Vui lòng Đăng nhập hoặc Đăng ký hội viên để đọc nội dung đã ẩn
goodluckgoodbye, on 10/03/2014 - 00:55, said:
Đừng quan tâm nhiều quá đến dư luận, thói đòi, tập trung vào đứa con đẻ của mình đi.
Đời là vậy đó, khi thất bại người ta dè bĩu, nhưng chẳng ai cho tiền mình làm lại đâu. Khi thành công, người ta ganh tỵ mà mình cũng chẳng cho người ta tiền. Vậy thì quan tâm làm gì? Làm sai bị chê, làm đúng cũng bị trách, dư luận là thế, tự do phát ngôn, tự do suy nghĩ, mình không có quyền dán băng keo lên miệng người ta. Quan trọng là mình biết mình làm gì.
Khách hàng của bạn cũng chẳng quan tâm đám sale mới nói gì xấu về bạn đâu, họ chỉ quan tâm 1 điều lúc trước bạn cho họ công nợ 15 ngày, bây giờ Hamzui xấu, chúng mày tốt thì chúng mày có cho tao công nợ 45 ngày hay không thôi! Khà khà!
Khách hàng trên là khách hàng thân thiết của cháu, giờ cháu vẫn đang làm dịch vụ bảo dưỡng cho họ. Trước bên này mua hàng 2 lần, lần đầu thanh toán rất nhanh, lần 2 nợ hơn 2 năm mà tổng hợp đồng có hơn 200tr thôi, giờ họ cũng trả hết rồi. Hơn 2 năm ông sếp bắt cháu sang văn phòng đó đòi tiền, mà cháu thì vẫn giữ quan hệ hài hòa, nói chuyện hẳn hoi, đòi dần dần thôi. Nên bên đó hai vợ chồng chủ bên đó quý còn bảo cháu sang đó làm cho họ nhưng cháu không sang. Khi sang đó gửi giấy tờ thanh toán, chị văn phòng kể lại chuyện cậu kia nói xấu cháu
Vui lòng Đăng nhập hoặc Đăng ký hội viên để đọc nội dung đã ẩn
Ông sếp cũ cháu dạy,
kinh doanh là phải làm bạn với khách hàng, đúng nhưng mà cũng không dễ thực hiện!
Cháu cám ơn bác nhiều vì những lời khuyên bổ ích bác chia sẻ với cháu!
Vui lòng Đăng nhập hoặc Đăng ký hội viên để đọc nội dung đã ẩn
Monday, on 10/03/2014 - 10:39, said:
Ha ha, chắc vậy. Nên sếp thường thưởng riêng em.
Khách nghèo mà thật thà dạo này làm ăn khấm khá hẳn, còn khách giàu kiểu gian lận thì lại đi xuống, bắt đầu có nợ xấu, ế hàng. Công việc này giúp em có thể quan sát mối quan hệ giữa con người và tiền bạc. Người giàu quá cũng khổ, người nghèo quá cũng khổ, người trung bình là khỏe. Họ biết đủ, làm nhiêu đó thôi, không cần thêm nữa. Còn người giàu thì muốn giàu thêm, ngày buôn, đêm bán. Người nghèo thì khỏi nói rồi, chạy vạy khắp nơi.
Mình chơi với bà quản lý công ty cũ, bà đó bảo sếp nói với bà là " thừa biết khi nhân viên lấy tiền công ty mua sắm này nọ, có cắt xén bớt tiền, có kênh giá lên, nhưng ông đó để yên vậy, cho nhân viên có ít tiền uống nước đấy".
Người ta bảo phi thương bất phú, nhưng mình theo nghề này mục đích lớn nhất không phải là làm giàu mà là ước mơ của mình muốn gây dựng một cái gì đó.
Mình con gái, chạy ngược chạy xuôi, áp lực nhiều thứ lại kèm theo rủi ro, không sướng đâu nhưng vì làm điều mình mong muốn, chấp nhận vất vả, và thực sự thích làm. Những người giàu kia mình nghĩ họ cũng nghĩ thế.
Còn " thật thà" quá nhiều khi không phải là tốt.
Ví dụ thế này:
Giữa năm ngoái mình ký được một hợp đồng cung cấp thiết bị cho một nhà máy dược phẩm, cuối năm ngoái họ phát sinh thêm nhu cầu. Họ so sánh giá giữa bên mình và một bên khác nữa, mình bị ép giá, cuối cùng chấp thuận mức giá họ yêu cầu, vì không muốn khách hàng của mình rơi vào công ty khác.
Thời gian giao hàng là 45-60 ngày. Ông tổng bên đó bảo, 45 ngày anh mới ký, còn không anh ký bên khác.
Hỏi lại nhà cung cấp, họ bảo nhanh nhất là 45 ngày, nhưng chắc chắn thì phải 60 ngày, khả năng cao là không kịp giao hàng trong vòng 45 ngày.
Nhưng mình cứ ậm ừ là 45 ngày giao được. Đến trước ngày giao hẹn là 3/1/2014, ông đó gọi hỏi hàng về chưa, mình bảo để em kiểm tra có gì gọi lại. Còn nếu thật thà khai 45 ngày không kịp, thì có thể ông đó ko ký hợp đồng với mình nữa.
Sáng nay mới gọi lại cho ông đó, bảo hàng về rồi, mấy hôm nữa mới giao được. Ông đó không mắng gì hết. Họ chưa cần hàng gấp nhưng mà hối thúc vậy thôi. Nhưng mà nếu họ cần gấp, thì lúc đó chắc phải lạng lách lấy cớ lấy cớ kia mà làm họ bớt giận thôi.
Tất nhiên thì mình không nên trễ hạn nhiều lần quá vì sẽ ảnh hưởng đến uy tín nhưng đôi khi vẫn phải làm thế ko thì mình mất khách hàng.