Buồn Vô Số Khoái...
trucha
20/06/2013
Trời đang vào hạ, Đà Lạt mưa cũng bắt đầu nhiều, mà mưa xứ lạnh thì buồn vu vơ đôi chút.Nhiều khi ngẫm nghĩ hoài vẫn chưa hiểu được do đâu mà buồn. Nhưng buồn theo cách tự nhiên như thế thì cũng có cái “ khoái” riêng, đôi khi lại nghiện cái sự buồn kia mới lạ!
Trong buổi café chiều với một ông bạn cũng có máu tài tử đã bước qua tuổi tứ tuần, mang chuyện buồn và khoái kia mở đề tài thì nhận được hồi âm sau một thoáng im lặng rằng:
- Lạ đời…ừ mà đúng thật !
Bất chợt thì nhạc vang lên :
Trời còn làm mưa
Mưa rơi mênh mang
Từng ngón tay buồn
Em mang em mang
Đi về giáo đường
Ngày chủ nhật buồn
Còn ai còn ai
Đóa hoa hồng
Cài lên tóc mây
Ôi đường phố dài
Lời ru miệt mài
Ngàn năm ngàn năm
Ru em nồng nàn
Ru em nồng nàn
Trời còn làm mây
Mây trôi lang thang
Sợi tóc em bồng
Trôi nhanh trôi nhanh
Như giòng nước hiền
Ngày chủ nhật buồn
Còn ai còn ai
Đóa hoa hồng
Vùi quên trong tay
Ôi đường phố dài
Lời ru miệt mài
Ngàn năm ngàn năm
Ru em giận hờn
Ru em giận hờn
Trời còn làm mưa
Mưa rơi mưa rơi
Từng phiến băng dài
Trên hai tay xuôi
Tuổi buồn em mang
Đi trong hư vô
Ngày qua hững hờ
Trời còn làm mưa
Mưa rơi mưa rơi
Từng phiến mây hồng
Em mang trên vai
Tuổi buồn như lá
Gió mãi cuốn đi
Quay tận cuối trời …
Nghe đến đây thì ông bạn vỗ đùi rồi nói:
- Đã thiệt, quá đã!
- Đúng là cái vụ buồn này lạ lùng vô số khoái. Mà nghe Tuổi Đá Buồn này đã nhiều năm, hôm nay bỗng nhiên thấy nhạc Trịnh hay lạ nhỉ. Chắc do cái vụ buồn và khoái mà ra!
Ông bạn nói xong cười to thích thú.
….
Tàn cuộc café, tôi cưỡi xe về nhà mà trong đầu còn lởn vởn câu nói của ông bạn “ đúng là cái vụ buồn này lạ lùng vô số khoái “. Bất chợt cười một mình rồi miệng lại ngân nga:
“Trời còn làm mưa
Mưa rơi mênh mang
Từng ngón tay buồn
Em mang em mang ….”
Trong buổi café chiều với một ông bạn cũng có máu tài tử đã bước qua tuổi tứ tuần, mang chuyện buồn và khoái kia mở đề tài thì nhận được hồi âm sau một thoáng im lặng rằng:
- Lạ đời…ừ mà đúng thật !
Bất chợt thì nhạc vang lên :
Trời còn làm mưa
Mưa rơi mênh mang
Từng ngón tay buồn
Em mang em mang
Đi về giáo đường
Ngày chủ nhật buồn
Còn ai còn ai
Đóa hoa hồng
Cài lên tóc mây
Ôi đường phố dài
Lời ru miệt mài
Ngàn năm ngàn năm
Ru em nồng nàn
Ru em nồng nàn
Trời còn làm mây
Mây trôi lang thang
Sợi tóc em bồng
Trôi nhanh trôi nhanh
Như giòng nước hiền
Ngày chủ nhật buồn
Còn ai còn ai
Đóa hoa hồng
Vùi quên trong tay
Ôi đường phố dài
Lời ru miệt mài
Ngàn năm ngàn năm
Ru em giận hờn
Ru em giận hờn
Trời còn làm mưa
Mưa rơi mưa rơi
Từng phiến băng dài
Trên hai tay xuôi
Tuổi buồn em mang
Đi trong hư vô
Ngày qua hững hờ
Trời còn làm mưa
Mưa rơi mưa rơi
Từng phiến mây hồng
Em mang trên vai
Tuổi buồn như lá
Gió mãi cuốn đi
Quay tận cuối trời …
Nghe đến đây thì ông bạn vỗ đùi rồi nói:
- Đã thiệt, quá đã!
- Đúng là cái vụ buồn này lạ lùng vô số khoái. Mà nghe Tuổi Đá Buồn này đã nhiều năm, hôm nay bỗng nhiên thấy nhạc Trịnh hay lạ nhỉ. Chắc do cái vụ buồn và khoái mà ra!
Ông bạn nói xong cười to thích thú.
….
Tàn cuộc café, tôi cưỡi xe về nhà mà trong đầu còn lởn vởn câu nói của ông bạn “ đúng là cái vụ buồn này lạ lùng vô số khoái “. Bất chợt cười một mình rồi miệng lại ngân nga:
“Trời còn làm mưa
Mưa rơi mênh mang
Từng ngón tay buồn
Em mang em mang ….”


