Jump to content

Advertisements




Mỗi ngày là một câu chuyện


181 replies to this topic

#1 Vô Thường

    Đoài viên

  • Hội Viên TVLS
  • PipPipPipPip
  • 2616 Bài viết:
  • 9302 thanks
  • LocationTuyết Sơn

Gửi vào 22/09/2012 - 13:59

Rồi sau đó…” của Guillaume Musso – một tác phẩm không hoàn hảo, nhưng đẹp và tuyệt vời.

Vào một chiều mưa có gió nhẹ, với tách cà phê nóng cùng bản sonate dịu dàng, “Rồi sau đó…” là lựa chọn tuyệt hảo khi cảm nhận cái dư vị ngọt ngào, ấm áp, đọng lại sau những giọt đắng tan đi. “Rồi sau đó…” không mang đến thứ triết lý cao ngất ngưỡng mà chỉ những cái đầu siêu việt mới hiểu. “Rồi sau đó…” là cảm xúc, là tâm hồn, là sự gần gũi, đồng cảm sâu sắc trong mối quan hệ bao dung giữa người với người, giữa lỗi lầm và thù hận, tha thứ và quên đi, tình yêu và chia cắt. Tác phẩm nhẹ nhàng, thanh khiết như con sóng trôi hững hờ trên mặt hồ lặng căm những ngày dịu êm vắng gió.
Nội dung chính: Điển trai, giàu có, tài năng xuất chúng, Nathan Del Amico tưởng như đã giữ chặt trong tay chiếc chìa khóa danh vọng, đến một ngày, bất chợt người đàn ông tự nhận là Sứ Giả báo trước cái chết – bác sĩ Garrette Goodrich xuất hiện, chuẩn bị cho Nathan kết thúc cuộc đời…
Cốt truyện nhẹ nhàng nhưng độc đáo, khéo léo dẫn dắt người đọc đi sâu hơn vào thế giới nội tâm đầy rẫy sợ hãi hòa lẫn yêu thương, đầy rẫy những đớn đau tiềm tàng trong tâm thức. Cuộc sống, chẳng ai có thể tồn tại đến hai lần, mà con người hầu như bị cái vị kỷ của bản thân che mờ ý thức, mãi đến khi chợt nhận ra sự sống cao đẹp đến nhường nào thì đã quá muộn. Ai mà biết được ngày mai sẽ ra sao, ai đoán được rồi cái gì sẽ xảy đến. Hạnh phúc này, khoảnh khắc này, sự sống này, tất cả đều vô thường như gió thoảng, cuốn cát bụi trôi đi trở về với cát bụi. Hàng ngày, triệu triệu con người được sinh ra trong tiếng cười song song bên những giọt nước mắt tiễn biệt kẻ khác vào cõi lãng quên. Vị kỷ để làm gì, tự hãnh, hiếu chiến, nghênh ngang để làm gì, khi mà cuối cùng tất cả chúng ta đều tìm đến một kết thúc?
“Có chốn nơi nào là nơi rồi tất cả chúng ta sẽ đến?”
Cốt truyện không có gì nhiều để kể, những kịch tính chưa hẳn đã được đẩy lên cao trào, nhưng chắc chắn mọi điều “Rồi sau đó…” mang đến có thể hoàn toàn chinh phục được cảm xúc người xem.
- Tình yêu -
Xuất thân trong gia đình nghèo khó, là con trai của bà mẹ đơn thân giúp việc, Nathan phải phấn đấu nỗ lực không ngừng để vươn lên đổi thay cuộc sống. Vào một chiều dịu êm mùa hạ, anh đã gặp Mallory Wexler giữa những cơn gió nhẹ nhàng tan trong tiếng sóng xô bờ. Hai đứa trẻ bị cuốn vào nhau bởi một sức hút không cưỡng lại được, tựa như họ là của nhau, sinh ra chỉ đề dành cho nhau. Rồi sau đó… Nathan cứu Mallory, mối quan hệ được đẩy lên đỉnh điểm căng thẳng khi gia đình Mallory không chấp thuận Nathan, không chấp thuận địa vị cũng như danh phận của anh. Anh ‘chỉ’ là đứa con trai của người giúp việc. Anh mãi mãi là đứa con trai của người giúp việc. Mặc cho thời gian trôi qua phủ lên sự vật những gam màu mới, mặc cho anh trở thành vị luật sư danh tiếng nhất New York. Trong mắt gia đình quý tộc Wexler, anh chỉ là Nathan Del Amico xuất thân từ chốn nghèo nàn.
Thoạt nghe, câu chuyện dễ khiến người ta liên tưởng đến mối tình cấm đoán thuộc mô típ cũ xưa, có vẻ hấp dẫn nhưng dễ gây nhàm chán. Tuy nhiên, “Rồi sau đó…” không đi theo chiều hướng ấy. “Rồi sau đó…” là một bước ngoặc, chứng minh rằng tình yêu thật sự có thể khiến con người vượt qua mọi khó khăn, có thể khiến nỗi đau tan đi và nhường lối cho hạnh phúc. “Rồi sau đó…” không chứa đựng những màn đối đầu gay gắt hay cuộc giao tranh quyết liệt, không phải Romeo và Julliet yêu nhau say đắm, nguyện chết bên nhau. Mà đó là một câu chuyện nhẹ nhàng, ấm áp, có yêu nhau, có chia cắt, có nước mắt, có lìa xa nhưng không bi lụy và thấm đẫm đau thương. Nỗi đau ”Rồi sau đó…” mang đến cũng nhẹ nhàng tựa bầu trời thoảng buồn trong những chiều mưa phùn rơi mãi, ngọt ngào như dư vị từ cái đắng đến nghẹn ngào của tách cà phê. “Rồi sau đó…” một tác phẩm bước ra khỏi cái bóng của những câu chuyện tình yêu đẹp như cổ tích, để đi sâu hơn vào tình người, tình đời, và quan trọng hơn, ý nghĩa của cuộc sống:
“Chúng ta tồn tại vì điều gì?”
Thay vì thỏa hiệp, an phận, Mallory quyết tâm giữ lấy tình yêu, với cô hoặc là Nathan và có tất cả, hoặc là chối bỏ danh phân và không còn gì. Bất lực trước sự ương bướng, cứng đầu của con gái, ông bà Wexler đành chấp nhận Nathan như cái gai trong mắt, một sự chấp nhận miễn cưỡng để không phải đánh mất Mallory. Và Nathan thì thừa thông minh để nhận ra điều ấy, anh cũng chẳng mấy mặn mà với gia đình vợ, đối với anh, Mallory là tất cả, mọi thứ chỉ cần thế là đủ.
Những ngày đầu, tình yêu của họ đẹp như màu hồng, lãng mạn tựa ánh tà dương lộng lẫy lúc hoàng hôn và êm ái như cơn gió chớm thu thoảng về. Thứ tình yêu khiến người khác phải ngưỡng mộ, chân thành, không toan tính, mãnh liệt, gắn kết đến lạ kì.
“Khoảnh khắc môi họ gặp nhau, một cơn rùng mình lạ lẫm chạy dọc người cô. Cô cảm thấy vị mặn mòi của muối biển trên môi cậu. Đó là nụ hôn đầu tiên rất đỗi ngọt ngào…”
13 tuổi, hai đứa trẻ trao nhau nụ hồn đầu giữa cơn mưa tầm tã rơi hoài không dứt, lóng ngóng và vụng về để mặc cảm xúc trôi nhanh. 13 tuổi, chưa hẳn là trưởng thành nhưng đủ để họ được nếm trải sự ngọt ngào từ yêu thương sâu lắng, gắn kết bên nhau sau biến cố đau lòng.
Với Mallory, Nathan là thần hộ mệnh, là những gì quan trọng nhất đời cô. Những năm tháng vắng anh, tâm hồn cô mất đi sự sống, cằn cỗi và tổn thương lạ lẫm. Vắng anh, cô trở thành đứa trẻ bơ vơ bị bỏ lại sau đêm giông tố hoang tàn, chán chường, mỏi mệt, yếu mềm và đầy sợ hãi, cô co người trong lớp vỏ dày xa lánh cuộc sống hằng ngày, chìm vào khoảng lặng ký ức về Nathan.
3 năm xa cách, ngỡ rằng đã đủ dài để nhớ, để quên và để tất cả chìm vào quên lãng, nhưng 3 năm ấy chẳng thể xóa nhòa hình bóng của họ trong nhau, chẳng thể phai dấu kỷ niệm mãi mãi đọng lại trong một góc khuất mênh mông và gần như vô tận ở đáy sâu tâm hồn.

“Cô cảm thấy như điều cốt yếu đã không thay đổi và rằng họ vẫn thấy hiểu nhau như thế chưa rời xa nhau quá một ngày.”
…….


“Thuở ban đầu, tình yêu của họ là như thế”


Hợp, rồi tan. Gặp gỡ, đến với nhau rồi lại chia ly. Trải qua bao thử thách đắng cay, cuối cùng họ cũng tìm được nhau, tìm lại một nửa mảnh vỡ gắn kết tâm hồn.
Có một đoạn tôi rất thích. Khi Nathan quyết định hủy chuyến bay và trở lại tìm Mallory, trời đổ mưa, cơn mưa to đến phai nhòa hình bóng, anh đứng lặng ở góc đường nhìn cô trở về trên xe gã đàn ông khác, anh đứng lặng người trong cơn mưa lạnh đến rã nát tâm hồn.

“Bỗng nhiên, cánh cửa bật mở và anh nhìn thấy cô bước xuống lòng đường, giống như bị màn mưa nuốt chửng. Cùng lúc đó, bầu trời bị rạch nát bởi những tia chớp và tiếng sấm đì đoàng.
Cô quay người lại, nhìn bốn phía rồi gọi to:
-Nathan?”
Tôi thích kiểu tình yêu như thế, một thứ tình yêu không hẳn hoàn hảo, không phải quá đẹp đến mơ hồ, mà là tình yêu thực tế, có va chạm, có chia lìa, có giận hờn và phai nhạt, nhưng cuối cùng điều cốt lõi họ vẫn hiểu được nhau, vẫn nhường chỗ cho cảm thông khuất lấp vị kỷ. Giống như Mallory, cô quay trở lại, bỗng muốn quay trở lại mặc dù không có bất cứ điều gì chắc chắn rằng Nathan vẫn ở đó đợi cô. Cô quay trở lại, bởi cô đọc được trong mắt anh một nỗi sợ vô hình, một nỗi sợ khiến lòng cô trở nên bất an và ngập trong lo lắng. Cô quay trở lại, vì dù họ có chia tay, cô biết mình vẫn còn yêu anh tha thiết. Cô quay trở lại, vì đơn giản cô muốn quay trở lại. Nathan không nói, Mallory cũng không nói, họ chỉ nhìn nhau như một màn độc thoại nội tâm đầy cảm xúc, họ chỉ nhìn nhau, và chỉ một cái nhìn thôi, cảm xúc trong tim bất chợt vỡ òa.
-Hôn nhân-
Với Nathan “Cuộc sống là một cuộc chiến không có điểm dừng, anh luôn phải phấn đấu thành đạt hơn nữa…”
Anh yêu Mallory sâu đậm, vì yêu cô, anh luôn phải cố gắng bằng mọi giá để chứng minh mình xứng đáng với cô, để không bao giờ khiến cô cảm thấy thất vọng, để ông bà Wexler dù có ghét bỏ hay xem anh như cái gai trong mắt thì mãi mãi không thể phủ nhận rằng anh xứng đáng với Mallory. Anh yêu Mallory, thứ tình yêu mãnh liệt hòa vào sự tự tôn và lòng vị kỷ, hòa vào những cảm xúc bất phục cùng bản tính ngang tàng của cậu trai tài hoa, Nathan sống trong nỗ lực. Ngày qua ngày, anh trưởng thành cùng hàng tá nỗi vất vả vây quanh mà không cần bất kỳ sự chia sẻ nào từ phía vợ. Anh ghét phải tỏ ra yếu đuối. Anh ghét thất bại. Một con người tự tin đầy kiêu hãnh như Nathan không có lý do nhường chỗ cho yếu mềm hay nhân nhượng. Dần dà, anh lún sâu hơn vào vũng lầy danh vọng, vào vòng xoáy khắt nghiệt của cuộc sống thành đạt trên đỉnh vinh quang, bước chân anh thấm đẫm áp lực nặng nề.
Thế nhưng cái Mallory cần ở Nathan không là tài năng cũng chẳng phải danh vọng, cái cô cần chỉ đơn thuần sự sẻ chia trong đời sống vợ chồng, những đồng cảm, vỗ về an ủi nhau mỗi khi đêm đến. Cái cô cần, anh đã từng có, nhưng anh vứt bỏ đi để lao vào cuộc chiến không hồi kết của mình. Anh càng nỗ lực vươn lên, cô càng không quan tâm và cố chứng minh cô không cần những thứ ấy.
“Ai cũng nghĩ mình đã tiến một bước về phía đối phương, nhưng họ đã không gặp nhau”
Nathan và Mallory, họ giống như đang bước trên hai quãng đường song song, càng cố tiến đến gần, lại càng rời xa nhau, càng cố khỏa lấp nỗi đau, càng nới rộng thêm khoảng cách. Đến một ngày, một tai nạn, một nỗi đau, một giọt nước tràn ly làm vỡ tung cảm xúc, họ vô tình để vụt mất nhau. Thay vì ở cạnh bên, an ủi, cùng giúp nhau vượt qua khó khăn và sống tốt, họ lại ôm vào lòng mọi lỗi lầm, mặc cảm, họ để những sai phạm đẩy sự vị kỷ lên cao phá hỏng tình yêu.
Thế là hôn nhân thất bại. Ly hôn. Chua xót. Xa cách. Đắng cay.
Có lẽ, tình yêu và hôn nhân là hai khái niệm riêng biệt.
Khi yêu, người ta nhìn mọi thứ dưới lăng kính màu hồng, cảm nhận nỗi đau theo những chiều hướng lạc quan nhất, khi yêu, sự xa cách càng khiến con tim đồng điệu trở nên khao khát được đến gần nhau hơn. Khi yêu, người ta sẵn sàng bỏ qua mọi lỗi lầm dù to hay nhỏ, chấp nhận gần như tất cả khuyết điểm của đối phương. Khi yêu, người ta chỉ muốn ngã vào vòng tay ấm áp tìm kiếm sự chở che, an ủi.
Nhưng…
Khi yêu, có ai biết rằng hôn nhân chỉ là khởi đầu chứ không phải kết thúc, hay có chăng, là kết thúc những yêu thương thuần khiết, kết thúc những gam màu cháy bỏng và kéo con người vào vòng xoáy lẩn quẩn tồn tại, dồn nén đau thương.
Hôn nhân, những va chạm, bất hòa, những mâu thuẫn, cáu gắt sẽ lộ ra rõ hơn. Hôn nhân đôi khi khiến người ta thất vọng rồi hụt hẫng vì đã đặt quá nhiều niềm tin vào tình yêu ấy. Hôn nhân, khởi đầu cho cuộc sống vợ chồng đầy cam go, cạm bẫy, đầy rẫy sự phản bội và xót xa. Hôn nhân, là kết thúc thứ tình yêu thơ mộng, khép lại khung trời lãng mạn sau lưng, khép lại những giọt nước mắt hạnh phúc để khơi mào cho nước mắt đắng cay. Đôi lần, tôi tự hỏi, phải chăng cuộc hôn nhân nào rồi cũng sẽ như thế, phải chịu đựng lẫn nhau, phải cố bảo vệ tình yêu bằng việc níu kéo kỷ niệm? Có những lúc, con người thường không sống bằng thực tế, họ tồn tại dựa trên ký ức, nắm giữ kỷ niệm để vớt vát tình yêu, tìm về khoảng trời xưa mà xót xa rồi cố chuyển xoay hiện tại.
“Hạnh phúc không chỉ là đích đến mà còn là cuộc hành trình” - Afried D’Soura
Hôn nhân, chịu đựng nhau, chịu đựng những suy nghĩ bất đồng, chịu đựng mọi thứ, bởi vì cuộc sống, chẳng bao giờ phẳng lặng như mặt hồ những ngày vắng gió. Hạnh phúc không chỉ có niềm vui, mà đôi khi phải nềm trải vị mặn của nước mắt mới thêm đậm đà cảm xúc trong tim. Điều quan trọng, không phải cách người ta đánh mất nhau thế nào, mà phải biết bao dung, tha thứ, tìm lại tình yêu ra sao.
“Người ta tìm đủ mọi lý do để ngăn mình yêu thương vì sợ đau lòng, sợ ngày nào đó sẽ bị bỏ rơi. Thế mà người ta vẫn yêu sự sống, trong khi thừa biết rằng một ngày nào đó sự sống sẽ rời bỏ mình” - Marc Levy
- Cuộc sống -
Lúc học đc cách sống thì đã quá muộn … - Aragon
Được sinh ra, tồn tại, trưởng thành trong cuộc sống này là một điều may mắn. Nhưng sự may mắn ấy chỉ đến khi cái chết gần kề người ta mới nhận ra nó vô giá đến nhường nào.
“Rồi sau đó…” mang đến thứ triết lý sống vừa giản đơn, vừa phức tạp.
Sống trên đời, vị kỷ, nhỏ nhen, ganh đua, hờn oán. Rồi cuối cùng, chúng ta cũng cùng tìm đến một cái kết mà thôi. Nếu Nathan không biết rằng anh sắp phải chết, nếu Goodrich không mang theo điềm báo thì liệu anh sẽ còn chìm đắm trong thế giới danh vọng cuồng quay đến bao giờ. Liệu cái ý nghĩ một ngày kia Mallory sẽ về với anh còn ám ngự trong anh đến bao giờ. Cuộc sống của Nathan chứa đủ đầy mọi cảm xúc, anh có thứ tình yêu tuyệt mỹ, có vợ đẹp, con ngoan, có địa vị, tiền tài biết bao người thèm muốn. Nhưng cuộc sống của anh, ẩn sau mọi điều tốt đẹp là chia lìa, mất mát, là nỗi nhục nhã chẳng bao giờ có thể quên đi, là sự hận thù, vị kỷ, lòng tự tôn, dẫn dắt anh đi ngược với lương tâm nghề nghiệp. Cuộc sống của anh, anh đã trải qua quá nhiều cảm xúc, trải qua nhiều hơn những gì mà một con người bình thường cần đến để có thể trưởng thành.
Nathan sắp phải chết. Anh sắp phải giã từ mọi thứ và buông xuôi tất cả. Nỗi sợ hãi trong anh càng dâng lên bao nhiêu, những yêu thương, ký ức càng ùa về dồn dập bấy nhiêu. Mọi lỗi lầm, niềm vui, mọi kỷ niệm, cay đắng bỗng chốc trở lại trong anh, mang anh về với ngày hôm qua ngập trong cảm xúc.

“Suốt mười năm đầu đời, mẹ đã là vầng mặt trời tỏa sáng cho riêng anh mỗi ngày…
Mẹ đã từng là thần tượng của anh trước khi một thứ giống như khoảng cách về địa vị xã hội dần dần chia rẽ hai mẹ con”
“Con sẽ xoay trở dễ dàng hơn trong thế giới này, thế giới vẫn do đàn ông thống trị”
Mẹ Nathan, bà là người không có trình độ học vấn, không có bằng cấp hay bất cứ chứng nhận nào để có quyền đặt chân vào giới thượng lưu, nhưng bà có tình thương yêu, một tình thương vô điều kiện, bao la và rộng lớn, thứ tình thương ấy chẳng bao giờ Nathan có thể đền đáp được, thứ tình thương mà một thời gian sau đó anh bỗng cảm thấy ngột ngạt, quê mùa, xa lánh. Anh đã lớn, anh bắt đầu lớn, lớn dần lên trong thế giới của giới thượng lưu, trong những ma lực và mê hoặc khó cưỡng lại của đồng tiền, danh vọng. Có lẽ, riêng với Nathan, anh đặt danh vọng lên trên mọi thứ, kể cả người mẹ tảo tần góp nhặt từng đồng để nuôi anh ăn học. Nathan lớn rồi, 13 tuổi, anh đã bắt đầu rời xa mẹ, trốn tránh vòng tay yêu thương và quay đi để lại sau lưng bóng hình ngày một già nua, yếu mòn mãi mãi trông theo đứa con trai khôn lớn.
Phải chăng đa phần đứa trẻ nào rồi cũng thế? Lớn lên trong sự chở che của cha mẹ, thích thú được vùi đầu vào vòng tay ấm áp, trong cái thế giới riêng tư và độc nhất của bản thân mình, một thế giới chỉ có ta là duy nhất. Rồi đến khi đứa trẻ lớn dần lên, đủ lớn để vươn tay mở tung cánh cửa cuộc đời, mở tung những háo hức, hấp dẫn đến từ thế giới bao la. Bọn trẻ sẽ chợt nhận ra thế giới ấy mới cuốn hút, lạ lẫm đến nhường nào. Bọn trẻ sẽ phấn khởi chạy đến chân trời xa xôi để lại sau lưng vòng tay gia đình và những yêu thương có đôi khi bỗng trở nên gò bó. Và rồi sau đó… khi hiểu được cuộc đời là gì, khi mỏi mệt vì những lọc lừa toan tính, khi chẳng còn một ai cạnh bên, ta mới nhận ra tầm quan trọng thật sự của gia đình.

“Mặc cho mẹ anh vất vả chồng chất, anh chưa từng thấy bà có đủ thời gian để tự chăm sóc cho bản thân hay cho phép mình hưởng thụ chút ít, bà chưa bao giờ đi nghỉ, chưa bao giờ đọc đến một quyển sách và chẳng hề nghĩ tới chuyện ăn nhà hàng hay vào rạp xem phim.
Tuy bản thân là người ít học, trình độ văn hóa thấp, bà vẫn gắng hết sức theo chương trình ở trường và kèm cặp con trai trong việc học. Bà không có bằng cấp nhưng mà có tình mẫu tử. Một tình yêu vô điều kiện không thể mai một.”
Bất giác, tôi nhớ đến “Hãy để ngày ấy lụi tàn”, những câu chuyện như thế, sẽ mãi đọng lại trong lòng chúng ta về vấn đề giai cấp, xã hội, cội nguồn và tình mẫu tử. Đứa con trai, bao giờ cũng chạy theo danh vọng, bao giờ cũng sợ cái tầm thường của gốc gác làm lu mờ tiếng tăm, nhưng họ có biết rằng, nếu không tồn tại những điều họ cho là tầm thường, quê mùa ấy, thì họ không và sẽ chẳng bao giờ có được những thứ của hôm nay.

“Thế rồi, bệnh viện đã gọi điện cho anh vào một sáng ảm đạm tháng 11 năm 1991 để thông báo rằng mẹ anh đã mất và tình yêu đó vụt trở lại nguyên vẹn trong anh. Như rất nhiều đứa con khác, giờ anh đang bị nỗi ân hận giày vò, bị ám ảnh bởi mỗi giây phút bản thân tỏ ra thờ ơ, bạc bẽo với mẹ lúc sinh thời.”
“Anh trở nên giàu có cũng uổng công, anh biết không gì và không bao giờ có thể chuộc lại cảnh túng thiếu của những năm tháng ấu thơ”
Càng muốn chứng tỏ bản thân, Nathan càng rời xa mẹ, rời xa người làm anh cảm thấy xấu hổ. Càng vươn lên cao trong xã hội đầy danh vọng, đua chen, càng nắm bắt được nhiều thứ, vô tình anh đã buông tay điều quan trọng nhất mà không hề hay biết. Anh để vụt mất mẹ, người từng là thần tượng của anh, người từng “là bà tiên ủ lên trán anh một chiếc khăn đã dấp nước để xua đi những cơn ác mộng, là người mỗi sáng trước khi đi làm đều để lại cho anh lời nhắn chứa chan âu yếm và đôi khi là ít tiền ngay cạnh bát ca cao…” Trong vô thức, anh đã vô tình đánh mất một điều vô giá, một điều mà có dùng cả đời để bù đắp cũng không thể khỏa lắp được khoảng trống mặc cảm đầy tội lỗi trong lòng.
Mất rồi mới hối tiếc, thứ tình yêu nguyên vẹn ấy dù đã trở lại, mọi chuyện vẫn không gì có thể đổi thay. Sống trong giày vò, ám ảnh, phải chăng là cái giá phải trả cho những gì xảy ra từ quá khứ? Trong cuộc đời này, không gì là không có cái giá của nó. Có lẽ, Nathan đã đi quá xa để nhận lại quá nhiều cái giá cho những thứ mà anh chấp nhận đánh đổi trên bước đường tiến thân. Mất mẹ, rồi một lần nữa, anh đánh mất Mallory, người anh yêu thương nhất trên đời, anh đánh mất mẹ vì cái tôi quá lớn, đánh mất Mallory vì những vị kỷ và sự tự tin thái quá không nên tồn tại trong cuộc sống vợ chồng. Cả Nathan lẫn Mallory đều không bao giờ nghĩ rằng sẽ có ngày họ rời xa nhau. Nhưng trong cuộc sống, chỉ có một điều chắc chắn là“Không có gì chắc chắn”
- Tha thứ – cho đi và nhận lại -
“Rồi sau đó…” là một quyển sách đáng để đọc và suy ngẫm. Triết lý không quá cao siêu, không mang đến cơn đau đầu dai dẳng và xoáy vào lòng với giọng điệu lên lớp của một kẻ bề trên. ”Rồi sau đó…” trầm ấm, nhẹ nhàng, rải đều những cảm xúc xen trong khoảng lặng làm dịu mát tâm hồn. Bên cạnh tình yêu, tình mẫu tử, cuộc đời và thù hận, trả, vay, “Rồi sau đó…” còn nhắn nhủ với thông điệp: Tha thứ đôi khi không chỉ là cho đi, mà còn nhận lại. Nhận lại hơn những gì ta nghĩ rất nhiều.
13 tuổi, Nathan biết nhiều hơn những gì một đứa bé nên biết, sự am tường và cảm nhận thù hận, ân oán chất chồng có thể khiến người ta trở nên mạnh mẽ, nhưng cũng nặng nề, già dặn, dễ phạm phải sai lầm hơn. 13 tuổi, Nathan và mẹ bị gia đình Mallory hạ nhục ngay trước mặt cô, khi ấy, nỗi hổ thẹn chua xót ngập kín tâm hồn đứa trẻ ngây thơ. Cùng với thời gian, nỗi đau ấy không tan đi mà lớn dần lên, mãi mãi chễm chệ trong những ngăn ký ức tuổi thơ, mà anh biết rằng mình sẽ chẳng bao giờ đủ cao thượng để xóa đi mối căm hận ấy.
Và rồi…
Lòng danh dự, tính hiếu chiến của cậu trai mới lớn trong một lúc khát khao đòi lại công bằng đã vô tình khiến anh lạc lối.
Những ngày cuối đời, ký ức ấy hiện về rõ hơn bao giờ hết, sự nghi ngờ, dằn vặt, những nỗi đau, nhục nhã, chua xót phủ bọc Nathan. Bất giác, anh đắng cay tự hỏi mọi chuyện rồi sẽ đi đến đâu? Hận thù, tiền tài, danh vọng, tất cả rồi sẽ đi đến đâu? Rồi sẽ còn lại gì một khi anh buông xuôi tất cả? Anh chẳng thể nấp vào cái bóng cao sang để tìm kiếm sự vỗ về, an ủi, anh chẳng còn chỗ nào quay về trong những ngày mỏi mệt trên đường đời. Anh đã tin, anh vẫn luôn tin rằng một ngày kia được nhìn thấy Mallory quay lại, anh luôn tin vào một điều mơ hồ mà chẳng hề nỗ lực, cho đến khi biết rằng mình sắp chết, anh mới chịu nhận ra rằng mọi chuyện không thể đổi thay nếu cứ đứng mãi một chỗ mà ôm lấy niềm tin.
Tâm hồn anh giờ đây tựa hồ như căn phòng rỗng toát bị gió bão hoành hành, căn phòng với những tấm mành xiêu vẹo lạnh lẽo, phất phơ bay trong tiếng sấm chớp thét gào. Tâm hồn anh là bãi bãi chiến trường rã nát sau trận chiến đường đời ngoi lên đỉnh cao danh vọng, quyền uy.

Anh đến tìm Mallory.
Anh thứ tha cho bố mẹ vợ.
Anh buông tay khỏi tiền tài, danh vọng.
Anh bộc lộ mọi điều bấy lâu nay dằn xé trong lòng.
Anh thú nhận với ông Wexler về vụ án nan giải mà bất ngờ anh giành phần thắng.
Anh trở về với những cảm xúc giản đơn đáng được trân trọng, không hẳn là cao thượng, nhưng anh đã biết cách để bao dung hơn, nghĩ nhiều hơn cho những người mình yêu quý và nhận lại sự thanh thản tâm hồn.
Và Mallory cũng tha thứ cho Nathan, quay lại với anh như những ngày đầu êm ấm. Cô cho đi yêu thương để nhận lại yêu thương, anh nhận về yêu thương để sẻ chia hạnh phúc.
Với Mallory, bao dung cho Nathan là bao dung cho chính cô, cảm thông cho chính cô và khoảng thời gian duy nhất của cô.
Rồi sau đó, không ai biết mọi chuyện sẽ thế nào, cuộc sống của họ tiếp diễn ra sao; rồi sau đó, có lẽ sẽ tồn tại nước mắt và niềm đau, tồn tại những vô thường tất yếu trong cuộc sống, bởi đôi khi cái kết của hiện tại chỉ mới là mở đầu cho một câu chuyện xảy đến ở tương lai.
Nhưng hy vọng rằng, rồi sau đó, mọi người sẽ nhìn nhận cuộc đời dưới góc nhìn lạc quan hơn, cảm thông hơn, bao dung hơn.

….
……………
…………………….


“Vậy cuộc đời này còn ý nghĩa gì nữa đây nếu chúng ta không chia sẻ nó cùng một ai đó?”
……………….

ST

#2 Vô Thường

    Đoài viên

  • Hội Viên TVLS
  • PipPipPipPip
  • 2616 Bài viết:
  • 9302 thanks
  • LocationTuyết Sơn

Gửi vào 22/09/2012 - 20:17

Cà phê một mình

Tạt vào một quán café quen thuộc nằm nép mình dưới những vòm hoa bằng lăng ngợp sắc tím, ngồi nơi góc khuất bên khung cửa sổ có nhành phong lan đang dần héo úa, nghe vọng lại đâu đó giai điệu khắc khoải của “Cà phê một mình”, thấy lòng hoang hoải, da diết điều gì đó mông lung…
Sáng nay cà phê một mình
Sài Gòn chợt mưa chợt mưa
Nhớ em bao nhiêu cho vừa
Em ơi, em ơi…
Giai điệu này Ngọc Lễ viết cho một buổi sáng “Sài Gòn chợt mưa” gieo vào lòng nỗi nhớ chênh vênh mang hình luyến tiếc từ một “cuộc tình mong manh”. Và bởi có rất nhiều những “cuộc tình mong manh” trôi qua trong đời mỗi người, nên cái lẻ loi “cà phê một mình” của người chốn phương Nam vượt qua không gian mà giăng trong một sớm Hà Nội trở gió. Lòng trôi đi cùng những giai điệu về em. Cà phê. Tình mong manh. Và nỗi nhớ….
Sáng nay nghe mưa quanh mình
Trời chợt lạnh như mùa đông
Những cơn mưa rơi ơ thờ
Rớt trên cuộc tình mong manh

Vui lòng Đăng nhập hoặc Đăng ký hội viên để đọc nội dung đã ẩn


Ngày em nói lời chia tay là một ngày chớm đông buồn lạnh lẽo. Em nói bình thản và nhẹ tênh như những làn mưa bụi lất phất nhẹ bay trên những vòm cây đang mùa rụng lá mà tôi nghe lòng mình tê buốt, nhói đau…Trong góc tối của một quán cà phê trên đường Bưởi, em quay mặt đi, lạnh lùng, dứt khoát… Em không muốn nhìn vào mắt tôi, thấy phút tôi yếu mềm, sợ lòng mình cũng yếu mềm theo, hay thực sự tình yêu em dành cho tôi đã nguội lạnh? Tôi không biết. Mùa đông không biết. Tách cà phê đen đang nhỏ xuống từng giọt chậm buồn kia cũng không biết… Chỉ có những chuỗi ngày tiếp theo dài và buồn lê thê như tiếng gió hú ngoài mặt đường nhựa khô khốc bên tôi – và những khoảnh khắc cà phê một mình, gặm nhấm từng giọt đắng chơi vơi…
Những thanh âm hoài niệm khắc khoải, một dấu hỏi vô hình day dứt cho một cuộc tình đi qua:
Em đã đi một ngày mưa buồn
Cơn gió đông lạnh đầy đôi tay
Em đã đi để lại nơi này
Đôi mắt nâu ngồi buồn xa xăm
Như cánh chim lạc về phương nào
Theo bước chân một ngày mưa bay
Em đã đi để lại nơi này
Cơn gió đông còn buồn mênh mang
Căn phòng của tôi vẫn tràn ngập hình bóng của em, tràn ngập kỷ niệm. Một cành hoa sữa cuối thu đã khô còn đó, gợi nhớ bờ môi em ấm nồng trên đường Nguyễn Du. Nụ hôn đầu vụng dại, và ngỡ giây phút ấy thời gian như ngừng lại, chỉ có hai chúng ta trong không gian của một tình yêu thánh thiện. Tôi đã tưởng rằng cuộc đời này em thuộc về tôi mãi mãi, rằng hai ta vỡ ra từ một mảnh nguyên thể nào đấy của thượng đế, sinh ra là để cho nhau, để đến với nhau mà hợp nhất, gắn kết khăng khít…Nhưng giờ đây, đối diện với thực tại vẫn là nỗi ám ảnh về “một ngày mưa buồn” em đi, gió đông về lạnh đầy trên đôi bàn tay tôi hụt hẫng theo ánh nhìn vời vợi về mãi cuối con đường xa xăm… Em đi qua tôi – như cánh chim trắng bỏ lại khung trời ân tình xưa hoang lạnh. Những kỷ niệm chẳng thể ấm lên thành lửa sưởi ấm cho tim – chỉ thấy lòng như căn nhà trống gió lùa bốn hướng, mênh mang buồn theo cơn gió đông hờ hững…
Sáng nay mây thấp trên đầu
Từng giọt cà phê ngọt đắng
Biết em nơi đâu bây giờ
Em ơi, em ơi…
Sáng nay ngồi khóc một mình
Từng giọt sầu rơi lặng lẽ
Biết ta xa nhau thật rồi
Ơ………. hờ
Kỷ niệm tràn lên, oà vỡ luênh loang nơi quán nhỏ, rồi tan dần đi theo từng “từng giọt cà phê ngọt đắng” đầu môi, trả tôi về với hiện thực của một buổi sáng “mây thấp trên đầu”, “biết ta xa nhau thật rồi” – một thực tại chẳng thể đổi thay. Nhớ thương vẫn còn vẹn nguyên. Nhớ thương quắt quay đôi khi làm lòng đau đến bật khóc – khóc một mình trong góc khuất cuộc tình, trong bóng tối ly cà phê cùng lời tự vấn: Em giờ nơi đâu?
Ly cà phê giăng vào mắt tôi một màu nâu buồn, giăng vào mắt đêm một màu thăm thẳm cô đơn; giăng vào tháng năm những ngọt đắng mênh mang – cho một sáng tháng 5 vô tình trở gió, giai điệu “Cà phê một mình” gõ cửa nói với tôi về câu chuyện tình buồn của hai kẻ đi ngược chiều mùa yêu…

Sửa bởi Gabriel.Julian: 22/09/2012 - 20:18


Thanked by 7 Members:

#3 Vô Thường

    Đoài viên

  • Hội Viên TVLS
  • PipPipPipPip
  • 2616 Bài viết:
  • 9302 thanks
  • LocationTuyết Sơn

Gửi vào 22/09/2012 - 20:26

Sự khác biệt giữa văn hóa châu Á và châu Âu

Bộ ảnh này là của 1 tác giả người Trung Quốc dùng để miêu tả sự khác biệt giữa văn hóa Trung Quốc và văn hóa Đức. Tuy nhiên, nó cũng thể hiện những sự khác nhau giữa văn hóa châu Á và châu Âu. Cùng xem và cùng suy ngẫm nhé các bạn!

Đúng giờ

Vui lòng Đăng nhập hoặc Đăng ký hội viên để đọc nội dung đã ẩn


Lối sống

Vui lòng Đăng nhập hoặc Đăng ký hội viên để đọc nội dung đã ẩn


Cách suy nghĩ

Vui lòng Đăng nhập hoặc Đăng ký hội viên để đọc nội dung đã ẩn


Nuôi dạy trẻ con

Vui lòng Đăng nhập hoặc Đăng ký hội viên để đọc nội dung đã ẩn



Mốt

Vui lòng Đăng nhập hoặc Đăng ký hội viên để đọc nội dung đã ẩn


Họ nghĩ gì về nhau

Vui lòng Đăng nhập hoặc Đăng ký hội viên để đọc nội dung đã ẩn


Với những điều mới mẻ

Vui lòng Đăng nhập hoặc Đăng ký hội viên để đọc nội dung đã ẩn


Sếp

Vui lòng Đăng nhập hoặc Đăng ký hội viên để đọc nội dung đã ẩn


Thời tiết và cảm xúc

Vui lòng Đăng nhập hoặc Đăng ký hội viên để đọc nội dung đã ẩn


Thời gian tắm

Vui lòng Đăng nhập hoặc Đăng ký hội viên để đọc nội dung đã ẩn


Cuộc sống của người cao tuổi

Vui lòng Đăng nhập hoặc Đăng ký hội viên để đọc nội dung đã ẩn


Phương tiện đi lại

Vui lòng Đăng nhập hoặc Đăng ký hội viên để đọc nội dung đã ẩn


Ba bữa ăn trong ngày

Vui lòng Đăng nhập hoặc Đăng ký hội viên để đọc nội dung đã ẩn


Cách giải quyết vấn đề

Vui lòng Đăng nhập hoặc Đăng ký hội viên để đọc nội dung đã ẩn


Quan niệm về cái đẹp

Vui lòng Đăng nhập hoặc Đăng ký hội viên để đọc nội dung đã ẩn


Đi du lịch

Vui lòng Đăng nhập hoặc Đăng ký hội viên để đọc nội dung đã ẩn


Thức uống

Vui lòng Đăng nhập hoặc Đăng ký hội viên để đọc nội dung đã ẩn


Dự tiệc

Vui lòng Đăng nhập hoặc Đăng ký hội viên để đọc nội dung đã ẩn


Dạo phố ngày chủ nhật

Vui lòng Đăng nhập hoặc Đăng ký hội viên để đọc nội dung đã ẩn


Cái tôi

Vui lòng Đăng nhập hoặc Đăng ký hội viên để đọc nội dung đã ẩn


Xếp hàng

Vui lòng Đăng nhập hoặc Đăng ký hội viên để đọc nội dung đã ẩn


Giận

Vui lòng Đăng nhập hoặc Đăng ký hội viên để đọc nội dung đã ẩn


Quan hệ

Vui lòng Đăng nhập hoặc Đăng ký hội viên để đọc nội dung đã ẩn



#4 Vô Thường

    Đoài viên

  • Hội Viên TVLS
  • PipPipPipPip
  • 2616 Bài viết:
  • 9302 thanks
  • LocationTuyết Sơn

Gửi vào 22/09/2012 - 22:44



Thanked by 2 Members:

#5 ryan88

    Khảm viên

  • Hội Viên TVLS
  • PipPipPipPipPipPipPipPip
  • 7111 Bài viết:
  • 19143 thanks
  • LocationĐa Tình Tự

Gửi vào 22/09/2012 - 22:54

Doc cafe 1 minh nho PT cua nhung ngay rat xa

Thanked by 3 Members:

#6 Vô Thường

    Đoài viên

  • Hội Viên TVLS
  • PipPipPipPip
  • 2616 Bài viết:
  • 9302 thanks
  • LocationTuyết Sơn

Gửi vào 22/09/2012 - 22:56

Hãy kể về câu chuyện của em ?

Thanked by 2 Members:

#7 ryan88

    Khảm viên

  • Hội Viên TVLS
  • PipPipPipPipPipPipPipPip
  • 7111 Bài viết:
  • 19143 thanks
  • LocationĐa Tình Tự

Gửi vào 22/09/2012 - 23:29

Len utube go Cafe 1 minh Phuong Thanh =))
Them kara ghe!!!

Thanked by 3 Members:

#8 Vô Thường

    Đoài viên

  • Hội Viên TVLS
  • PipPipPipPip
  • 2616 Bài viết:
  • 9302 thanks
  • LocationTuyết Sơn

Gửi vào 23/09/2012 - 12:01

Nhớ ... lần đầu tiên em nói ...
Rằng mình yêu nhau nhé !
Trọn đời mình mãi mãi bên nhau
Cho dù bao năm tháng với thời gian cuốn trôi
Nhưng sẽ ... không thể lìa xa ...


Thanked by 2 Members:

#9 PIANO

    Đoài viên

  • Hội Viên TVLS
  • PipPipPipPip
  • 2566 Bài viết:
  • 12072 thanks
  • LocationHome

Gửi vào 23/09/2012 - 12:57

Vui lòng Đăng nhập hoặc Đăng ký hội viên để đọc nội dung đã ẩn

Gabriel.Julian, on 22/09/2012 - 13:59, said:

Rồi sau đó…” của Guillaume Musso – một tác phẩm không hoàn hảo, nhưng đẹp và tuyệt vời.
…………………….

“Vậy cuộc đời này còn ý nghĩa gì nữa đây nếu chúng ta không chia sẻ nó cùng một ai đó?”
……………….

Khao khát tìm 1 người bạn đời cùng chia sẻ mọi thứ là 1 khao khát chính đáng, phải k em? Vậy mà trái tim chúng ta cứ luôn lỗi nhịp, lạc lối.

RỒI SAU ĐÓ.... là tác phẩm đầu tiên mà chị biết đến Guillaume Musso. Phong cách của ông quả rất độc đáo. Các tình huống đan xen, đứt quãng 1 cách đột ngột biến những nội dung tình cảm thành trinh thám rất ư là tài tình, điêu luyện. Bước vào thế giới của G.M, chị luôn thận trọng vì biết là sẽ bị giăng bẫy để rồi khi khép sách lại vẫn luôn hài lòng với những cái bẫy do ông giăng ra. Sự thông minh và tinh tế khiến chúng ta ngoan ngoãn trở thành các con cừu

Vui lòng Đăng nhập hoặc Đăng ký hội viên để đọc nội dung đã ẩn



Nhưng, quyển sách mà Musso khiến chị thích nhất là cuốn BỞI VÌ YÊU...Trong thế giới của ông luôn có cái nhìn thẳng thừng, trực diện vào quá khứ, soi mói, lột tả hiện tại để rồi vỡ oà mọi thứ trong tương lai. Tương lai đó là hiện tại, hiện tại là quá khứ.

BỞI VÌ YÊU không phải là 1 bản tình ca nam - nữ mãnh liệt, rực cháy mà nó là thứ tình yêu với tất cả sự nguyên sơ : tình cha con, vợ chồng, tình bạn bè, bằng hữu. TÌNH NGƯỜI!

Có những lúc chúng ta đi qua nhau như những kẻ vô hình. Cũng có những cuộc gặp gỡ tưởng chừng như là định mệnh. Viết nên Định Mệnh đó như thế nào thì phụ thuộc vào sự nỗ lực của chúng ta

Mark - từ 1 người đàn ông thành đạt, mẫu mực, yêu vợ con, đã tha hoá mình thành 1 thằng ăn mày dơ bẩn, nghiện rượu, sống chui rúc dưới gầm cầu. Ấy vậy mà anh là kẻ duy nhất duy trì được niềm tin về đứa con gái của mình vẫn đang tồn tại trên đời này. Cái niềm tin ấy đối với anh là ngọn lửa giúp anh còn muốn sống nhưng trong mắt người khác, nó mê muội và hư ảo. Mark đã không thể tha thứ cho chính bản thân.

Có những nỗi đau không thể nói thành lời, và Mark đã từ chối việc vượt qua nỗi đau để tự giam mình tù túng trong 1 cách sống mà anh cho rằng "Anh đáng BỊ như thế". Trong tận cùng nỗi đau đó, anh bất nhẫn, lạnh lùng và từ chối tất cả những người đang thực sự tồn tại và yêu thương anh. Và rồi, nỗi đau cứ tiếp nối nỗi đau....

Thú thật là cho tới tận bây giờ, khi đầu đã 2 màu tóc, chị vẫn không chắc mình biết thế nào là yêu. Chỉ biết rằng, những khoảnh khắc của cảm xúc ngắn ngủi nhưng tuyệt vời là sự nối kết cho những mối quan hệ lâu dài, cho trách nhiệm và duy trì đạo đức xã hội. Còn lại thì "liệu có tồn tại chăng cái thứ gọi là TÌNH YÊU BẤT DIỆT???" - "Hiện thực không đủ để thoả mãn những mơ ước và dục vọng của con người" (M.V.Llosa)

BỞI VÌ YÊU soi rọi những góc tối đầy mâu thuẫn, những dằn xé trong tâm hồn mỗi người trên con đường hướng tới Chân Thiện Mỹ để rồi kết thúc bằng 1 sự khẳng định : BỞI Ở NƠI NGƯỜI TA YÊU NHAU, SẼ CHẲNG BAO GIỜ CÒN BÓNG TỐI. Không phải là 1 sự CỐ CHẤP, khi chúng ta đủ dũng cảm nhìn thẳng vào nỗi đau để mong muốn tìm cách vượt qua nó, Tình yêu bất diệt nằm nơi chính trái tim ta.

Vui lòng Đăng nhập hoặc Đăng ký hội viên để đọc nội dung đã ẩn

Vui lòng Đăng nhập hoặc Đăng ký hội viên để đọc nội dung đã ẩn





Sửa bởi PIANO: 23/09/2012 - 13:00


#10 Vô Thường

    Đoài viên

  • Hội Viên TVLS
  • PipPipPipPip
  • 2616 Bài viết:
  • 9302 thanks
  • LocationTuyết Sơn

Gửi vào 23/09/2012 - 23:25

Vui lòng Đăng nhập hoặc Đăng ký hội viên để đọc nội dung đã ẩn

PIANO, on 23/09/2012 - 12:57, said:

Khao khát tìm 1 người bạn đời cùng chia sẻ mọi thứ là 1 khao khát chính đáng, phải k em? Vậy mà trái tim chúng ta cứ luôn lỗi nhịp, lạc lối.
......

Thú thật là cho tới tận bây giờ, khi đầu đã 2 màu tóc, chị vẫn không chắc mình biết thế nào là yêu. Chỉ biết rằng, những khoảnh khắc của cảm xúc ngắn ngủi nhưng tuyệt vời là sự nối kết cho những mối quan hệ lâu dài, cho trách nhiệm và duy trì đạo đức xã hội. Còn lại thì "liệu có tồn tại chăng cái thứ gọi là TÌNH YÊU BẤT DIỆT???" - "Hiện thực không đủ để thoả mãn những mơ ước và dục vọng của con người" (M.V.Llosa)

BỞI VÌ YÊU soi rọi những góc tối đầy mâu thuẫn, những dằn xé trong tâm hồn mỗi người trên con đường hướng tới Chân Thiện Mỹ để rồi kết thúc bằng 1 sự khẳng định : BỞI Ở NƠI NGƯỜI TA YÊU NHAU, SẼ CHẲNG BAO GIỜ CÒN BÓNG TỐI. Không phải là 1 sự CỐ CHẤP, khi chúng ta đủ dũng cảm nhìn thẳng vào nỗi đau để mong muốn tìm cách vượt qua nó, Tình yêu bất diệt nằm nơi chính trái tim ta.

Cám ơn chị, bởi vì yêu cũng là một cuốn truyện e rất thích.
Tình yêu - đôi khi khó hiểu lắm. Chẳng biết lúc nào nó đến, lúc nào nó đi...
....
Biết đâu có một chàng trai sẽ gửi tặng chị cuốn sách: "Hẹn em ngày đó"

Thanked by 4 Members:

#11 Luv

    Hội viên mới

  • Hội Viên mới
  • 95 Bài viết:
  • 199 thanks

Gửi vào 24/09/2012 - 00:42

"Tình yêu là tự do duy nhất khỏi sự ràng buộc. Một khi bạn yêu tất cả, bạn sẽ xả ly, không bám víu trói buộc vào bất cứ một cái gì…

… Người đàn ông tự trói buộc bởi tình yêu chỉ cho một người đàn bà, và người đàn bà tự trói buộc mình bởi tình yêu chỉ cho một người đàn ông, cả hai đều không có khả năng lãnh đội được vương miện vô giá của Tự Do như nhau. Nhưng người đàn ông và người phụ nữ nếu trở thành “Một” bởi chính tình yêu thực sự, không xa lìa nhau, không phân biệt, sẽ xứng đáng với giá trị Tự Do tuyệt đối đó."

Mikhail Naimy

(The Book of Mirdad)



"Khi người đàn ông yêu người đàn bà hay người đàn bà yêu người đàn ông họ lập tức đòi hỏi. Người đàn bà buộc người đàn ông trở nên hoàn hảo đơn giản vì anh ta yêu cô. Tại sao không? Anh ta thành hoàn hảo chẳng nhẽ là tội lỗi? Tự dưng, bây giờ anh ta phải hoàn hảo, phải không có một điều gì dở hết vì anh yêu người đàn bà đó. Giờ anh ta không là con người như trước nữa mà phải là Superman hoặc phải là kẻ giả dối. Tất nhiên thành superman quá khó nên anh ta buộc thành kẻ lừa dối. Anh ta bắt đầu nói dối, đóng kịch, lừa đảo…

Hãy nhớ rằng đừng bao giờ đòi hỏi sự hoàn hảo. Bạn chẳng có quyền gì để đòi hỏi hết. Nếu ai yêu bạn, bạn hãy biết ơn về điều đó mà đừng đòi hỏi gì vì họ đâu có trách nhiệm phải yêu bạn. Nếu ai yêu bạn đó là điều tuyệt diệu hãy run rẩy trước điều hạnh phúc này!

Nhưng con người không biết run rẩy vì hạnh phúc. Vì những điều ngớ ngẩn họ phá vỡ mọi khả năng yêu thương. Họ chẳng mấy quan tâm đến tình yêu và những niềm vui của tình yêu mang đến, họ chỉ quan tâm đến cái Tôi của chính mình.

Tình yêu là một chức năng tự nhiên như hô hấp. Khi bạn yêu ai, bạn đừng đòi hỏi gì ở người bạn yêu vì điều đó như bạn đang tự đóng sập cánh cửa đến với tình yêu. Đừng kỳ vọng. Nếu điều gì đến hãy đón nhận với lòng biết ơn. Điều gì không đến nghĩa là cần thiết phải không xảy ra. Bạn không nên chờ đợi những gì không đến.

Nhưng hãy nhìn những con người xung quanh. Họ đã tiếp nhận lẫn nhau thật không có chút gì suy nghĩ. Nếu vợ bạn nấu cho bạn bữa cơm chẳng bao giờ bạn biết cám ơn. Tôi không bảo bạn hãy thể hiện điều đó bằng lời nói nhưng nó phải thể hiện trong ánh mắt của bạn. Bạn chẳng quan tâm dường như việc làm đó là nghĩa vụ của vợ bạn. Nếu chồng bạn đi kiếm tiền nuôi bạn và gia đình, bạn có biết ơn chồng bạn vì điều đó? Hay bạn cho rằng đàn ông thì phải làm việc đó. Đó là sự thông thái của bạn! Tình yêu lớn lên bằng cách nào? Tình yêu chỉ có thể phát triển trong bầu không khí của tình yêu, trong sự cám ơn và trân trọng, không đòi hỏi, không kỳ vọng. Đó là điều cần nhớ!

Bước thứ ba – Trước khi nghĩ đến nhận tình yêu hãy hiến dâng. Nếu bạn mang đi cho nhất định bạn sẽ nhận về. Con người chỉ quan tâm đến việc làm sao nhận được nhiều, nắm giữ được nhiều mà chẳng muốn cho đi. Họ cho chỉ mong để nhận về điều gì đó. Thật sự đó là một phi vụ làm ăn thì đúng hơn. Họ luôn tiến đến một điều rằng họ cho ít nhưng nhận về nhiều hơn đó là một vụ kinh doanh có kết quả. Tình yêu không phải là phi vụ làm ăn và nó thật đẹp cũng bởi vì nó chẳng liên quan gì đến business hết. Mọi thứ tự nhiên tồn tại quanh chúng ta đều chẳng liên quan đến chuyện kinh doanh này. Chim chóc, cây cối… đang lớn lên quanh bạn chẳng phải là business nào hết. Chính trong bầu không khí tự nhiên đó tình yêu mới lớn lên. Bạn đừng quan tâm và chờ đợi bạn nhận được những gì nữa?

Điều này đã xảy ra và còn đang đi sẽ đến đúng bằng chính con đường nó đã đi. Đừng nên đòi hỏi điều gì hết. Khi bạn đòi hỏi là nó sẽ chẳng đến nữa. Khi bạn đòi hỏi nó không thành sự thật nữa. Vậy nên hãy cho đi. Đầu tiên là cho. Thoạt tiên điều này thật khó khăn vì cả cuộc sống bạn đã được dạy rằng đừng cho mà hãy nhận. Bạn phải vượt qua chính mình. Cơ bắp bạn co cứng lại, tim bạn lạnh giá, bạn lạnh lẽo vô cảm. Những bước ban đầu thật khó khăn nhưng dần dần từng bước bạn sẽ đạt được điều đó và như dòng sông nước bắt đầu chảy."

Tác giả: Osho


Vui lòng Đăng nhập hoặc Đăng ký hội viên để đọc nội dung đã ẩn



http://tuvilyso.org/...g/page__st__195

Sửa bởi Luv: 24/09/2012 - 00:46


Thanked by 3 Members:

#12 Vô Thường

    Đoài viên

  • Hội Viên TVLS
  • PipPipPipPip
  • 2616 Bài viết:
  • 9302 thanks
  • LocationTuyết Sơn

Gửi vào 24/09/2012 - 09:40

Thích câu này của bạn: Hãy nhớ rằng đừng bao giờ đòi hỏi sự hoàn hảo. Bạn chẳng có quyền gì để đòi hỏi hết. Nếu ai yêu bạn, bạn hãy biết ơn về điều đó mà đừng đòi hỏi gì vì họ đâu có trách nhiệm phải yêu bạn. Nếu ai yêu bạn đó là điều tuyệt diệu hãy run rẩy trước điều hạnh phúc này!

Thanked by 4 Members:

#13 Vô Thường

    Đoài viên

  • Hội Viên TVLS
  • PipPipPipPip
  • 2616 Bài viết:
  • 9302 thanks
  • LocationTuyết Sơn

Gửi vào 24/09/2012 - 09:49

Gương mặt

Sống đôi khi là những gương mặt sáp.
Mỗi thời điểm và hoàn cảnh chúng ta lại có những gương mặt khác nhau...
...
Để đêm về gột rửa những vệt màu
Soi gương mặt thật của mình trong gương..!
Thiên thần hay ác quỷ?
Với tôi:
Đó là 1 gương mặt người lạ. Hiếm khi gặp.


Thanked by 2 Members:

#14 Vô Thường

    Đoài viên

  • Hội Viên TVLS
  • PipPipPipPip
  • 2616 Bài viết:
  • 9302 thanks
  • LocationTuyết Sơn

Gửi vào 26/09/2012 - 15:27

Đĩ, vợ, người tình

Tôi bỏ cô ấy để yêu một người khác, không phải vì đã chán cô ấy... mà đơn giản là vì... cô ấy quá đặc biệt, tôi không thể hiểu nổi... và tôi sợ phải hiểu, sợ phải bước vào thế giới đầy rối ren của cô ấy.Người yêu tôi bây giờ là một người đơn giản, cô ấy không quá hiền và cũng chẳng có cá tính dữ dội mấy, cô ấy không tự design một món quà cho tôi, không bất ngờ đến trước cửa nhà tôi trao cho tôi một nụ hôn, không nhét một cái gối to vào bụng và tưởng tượng rằng chúng tôi sắp có con... không, cô ấy không làm những điều mà người yêu trước của tôi làm. Cô ấy chỉ đơn giản gọi cho tôi một cú điện thoại mỗi ngày. Nếu muốn đi chơi với tôi, cô ấy sẽ lên kế hoạch trong vòng mấy ngày trước. Đến ngày Valentine cô ấy tặng tôi một miếng chocolate hình trái tim, trơn bóng không như miếng chocolate mà người yêu trước của tôi tự làm, có tên tôi và tên cô ấy trên đó.
Có thể có sự khác biệt quá lớn trong cách yêu của hai người... và cho dù biết rằng... người yêu trước của tôi yêu tôi một cách dữ dội hơn... thì tôi cũng không dám sống trong tình yêu ấy, tôi sợ sẽ bị nhấn chìm... điều tôi cần là một tình yêu đơn giản, có thể dẫn đến hôn nhân thì càng tốt.Sau khoảng 2 tháng chia tay, tôi vẫn nhớ cô ấy nhiều lắm, tôi không thể bắt gặp cô ấy trong hình hài người yêu mới nên tôi thường tự thần ra một mình, người yêu mới của tôi thấy vậy cũng hỏi thăm nhưng cũng chỉ là hỏi thăm cho qua chuyện, cô ấy không quan tâm nhiều đến điều mà tôi đang nghĩ.Bất ngờ một hôm... Tôi nhận được tin nhắn của người yêu cũ."Anh thế nào rồi? Anh có được hạnh phúc không?"Tôi reply ngay sau đó."Không hạnh phúc lắm! Nhưng giản đơn là được, anh cần nó..."
Một lúc lâu tôi không thấy cô ấy reply.
Tay tôi vẫn cầm điện thoại, vẫn chờ một dòng tin nhắn. Một lúc... một lúc lâu nữa... Tôi không chịu được nữa... tôi phải gọi lại, phải nghe bằng được giọng của cô ấy... Bất chợt, tôi chưa kịp bấm số thì điện thoại của tôi reo... Số của cô ấy... tay tôi run như lần đầu tôi bấm số làm quen với cô ấy.
- Em à, có chuyện gì không? Tôi cố lạnh lùng.- Mình làm người tình anh nhé...- Vậy là sao?- Anh không cần phải yêu em... chỉ cần anh đến bên em những lúc anh cần em... có được không anh?- Ừ...
Tôi biết tôi ừ là vì tôi còn quá yêu cô ấy... và tôi không có cảm giác tội lỗi mấy với người yêu mới... đơn giản là vì tình yêu mới không có gì đặc biệt, nổi trội.
Chúng tôi gặp nhau ở một quán cà phê nhỏ và đầy hoa cúc cắm ở xung quanh các vách tường.
- Anh tưởng em thích các quán cà phê có gam màu trầm cơ mà?- Ồ... quen em lâu như vậy mà anh cũng không biết là em dễ thay đổi hơn là một cái lật tay sao?
Tôi cười, cô ấy vẫn hóm hỉnh như vậy, vẫn duyên dáng như vậy.
Chúng tôi về nhà của cô ấy, yêu nhau cũng khá lâu rồi nhưng thực ra tôi chưa bao giờ lên nhà cô ấy, tôi chỉ đứng tiễn cô ấy ngoài cổng khu chung cư, cô ấy bảo cô ấy chỉ sống một mình nên không muốn đàn ông lên, sợ lắm chuyện phát sinh, tôi bật cười, tôi đâu đến nỗi dê như thế, mà bây giờ là thời đại gì rồi mà cô ấy còn sợ chuyện đó... Vậy mà bây giờ... cô ấy chủ động mời tôi lên nhà.
Mọi người hàng xóm và bác bảo vệ già có vẻ quí cô ấy, người mỉm cười, người chào cô ấy, riêng bác bảo vệ thì nháy mắt với cô ấy một cái.
- Con bé này. Thế là cũng chịu dẫn người yêu lên nhà rồi hả?
Cô ấy cười nụ...
Nhà của cô ấy quá rộng đối với người ở một mình... chúng tôi ngồi uống nước, nói chuyện, bất chợt, cô ấy cố ý dựa vào ai tôi, tôi ôm lấy vai cô ấy... chúng tôi ngồi lặng một lúc... rồi cô ấy kéo khuôn mặt tôi lại thật gần, thật gần... tôi vẫn còn nghe rõ... lúc nụ hôn buông lơi lần đầu... cô ấy tựa trán cô ấy vào trán tôi thì thầm: "Em nhớ anh... đã từng nhớ không chịu nổi..." Tôi hôn cô ấy mãnh liệt hơn... Và chuyện đó đã xảy ra. Đó là lần đầu của hai chúng tôi.
Người ta bảo hạnh phúc xuất phát từ tình yêu chân thực thường không thể đi đôi với thực tế cuộc sống. Nhưng trong tôi vẫn tham lam, vẫn muốn có cả hai, tôi cần một người tình như cố ấy,nhưng tôi lại cần người yêu như người yêu tôi,và tôi chấp nhận sự thoả hiệp của chính mình.
- Anh có biết định nghĩa của người tình không??? Cô ấy nói trong tư thế nằm sấp và tay chống cằm.- Không, cũng chưa bao giờ anh suy nghĩ nghiêm túc về vấn đề này.- Một người tình thì kém xa một người yêu và hơn con đĩ một tẹo.- Con đĩ... em nói nghe kinh quá.Cô ấy không nói gì thêm, chỉ cười.
Chúng tôi duy trì quan hệ được hơn một năm. Đó là khoảng thời gian hạnh phúc... nhưng lý trí của tôi vẫn đè bẹp hạnh phúc thực tại này. Có lẽ tôi sinh ra đã vậy. Không có từ mơ mộng mang tên cuộc sống. Tôi quyết định cưới vợ, không phải cô ấy mà là người yêu mới của tôi.
Khi tôi nói chuyện này với cô ấy, cô ấy không hề biểu lộ chút ngạc nhiên, thậm chí cô ấy còn lạnh lùng nói Anh này... anh không tính giá cả cho những lần chúng ta quan hệ hay sao???Tôi giật mình, tôi nghĩ cô ấy nói đùa...tôi cười xoàMặt cô ấy đột nhiên nghiêm lại:- Em nói nghiêm túc đấy. Không có gì là không có giá đâu.
Tôi không tin vào đôi tai mình nữa. Hoá ra tôi yêu nhầm một con đĩ mất rồi. Tôi vẫn cố cười.
- Bao nhiêu hả em?- Tuỳ tâm anh thôi...- OK! Mai anh sẽ mang đến, hôm nay anh không mang nhiều tiền.
Hôm sau, tôi mang một phong bì tiền gồm 2000$ đến nhà cô ấy... Trong đó tôi còn để kèm mảnh giấy "Gửi em đĩ thân yêu, thế này đã đủ chưa? Nếu chưa đủ thì bảo anh đưa thêm nhé, cảm ơn em đã vui vẻ cùng anh, à mà với mấy thằng khác em đừng đòi trọn gói như thế nhé, xong ca nào dứt điểm ca ấy đi"... Tôi biết tôi quá cay độc khi viết những dòng ấy nhưng tôi quá tức giận.
Cô ấy không liên lạc với tôi nữa. Cuối năm, chỉ còn 3 tháng nữa là cuối năm... tôi chuẩn bị cho lễ cưới.
Tôi và vợ tôi sống lặng lẽ, đời sống tâm hồn hay chăn gối đều không sâu sắc... Được gần một năm, tôi phát hiện ra cô ấy ngoại tình, không đau khổ, giằng xé, chỉ hơi ngạc nhiên... Chúng tôi chia tay nhau trong sự thoả thuận ngầm rằng chưa có con cái quả là một điều may mắn.
Tôi bắt đầu nhớ đến người yêu cũ... Cô ấy thế nào rồi, có chồng chưa, hay vẫn là một con đĩ bao trọn gói.
Tôi quyết định đến thăm nhà cô ấy. Đứng ngoài cửa tôi nghe thấy tiếng trẻ con khóc, có lẽ cô ấy đã có gia đình, ít nhất tôi cũng không phải ngại vì sợ phải bắt gặp cảnh cô ấy đang nằm với một người đàn ông khác.
Tôi gõ cửa. Một người phụ nữ ra mở cửa.
- Anh hỏi ai?- Cho tôi hỏi Thư có nhà không?
Cô ấy không nói gì, lẳng lặng mời tôi vào uống nước. Xong đâu đấy cô mới chậm rãi kể chuyện...
- Cách đây gần một năm chính vì đứa bé này, con bé Thư nhà tôi đã đánh đổi chính mạng sống của nó.
Tôi đau nhói trong tim.
- Thư chết rồi hả chị? Chị không đùa chứ? Tại sao hả chị?
- Ừ! Hồi đó, bác sĩ khuyên nó là phá cái thai đi, nó bị bệnh tim, sinh con rất nguy hiểm, nhưng nó nhất quyết không chịu.
Tôi bàng hoàng... thì ra đây là sự thật. Sự thật đến chói tai và nhói lòng. Tôi ngồi thừ một lúc rồi bất chợt lên tiếng.
- Vậy bố đứa trẻ đâu?- Con Thư nó là người đặc biệt, nó luôn làm những điều không ai đoán trước được, và có lẽ bố đứa trẻ là điều mà nó cũng muốn giữ kín... Nhưng tôi có một tấm hình nó giữ... hình như là của người đó... và hình như... đó là cậu. Đúng rồi, bây giờ tôi mới để ý... hình như đúng là cậu.
Chị dẫn tôi vào phòng Thư. Căn phòng vẫn nguyên cách trang trí. Những kỉ niệm xa xăm ùa về thấm đẫm nước mắt... Chị mở một hòm nhỏ và cầm ra một bức ảnh. Đúng rồi, đây là ảnh tôi, tôi nhớ hồi yêu nhau cô ấy xin tôi một bức ảnh để cài vào ví. Chị đưa thêm cho tôi một phong bì.
- Đây là tiền của Thư đưa tôi, bảo khi nào con nó lớn thì đưa cho con nó, nó đề phòng nếu nó sinh con mà không may ra đi, tôi cũng khá ngạc nhiên, nó có dư tiền trong tài khoản vậy mà nó phải cần 2000$ trong phong bì này đưa cho con nó là sao? Tôi nghĩ đó là của bố đứa trẻ. Có lẽ đó là cậu. Tôi nói có đúng không?... À, nó còn giữ một bức thư nhỏ, có lẽ là gửi cho cậu, tôi không dám dở ra xem.Tôi vội vàng dở bức thư... màu chữ đã hơi hoen đi một tí. Không phải bức thư dành cho tôi... mà là bức thư... tôi đã dành cho cô ấy......
"Gửi em đĩ thân yêu, thế này đã đủ chưa? Nếu chưa đủ thì bảo anh đưa thêm nhé, cảm ơn em đã vui vẻ cùng anh, à mà với mấy thằng khác em đừng đòi trọn gói như thế nhé, xong ca nào dứt điểm ca ấy đi"...
Hình như là... tôi đã nhầm con đĩ với một người tình... à không... không phải người tình... mà là người yêu... mà cũng chẳng phải... là vợ tôi... thực sự là vợ tôi!!!

Thanked by 5 Members:

#15 Vô Thường

    Đoài viên

  • Hội Viên TVLS
  • PipPipPipPip
  • 2616 Bài viết:
  • 9302 thanks
  • LocationTuyết Sơn

Gửi vào 01/10/2012 - 13:32

Đôi khi khoảng cách giữa buồn và vui mong manh vô định, con người ta sống trong kiếp nhân sinh này vốn đã mang sẵn mầm bi thống hay hạnh phúc.Yêu 1 người là hạnh phúc, càng yêu nhều bao nhiêu càng hạnh phúc bấy nhiêu. Thế nếu ta mất đi chính tình yêu đó? Càng hạnh phúc bao nhiêu thì càng bi ai bấy nhiêu .
Đức thích ca đã đề cập tới nó trong tứ diệu đế. Kiếp nhân sinh, kiếp hồng trần vốn là bể khổ. Có ng khổ vì yêu, có ng khổ vì bệnh, có ng khổ vì tiền tài danh vọng, có ng khổ vì cô đơn...
Khổ - Tập - Diệt - Đạo
Đó là chân lý của lẽ sống

Thanked by 3 Members:





Similar Topics Collapse

1 người đang đọc chủ đề này

0 Hội viên, 1 khách, 0 Hội viên ẩn


Liên kết nhanh

 Tử Vi |  Tử Bình |  Kinh Dịch |  Quái Tượng Huyền Cơ |  Mai Hoa Dịch Số |  Quỷ Cốc Toán Mệnh |  Địa Lý Phong Thủy |  Thái Ất - Lục Nhâm - Độn Giáp |  Bát Tự Hà Lạc |  Nhân Tướng Học |  Mệnh Lý Tổng Quát |  Bói Bài - Đoán Điềm - Giải Mộng - Số |  Khoa Học Huyền Bí |  Y Học Thường Thức |  Văn Hoá - Phong Tục - Tín Ngưỡng Dân Gian |  Thiên Văn - Lịch Pháp |  Tử Vi Nghiệm Lý |  TẠP CHÍ KHOA HỌC HUYỀN BÍ TRƯỚC 1975 |
 Coi Tử Vi |  Coi Tử Bình - Tứ Trụ |  Coi Bát Tự Hà Lạc |  Coi Địa Lý Phong Thủy |  Coi Quỷ Cốc Toán Mệnh |  Coi Nhân Tướng Mệnh |  Nhờ Coi Quẻ |  Nhờ Coi Ngày |
 Bảo Trợ & Hoạt Động |  Thông Báo |  Báo Tin |  Liên Lạc Ban Điều Hành |  Góp Ý |
 Ghi Danh Học |  Lớp Học Tử Vi Đẩu Số |  Lớp Học Phong Thủy & Dịch Lý |  Hội viên chia sẻ Tài Liệu - Sách Vở |  Sách Dịch Lý |  Sách Tử Vi |  Sách Tướng Học |  Sách Phong Thuỷ |  Sách Tam Thức |  Sách Tử Bình - Bát Tự |  Sách Huyền Thuật |
 Linh Tinh |  Gặp Gỡ - Giao Lưu |  Giải Trí |  Vườn Thơ |  Vài Dòng Tản Mạn... |  Nguồn Sống Tươi Đẹp |  Trưng bày - Giới thiệu |  

Trình ứng dụng hỗ trợ:   An Sao Tử Vi  An Sao Tử Vi - Lấy Lá Số Tử Vi |   Quỷ Cốc Toán Mệnh  Quỷ Cốc Toán Mệnh |   Tử Bình Tứ Trụ  Tử Bình Tứ Trụ - Lá số tử bình & Luận giải cơ bản |   Quẻ Mai Hoa Dịch Số  Quẻ Mai Hoa Dịch Số |   Bát Tự Hà Lạc  Bát Tự Hà Lạc |   Thái Ât Thần Số  Thái Ât Thần Số |   Căn Duyên Tiền Định  Căn Duyên Tiền Định |   Cao Ly Đầu Hình  Cao Ly Đầu Hình |   Âm Lịch  Âm Lịch |   Xem Ngày  Xem Ngày |   Lịch Vạn Niên  Lịch Vạn Niên |   So Tuổi Vợ Chồng  So Tuổi Vợ Chồng |   Bát Trạch  Bát Trạch |