Tin tưởng chính mình là Phật, đây là niềm...
tigerstock68
02/06/2013
Phật giáo khác với những tôn giáo khác. Những tôn giáo khác trước tiên là tin Thần, tin Thượng Đế. Phật pháp trước tiên phải tự tin chính mình, tin chính mình vốn dĩ là Phật. Trong kinh Hoa Nghiêm, Thích Ca Mâu Ni Phật đã thị hiện cho chúng ta, sau khi thành Phật rồi, Ngài nói gì? “Lạ thay, lạ thay! Chúng sanh đều có đức tướng, trí tuệ của Như Lai, do bởi vọng tưởng, phân biệt, chấp trước mà không được chứng đắc”. Chúng sanh đều có Phật tánh, chúng sanh vốn dĩ là Phật, hiện tại vì có vọng tưởng, phân biệt, chấp trước mà không được chứng đắc. Sau khi tôi nghe câu nói này xong, lúc đó tôi có sự hiểu sai lệch, hiểu không viên mãn. Ngày trước tôi lý giải như thế nào vậy? Tôi nghĩ những chúng sanh đó họ không biết tự mình vốn dĩ là Phật, cho nên đã không có trí tuệ, đức tướng của Như Lai, bởi vì họ có vọng tưởng phân biệt chấp trước, nên không chứng đắc được. Đây đều là việc của họ, không có liên quan gì với ta. Bây giờ hiểu rồi, không phải họ có vọng tưởng phân biệt chấp trước, mà là ta có vọng tưởng, phân biệt, chấp trước.
Chúng sanh vốn dĩ là Phật, Phật thì làm gì có vọng tưởng, phân biệt, chấp trước? Thế thì ai có vọng tưởng chấp trước? Ta có vọng tưởng, phân biệt, chấp trước! Bởi vì ta có vọng tưởng, phân biệt, chấp trước nên ta đem chúng sanh, họ vốn dĩ là Phật, đã xem họ thành chúng sanh. Trí tuệ, đức tướng Như Lai của họ, ta không nhìn thấy ra, cho nên ta không thể chứng minh họ là Phật, đương nhiên cũng không thể chứng minh mình là Phật. Cho nên, trách nhiệm này là ở chính mình, đến khi nào bạn đem vọng tưởng, phân biệt, chấp trước buông xả rồi, bạn mở to mắt ra nhìn, chúng sanh vốn dĩ là Phật, giống mình cũng là Phật vậy. Trí tuệ, đức tướng của Như Lai cũng tròn đầy, viên mãn. Cho nên hiện giờ chúng ta có vọng tưởng, chấp trước, đó là gì? Đem Phật xem thành chúng sanh, mỗi người đều là chúng sanh. Nhìn thấy họ có vọng tưởng, phiền não, nghiệp chướng sâu dày, tự cho mình là hơn người, xem thường tâm bệnh của người khác, không ngờ mọi người đều là Phật đến thị hiện. Cho nên sư phụ thượng nhân nói, đến lúc nào bạn thành Phật? Khi bạn nhìn thấy mọi người, mọi vật đều là A Di Đà Phật thì lúc đó bạn liền thành Phật. Tuy nhiên bây giờ không nhìn thấy ra thì sao? Bởi vì chính mình có vọng tưởng, phân biệt, chấp trước nên mới không chứng đắc, không thể chứng minh được người khác là A Di Đà Phật. Do đó trước tiên tự mình phải phản tỉnh lấy mình, chúng ta tin tưởng chính mình là Phật, cũng tin tưởng chúng sanh là Phật.
Chúng sanh vốn dĩ là Phật, Phật thì làm gì có vọng tưởng, phân biệt, chấp trước? Thế thì ai có vọng tưởng chấp trước? Ta có vọng tưởng, phân biệt, chấp trước! Bởi vì ta có vọng tưởng, phân biệt, chấp trước nên ta đem chúng sanh, họ vốn dĩ là Phật, đã xem họ thành chúng sanh. Trí tuệ, đức tướng Như Lai của họ, ta không nhìn thấy ra, cho nên ta không thể chứng minh họ là Phật, đương nhiên cũng không thể chứng minh mình là Phật. Cho nên, trách nhiệm này là ở chính mình, đến khi nào bạn đem vọng tưởng, phân biệt, chấp trước buông xả rồi, bạn mở to mắt ra nhìn, chúng sanh vốn dĩ là Phật, giống mình cũng là Phật vậy. Trí tuệ, đức tướng của Như Lai cũng tròn đầy, viên mãn. Cho nên hiện giờ chúng ta có vọng tưởng, chấp trước, đó là gì? Đem Phật xem thành chúng sanh, mỗi người đều là chúng sanh. Nhìn thấy họ có vọng tưởng, phiền não, nghiệp chướng sâu dày, tự cho mình là hơn người, xem thường tâm bệnh của người khác, không ngờ mọi người đều là Phật đến thị hiện. Cho nên sư phụ thượng nhân nói, đến lúc nào bạn thành Phật? Khi bạn nhìn thấy mọi người, mọi vật đều là A Di Đà Phật thì lúc đó bạn liền thành Phật. Tuy nhiên bây giờ không nhìn thấy ra thì sao? Bởi vì chính mình có vọng tưởng, phân biệt, chấp trước nên mới không chứng đắc, không thể chứng minh được người khác là A Di Đà Phật. Do đó trước tiên tự mình phải phản tỉnh lấy mình, chúng ta tin tưởng chính mình là Phật, cũng tin tưởng chúng sanh là Phật.