Bất Thường
Lou
20/02/2016
Tệ nạn mua bán bằng cấp ở VN
Năm 2010, hai tác giả Pháp Philippe Papin và Laurent Passicousset có viết một cuốn sách (1) có tựa đề là "Vivre avec les Vietnamiens" (có nghĩa là "Sống với người Việt"). Phải công nhận là sau khi đọc qua những trang (dịch), tác giả rất am hiểu về người Việt, có khi còn am hiểu hơn các chính người Việt. Đọc những sách loại này không chỉ có hiệu quả biết người ngoài nghĩ gì về người Việt, mà nó còn giúp chúng chúng ta hiểu về chúng ta hơn. Tác giả dành ra một chương viết về nạn tham nhũng trong học thuật và giáo dục, cụ thể là chuyện mua bán bằng cấp. Đọc rất ... nhức nhối.
Ở Việt Nam, trong những câu chuyện "trà dư tửu hậu" thường thường dẫn về chuyện tham nhũng, kể cả chuyện mua chức và mua bằng cấp. Người ta nói cụ thể giá của mỗi loại bằng cử nhân, cao học hay tiến sĩ là bao nhiêu, thậm chí còn có khác biệt giữa miền Nam và miền Bắc. Mấy người từ miền Nam thường trả giá cao hơn (vì mấy người nhận tiền nghĩ rằng dân miền Nam làm ra tiền nhiều hơn). Dĩ nhiên, chỉ là những chuyện [nói theo tiếng Anh là] anecdote, chứ chẳng có chứng cứ có hệ thống nào cả. Mà, trớ trêu một điều là ở Việt Nam thì anecdote phần lớn lại là chuyện thật.
Trong trích đoạn dưới đây, Philippe Papin và Laurent Passicousset viết khá cụ thể về việc mua bán chức quyền ra sao. Người ta mua luôn cả chức đại biểu Quốc hội, và cũng có trả giá đàng hoàng. Một chức vụ trung bình ở Bộ Ngoại giao là 15000 EUR. Còn trang giáo dục thì hai tác giả này cho biết một chức vụ giáo viên trung học cấp tỉnh tốn khoảng 3000 EUR. Riêng cái giá một bằng tiến sĩ kinh tế là 12000 EUR (4000 cho người viết hay dịch mướn, 8000 cho ông thầy hướng dẫn luận án dỏm). Không thấy hai tác giả này nói trong các lĩnh vực khác như tướng tá trong quân đội có nạn mua bán hay không. Nhưng với "phong trào" này thì chắc việc mua bán chức quyền xảy ra ở khắp các ngành và các cấp.
Dĩ nhiên, không phải ai cũng mua bán bằng cấp; trong thực tế, tôi biết vẫn có những người học hành tử tế và họ không tham dự vào các thương vụ giáo dục. Nhưng trong một xã hội mà ngay cả cái đền thiêng giáo dục còn bị đồng tiền chi phối và biến thành một thương trường thì những người sống đàng hoàng cũng bị mang tiếng oan. Đúng như một bạn đọc hôm qua viết cho tôi "Trong thế giới người gù, thì người thẳng lưng bị coi là dị dạng."
====
(1)
Một số chương của cuốn sách được dịch sang tiếng Việt và đăng nhiều kì trên trang Ba Sàm:
====
Trích từ
Các yếu tố làm tình hình thêm trầm trọng : phân quyền và mua quan bán chức
[...]
Hơn nữa, tham nhũng đã mở rộng ra đến cả việc tuyển chọn công chức : phải chi một khoản lớn mới có được một chân trong bộ máy Nhà nước. Nói cách khác, một số vị trí là hoàn toàn do mua bán. Điều này không phải bí mật Nhà nước : ở Việt Nam ai cũng nói tới hiện tượng này và các báo miền Nam, bao giờ cũng táo bạo hơn, còn đăng những bức biếm hoạ xuất sắc về đề tài này. Một bức trong số đó cho thấy một chánh văn phòng gạt bỏ những hồ sơ xin việc ghi chữ “năng lực và bằng cấp” mà chỉ lấy hồ sơ chứa đầy đô la ; một bức khác vẽ một chiếc ghế ở tít trên cao một cầu thang làm bằng các phong bì chồng lên nhau.
Thông lệ này phổ biến nhanh chóng và từ đầu năm 2009 đến giờ, người ta nói về đề tài này khá thoải mái. Báo chí, lấy cớ ca ngợi các hình phạt do nhà chức trách ban ra, tha hồ kể chi tiết các trường hợp mua quan bán chức. Dần dà, độc giả hiểu ra rằng tính chất mua bán đã hằn sâu trong cả bộ máy Nhà nước, từ trên xuống dưới. Các nhà chức trách không thể không hành động. Hồi mùa thu 2010, một đại biểu quốc hội đã đặt câu hỏi về vấn đề này (nếu không được cho phép thì ông đã không thể liều mạng như vậy). Ngay trước hôm ông phát biểu, nguyên phó trưởng ban Tổ chức Đảng đầy quyền uy đã lên án tính chất mua bán đang gạt bỏ các nhân tài. Hai ngày sau, Bộ trưởng bộ Công Thương công khai chỉ trích căn bệnh mua quan bán chức đang “di căn”. Chính quyền chính thức công nhận hiện tượng này. Dưới sức ép dư luận, người ta bắt đầu nghe thấy nói về việc công khai tài sản mà các Bộ trưởng và Chủ tịch Hội đồng nhân dân phải làm trước khi nhậm chức, nhưng trên thực tế họ không bao giờ làm.
Việc mua quan bán chức này không hẳn là mới. Nó tồn tại từ giữa thập niên 1990. Người ta biết chuyện ông bộ trưởng nọ vừa mới được bổ nhiệm đã phải đợi 6 tháng để có đủ tiền trả cho cái ghế của mình trước khi được ngồi vào đó. Gần đây hơn, năm 2007, một nữ chủ doanh nghiệp một thành phố lớn phía Bắc đã đề xuất chi 80 ngàn EUR để được một chân đại biểu quốc hội : ít quá, nếu so với những đề xuất khác, nên bà này đã bị loại từ vòng sơ tuyển do Mặt trận tổ quốc tổ chức, mà lọt qua vòng này thì coi như được bầu. Trái lại, năm 2009, cũng khoản tiền ấy đã đủ để mua chức phó giám đốc một doanh nghiệp lớn của Nhà nước mà chúng tôi tránh không nói tên. Năm 2010, nghe nói ngay cả Ban chấp hành trung ương Đảng cũng không thoát khỏi hiện tượng này…
Khu vực đại học đặc biệt bại hoại từ năm 2009 khi Nhà nước triển khai đề án đào tạo hơn 2 vạn công chức trở thành tiến sĩ. Năm 2010, giá một luận án kinh tế là 12 000 EUR : 4.000 cho sinh viên viết thuê cho tiến sĩ tương lai (nếu cần thì dịch từ một khóa luận Liên xô từ đời nảo đời nào), 8.000 cho ông thầy hướng dẫn luận án rởm, thế là viên công chức nhà ta có được tấm bằng danh giá (dù sẽ chóng mất giá thôi) hanh thông quan lộ. Chúng ta hãy xem số tiền đó khủng khiếp đến mức nào : 8.000 EUR là ba năm dạy học của một giáo sư Việt Nam đổi lấy một con dấu. Để so sánh, có thể tưởng tượng một giáo sư Pháp nhận một vali 100 000 EUR miễn thuế…
Từ năm 2005, tệ mua quan bán chức lan nhanh đến cả những vị trí bình thường. Một nữ hiệu trưởng, một trưởng phòng bưu điện, một nhân viên địa chính, một công an hay một lái xe đều phải trả những khoản tiền lớn mới được nhận vào làm. Một vị trí trung bình ở bộ Ngoại giao, ít bổng lộc, được thương lượng với giá 15 000 EUR, nếu là vị trí có thể được cử sang các sứ quán Việt Nam ở nước ngoài thì còn cao hơn nhiều. Một chân công nhân doanh nghiệp Nhà nước ở Hà Nội có giá từ 600 đến 800 EUR. Một chân giáo viên tỉnh lỵ giá trung bình 3 000 EUR.
Chúng ta cùng lấy một thí dụ cụ thể : cô gái tên Phương chấp nhận nói chuyện với chúng tôi vì chúng tôi quen gia đình cô. Năm nay (2010), Phương 23 tuổi, tốt nghiệp marketing và tài chính tháng 6/2009. Cô mong tìm được việc làm trong cơ quan Nhà nước, ổn định hơn, có nhiều phúc lợi xã hội, được tổ chức cho đi nghỉ mát, giờ làm thoải mái hơn, và, cô nói với một sự ngây thơ đáng ngưỡng mộ : “có nhiều cơ hội kiếm tiền hơn trong tương lai vì ngân hàng quốc doanh kiểm soát tất cả”. Không do dự, tháng 1/2010, cô mua một chân nhân viên thường trong một ngân hàng quốc doanh ở Hà Nội, với khoản tiền còm là 16 000 EUR, cô trả bằng tờ xanh đô la Mỹ. Cô kể chúng tôi nghe điều này với giọng vô cùng tự nhiên, như thể đương nhiên là phải thế.
Khi cô kể chuyện gia đình cô bàn bạc quyết định chuyện mua chỗ làm như thế nào (vì bố mẹ cô mới là người trả tiền chứ cô chẳng có xu nào), chúng tôi hiểu là vấn đề không phải là việc mua chỗ làm ấy, mà là việc đầu tư vào đấy có tốt không, có hiệu quả không, chỗ ấy có đảm bảo không. Nếu bỏ ra 16 000 EUR, thì bao lâu mới thu lại được ? Liệu vài năm sau con bé có bị đuổi vì một lý do trời ơi nào đấy để dành chỗ cho một đứa khác cũng chấp nhận trả tiền không ?
Còn về đường đi của đồng tiền, chúng tôi không biết chính xác số tiền trong phong bì được chia chác như thế nào, dù đương nhiên là nó sẽ được chia nhỏ cho tất cả mọi mắt xích trong “đường dây tuyển dụng”, một đường dây dài và lên rất cao. Trái lại, chúng tôi biết đích xác một phó giám đốc chi nhánh quận của một ngân hàng quốc doanh ở Hà Nội kiếm được 40 ngàn EUR hối lộ mỗi năm, chủ yếu là từ các món quà nhỏ anh ta nhận được để dựng hồ sơ vay vốn ưu đãi. Dù Phương không phải là phó giám đốc, nhưng nhẩm nhanh thì cũng thấy số đầu tư ban đầu của cô sẽ chóng hoàn vốn thôi, cùng lắm cũng chỉ 2 năm. Cô chỉ có mỗi việc là làm sao đừng để bị sa thải trong hai năm ấy, nếu không thì mất hết. Nên thể nào cô cũng ngoan với các sếp, rất ngoan. Chu trình tham nhũng tạo ra kỷ luật…
Dù sao, trong khu vực công (khu vực tư có vẻ ít bị ảnh hưởng hơn), thường là một người mang nợ mới được đi làm. Để hoàn vốn, làm sao mà không rơi vào vòng xoáy tham nhũng cho được ? Một khi đã mua được chỗ làm rồi thì phải làm sao kiếm lại đủ số tiền ấy, trả cho bố mẹ, và trong nhiều trường hợp (không phải của Phương) thì còn phải trả nợ những người mình đã vay. Khách quan mà nói, làm sao tránh khỏi cám dỗ kiếm tiền bù lại số mình đã bỏ ra bằng cách tuyển cấp phó theo đúng cách ngày xưa mình đã được tuyển ? Bán dịch vụ của mình với giá cao ? Phổ biến thông lệ hối lộ để kiếm lại tiền một cách nhanh nhất ? Theo hệ thống, nạn hối lộ lây truyền ra khắp nơi, đến tất cả mọi người : vòng tròn đã khép kín.
Đầu tiên là tìm cách lấy lại tiền ; sau đó thành nếp rồi thì chuyển sang giai đoạn kiếm lời. Về chủ đề này, chúng tôi cảm thấy có một sự mỉa mai chua chát và đau khổ, rất đau khổ, trong những lời lẽ chán chường của một người bạn bác sĩ : “Suy cho cùng thì đây là một hệ thống tốt để tự gây tê sự liêm khiết của bản thân : giai đoạn lo kiếm đủ tiền bù lại số đã bỏ ra làm ta tỉnh táo mà làm quen dần với giai đoạn sau khi ta sẽ thu lời.” Việc hoàn vốn trở thành bước đệm để đến với nạn hối lộ trên diện rộng hơn. Tuy nhiên, không phải ai mua chỗ làm cũng nằm trong hoàn cảnh này. Một tỉ lệ lớn con em cán bộ và công chức cao cấp ở tỉnh lấy tiền của bố mẹ mà mua chỗ làm ở thành phố ; họ chẳng phải lo kiếm tiền trả lại gì cả, chỉ việc ngoan ngoãn mà phát đạt, mà ăn ở tiện nghi tại căn hộ gia đình đã đầu tư cho.
Lạm dụng quyền lực địa phương, bán chức bán quyền và tham ô lặt vặt hàng ngày : thách thức là to lớn và muôn hình muôn trạng. Việt Nam, một trong những nước thụ hưởng nhiều nhất viện trợ phát triển và hợp tác quốc tế, nằm trong một vùng cực kỳ cạnh tranh, ngay bên cạnh người hàng xóm khổng lồ Trung Quốc, hiểu rằng mình cần vượt qua bằng được thách thức này nếu không muốn làm xấu hình ảnh đất nước. Hơn cả những lời tuyên bố đức hạnh chả mấy người thấy lọt tai, lối thoát chính là ở chỗ phải xây dựng một hệ thống thu thuế hiệu quả và phát triển các giao dịch ngân hàng thay cho giao dịch bằng tiền mặt. Những thử nghiệm đầu tiên đã đem lại kết quả tích cực, thu được nhiều thuế hơn và kết thúc xì-căng-đan biển thủ tiền lương đã kéo dài suốt bao lâu. Một chương trình áp dụng rộng rãi thuế thu nhập đang được triển khai, có thể thấy phía sau các xe taxi ở thành phố H-C-M đều có dán tờ tuyên truyền động viên các gia đình khai thuế. Trong lĩnh vực thương mại cũng vậy, việc chuẩn hóa và tự động hóa các thủ tục đã giúp mang lại cho nền kinh tế chính thống một phần những hoạt động trước đây không được khai báo.
Năm 2010, hai tác giả Pháp Philippe Papin và Laurent Passicousset có viết một cuốn sách (1) có tựa đề là "Vivre avec les Vietnamiens" (có nghĩa là "Sống với người Việt"). Phải công nhận là sau khi đọc qua những trang (dịch), tác giả rất am hiểu về người Việt, có khi còn am hiểu hơn các chính người Việt. Đọc những sách loại này không chỉ có hiệu quả biết người ngoài nghĩ gì về người Việt, mà nó còn giúp chúng chúng ta hiểu về chúng ta hơn. Tác giả dành ra một chương viết về nạn tham nhũng trong học thuật và giáo dục, cụ thể là chuyện mua bán bằng cấp. Đọc rất ... nhức nhối.
Ở Việt Nam, trong những câu chuyện "trà dư tửu hậu" thường thường dẫn về chuyện tham nhũng, kể cả chuyện mua chức và mua bằng cấp. Người ta nói cụ thể giá của mỗi loại bằng cử nhân, cao học hay tiến sĩ là bao nhiêu, thậm chí còn có khác biệt giữa miền Nam và miền Bắc. Mấy người từ miền Nam thường trả giá cao hơn (vì mấy người nhận tiền nghĩ rằng dân miền Nam làm ra tiền nhiều hơn). Dĩ nhiên, chỉ là những chuyện [nói theo tiếng Anh là] anecdote, chứ chẳng có chứng cứ có hệ thống nào cả. Mà, trớ trêu một điều là ở Việt Nam thì anecdote phần lớn lại là chuyện thật.
Trong trích đoạn dưới đây, Philippe Papin và Laurent Passicousset viết khá cụ thể về việc mua bán chức quyền ra sao. Người ta mua luôn cả chức đại biểu Quốc hội, và cũng có trả giá đàng hoàng. Một chức vụ trung bình ở Bộ Ngoại giao là 15000 EUR. Còn trang giáo dục thì hai tác giả này cho biết một chức vụ giáo viên trung học cấp tỉnh tốn khoảng 3000 EUR. Riêng cái giá một bằng tiến sĩ kinh tế là 12000 EUR (4000 cho người viết hay dịch mướn, 8000 cho ông thầy hướng dẫn luận án dỏm). Không thấy hai tác giả này nói trong các lĩnh vực khác như tướng tá trong quân đội có nạn mua bán hay không. Nhưng với "phong trào" này thì chắc việc mua bán chức quyền xảy ra ở khắp các ngành và các cấp.
Dĩ nhiên, không phải ai cũng mua bán bằng cấp; trong thực tế, tôi biết vẫn có những người học hành tử tế và họ không tham dự vào các thương vụ giáo dục. Nhưng trong một xã hội mà ngay cả cái đền thiêng giáo dục còn bị đồng tiền chi phối và biến thành một thương trường thì những người sống đàng hoàng cũng bị mang tiếng oan. Đúng như một bạn đọc hôm qua viết cho tôi "Trong thế giới người gù, thì người thẳng lưng bị coi là dị dạng."
====
(1)
Một số chương của cuốn sách được dịch sang tiếng Việt và đăng nhiều kì trên trang Ba Sàm:
====
Trích từ
Các yếu tố làm tình hình thêm trầm trọng : phân quyền và mua quan bán chức
[...]
Hơn nữa, tham nhũng đã mở rộng ra đến cả việc tuyển chọn công chức : phải chi một khoản lớn mới có được một chân trong bộ máy Nhà nước. Nói cách khác, một số vị trí là hoàn toàn do mua bán. Điều này không phải bí mật Nhà nước : ở Việt Nam ai cũng nói tới hiện tượng này và các báo miền Nam, bao giờ cũng táo bạo hơn, còn đăng những bức biếm hoạ xuất sắc về đề tài này. Một bức trong số đó cho thấy một chánh văn phòng gạt bỏ những hồ sơ xin việc ghi chữ “năng lực và bằng cấp” mà chỉ lấy hồ sơ chứa đầy đô la ; một bức khác vẽ một chiếc ghế ở tít trên cao một cầu thang làm bằng các phong bì chồng lên nhau.
Thông lệ này phổ biến nhanh chóng và từ đầu năm 2009 đến giờ, người ta nói về đề tài này khá thoải mái. Báo chí, lấy cớ ca ngợi các hình phạt do nhà chức trách ban ra, tha hồ kể chi tiết các trường hợp mua quan bán chức. Dần dà, độc giả hiểu ra rằng tính chất mua bán đã hằn sâu trong cả bộ máy Nhà nước, từ trên xuống dưới. Các nhà chức trách không thể không hành động. Hồi mùa thu 2010, một đại biểu quốc hội đã đặt câu hỏi về vấn đề này (nếu không được cho phép thì ông đã không thể liều mạng như vậy). Ngay trước hôm ông phát biểu, nguyên phó trưởng ban Tổ chức Đảng đầy quyền uy đã lên án tính chất mua bán đang gạt bỏ các nhân tài. Hai ngày sau, Bộ trưởng bộ Công Thương công khai chỉ trích căn bệnh mua quan bán chức đang “di căn”. Chính quyền chính thức công nhận hiện tượng này. Dưới sức ép dư luận, người ta bắt đầu nghe thấy nói về việc công khai tài sản mà các Bộ trưởng và Chủ tịch Hội đồng nhân dân phải làm trước khi nhậm chức, nhưng trên thực tế họ không bao giờ làm.
Việc mua quan bán chức này không hẳn là mới. Nó tồn tại từ giữa thập niên 1990. Người ta biết chuyện ông bộ trưởng nọ vừa mới được bổ nhiệm đã phải đợi 6 tháng để có đủ tiền trả cho cái ghế của mình trước khi được ngồi vào đó. Gần đây hơn, năm 2007, một nữ chủ doanh nghiệp một thành phố lớn phía Bắc đã đề xuất chi 80 ngàn EUR để được một chân đại biểu quốc hội : ít quá, nếu so với những đề xuất khác, nên bà này đã bị loại từ vòng sơ tuyển do Mặt trận tổ quốc tổ chức, mà lọt qua vòng này thì coi như được bầu. Trái lại, năm 2009, cũng khoản tiền ấy đã đủ để mua chức phó giám đốc một doanh nghiệp lớn của Nhà nước mà chúng tôi tránh không nói tên. Năm 2010, nghe nói ngay cả Ban chấp hành trung ương Đảng cũng không thoát khỏi hiện tượng này…
Khu vực đại học đặc biệt bại hoại từ năm 2009 khi Nhà nước triển khai đề án đào tạo hơn 2 vạn công chức trở thành tiến sĩ. Năm 2010, giá một luận án kinh tế là 12 000 EUR : 4.000 cho sinh viên viết thuê cho tiến sĩ tương lai (nếu cần thì dịch từ một khóa luận Liên xô từ đời nảo đời nào), 8.000 cho ông thầy hướng dẫn luận án rởm, thế là viên công chức nhà ta có được tấm bằng danh giá (dù sẽ chóng mất giá thôi) hanh thông quan lộ. Chúng ta hãy xem số tiền đó khủng khiếp đến mức nào : 8.000 EUR là ba năm dạy học của một giáo sư Việt Nam đổi lấy một con dấu. Để so sánh, có thể tưởng tượng một giáo sư Pháp nhận một vali 100 000 EUR miễn thuế…
Từ năm 2005, tệ mua quan bán chức lan nhanh đến cả những vị trí bình thường. Một nữ hiệu trưởng, một trưởng phòng bưu điện, một nhân viên địa chính, một công an hay một lái xe đều phải trả những khoản tiền lớn mới được nhận vào làm. Một vị trí trung bình ở bộ Ngoại giao, ít bổng lộc, được thương lượng với giá 15 000 EUR, nếu là vị trí có thể được cử sang các sứ quán Việt Nam ở nước ngoài thì còn cao hơn nhiều. Một chân công nhân doanh nghiệp Nhà nước ở Hà Nội có giá từ 600 đến 800 EUR. Một chân giáo viên tỉnh lỵ giá trung bình 3 000 EUR.
Chúng ta cùng lấy một thí dụ cụ thể : cô gái tên Phương chấp nhận nói chuyện với chúng tôi vì chúng tôi quen gia đình cô. Năm nay (2010), Phương 23 tuổi, tốt nghiệp marketing và tài chính tháng 6/2009. Cô mong tìm được việc làm trong cơ quan Nhà nước, ổn định hơn, có nhiều phúc lợi xã hội, được tổ chức cho đi nghỉ mát, giờ làm thoải mái hơn, và, cô nói với một sự ngây thơ đáng ngưỡng mộ : “có nhiều cơ hội kiếm tiền hơn trong tương lai vì ngân hàng quốc doanh kiểm soát tất cả”. Không do dự, tháng 1/2010, cô mua một chân nhân viên thường trong một ngân hàng quốc doanh ở Hà Nội, với khoản tiền còm là 16 000 EUR, cô trả bằng tờ xanh đô la Mỹ. Cô kể chúng tôi nghe điều này với giọng vô cùng tự nhiên, như thể đương nhiên là phải thế.
Khi cô kể chuyện gia đình cô bàn bạc quyết định chuyện mua chỗ làm như thế nào (vì bố mẹ cô mới là người trả tiền chứ cô chẳng có xu nào), chúng tôi hiểu là vấn đề không phải là việc mua chỗ làm ấy, mà là việc đầu tư vào đấy có tốt không, có hiệu quả không, chỗ ấy có đảm bảo không. Nếu bỏ ra 16 000 EUR, thì bao lâu mới thu lại được ? Liệu vài năm sau con bé có bị đuổi vì một lý do trời ơi nào đấy để dành chỗ cho một đứa khác cũng chấp nhận trả tiền không ?
Còn về đường đi của đồng tiền, chúng tôi không biết chính xác số tiền trong phong bì được chia chác như thế nào, dù đương nhiên là nó sẽ được chia nhỏ cho tất cả mọi mắt xích trong “đường dây tuyển dụng”, một đường dây dài và lên rất cao. Trái lại, chúng tôi biết đích xác một phó giám đốc chi nhánh quận của một ngân hàng quốc doanh ở Hà Nội kiếm được 40 ngàn EUR hối lộ mỗi năm, chủ yếu là từ các món quà nhỏ anh ta nhận được để dựng hồ sơ vay vốn ưu đãi. Dù Phương không phải là phó giám đốc, nhưng nhẩm nhanh thì cũng thấy số đầu tư ban đầu của cô sẽ chóng hoàn vốn thôi, cùng lắm cũng chỉ 2 năm. Cô chỉ có mỗi việc là làm sao đừng để bị sa thải trong hai năm ấy, nếu không thì mất hết. Nên thể nào cô cũng ngoan với các sếp, rất ngoan. Chu trình tham nhũng tạo ra kỷ luật…
Dù sao, trong khu vực công (khu vực tư có vẻ ít bị ảnh hưởng hơn), thường là một người mang nợ mới được đi làm. Để hoàn vốn, làm sao mà không rơi vào vòng xoáy tham nhũng cho được ? Một khi đã mua được chỗ làm rồi thì phải làm sao kiếm lại đủ số tiền ấy, trả cho bố mẹ, và trong nhiều trường hợp (không phải của Phương) thì còn phải trả nợ những người mình đã vay. Khách quan mà nói, làm sao tránh khỏi cám dỗ kiếm tiền bù lại số mình đã bỏ ra bằng cách tuyển cấp phó theo đúng cách ngày xưa mình đã được tuyển ? Bán dịch vụ của mình với giá cao ? Phổ biến thông lệ hối lộ để kiếm lại tiền một cách nhanh nhất ? Theo hệ thống, nạn hối lộ lây truyền ra khắp nơi, đến tất cả mọi người : vòng tròn đã khép kín.
Đầu tiên là tìm cách lấy lại tiền ; sau đó thành nếp rồi thì chuyển sang giai đoạn kiếm lời. Về chủ đề này, chúng tôi cảm thấy có một sự mỉa mai chua chát và đau khổ, rất đau khổ, trong những lời lẽ chán chường của một người bạn bác sĩ : “Suy cho cùng thì đây là một hệ thống tốt để tự gây tê sự liêm khiết của bản thân : giai đoạn lo kiếm đủ tiền bù lại số đã bỏ ra làm ta tỉnh táo mà làm quen dần với giai đoạn sau khi ta sẽ thu lời.” Việc hoàn vốn trở thành bước đệm để đến với nạn hối lộ trên diện rộng hơn. Tuy nhiên, không phải ai mua chỗ làm cũng nằm trong hoàn cảnh này. Một tỉ lệ lớn con em cán bộ và công chức cao cấp ở tỉnh lấy tiền của bố mẹ mà mua chỗ làm ở thành phố ; họ chẳng phải lo kiếm tiền trả lại gì cả, chỉ việc ngoan ngoãn mà phát đạt, mà ăn ở tiện nghi tại căn hộ gia đình đã đầu tư cho.
Lạm dụng quyền lực địa phương, bán chức bán quyền và tham ô lặt vặt hàng ngày : thách thức là to lớn và muôn hình muôn trạng. Việt Nam, một trong những nước thụ hưởng nhiều nhất viện trợ phát triển và hợp tác quốc tế, nằm trong một vùng cực kỳ cạnh tranh, ngay bên cạnh người hàng xóm khổng lồ Trung Quốc, hiểu rằng mình cần vượt qua bằng được thách thức này nếu không muốn làm xấu hình ảnh đất nước. Hơn cả những lời tuyên bố đức hạnh chả mấy người thấy lọt tai, lối thoát chính là ở chỗ phải xây dựng một hệ thống thu thuế hiệu quả và phát triển các giao dịch ngân hàng thay cho giao dịch bằng tiền mặt. Những thử nghiệm đầu tiên đã đem lại kết quả tích cực, thu được nhiều thuế hơn và kết thúc xì-căng-đan biển thủ tiền lương đã kéo dài suốt bao lâu. Một chương trình áp dụng rộng rãi thuế thu nhập đang được triển khai, có thể thấy phía sau các xe taxi ở thành phố H-C-M đều có dán tờ tuyên truyền động viên các gia đình khai thuế. Trong lĩnh vực thương mại cũng vậy, việc chuẩn hóa và tự động hóa các thủ tục đã giúp mang lại cho nền kinh tế chính thống một phần những hoạt động trước đây không được khai báo.
Lou
23/02/2016
tử vi lên deal giảm 90% từ 1.5tr còn 150k.
Khóa học “Tử Vi Giản Dị Lục Toàn Thư” tại Tổ Đường Phong Thủy
Mang đến cho bạn những kiến thức cơ bản về luật âm dương ngũ hành, tuổi, vận mệnh... nhằm giúp tìm kiếm sự an lành, yên vui trong cuộc sống với khóa học “Tử Vi Giản Dị Lục Toàn Thư” tại Tổ Đường Phong Thủy Đỗ Đình Truật. Chỉ 150.000đ cho trị giá 1.500.000đ.
Điểm nổi bật
Lưu ý khi mua
Nguồn: nhóm mua
p/s: đây k phải là quảng cáo, người post k chịu trách nhiệm nếu bạn bỏ tiền ra đi học.
nhưng người post có thể giới thiệu bạn học tại đây lớp tử vi căn bản ở tvls có thể đăng nhập tại trang tuvilyso.org
Sửa bởi Luciferlady: 23/02/2016 - 15:22
Khóa học “Tử Vi Giản Dị Lục Toàn Thư” tại Tổ Đường Phong Thủy
Mang đến cho bạn những kiến thức cơ bản về luật âm dương ngũ hành, tuổi, vận mệnh... nhằm giúp tìm kiếm sự an lành, yên vui trong cuộc sống với khóa học “Tử Vi Giản Dị Lục Toàn Thư” tại Tổ Đường Phong Thủy Đỗ Đình Truật. Chỉ 150.000đ cho trị giá 1.500.000đ.
Điểm nổi bật
- Khóa học “Tử Vi Giản Dị Lục Toàn Thư” mang đến cho bạn những nền tảng kiến thức lý thú về luật âm dương ngũ hành, tuổi, vận mệnh, tính chất các hành và sao… nhằm giúp tìm kiếm sự an lành trong cuộc sống, yên vui và tránh mọi tai họa.
- Giảng viên là thầy Đỗ Ngọc Anh (với kinh nghiệm thực tiễn gần 20 năm) là một trong 5 đại đệ tử chân truyền và là con trai út của ông Đỗ Đình Truật (Kỷ Lục Gia Việt Nam - Nhà Nghiên Cứu Khảo Cổ Phong Thủy - Mồ Mả). Thầy đã trực tiếp tư vấn phong thủy cho hàng trăm công trình, nhà ở lớn nhỏ, ứng dụng phong thủy Bát Trạch, Huyền Không, Kinh Dịch, Kỳ Môn Độn Giáp,..., vào trong đời sống thực tế liên quan đến nhiều lĩnh vực, phong thủy Âm Trạch, giải hạn cát hung cho nhà ở, công ty và hiện là Trưởng ban dự báo của Trung tâm tư vấn và ứng dụng tiềm năng con người.
- Thầy Tuệ Nhân, tốt nghiệp trường Đại học Tổng Hợp TP.H.C.M, chuyên ngành ngôn ngữ. Làm việc ở Viện Khoa Học Xã Hội & Văn hoá của tỉnh Bến Tre, Long An,... Từng làm biên tập viên cho một số báo: Phụ Nữ TP.H.C.M, Đại Đoàn Kết, Công Thương, Pháp Luật TP.H.C.M. Kinh nghiệm 30 năm xem Phong Thủy, Tử Vi, Quan Hôn Tang Tế...
- Chương trình học sôi nổi, hấp dẫn, nội dung mang tính thực tiễn cao, chọn lọc kỹ, không cầu kỳ, màu mè, dài dòng, giúp bạn có được nền tảng kiến thức Tử Vi để tự mình lập một lá số Tử Vi của chính mình.
- Khóa học phù hợp với mọi lứa tuổi, nhà lãnh đạo, nhà quản lý, sinh viên, kiến trúc sư, kỹ sư, những người yêu thích và đam mê môn Tử Vi... Cung cấp giáo trình khóa học (miễn phí), được biên soạn trên cơ sở dễ hiểu, dễ nghiên cứu.
Lưu ý khi mua
- VOUCHER TRỊ GIÁ 1.500.000Đ
- Áp dụng cho Khóa học “Tử Vi Giản Dị Lục Toàn Thư” tại Tổ đường Phong thủy Đỗ Đình Truật.
- Thời gian áp dụng: 3 buổi vào các ngày thứ 2 - thứ 4 - thứ 6 hoặc thứ 3 - thứ 5 - thứ 7 từ 18h30 đến 20h30 rất thuận tiện cho học viên sắp xếp tham gia khóa học.
- Hạn sử dụng voucher từ 22/02/2016 - 22/04/2016. Không áp dụng lễ.
- Một khách hàng được mua nhiều voucher
- Tất cả học viên khi tham gia khóa học sẽ được tặng 01 phần quà vật phẩm Phong Thủy Ngũ Hành Cát Tường.
- Sử dụng 1 voucher/ người/ 1 khóa học/ 3 buổi (không bù tiền). Số lượng học viên tối đa: 20 học viên/ lớp.
- Học viên đăng ký tham gia khóa học qua điện thoại trước để trung tâm thuận tiện sắp xếp lớp và lịch học.
- Khách hàng vui lòng đặt chỗ trước khi đến để được phục vụ tốt nhất.
- Không áp dụng đồng thời với các chương trình khuyến mãi khác.
- Không có giá trị quy đổi thành tiền mặt, không trả lại tiền thừa.
- Voucher còn hạn sử dụng được trả với bất kì lì do gì.
- Khách hàng chỉ cung cấp voucher/ evoucher khi đã sử dụng dịch vụ tại nhà cung cấp.
Nguồn: nhóm mua
p/s: đây k phải là quảng cáo, người post k chịu trách nhiệm nếu bạn bỏ tiền ra đi học.
nhưng người post có thể giới thiệu bạn học tại đây lớp tử vi căn bản ở tvls có thể đăng nhập tại trang tuvilyso.org
Sửa bởi Luciferlady: 23/02/2016 - 15:22
Lou
24/02/2016
Những phú nhị đại ở Vancouver và rắc rối của "1% nhà giàu" Trung Quốc
Những cậu ấm cô chiêu được bố mẹ cho đi học ở nước ngoài không muốn trở về quê hương vì lối sống quá khác biệt và đó cũng là mong muốn của bố mẹ họ. Điều này dẫn đến hiện tượng "chảy máu" vốn và chất xám.
Nền kinh tế Trung Quốc phát triển mạnh mẽ, số người giàu tăng lên và những vấn đề của người giàu cũng bắt đầu nảy sinh.
Tác giả Jaiyang Fan vừa có bài viết trên tờ The New Yorker phản ánh một vấn đề mà giới nhà giàu Trung Quốc đang gặp phải: vấn đề với các - thế hệ thứ hai trong các gia đình giàu có. Người ta thường nhắc đến phú nhị đại với thói ăn chơi sa đoạ và những nơi phù hoa. Tuy nhiên, ít người đặt câu hỏi, điều gì đã ảnh hưởng để tạo nên một thế hệ như vậy.
Trong bài viết, Jaiyang Fan đề cập đến các phú nhị đại đi du học và ở lại nước ngoài, cụ thể là tại thành phố Vancouver, và có thể là các nước khác như Singapore hay Anh và giải thích một phần nguyên nhân gây nên những rắc rối mà họ gặp phải.
Về phần phú nhị đại, họ có tất cả mọi thứ, xe sang, nhà đẹp và có cả chương trình thực tế dành riêng cho mình, mang tên The Ultra Rich Asian Girls of Vancouver (tạm dịch là Những cô gái châu Á giàu có ở Vancouver), tập trung vào 6 cô gái suốt ngày chỉ “ăn chơi nhảy múa”.
Nhân vật trong câu chuyện của Fan tên là Pam, 26 tuổi tâm sự rằng, cô thấy mình khó sống được tại Trung Quốc khi mà chưa có được những bí quyết kinh doanh tại thị trường trong nước. Người phương Tây thẳng thắn, nói rõ và nói thật còn ở Trung Quốc cứ phải mệt mỏi “giữ ý giữ tứ”.
Ở Trung Quốc, cô được đối xử như đứa trẻ con không biết gì và thỉnh thoảng có cảm giác như mình là một "sinh vật lạ". Nhiều phú nhị đại không muốn học tại Trung Quốc vì họ cho rằng về Trung Quốc sẽ bị áp đặt “lối tư duy một chiều” quá khác biệt so với lối sống ở phương Tây.
Nhiều người cho rằng các phú nhị đại chắc chắn sẽ thừa kế cơ nghiệp của cha mẹ. Tuy nhiên, sự thật không phải như vậy. Một cô gái khác trong chương trình kể cha cô muốn cô ở lại Canada. "Bố tôi không muốn tôi sẽ phá hủy công ty mà ông đã dày công xây dựng. Ông ấy nói với tôi rằng nếu con không đủ khả năng để đảm đương, sẽ tốt hơn nếu con có thu nhập ổn định hàng tháng và trao quyền thừa kế cho người khác".
Bù lại các bậc cha mẹ giàu có thường cung cấp vốn để các phú nhị đại tự mở công ty, coi như một khoản đầu tư mạo hiểm để kiểm tra năng lực kinh doanh của con. Bố mẹ của cô gái có tên Weymi hứa sẽ cho cô 500.000 USD để xây dựng một tạp chí song ngữ viết về phong cách sống sẽ có mặt tại các cửa hàng xa xỉ.
Weymi cho biết cô không hi vọng sẽ kiếm được nhiều tiền từ đây, nhưng tất cả bạn bè của cô đều đồng tình rằng dự án này đậm chất "Weymi.” Trong khi đó một chàng trai khác chưa tốt nghiệp đại học đã được bố mẹ cấp vốn mở cửa hàng sushi băng chuyền ở trung tâm thành phố.
Theo bà Jaiyang Fan, vấn đề nằm ở chỗ các phú nhị đại không có cảm giác mình là người Trung Quốc. Trong khi đó, các bậc phụ huynh cũng chẳng muốn con mình về nước bởi ở nước ngoài ổn định hơn, và đương nhiên, có thể giữ tài sản dễ hơn.
Nước nào cũng có vấn đề về chênh lệch thu nhập giữa và người nghèo. Nhưng chuyện ở Trung Quốc lại có phần khác biệt. Trung Quốc gặp vấn đề vì các phú nhị đại không về nước sẽ dẫn đến chảy máu chất xám và các dòng tiền nóng ồ ạt chảy ra khỏi Trung Quốc.
Bản thân Trung Quốc vẫn muốn những người con xa xứ có tình yêu nước, cảm nhận sự quan tâm của người ở trong nước bằng cách xây dựng mối quan hệ tốt đẹp, kết nối Trung Quốc với các nước khác thông qua các đại sứ quán, lãnh sự quán, hội sinh viên ở nước ngoài. Điều mà Trung Quốc thực sự muốn, đó là làm thế nào để những người Trung Quốc trẻ giàu có đang ở nước ngoài quan tâm đến vấn đề trong nước. Đương nhiên điều này khá khó khăn.
‘Gã nhà giàu’ Trung Quốc mua thế giới
Cuộc chiến dầu khí khiến không ít các ông hoàng Trung Đông khó khăn, cạn tiền. Trong khi đó, giới nhà giàu Trung Quốc đang tung tiền mua khắp thế giới. Đây có lẽ là thời điểm thích hợp để TQ triển khai chiến lược của “gã nhà giàu” trên phạm vi toàn thế giới.
Cuộc chiến dầu khí khiến không ít các ông hoàng Trung Đông khó khăn, cạn tiền. Trong khi đó, giới nhà giàu Trung Quốc đang tung tiền mua khắp thế giới. Đây có lẽ là thời điểm thích hợp để TQ triển khai chiến lược của “gã nhà giàu” trên phạm vi toàn thế giới.
Ông hoàng Arab cạn tiền
(IMF) cuối tuần qua đưa ra cảnh báo về khả năng cạn tiền nếu không cắt giảm thâm hụt ngân sách trong bối cảnh , vốn đóng góp 80% ngân sách nước này, đang giảm sâu và chưa có dấu hiệu hồi phục.
Theo IMF, Saudi Arabia có thể sẽ cạn tiền cho chi tiêu trong vòng 5 năm tới nếu giá dầu tiếp tục ở mức thấp. Trong vòng một năm qua, Saudi Arabia đã phải trì hoãn nhiều dự án và lần đầu tiên kể từ 2007 phải phát hành trái phiếu để vay nợ.
Trước đó, tờ Financial Times cho biết, trái ngược với động thái bơm dòng tiền trong suốt nhiều năm trước đó, bắt đầu từ đầu quý II, hàng loạt các công ty quản lý quỹ nước ngoài đã bị Saudi Arabia rút vốn mạnh.
Nỗi lo bị rút vốn đã có kể từ khi giá dầu thế giới lao dốc trong năm trước. Tuy nhiên, hiện tượng rút vốn ồ ạt mới bắt đầu trong vài tháng qua. Ngân hàng trung ương Saudi Arabia đã rút khoảng 70 tỷ USD khỏi các quỹ đầu tư ở nước ngoài.
Cuộc chiến dầu khí khiến không ít các ông hoàng Trung Đông khó khăn, cạn tiền.
Tiền rút về được bù đắp thâm hụt ngân sách, vốn được IMF dự báo sẽ thâm hụt khoảng 140 tỷ USD, tương đương 20% GDP, trong năm nay. Dự trữ ngoại hối bằng chứng khoán của Saudi Arabia đã giảm khoảng 70 tỷ USD trong vòng một năm qua, gần như ngang bằng mức giảm của tổng dự trữ ngoại hối trong khoảng thời gian trên.
Trên thực tế, mức dự trữ của Saudi Arabia vẫn khá lớn, khoảng 650 tỷ USD nhưng tốc độ thâm hụt khoảng 20% GDP mỗi năm là một mối đe dọa lớn đối với quốc gia dựa phần lớn vào dầu mỏ này.
Theo Economist, chi tiêu của Saudi Arabia hiện quá lớn, bản thân gia đình hoàng gia cũng đã quen với cách chi tiêu thoải mái và kết quả là chỉ trong 6 tháng, hoàng gia Saudi Arabia đã tiêu hết 60 tỷ USD và phải vay thêm 4 tỷ USD từ các ngân hàng.
Cuộc chiến dầu khí trên thế giới giữa OPEC với Mỹ, giữa Mỹ với Nga, giữa các nước trong lòng OPEC với nhau cùng với cuộc khủng hoảng chính trị tại Trung Đông có lẽ đã gây ra khó khăn với nhiều nước Trung Đông.
Cách đây hơn một năm, giá dầu vẫn còn trên 100 USD/thùng nhưng nay chỉ quanh 45 USD/thùng. Nguyên nhân cũng một phần chính do Saudi Arabia không ngừng tăng sản lượng với sản lượng kỷ lục hơn 10,5 triệu thùng/ngày với mong muốn đẩy các công ty sản xuất dầu đá phiến Mỹ phá sản, buộc Nga và Iran ngừng hỗ trợ cho Syria.
Cũng theo IMF, 2 quốc gia khác trong Hội đồng Hợp tác vùng Vịnh là Bahrain và Oman thậm chí còn gặp khó khăn hơn Saudi Arabia do có sản lượng dầu thấp hơn, dự trữ ngoại hối ít hơn và nợ cao hơn.
Nhà giàu Trung Quốc mua thế giới
Trong khi rất nhiều nước OPEC, Nga… gặp khó khăn thì Trung Quốc vẫn nổi lên là một điểm sáng, bất chấp vừa trải qua một cuộc khủng hoảng về TTCK.
Trong khi EU sa lầy trong khủng hoảng nợ công, vẫn rủng rỉnh với túi tiền dự trữ ngoại hối lên tới gần 4 ngàn tỷ USD. Nhà giàu Trung Quốc vẫn mang tiền đi mua sắm, thâu tóm, giải trí trên khắp thế giới, từ Mỹ, cho tới Úc và giờ đây là châu Âu.
Theo CNBC, trong vòng một năm tính tới giữa tháng 8/2015, trung bình mỗi tuần, Trung Quốc có thêm 5 tỷ phú USD và cũng nhờ vậy, quốc gia này đã vượt Mỹ lên đầu thế giới về số lượng tỷ phú, với 596 người.
Cú sốc chứng khoán gần đây khiến không các người giàu Trung Quốc đổ tiền sang các loại tài sản an toàn hơn như trái phiếu, bất động sản tại thành phố lớn. Một nguồn tiền lớn cũng được đổ ra nước ngoài, mua bán thâu tóm các DN, đất đai… và cả các tác phẩm nghệ thuật ở nước ngoài.
Một nghiên cứu của WealthInsight cho biết khoảng 1 triệu triệu phú USD Trung Quốc với tổng tài sản khoảng 16 ngàn tỷ USD đã chuyển tổng cộng 658 tỷ USD ra nước ngoài, trong đó Mỹ là một địa điểm đến ưa thích.
Trong năm 2014, nhà giàu Trung Quốc, Hong Kong và Đài Loan đã rót gần 29 tỷ USD vào BĐS Mỹ, tập trung vào các thành phố ven biển như San Francisco, Los Angeles và New York.
Trong nửa đầu năm 2015, người Trung Quốc đã mua đến 28% tổng lượng căn hộ mới ở Melbourne, mỗi căn hộ từ 1 đến vài chục triệu USD, bất chấp các quy định thắt chặt mua nhà đối với người nước ngoài của Chính phủ Úc.
Theo SCMP, giới nhà giàu Trung Quốc đã mua 19 chiếc lâu đài cổ kính ở châu Âu để phục vụ cho việc nghỉ ngơi và du lịch và làm nơi đón tiếp các khách hàng cao cấp ngay tại các nước trong khu vực này.
Các thống kê cũng cho thấy, ngày càng nhiều đại gia Trung Quốc muốn di dân sang các nước khác trong đó có Mỹ, Canada, Australia, Vương quốc Anh, New Zealand… Người TQ sẵn sàng bỏ ra nhiều triệu USD để nhập cảnh đầu tư vào các quốc gia phương Tây. Theo khảo sát của Barclays, 47% người siêu giàu Trung Quốc muốn di cư, so với mức trung bình 29% trên toàn thế giới. Người Trung Quốc muốn hiện thực hóa mong muốn “đánh dấu tên mình cho hầu như mọi thứ trên thế giới”.
Trong khi đó, chính phủ TQ cũng đang tăng cường đầu tư ra khắp thế giới. Chuyến thăm Anh của ông Tập Cận Bình với một gói thương mại và đầu tư lên tới 30 tỷ bảng Anh. Hàng năm khoảng 100 tỷ Euro vốn đầu tư TQ ra nước ngoài có 25% đổ vào châu Âu. Chuyến đi lần này, ông Bình cũng muốn biến London thành một trung tâm giao dịch dịch đồng NDT mới và hướng tới biến NDT thành đồng tiền chuyển đổi.
Với sự suy yếu của các nước, có lẽ đây là thời điểm thích hợp để TQ triển khai chiến lược của “gã nhà giàu” trên phạm vi toàn thế giới.
Những cậu ấm cô chiêu được bố mẹ cho đi học ở nước ngoài không muốn trở về quê hương vì lối sống quá khác biệt và đó cũng là mong muốn của bố mẹ họ. Điều này dẫn đến hiện tượng "chảy máu" vốn và chất xám.
Nền kinh tế Trung Quốc phát triển mạnh mẽ, số người giàu tăng lên và những vấn đề của người giàu cũng bắt đầu nảy sinh.
Tác giả Jaiyang Fan vừa có bài viết trên tờ The New Yorker phản ánh một vấn đề mà giới nhà giàu Trung Quốc đang gặp phải: vấn đề với các - thế hệ thứ hai trong các gia đình giàu có. Người ta thường nhắc đến phú nhị đại với thói ăn chơi sa đoạ và những nơi phù hoa. Tuy nhiên, ít người đặt câu hỏi, điều gì đã ảnh hưởng để tạo nên một thế hệ như vậy.
Trong bài viết, Jaiyang Fan đề cập đến các phú nhị đại đi du học và ở lại nước ngoài, cụ thể là tại thành phố Vancouver, và có thể là các nước khác như Singapore hay Anh và giải thích một phần nguyên nhân gây nên những rắc rối mà họ gặp phải.
Về phần phú nhị đại, họ có tất cả mọi thứ, xe sang, nhà đẹp và có cả chương trình thực tế dành riêng cho mình, mang tên The Ultra Rich Asian Girls of Vancouver (tạm dịch là Những cô gái châu Á giàu có ở Vancouver), tập trung vào 6 cô gái suốt ngày chỉ “ăn chơi nhảy múa”.
Nhân vật trong câu chuyện của Fan tên là Pam, 26 tuổi tâm sự rằng, cô thấy mình khó sống được tại Trung Quốc khi mà chưa có được những bí quyết kinh doanh tại thị trường trong nước. Người phương Tây thẳng thắn, nói rõ và nói thật còn ở Trung Quốc cứ phải mệt mỏi “giữ ý giữ tứ”.
Ở Trung Quốc, cô được đối xử như đứa trẻ con không biết gì và thỉnh thoảng có cảm giác như mình là một "sinh vật lạ". Nhiều phú nhị đại không muốn học tại Trung Quốc vì họ cho rằng về Trung Quốc sẽ bị áp đặt “lối tư duy một chiều” quá khác biệt so với lối sống ở phương Tây.
Nhiều người cho rằng các phú nhị đại chắc chắn sẽ thừa kế cơ nghiệp của cha mẹ. Tuy nhiên, sự thật không phải như vậy. Một cô gái khác trong chương trình kể cha cô muốn cô ở lại Canada. "Bố tôi không muốn tôi sẽ phá hủy công ty mà ông đã dày công xây dựng. Ông ấy nói với tôi rằng nếu con không đủ khả năng để đảm đương, sẽ tốt hơn nếu con có thu nhập ổn định hàng tháng và trao quyền thừa kế cho người khác".
Bù lại các bậc cha mẹ giàu có thường cung cấp vốn để các phú nhị đại tự mở công ty, coi như một khoản đầu tư mạo hiểm để kiểm tra năng lực kinh doanh của con. Bố mẹ của cô gái có tên Weymi hứa sẽ cho cô 500.000 USD để xây dựng một tạp chí song ngữ viết về phong cách sống sẽ có mặt tại các cửa hàng xa xỉ.
Weymi cho biết cô không hi vọng sẽ kiếm được nhiều tiền từ đây, nhưng tất cả bạn bè của cô đều đồng tình rằng dự án này đậm chất "Weymi.” Trong khi đó một chàng trai khác chưa tốt nghiệp đại học đã được bố mẹ cấp vốn mở cửa hàng sushi băng chuyền ở trung tâm thành phố.
Theo bà Jaiyang Fan, vấn đề nằm ở chỗ các phú nhị đại không có cảm giác mình là người Trung Quốc. Trong khi đó, các bậc phụ huynh cũng chẳng muốn con mình về nước bởi ở nước ngoài ổn định hơn, và đương nhiên, có thể giữ tài sản dễ hơn.
Nước nào cũng có vấn đề về chênh lệch thu nhập giữa và người nghèo. Nhưng chuyện ở Trung Quốc lại có phần khác biệt. Trung Quốc gặp vấn đề vì các phú nhị đại không về nước sẽ dẫn đến chảy máu chất xám và các dòng tiền nóng ồ ạt chảy ra khỏi Trung Quốc.
Bản thân Trung Quốc vẫn muốn những người con xa xứ có tình yêu nước, cảm nhận sự quan tâm của người ở trong nước bằng cách xây dựng mối quan hệ tốt đẹp, kết nối Trung Quốc với các nước khác thông qua các đại sứ quán, lãnh sự quán, hội sinh viên ở nước ngoài. Điều mà Trung Quốc thực sự muốn, đó là làm thế nào để những người Trung Quốc trẻ giàu có đang ở nước ngoài quan tâm đến vấn đề trong nước. Đương nhiên điều này khá khó khăn.
‘Gã nhà giàu’ Trung Quốc mua thế giới
Cuộc chiến dầu khí khiến không ít các ông hoàng Trung Đông khó khăn, cạn tiền. Trong khi đó, giới nhà giàu Trung Quốc đang tung tiền mua khắp thế giới. Đây có lẽ là thời điểm thích hợp để TQ triển khai chiến lược của “gã nhà giàu” trên phạm vi toàn thế giới.
Cuộc chiến dầu khí khiến không ít các ông hoàng Trung Đông khó khăn, cạn tiền. Trong khi đó, giới nhà giàu Trung Quốc đang tung tiền mua khắp thế giới. Đây có lẽ là thời điểm thích hợp để TQ triển khai chiến lược của “gã nhà giàu” trên phạm vi toàn thế giới.
Ông hoàng Arab cạn tiền
(IMF) cuối tuần qua đưa ra cảnh báo về khả năng cạn tiền nếu không cắt giảm thâm hụt ngân sách trong bối cảnh , vốn đóng góp 80% ngân sách nước này, đang giảm sâu và chưa có dấu hiệu hồi phục.
Theo IMF, Saudi Arabia có thể sẽ cạn tiền cho chi tiêu trong vòng 5 năm tới nếu giá dầu tiếp tục ở mức thấp. Trong vòng một năm qua, Saudi Arabia đã phải trì hoãn nhiều dự án và lần đầu tiên kể từ 2007 phải phát hành trái phiếu để vay nợ.
Trước đó, tờ Financial Times cho biết, trái ngược với động thái bơm dòng tiền trong suốt nhiều năm trước đó, bắt đầu từ đầu quý II, hàng loạt các công ty quản lý quỹ nước ngoài đã bị Saudi Arabia rút vốn mạnh.
Nỗi lo bị rút vốn đã có kể từ khi giá dầu thế giới lao dốc trong năm trước. Tuy nhiên, hiện tượng rút vốn ồ ạt mới bắt đầu trong vài tháng qua. Ngân hàng trung ương Saudi Arabia đã rút khoảng 70 tỷ USD khỏi các quỹ đầu tư ở nước ngoài.
Cuộc chiến dầu khí khiến không ít các ông hoàng Trung Đông khó khăn, cạn tiền.
Tiền rút về được bù đắp thâm hụt ngân sách, vốn được IMF dự báo sẽ thâm hụt khoảng 140 tỷ USD, tương đương 20% GDP, trong năm nay. Dự trữ ngoại hối bằng chứng khoán của Saudi Arabia đã giảm khoảng 70 tỷ USD trong vòng một năm qua, gần như ngang bằng mức giảm của tổng dự trữ ngoại hối trong khoảng thời gian trên.
Trên thực tế, mức dự trữ của Saudi Arabia vẫn khá lớn, khoảng 650 tỷ USD nhưng tốc độ thâm hụt khoảng 20% GDP mỗi năm là một mối đe dọa lớn đối với quốc gia dựa phần lớn vào dầu mỏ này.
Theo Economist, chi tiêu của Saudi Arabia hiện quá lớn, bản thân gia đình hoàng gia cũng đã quen với cách chi tiêu thoải mái và kết quả là chỉ trong 6 tháng, hoàng gia Saudi Arabia đã tiêu hết 60 tỷ USD và phải vay thêm 4 tỷ USD từ các ngân hàng.
Cuộc chiến dầu khí trên thế giới giữa OPEC với Mỹ, giữa Mỹ với Nga, giữa các nước trong lòng OPEC với nhau cùng với cuộc khủng hoảng chính trị tại Trung Đông có lẽ đã gây ra khó khăn với nhiều nước Trung Đông.
Cách đây hơn một năm, giá dầu vẫn còn trên 100 USD/thùng nhưng nay chỉ quanh 45 USD/thùng. Nguyên nhân cũng một phần chính do Saudi Arabia không ngừng tăng sản lượng với sản lượng kỷ lục hơn 10,5 triệu thùng/ngày với mong muốn đẩy các công ty sản xuất dầu đá phiến Mỹ phá sản, buộc Nga và Iran ngừng hỗ trợ cho Syria.
Cũng theo IMF, 2 quốc gia khác trong Hội đồng Hợp tác vùng Vịnh là Bahrain và Oman thậm chí còn gặp khó khăn hơn Saudi Arabia do có sản lượng dầu thấp hơn, dự trữ ngoại hối ít hơn và nợ cao hơn.
Nhà giàu Trung Quốc mua thế giới
Trong khi rất nhiều nước OPEC, Nga… gặp khó khăn thì Trung Quốc vẫn nổi lên là một điểm sáng, bất chấp vừa trải qua một cuộc khủng hoảng về TTCK.
Trong khi EU sa lầy trong khủng hoảng nợ công, vẫn rủng rỉnh với túi tiền dự trữ ngoại hối lên tới gần 4 ngàn tỷ USD. Nhà giàu Trung Quốc vẫn mang tiền đi mua sắm, thâu tóm, giải trí trên khắp thế giới, từ Mỹ, cho tới Úc và giờ đây là châu Âu.
Theo CNBC, trong vòng một năm tính tới giữa tháng 8/2015, trung bình mỗi tuần, Trung Quốc có thêm 5 tỷ phú USD và cũng nhờ vậy, quốc gia này đã vượt Mỹ lên đầu thế giới về số lượng tỷ phú, với 596 người.
Cú sốc chứng khoán gần đây khiến không các người giàu Trung Quốc đổ tiền sang các loại tài sản an toàn hơn như trái phiếu, bất động sản tại thành phố lớn. Một nguồn tiền lớn cũng được đổ ra nước ngoài, mua bán thâu tóm các DN, đất đai… và cả các tác phẩm nghệ thuật ở nước ngoài.
Một nghiên cứu của WealthInsight cho biết khoảng 1 triệu triệu phú USD Trung Quốc với tổng tài sản khoảng 16 ngàn tỷ USD đã chuyển tổng cộng 658 tỷ USD ra nước ngoài, trong đó Mỹ là một địa điểm đến ưa thích.
Trong năm 2014, nhà giàu Trung Quốc, Hong Kong và Đài Loan đã rót gần 29 tỷ USD vào BĐS Mỹ, tập trung vào các thành phố ven biển như San Francisco, Los Angeles và New York.
Trong nửa đầu năm 2015, người Trung Quốc đã mua đến 28% tổng lượng căn hộ mới ở Melbourne, mỗi căn hộ từ 1 đến vài chục triệu USD, bất chấp các quy định thắt chặt mua nhà đối với người nước ngoài của Chính phủ Úc.
Theo SCMP, giới nhà giàu Trung Quốc đã mua 19 chiếc lâu đài cổ kính ở châu Âu để phục vụ cho việc nghỉ ngơi và du lịch và làm nơi đón tiếp các khách hàng cao cấp ngay tại các nước trong khu vực này.
Các thống kê cũng cho thấy, ngày càng nhiều đại gia Trung Quốc muốn di dân sang các nước khác trong đó có Mỹ, Canada, Australia, Vương quốc Anh, New Zealand… Người TQ sẵn sàng bỏ ra nhiều triệu USD để nhập cảnh đầu tư vào các quốc gia phương Tây. Theo khảo sát của Barclays, 47% người siêu giàu Trung Quốc muốn di cư, so với mức trung bình 29% trên toàn thế giới. Người Trung Quốc muốn hiện thực hóa mong muốn “đánh dấu tên mình cho hầu như mọi thứ trên thế giới”.
Trong khi đó, chính phủ TQ cũng đang tăng cường đầu tư ra khắp thế giới. Chuyến thăm Anh của ông Tập Cận Bình với một gói thương mại và đầu tư lên tới 30 tỷ bảng Anh. Hàng năm khoảng 100 tỷ Euro vốn đầu tư TQ ra nước ngoài có 25% đổ vào châu Âu. Chuyến đi lần này, ông Bình cũng muốn biến London thành một trung tâm giao dịch dịch đồng NDT mới và hướng tới biến NDT thành đồng tiền chuyển đổi.
Với sự suy yếu của các nước, có lẽ đây là thời điểm thích hợp để TQ triển khai chiến lược của “gã nhà giàu” trên phạm vi toàn thế giới.
Lou
24/02/2016
Tuyển dụng con ông cháu cha ở Trung Quốc, HSBC bị điều tra
TTO - HSBC thừa nhận ngân hàng mình đang đối mặt với cuộc điều tra của Ủy ban chứng khoán và sàn giao dịch Mỹ (SCE), vì đã tuyển dụng “các hoàng tử đỏ” ở Trung Quốc vào làm việc.
Ngân hàng HSBC đang đối mặt với cuộc điều tra của Ủy ban chứng khoán và sàn giao dịch Mỹ- Ảnh: EPA
Đại diện ngân hàng HSBC hôm 22-2 thừa nhận ngân hàng này đang đối mặt với cuộc điều tra của Ủy ban chứng khoán và sàn giao dịch Mỹ (SCE), vì đã tuyển dụng “các hoàng tử đỏ” ở Trung Quốc vào làm việc.
Thông tin này được HSBC tiết lộ ngay sau khi ngân hàng này báo cáo lỗ 1,33 tỉ USD trong quí IV năm 2016.
Báo South China Morning Post cho biết “các hoàng tử đỏ” hiện đang làm việc cho HSBC khu vực châu Á -Thái Bình Dương thường là con cái hoặc người thân của giới quan chức Trung Quốc.
Cuộc điều tra do những quan ngại sẽ xuất hiện những xung đột lợi ích, tức nhóm “hoàng tử đỏ” này có thể sẽ đại diện cho nhóm lợi ích để đảm bảo quyền lợi cho những hợp đồng từ các doanh nghiệp nhà nước của Trung Quốc.
“HSBC đã nhận nhiều yêu cầu khác nhau về việc cung cấp thông tin và đang hợp tác với cuộc điều tra của SCE”- thông báo của HSBC cho biết.
Đây là lần đầu tiên HSBC cho biết họ có liên quan đến cuộc điều tra của SCE. HSBC là nhà cho vay lớn nhất Hong Kong và châu Âu cũng vừa báo cáo các khoản lỗ trước thuế của ngân hàng này ở mức 858 triệu USD.
Đây là quí đầu tiên HSBC báo cáo lỗ kể từ khi ngân hàng này bắt đầu công bố kết quả kinh doanh theo từng quí vào năm 2011.
Cổ phiếu của HSBC trong ngày 22-2 đã giảm 2,2% ngay sau khi thông tin này xuất hiện và đây không phải là ngân hàng duy nhất bị SEC điều tra vì tuyển dụng nhân viên là " các hoàng tử đỏ” ở Trung Quốc.
Năm 2013, SCE cũng đã mở cuộc điều tra với ngân hàng JP Morgan với lý do tương tự. Các ngân hàng khác như Goldman Sachs, Morgan Stanley, Citigroup, UBS và Credit Suisse đã nhận được thư của SCE, yêu cầu cung cấp thông tin tuyển dụng nhân sự của họ ở khu vực châu Á.
TTO - HSBC thừa nhận ngân hàng mình đang đối mặt với cuộc điều tra của Ủy ban chứng khoán và sàn giao dịch Mỹ (SCE), vì đã tuyển dụng “các hoàng tử đỏ” ở Trung Quốc vào làm việc.
Ngân hàng HSBC đang đối mặt với cuộc điều tra của Ủy ban chứng khoán và sàn giao dịch Mỹ- Ảnh: EPA
Đại diện ngân hàng HSBC hôm 22-2 thừa nhận ngân hàng này đang đối mặt với cuộc điều tra của Ủy ban chứng khoán và sàn giao dịch Mỹ (SCE), vì đã tuyển dụng “các hoàng tử đỏ” ở Trung Quốc vào làm việc.
Thông tin này được HSBC tiết lộ ngay sau khi ngân hàng này báo cáo lỗ 1,33 tỉ USD trong quí IV năm 2016.
Báo South China Morning Post cho biết “các hoàng tử đỏ” hiện đang làm việc cho HSBC khu vực châu Á -Thái Bình Dương thường là con cái hoặc người thân của giới quan chức Trung Quốc.
Cuộc điều tra do những quan ngại sẽ xuất hiện những xung đột lợi ích, tức nhóm “hoàng tử đỏ” này có thể sẽ đại diện cho nhóm lợi ích để đảm bảo quyền lợi cho những hợp đồng từ các doanh nghiệp nhà nước của Trung Quốc.
“HSBC đã nhận nhiều yêu cầu khác nhau về việc cung cấp thông tin và đang hợp tác với cuộc điều tra của SCE”- thông báo của HSBC cho biết.
Đây là lần đầu tiên HSBC cho biết họ có liên quan đến cuộc điều tra của SCE. HSBC là nhà cho vay lớn nhất Hong Kong và châu Âu cũng vừa báo cáo các khoản lỗ trước thuế của ngân hàng này ở mức 858 triệu USD.
Đây là quí đầu tiên HSBC báo cáo lỗ kể từ khi ngân hàng này bắt đầu công bố kết quả kinh doanh theo từng quí vào năm 2011.
Cổ phiếu của HSBC trong ngày 22-2 đã giảm 2,2% ngay sau khi thông tin này xuất hiện và đây không phải là ngân hàng duy nhất bị SEC điều tra vì tuyển dụng nhân viên là " các hoàng tử đỏ” ở Trung Quốc.
Năm 2013, SCE cũng đã mở cuộc điều tra với ngân hàng JP Morgan với lý do tương tự. Các ngân hàng khác như Goldman Sachs, Morgan Stanley, Citigroup, UBS và Credit Suisse đã nhận được thư của SCE, yêu cầu cung cấp thông tin tuyển dụng nhân sự của họ ở khu vực châu Á.
Lou
24/02/2016
Bạn có thông minh hơn hs lớp 3
Khách đến chơi. 1 gs công nghệ, 1 gs luật. Tu nghiệp nước ngoài cả. Tiếng anh như gió. Cigar. Cognac. Sắp xếp tứ trụ xong.
Đòi uống cafe.
Nhà có máy pha cafe. Cả đời tôi chưa bg tự tay pha 1 cốc cafe. Nhưng tôi biết nguyên lí. Chỉ việc ấn 1 cái nút, nhét cái cốc dưới cái vòi là xong.
Làm đúng như vậy. Máy xè xè 1 lúc rồi hiện lên dòng chữ - EMPTY GROUNDS CONTAINER.
Aha, hết hạt. Mở ngăn chứa. Còn 1 nửa. Máy ngu thật. Đổ cafe hạt đầy ngăn. Cho chắc. Ấn nút. Dòng chữ EMPTY GROUNDS CONTAINER kiên cường hiện lên. Ko 1 giọt cafe. Quái lạ. Sáng vợ vừa pha ngon lành mà.
GS công nghệ phán
- Mấy cái thiết bị thông minh này giống máy tính. Tắt đi khởi động lại là ok.
Bọn tôi tắt và khởi động lại gần chục lần. Vẫn dòng chữ đó. Ko 1 giọt cafe.
Đến lượt gs luật
- Chắc cảm biến chưa biết là mình đã cho thêm hạt vào. Lắc mấy cái cho nó cảm thấy, giống tv Liên xô ngày xưa.
Bọn tôi lắc cái máy chết tiệt. Vẫn dòng chữ đó. Ko 1 giọt cafe.
- Hay mình cho hạt vào mồm nhai rồi chiêu ngụm nước nóng nhỉ?
Đang loay hoay v cái máy thổ tả thì con gái 8 tuổi học lớp 3 đi chơi về.
- Zoi oi, khay đựng bã và nước tráng đầy rồi. Ba phải rút ra, đổ bã đi, lắp lại thì máy mới chạy.
- Sao con biết?
- Thì nó hiện dòng chữ báo thế mà
Merde. Não của chúng tôi phản xạ quá nhanh. Liếc thấy chữ empty liền nghĩ rỗng và luận grounds thành grain. Nó bảo đổ bã thì nghĩ là thiếu hạt.
Cám ơn con gái. Chậm nhưng đúng.
Dzung Nguyen Hạn chế của việc có quá nhiều kinh nghiệm.
Bùi Kiến Quốc Nhưng cái đuôi "Merde!" thì em không dám dùng nữa cho đến khi thằng con em biết hỏi bố ơi "Merde!" là gì?, trong khi nó chưa nói sõi đã áp dụng rất đúng chỗ, mọi lúc mọi nơi
Minh Triet
Lou
25/02/2016
VỀ: TÌM CÔNG LÝ CHO TOÀN!
Mình là một người không liên quan, nhưng vì chiến dịch này đang kêu gọi những người không liên quan, nên mình xin góp một số ý như sau:
Đầu tiên, chân thành chia buồn đến gia đình, người thân và bạn bè của Toàn, cũng như chân thành đau xót cho một cuộc sống đầy năng lượng phải bị cắt đứt một cách quá bất ngờ! Là người dưng nhìn vào, đã cảm thấy xót xa rất nhiều, chứ đừng nói đứng vào vị thế là ba mẹ, bạn bè, người thân quen biết của chàng trai tốt tính này!
Điều thứ hai là, người nhà bảo rằng bên Bệnh Viện Thống Nhất trả lời rằng họ không xác định được nguyên nhân, và nguyên nhân cái chết của Toàn bí ẩn như mất tích của máy bay MH…., và không hài lòng với kết luận trên – và chiến dịch này ra đời! Thật sự, tôi thấy phục cách thẳng thắn thừa nhận chuyện mình không biết của bệnh viện này! Đối với tôi, là một đồng nghiệp trong ngành, tôi thấy đây là một câu trả lời có thể không thể nào chân thực hơn! Nếu muốn làm vừa ý, thuận tai người nhà, và muốn lấp liếm, bệnh viện đã có thể bao biện bằng nhiều cách, lý giải luận suy bằng nhiều cách khác nhau sao cho “hợp logic” là được! Vì vậy, thay vì tức giận với câu trả lời này, tôi nghĩ chúng ta nên thật sự trân trọng sự chân thực của bệnh viện!
Điều thứ 3, khi đọc bức thư về chiến dịch cho Toàn, có một dòng chữ nói rằng: “Nguyên nhân tưởng rõ như ban ngày thì bệnh viện không xác định được”. Đây là một dòng chữ rất chủ quan và thiên vị. Y khoa là một khoa học phức tạp, và không phải cứ “bạn nghĩ” đây là nguyên nhân thì nó sẽ là nguyên nhân đâu nhé! Thật sự, nếu đỗ lỗi cho thuốc và “sốc thuốc”, sẽ là một con đường dễ chấp nhận nhất, và có thể giúp bệnh viện phủi tay mà không ai bị liên đới, vì “do thuốc”, “do phản ứng không ngờ tới của cơ thể bệnh nhân” mà, chẳng ai cần chịu trách nhiệm cả sau lý do này! Và, cũng đừng nghĩ đơn giản là cứ thử tất cả các thuốc trước khi tiêm vào người là xong việc, vì nếu được giá trị tiên lượng tốt như bạn nghĩ, đã có khuyến cáo y khoa như vậy cho tất cả mọi người rồi!! Nhưng bệnh viện Thống Nhất đã không làm như thế - không chọn lời giải thích dễ dãi để cho xong việc, họ chọn nói một điều khó nghe, khó chấp nhận, nhưng là một SỰ THẬT! – một lần nữa, tôi thấy thật sự phục đồng nghiệp của mình về chuyện này!
Điều thứ 4, và là mấu chốt ở đây là, tựu trung lại, các bạn khởi xướng và những bạn tham gia kí tên vào chiến dịch đều muốn biết sự thật về nguyên nhân cái chết của Toàn. Nếu như nguyên nhân mất tích của máy bay MH…vẫn chưa có lời giải đáp, vì chưa tìm thấy được hộp đen của máy bay, thì Toàn chính là hộp đen có thể giãi mã được sự thật nguyên nhân cái chết của em ấy! Nếu bạn bè và gia đình Toàn thật sự mong muốn có được sự thật, xin hãy đồng ý hoặc yêu cầu giải phẫu tử thi! Đây sẽ là lời giải đáp chân thực nhất vì sao em mất! Sự việc này, theo tôi được biết, xảy ra khá lâu rồi, nên không biết có thể làm được hay không, và không biết lúc ban đầu bệnh viện có đưa ra tư vấn lựa chọn này cho người nhà của Toàn hay không?! Vì nếu không có giải phẫu tử thi, câu chuyện sẽ chỉ quanh quẩn ở chuyện bàn lý thuyết suông, và sẽ không bao giờ có lời giải đáp.
Điều thứ 5 là, người nhà bức xúc vì phải tranh đấu nhiều bệnh viện mới mời hội chẩn bác sĩ ngoài bệnh viện theo yêu cầu người nhà, và nghĩ là bệnh viện hờ hững trong điều trị bệnh nhân! Nhưng thật sự là, bệnh viện lớn như thế đã có đầy đủ chuyên khoa rồi, và có thể họ không thấy cần phải mời “chuyên khoa” ở ngoài vô góp ý nữa! Và rõ ràng là, có chuyên khoa bên ngoài vào rồi, cũng có giải quyết được gì đâu?! Tôi thấy, bệnh viện thật sự đã tôn trọng gia đình nên mới làm như thế!
Điều thứ 6 là, theo tôi được biết, bệnh viện Thống Nhất đã chịu tất cả chi phí cho trường hợp của Toàn – một số tiền khá lớn, và đây cũng là một trong những nguyên nhân người ngoài nhìn vào nghĩ là lỗi thật sự nằm ở Bệnh viện – vì nếu không sao chịu mất tiền khơi khơi thế! Đây là một trong những thực hành khá phổ biến ở các bệnh viện, mà tôi thật sự không đồng ý nên làm! Ở bệnh viện trước đây tôi làm, những trường hợp bệnh nặng, chạy hồi sức quá trời không qua khỏi, ban giám đốc sẽ tự động không tính phí điều trị và nằm viện của bệnh nhân, có trường hợp còn đến tận nhà (dù nhiều lúc rất xa xôi) xin lỗi là đã không cứu được bé, và phúng điếu thêm! Đây là một việc làm mang tính chất nhân văn từ bệnh viện, nhưng thật sự có thể gây hiểu lầm cho người dân, và chưa kể đến, là một thất thoát lớn cho quĩ bệnh viện – dành để chăm lo cho nhân viên của mình! Nếu đúng là có lỗi, nên xin lỗi, còn nếu đúng là bé đã không qua khỏi vì diễn tiến và mức độ nặng của bệnh, nên cho người nhà biết để tránh bị đổ oan!
Câu cuối cùng muốn nói, là, công lý không có trên mạng online! Việc đưa ra chiến dịch này, nên thật sự dừng lại, và người có liên quan nhất với Toàn, là gia đình Toàn, nếu muốn tìm công lý – mà các bạn nghĩ đang bị giấu- nên đồng ý cho giải phẩu tử thi! Nếu các bạn muốn đưa chiến dịch này ra để tìm người chịu trách nhiệm, tôi chắc chắn khi chiến dịch này đủ lớn, bệnh viện cũng sẽ ráng rặn ra một người để đổ lỗi và sa thải– theo văn hóa hành xử hiện giờ! Nhưng khi đó, có thể, để lấy được “công lý” đám đông mà các bạn mong muốn, các bạn có thể tước đi “công lý” của một nhân viên y tế nào đó, đã từng vui vẻ chăm sóc cho Toàn! Điều này có làm các bạn thõa mãn không?!
Đầu ngày cuối tháng, mong tất cả mọi người bình tâm suy nghĩ!!! Và một lần nữa, xin thành thật chia buồn cùng mất mát của gia đình Toàn!!!
Bs. Huyên Thảo.
Chiến dịch Công lý cho Toàn
Đi tìm sự thật về cái chết bí ẩn của chàng tiếp viên hàng không 28 tuổi
Lou
28/02/2016
Giới thiệu bài biên mới nhất của Binh nguyen lão anh hùng, anh hay viết về võ, đôi khi sên - sến dưới nick nguyendangninh, anh làm chủ 1 doanh nghiệp tên Hiloco, tuy bận nhưng anh đôi khi múa phím đôi khi hehe.
Mời mời với chuyện của 1 anh Úc gà ri.
Gà ri quốc tịch Úc. Nó sang VN theo hợp đồng với công ty tôi. Chúng tôi thi công lắp đặt vài tổ máy cho nhà máy nhiệt điện và nó là kỹ sư giám sát. Phải nói rõ là Kỹ sư tây khác hẳn kỹ sư ta. Những kỹ sư ta mà tôi biết đ*o thằng nào biết cầm cái mỏ lết cho đúng cách, nhưng Kỹ sư tây thì khác, chúng nó, ngoài chuyên môn thiết kế tính toán, còn là những người thợ lành nghề.
Gà ri thấp lùn, cơ bắp cuồn cuộn. Lông lá xoăn tít phòi ra ngoài chiếc áo phông rách tứ tung. Nó cũng mồ hôi nhễ nhại khi giúp chúng tôi kéo dây cấp, đấu tủ điện. Gà ri nghiện bia,cứ dăm phút, nó lại móc trong túi quần sóc ra lon bia Hanoi kéo xịt phát rồi khoái trá dốc thẳng vào cổ. Yết hầu nó chạy lên chạy xuống rồi chạy mất hút theo dòng bia vàng lựng, nhìn ngon đ*o chịu.
Chưa xong công trình thì đùng phát Gà ri lấy vợ. Vợ hắn là con bé đen nhẻm làm nghề gội đầu ở gần nhà máy nhiệt điện. Gà ri vẫn thường ra đó mắt xa mặt, cạo lông mồm, nhổ râu mũi, loanh quanh thế đ*o nào mà cuối cùng lại nên vợ chồng.
Thắm, vợ nó, quê mùa cục mịnh, tay to như phích, chân to hơn tay, thật thà như đếm. Suốt ngày luôn tay luôn chân câm lặng phục vụ chồng. Gà ri búng ngón tay 1 phát là vợ nhao ra lau mồ hôi, 2 phát là bóc bia,3 phát là đấm lưng thùm thụp. Gà ri rất mãn nguyện. Nó bảo tôi: Mày biết t*o yêu nhất vợ t*o ở điểm gì không? Đéo biết tiếng Anh!
Xong công trình thì Gà ri mua nhà Hà nội, giấy tờ tên vợ dĩ nhiên. Nó vẫn kiếm tiền ào ạt vì đẫn ấy nhiều hợp đồng béo mẫm từ các Đại sứ quán và tổ chức cuốc tế. Vợ nó lên Hà nội được 2 năm thì lột xác khốcliệt, da dẻ ả thơm nức spa, nhoắt cái lại phi sang Sing mua váy áo, tiếng Anh sủa chát chúa, Kinhhoàng.
Rồi vợ nó sònsòn đẻ liền tù tì 3 đứa, tócnâu và mắtxanh, bụ bẫm và kháu khỉnh. Gà ri vẫn cầy miệtmài. Nó bỏ bia rượu để dành tiền cho vợ nuôi con.
Thời gian trôi, công việc ngày càng khó khăn. Mãi tôi mới có hợp đồng làm điện cho dự án đức ở Hà tĩnh. Dự án này yêu cầu chuyên gia ngoại. Tôi bốc máy gọi Gà ri. Đang đói mốc mồm, Gà ri hớn hở lên đường.
Thi công xong công trình ở Hương sơn thì Gà ri bảo tôi: Tiền công t*o mày cứ để ở đó, mang về là hết. Thấy tôi ngạc nhiên nó hạ giọng buồn buồn: Vợ t*o tự nhiên yêu cờ bạc, nó đánh tá lả thâu đêm.
Một hôm Gà ri hỏi tôi: t*o ngủ ở công ty nhé, về nhà ầm ĩ quá, hôm nào cũng hai mâm mạt chược một mâm tá lả, khói thuốc mù mịt, vỏ chai tứ tung.t*o không ngủ được. Tôi bảo: đ*o, mài thuê hotel, ngủ ở đây khai báo tạm trú, yếu tố nước ngoài lằng nhằng lắm.
Gà ri thuê khách sạn ngõ Huyện, tối nào nó cũng ngồi bú bia đến nửa đêm ở bar spotted cow. Thỉnh thoảng rỗi tôi cũng ra đó tán phét với nó. Nó nốc nhiều, mặt chảy xệ,bụng nhão nhoét, sổ nợ dày cộp.
Một hôm ra Bar tôi thấy Gà ri đầu cuốn băng trắng toát. Nó bảo: t*o đấm thằng Antonio vì nó ngủ với vợt*o tại nhàt*o trên gường của t*o cũng. t*o đang khoankhoái đấm túi bụi thì con Thắm lấy gậy gôn vụt vào đầu t*o.
Tôi bảo: Mày nên bỏ phắt. Nó nhăn mặt lắc đầu: còn 3 đứa con, t*o yêu chúng nó.
Thắm vợ nó thỉnh thoảng mò xuống công ty tôi ngọt nhạt: Anh Gàri nói còn ít lương ở đây, anh ấy nói em xuống lấy. Tôi đành đưa nốt cho mụ khỏi nhiễu.
Rồi đột nhiên Gàri biến mất. Vợ nó bán nhà to mua nhà nhỏ, rồi bán nhà nhỏ chuyển đi đâu mất hút.
Đẫn rồi tôi gặp thằng Antonio ngồi tu bia quán Bar đầu Lương ngọc quyến. Tôi hỏi thăm tin tức Gà ri. Nó bảo: Gà ri trốn vợ chuồn sang Mã lai rồi nốc lắm sưng gan chết mẹ bên đó. Tôi bảo nhẽ đ*o phải trốn. Nó thương con lắm cơ mà.
Thằng Antonio cười khẩy: Nó đi xét nghiệm ADN năm lần bảy lượt. Cả ba đứa con đ*o đứa nào là con của nó...
Rồi nó nói thêm: Cũng đ*o đứa nào là con của t*o..
Mời mời với chuyện của 1 anh Úc gà ri.
Gà ri quốc tịch Úc. Nó sang VN theo hợp đồng với công ty tôi. Chúng tôi thi công lắp đặt vài tổ máy cho nhà máy nhiệt điện và nó là kỹ sư giám sát. Phải nói rõ là Kỹ sư tây khác hẳn kỹ sư ta. Những kỹ sư ta mà tôi biết đ*o thằng nào biết cầm cái mỏ lết cho đúng cách, nhưng Kỹ sư tây thì khác, chúng nó, ngoài chuyên môn thiết kế tính toán, còn là những người thợ lành nghề.
Gà ri thấp lùn, cơ bắp cuồn cuộn. Lông lá xoăn tít phòi ra ngoài chiếc áo phông rách tứ tung. Nó cũng mồ hôi nhễ nhại khi giúp chúng tôi kéo dây cấp, đấu tủ điện. Gà ri nghiện bia,cứ dăm phút, nó lại móc trong túi quần sóc ra lon bia Hanoi kéo xịt phát rồi khoái trá dốc thẳng vào cổ. Yết hầu nó chạy lên chạy xuống rồi chạy mất hút theo dòng bia vàng lựng, nhìn ngon đ*o chịu.
Chưa xong công trình thì đùng phát Gà ri lấy vợ. Vợ hắn là con bé đen nhẻm làm nghề gội đầu ở gần nhà máy nhiệt điện. Gà ri vẫn thường ra đó mắt xa mặt, cạo lông mồm, nhổ râu mũi, loanh quanh thế đ*o nào mà cuối cùng lại nên vợ chồng.
Thắm, vợ nó, quê mùa cục mịnh, tay to như phích, chân to hơn tay, thật thà như đếm. Suốt ngày luôn tay luôn chân câm lặng phục vụ chồng. Gà ri búng ngón tay 1 phát là vợ nhao ra lau mồ hôi, 2 phát là bóc bia,3 phát là đấm lưng thùm thụp. Gà ri rất mãn nguyện. Nó bảo tôi: Mày biết t*o yêu nhất vợ t*o ở điểm gì không? Đéo biết tiếng Anh!
Xong công trình thì Gà ri mua nhà Hà nội, giấy tờ tên vợ dĩ nhiên. Nó vẫn kiếm tiền ào ạt vì đẫn ấy nhiều hợp đồng béo mẫm từ các Đại sứ quán và tổ chức cuốc tế. Vợ nó lên Hà nội được 2 năm thì lột xác khốcliệt, da dẻ ả thơm nức spa, nhoắt cái lại phi sang Sing mua váy áo, tiếng Anh sủa chát chúa, Kinhhoàng.
Rồi vợ nó sònsòn đẻ liền tù tì 3 đứa, tócnâu và mắtxanh, bụ bẫm và kháu khỉnh. Gà ri vẫn cầy miệtmài. Nó bỏ bia rượu để dành tiền cho vợ nuôi con.
Thời gian trôi, công việc ngày càng khó khăn. Mãi tôi mới có hợp đồng làm điện cho dự án đức ở Hà tĩnh. Dự án này yêu cầu chuyên gia ngoại. Tôi bốc máy gọi Gà ri. Đang đói mốc mồm, Gà ri hớn hở lên đường.
Thi công xong công trình ở Hương sơn thì Gà ri bảo tôi: Tiền công t*o mày cứ để ở đó, mang về là hết. Thấy tôi ngạc nhiên nó hạ giọng buồn buồn: Vợ t*o tự nhiên yêu cờ bạc, nó đánh tá lả thâu đêm.
Một hôm Gà ri hỏi tôi: t*o ngủ ở công ty nhé, về nhà ầm ĩ quá, hôm nào cũng hai mâm mạt chược một mâm tá lả, khói thuốc mù mịt, vỏ chai tứ tung.t*o không ngủ được. Tôi bảo: đ*o, mài thuê hotel, ngủ ở đây khai báo tạm trú, yếu tố nước ngoài lằng nhằng lắm.
Gà ri thuê khách sạn ngõ Huyện, tối nào nó cũng ngồi bú bia đến nửa đêm ở bar spotted cow. Thỉnh thoảng rỗi tôi cũng ra đó tán phét với nó. Nó nốc nhiều, mặt chảy xệ,bụng nhão nhoét, sổ nợ dày cộp.
Một hôm ra Bar tôi thấy Gà ri đầu cuốn băng trắng toát. Nó bảo: t*o đấm thằng Antonio vì nó ngủ với vợt*o tại nhàt*o trên gường của t*o cũng. t*o đang khoankhoái đấm túi bụi thì con Thắm lấy gậy gôn vụt vào đầu t*o.
Tôi bảo: Mày nên bỏ phắt. Nó nhăn mặt lắc đầu: còn 3 đứa con, t*o yêu chúng nó.
Thắm vợ nó thỉnh thoảng mò xuống công ty tôi ngọt nhạt: Anh Gàri nói còn ít lương ở đây, anh ấy nói em xuống lấy. Tôi đành đưa nốt cho mụ khỏi nhiễu.
Rồi đột nhiên Gàri biến mất. Vợ nó bán nhà to mua nhà nhỏ, rồi bán nhà nhỏ chuyển đi đâu mất hút.
Đẫn rồi tôi gặp thằng Antonio ngồi tu bia quán Bar đầu Lương ngọc quyến. Tôi hỏi thăm tin tức Gà ri. Nó bảo: Gà ri trốn vợ chuồn sang Mã lai rồi nốc lắm sưng gan chết mẹ bên đó. Tôi bảo nhẽ đ*o phải trốn. Nó thương con lắm cơ mà.
Thằng Antonio cười khẩy: Nó đi xét nghiệm ADN năm lần bảy lượt. Cả ba đứa con đ*o đứa nào là con của nó...
Rồi nó nói thêm: Cũng đ*o đứa nào là con của t*o..
Lou
28/02/2016
Chúc mừng các thầy thuốc
Đã bg bạn tự hỏi - chuyên gia trong lĩnh vực nào quan trọng nhất đối v mình?
- Thầy giáo? - Ko.
Con bạn chỉ ở trường học có 4-7h mỗi ngày. Nếu muốn bạn tự mình có thể sửa chữa sai sót của thầy cô. Ko biết thì gug. Tệ quá thì chuyển trường.
Ko chết người.
- Thầy cãi? - Ko.
Ở VN, nếu là 1 ng bình thường, rất ít khi bạn nghĩ đến sự trợ giúp của LS. Đơn giản vì môi trường tư pháp VN hạn chế tối đa khả năng tác nghiệp của LS.
Nếu đã thuê LS, và anh ta ko đáp ứng kì vọng, bạn có thể thay anh ta.
Ko chết người.
Cá nhân tôi cho rằng quan trọng nhất là THẦY THUỐC.
Ko phải ai cũng cần thầy giáo, luật sư. Con cái lớn rồi. Ko tranh chấp. Chả quan tâm thầy giáo hay luật sư.
Với thầy thuốc thì khác.
Nhà nào cũng có trẻ con, bố mẹ già và chính bạn. Luôn cần thầy thuốc.
Khi ốm bạn đến bv. Bạn ko có nhiều cơ hội cân nhắc, lựa chọn bs. Nhất là khi cấp cứu. Và nếu bs có sai sót, bạn ít có cơ hội sửa sai.
Chết ****. Sửa bằng mắt.
Thầy thuốc khác thầy giáo, thầy cãi chỗ đó.
Trong khi VN yếu kém toàn diện - giáo dục, giao thông, môi trường, thực phẩm...thì Y tế là ngành ÍT yếu kém nhất.
Tuổi thọ trung bình của ng VN là 76, đứng thứ 55 TG. Trong khi gdp đầu ng đứng thứ 140. Có chỉ sô nảo của VN đứng trên 55 ko?
Các chuyên gia đầu tiên mà VN xuất khẩu là Bác sĩ. Đi Algeria, Angola. Những năm 70-80s. Rất đáng tự hào.
Có thể xảy ra các tai nạn nghề nghiệp do trình độ của bs, điều kiện y tế và 1 tỷ lí do ko thể biết. Nhưng 1 khi bs đã điều trị cho bạn thì họ luôn làm hết sức mình vì lợi ích của bạn và nhận rủi ro về phía mình. Chẳng bs nào chủ ý điều trị cho bệnh nhân chết. Khác v ca - hỏi cung là dễ chết.
Vậy hãy trân trọng các bác sĩ, nv y tế.
Và trả công xứng đáng cho sự tận tâm của họ.
Vì chính tính mạng của ng thân và của bạn.
Quà cho bác sĩ
Bố mẹ tôi là BS. Từ thời 1960. Có rất nhiều bệnh nhân. Và họ thường mang quà đến biếu. Toàn là những người nông dân nghèo. Thời đó ko có p bì. Quà là những thứ đơn giản. Nải chuối, chục trứng gà, mấy quả na, cây mía, cân gạo. Những thứ ng nông dân tự làm ra.
Thời đó chỉ vài công chức có xe đạp. Nông dân ko có. Họ phải đi bộ từ các làng quê ở rất xa bv, nơi bố mẹ tôi lv, để biếu các thứ đó. Rất chân thành. Và ko ai có thể từ chối những món quà như vậy.
Chỉ có một lần ba tôi phải từ chối.
Số là 1 cô bé bị tai nạn. Khi đến bv thì đã ko thở được. Ba tôi ở đó và đã làm thủ thuật mở khí quản cấp và cứu được cô bé. Sau này khi đi lính tôi cũng được huấn luyện thủ thuật này.
Vài năm sau 1 ng đàn ông dẫn 1 cô bé chừng 13-14 đến bv tìm ba tôi.
- bác sĩ đã cứu sống nó. Nhà tôi nghèo ko có gì để trả ơn. Tôi mang nó đến làm vợ bé cho bác sĩ.
Ba tôi tá hoả, từ chối kiểu gì cũng ko được. Sau phải nói là nếu lấy vợ bé sẽ bị đuổi việc, ko được chữa bệnh cho nhân dân nữa.
Khi đó 2 bố con mới dắt nhau về.
Nhà ông cách bv hơn 30km. Đi bộ.
Minh Triet
Đã bg bạn tự hỏi - chuyên gia trong lĩnh vực nào quan trọng nhất đối v mình?
- Thầy giáo? - Ko.
Con bạn chỉ ở trường học có 4-7h mỗi ngày. Nếu muốn bạn tự mình có thể sửa chữa sai sót của thầy cô. Ko biết thì gug. Tệ quá thì chuyển trường.
Ko chết người.
- Thầy cãi? - Ko.
Ở VN, nếu là 1 ng bình thường, rất ít khi bạn nghĩ đến sự trợ giúp của LS. Đơn giản vì môi trường tư pháp VN hạn chế tối đa khả năng tác nghiệp của LS.
Nếu đã thuê LS, và anh ta ko đáp ứng kì vọng, bạn có thể thay anh ta.
Ko chết người.
Cá nhân tôi cho rằng quan trọng nhất là THẦY THUỐC.
Ko phải ai cũng cần thầy giáo, luật sư. Con cái lớn rồi. Ko tranh chấp. Chả quan tâm thầy giáo hay luật sư.
Với thầy thuốc thì khác.
Nhà nào cũng có trẻ con, bố mẹ già và chính bạn. Luôn cần thầy thuốc.
Khi ốm bạn đến bv. Bạn ko có nhiều cơ hội cân nhắc, lựa chọn bs. Nhất là khi cấp cứu. Và nếu bs có sai sót, bạn ít có cơ hội sửa sai.
Chết ****. Sửa bằng mắt.
Thầy thuốc khác thầy giáo, thầy cãi chỗ đó.
Trong khi VN yếu kém toàn diện - giáo dục, giao thông, môi trường, thực phẩm...thì Y tế là ngành ÍT yếu kém nhất.
Tuổi thọ trung bình của ng VN là 76, đứng thứ 55 TG. Trong khi gdp đầu ng đứng thứ 140. Có chỉ sô nảo của VN đứng trên 55 ko?
Các chuyên gia đầu tiên mà VN xuất khẩu là Bác sĩ. Đi Algeria, Angola. Những năm 70-80s. Rất đáng tự hào.
Có thể xảy ra các tai nạn nghề nghiệp do trình độ của bs, điều kiện y tế và 1 tỷ lí do ko thể biết. Nhưng 1 khi bs đã điều trị cho bạn thì họ luôn làm hết sức mình vì lợi ích của bạn và nhận rủi ro về phía mình. Chẳng bs nào chủ ý điều trị cho bệnh nhân chết. Khác v ca - hỏi cung là dễ chết.
Vậy hãy trân trọng các bác sĩ, nv y tế.
Và trả công xứng đáng cho sự tận tâm của họ.
Vì chính tính mạng của ng thân và của bạn.
Quà cho bác sĩ
Bố mẹ tôi là BS. Từ thời 1960. Có rất nhiều bệnh nhân. Và họ thường mang quà đến biếu. Toàn là những người nông dân nghèo. Thời đó ko có p bì. Quà là những thứ đơn giản. Nải chuối, chục trứng gà, mấy quả na, cây mía, cân gạo. Những thứ ng nông dân tự làm ra.
Thời đó chỉ vài công chức có xe đạp. Nông dân ko có. Họ phải đi bộ từ các làng quê ở rất xa bv, nơi bố mẹ tôi lv, để biếu các thứ đó. Rất chân thành. Và ko ai có thể từ chối những món quà như vậy.
Chỉ có một lần ba tôi phải từ chối.
Số là 1 cô bé bị tai nạn. Khi đến bv thì đã ko thở được. Ba tôi ở đó và đã làm thủ thuật mở khí quản cấp và cứu được cô bé. Sau này khi đi lính tôi cũng được huấn luyện thủ thuật này.
Vài năm sau 1 ng đàn ông dẫn 1 cô bé chừng 13-14 đến bv tìm ba tôi.
- bác sĩ đã cứu sống nó. Nhà tôi nghèo ko có gì để trả ơn. Tôi mang nó đến làm vợ bé cho bác sĩ.
Ba tôi tá hoả, từ chối kiểu gì cũng ko được. Sau phải nói là nếu lấy vợ bé sẽ bị đuổi việc, ko được chữa bệnh cho nhân dân nữa.
Khi đó 2 bố con mới dắt nhau về.
Nhà ông cách bv hơn 30km. Đi bộ.
Minh Triet
Lou
28/02/2016
Liên kết Việt
Tại sao có thể dễ dàng lừa lấy 2 ngàn tỷ của 60 ngàn người?
Các mánh lừa tiền cơ bản với người lạ
1/ Đánh vào lòng trắc ẩn
Giả làm người tàn tật để ăn xin. Giả gặp hoạn nạn để xin giúp đỡ.
Tổn thất cho người bị lừa thường ko lớn. Vài đồng lẻ.
2/ Đánh lạc hướng chú ý
Báo tin giả ng nhà gặp tai nạn, làm cho người bị lừa mất cảnh giác.
Lừa cách này ko dễ. Số nạn nhân ít. Thiệt hại ko quá lớn.
3/ Đánh vào lòng tham,
là mánh hay được dùng nhất, dễ thực hiện nhất và hiệu quả nhất.
Bị thôi thúc bởi lòng tham của chính mình, nạn nhân tự lao vào bẫy như những con thiêu thân.
Các trò lừa kinh điển
- trúng số xe SH, bỏ vài triệu để làm thủ tục nhận
- 1 ng nhặt được của rơi, gạ chia phần cho ng nhìn thấy
- Mượn $ thật để rửa $ đen, trả lãi 20% cho 1h mượn
- Vay tiền trả lãi cao 30-35%
- mượn tk để chuyển tiền, chia 30%
- ....
- Bán hàng đa cấp
Ng ta muốn nhanh chóng giàu có mà ko phải làm gì, kể cả bỏ vốn. Họ thế chấp nhà cửa để vay NH, vay người nhà, ng quen với lãi suất 10-15% và kiếm lợi 65%. Ăn không 50%. Trong khi những nhà đầu tư thứ thiệt chỉ mong kiếm lãi 5-15%.
Các trò lừa này lặp đi lặp lại và luôn luôn thành công.
Tự nạn nhân sẵn sàng lao vào bẫy bởi ham muốn tột bậc trở nên giàu có thật nhanh mà ko phải làm gì.
1 đêm Tấm thành Hoàng hậu.
80-90% nạn nhân các vụ lừa tiền thuộc nhóm tham lam.
Họ vừa đáng thương, vừa đáng trách.
Nguồn TCCS.
MLM (Multi level marketing) là cái gì vậy?
MLM (Multi level marketing) - tiếp thị đa tầng, bán hàng đa cấp, kinh doanh theo mạng, v...v và v...v là cái gì vậy? Sao nghe người ta nói không cần bằng cấp, không cần kiến thức, không cần học hành, không phải làm mà vẫn có nhiều tiền, tương lai đảm bảo, sau một thời gian là chỉ ngồi chơi xơi nước tiền vẫn đổ vào túi. Chẳng lẽ có phương pháp kinh doanh mới, hiện đại, một phát kiến mới của một nhà kinh tế đoạt giải Nobel nào đó chăng? Nếu lý thuyết này biến được thành hiện thực thì xã hội loài người tiến được một bước dài trong quá trình phát triển của nhân loại, nếu mỗi cá nhân trong xã hội đều có được sự bảo đảm về kinh tế, tài chính chứ chưa cần thịnh vượng thì đó chính là một phần của xã hội lý tưởng mà các học thuyết chủ nghĩa theo đuổi.
Nếu những gì của phương pháp này là đúng thì sẽ có một ngày cả nhân loại không phải làm nhỉ? Dân giàu khắc nước sẽ mạnh, vậy sao nền kinh tế vẫn trồi sụt, nhân loại vẫn phải vật lộn trên con đường phát triển, chưa tìm thấy sự thịnh vượng chung? Sao vẫn còn có người nghèo, sao không phát triển kinh doanh theo phương pháp này, sao không xóa bỏ những tư tưởng cổ hủ, phương pháp kinh doanh lạc hậu theo kiểu truyền thống để đi theo phương pháp kinh doanh cấp tiến này thì có phải một ngày nào đó cả nhân loại chúng ta đều đi xe Mẹc sờ đì không ?
Lý thuyết
Theo như những thông tin trên trang web cũng như tờ rơi, hay những buổi họp huấn luyện của các công ty MLM thì bán hàng đa cấp là phương pháp kinh doanh hoàn hảo. Sản phẩm đi thẳng từ nhà sản xuất đến tay người tiêu dùng, không mất chi phí quảng cáo, tiếp thị, chi phí hành chính, cửa hàng, sân bãi. Người dùng được hưởng lợi, mua được sản phẩm tốt với giá rẻ vì không tốn tiền cho các khâu trung gian.
Về phía người tiêu dùng:
- sản phẩm nghe rất hoàn hảo, có "một số" người còn quảng cáo những loại thực phẩm chức năng còn chữa được cả bệnh ung thư mà y học ngày nay đang bó tay
- người bán hàng nhiệt tình là người quen biết, thậm chí có thể là con cái, cha mẹ, anh em ruột thịt trong nhà
Về phía đại lý tham gia MLM:
- được mua sản phẩm với giá rẻ, chiết khấu hơn 25%- 30% so với giá MSRP, có thể dùng cho cá nhân hoặc có thể bán lại
- vốn kinh doanh thấp, không cần có cửa hàng, địa điểm kinh doanh, không cần có bằng cấp, điều kiện năng lực, đại loại là chỉ cần bỏ ra một ít tiền có thể mua được công ăn việc làm, đã thế lại là công việc nhàn rỗi nhưng kiếm được nhiều tiền.
- nếu tuyển dụng được thêm đại lý hay chân rết bán hàng sẽ được hưởng lợi, ăn phần trăm trên những chân rết này
- nếu những chân rết lại tuyển dụng thêm những chân rết khác thì một ngày nào đó ta sẽ lên được 7 tầng tháp, hoặc qua cửu đỉnh là đến tuyền lâm, sẽ ngồi mát ăn bát vàng, chỉ việc ngồi nhà sẽ có phần trăm của những chân rết kia mang lại. Một tương lai tài chính vững vàng, một tiền đồ tươi sáng, cứ cái đà này sẽ nhanh chóng thành tỉ phú.
Thực tế
Về mặt lý thuyết, phương pháp kinh doanh kiểu này nghe chừng rất tiến bộ, có nhiều điểm hay, tuy nhiên có nhiều lỗ hổng và không có tính bên vững lâu dài cho nên phương pháp kinh doanh truyền thống vẫn tồn tại.
Trên thực tế, có một số người làm giàu từ phương pháp kinh doanh này thật. Họ chính là những người nằm ở trong 5% trên đỉnh tháp. Nếu là người Việt Nam, một sản phẩm từ Mỹ qua đến VN khéo đã qua chi nhánh nào đó ở châu Á như Thailand, Malaysia. Nếu có thể mở ra một MLM, bán mấy sản phẩm như jelly sữa dừa, chiết xuất rau câu, hay cái gì đó từ Việt nam qua Mỹ và thế giới hoặc chính từ VN rồi quảng bá là bọn mày cứ ăn đồ rác ( junk food) không thì bị béo phì là phải, nhìn người VN chúng t*o đây này, ăn cái này thì mới người đẹp được. Lúc đó chúng ta chỉ việc ăn trên ngồi trốc được.
Chúng ta thử phân tích xem nhé:
1/ MLM là hình thức kinh doanh độc quyền: vì giá của sản phẩm hoàn toàn bị áp đặt, người mua phải mua với giá đó, cho dù đã là giá đại lý vẫn đắt hơn rất nhiều so với sản phẩm cùng loại trên thị trường. Người mua phải mua sản phẩm đó, phải bán sản phẩm đó, không được bán sản phẩm khác như kinh doanh truyền thống.
2/Phản khoa học, không tuân theo quy luật cung cầu: Nếu đại lý chưa bán được hàng đến kỳ vẫn phải mua hàng vào cho dù chỉ để xếp xó, trong khi phương pháp kinh doanh truyền thống là đi theo quy luật kinh tế cơ bản: Cung & Cầu. Nếu thị trường có nhu cầu lớn thì mới mua nhiều vào để bán ra, còn nếu nhu cầu thấp nhất là cho một loại hàng hóa nào đó, hàng ế thì phải giảm nhập, không mua nữa và đầu tư vốn vào loại hàng hóa khác (cho công ty nhỏ), hoặc loại hình kinh doanh, dịch vụ khác (cho tập đoàn)
Đại lý tham gia mô hình kinh doanh MLM này là vì choáng mắt bởi tỉ lệ hoa hồng, làm ít mà được hưởng nhiều, phần lớn tham gia vì nghe theo sự dụ dỗ, rủ rê của người quen biết chứ không phải là do nghiên cứu, tìm hiểu? như vậy là trái với quy tắc đầu tư kinh doanh cần phải nghiên cứu thị trường, sản phẩm, đối tượng khách hàng.
3/ Các sản phẩm bị đẩy giá quá cao, với giá này không thể bán nổi theo phương pháp kinh doanh truyền thống vì còn đắt hơn giá của sản phẩm kinh doanh truyền thống mặc dù được quảng cáo là giá cạnh tranh hơn vì không mất tiền quảng cáo, tiếp thị, chi phí hành chính, kho bãi, phân phối lưu thông, v....v và v...v. Như vậy có đúng là phi lý không? Nhập nhằng khái niệm, mọi thứ đều được phủ lớp hào nhoáng nhưng thực tế không phải.
4/Quảng cáo về sản phẩm này thường được thần thành hóa, phù phép thành thuốc tiên, đa di năng, chữa bách bệnh, đại bổ, nhưng tất cả chỉ là "truyền miệng", còn trên thông cáo chính thức thì chỉ là thực phẩm chức năng, được quảng cáo là thuốc bổ Mỹ nhưng những loại này hoàn toàn không được thông qua bởi Cục Thực phẩm, Dược phẩm Hoa Kỳ (FDA). Không tin bạn có thể xem ngay trên nhãn mác ghi ngoài lọ "thuốc" - thực phẩm chức năng đó. Ðây chỉ là các sản phẩm phổ biến hiện nay, bên cạnh đó còn chưa kể đến các loại nồi niêu, xong chảo tàu cũng được phù phép để bán, v...v.
5/ Người kinh doanh ( đại lý) trở thành người tiêu thụ bất đắc dĩ. Muốn gia nhập phải nộp tiền lệ phí gia nhập, hàng tháng phải đặt mua hàng không cần biết có bán được không. Để tống ngần này thứ chưa được kiểm nghiệm vào người quả là dũng cảm và tự tin Cho dù được mua với giá rẻ nhưng thực tế là "mình đang ăn thịt mình", công ty đâu có lỗ hay thiệt gì đâu mà đang dùng chiêu "mỡ nó rán nó".
6/ Cỗ máy con người không phanh
Mô hình kinh doanh này sử dụng chính con người làm cỗ máy vận hành. Một cái xe ô tô, một đầu tầu xe lửa đều có cái phanh, một nền kinh tế khi phát triển quá nhanh, quá nóng, các chính phủ thường "hãm", "phanh" bằng các biện pháp điều tiết kinh tế, một công ty phát triển thị trường khi có đủ nhân viên, đại lý cũng tạm ngưng tuyển người, nếu không sẽ dẫn đến cạnh tranh không lành mạnh vì cung vượt quá cầu. Thị trường mà có quá nhiều người bán chắc chắn không tốt bằng thị trường mà các đại lý được phân chia ranh giới kinh doanh, địa bàn riêng của mình.
Nếu xe ô tô, tàu hỏa không được hãm phanh sẽ lao xuống vực, gây tai nạn và kết thúc. Mô hình kinh doanh này cũng vậy, không có hệ thống hãm, ngay cả người đứng đầu trên đỉnh tháp cũng không thể hãm phanh được vì cơ chế nó tự thân sinh sản, người sau phải tiếp tục tìm kiếm chân rết, xây dựng các tầng dưới thì họ mới có thu nhập còn nếu không thì là chết, họ chết thì dẫn đến sự sụp đổ của kim tự tháp. Tất nhiên người đứng trên đỉnh tháp không chết vì họ có đủ năng lực tài chính để mở ra một công ty MLM khác và lại bắt đầu hút máu của những người bên dưới thông qua các chân rết.
Như tôi đã nói ở trên phương pháp này kinh doanh không bền vững không lâu dài, lợi nhuận không được bảo đảm, làm sao có thể tính đến tương lai?
Tại sao phương pháp kinh doanh này vẫn tồn tại?
Tôi không có ý định ám chỉ ai vì thực tế trong mỗi con người chúng ta đều có ham muốn được hưởng lợi và không phải làm gì, bản thân tôi cũng không khác gì. Đó chính là lý do tại sao các chiêu lừa đảo cũ rích, đơn giản như chơi đỏ đen trên các chuyến xe đò vẫn lừa được ối người. Ponzi lừa của các chuyên gia tài chính lão luyện từ những năm 20, in thành sách, làm phim, dạy ở trường mà mới đây Madoff vẫn làm lại được trò xưa như trái đất này với các chuyên gia tài chính nổi tiếng của Wall St và thế giới, nhiều người là tiến sỹ kinh tế, MBA tài chính của các trường kinh doanh danh tiếng nhất thế giới, thậm chí lừa được với quy mô lớn hơn gấp nhiều lần đó thôi. Những đường dây hụi từ bao năm nay năm nào chẵng có chuyện vỡ hụi đau lòng nhưng vẫn tiếp tục đó thôi, vì nó chính là kênh tín dụng cho người nghèo. Lý thuyết nghe ngon ăn, chứ không ai phân tích cho họ thấy là mô hình tín dụng này hoàn toàn không an toàn và không bền vững, chỉ cần một người quịt là đường dây vỡ. Chưa kể những chiêu lừa đảo ngày nay đã biến dạng, trá hình tinh vi, được bọc gấm vóc, nhung lụa, vàng bạc, xe hơi đắt tiền bên ngoài, với những người nổi tiếng, cuộc sống vật chất phù du đó đánh thẳng vào lòng tham của mỗi con người. Ai mà tránh khỏi. Ai cũng vô tội hết vì điều đó là ao ước của mỗi chúng ta. Nhưng khi đã bị lòng tham làm lóa mắt, che mất lý trí thì cho dù ta có học vấn cao đến đâu, kiến thức uyên thâm thế nào, ta vẫn sa bẫy. Phía tên tầng lớp lãnh đạo, tư vấn, nếu được chia phần trăm, cổ phần của một công ty, một nhà khoa học có thể bán rẻ đạo đức của mình, một nhà kiểm toán sẽ đưa ra số liệu sai để bảo vệ lợi ích cá nhân, phía dưới những người đại lý có thể bán rẻ lương tâm, nói quá quảng cáo cho sản phẩm, thêu dệt những điều không có thật, vô tình lôi kéo chính cả người thân, gia đình, bạn bè vào bẫy.
Một số người sẽ phản biện thế tại sao ngay tại Mỹ các công ty MLM vẫn tồn tại đó thôi?
Nước Mỹ là một đất nước có hệ thống luật pháp phức tạp. Thực tế những người già 90 tuổi, phản ứng chậm chạp,bản thân đứng không vững, không thể tự đi lại được mà phải ngồi xe lăn hoặc các dụng cụ hỗ trợ nhưng ngồi lên xe ô tô vẫn lái vù vù, tỉ lệ tai nạn cao nhưng khi bỏ phiếu thông qua luật "người già không được lái xe" lại không thông qua nổi vì như thế là vi phạm nhân quyền (một quyền rất quan trọng ở Mỹ), người già sống cô đơn một mình, đi chợ, đến phòng mạch đều xa, phải có xe ô tô đi lại chứ, xử lý vấn đề này ra sao quả là phức tạp.
Nước Mỹ cũng là nước mà nghề luật sư hái ra tiền và làm việc rất vì tiền. Họ thậm chí hãnh diện, trở nên nổi tiếng hơn, có nhiều thân chủ hơn nếu có thể bảo vệ thành công cho O J Simpson trắng án tội giết vợ hay một bố già mafia nổi tiếng tại ngoại vì những tội ác động trời. Ai cũng biết bố già Frank Costello là ông chủ của những chiếc máy và đồng xu (slot machine : chiếc máy cờ bạc hái ra tiền, cho đến ngày hôm nay slot machine vẫn mang đến 70% doanh thu cho sòng bài, nên còn được mệnh danh là "kẻ cướp một tay". Chỉ có một cái tay để giật bên máy và một đồng xu nhét vào là chơi được mà không biết bao nhiêu người tán gia bại sản). Frank Costello, người được mệnh danh là " thủ tướng của thế giới ngầm" vẫn sống hiên ngang, đàng hoàng, về hưu trong xa hoa phú quý tại căn penthouse tầng thượng loại đắt nhất ở New York đó thôi.
Các công ty MLM tầm cỡ có thừa tiền để thuê các luật sư danh tiếng, các giáo sư, nhà khoa học, thậm chí nhà làm luật, làm việc cho mình, lobby chính phủ. Nếu chỉ là một vài nạn nhân chắc chắn sẽ rất khó kiện lại các công ty này, chỉ đến khi dân chúng bị lừa quá nhiều, hậu quả quá lớn, ảnh hưởng ngược đến chính phủ, an ninh, kinh tế của đất nước, họ cũng phải vào cuộc với các phiên tòa nổi tiếng. Tuy nhiên các công ty MLM nổi tiếng này cũng rất khôn khéo, thường dàn xếp ngoài tòa cho các vụ kiện trên.
Một số vụ kiện các hãng MLM nổi tiếng
PrimeAmerica, một công ty con của tập đoàn Citi Group. Bạn có thể thấy ngay phần kết luận dưới đây của Ủy ban Thương Mại Hoa Kỳ ( Federal Trade Commission) phán quyết đã không có đủ chứng cứ để bắt tội vì toàn là truyền miệng chứ không phải văn bản nhưng hậu quả là làm điêu đứng bao gia đình mà có người thân tham gia hệ thống này gây ảnh hướng gián tiếp thiệt hại cho nền kinh tế Hoa Kỳ $57.6 tỉ đô/năm. Nếu PrimeAmerica làm việc hiệu quả như quảng cáo thì sao Citi Group lại cần phải đi nhận trợ cấp của chính phủ. Nếu PrimeAmerica làm ăn hiệu quả sao Citi Group phải cắt PrimeAmerica ra bán, nhưng bán cũng không được đành phải dùng kế ra IPO bán cổ phiểu. Thông tin chi tiết bằng tiếng Anh từ website chính phủ ở đây:
HerbalLife một công ty cực nổi tiếng trong lĩnh vực bán thực phẩm chức năng, đứng đằng sau toàn đại gia tỉ phú được tạp chí danh tiếng Forbes đưa tin như sau:
Trung Quốc mới đây cấm tiệt hình thức kinh doanh này vì thảm họa khôn lường.
Ngoài ra bạn có thể google là ra một đống.
Bành trướng ra thế giới
Ngày nay, do bị chính phủ Hoa Kỳ kiểm soát chặt chẽ hơn và để tránh kiện tụng trong nước, các công ty MLM này bành trướng thị phần ra thế giới, đặc biệt chú ý đến các nước châu Á, nơi dân số đông, văn hóa giao du, dân trí thấp, tâm lý bầy đàn cao, tin vào lời đồn, truyền miệng, cực thuận lợi cho việc phát triển mạng lưới nhanh chóng, luật pháp còn lỏng lẻo, chưa có đủ chế tài và không có khả năng kiện công ty Mỹ một khi xảy ra chuyện. Doanh thu của các tập đoàn MLM chính là từ đây. (Các nước xứ lạnh do điều kiện thời tiết , nhà thường đóng kín cửa để giữ nhiệt cho ấm, khi ở nhà cũng ít ra ngoài. Dân xứ nóng thường mở cửa nhà cho mát, tham gia các hoạt động ngoài trời nhiều hơn)
Ở Việt nam, KDTM sẽ có đất phát triển vì đáp ứng các điều kiện trên. Loại hình kinh doanh này được ưa chuộng vì giúp những người chưa có việc làm, thiếu tự tin có thể trở thành "ông bà chủ, không phải đi làm thuê cho ai hết" hay theo các sách thuyết trình nguyên văn của các công ty MLM là "be your own boss". Từ cô thợ cắt tóc, chị hàng thịt, anh nông dân cũng có thể trở thành ông chủ, được đi nước ngoài dự hội nghị dành cho "lãnh đạo" với những chức danh hoa mỹ được công ty MLM phong. Họ bỗng nhiên cảm thấy có sức mạnh ghê gớm. Các nhân viên vào sau càng lóa mắt với những chuyến đi hội nghị xa hoa, các "lãnh đạo" được chụp ảnh với những chiếc xe đắt tiền và được nói là tặng xe. Trên thực tế hoàn toàn không phải như vậy. Tôi đã vào đọc chính tài liệu đăng tải trên website của công ty này và thấy viết: Nếu lên được chức vị cao ( nghe chức danh được phong thì khủng khiếp lắm, tôi không tiện nói ra), qua được 7 tầng tháp cũng chỉ được trợ cấp xe $1000/tháng. Nên nhớ là trợ cấp xe nhé, chứ không phải là tặng nguyên cái xe. Nếu công ty Mỹ này thuê một chuyên viên Mỹ sang làm việc ở Việt nam, họ còn phải trả nhiều hơn thế. Ngoài tiền lương, họ phải trả gói trợ cấp sinh hoạt xa quê hương (expatriate package) bao gồm tiền di chuyển, nhà cửa, xe cộ, tiền học cho con cái và các sinh hoạt phí khác. Đằng này công ty kia chỉ phải trả có $1000 mà có được một nhân viên làm việc không lương, không phúc lợi xã hội, không bảo hiểm y tế, không có gì cả, tất cả là dựa trên hoa hồng (commission-based). Tất cả những" ông bà chủ" này nếu biết nhìn theo khía cạnh khác chính là những người làm không công, ông chủ thật ( hãng phân phối) đã không tốn một đồng xu nào để trả lương, chỉ cần dùng dăm ba mỹ từ để xưng tụng, còn "mỡ nó vẫn rán nó"
Tôi cũng vào xem tất cả các thông tin khác từ tiền phí gia nhập, tiền đặt hàng, xem về thể lệ thưởng, quy chế chỉ được ăn ở chân yếu, chế độ tự động đặt hàng và lấy tiền trong tài khoản (autoship) và thấy rõ họ kiếm lợi trên người dân Việt Nam.
Trên đây chỉ là ý kiến cá nhân của tôi nhân hôm nay rỗi việc và lâu rồi không viết về đề tài kinh tế, đầu tư. Tôi viết chơi thôi để tập thể dục lại cho mấy ngón tay. Lưu ý bài viết không có ý phân biệt giai cấp, không chê những người bỏ học vì thần tượng của tôi có rất nhiều người bỏ học như Thomas Edison, Bill Gates, Lee Ka Shing, Larry Ellison, v...v. Tất cả những người này đều rất thành đạt. Bài viết cũng không có ý ngăn cản hay làm nhụt trí giấc mơ làm giàu. Có nhiều con đường làm giàu và tất nhiên ai thích đi theo con đường MLM là chọn lựa cá nhân và tôi không hề có ý ngăn cản nhưng nếu là tôi thì ít ra cũng nên tự hỏi mình mấy câu:
1/ Cái sản phẩm mình định kinh doanh là gì? có đảm bảo chất lượng không? có được một cơ quan kiểm nghiệm độc lập kiểm tra không? chế độ hậu mãi ra sao? hay mình bán cho người tiêu dùng bị làm sao thì chính mình phải chịu trách nhiệm còn công ty phân phối có thể trốn tránh? Sản phẩm này bán giá có cao quá không? nếu bán thẳng theo kênh phân phối truyền thống có bán nổi không?
2/ Liệu mình có thể mời bao nhiêu người làm chân rết cho mình, có bao nhiêu người trước mình? Liệu mình có phải top 5% được ở trên đỉnh không? vị trí thực sự của mình ở đâu?Liệu mình có được thực sự hưởng lợi không? hay là mình chính là những cỗ máy làm việc cật lực để cho tầng lớp 5% phía trên kia hút máu.
3/ Lợi nhuận của hình thức kinh doanh này từ đâu ra? có phải từ phần trăm của các chân rết không? vậy nếu một ngày nào đó các chân rết hoặc chính mình, ăn mãi sản phẩm này rồi không thể nuốt trôi được nữa, tạm ngừng mua vài tháng hoặc một năm thì mô hình này còn hoạt động được không?
4/ Những câu hỏi này thuộc về đạo đức cá nhân
Liệu mình có phải dụ dỗ, lôi kéo, thuyết phục người thân, gia đình, bạn bè tham gia vào cái hệ thống kinh doanh này không? rồi bắt họ phải ăn uống, tống vào người luôn mấy thứ chưa được kiểm nghiệm đó không? ( mấy cái kiểm nghiệm của công ty không được tính) Liệu mình có muốn trở thành một thành viên trong cái nghành công nghệ kinh doanh đầy tai tiếng MLM này không? Liệu mình có muốn trở thành một người "nên cẩn thận không bị dụ" trong mắt bạn bè không?
Tôi có làm một bài toán nhỏ:
Nếu tôi phải bỏ ra US$1035 và đặt hàng mỗi tháng thì tôi mới được hưởng lợi
Nếu tôi muốn hưởng lợi của chân rết hay các đại lý cấp dưới thì họ cũng phải đặt hàng thường xuyên như tôi, tức là họ cũng phải bỏ ra $1035 và phải đặt hàng hàng tháng
Điều này cứ tiếp diễn cho các tầng dưới
Với thu nhập của người Việt nam trung bình, không kể những người có thu nhập cao và phần lớn tập trung ở thành thị, thì bao nhiêu người có thể bỏ ra vài triệu mỗi tháng chỉ cho món thực phẩm chức năng này? Nếu liên tục bỏ ra vậy thì tồn tại được bao lâu? Người mua thì chắc chắn mua vì muốn được bán lại hưởng lợi rồi chứ không phải vì người ta có nhu cầu xài món thực phẩm chức năng đó, họ còn có nhiều nhu cầu khác cao hơn là món thực phẩm xa xỉ đó. Vì vậy sẽ có một ngày số hàng đó bão hòa và không thể bán được, mô hình này sụp đổ.
Nếu là tôi, tôi cũng sẽ tham gia MLM để học tính tự tin, dũng cảm, thuật hùng biện, dụ dỗ của MLM. Tôi không phủ nhận khi đến nghe những buổi thuyết trình này, tôi thấy họ quả là "tự tin", "dũng cảm", "ăn nói hùng hồn" và rất lọt tai. Tuy nhiên nếu non tay nên cẩn thận kẻo tẩu hỏa nhập ma, khi đi nhớ để ví ở nhà
Kinh nghiệm cá nhân
Hồi tôi mới bước chân sang Mỹ học, tôi muốn kiếm một công việc làm thêm ngoài giờ, kiếm chút tiền tiêu và kinh nghiệm. Tôi đọc các quảng cáo tuyển dụng và thấy rất nhiều quảng cáo sau khi giới thiệu nọ kia về công ty, mô tả công việc có kèm theo dòng chữ : " Tuyệt đối không phải MLM", "Bạn yên tâm công ty chúng tôi không phải là MLM", " Đây không phải là công ty kinh doanh hình tháp ( Pyramid scheme)", v....v và v...v. Tại sao họ lại phải viết như vậy? Chẳng lẽ MLM xấu lắm sao mà họ phải chứng minh là mình không phải? MLM là cái gì mà có tiếng xấu vậy? Sao trên các show truyền hình, các show hài của Mỹ lại hay làm trò cười, chế diễu MLM? Trong kinh doanh kị nhất là tiếng xấu mà ! Khó hiểu thật. Nhưng để kiếm việc làm phù hợp với sinh viên, vừa đi học vừa đi làm cũng không phải dễ, đi làm hành chính thì không được, hãng xưởng cũng không xong. Đâu đâu cũng hỏi kinh nghiệm là đằng khác. Một hôm đi học về, tôi thấy có quảng cáo kia của hãng PrimeAmerica, thấy biểu tượng còn ghi là công ty con của Citi Group rất bắt mắt. Wow, Citi Grroup là công ty mẹ của Citibank, mà Citibank là một trong những ngân hàng lớn nhất thế giới. Vậy hẳn công ty này cũng là khủng khiếp lắm đây. Tôi cũng đến phỏng vấn xin việc. Lạ thay là tôi được nhận vào ngay, người phỏng vấn cũng không buồn đọc đơn xin việc, hồ sơ, lý lịch cá nhân gì cả. Ông ta đưa hợp đồng, đơn xin gia nhập cho tôi điền vào và bảo nộp lệ phí luôn, có thể trả tiền mặt hoặc bằng thẻ. Tôi vội vàng nói tôi để quên ví ở nhà, có gì lần sau đến tôi sẽ trả tiền. Tôi được hẹn đi tham gia tập huấn vào buổi tối đó luôn, kèm theo lời dặn nhớ mang tiền theo. Kỳ lạ hen, công ty gì mà sáng phỏng vấn, tối được đến làm việc luôn. Hay mình tài năng quá vậy? mà sao làm việc buổi tối? hay mình đẹp trai quá cỡ? , mà thằng cha phỏng vấn là con trai mà, mìhh có phải dân đồng tính đâu? Chết mẹ! .
Tối đó, tôi cũng ăn mặc chỉnh tề, đầu tóc xịt gôm, trải bóng mượt, áo vét comple đàng hoàng đi đến. Khi tôi bước vào khán phòng thấy đông nghẹt người, người tuyển dụng tôi đưa vào chỗ nhóm của anh ta. Tôi để ý thấy có đủ các hạng người, người nhập cư rất nhiều, đủ các màu da trắng, đen, vàng, đỏ đủ hết, có đầy dân Mễ chỉ biết tiếng Xì, một số anh chị người Việt nữa. Tôi hỏi thế mấy anh chị chắc cũng học về kinh tế, tài chính nhỉ? Các anh chị làm lâu chưa? Họ thật thà chia xẻ cũng chỉ mới tham gia và vẫn làm part-time (làm bán thời gian), còn nghề chính vẫn là làm nail (nghề làm móng), cắt tóc, v...v. Họ được bạn bè đưa vào làm, không bắt đi học, không đòi hỏi gì cả mà nghe nói kiếm tiền dễ thì tham gia? tiếng Anh đủ hội thoại nhưng mình bán cho người Việt mình mà, đâu cần tiếng Anh làm chi. Sau vài phút nói chuyện, giới thiệu nhau, đèn khán phòng tắt và bắt đầu khóa tập huấn về đầu tư tài chính. Đầu tiên tôi được xem một đoạn phim về những thành viên HĐQT với toàn tỉ phủ, toàn những người nổi tiếng, vua biết mặt, chúa biết tên, những tỷ phú lừng danh, rồi sau đó đèn lại bật và đến lượt giới thiệu những người giàu có nhờ tham gia mà đang có mặt ngày hôm nay. Họ có những buổi thuyết trình tuyệt vời, với những lời lẽ hoa mỹ, toàn chức danh hoành tráng. Sau đó đến lượt giới thiệu về mô hình kinh doanh, các bài giảng về quỹ tương hỗ, đầu tư bảo hiễm, với đủ các loại biểu đồ tài chính siêu lợi nhuận, v...v và v...v. Tôi ngỡ như mình đang ở trong mơ. Giấc mơ Mỹ của tôi là đây. Từ nay học làm chi, bỏ học ngay đi làm luôn có khi mai thành Bill Gates hoặc Warren Buffett. Đến lúc anh chàng level trên, người tuyển dụng tôi, phá vỡ giấc mơ đẹp, đưa tôi về thực tế, yêu cầu tôi trả tiền lệ phí tham gia. Tôi vội vàng lại thoái thác,với lý do vội vàng đi lại quên mang ví. Mai tôi mang qua văn phòng nhé. Tôi ngồi chit chat thêm một chút, thấy anh chàng này kiến thức tài chính chẳng có gì, sao kiếm tiền được nhỉ, mình đưa tiền cha này đầu tư chắc mất quá. Tôi thoái thác ra về và chẳng bao giờ quay trở lại luôn.
Công ty mà định dụ tôi vào chính là PrimeAmerica, đã bị Ủy ban Thương Mại Liên Bang (Federal Trade Commission) phán xử vì tội làm tán gia bại sản nhiều gia đình, tuy nhiên là không đủ bằng chứng kết tội họ. Thông tin chi tiết bằng tiếng Anh từ website chính phủ ở đây:
Thuật ngữ và viết tắt sử dụng trong bài
MLM = Multi-level marketing = kinh doanh đa cấp
KDTM = Kinh doanh theo mạng
PS = Pyramid scheme hay Ponzi scheme =chiêu lừa đảo theo hình kim tự tháp hay lừa kiểu Ponzi
MSRP = Market Suggested Retail Price = giá bán ngoài thị trường do nhà sản xuất gợi ý
FDA = US Food & Drug Administration = Cục Thực Phẩm-Dược Phẩm Hoa Kỳ
FTC = Federal Trade Commission = Ủy ban Thương mại Hoa Kỳ
Một số tài liệu tham khảo nếu bạn muốn tìm hiểu thêm:
Mô hình kinh doanh đa cấp
Lừa kiểu kim tự tháp
Lừa kiểu Ponzi:
Viet Tran
Tại sao có thể dễ dàng lừa lấy 2 ngàn tỷ của 60 ngàn người?
Các mánh lừa tiền cơ bản với người lạ
1/ Đánh vào lòng trắc ẩn
Giả làm người tàn tật để ăn xin. Giả gặp hoạn nạn để xin giúp đỡ.
Tổn thất cho người bị lừa thường ko lớn. Vài đồng lẻ.
2/ Đánh lạc hướng chú ý
Báo tin giả ng nhà gặp tai nạn, làm cho người bị lừa mất cảnh giác.
Lừa cách này ko dễ. Số nạn nhân ít. Thiệt hại ko quá lớn.
3/ Đánh vào lòng tham,
là mánh hay được dùng nhất, dễ thực hiện nhất và hiệu quả nhất.
Bị thôi thúc bởi lòng tham của chính mình, nạn nhân tự lao vào bẫy như những con thiêu thân.
Các trò lừa kinh điển
- trúng số xe SH, bỏ vài triệu để làm thủ tục nhận
- 1 ng nhặt được của rơi, gạ chia phần cho ng nhìn thấy
- Mượn $ thật để rửa $ đen, trả lãi 20% cho 1h mượn
- Vay tiền trả lãi cao 30-35%
- mượn tk để chuyển tiền, chia 30%
- ....
- Bán hàng đa cấp
Ng ta muốn nhanh chóng giàu có mà ko phải làm gì, kể cả bỏ vốn. Họ thế chấp nhà cửa để vay NH, vay người nhà, ng quen với lãi suất 10-15% và kiếm lợi 65%. Ăn không 50%. Trong khi những nhà đầu tư thứ thiệt chỉ mong kiếm lãi 5-15%.
Các trò lừa này lặp đi lặp lại và luôn luôn thành công.
Tự nạn nhân sẵn sàng lao vào bẫy bởi ham muốn tột bậc trở nên giàu có thật nhanh mà ko phải làm gì.
1 đêm Tấm thành Hoàng hậu.
80-90% nạn nhân các vụ lừa tiền thuộc nhóm tham lam.
Họ vừa đáng thương, vừa đáng trách.
Nguồn TCCS.
MLM (Multi level marketing) là cái gì vậy?
MLM (Multi level marketing) - tiếp thị đa tầng, bán hàng đa cấp, kinh doanh theo mạng, v...v và v...v là cái gì vậy? Sao nghe người ta nói không cần bằng cấp, không cần kiến thức, không cần học hành, không phải làm mà vẫn có nhiều tiền, tương lai đảm bảo, sau một thời gian là chỉ ngồi chơi xơi nước tiền vẫn đổ vào túi. Chẳng lẽ có phương pháp kinh doanh mới, hiện đại, một phát kiến mới của một nhà kinh tế đoạt giải Nobel nào đó chăng? Nếu lý thuyết này biến được thành hiện thực thì xã hội loài người tiến được một bước dài trong quá trình phát triển của nhân loại, nếu mỗi cá nhân trong xã hội đều có được sự bảo đảm về kinh tế, tài chính chứ chưa cần thịnh vượng thì đó chính là một phần của xã hội lý tưởng mà các học thuyết chủ nghĩa theo đuổi.
Nếu những gì của phương pháp này là đúng thì sẽ có một ngày cả nhân loại không phải làm nhỉ? Dân giàu khắc nước sẽ mạnh, vậy sao nền kinh tế vẫn trồi sụt, nhân loại vẫn phải vật lộn trên con đường phát triển, chưa tìm thấy sự thịnh vượng chung? Sao vẫn còn có người nghèo, sao không phát triển kinh doanh theo phương pháp này, sao không xóa bỏ những tư tưởng cổ hủ, phương pháp kinh doanh lạc hậu theo kiểu truyền thống để đi theo phương pháp kinh doanh cấp tiến này thì có phải một ngày nào đó cả nhân loại chúng ta đều đi xe Mẹc sờ đì không ?
Lý thuyết
Theo như những thông tin trên trang web cũng như tờ rơi, hay những buổi họp huấn luyện của các công ty MLM thì bán hàng đa cấp là phương pháp kinh doanh hoàn hảo. Sản phẩm đi thẳng từ nhà sản xuất đến tay người tiêu dùng, không mất chi phí quảng cáo, tiếp thị, chi phí hành chính, cửa hàng, sân bãi. Người dùng được hưởng lợi, mua được sản phẩm tốt với giá rẻ vì không tốn tiền cho các khâu trung gian.
Về phía người tiêu dùng:
- sản phẩm nghe rất hoàn hảo, có "một số" người còn quảng cáo những loại thực phẩm chức năng còn chữa được cả bệnh ung thư mà y học ngày nay đang bó tay
- người bán hàng nhiệt tình là người quen biết, thậm chí có thể là con cái, cha mẹ, anh em ruột thịt trong nhà
Về phía đại lý tham gia MLM:
- được mua sản phẩm với giá rẻ, chiết khấu hơn 25%- 30% so với giá MSRP, có thể dùng cho cá nhân hoặc có thể bán lại
- vốn kinh doanh thấp, không cần có cửa hàng, địa điểm kinh doanh, không cần có bằng cấp, điều kiện năng lực, đại loại là chỉ cần bỏ ra một ít tiền có thể mua được công ăn việc làm, đã thế lại là công việc nhàn rỗi nhưng kiếm được nhiều tiền.
- nếu tuyển dụng được thêm đại lý hay chân rết bán hàng sẽ được hưởng lợi, ăn phần trăm trên những chân rết này
- nếu những chân rết lại tuyển dụng thêm những chân rết khác thì một ngày nào đó ta sẽ lên được 7 tầng tháp, hoặc qua cửu đỉnh là đến tuyền lâm, sẽ ngồi mát ăn bát vàng, chỉ việc ngồi nhà sẽ có phần trăm của những chân rết kia mang lại. Một tương lai tài chính vững vàng, một tiền đồ tươi sáng, cứ cái đà này sẽ nhanh chóng thành tỉ phú.
Thực tế
Về mặt lý thuyết, phương pháp kinh doanh kiểu này nghe chừng rất tiến bộ, có nhiều điểm hay, tuy nhiên có nhiều lỗ hổng và không có tính bên vững lâu dài cho nên phương pháp kinh doanh truyền thống vẫn tồn tại.
Trên thực tế, có một số người làm giàu từ phương pháp kinh doanh này thật. Họ chính là những người nằm ở trong 5% trên đỉnh tháp. Nếu là người Việt Nam, một sản phẩm từ Mỹ qua đến VN khéo đã qua chi nhánh nào đó ở châu Á như Thailand, Malaysia. Nếu có thể mở ra một MLM, bán mấy sản phẩm như jelly sữa dừa, chiết xuất rau câu, hay cái gì đó từ Việt nam qua Mỹ và thế giới hoặc chính từ VN rồi quảng bá là bọn mày cứ ăn đồ rác ( junk food) không thì bị béo phì là phải, nhìn người VN chúng t*o đây này, ăn cái này thì mới người đẹp được. Lúc đó chúng ta chỉ việc ăn trên ngồi trốc được.
Chúng ta thử phân tích xem nhé:
1/ MLM là hình thức kinh doanh độc quyền: vì giá của sản phẩm hoàn toàn bị áp đặt, người mua phải mua với giá đó, cho dù đã là giá đại lý vẫn đắt hơn rất nhiều so với sản phẩm cùng loại trên thị trường. Người mua phải mua sản phẩm đó, phải bán sản phẩm đó, không được bán sản phẩm khác như kinh doanh truyền thống.
2/Phản khoa học, không tuân theo quy luật cung cầu: Nếu đại lý chưa bán được hàng đến kỳ vẫn phải mua hàng vào cho dù chỉ để xếp xó, trong khi phương pháp kinh doanh truyền thống là đi theo quy luật kinh tế cơ bản: Cung & Cầu. Nếu thị trường có nhu cầu lớn thì mới mua nhiều vào để bán ra, còn nếu nhu cầu thấp nhất là cho một loại hàng hóa nào đó, hàng ế thì phải giảm nhập, không mua nữa và đầu tư vốn vào loại hàng hóa khác (cho công ty nhỏ), hoặc loại hình kinh doanh, dịch vụ khác (cho tập đoàn)
Đại lý tham gia mô hình kinh doanh MLM này là vì choáng mắt bởi tỉ lệ hoa hồng, làm ít mà được hưởng nhiều, phần lớn tham gia vì nghe theo sự dụ dỗ, rủ rê của người quen biết chứ không phải là do nghiên cứu, tìm hiểu? như vậy là trái với quy tắc đầu tư kinh doanh cần phải nghiên cứu thị trường, sản phẩm, đối tượng khách hàng.
3/ Các sản phẩm bị đẩy giá quá cao, với giá này không thể bán nổi theo phương pháp kinh doanh truyền thống vì còn đắt hơn giá của sản phẩm kinh doanh truyền thống mặc dù được quảng cáo là giá cạnh tranh hơn vì không mất tiền quảng cáo, tiếp thị, chi phí hành chính, kho bãi, phân phối lưu thông, v....v và v...v. Như vậy có đúng là phi lý không? Nhập nhằng khái niệm, mọi thứ đều được phủ lớp hào nhoáng nhưng thực tế không phải.
4/Quảng cáo về sản phẩm này thường được thần thành hóa, phù phép thành thuốc tiên, đa di năng, chữa bách bệnh, đại bổ, nhưng tất cả chỉ là "truyền miệng", còn trên thông cáo chính thức thì chỉ là thực phẩm chức năng, được quảng cáo là thuốc bổ Mỹ nhưng những loại này hoàn toàn không được thông qua bởi Cục Thực phẩm, Dược phẩm Hoa Kỳ (FDA). Không tin bạn có thể xem ngay trên nhãn mác ghi ngoài lọ "thuốc" - thực phẩm chức năng đó. Ðây chỉ là các sản phẩm phổ biến hiện nay, bên cạnh đó còn chưa kể đến các loại nồi niêu, xong chảo tàu cũng được phù phép để bán, v...v.
5/ Người kinh doanh ( đại lý) trở thành người tiêu thụ bất đắc dĩ. Muốn gia nhập phải nộp tiền lệ phí gia nhập, hàng tháng phải đặt mua hàng không cần biết có bán được không. Để tống ngần này thứ chưa được kiểm nghiệm vào người quả là dũng cảm và tự tin Cho dù được mua với giá rẻ nhưng thực tế là "mình đang ăn thịt mình", công ty đâu có lỗ hay thiệt gì đâu mà đang dùng chiêu "mỡ nó rán nó".
6/ Cỗ máy con người không phanh
Mô hình kinh doanh này sử dụng chính con người làm cỗ máy vận hành. Một cái xe ô tô, một đầu tầu xe lửa đều có cái phanh, một nền kinh tế khi phát triển quá nhanh, quá nóng, các chính phủ thường "hãm", "phanh" bằng các biện pháp điều tiết kinh tế, một công ty phát triển thị trường khi có đủ nhân viên, đại lý cũng tạm ngưng tuyển người, nếu không sẽ dẫn đến cạnh tranh không lành mạnh vì cung vượt quá cầu. Thị trường mà có quá nhiều người bán chắc chắn không tốt bằng thị trường mà các đại lý được phân chia ranh giới kinh doanh, địa bàn riêng của mình.
Nếu xe ô tô, tàu hỏa không được hãm phanh sẽ lao xuống vực, gây tai nạn và kết thúc. Mô hình kinh doanh này cũng vậy, không có hệ thống hãm, ngay cả người đứng đầu trên đỉnh tháp cũng không thể hãm phanh được vì cơ chế nó tự thân sinh sản, người sau phải tiếp tục tìm kiếm chân rết, xây dựng các tầng dưới thì họ mới có thu nhập còn nếu không thì là chết, họ chết thì dẫn đến sự sụp đổ của kim tự tháp. Tất nhiên người đứng trên đỉnh tháp không chết vì họ có đủ năng lực tài chính để mở ra một công ty MLM khác và lại bắt đầu hút máu của những người bên dưới thông qua các chân rết.
Như tôi đã nói ở trên phương pháp này kinh doanh không bền vững không lâu dài, lợi nhuận không được bảo đảm, làm sao có thể tính đến tương lai?
Tại sao phương pháp kinh doanh này vẫn tồn tại?
Tôi không có ý định ám chỉ ai vì thực tế trong mỗi con người chúng ta đều có ham muốn được hưởng lợi và không phải làm gì, bản thân tôi cũng không khác gì. Đó chính là lý do tại sao các chiêu lừa đảo cũ rích, đơn giản như chơi đỏ đen trên các chuyến xe đò vẫn lừa được ối người. Ponzi lừa của các chuyên gia tài chính lão luyện từ những năm 20, in thành sách, làm phim, dạy ở trường mà mới đây Madoff vẫn làm lại được trò xưa như trái đất này với các chuyên gia tài chính nổi tiếng của Wall St và thế giới, nhiều người là tiến sỹ kinh tế, MBA tài chính của các trường kinh doanh danh tiếng nhất thế giới, thậm chí lừa được với quy mô lớn hơn gấp nhiều lần đó thôi. Những đường dây hụi từ bao năm nay năm nào chẵng có chuyện vỡ hụi đau lòng nhưng vẫn tiếp tục đó thôi, vì nó chính là kênh tín dụng cho người nghèo. Lý thuyết nghe ngon ăn, chứ không ai phân tích cho họ thấy là mô hình tín dụng này hoàn toàn không an toàn và không bền vững, chỉ cần một người quịt là đường dây vỡ. Chưa kể những chiêu lừa đảo ngày nay đã biến dạng, trá hình tinh vi, được bọc gấm vóc, nhung lụa, vàng bạc, xe hơi đắt tiền bên ngoài, với những người nổi tiếng, cuộc sống vật chất phù du đó đánh thẳng vào lòng tham của mỗi con người. Ai mà tránh khỏi. Ai cũng vô tội hết vì điều đó là ao ước của mỗi chúng ta. Nhưng khi đã bị lòng tham làm lóa mắt, che mất lý trí thì cho dù ta có học vấn cao đến đâu, kiến thức uyên thâm thế nào, ta vẫn sa bẫy. Phía tên tầng lớp lãnh đạo, tư vấn, nếu được chia phần trăm, cổ phần của một công ty, một nhà khoa học có thể bán rẻ đạo đức của mình, một nhà kiểm toán sẽ đưa ra số liệu sai để bảo vệ lợi ích cá nhân, phía dưới những người đại lý có thể bán rẻ lương tâm, nói quá quảng cáo cho sản phẩm, thêu dệt những điều không có thật, vô tình lôi kéo chính cả người thân, gia đình, bạn bè vào bẫy.
Một số người sẽ phản biện thế tại sao ngay tại Mỹ các công ty MLM vẫn tồn tại đó thôi?
Nước Mỹ là một đất nước có hệ thống luật pháp phức tạp. Thực tế những người già 90 tuổi, phản ứng chậm chạp,bản thân đứng không vững, không thể tự đi lại được mà phải ngồi xe lăn hoặc các dụng cụ hỗ trợ nhưng ngồi lên xe ô tô vẫn lái vù vù, tỉ lệ tai nạn cao nhưng khi bỏ phiếu thông qua luật "người già không được lái xe" lại không thông qua nổi vì như thế là vi phạm nhân quyền (một quyền rất quan trọng ở Mỹ), người già sống cô đơn một mình, đi chợ, đến phòng mạch đều xa, phải có xe ô tô đi lại chứ, xử lý vấn đề này ra sao quả là phức tạp.
Nước Mỹ cũng là nước mà nghề luật sư hái ra tiền và làm việc rất vì tiền. Họ thậm chí hãnh diện, trở nên nổi tiếng hơn, có nhiều thân chủ hơn nếu có thể bảo vệ thành công cho O J Simpson trắng án tội giết vợ hay một bố già mafia nổi tiếng tại ngoại vì những tội ác động trời. Ai cũng biết bố già Frank Costello là ông chủ của những chiếc máy và đồng xu (slot machine : chiếc máy cờ bạc hái ra tiền, cho đến ngày hôm nay slot machine vẫn mang đến 70% doanh thu cho sòng bài, nên còn được mệnh danh là "kẻ cướp một tay". Chỉ có một cái tay để giật bên máy và một đồng xu nhét vào là chơi được mà không biết bao nhiêu người tán gia bại sản). Frank Costello, người được mệnh danh là " thủ tướng của thế giới ngầm" vẫn sống hiên ngang, đàng hoàng, về hưu trong xa hoa phú quý tại căn penthouse tầng thượng loại đắt nhất ở New York đó thôi.
Các công ty MLM tầm cỡ có thừa tiền để thuê các luật sư danh tiếng, các giáo sư, nhà khoa học, thậm chí nhà làm luật, làm việc cho mình, lobby chính phủ. Nếu chỉ là một vài nạn nhân chắc chắn sẽ rất khó kiện lại các công ty này, chỉ đến khi dân chúng bị lừa quá nhiều, hậu quả quá lớn, ảnh hưởng ngược đến chính phủ, an ninh, kinh tế của đất nước, họ cũng phải vào cuộc với các phiên tòa nổi tiếng. Tuy nhiên các công ty MLM nổi tiếng này cũng rất khôn khéo, thường dàn xếp ngoài tòa cho các vụ kiện trên.
Một số vụ kiện các hãng MLM nổi tiếng
PrimeAmerica, một công ty con của tập đoàn Citi Group. Bạn có thể thấy ngay phần kết luận dưới đây của Ủy ban Thương Mại Hoa Kỳ ( Federal Trade Commission) phán quyết đã không có đủ chứng cứ để bắt tội vì toàn là truyền miệng chứ không phải văn bản nhưng hậu quả là làm điêu đứng bao gia đình mà có người thân tham gia hệ thống này gây ảnh hướng gián tiếp thiệt hại cho nền kinh tế Hoa Kỳ $57.6 tỉ đô/năm. Nếu PrimeAmerica làm việc hiệu quả như quảng cáo thì sao Citi Group lại cần phải đi nhận trợ cấp của chính phủ. Nếu PrimeAmerica làm ăn hiệu quả sao Citi Group phải cắt PrimeAmerica ra bán, nhưng bán cũng không được đành phải dùng kế ra IPO bán cổ phiểu. Thông tin chi tiết bằng tiếng Anh từ website chính phủ ở đây:
HerbalLife một công ty cực nổi tiếng trong lĩnh vực bán thực phẩm chức năng, đứng đằng sau toàn đại gia tỉ phú được tạp chí danh tiếng Forbes đưa tin như sau:
Trung Quốc mới đây cấm tiệt hình thức kinh doanh này vì thảm họa khôn lường.
Ngoài ra bạn có thể google là ra một đống.
Bành trướng ra thế giới
Ngày nay, do bị chính phủ Hoa Kỳ kiểm soát chặt chẽ hơn và để tránh kiện tụng trong nước, các công ty MLM này bành trướng thị phần ra thế giới, đặc biệt chú ý đến các nước châu Á, nơi dân số đông, văn hóa giao du, dân trí thấp, tâm lý bầy đàn cao, tin vào lời đồn, truyền miệng, cực thuận lợi cho việc phát triển mạng lưới nhanh chóng, luật pháp còn lỏng lẻo, chưa có đủ chế tài và không có khả năng kiện công ty Mỹ một khi xảy ra chuyện. Doanh thu của các tập đoàn MLM chính là từ đây. (Các nước xứ lạnh do điều kiện thời tiết , nhà thường đóng kín cửa để giữ nhiệt cho ấm, khi ở nhà cũng ít ra ngoài. Dân xứ nóng thường mở cửa nhà cho mát, tham gia các hoạt động ngoài trời nhiều hơn)
Ở Việt nam, KDTM sẽ có đất phát triển vì đáp ứng các điều kiện trên. Loại hình kinh doanh này được ưa chuộng vì giúp những người chưa có việc làm, thiếu tự tin có thể trở thành "ông bà chủ, không phải đi làm thuê cho ai hết" hay theo các sách thuyết trình nguyên văn của các công ty MLM là "be your own boss". Từ cô thợ cắt tóc, chị hàng thịt, anh nông dân cũng có thể trở thành ông chủ, được đi nước ngoài dự hội nghị dành cho "lãnh đạo" với những chức danh hoa mỹ được công ty MLM phong. Họ bỗng nhiên cảm thấy có sức mạnh ghê gớm. Các nhân viên vào sau càng lóa mắt với những chuyến đi hội nghị xa hoa, các "lãnh đạo" được chụp ảnh với những chiếc xe đắt tiền và được nói là tặng xe. Trên thực tế hoàn toàn không phải như vậy. Tôi đã vào đọc chính tài liệu đăng tải trên website của công ty này và thấy viết: Nếu lên được chức vị cao ( nghe chức danh được phong thì khủng khiếp lắm, tôi không tiện nói ra), qua được 7 tầng tháp cũng chỉ được trợ cấp xe $1000/tháng. Nên nhớ là trợ cấp xe nhé, chứ không phải là tặng nguyên cái xe. Nếu công ty Mỹ này thuê một chuyên viên Mỹ sang làm việc ở Việt nam, họ còn phải trả nhiều hơn thế. Ngoài tiền lương, họ phải trả gói trợ cấp sinh hoạt xa quê hương (expatriate package) bao gồm tiền di chuyển, nhà cửa, xe cộ, tiền học cho con cái và các sinh hoạt phí khác. Đằng này công ty kia chỉ phải trả có $1000 mà có được một nhân viên làm việc không lương, không phúc lợi xã hội, không bảo hiểm y tế, không có gì cả, tất cả là dựa trên hoa hồng (commission-based). Tất cả những" ông bà chủ" này nếu biết nhìn theo khía cạnh khác chính là những người làm không công, ông chủ thật ( hãng phân phối) đã không tốn một đồng xu nào để trả lương, chỉ cần dùng dăm ba mỹ từ để xưng tụng, còn "mỡ nó vẫn rán nó"
Tôi cũng vào xem tất cả các thông tin khác từ tiền phí gia nhập, tiền đặt hàng, xem về thể lệ thưởng, quy chế chỉ được ăn ở chân yếu, chế độ tự động đặt hàng và lấy tiền trong tài khoản (autoship) và thấy rõ họ kiếm lợi trên người dân Việt Nam.
Trên đây chỉ là ý kiến cá nhân của tôi nhân hôm nay rỗi việc và lâu rồi không viết về đề tài kinh tế, đầu tư. Tôi viết chơi thôi để tập thể dục lại cho mấy ngón tay. Lưu ý bài viết không có ý phân biệt giai cấp, không chê những người bỏ học vì thần tượng của tôi có rất nhiều người bỏ học như Thomas Edison, Bill Gates, Lee Ka Shing, Larry Ellison, v...v. Tất cả những người này đều rất thành đạt. Bài viết cũng không có ý ngăn cản hay làm nhụt trí giấc mơ làm giàu. Có nhiều con đường làm giàu và tất nhiên ai thích đi theo con đường MLM là chọn lựa cá nhân và tôi không hề có ý ngăn cản nhưng nếu là tôi thì ít ra cũng nên tự hỏi mình mấy câu:
1/ Cái sản phẩm mình định kinh doanh là gì? có đảm bảo chất lượng không? có được một cơ quan kiểm nghiệm độc lập kiểm tra không? chế độ hậu mãi ra sao? hay mình bán cho người tiêu dùng bị làm sao thì chính mình phải chịu trách nhiệm còn công ty phân phối có thể trốn tránh? Sản phẩm này bán giá có cao quá không? nếu bán thẳng theo kênh phân phối truyền thống có bán nổi không?
2/ Liệu mình có thể mời bao nhiêu người làm chân rết cho mình, có bao nhiêu người trước mình? Liệu mình có phải top 5% được ở trên đỉnh không? vị trí thực sự của mình ở đâu?Liệu mình có được thực sự hưởng lợi không? hay là mình chính là những cỗ máy làm việc cật lực để cho tầng lớp 5% phía trên kia hút máu.
3/ Lợi nhuận của hình thức kinh doanh này từ đâu ra? có phải từ phần trăm của các chân rết không? vậy nếu một ngày nào đó các chân rết hoặc chính mình, ăn mãi sản phẩm này rồi không thể nuốt trôi được nữa, tạm ngừng mua vài tháng hoặc một năm thì mô hình này còn hoạt động được không?
4/ Những câu hỏi này thuộc về đạo đức cá nhân
Liệu mình có phải dụ dỗ, lôi kéo, thuyết phục người thân, gia đình, bạn bè tham gia vào cái hệ thống kinh doanh này không? rồi bắt họ phải ăn uống, tống vào người luôn mấy thứ chưa được kiểm nghiệm đó không? ( mấy cái kiểm nghiệm của công ty không được tính) Liệu mình có muốn trở thành một thành viên trong cái nghành công nghệ kinh doanh đầy tai tiếng MLM này không? Liệu mình có muốn trở thành một người "nên cẩn thận không bị dụ" trong mắt bạn bè không?
Tôi có làm một bài toán nhỏ:
Nếu tôi phải bỏ ra US$1035 và đặt hàng mỗi tháng thì tôi mới được hưởng lợi
Nếu tôi muốn hưởng lợi của chân rết hay các đại lý cấp dưới thì họ cũng phải đặt hàng thường xuyên như tôi, tức là họ cũng phải bỏ ra $1035 và phải đặt hàng hàng tháng
Điều này cứ tiếp diễn cho các tầng dưới
Với thu nhập của người Việt nam trung bình, không kể những người có thu nhập cao và phần lớn tập trung ở thành thị, thì bao nhiêu người có thể bỏ ra vài triệu mỗi tháng chỉ cho món thực phẩm chức năng này? Nếu liên tục bỏ ra vậy thì tồn tại được bao lâu? Người mua thì chắc chắn mua vì muốn được bán lại hưởng lợi rồi chứ không phải vì người ta có nhu cầu xài món thực phẩm chức năng đó, họ còn có nhiều nhu cầu khác cao hơn là món thực phẩm xa xỉ đó. Vì vậy sẽ có một ngày số hàng đó bão hòa và không thể bán được, mô hình này sụp đổ.
Nếu là tôi, tôi cũng sẽ tham gia MLM để học tính tự tin, dũng cảm, thuật hùng biện, dụ dỗ của MLM. Tôi không phủ nhận khi đến nghe những buổi thuyết trình này, tôi thấy họ quả là "tự tin", "dũng cảm", "ăn nói hùng hồn" và rất lọt tai. Tuy nhiên nếu non tay nên cẩn thận kẻo tẩu hỏa nhập ma, khi đi nhớ để ví ở nhà
Kinh nghiệm cá nhân
Hồi tôi mới bước chân sang Mỹ học, tôi muốn kiếm một công việc làm thêm ngoài giờ, kiếm chút tiền tiêu và kinh nghiệm. Tôi đọc các quảng cáo tuyển dụng và thấy rất nhiều quảng cáo sau khi giới thiệu nọ kia về công ty, mô tả công việc có kèm theo dòng chữ : " Tuyệt đối không phải MLM", "Bạn yên tâm công ty chúng tôi không phải là MLM", " Đây không phải là công ty kinh doanh hình tháp ( Pyramid scheme)", v....v và v...v. Tại sao họ lại phải viết như vậy? Chẳng lẽ MLM xấu lắm sao mà họ phải chứng minh là mình không phải? MLM là cái gì mà có tiếng xấu vậy? Sao trên các show truyền hình, các show hài của Mỹ lại hay làm trò cười, chế diễu MLM? Trong kinh doanh kị nhất là tiếng xấu mà ! Khó hiểu thật. Nhưng để kiếm việc làm phù hợp với sinh viên, vừa đi học vừa đi làm cũng không phải dễ, đi làm hành chính thì không được, hãng xưởng cũng không xong. Đâu đâu cũng hỏi kinh nghiệm là đằng khác. Một hôm đi học về, tôi thấy có quảng cáo kia của hãng PrimeAmerica, thấy biểu tượng còn ghi là công ty con của Citi Group rất bắt mắt. Wow, Citi Grroup là công ty mẹ của Citibank, mà Citibank là một trong những ngân hàng lớn nhất thế giới. Vậy hẳn công ty này cũng là khủng khiếp lắm đây. Tôi cũng đến phỏng vấn xin việc. Lạ thay là tôi được nhận vào ngay, người phỏng vấn cũng không buồn đọc đơn xin việc, hồ sơ, lý lịch cá nhân gì cả. Ông ta đưa hợp đồng, đơn xin gia nhập cho tôi điền vào và bảo nộp lệ phí luôn, có thể trả tiền mặt hoặc bằng thẻ. Tôi vội vàng nói tôi để quên ví ở nhà, có gì lần sau đến tôi sẽ trả tiền. Tôi được hẹn đi tham gia tập huấn vào buổi tối đó luôn, kèm theo lời dặn nhớ mang tiền theo. Kỳ lạ hen, công ty gì mà sáng phỏng vấn, tối được đến làm việc luôn. Hay mình tài năng quá vậy? mà sao làm việc buổi tối? hay mình đẹp trai quá cỡ? , mà thằng cha phỏng vấn là con trai mà, mìhh có phải dân đồng tính đâu? Chết mẹ! .
Tối đó, tôi cũng ăn mặc chỉnh tề, đầu tóc xịt gôm, trải bóng mượt, áo vét comple đàng hoàng đi đến. Khi tôi bước vào khán phòng thấy đông nghẹt người, người tuyển dụng tôi đưa vào chỗ nhóm của anh ta. Tôi để ý thấy có đủ các hạng người, người nhập cư rất nhiều, đủ các màu da trắng, đen, vàng, đỏ đủ hết, có đầy dân Mễ chỉ biết tiếng Xì, một số anh chị người Việt nữa. Tôi hỏi thế mấy anh chị chắc cũng học về kinh tế, tài chính nhỉ? Các anh chị làm lâu chưa? Họ thật thà chia xẻ cũng chỉ mới tham gia và vẫn làm part-time (làm bán thời gian), còn nghề chính vẫn là làm nail (nghề làm móng), cắt tóc, v...v. Họ được bạn bè đưa vào làm, không bắt đi học, không đòi hỏi gì cả mà nghe nói kiếm tiền dễ thì tham gia? tiếng Anh đủ hội thoại nhưng mình bán cho người Việt mình mà, đâu cần tiếng Anh làm chi. Sau vài phút nói chuyện, giới thiệu nhau, đèn khán phòng tắt và bắt đầu khóa tập huấn về đầu tư tài chính. Đầu tiên tôi được xem một đoạn phim về những thành viên HĐQT với toàn tỉ phủ, toàn những người nổi tiếng, vua biết mặt, chúa biết tên, những tỷ phú lừng danh, rồi sau đó đèn lại bật và đến lượt giới thiệu những người giàu có nhờ tham gia mà đang có mặt ngày hôm nay. Họ có những buổi thuyết trình tuyệt vời, với những lời lẽ hoa mỹ, toàn chức danh hoành tráng. Sau đó đến lượt giới thiệu về mô hình kinh doanh, các bài giảng về quỹ tương hỗ, đầu tư bảo hiễm, với đủ các loại biểu đồ tài chính siêu lợi nhuận, v...v và v...v. Tôi ngỡ như mình đang ở trong mơ. Giấc mơ Mỹ của tôi là đây. Từ nay học làm chi, bỏ học ngay đi làm luôn có khi mai thành Bill Gates hoặc Warren Buffett. Đến lúc anh chàng level trên, người tuyển dụng tôi, phá vỡ giấc mơ đẹp, đưa tôi về thực tế, yêu cầu tôi trả tiền lệ phí tham gia. Tôi vội vàng lại thoái thác,với lý do vội vàng đi lại quên mang ví. Mai tôi mang qua văn phòng nhé. Tôi ngồi chit chat thêm một chút, thấy anh chàng này kiến thức tài chính chẳng có gì, sao kiếm tiền được nhỉ, mình đưa tiền cha này đầu tư chắc mất quá. Tôi thoái thác ra về và chẳng bao giờ quay trở lại luôn.
Công ty mà định dụ tôi vào chính là PrimeAmerica, đã bị Ủy ban Thương Mại Liên Bang (Federal Trade Commission) phán xử vì tội làm tán gia bại sản nhiều gia đình, tuy nhiên là không đủ bằng chứng kết tội họ. Thông tin chi tiết bằng tiếng Anh từ website chính phủ ở đây:
Thuật ngữ và viết tắt sử dụng trong bài
MLM = Multi-level marketing = kinh doanh đa cấp
KDTM = Kinh doanh theo mạng
PS = Pyramid scheme hay Ponzi scheme =chiêu lừa đảo theo hình kim tự tháp hay lừa kiểu Ponzi
MSRP = Market Suggested Retail Price = giá bán ngoài thị trường do nhà sản xuất gợi ý
FDA = US Food & Drug Administration = Cục Thực Phẩm-Dược Phẩm Hoa Kỳ
FTC = Federal Trade Commission = Ủy ban Thương mại Hoa Kỳ
Một số tài liệu tham khảo nếu bạn muốn tìm hiểu thêm:
Mô hình kinh doanh đa cấp
Lừa kiểu kim tự tháp
Lừa kiểu Ponzi:
Viet Tran
Lou
28/02/2016
Chính biến ở LX, 1991
1985-1991 đời sống ng dân LX vô cùng bi đát. Tệ gần như VN những năm 1975-1990.
Nhu yếu phẩm luôn thiếu. Lương 1 GS quy ra khoảng 5$, mua được 2kg thịt ở chợ đen.
Đến nỗi các mặt hàng vớ vẩn của VN như áo gió lõi bẹ chuối, son phấn làm bằng đất sét và phẩm màu, xi lip bông hồng xỏ chân 1 lần là rách... cũng là hàng xa xỉ.
Tôi đến nhà máy Hydrosila ở Sant Peterburg, 1 nhà máy lẫy lừng của LX, đặt làm turbin cho thuỷ điện Hoà bình. Ban gđ nhà máy đãi cơm. Mỗi ng được 1 miếng thịt băm bàng nắm tay trẻ con và 1 li cafe vàng ệch, nhạt thếch. Nếu ô gđ ko nói là cafe thì tôi ko thể đoán được đấy là nước gì.
Tanhia, bạn học đh, đang là kĩ sư trưởng của nhà náy, nói với tôi - 1 năm rồi mới uống café. Ước gì tháng nào anh cũng đến kiểm tra tiến độ sản xuất, để em được uống cafe. Tôi hứa sẽ gửi riêng cho nàng 10kg cafe chồn nếu nhà máy giao turbin đúng hạn.
Công bằng mà nói - bánh mì và sữa luôn có đủ. Ng dân ko bị đói. LX đổi dầu hoả lấy 2 thứ đó để yên lòng dân.
Dù yếu kém mọi bề, nhưng chính quyền luôn kiểm soát truyền thông rất tốt.
Tuyệt đối ko có đối lập. Ko có bất cứ ý kiến nào về tính chính danh của đảng cầm quyền. Chỉ có mấy chuyện tiếu lâm về lãnh đạo, về nạn khan hiếm thực phẩm mà bọn bợm rượu thì thầm với nhau ở WC.
Nền dân chủ của ta có thể ko gấp triệu làn dân chủ tư bản, nhưng gấp trăm lần dân chủ của LX là cái chắc.
Gorby làm TBT đảng CSLX từ 1985 đến 1991. Lúc này LX kiệt quệ đến cùng cực. Đến nỗi Bộ quốc phòng ko thể trả tiền điện và Cty điện lực cắt điện cả các trạm rada quân sự. Vô phúc nếu lúc đó bị tấn công thì LX chẳng khác 1 thằng mù.
Mĩ và NATO ko cần tấn công quân sự. Họ biết LX và phe XHCN sẽ tự sụp đổ vì đói, nghèo và sự bất mãn của nhân dân.
Các lãnh tụ LX thường là những tay giáo điều, tự phụ, nát rượu và tham nhũng. Gorby khác bọn này. Ông biết rằng nếu ko cải cách triệt để thì ĐCS sẽ mất quyền lãnh đạo và Liên bang sẽ tan vỡ.
Với tư cách TBT đảng CS và Tổng thống Liên bang ông ta đề ra 2 chương trình Glasnost - công khai và Perestroika – tái cấu trúc. Gorby ngây thơ tin rằng 2 cái đó có thể khôi phục uy tín cho Đảng và cứu vãn Liên bang xô viết. Từ đáy lòng ô ta ko muốn đảng mất quyên lãnh đạo và Liên bang tan rã.
Tuy vậy Công khai chỉ làm nổi bật những khiếm khuyết ko thẻ nào sửa chữa của Đảng.
Tái cấu trúc không thể tiến hành trên 1 nền móng đã mục ruỗng tận gốc rễ.
Nhìn bề ngoài chỉ thấy LX gặp các vấn đề về kinh tế. Không có dấu hiệu nào cho thấy sẽ có biến đổi căn bản về chính trị. Ai cũng nghĩ rằng các vấn đề kinh tế, tham nhũng chỉ như bệnh ghẻ. Bôi thuốc là khỏi.
Xôi giống xôi.
Trong nội bộ ĐCS đã hình thành các nhóm bất đồng.
1. Gorby đơn độc, tưởng dùng thuốc sát trùng có thể chữa ung thư não, mà ô ta nghĩ là ghẻ.
2. Nhóm Bảo hoàng do phó Tổng thống, Thủ tướng, Bộ trưởng Quốc phòng, Bộ trưởng Công an, Giám đóc KGB cầm đầu. Nhóm này biết rằng đường lối của Gorby sẽ đẩy ĐCS xuống mồ và làm LX tan rã. Họ muốn hạ bệ Gorby.
3. Eltsin, ủy viên Bộ chính trị, Tổng thống Liên bang Nga, nước to nhất trong 15 nước cộng hòa. Chiếm 60% dân số và 90% diện tích toàn Liên bang.
Bản chất Eltsin là 1 tay lưu manh chính trị và nát rượu. Ông ta không có 1 đường lối chính trị nào rõ ràng cả. Eltsin chỉ đơn thuần bất mãn với chính quyền liên bang, coi Gorby là 1 tay giáo điều, nhu nhược và đòi độc lập tương đối cho Cộng hoà liên bang Nga do ông ta quản lý.
Không ai có bất cứ 1 kế hoạch nào.
8-1991 LX bất ngờ sụp đổ. Ko 1 tiếng súng. Không đổ máu. Không ai có thể tưởng tượng 1 đế chế tồn tại 74 năm mà tan tành như bọt biển.
5 tỷ người trên trái đất vui mừng với sự kiện này. Chỉ những người cs vn là đau đớn và choáng váng.
Chuyện xảy ra thế nào?
7-1991 Gorby thoả thuận v Tổng thống các nước cộng hoà 1 Hiệp ước Liên bang mới, cho phép các nước CH nhiều quyền tự chủ hơn.
4-8-1991 Gorby vô tư đi nghỉ mát ở Crimea, định 20-8 sẽ quay về Moskow để ký hiệp ước Liên bang. Ông ta quả là ngây thơ.
Nhóm Bảo hoàng tin rằng nếu Hiệp ước liên bang được kí thì LX sẽ tan rã và quyết định hành động. Họ chỉ muốn ngăn Gorby, Tổng thống liên bang - ko ký Hiệp ước, và trừng trị Eltsin, Tổng thống Nga, biểu tượng của li khai.
17-8 họ cử đại diện đến Crimea gặp Gorby, yêu cầu TT từ chức và chỉ định Phó TT Yanayev điều hành đất nước. Gorby từ chối. Kriuchkov liền ra lệnh giam TT tại nhà nghỉ của ông ta ở Crimea và cắt đứt mọi kênh liên lạc. Mọi chuyện xảy ra hoàn toàn bí mật. Ko ai biết. Trừ mấy tay trong nhóm Bảo hoàng.
Tối 18-8 các đơn vị xe tăng được điều về thủ đô. KGB chuẩn bị 250 ngàn cái còng tay.
Sáng sớm 19-8, Lịch sử hay đùa dai, đang ngủ trong căn hộ của mình ở tầng trệt 1 tòa chung cư trên 1 phố lớn ở Moskow tôi nghe thấy tiếng gõ vào kính cửa sổ. Nhìn ra ngoài tôi thấy 1 tốp xe tăng im lìm đỗ trên phố. Mấy anh lính trẻ, mặt mũi đôn hậu, ra hiệu xin thuốc lá. Tôi ra phố hút cùng họ.
- Chuyện gì thế
- Không biết. Chúng tôi được điều về đây rạng sáng nay.
- Để làm gì?
- Giữ trật tự
- liệu có oánh nhau ko?
- Với ai? Chỉ có quân đội LX. Đánh nhau với ai chứ?
- Làm 1 tí ko?
Tôi nói và búng ngón tay vào cổ mình. Các anh lính cười phá lên và nói
- Davai ( nghĩa là - nào )
Tôi vào nhà lấy chai Smirnoff. Mỗi ng 1 ngụm.
Rồi bật TV. Đang phát trực tiếp. Phó TT Liên bang Ianayev lắp bắp thông báo - TT ốm, phó TT sẽ thực thi quyền TT, ban bố tình trạng khẩn cấp trên toàn Liên bang, thành lập Ủy ban quóc gia về tình trạng khẩn cấp - GKChP - gồm 8 ng: phó Tổng thống, Thủ tướng, BT Quốc phòng, BT Công an, Giám đóc KGB và 3 tay lăng nhăng chủ tịch hội nông dân, chủ tịch hội các xí nghiệp nhà nước, gđ công nghiệp quốc phòng.
Ko 1 lời giải thích cái gì đang xảy ra.
Thật khó hiểu, nếu TT ốm, thì phó TT nắm quyền điều hành. Sao phải ban bố TTKC và thành lập Uỷ ban QG về TTKC?
Nhân viên an ninh của Đại sứ quán gọi đến. Dặn đổ đầy xăng vào ô tô, thêm 2 can xăng dự trữ và cơ số thực phẩm cho 3 ngày. Sẵn sàng để di tản bằng đường bộ. Ko được ra khỏi nhà. Chờ lệnh của Đại sứ. Có vẻ trầm trọng.
Các nhân viên ngoại giao và pv nước ngoài chờ đợi 1 cuộc tắm máu như sự kiện Thiên An Môn.
Tôi dặn vợ con ở trong nhà rồi lái xe vào trung tâm. Tất cả vẫn bình thường như mọi ngày. Chỉ có 1 điều khác thường - rất nhiều xe tăng đỗ trên các đường phó. Hàng ngàn chiếc.
Trừ giám đốc KGB Kriuchkov có tí não, các thành viên khác của GKChP chỉ là những tay cơ hội, nát rượu, đần độn và hèn nhát. Sau ng ta gọi nhóm này là lũ 8 tên.
20-8 GKChP điều xe tăng bao vây dinh tổng thống Nga, thường gọi là Nhà trắng và ra lệnh cho Eltsin đầu hàng.
Tất cả các lực lượng vũ trang là của Liên bang, dưới quyền chỉ huy của TT Liên bang.
Các nước CH ko có quân đội riêng.
Eltsin tuyên bố ko đầu hàng, lên án GKChP tiếm quyền và vi hiến, kêu gọi quân đội không tham gia chính biến.
Tôi lái xe đến dinh tổng thống như đi xem 1 trận bóng đá. Xe cộ lưu thông bình thường.
1 đám đông vây quanh Nhà trắng. Họ ko ủng hộ phe nào cả.
Đối với nhân dân thì Gorby, GKChP, Eltsin là 1 ruộc. Tất cả đều là lãnh đạo cao cấp của đảng CSLX. 1 lũ bất tài, tham nhũng, nát rượu. Chắc đây là 1 vụ tranh giành quyền lực trong nội bộ đảng, như mấy băng nhóm lưu manh. Ko liên quan đến họ. Họ đến vì tò mò.
Bọn du thủ du thực nhân lúc rối ren tràn vào các cửa hàng ăn cắp rượu mang ra phố uóng say sưa, hát hò inh ỏi. Nhiều đứa say quá lăn ra ngủ ngay trên hè phố.
Lũ 8 tên ra lệnh bắt Eltsin rồi mang rượu ra uống mừng thắng lợi, chờ quân đội còng tay Eltsin mang đến.
Đội đặc nhiệm Alpha của KGB được giao bắt Eltsin. Nhưng binh lính từ chối.
Đây chính là thời điểm quyết định của cuộc chính biến.
Eltsin nói v những ng lính đang vây Nhà trắng:
- Ko lẽ các bạn cam chịu sống như cũ? Tôi sẽ mang lại dân chủ cho nước Nga.
Những ng lính dao động rồi thay vì bắt Eltsin, họ quay ra bảo vệ ông. Eltsin đứng lên trên 1 chiếc xe tăng bên ngoài Nhà trắng kêu gọi nhân dân ủng hộ ông ta. Đám đông hò reo như cổ vũ thủ môn đẩy được quả phạt đền.
Những chiếc xe tăng đang chĩa pháo vào Nhà trắng lưỡng lự rồi từ từ quay ngược lại. Họ quyết định theo Eltsin.
21-8 những ng lính xe tăng đến các cửa hàng vật liệu xây dựng mua sơn và vẽ cờ Nga đè lên ngôi sao đỏ, phù hiệu của quân đội Liên bang.
Vậy là quân đội LX thay vì bắt Eltsin lại quay súng đi theo ông ta. Tình thế xoay 180 độ.
Bọn 8 tên, trừ Kriuchkov, khi biết tin quân đội ủng hộ Eltsin, sợ đến mức ko đứng nổi, ko biết phải làm gì, nốc rượu say bí tỉ.
"Một lũ nát rượu, đần độn, nhu nhược và hèn nhát" - Kriuchkov viết trong hồi kí của mình.
Ngay trong ngày này, với tư cách Tổng thống liên bang Nga, Eltsin ra sắc lệnh đặt Đảng cs LX ra ngoài vòng pháp luật. Tịch thu toàn bộ tài sản của đảng. Cấm mọi hoạt động.
22-8 Eltsin cho đưa Gorby về Moskow. Như 1 hành động cứu giá.
Thực ra Eltsin ko ưa gì Gorby. 2 ng là đối thủ chính trị và Eltsin thường xuyên công kích Gorby. Ông ta chỉ lợi dụng Gorby với tư cách TBT đảng CSLX và Tổng thống đương quyền của Liên bang để giải tán đảng CSLX và giải tán Liên bang 1 cách hợp pháp.
Dưới áp lực của Eltsin, ngày 24-8, Gorbachev tuyên bố từ chức tổng bí thư Đảng Cộng sản Liên Xô.
Các nước cộng hoà lần lượt tuyên bố độc lập và ra khỏi Liên bang.
Liên bang Cộng hoà Xã hội chủ nghĩa Xô Viết ra đời từ 1917, đến năm 1991 thì tự tan rã.
Không phải tại diễn biến hoà bình. Cũng chẳng có bất cứ thế lực thù địch nào dây vào cả.
BT Công an Pugo tự tử cùng vợ. 7 thành viên GKChP bị bắt.
Sau này ng ta định xử họ vì tội phản quốc. Nhưng ko xử được vì ko thể phản bội 1 Tổ quốc đã không còn tồn tại - Liên bang cộng hoà xã hội chủ nghĩa Xô viết - đành tha bổng.
PS
Dịp này có 3 ng chết. Báo chí phương tây phong họ là anh hùng vì đã cản xe tăng Liên bang để bảo vệ nền dân chủ Nga. Thực ra bọn này chết vì tai nạn. Mẹ 1 tử sĩ nói - ko vì nước Nga mà con tôi chết.
Minh Triet
1985-1991 đời sống ng dân LX vô cùng bi đát. Tệ gần như VN những năm 1975-1990.
Nhu yếu phẩm luôn thiếu. Lương 1 GS quy ra khoảng 5$, mua được 2kg thịt ở chợ đen.
Đến nỗi các mặt hàng vớ vẩn của VN như áo gió lõi bẹ chuối, son phấn làm bằng đất sét và phẩm màu, xi lip bông hồng xỏ chân 1 lần là rách... cũng là hàng xa xỉ.
Tôi đến nhà máy Hydrosila ở Sant Peterburg, 1 nhà máy lẫy lừng của LX, đặt làm turbin cho thuỷ điện Hoà bình. Ban gđ nhà máy đãi cơm. Mỗi ng được 1 miếng thịt băm bàng nắm tay trẻ con và 1 li cafe vàng ệch, nhạt thếch. Nếu ô gđ ko nói là cafe thì tôi ko thể đoán được đấy là nước gì.
Tanhia, bạn học đh, đang là kĩ sư trưởng của nhà náy, nói với tôi - 1 năm rồi mới uống café. Ước gì tháng nào anh cũng đến kiểm tra tiến độ sản xuất, để em được uống cafe. Tôi hứa sẽ gửi riêng cho nàng 10kg cafe chồn nếu nhà máy giao turbin đúng hạn.
Công bằng mà nói - bánh mì và sữa luôn có đủ. Ng dân ko bị đói. LX đổi dầu hoả lấy 2 thứ đó để yên lòng dân.
Dù yếu kém mọi bề, nhưng chính quyền luôn kiểm soát truyền thông rất tốt.
Tuyệt đối ko có đối lập. Ko có bất cứ ý kiến nào về tính chính danh của đảng cầm quyền. Chỉ có mấy chuyện tiếu lâm về lãnh đạo, về nạn khan hiếm thực phẩm mà bọn bợm rượu thì thầm với nhau ở WC.
Nền dân chủ của ta có thể ko gấp triệu làn dân chủ tư bản, nhưng gấp trăm lần dân chủ của LX là cái chắc.
Gorby làm TBT đảng CSLX từ 1985 đến 1991. Lúc này LX kiệt quệ đến cùng cực. Đến nỗi Bộ quốc phòng ko thể trả tiền điện và Cty điện lực cắt điện cả các trạm rada quân sự. Vô phúc nếu lúc đó bị tấn công thì LX chẳng khác 1 thằng mù.
Mĩ và NATO ko cần tấn công quân sự. Họ biết LX và phe XHCN sẽ tự sụp đổ vì đói, nghèo và sự bất mãn của nhân dân.
Các lãnh tụ LX thường là những tay giáo điều, tự phụ, nát rượu và tham nhũng. Gorby khác bọn này. Ông biết rằng nếu ko cải cách triệt để thì ĐCS sẽ mất quyền lãnh đạo và Liên bang sẽ tan vỡ.
Với tư cách TBT đảng CS và Tổng thống Liên bang ông ta đề ra 2 chương trình Glasnost - công khai và Perestroika – tái cấu trúc. Gorby ngây thơ tin rằng 2 cái đó có thể khôi phục uy tín cho Đảng và cứu vãn Liên bang xô viết. Từ đáy lòng ô ta ko muốn đảng mất quyên lãnh đạo và Liên bang tan rã.
Tuy vậy Công khai chỉ làm nổi bật những khiếm khuyết ko thẻ nào sửa chữa của Đảng.
Tái cấu trúc không thể tiến hành trên 1 nền móng đã mục ruỗng tận gốc rễ.
Nhìn bề ngoài chỉ thấy LX gặp các vấn đề về kinh tế. Không có dấu hiệu nào cho thấy sẽ có biến đổi căn bản về chính trị. Ai cũng nghĩ rằng các vấn đề kinh tế, tham nhũng chỉ như bệnh ghẻ. Bôi thuốc là khỏi.
Xôi giống xôi.
Trong nội bộ ĐCS đã hình thành các nhóm bất đồng.
1. Gorby đơn độc, tưởng dùng thuốc sát trùng có thể chữa ung thư não, mà ô ta nghĩ là ghẻ.
2. Nhóm Bảo hoàng do phó Tổng thống, Thủ tướng, Bộ trưởng Quốc phòng, Bộ trưởng Công an, Giám đóc KGB cầm đầu. Nhóm này biết rằng đường lối của Gorby sẽ đẩy ĐCS xuống mồ và làm LX tan rã. Họ muốn hạ bệ Gorby.
3. Eltsin, ủy viên Bộ chính trị, Tổng thống Liên bang Nga, nước to nhất trong 15 nước cộng hòa. Chiếm 60% dân số và 90% diện tích toàn Liên bang.
Bản chất Eltsin là 1 tay lưu manh chính trị và nát rượu. Ông ta không có 1 đường lối chính trị nào rõ ràng cả. Eltsin chỉ đơn thuần bất mãn với chính quyền liên bang, coi Gorby là 1 tay giáo điều, nhu nhược và đòi độc lập tương đối cho Cộng hoà liên bang Nga do ông ta quản lý.
Không ai có bất cứ 1 kế hoạch nào.
8-1991 LX bất ngờ sụp đổ. Ko 1 tiếng súng. Không đổ máu. Không ai có thể tưởng tượng 1 đế chế tồn tại 74 năm mà tan tành như bọt biển.
5 tỷ người trên trái đất vui mừng với sự kiện này. Chỉ những người cs vn là đau đớn và choáng váng.
Chuyện xảy ra thế nào?
7-1991 Gorby thoả thuận v Tổng thống các nước cộng hoà 1 Hiệp ước Liên bang mới, cho phép các nước CH nhiều quyền tự chủ hơn.
4-8-1991 Gorby vô tư đi nghỉ mát ở Crimea, định 20-8 sẽ quay về Moskow để ký hiệp ước Liên bang. Ông ta quả là ngây thơ.
Nhóm Bảo hoàng tin rằng nếu Hiệp ước liên bang được kí thì LX sẽ tan rã và quyết định hành động. Họ chỉ muốn ngăn Gorby, Tổng thống liên bang - ko ký Hiệp ước, và trừng trị Eltsin, Tổng thống Nga, biểu tượng của li khai.
17-8 họ cử đại diện đến Crimea gặp Gorby, yêu cầu TT từ chức và chỉ định Phó TT Yanayev điều hành đất nước. Gorby từ chối. Kriuchkov liền ra lệnh giam TT tại nhà nghỉ của ông ta ở Crimea và cắt đứt mọi kênh liên lạc. Mọi chuyện xảy ra hoàn toàn bí mật. Ko ai biết. Trừ mấy tay trong nhóm Bảo hoàng.
Tối 18-8 các đơn vị xe tăng được điều về thủ đô. KGB chuẩn bị 250 ngàn cái còng tay.
Sáng sớm 19-8, Lịch sử hay đùa dai, đang ngủ trong căn hộ của mình ở tầng trệt 1 tòa chung cư trên 1 phố lớn ở Moskow tôi nghe thấy tiếng gõ vào kính cửa sổ. Nhìn ra ngoài tôi thấy 1 tốp xe tăng im lìm đỗ trên phố. Mấy anh lính trẻ, mặt mũi đôn hậu, ra hiệu xin thuốc lá. Tôi ra phố hút cùng họ.
- Chuyện gì thế
- Không biết. Chúng tôi được điều về đây rạng sáng nay.
- Để làm gì?
- Giữ trật tự
- liệu có oánh nhau ko?
- Với ai? Chỉ có quân đội LX. Đánh nhau với ai chứ?
- Làm 1 tí ko?
Tôi nói và búng ngón tay vào cổ mình. Các anh lính cười phá lên và nói
- Davai ( nghĩa là - nào )
Tôi vào nhà lấy chai Smirnoff. Mỗi ng 1 ngụm.
Rồi bật TV. Đang phát trực tiếp. Phó TT Liên bang Ianayev lắp bắp thông báo - TT ốm, phó TT sẽ thực thi quyền TT, ban bố tình trạng khẩn cấp trên toàn Liên bang, thành lập Ủy ban quóc gia về tình trạng khẩn cấp - GKChP - gồm 8 ng: phó Tổng thống, Thủ tướng, BT Quốc phòng, BT Công an, Giám đóc KGB và 3 tay lăng nhăng chủ tịch hội nông dân, chủ tịch hội các xí nghiệp nhà nước, gđ công nghiệp quốc phòng.
Ko 1 lời giải thích cái gì đang xảy ra.
Thật khó hiểu, nếu TT ốm, thì phó TT nắm quyền điều hành. Sao phải ban bố TTKC và thành lập Uỷ ban QG về TTKC?
Nhân viên an ninh của Đại sứ quán gọi đến. Dặn đổ đầy xăng vào ô tô, thêm 2 can xăng dự trữ và cơ số thực phẩm cho 3 ngày. Sẵn sàng để di tản bằng đường bộ. Ko được ra khỏi nhà. Chờ lệnh của Đại sứ. Có vẻ trầm trọng.
Các nhân viên ngoại giao và pv nước ngoài chờ đợi 1 cuộc tắm máu như sự kiện Thiên An Môn.
Tôi dặn vợ con ở trong nhà rồi lái xe vào trung tâm. Tất cả vẫn bình thường như mọi ngày. Chỉ có 1 điều khác thường - rất nhiều xe tăng đỗ trên các đường phó. Hàng ngàn chiếc.
Trừ giám đốc KGB Kriuchkov có tí não, các thành viên khác của GKChP chỉ là những tay cơ hội, nát rượu, đần độn và hèn nhát. Sau ng ta gọi nhóm này là lũ 8 tên.
20-8 GKChP điều xe tăng bao vây dinh tổng thống Nga, thường gọi là Nhà trắng và ra lệnh cho Eltsin đầu hàng.
Tất cả các lực lượng vũ trang là của Liên bang, dưới quyền chỉ huy của TT Liên bang.
Các nước CH ko có quân đội riêng.
Eltsin tuyên bố ko đầu hàng, lên án GKChP tiếm quyền và vi hiến, kêu gọi quân đội không tham gia chính biến.
Tôi lái xe đến dinh tổng thống như đi xem 1 trận bóng đá. Xe cộ lưu thông bình thường.
1 đám đông vây quanh Nhà trắng. Họ ko ủng hộ phe nào cả.
Đối với nhân dân thì Gorby, GKChP, Eltsin là 1 ruộc. Tất cả đều là lãnh đạo cao cấp của đảng CSLX. 1 lũ bất tài, tham nhũng, nát rượu. Chắc đây là 1 vụ tranh giành quyền lực trong nội bộ đảng, như mấy băng nhóm lưu manh. Ko liên quan đến họ. Họ đến vì tò mò.
Bọn du thủ du thực nhân lúc rối ren tràn vào các cửa hàng ăn cắp rượu mang ra phố uóng say sưa, hát hò inh ỏi. Nhiều đứa say quá lăn ra ngủ ngay trên hè phố.
Lũ 8 tên ra lệnh bắt Eltsin rồi mang rượu ra uống mừng thắng lợi, chờ quân đội còng tay Eltsin mang đến.
Đội đặc nhiệm Alpha của KGB được giao bắt Eltsin. Nhưng binh lính từ chối.
Đây chính là thời điểm quyết định của cuộc chính biến.
Eltsin nói v những ng lính đang vây Nhà trắng:
- Ko lẽ các bạn cam chịu sống như cũ? Tôi sẽ mang lại dân chủ cho nước Nga.
Những ng lính dao động rồi thay vì bắt Eltsin, họ quay ra bảo vệ ông. Eltsin đứng lên trên 1 chiếc xe tăng bên ngoài Nhà trắng kêu gọi nhân dân ủng hộ ông ta. Đám đông hò reo như cổ vũ thủ môn đẩy được quả phạt đền.
Những chiếc xe tăng đang chĩa pháo vào Nhà trắng lưỡng lự rồi từ từ quay ngược lại. Họ quyết định theo Eltsin.
21-8 những ng lính xe tăng đến các cửa hàng vật liệu xây dựng mua sơn và vẽ cờ Nga đè lên ngôi sao đỏ, phù hiệu của quân đội Liên bang.
Vậy là quân đội LX thay vì bắt Eltsin lại quay súng đi theo ông ta. Tình thế xoay 180 độ.
Bọn 8 tên, trừ Kriuchkov, khi biết tin quân đội ủng hộ Eltsin, sợ đến mức ko đứng nổi, ko biết phải làm gì, nốc rượu say bí tỉ.
"Một lũ nát rượu, đần độn, nhu nhược và hèn nhát" - Kriuchkov viết trong hồi kí của mình.
Ngay trong ngày này, với tư cách Tổng thống liên bang Nga, Eltsin ra sắc lệnh đặt Đảng cs LX ra ngoài vòng pháp luật. Tịch thu toàn bộ tài sản của đảng. Cấm mọi hoạt động.
22-8 Eltsin cho đưa Gorby về Moskow. Như 1 hành động cứu giá.
Thực ra Eltsin ko ưa gì Gorby. 2 ng là đối thủ chính trị và Eltsin thường xuyên công kích Gorby. Ông ta chỉ lợi dụng Gorby với tư cách TBT đảng CSLX và Tổng thống đương quyền của Liên bang để giải tán đảng CSLX và giải tán Liên bang 1 cách hợp pháp.
Dưới áp lực của Eltsin, ngày 24-8, Gorbachev tuyên bố từ chức tổng bí thư Đảng Cộng sản Liên Xô.
Các nước cộng hoà lần lượt tuyên bố độc lập và ra khỏi Liên bang.
Liên bang Cộng hoà Xã hội chủ nghĩa Xô Viết ra đời từ 1917, đến năm 1991 thì tự tan rã.
Không phải tại diễn biến hoà bình. Cũng chẳng có bất cứ thế lực thù địch nào dây vào cả.
BT Công an Pugo tự tử cùng vợ. 7 thành viên GKChP bị bắt.
Sau này ng ta định xử họ vì tội phản quốc. Nhưng ko xử được vì ko thể phản bội 1 Tổ quốc đã không còn tồn tại - Liên bang cộng hoà xã hội chủ nghĩa Xô viết - đành tha bổng.
PS
Dịp này có 3 ng chết. Báo chí phương tây phong họ là anh hùng vì đã cản xe tăng Liên bang để bảo vệ nền dân chủ Nga. Thực ra bọn này chết vì tai nạn. Mẹ 1 tử sĩ nói - ko vì nước Nga mà con tôi chết.
Minh Triet
Lou
29/02/2016
KÍNH THƯA TỔ TIÊN.
Cũng dăm chục năm nay, chưa bao giờ con sao nhãng việc thắp nhang, tuần nào tuyết ấy để thành kính hướng nguyện lên hương hồn cha mẹ, tổ tiên.
Nhưng sau khi xem chương trình của VTV 1 này, thấy việc làm này có một góc độ khác là tự tiêu diệt mình và làm hại người xung quanh.
Ở nhà chúng bạn con , loại nhà ống thông dụng nhất ở đô thị thì lượng khói nhang vẩn vơ hết ngày trong nhà và chui trọn vẹn vào phổi.
Không ít người đã ung thư đường hô hấp vì chuyện này.
Từ nay, xin Tổ tiên chứng giám cho lòng thành của con bằng cách khác.
Trước mắt, thay vì thắp ba nén nhang, con chỉ thắp 1 nén thôi và tháng chỉ thắp đôi lần vào mùng 1, rằm.
Và, thay vì những nén nhang, con sẽ kính dâng lên các cụ những đóa hoa tươi và tấm lòng mình.
Tôi muốn bạn bè qua đây xem link kèm theo và chia sẻ thật mạnh cho bài này. Vì chính cuộc sống của chúng ta.
Huy Cường.
Nến, hương nhang càng thơm, càng độc hại
Năm hết, Tết đến cũng là dịp nhiều gia đình tăng mua, sử dụng các loại hương nhang, nến để thắp trên bàn thờ cúng Tổ tiên. Tuy nhiên, các chuyên gia hóa học cảnh báo, các sản phẩm này càng thơm sẽ càng gây hại cho .
Hương tẩm hóa chất có thể gây mờ mắt, ung thư
Chị Minh Anh, chủ một cửa hàng chuyên bán đồ thờ cúng trên phố Trần Xuân Soạn, Hà Nội, chỉ tay vào mấy túi hương trầm truyền thống nằm tít trên giá hàng, cho hay: “Loại đó tiêu thụ được ít lắm vì mọi người vẫn chê đắt, hương thơm nhẹ và không đậu được tàn nhang đẹp. Do vậy, lượng hàng nhập về bán Tết đợt này của mình chủ yếu là hương thơm, đậu tàn”.
Ông Mai Đức Hiểu, Giám đốc Công ty TNHH Hương trầm Đức Hiểu cho biết, loại hương truyền thống thường sử dụng thảo mộc như trầm hương, hương bài, bã mía, thảo quả, quế chi, hoa hồi… Tuy nhiên, loại hương này không đậu được tàn và hay ẩm mốc nếu bảo quản không đúng cách.
Cũng theo ông Hiểu, nhiều năm nay có tình trạng một số cơ sở sản xuất hương tẩm hóa chất axit photphoric vào tăm hương để giữ tàn, tẩm butyl cellosolve tránh mốc, hay chất cháy kali nitrat để hương bắt lửa nhanh; Thậm chí, còn tẩm nhiều loại hóa chất khác để tàn hương có nhiều màu sắc như đỏ, trắng; sử dụng hương liệu hóa chất tổng hợp để thay thế hương liệu thảo mộc... Chính vì vậy trên thị trường xuất hiện hương nhang với nhiều mùi thơm như ngâu, nhài, hoa hồng… “Đã tẩm hóa chất thì ít nhiều hương nhang sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe người tiêu dùng”, ông Hiểu nhận định.
Trao đổi với PV, ông Đào Quốc Hương, Trưởng phòng Hóa Hữu cơ (Viện Hóa học) phân tích, những hóa chất được sử dụng trong quá trình sản xuất hương nhang như hiện nay rất độc hại. Đáng lưu ý, các loại hương nhang thường được đốt trong không gian nhỏ hẹp, chất khí được sinh ra sẽ có chất P2O5. Chất này tồn tại trong không khí, có thể tác động lên hệ hô hấp gây khó thở, tác động lên giác mạc gây ngứa mắt…
Đó là nguyên nhân khiến nhiều người có biểu hiện chảy nước mắt, ho sặc sụa khi đi đền, chùa gặp khói hương đốt dày đặc... Nếu tiếp xúc thường xuyên, lâu dài sẽ làm mắt ngày càng mờ, thị lực giảm, thậm chí, chất độc từ hương sẽ tích lũy dần dần, có thể dẫn đến ung thư.
Hạn chế dùng trong không gian kín, chật hẹp
Anh Nguyễn Tiến Dương, chủ một cơ sở sản xuất nến bộc bạch: “Về cơ bản nến được làm từ sáp parafin nên ít nhiều cũng chứa chất độc hại. Tuy nhiên, trong sản xuất chúng tôi cố gắng sử dụng parafin tinh khiết, nguyên chất nhằm hạn chế tối đa chất độc hại đó”.
“Với các loại nến trắng sử dụng parafin tinh khiết, nếu không sử dụng liên tục, thường xuyên thì không ảnh hưởng đến sức khỏe con người”, ông Trần Sung, nguyên Viện trưởng Viện Hóa học cho biết. Tuy nhiên, theo ông Trần Sung, nguy hại hơn khi hiện có nhiều loại nến thơm mà chủ yếu là sử dụng hóa chất hương liệu tổng hợp để tạo hương. “Nến càng thơm sẽ đồng nghĩa càng nhiều hóa chất. Đã là hóa chất thì sử dụng ít hay nhiều đều độc hại”, ông Sung khuyến cáo.
Tác hại thường thấy của việc lạm dụng hương thơm là có thể gây kích phát các cơn hen (suyễn) cấp, đặc biệt là đối với những người có tiền sử dị ứng hương liệu, hen phế quản, phổi tắc nghẽn mãn tính… nhất là khi tiếp xúc với các sản phẩm có mùi thơm tổng hợp từ hóa chất”.
BS. Chu Thị Hạnh, Phó Giám đốc Trung tâm Hô hấp, BV Bạch Mai
Ông Sung cũng cho biết thêm, nguyên nhân gây độc của nến còn nằm ở bấc lõi chì, giữ bấc đứng, lửa cháy đều, không tắt. Khi nến cháy, chì sẽ phát tán vào không khí dưới dạng muội.
Người dùng thường xuyên, hít nhiều khói nến sẽ bị nhiễm độc chì dẫn đến tích tụ chất độc, gây ảnh hưởng đến sức khỏe, có thể gây chảy máu chân răng, đen chân răng, viêm lợi, ảnh hưởng đến cả đường ruột, gây viêm ruột, rối loạn tiêu hóa…
Theo bật mí của anh Dương, “vì ưu điểm giữ bấc đứng vững, nên khi sản xuất nến cốc, 100% cơ sở đều sử dụng loại bấc lõi chì”. “Người tiêu dùng nên cẩn trọng khi lựa chọn sử dụng dòng nến thơm và nến cốc, nên tìm đến các cơ sở có chất lượng”, anh Dương khuyến cáo.Còn theo chỉ dẫn của ông Đào Quốc Hương, với hương nhang hay nến thơm có tẩm ướp hương liệu hóa chất tuyệt đối không nên sử dụng thường xuyên, liên tục trong không gian kín, chật hẹp.
Chia sẻ cách lựa chọn loại hương an toàn, ông Hiểu lưu ý, hương thơm tự nhiên, nhẹ nhàng, cháy đều và lâu hơn; Khi thắp, hương thường ít khói, ít cuộn hoặc không cuộn tàn, tàn dễ bị rụng. Khi châm lửa, hương sẽ lâu cháy hơn, hương cũng dễ bị mốc, dễ bị mất mùi thơm nếu không cẩn trọng khi bảo quản.
Sự thật đáng sợ đằng sau những cây hương thơm và cong
VTV.vn - Hương là sản phẩm quen thuộc với tất cả các gia đình tại Việt Nam, song sẽ không khỏi rùng mình nếu biết được sự thật về những cây hương thơm và khi tàn thì rất cong.
Tại chợ Đồng Xuân (Hà Nội), phần lớn các bó hương được bán ở đây đều ghi lời quảng cáo hương thơm thảo mộc... không chứa hóa chất độc hại. Tuy nhiên, chính người bán lại thừa nhận hương càng nhiều tàn, càng cong, càng thơm thì lại càng độc bởi chúng đều đã được tẩm hóa chất.
"Xử lý tăm thì nó mới cong, muốn đẹp thì phải chấp nhận thôi. Có hương hóa chất, hương mùi nước hoa. Nhà mà có trẻ em thì không nên thắp, độc hại, người lớn mình còn không ngửi được nữa là trẻ con", một người bán hương tại chợ Đồng Xuân cho biết.
Lời thừa nhận của người bán hàng trên hoàn toàn chuẩn xác và trùng khớp với quá trình làm hương tại một cơ sở ở làng Cao Thôn, Hưng Yên.
Ghi nhận cho thấy phía sau những khu nhà xưởng, can nhựa xếp chồng lên nhau, tất cả đều chứa Axit Phosphoric nồng độ 85%, kèm theo dấu cảnh báo gây bỏng và ăn mòn. Số axit trên được pha chế với nước và ngâm cùng tăm hương trong bể. Sau đó, tăm hương sẽ được phơi khô.
Trong khi đó, bột hương được tạo nên từ mùn cưa trộn với bột canxi cabonnate. Tiếp sau đó, bột làm hương tiếp tục được trộn với Pottasium Nitrat, một loại hóa chất bắt cháy có hàm lượng lên đến 99.8%. Trong khu nhà xưởng lúc nào cũng nồng nặc mùi hóa chất. Những cỗ máy cứ đùn ép tạo ra hàng trăm cây hương mỗi phút để bán ra thị trường.
Mời quý độc giả theo dõi các kênh của Đài Truyền hình Việt Nam!
Cũng dăm chục năm nay, chưa bao giờ con sao nhãng việc thắp nhang, tuần nào tuyết ấy để thành kính hướng nguyện lên hương hồn cha mẹ, tổ tiên.
Nhưng sau khi xem chương trình của VTV 1 này, thấy việc làm này có một góc độ khác là tự tiêu diệt mình và làm hại người xung quanh.
Ở nhà chúng bạn con , loại nhà ống thông dụng nhất ở đô thị thì lượng khói nhang vẩn vơ hết ngày trong nhà và chui trọn vẹn vào phổi.
Không ít người đã ung thư đường hô hấp vì chuyện này.
Từ nay, xin Tổ tiên chứng giám cho lòng thành của con bằng cách khác.
Trước mắt, thay vì thắp ba nén nhang, con chỉ thắp 1 nén thôi và tháng chỉ thắp đôi lần vào mùng 1, rằm.
Và, thay vì những nén nhang, con sẽ kính dâng lên các cụ những đóa hoa tươi và tấm lòng mình.
Tôi muốn bạn bè qua đây xem link kèm theo và chia sẻ thật mạnh cho bài này. Vì chính cuộc sống của chúng ta.
Huy Cường.
Nến, hương nhang càng thơm, càng độc hại
Năm hết, Tết đến cũng là dịp nhiều gia đình tăng mua, sử dụng các loại hương nhang, nến để thắp trên bàn thờ cúng Tổ tiên. Tuy nhiên, các chuyên gia hóa học cảnh báo, các sản phẩm này càng thơm sẽ càng gây hại cho .
Nến cốc càng thơm càng độc hại.
Hương tẩm hóa chất có thể gây mờ mắt, ung thư
Chị Minh Anh, chủ một cửa hàng chuyên bán đồ thờ cúng trên phố Trần Xuân Soạn, Hà Nội, chỉ tay vào mấy túi hương trầm truyền thống nằm tít trên giá hàng, cho hay: “Loại đó tiêu thụ được ít lắm vì mọi người vẫn chê đắt, hương thơm nhẹ và không đậu được tàn nhang đẹp. Do vậy, lượng hàng nhập về bán Tết đợt này của mình chủ yếu là hương thơm, đậu tàn”.
Ông Mai Đức Hiểu, Giám đốc Công ty TNHH Hương trầm Đức Hiểu cho biết, loại hương truyền thống thường sử dụng thảo mộc như trầm hương, hương bài, bã mía, thảo quả, quế chi, hoa hồi… Tuy nhiên, loại hương này không đậu được tàn và hay ẩm mốc nếu bảo quản không đúng cách.
Cũng theo ông Hiểu, nhiều năm nay có tình trạng một số cơ sở sản xuất hương tẩm hóa chất axit photphoric vào tăm hương để giữ tàn, tẩm butyl cellosolve tránh mốc, hay chất cháy kali nitrat để hương bắt lửa nhanh; Thậm chí, còn tẩm nhiều loại hóa chất khác để tàn hương có nhiều màu sắc như đỏ, trắng; sử dụng hương liệu hóa chất tổng hợp để thay thế hương liệu thảo mộc... Chính vì vậy trên thị trường xuất hiện hương nhang với nhiều mùi thơm như ngâu, nhài, hoa hồng… “Đã tẩm hóa chất thì ít nhiều hương nhang sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe người tiêu dùng”, ông Hiểu nhận định.
Trao đổi với PV, ông Đào Quốc Hương, Trưởng phòng Hóa Hữu cơ (Viện Hóa học) phân tích, những hóa chất được sử dụng trong quá trình sản xuất hương nhang như hiện nay rất độc hại. Đáng lưu ý, các loại hương nhang thường được đốt trong không gian nhỏ hẹp, chất khí được sinh ra sẽ có chất P2O5. Chất này tồn tại trong không khí, có thể tác động lên hệ hô hấp gây khó thở, tác động lên giác mạc gây ngứa mắt…
Đó là nguyên nhân khiến nhiều người có biểu hiện chảy nước mắt, ho sặc sụa khi đi đền, chùa gặp khói hương đốt dày đặc... Nếu tiếp xúc thường xuyên, lâu dài sẽ làm mắt ngày càng mờ, thị lực giảm, thậm chí, chất độc từ hương sẽ tích lũy dần dần, có thể dẫn đến ung thư.
Hạn chế dùng trong không gian kín, chật hẹp
Anh Nguyễn Tiến Dương, chủ một cơ sở sản xuất nến bộc bạch: “Về cơ bản nến được làm từ sáp parafin nên ít nhiều cũng chứa chất độc hại. Tuy nhiên, trong sản xuất chúng tôi cố gắng sử dụng parafin tinh khiết, nguyên chất nhằm hạn chế tối đa chất độc hại đó”.
“Với các loại nến trắng sử dụng parafin tinh khiết, nếu không sử dụng liên tục, thường xuyên thì không ảnh hưởng đến sức khỏe con người”, ông Trần Sung, nguyên Viện trưởng Viện Hóa học cho biết. Tuy nhiên, theo ông Trần Sung, nguy hại hơn khi hiện có nhiều loại nến thơm mà chủ yếu là sử dụng hóa chất hương liệu tổng hợp để tạo hương. “Nến càng thơm sẽ đồng nghĩa càng nhiều hóa chất. Đã là hóa chất thì sử dụng ít hay nhiều đều độc hại”, ông Sung khuyến cáo.
Tác hại thường thấy của việc lạm dụng hương thơm là có thể gây kích phát các cơn hen (suyễn) cấp, đặc biệt là đối với những người có tiền sử dị ứng hương liệu, hen phế quản, phổi tắc nghẽn mãn tính… nhất là khi tiếp xúc với các sản phẩm có mùi thơm tổng hợp từ hóa chất”.
BS. Chu Thị Hạnh, Phó Giám đốc Trung tâm Hô hấp, BV Bạch Mai
Ông Sung cũng cho biết thêm, nguyên nhân gây độc của nến còn nằm ở bấc lõi chì, giữ bấc đứng, lửa cháy đều, không tắt. Khi nến cháy, chì sẽ phát tán vào không khí dưới dạng muội.
Người dùng thường xuyên, hít nhiều khói nến sẽ bị nhiễm độc chì dẫn đến tích tụ chất độc, gây ảnh hưởng đến sức khỏe, có thể gây chảy máu chân răng, đen chân răng, viêm lợi, ảnh hưởng đến cả đường ruột, gây viêm ruột, rối loạn tiêu hóa…
Theo bật mí của anh Dương, “vì ưu điểm giữ bấc đứng vững, nên khi sản xuất nến cốc, 100% cơ sở đều sử dụng loại bấc lõi chì”. “Người tiêu dùng nên cẩn trọng khi lựa chọn sử dụng dòng nến thơm và nến cốc, nên tìm đến các cơ sở có chất lượng”, anh Dương khuyến cáo.Còn theo chỉ dẫn của ông Đào Quốc Hương, với hương nhang hay nến thơm có tẩm ướp hương liệu hóa chất tuyệt đối không nên sử dụng thường xuyên, liên tục trong không gian kín, chật hẹp.
Chia sẻ cách lựa chọn loại hương an toàn, ông Hiểu lưu ý, hương thơm tự nhiên, nhẹ nhàng, cháy đều và lâu hơn; Khi thắp, hương thường ít khói, ít cuộn hoặc không cuộn tàn, tàn dễ bị rụng. Khi châm lửa, hương sẽ lâu cháy hơn, hương cũng dễ bị mốc, dễ bị mất mùi thơm nếu không cẩn trọng khi bảo quản.
Theo Vũ Anh (Giao thông vận tải)
Sự thật đáng sợ đằng sau những cây hương thơm và cong
VTV.vn - Hương là sản phẩm quen thuộc với tất cả các gia đình tại Việt Nam, song sẽ không khỏi rùng mình nếu biết được sự thật về những cây hương thơm và khi tàn thì rất cong.
Tại chợ Đồng Xuân (Hà Nội), phần lớn các bó hương được bán ở đây đều ghi lời quảng cáo hương thơm thảo mộc... không chứa hóa chất độc hại. Tuy nhiên, chính người bán lại thừa nhận hương càng nhiều tàn, càng cong, càng thơm thì lại càng độc bởi chúng đều đã được tẩm hóa chất.
"Xử lý tăm thì nó mới cong, muốn đẹp thì phải chấp nhận thôi. Có hương hóa chất, hương mùi nước hoa. Nhà mà có trẻ em thì không nên thắp, độc hại, người lớn mình còn không ngửi được nữa là trẻ con", một người bán hương tại chợ Đồng Xuân cho biết.
Lời thừa nhận của người bán hàng trên hoàn toàn chuẩn xác và trùng khớp với quá trình làm hương tại một cơ sở ở làng Cao Thôn, Hưng Yên.
Ghi nhận cho thấy phía sau những khu nhà xưởng, can nhựa xếp chồng lên nhau, tất cả đều chứa Axit Phosphoric nồng độ 85%, kèm theo dấu cảnh báo gây bỏng và ăn mòn. Số axit trên được pha chế với nước và ngâm cùng tăm hương trong bể. Sau đó, tăm hương sẽ được phơi khô.
Trong khi đó, bột hương được tạo nên từ mùn cưa trộn với bột canxi cabonnate. Tiếp sau đó, bột làm hương tiếp tục được trộn với Pottasium Nitrat, một loại hóa chất bắt cháy có hàm lượng lên đến 99.8%. Trong khu nhà xưởng lúc nào cũng nồng nặc mùi hóa chất. Những cỗ máy cứ đùn ép tạo ra hàng trăm cây hương mỗi phút để bán ra thị trường.
Mời quý độc giả theo dõi các kênh của Đài Truyền hình Việt Nam!
Lou
29/02/2016
Trẻ con vs Người lớn
1969, bác Hồ chết. Tôi hỏi ba tôi
- sau này ko có cháu ngoan bác Hồ nữa hả ba?
- Sẽ có bác khác
- Bác nào?
- Ko biết. Bác nào chả được. Ăn cơm đi.
2016, VTV nói về bầu cử ở Mĩ. Con gái 8 tuổi hỏi
- Mĩ có tổng thống Obama rồi. Sao họ còn bầu?
- Ông ấy chỉ được làm 8 năm. Phải bầu người khác để thay
- Mình có tổng thống ko ba?
- Có. Gọi là chủ tịch
- Bao giờ thì thay?
- Sắp
- Sao tv ko nói?
- à TV chỉ biết chuyện Mĩ, ko biết chuyện VN
- Thế ai sẽ làm tổng thống VN?
- Bác Quang
- Đã bầu rồi à?
- Chưa
- Sao ba biết. TV có nói đâu?
- Bác nào chả được. Ăn cơm đi.
1969, bác Hồ chết. Tôi hỏi ba tôi
- sau này ko có cháu ngoan bác Hồ nữa hả ba?
- Sẽ có bác khác
- Bác nào?
- Ko biết. Bác nào chả được. Ăn cơm đi.
2016, VTV nói về bầu cử ở Mĩ. Con gái 8 tuổi hỏi
- Mĩ có tổng thống Obama rồi. Sao họ còn bầu?
- Ông ấy chỉ được làm 8 năm. Phải bầu người khác để thay
- Mình có tổng thống ko ba?
- Có. Gọi là chủ tịch
- Bao giờ thì thay?
- Sắp
- Sao tv ko nói?
- à TV chỉ biết chuyện Mĩ, ko biết chuyện VN
- Thế ai sẽ làm tổng thống VN?
- Bác Quang
- Đã bầu rồi à?
- Chưa
- Sao ba biết. TV có nói đâu?
- Bác nào chả được. Ăn cơm đi.
Lou
29/02/2016
Cải cách thủ tục hành chính
Đền Trần sẽ cấp ấn qua email, sms.
Bản đen trắng 50k/ ấn.
Bản màu 100k/ ấn.
Quanh năm. 24/24.
Truy cập ấnđềntrần.com.vn
Hoặc nhắn tin - XIN AN gửi 1080
Lần kẹt xe kinh hoàng nhất mình từng trải qua trong đời chính là đêm khai ấn đền Trần. Bảy Tiếng Rưỡi. Xe nhích từng centimet và sáng hôm sau bác tài không thể lái về được vì chân bị tê cứng sau 1 đêm ròng rà côn với ga.
Vào được đền Trần, bảo vệ dẫn vào hậu điện. Đập vào mắt là thủ từ đang ngồi đếm tiền cúng tiến xoèn xoẹt. Toàn tiền mệnh giá tối thiểu 50 nghìn, mới cứng (tiền lẻ mệnh giá thấp hơn thì cho vào bao tải, có 1 đội đếm sau). Thủ từ rút ra mừng tuổi ngay mỗi người 2 triệu. Rồi hỏi có muốn vào dâng hương không? Vâng có.
Thế là mấy lớp cửa khóa chốt được mở ra, thủ từ dẫn vào ban thờ chính, tít bên trong. Tha hồ mà thắp hương xin xỏ. Xong lại phát cho 1 sấp vải có in ấn đỏ chót từ bao giờ. Dấu xịn đấy, yên tâm - thủ từ nháy mắt, cho thêm mấy cành "lá ngọc cành vàng" gọi là lộc.
Về phát cho mỗi sếp 1 lá ấn. Nay các sếp vẫn là sếp cả. Mình thì mất việc.
Rốt cuộc chả hiểu có thiêng không.
Ấy là 1 đêm như đêm nay, rạng sáng rằm tháng Giêng.
Rút ra: Nếu cúng bái mà hiệu quả thì con đường đến với thánh thần không công bằng đâu. Ngược lại, nếu không hiệu quả thì con đường ấy cũng vẫn cứ không công bằng. Rất may, dù thế nào thì cái kết vẫn luôn rất công bằng: về sau chết hết! Hehe
Đền Trần sẽ cấp ấn qua email, sms.
Bản đen trắng 50k/ ấn.
Bản màu 100k/ ấn.
Quanh năm. 24/24.
Truy cập ấnđềntrần.com.vn
Hoặc nhắn tin - XIN AN gửi 1080
Lần kẹt xe kinh hoàng nhất mình từng trải qua trong đời chính là đêm khai ấn đền Trần. Bảy Tiếng Rưỡi. Xe nhích từng centimet và sáng hôm sau bác tài không thể lái về được vì chân bị tê cứng sau 1 đêm ròng rà côn với ga.
Vào được đền Trần, bảo vệ dẫn vào hậu điện. Đập vào mắt là thủ từ đang ngồi đếm tiền cúng tiến xoèn xoẹt. Toàn tiền mệnh giá tối thiểu 50 nghìn, mới cứng (tiền lẻ mệnh giá thấp hơn thì cho vào bao tải, có 1 đội đếm sau). Thủ từ rút ra mừng tuổi ngay mỗi người 2 triệu. Rồi hỏi có muốn vào dâng hương không? Vâng có.
Thế là mấy lớp cửa khóa chốt được mở ra, thủ từ dẫn vào ban thờ chính, tít bên trong. Tha hồ mà thắp hương xin xỏ. Xong lại phát cho 1 sấp vải có in ấn đỏ chót từ bao giờ. Dấu xịn đấy, yên tâm - thủ từ nháy mắt, cho thêm mấy cành "lá ngọc cành vàng" gọi là lộc.
Về phát cho mỗi sếp 1 lá ấn. Nay các sếp vẫn là sếp cả. Mình thì mất việc.
Rốt cuộc chả hiểu có thiêng không.
Ấy là 1 đêm như đêm nay, rạng sáng rằm tháng Giêng.
Rút ra: Nếu cúng bái mà hiệu quả thì con đường đến với thánh thần không công bằng đâu. Ngược lại, nếu không hiệu quả thì con đường ấy cũng vẫn cứ không công bằng. Rất may, dù thế nào thì cái kết vẫn luôn rất công bằng: về sau chết hết! Hehe
Lou
02/03/2016
Nhầm lẫn kiểu Lừa
Tôi biết 1 chuyện, 1 thàng ngã xe máy xoàng, bạn nó bế nó ngồi giữa đưa đi cấp cứu, trên đường nó kêu đau quá... vào viện nó chết, bác sĩ bảo nó bị gẫy xương hông, khi ngồi giữa, xóc, xương chọc ngược lên nội tạng dẫn mất máu cấp, chết toi. đó là lí do nó kêu đau quá khi bị di chuyển bằng way tầu..
Lâu lắm rồi, đ*o thèm nhớ thời gian trôi như nước chải qua cầu khi nào, cơ mà báo thời đó rộ cmn lên, tán dương 1 anh công an vì nhân dân quên mình.
Thực ra nói cho đẹp thế thôi chứ anh đ*o quên mình, anh đi tuần tra, thấy người tai nạn, anh vội bế nạn nhân lên xe bonus, 1 con bò khác đèo anh, đưa anh nạn nhân đi cấp cứu, ảnh đây dcm ko lại bẩu tôi nói phét (ảnh 1 )
Thàng nạn nhân, anh phóng thế đ*o nào, lao búp phát vào đuôi xe, ngã đập đầu, ngất xỉu.
Các anh ca, với tinh thần quên mình vì nhân dân cần-lao, xông vào, và bế mẹ xốc anh lên, đưa đi viện.
Các anh được tung hô là công an vì dân, hành động được nhân dân nhắc đi nhắc lại trên báo, nhưng tôi, Ngẩu Pín lừng danh nhận định, các anh là 2 con lợn không hơn.
Nếu thàng này gẫy cổ, cú bế của các anh sẽ khiến xương cổ rời ra, vỡ cái đ*o gì trắng trắng dai dai dài dài ngon ngon trong xương gọi là tủy sống mà các bợm nhậu vẫn thích chọc đũa vào và mút sụt-soạt ở giữa xương sống ông lợn hầm ý, nó sẽ nằm thảng cẳng trên gường suốt quãng đời còn lại của nó, do các đồng chí công an ngu xuẩn đ*o có trình về y.
Hoặc nếu thàng này bị chấn thương não, hay gẫy xương, cú bế kiểu này sẽ đưa nó đến quỷ môn quan ngay và luôn, do xương gẫy ( thường là nhọn hoắt) đâm vào nội tạng tim gan thận dạ dày, bác sĩ chỉ biết lắc đầu quầy-quậy.
Cơ mà dân thích, dân tung hô, **** đái với nhân dân. Đéo ai quan tâm có thể thàng nạn nhân chết mẹ nó rồi...
Ảnh 2, Chúng nó chửi các anh bỏ-mạc nạn nhân, nhưng các anh đã phản xạ chính xác, kệ mẹ nó cho bọn cấp cứu làm việc hay hơn nhiều là di chuyển nạn nhân mà ko có chuyên-môn.
Như 1 đám cháy xăng, anh đ*o biết cháy bàng cái gì, cứ bê nước đến dập, xăng sẽ nổi lên trên, chảy theo nước, và chảy đến bồn xăng kế, thế cái kết là ngu + nhiệt tình =
Tôi thì có ý kiến thế này, cái gì mà nhân dân cần lao ùa lên bầy đàn tung hô hay phỉ báng, cứ làm mẹ nó ngược lại là chuẩn.
Nhắc lại để cần lao nhớ nhé, khi thấy người bị tai nạn giao thông, TUYỆT ĐỐI không di chuyển họ.
ảnh 1 : cú bê cấp cứu ngu học
ảnh 2 : phản xạ chính xác : chờ xe cấp cứu
Mảnh Sành Cong: Thông thường trong tay các YBS 115 đi cấp cứu hiện trường luôn có: Nẹp cứng (trường hợp gẫy xương dài), máng cổ (tránh làm tổn thương cột sống, nếu đã có gẫy). băng ca cứng: case gẫy cột sống. Thuốc cấp cứu 2 cơ số, trang thiết bị thông thường: trợ thở, trợ tim, thiết lập đường truyền trong khi vận chuyển... etc.
Trần Hằng Nguyên tắc đầu tiên cứu người gãy xương là phải có sức khỏe vượt bật mới thực hành được những kỹ năng đó. Nếu không phải nhờ đến các công cụ hỗ trợ chuyên dùng của y tế
Mảnh Sành Cong Tôi là Bs thật nhưng tai nạn giữa đường tôi cũng chả mấy khi dừng lại, vì tôi tay không - chả dụng cụ- ko thiết bị - ko thuốc men, vậy thì dừng lại làm gì cho ách tắc giao thông, việc gì cũng phải để người được đào tạo chuyên sâu thực hiện. mình làm ko đúng - đồng nghiệp nó chửi cho như chó ăn vã mắm thì còn chết nhục í
Nguyen Huu Giang 3 năm trước, đêm mưa tôi đi về thì gặp một thằng Tây lông chạy mô tô té nằm rên trên vỉa hè. Một số người dừng xem đòi đỡ lên nhưng nó không cho. Không ai hiểu tại sao.
Tôi đến hỏi thì nó bảo nó bị gãy chân rồi, nó đang chờ tài xế chạy xe tới chở nó. Dcm nó đ*o tin người Việt!
Nguyen Huu Giang Mà tôi cũng khuyên các anh chị đừng có xung phong đưa người tai nạn vào bệnh viện. Có lần tôi đưa một em nằm đường vào Bệnh viện 155 bằng taxi. 30 phút sau người nhà nó vào, hùng hổ cầm nón bảo hiểm xong vào đánh tôi. May nhờ có bs can thiệp. Mẹ nó!
Vũ Tuấn Việt Thàng công nhân của anh tôi ngã dàn giáo, vỡ đốt sống, nhờ sự giáo chã của tôi, ông anh tôi ko cho ai động vào, bác sĩ đến nẹp cố định rồi cấp cíu. Bác sĩ nói nó sẽ ngồi xe lăn cả đời nếu có 1 cú bế xốc khiến tủy nó đứt rời ra, may phước cho đời nó!
Trần Quốc Hưng ĐCM em đã ngại không dám nữa nói nhưng Đại-ka nói chí lý quá, nên em lại xin nhảy vào nhằm giúp cho xã hội ta tốt hơn vậy.. Hôm trước ở thủ đô Amsterdam - Hà Lan em đang đi dạo chơi, ngắm gái phố đèn đỏ ý, thì đánh rầm 1 phát, quả xe điện leng keng mà bên Tây các anh gọi là tram ý, nó tông mother nó vào 1 người đi đường.. Tuýt tuýt rồi reng reng reng, 3-4 phút sau một xe cảnh sát đến. Các anh cảnh sát cứ đứng canh (mà khỉ gió cái bọn TÂY nó chả tò mò đ*o gì anh ạ, mỗi 2 anh CS đứng, ngồi cạnh nạn nhân, không đứa nào bu lại cả. Em cũng tò mò lắm, nhưng chỉ đứng xa độ 20m để nhìn ạ!)chờ xe cứu thương đến.
- Xe cứu thương đến ngay tắp lự, kiểm tra qua loa mạch, mũi thở, gắn bình oxy cho nạn nhân thở. 2 anh bác sỹ bắt đầu tỉ mỉ sờ nắn khắp người nạn nhân, xem từng cái xương cốt có hiện tượng gì không!? Tất tần tật hết độ gần 10 phút, sau đó mới OK cho dí băng ca vào, đưa nạn nhân lên xe và hú hú hú lao đi vùn vụt, mất tăm.
Xem xong em mới hiểu hết ý nghĩa quá trình này. Mà hay nữa là tai nạn diễn ra ngay giữa trung tâm khu phố ăn chơi luôn, nhưng cả quá trình đúng 4 đứa chuyên môn làm với nhau 2 canh 2 làm. Tây đ*o đứa nào nó lại gần hay dí mũi vào giống họp chợ như ở ta mới lạ chứ Đại ka nhỉ!?
Sao xã hội này vô cảm?
Thỉnh thoảng đọc báo lại giật mình, chuyện 1 người sắp chết do tai nạn bị bỏ mặc, 1 người bị thương do ngã xe nằm im bên đường, mọi người vẫn vội vã vọt qua, đám đông bu vào đông dần và bàn tán...
Thỉnh thoảng đọc báo lại giật mình, chuyện 1 người sắp chết do tai nạn bị bỏ mặc, 1 người bị thương do ngã xe nằm im bên đường, mọi người vẫn vội vã vọt qua, đám đông bu vào đông dần và bàn tán... Mọi ô tô bị chặn lại đều từ chối chở người đi cấp cứu. Nếu buổi tối, khi đường rất vắng không còn ai, thì càng ít người dừng xe giúp đỡ, họ ngại phiền - phức.
Chỉ liếc qua báo mạng, thì không thiếu những người bị đánh, thậm chí đã có trường hợp bị đâm đâm chết, bởi người nhà nạn nhân, do bị nghi chính là thủ phạm. Bởi vì thường thường, khi tai nạn xảy ra, mọi người luôn bắt người va chạm với nạn nhân đưa nạn nhân đi viện cấp cứu. Sai đúng xét sau. Người nhà nạn nhân, không cần biết phân biệt phải trái, giữ dịt người giúp đỡ lại, hoặc giữ giấy tờ giữ xe, chờ nạn nhân tỉnh để đối chứng.
Nếu anh giúp người may mắn, nạn nhân tỉnh lại, và nói nguyên nhân tai nạn, anh sẽ được xin lỗi và được cám ơn. Nhưng đó là may mắn, nếu không may, nạn nhân tỉnh lại nhưng không nhớ gì (trường hợp này không ít), hoặc xúi quẩy hơn, nạn nhân chết, thậm chí chết trên đường đến viện, khi đưa đến cổng viện họ chỉ là cái xác, lúc này thì thật tai bay vạ gió, anh giúp người lúc này không thể thanh minh, bác sĩ, công an, dân sẽ xúm đông xúm đỏ, và người nhà nạn nhân bám vào cái lí nghe có vẻ lọt tai: “Nếu anh không gây tai nạn, sao anh đưa nạn nhân vào viện?”.
Bạn của tôi, đã dừng xe chở 1 anh bị tai nạn bất tỉnh theo lời đề nghị của đám đông, khi đến viện, 1 anh đi cùng giúp khiêng người và biến mất, anh bạn tôi phải để tên tuổi, đặt cọc tiền viện gần 3 triệu, và tìm số điện thoại gọi người nhà nạn nhân đến.
Sao xã hội này vô cảm? 1
Việc đầu tiên của đội cứu hộ là cố định cổ nạn nhân, và đưa lên cáng nhẹ nhàng nhất có thể
Khi người nhà đến, anh tưởng xong và được cảm ơn vì việc thiện, nhưng tai bay vạ gió, anh bị nghi là người gây tai nạn, không ai tin khi nghe anh giải thích, họ gọi công an đến, anh bị giữ ô tô để điều tra hơn 1 tháng. Anh nạn nhân do say quá khi tỉnh lại hoàn toàn không nhớ gì, và để chạy cho chiếc xe tiền tỷ ra, anh bạn tôi phải đi lại nhiều lần rất mất thời gian, anh phải lo lót tiền cho chính người anh cứu và thân nhân để họ kí vào biên bản 2 bên tự giải quyết. Vụ việc xong xuôi, anh phải mất thêm hơn 1 triệu để giặt ghế xe do máu bám, mất tiền lưu kho cho cái xe yêu quý và tiền bảo dưỡng xe do bị bỏ không quá lâu. Và tôi cược nếu quay lại được thời gian, anh sẽ bỏ mặc người bị nạn, vì quá nhiều rắc rối sẽ đến sau đó.
Tôi cũng nghe nhiều chuyện có anh đưa người tai nạn giữa đêm đi cấp cứu, và bị chém đứt gân tay, hoặc bị người nhà nạn nhân đánh hội đồng, mà không hề kịp thanh minh câu “Chính tôi là ân nhân!”. Có anh đưa người đi cấp cứu thì té ra nạn nhân trước khi bị tai nạn đã cầm 1 số tiền lớn, và nó không cánh mà bay, lúc này anh đưa người cấp cứu rất khó thanh minh, và người nhà thì tóm chặt đòi khoản tiền đó!!!
Trong các trường hợp tai nạn ở phương Tây, người dân không bao giờ di chuyển nạn nhân, trừ khi nạn nhân đang ở trong 1 chiếc xe đang cháy, nếu không lôi ra kịp thì sẽ chết cháy, nếu không họ chỉ ngồi cạnh, an ủi nạn nhân và gọi cấp cứu nếu không biết cách sơ cứu. Và việc đầu tiên của đội cứu hộ là cố định cổ nạn nhân, và đưa lên cáng nhẹ nhàng nhất có thể.
Ở nước ta, bất biết thế nào, khi nạn nhân bất tỉnh, đều bế xốc nạn nhân lên đưa vào viện, thậm chí để nạn nhân nằm vắt vẻo trên xe máy… Về y mà nói, nếu nạn nhân bị gãy cổ, thì cú bê đó khiến nạn nhân chết ngay, hoặc cả đời họ sẽ ở trên xe lăn, vì tổn thương tủy sống, hoặc nếu bị gãy xương, cái xương gãy sẽ chọc đâu đó gây nặng hơn, hay chấn thương sọ não thì bị gập cổ khiến cho nạn nhân ngừng thở vĩnh viễn …
Ở Việt Nam, nhân dân thường không được học qua cách sơ cứu, và nếu bạn cũng chưa biết cách, tôi khuyên bạn không nên cứu. Khi cứu 1 ai đó, nếu không biết đúng cách, rất có thể bạn đã giết người ta. Và với bao nhiêu rủi ro bạn có thể gặp sau đó với người nhà nạn nhân, hãy cân nhắc khi cứu 1 ai đó.
Chính tôi, khi lái xe thấy 1 đám đông phía trước, có 1 xe máy nằm đường với 1 vết cày và dầu loang dưới lòng đường, 2 chiếc dép tổ ong và chiếc mũ bảo hiểm lăn lóc rải rác, tôi thấy vài người đang cố vẫy xe ngược chiều…. Tôi giảm số, tạt vào vệ đường, cài số lùi, và quay ra đường khác, vài xe khác cũng làm y như tôi.
Nếu anh nạn nhân hôm đó có do cấp cứu muộn mà qua đời, mong anh hãy hiểu cho tôi, sống ở xã hội này, muốn làm người lương thiện cũng đâu có dễ…
Nguyễn Quảng
(từ Milton Keynes, Anh Quốc)
Tôi biết 1 chuyện, 1 thàng ngã xe máy xoàng, bạn nó bế nó ngồi giữa đưa đi cấp cứu, trên đường nó kêu đau quá... vào viện nó chết, bác sĩ bảo nó bị gẫy xương hông, khi ngồi giữa, xóc, xương chọc ngược lên nội tạng dẫn mất máu cấp, chết toi. đó là lí do nó kêu đau quá khi bị di chuyển bằng way tầu..
Lâu lắm rồi, đ*o thèm nhớ thời gian trôi như nước chải qua cầu khi nào, cơ mà báo thời đó rộ cmn lên, tán dương 1 anh công an vì nhân dân quên mình.
Thực ra nói cho đẹp thế thôi chứ anh đ*o quên mình, anh đi tuần tra, thấy người tai nạn, anh vội bế nạn nhân lên xe bonus, 1 con bò khác đèo anh, đưa anh nạn nhân đi cấp cứu, ảnh đây dcm ko lại bẩu tôi nói phét (ảnh 1 )
Thàng nạn nhân, anh phóng thế đ*o nào, lao búp phát vào đuôi xe, ngã đập đầu, ngất xỉu.
Các anh ca, với tinh thần quên mình vì nhân dân cần-lao, xông vào, và bế mẹ xốc anh lên, đưa đi viện.
Các anh được tung hô là công an vì dân, hành động được nhân dân nhắc đi nhắc lại trên báo, nhưng tôi, Ngẩu Pín lừng danh nhận định, các anh là 2 con lợn không hơn.
Nếu thàng này gẫy cổ, cú bế của các anh sẽ khiến xương cổ rời ra, vỡ cái đ*o gì trắng trắng dai dai dài dài ngon ngon trong xương gọi là tủy sống mà các bợm nhậu vẫn thích chọc đũa vào và mút sụt-soạt ở giữa xương sống ông lợn hầm ý, nó sẽ nằm thảng cẳng trên gường suốt quãng đời còn lại của nó, do các đồng chí công an ngu xuẩn đ*o có trình về y.
Hoặc nếu thàng này bị chấn thương não, hay gẫy xương, cú bế kiểu này sẽ đưa nó đến quỷ môn quan ngay và luôn, do xương gẫy ( thường là nhọn hoắt) đâm vào nội tạng tim gan thận dạ dày, bác sĩ chỉ biết lắc đầu quầy-quậy.
Cơ mà dân thích, dân tung hô, **** đái với nhân dân. Đéo ai quan tâm có thể thàng nạn nhân chết mẹ nó rồi...
Ảnh 2, Chúng nó chửi các anh bỏ-mạc nạn nhân, nhưng các anh đã phản xạ chính xác, kệ mẹ nó cho bọn cấp cứu làm việc hay hơn nhiều là di chuyển nạn nhân mà ko có chuyên-môn.
Như 1 đám cháy xăng, anh đ*o biết cháy bàng cái gì, cứ bê nước đến dập, xăng sẽ nổi lên trên, chảy theo nước, và chảy đến bồn xăng kế, thế cái kết là ngu + nhiệt tình =
Tôi thì có ý kiến thế này, cái gì mà nhân dân cần lao ùa lên bầy đàn tung hô hay phỉ báng, cứ làm mẹ nó ngược lại là chuẩn.
Nhắc lại để cần lao nhớ nhé, khi thấy người bị tai nạn giao thông, TUYỆT ĐỐI không di chuyển họ.
ảnh 1 : cú bê cấp cứu ngu học
ảnh 2 : phản xạ chính xác : chờ xe cấp cứu
Mảnh Sành Cong: Thông thường trong tay các YBS 115 đi cấp cứu hiện trường luôn có: Nẹp cứng (trường hợp gẫy xương dài), máng cổ (tránh làm tổn thương cột sống, nếu đã có gẫy). băng ca cứng: case gẫy cột sống. Thuốc cấp cứu 2 cơ số, trang thiết bị thông thường: trợ thở, trợ tim, thiết lập đường truyền trong khi vận chuyển... etc.
Trần Hằng Nguyên tắc đầu tiên cứu người gãy xương là phải có sức khỏe vượt bật mới thực hành được những kỹ năng đó. Nếu không phải nhờ đến các công cụ hỗ trợ chuyên dùng của y tế
Mảnh Sành Cong Tôi là Bs thật nhưng tai nạn giữa đường tôi cũng chả mấy khi dừng lại, vì tôi tay không - chả dụng cụ- ko thiết bị - ko thuốc men, vậy thì dừng lại làm gì cho ách tắc giao thông, việc gì cũng phải để người được đào tạo chuyên sâu thực hiện. mình làm ko đúng - đồng nghiệp nó chửi cho như chó ăn vã mắm thì còn chết nhục í
Nguyen Huu Giang 3 năm trước, đêm mưa tôi đi về thì gặp một thằng Tây lông chạy mô tô té nằm rên trên vỉa hè. Một số người dừng xem đòi đỡ lên nhưng nó không cho. Không ai hiểu tại sao.
Tôi đến hỏi thì nó bảo nó bị gãy chân rồi, nó đang chờ tài xế chạy xe tới chở nó. Dcm nó đ*o tin người Việt!
Nguyen Huu Giang Mà tôi cũng khuyên các anh chị đừng có xung phong đưa người tai nạn vào bệnh viện. Có lần tôi đưa một em nằm đường vào Bệnh viện 155 bằng taxi. 30 phút sau người nhà nó vào, hùng hổ cầm nón bảo hiểm xong vào đánh tôi. May nhờ có bs can thiệp. Mẹ nó!
Vũ Tuấn Việt Thàng công nhân của anh tôi ngã dàn giáo, vỡ đốt sống, nhờ sự giáo chã của tôi, ông anh tôi ko cho ai động vào, bác sĩ đến nẹp cố định rồi cấp cíu. Bác sĩ nói nó sẽ ngồi xe lăn cả đời nếu có 1 cú bế xốc khiến tủy nó đứt rời ra, may phước cho đời nó!
Trần Quốc Hưng ĐCM em đã ngại không dám nữa nói nhưng Đại-ka nói chí lý quá, nên em lại xin nhảy vào nhằm giúp cho xã hội ta tốt hơn vậy.. Hôm trước ở thủ đô Amsterdam - Hà Lan em đang đi dạo chơi, ngắm gái phố đèn đỏ ý, thì đánh rầm 1 phát, quả xe điện leng keng mà bên Tây các anh gọi là tram ý, nó tông mother nó vào 1 người đi đường.. Tuýt tuýt rồi reng reng reng, 3-4 phút sau một xe cảnh sát đến. Các anh cảnh sát cứ đứng canh (mà khỉ gió cái bọn TÂY nó chả tò mò đ*o gì anh ạ, mỗi 2 anh CS đứng, ngồi cạnh nạn nhân, không đứa nào bu lại cả. Em cũng tò mò lắm, nhưng chỉ đứng xa độ 20m để nhìn ạ!)chờ xe cứu thương đến.
- Xe cứu thương đến ngay tắp lự, kiểm tra qua loa mạch, mũi thở, gắn bình oxy cho nạn nhân thở. 2 anh bác sỹ bắt đầu tỉ mỉ sờ nắn khắp người nạn nhân, xem từng cái xương cốt có hiện tượng gì không!? Tất tần tật hết độ gần 10 phút, sau đó mới OK cho dí băng ca vào, đưa nạn nhân lên xe và hú hú hú lao đi vùn vụt, mất tăm.
Xem xong em mới hiểu hết ý nghĩa quá trình này. Mà hay nữa là tai nạn diễn ra ngay giữa trung tâm khu phố ăn chơi luôn, nhưng cả quá trình đúng 4 đứa chuyên môn làm với nhau 2 canh 2 làm. Tây đ*o đứa nào nó lại gần hay dí mũi vào giống họp chợ như ở ta mới lạ chứ Đại ka nhỉ!?
Sao xã hội này vô cảm?
Thỉnh thoảng đọc báo lại giật mình, chuyện 1 người sắp chết do tai nạn bị bỏ mặc, 1 người bị thương do ngã xe nằm im bên đường, mọi người vẫn vội vã vọt qua, đám đông bu vào đông dần và bàn tán...
Thỉnh thoảng đọc báo lại giật mình, chuyện 1 người sắp chết do tai nạn bị bỏ mặc, 1 người bị thương do ngã xe nằm im bên đường, mọi người vẫn vội vã vọt qua, đám đông bu vào đông dần và bàn tán... Mọi ô tô bị chặn lại đều từ chối chở người đi cấp cứu. Nếu buổi tối, khi đường rất vắng không còn ai, thì càng ít người dừng xe giúp đỡ, họ ngại phiền - phức.
Chỉ liếc qua báo mạng, thì không thiếu những người bị đánh, thậm chí đã có trường hợp bị đâm đâm chết, bởi người nhà nạn nhân, do bị nghi chính là thủ phạm. Bởi vì thường thường, khi tai nạn xảy ra, mọi người luôn bắt người va chạm với nạn nhân đưa nạn nhân đi viện cấp cứu. Sai đúng xét sau. Người nhà nạn nhân, không cần biết phân biệt phải trái, giữ dịt người giúp đỡ lại, hoặc giữ giấy tờ giữ xe, chờ nạn nhân tỉnh để đối chứng.
Nếu anh giúp người may mắn, nạn nhân tỉnh lại, và nói nguyên nhân tai nạn, anh sẽ được xin lỗi và được cám ơn. Nhưng đó là may mắn, nếu không may, nạn nhân tỉnh lại nhưng không nhớ gì (trường hợp này không ít), hoặc xúi quẩy hơn, nạn nhân chết, thậm chí chết trên đường đến viện, khi đưa đến cổng viện họ chỉ là cái xác, lúc này thì thật tai bay vạ gió, anh giúp người lúc này không thể thanh minh, bác sĩ, công an, dân sẽ xúm đông xúm đỏ, và người nhà nạn nhân bám vào cái lí nghe có vẻ lọt tai: “Nếu anh không gây tai nạn, sao anh đưa nạn nhân vào viện?”.
Bạn của tôi, đã dừng xe chở 1 anh bị tai nạn bất tỉnh theo lời đề nghị của đám đông, khi đến viện, 1 anh đi cùng giúp khiêng người và biến mất, anh bạn tôi phải để tên tuổi, đặt cọc tiền viện gần 3 triệu, và tìm số điện thoại gọi người nhà nạn nhân đến.
Sao xã hội này vô cảm? 1
Việc đầu tiên của đội cứu hộ là cố định cổ nạn nhân, và đưa lên cáng nhẹ nhàng nhất có thể
Khi người nhà đến, anh tưởng xong và được cảm ơn vì việc thiện, nhưng tai bay vạ gió, anh bị nghi là người gây tai nạn, không ai tin khi nghe anh giải thích, họ gọi công an đến, anh bị giữ ô tô để điều tra hơn 1 tháng. Anh nạn nhân do say quá khi tỉnh lại hoàn toàn không nhớ gì, và để chạy cho chiếc xe tiền tỷ ra, anh bạn tôi phải đi lại nhiều lần rất mất thời gian, anh phải lo lót tiền cho chính người anh cứu và thân nhân để họ kí vào biên bản 2 bên tự giải quyết. Vụ việc xong xuôi, anh phải mất thêm hơn 1 triệu để giặt ghế xe do máu bám, mất tiền lưu kho cho cái xe yêu quý và tiền bảo dưỡng xe do bị bỏ không quá lâu. Và tôi cược nếu quay lại được thời gian, anh sẽ bỏ mặc người bị nạn, vì quá nhiều rắc rối sẽ đến sau đó.
Tôi cũng nghe nhiều chuyện có anh đưa người tai nạn giữa đêm đi cấp cứu, và bị chém đứt gân tay, hoặc bị người nhà nạn nhân đánh hội đồng, mà không hề kịp thanh minh câu “Chính tôi là ân nhân!”. Có anh đưa người đi cấp cứu thì té ra nạn nhân trước khi bị tai nạn đã cầm 1 số tiền lớn, và nó không cánh mà bay, lúc này anh đưa người cấp cứu rất khó thanh minh, và người nhà thì tóm chặt đòi khoản tiền đó!!!
Trong các trường hợp tai nạn ở phương Tây, người dân không bao giờ di chuyển nạn nhân, trừ khi nạn nhân đang ở trong 1 chiếc xe đang cháy, nếu không lôi ra kịp thì sẽ chết cháy, nếu không họ chỉ ngồi cạnh, an ủi nạn nhân và gọi cấp cứu nếu không biết cách sơ cứu. Và việc đầu tiên của đội cứu hộ là cố định cổ nạn nhân, và đưa lên cáng nhẹ nhàng nhất có thể.
Ở nước ta, bất biết thế nào, khi nạn nhân bất tỉnh, đều bế xốc nạn nhân lên đưa vào viện, thậm chí để nạn nhân nằm vắt vẻo trên xe máy… Về y mà nói, nếu nạn nhân bị gãy cổ, thì cú bê đó khiến nạn nhân chết ngay, hoặc cả đời họ sẽ ở trên xe lăn, vì tổn thương tủy sống, hoặc nếu bị gãy xương, cái xương gãy sẽ chọc đâu đó gây nặng hơn, hay chấn thương sọ não thì bị gập cổ khiến cho nạn nhân ngừng thở vĩnh viễn …
Ở Việt Nam, nhân dân thường không được học qua cách sơ cứu, và nếu bạn cũng chưa biết cách, tôi khuyên bạn không nên cứu. Khi cứu 1 ai đó, nếu không biết đúng cách, rất có thể bạn đã giết người ta. Và với bao nhiêu rủi ro bạn có thể gặp sau đó với người nhà nạn nhân, hãy cân nhắc khi cứu 1 ai đó.
Chính tôi, khi lái xe thấy 1 đám đông phía trước, có 1 xe máy nằm đường với 1 vết cày và dầu loang dưới lòng đường, 2 chiếc dép tổ ong và chiếc mũ bảo hiểm lăn lóc rải rác, tôi thấy vài người đang cố vẫy xe ngược chiều…. Tôi giảm số, tạt vào vệ đường, cài số lùi, và quay ra đường khác, vài xe khác cũng làm y như tôi.
Nếu anh nạn nhân hôm đó có do cấp cứu muộn mà qua đời, mong anh hãy hiểu cho tôi, sống ở xã hội này, muốn làm người lương thiện cũng đâu có dễ…
Nguyễn Quảng
(từ Milton Keynes, Anh Quốc)
Lou
02/03/2016
Thói quen
Thời 40s LX gấp rút công nghiệp hoá để phục vụ chiến tranh. Phải hàn nhiều nên cần nhiều oxy. Đến mức Stalin phải lập Bộ oxy. Vẫn thiếu. Khi đó LX có 1 nhà vật lý vĩ đại, sau này được giải thưởng Nobel, tên là Kapitsa.
Thiếu oxy, Stalin sốt ruột, bổ nhiệm Kapitsa làm bộ trưởng oxy. Kapitsa từ chối vì lĩnh vực nghiên cứu của ông ko liên quan đến sx oxy. Stalin bắt phải nhận.
Kapitsa nhận chức. Lo lắm. Ô tìm hiểu cách sx oxy. Thường ng ta sx oxy công nghiệp bằng cách làm lạnh ko khí, khiến nó hoá lỏng, rồi cho bay hơi. Do điểm sôi của của các nguyên tố khác nhau nên lần lượt là nito bay hơi, rồi đến oxy. Người ta thu riêng rẽ N và O. Thế là có oxy nguyên chất.
Kapitsa phát hiện ra rằng ng ta vẫn dùng các máy bơm KHÍ để bơm khí hóa LỎNG. Điều này chắc chắn là sai. Ng ta dùng bơm khí để bơm không khí là theo THÓI QUEN. Khí đã hóa lỏng rồi thì phải dùng loại bơm chất lỏng như bơm nước. Ô yêu cầu thay các máy bơm khí hóa lỏng trước đây bằng các máy bơm nước. Năng xuất lập tức tăng lên 20 lần. Thành ra thừa oxy.
LX giải tán bộ oxy. Kapitsa quay về viện Vật lí, phụ trách việc làm bomb nguyên tử cho LX từ 1945.
Ô là ủy viên duy nhất đoàn chủ tịch Viện HLKHLX không phải là đảng viên CS. Nhiều lần ng ta mời nhưng đến chết ông vẫn không chịu vào Đảng. Ô là ng duy nhất dám phê phán Beria, trùm mật vụ, nhân vật số 2 sau Stalin ở LX. Do Stalin yêu cầu, Beria nhiều lần xin gặp Kapitsa, nhưng ô luôn từ chối.
Vu Dinh Hoang Năm 1938 Landau nói Stalin độc tài như Hitler, hậu quả bị bắt đi tù. May có Kapitsa xin Molotov cho ra tù (1939) để giúp giải thích lý thuyết hiện tượng siêu chảy của Heli lỏng ông phát hiện ra. Hai năm sau (1941) Landau đưa ra giải thích lượng tử hiện tượng này. Năm 1978 Kapitsa nhận giải thưởng Nobel về superfluidity!
Aiviet Nguyen Landau được giải Nobel năm 62 về superfluidity. Năm 1978, Kapitsa được giải Nobel về low temperature physics, lại share với CMB chứng tỏ được tưởng thưởng về cả sự nghiệp nhiều hơn là phát minh cụ thể.
Nguyen Dang Chau Kapitsa là nhà vật lý thực nghiệm xuất sắc. Còn Landau là nhà vật lý lý thuyết lỗi lạc. Kapitsa có nhiều nghiên cứu về kỹ thuật nhiệt độ thấp, đặc biệt trong dải nhiệt độ 0-4K (-273 ~ -269 oC). Kapitsa là người dùng thực nghiệm để chứng minh lý thuyết siêu dẫn của Landau.
Aiviet Nguyen Kapitsa không tự nguyện phục vụ mà bị cưỡng ép, khi về thăm nhà. Khi đó đã là hội viên hội Hoàng Gia Anh và được Rutherford bảo trợ. Ông này thiết quái gì chức BT. Rutherford mới gọi là tự nguyện phục vụ CS (vì Kapitsa). Ông nói: Kapitsa không thể đến phòng thì nghiệm (ở UK) thì hãy để phòng thí nghiệm đến chỗ Kapitsa. Thế là Rutherford cho ship cả phòng TN sang LX. Chính phủ Anh không khoái vụ này, như uy tín của Rutherford quá lớn, phải chịu. Thế là Stalin lời to. Bác nào tư vấn cho chính phủ thấy bác VK nào giỏi về chơi cứ giữ béng lại.
Minh Triet Họ có cùng mục tiêu phát triển khoa học. Ngay Bohr sau 45 cũng sẵn sàng giúp Kap và LX làm A bomb để phá thế độc quyền về Nuke của Mĩ
Anh Tuấn Nguyễn Đúng là Landau bị cầm tù bởi CS (Landau rất ghét CS - suy cho cùng những nhà VL giỏi thực sự rất có nhân cách nên đều ghét ... CS), và Beria (nhân vật số 2 sau Stalin, khét tiếng là trùm mật vụ CS - ở VN cũng có 1 con người như thế họ Lê - cũng chỉ là họ hờ - khét tiếng những năm 54-70s) đã từng xin Stalin lấy ... cái đầu của Landau (ông cực kỳ bướng bỉnh và là cái gai rất khó chịu đối với những kẻ cầm quyền CS chóp bu), nhưng bị Stalin từ chối. Về sau hắn vẫn bí mật triệt hạ tàn bạo ông bằng cách bố trí một vụ tai nạn giao thông thảm khốc mà may ông không chết ngay, nhưng bị chấn thương sọ não (sau cũng không qua được). Chính Capitsa là người đề xuất với Stalin thả Landau để giải bài toán về siêu chảy vì ông nói phi Landau ra không ai giải được, mà lúc đó vấn đề siêu chảy của heli lỏng đamg là một thách thức với các nhà VL thế giới. Nhưng một chi tiết khác về chuyện siêu chảy là khía cạnh hơi ... chính trị mang màu sắc triết học một chút. Stalin rất quan tâm đến vấn đề này vì hiện tượng này về hình thức nó thách thức triết lý của Lênin về vấn đề nguyên tắc chuyển đổi năng lượng trong tự nhiên. Thế là cay mũi và lo sợ thuyết của Lênin bị sụp đổ nên Stalin yêu cầu Capitsa giải quyết. Và ông đã nghĩ ngay tới Landau. Chỉ sau 1 năm Landau giải xong bài toán siêu chảy và sau đó ông được Nobel chứ không phải Capitsa. Capitsa cũng có công làm ra nito lỏng sau khi tách chiết thành công ôxy sạch.
Anh Tuấn Nguyễn Nhân chuyện về Capitsa và Landau, lại có người chất vấn: đã ghét CS sao lại còn phục vụ CS, xin góp thêm một chuyện nhỏ liên quan. Như đã nói ở trên những nhà VL thực sự tài năng họ không muốn, một mặt bị bắt ép, nhưng có 2 điều khiến họ vẫn làm (phục vụ), mà thậm chí làm rất nhiệt tình và ... vui vẻ. Đó là: tình yêu tổ quốc và yêu dân tộc, và một tình yêu/đam mê mãnh liệt ... vật lý (ở đây tôi chỉ muốn nhấn mạnh về ... vật lý). Chính Landau cũng là người như vậy. Sau khi ông bị CS bắt và giam cầm vì nghi làm gián điệp cho nước ngoài (phương Tây), chính quyền SV lúc này đang muốn chế tạo ra một loại bom siêu khủng (không phải bom khinh khí hay bom nguyên tử), gọi là BOM CHA, để đối đầu với phương Tây. Và Landau được yêu cầu, nhưng ông từ chối vì ông rất ghét Stalin và ... đồng bọn, không muốn chúng có thứ vũ khí nguy hiểm. Nhưng sau nhiều can thiệp và ... nhượng bộ (hình như ông được tạm tha), và máu ... nghề nghiệp (vật lý), ông đã quên đi mối hận CS và niềm say mê công việc đã làm nên một bản thiết kế với tính toán ... vô cùng chi tiết và chính xác, mà nghe nói sau này khi Mỹ chế tạo BOM MẸ đã phải thừa nhận cho đến nay chưa ai làm được tốt hơn tính toán thiết kế của Landau.
Thời 40s LX gấp rút công nghiệp hoá để phục vụ chiến tranh. Phải hàn nhiều nên cần nhiều oxy. Đến mức Stalin phải lập Bộ oxy. Vẫn thiếu. Khi đó LX có 1 nhà vật lý vĩ đại, sau này được giải thưởng Nobel, tên là Kapitsa.
Thiếu oxy, Stalin sốt ruột, bổ nhiệm Kapitsa làm bộ trưởng oxy. Kapitsa từ chối vì lĩnh vực nghiên cứu của ông ko liên quan đến sx oxy. Stalin bắt phải nhận.
Kapitsa nhận chức. Lo lắm. Ô tìm hiểu cách sx oxy. Thường ng ta sx oxy công nghiệp bằng cách làm lạnh ko khí, khiến nó hoá lỏng, rồi cho bay hơi. Do điểm sôi của của các nguyên tố khác nhau nên lần lượt là nito bay hơi, rồi đến oxy. Người ta thu riêng rẽ N và O. Thế là có oxy nguyên chất.
Kapitsa phát hiện ra rằng ng ta vẫn dùng các máy bơm KHÍ để bơm khí hóa LỎNG. Điều này chắc chắn là sai. Ng ta dùng bơm khí để bơm không khí là theo THÓI QUEN. Khí đã hóa lỏng rồi thì phải dùng loại bơm chất lỏng như bơm nước. Ô yêu cầu thay các máy bơm khí hóa lỏng trước đây bằng các máy bơm nước. Năng xuất lập tức tăng lên 20 lần. Thành ra thừa oxy.
LX giải tán bộ oxy. Kapitsa quay về viện Vật lí, phụ trách việc làm bomb nguyên tử cho LX từ 1945.
Ô là ủy viên duy nhất đoàn chủ tịch Viện HLKHLX không phải là đảng viên CS. Nhiều lần ng ta mời nhưng đến chết ông vẫn không chịu vào Đảng. Ô là ng duy nhất dám phê phán Beria, trùm mật vụ, nhân vật số 2 sau Stalin ở LX. Do Stalin yêu cầu, Beria nhiều lần xin gặp Kapitsa, nhưng ô luôn từ chối.
Vu Dinh Hoang Năm 1938 Landau nói Stalin độc tài như Hitler, hậu quả bị bắt đi tù. May có Kapitsa xin Molotov cho ra tù (1939) để giúp giải thích lý thuyết hiện tượng siêu chảy của Heli lỏng ông phát hiện ra. Hai năm sau (1941) Landau đưa ra giải thích lượng tử hiện tượng này. Năm 1978 Kapitsa nhận giải thưởng Nobel về superfluidity!
Aiviet Nguyen Landau được giải Nobel năm 62 về superfluidity. Năm 1978, Kapitsa được giải Nobel về low temperature physics, lại share với CMB chứng tỏ được tưởng thưởng về cả sự nghiệp nhiều hơn là phát minh cụ thể.
Nguyen Dang Chau Kapitsa là nhà vật lý thực nghiệm xuất sắc. Còn Landau là nhà vật lý lý thuyết lỗi lạc. Kapitsa có nhiều nghiên cứu về kỹ thuật nhiệt độ thấp, đặc biệt trong dải nhiệt độ 0-4K (-273 ~ -269 oC). Kapitsa là người dùng thực nghiệm để chứng minh lý thuyết siêu dẫn của Landau.
Aiviet Nguyen Kapitsa không tự nguyện phục vụ mà bị cưỡng ép, khi về thăm nhà. Khi đó đã là hội viên hội Hoàng Gia Anh và được Rutherford bảo trợ. Ông này thiết quái gì chức BT. Rutherford mới gọi là tự nguyện phục vụ CS (vì Kapitsa). Ông nói: Kapitsa không thể đến phòng thì nghiệm (ở UK) thì hãy để phòng thí nghiệm đến chỗ Kapitsa. Thế là Rutherford cho ship cả phòng TN sang LX. Chính phủ Anh không khoái vụ này, như uy tín của Rutherford quá lớn, phải chịu. Thế là Stalin lời to. Bác nào tư vấn cho chính phủ thấy bác VK nào giỏi về chơi cứ giữ béng lại.
Minh Triet Họ có cùng mục tiêu phát triển khoa học. Ngay Bohr sau 45 cũng sẵn sàng giúp Kap và LX làm A bomb để phá thế độc quyền về Nuke của Mĩ
Anh Tuấn Nguyễn Đúng là Landau bị cầm tù bởi CS (Landau rất ghét CS - suy cho cùng những nhà VL giỏi thực sự rất có nhân cách nên đều ghét ... CS), và Beria (nhân vật số 2 sau Stalin, khét tiếng là trùm mật vụ CS - ở VN cũng có 1 con người như thế họ Lê - cũng chỉ là họ hờ - khét tiếng những năm 54-70s) đã từng xin Stalin lấy ... cái đầu của Landau (ông cực kỳ bướng bỉnh và là cái gai rất khó chịu đối với những kẻ cầm quyền CS chóp bu), nhưng bị Stalin từ chối. Về sau hắn vẫn bí mật triệt hạ tàn bạo ông bằng cách bố trí một vụ tai nạn giao thông thảm khốc mà may ông không chết ngay, nhưng bị chấn thương sọ não (sau cũng không qua được). Chính Capitsa là người đề xuất với Stalin thả Landau để giải bài toán về siêu chảy vì ông nói phi Landau ra không ai giải được, mà lúc đó vấn đề siêu chảy của heli lỏng đamg là một thách thức với các nhà VL thế giới. Nhưng một chi tiết khác về chuyện siêu chảy là khía cạnh hơi ... chính trị mang màu sắc triết học một chút. Stalin rất quan tâm đến vấn đề này vì hiện tượng này về hình thức nó thách thức triết lý của Lênin về vấn đề nguyên tắc chuyển đổi năng lượng trong tự nhiên. Thế là cay mũi và lo sợ thuyết của Lênin bị sụp đổ nên Stalin yêu cầu Capitsa giải quyết. Và ông đã nghĩ ngay tới Landau. Chỉ sau 1 năm Landau giải xong bài toán siêu chảy và sau đó ông được Nobel chứ không phải Capitsa. Capitsa cũng có công làm ra nito lỏng sau khi tách chiết thành công ôxy sạch.
Anh Tuấn Nguyễn Nhân chuyện về Capitsa và Landau, lại có người chất vấn: đã ghét CS sao lại còn phục vụ CS, xin góp thêm một chuyện nhỏ liên quan. Như đã nói ở trên những nhà VL thực sự tài năng họ không muốn, một mặt bị bắt ép, nhưng có 2 điều khiến họ vẫn làm (phục vụ), mà thậm chí làm rất nhiệt tình và ... vui vẻ. Đó là: tình yêu tổ quốc và yêu dân tộc, và một tình yêu/đam mê mãnh liệt ... vật lý (ở đây tôi chỉ muốn nhấn mạnh về ... vật lý). Chính Landau cũng là người như vậy. Sau khi ông bị CS bắt và giam cầm vì nghi làm gián điệp cho nước ngoài (phương Tây), chính quyền SV lúc này đang muốn chế tạo ra một loại bom siêu khủng (không phải bom khinh khí hay bom nguyên tử), gọi là BOM CHA, để đối đầu với phương Tây. Và Landau được yêu cầu, nhưng ông từ chối vì ông rất ghét Stalin và ... đồng bọn, không muốn chúng có thứ vũ khí nguy hiểm. Nhưng sau nhiều can thiệp và ... nhượng bộ (hình như ông được tạm tha), và máu ... nghề nghiệp (vật lý), ông đã quên đi mối hận CS và niềm say mê công việc đã làm nên một bản thiết kế với tính toán ... vô cùng chi tiết và chính xác, mà nghe nói sau này khi Mỹ chế tạo BOM MẸ đã phải thừa nhận cho đến nay chưa ai làm được tốt hơn tính toán thiết kế của Landau.