít ra thì người đó sẽ không đọc thấy. Và cảm xúc của em sẽ rất rất thật.

Cảm ơn anh.

Vui lòng Đăng nhập hoặc Đăng ký hội viên để đọc nội dung đã ẩn



Thanked by 3 Members:

#186 Sunrise85

    Hội viên mới

  • Hội Viên mới
  • 65 Bài viết:
  • 201 thanks

Gửi vào 17/08/2012 - 21:24

Hôm nay, nghe một người nói với mình rằng, hai người khi yêu nhau nhiều thường ít đến được với nhau. Không biết thực hư là như thế nào, nhưng mình cảm thấy buồn lắm!...Đó có phải là lý do, bao nhiêu bài hát, bản nhạc buồn, người ta viết về những nỗi nhớ về tình yêu họ đã để rơi giữa đường đời. Chợt buồn...

Thực ra, trái tim mình đang trong thời gian tĩnh lặng. Dạo này, mình bớt nhớ anh hơn mọi khi. Mọi thứ trong cuộc sống như cuốn mình theo. Vẫn thầm mong, dòng đời xin đừng xô đẩy mình rời xa anh.

Hôm nay, mình nói với một người chị đồng nghiệp. Cho dù, tình cảm của anh ấy và em rồi chẳng đi đến đâu, em vẫn tin sẽ là một tình bạn tốt, luôn nâng đỡ tinh thần em khi khó khăn. Nói thì nói vậy, nhưng một khi thương ai, như một điều tất yếu, mình vẫn muốn sóng bước, kề vai đến tận cùng cuộc đời...

...

Người yêu đầu đời. Thời gian vừa qua, có lẽ chỉ là một cơn gió thoáng qua, khiến mình xôn xao nhớ! Dẫu biết anh tốt, hiểu anh vẫn thầm chúc mình sống thật hạnh phúc với hiện tại và tương lai. Mình nghĩ vậy...Có lẽ chỉ là thế! Anh bao giờ cũng muốn tốt cho mình. Cảm ơn anh. Người đàn ông lúc nào cũng muốn tốt cho em, luôn nghĩ cho em...

Dạo này trong trái tim của mình, cũng nguôi ngoai nỗi nhớ, nỗi nhớ cứ hành hạ mình, cồn cào, thao thức. Anh có rất nhiều sự thay đổi. Mình từng không thích cách anh nhởn nhơ, chọc ghẹo người này người nọ...Mình bắt đầu không quan tâm, không ghen với quá khứ của anh. Mình biết, đến một lúc nào đó, khi sự tin tưởng được xây dựng, mình sẽ không còn lo lắng trước sóng gió, và sẽ đặt trọn niềm tin và con tim cho anh.

Là người đàn ông mình thấy có thể nương tựa. Trong mỗi giấc mơ, trong da diết nỗi nhớ, mình thầm mong được ngả đầu vào bờ vai anh, được áp khuôn mặt bé nhỏ vào lồng ngực ấm áp để cảm nhận hơi thể, nhịp tim của anh.

Mình lúc nào cũng nhủ lòng không làm anh giận nữa...Mình nhớ anh...Đã 1 năm 6 tháng, từ ngày không còn gặp anh ở đơn vị...Vẫn nghĩ về anh.

Hình như chưa bao giờ có thể quên anh...

Cảm ơn anh...

Thanked by 5 Members:

#187 Sunrise85

    Hội viên mới

  • Hội Viên mới
  • 65 Bài viết:
  • 201 thanks

Gửi vào 18/08/2012 - 18:32

Chiều nay được nghỉ làm ở nhà. Mình ngủ một giấc thật đã đời. Lấy lại toàn bộ năng lượng đã hao hụt thời gian qua...Mẹ gọi điện muốn làm mai mình với con trai bạn của mẹ. Tự dưng lại bực mình, mình chẳng thích mai mối. 27 tuổi là già lắm sao, sao mẹ cứ lo lắng chuyện tình duyên, gia đình của con mãi thế...

Thanked by 3 Members:

#188 Sunrise85

    Hội viên mới

  • Hội Viên mới
  • 65 Bài viết:
  • 201 thanks

Gửi vào 18/08/2012 - 20:10

Khi buồn, mình hay nằm bẹp dí trong phòng, giam mình trong 4 bức vách nhỏ hẹp để gặm nhấm nỗi buồn...Bỗng hôm nay có một tiếng hối thúc tự con tim, không cho phép mình nằm suy nghĩ vẩn vơ (vì đã hứa sẽ cố gắng sống thật vui mỗi phút, mỗi ngày). Bước ra khỏi cửa và đi dạo bộ, hít thở khí trời...Cảm thấy dễ chịu hơn. Khi nhìn thấy xung quanh ta còn bao nhiêu người, ta không đơn độc, bỗng thấy bao nỗi lo lắng, buồn phiền chợt tan biến dần như bọt xà phòng.

Ngày mai em gái đã vào lại SG, mình có thể tán dóc, tâm sự hay đi dạo loanh quanh với cô bé...Vui quá còn gì?!



Uhm, Sunrise còn rất trẻ, còn làm được nhiều thứ, bao điều bất ngờ, đáng yêu còn đang ở phía trước. Với lại mọi chuyện vẫn cứ như thế này là vì mình đang yêu người con trai ấy, nên chẳng muốn gặp ai mà thôi. Có đáng trách là vì mình khi yêu ai, thì chỉ có thể dành trọn cho một người.

Có lẽ như thế cũng là tốt, dẫu cũng thật tội cho mình, cô gái nhỏ ngốc nghếch. ^^

Thanked by 4 Members:

#189 Sunrise85

    Hội viên mới

  • Hội Viên mới
  • 65 Bài viết:
  • 201 thanks

Gửi vào 22/08/2012 - 17:25

Sunrise đang nhớ người yêu của mình lắm! Hic. Biết anh cũng nhớ mình...Nhưng chẳng biết làm sao cả? Hic. Chỉ mong anh lúc nào cũng khỏe mạnh, vui vẻ và đừng bao giờ lo lắng về tình cảm em dành cho anh...Phải rồi "Sợi dây vô hình của chúng ta", em chẳng thể nào chạy thoát khỏi vòng duyên nợ, và em biết, giờ đây, sau bao nhiêu sóng gió em muốn mãi ở trong vòng tay che chở của anh.

Càng ngày, Sunrise càng cảm nhận rõ tình cảm anh dành cho Sunrise (trước đây em từng nghi ngờ tình cảm của anh, ghen vu vơ với quá khứ của anh, thực ra chẳng có gì đáng lo như thế, khiến anh nhức đầu nhức óc). Em biết anh luôn quan tâm, theo dõi từng bước chân Sunrise. Mình biết anh bắt đầu vui vì Sunrise tin tưởng anh và sống vui. Sunrise chỉ muốn mang đến cho anh những ngày vui...Xa rời những tháng ngày 2 đứa giận nhau, chọc qua chọc lại...

Nhớ anh quá! Hic.

Thanked by 2 Members:

#190 Tử Phủ Vũ Tướng

    Thái Dương

  • Hội Viên TVLS
  • PipPipPipPipPipPipPipPipPipPipPipPipPipPipPip
  • 13547 Bài viết:
  • 50203 thanks
  • LocationThiên nhiên

Gửi vào 22/08/2012 - 21:18

cái bài vừa rồi của sunrise gần giống với một bức thư của mình đã gửi cho một người (có câu giống hệt)...Phải chăng khi yêu thì phụ nữ đều giống nhau nhỉ?

Thanked by 7 Members:

#191 Sunrise85

    Hội viên mới

  • Hội Viên mới
  • 65 Bài viết:
  • 201 thanks

Gửi vào 23/08/2012 - 08:50

Sunrise cũng nghĩ thế

Vui lòng Đăng nhập hoặc Đăng ký hội viên để đọc nội dung đã ẩn

...Khi yêu, hầu hết mọi người đều giống nhau và phụ nữ thì càng "the same".

Thanked by 4 Members:

#192 Sunrise85

    Hội viên mới

  • Hội Viên mới
  • 65 Bài viết:
  • 201 thanks

Gửi vào 01/09/2012 - 23:51

Chào anh Libra và mọi người. ^^
Sao em không thấy anh Libra viết bài nữa nhỉ? Hic.

Thanked by 4 Members:

#193 Light

    Hội viên mới

  • Hội Viên mới
  • 11 Bài viết:
  • 66 thanks

Gửi vào 13/09/2012 - 13:01

‎"Khi hai người yêu nhau thật sự cởi mở với nhau, khi họ không sợ lẫn nhau và không che giấu điều gì với nhau, đó là thân thiết. Khi họ có thể nói từng hay mọi điều mà không sợ rằng người kia sẽ bị xúc phạm hay tổn thương...
Nếu người yêu nghĩ rằng người kia sẽ bị xúc phạm hay tổn thương thì thân thiết chưa đủ sâu, đó chỉ là một loại dàn xếp mà thứ gì đó có thể bị tan vỡ bởi bất kì cái gì.
Khi hai người yêu nhau bắt đầu cảm thấy rằng không có gì để che giấu và mọi thứ có thể được nói, thì tin cậy đã đạt tới chiều sâu của nó. Và cho dù bạn có nói hay không thì người kia vẫn sẽ biết, vậy thì cả hai đã bắt đầu trở thành một".
(Osho)

Vui lòng Đăng nhập hoặc Đăng ký hội viên để đọc nội dung đã ẩn


Sửa bởi HannahPham: 13/09/2012 - 13:08


#194 Light

    Hội viên mới

  • Hội Viên mới
  • 11 Bài viết:
  • 66 thanks

Gửi vào 13/09/2012 - 13:48

Thưa Thầy kính yêu,


Yêu nghĩa là gì?

Prem Jyoti, yêu có các nghĩa khác nhau cho tất cả mọi người. Với nhà văn, yêu là từ. Với nghệ sĩ, yêu là mầu sắc. Với diễn viên hài, yêu là tiếng cười. Với đứa trẻ nhỏ, nó là người mẹ. Với ong, nó là mật hoa. Với hoa, nó là ánh mặt trời. Và với bò cái, nó là nhiều bò đực.

Điều đó tất cả phụ thuộc vào bạn mà yêu sẽ có nghĩa gì. Yêu là chiếc thang có nhiều bậc. Tại bậc thấp nhât nó là sinh lí, sinh học, hoá học. Nó không là gì ngoài trò chơi của các hoóc môn. Đàn ông bị hấp dẫn tới đàn bà, đàn bà bị hấp dẫn tới đàn ông. Họ nghĩ họ đang rơi vào tình yêu, nhưng nếu hoóc môn có thể cười thì chúng phải cười to bên trong bạn – bạn đang bị lừa. Điều bạn gọi là tình yêu thì không là gì ngoài sự hấp dẫn giữa các hoóc môn đực và cái. Nó là hoá chất thuần khiết; tại điểm thấp nhất nó không nhiều hơn điều đó. Nó mang tính con vật, nó là thèm khát.

Và hàng triệu người chỉ biết tình yêu ở mức thấp nhất của nó. Bởi vì những người này đã nảy sinh một tín ngưỡng lớn về từ bỏ tình yêu. Những người nghĩ rằng thèm khát là tình yêu đã tạo ra tôn giáo lớn trong đó tình yêu phải bị từ bỏ. Cả hai đều sai, bởi vì cả hai đều đã chấp nhận bậc thang thấp nhất dường như nó là tất cả. Nó không phải vậy.

Nếu bạn đi lên cao hơn chút ít, tình yêu của con người với âm nhạc không phải là hoá chất, nó không phải là mang tính hooc môn, nó không có tính sinh lí; nó có tính tâm lí. Tình yêu của con người với hoa không thể qui giản về dâm dục được. Tình yêu của con người với hội hoạ… đã có những hoạ sĩ đã hi sinh toàn thể cuộc đời mình chỉ để vẽ.

Vincent van Gogh, một trong những hoạ sĩ vĩ đại nhất, đã hi sinh bản thân mình toàn bộ chỉ để vẽ: vẽ còn quan trong hơn chính bản thân cuộc sống. Bởi vì việc vẽ ông ấy không thể làm việc được; ông ấy liên tục vẽ cho nên không có thời gian để làm việc. Anh ông ấy thường cho ông ấy đủ tiền để sống, bởi vì không ai quan tâm tới việc là hoạ sĩ của ông ấy. Và ông ấy đã là một hoạ sĩ kì lạ nữa, một thiên tài rất vĩ đại. Bất kì khi nào có một thiên tài người ta cũng phải mất hàng trăm năm để thừa nhận ông ấy. Ông ấy không phải là hoạ sĩ truyền thống. Ông ấy đã mang vào tranh vẽ cái gì đó mới, tầm nhìn mới.

Cho nên không ai đã có khả năng đánh giá được tranh của ông ấy, chúng không bán được. Bạn sẽ ngạc nhiên mà biết rằng thậm chí đến một tranh cũng không bán được khi Van Gogh còn sống; bây giờ từng bức tranh của ông ấy đều đáng giá hàng triệu đô la. Chỉ vài bức còn lại, nhiều nhất là hai trăm bức – ông ấy đã vẽ cả nghìn bức. Tất cả đều thất lạc, bởi vì không ai quan tâm gìn giữ chúng.

Ông ấy thường đem tranh của mình đi cho không bạn bè, bởi vì không ai quan tâm tới tranh ông ấy; không chỉ họ không quan tâm, họ thậm chí không đủ dũng cảm để treo tranh của ông ấy trong phòng khách của mình bởi vì mọi người sẽ cười họ. Cách tiếp cận của ông ấy tới cuộc sống và tự nhiên là mới thế. Anh ông ấy thường cho ông ấy đủ tiền hàng tuần chỉ để sống. Ông ấy sẽ ăn chỉ ba ngày trong tuần; ngày thứ tư ông ấy tiết kiệm tiền để vẽ. Bây giờ bạn có thể sống theo cách này được bao lâu?

Đến lúc ông ấy ba mươi bẩy tuổi, chỉ ba mươi bẩy thôi, ông ấy tự tử. Và bức thư ngắn ông ấy đã để lại là cực kì có ý nghĩa. Ông ấy đã viết rằng “Tôi tự tử không chống lại ai cả – tôi đã không phàn nàn chống lại bất kì ai hay cuộc sống – cuộc sống đã là sự hoàn thành lớn cho tôi. Tôi tự tử bởi vì tất cả những gì tôi muốn vẽ tôi đã vẽ rồi; bây giờ chẳng có ích gì mà sống nữa. Tôi đã làm điều tôi phải tới làm; công việc của tôi đã hoàn thành.”

Ông ấy muốn vẽ mặt trời trong tất cả các khuôn mặt có thể của nó. Trong một năm ông ấy liên tục vẽ mặt trời. Ông ấy liên tục đứng dưới mặt trời ngoài không khí. Dạ dầy ông ấy trống rỗng, ông ấy đói, và mặt trời nóng… và ông ấy liên tục vẽ bởi vì không mấy thời gian còn lại. Mặt trời làm ông ấy phát điên, nó đã là quá nhiều. Và thế rồi ông ấy tự tử, bởi vì ông ấy đã vẽ mặt trời từ lúc mặt trời mọc tới lúc mặt trời lặn, mọi khuôn mặt, mọi mầu sắc, mọi mây mù có thể. Ông ấy đã làm xong việc của mình. Ông ấy chết một cách mãn nguyện.

Bây giờ, tình yêu này cho việc vẽ, tình yêu này cho nghệ thuật, là cái gì đó cao hơn – cao hơn sinh học, cao hơn hoá chất, cao hơn sinh lí. Nó không phải là thèm khát, bạn không thể gọi nó là thèm khát được. Nó là đam mê như thèm khát hay còn nhiều hơn thế, bởi vì rất ít người chết vì người đàn bà và rất ít người chết vì người đàn ông. Nhưng người này chết vì các bức tranh của mình. Điều này mang tính tâm lí; điều này còn tốt hơn nhiều.

Nhưng vẫn có trạng thái cao hơn: tình yêu tâm linh, tình yêu của vị Phật, tình yêu của một Jesus, tình yêu của một Krishna. Nó là hoàn toàn khác. Nó thậm chí không mang tính thẩm mĩ, tâm lí; nó mang tính tâm linh. Bây giờ tình yêu có cách diễn đạt của từ bi – đam mê đã biến thành từ bi. Phật yêu toàn thể sự tồn tại, bởi vì ông ấy có quá nhiều và ông ấy phải chia sẻ nó. Ông ấy bị nặng gánh bởi tình yêu thoát ra từ ông ấy; tình yêu phải được chia sẻ với cây cối, với chim chóc, với con người, với con vật, với bất kì cái gì đến gần.

Ở mức thấp nhất khi tình yêu chỉ là thèm khát, sinh lí, nó là việc khai thác kẻ khác, nó là việc dùng kẻ khác như phương tiện. Chẳng mấy chốc nó bị kết thúc. Một khi bạn đã khai thác người đàn bà hay người đàn ông bạn mất mối quan tâm; mối quan tâm chỉ cho khoảnh khắc thôi. Khoảnh khắc người đàn bà được biết rõ với bạn thì bạn bị kết thúc với cô ấy. Bạn đã dùng người khác như phương tiện – điều này xấu, điều này vô đạo đức. Dùng người khác như phương tiện là hành động vô đạo đức nhất trong sự tồn tại, bởi vì từng con người đều là mục đích lên chính mình.

Tình yêu tâm lí biết cách hi sinh. Nghệ thuật, thơ ca, hội hoạ, âm nhạc, điệu vũ trở thành mục đích, chúng không còn là phương tiện nữa. Bạn trở thành phương tiện. Tình yêu sinh học qui giản người khác thành phương tiện; tình yêu tâm lí nâng người khác thành mục đích.

Nhưng trong thế giới tâm linh không có vấn đề phương tiện và mục đích, không có vấn đề về người khác; không có hai. Phật yêu sự tồn tại bởi vì Phật đã trở thành bản thân sự tồn tại. Không có vấn đề về ‘ta’ và ‘người’; nó không phải là đối thoại. Tại điểm của tâm thức tối thượng tình yêu không phải là đối thoại; không có mối quan hệ ta/người, nó không phải là mối quan hệ. Nó là việc chảy tràn thuần khiết của tình yêu.

Prem Jyoti, đó là nghĩa của tên bạn: Prem nghĩa là yêu, Jyoti nghĩa là ngọn lửa. Vị phật là ngọn lửa của tình yêu, chỉ là ngọn lửa thuần khiết không khói. Khói tới từ thèm khát. Khi không có thèm khát, khi bạn không muốn lấy cái gì từ tình yêu của mình, khi bạn đơn giản muốn cho, khi bạn cảm thấy biết ơn vì người khác chấp nhận tình yêu của bạn, ngọn lửa là không khói. Nó là thuần khiết, nó là vàng ròng.

Và bạn có biết không? – tình yêu bao giờ cũng vươn lên trên, cũng giống như ngọn lửa bao giờ cũng vươn lên trên. Ngọn lửa chưa bao giờ đi xuống dưới. Thèm khát giống như nước, nó đi xuống dưới; tình yêu giống như ngọn lửa, đám lửa, nó bao giờ cũng đi lên trên. Và giữa hai điều này là hiện tượng tâm lí: cái gì đó của thèm khát trong nó, đam mê, và cái gì đó của từ bi trong nó. Nó ở ngay giữa. Nó có phẩm chất nào đó của cái thấp hơn và phẩm chất nào đó của cái cao hơn với nó.

Do đó khi nhà thơ trong tâm trạng thơ ca của mình người đó gần như nhà huyền môn, nhưng đấy chỉ là vấn đề tâm trạng. Khi người đó không trong tâm trạng thơ ca người đó chỉ là người thường hay có thể còn bình thường hơn cái gọi là người thường. Bạn có thể đã quan sát điều đó: khi nhạc sĩ chìm ngập bản thân mình trong âm nhạc người đó vươn tới những đỉnh cao, những đỉnh cao phù du tới mức bạn có thể cảm thấy sự hiện diện của điều huyền bí lớn lao. Và cùng nhạc sĩ đó bạn có thể thấy ngồi trong khách sạn nào đó uống trà, nói đủ mọi điều vô nghĩa. Người đó có vẻ quá bình thường; bạn không thể tin được rằng con người này đã tạo ra âm nhạc hay thế, âm nhạc tinh tú thế!

Nếu bạn đọc thơ, nhà thơ dường như giống nhà tiên tri, một Kahlil Gibran. Nếu bạn đọc Nhà Tiên tri nó gần như là nhà tiên tri, nhưng nếu bạn gặp Kahlil Gibran và thấy ông ấy trong tâm trạng bình thường của ông ấy bạn sẽ ngạc nhiên: ông ấy là người rất hay giận dữ, ghen tị, cãi lộn. Ông ấy đi vào cơn thịnh nộ rất trẻ con, ném mọi thứ, rất mang tính sở hữu. Nếu bạn gặp Kahlil Gibran bạn sẽ ngạc nhiên… làm sao người này có thể viết ra cuốn Nhà Tiên tri được? – bởi vì cuốn sách vươn lên cùng tầm cao như Kinh Thánh, như Koran.

Nhưng người này không cư ngụ ở những chiều cao đó; chỉ thỉnh thoảng mây không có đó và nhà thơ có thể thấy mặt trời, đại dương, có thể thấy bầu trời rộng mở và có thể cho bạn thoáng nhìn về nó trong thơ ca của ông ấy, trong âm nhạc của ông ấy. Nhưng chẳng mấy chốc mây lại kéo tới và mặt trời không sẵn có nữa… và nhà thơ là tầm thường như bạn hay thậm chí còn tầm thường hơn, bởi vì khi bạn rơi khỏi thoáng nhìn bạn rơi vào chiều sâu, chỉ để giữ cân bằng.

Cho nên bạn có thể tìm thấy một nhà thơ say, nằm dài trong cống rãnh như con chó, hét lên những điều vô nghĩa, và cùng nhà thơ đó đem tới những bông hoa đẹp thế từ cái không biết. Cho nên ở giữa cả hai điều này sẽ có cùng nhau; nó là hiện tượng trộn lẫn. Hãy vươn lên từ cái thấp, nhưng đừng dừng lại ở giữa. Hãy cứ vươn lên cái cao nhất.

Khi tôi nói về tình yêu tôi bao giờ cũng ngụ ý cái cao nhất, với một khác biệt: khi người khác nói về cái cao nhất họ phủ nhận cái thấp nhất; tôi không phủ nhận nó, tôi chấp nhận nó. Tôi muốn dùng nó như bàn đạp. Cái thấp hơn phải được làm thuần khiết bởi cái cao hơn. Cái thấp hơn phải được biến đổi bởi cái cao hơn, không bị phủ nhận, không bị bác bỏ. Nếu bạn bác bỏ nó, nó còn dai dẳng. Nếu bạn bác bỏ nó, nếu bạn kìm nén nó, nó trả thù. Nó làm cho bạn xấu hơn bạn đã từng vậy trước đây.

Người đàn bà với đứa trẻ mới đẻ, đứng tiếp trong hàng trong phòng chờ đông đúc ở trạm của Hội phúc lợi trẻ em, được đưa vào trong văn phòng của bác sĩ bởi một cô y tá chịu trách nhiệm.

Bác sĩ khám cho đứa bé, và thế rồi hỏi người đàn bà này, “Nó ăn bằng sữa mẹ hay ăn bằng chai?”

“Ăn sữa mẹ ạ,” cô ấy đáp.

“Cô cởi áo xuống tới eo đi,” ông ta ra lệnh. Cô ấy làm vậy và ông ta kiểm tra cô ấy. Ông ta nhấn vào từng vú, tăng và giảm sức nhấn. Ông ta vắt và kéo từng đầu vú. Đột nhiên ông ta nhận xét, “Chẳng có gì ngạc nhiên đứa trẻ này đang bị suy dinh dưỡng – cô không có sữa.”

“Cũng tự nhiên thôi,” cô ấy đáp. “Tôi là cô nó, Nhưng tôi mừng là tôi đã tới.”

Nếu bạn cứ kìm nén mọi thứ, thế thì trên bề mặt bạn có thể trông như thánh nhân, nhưng chỉ trên bề mặt thôi. Tốt hơn cả hãy là tội đồ trên bề mặt và là thánh nhân ở trung tâm hơn là điều ngược lại.

Cô hầu già bước xuống phố với ánh đèn mờ thì một kẻ cướp đường nhảy xuống từ bụi cây. “Nộp tiền đây!” hắn ta ra lệnh.

“Tôi chẳng có đồng nào,” cô ấy xoay xở đáp lại.

Hắn ta tiến hành lục soát kĩ càng cô ấy. Mọi chỗ che giấu đều bị lục soát.
“Tao đoán là mày nói thật,” cuối cùng hắn lẩm bẩn một cách giận dữ. “Mày không có đồng nào theo mình cả.”

“Trời ơi,” cô ấy rền rĩ, “đừng dừng lại bây giờ! Tôi sẽ viết cho ông một séc!”

Tôi không thiên về kìm nén cái thấp hơn. Cái thấp hơn phải được nâng lên những đỉnh cao, cái thấp hơn phải được cho đôi cánh. Với sự sáng suốt, với hiểu biết, điều đó là có thể. Nếu bạn phủ nhận cái thấp hơn bạn sẽ không bao giờ có khả năng đạt tới cái cao hơn, bởi vì bậc thấp hơn là bước cần thiết. Vâng, hãy vượt ra ngoài nó, nhưng bạn có thể vượt ra ngoài nó chỉ nếu bạn không bác bỏ nó. Hãy dùng nó, nhưng hãy nhớ đừng trở nên bị ám ảnh bởi nó. Hai điều này phải được ghi nhớ: một là, không bị ám ảnh bởi nó, không dừng tại nó, và hai là, không bác bỏ và phủ nhận nó mà dùng nó làm bàn đạp.

Hãy khéo léo. Từ của Phật là upaya – khéo léo. Và khi ông ấy nói “upaya,” ông ấy ngụ ý hãy rất nghệ thuật trong việc biến đổi cuộc sống của bạn. Nó chỉ là tiềm năng, hạt mầm, nhưng nó có thể trở thành cái cây lớn và nó có thể nở hoa vào thời điểm riêng của nó. Và khi cây nở hoa, khi hàng nghìn hoa đã nảy sinh trên cành cây, có niềm vui lớn trong việc là cây, niềm cực lạc lớn lao.

Bạn cũng là hạt mầm – hãy trở thành cây. Hạt mầm có thể xấu – hạt mầm gần như bao giờ cũng hiện hữu; rễ có thể xấu, nhưng hãy nhớ, chính là trên rễ mà cây phải lớn lên. Rễ phải được dùng; không có rễ sẽ không có việc nở hoa.

Không có hấp dẫn sinh lí sẽ không có sự trưởng thành tâm lí. Và không có chuyện tình tâm lí với nghệ thuật, âm nhạc, điêu khắc, không có khả năng của tình yêu tâm linh. Nhà thơ và hoạ sĩ và vũ công và nhạc sĩ là bước cần thiết hướng tới việc trở thành vị phật.

Trích từ “Dhammapada: Con đường của Phật – Tập 6” – Osho

Vui lòng Đăng nhập hoặc Đăng ký hội viên để đọc nội dung đã ẩn



Thanked by 6 Members:

#195 Light

    Hội viên mới

  • Hội Viên mới
  • 11 Bài viết:
  • 66 thanks

Gửi vào 13/09/2012 - 14:10

Tình yêu – Nụ hoa rất mong manh (Osho)


Tại sao chúng ta không có khả năng yêu?

Mỗi đứa trẻ sinh ra mang một tình yêu rất lớn, lớn hơn cả khả năng nó có thể mang trong mình. Trẻ con được sinh ra như tình yêu. Cha mẹ không thể mang tình yêu đến cho chúng. Họ chỉ có sự cố hữu mà không hề có tình yêu. Họ làm như rằng rất yêu chúng. Họ nói “chúng ta yêu con” nhưng những gì họ làm thì không phải là tình yêu. Kiểu họ đối xử với con cái chỉ gây tổn thương và chẳng hề tôn trọng. Thực tế cha mẹ không tôn trọng con cái, thậm chí họ chẳng nghĩ cần phải tôn trọng. Họ không cho rằng một đứa trẻ cũng là một cá thể. Với họ trẻ con là vấn đề. Nếu đứa trẻ hiền lành thì nghĩa là tốt, không phá phách là tốt, nếu không làm phiền họ nữa thì càng tốt. Và đứa trẻ phải trở thành ngoan ngoãn như vậy. Nhưng như vậy là không hề có sự tôn trọng và tình yêu nào ở đây. Chính họ không hiểu được tình yêu là thế nào. Vợ không yêu chồng, chồng không yêu vợ, tình yêu chẳng hề tồn tại ở đây, chỉ có sự chèn ép, sở hữu, ghen tuông... đã phá vỡ đi tình yêu.

Tình yêu – nụ hoa rất mong manh. Nó cần được nâng niu, gìn giữ, cần nuôi dưỡng để cứng cáp và lớn lên. Tình yêu với một đứa trẻ rất mong manh bởi vì trẻ em rất dễ tổn thương, thân thể thật mềm yếu. Bạn nghĩ xem, nếu để một đứa trẻ một mình liệu nó sống được không? Điều này cũng như với tình yêu. Để tình yêu đơn độc? Cha mẹ không biết yêu con. Hãy nhớ về chính cha mẹ của các bạn. Tôi không nói họ mang trên mình trách nhiệm nhưng họ thật là cay nghiệt. Hãy thử quay về câu chuyện Adam, Eva và Chúa Trời. Đến ngay cả Chúa Trời người cha sinh ra Adam, Eva cũng chẳng hề tôn trọng con mình. Tại sao ông ta lại ra lệnh “hãy làm điều này”, “không được làm việc này”, và ông cũng làm tất cả hình phạt giống như cha mẹ vẫn làm với con cái. “Không được ăn quả của cây này” và khi Adam ăn, cha của họ là Chúa Trời tức giận đuổi họ ra khỏi vườn địa đàng. Việc đuổi đánh trẻ con luôn tồn tại. Mỗi kẻ làm cha mẹ đều đã từng dọa đuổi con mình ra khỏi nhà, bảo chúng cút đi nếu không biết nghe lời, không biết ngoan ngoãn. Tất nhiên đứa trẻ sợ hãi. Bị đuổi ra ngoài cuộc sống hỗn loạn kia ư? Vì thế đứa trẻ buộc phải biết cách gian dối. Nó chẳng muốn cười nhưng mẹ nó tới, nó muốn có sữa uống, nó sẽ cười. Bây giờ đã trở thành vấn đề “chính trị”, những bài học vỡ lòng về chính trị! Trong tâm khảm nó là sự căm ghét vì người ta đã không tôn trọng nó, nó cảm thấy sự đau đớn vì không được yêu thương. Người ta buộc nó phải làm mọi cái rồi sau đó sẽ được yêu thương. Tình yêu bỗng trở thành có điều kiện. Đầu tiên nó phải trở nên xứng đáng thì mới được tình yêu của cha mẹ. Vì thế nó bắt đầu phải trở thành xứng đáng, bắt đầu giả tạo, nó mất đi giá trị chân thực của mình. Chẳng bao lâu nó mất đi cả sự tôn trọng chính bản thân và thấy nó chẳng có gì là giá trị hết. Trong đầu đứa trẻ bỗng xuất hiện trăm lần câu hỏi “Đúng họ là cha mẹ của mình không hay mình là con nuôi của họ. Hay họ lừa mình vì chẳng thấy họ yêu mình chút nào”. Cả ngàn lẻ một lần đứa trẻ thấy tia giận dữ trong mắt cha mẹ, nét ghê gớm trên khuôn mặt họ chỉ vì những lỗi lầm nhỏ bé của chúng. Làm sao đứa trẻ có thể giải thích được điều đó? Chúng chỉ thấy thật bất công. Nhưng chúng buộc phải chấp nhận, buộc phải coi đó là điều phải như vậy. Và dần dần chúng có khả năng chấp nhận cả tính sát nhân. Tình yêu chỉ phát triển trong tình yêu, tình yêu đòi hỏi không gian của tình yêu – đó là điều luôn phải nhớ. Cần một sự lan tỏa đến xung quanh. Nếu người cha, người mẹ không chỉ yêu con mà họ còn yêu nhau, bầu không khí gia đình được tình yêu chiếu sáng, đứa trẻ sẽ lớn lên là đứa trẻ biết yêu thương, nó chẳng bao giờ phải tự hỏi “tình yêu như thế nào?”, nó hiểu về điều đó như là tất nhiên, là nền tảng cuộc sống của nó.

Nhưng điều này không xảy ra, đáng tiếc rằng điều đó chẳng xảy ra cho đến nay. Cả chính bạn nữa cũng đã được cha mẹ bạn dạy theo phương pháp áp đặt. Bạn thử quan sát chính bạn đi. Nếu bạn là đàn bà, cứ quan sát bạn sẽ thấy gần như lặp lại những hành động của mẹ mình. Nếu bạn là đàn ông, bạn sẽ nhận thấy bạn giống ai? Con người tiếp tục lặp lại, tiếp tục bắt chước chẳng khác gì loài khỉ. Bạn bắt chước cha mẹ mình và điều đó cần được phá bỏ.Chỉ khi nào bạn hiểu được như thế nào là tình yêu còn không thì bạn chỉ là một dạng méo mó.

Bước đầu tiên – bạn hãy tách ra khỏi sự ảnh hưởng của cha mẹ mình. Ở đây tôi không hề đả động rằng không tôn trọng cha mẹ mình. Tôi sẽ là người cuối cùng nếu buộc phải nói điều này. Tôi cũng không nói rằng phải bỏ cha mẹ mình đi đâu, tôi nói rằng cần phải loại bỏ những ảnh hưởng “tiếng nói của cha mẹ” ở tận bên trong bạn, như xóa đi chương trình đặt sẵn, như bỏ đi chiếc đĩa hát cũ kỹ trong chính bạn… Hãy bỏ tất cả những ảnh hưởng đó và bạn sẽ thật ngạc nhiên rằng bên trong bạn bỗng trở nên hoàn toàn tự do. Lúc đầu có thể bạn thấy như mình làm tổn thương đến cha mẹ mình hay làm cha mẹ giận mình nhưng thật sự mỗi con người đều khiến cha mẹ mình bị tổn thương. Nhưng làm sao bạn có thể bị cha mẹ giận dỗi khi mà chính họ đã tạo cho bạn những điều không hay đến thế và chẳng bao giờ hiểu ra điều tồi tệ họ đã làm?

Họ mong muốn cho bạn điều tốt lành nhưng họ có làm được điều đó không? Điều mong muốn này chẳng bao giờ thành hiện thực. Họ muốn điều hạnh phúc cho con cái mình là sự thật nhưng họ không làm được. Chính họ cũng không có một chút nào là hạnh phúc. Họ chỉ là những người máy, hiểu biết và không hiểu biết, đúng mực hay không đúng mực. Họ sẽ tạo ra một môi trường cho đứa trẻ , mà sớm muộn nó sẽ biến thành một người máy. Nếu bạn muốn thành một con người mà không là cái máy, hãy tách rời khỏi cha mẹ mình. Bạn đơn giản hãy quan sát. Đây là công việc khó khăn nhưng bạn cần làm ngay lập tức. Bạn luôn phải chú ý quan sát chính hành động của mình. Hãy quan sát, mẹ bạn đang ở bên cạnh, đang sát sao hướng bạn theo ý của bà, bạn hãy không để cho điều đó xảy ra! Hãy làm điều gì đó hoàn toàn mới, điều mà mẹ của bạn không bao giờ có thể tưởng tượng được.

Ví dụ, người yêu của bạn ngắm nghía một người đàn bà khác. Bạn hãy tự quan sát mình xem bạn sẽ làm gì! Bạn có định làm giống như mẹ mình khi thấy bố bạn cũng đang liếc nhìn một người đàn bà khác? Nếu bạn làm như thế bạn sẽ chẳng bao giờ hiểu được tình yêu là gì, bạn chỉ làm một dạnh bắt chước, lặp lại một câu chuyện cũ kỹ, một màn kịch dở lặp lại mà bạn là diễn viên. Hãy đi ra khỏi điều đó! Hãy làm một điều gì đó mới mẻ mà không bao giờ xuất hiện trong đầu của cha mẹ bạn. Những điều mới mẻ đó cần phải mang đến trong sự tồn tại của bạn, chỉ khi đó tình yêu mới có thể cất lên tiếng ca.
Bước thứ hai… con người ta nghĩ rằng họ chỉ có thể yêu khi họ tìm thấy một người xứng đáng với họ. Điều đó thật sự vớ vẩn. Bạn chẳng bao giờ tìm ra con người đó cho mình. Có người cho rằng họ chỉ yêu một người đàn ông hay đàn bà là hoàn hảo. Đó cũng là điều nhảm nhí. Chẳng bao giờ có ai hoàn hảo hết, mà nếu có thì họ cũng chẳng quan tâm đến tình yêu của bạn. Để bạn rung động và lớn lên trong tình yêu chẳng cần phải có sự hoàn hảo nào hết. Tình yêu không cần phải làm điều gì. Người yêu là người biết yêu cũng như người đang sống biết thở, ăn và ngủ. Bạn không thể nói “không khí giờ không trong sạch nên tôi không thở nữa”. Bạn sẽ thở khi bạn ở Los-Angeles hay ở Bombay, bạn sẽ thở ở khắp nơi dù không khí có ô nhiễm hay độc hại. Nếu bạn đói bạn sẽ ăn bất kể cái gì có thể cho vào miệng. Khi bạn ở hoang mạc, cơn khát khiến bạn uống tất cả mọi thứ nước, bạn chẳng thể đòi hỏi coca-cola hay thứ nước bổ dưỡng nào. Một người còn sống đơn giản là biết yêu. Yêu cũng là một chức năng tự nhiên. Vậy nên bước thứ hai là đừng đòi hỏi sự hoàn hảo không thì bạn sẽ chẳng bao giờ tìm thấy tình yêu, chẳng biết sự rung động. Người mà luôn đòi hỏi sự hoàn hảo là người chán ngán và thần kinh. Nếu họ có tìm được người yêu họ thì vì sự đòi hỏi hoàn hảo, tình yêu cũng sẽ bị mất đi do sự đòi hỏi này.

Khi người đàn ông yêu người đàn bà hay người đàn bà yêu người đàn ông họ lập tức đòi hỏi. Người đàn bà buộc người đàn ông trở nên hoàn hảo đơn giản vì anh ta yêu cô. Tại sao không? Anh ta thành hoàn hảo chẳng nhẽ là tội lỗi? Tự dưng, bây giờ anh ta phải hoàn hảo, phải không có một điều gì dở hết vì anh yêu người đàn bà đó. Giờ anh ta không là con người như trước nữa mà phải là Superman hoặc phải là kẻ giả dối. Tất nhiên thành superman quá khó nên anh ta buộc thành kẻ lừa dối. Anh ta bắt đầu nói dối, đóng kịch, lừa đảo…

Hãy nhớ rằng đừng bao giờ đòi hỏi sự hoàn hảo. Bạn chẳng có quyền gì để đòi hỏi hết. Nếu ai yêu bạn, bạn hãy biết ơn về điều đó mà đừng đòi hỏi gì vì họ đâu có trách nhiệm phải yêu bạn. Nếu ai yêu bạn đó là điều tuyệt diệu hãy run rẩy trước điều hạnh phúc này!

Nhưng con người không biết run rẩy vì hạnh phúc. Vì những điều ngớ ngẩn họ phá vỡ mọi khả năng yêu thương. Họ chẳng mấy quan tâm đến tình yêu và những niềm vui của tình yêu mang đến, họ chỉ quan tâm đến cái Tôi của chính mình.

Tình yêu là một chức năng tự nhiên như hô hấp. Khi bạn yêu ai, bạn đừng đòi hỏi gì ở người bạn yêu vì điều đó như bạn đang tự đóng sập cánh cửa đến với tình yêu. Đừng kỳ vọng. Nếu điều gì đến hãy đón nhận với lòng biết ơn. Điều gì không đến nghĩa là cần thiết phải không xảy ra. Bạn không nên chờ đợi những gì không đến.

Nhưng hãy nhìn những con người xung quanh. Họ đã tiếp nhận lẫn nhau thật không có chút gì suy nghĩ. Nếu vợ bạn nấu cho bạn bữa cơm chẳng bao giờ bạn biết cám ơn. Tôi không bảo bạn hãy thể hiện điều đó bằng lời nói nhưng nó phải thể hiện trong ánh mắt của bạn. Bạn chẳng quan tâm dường như việc làm đó là nghĩa vụ của vợ bạn. Nếu chồng bạn đi kiếm tiền nuôi bạn và gia đình, bạn có biết ơn chồng bạn vì điều đó? Hay bạn cho rằng đàn ông thì phải làm việc đó. Đó là sự thông thái của bạn! Tình yêu lớn lên bằng cách nào? Tình yêu chỉ có thể phát triển trong bầu không khí của tình yêu, trong sự cám ơn và trân trọng, không đòi hỏi, không kỳ vọng. Đó là điều cần nhớ!

Bước thứ ba – Trước khi nghĩ đến nhận tình yêu hãy hiến dâng. Nếu bạn mang đi cho nhất định bạn sẽ nhận về. Con người chỉ quan tâm đến việc làm sao nhận được nhiều, nắm giữ được nhiều mà chẳng muốn cho đi. Họ cho chỉ mong để nhận về điều gì đó. Thật sự đó là một phi vụ làm ăn thì đúng hơn. Họ luôn tiến đến một điều rằng họ cho ít nhưng nhận về nhiều hơn đó là một vụ kinh doanh có kết quả. Tình yêu không phải là phi vụ làm ăn và nó thật đẹp cũng bởi vì nó chẳng liên quan gì đến business hết. Mọi thứ tự nhiên tồn tại quanh chúng ta đều chẳng liên quan đến chuyện kinh doanh này. Chim chóc, cây cối… đang lớn lên quanh bạn chẳng phải là business nào hết. Chính trong bầu không khí tự nhiên đó tình yêu mới lớn lên. Bạn đừng quan tâm và chờ đợi bạn nhận được những gì nữa?

Điều này đã xảy ra và còn đang đi sẽ đến đúng bằng chính con đường nó đã đi. Đừng nên đòi hỏi điều gì hết. Khi bạn đòi hỏi là nó sẽ chẳng đến nữa. Khi bạn đòi hỏi nó không thành sự thật nữa. Vậy nên hãy cho đi. Đầu tiên là cho. Thoạt tiên điều này thật khó khăn vì cả cuộc sống bạn đã được dạy rằng đừng cho mà hãy nhận. Bạn phải vượt qua chính mình. Cơ bắp bạn co cứng lại, tim bạn lạnh giá, bạn lạnh lẽo vô cảm. Những bước ban đầu thật khó khăn nhưng dần dần từng bước bạn sẽ đạt được điều đó và như dòng sông nước bắt đầu chảy. Đầu tiên hãy tách ra khỏi cha mẹ mình. Tách khỏi cha mẹ là bạn tách khỏi ảnh hưởng của xã hội, bạn tách ra khỏi sự uốn nắn, sự giáo dục mà họ áp đặt cho bạn. Bạn trở thành một cá nhân độc lập. Lần đầu tiên bạn không còn là một phần tử của đám đông nữa bạn trở thành một cá nhân đúng nghĩa, bạn tồn tại trên chính đôi chân mình đó chính là sự lớn lên, đó chính là sự trưởng thành của một con người.

Một người trưởng thành là người không cần phải có cha mẹ bên cạnh. Người trưởng thành là người hạnh phúc trong sự đơn độc của mình, sự đơn độc đó cũng như bài ca, như một lễ hội. Người trưởng thành là người hoàn toàn có thể hạnh phúc với chính mình. Sự cô độc của họ không là đơn côi, sự tách riêng của họ chính là sự hợp nhất, đó chính là tính Thiền. Người đó hoàn toàn tự do với sự nỗi buồn của cha mẹ và chính cái đẹp ở đây là chỉ có người trưởng thành cảm nhận được sự biết ơn công sinh thành của cha mẹ. Có một điều nổi lên nữa rằng chỉ những con người đó mới có thể tha thứ cho cha mẹ mình. Họ hiểu được nỗi đau và tình yêu đến với cha mẹ mình, họ hiều một cách sâu sắc về điều đó vì chính họ cũng phải chịu một hình thức như vậy. Họ có thể khóc nhưng họ không giận dữ, họ làm tất cả để giúp đỡ cha mẹ mình tiến đến một sự độc lập hoàn toàn, đến đỉnh cao của sự cô đơn.

Tác giả: Osho
Dịch giả: Thùy Dương

Vui lòng Đăng nhập hoặc Đăng ký hội viên để đọc nội dung đã ẩn


Sửa bởi HannahPham: 13/09/2012 - 14:11







Similar Topics Collapse

1 người đang đọc chủ đề này

0 Hội viên, 1 khách, 0 Hội viên ẩn


Liên kết nhanh

 Tử Vi |  Tử Bình |  Kinh Dịch |  Quái Tượng Huyền Cơ |  Mai Hoa Dịch Số |  Quỷ Cốc Toán Mệnh |  Địa Lý Phong Thủy |  Thái Ất - Lục Nhâm - Độn Giáp |  Bát Tự Hà Lạc |  Nhân Tướng Học |  Mệnh Lý Tổng Quát |  Bói Bài - Đoán Điềm - Giải Mộng - Số |  Khoa Học Huyền Bí |  Y Học Thường Thức |  Văn Hoá - Phong Tục - Tín Ngưỡng Dân Gian |  Thiên Văn - Lịch Pháp |  Tử Vi Nghiệm Lý |  TẠP CHÍ KHOA HỌC HUYỀN BÍ TRƯỚC 1975 |
 Coi Tử Vi |  Coi Tử Bình - Tứ Trụ |  Coi Bát Tự Hà Lạc |  Coi Địa Lý Phong Thủy |  Coi Quỷ Cốc Toán Mệnh |  Coi Nhân Tướng Mệnh |  Nhờ Coi Quẻ |  Nhờ Coi Ngày |
 Bảo Trợ & Hoạt Động |  Thông Báo |  Báo Tin |  Liên Lạc Ban Điều Hành |  Góp Ý |
 Ghi Danh Học |  Lớp Học Tử Vi Đẩu Số |  Lớp Học Phong Thủy & Dịch Lý |  Hội viên chia sẻ Tài Liệu - Sách Vở |  Sách Dịch Lý |  Sách Tử Vi |  Sách Tướng Học |  Sách Phong Thuỷ |  Sách Tam Thức |  Sách Tử Bình - Bát Tự |  Sách Huyền Thuật |
 Linh Tinh |  Gặp Gỡ - Giao Lưu |  Giải Trí |  Vườn Thơ |  Vài Dòng Tản Mạn... |  Nguồn Sống Tươi Đẹp |  Trưng bày - Giới thiệu |  

Trình ứng dụng hỗ trợ:   An Sao Tử Vi  An Sao Tử Vi - Lấy Lá Số Tử Vi |   Quỷ Cốc Toán Mệnh  Quỷ Cốc Toán Mệnh |   Tử Bình Tứ Trụ  Tử Bình Tứ Trụ - Lá số tử bình & Luận giải cơ bản |   Quẻ Mai Hoa Dịch Số  Quẻ Mai Hoa Dịch Số |   Bát Tự Hà Lạc  Bát Tự Hà Lạc |   Thái Ât Thần Số  Thái Ât Thần Số |   Căn Duyên Tiền Định  Căn Duyên Tiền Định |   Cao Ly Đầu Hình  Cao Ly Đầu Hình |   Âm Lịch  Âm Lịch |   Xem Ngày  Xem Ngày |   Lịch Vạn Niên  Lịch Vạn Niên |   So Tuổi Vợ Chồng  So Tuổi Vợ Chồng |   Bát Trạch  Bát Trạch |