Jump to content

Advertisements




Phụ nữ yêu thích Tử vi Lý Số


515 replies to this topic

#166 Thanh.Huong

    Hội viên

  • Hội Viên TVLS
  • PipPip
  • 665 Bài viết:
  • 1821 thanks

Gửi vào 06/10/2015 - 07:22

Vui lòng Đăng nhập hoặc Đăng ký hội viên để đọc nội dung đã ẩn

VoTraMy, on 05/10/2015 - 15:57, said:

Dụng kỳ tìm đến lưu niên
Kỷ nguyên định pháp 10 năm tam tài

Vui lòng Đăng nhập hoặc Đăng ký hội viên để đọc nội dung đã ẩn



Dĩ căn nguyên vi cùng thông chi cơ.

Lấy căn nguyên làm then chốt của cái sự cùng-thông.

Thanked by 2 Members:

#167 DuongTung

    Bát quái viên

  • Hội Viên TVLS
  • PipPipPip
  • 818 Bài viết:
  • 640 thanks

Gửi vào 06/10/2015 - 08:00

Nếu chơi Tử Vi thì chú ý phần đoán bệnh
Gốc bệnh Thiên Lương ở trong tỳ vị
Gốc bệnh Liêm Trinh nằm trong gan... thần trí
Gốc bệnh Tham Lang nằm ở Thận
Trong việc chẩn căn nguyên bệnh thì Tử Vi rất có giá trị
Tôi thường vào giờ Ngọ Dậu phát nóng chân tay. Vào giờ Mão ợ chua
Sau khi day tả túc tam lý trái. Bổ túc tam lý phải thì hết bệnh

Thanked by 1 Member:
Tok

#168 DuongTung

    Bát quái viên

  • Hội Viên TVLS
  • PipPipPip
  • 818 Bài viết:
  • 640 thanks

Gửi vào 06/10/2015 - 08:09

Gan chủ thông minh nóng giận là nơi cư trú của hồn
Nam nhân Cơ ngộ kình ắt gân yếu. Gân tổn
Có thể qua đó giải thích tại sao lá số Hạng Võ lại là Thiên Cơ thủ mệnh
Khi gặp Hỏa. Cơn giận đó rất đáng sợ
Hãy đem kiến thức y học về tạng can gắncho Thiên Cơ thì thấy trùng khớp
14 chính tinh. Thì có lục phủ ngũ tạng và trung khu thần kinh nằm trong đó

#169 DuongTung

    Bát quái viên

  • Hội Viên TVLS
  • PipPipPip
  • 818 Bài viết:
  • 640 thanks

Gửi vào 06/10/2015 - 08:48

Lão Tử viết: Tính mệnh song tu
Cái nội tạng của con người tạo ra cái tính nết. Cái số nó khiến cái tạng. Cái tạng nó khiến cái tính
Thằng thận nó khiến thằng kia. Thằng kia nó làm việc nọ....
Tử Vi dễ chém khó tinh
Trong đó bao la chứa huyền cơ về luyện đan thuật

#170 DuongTung

    Bát quái viên

  • Hội Viên TVLS
  • PipPipPip
  • 818 Bài viết:
  • 640 thanks

Gửi vào 06/10/2015 - 08:56

Ma y viết: trai sờ đầu gái sờ đít
Thầy giỏi không nhận trò ngu
Thằng học trò duy nhất đầu nó ót nổi vuông to như mu rùa Hồ Gươm. Mình dạy nó hay học nó cũng ko rõ
Thầy ót phẳng mới có trò đầu quả muỗm...
Đúng là.... ko ai đánh thuế thằng nói phét

#171 Thanks

    Hội viên

  • Hội Viên TVLS
  • Pip
  • 209 Bài viết:
  • 336 thanks

Gửi vào 06/10/2015 - 10:03

Vui lòng Đăng nhập hoặc Đăng ký hội viên để đọc nội dung đã ẩn

DuongTung, on 06/10/2015 - 00:47, said:

Tam muội hỏa thiêu đốt nát tâm can
Vội mau bấm quyết ngón áp út tức chủ tam tiêu kinh mà trục ra
Lại nói Thái Thượng Lão quân giam Ngộ không trong lò bát quái mà vì sao Ngộ Không thoát chết trong cung Tốn?

Chắc gõ nhầm chữ "thủ" thành "chủ", đầy đủ là thủ thiếu dương tam tiêu kinh.

Vui lòng Đăng nhập hoặc Đăng ký hội viên để đọc nội dung đã ẩn

DuongTung, on 06/10/2015 - 08:00, said:

Nếu chơi Tử Vi thì chú ý phần đoán bệnh
Gốc bệnh Thiên Lương ở trong tỳ vị
Gốc bệnh Liêm Trinh nằm trong gan... thần trí
Gốc bệnh Tham Lang nằm ở Thận
Trong việc chẩn căn nguyên bệnh thì Tử Vi rất có giá trị
Tôi thường vào giờ Ngọ Dậu phát nóng chân tay. Vào giờ Mão ợ chua
Sau khi day tả túc tam lý trái. Bổ túc tam lý phải thì hết bệnh

Vui lòng Đăng nhập hoặc Đăng ký hội viên để đọc nội dung đã ẩn



Túc tam lý thì bệnh gì chả chữa được.

Người Nhật chứng minh là cứ day bấm Hợp cốc, Túc tam lý thì nâng cao sức đề kháng, hệ miễn dịch hoạt động rất tốt, tế bào T tăng cao, HIV còn đỡ, có khi còn không cần uống ARV.

Thanked by 1 Member:

#172 DuongTung

    Bát quái viên

  • Hội Viên TVLS
  • PipPipPip
  • 818 Bài viết:
  • 640 thanks

Gửi vào 06/10/2015 - 11:38

Cho nên cứ bóp nhiều là nó mới khoẻ phải không Thanks
Không bóp ko ok

#173 DuongTung

    Bát quái viên

  • Hội Viên TVLS
  • PipPipPip
  • 818 Bài viết:
  • 640 thanks

Gửi vào 06/10/2015 - 20:49

Tại sao tôi hay nói tu hành:
Trên thế gian này.. con vật tu hành mà tiến hóa thành người. Con người từ chỉ biết đánh giết nhau mà tiến hóa tiếp tục thành văn hóa văn minh
Tu hành. Không phải là tránh đời hay bi quan mà là vượt từ cảnh giới thấp tiến hóa lên cao
Có ai buộc chúng ta phải tiến hóa đâu
Nhưng nếu ko tiến hóa ắt sẽ bị chìm xuống đáy và bỏ đi
Như người kia lọc bột. Bỏ sạn. Bỏ lớp bột đen. Cuối cùng chỉ lớp mịn mới dùng

#174 Vongkiep

    Bát quái viên

  • Hội Viên TVLS
  • PipPipPip
  • 840 Bài viết:
  • 738 thanks

Gửi vào 06/10/2015 - 21:20

Chúng ta gặp gỡ nhau qua mạng ảo nhưng người gõ những hàng chữ này là thật!

Kẻ học đạo chỉ nói lẽ thật dù sự thật có phũ phàng,còn hơn ru ngủ nhau bằng những lời sáo rỗng!

Cuộc vui nào rồi cũng đến lúc phải nói lời ly biệt

TKT xin cám ơn Cụ Tân,BĐH cùng toàn thể hội viên TVLS học thuật tăng tiến trong tình yêu thương đùm bọc,người đi trước dìu dăts kẻ đến sau chân tình thân ái!

Một lần cuối xin kính chúc Cụ Tân và BĐH cùng toàn thể hội viên diễn đàn TVLS an khang hạnh phúc !

Xin bái biệt !

Thanked by 1 Member:

#175 DuongTung

    Bát quái viên

  • Hội Viên TVLS
  • PipPipPip
  • 818 Bài viết:
  • 640 thanks

Gửi vào 06/10/2015 - 21:58

Bác Vong Kiếp à
Trong vận 9 của thất ngươn thì ko nói Mạng ảo nữa
Vũ trụ là khối thống nhất. Chấp đâu chết đấy ... tức chửi chết mịa chúng nó đi xong rồi xả như xả nước nhà vệ sinh
Chấp táo bón lắm hihi

#176 DuongTung

    Bát quái viên

  • Hội Viên TVLS
  • PipPipPip
  • 818 Bài viết:
  • 640 thanks

Gửi vào 06/10/2015 - 22:24

Tối xem phim mà rơi nước mắt
Bộ phim kể về 1 kẻ bách chiến bách thắng. Hắn bất hạnh nhưng yêu một cô gái. Cô này bỏ hắn đi nên hắn giết. Sau bị tử hình.Phim malaysia
Anh thấy con người yếu đuối đáng thương nhỏ nhoi và ích kỉ chưa
Họ giống kẻ què sống phải có cái nạng
Luôn phải bám vào cái gì đó
Thế nào là tự tại
Thế nào là tình yêu
Tôi thì hôm nay ở trong hoàng kim mai ở vỉa hè
Nay chúng khen mai chúng chửi như trò đùa
Quốc gia đại sự với việc đi vệ sinh tôi cũng chẳng biết cái nào quan trọng hơn
Gà tê gà tê pa ra gà tê pa ra săng gà tê bụt đì xóa ha

#177 DuongTung

    Bát quái viên

  • Hội Viên TVLS
  • PipPipPip
  • 818 Bài viết:
  • 640 thanks

Gửi vào 06/10/2015 - 22:37

Có lần một vị quan to alo tôi hỏi việc . Tôi thì đang trong nhà vệ sinh làm việc đại sự
Tôi hỏi: việc đại sự phải ko
Đúng
Việc này tai tiếng bốc mùi lắm
Chính xác!!
Đó... việc đại sự đó

#178 DuongTung

    Bát quái viên

  • Hội Viên TVLS
  • PipPipPip
  • 818 Bài viết:
  • 640 thanks

Gửi vào 07/10/2015 - 23:22

我一定回来
我把东西卖成现金马上回来
有很多事我只可以一个人承受。永远不可说出来。不可解释给你
可是你明白我都为了你而作...
这辈子我是命苦的人了。
阿珠。我永远不变

#179 Le.Dung

    Kiền viên

  • Hội Viên TVLS
  • PipPipPip
  • 1026 Bài viết:
  • 2634 thanks

Gửi vào 08/10/2015 - 06:55

Vui lòng Đăng nhập hoặc Đăng ký hội viên để đọc nội dung đã ẩn

NgocHoaVT, on 07/10/2015 - 23:02, said:

It seems to me that almost all our sadnesses are moments of tension, which we feel as paralysis because we no longer hear our astonished emotions living.

Because we are alone with the unfamiliar presence that has entered us; because everything we trust and are used to is for a moment taken away from us; because we stand in the midst of a transition where we cannot remain standing.

That is why the sadness passes: the new presence inside us, the presence that has been added, has entered our heart, has gone into its innermost chamber and is no longer even there, - is already in our bloodstream.

And we don't know what it was.

We could easily be made to believe that nothing happened, and yet we have changed, as a house that a guest has entered changes.

We can't say who has come, perhaps we will never know, but many signs indicate that the future enters us in this way in order to be transformed in us, long before it happens.

And that is why it is so important to be solitary and attentive when one is sad: because the seemingly uneventful and motionless moment when our future steps into us is so much closer to life than that other loud and accidental point of time when it happens to us as if from outside. The quieter we are, the more patient and open we are in our sadnesses, the more deeply and serenely the new presence can enter us, and the more we can make it our own, the more it becomes our fate.

Tôi thấy rằng nỗi buồn phần lớn là những phút giây căng thẳng mà chúng ta thấy tê liệt vì không còn nghe được những cảm xúc kinh ngạc của mình đang sống.

Bởi chúng ta đơn độc với sự hiện diện xa lạ đã bước vào mình; bởi mọi thứ ta tin tưởng và quen thuộc bị lấy mất trong chốc lát; bởi chúng ta đứng giữa sự dịch chuyển khiến ta không thể đứng yên.

Vì thế mà khi nỗi buồn qua đi: sự hiện diện mới bên trong, sự hiện diện được bổ sung, đã bước vào tim ta, bước vào căn phòng sâu nhất và thậm chí không còn ở đó - đã ở trong máu ta rồi.

Và ta không biết nó là gì.

Ta có thể dễ dàng tin rằng không có điều gì xảy ra, và dù vậy ta đã thay đổi, như một ngôi nhà thay đổi vì khách đã bước vào. Chúng ta không thể nói ai đã đến, có lẽ sẽ không bao giờ biết được, nhưng có nhiều dấu hiệu cho thấy tương lai đã bước vào ta theo cách này để có thể thay đổi trong ta từ rất lâu trước khi nó xảy ra. Và vì thế điều quan trọng là chúng ta cần ở một mình và chú tâm khi buồn: bởi khoảng khắc tưởng chừng như không biến cố và bất động mà tương lai tiến vào ta gần với cuộc đời hơn bất cứ thời điểm ồn ào ngẫu nhiên nào mà nó xảy ra từ bên ngoài. Ta càng lặng yên, ta càng kiên nhẫn và rộng mở trong nỗi buồn của mình, sự hiện diện mới càng tiến vào trầm lặng và sâu lắng, và nó càng thuộc về ta và trở thành vận mệnh của ta nhiều hơn.

Vui lòng Đăng nhập hoặc Đăng ký hội viên để đọc nội dung đã ẩn


Sửa bởi LeDungC52: 08/10/2015 - 06:58


Thanked by 6 Members:

#180 Le.Dung

    Kiền viên

  • Hội Viên TVLS
  • PipPipPip
  • 1026 Bài viết:
  • 2634 thanks

Gửi vào 08/10/2015 - 07:13


NGHIỆP CHƯỚNG KHỦNG KHIẾP CỦA SỰ ĐỐ KỴ

Một Hôm Bậc Tướng Quân Chánh Pháp đang đi khất thực ở thành Xá-Vệ, Ngài chợt thấy một đứa bé không một mảnh vải che thân, đang bới tìm vật thực trong đống rác như một con quỷ ăn bùn, thân hình ốm tong teo tựa que củi.


Tôn giả tự nghĩ:
"- Không biết nó là con ai? ở đâu? lại sống đời lang thang đói khổ không nhà không cửa như vậy?"

Khởi lòng từ mẫn đối với nó, Ngài gọi:
- Này con, hãy đến đây coi nào!


Ðứa bé nhìn thấy dung nghi trang nghiêm của Trưởng lão, sợ hãi, đứng khép nép một bên.
- Con sống ở làng nào? Cha mẹ con ở đâu?
- Thưa Ngài - đứa bé lễ phép nói - con không có nơi nương tựa. Cha mẹ con vì con, vì con là số đen nên đời sống quá khốn khổ. Hôm nọ, mẹ con trao cho con một cái bát, đẩy con vô chợ rồi trốn đi!


Tôn giả ân cần hỏi:
- Hiện giờ con có đói không? Con có muốn ăn chút gì không?
- Dạ, con đói, con luôn luôn đói!


Tôn giả ngồi xuống, mở bình bát - trong ấy chỉ có cái bánh - lấy cho đứa bé rồi nói:
- Con hãy ăn đi!


Ðứa bé sung sướng cầm cái bánh, cắn một miếng. Bất chợt một con chó đi ngang, đớp cái bánh rồi chạy mất. Ðứa bé nhìn theo, khóc tấm tức.


Tôn giả phải dỗ:
- Thôi được rồi, rồi con sẽ được ăn no.
- Dạ!
- Con có muốn sống đời xuất gia như ta không?
- Con muốn lắm, nhưng ai sẽ nhận một kẻ kh*n n*n như con?
- Ta, ta sẽ nhận con! Ta sẽ cho con xuất gia!


Với đứa bé bên chân, Tôn giả lại đi bát tiếp tục. Nhưng lạ lùng sao, cả thành phố Xá-Vệ vốn rất kính trọng và đặt đức tin nơi Tôn giả mà sáng hôm ấy Tôn giả chẳng có chút vật thực nào.


Về lại tịnh xá, Tôn giả Xá-Lợi-Phất đến gặp Tôn giả Ànanda:
- Này hiền đệ! Hiền đệ hãy xem đứa bé khốn khổ này!


Tôn giả Ànanda rất giàu lòng từ tâm, thấy đứa bé Ngài vô cùng thương xót, lấy bánh cho ăn. Nhưng đứa bé chỉ ăn được cái bánh thứ nhất, qua cái thứ hai thì một con chim diều hâu bay qua, tha cái bánh đi mất.


Thấy chuyện lạ lùng, Tôn giả Xá-Lợi-Phất kể chuyện ngoài đường phố cho Tôn giả Ànanda nghe. Cả hai thừ người ra suy nghĩ.


Chợt Tôn giả Xá-Lợi-Phất nói:
- Bây giờ chúng ta sẽ tắm rửa, mặc y áo rồi cạo đầu xuất gia cho nó.


Xong xuôi, Tôn giả Xá-Lợi-Phất lại ôm bát ra đi, chỉ mới vài con đường nhỏ, Ngài đã đầy bát. Trở lại tịnh xá, Tôn giả Xá-Lợi-Phất nói vơi Ngài Ànanda:
- Bây giờ hiền đệ ngồi một bên, ta ngồi một bên; cầm cái bát trong tay rồi chúng ta sẽ cho đứa bé ăn.


Ngài Ànanda không hiểu:
- Tại sao?
- Ðứa bé này nghiệp rất nặng, suốt đời phải chịu quả báo rất khốc liệt, nó sẽ không bao giờ được ăn no.


Ðứa bé bây giờ đã trong tăng tướng một sa-di, trông sáng sủa hơn một chút nhưng gầy gò, ốm yếu rất tội nghiệp.
- Hãy ăn đi, này con! Hãy ăn cho no!


Ðược khuyến khích, nó bốc bánh ăn, bốc cơm ăn. Nhưng vừa mới ăn được một ít nó liền bị đau bụng ỉa chảy, nó chạy một mạch ra nhà xí. Ðến khi nó giặt y nội, hết đau bụng thì đã quá ngọ. Tội cho hai vị Tôn Giả, hôm đó, cả hai vị đều không ăn!

Tôn giả Xá-Lợi-Phất kể cho Tôn giả Ànanda nghe:


"- Thời Phật Ca-Diếp, trong một tịnh xá kia có một tỳ-khưu giữ giới trong sạch, chuyên tu thiền quán, tính tình bộc trực, hồn nhiên.
Hôm kia, qua làng là một Trưởng lão lục căn thanh tịnh, người thí chủ của vị tỳ-khưu trông thấy thỉnh về nhà, cúng dường món ăn rồi nghe pháp. Buổi chiều, người thí chủ thỉnh Trưởng lão về tịnh xá nghỉ ngơi. Mấy ngày hôm sau, thí chủ dâng cúng thực phẩm thượng vị vào buổi trưa, dâng cúng những loại nước trái cây, hương hoa... vào buổi chiều. Thấy vậy, vị tỳ-khưu tâm tư không được vui, nghĩ rằng tâm người thí chủ hôm nay đã bị chia hai . Ðến lúc nào đó người thí chủ sẽ không cần đến ta nữa. Vậy làm thế nào để đuổi vị Trưởng lão kia đi.


Quán tâm, vị Trưởng lão biết tâm của vị trụ trì, đêm ấy Ngài ngồi trọn đêm, thọ hưởng lạc về thiền, lạc về quả. Gần sáng, Ngài dọn dẹp sàng tọa, quét dọn, cất đặt mọi thứ xong xuôi, cầm bát bay qua hư không đi về một trú xứ khác.


Vị trụ trì không biết, buổi sáng, lấy móng tay cào nhẹ nơi cái chuông, gõ nhẹ nơi cánh cửa rồi đến nhà thí chủ. Thí chủ hỏi tin về vị khách tăng, vị trụ trì đáp:
- Bần đạo không rõ. Sáng ngày bần đạo đã đánh chuông, đã gõ cửa nhưng không thể đánh thức vị ấy được. Có lẽ món ăn thượng vị hôm qua chưa tiêu hóa hết nên vị ấy đến giờ còn say ngủ chăng?


Vị thí chủ sau khi dâng cúng một phần vật thực cho vị trụ trì, gói thêm một phần khác nhờ vị trụ trì mang về cho vị khách tăng. Trên đường về, tâm tư vị tỳ-khưu kia phiền muộn, nghĩ rằng: "Nếu hắn ta được ăn mãi những món thượng vị như thế này thì có ai nắm cổ đuổi đi hắn cũng không chịu đi đâu. Giờ đem cho? Sẽ bị bại lộ! Ðổ xuống nước? Sanh tô sẽ nổi lên và sẽ bị thấy! Quăng trên đất? Lũ quạ sẽ tụ họp, kẻ qua đường sẽ biết!"


Cuối cùng, khi đi qua một đám ruộng đang được đốt, vị tỳ-khưu khều cả đống than đỏ hừng hực rồi thiêu cháy phần vật thực. Y khoan khoái, xoa tay hài lòng.


Về lại tịnh xá, mở cửa nhìn chỗ khách tăng, thấy đâu đó sạch sẽ, ngăn nắp, vị trụ trì giật mình: vậy là y đã biết rõ tâm tư của ta. Vì biết rõ tâm tư của ta, y đã không quấy nhiễu, lặng lẽ như tâm của một vị Thánh, bỏ đi nơi khác.


Nghĩ vậy, nỗi sợ hãi nổi lên, tâm y như bị thiêu đốt. Suốt thời gian dài cho đến lúc mạng chung, vị tỳ-khưu kia luôn luôn dằn vặt, khổ sở, ưu sầu; luôn luôn nhu có một lò lửa nằm ở trong ruột gan. Chấm dứt thọ mạng, vị tỳ-khưu kia rơi xuống địa ngục, bị đốt, bị nấu mấy trăm ngàn năm."


Nghe quả báo, Tôn giả Ànanda nói:


- Vì một miếng ăn mà khổ thế đấy. Thế rồi sau đó ra sao hở hiền huynh?

- Sau đó, năm trăm kiếp làm Dạ-Xoa đói, không được ăn no bụng dầu chỉ một ngày. Có một bữa được no bởi ăn đồ ố nhiễm của thai bào. Hết năm trăm kiếp Dạ-Xoa là năm trăm kiếp làm chó đói, chẳng bao giờ được no bụng, chỉ có một bữa no do ăn đồ ói mửa của người khác. Hết kiếp chó, nó sinh ra trong ngôi làng nghèo đói, vào một gia đình cùng khổ nhất. Từ khi nó sinh ra, gia đình kia trở nên nghèo đói cùng cực, cuối cùng phải đuổi nó đi. Rồi cứ thế, nó bị tống từ nơi này sang nơi khác. Ở một ngôi làng biên địa, nó làm thuê sinh sống, lấy một người đàn bà bần khổ và sinh được hai con. Từ khi nó ở đây, ngôi làng này bị vua xử phạt bảy lần, nhà cửa bị cháy bảy lần và sông hồ bị khô hạn bảy lần. Dân làng biết nó là con số đen nên tống cổ nó đi. Ðến một ngôi rừng, một phi nhân ăn thịt vợ và hai con của nó. Lại đau khổ, lang thang, nó đến một vùng biển, xin làm thuê trên một chiếc tàu. Tàu đi bảy ngày thì bị đứng yên như bị mắc cạn. Họ rút thăm xem ai là con số đen. Cả bảy lần thăm đều rơi vào tay nó. Người ta quăng nó xuống chiếc bè trên biển rồi bỏ đi.


Tôn giả Ànanda nghe đến sởn tóc gáy.


- Ôi! Quả báo thật là khủng khiếp.

Tôn giả Xá-Lợi-Phất lại tiếp tục:


"- Vậy mà đã hết đâu. Suốt năm trăm kiếp nó sinh làm người khốn khổ như vậy. Kiếp này, nó sinh trong một làng đánh cá ở nước Kosala. Từ khi nó ở trong thai bào, cả ngàn gia đình đánh cá ấy rơi vào nghèo đói. Ðã thế, cả làng bị vua xử phạt bảy lần, làng bốc cháy bảy lần. Họ bèn tìm con số đen. Họ phân thành hai nhóm, một nhóm năm trăm gia đình. Thế rồi năm trăm gia đình kia được sung túc, năm trăm gia đình có nó lại nghèo đói. Họ phân chia nữa, cuối cùng tìm ra được gia đình nó, tẩn xuất ra khỏi làng. Khốn khổ thay người đàn bà bụng mang dạ chửa, lê lết tấm thân đi xin ăn không bao giờ đủ no. Khi sinh đứa bé đã biết đi, biết chạy, người mẹ giao cho nó một cái bát, đẩy vào trong chợ rồi bỏ trốn... Chính lúc ấy, ta thấy nó và dẫn nó về đây!"
Kể xong, không khí như lặng lại. Tôn giả Ànanda nói:
- Cái bánh ngoài đường phố - chó ăn! Cái bánh ở đây - diều hâu tha! Khi chúng ta cầm bát muốn cho nó ăn no - thì nó đau bụng!
Tôn giả Xá-Lợi-Phất nói:
- Từ trước đến nay, hiền đệ thường thích nhận trọng trách cho xuất gia sa-di, đến tuổi thọ đại giới, hiền đệ thường dẫn đến ta làm thầy tế độ. Ðệ tử chung của chúng ta đến nay có thể lên đến năm trăm vị rồi. Riêng đứa bé này quá đặc biệt, ta cho nó xuất gia, nhưng hiền đệ chịu khó lưu tâm một chút. Sở dĩ huynh phải kể dong dài về quá khứ như vậy là vì nhờ có một thời y tu hành tinh tấn, duyên ấy giúp y sẽ thành tựu đạo quả A-La-Hán vào cuối đời!

- Thưa vâng, hiền huynh!

Ðã dặn dò Tôn giả Ànanda kỹ lưỡng như vậy mà Tôn giả Xá-Lợi-Phất lại còn dẫn chú sa-di đến gặp A-La-Hán, kể tóm tắt cho A-La-Hán nghe, rồi nói:

- Vậy con cố gắng chăm sóc cho chú tân sa-di này nhé! Vật thực, cơm, cháo, bánh gì đó - con hằng lưu tâm chia xớt cho chú với nhé! Chú đã khổ sở quá nhiều kiếp sống rồi. Ðại gia đình của Ðức Tôn Sư sẽ là mái nhà ấm cúng nhất cho chú làm nơi nương tựa.

* * *
Từ khi đứa bé được Tôn giả Xá-Lợi-Phất nhặt lên từ đống rác, đem về Kỳ Viên cho xuất gia sa-di, đến tuổi thọ đại giới, có tên là tỳ-khưu Losaka.


Losaka vì nghiệp quá khứ nên không có công đức, ít nhận được đồ ăn cúng dường. Dầu cho có cuộc bố thí lớn cách mấy, không có gì sánh nổi, bụng của Ngài cũng không được no, chỉ vừa đủ để duy trì mạng sống. Một muổng cháo thôi thì hình như đã đầy tràn miệng bát của Ngài. Người ta luôn cảm thấy bát của vị tỳ-khưu Losaka đã đầy dầu bên trong không có gì nên lại đem dâng cúng cho vị đi sau.


Tuy vậy, tỳ-khưu Losaka tu hành rất tinh tấn, thiền quán tăng trưởng, sau một thời gian, Ngài chứng quả A-La-Hán. Song, Ngài vẫn được cúng dường ít ỏi. Vì thiếu thốn vật thực nên "thọ hành" giảm thiểu và ngày nhập Niết Bàn đã đến!


Sau khi nghe Tôn giả La-Hầu-La mách bảo, Ngài Xá-Lợi-Phất tìm thăm, hướng tâm đến, biết được thọ mạng của người đệ tử sắp chấm dứt, bèn nghĩ rằng:


"- Tỳ-khưu A-La-Hán Losaka hôm nay sẽ nhập Niết Bàn. Ta sẽ làm thế nào cho vị ấy được một bữa ăn no bụng lần cuối cùng."
Thế rồi Tôn giả dẫn Ngài Losaka vào thành Xá-Vệ để khất thực. Dẫu cả thành phố ai cũng biết Tôn giả, kính trọng Ngài, nhưng hôm đó cả hai đều không nhận được một lời chào huống nữa là cúng dường. Thấy chuyện lặp lại đúng như trước dây, Tôn giả Xá-Lợi-Phất liền bảo Ngài Losaka về trước, ngồi tại giảng đường rồi Ngài sẽ gởi vật thực về sau.


Ðúng như Ngài nghĩ, khi Tôn giả Losaka vừa rời khỏi, Ngài liền đầy một bát, đầy hai bát. Tôn giả sớt ra nhiều phần, gặp vị tỳ-khưu nào, Ngài cũng bảo mang về cho Tôn giả Losaka đang ngồi đợi tại giảng đường. Tuy nhiên, vì nghiệp báo xui khiến, tất cả những người mang về đều quên, không đem những phần vật thực đến cho Ngài Losaka, hoặc họ ăn hết hoặc họ đem cho người khác.
Ðến trưa, khi về tịnh xá, Tôn giả Losaka đến gặp Ngài để đảnh lễ. Bậc Tướng Quân Chánh Pháp nói:


- Này con! Con có nhận được đồ ăn ta gửi về không?


Vì là bậc Thánh, Tôn giả Losaka trả lời:
- Thưa Tôn giả, thưa thầy! Rồi con sẽ nhận được!


"Rồi con sẽ nhận được, nghĩa là hiện giờ chưa nhận được!" - Tôn giả Xá-Lợi-Phất ngẩng đầu nhìn trời: đã quá ngọ!
- Hãy ngồi xuống đây, con! Hãy ngồi xuống đây! Tôn giả Xá-Lợi-Phất nói nhanh, chỉ đợi ta trong giây lát thôi!
Xong, như cánh chim ưng vàng, Tôn giả quăng bát qua hư không, vận thần thông lực (Ngài cũng có đại thần thông nhưng ít khi sử dụng) bay sang trú xứ của vua Kosala. Ở đây, sau khi nhận đủ bốn loại bánh ngọt - những thức ăn phi thời - Tôn giả mau chóng trở về với thời gian như viên lực sĩ duỗi cánh tay!


Tôn giả cầm bát, đứng và nói với Ngài Losaka:
- Này con! Hãy ăn đi! Ðây là những vật thực được phép dùng lúc phi thời. Ta cho phép con hãy lấy tay bốc và ăn.


Ngài Losaka vì lòng kính trọng thầy, không thể để thầy đứng cầm bát cho mình ăn, nên ngần ngại.


Tôn giả Xá-Lợi-Phất phải giải thích:
- Này con! Hạnh cung kỉnh ấy rất quý báu, nhưng đây là do ta cho phép chứ không phải tự ý của con. Ta cầm bát và đứng. Con cứ thò tay bốc và ăn. Ta biết rõ rằng, khi hai bàn tay ta vừa rời khỏi bình bát thì sẽ không còn một tí vật thực nào ở trong ấy nữa.
Do thần thông lực của Bậc Tối Thượng Thủ duy trì, nên bánh không thể biến mất. Và nhờ vậy, Tôn giả Losaka được ăn một bữa như ý muốn, đầy đủ, no bụng.


Tôn giả Losaka quỳ xuống bên chân Ngài Xá-Lợi-Phất, nói rằng:
- Con đã thấy nghiệp của con rồi, và hôm nay con đã trả hết nghiệp. Con cũng chẳng còn luyến gì cái thân này nữa, thầy hãy cho con nhập diệt!
- À! Chỉ con biết lúc nào là phải thời! Vậy con muốn nhập diệt ở đâu?
- Thưa, ở đây, tại chỗ này! Tại chỗ mà nhờ ân đức của thầy, con được ăn một bữa no bụng, trong suốt cuộc đời!
Thế rồi, ngay chiều hôm ấy, Tôn giả Losaka nhập Niết Bàn không có Dư Y. Bậc Chánh Ðẳng Chánh Giác đứng một bên chứng kiến thi hài được hỏa táng.


Tôn giả Xá-Lợi-Phất tự nghĩ:
"- Có mặt Ðức Thế Tôn thì quả là đại hạnh cuối cùng cho hiền giả Losaka vậy."


Ðã tiễn rất nhiều người rồi, thế mà Tôn giả còn phải tiễn một nhân vật quan trọng khác


(Tuệ Đức - trích trong tác phẩm : một cuộc đời một ngôi sao)


Vui lòng Đăng nhập hoặc Đăng ký hội viên để đọc nội dung đã ẩn



Vui lòng Đăng nhập hoặc Đăng ký hội viên để đọc nội dung đã ẩn








Similar Topics Collapse

13 người đang đọc chủ đề này

0 Hội viên, 13 khách, 0 Hội viên ẩn


Liên kết nhanh

 Tử Vi |  Tử Bình |  Kinh Dịch |  Quái Tượng Huyền Cơ |  Mai Hoa Dịch Số |  Quỷ Cốc Toán Mệnh |  Địa Lý Phong Thủy |  Thái Ất - Lục Nhâm - Độn Giáp |  Bát Tự Hà Lạc |  Nhân Tướng Học |  Mệnh Lý Tổng Quát |  Bói Bài - Đoán Điềm - Giải Mộng - Số |  Khoa Học Huyền Bí |  Y Học Thường Thức |  Văn Hoá - Phong Tục - Tín Ngưỡng Dân Gian |  Thiên Văn - Lịch Pháp |  Tử Vi Nghiệm Lý |  TẠP CHÍ KHOA HỌC HUYỀN BÍ TRƯỚC 1975 |
 Coi Tử Vi |  Coi Tử Bình - Tứ Trụ |  Coi Bát Tự Hà Lạc |  Coi Địa Lý Phong Thủy |  Coi Quỷ Cốc Toán Mệnh |  Coi Nhân Tướng Mệnh |  Nhờ Coi Quẻ |  Nhờ Coi Ngày |
 Bảo Trợ & Hoạt Động |  Thông Báo |  Báo Tin |  Liên Lạc Ban Điều Hành |  Góp Ý |
 Ghi Danh Học |  Lớp Học Tử Vi Đẩu Số |  Lớp Học Phong Thủy & Dịch Lý |  Hội viên chia sẻ Tài Liệu - Sách Vở |  Sách Dịch Lý |  Sách Tử Vi |  Sách Tướng Học |  Sách Phong Thuỷ |  Sách Tam Thức |  Sách Tử Bình - Bát Tự |  Sách Huyền Thuật |
 Linh Tinh |  Gặp Gỡ - Giao Lưu |  Giải Trí |  Vườn Thơ |  Vài Dòng Tản Mạn... |  Nguồn Sống Tươi Đẹp |  Trưng bày - Giới thiệu |  

Trình ứng dụng hỗ trợ:   An Sao Tử Vi  An Sao Tử Vi - Lấy Lá Số Tử Vi |   Quỷ Cốc Toán Mệnh  Quỷ Cốc Toán Mệnh |   Tử Bình Tứ Trụ  Tử Bình Tứ Trụ - Lá số tử bình & Luận giải cơ bản |   Quẻ Mai Hoa Dịch Số  Quẻ Mai Hoa Dịch Số |   Bát Tự Hà Lạc  Bát Tự Hà Lạc |   Thái Ât Thần Số  Thái Ât Thần Số |   Căn Duyên Tiền Định  Căn Duyên Tiền Định |   Cao Ly Đầu Hình  Cao Ly Đầu Hình |   Âm Lịch  Âm Lịch |   Xem Ngày  Xem Ngày |   Lịch Vạn Niên  Lịch Vạn Niên |   So Tuổi Vợ Chồng  So Tuổi Vợ Chồng |   Bát Trạch  Bát Trạch |  
Vượng
Thịnh
Khang
An