

141 replies to this topic
#46
Gửi vào 30/01/2016 - 21:41
Đại biểu.
Chị giỏi nuôi lợn quốc doanh. Ko chồng con. Chăm lợn như chăm trẻ. Kê giường ngủ cạnh chuông lợn. Được phong Anh hùng LĐ và bổ vào QH.
Về HN họp QH, nhà khách thơm tho, xa đàn lợn, nhớ mùi phân lợn, ko ngủ được.
Khi họp cứ gà gật. Lúc hỏi ai đồng ý giơ tay thì đang ngủ ko giơ. Tất cả giơ tay trừ chị. Mọi ng vỗ tay. Chị tỉnh dậy. Đúng lúc Chủ toạ hỏi ai phản đối giơ tay. Nghe được mỗi chữ giơ. Chị giơ ngay.
Nhìn quanh thấy ko ai giơ. Hoảng quá. Xin thôi đbqh. Tổ chức ko cho, dặn nhìn mọi ng xung quanh giơ tay thì giơ theo. Nhưng ở nhà khách ko ngủ được, họp cứ gà gật, thấp tha thấp thỏm.
Chị hỏi ba tôi-bác sĩ.
Ba tôi gói cho chị ít phân lợn khô, dặn khi về HN, tối ngủ để dưới gối.
Từ đó ngủ ngon, giơ tay lần nào cũng trúng.
Khoá sau tái cử.
Minh Triết
Chị giỏi nuôi lợn quốc doanh. Ko chồng con. Chăm lợn như chăm trẻ. Kê giường ngủ cạnh chuông lợn. Được phong Anh hùng LĐ và bổ vào QH.
Về HN họp QH, nhà khách thơm tho, xa đàn lợn, nhớ mùi phân lợn, ko ngủ được.
Khi họp cứ gà gật. Lúc hỏi ai đồng ý giơ tay thì đang ngủ ko giơ. Tất cả giơ tay trừ chị. Mọi ng vỗ tay. Chị tỉnh dậy. Đúng lúc Chủ toạ hỏi ai phản đối giơ tay. Nghe được mỗi chữ giơ. Chị giơ ngay.
Nhìn quanh thấy ko ai giơ. Hoảng quá. Xin thôi đbqh. Tổ chức ko cho, dặn nhìn mọi ng xung quanh giơ tay thì giơ theo. Nhưng ở nhà khách ko ngủ được, họp cứ gà gật, thấp tha thấp thỏm.
Chị hỏi ba tôi-bác sĩ.
Ba tôi gói cho chị ít phân lợn khô, dặn khi về HN, tối ngủ để dưới gối.
Từ đó ngủ ngon, giơ tay lần nào cũng trúng.
Khoá sau tái cử.
Minh Triết
Thanked by 1 Member:
|
|
#47
Gửi vào 30/01/2016 - 22:00
Ô 6 Thọ
ô 6 Thọ gây ác cảm với nhiều người.
Tôi nghĩ khác. Ô vô tình có công lớn trong cuộc ĐM được bắt đầu từ 1986 mà ít ng biết.
Bối cảnh
6/1986 Tbt 3 Zuẩn chết. Ô Chinh lên làm tbt.
VN cực kỳ khó khăn:
Toàn dân đói mốc đít.
Tình trạng chiến tranh v TQ.
Sa lầy ở Cam.
Đông âu xhcn sụp từng mảng.
Chỗ dựa cuối cùng của VN là LX đang ngắc ngoải.
Cả TG tẩy chay VN.
Mĩ và tây Âu cấm vận kinh tế.
Đói đầu gối phải bò.
Do đòi hỏi từ dưới nên các bô lão buộc phải tháo dần các cấm đoán giáo điều về kinh tế.
Dù rất rất chậm chạp.
Dân mình cũng hay lắm, chỉ thậm thụt đòi hỏi quyền được làm ăn khi đã đói vêu mõm.
No thì kệ - dễ nuôi thật.
Tôi xin quyền xnk ( là độc quyền của vài cty nn ) cho đơn vị mình
CT HĐBT khi đó bảo:
- chưa ai biết kttt là cái gì, coi như cái ao to, dưới đó có gì ko ai biết. Tớ cho các cậu bơi. Qua được thì vẫy tay cho ng khác bơi theo. Lỡ chìm thì tớ ko cứu được đâu.
Chuyện có vẻ rất nhỏ nhưng là 1 thay đổi vô cùng lớn. Vì Lenin, ông tổ của CS đã dạy - XNK phải và luôn luôn phải là ĐỘC QUYỀN của NN chuyên chính vô sản. Từ bỏ độc quyền XNK là tự sát v chế độ CCVS.
Quay lại chuyện ĐH6, xảy ra 12/1986.
Ô 6 Thọ làm trưởng ban tctw từ 1956 đến 1982.
Khi ô 3 Zuẩn còn sống thì ô 6 Thọ là nhân vật số 2 trong đảng.
Ông muốn làm tbt.
Đa số uv bct và uv tư ghét và sợ ô này. Các bô lão ngấm ngầm ch bị p án nhân sự ko có 6 Thọ.
Dự là ô Chinh, khi đó 79 làm tbt, ô Đồng 80 làm CTN, ô Giáp 75 làm TT. ( khi đó gọi khác, Chủ tịch hội đồng nn và Chủ tịch hđbt ).
Ô Thọ, 75, muốn làm tbt, nhưng tự biết thân cô thế cô.
Phút chót bảo với ô Đồng, ô Chinh là cả 3 cùng nghỉ. Ở lại mang tiếng tham quyền cố vị. Ô Thọ trẻ nhất trong 3 ông.
May mà 2 ông kia nghe lời. 3 ông nhảy sang ghế cố vấn. Nhường chỗ cho nhóm ô Linh 71, Mười 69, Anh 66, Kiệt 64 lên nắm quyền.
Ko ai có thể biết nếu các ô Trinh, Đồng, Giáp mà cầm quyền thêm 5 năm nữa thì tốt hơn hay xấu hơn cho VN.
Lịch sử là thứ ko thể làm thí nghiệm, do đó nó ko bg là 1 môn khoa học.
Thực tế nhóm trẻ tuôi hơn, là so v nhóm 80, đã đưa đất nước thoát khỏi cuộc khủng hoảng kinh tế chính trị giai đoạn 1986-1991.
Thank God.
Tôi cho rằng việc ô Thọ từ bỏ tham vọng làm tbt và thuyết phục 2 đc già nhất về hưu ở tuổi 80 là công lao vĩ đại đối v đất nước. Đủ bù lại tất cả những gì các đc thường nói xấu về ông.
Có thể vì ko đc ăn nên ô hất mâm, cánh trẻ hơn lại nắm đc quyền, và thực tế đã làm khá tốt.
Sau đh7 thì các ô Mười, Anh, Kiệt lên nắm quyền từ 1991 đến cuối 1997, sau đó trao quyền cho các ô Phiêu, Khải, Lương. và VN có 1 giai đoạn phát triển kt khá ổn suốt các năm 1991-2006.
Thành quả kinh tế của VN trong 15 năm này thì từng ng dân có thể cảm nhận rất rõ.
Thank God
Từ 2006 đến 2016 thì biết rồi đấy.
Thank God
Minh Triết
ô 6 Thọ gây ác cảm với nhiều người.
Tôi nghĩ khác. Ô vô tình có công lớn trong cuộc ĐM được bắt đầu từ 1986 mà ít ng biết.
Bối cảnh
6/1986 Tbt 3 Zuẩn chết. Ô Chinh lên làm tbt.
VN cực kỳ khó khăn:
Toàn dân đói mốc đít.
Tình trạng chiến tranh v TQ.
Sa lầy ở Cam.
Đông âu xhcn sụp từng mảng.
Chỗ dựa cuối cùng của VN là LX đang ngắc ngoải.
Cả TG tẩy chay VN.
Mĩ và tây Âu cấm vận kinh tế.
Đói đầu gối phải bò.
Do đòi hỏi từ dưới nên các bô lão buộc phải tháo dần các cấm đoán giáo điều về kinh tế.
Dù rất rất chậm chạp.
Dân mình cũng hay lắm, chỉ thậm thụt đòi hỏi quyền được làm ăn khi đã đói vêu mõm.
No thì kệ - dễ nuôi thật.
Tôi xin quyền xnk ( là độc quyền của vài cty nn ) cho đơn vị mình
CT HĐBT khi đó bảo:
- chưa ai biết kttt là cái gì, coi như cái ao to, dưới đó có gì ko ai biết. Tớ cho các cậu bơi. Qua được thì vẫy tay cho ng khác bơi theo. Lỡ chìm thì tớ ko cứu được đâu.
Chuyện có vẻ rất nhỏ nhưng là 1 thay đổi vô cùng lớn. Vì Lenin, ông tổ của CS đã dạy - XNK phải và luôn luôn phải là ĐỘC QUYỀN của NN chuyên chính vô sản. Từ bỏ độc quyền XNK là tự sát v chế độ CCVS.
Quay lại chuyện ĐH6, xảy ra 12/1986.
Ô 6 Thọ làm trưởng ban tctw từ 1956 đến 1982.
Khi ô 3 Zuẩn còn sống thì ô 6 Thọ là nhân vật số 2 trong đảng.
Ông muốn làm tbt.
Đa số uv bct và uv tư ghét và sợ ô này. Các bô lão ngấm ngầm ch bị p án nhân sự ko có 6 Thọ.
Dự là ô Chinh, khi đó 79 làm tbt, ô Đồng 80 làm CTN, ô Giáp 75 làm TT. ( khi đó gọi khác, Chủ tịch hội đồng nn và Chủ tịch hđbt ).
Ô Thọ, 75, muốn làm tbt, nhưng tự biết thân cô thế cô.
Phút chót bảo với ô Đồng, ô Chinh là cả 3 cùng nghỉ. Ở lại mang tiếng tham quyền cố vị. Ô Thọ trẻ nhất trong 3 ông.
May mà 2 ông kia nghe lời. 3 ông nhảy sang ghế cố vấn. Nhường chỗ cho nhóm ô Linh 71, Mười 69, Anh 66, Kiệt 64 lên nắm quyền.
Ko ai có thể biết nếu các ô Trinh, Đồng, Giáp mà cầm quyền thêm 5 năm nữa thì tốt hơn hay xấu hơn cho VN.
Lịch sử là thứ ko thể làm thí nghiệm, do đó nó ko bg là 1 môn khoa học.
Thực tế nhóm trẻ tuôi hơn, là so v nhóm 80, đã đưa đất nước thoát khỏi cuộc khủng hoảng kinh tế chính trị giai đoạn 1986-1991.
Thank God.
Tôi cho rằng việc ô Thọ từ bỏ tham vọng làm tbt và thuyết phục 2 đc già nhất về hưu ở tuổi 80 là công lao vĩ đại đối v đất nước. Đủ bù lại tất cả những gì các đc thường nói xấu về ông.
Có thể vì ko đc ăn nên ô hất mâm, cánh trẻ hơn lại nắm đc quyền, và thực tế đã làm khá tốt.
Sau đh7 thì các ô Mười, Anh, Kiệt lên nắm quyền từ 1991 đến cuối 1997, sau đó trao quyền cho các ô Phiêu, Khải, Lương. và VN có 1 giai đoạn phát triển kt khá ổn suốt các năm 1991-2006.
Thành quả kinh tế của VN trong 15 năm này thì từng ng dân có thể cảm nhận rất rõ.
Thank God
Từ 2006 đến 2016 thì biết rồi đấy.
Thank God
Minh Triết
#48
Gửi vào 30/01/2016 - 22:12
Số đông là tuyệt vọng
Doanh nghiệp có 1000 nv.
Hỏi có tăng lương gấp 2 ko?
988 đồng ý. 2 phản đối, là gđ và ktt
Năm sau lỗ nặng.
Phá sản.
988 ng thất nghiệp.
Gd va ktt chuyển cty khác.
Tự bóp dái
Hổ lang thang kiếm ăn. Gặp sóc.
- Sóc, t*o ăn mày
- Vâng, cho con ăn bữa cuối trước khi chết
- Ăn đi
Sóc lấy hạt dẻ, đập ăn. Chép miệng khen ngon
Hổ bảo đưa t*o thử
- Công nhận ngon. Cái gì thế
- Hòn dái của cháu. Ngon nhất đời.
- Phét. t*o là chúa muôn loài. Dái t*o phải ngon nhất
- Cháu chã tin
Hổ vớ hòn đá to, kê dái mình đập mạnh.
Doanh nghiệp có 1000 nv.
Hỏi có tăng lương gấp 2 ko?
988 đồng ý. 2 phản đối, là gđ và ktt
Năm sau lỗ nặng.
Phá sản.
988 ng thất nghiệp.
Gd va ktt chuyển cty khác.
Tự bóp dái
Hổ lang thang kiếm ăn. Gặp sóc.
- Sóc, t*o ăn mày
- Vâng, cho con ăn bữa cuối trước khi chết
- Ăn đi
Sóc lấy hạt dẻ, đập ăn. Chép miệng khen ngon
Hổ bảo đưa t*o thử
- Công nhận ngon. Cái gì thế
- Hòn dái của cháu. Ngon nhất đời.
- Phét. t*o là chúa muôn loài. Dái t*o phải ngon nhất
- Cháu chã tin
Hổ vớ hòn đá to, kê dái mình đập mạnh.
#49
Gửi vào 30/01/2016 - 22:26
Chặt chém
Tôi v 1 anh bạn đến Paris. Anh bạn đến lần đầu nên đòi xem Moulin Rouge.
Đến MR. Show tiếp theo 21h mới bắt đầu. Vé 500FFR (trước thời EURO), khoảng 100$us.
Chỗ đẹp, gần sân khấu, kèm ½ chai champagne và bữa tối.
Rẻ.
Mua vé xong mới 19h. Một chú nhọ lân la
- Xem MR à?
- Ừ.
- Bọn t*o có show đẹp hơn. Ngay đây. Topless. Cả bottomless. Chính diễn viên của MR, hôm này nghỉ ko đi ca.
Diễn ngay tại bàn. Touchable. Hoàn toàn miễn phí. Xem ko?
- Xạo?
- Swear. Absolutly FREE.
Nghĩ của rẻ là ôi. Anh bạn bảo miễn phí thì vào, dở thì ra, sợ gì.
Tặc lưỡi.
Vào.
Đúng là miễn phí.
Nó là 1 cái basement gần MR. Rộng rãi, có 4 cái bàn, 16 cái ghế và 1 sân khấu nhỏ. Ko có khách.
Có 8 cô mông như xịnh, cao phải 1m8. Hoa hậu, ng mẫu vn gọi bằng cụ.
Các cô chỉ mặc 1 cái quần chưa bằng bao thuốc lá. Nhồng như trận.
Tôi cẩn thận hỏi lại chú nhọ:
- Miễn vé vào cửa, còn mấy ẻm này thì sao?
- Miễn phí tuốt. Chúng mày có thể khoác vai, bá cổ, bế bồng, sờ mó, hôn hít. Chỉ cần các em ko phản đối. Tất cả miễn phí. I swear.
Nếu muốn thì cứ lôi các ẻm về KS mà F*4 free. Bọn t*o ko liên quan.
Đúng như vậy. Các ẻm thay phiên 4 cô lên sân khấu múa hát, 4 cô ngồi bá vai bá cổ tán gẫu v khách. Múa đẹp, hát hay ko kém gì MR, Crazy Horses, Lido.
Lại cận cảnh nữa.
Được chừng 30 phút thì các ẻm thỏ thẻ:
- Ko nói chúng em cũng biết quý ông là các Hoàng tử Arab.
Các Hoàng tử có thể mời chúng em 1 li nước được ko?
Múa hát cũng hơi khát, mồ hôi đầm đìa thế này, giọng sẽ ko hay, các Hoàng tử sẽ ko vui.
- D’accord. Nước lã thì tiếc cm gì. Các anh ko phải Hoàng tử, chỉ là bố bọn ấy thôi.
Bồi bê ra 10 li. Bé như hạt mít. Linh tinh đủ thứ. Evian, nước cam, nước táo…
Chừng 30 phút múa hát nữa các em lại kêu khát:
- các Hoàng thượng có khát không?
- Có. Khát khô cả cổ
10 hạt mít nữa.
Sau đó chú nhọ ra thì thầm
- Quý ngài có muốn xem hóa đơn ko?
- Hóa đơn gì? Mày bảo miễn phí mà?
- Vâng ạ. Show và Girls miễn phí. Chỉ có tiền nước thôi ạ.
- Mang ra đây.
- Mẹ kiếp. 10 ngàn FFR cho 20 li nước uống ko đủ ướt họng?
- Vâng. Nếu ko có FFR thì quý ngài trả usd cũng được. 2000 usd.
- Giá này ở đâu ra thế?
- Dạ có ghi ngay trên mặt bàn đây ạ. Any drink 500FFR đây ạ. Cả trong menu cũng ghi ạ.
Đúng là ở MR, Lido, CH họ cũng ghi như thế trên 1 tấm giấy nhỏ bằng ½ cái card de visite để trên mỗi bàn.
Bọn này cũng ghi dòng bé tí như thế, trên tờ giấy lem nhem, nhỏ bằng ½ cái card, dán ở mép bàn. Và ở dòng dưới cùng, trang cuối cùng của quyển menu.
Chẳng ai để ý.
Tôi chày bửa
- Chỉ có 300$ cash. Lấy thì lấy. Ko lấy thì t*o trả bằng thẻ.
- No credit card. Cash only.
2 chú cao độ 2m, nặng chắc tạ rưỡi, xăm trổ đầy mình, lừ lừ vào, khoanh tay nhìn.
- Có 300 thôi. Ko lấy thì t*o lên phố rút tiền?
Chú nhọ quay ra 2 xăm trổ bi bô tiếng Pháp. 2 xăm trổ chửi bằng tiếng Nga.
Tôi cũng sủa tiếng Nga
- Aha. Ịt mẹ đồng hương.*
Bọn kia phá lên cười.
- Thôi đưa 300 đây. BG bọn t*o mời đồng hương champagne nhé.
- Free?
- Konechno. Free.
Họ bóc 1 chai Champagne mời, lại thêm 1 chai Smirnoff. Cùng hát bài Moskow Evenings rồi dẫn chúng tôi sang MR.
Hẹn mai lại đến.
Hoàn toàn niễn phí.
Quả thật MR chỉ hoành tráng nhưng ko vui bằng cái cabaret này.
*eb tvoiu mat', ochechestveniki / rodnye
Dành cho những ai ăn bát mì 100 ngàn ở SB
Hơi dài dòng nhưng giải thích rất rõ ràng vì sao gói trà với lát chanh giá 2200 đ lại được bán v giá 68 ngàn đ khi pha thành cốc trà.
-----
Vị khách có nickname Hannah C, đã viết sau khi ghé thăm quán Cafe & Bistro Bennett rằng nơi này "cực kỳ khủng khiếp" vì hóa đơn 2 Bảng Anh cho một cốc trà kèm một lát chanh.
"Một nơi kinh khủng, chắc chắn là không nên đặt chân tới, và cái người thô lỗ đã phục vụ tôi nên bị sa thải. Tôi sẽ không quay trở lại và sẽ khuyên bạn bè và gia đình đừng đến nơi đó. "
Một tuần sau đó, chủ quán cà phê, Mike Fisher, có bài trả lời:
"Tôi xin lỗi vì bạn cảm thấy mình đã bị "chặt chém", và tôi sẽ cố gắng để giải thích rằng tại sao bạn không hề bị như vậy,"
"Bạn bước vào quán và người phục vụ dẫn các bạn đến chỗ ngồi của mình, đưa cho bạn menu, chờ đợi trong một khoảng thời gian và sau đó nhận order từ các bạn. Anh ta nhập nó vào hóa đơn, đi lấy chén, đĩa và thìa rồi mang chúng vào nhà bếp. Ở đó, anh ta chọn một con dao, lấy thớt, lấy một trái chanh từ trong tủ lạnh, cắt một lát rồi đặt nó vào cốc. Sau đó trở về phòng ăn, rót lượng nước sôi cần thiết và mang tách trà tới bàn của bạn. Khi bạn chuẩn bị rời đi, anh ta in hóa đơn mang nó đến chỗ bạn, xử lý việc thanh toán bằng thẻ tín dụng hay tiền mặt của bạn.
"Sau khi bạn rời đi, người phục vụ dọn tách, đĩa và thìa, đưa chúng vào nhà bếp, rửa sạch và lau khô, cùng với dao thớt và cất quả chanh đi.
"Sau đó, quay trở lại phòng ăn, anh ta xếp lại chiếc tách, đĩa và thìa, lau sạch bàn của bạn và thay menu, chờ đợi khách hàng tiếp theo.
"Người phục vụ mất ít nhất 2-3 phút để làm những việc ấy.”
Ông tiếp tục viết:
“Chi phí overhead (những chi phí không thể tính trực tiếp vào sản phẩm hay dịch vụ được sản xuất) của loại hình kinh doanh này, tức là tiền thuê nhà, giá kinh doanh, chi phí điện, phí ngân hàng, v.v… thường rơi vào khoảng 27,50 Bảng cho mỗi giờ. Tôi trả cho đồng nghiệp một mức lương khá ổn và sau khi tính cả lương cho ngày nghỉ lễ, bảo hiểm quốc gia và thời gian phi sản xuất, tôi phải trả cho người đã phục vụ bạn 12,50 Bảng mỗi giờ.
Vì vậy, tổng chi phí là 40 Bảng mỗi giờ hay 67 xu mỗi phút, có nghĩa là chi phí cho 2-3 phút phục vụ bạn sẽ là từ 1,34 đến 2 Bảng Anh. Sau đó, chính phủ thêm thuế VAT 20%, khiến giá chén trà đấy rơi vào khoảng 1,60 tới 2,40 Bảng, không tính đến việc bạn đã gọi một túi trà 1,50 xu hay một lát chanh giá 5 xu.
Tôi còn phải trả tiền cho các nhà cung cấp, nếu không thì cơ sở vật chất sẽ không có cho những người khác, những người sẽ sử dụng chúng trong tương lai. Tôi thừa nhận rằng nó đã làm cho giá của một tách trà trong một quán café giữa trung tâm thành phố đắt đỏ hơn so với tách trà bạn pha ở nhà, nhưng thật không may đó lại là hiện thực tàn khốc của cuộc sống. Những thiết bị cơ sở vật chất mới chính là thứ có giá cao, cao hơn nhiều so với nguyên liệu chế biến.
Có lẽ, sự thô lỗ mà bạn cảm nhận từ tôi đã được khởi nguồn bởi sự thiếu tôn trọng mà tôi nhận thấy ở bạn, từ sự lầm tưởng rằng bạn có thể sử dụng cơ sở vật chất của chúng tôi và được phục vụ hoàn toàn miễn phí.”
Minh Triết
Tôi v 1 anh bạn đến Paris. Anh bạn đến lần đầu nên đòi xem Moulin Rouge.
Đến MR. Show tiếp theo 21h mới bắt đầu. Vé 500FFR (trước thời EURO), khoảng 100$us.
Chỗ đẹp, gần sân khấu, kèm ½ chai champagne và bữa tối.
Rẻ.
Mua vé xong mới 19h. Một chú nhọ lân la
- Xem MR à?
- Ừ.
- Bọn t*o có show đẹp hơn. Ngay đây. Topless. Cả bottomless. Chính diễn viên của MR, hôm này nghỉ ko đi ca.
Diễn ngay tại bàn. Touchable. Hoàn toàn miễn phí. Xem ko?
- Xạo?
- Swear. Absolutly FREE.
Nghĩ của rẻ là ôi. Anh bạn bảo miễn phí thì vào, dở thì ra, sợ gì.
Tặc lưỡi.
Vào.
Đúng là miễn phí.
Nó là 1 cái basement gần MR. Rộng rãi, có 4 cái bàn, 16 cái ghế và 1 sân khấu nhỏ. Ko có khách.
Có 8 cô mông như xịnh, cao phải 1m8. Hoa hậu, ng mẫu vn gọi bằng cụ.
Các cô chỉ mặc 1 cái quần chưa bằng bao thuốc lá. Nhồng như trận.
Tôi cẩn thận hỏi lại chú nhọ:
- Miễn vé vào cửa, còn mấy ẻm này thì sao?
- Miễn phí tuốt. Chúng mày có thể khoác vai, bá cổ, bế bồng, sờ mó, hôn hít. Chỉ cần các em ko phản đối. Tất cả miễn phí. I swear.
Nếu muốn thì cứ lôi các ẻm về KS mà F*4 free. Bọn t*o ko liên quan.
Đúng như vậy. Các ẻm thay phiên 4 cô lên sân khấu múa hát, 4 cô ngồi bá vai bá cổ tán gẫu v khách. Múa đẹp, hát hay ko kém gì MR, Crazy Horses, Lido.
Lại cận cảnh nữa.
Được chừng 30 phút thì các ẻm thỏ thẻ:
- Ko nói chúng em cũng biết quý ông là các Hoàng tử Arab.
Các Hoàng tử có thể mời chúng em 1 li nước được ko?
Múa hát cũng hơi khát, mồ hôi đầm đìa thế này, giọng sẽ ko hay, các Hoàng tử sẽ ko vui.
- D’accord. Nước lã thì tiếc cm gì. Các anh ko phải Hoàng tử, chỉ là bố bọn ấy thôi.
Bồi bê ra 10 li. Bé như hạt mít. Linh tinh đủ thứ. Evian, nước cam, nước táo…
Chừng 30 phút múa hát nữa các em lại kêu khát:
- các Hoàng thượng có khát không?
- Có. Khát khô cả cổ
10 hạt mít nữa.
Sau đó chú nhọ ra thì thầm
- Quý ngài có muốn xem hóa đơn ko?
- Hóa đơn gì? Mày bảo miễn phí mà?
- Vâng ạ. Show và Girls miễn phí. Chỉ có tiền nước thôi ạ.
- Mang ra đây.
- Mẹ kiếp. 10 ngàn FFR cho 20 li nước uống ko đủ ướt họng?
- Vâng. Nếu ko có FFR thì quý ngài trả usd cũng được. 2000 usd.
- Giá này ở đâu ra thế?
- Dạ có ghi ngay trên mặt bàn đây ạ. Any drink 500FFR đây ạ. Cả trong menu cũng ghi ạ.
Đúng là ở MR, Lido, CH họ cũng ghi như thế trên 1 tấm giấy nhỏ bằng ½ cái card de visite để trên mỗi bàn.
Bọn này cũng ghi dòng bé tí như thế, trên tờ giấy lem nhem, nhỏ bằng ½ cái card, dán ở mép bàn. Và ở dòng dưới cùng, trang cuối cùng của quyển menu.
Chẳng ai để ý.
Tôi chày bửa
- Chỉ có 300$ cash. Lấy thì lấy. Ko lấy thì t*o trả bằng thẻ.
- No credit card. Cash only.
2 chú cao độ 2m, nặng chắc tạ rưỡi, xăm trổ đầy mình, lừ lừ vào, khoanh tay nhìn.
- Có 300 thôi. Ko lấy thì t*o lên phố rút tiền?
Chú nhọ quay ra 2 xăm trổ bi bô tiếng Pháp. 2 xăm trổ chửi bằng tiếng Nga.
Tôi cũng sủa tiếng Nga
- Aha. Ịt mẹ đồng hương.*
Bọn kia phá lên cười.
- Thôi đưa 300 đây. BG bọn t*o mời đồng hương champagne nhé.
- Free?
- Konechno. Free.
Họ bóc 1 chai Champagne mời, lại thêm 1 chai Smirnoff. Cùng hát bài Moskow Evenings rồi dẫn chúng tôi sang MR.
Hẹn mai lại đến.
Hoàn toàn niễn phí.
Quả thật MR chỉ hoành tráng nhưng ko vui bằng cái cabaret này.
*eb tvoiu mat', ochechestveniki / rodnye
Dành cho những ai ăn bát mì 100 ngàn ở SB
Hơi dài dòng nhưng giải thích rất rõ ràng vì sao gói trà với lát chanh giá 2200 đ lại được bán v giá 68 ngàn đ khi pha thành cốc trà.
-----
Vị khách có nickname Hannah C, đã viết sau khi ghé thăm quán Cafe & Bistro Bennett rằng nơi này "cực kỳ khủng khiếp" vì hóa đơn 2 Bảng Anh cho một cốc trà kèm một lát chanh.
"Một nơi kinh khủng, chắc chắn là không nên đặt chân tới, và cái người thô lỗ đã phục vụ tôi nên bị sa thải. Tôi sẽ không quay trở lại và sẽ khuyên bạn bè và gia đình đừng đến nơi đó. "
Một tuần sau đó, chủ quán cà phê, Mike Fisher, có bài trả lời:
"Tôi xin lỗi vì bạn cảm thấy mình đã bị "chặt chém", và tôi sẽ cố gắng để giải thích rằng tại sao bạn không hề bị như vậy,"
"Bạn bước vào quán và người phục vụ dẫn các bạn đến chỗ ngồi của mình, đưa cho bạn menu, chờ đợi trong một khoảng thời gian và sau đó nhận order từ các bạn. Anh ta nhập nó vào hóa đơn, đi lấy chén, đĩa và thìa rồi mang chúng vào nhà bếp. Ở đó, anh ta chọn một con dao, lấy thớt, lấy một trái chanh từ trong tủ lạnh, cắt một lát rồi đặt nó vào cốc. Sau đó trở về phòng ăn, rót lượng nước sôi cần thiết và mang tách trà tới bàn của bạn. Khi bạn chuẩn bị rời đi, anh ta in hóa đơn mang nó đến chỗ bạn, xử lý việc thanh toán bằng thẻ tín dụng hay tiền mặt của bạn.
"Sau khi bạn rời đi, người phục vụ dọn tách, đĩa và thìa, đưa chúng vào nhà bếp, rửa sạch và lau khô, cùng với dao thớt và cất quả chanh đi.
"Sau đó, quay trở lại phòng ăn, anh ta xếp lại chiếc tách, đĩa và thìa, lau sạch bàn của bạn và thay menu, chờ đợi khách hàng tiếp theo.
"Người phục vụ mất ít nhất 2-3 phút để làm những việc ấy.”
Ông tiếp tục viết:
“Chi phí overhead (những chi phí không thể tính trực tiếp vào sản phẩm hay dịch vụ được sản xuất) của loại hình kinh doanh này, tức là tiền thuê nhà, giá kinh doanh, chi phí điện, phí ngân hàng, v.v… thường rơi vào khoảng 27,50 Bảng cho mỗi giờ. Tôi trả cho đồng nghiệp một mức lương khá ổn và sau khi tính cả lương cho ngày nghỉ lễ, bảo hiểm quốc gia và thời gian phi sản xuất, tôi phải trả cho người đã phục vụ bạn 12,50 Bảng mỗi giờ.
Vì vậy, tổng chi phí là 40 Bảng mỗi giờ hay 67 xu mỗi phút, có nghĩa là chi phí cho 2-3 phút phục vụ bạn sẽ là từ 1,34 đến 2 Bảng Anh. Sau đó, chính phủ thêm thuế VAT 20%, khiến giá chén trà đấy rơi vào khoảng 1,60 tới 2,40 Bảng, không tính đến việc bạn đã gọi một túi trà 1,50 xu hay một lát chanh giá 5 xu.
Tôi còn phải trả tiền cho các nhà cung cấp, nếu không thì cơ sở vật chất sẽ không có cho những người khác, những người sẽ sử dụng chúng trong tương lai. Tôi thừa nhận rằng nó đã làm cho giá của một tách trà trong một quán café giữa trung tâm thành phố đắt đỏ hơn so với tách trà bạn pha ở nhà, nhưng thật không may đó lại là hiện thực tàn khốc của cuộc sống. Những thiết bị cơ sở vật chất mới chính là thứ có giá cao, cao hơn nhiều so với nguyên liệu chế biến.
Có lẽ, sự thô lỗ mà bạn cảm nhận từ tôi đã được khởi nguồn bởi sự thiếu tôn trọng mà tôi nhận thấy ở bạn, từ sự lầm tưởng rằng bạn có thể sử dụng cơ sở vật chất của chúng tôi và được phục vụ hoàn toàn miễn phí.”
Minh Triết
#50
Gửi vào 30/01/2016 - 22:42
Quá lười
VTV đưa tin do NN cắt khoản tiền trợ cấp 120k/tháng nên bữa cơm của các hs vùng cao ko còn có rau, thịt. Chỉ có cơm trắng, chắc NN vẫn cấp gạo. Gào lên đòi NN nhanh nhanh tiếp tục trợ cấp.
Nếu ở nơi đất đai cằn cỗi, khí hậu khắc nghiệt ko thể trồng cây gì, ko thể nuôi con gì thì NN cứ trợ cấp.
Tuy nhiên ở vùng cao phía bắc VN thiên nhiên vô cùng ưu đãi, đất đai bạt ngàn, trồng gì, nuôi gì chẳng được. Thiếu thuốc men, áo quần, giáo dục ... còn có thể hiểu. Thiếu ăn thì chắc chắn chỉ vì 1 lí do - dân lười quá, ko chịu làm gì, chỉ trông vào trợ cấp của NN.
Những năm chiến tranh 1964-1968, nhà tôi sơ tán ở vùng trung du. Ba tôi, 1 bs, cả đời chỉ quen với ống nghe, dao mổ, mượn của htx 1 mảnh đất chó ỉa độ 100m2. 3 anh em tôi lít nhít 5-8 tuổi tự trồng rau, nuôi gà, vịt mà thừa ăn, còn mang ra chợ bán bớt.
Bg ở HN, ba mẹ tôi, trên 80 tuổi, tự trồng rau sạch trên cái sân thượng độ 25m2 mà đủ rau tươi cho 6 người ăn - mấy đứa em gái nhà gần đó sang ăn ké.
Giải nobel kinh tế 2015 được trao cho 1 tác giả mà công trình của ông có luận điểm:
viện trợ kinh tế của các nước giàu cho các nước nghèo với hệ thống quản trị yếu kém, tù mù và tham nhũng chỉ có tác dụng ngược. Dân tộc đó sẽ lười biếng, ỷ lại và mãi mãi ko thoát khỏi nghèo khó, bần hàn.
Lười 2
Sân golf Đồng mô cách HN khoảng 40km. Caddie phần lớn là nữ. Các cô sống ở các làng quanh sân golf, có khi xa đến 20km. Hàng ngày họ phải dậy từ 4h, chuẩn bị cơm nước cho chồng con rồi tất tả đi xe máy đến nơi làm, mùa đông lạnh cắt da cắt thịt, ngay ngáy lo cướp trên đường.
Hôm nào may mắn có khách thì 1 tay kéo cái túi 15-20kg, tay kia cầm ô che nắng, che mưa cho khách. Đi bộ lếch thếch 10km. Lên rừng, xuống ao tìm bóng, đưa gậy, đưa bóng, đưa thuốc lá, bật lửa, đưa nước, đưa khăn, lau bóng, tư vấn cho khách chơi.
Vớ phải khách khó tính, mỗi lần đánh hỏng lại quay ra chửi mắng, giữa chừng đuổi về, xù cả tiền tip.
Bữa trưa là bắp ngô luộc hay cái bánh tẻ mua ở quán nước cổng sân golf giá 2 ngàn. Gói mỳ tôm v họ là quá xa xỉ.
Mỗi ngày như thế kiếm khoảng 150 - 200 ngàn. Ngày thường ít khách chơi, cô nào vụng về, cá xấu thì chả bg có khách đặt. Tháng được 8 buổi cuối tuần thứ bảy, chủ nhật có khách thì may ra được triệu sáu, 2 triệu.
Có hôm trời nắng to, trong bóng râm 38-40 độ, ngoài trời đến 45-50 độ, nhiều cô vì đói vì mệt mà ngất giữa đường.
Chiều 6-7h mới rời sân golf, lại tất tả về cơm nước cho chồng con.
Còn các ông chồng làm gì?
Họ ăn no cơm do vợ nấu rồi ra quán uống rượu, chém gió, chờ đến tối vợ về nấu cơm cho ăn. Tuyệt đối ko làm gì. Đấy là loại tử tế.
Bọn còn lại thì chỉ đợi vợ đi làm là bắt bò, lợn của nhà mang bán để đề đóm, cờ bạc. Có cô tằn tiện làm cả năm mua được cái tv cho con xem, vừa được 1 tối, sáng hôm sau chồng đã mang gán bạc. Cự nự nó đánh cho gãy luôn 2 cái răng.
Bọn tệ hơn thì rủ nhau đi trộm chó làng bên, hoặc đi bắt bọn trộm chó. Kết quả là bọn trộm thì bị đánh chết, bọn bắt trộm thì đi tù.
Đấy là chuyện ở ngay Sơn tây, cách HN có 40km. Dân trí ko hề thấp. Trai làng vẫn về HN hát karaoke, xem bắn pháo hoa.
Lười 3
Dân VN từ ngàn xưa mơ ước có cái nồi cơm ăn mãi ko hết.
Nhúng tay vào đĩa mực bôi ra 10 con giun tự coi là vô địch thiên hạ.
1 nhà báo Pháp nói
- các ông chê CP thì giỏi lắm. Thế cái CP VN này do ng Pháp, ng Mỹ, ng Nga hay ng TQ áp đặt cho các ông?
Lười 4
Nhiều bạn nói có nơi nông dân VN nghèo ko phải tại họ lười mà tại nọ tại kia.
Đơn giản thế này.
Ng Israel ko có đất. Chỉ có sỏi đá và sa mạc. Nước là thứ xa xỉ, vô cùng hiếm. Phải lọc nước biển mới có nước ngọt. Tưới cây phải đếm từng giọt, như nhỏ thuốc đau mắt. Đất nước luôn trong tình trạng chiến tranh với tất cả hàng xóm, từ 3 phía. Thêm bạn Palestin thỉnh thoảng ngứa tay lại oánh bom cảm tử từ trong ruột.
Thiên nhiên rất khắc nghiệt, xã hội bất an.
Nông dân VN, bất kể ở vùng nào của đất nước cũng có các đk tự nhiên, xã hội hơn đứt nông dân Israel. Là các bạn Israel nói đấy.
Nông dân họ đều thừa ăn, xuất khẩu nông sản hàng đầu tg.
Nông dân ta nhiều vùng đói, dài cổ chờ trợ cấp của CP.
Lí do?
Vì người Israel vô cùng chăm chỉ, cần cù.
Còn dân ta thì lười quá.
Câu dân tộc VN "cần cù, thông minh" chắc là ước mơ hão huyền của các cụ ngàn năm nay chỉ mong ko làm gì mà có nồi cơm ăn ko bg hết.
Nhưng Israel có công nghệ cao, dân tộc họ khôn ****?
Đúng vậy.
Nếu lười ko làm gì thì muôn đời ko khôn được. Họ có chuyển giao CNC cho thì cũng vô dụng.
VTV đưa tin do NN cắt khoản tiền trợ cấp 120k/tháng nên bữa cơm của các hs vùng cao ko còn có rau, thịt. Chỉ có cơm trắng, chắc NN vẫn cấp gạo. Gào lên đòi NN nhanh nhanh tiếp tục trợ cấp.
Nếu ở nơi đất đai cằn cỗi, khí hậu khắc nghiệt ko thể trồng cây gì, ko thể nuôi con gì thì NN cứ trợ cấp.
Tuy nhiên ở vùng cao phía bắc VN thiên nhiên vô cùng ưu đãi, đất đai bạt ngàn, trồng gì, nuôi gì chẳng được. Thiếu thuốc men, áo quần, giáo dục ... còn có thể hiểu. Thiếu ăn thì chắc chắn chỉ vì 1 lí do - dân lười quá, ko chịu làm gì, chỉ trông vào trợ cấp của NN.
Những năm chiến tranh 1964-1968, nhà tôi sơ tán ở vùng trung du. Ba tôi, 1 bs, cả đời chỉ quen với ống nghe, dao mổ, mượn của htx 1 mảnh đất chó ỉa độ 100m2. 3 anh em tôi lít nhít 5-8 tuổi tự trồng rau, nuôi gà, vịt mà thừa ăn, còn mang ra chợ bán bớt.
Bg ở HN, ba mẹ tôi, trên 80 tuổi, tự trồng rau sạch trên cái sân thượng độ 25m2 mà đủ rau tươi cho 6 người ăn - mấy đứa em gái nhà gần đó sang ăn ké.
Giải nobel kinh tế 2015 được trao cho 1 tác giả mà công trình của ông có luận điểm:
viện trợ kinh tế của các nước giàu cho các nước nghèo với hệ thống quản trị yếu kém, tù mù và tham nhũng chỉ có tác dụng ngược. Dân tộc đó sẽ lười biếng, ỷ lại và mãi mãi ko thoát khỏi nghèo khó, bần hàn.
Lười 2
Sân golf Đồng mô cách HN khoảng 40km. Caddie phần lớn là nữ. Các cô sống ở các làng quanh sân golf, có khi xa đến 20km. Hàng ngày họ phải dậy từ 4h, chuẩn bị cơm nước cho chồng con rồi tất tả đi xe máy đến nơi làm, mùa đông lạnh cắt da cắt thịt, ngay ngáy lo cướp trên đường.
Hôm nào may mắn có khách thì 1 tay kéo cái túi 15-20kg, tay kia cầm ô che nắng, che mưa cho khách. Đi bộ lếch thếch 10km. Lên rừng, xuống ao tìm bóng, đưa gậy, đưa bóng, đưa thuốc lá, bật lửa, đưa nước, đưa khăn, lau bóng, tư vấn cho khách chơi.
Vớ phải khách khó tính, mỗi lần đánh hỏng lại quay ra chửi mắng, giữa chừng đuổi về, xù cả tiền tip.
Bữa trưa là bắp ngô luộc hay cái bánh tẻ mua ở quán nước cổng sân golf giá 2 ngàn. Gói mỳ tôm v họ là quá xa xỉ.
Mỗi ngày như thế kiếm khoảng 150 - 200 ngàn. Ngày thường ít khách chơi, cô nào vụng về, cá xấu thì chả bg có khách đặt. Tháng được 8 buổi cuối tuần thứ bảy, chủ nhật có khách thì may ra được triệu sáu, 2 triệu.
Có hôm trời nắng to, trong bóng râm 38-40 độ, ngoài trời đến 45-50 độ, nhiều cô vì đói vì mệt mà ngất giữa đường.
Chiều 6-7h mới rời sân golf, lại tất tả về cơm nước cho chồng con.
Còn các ông chồng làm gì?
Họ ăn no cơm do vợ nấu rồi ra quán uống rượu, chém gió, chờ đến tối vợ về nấu cơm cho ăn. Tuyệt đối ko làm gì. Đấy là loại tử tế.
Bọn còn lại thì chỉ đợi vợ đi làm là bắt bò, lợn của nhà mang bán để đề đóm, cờ bạc. Có cô tằn tiện làm cả năm mua được cái tv cho con xem, vừa được 1 tối, sáng hôm sau chồng đã mang gán bạc. Cự nự nó đánh cho gãy luôn 2 cái răng.
Bọn tệ hơn thì rủ nhau đi trộm chó làng bên, hoặc đi bắt bọn trộm chó. Kết quả là bọn trộm thì bị đánh chết, bọn bắt trộm thì đi tù.
Đấy là chuyện ở ngay Sơn tây, cách HN có 40km. Dân trí ko hề thấp. Trai làng vẫn về HN hát karaoke, xem bắn pháo hoa.
Lười 3
Dân VN từ ngàn xưa mơ ước có cái nồi cơm ăn mãi ko hết.
Nhúng tay vào đĩa mực bôi ra 10 con giun tự coi là vô địch thiên hạ.
1 nhà báo Pháp nói
- các ông chê CP thì giỏi lắm. Thế cái CP VN này do ng Pháp, ng Mỹ, ng Nga hay ng TQ áp đặt cho các ông?
Lười 4
Nhiều bạn nói có nơi nông dân VN nghèo ko phải tại họ lười mà tại nọ tại kia.
Đơn giản thế này.
Ng Israel ko có đất. Chỉ có sỏi đá và sa mạc. Nước là thứ xa xỉ, vô cùng hiếm. Phải lọc nước biển mới có nước ngọt. Tưới cây phải đếm từng giọt, như nhỏ thuốc đau mắt. Đất nước luôn trong tình trạng chiến tranh với tất cả hàng xóm, từ 3 phía. Thêm bạn Palestin thỉnh thoảng ngứa tay lại oánh bom cảm tử từ trong ruột.
Thiên nhiên rất khắc nghiệt, xã hội bất an.
Nông dân VN, bất kể ở vùng nào của đất nước cũng có các đk tự nhiên, xã hội hơn đứt nông dân Israel. Là các bạn Israel nói đấy.
Nông dân họ đều thừa ăn, xuất khẩu nông sản hàng đầu tg.
Nông dân ta nhiều vùng đói, dài cổ chờ trợ cấp của CP.
Lí do?
Vì người Israel vô cùng chăm chỉ, cần cù.
Còn dân ta thì lười quá.
Câu dân tộc VN "cần cù, thông minh" chắc là ước mơ hão huyền của các cụ ngàn năm nay chỉ mong ko làm gì mà có nồi cơm ăn ko bg hết.
Nhưng Israel có công nghệ cao, dân tộc họ khôn ****?
Đúng vậy.
Nếu lười ko làm gì thì muôn đời ko khôn được. Họ có chuyển giao CNC cho thì cũng vô dụng.
#51
Gửi vào 30/01/2016 - 22:53
SMOG
Những năm 70 chúng tôi được dạy rằng "Anh quốc là xứ sở sương mù. Bầu trời luôn xám xịt và quánh như cháo loãng". Chắc chắn các thày giáo địa lý của tôi chưa ai từng đến Anh quốc.
Ng ta giải thích khoa học lắm. Là vì có dòng nước nóng Gulf stream chảy đến đó gặp nước lạnh từ biển bắc bốc hơi tạo thành.
Đến 90 con tôi học cũng vậy.
Năm 2000 tôi sang Anh, ko thấy smog, bầu trời trong xanh như ở Địa trung hải. Tôi hỏi mấy tay bạn ng Anh.
- sao ko thấy smog, đặc sản Anh quốc
Bọn họ phá lên cười
- Đặc sản khỉ. Khói công nghiệp đấy. Bg ng ta di hết nhà máy ra khỏi Anh. Đóng cảng Liverpool. Ko còn tàu hoả, máy hơi nước. Hết khói. Hết smog. Mày chịu khó sang Bắc kinh. Sẽ thấy smog. Đó là di căn của công nghiệp hoá. Từ thế kỷ 19 để lại.
Minh Triet
Những năm 70 chúng tôi được dạy rằng "Anh quốc là xứ sở sương mù. Bầu trời luôn xám xịt và quánh như cháo loãng". Chắc chắn các thày giáo địa lý của tôi chưa ai từng đến Anh quốc.
Ng ta giải thích khoa học lắm. Là vì có dòng nước nóng Gulf stream chảy đến đó gặp nước lạnh từ biển bắc bốc hơi tạo thành.
Đến 90 con tôi học cũng vậy.
Năm 2000 tôi sang Anh, ko thấy smog, bầu trời trong xanh như ở Địa trung hải. Tôi hỏi mấy tay bạn ng Anh.
- sao ko thấy smog, đặc sản Anh quốc
Bọn họ phá lên cười
- Đặc sản khỉ. Khói công nghiệp đấy. Bg ng ta di hết nhà máy ra khỏi Anh. Đóng cảng Liverpool. Ko còn tàu hoả, máy hơi nước. Hết khói. Hết smog. Mày chịu khó sang Bắc kinh. Sẽ thấy smog. Đó là di căn của công nghiệp hoá. Từ thế kỷ 19 để lại.
Minh Triet
#52
Gửi vào 30/01/2016 - 23:04
CSGT
1 lần ngồi uống cafe vỉa hè ở Champs Elysees thấy mấy tay chơi mặc đồ da, đầu bịt khăn, cưỡi xe pkl nẹt pô ầm ĩ trước mặt mấy tay cs.
Mấy tay cs thản nhiên nhìn, ko tỏ thái độ gì.
Một lúc mấy tay chơi xe từ từ bỏ đi. Tôi hỏi tay cs
- sao không chặn bọn đua xe?
- Bọn nó chỉ chờ bọn tôi chặn là chạy. Chúng tôi đuổi theo dễ gây tai nạn cho ng khác. Ko ai quan tâm thì chúng nó chán, ko đua nữa.
CSGT muốn bảo vệ dân thì trước tiên phải bảo vệ cái thân mình. Bảo vệ mình ko xong thì bảo vệ ai?
CS Mĩ, chặn 1 cái xe là rút súng lăm lăm, và ko bg đứng trước mũi xe. Chỉ đứng bên sườn.
Họ được dạy thế.
Hội v Hè
Chuyện lâu rồi.
Ông bạn mình học LX. Ham đánh cờ vua. Khi về VN lập hội cờ vua Hải dương. Ko biết ai xui khôn dại thế nào lấy điều lệ Đảng sửa qua loa làm điều lệ Hội cờ vua. Ghi tên 40 thằng bạn cũng học đh ở LX vào Hội cờ. An ninh mời cả 41 thằng lên uống trà dài dài. May trong danh sách có đứa con ô GĐ CA tỉnh.
Ko thì cứ uống nc chè.
Tay này từ đó cứ nghe chữ Hội là chóng mặt buồn nôn.
Đằng sau mỗi tài sản lớn là 1 tội ác. - Balzac.
Tâm lý cho rằng những người giàu đều là tội phạm phổ biến ở mọi xã hội. Không chỉ ở VN.
Ng ta thích nghĩ rằng mọi bất hạnh của họ đều do những người giàu có gây nên.
Nếu tất cả cùng nghèo như nhau ng ta có cảm tưởng sự bất hạnh được chia sẻ 1 cách công bằng và coi đó như 1 sự an ủi.
Hình ảnh 1 cô hoa hậu đẹp long lanh đưa gói mì cứu đói cho em bé mồ côi nói chung chỉ gây sự phản cảm trong công chúng, đặc biệt khi báo chí tiết lộ giá cái ví cô đeo khi làm từ thiện bằng 50 ngàn gói mì.
Ở quy mô 1 dân tộc, 1 quốc gia cũng tương tự.
Nhiều ng TQ vui sướng gào lên khi nghe tin Tháp đôi của Mỹ bị đánh sập.
Nhiều ng VN chỉ mong kinh tế TQ lâm vào khủng hoảng.
Tu hành
Ng tu hành cũng có đủ loại. Loại Cuồng tín, loại Phong trào, loại Hoàn cảnh, loại Lí tưởng - hiểu rõ việc mình làm.
Tôi có 1 bạn thân, tiến sĩ điều khiển học, tu nghiệp ở nước ngoài. Vợ cũng là Tiến sĩ, con cực giỏi, mọi thứ ok. Đùng 1 phát đi tu. Tận Myanma. Bg hình như trụ trì 1 chùa ở bên đó. Thỉnh thoảng gặp nhau nói chuyện đời, chuyện khoa học, triết học, tu hành. Mình mời gì bạn ăn nấy. Chỉ ko rượu bia. Nhưng bảo mình thích thì cứ uống.
Lại có thằng em, vợ con đề huề, đang làm Hải quan. Có nhà hàng, có khách sạn, có cửa hàng khang trang ngay Bờ hồ. Tiền bạc rủng rỉnh. Đùng phát lên núi tu. Bố mẹ nó nhờ gặp khuyên nó về. Ở v nó 3 ngày rồi chuồn. Sợ nó giác ngộ mình mất.
Còn ông nữa. Nhà có 3 anh em trai. Anh cả là Trung tướng VNCH. Anh 2 là Trung tướng, uv tư của Bắc Việt. Sau 4/75 chán nghe các anh cãi lộn, bỏ vào tu viện. Sau sang tận Roma, học hành đến bậc cao nhất, như Tiến sĩ ngoài đời.
Uyên bác gọi bằng cụ.
Nói chuyện v ổng học được tỉ thứ.
Tủ dụ cách giữ xì gà sao cho 10 năm hút vẫn ngon.
Đề tài nào cũng uyên sâu, từ Adam Smith đến Marx, Einstein, Kaynes.
Đồ còn bò
Có ku Nga say mèm đứng giữa quảng trường Đỏ gào:
- Tổng thống là đồ con bò
FSB bắt và xử 20 năm tù.
Poo ngạc nhiên hỏi gđ FSB
- Nói xấu lãnh đạo chỉ phạt 5 ngàn thôi chứ?
- Dạ ko. Nó làm lộ bí mật quốc gia. Nhẹ nhất là 20 năm.
Trai Nga
Chúng tôi ở Moskow. Con gái 8 tuổi. Sáng chủ nhật nghe chuông cửa.
Tôi ra mở thấy 1 bé trai chừng 8 tuổi, mặc vest, thắt cravat lịch lãm, cầm bông hoa dấu sau lưng.
- cháu là Kolia, xin phép đưa con gái chú đi chơi
- ok. có vào nhà ko?
- ko, cháu đợi ở đây
Tôi quay vào phòng thấy con gái đã thủ 1 hộp sô cô la, hét vọng ra
- Kolia, chờ tớ thay quần áo, 1 phút
Tôi bảo Kolia
- mấy giờ thì cháu đưa con gái chú về
- đúng 12h ạ.
- chắc không?
- lời thề danh dự của 1 người đàn ông
- ok.
Chưa ăn ốc đã phải đổ vỏ
Lúc 9 tuổi, học lớp 3, tôi rất thích 1 bạn tên Liên, con bác tiếp phẩm của cơ quan ba tôi. Bạn Liên rất xinh, hình như sau này vào trường múa. Lúc đó Mĩ ném bom, chúng tôi sơ tán về nông thôn. Bọn trẻ quê hay trêu chọc các bạn gái tp.
Tôi đóng vai hảo hán sáng nào cũng qua đón Liên đi học và hết buổi thì đưa về. Cũng oánh nhau vài lần với bọn trẻ quê.
Được 1 tháng thì bác Quân, bố Liên, sang nhà trịnh trọng nói với ba tôi
- nếu thằng Triết thích con Liên thì vợ chồng tôi gả nó cho thằng Triết.
Làm dâu anh chị.
Ba tôi tá hỏa
- anh Quân ơi, chúng nó còn bé. Cưới gả gì. Anh nói thế tổ chức kỷ luật bỏ mẹ. Kệ chúng nó đi.
Hôm sau các bạn của Ba sang nhà uống cafe. Ổng nói
- chẳng biết nó ăn con ốc nào chưa mà tôi đã phải xử lý vỏ rồi.
Máu mủ và tình yêu tổ quốc
1 cặp vợ chống Thụy điển, da trắng, sinh con ở Mỹ. Sinh đôi. Khi BV trao 2 đưa bé cho họ thì 1 đen thui, 1 trắng bóc. Cặp vợ chồng vui vẻ nhận con, mang về TĐ, nuôi nấng 2 đứa bé chu đáo như tất cả các ông bố bà mẹ khác. Vào dịp sinh nhật lần thứ 18 họ đưa 2 đứa con quay lại BV nơi chúng đã được sinh ra để kỉ niệm.
Rất tình cờ họ gặp 1 cặp da đen, mang 1 đứa trẻ da trắng giống hệt đứa con da trắng của họ đến BV. Sau khi nói chuyện thì biết rằng đứa bé kia cũng sinh đúng ngày này ở BV này.
2 cặp vợ chồng liền nói chuyện với quản lý BV. Thì ra do sơ xuất nên BV đã trao nhâm con. 2 đứa trắng là của cặp Thụy điển. Đứa đen là của cặp da đen.
4 Bố mẹ liền hỏi 2 đưa con bị nhầm
- các con có muốn chuyển sang sống với bố mẹ đẻ của mình không?
Thật bất ngờ. Cả 2 đưa bé bị trao nhầm đều nói ko.
- Những người nuôi chúng con khôn lớn, bất kể huyết thống, mới thực sự là bố mẹ.
Và họ quyết định cả 2 gia đình coi 3 đưa bè như con và chúng nó sẽ coi nhau như anh em ruột. Đứa nào trước sống ở đâu thì nay cứ sống ở đó. Mối năm 2 gia đình sẽ dành 1 tháng để sống chung với nhau.
Công dân cũng vậy. Họ sẽ yêu đất nước nào nuôi nấng và bảo vệ họ. Máu mủ chả liên quan.
Ngọc Trinh là ng dám nói toẹt điều này.
Minh Triet
1 lần ngồi uống cafe vỉa hè ở Champs Elysees thấy mấy tay chơi mặc đồ da, đầu bịt khăn, cưỡi xe pkl nẹt pô ầm ĩ trước mặt mấy tay cs.
Mấy tay cs thản nhiên nhìn, ko tỏ thái độ gì.
Một lúc mấy tay chơi xe từ từ bỏ đi. Tôi hỏi tay cs
- sao không chặn bọn đua xe?
- Bọn nó chỉ chờ bọn tôi chặn là chạy. Chúng tôi đuổi theo dễ gây tai nạn cho ng khác. Ko ai quan tâm thì chúng nó chán, ko đua nữa.
CSGT muốn bảo vệ dân thì trước tiên phải bảo vệ cái thân mình. Bảo vệ mình ko xong thì bảo vệ ai?
CS Mĩ, chặn 1 cái xe là rút súng lăm lăm, và ko bg đứng trước mũi xe. Chỉ đứng bên sườn.
Họ được dạy thế.
Hội v Hè
Chuyện lâu rồi.
Ông bạn mình học LX. Ham đánh cờ vua. Khi về VN lập hội cờ vua Hải dương. Ko biết ai xui khôn dại thế nào lấy điều lệ Đảng sửa qua loa làm điều lệ Hội cờ vua. Ghi tên 40 thằng bạn cũng học đh ở LX vào Hội cờ. An ninh mời cả 41 thằng lên uống trà dài dài. May trong danh sách có đứa con ô GĐ CA tỉnh.
Ko thì cứ uống nc chè.
Tay này từ đó cứ nghe chữ Hội là chóng mặt buồn nôn.
Đằng sau mỗi tài sản lớn là 1 tội ác. - Balzac.
Tâm lý cho rằng những người giàu đều là tội phạm phổ biến ở mọi xã hội. Không chỉ ở VN.
Ng ta thích nghĩ rằng mọi bất hạnh của họ đều do những người giàu có gây nên.
Nếu tất cả cùng nghèo như nhau ng ta có cảm tưởng sự bất hạnh được chia sẻ 1 cách công bằng và coi đó như 1 sự an ủi.
Hình ảnh 1 cô hoa hậu đẹp long lanh đưa gói mì cứu đói cho em bé mồ côi nói chung chỉ gây sự phản cảm trong công chúng, đặc biệt khi báo chí tiết lộ giá cái ví cô đeo khi làm từ thiện bằng 50 ngàn gói mì.
Ở quy mô 1 dân tộc, 1 quốc gia cũng tương tự.
Nhiều ng TQ vui sướng gào lên khi nghe tin Tháp đôi của Mỹ bị đánh sập.
Nhiều ng VN chỉ mong kinh tế TQ lâm vào khủng hoảng.
Tu hành
Ng tu hành cũng có đủ loại. Loại Cuồng tín, loại Phong trào, loại Hoàn cảnh, loại Lí tưởng - hiểu rõ việc mình làm.
Tôi có 1 bạn thân, tiến sĩ điều khiển học, tu nghiệp ở nước ngoài. Vợ cũng là Tiến sĩ, con cực giỏi, mọi thứ ok. Đùng 1 phát đi tu. Tận Myanma. Bg hình như trụ trì 1 chùa ở bên đó. Thỉnh thoảng gặp nhau nói chuyện đời, chuyện khoa học, triết học, tu hành. Mình mời gì bạn ăn nấy. Chỉ ko rượu bia. Nhưng bảo mình thích thì cứ uống.
Lại có thằng em, vợ con đề huề, đang làm Hải quan. Có nhà hàng, có khách sạn, có cửa hàng khang trang ngay Bờ hồ. Tiền bạc rủng rỉnh. Đùng phát lên núi tu. Bố mẹ nó nhờ gặp khuyên nó về. Ở v nó 3 ngày rồi chuồn. Sợ nó giác ngộ mình mất.
Còn ông nữa. Nhà có 3 anh em trai. Anh cả là Trung tướng VNCH. Anh 2 là Trung tướng, uv tư của Bắc Việt. Sau 4/75 chán nghe các anh cãi lộn, bỏ vào tu viện. Sau sang tận Roma, học hành đến bậc cao nhất, như Tiến sĩ ngoài đời.
Uyên bác gọi bằng cụ.
Nói chuyện v ổng học được tỉ thứ.
Tủ dụ cách giữ xì gà sao cho 10 năm hút vẫn ngon.
Đề tài nào cũng uyên sâu, từ Adam Smith đến Marx, Einstein, Kaynes.
Đồ còn bò
Có ku Nga say mèm đứng giữa quảng trường Đỏ gào:
- Tổng thống là đồ con bò
FSB bắt và xử 20 năm tù.
Poo ngạc nhiên hỏi gđ FSB
- Nói xấu lãnh đạo chỉ phạt 5 ngàn thôi chứ?
- Dạ ko. Nó làm lộ bí mật quốc gia. Nhẹ nhất là 20 năm.
Trai Nga
Chúng tôi ở Moskow. Con gái 8 tuổi. Sáng chủ nhật nghe chuông cửa.
Tôi ra mở thấy 1 bé trai chừng 8 tuổi, mặc vest, thắt cravat lịch lãm, cầm bông hoa dấu sau lưng.
- cháu là Kolia, xin phép đưa con gái chú đi chơi
- ok. có vào nhà ko?
- ko, cháu đợi ở đây
Tôi quay vào phòng thấy con gái đã thủ 1 hộp sô cô la, hét vọng ra
- Kolia, chờ tớ thay quần áo, 1 phút
Tôi bảo Kolia
- mấy giờ thì cháu đưa con gái chú về
- đúng 12h ạ.
- chắc không?
- lời thề danh dự của 1 người đàn ông
- ok.
Chưa ăn ốc đã phải đổ vỏ
Lúc 9 tuổi, học lớp 3, tôi rất thích 1 bạn tên Liên, con bác tiếp phẩm của cơ quan ba tôi. Bạn Liên rất xinh, hình như sau này vào trường múa. Lúc đó Mĩ ném bom, chúng tôi sơ tán về nông thôn. Bọn trẻ quê hay trêu chọc các bạn gái tp.
Tôi đóng vai hảo hán sáng nào cũng qua đón Liên đi học và hết buổi thì đưa về. Cũng oánh nhau vài lần với bọn trẻ quê.
Được 1 tháng thì bác Quân, bố Liên, sang nhà trịnh trọng nói với ba tôi
- nếu thằng Triết thích con Liên thì vợ chồng tôi gả nó cho thằng Triết.
Làm dâu anh chị.
Ba tôi tá hỏa
- anh Quân ơi, chúng nó còn bé. Cưới gả gì. Anh nói thế tổ chức kỷ luật bỏ mẹ. Kệ chúng nó đi.
Hôm sau các bạn của Ba sang nhà uống cafe. Ổng nói
- chẳng biết nó ăn con ốc nào chưa mà tôi đã phải xử lý vỏ rồi.
Máu mủ và tình yêu tổ quốc
1 cặp vợ chống Thụy điển, da trắng, sinh con ở Mỹ. Sinh đôi. Khi BV trao 2 đưa bé cho họ thì 1 đen thui, 1 trắng bóc. Cặp vợ chồng vui vẻ nhận con, mang về TĐ, nuôi nấng 2 đứa bé chu đáo như tất cả các ông bố bà mẹ khác. Vào dịp sinh nhật lần thứ 18 họ đưa 2 đứa con quay lại BV nơi chúng đã được sinh ra để kỉ niệm.
Rất tình cờ họ gặp 1 cặp da đen, mang 1 đứa trẻ da trắng giống hệt đứa con da trắng của họ đến BV. Sau khi nói chuyện thì biết rằng đứa bé kia cũng sinh đúng ngày này ở BV này.
2 cặp vợ chồng liền nói chuyện với quản lý BV. Thì ra do sơ xuất nên BV đã trao nhâm con. 2 đứa trắng là của cặp Thụy điển. Đứa đen là của cặp da đen.
4 Bố mẹ liền hỏi 2 đưa con bị nhầm
- các con có muốn chuyển sang sống với bố mẹ đẻ của mình không?
Thật bất ngờ. Cả 2 đưa bé bị trao nhầm đều nói ko.
- Những người nuôi chúng con khôn lớn, bất kể huyết thống, mới thực sự là bố mẹ.
Và họ quyết định cả 2 gia đình coi 3 đưa bè như con và chúng nó sẽ coi nhau như anh em ruột. Đứa nào trước sống ở đâu thì nay cứ sống ở đó. Mối năm 2 gia đình sẽ dành 1 tháng để sống chung với nhau.
Công dân cũng vậy. Họ sẽ yêu đất nước nào nuôi nấng và bảo vệ họ. Máu mủ chả liên quan.
Ngọc Trinh là ng dám nói toẹt điều này.
Minh Triet
Thanked by 1 Member:
|
|
#53
Gửi vào 30/01/2016 - 23:14
Số phận của hai "Cô bé lọ lem"
Câu chuyện về số phận hai cô công chúa Bokassa gốc Việt, thời Việt Nam Cộng Hòa.
Tổng thống Bokassa tìm con
Vào năm 1972, Jean Bedel Bokassa, Tổng thống nước Cộng hòa Trung Phi, nhờ Bộ Ngoại giao Pháp tìm kiếm giùm đứa con lai, kết quả của mối tình giữa ông thời đi lính Lê dương tại Việt Nam với một cô gái ở Sài Gòn, mà giờ đây 19 năm sau, vốn không biết tiếng Việt, ông không còn nhớ gia đình cô ở đâu tại Việt Nam.
Những nhân viên có trách nhiệm thuộc Bộ Ngoại giao VNCH lúc ấy hoàn toàn không có căn cứ gì để tìm kiếm. Cuối cùng bí quá khi kiếm được một cô gái cũng lai da đen và cũng trạc 19 tuổi tên Baxi, con của bà Nguyễn Thị Thân aka Ba Thân ở Xóm Gà, Gia Định, đã giao cho Bộ Ngoại giao Pháp đưa sang Trung Phi, nhưng vì sợ lộ, họ không dám cho bà Ba Thân đi theo. Tổng thống Bokassa tổ chức một tiệc mừng rất lớn để đón tiếp người con rơi gốc Việt.
Tin tức về việc Tổng thống Bokassa tìm được đứa con rơi được giới báo chí Sài Gòn đưa tin trang trọng. Không lâu sau đó, một người khách tới tòa soạn báo Trắng Đen xin gặp ông chủ nhiệm Việt Định Phương, người khách tự giới thiệu mình là cậu ruột của cô gái lai da đen tên Nguyễn Thị Martine mới là đứa con thật của vị tổng thống Trung Phi. Với sự nhạy bén trong nghề làm báo, ông Việt Định Phương phân công một dàn phóng viên hùng hậu vào cuộc. Câu chuyện tình yêu của anh lính lê dương Bokassa và cô thôn nữ Nguyễn Thị Huệ được các phóng viên thể hiện thành loạt điều tra nhiều kỳ liên tiếp trên báo. Số lượng phát hành của tờ Trắng Đen tăng lên vùn vụt tới 80.000 số/ngày, trở thành tờ báo có số lượng phát hành lớn nhất Sài Gòn.
Hí hí, Chuyện tình anh lính và cô gánh nước.
Jean Bedel Bokassa đăng lính Lê dương năm 18 tuổi, khi đó Trung Phi còn là thuộc địa của Pháp. Bokassa trong đội quân lê dương có mặt tại nhiều quốc gia trước khi đến Việt Nam vào năm 1953, lúc ấy ông 32 tuổi, mang lon trung sĩ nhất đơn vị đóng tại Chánh Hưng, Sài Gòn (quận 8 bây giờ). Có thời gian Bokassa được tăng cường về Biên Hòa làm nhiệm vụ gác cầu ở Cù Lao Phố (cầu Gành). Hồi đó, những làng mạc xa xôi hẻo lánh, người dân rất sợ các toán quân “Tây đen”, phụ nữ không may gặp họ trên đường họ hành quân là coi như hết thời...!? Hí hí.
Nhưng ở giữa thành phố hay những nơi thị tứ đông đúc thì dân chúng không sợ đám lính đánh thuê này. Những ông lính “Tây đen” có nhiệm vụ canh gác cầu Gành tại Cù lao Phố không dám giở thói côn đồ mà ngược lại, lại có vẻ dễ mến. Hồi đó, ở gần cầu Gành có một máy nước công cộng để dân chúng trong vùng đến gánh về dùng. Trong xóm gần cầu có cô gái nghèo nhưng xinh xắn tên là Nguyễn Thị Huệ, chuyên gánh nước mướn cho các gia đình, hết sức cực nhọc, hí hí.
Sau giờ gác cầu, theo bản năng đàn ông Bokassa thường la cà đến bên chiếc phông-tên nước công cộng đó để tán gái. Các cô sen khác thấy Bokassa tới thì trốn biệt không dám đến gần. Lúc đầu, cô Huệ cũng trốn, nhưng sau đó vì chén cơm manh áo, hí hí, cô đành liều, cứ đến gánh nước... Anh lính lê dương không làm gì cả, đã vậy lại còn giúp cô hứng nước và tập tành nói tiếng Việt nghe rất tức cười, dần dà những cử chỉ ngô nghê, vụng về của anh lính da đen làm cho cô Huệ thấy có cảm tình, rồi cô dạy cho Bokassa nói tiếng Việt... Hí hí, cô không còn cảm thấy ngại ngùng mỗi khi đối diện với anh lính Phi châu này nữa, mà những lúc rỗi việc cô còn trốn đi gặp anh. Lương của lính Pháp tương đối rất khá, Bokassa cũng biết cách lấy lòng phụ nữ, lúc thì anh mua tặng cô xấp vải, chiếc khăn, lúc thì chai dầu thơm, có khi anh còn cho cô cả tiền nữa, số tiền mà cô phải gánh nước oằn lưng cả tuần mới có thể có được. Hí hí, hai bên dần dần yêu nhau, những ngày cuối tuần Bokassa rủ cô Huệ về Sài Gòn chơi… hí hí.
Kết quả của mối tình Phi-Việt đó là cô Huệ mang thai. Ngày ấy con gái có bầu với lính Phi là chuyện không hay ho gì, cha cô không chịu nổi lời đàm tiếu, đánh cô một trận rồi bỏ nhà ra đi. Mẹ cô nước mắt lưng tròng, bỏ thì thương vương thì tội, cuối cùng cùng cũng không thể giữ cô ở nhà... Bokassa đưa người tình nhỏ về Tân Thuận Đông, Nhà Bè, nơi đơn vị anh đóng quân gần cầu Tân Thuận. Anh thuê nhà cho người yêu ở, hai người sống với nhau như vợ chồng... Hí hí
Đến ngày đơn vị của Bokassa được lệnh về Pháp, anh trao tất cả số tiền dành dụm được cho vợ và dặn ít nữa nếu sinh con trai thì đặt tên là Martin, con gái thì Martine, sau này nếu có dịp anh sẽ sang Việt Nam tìm hai mẹ con, cô Huệ khóc hết nước mắt… hí hí chia tay...
Cô “lọ lem” bốc vác
Sau cuộc chia tay, Huệ sống lủi thủi một mình trong căn nhà thuê, rồi cô sinh đứa con gái và đặt tên là Nguyễn Thị Martine theo họ mẹ, vì không có hôn thú nên không thể khai sinh theo họ cha. Số tiền Bokassa để lại cũng không còn được bao nhiêu. Hết tiền, lại có con nhỏ, đời sống túng quẫn, cô quyết định bế con về sống với mẹ ở Cù lao Phố như cũ.
Thời gian này hoàn cảnh hai mẹ con cô Huệ hết sức bi đát. Cô phải thức khuya dậy sớm, làm đủ mọi việc để có tiền nuôi con. Nơi ăn ở cho bé Martine hoàn toàn không ổn định. Cô đi làm ở đâu thì đem con đi theo, khi về Gia Định, lúc xuống Thủ Đức, có lần cô phải bồng Martine xuống Sa Đéc ở nhờ nhà người bà con để làm ruộng. Cuối cùng cô về chợ Nhỏ Thủ Đức, sinh sống bằng nghề buôn bán rau cỏ lặt vặt.
Martine lớn lên. Mặc cảm về vấn đề “con lai”, nước da lai đen, cặp môi dầy, mái tóc xoăn tít… khác với mọi đứa trẻ khác khiến cô bé trở thành ít nói, không dám cởi mở với ai. Cô làm đủ thứ việc để phụ giúp mẹ, từ bán báo, bán đậu phọng rang đến bán bánh mì, trà đá, dù vất vả thế nào cô cũng cố gắng chịu đựng, mẹ con rau cháo qua ngày. Nói chung, Martine là một đứa trẻ ngoan ngoãn!
Năm 1971, Martine 18 tuổi, cô xin vào làm công nhân khuân vác xi-măng trong Nhà máy xi-măng Hà Tiên Thủ Đức, giòng đời cứ thế lặng lẽ trôi cho đến một ngày... cuối năm 1972, một hôm, trong khi đang vác bao xi-măng chuyển ra kho, người cậu ruột đến tìm Martine, ông nói: “Cháu xin phép về ngay có công chuyện. Có mấy ông nhà báo muốn gặp để hỏi gì đó. Mấy ổng định can thiệp cho cháu được gặp cha cháu…”. Cuộc đời cô gái Martine thay đổi từ đó.
Tổng thống Bokassa nhận con
Việc chuyển hồ sơ Martine qua cho tổng thống Bokassa được đặc phái viên Trắng Đen ở Paris thực hiện.
Hồ sơ, hình ảnh của bà Huệ và Martine gởi đi được TT Bokassa công nhận đúng chính ông và bà Huệ là người trong hình. Thế là hai công điện được gửi cho chính phủ VNCH (dưới thời của Tổng thống Nguyễn Văn Thiệu) và báo Trắng Đen. Đại diện của tổng thống Trung Phi tới Sài Gòn để xúc tiến việc đưa Martine sang đất nước của cha. Chính quyền và Bộ Ngoai giao VNCH bị “hố hàng” vì chuyện đã lừa dối, đưa cô con lai giả sang. Nhật báo Trắng Đen thành công vang dội, số bán tăng vọt khủng hí hí!
Một đại diện cao cấp của Cộng hòa Trung Phi sang Việt Nam hướng dẫn phái đoàn đưa Martine qua gặp cha. Phái đoàn được thành lập gồm 5 người: Vợ chồng ông bà Việt Định Phương chủ nhiệm báo Trắng Đen, bà Nguyễn Thị Huệ, cô Martine, và một tùy viên sứ quán Pháp vừa đại diện cho Bộ Ngoại giao Pháp vừa làm thông dịch viên.
Tổng thống Trung Phi tiếp phái đoàn trọng thị, rất vui mừng đón nhận Martine và bà Huệ. Martine ở lại làm công chúa, bà Huệ trở về Việt Nam vì bà đã có chồng khác, riêng cô Baxi thì được ông nhận làm con nuôi. Sau khi về nước, bà Huệ được Tổng thống Bokassa trợ cấp mỗi tháng 200,000$, lãnh tại Pháp Á ngân hàng Sài Gòn. Số tiền nầy tương đương với khoảng 5 lượng vàng vào thời đó. Hí hí
Năm 1973, Tổng thống Bokassa công bố mở hội kén rể, chọn chồng cho con gái ruột là Martine và con gái nuôi là Baxi. Buổi lễ được tổ chức long trọng tại dinh thự quốc gia, với sự tham dự của lãnh đạo các cơ quan chính phủ. Hàng trăm thanh niên Trung Phi ghi tên tham dự. Hí hí
Kết quả, hai thanh niên được chọn là bác sĩ quân y Jean-Bruno Dévéavode làm chồng Martine, đại úy sỹ quan cận vệ Fidel Obrou, làm chồng Baxi. Sau đó, một đám cưới được tổ chức linh đình cũng tại dinh thự quốc gia.
Martine Bokassa sanh được 3 con: con trai tên Jean-Barthélémy Bokassa Dévéavode (thường được gọi tắt là JBB), hai con gái tên Marie Catherine Bokassa Dévéavode và Marie-Jeanne Bokassa Dévéavode.
Baxi cũng sanh được một con trai-như sau này tiết lộ-bị chính bác sĩ quân y Jean-Bruno Dévéavode chích thuốc độc giết chết sau khi ra đời mới hai tuần lễ.
Số phận thương tâm của Baxi
Người biết rõ Baxi không phải là con của Bokassa chính là mẹ cô, bà Ba Thân ở Xóm Gà Gia Định, vì bà không có liên quan gì với Bokassa. Baxi chỉ là con mồi được các nhân viên Bộ Ngoại giao lúc đó đưa ra để gỡ thế bí. Tuy nhiên, từ một đứa con lai thuộc một gia đình nghèo khó, cô được Tổng thống Bokassa nhận làm con nuôi rồi cũng trở thành một công chúa, sống trong cảnh giàu sang được một thời gian sau đó số phận hết sức bi đát.
Năm 1976, chồng của Baxi là đại úy Fidel Obrou, chỉ huy trưởng đội quân bảo vệ hoàng cung đã tham dự vào âm mưu lật đổ Bokassa, thất bại và bị Bokassa xử tử.
Ngày chồng chết cũng là ngày Baxi sanh một đứa con trai, hai tuần sau, đứa bé bị bác sĩ quân y Jean-Bruno Dévéavode chồng của Martine Bokassa giết chết theo lệnh của Bokassa, bằng cách chích một mũi thuốc độc.
Đúng một năm sau ngày chồng bị xử tử, Baxi được Bokassa cho phép trở về Việt Nam, trên đường ra phi trường vì biết cô có nhiều tiền, nữ trang mang theo nên cô bị hai cận vệ của Bokassa bóp cổ, giết chết để cướp của và phi tang thi thể ở một nơi nào đó trên đường ra phi trường. Cô hưởng vinh hoa phú quý được khoảng 7 năm!
Năm 1987, sau khi bị lật đổ mang ra xử án Bokassa đã khẳng định mình chưa bao giờ ra lệnh giết cô Baxi hay con cuả cô!
Số phận của Martine Bokassa
Ngày 21-9-1979, Pháp giật dây cho David Dakco tổ chức lật đổ “Hoàng Đế Bokassa Đệ nhất” và buộc ông phải sống lưu vong tại Côte d’Ivoire. Chồng của Martine tức bác sĩ quân y Jean-Bruno Dévéavode lần này bị David Dakco ra lệnh xử tử về tội đã “theo lệnh” Bokassa, giết chết con của “Anh hùng Fidel Obrou”-người đã chống Bokassa và bị giết chết, tức là đại úy Fidel Obrou chồng của Baxi-và thuộc gia đình có nhiều tội ác. Martine và 3 đứa con may mắn trốn thoát qua Pháp, sống trong lâu đài của họ là Hardricourt. Bà Huệ mẹ của Martine ở Việt Nam sau này được Martine bảo lãnh sang Pháp sống với con và các cháu.
Martine thấy cái họ Dévéavode của chồng xui xẻo quá nên xin đổi tên mới là Martine Kota. Hiện nay cô làm chủ hai nhà hàng rất lớn, một ở Paris và một ở đảo Corse do người con gái lớn đã lấy chồng ở đấy trông coi. Con trai của Martine tên là Jean-Barthélémy Dévéavode, sinh ngày 30-8-1974 tại Bangui, hiện đang sống tại Pháp. Anh ta biết nói tiếng Việt và viết cuốn sách tiếng Anh có tựa đề là The Diamonds of Treasons (Những viên kim cương của bội phản) kể về những tính nết tốt của ông ngoại nhưng bị nước Pháp phản bội. Hí hí
Hình 1, Tổng thống Bokassa. Hình 2, Hoàng đế Bokassa đệ I.
Lan The Hoàng
Câu chuyện về số phận hai cô công chúa Bokassa gốc Việt, thời Việt Nam Cộng Hòa.
Tổng thống Bokassa tìm con
Vào năm 1972, Jean Bedel Bokassa, Tổng thống nước Cộng hòa Trung Phi, nhờ Bộ Ngoại giao Pháp tìm kiếm giùm đứa con lai, kết quả của mối tình giữa ông thời đi lính Lê dương tại Việt Nam với một cô gái ở Sài Gòn, mà giờ đây 19 năm sau, vốn không biết tiếng Việt, ông không còn nhớ gia đình cô ở đâu tại Việt Nam.
Những nhân viên có trách nhiệm thuộc Bộ Ngoại giao VNCH lúc ấy hoàn toàn không có căn cứ gì để tìm kiếm. Cuối cùng bí quá khi kiếm được một cô gái cũng lai da đen và cũng trạc 19 tuổi tên Baxi, con của bà Nguyễn Thị Thân aka Ba Thân ở Xóm Gà, Gia Định, đã giao cho Bộ Ngoại giao Pháp đưa sang Trung Phi, nhưng vì sợ lộ, họ không dám cho bà Ba Thân đi theo. Tổng thống Bokassa tổ chức một tiệc mừng rất lớn để đón tiếp người con rơi gốc Việt.
Tin tức về việc Tổng thống Bokassa tìm được đứa con rơi được giới báo chí Sài Gòn đưa tin trang trọng. Không lâu sau đó, một người khách tới tòa soạn báo Trắng Đen xin gặp ông chủ nhiệm Việt Định Phương, người khách tự giới thiệu mình là cậu ruột của cô gái lai da đen tên Nguyễn Thị Martine mới là đứa con thật của vị tổng thống Trung Phi. Với sự nhạy bén trong nghề làm báo, ông Việt Định Phương phân công một dàn phóng viên hùng hậu vào cuộc. Câu chuyện tình yêu của anh lính lê dương Bokassa và cô thôn nữ Nguyễn Thị Huệ được các phóng viên thể hiện thành loạt điều tra nhiều kỳ liên tiếp trên báo. Số lượng phát hành của tờ Trắng Đen tăng lên vùn vụt tới 80.000 số/ngày, trở thành tờ báo có số lượng phát hành lớn nhất Sài Gòn.
Hí hí, Chuyện tình anh lính và cô gánh nước.
Jean Bedel Bokassa đăng lính Lê dương năm 18 tuổi, khi đó Trung Phi còn là thuộc địa của Pháp. Bokassa trong đội quân lê dương có mặt tại nhiều quốc gia trước khi đến Việt Nam vào năm 1953, lúc ấy ông 32 tuổi, mang lon trung sĩ nhất đơn vị đóng tại Chánh Hưng, Sài Gòn (quận 8 bây giờ). Có thời gian Bokassa được tăng cường về Biên Hòa làm nhiệm vụ gác cầu ở Cù Lao Phố (cầu Gành). Hồi đó, những làng mạc xa xôi hẻo lánh, người dân rất sợ các toán quân “Tây đen”, phụ nữ không may gặp họ trên đường họ hành quân là coi như hết thời...!? Hí hí.
Nhưng ở giữa thành phố hay những nơi thị tứ đông đúc thì dân chúng không sợ đám lính đánh thuê này. Những ông lính “Tây đen” có nhiệm vụ canh gác cầu Gành tại Cù lao Phố không dám giở thói côn đồ mà ngược lại, lại có vẻ dễ mến. Hồi đó, ở gần cầu Gành có một máy nước công cộng để dân chúng trong vùng đến gánh về dùng. Trong xóm gần cầu có cô gái nghèo nhưng xinh xắn tên là Nguyễn Thị Huệ, chuyên gánh nước mướn cho các gia đình, hết sức cực nhọc, hí hí.
Sau giờ gác cầu, theo bản năng đàn ông Bokassa thường la cà đến bên chiếc phông-tên nước công cộng đó để tán gái. Các cô sen khác thấy Bokassa tới thì trốn biệt không dám đến gần. Lúc đầu, cô Huệ cũng trốn, nhưng sau đó vì chén cơm manh áo, hí hí, cô đành liều, cứ đến gánh nước... Anh lính lê dương không làm gì cả, đã vậy lại còn giúp cô hứng nước và tập tành nói tiếng Việt nghe rất tức cười, dần dà những cử chỉ ngô nghê, vụng về của anh lính da đen làm cho cô Huệ thấy có cảm tình, rồi cô dạy cho Bokassa nói tiếng Việt... Hí hí, cô không còn cảm thấy ngại ngùng mỗi khi đối diện với anh lính Phi châu này nữa, mà những lúc rỗi việc cô còn trốn đi gặp anh. Lương của lính Pháp tương đối rất khá, Bokassa cũng biết cách lấy lòng phụ nữ, lúc thì anh mua tặng cô xấp vải, chiếc khăn, lúc thì chai dầu thơm, có khi anh còn cho cô cả tiền nữa, số tiền mà cô phải gánh nước oằn lưng cả tuần mới có thể có được. Hí hí, hai bên dần dần yêu nhau, những ngày cuối tuần Bokassa rủ cô Huệ về Sài Gòn chơi… hí hí.
Kết quả của mối tình Phi-Việt đó là cô Huệ mang thai. Ngày ấy con gái có bầu với lính Phi là chuyện không hay ho gì, cha cô không chịu nổi lời đàm tiếu, đánh cô một trận rồi bỏ nhà ra đi. Mẹ cô nước mắt lưng tròng, bỏ thì thương vương thì tội, cuối cùng cùng cũng không thể giữ cô ở nhà... Bokassa đưa người tình nhỏ về Tân Thuận Đông, Nhà Bè, nơi đơn vị anh đóng quân gần cầu Tân Thuận. Anh thuê nhà cho người yêu ở, hai người sống với nhau như vợ chồng... Hí hí
Đến ngày đơn vị của Bokassa được lệnh về Pháp, anh trao tất cả số tiền dành dụm được cho vợ và dặn ít nữa nếu sinh con trai thì đặt tên là Martin, con gái thì Martine, sau này nếu có dịp anh sẽ sang Việt Nam tìm hai mẹ con, cô Huệ khóc hết nước mắt… hí hí chia tay...
Cô “lọ lem” bốc vác
Sau cuộc chia tay, Huệ sống lủi thủi một mình trong căn nhà thuê, rồi cô sinh đứa con gái và đặt tên là Nguyễn Thị Martine theo họ mẹ, vì không có hôn thú nên không thể khai sinh theo họ cha. Số tiền Bokassa để lại cũng không còn được bao nhiêu. Hết tiền, lại có con nhỏ, đời sống túng quẫn, cô quyết định bế con về sống với mẹ ở Cù lao Phố như cũ.
Thời gian này hoàn cảnh hai mẹ con cô Huệ hết sức bi đát. Cô phải thức khuya dậy sớm, làm đủ mọi việc để có tiền nuôi con. Nơi ăn ở cho bé Martine hoàn toàn không ổn định. Cô đi làm ở đâu thì đem con đi theo, khi về Gia Định, lúc xuống Thủ Đức, có lần cô phải bồng Martine xuống Sa Đéc ở nhờ nhà người bà con để làm ruộng. Cuối cùng cô về chợ Nhỏ Thủ Đức, sinh sống bằng nghề buôn bán rau cỏ lặt vặt.
Martine lớn lên. Mặc cảm về vấn đề “con lai”, nước da lai đen, cặp môi dầy, mái tóc xoăn tít… khác với mọi đứa trẻ khác khiến cô bé trở thành ít nói, không dám cởi mở với ai. Cô làm đủ thứ việc để phụ giúp mẹ, từ bán báo, bán đậu phọng rang đến bán bánh mì, trà đá, dù vất vả thế nào cô cũng cố gắng chịu đựng, mẹ con rau cháo qua ngày. Nói chung, Martine là một đứa trẻ ngoan ngoãn!
Năm 1971, Martine 18 tuổi, cô xin vào làm công nhân khuân vác xi-măng trong Nhà máy xi-măng Hà Tiên Thủ Đức, giòng đời cứ thế lặng lẽ trôi cho đến một ngày... cuối năm 1972, một hôm, trong khi đang vác bao xi-măng chuyển ra kho, người cậu ruột đến tìm Martine, ông nói: “Cháu xin phép về ngay có công chuyện. Có mấy ông nhà báo muốn gặp để hỏi gì đó. Mấy ổng định can thiệp cho cháu được gặp cha cháu…”. Cuộc đời cô gái Martine thay đổi từ đó.
Tổng thống Bokassa nhận con
Việc chuyển hồ sơ Martine qua cho tổng thống Bokassa được đặc phái viên Trắng Đen ở Paris thực hiện.
Hồ sơ, hình ảnh của bà Huệ và Martine gởi đi được TT Bokassa công nhận đúng chính ông và bà Huệ là người trong hình. Thế là hai công điện được gửi cho chính phủ VNCH (dưới thời của Tổng thống Nguyễn Văn Thiệu) và báo Trắng Đen. Đại diện của tổng thống Trung Phi tới Sài Gòn để xúc tiến việc đưa Martine sang đất nước của cha. Chính quyền và Bộ Ngoai giao VNCH bị “hố hàng” vì chuyện đã lừa dối, đưa cô con lai giả sang. Nhật báo Trắng Đen thành công vang dội, số bán tăng vọt khủng hí hí!
Một đại diện cao cấp của Cộng hòa Trung Phi sang Việt Nam hướng dẫn phái đoàn đưa Martine qua gặp cha. Phái đoàn được thành lập gồm 5 người: Vợ chồng ông bà Việt Định Phương chủ nhiệm báo Trắng Đen, bà Nguyễn Thị Huệ, cô Martine, và một tùy viên sứ quán Pháp vừa đại diện cho Bộ Ngoại giao Pháp vừa làm thông dịch viên.
Tổng thống Trung Phi tiếp phái đoàn trọng thị, rất vui mừng đón nhận Martine và bà Huệ. Martine ở lại làm công chúa, bà Huệ trở về Việt Nam vì bà đã có chồng khác, riêng cô Baxi thì được ông nhận làm con nuôi. Sau khi về nước, bà Huệ được Tổng thống Bokassa trợ cấp mỗi tháng 200,000$, lãnh tại Pháp Á ngân hàng Sài Gòn. Số tiền nầy tương đương với khoảng 5 lượng vàng vào thời đó. Hí hí
Năm 1973, Tổng thống Bokassa công bố mở hội kén rể, chọn chồng cho con gái ruột là Martine và con gái nuôi là Baxi. Buổi lễ được tổ chức long trọng tại dinh thự quốc gia, với sự tham dự của lãnh đạo các cơ quan chính phủ. Hàng trăm thanh niên Trung Phi ghi tên tham dự. Hí hí
Kết quả, hai thanh niên được chọn là bác sĩ quân y Jean-Bruno Dévéavode làm chồng Martine, đại úy sỹ quan cận vệ Fidel Obrou, làm chồng Baxi. Sau đó, một đám cưới được tổ chức linh đình cũng tại dinh thự quốc gia.
Martine Bokassa sanh được 3 con: con trai tên Jean-Barthélémy Bokassa Dévéavode (thường được gọi tắt là JBB), hai con gái tên Marie Catherine Bokassa Dévéavode và Marie-Jeanne Bokassa Dévéavode.
Baxi cũng sanh được một con trai-như sau này tiết lộ-bị chính bác sĩ quân y Jean-Bruno Dévéavode chích thuốc độc giết chết sau khi ra đời mới hai tuần lễ.
Số phận thương tâm của Baxi
Người biết rõ Baxi không phải là con của Bokassa chính là mẹ cô, bà Ba Thân ở Xóm Gà Gia Định, vì bà không có liên quan gì với Bokassa. Baxi chỉ là con mồi được các nhân viên Bộ Ngoại giao lúc đó đưa ra để gỡ thế bí. Tuy nhiên, từ một đứa con lai thuộc một gia đình nghèo khó, cô được Tổng thống Bokassa nhận làm con nuôi rồi cũng trở thành một công chúa, sống trong cảnh giàu sang được một thời gian sau đó số phận hết sức bi đát.
Năm 1976, chồng của Baxi là đại úy Fidel Obrou, chỉ huy trưởng đội quân bảo vệ hoàng cung đã tham dự vào âm mưu lật đổ Bokassa, thất bại và bị Bokassa xử tử.
Ngày chồng chết cũng là ngày Baxi sanh một đứa con trai, hai tuần sau, đứa bé bị bác sĩ quân y Jean-Bruno Dévéavode chồng của Martine Bokassa giết chết theo lệnh của Bokassa, bằng cách chích một mũi thuốc độc.
Đúng một năm sau ngày chồng bị xử tử, Baxi được Bokassa cho phép trở về Việt Nam, trên đường ra phi trường vì biết cô có nhiều tiền, nữ trang mang theo nên cô bị hai cận vệ của Bokassa bóp cổ, giết chết để cướp của và phi tang thi thể ở một nơi nào đó trên đường ra phi trường. Cô hưởng vinh hoa phú quý được khoảng 7 năm!
Năm 1987, sau khi bị lật đổ mang ra xử án Bokassa đã khẳng định mình chưa bao giờ ra lệnh giết cô Baxi hay con cuả cô!
Số phận của Martine Bokassa
Ngày 21-9-1979, Pháp giật dây cho David Dakco tổ chức lật đổ “Hoàng Đế Bokassa Đệ nhất” và buộc ông phải sống lưu vong tại Côte d’Ivoire. Chồng của Martine tức bác sĩ quân y Jean-Bruno Dévéavode lần này bị David Dakco ra lệnh xử tử về tội đã “theo lệnh” Bokassa, giết chết con của “Anh hùng Fidel Obrou”-người đã chống Bokassa và bị giết chết, tức là đại úy Fidel Obrou chồng của Baxi-và thuộc gia đình có nhiều tội ác. Martine và 3 đứa con may mắn trốn thoát qua Pháp, sống trong lâu đài của họ là Hardricourt. Bà Huệ mẹ của Martine ở Việt Nam sau này được Martine bảo lãnh sang Pháp sống với con và các cháu.
Martine thấy cái họ Dévéavode của chồng xui xẻo quá nên xin đổi tên mới là Martine Kota. Hiện nay cô làm chủ hai nhà hàng rất lớn, một ở Paris và một ở đảo Corse do người con gái lớn đã lấy chồng ở đấy trông coi. Con trai của Martine tên là Jean-Barthélémy Dévéavode, sinh ngày 30-8-1974 tại Bangui, hiện đang sống tại Pháp. Anh ta biết nói tiếng Việt và viết cuốn sách tiếng Anh có tựa đề là The Diamonds of Treasons (Những viên kim cương của bội phản) kể về những tính nết tốt của ông ngoại nhưng bị nước Pháp phản bội. Hí hí
Hình 1, Tổng thống Bokassa. Hình 2, Hoàng đế Bokassa đệ I.
Lan The Hoàng
Sửa bởi Luciferlady: 30/01/2016 - 23:16
#54
Gửi vào 16/02/2016 - 14:22
có mỗi tấm hình mà phóng bút được luôn. BẢO VỆ GÁI LÀNG SẴN SÀNG ĐỔ MÁU
Bàn về văn hóa Làng.
Người Bắc Kỳ hay hoài niệm về cây đa, bến nước, sân đình, và lũy tre xanh..
Anh chị có thấy, dân Bắc rất thích làm mọi thứ từ cây tre ko?
Tre là loại mọc thành lũy, như 1 bức tường thành, người Bắc Kỳ thần thánh trồng quanh làng, họ tự biến làng họ thành 1 sơn - trại. Bên trong hoàn toàn vô pháp vô thiên.
Hẳn anh chị đã nghe câu : " Phép vua thua lệ làng?".
Vào tán gái hay trộm chó đều có thể bị đánh chết. Năm ngoái, cả làng ký tên nhận tội đánh chết anh trộm chó, giờ luật phán vẫn chưa làm gì được họ.
Lỗi này một phần của nhà Trần. Chính thị Trần Thủ Độ, 1 người gốc Phúc Kiến. Ông ta lo sợ sự nổi dậy của số đông, bèn đặt ra quy định khoanh vùng các làng ở nông thôn, tạo ra sự ngăn cách từng làng.
Thế là mỗi làng Bắc Kỳ thành 1 quốc gia riêng, không cần đô thị, không có thương mại, tự trồng lúa nấu diệu, nuôi gà, chặt tre tự làm nhà làm chõng, tự chữa bệnh bằng lá lẩu, tự đẻ cắt rốn bằng liền cùn, tự nhổ răng ném qua mái nhà..... tiền tệ là không cần thiết.
Họ tự giam mình trong khuôn viên hẹp tầm mắt chưa bao giờ qua được lũy tre làng. Tự đặt ra luật pháp được gọi bằng câu hoa mĩ : “Lệ làng”, tức gái nhỡ chửa hoang thì gọt đầu bôi vôi vv..
Đây chính là nền tảng của 1 xã hội vô pháp vô thiên.
Cho tới bây giờ, vẫn có những cụ già cả đời chưa từng bước chân ra khỏi làng, nhưng rượu rồi thì rung đùi phán như bố đời cái gì cũng thánh... họ hay dạy con gái : “Lấy ruộng giữa đồng lấy chồng giữa làng “.
“ Làng” ở đây nghĩa là làng mình.
Hay nhà thơ Nguyễn Bính với câu thơ nổi tiếng khi gái làng ăn mặc tân thời mà ko phải áo lụa sồi, dây lưng đũi và quần nái đen:
Hoa chanh nở giữa vườn chanh
Thày bu mình với chúng mình chân quê..
Tóm lại họ sợ sự thay đổi.
Đàn bà thậm chí không cần tên, hồi bà tôi thăng thiên anh tôi hỏi mày biết bà tên gì không thì nhận ra chưa từng ai gọi tên bà, liền bà trong làng hồi bé được gọi là cái hĩm cái gái cái tý vv, lấy chồng được gọi theo tên chồng... có những bà già trong làng như bà tôi chỉ biết tên khi họ chết.
Và gái làng chỉ đc lấy trai làng, dẫn đến hôn nhân cận huyết. Gì chứ trai làng chỉ lấy gái làng, rồi đẻ con trong làng, thì vài đời là có họ với nhau tuốt tuột.
Như vậy người Bắc kỳ, với văn hóa thôn làng, họ tự giam mình vào nhà tù mà bức tường chính là lũy tre làng, từ chối mọi thứ tiến bộ khác, trí óc chậm phát triển như những bộ lạc trong rừng thẳm.
Họ quen với nghèo, ghét giàu, họ nhút nhát và thiếu tự tin khi đi đâu xa xa, luôn nhớ nhà, và trở lên hung hãn bất thường khi có số đông cùng hội…
… Hoặc về làng mình, nơi sau lũy tre làng toàn họ hàng dây tơ rễ má.
( bài biên sử dụng tham luận của :
Hình bộ thượng thư trại SUV
Sử bộ thừa biện trại SUV
và trùm lên tất cả là kim chỉ nam của An Hoàng Trung Tướng lừng danh )
Xin nhà :
Năm mới anh em lãnh tụ mừng tuổi tôi cái nhà đầu hồi xơn xanh xi xổm bồn tắm men màu dây lưng đũi, tôi hiến anh em kế độc hehe thu mẹ nó hết ruộng của bọn bần nông đi là chúng nó phải tỏa ra khắp nơi kiếm ăn, thế là hết ngu lười láo.
Nguyen Quang
#55
Gửi vào 16/02/2016 - 16:53
Luciferlady, on 16/02/2016 - 14:22, said:
có mỗi tấm hình mà phóng bút được luôn. BẢO VỆ GÁI LÀNG SẴN SÀNG ĐỔ MÁU
Bàn về văn hóa Làng.
Người Bắc Kỳ hay hoài niệm về cây đa, bến nước, sân đình, và lũy tre xanh..
Anh chị có thấy, dân Bắc rất thích làm mọi thứ từ cây tre ko?
Tre là loại mọc thành lũy, như 1 bức tường thành, người Bắc Kỳ thần thánh trồng quanh làng, họ tự biến làng họ thành 1 sơn - trại. Bên trong hoàn toàn vô pháp vô thiên.
Hẳn anh chị đã nghe câu : " Phép vua thua lệ làng?".
Vào tán gái hay trộm chó đều có thể bị đánh chết. Năm ngoái, cả làng ký tên nhận tội đánh chết anh trộm chó, giờ luật phán vẫn chưa làm gì được họ.
Lỗi này một phần của nhà Trần. Chính thị Trần Thủ Độ, 1 người gốc Phúc Kiến. Ông ta lo sợ sự nổi dậy của số đông, bèn đặt ra quy định khoanh vùng các làng ở nông thôn, tạo ra sự ngăn cách từng làng.
Thế là mỗi làng Bắc Kỳ thành 1 quốc gia riêng, không cần đô thị, không có thương mại, tự trồng lúa nấu diệu, nuôi gà, chặt tre tự làm nhà làm chõng, tự chữa bệnh bằng lá lẩu, tự đẻ cắt rốn bằng liền cùn, tự nhổ răng ném qua mái nhà..... tiền tệ là không cần thiết.
Họ tự giam mình trong khuôn viên hẹp tầm mắt chưa bao giờ qua được lũy tre làng. Tự đặt ra luật pháp được gọi bằng câu hoa mĩ : “Lệ làng”, tức gái nhỡ chửa hoang thì gọt đầu bôi vôi vv..
Đây chính là nền tảng của 1 xã hội vô pháp vô thiên.
Cho tới bây giờ, vẫn có những cụ già cả đời chưa từng bước chân ra khỏi làng, nhưng rượu rồi thì rung đùi phán như bố đời cái gì cũng thánh... họ hay dạy con gái : “Lấy ruộng giữa đồng lấy chồng giữa làng “.
“ Làng” ở đây nghĩa là làng mình.
Hay nhà thơ Nguyễn Bính với câu thơ nổi tiếng khi gái làng ăn mặc tân thời mà ko phải áo lụa sồi, dây lưng đũi và quần nái đen:
Hoa chanh nở giữa vườn chanh
Thày bu mình với chúng mình chân quê..
Tóm lại họ sợ sự thay đổi.
Đàn bà thậm chí không cần tên, hồi bà tôi thăng thiên anh tôi hỏi mày biết bà tên gì không thì nhận ra chưa từng ai gọi tên bà, liền bà trong làng hồi bé được gọi là cái hĩm cái gái cái tý vv, lấy chồng được gọi theo tên chồng... có những bà già trong làng như bà tôi chỉ biết tên khi họ chết.
Và gái làng chỉ đc lấy trai làng, dẫn đến hôn nhân cận huyết. Gì chứ trai làng chỉ lấy gái làng, rồi đẻ con trong làng, thì vài đời là có họ với nhau tuốt tuột.
Như vậy người Bắc kỳ, với văn hóa thôn làng, họ tự giam mình vào nhà tù mà bức tường chính là lũy tre làng, từ chối mọi thứ tiến bộ khác, trí óc chậm phát triển như những bộ lạc trong rừng thẳm.
Họ quen với nghèo, ghét giàu, họ nhút nhát và thiếu tự tin khi đi đâu xa xa, luôn nhớ nhà, và trở lên hung hãn bất thường khi có số đông cùng hội…
… Hoặc về làng mình, nơi sau lũy tre làng toàn họ hàng dây tơ rễ má.
( bài biên sử dụng tham luận của :
Hình bộ thượng thư trại SUV
Sử bộ thừa biện trại SUV
và trùm lên tất cả là kim chỉ nam của An Hoàng Trung Tướng lừng danh )
Xin nhà :
Năm mới anh em lãnh tụ mừng tuổi tôi cái nhà đầu hồi xơn xanh xi xổm bồn tắm men màu dây lưng đũi, tôi hiến anh em kế độc hehe thu mẹ nó hết ruộng của bọn bần nông đi là chúng nó phải tỏa ra khắp nơi kiếm ăn, thế là hết ngu lười láo.
Nguyen Quang
Cám ơn bạn đã đăng tải một bài viết hấp dẫn,nhưng tác giả của nó không phải là "người âm phủ " thì cũng là loại "sống trong chậu úp,thiếu ánh nắng mặt trời.
Mấy năm trước có một cuốn " Những thói hư tật xấu của người Việt - nhiều tác giả " nhưng viết như vậy thì cũng chỉ là "gãi ngứa !
Tôi không hiểu lắm từ "Bắc Kỳ " trong đầu kẻ viết bài có ý nghĩa thế nào,nhưng bạn thử bỏ công một đêm đến khu Cầu Giấy " Bắc Kỳ " để "mục sở thị " cách "gái Nam Kỳ " kiếm ăn ở đây thì sẽ có cách nhìn "thực tế " hơn !
#56
Gửi vào 16/02/2016 - 22:56
@Lutuannghia
bạn có đọc từ trang 1 không? Bạn k thấy từ trang 1 đến giờ mình tự biên tự diễn, mình cũng ghi rất rõ là chỉ copy và paste, k thầu việc tranh luận đúng sai để nâng cao quan điểm. Bạn thích thì đọc chơi, k thích thì lướt. Đàn ông nhỏ mọn, lại đá giò lái sang gái Nam kì làm ếch gì? Sao cả diễn đàn này cả 1k người, k ai bức xúc, bởi vì họ nhìn sự việc này góc khác. Với mình đọc vui, cười phát xong, sao lại đứng góc của mình phán xét việc người khác? Đã vậy còn mắc lỗi biện luận.
Bắc kì thì đã sao? Người Việt ăn cắp thì đã sao. Dám lôi luôn bầu đoàn nhục quốc thể dùm chắc.
Người viết bài này là người bắc 1oo/1000. Họ k ngại bạn ngại dùm chắc???
bạn có đọc từ trang 1 không? Bạn k thấy từ trang 1 đến giờ mình tự biên tự diễn, mình cũng ghi rất rõ là chỉ copy và paste, k thầu việc tranh luận đúng sai để nâng cao quan điểm. Bạn thích thì đọc chơi, k thích thì lướt. Đàn ông nhỏ mọn, lại đá giò lái sang gái Nam kì làm ếch gì? Sao cả diễn đàn này cả 1k người, k ai bức xúc, bởi vì họ nhìn sự việc này góc khác. Với mình đọc vui, cười phát xong, sao lại đứng góc của mình phán xét việc người khác? Đã vậy còn mắc lỗi biện luận.
Bắc kì thì đã sao? Người Việt ăn cắp thì đã sao. Dám lôi luôn bầu đoàn nhục quốc thể dùm chắc.
Người viết bài này là người bắc 1oo/1000. Họ k ngại bạn ngại dùm chắc???
Thanked by 1 Member:
|
|
#57
Gửi vào 17/02/2016 - 07:03
Luciferlady, on 16/02/2016 - 22:56, said:
@Lutuannghia
bạn có đọc từ trang 1 không? Bạn k thấy từ trang 1 đến giờ mình tự biên tự diễn, mình cũng ghi rất rõ là chỉ copy và paste, k thầu việc tranh luận đúng sai để nâng cao quan điểm. Bạn thích thì đọc chơi, k thích thì lướt. Đàn ông nhỏ mọn, lại đá giò lái sang gái Nam kì làm ếch gì? Sao cả diễn đàn này cả 1k người, k ai bức xúc, bởi vì họ nhìn sự việc này góc khác. Với mình đọc vui, cười phát xong, sao lại đứng góc của mình phán xét việc người khác? Đã vậy còn mắc lỗi biện luận.
Bắc kì thì đã sao? Người Việt ăn cắp thì đã sao. Dám lôi luôn bầu đoàn nhục quốc thể dùm chắc.
Người viết bài này là người bắc 1oo/1000. Họ k ngại bạn ngại dùm chắc???
bạn có đọc từ trang 1 không? Bạn k thấy từ trang 1 đến giờ mình tự biên tự diễn, mình cũng ghi rất rõ là chỉ copy và paste, k thầu việc tranh luận đúng sai để nâng cao quan điểm. Bạn thích thì đọc chơi, k thích thì lướt. Đàn ông nhỏ mọn, lại đá giò lái sang gái Nam kì làm ếch gì? Sao cả diễn đàn này cả 1k người, k ai bức xúc, bởi vì họ nhìn sự việc này góc khác. Với mình đọc vui, cười phát xong, sao lại đứng góc của mình phán xét việc người khác? Đã vậy còn mắc lỗi biện luận.
Bắc kì thì đã sao? Người Việt ăn cắp thì đã sao. Dám lôi luôn bầu đoàn nhục quốc thể dùm chắc.
Người viết bài này là người bắc 1oo/1000. Họ k ngại bạn ngại dùm chắc???
Bạn chưa đọc kĩ bài của tôi mà đã qui kết "đàn ông nhỏ mọn" . Lời nói của người say đâu phải do rượu.
Sở thích của bạn khá lạ,bạn đăng tải cả những bài viết với tiêu đề:
"Tự bóp dái"
Thì cũng chịu thua luôn ! Hèn chi mà bạn phải van nài Cụ Tân :" đừng ban nick của con " chỉ để được cop những bài của kẻ m*t d*y vô văn hoá như vậy !
Thôi chào bạn !
#58
Gửi vào 17/02/2016 - 10:27
@Lutuannghia
Việc mình nói với bác Tân là câu nói đùa. Bạn đưa mình từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác. Sao lại có thể k phân biệt đc giữa đùa và năn nỉ nhỉ. Nếu những bài 'vớ vẩn' này có vấn đề ( đúng là có vấn đề thật x đùa ), việc đầu tiên mình sẽ được nhắc nhở, sau đó sẽ bị treo bút trong vòng bao lâu tùy tâm trạng admin và mod chia ở thì hiện tại. Mời đọc qui định diễn đàn tvls
Mình còn đọc rất nhiều bài ' bắc kì chó' kinh điển, nếu bạn còn ngại nữa, thì 1 cmt kế tiếp của bạn sẽ là 1 bài bkc mình post,muốn không? mời bạn.
Bạn cho rằng mình k nhỏ mọn sao ngồi vạch lá tìm sâu làm gì? Phàm kẻ tiểu nhân thì thích xét đoán người khác, k ai được đánh giá mình chăng?
Ngồi ghi mấy dòng này thấy cực kì vô vị. Hi vọng k có dịp hầu chuyện cùng bạn trong cái topic Bất thường này nữa.
Việc mình nói với bác Tân là câu nói đùa. Bạn đưa mình từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác. Sao lại có thể k phân biệt đc giữa đùa và năn nỉ nhỉ. Nếu những bài 'vớ vẩn' này có vấn đề ( đúng là có vấn đề thật x đùa ), việc đầu tiên mình sẽ được nhắc nhở, sau đó sẽ bị treo bút trong vòng bao lâu tùy tâm trạng admin và mod chia ở thì hiện tại. Mời đọc qui định diễn đàn tvls
Mình còn đọc rất nhiều bài ' bắc kì chó' kinh điển, nếu bạn còn ngại nữa, thì 1 cmt kế tiếp của bạn sẽ là 1 bài bkc mình post,muốn không? mời bạn.
Bạn cho rằng mình k nhỏ mọn sao ngồi vạch lá tìm sâu làm gì? Phàm kẻ tiểu nhân thì thích xét đoán người khác, k ai được đánh giá mình chăng?
Ngồi ghi mấy dòng này thấy cực kì vô vị. Hi vọng k có dịp hầu chuyện cùng bạn trong cái topic Bất thường này nữa.
Thanked by 1 Member:
|
|
#59
Gửi vào 17/02/2016 - 10:47
@Luciferlady: bạn đọc cho kĩ nhé,sự cảnh giác của tôi không thừa đúng không ?
(Trích )
dạ, cám ơn bác đã dành thời gian trả lời cho con. Vì khả năng con đọc tử vi mới mấy tháng, mà cũng k biết hỏi ai, hôm nay tự nhiên vào lại diễn đàn đọc thì thấy bác có nói là khi xem tử vi thì bác có xem lại tư chất đạo đức trước khi nói, con thì k có gì tự hào ngoài việc cố gắng sống tử tế, nên mạo muội gửi sms hỏi bác, may mắn là được bác trả lời.
( Hết trích )
Bạn học sư phạm,đi dạy người khác,nên trung thực với lòng mình. Dù là mạng ảo nhưng người viết là thật!
Đáng sợ cho lòng người !
#60
Gửi vào 17/02/2016 - 12:08
@Lutuannghia
thì sao? thì ra bạn là nick Vongkiep, và ngoài bạn ra mình từng inbox mấy bác trong diễn đàn xác định giờ sinh. Mình k cảm thấy xấu hổ về việc đó, nhưng mình cho rằng public sms trong private message là sự đáng khinh, mặc dù việc bạn public đó k ảnh hưởng gì đến mình. Bạn biết vì sao mình k post lá số lên diễn đàn để hỏi mấy bác không? Vì mình sợ những loại người như bạn, khi biết được lá số của mình sẽ dùng nó để tấn công dưới thắt lưng mình, đó là việc mình k muốn. Nhưng đúng là tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa hahaha. K ngờ có ngày mình nhìn lầm người để hỏi, nhưng k sao, hỏi 5 người, mà 1 người mình lọt hố thì coi như lời vậy.
Việc đó chỉ cho thấy sự lùn của bạn. À trong sms mình có gọi bạn là bác, vì nghĩ bạn lớn tuổi, nhưng qua cách hành xử thế này thì xưng bạn cho mạch lạc.
Nếu mình mà đọc hết cmt của bác Hoa Cái về bạn thì nhất định mình sẽ k bao giờ inbox để hỏi. btw, mình tốt nghiệp Sư Phạm chính qui tại Sài Gòn, và chỉ dùng duy nhất 1 nick này để trao đổi. Bạn còn lời khuyên nào không?
Mình sẽ k post bkc.
thì sao? thì ra bạn là nick Vongkiep, và ngoài bạn ra mình từng inbox mấy bác trong diễn đàn xác định giờ sinh. Mình k cảm thấy xấu hổ về việc đó, nhưng mình cho rằng public sms trong private message là sự đáng khinh, mặc dù việc bạn public đó k ảnh hưởng gì đến mình. Bạn biết vì sao mình k post lá số lên diễn đàn để hỏi mấy bác không? Vì mình sợ những loại người như bạn, khi biết được lá số của mình sẽ dùng nó để tấn công dưới thắt lưng mình, đó là việc mình k muốn. Nhưng đúng là tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa hahaha. K ngờ có ngày mình nhìn lầm người để hỏi, nhưng k sao, hỏi 5 người, mà 1 người mình lọt hố thì coi như lời vậy.
Việc đó chỉ cho thấy sự lùn của bạn. À trong sms mình có gọi bạn là bác, vì nghĩ bạn lớn tuổi, nhưng qua cách hành xử thế này thì xưng bạn cho mạch lạc.
Nếu mình mà đọc hết cmt của bác Hoa Cái về bạn thì nhất định mình sẽ k bao giờ inbox để hỏi. btw, mình tốt nghiệp Sư Phạm chính qui tại Sài Gòn, và chỉ dùng duy nhất 1 nick này để trao đổi. Bạn còn lời khuyên nào không?
Mình sẽ k post bkc.
Thanked by 1 Member:
|
|
Similar Topics
Chủ Đề | Name | Viết bởi | Thống kê | Bài Cuối | |
---|---|---|---|---|---|
![]() Vô thường của Vô thường |
Văn Hoá - Phong Tục - Tín Ngưỡng Dân Gian | iamthat |
|
![]() |
|
![]() Thiên đạo vô thường và ý nghĩa sâu sắc của nhân đạo |
Nguồn Sống Tươi Đẹp | Baokiemtrungma |
|
![]() |
|
![]() Điểm nhấn Hội nghị Thượng đỉnh: Trump đấu với Putin. Và MAGA có câu trả lời? |
Linh Tinh | FM_daubac |
|
![]() |
|
![]() Lá số Võ Văn Thưởng ?luận số ! |
Tử Vi | hoanglong_8 |
|
![]() |
|
![]() nghiệm lý những lá số bất thường kỳ dị nhất |
Linh Tinh | minhgiac |
|
![]() |
|
![]() Thương quan sinh tài cách |
Tử Bình | lethanhnhi |
|
![]() |
1 người đang đọc chủ đề này
0 Hội viên, 1 khách, 0 Hội viên ẩn
Liên kết nhanh
Tử Vi | Tử Bình | Kinh Dịch | Quái Tượng Huyền Cơ | Mai Hoa Dịch Số | Quỷ Cốc Toán Mệnh | Địa Lý Phong Thủy | Thái Ất - Lục Nhâm - Độn Giáp | Bát Tự Hà Lạc | Nhân Tướng Học | Mệnh Lý Tổng Quát | Bói Bài - Đoán Điềm - Giải Mộng - Số | Khoa Học Huyền Bí | Y Học Thường Thức | Văn Hoá - Phong Tục - Tín Ngưỡng Dân Gian | Thiên Văn - Lịch Pháp | Tử Vi Nghiệm Lý | TẠP CHÍ KHOA HỌC HUYỀN BÍ TRƯỚC 1975 |
Coi Tử Vi | Coi Tử Bình - Tứ Trụ | Coi Bát Tự Hà Lạc | Coi Địa Lý Phong Thủy | Coi Quỷ Cốc Toán Mệnh | Coi Nhân Tướng Mệnh | Nhờ Coi Quẻ | Nhờ Coi Ngày |
Bảo Trợ & Hoạt Động | Thông Báo | Báo Tin | Liên Lạc Ban Điều Hành | Góp Ý |
Ghi Danh Học | Lớp Học Tử Vi Đẩu Số | Lớp Học Phong Thủy & Dịch Lý | Hội viên chia sẻ Tài Liệu - Sách Vở | Sách Dịch Lý | Sách Tử Vi | Sách Tướng Học | Sách Phong Thuỷ | Sách Tam Thức | Sách Tử Bình - Bát Tự | Sách Huyền Thuật |
Linh Tinh | Gặp Gỡ - Giao Lưu | Giải Trí | Vườn Thơ | Vài Dòng Tản Mạn... | Nguồn Sống Tươi Đẹp | Trưng bày - Giới thiệu |
Trình ứng dụng hỗ trợ:
An Sao Tử Vi - Lấy Lá Số Tử Vi |
Quỷ Cốc Toán Mệnh |
Tử Bình Tứ Trụ - Lá số tử bình & Luận giải cơ bản |
Quẻ Mai Hoa Dịch Số |
Bát Tự Hà Lạc |
Thái Ât Thần Số |
Căn Duyên Tiền Định |
Cao Ly Đầu Hình |
Âm Lịch |
Xem Ngày |
Lịch Vạn Niên |
So Tuổi Vợ Chồng |
Bát Trạch |
Coi Tử Vi | Coi Tử Bình - Tứ Trụ | Coi Bát Tự Hà Lạc | Coi Địa Lý Phong Thủy | Coi Quỷ Cốc Toán Mệnh | Coi Nhân Tướng Mệnh | Nhờ Coi Quẻ | Nhờ Coi Ngày |
Bảo Trợ & Hoạt Động | Thông Báo | Báo Tin | Liên Lạc Ban Điều Hành | Góp Ý |
Ghi Danh Học | Lớp Học Tử Vi Đẩu Số | Lớp Học Phong Thủy & Dịch Lý | Hội viên chia sẻ Tài Liệu - Sách Vở | Sách Dịch Lý | Sách Tử Vi | Sách Tướng Học | Sách Phong Thuỷ | Sách Tam Thức | Sách Tử Bình - Bát Tự | Sách Huyền Thuật |
Linh Tinh | Gặp Gỡ - Giao Lưu | Giải Trí | Vườn Thơ | Vài Dòng Tản Mạn... | Nguồn Sống Tươi Đẹp | Trưng bày - Giới thiệu |
Trình ứng dụng hỗ trợ:












