Giấc Mơ
DuongTung
28/05/2015
fullhouse, on 28/05/2015 - 14:09, said:
Bác DuongTung đi đâu thế
Goodbye là tạm biệt, là quay lưng, là bỏ rơi ai đó lại phía sau phải kô
Goodbye là tạm biệt, là quay lưng, là bỏ rơi ai đó lại phía sau phải kô
chuyên công tác này dài ngày, mấy ngày nghỉ có thời gian rảnh lên TVLS, tôi vẫn mong chờ em sẽ pm cho tôi, có lẽ em sẽ đọc được mấy dòng này...
Trước kia tôi luôn ngồi nhưng chỗ 100 ngàn 1 ly cà phê trong khi chỗ bình dân chỉ 15 ngàn
ban tôi có hỏi tôi so lại như vậy.Tôi trả lời:
- 100 ngàn đó để được ngồi ở chỗ minh muốn trong xa hội, mình sẽ được sống với nhũng con người uống cà phê 100 ngàn.15 ngàn, tuy rẻ nhưng phải ngồi với đủ kiểu người mình không muốn....
Hi vọng sau này ly cà phê tôi uống ngày càng đắt tiền hơn, và em ngồi bên cạnh tôi
chúc các bạn một ngày vui vẻ.
fullhouse
28/05/2015
Mọi thứ chỉ là quan niệm và sở thích,
Mong là cô ấy cũng muốn ngồi ở nơi đây ' với bác
Chúc bác một ngày vui vẻ !
Mong là cô ấy cũng muốn ngồi ở nơi đây ' với bác
Chúc bác một ngày vui vẻ !
DuongTung
01/06/2015
Lẽ phải luôn thuộc kẻ mạnh, đạo đức thì luôn thuộc kẻ yếu
Hãy làm kẻ mạnh để bảo vệ le phải, hãy học Chúa, Chúa luôn nói tha thứ cho kẻ khác
Mạnh mẽ, lòng vị tha, luôn tự trách mình, đó là con đường thay đổi cái gọi là NGỊCH CẢNH.
Sửa bởi DuongTung: 01/06/2015 - 19:19
Hãy làm kẻ mạnh để bảo vệ le phải, hãy học Chúa, Chúa luôn nói tha thứ cho kẻ khác
Mạnh mẽ, lòng vị tha, luôn tự trách mình, đó là con đường thay đổi cái gọi là NGỊCH CẢNH.
Sửa bởi DuongTung: 01/06/2015 - 19:19
DuongTung
04/06/2015
Người ta thì học tiếng Anh tiếng Nhật, mình thì đi học tiếng Khơ me....
DuongTung
06/06/2015
Chiều nay, những cơn mưa trở mùa xua tan đi cái nóng nực hành hạ thể xác.Những ngày dài chờ đợi học tiếng.Tạm gác mọi công chuyện lại, chuyến đi để trả nghĩa, và trả nợ nốt một phần dòng máu Tàu , Việt, Cao miên chảy trong huyết quản anh.Người Tàu thì thâm thúy, nửa Việt thì nhân đạo, và nửa Cao miên thì hoang dại, thù hận.Anh cũng muốn chuyến đi này có lẽ là chuyến cuối, anh sẽ không rời xa VN nữa, anh yêu Việt Nam có lẽ cũng nhiều như anh yêu em
Chỗ em ở nóng lắm phải không? Anh tin từ khi không có anh mọi thứ sẽ rất tốt với em, và có lẽ em cũng đã tìm thấy ai đó yêu chiều em nhiều hơn kẻ lạnh lùng vô cảm như anh.Kì lạ nhỉ, giữa vạn người, giữa cõi đời vô thường biến động, giữa hàng ngàn thứ còn dở dang, ta lại yêu nhau..anh cũng đã cố, cố rất nhiều mà không thể thay thế em trong trái tim..kì lạ.
Ngày xưa mỗi giấc mơ anh đều nhìn thấy, trò chuyện với em.Một thời gian dài anh cố gắng, đêm anh ngủ tầm 3 tiếng, coi hết mọi bộ phim, tọa thiền tới khi mệt quá thiếp đi thì thôi.Ngày cố gắng đi làm thật nhiều, những lúc rảnh thì đọc sách, không bao giờ cho mình rảnh để suy nghĩ lung tung.
Chẳng trách xã hội, cũng chẳng trách ai.Nếu anh cư xử tốt, nếu anh đã từng tu tốt trong quá khứ thi có lẽ đời này tình duyên đỡ trái ngang.
Thời gian cô độc khiến người ta hiểu hơn về tình đời, tình người cách cư xử...Anh hay đi chùa.Thầy trụ trì nói: chú đi vào đây đi, vào đây đỡ khổ.Anh cười: con tứ đổ tường còn mê lắm thầy ạ..
Thầy giỏi lắm, mấy trăm người ai cũng yêu quí thầy, thầy chẳng ghét, chẳng nói xấu, chẳng giận ai bao giờ.Luôn nhẹ nhàng, luôn quan tâm người khác.Từ khi ở chùa về anh không còn giận ai hết, mỗi lúc nổi nóng là anh lại nhớ tới thầy.
Có những lúc cũng yếu lòng, có ai đó đã tới và đôi lúc anh cũng đã muốn làm lại , muốn quên em đi.anh ích kỉ vậy đấy.Nhưng kì lạ, anh đều thấy họ có gương mặt giống em, anh cảm giác như đang ngồi cạnh bên em, và anh hiểu...anh không thể cởi lòng mình với ai khác.
Niềm tin, đã là niềm tin thì chẳng cần đòi hỏi và căn cứ nào.Anh tin vào tình yêu anh dành cho em, anh tin vào ngày gặp mặt, anh tin rằng, anh sẽ thành công hơn những thứ anh đã đạt được trong năm trước, anh tin rằng anh sẽ dồn hết ý chí, sự tập trung, nghị lực vào việc kiếm tiền để khi ta gặp lại...Em ko phải lo về tiền nữa.Anh sẽ ngày ngày chỉ nấu cơm, đọc sách, trông con...anh sẽ kiếm đủ số tiền ta cần cả đời này.anh sẽ đóng cửa, những ngày cuối tuần mình sẽ đi chơi, anh chỉ gặp những người mà anh quí mến, coi như anh biến mất khỏi mọi quan hệ xã hội.Với anh , chỉ có cuộc sống gia đình là quan trọng.
Kiếp sống trên trần gian này có lẽ lẽ kiếp cuối, em tin vào thiên Đàng, em sẽ về Thiên Đàng.anh tin vào Tây phương cực lạc, anh sẽ về Tây Phương Cực Lạc...Anh không muốn trở lại cõi đời này nữa.
Có lẽ chỉ có cõi thiên đàng hoặc một thế giới nào đó khác mới khiến con người hạnh phúc, không phải ở nơi đây, khi sự tham lam ích kỉ, khi mọi thứ tăm tối vùi lấp những thứ tốt đẹp nhất như tình yêu hay tình thương, khi con người ganh ghét , đố kị, tầm thường.
Anh đâu có sắp xếp trước cuộc đời mình gặp em, nhưng ta đã gặp nhau, vậy ta hãy cùng nhau đi hết chặng đường này.
Chỗ em ở nóng lắm phải không? Anh tin từ khi không có anh mọi thứ sẽ rất tốt với em, và có lẽ em cũng đã tìm thấy ai đó yêu chiều em nhiều hơn kẻ lạnh lùng vô cảm như anh.Kì lạ nhỉ, giữa vạn người, giữa cõi đời vô thường biến động, giữa hàng ngàn thứ còn dở dang, ta lại yêu nhau..anh cũng đã cố, cố rất nhiều mà không thể thay thế em trong trái tim..kì lạ.
Ngày xưa mỗi giấc mơ anh đều nhìn thấy, trò chuyện với em.Một thời gian dài anh cố gắng, đêm anh ngủ tầm 3 tiếng, coi hết mọi bộ phim, tọa thiền tới khi mệt quá thiếp đi thì thôi.Ngày cố gắng đi làm thật nhiều, những lúc rảnh thì đọc sách, không bao giờ cho mình rảnh để suy nghĩ lung tung.
Chẳng trách xã hội, cũng chẳng trách ai.Nếu anh cư xử tốt, nếu anh đã từng tu tốt trong quá khứ thi có lẽ đời này tình duyên đỡ trái ngang.
Thời gian cô độc khiến người ta hiểu hơn về tình đời, tình người cách cư xử...Anh hay đi chùa.Thầy trụ trì nói: chú đi vào đây đi, vào đây đỡ khổ.Anh cười: con tứ đổ tường còn mê lắm thầy ạ..
Thầy giỏi lắm, mấy trăm người ai cũng yêu quí thầy, thầy chẳng ghét, chẳng nói xấu, chẳng giận ai bao giờ.Luôn nhẹ nhàng, luôn quan tâm người khác.Từ khi ở chùa về anh không còn giận ai hết, mỗi lúc nổi nóng là anh lại nhớ tới thầy.
Có những lúc cũng yếu lòng, có ai đó đã tới và đôi lúc anh cũng đã muốn làm lại , muốn quên em đi.anh ích kỉ vậy đấy.Nhưng kì lạ, anh đều thấy họ có gương mặt giống em, anh cảm giác như đang ngồi cạnh bên em, và anh hiểu...anh không thể cởi lòng mình với ai khác.
Niềm tin, đã là niềm tin thì chẳng cần đòi hỏi và căn cứ nào.Anh tin vào tình yêu anh dành cho em, anh tin vào ngày gặp mặt, anh tin rằng, anh sẽ thành công hơn những thứ anh đã đạt được trong năm trước, anh tin rằng anh sẽ dồn hết ý chí, sự tập trung, nghị lực vào việc kiếm tiền để khi ta gặp lại...Em ko phải lo về tiền nữa.Anh sẽ ngày ngày chỉ nấu cơm, đọc sách, trông con...anh sẽ kiếm đủ số tiền ta cần cả đời này.anh sẽ đóng cửa, những ngày cuối tuần mình sẽ đi chơi, anh chỉ gặp những người mà anh quí mến, coi như anh biến mất khỏi mọi quan hệ xã hội.Với anh , chỉ có cuộc sống gia đình là quan trọng.
Kiếp sống trên trần gian này có lẽ lẽ kiếp cuối, em tin vào thiên Đàng, em sẽ về Thiên Đàng.anh tin vào Tây phương cực lạc, anh sẽ về Tây Phương Cực Lạc...Anh không muốn trở lại cõi đời này nữa.
Có lẽ chỉ có cõi thiên đàng hoặc một thế giới nào đó khác mới khiến con người hạnh phúc, không phải ở nơi đây, khi sự tham lam ích kỉ, khi mọi thứ tăm tối vùi lấp những thứ tốt đẹp nhất như tình yêu hay tình thương, khi con người ganh ghét , đố kị, tầm thường.
Anh đâu có sắp xếp trước cuộc đời mình gặp em, nhưng ta đã gặp nhau, vậy ta hãy cùng nhau đi hết chặng đường này.
thilan
08/06/2015
Chào anh DuongTung,
Dù không llên quan gì đến câu chuyện của anh, tôi xin có một chút ý kiến nhỏ thế này:
- Với người ít nhiều làm việc đến tâm linh mà nghiêng về mục tiêu vật chất: phải cẩn trọng.
- Niết bàn chính ngay trong kiếp này. Sao phải chờ đến kiếp sau?
- Về đọc Kinh Cầu an
Dù không llên quan gì đến câu chuyện của anh, tôi xin có một chút ý kiến nhỏ thế này:
- Với người ít nhiều làm việc đến tâm linh mà nghiêng về mục tiêu vật chất: phải cẩn trọng.
- Niết bàn chính ngay trong kiếp này. Sao phải chờ đến kiếp sau?
- Về đọc Kinh Cầu an
DuongTung
08/06/2015
thilan, on 08/06/2015 - 08:30, said:
Chào anh DuongTung,
Dù không llên quan gì đến câu chuyện của anh, tôi xin có một chút ý kiến nhỏ thế này:
- Với người ít nhiều làm việc đến tâm linh mà nghiêng về mục tiêu vật chất: phải cẩn trọng.
- Niết bàn chính ngay trong kiếp này. Sao phải chờ đến kiếp sau?
- Về đọc Kinh Cầu an
Dù không llên quan gì đến câu chuyện của anh, tôi xin có một chút ý kiến nhỏ thế này:
- Với người ít nhiều làm việc đến tâm linh mà nghiêng về mục tiêu vật chất: phải cẩn trọng.
- Niết bàn chính ngay trong kiếp này. Sao phải chờ đến kiếp sau?
- Về đọc Kinh Cầu an
Cảm ơn anh/chị/em/ bạn/ thilan nha...
vietnamconcrete
30/09/2015
Nghe chuyện anh DuongTung kể mình tu hành trên núi tuyết, tôi bỗng nhớ lại câu chuyện "Tuyết rơi giữa Sài Gòn" do Nguyễn Cao Kỳ Duyên kể trong chương trình Paris by night (nào đó) như sau:
"Nhà tôi (tác giả) sống ở chung cư trong khu vực quận 8 - Sài gòn, gần nhà cô Tuyết. Một hôm nọ, bỗng nghe bà con hàm xóm la lối "Tuyết rơi! Tuyết rơi" - hóa ra cô Tuyết rơi từ lầu 11 chung cư xuống."
Hỏi nhỏ anh DuongTung, anh có tu gì trên "núi Tuyết" không, để người ta nhảy lầu thế? (đùa tí nhá, đừng giận)
"Nhà tôi (tác giả) sống ở chung cư trong khu vực quận 8 - Sài gòn, gần nhà cô Tuyết. Một hôm nọ, bỗng nghe bà con hàm xóm la lối "Tuyết rơi! Tuyết rơi" - hóa ra cô Tuyết rơi từ lầu 11 chung cư xuống."
Hỏi nhỏ anh DuongTung, anh có tu gì trên "núi Tuyết" không, để người ta nhảy lầu thế? (đùa tí nhá, đừng giận)


