Vô Thường
PMK
09/02/2015
Vô Thường, on 09/02/2015 - 17:50, said:
Ở đây, có lẽ ThiênA tạm hiểu được 1 phần nhỏ ý Đại sư.
Mời ông 1 ly....!
Mời ông 1 ly....!
Này, quý đại sư có thể trả lời câu hỏi phía trên của tôi không thế? (Bật mí là nếu quý đại sư trả lời xong câu hỏi đó sẽ có phần thưởng là rất nhiều câu hỏi hấp dẫn phía sau, hấp dẫn hơn nhiều ấy).
Với nữa, chưa chắc gì ThiênA đã hiểu như ý đại sư muốn đâu, cứ hỏi cho rõ đi đã, đừng vội đừng vội. Đó mới là ĐẠO đấy.
Chỉ có Đạo giáo mới có khái niệm Vô cực thôi, còn Dịch chỉ đề cập đến Thái cực. Cho nên nói đến Vô cực tất phải giải thích trên quan điểm của Đạo giáo chứ không thể lôi Dịch ra được.
Sửa bởi PMK: 09/02/2015 - 18:09
PMK
09/02/2015
Nếu quý đại sư bảo đó là thuyết do tôi tự lập ra, không cần căn cứ, không cần cơ sở, thì...thôi.
Sau đó, chúng ta sẽ có kết luận về Đạo. Đạo là gì? Đạo là thứ không thể kiểm chứng được nên ai ai cũng có thể lập thuyết về nó.
Sau đó, chúng ta sẽ có kết luận về Đạo. Đạo là gì? Đạo là thứ không thể kiểm chứng được nên ai ai cũng có thể lập thuyết về nó.
ThienA
09/02/2015
Câu thứ 2 của Đạo đức Kinh, thiena thích kiểu ngắt nhịp dấu phẩy như sau hơn là cách của vô thường:
Vô, danh thiên địa chi thuỷ
Hữu, danh vạn vật chi mẫu.
Không, là khởi thuỷ của trời đất
Có, là hình ảnh của vạn vật.
Cách phân cách từ Vô-Hữu này diễn ý cho cái triết lý thường cửu của Đạo. Tri- Ngôn là một hình ảnh của Vô-Hữu.
Đến đây liên tưởng đến từ "Ngôi Lời" trong Kinh thánh, để diễn tả về cái Nhị khởi sinh từ cái Nhất.
Nhờ Người ( Ngôi lới-Logo- Word-Danh) mà muôn vật được tạo thành ( câu này nằm trong Khởi đầu tin mừng Gioan)
Vô, danh thiên địa chi thuỷ
Hữu, danh vạn vật chi mẫu.
Không, là khởi thuỷ của trời đất
Có, là hình ảnh của vạn vật.
Cách phân cách từ Vô-Hữu này diễn ý cho cái triết lý thường cửu của Đạo. Tri- Ngôn là một hình ảnh của Vô-Hữu.
Đến đây liên tưởng đến từ "Ngôi Lời" trong Kinh thánh, để diễn tả về cái Nhị khởi sinh từ cái Nhất.
Nhờ Người ( Ngôi lới-Logo- Word-Danh) mà muôn vật được tạo thành ( câu này nằm trong Khởi đầu tin mừng Gioan)
Vô Thường
09/02/2015
Lời cần nói Đại sư nói ra hết rồi.
Ngôn ngữ là thứ hữu hạn, Đạo là thứ vô hạn. Nên dùng điều hữu hạn mà diễn tả thứ vô hạn thì bao giờ cũng còn sai sót. Vì thế không đáp lời không phải là thiếu tôn trọng bà.
Thôi thì chỉ đáp lại bà 3 từ sau:
Vô thường lắm.
Cám ơn cmt của PMK.
Ngôn ngữ là thứ hữu hạn, Đạo là thứ vô hạn. Nên dùng điều hữu hạn mà diễn tả thứ vô hạn thì bao giờ cũng còn sai sót. Vì thế không đáp lời không phải là thiếu tôn trọng bà.
Thôi thì chỉ đáp lại bà 3 từ sau:
Vô thường lắm.
Cám ơn cmt của PMK.
AnKhoa
09/02/2015
PMK, on 09/02/2015 - 17:09, said:
Còn nếu như tự mình lập thuyết thì cứ tùy ý. Và như thế thì không nên tranh luận tiếp về Đạo nữa, bởi vì mỗi người đều tự lập thuyết cho riêng mình, mỗi người tự hiểu Đạo theo cách của mình, và không ai chịu ai bởi vì chẳng có cái gì để lấy làm chuẩn xác định đúng/sai.
Chính xác.
PhapVan
09/02/2015
Vô Thường, on 09/02/2015 - 13:40, said:
Vô cực là khả năng vô tận, sư tuần hoàn giữa sắc tức không, mà không tức sắc.
Trong Vô Cực ẩn tàng Thái Cực, Nhị nguyên, Tứ Tượng, Bát quái,....
Cũng như sự vươn lên từ....-> Bát quái -> Tứ Tượng -> Nhị Nguyên -> Thái cực -> Vô cực.
Đó là đam mê sự hoàn hảo, đam mê không giới hạn.
Vô cực không phải là bất biến, Đạo cũng không phải là bất biến. Chúng chỉ bất biến ở một điểm là luôn pháp theo lý Vô Thường.
Vô cực khả vô cực, phi thường vô cực
Vô thường khả danh, phi thường danh.
Vô âm, vô dương chi vị đạo
Vô danh, vô ngã chi vị Duyên.
Trong Vô Cực ẩn tàng Thái Cực, Nhị nguyên, Tứ Tượng, Bát quái,....
Cũng như sự vươn lên từ....-> Bát quái -> Tứ Tượng -> Nhị Nguyên -> Thái cực -> Vô cực.
Đó là đam mê sự hoàn hảo, đam mê không giới hạn.
Vô cực không phải là bất biến, Đạo cũng không phải là bất biến. Chúng chỉ bất biến ở một điểm là luôn pháp theo lý Vô Thường.
Vô cực khả vô cực, phi thường vô cực
Vô thường khả danh, phi thường danh.
Vô âm, vô dương chi vị đạo
Vô danh, vô ngã chi vị Duyên.
Sử dụng lẫn lộn Danh từ chỉ khái niệm, các khái niệm lắp ghép khiên cưỡng của các tôn giáo dẫn đến nhầm lẫn trong nhận thức.
Cần phải rõ ràng trong nhận thức, Dịch Lão tương đồng, ví dụ:
Âm dương ở trời - đạo trời.
Âm dương ở đất - đạo đất.
Âm dương ở người - đạo người.
Phật giáo về lục đạo luân hồi:
Địa ngục đạo - địa ngục giới.
Ngã quỷ đạo - ngã quỷ giới.
Súc sinh đạo - súc sinh giới.
A tu la đạo - a tu la giới.
Nhân gian đa - nhân gian giới.
Thiên đạo - thiên giới.
Gợi ý cặp : vô thường và thường (phật giáo); hữu và vô (lão giáo); âm và dương (dịch).
"Cố hữu vô tương sinh" - có không cùng sinh nhau - là pháp đồng thời ?
Ở đâu có cô âm độc dương ?
vovivo
10/02/2015
Hữu thức phi nan, nan đáo thức
Vô danh bất hoạn, hoạn danh phù/
Vô danh bất hoạn, hoạn danh phù/
Vô Thường
10/02/2015
Tại sao cố khiên cưỡng bắt người khác nghĩ theo thứ mà :" Mình cho rằng là đúng" thưa pháp vân?
Pháp vân là gì?
Vô thường lắm. Pháp vân có lẽ chưa giác ngộ pháp vân r.
Pháp vân là gì?
Vô thường lắm. Pháp vân có lẽ chưa giác ngộ pháp vân r.
Vô Thường
10/02/2015
Nói đến phật giáo mà nói ngay đến lục đạo, pháp Vô thường còn chưa thông..
Nói đến đạo thì sa vào nhị nguyên, điều Thái cực thậm trí còn chưa thấu.
Vậy thì Trung Đạo còn chưa biết là gì, sao nói lý với Vô cực đây?
Nói đến đạo thì sa vào nhị nguyên, điều Thái cực thậm trí còn chưa thấu.
Vậy thì Trung Đạo còn chưa biết là gì, sao nói lý với Vô cực đây?
PhapVan
10/02/2015
Vô Thường, on 10/02/2015 - 07:29, said:
Tại sao cố khiên cưỡng bắt người khác nghĩ theo thứ mà :" Mình cho rằng là đúng" thưa pháp vân?
Pháp vân là gì?
Vô thường lắm. Pháp vân có lẽ chưa giác ngộ pháp vân r.
Pháp vân là gì?
Vô thường lắm. Pháp vân có lẽ chưa giác ngộ pháp vân r.
1. Tôi chia sẻ rất tự nhiên - cũng như Gà chỉ ăn thóc không ăn ngọc.
2. Pháp vân là danh từ, danh pháp hay pháp danh
3. Pháp vân còn đam mê giác làm sao ngộ ?
Vô Thường
11/02/2015
1. Tôi chia sẻ rất tự nhiên - cũng như Gà chỉ ăn thóc không ăn ngọc. => Ngài đã viết: Sử dụng lẫn lộn Danh từ chỉ khái niệm, các khái niệm lắp ghép khiên cưỡng của các tôn giáo dẫn đến nhầm lẫn trong nhận thức. Cần phải rõ ràng trong nhận thức, Dịch Lão tương đồng. => Như vậy có là chia sẻ tự nhiên hay là phê phán Đại sư và "cho rằng mình đúng"?
2. Pháp vân là danh từ, danh pháp hay pháp danh => Chưa thực sự đầy đủ.
Pháp (zh. fă 法, ja. hō, sa. dharma, pi. dhamma), cũng được dịch theo âm Hán-Việt là Đạt-ma (zh. 達磨, 達摩), Đàm-ma (zh. 曇摩), Đàm-mô (zh. 曇無), Đàm (曇). Chữ dharma vốn xuất phát từ tiếng Phạn, ngữ căn √dhṛ, có nghĩa là "nắm giữ", đặc biệt là nắm giữ tính năng hoạt động của con người. Cách dùng chữ thuật ngữ này rất đa dạng, và vì vậy, nó mang rất nhiều nghĩa: Tập quán, thói quen, tiêu chuẩn của phép cư xử; Điều phải làm, nghề nghiệp, bổn phận, nghĩa vụ; Trật tự xã hội, quy củ trong xã hội; Điều lành, việc thiện, đức hạnh; Sự thật, thật tại, chân lí (sa. satya); Nền tảng của thế gian và các cõi giới; Tín ngưỡng tôn giáo; Tiêu chuẩn để nhận thức về chân lí, về luật tắc; Giáo lí, sự giải thích; Bản thể, bản tính; Thuộc tính, phẩm chất, đặc tính, cấu trúc cơ bản. Ý nghĩa này của thuật ngữ thường được dùng trong các luận giải của Du-già hành tông, liệt kê tất cả kinh nghiệm thế gian thành 100 pháp hoặc 100 cấu trúc cơ bản. Họ cho rằng, các pháp không tồn tại trên cơ sở tự tính này hàng Nhị thừa không thể nào nhận thức được, nhưng là một đối tượng quán sát đặc biệt của hàng Bồ Tát. Không nhận thức được tính không của các cấu trúc cơ bản là điều rất quan trọng cho sở tri chướng. Xem thêm Bách pháp. Trong luận lí học, là tiền đề hay là đối tượng của một động từ. Tổng quát lại, người ta có thể hiểu Pháp là "tất cả những gì có đặc tính của nó - không khiến ta lầm với cái khác - có những khuôn khổ riêng của nó để nó làm phát sinh trong đầu óc ta một khái niệm về nó" (nhậm trì tự tính, quỹ sinh vật giải 任持自性、軌生物解). Pháp vốn được sử dụng trong Ấn Độ giáo, với ý nghĩa là chân lý, thiện pháp. Tương phản với cái thiện là phi pháp. Phật giáo cũng có tư tưởng là thiện pháp nhưng nói rộng hơn thì cái ác, phiền não, khổ, cũng là Pháp. Theo ngài luận sư Giác Âm thì Pháp có 4 nghĩa như: Thuộc tính; giáo pháp; thánh điển và sự vật(bao gồm vật nhìn thấy và không nhìn thấy. Còn đối với Phật giáo nguyên thủy thì pháp bao gồm: Hiện tượng và tâm lý, như ngũ uẩn sắc, thọ, tưởng, hành, thức, hay duyên khởi cũng là pháp. Đối với khái niệm trong pháp luật, pháp số... thì đó lại là những quỹ phạm của con người trong đời sống cộng đồng.
Hiểu được Pháp Vân sẽ biết được Vô Thường
3. Pháp vân còn đam mê giác làm sao ngộ ? => Dường như không nên tách rời chúng. Ví như Gấu Trắng tách ra không Gấu làm sao mà Trắng.. (Đùa vui với ngài thôi, đừng giận đại sư).
Giác ngộ (zh. 覺悟, sa., pi. bodhi), danh từ được dịch nghĩa từ chữ bodhi (bồ-đề) của , chỉ trạng thái tỉnh thức, lúc con người bỗng nhiên trực nhận (sa. śūnyatā), bản thân nó là Không cũng như toàn thể vũ trụ cũng là Không. Chỉ với trực nhận đó, con người mới thấu hiểu được thể tính mọi hiện tượng. Tính Không hiểu ở đây không phải sự trống rỗng thông thường mà nói về một thể tính vô biên không thể dùng suy nghĩ, cảm nhận để đo lường, nằm ngoài cặp đối đãi có-không. Tính Không này không phải là một đối tượng để một chủ thể tiếp cận đến vì bản thân chủ thể cũng thuộc về nó. Vì vậy, giác ngộ là một kinh nghiệm không thể giãi bày.
Người giác ngộ hoàn toàn là vị Phật lịch sử , cũng là người bắt đầu giáo hoá cho nên đạo Phật cũng được gọi là "đạo giác ngộ".
Dù rằng cái thể của tính Không là một, nhưng người ta cho rằng có nhiều mức độ giác ngộ khác nhau. Nếu so sánh giác ngộ như phá vỡ một bức tường, thì có mức giác ngộ như chỉ hé mở một lỗ nhỏ và giác ngộ như Phật Thích-ca là phá vỡ hoàn toàn bức tường đó. Có vô vàn khác nhau giữa các mức giác ngộ, biểu hiện bằng sự rõ ràng chính xác của thiền giả đạt được. Dựa trên kinh nghiệm của các bậc giác ngộ, thế giới của sự giác ngộ không hề khác với thế giới hiện tượng của chúng ta, tất cả đều là một, Hiện tượng-Tính không, Tương đối-Tuyệt đối. Kinh nghiệm về cái tất cả là một này chính là kinh nghiệm về thể tính tuyệt đối đó. Trong (sa. mahāprajñāpāramitā-hṛdaya-sūtra) chỉ rõ "sắc tức là không, không tức là sắc", tức là không hề có hai thế giới. Nhờ tình trạng giác ngộ sâu xa, hành giả từ bỏ được cái Ngã. Trong , một khi cái ngã đã chết ("đại tử") thì "đời sống" mới bắt đầu, đó là một cuộc sống tự tại và an lạc.
Chúng ta đi qua chân lý trước khi biết rằng đó chỉ là chân của Cô Lý mà thôi.
Học đạo tinh thông, cho rằng mình đúng. Nhưng thực ra chỉ có Nhị Nguyên còn chưa vượt qua được.
Vốn ngàn xưa đã đề: Vạn pháp quy tông. Nhưng nay có ngài lại thích: Vạn tông quy pháp của mình.
Vô thường lắm thay!
Sửa bởi Vô Thường: 11/02/2015 - 09:29
2. Pháp vân là danh từ, danh pháp hay pháp danh => Chưa thực sự đầy đủ.
Pháp (zh. fă 法, ja. hō, sa. dharma, pi. dhamma), cũng được dịch theo âm Hán-Việt là Đạt-ma (zh. 達磨, 達摩), Đàm-ma (zh. 曇摩), Đàm-mô (zh. 曇無), Đàm (曇). Chữ dharma vốn xuất phát từ tiếng Phạn, ngữ căn √dhṛ, có nghĩa là "nắm giữ", đặc biệt là nắm giữ tính năng hoạt động của con người. Cách dùng chữ thuật ngữ này rất đa dạng, và vì vậy, nó mang rất nhiều nghĩa: Tập quán, thói quen, tiêu chuẩn của phép cư xử; Điều phải làm, nghề nghiệp, bổn phận, nghĩa vụ; Trật tự xã hội, quy củ trong xã hội; Điều lành, việc thiện, đức hạnh; Sự thật, thật tại, chân lí (sa. satya); Nền tảng của thế gian và các cõi giới; Tín ngưỡng tôn giáo; Tiêu chuẩn để nhận thức về chân lí, về luật tắc; Giáo lí, sự giải thích; Bản thể, bản tính; Thuộc tính, phẩm chất, đặc tính, cấu trúc cơ bản. Ý nghĩa này của thuật ngữ thường được dùng trong các luận giải của Du-già hành tông, liệt kê tất cả kinh nghiệm thế gian thành 100 pháp hoặc 100 cấu trúc cơ bản. Họ cho rằng, các pháp không tồn tại trên cơ sở tự tính này hàng Nhị thừa không thể nào nhận thức được, nhưng là một đối tượng quán sát đặc biệt của hàng Bồ Tát. Không nhận thức được tính không của các cấu trúc cơ bản là điều rất quan trọng cho sở tri chướng. Xem thêm Bách pháp. Trong luận lí học, là tiền đề hay là đối tượng của một động từ. Tổng quát lại, người ta có thể hiểu Pháp là "tất cả những gì có đặc tính của nó - không khiến ta lầm với cái khác - có những khuôn khổ riêng của nó để nó làm phát sinh trong đầu óc ta một khái niệm về nó" (nhậm trì tự tính, quỹ sinh vật giải 任持自性、軌生物解). Pháp vốn được sử dụng trong Ấn Độ giáo, với ý nghĩa là chân lý, thiện pháp. Tương phản với cái thiện là phi pháp. Phật giáo cũng có tư tưởng là thiện pháp nhưng nói rộng hơn thì cái ác, phiền não, khổ, cũng là Pháp. Theo ngài luận sư Giác Âm thì Pháp có 4 nghĩa như: Thuộc tính; giáo pháp; thánh điển và sự vật(bao gồm vật nhìn thấy và không nhìn thấy. Còn đối với Phật giáo nguyên thủy thì pháp bao gồm: Hiện tượng và tâm lý, như ngũ uẩn sắc, thọ, tưởng, hành, thức, hay duyên khởi cũng là pháp. Đối với khái niệm trong pháp luật, pháp số... thì đó lại là những quỹ phạm của con người trong đời sống cộng đồng.
Hiểu được Pháp Vân sẽ biết được Vô Thường
3. Pháp vân còn đam mê giác làm sao ngộ ? => Dường như không nên tách rời chúng. Ví như Gấu Trắng tách ra không Gấu làm sao mà Trắng.. (Đùa vui với ngài thôi, đừng giận đại sư).
Giác ngộ (zh. 覺悟, sa., pi. bodhi), danh từ được dịch nghĩa từ chữ bodhi (bồ-đề) của , chỉ trạng thái tỉnh thức, lúc con người bỗng nhiên trực nhận (sa. śūnyatā), bản thân nó là Không cũng như toàn thể vũ trụ cũng là Không. Chỉ với trực nhận đó, con người mới thấu hiểu được thể tính mọi hiện tượng. Tính Không hiểu ở đây không phải sự trống rỗng thông thường mà nói về một thể tính vô biên không thể dùng suy nghĩ, cảm nhận để đo lường, nằm ngoài cặp đối đãi có-không. Tính Không này không phải là một đối tượng để một chủ thể tiếp cận đến vì bản thân chủ thể cũng thuộc về nó. Vì vậy, giác ngộ là một kinh nghiệm không thể giãi bày.
Người giác ngộ hoàn toàn là vị Phật lịch sử , cũng là người bắt đầu giáo hoá cho nên đạo Phật cũng được gọi là "đạo giác ngộ".
Dù rằng cái thể của tính Không là một, nhưng người ta cho rằng có nhiều mức độ giác ngộ khác nhau. Nếu so sánh giác ngộ như phá vỡ một bức tường, thì có mức giác ngộ như chỉ hé mở một lỗ nhỏ và giác ngộ như Phật Thích-ca là phá vỡ hoàn toàn bức tường đó. Có vô vàn khác nhau giữa các mức giác ngộ, biểu hiện bằng sự rõ ràng chính xác của thiền giả đạt được. Dựa trên kinh nghiệm của các bậc giác ngộ, thế giới của sự giác ngộ không hề khác với thế giới hiện tượng của chúng ta, tất cả đều là một, Hiện tượng-Tính không, Tương đối-Tuyệt đối. Kinh nghiệm về cái tất cả là một này chính là kinh nghiệm về thể tính tuyệt đối đó. Trong (sa. mahāprajñāpāramitā-hṛdaya-sūtra) chỉ rõ "sắc tức là không, không tức là sắc", tức là không hề có hai thế giới. Nhờ tình trạng giác ngộ sâu xa, hành giả từ bỏ được cái Ngã. Trong , một khi cái ngã đã chết ("đại tử") thì "đời sống" mới bắt đầu, đó là một cuộc sống tự tại và an lạc.
Chúng ta đi qua chân lý trước khi biết rằng đó chỉ là chân của Cô Lý mà thôi.
Học đạo tinh thông, cho rằng mình đúng. Nhưng thực ra chỉ có Nhị Nguyên còn chưa vượt qua được.
Vốn ngàn xưa đã đề: Vạn pháp quy tông. Nhưng nay có ngài lại thích: Vạn tông quy pháp của mình.
Vô thường lắm thay!
Sửa bởi Vô Thường: 11/02/2015 - 09:29
PhapVan
12/02/2015
PhapVan, on 10/02/2015 - 23:53, said:
1. Tôi chia sẻ rất tự nhiên - cũng như Gà chỉ ăn thóc không ăn ngọc.
2. Pháp vân là danh từ, danh pháp hay pháp danh
3. Pháp vân còn đam mê giác làm sao ngộ ?
2. Pháp vân là danh từ, danh pháp hay pháp danh
3. Pháp vân còn đam mê giác làm sao ngộ ?
Là thường hay vô thường chỉ có người am hiểu phật pháp mới có thể biết được.
Người tự ngộ không thể đem cái biết của mình trao cho người khác như món đồ vật. Vì sao vậy, bởi người tự chứng không thể chứng thay cho người khác.
VuiVui
12/02/2015
Nói vui một tý.
Theo Lão Tử thì Đạo, bất khả ngôn !
Nhưng mà, nếu đúng như thế thì ... Đúng là Ba Xạo !
Tại sao vậy ?
Là bởi vì, nếu đã vô ngôn, thì không nói được gì ! Đã không nói được thì làm gì bây giờ ? Vậy chỉ còn có biết cười ruồi ... mà thôi ! Nhưng mà, không cười, không nói thì chỉ có Chết mới làm được. Mà chết cũng không được, bởi để biết là chết, thì cũng đã phải sống rồi ! Nên vẫn không biết gì về Đạo được. Rồi thì đạo mà biết được, thì cũng phải có cái gì đó không biết, nên có là biết đạo, thì cũng vẫn là không biết. vậy ai nói biết là Đạo, rồi thì có là Đạo khả đạo để mà phi thường Đạo, cũng chính là không biết gì về Đạo, để mà lại bảo là Biết ! Thế có phải là Xạo không ?
Cho nên, dù là vô cực, cũng là biết, biết với không biết thì là âm dương, cũng không thể là Đạo, nên vô cực cũng chẳng là Đạo. thái cực cũng vô đạo.
Thế mà lại có cả bao nhiêu Đạo, nào là Đạo Lão, Đạo Phật, Đạo thiên chúa, Đạo Hồi, Đạo tin lành, ... Thế mà lại bảo Đạo thì vô ngôn !
Quanh đi quẩn lại, thì đúng là Ba Xạo, bởi vì, có ai nói Xạo mà bảo mình Ba Xạo đâu !!! He he ...
Cho nên nói Đạo, Chi bằng không nói, nói rồi cũng như không nói là vậy !
Theo Lão Tử thì Đạo, bất khả ngôn !
Nhưng mà, nếu đúng như thế thì ... Đúng là Ba Xạo !
Tại sao vậy ?
Là bởi vì, nếu đã vô ngôn, thì không nói được gì ! Đã không nói được thì làm gì bây giờ ? Vậy chỉ còn có biết cười ruồi ... mà thôi ! Nhưng mà, không cười, không nói thì chỉ có Chết mới làm được. Mà chết cũng không được, bởi để biết là chết, thì cũng đã phải sống rồi ! Nên vẫn không biết gì về Đạo được. Rồi thì đạo mà biết được, thì cũng phải có cái gì đó không biết, nên có là biết đạo, thì cũng vẫn là không biết. vậy ai nói biết là Đạo, rồi thì có là Đạo khả đạo để mà phi thường Đạo, cũng chính là không biết gì về Đạo, để mà lại bảo là Biết ! Thế có phải là Xạo không ?
Cho nên, dù là vô cực, cũng là biết, biết với không biết thì là âm dương, cũng không thể là Đạo, nên vô cực cũng chẳng là Đạo. thái cực cũng vô đạo.
Thế mà lại có cả bao nhiêu Đạo, nào là Đạo Lão, Đạo Phật, Đạo thiên chúa, Đạo Hồi, Đạo tin lành, ... Thế mà lại bảo Đạo thì vô ngôn !
Quanh đi quẩn lại, thì đúng là Ba Xạo, bởi vì, có ai nói Xạo mà bảo mình Ba Xạo đâu !!! He he ...
Cho nên nói Đạo, Chi bằng không nói, nói rồi cũng như không nói là vậy !
ThienA
12/02/2015
Khi xem Tây du Ký, thích nhất là câu nói của Tôn Ngộ Không ( Ngộ Không) khi bàn về việc một tờ kinh sách bị rách do Bát Giới ( Bát Giới) nặng nề, hậu đậu làm rách: "Trời đất vốn không toàn vẹn, kinh sách sao toàn vẹn được? "
Nên cái đòi hỏi của Đường Tăng về một quyển kinh hoàn thiện, đúng là ba sạo hehe
Nên cái đòi hỏi của Đường Tăng về một quyển kinh hoàn thiện, đúng là ba sạo hehe
AlexPhong
12/02/2015
Toàn tào lao chi thiên. Đạo là gì ? Đạo là trai nhìn thấy gái mắt sáng lên và gái nhìn thấy trai tai dỏng lên. Đức là gì ? Đức là hành Đạo theo chuẩn mực của người đời. Ngoài tiêu chí đực cái còn có tiêu chí ngôi thứ trong luân thường.


