

Góc thư giãn,
#286
Gửi vào 23/02/2016 - 15:34
Một ông chồng trên giường hấp hối, gọi vợ đến bênmình và hỏi:
- Em ơi, anh không còn sống được nữa. Em hãy nóithật cho anh, trong suốt thời gian chúng mình chung sống với nhau,em đã phản bội anh bao nhiêu lần?
Chị vợ không nói gì, chỉ khóc nức nở.
Ông chồng lại hỏi :
- Thôi, em đã không muốn nói thì hãy giải thích cho anh tại sao trong tủ của em có 3 quả trứng và 300 USD?
Chị vợ thút thít :
- Mỗi lần em phản bội anh, em lại cho vào tủ một quả trứng.
Ông chồng thở phào:
- À, thế là chỉ có 3 lần thôi ư? Còn 300 USD thì sao?
Lần này, chị vợ khóc rất to và giải thích:
- Mỗi lần trứng nhiều quá, em lại đem ra chợ bán và... em đã tiết kiệm được 300 USD.
Nghe đến đó, ông chồng kêu to lên một tiếng và trút hơi thở cuối cùng.
Thanked by 4 Members:
|
|
#287
Gửi vào 24/02/2016 - 09:02
Một bệnh viện ở nam California (Mỹ) hôm qua đã chứng kiến một ca bệnh khá bất ngờ, người bệnh là một cô gái còn khá trẻ, cô chạy thẳng vào phòng của bác sỹ Smith, xé hết áo váy, cởi đồ lót, tự động nằm lên bàn khám, miệng không ngớt rên rỉ: “Hãy giúp tôi, tôi cầu xin bác sỹ! Đã hơn hai năm nay tôi chưa nhìn thấy đàn ông!”.
Và vị bác sỹ đã bình tĩnh xử lý bằng cách nhỏ thuốc tra mắt cho cô gái rồi hỏi cô đã nhìn thấy rõ chưa? Sau khi kể lại chuyện này cho mọi người trong viện nghe, hầu hết họ đều ngạc nhiên và khuyên bác sỹ Smith nên đi… khám bệnh.
Sửa bởi DucBichPham: 24/02/2016 - 09:03
Thanked by 2 Members:
|
|
#288
Gửi vào 24/02/2016 - 11:54
Ngày nghỉ, có một anh chàng đến sở thú xem khỉ. Anh ta ném cho chú khỉ nọ 1 hạt lạc, chú khỉ nhặt lên đặt vào hậu môn rồi bỏ vào miệng. Anh ta thốt lên: kinh quá.
Sau đó anh ta ném cho chú khỉ 1 hạt lạc khác, nó cũng nhặt lên, đặt vào hậu môn rồi lấy ăn. Anh ta lại thốt lên: kinh khủng quá!
Anh ta đến nói với một người trông coi sở thú gần đó:
– Này bác, kia đúng là 1 con khỉ ngu xuẩn.
Người trông coi sở thú đáp:
– Không đâu, nó là con khỉ thông minh nhất đấy.
– …???
– Tuần trước có ai ném cho nó 1 quả đào to, nó ăn luôn, hạt đào không ra được. Vì thế mà giờ mỗi khi ăn gì nó phải đo trước khi ăn.
Thanked by 3 Members:
|
|
#289
Gửi vào 24/02/2016 - 22:50
Thanked by 3 Members:
|
|
#290
Gửi vào 25/02/2016 - 12:26
(Yiruma)
Sửa bởi NhuCuongTran: 25/02/2016 - 12:28
Thanked by 4 Members:
|
|
#291
Gửi vào 25/02/2016 - 13:02
Xưa, có một anh học trò nghèo rất thông minh, thuê một căn nhà ở trọ trong phố. Đối diện với nhà anh là nhà một bà cụ chuyên nghề quay tơ, có một cô con gái út rất nết na thùy mị, chăm việc bếp núc.
Bà cụ thường đe bọn thanh niên hàng xóm: - Có già ở đây, bọn bây đừng hòng léng phéng đến con út.
Một ngày kia. Lúc bà cụ đang quay tơ, cô út nấu ăn dưới bếp, anh học trò cầm một cái chén nhỏ xíu sang nhà bà cụ: - Thưa bác, hôm nay cháu nấu ăn quên mua nước mắm, bác cho cháu xin một muỗng.
Thấy anh học trò ăn nói dễ thương nên bà cụ cũng dễ dãi: - Ừ con cứ xuống bếp nói con út đưa cho.
Anh học trò đi xuống bếp, giấu cái chén tỉnh bơ: - Cô út, bác nói cô cho tôi... nắm tay cô một chút.
Cô út sợ quá la toáng lên: - Má ơi! Anh này ảnh kêu...
- Thì mày để cho nó một chút. Có mất cái gì đâu!
Cô Út đành đứng im cho anh nắm tay. 3 bữa sau, anh học trò lại sang: - Thưa bác, cho con xin một củ hành nhỏ.
- Con cứ xuống bếp nói con Út đưa cho.
Anh ta lại xuống bếp: - Cô Út, bác nói cô cho tui hun cô một cái.
Cô Út la lớn: - Má ơi! Anh này ảnh đòi...
- Thì mày cứ để cho nó một chút...
Cô Út đành để cho anh ta hun. Cứ thế khi thì hạt tiêu, trái ớt, khi thì muỗng muối, hạt đường, cô Út cứ đành phải “cho một chút...". Một thời gian sau, anh ta đã được ở... rể nhà bà cụ.
Thanked by 4 Members:
|
|
#292
Gửi vào 26/02/2016 - 15:39
Chàng cao bồi bước vào hiệu thuốc ở Texas và xin gặp một nam dược sĩ, tư vấn chuyện tế nhị. Không may, chủ hiệu thuốc là một cô gái.
- Ở đây chỉ có tôi và em gái, anh có vấn đề gì cứ nói. Anh yên tâm, chúng tôi làm việc rất chuyên nghiệp.
- Vậy thì được nhưng thực sự tôi thấy hơi ngượng. Chả là "cái ấy" của tôi thường xuyên dựng đứng. Nó khiến tôi gặp rắc rối và vô cùng xấu hổ. Không hiểu cô có thuốc gì trị nó không?
- Anh chờ tôi bàn với em gái đã nhé.
Sau vài phút, cô chủ trở lại, vẻ mặt đăm chiêu:
- Chúng tôi đã bàn rất kỹ và phương thuốc tốt nhất có thể giới thiệu cho anh là: 1/3 quyền sở hữu hiệu thuốc, một chiếc xe bán tải và 3.000 USD tiêu vặt hằng tháng.
Thanked by 3 Members:
|
|
#293
Gửi vào 27/02/2016 - 01:53
Thủa trẻ trâu, Mông tôi chăn trâu nhiều lúc quá nhàm chán mà thấy buồn buồn chân tay, bắt con chuột đồng tẩm dầu hỏa đốt, rình rình đến gần đống rơm thả chuột, thế là đống rơm thành ngọn đuốc khổng lồ giữa làng.
Nhớ lại cũng thấy đúng là trẻ trâu nghịch dại, may là làng tôi thời đó toàn nhà xây mái ngói, nếu còn là nhà tranh vách đất thì có công lớn đưa cả làng trở về thời kỳ nguyên thủy.
Sau khi bắt được con chuột, anh Đ. mang xăng tẩm vào con chuột để thiêu sống cho bõ tức. Không ngờ con chuột trở thành ngọn đuốc sống lao thẳng vào xe ô tô khiến chiếc xe bốc cháy...
Nhà và xe cùng cháy rụi sau khi bị chú chuột chạy vào.
Sự việc hy hữu trên xảy ra ngày 25/2, tại gia đình khổ chủ Nguyễn Ngọc Đ. (thị trấn Đầm Hà, huyện Hải Hà, tỉnh Quảng Ninh).
Ông Bùi Quang Bình, Trưởng Công an huyện Đầm Hà, thừa nhận có vụ hỏa hoạn hy hữu trên xảy ra.
Chiếc xe hơi và ngôi nhà của anh Đ. bị lửa thiêu rụi.
Nguyên nhân ban đầu được xác định là do anh Nguyễn Ngọc Đ. bắt được con chuột trong nhà. Do bực tức anh Đ. đã tẩm xăng định thiêu sống con chuột. Không ngờ khi con chuột bị bỏng liền chạy vào gầm chiếc ô tô 4 chỗ đỗ trong nhà khiến chiếc ô tô bốc cháy.
Lửa từ ô tô cháy lan sang các đống gỗ chất trong nhà khiến toàn bộ ngôi nhà bốc cháy. Vụ việc tuy không có thiệt hại về người nhưng toàn bộ tài sản nhà anh Đ. đã bị "bà hỏa" thiêu sạch.
Hiện vụ việc đang được cơ quan chức năng tiếp tục xác minh.
Tuấn Hợp
Thanked by 2 Members:
|
|
#294
Gửi vào 27/02/2016 - 05:06
Thanked by 2 Members:
|
|
#295
Gửi vào 27/02/2016 - 10:31
Thích con khỉ gió
Vừa xong cơm tối, ba bố con cu Bin, cu Tí ngồi nói chuyện với nhau trong khi mẹ đang rửa bát.
- Bố đố hai con: mẹ thích và yêu ai nhất nhà?
Cu Bin nhanh nhảu trả lời:
- Mẹ thích và yêu cu Bin nhất nhà.
- Vì sao? - Bố hỏi.
- Vì cu Bin nhỏ tuổi nhất.
- Đúng chính xác.
Cu Tí thấy bố tán thành em trai liền cãi:
- Mẹ thích cái con khỉ gió nhất nhà.
- Vì sao con lại nói thế? Con đừng làm em buồn.
- Con nói đúng chớ bộ. Vì hằng đêm con vẫn nghe thấy mẹ thì thầm với bố là "thích cái con khỉ gió" mà.
- !!!!!
Sửa bởi HelloNovember: 27/02/2016 - 10:34
Thanked by 3 Members:
|
|
#296
Gửi vào 27/02/2016 - 15:28
CHÚ RỄ TÌM GÌ Ở ĐÂY ?
SAO LẠI TREO CỜ Ở ĐÂY ?
Thanked by 2 Members:
|
|
#297
Gửi vào 01/03/2016 - 05:28
Thầy giáo trẻ hỏi học sinh:
- Ai đã hái trộm táo của trường và còn làm gãy cả cành?
- (Im lặng)
- Thầy cao giọng hỏi đầy vẻ ám chỉ: Nào Peter, em có biết không?
- Thưa thầy, em ngồi ở cuối lớp nên chẳng nghe thấy thầy hỏi gì ạ.
- Em nói thế nào ấy chứ. Thôi được rồi, tôi sẽ có cách kiểm tra. Bây giờ em hãy thử hỏi tôi một câu gì đó, xem tôi có nghe rõ không?
- Vâng ạ, xin thầy hãy nói xem, hôm qua ai đã hôn chị gái em ở dưới gốc cây sồi già?
- Peter, em nói rất đúng. Thầy chẳng nghe thấy em hỏi gì cả.
Thanked by 3 Members:
|
|
#298
Gửi vào 02/03/2016 - 05:17
HÔN NHÂN
Nếu theo quy tắc này chắc là... khổ cả đời.
Thanked by 2 Members:
|
|
#299
Gửi vào 03/03/2016 - 05:10
Hang Sơn Đoòng của Việt Nam cùng nhiều địa danh khác trên thế giới được thiên nhiên ban tặng cho vẻ đẹp lộng lẫy đến khó tin.
"Đường hầm tình yêu" ở Ukraine. Thực chất đây là đoạn đường sắt dài khoảng 3km, bao phủ một màu xanh mướt vô cùng tươi mát của cây cối. Ảnh: Oleg Gordienko
Cánh đồng hoa tulip ở Hà Lan rực rỡ những dài màu. Ảnh: Allard Schager
Cánh đồng muối Salar de Uyuni ở Bolivia được xem là một trong những tấm gương lớn nhất thế giới, phản chiếu toàn bộ bầu trời và khung cảnh thiên nhiên. Ảnh: dadi360
Công viên Hitachi gần bờ biển Ajigaura ở thành phố Hitachinaka, Nhật Bản với diện tích 3,5 ha là thiên đường của các loài hoa khoe sắc quanh năm. Nơi đây được ví như “Thái Bình Dương” trên đất liền bởi phủ đầy những cánh đồng hoa bất tận, trải dài tít tắp tới chân trời. Ảnh: nipomen2
Hang động băng Mendenhall ở thung lũng Mendenhall, Alaska, nước Mỹ. Ảnh: Kent Mearig
Bãi biển Đỏ nằm ở đồng bằng châu thổ sông Liaohe, cách thành phố Bàn Cẩm, Trung Quốc khoảng 30km về phía Tây Nam. Nơi đây được gọi là biển Đỏ vì khu vực này được bao phủ bởi một loài cỏ dại màu đỏ khi bước vào mùa thu. Ảnh: MJiA
Rừng tre Sagano nằm ở phía tây bắc của Kyoto, Nhật Bản có diện tích 16km2. Không chỉ đẹp, khu rừng còn tạo ra những bản nhạc du dương khi gió thổi qua những rặng tre xào xạc. Ảnh:Yuya Horikawa
Con phố xinh đẹp ở Bonn, thành phố bên bờ sông Rhine thơ mộng của nước Đức. Ảnh: Adas Meliauskas
Đường hầm hoa Tử Đằng nằm tại thành phố Kitakyushu với gần 150 cây Tử Đằng và hơn 20 loài khác nhau. Người dân Nhật Bản coi đây là loài hoa đại diện cho tình yêu vĩnh cửu. Ảnh:imgur.com
Những chùm hoa mềm mại chảy xuống như thác, bồng bềnh như mây khiến người xem như lạc vào chốn bồng lai tiên cảnh.
Rừng Đen nằm ở miền tây nam nước Đức với rừng thông bạt ngàn, các ngọn đồi và thung lũng xanh mướt. Khu rừng được coi là "lá phổi" của Đức với khí hậu quanh năm trong lành. Ảnh:andy linden
Cánh đồng chè xanh mướt ở Trung Quốc.
Sửa bởi DucBichPham: 03/03/2016 - 05:12
Thanked by 3 Members:
|
|
#300
Gửi vào 03/03/2016 - 12:54
“Thưa dượng
Con viết cho dượng những dòng này khi đang ngồi trong quán Starbucks gần trường ĐH ở một thành phố nhỏ của đất nước Phần Lan xa xôi. Hôm nay quán bán COD (coffee of the day) của Đà Lạt mình, con làm một ly Americano nóng to đùng. Con vừa viết vừa uống, hết ly là con ngừng đó nha (con bắt chước kiểu viết của dượng cho độc giả hụt hẫng chơi).
Con sinh ra ở một làng chài ven biển nghèo nhất xứ Thanh Hoá. Con là đứa con duy nhất của mẹ. Và con không có bố. Khi có con, vì người đời đàm tiếu phán xét dữ dội nên mẹ chịu không nổi, nửa đêm mẹ bế con theo xe khách đi dần vào các tỉnh miền trong. Mẹ đến nhà 1 cô người quen ở một xã ven biển ở Quảng Trị, xin làm công nhân trong xưởng nước đá. Sau đó cô ấy cho mẹ mượn tiền để tự ra riêng, thuê nhà buôn bán. Cứ mờ sáng, mẹ con dậy sớm, ra ngoài bãi chờ mấy chú đánh cá về, lấy một ít rồi đạp xe lên chợ miền núi cách đó 15km để bán lại. Con chỉ biết tên bố mình khi con dịch giấy khai sinh để làm hồ sơ đi du học. Mẹ con khi nào con ăn học thành tài, mẹ sẽ cho liên lạc lại để nhận mặt. Bí mật đời mẹ nên con cũng không tò mò nữa.
Con lớn lên trong mùi tanh nồng nàn của cá biển. Mẹ con tiếp xúc với cá nhiều nên mùi mồ hôi cũng là mùi cá, dù tắm xà bông cỡ nào cũng không bay hết được. Người khác thì thấy ghê ghê nhưng con thấy rất đỗi thân thương. Dượng biết không, dù đã dọn đến một nơi xa lạ, nhưng xóm làng ở đây vẫn không buông tha. Con lớn lên trong sự trêu chọc của những bạn bè trang lứa, vốn có cha có mẹ đầy đủ. Rồi những lần những người đàn ông đến với mẹ con, đòi lấy mẹ nhưng đối xử với con lạnh nhạt lắm. Đàn ông châu Á thường ích kỷ, họ chỉ thương và lo cho con ruột của họ thôi nên mẹ nói thôi mẹ ở vậy, lấy về mà mấy ổng đánh con chắc mẹ sẽ chết. Mẹ lầm lũi như con cò con vạc trong ca dao xứ mình. Có bao nhiêu người đàn bà Việt Nam lầm lũi với đứa con của họ, con không biết nữa, nhưng chắc là nhiều lắm. Tư tưởng nho giáo và mối quan hệ cộng đồng làng xã đặc trưng khiến người phụ nữ châu Á mình sống cứ phải sống một cuộc đời khổ tâm. Mẹ nói mẹ nói lúc có bầu, mẹ chỉ ước con là con trai, cho bớt khổ.
Có lần tụi bạn học trêu chọc con là đồ không cha, mẹ hàng tôm hàng cá nên m*t d*y, con quyết sống mái với chúng nó một trận với tất cả uất ức trong lòng. Bọn chúng đông hơn, đánh con thừa sống thiếu chết. Khi đem lên phân xử, có cô giáo, thầy hiệu trưởng và phụ huynh hai bên, con bị kết tội là con sai hoàn toàn. Con vẫn nhớ ánh mắt thống thiết của mẹ con khi thầy hiệu trưởng nói "chị không có chồng, chị ráng đóng vai cha để dạy con, đừng để nó thành người xấu, phá làng phá xóm như vậy nữa". Bữa đó, mẹ đạp xe chở con về, nấu cơm cho ăn xong, ra ngoài sân ôm mặt khóc nức nở. Rồi mẹ vô nhà, lấy giỏ bỏ đồ 2 mẹ con vô, nói thôi mẹ vô Đà Nẵng, ở thành phố người ta bớt soi mói hơn. Mẹ gửi con qua nhà cô chủ hãng nước đá, một ân nhân của mẹ rồi bắt xe lên đường. Con lầm lũi không nói không cười mất mấy tháng cho hết năm học, rồi theo mẹ lên Đà Nẵng.
Ở Đà Nẵng, mẹ làm công nhân cho một xí nghiệp thủy sản, do mẹ có kinh nghiệm phân loại cá. Rồi mẹ cũng trở lại nghề cũ. Mẹ con chỉ thích bán cá thôi. Cuộc sống dần ổn định và mẹ con mua được cái nhà cho hai mẹ con tá túc.
Con đọc page của dượng vào đầu năm lớp 11. Thấy hay, con đọc cho mẹ nghe. Chuyện vui, mẹ cười bảo “cái ông ni viết hài ghê ta ơi, cứ như gặp nhau cuối tuần trên tivi”. Rồi có lúc, hai mẹ con bật khóc. Nhất là khi đọc truyện Mùi Kiệu, mẹ nói, cảm giác tủi thân y chang như mẹ con mình. Rồi con đọc chuyện West Point, từ đó con nghĩ tại sao mình không làm khác. Cứ y chang mọi người thì sao thành công được. Thay vì cứ luyện toán lý hoá sinh mờ mờ sáng đến khuya, tranh nhau một suất vô ĐH ở Việt Nam, mình có thể đi nước ngoài học không. Tình cờ con đọc 1 bài báo nói về học sinh Trung Quốc hiện chiếm 1/3 sinh viên quốc tế tại các ĐH Mỹ. Bên TQ có kỳ thi “Cao Khảo” cũng khốc liệt như kỳ thi tuyển sinh ĐH ở Việt Nam, nên học sinh TQ bí mật chỉ nhau cách vào ĐH Mỹ, vì thi SAT dễ dàng hơn. Từ đó, học sinh TQ bùng nổ ở Mỹ, châu Âu, Úc, New Zealand…trong đó rất nhiều bạn được học bổng toàn phần, tức trường bên kia tài trợ toàn bộ kinh phí học tập lẫn ăn ở. Thế là con lân la lên mạng xem thử thi vào ĐH Mỹ thế nào. Hóa ra vô cùng dễ so với kỳ thi của mình. Điều kiện cần chính là điểm IELTS và SAT, còn điều kiện đủ chính là trí lực của mỗi cá nhân. Họ cần bài luận tự viết, bằng chứng về các hoạt động xã hội và từ thiện, các công trình nghiên cứu sáng tạo, các bài báo…và sự tự tin. Vì họ sẽ gọi phỏng vấn qua Skype. Con đọc xong, thức trắng 1 đêm, quyết định mình sẽ có lối rẽ khác. Nhất định mình không phải là đứa tầm tầm bậc trung, không chen chúc trên con đường có quá nhiều người đi.
Con đến nhà sách Đà Nẵng mua về các cuốn luyện SAT và IELTS cũng như download từ trên mạng xuống, rồi ngồi luyện. Con mượn mẹ 10 triệu để mở thẻ thanh toán quốc tế visa debit để thanh toán cho các kỳ thi này. Tháng 3, tháng 4 con thi 2 kỳ thi này xong, rồi nộp vô các ĐH mình ưa thích trên thế giới, bằng tú tài sẽ bổ sung sau. Con nhận được thư chấp thuận vào học của nhiều ĐH lắm dượng, phần lớn là miễn 75% học phí, hoặc hoàn toàn học phí, chỉ có 1 trường ở Phần Lan và 1 trường ở Mỹ cho học bổng toàn phần, tức bao luôn ăn ở đi lại. Con quyết định chọn Phần Lan, tháng 6 ra Hà Nội phỏng vấn visa xong, con về thi tú tài nhẹ nhàng rồi phụ mẹ bán cá. Khi các bạn con dáo dác xách hồ sơ bay vào Sài Gòn, bay ra Hà Nội, ra Huế căng mắt theo dõi thông tin các nguyện vọng như thị trường chứng khoán thì con chỉ lo bán cá phụ mẹ, chờ ngày lên máy bay để kịp kỳ nhập học tháng 9 ở Phần Lan.
Lúc luyện IELTS và SAT, con cũng đã rủ các bạn làm nhưng các bạn không dám, vì tâm lý “chắc ăn” của người mình nặng lắm dượng ơi. Thật ra, con tự tin luyện thi ĐH của nước ngoài là vì bây giờ ĐH mình nhiều quá, 4-5 trường, tìm một ĐH để học đâu có khó. Các ĐH, cao đẳng vùng, cao đẳng nghề thiếu người học trầm trọng. Con thấy mấy anh chị trước luyện thi từ mờ sáng đến khuya lơ, giành nhau vô ĐH tốp này tốp kia chứ ra trường cũng thất nghiệp nếu không có ngoại ngữ, trải nghiệm làm thêm hay công tác xã hội. Như chị Quỳnh, con gái của cô bán nước đá ở Quảng Trị đó, một tháng học ở Sài Gòn, cô phải gửi vào 5 triệu tiền ăn ở học thêm, tính ra 1 năm là 60 triệu, cộng học phí đi lại linh tinh khoảng 100 triệu. Tính ra 4-5 năm học khoảng 400-500 triệu chứ đâu có ít, tại mình chuyển dần thì không thấy nhiều đó thôi. Giờ học xong chị Quỳnh thất nghiệp về phụ mẹ bán nước đá, con kêu đi nước ngoài làm thì chị nói tiếng Anh lèo tèo nên sao đi được.
Năm ngoái, thật ra, con cũng “chắc ăn” nên đăng ký cao đẳng nghề Đà Nẵng, và định bụng sẽ làm thêm cái ĐH tại chức tiếng Anh ban đêm, hoặc đi làm luôn nếu không có ĐH nước ngoài nào nhận. Con cao ráo đẹp trai, tiếng Anh lưu loát như vầy, mấy resort 5 sao ở Đà Nẵng, Hội An không lẽ không cần người mở cửa? Nhưng trong thâm tâm, con chỉ muốn đi du học, nhưng không ai tin con, kể cả mẹ. Với người châu Á mình, con sãi ở chùa chỉ quét lá đa thôi, thành công luôn phải có ai đó giúp, chứ tự mình là không thể. Nhưng con theo chủ nghĩa tự thân tự lập và tự tin về điều đó. Mẹ chỉ nói mi làm chi thì cứ làm, mẹ sinh con ra là cho con một cơ hội ra cuộc đời, không phải có nghĩa vụ nuôi mẹ. Về già, mẹ sẽ về lại quê cũ, sống với các cậu các dì, hoặc vô viện dưỡng lão. Con cứ vẫy vùng bốn phương cho thỏa chí làm trai, dở quá thì về phụ mẹ. Mẹ nói mẹ bán cá mà đọc bài của Tony riết nên ứng xử văn minh lắm, con cứ yên tâm.
Con đăng ký học ngành chế biến thủy sản và công nghệ đông lạnh. Có lẽ những kinh nghiệm bán cá của con, các bức ảnh lao động chân tay của con gửi cho mấy thầy, rồi lá thư con trình bày về khát vọng làm một nhà máy chế biến bột cá ở quê nhà đã thuyết phục các thầy bên này. Chuyện đi du học, con không muốn bàn tán xôn xao nên tuyệt đối không nói với ai. Họ có giúp gì được mình đâu mà báo cáo. Họ không tin thì lại lời ra tiếng vào, con thích cách ứng xử của dượng với thế gian. Cần gì nổi danh ồn ào, “sông càng sâu càng tĩnh lặng”, hay có một câu tiếng Anh mà con thấy dượng để trên page của mình là “word hard in silence, let success be your noise”.
Con không biết tương lai con sẽ như thế nào. Vì Tây cho tiền con học nên con không có ràng buộc gì về việc tốt nghiệp xong phải làm gì ở đâu. Lấy tiền của Tây đi học không khó như mọi người nghĩ. Chỉ cần có ý chí, mọi con đường đều mở ra.
Thế giới phẳng, con đã là công dân toàn cầu, thi ĐH không việc gì phải bó buộc ở nước nào nữa, muốn thi đâu thì thi, học ở đâu thì học. Và con sẽ là một công dân có ích trong 7 tỷ nhân loại này. Khi ai hỏi, con đều trả lời là mẹ t*o là người bán cá ở xứ biển miền trung nước Việt. Và mẹ t*o là một phụ nữ đơn thân, bình thường nhưng không tầm thường. Và t*o cũng vậy.
Con chỉ một ràng buộc duy nhất để trở về, chính là mùi mồ hôi tanh nồng mùi cá của mẹ con. Tự dưng, con nhớ nhà quá dượng…."
(copy từ facebook Tony Buổi Sáng )
Sửa bởi NhuCuongTran: 03/03/2016 - 12:56
Thanked by 3 Members:
|
|
Similar Topics
Chủ Đề | Name | Viết bởi | Thống kê | Bài Cuối |
---|
8 người đang đọc chủ đề này
0 Hội viên, 8 khách, 0 Hội viên ẩn
Liên kết nhanh
Coi Tử Vi | Coi Tử Bình - Tứ Trụ | Coi Bát Tự Hà Lạc | Coi Địa Lý Phong Thủy | Coi Quỷ Cốc Toán Mệnh | Coi Nhân Tướng Mệnh | Nhờ Coi Quẻ | Nhờ Coi Ngày |
Bảo Trợ & Hoạt Động | Thông Báo | Báo Tin | Liên Lạc Ban Điều Hành | Góp Ý |
Ghi Danh Học | Lớp Học Tử Vi Đẩu Số | Lớp Học Phong Thủy & Dịch Lý | Hội viên chia sẻ Tài Liệu - Sách Vở | Sách Dịch Lý | Sách Tử Vi | Sách Tướng Học | Sách Phong Thuỷ | Sách Tam Thức | Sách Tử Bình - Bát Tự | Sách Huyền Thuật |
Linh Tinh | Gặp Gỡ - Giao Lưu | Giải Trí | Vườn Thơ | Vài Dòng Tản Mạn... | Nguồn Sống Tươi Đẹp | Trưng bày - Giới thiệu |
Trình ứng dụng hỗ trợ:












