Jump to content

Advertisements




Truyện ngắn huyền bí - hiendde


1072 replies to this topic

#931 hiendde

    Quản Lý Viên

  • Quản-Lý
  • 6221 Bài viết:
  • 6933 thanks

Gửi vào 31/03/2014 - 07:52

ĐỪNG ĐỌC NHỮNG CHUYỆN NÀY NẾU BẠN KHÔNG MUỐN BỊ HÙ DOẠ

Bạn đã bao giờ có một trải nghiệm siêu thường? Những trải nghiệm dưới đây được chia sẻ bởi những thành viên trên hai trang mạng xã hội Reddit và Quora. Mặc dù toàn bộ diễn biến đều khiến người ta rợn tóc gáy, nhưng đôi khi phần bất ngờ nhất của câu chuyện lại nằm ở đoạn kết.

1. Những thứ...cười

Đầu năm 2007, tôi ở trong một nhóm nhạc lưu diễn. Chúng tôi được mời qua đêm ở nhà của một thành viên cũ tên là Drew.

Lúc 2:48 sáng (Tôi sẽ không bao giờ quên chiếc đồng hồ, vì đó là thứ duy nhất tôi tập trung vào) tôi bất ngờ thức giấc. Cả người tôi nhanh chóng cứng đờ lại trên giường, tim đập nhanh, cổ họng nghẹn lại và tôi không thể nuốt nước bọt. Nỗi sợ hãi lên đến tột cùng.

Tôi không thể trở mình để kiểm tra, nhưng tôi thề rằng, cho đến tận bây giờ, có thứ gì đó đã ghì chặt người tôi. Tất cả bản năng trong tôi mách bảo rằng không được cựa quậy. Tôi có cảm giác mạng sống của mình phụ thuộc vào việc tôi có ở yên vị trí của mình hay không. Trong lúc sợ hãi tột độ, tôi tiếp tục thấy các hình ảnh trong đầu, cảnh máu me và những thứ khủng khiếp cứ vụt qua.

Tôi nghe thấy tiếng cười bên tai, nhưng không chỉ là tiếng cười của một người. Nó nghe như thể tôi đang ở trong phòng với hàng nghìn… thứ …đang cười. Tôi nhớ rằng đây là lần đầu tiên ý muốn tự tử thoáng qua đầu tôi trong lúc bị nỗi sợ hãi lấn át nặng nề.

Cần phải chú thích rằng tôi chưa từng và không muốn tự tử.

Khi "cảm giác" ấy qua đi, thứ cuối cùng tôi nghe thấy trong đầu mà tôi nhớ được là “Không phải người này.” Tôi nhìn lại đồng hồ lần nữa và mới có 9 phút trôi qua. 9 phút… dài nhất cuộc đời.

Mấy tiếng sau tôi tỉnh dậy, tôi quyết định phải… ra khỏi đây càng nhanh càng tốt. Tôi bỏ qua việc tắm gội và ăn sáng mà vào trong xe ngồi chờ những người còn lại trong nhóm.

Trong khi chờ đợi, anh trai của Drew đến nói chuyện với tôi. Anh ta nói một câu:

- Xin lỗi sáng nay tôi không giúp gì cho cô được.

Khi nói điều đó, nước mắt anh chực trào ra. Anh ta thực sự trông như thể muốn ghê tởm với tôi. Ánh nhìn vô vọng trong mắt anh ta vẫn còn ám ảnh tôi.

Hai tuần sau, chúng tôi nghe tin rằng anh trai của Drew đã tự tử ngay trước 3 giờ sáng.

… Một phần trong tôi tự hỏi nếu tôi cố gắng nói chuyện với anh trai của Drew thì có lẽ mọi chuyện sẽ khác.

Tôi chưa từng kể chuyện này cho ai ngoài chồng tôi. Nó gợi lại cho cơn ớn lạnh dọc sống lưng… và một cảm giác tội lỗi. Tôi không biết là cái gì hay chuyện gì… đã thực sự xảy ra trong ngôi nhà đó. Một phần trong tôi không bao giờ muốn biết.


#932 hiendde

    Quản Lý Viên

  • Quản-Lý
  • 6221 Bài viết:
  • 6933 thanks

Gửi vào 02/04/2014 - 00:56

2. Tắt đèn

Hồi mới lớn, tôi từng qua đêm ở một ngôi nhà mà theo tôi nó bị ám. Bạn tôi sống ở đó cùng gia đình và họ đều nghĩ rằng, không có gì ngoài mấy chuyện vặt như vài cái chậu tự lật lên xuống vào ban đêm, dù không thường xuyên.

Những thứ bị ám khác xảy ra trong ngôi nhà này là: Chiếc Ti Vi thỉnh thoảng tự bật lên, và tự nhảy kênh. Một lần chúng tôi đang nằm nói chuyện trên giường ở tầng trên, thì chiếc Ti Vi bật lên và từ từ nhảy qua các kênh.

Phòng ngủ của bạn tôi là phòng ghép, vì vậy trên trần nhà có cửa dẫn lên gác mái. Nếu chúng tôi ngủ dậy quá muộn, chúng tôi sẽ nghe thấy tiếng gỗ kêu ọp ẹp qua lại trên cửa, thật đáng sợ, khi mà tất cả chúng tôi mới 14 tuổi.

Thứ ghê nhất: Đây là thứ khiến tôi chính thức chấm dứt qua lại nhà cô bạn. Một lần cả nhà đang thu dọn đồ đạc và đi chợ. Mẹ cô ấy khóa cửa như thường lệ, chúng tôi đi chợ cùng lắm khoảng ba mươi phút rồi quay về.

Vào trong nhà, mẹ cô ấy cố gạt công tắc đèn lên nhưng không được. Bà nói:

- Không biết có phải mất điện không nhỉ?

Và thử bật cái đèn khác. Không có gì xảy ra. Sau khi kiểm tra qua ngôi nhà, thì chúng tôi phát hiện ra rằng, tất cả các bóng điện trong nhà đã bị dồn vào bốn góc tường phòng khách. Tôi không hiểu tại sao, nhưng tôi nhớ rằng mình đã khóc khi tìm ra chúng. Vì nhiều lý do mà nó thực sự đáng sợ với tôi.

Thanked by 1 Member:

#933 hiendde

    Quản Lý Viên

  • Quản-Lý
  • 6221 Bài viết:
  • 6933 thanks

Gửi vào 03/04/2014 - 08:14

3. Người đàn bà ở McDonald’s

Mở đầu câu chuyện này tôi muốn nói rằng tôi là một người hoài nghi. Tôi không tin vào thứ gì khi mà tôi chưa có được lời giải thích khoa học, dù cho đã có những chuyện đã xảy với tôi từ hơn 25 năm trước, và bây giờ khi nghĩ lại, nó vẫn rất rõ mồn một trong trí nhớ của tôi.

Lúc đó tôi 18 tuổi và mới có đầy đủ giấy phép lái xe. Tôi mượn xe của bố tôi và chúng tôi lái tới một thị trấn gần đó để tìm đồ ăn vặt. Lúc này đã khá muộn vào một ngày Chủ Nhật, thị trấn trở nên vắng vẻ và chỉ có duy nhất McDonalds là còn mở cửa.

Chúng tôi vừa ngồi xuống thì một bà lão xuất hiện ở chiếc bàn kế bên chúng tôi. Trông bà không gọn gàng cũng không lôi thôi, không giống người vô gia cư, nhưng quần áo bà có vẻ cũ và sờn. Bà lập tức tham gia vào câu chuyện của chúng tôi, lúc đầu khá vô tư và thân thiện, nhưng nhanh chóng trở nên quá cá nhân.

Bà lão dường như biết cực kỳ nhiều về chúng tôi, mặc dù không ai trong chúng tôi từng thấy bà trước kia và chúng tôi không thật sự quen ai trong thị trấn này. Bà nói rất nhanh và sôi nổi, lần lượt lựa ra từng người trong nhóm và bàn về các chi tiết cụ thể trong cuộc sống của họ mà lẽ ra bà không tài nào biết được.

Khởi đầu cuộc trao đổi bà quay sang tôi hỏi:

- Tất nhiên rồi, ông cháu là một kỹ sư phải không?

Ông đúng là một kỹ sư, nhưng đã qua đời năm 1951 và chưa từng sống ở khu này, nên bà không thể nào quen biết ông được.

Lúc đầu bạn bè tôi cười xòa với bà, nhưng từng đứa lặng đi khi bà đưa ra ngày càng nhiều chi tiết, mà không thể coi là trò đọc – nguội (phương pháp trao đổi và suy luận căn cứ trên hành vi và ngôn ngữ của người đối thoại) đơn thuần. Khác với mấy thầy bói ở hội chợ, bà chỉ ra rất cụ thể và làm chủ cuộc trò chuyện không giống như cách mà người ta dò thông tin.

Bà bắt đầu nói tiếng Pháp rất tự nhiên với một bạn nữ biết tiếng Pháp trong nhóm. Bà bắt đầu tái diễn với từng người về các mối bận tâm mà họ có dù không nói ra, và đưa ra lời khuyên, lấy ra các ví dụ tham khảo từ những người thân đã khuất.

Đến lúc này, các bạn nữ đã khó chịu ra mặt còn các bạn nam … chết lặng. Bà lão đứng dậy và bảo rằng bà phải đi vì đã làm phiền chúng tôi. Bà đi thẳng ra cửa, lúc đó cũng đã muộn và người nhân viên có vẻ muốn ra về, nên chúng tôi đứng dậy theo bà ra khỏi nhà hàng.

Và đây là kết thúc câu chuyện. Tôi chỉ đi cách bà vài bước chân khi bà đi qua cánh cửa đầu tiên trong hai cánh cửa dẫn ra phố. Lối ra nằm ở góc của tòa nhà và mở ở chỗ giao của hai con phố mua sắm. Không còn cửa ra vào nào khác, hay là ngõ hẻm, hoặc đường phố nào để che giấu bất cứ ai gần lối ra, nhưng khi tôi ra đến bên ngoài, người phụ nữ đã biến mất.

Chúng tôi lái xe về nhà trong 15 phút chan chứa nước mắt, tất cả đều hoảng loạn. Tôi nghĩ giá mà bạn có mặt ở đó, nhưng nó thật sự đáng sợ một cách hết sức đáng ngại.

Thanked by 1 Member:

#934 hiendde

    Quản Lý Viên

  • Quản-Lý
  • 6221 Bài viết:
  • 6933 thanks

Gửi vào 05/04/2014 - 02:35

4. Cậu bé và con ma

Hồi ngôi nhà mà chúng tôi đang sống hôm nay được rao bán, chúng tôi đã cùng đến xem nhà với người buôn bán nhà đất. Một bà cụ hơn tám chục tuổi, lúc đó còn sống trong ngôi nhà này. Bà ở trên một chiếc giường trong phòng ngủ ở góc ngôi nhà và đọc một cuốn sách, trong lúc chúng tôi xem xét xung quanh.

Sau khi rời đi, hai vợ chồng tôi thấy thật kỳ lạ, vì phòng bà đang ở không phải phòng ngủ chính và chiếc giường trong gian phòng chính, có vẻ như lâu rồi không ai sử dụng, còn phòng tắm chính rõ ràng cũng trong tình trạng tương tự.

Đến khi chúng tôi mua lại căn nhà, người hàng xóm kể rằng bà lão không muốn ở gian chính nữa, bởi vì đó là nơi mà Ray, chồng của bà qua đời.

Vài năm thấm thoát trôi qua. Vợ tôi hôm đó đi vắng, nên chỉ có tôi, con trai ba tuổi và em bé ở nhà. Sau khi cho em bé nằm ngủ, tôi dặn con trai ba tuổi ở trong phòng ngủ trong lúc tôi tắm qua. Thằng bé nhận được một trong các đồ chơi này từ vài ngày trước, nhưng không biết cách chơi.

Ở trong phòng tắm tôi nghĩ mình nghe thấy con nói chuyện với ai đó, có thể vợ tôi về sớm, nhưng khi đi ra thì chỉ có tôi với con trai.

Nó đang ngồi trên giường, chơi con quay hồi chuyển một cách thành thạo. Tôi bảo con rằng, tôi rất vui khi con khám phá ra cách hoạt động và nó đáp:

- Ô bây giờ dễ rồi, nhờ Ông Ray chỉ con cách chơi.

Sưu Tầm

Thanked by 1 Member:

#935 hiendde

    Quản Lý Viên

  • Quản-Lý
  • 6221 Bài viết:
  • 6933 thanks

Gửi vào 09/04/2014 - 07:09

MA CÓ TUỔI KHÔNG?

Đó là câu hỏi đã hình thành trong tôi, và ám ảnh từ khi còn bé đến tận bây giờ.

Nguyên gia đình tôi có cái xưởng cung cấp chuối cho quân đội Mỹ từ những năm 1960, nhưng căn nhà được xem như nhà chánh của gia đình, lại cách nơi làm ăn của cha mẹ tôi đến có cả chục cây số. Vậy là mỗi chiều, người anh thứ ba trong gia đình, chở ba đứa nhỏ về nhà giao cho bà vú lo tắm rửa, cho ăn và đi ngủ. Sáng lại chở ra nơi cha mẹ tôi làm ăn, để chúng tôi ăn sáng và đi học.

Một sáng giáp tết, trời se se lạnh. Mới bốn giờ sáng, anh ba tôi đã dựng đầu xắp nhỏ dậy để anh chở đi. Vì hôm đó đến hẹn xưởng nhà giao hàng cho lính Mỹ.

Năm đó tôi mới năm, sáu tuổi, được anh ba tôi cho ngồi trước bình xăng cái xe Honda 67, dài như con ngựa đen. Tôi ngồi lọt thỏm trong lòng anh tôi, để có thể ngủ tiếp mà không sợ té. Anh tôi lái xe một tay, tay trái ôm thằng em nhỏ ngủ mê với hương đồng gió nội…

Nhà tôi đã là căn nhà cuối xóm, nhưng còn phải băng qua bãi đất trống, như cái bán đảo, bao bọc bởi sông lớn. Bãi đất này sau năm 1968, lính Mỹ và lính Nhảy dù Việt Nam lập căn cứ để bảo vệ Sài Gòn.

Băng qua bãi đất trống chứa cả tuổi thơ tôi với đàn dế và những cánh diều, xe anh ba tôi quẹo phải để ra con đường đất đỏ, hai bên là đồng lúa bát ngát, xa xa có những gò mả xưa, chơ lơ trong đồng, là thế giới huyền bí của tuổi thơ!

Xe chạy một hồi mới ra hương lộ 34. Lại quẹo phải và băng qua nghĩa trang Thánh Tâm mới tới khu phố chợ, là nơi cha mẹ tôi có xưởng cưa xẻ gỗ và đóng thùng đựng chuối; có nhiều công nhân lựa chuối.

Tôi nhớ cái buổi sáng trời se se lạnh ấy, khi xe anh ba tôi vừa băng qua hết bãi đất trống, như cái bán đảo kể trên. Anh tôi quẹo phải, ngã ba cách sau nhà bác Ba bò một miếng ruộng không lớn, nhưng bác Ba chăm bón kỹ nên lúa xanh rì. Bác Ba có nuôi ba con bò nên gọi là bác Ba bò.

Ở đầu lộ đỏ, nơi có cái miệng cống lớn, hôm ấy tôi thấy một người con gái tóc dài, chừng mười mười sáu tuổi, mặc áo bà ba màu nâu như chú tiểu trong chùa, màu nâu của áo đã bạc thếch. Cô mặc quần đen… như nhiều cô gái nông thôn khác, có điều cô khác những bà chị trong xóm, là tôi không thấy cô đứng trên hai chân như bình thường! Và điều khác thứ hai là gương mặt cô trắng, nhưng phẳng lì như cái bánh tráng sữa. Không có hai hốc mắt, không có xống mũi và khóe miệng gì hết…

Chẳng biết sao cái buổi sáng trời se se lạnh lạnh ấy, trăng muộn còn ve vãn đọt dừa nhà bác Ba bò… tôi lại không ngủ gà ngủ gật, ngủ gục trong vòng tay anh ba tôi. Mà mắt tôi ráo hoảnh để căng ra nhìn cho kỹ người con gái dị thường.

Anh ba tôi đã dùng tay trái là tay rảnh, vì tay phải của anh phải giữ tay ga. Bàn tay hộ pháp của người anh lớn trong nhà đã che mắt tôi lại. Nhưng dù sao tôi cũng đã thấy cô gái ấy! Cô chỉ đứng lặng thinh trên miệng cống lớn…

#936 hiendde

    Quản Lý Viên

  • Quản-Lý
  • 6221 Bài viết:
  • 6933 thanks

Gửi vào 10/04/2014 - 12:22

Rồi chiến sự bùng lên sau Tết Mậu Thân. Anh ba tôi đi lính. Ở khu nhà xưa VC về đêm đêm nên cha mẹ tôi rút hết đám nhỏ về phố chợ. Căn nhà từ đường khép cửa; dẹp hết chuồng trại chăn nuôi gia súc; ruộng vườn bỏ hoang…

Tới sau năm 1975. Tôi chưa thực sự lớn nhưng cái lì lợm thuở nhỏ đã tới hồi xài được. Mẹ tôi giao việc cho là: Sau chiều tan học thì về nhà phố ăn cơm. Nhưng sau đó phải về nhà chánh ngủ đêm để coi nhà. Nhớ lại bao nhiêu căn nhà của cha tôi đã bị tịch thu.

Chỉ riêng căn nhà được xem như nhà từ đường hương hỏa là mẹ tôi lanh trí, sang tên cho người lính tài xế, đồng thời là đệ tử ruột của ông già, nên còn giữ được. Từ hôm anh báo tin cho mẹ tôi hay là nhà thường bị trộm cắp về đêm, mẹ tôi giao cho tôi công việc mỗi đêm phải trở về nhà cũ ngủ, để coi nhà.

Một mình tôi với đêm khuya trong căn nhà tuổi nhỏ đã điêu tàn, bàn thờ váng nhện, tường vôi thấm mưa loang lổ, rêu phong phủ mờ những đường xưa lối cũ loanh quanh mảnh vườn tuổi nhỏ… nhà không đèn đuốc và gian bếp lạnh tanh; cây vú sữa già, che mát cái bàn ăn ngoài trời đã chết gục xuống thềm xưa hoang phế… Nhiều đêm tôi đã khóc lặng lẽ vì nỗi buồn đã đến quá sớm trong đời.

Rồi cũng một đêm giáp tết, trời se se lạnh, đồng trơ gốc rạ và trăng mờ ảo lắm, tôi từ nhà bạn trở về nhà mình để ngủ. Một mình tôi lặng bước trên con lộ đỏ, một mình. Bất chợt tôi lạnh suốt sống lưng khi miệng cống lớn hiện ra trước mặt, và cô gái năm xưa cũng đứng lặng thinh ở đó.

Tôi không thể quay lại. Cái hỗn danh thuở nhỏ là “thằng trời gầm” khiến chết bỏ chứ không quay đầu lại. Tôi hít một hơi thật sâu, rồi nín thở, bước tới. Trong đầu tôi tính toán nhanh, theo chú Chín hớt tóc là thương phế binh VNCH. Chú từng lý giải với tôi:

- Mình là người sống, có phần hồn và phần xác. Trong khi con ma chỉ còn phần hồn, xác đã tiêu tan. Tính sơ sơ ma đã thua người một nửa thì cớ gì cậu phải sợ ma?

Tôi cũng nhớ sư cô ngoài chùa có nói:

- Ma là phần hồn của người đã chết nhưng chưa siêu thoát được. Họ cũng cần nơi ăn chốn ở. Con đừng phá phách chỗ thờ của họ, thì họ chả làm gì để hại mình…

Nhớ nhanh để an tâm, lên tinh thần, thì nhớ vậy! Nhưng tôi cũng đặt ra trường hợp: Nhỡ mình đi tới lúc chạm mặt mà cô ấy không chịu biến mất thì sao, mình phải làm sao? Năm xưa, đèn xe Honda 67 sáng quắc là thế mà cô ấy cứ đứng yên đó, chứ có biến đi đâu!…

Khi “tôi với nàng” đã thu ngắn khoảng cách đến tôi nhận diện được gương mặt bánh tráng sữa của cô. Tôi không đủ can đảm để nhìn thẳng vào mặt cô ấy nữa! Tôi cúi gầm, bước đi. Nếu cô ta tấn công thì tôi đã thủ sẵn cái túi xách, có vài cuốn tập vở trong ấy của mình để chống trả, rồi bỏ chạy thôi, chứ biết làm sao…

Nhưng phải nói là muốn khụy gối khi đi ngang qua mặt nhau, vì cô ấy không có phản ứng gì, nên càng sợ. Không biết cô ta ra chiêu lúc nào mà hóa giải, mới lại càng sợ dữ!

Rồi thì tôi đã mất điều khiển đôi chân của mình. Đôi chân đá banh của tôi tăng tốc lúc nào, ra sao, hoàn toàn không biết. Tôi thở hồn hển khi tin chắc là mình đã đến ngã ba nhà bác Ba bò. Tôi dừng lại thở, nhìn lại miệng cống lớn. Cô gái năm xưa vẫn đứng đó, như một bóng mờ trong đêm se lạnh, trăng pha sương trùng phủ nỗi cô đơn… tôi không thấy sợ nữa mà lòng thương cảm dâng tràn.

Nhiều đêm không ngủ trong căn nhà hoang liêu. Ôm nỗi buồn tương lai, nỗi buồn gia đình tan tác muôn phương… những đêm trăng suông xuyên qua cành lá, hay đêm mưa sụt sùi, ếch, nhái, ểnh ương kêu tha thiết một điệu sầu vô vọng. Có đêm tôi dùng cái túi ny-long lớn mà tôi nhặt được như một sự may mắn trong thời mảnh giấy vụn cũng có người nhặt ngay để bán ve chai.



Tôi khoét ba lỗ trên cái túi ny-long ấy để thành cái áo mưa. Và tôi đội mưa mà đi. Do hấp lực của cô gái có gương mặt bánh tráng sữa, hay chỉ là thằng nhỏ tuyệt vọng. Tôi lang thang trong mưa đêm, sương khuya, đi ra miệng cống lớn để… chả thấy gì nữa!

Rồi thời gian qua đi. Đời sống trôi theo cơm áo gạo tiền khi tôi đã lớn. Tôi xa “vùng ngoại ô, tôi có căn nhà xưa” ấy thật lâu. Xa đến biệt xứ nhiều năm không về. Nhưng một đêm hàn huyên với anh ba tôi. Hiện ở Pennsylvania. Không ngờ ngày đó đã xa bây giờ đến anh tôi đã có cháu ngoại.

Sau nhà anh cũng là cánh rừng mang nhiều huyễn hoặc. Không khí vùng đông bắc Hoa Kỳ lại hay sương sớm khi nắng chiều tan… Tôi bỗng nhớ cô gái đứng trên miệng cống lớn; cô gái có gương mặt bánh tráng sữa năm xưa.

Tôi hỏi anh ba tôi, và anh nói:

- cậu nhắc tớ mới nhớ! Theo bác Tư thợ mộc, là người địa phương ở đó lâu nhất. tớ từng hỏi, và bác Tư nói: Từ thời tây, cô gái ấy bị lính tây gì đó hại chết. Rồi vùi thây cô ấy xuống cống lớn. Nên cứ trái gió trở trời là cô ấy hiện về. Nhưng đứng đó thôi chứ chẳng làm gì ai. Bác Tư cũng gặp hoài vì bác ưa đi câu đêm.

Tôi nói:

- À. Ra vậy! Mấy chục năm rồi. Em cứ nói là có dịp sẽ hỏi anh. Nhưng anh em gặp nhau lại bù khú nên có nhớ gì đâu! Cũng tội nghiệp cô ấy quá ha!

Tôi nói xong, nhìn ra cánh rừng sau nhà anh ba tôi. Sương chiều xuống lãng đãng bìa rừng huyễn hoặc. Không biết bao người từ châu Âu di dân đến đây đã chết oan, nên hồn không siêu thoát được, nên sương chiều u uẩn hơn những nơi phố chợ…

Tiếng anh ba tôi đã già nên lai rai kể chuyện:

- cậu còn nhớ thằng Hào con ông chín Chóc không?

- Làm sao em quên nó được! Em với nó là bạn học. Nhưng có thù!

- cậu để bụng chi những chuyện hồi nhỏ đó nữa!

Em ghét nó ỷ con cán bộ, nên huênh hoang. Học thì dở, chỉ giỏi làm ăng-ten cho Thầy, Cô để kiếm điểm lên lớp.

- Có muốn nghe chuyện thằng Hào, thì tớ kể cho nghe?

- Cái thằng hèn ấy… Nhưng nó giàu lắm rồi phải không?

- Nó giàu nhất xứ rồi cậu ơi! Nhưng kệ nó đi. tớ kể chuyện nó sắp phá sản cho cậu hả dạ…
- Nói đi! Sao anh biết?

- tớ có thể nói là bây giờ cậu về. cậu không tài nào hình dung ra được xóm làng gì nữa. Hoàn toàn không còn ruộng vườn, sông rạch… gì nữa. Tứ bề xung quanh nhà mình chỉ toàn nhà lầu, với đường nhựa… bon bon xe hơi sang cả của bọn con ông cháu cha.

Sài Gòn bây giờ, ở ngoại thành mới ngon. Nên khu nhà mình đất tính bạc triệu đô la không à! Và thằng Hào nhờ thế lực, lại ranh mãnh nên giàu vô địch. Nó còn nể mặt tớ là bạn anh của nó. Hôm tớ về, nó có đến thăm. Vì tớ với anh nó là bạn bè thuở trước. Nhưng thằng anh nó chết vì vượt biên lâu rồi. Và cả vợ chồng nó mời tớ đến nhà chơi. Hôm sau tớ đến chơi cho biết, thật là một căn biệt thự lộng lẫy. Vợ nó hệch hạc, nhà quê, trong cái vỏ hiện đại nên cứ sao sao ấy! Vợ chồng nó dẫn tớ đi xem nhà, rồi mời ăn cơm.

Tới trà dư tửu hậu tớ mới hỏi:

- Tụi em cúng cái gì mà bày ở chân cầu thang có vẻ trang trọng quá vậy?

Trời ơi, không ngờ con vợ thằng Hào như nước vỡ đập. Nó tuôn ra như vỡ bờ cho tớ nghe… Khu nhà nó thành nhà phố hồi nào không nhớ. Nhưng thằng Hào mua luôn bốn căn để xây biệt thự. Thằng Hào chỉ biết địa thế làm ăn, mở tiệm vàng. Trong khi con vợ coi thầy thì thầy bà nào đó đã nói: Phong thủy không tốt. Có mạch nước thoát, nên tiền ra như nước chứ không phải tiền vô như nước đâu mà mừng! Thầy nào coi để cho xây cất là chưa đủ tay nghề… đại khái vậy!

Vợ nó sợ xanh mặt, đòi bán đất. Thằng Hào cứ nhất định xây nhà lớn. Dưới mở tiệm vàng, trên lầu để ở. Nhưng con vợ không dám xuống nhà ban đêm. Vì mỗi khi có việc phải xuống nhà ban đêm, nó đều thấy dưới chân cầu thang là cái miệng cống lớn, có cô gái mặt sữa, phẳng lì. Cô gái chừng mười mấy tuổi cứ đứng ở đó!

Nó làm dữ lắm, thằng Hào mới cho nó rước thầy cúng, thầy bùa, thầy ngải gì đó! Về lập đàn cúng tế, trừ ma diệt quỷ! Nhưng cứ dỡ giàn là lại thấy như thường… Bây giờ, con vợ quyết định bán nhà để thôi hết của. Nhưng thằng Hào còn tiếc rẻ địa thế làm ăn. Vợ thằng Hào hỏi anh về nơi đây ngày xưa! Anh nửa muốn nói thật cho nó biết; nửa lại không nói được vì sợ thằng Hào hiểu lầm là anh dựng chuyện để vợ nó làm dữ thêm. Đòi bán nhà…

Sau chuyến đi thăm anh bên Pennsylvania về. Câu hỏi từng ám ảnh tôi từ sau lần giáp mặt cô gái mặt sữa. Năm đó tôi đã 15, 16 tuổi. Tính từ lần đầu gặp nhau, tôi mới 5, 6 tuổi. Nhưng cô ấy vẫn thế! Dù trước tôi, anh ba tôi cũng từng gặp cô đôi lần. Trước nữa, có bác Tư thợ mộc đã gặp cô hoài… Nhưng ai cũng chỉ thấy như thế! Cô vẫn thế. Vậy ma có tuổi không?…

Phan

Thanked by 1 Member:

#937 hiendde

    Quản Lý Viên

  • Quản-Lý
  • 6221 Bài viết:
  • 6933 thanks

Gửi vào 12/04/2014 - 16:07

LINH HỒN

Lời nói đầu

Linh hồn là điều ai cũng muốn biết và ai cũng muốn tìm sách để đọc nhưng càng đọc càng mù mờ, càng không hiểu gì cả.

Những người viết về linh hồn (học giả, triết gia, khoa học gia) cũng chỉ nói lên phỏng đoán riêng của họ. Họ đưa ra những lập luận, những kinh nghiệm, những điều mắt thấy tai nghe hoặc những dữ kiện khoa học rồi cuối cùng đều kết luận rằng nó vẫn còn là một huyền bí.

Khổng tử, một vĩ nhân mà đức tự trọng và lòng chân thật (honesty) được coi như ngàn đời gương mẫu thì lại né tránh. Ngài trả lời câu hỏi “sau khi chết, linh hồn sẽ về đâu?” rằng: “việc sống ta còn lo chưa hết thì lo gì được việc chết”.

Phán xét của những giáo chủ (God hoặc sứ giả của God) về linh hồn thì vừa mơ hồ vừa phương hại cho nỗ lực tìm hiểu chân tướng của nó (ai tìm cách hiểu khác các Ngài thì sau khi chết sẽ bị đày xuống hỏa ngục).

Đôi khi các giáo hội tự ý sáng tác ra số phận tương lai của linh hồn rồi chép vào kinh sách để tin đồ tưởng là lời của Giáo chủ. Các tín đồ, vì qúa lo sợ cho số phận của linh hồn, đành nhắm mắt tin tưởng mọi điều viết về nó trong kinh sách và tuyệt đối không dám cố gắng tìm hiểu thêm, dù họ giầu kiến thức và thừa thông minh (họ tự nhủ rằng thà tin sai còn hơn bị đày xuống hỏa ngục đời đời).

Kẻ viết bài này cũng mù tịt về linh hồn như mọi người nhưng lại tin rằng các vị giáo chủ và các giáo hội cũng mù tịt như hắn. Hắn không đơn độc mà đứng chung trong một nhóm chừng vài tỷ người (trong đó có những kẻ uyên bác gấp vạn lần hắn) đang bơ vơ trên đường tìm kiếm chân tướng của linh hồn.

Nhóm người này tự nhận là vô tôn giáo. Người đời gọi chúng là phường vô đạo. Các tu sĩ gọi chúng là lũ vô thần. Kinh sách gọi chúng là những kẻ mất linh hồn hoặc bán rẻ linh hồn cho qủy dữ. Chúng có chung một đặc tính: ương ngạnh, bướng bỉnh, không thích những gì không thể chứng minh là thật.

Trong bài này, hắn không dám đưa ta nhận xét cá nhân về linh hồn mà chỉ gom góp một số dữ kiện liên quan tới nó, coi như những yếu tố cần được hậu thế soi sáng thêm. Ngôn từ được dùng trong bài này sẽ hết sức bình thường, giản dị, sáng sủa, cố gắng hướng về cái chân tướng hơn là phô bày cái huyền bí của linh hồn.

#938 hiendde

    Quản Lý Viên

  • Quản-Lý
  • 6221 Bài viết:
  • 6933 thanks

Gửi vào 13/04/2014 - 01:01

Từ ngữ:

Để tránh lẫn lộn, trong bài này danh từ trí khôn sẽ được dùng riêng cho người sống, và linh hồn dùng cho người chết. Thiết tưởng từ ngữ không làm nên gía trị của lập luận.

I. ĐỊNH NGHĨA TRÍ KHÔN THỂ XÁC VÀ LINH HỒN (theo ý tác giả)

Trí khôn (một trong hai phần của con người) là phần vô hình, vô tướng, vô cảm giác, nhưng lại thông minh và điều khiển mọi hoạt động của con người. Phần kia là thể xác, có hình, có tướng, có cảm giác, nhưng vô tri. Tất cả hoạt động của thể xác, trừ những hoạt động theo phản xạ tự nhiên, đều được điều khiển bởi trí khôn.

Cả hai phần đều có năng lượng và có một cuộc đời vô thường, nghĩa là có sinh, trưởng, lão, tử. Không ai biết chắc trí khôn sinh từ lúc nào; nói cách khác, thời điểm sinh của nó chưa được xác định, có lẽ một vài tháng sau khi thể xác lọt lòng mẹ, lúc đứa trẻ bắt đầu biết cười khi nhìn thấy người quen và biết khóc khi nhìn thấy người lạ...

Nó trưởng và lão cùng với thể xác, nhưng không ai biết rõ nó tử bao lâu sau khi thể xác tử, một vài giờ? một vài ngày? một vài tháng? Một vài năm? Một vài chục năm? Một vài thế kỷ?...tùy theo mỗi cá nhân.

Linh hồn hoặc hồn ma, là trí khôn thoát ra ngoài thể xác sau khi thể xác tử. Sự hiện hữu của linh hồn tuy chưa được chứng minh bằng khoa học, nhưng đã được chứng nghiệm bằng một số dữ kiện.

Thanked by 1 Member:

#939 hiendde

    Quản Lý Viên

  • Quản-Lý
  • 6221 Bài viết:
  • 6933 thanks

Gửi vào 13/04/2014 - 04:02

II. TƯƠNG QUAN GIỮA LINH HỒN VÀ THỂ XÁC

1. Không có thể xác thì không có linh hồn

2. Không có linh hồn thì thể xác chỉ là một con vật thấp hèn. Dăm con vật như con chó, con ngựa, con mèo…có đôi chút trí khôn nên có thể cũng có một linh hồn yếu đuối và chóng tử. Đại đa số những con vật ngu muội khác như con bò, con heo, con chim…có lẽ không có linh hồn. Đã nhiều người thấy ma chó, ma ngựa, ma mèo nhưng ít ai thấy ma heo, ma bò, ma chim. Vì linh hồn của con người vẫn còn trong dấu hỏi, nên bài này sẽ không bàn tới linh hồn của súc vật.

3. Khi thể xác lành mạnh thì trí khôn minh mẫn; khi thể xác bịnh hoạn thì trí khôn bạc nhược. Từ đó người ta suy ra rằng linh hồn chịu rất nhiều ảnh hưởng của thể xác.

4. Lao động chân tay giúp cho thể xác cường tráng và gián tiếp giúp cho trí khôn minh mẫn thêm. Lao động trí óc giúp cho trí khôn minh mẫn và gián tiếp giúp cho thể xác cường tráng thêm. Thực phẩm và tư tưởng cũng giúp cho thể xác và trí khôn tương tự như thế. Vậy thì lao động chân tay, trí óc, thực phẩm, tư tưởng ắt cũng ảnh hưởng tới linh hồn. Điều này tuy chưa được chứng minh nhưng đã được chứng nghiệm.

5. Mức thông minh của trí khôn tỷ lệ thuận với thể tích và số nếp cuộn của khối óc, phần quan trọng nhất của thể xác, nhưng chưa ai biết trí khôn được tạo ta bởi hợp chất gì. Từ đó người ta suy ra rằng sự hiện hữu, năng lực và sự trường cửu của của linh hồn cũng tỷ lệ thuận với thể tích và số nếp cuộn của khối óc. Điều này cũng đã được chứng nghiệm (không phải chứng minh).

Thanked by 1 Member:

#940 hiendde

    Quản Lý Viên

  • Quản-Lý
  • 6221 Bài viết:
  • 6933 thanks

Gửi vào 13/04/2014 - 05:13

III. HỒN MA — GỌI HỒN

A. Hồn Ma

Hồn ma là cái linh hồn vừa nói ở trên. Nó là một đề tài đã gây nhiều tranh cãi sôi nổi giữa nhiều người, trong nhiều thế kỷ.

Có người (các giáo chủ) ức đoán ra nó, gán cho nó một đời sống trường cửu, vô tận nơi thiên đàng, hỏa ngục (Thiên Chúa giáo), hoặc tái sinh trong cõi luân hồi (Phật giáo và Ấn giáo).

Có người (khoa học gia, triết gia, học giả) suy luận ra nó, nghiên cứu về nó nhưng chưa xác định được chân tướng của nó.

Có người (những tín đồ) mặc nhiên chấp nhận cái số phận của linh hồn mà giáo chủ của họ đã định đoạt sẵn cho nó.

Có người (những người vô tôn giáo) không tin rằng có liên hệ chủ tớ giữa thần linh và linh hồn (họ cho rằng thần linh chỉ là linh hồn của các vĩ nhân nên linh lợi hơn và tồn tại lâu hơn). Những người này hiện đang chờ đợi những khám phá mới của khoa học về linh hồn.

Còn có người (kẻ vô thần) không tin có linh hồn, cho rằng trí khôn tan biến ngay sau khi thể xác tử.

Hai năm trước đây, đức giáo hoàng Benedict mười sáu đã nói:

- Không có hỏa ngục trong lòng đất và không có thiên đàng trong vòm trời.

Vậy thì Ngài đã mặc nhiên nhìn nhận rằng không có thiên đàng và hỏa ngục, hai nơi duy nhất để thưởng hoặc phạt linh hồn. Nói cách khác, Ngài đã vô tình phủ nhận linh hồn, vì giáo lý Thiên Chúa giáo khẳng định, không có linh hồn nào được phép lang thang bên ngoài thiên đàng và hỏa ngục, mà hai nơi này Ngài lại cho rằng không có.

B. Gọi Hồn

Gọi hồn là pháp thuật của những nhà ngoại cảm (psychic). Họ có thể gọi được linh hồn của những người quá cố về để nói chuyện với thân nhân. Khoa học chưa chính thức giải mã được thuật gọi hồn. Có lẽ trí khôn của nhà ngoại cảm có cùng một tần số với linh hồn của người chết, nên thông cảm được với nó.

Nếu ví linh hồn như một tín hiệu (signal) bay trong không trung, thì nhà ngoại cảm giống như một một cái Ti Vi bắt được signal đó vì hai bên có cùng tần số.

Thuật gọi hồn khởi thủy từ nhiều thế kỷ và rất phổ thông ở Á châu, nhất là giữa những người theo Phật giáo và Ấn giáo. Sau này, khi nó được biểu diễn trước mặt những người trí thức theo Thiên Chúa giáo, kể cả những người Tây phương, những linh mục, những khoa học gia, thì cái vẻ hoang đường của nó lu mờ dần, người ta thôi phủ nhận nó và bắt đầu tìm cách giải mã nó (giải thích bí mật của nó).

#941 hiendde

    Quản Lý Viên

  • Quản-Lý
  • 6221 Bài viết:
  • 6933 thanks

Gửi vào 13/04/2014 - 07:28

Tiếc thay, khóng thể giải mã thuật gọi hồn khi chân tướng của linh hồn chưa được xác định, có lẽ phải chờ nhiều thế kỷ nữa. Có một số nhà ngoại cảm bất chính, sau khi nói mò được vài điều xác thực về linh hồn mà họ gọi tới để tiếp chuyện thân chủ, thì nói tào lao để kiếm tiền. Họ dễ bị lộ tẩy nếu gặp một thân chủ khôn ngoan.

Nhưng nhiều nhà ngoại cảm đứng đắn đã cống hiến nhiều điều hữu ích sau đây:

1. Hồn ma chỉ nói được qúa khứ, không có khả năng tiên đoán tương lai.

2. Hồn ma không làm được phép lạ cho thân nhân, tỷ dụ như không báo trước hoặc ngăn ngừa được tai họa cho thân nhân. Nếu nó hiện diện lúc thân nhân gặp nạn thì nó có thể̀ hỗ trợ bằng một cách nào đó.

3. Hồn ma có tốc độ phi thường, giống như signal có tốc độ của điện; tỷ dụ như đang hiện diện ở chỗ tai nạn xảy ra ,thì chỉ vài giây sau là có thể hiện diện ở một nơì khác cách xa ngàn dặm, để báo mộng cho thân nhân.

4. Hồn ma lương thiện không làm chuyện phi pháp, như không mách nước cho thân nhân xâm phạm tài sản và danh dự của người khác ,hoặc giúp thày phù thủy đánh cắp tiền để làm giầu cho chính mình. Hồn ma bất lương thường làm chuyện ác như bùa, yểm, ếm…của dân thiểu số miền thượng du.

5. Hồn ma tỏ ra không thông minh hoặc hiểu biết hơn con người thực của nó lúc còn sinh thời. Tỷ dụ 1: nếu một người sống trong thời chưa có computer, thì hồn ma của người đó không biết gì về computer. Tỷ dụ 2: nếu lúc sinh thời, một người là bác sĩ thì hồn ma của ngườì đó chỉ biết rành rẽ về y học, chứ không biết nhiều về các lãnh vực khác.

6. Tính tình và hạnh kiểm của hồn ma, giống hệt tính tình và hạnh kiểm của chủ nó lúc sinh thời, (người mà thân xác đã chết và trí khôn biến thành hồn ma), nghĩa là linh hồn chỉ là một đoạn đời, kéo dài thêm của trí khôn sau khi thể xác chết. Tinh tình, hạnh kiểm, kiến thức của chủ nó cho tới lúc lâm chung thế nào, thì hồn ma bây giờ vẫn nguyên vẹn như vậy, không lụt đi, không tiến bộ thêm. Quan niệm của hồn ma về thần linh và tôn giáo cũng ở cái mức mà chủ nó có trước khi chết.



Thanked by 1 Member:

#942 hiendde

    Quản Lý Viên

  • Quản-Lý
  • 6221 Bài viết:
  • 6933 thanks

Gửi vào 15/04/2014 - 04:53

Có một thân chủ nghe hồn mẹ, được nhà ngoại cảm gọi về, phàn nàn rằng mồ của bà hiện chôn ở một nơi ô uế nên bà không vui. Người thân chủ này đã sẵn có đức tin do ông cha truyền thụ rằng, linh hồn của người chết giống như một thứ thần linh, bèn thừa nhận rằng xương cốt, mồ mả của cha mẹ là những thứ thiêng liêng mà đạo giáo đã quy định phải được tuyệt đối gìn giữ, tôn thờ.

Rồi từ quan niệm sai lầm đó, kết luận rằng hỏa táng là thiêu hủy di vật thiêng liêng của cha mẹ và có thể tổn thương linh hồn của cha mẹ. Thực ra mức hiểu biết của linh hồn của mẹ hắn cũng hạn chế như mức hiểu biết của chính hắn. Lúc sinh thời bà ước nguyện rằng sau khi chết, bà sẽ được an táng ở nơi cao ráo mà nay không được như ý nên linh hồn của bà không vui. Giản dị thế thôi.

Nhưng những kẻ ngoại cảm lưu manh lợi dụng cơ hội này, bịa thêm rằng linh hồn mẹ đang đau khổ và khuyên thân chủ thuê hắn giải khổ cho mẹ. Thực ra chỉ thể xác mới có cảm giác đau đớn (do roi vọt, bịnh hoạn..). Trí khôn không có cái đau đớn ấy (khoa học đã giải thích như vậy). Vậy thì tất nhiên linh hồn cũng không có cái đau đớn ấy (những nhà ngoại cảm chân chính đã quan sát như vậy). Lời nói của một số người đã chết và sống lại sau một thời gian ngắn, cũng khẳng định như vậy

7. Những người quá già nua và tinh thần quá suy nhược thì có lẽ linh hồn tan biến ngay sau khi chết (giống như trường hợp của những con vật thấp kém). Nếu còn tồn tại thì nó cũng yếu đuối tới độ không hiển linh được. Tôi chưa hề nghe ai kể đã gọi được hồn của những người mắc bịnh Alzheimer trước khi chết.

Vậy hồn ma là gì?

Hãy tạm gác quan niệm của các giáo chủ vì nó qúa thô sơ và không phù hợp với khoa học. Hiểu biết của các bác học tuy còn dở dang nhưng có nhiều hứa hẹn. Hãy tạm thời chấp nhận rằng linh hồn hiện hữu (sẽ liệt kê một số dữ kiện ở cuối bài này để bênh vực cho sự hiện hữu của linh hồn) rồi thử suy luận từ khởi điểm này.

Lúc hiện hình là lúc nó biểu dương (perform). Perform được thì ắt có energy (năng lượng). Có energy (e) thì phải có mass (m) và có tốc độ (v) vì energy tỷ lệ với mass và bình phương tốc độ theo công thức: e=m x v2.

Từ đó suy thêm ra rằng vì có mass nên nó phải chịu sức hút (attraction) của trái đất cho nên nó quanh quần ở cõi trần mà không bị tan loãng vào không gian. Hễ xài năng lượng thì năng lượng ấy phải tiêu hao dần cho tới hết, tức là nó phải chết (tử) chứ không sống đời đời vô tận như các giáo chủ nghĩ.

Bình thường thì nó ở thế nghỉ (hibernate), không hình bóng, màu sắc, tiếng động. Khi hiển linh thì nó phải tiêu nhiều năng lượng hơn và sẽ mau tàn lụi (tử) hơn. Nó có tốc độ của signal (tốc độ của điện) nên hầu như có thể xuất hiện ở hai nơi cách xa nhau ngàn dặm cùng một lúc. Đây là cách tôi dựa vào khoa học mà suy luận, không bảo đảm là đúng.

Việc đầu tiên và quan trọng nhất của các khoa học gia là tìm ra chân tướng của linh hồn. Nó được tạo ra bởi hợp chất nào? Nó có thể thoát ra ngoài thể xác trong giấc ngủ hay không? Nếu nó thoát ra ngoài được thì mechanism nào giúp nó lập tức trở về thể xác khi con người tỉnh ngủ? Trả lời được ba câu hỏi này thì chân tướng của nó sẽ sáng tỏ và đương nhiên biết được rằng nó tồn tại hữu hạn trên địa cầu.

Rồi từ đó mới đi các bước kế tiếp chứ không nhắm mắt nói đại. Suy luận của tôi, tuy không phải là nói đại, nói bừa nhưng đi ngược từ ngọn xuống gốc (không phải từ gốc lên ngọn như những khoa học gia). Nhược điểm của tôi là cái gốc (cái chân tướng của linh hồn) vẫn chưa biết nên đành chấp nhận cái ngọn (sự hiện hữu của nó) để coi nó diễn tuồng (perform).

Thanked by 1 Member:

#943 hiendde

    Quản Lý Viên

  • Quản-Lý
  • 6221 Bài viết:
  • 6933 thanks

Gửi vào 15/04/2014 - 06:08

IV. NHỮNG DỮ KIỆN LIÊN QUAN TỚI LINH HỒN

Chú Thích: Đoạn này không bình luận về quan điểm của các nhóm người đã phát biểu về linh hồn, mà chỉ đưa ta một số dữ kiện liên quan tới nó, tuy không đễ tin, nhưng rất khó bác bỏ. Phần lớn những chuyện này được dàn dựng tinh vi đến độ hoàn toàn chinh phục được người nghe, nhưng đàng sau chúng là những mục tiêu mờ ám, tư cách của người kể cũng không minh bạch.

Có những chuyện được các giáo hội chép vào kinh sách, nhưng sau này đã bị giải mật như chuyện tái sinh. Chuyện kể rằng có một số em bé dưới mười tuổi nhớ lại kiếp trước đã là ông A, bà B với tên, họ, nghề nghiệp và địa chỉ rành rẽ nhưng khi truy ra thì những người đó đã chết qúa lâu, hoặc đã đổi địa chỉ nhiều năm trước khi họ chết, nên không thể nào kiểm chứng được.

Trong một vài trường hợp, tuy có thể kiểm chứng tin tức, nhưng sự việc chỉ là hiện tượng thần đồng, có lẽ trí khôn của thần đồng này có chung tần số của vài người quá cố, nên biết hết những bí mật của họ. Thần đồng cũng là một hiện tượng cần được các bác học giải mã. Quan niệm về linh hồn đã đi quá xa trong thuyết tái sinh của Ấn giáo và thuyết luân hồi của Phật giáo.

Có một số chuyện lặt vặt về linh hồn rất hấp dẫn nhưng tác giả của chúng quá xa lạ với mọi người nên không thể nhắm mắt mà tin được. Phép lạ, nếu có thật, chỉ là hoạt động của linh hồn của các vị giáo chủ, hoặc của các vị thánh trong giáo hội. Phía sau phép lạ là một dàn dựng tinh vi với mục tiêu truyền đạo.

Để hậu thuẫn cho sự hiện hữu của linh hồn, không cần kể hàng ngàn chuyện ma đã thực sự xảy ra lâu năm trên thế giới, chỉ cần kể một chuyện vừa xảy ra trong nước Mỹ và một chuyện vẫn còn đang tiếp diễn ngay sát nách thủ đô Washington DC.

A. Những Chuyện Do Thế Gian Kể.

1. Hồn ma chỉ đường cho cảnh sát bắt phạm nhân.

Năm ngoái, một cảnh sát viên gốc da trắng (có tên, tuổi, chức vụ, nhiệm sở rõ ràng) báo cáo rằng anh đã thấy hồn ma của một cô gái gốc Á châu, hướng dẫn anh tìm ra thủ phạm đã lái xe đụng cô chết trong parking lot, của một shopping center giữa đêm khuya vắng người.

Khi anh tới hiện trường thì cô gái đã chết. Nhân chứng duy nhất chỉ là một ông gìa mắt kém. Ông chỉ nhìn thấy cái xe SUV màu xanh đã đụng chết cô gái rồi bỏ chạy, nhưng không thấy rõ bất cứ số nào trên bảng số xe. Trên đường hộ tống xác của cô gái về bệnh viện, anh đột nhiên thấy bóng dáng cô bé trỗi dậy từ xe ambulance, rồi ẩn hiện trước mũi xe của anh và ra dấu cho anh theo một lối đi riêng.

Anh kiên nhẫn lái xe theo từng chỉ dẫn của bóng ma. Tới khi bóng ma ra hiệu cho anh dừng lại, thì anh chợt thấy anh đang đậu xe trong parking lot của một khu apparment, bên cạnh một xe SUV màu xanh giống như lời ông già nhân chứng vừa kể.

Quan sát kỹ, anh thấy xe này bị móp ở góc phải của front bumper và có một vết máu tươi còn dính ở đó. Anh bèn kêu thêm một đồng nghiệp tới để bắt đầu điều tra. Cuối cùng họ tóm được thủ phạm, là một người mà nồng độ rượu trong máu lúc bị bắt còn cao gấp đôi nồng độ tối đa cho phép lái xe.

Người này đã thú nhận tội tông chết cô gái lúc y say rượu. Tuy chỉ là một kinh nghiệm đơn độc, nhưng trường hợp này có giá trị khá cao, vì đây là báo cáo vô tư của một nhân viên tư pháp.

#944 hiendde

    Quản Lý Viên

  • Quản-Lý
  • 6221 Bài viết:
  • 6933 thanks

Gửi vào 16/04/2014 - 21:57

2. Lũ ma trong rạp hát Stratmore.

Rạp hát Stratmore, một rạp hát rất lớn và tráng lệ thuộc tiểu bang Maryland, nằm khoảng ba miles, phía bắc của đường belt 495 của thủ đô Washington DC, mới xây xong vào đầu năm 2010, là nơi chứa một số hồn ma không rõ số lượng.

Chúng xuất hiện ban đêm hàng tuần và thường trêu chọc những nhân viên quyét dọn xuất tối, như bất thần bật và tắt đèn, đóng và mở cửa, di chuyển bình hoa, chạy rầm rầm trên các tầng lầu…

Ông supervisor của họ có lần nghe một hồn ma huýt sáo thẳng vào lỗ tai của mình. Ban giám đốc phải tăng gấp đôi số nhân viên quét dọn ban đêm và cho phép họ làm việc tập thể từng phòng cho đỡ sợ. Trung tâm rất lớn mà không thể mắc được hệ thống alarm system, vì có quá nhiều unexpected moving shadows gây fault alarms.

(Ký giả nào muốn điều tra hư thực thì cứ liên lạc với ban giám đốc rạp hát này).

Thanked by 1 Member:

#945 hiendde

    Quản Lý Viên

  • Quản-Lý
  • 6221 Bài viết:
  • 6933 thanks

Gửi vào 18/04/2014 - 04:20

B. Những Chuyện Do Những Người Thân Của Tác Giả Bài Này Kể:

Dưới đây là những chuyện về thuật sai khiến hồn ma của một gã phù thủy. Nhân chứng là những người có uy tín trong huyện. Bảy trong số những người nhận được bài này là con cháu của họ.

Vào cuối thập niên 1930, làng tôi, làng Yên Ninh, thủ phủ của huyện Yên Khánh, tỉnh Ninh Bình có một gã tên là Chung. Gã đi lính khố đỏ cho Pháp và đóng ở Lào 20 nên học được thuật điều khiển hồn ma.

Gã hưu trí ở tuổi bốn mươi và trở về làng, sống bằng nghề phù thủy. Gã không có một cấp bậc gì trên cấp binh nhì, nên người làng gọi gã là binh Chung và khi có việc làng thì được phép ngồi chung chiếu với trương tuần.

Gã là thày phù thủy danh tiếng nhất của lịch sử huyện, nên được hàng ngàn người trong huyện ngưỡng mộ, nhất là phép điều khiển hồn ma.

Lúc đó tôi là một cậu bé từ sáu tới chín tuổi và hễ có dịp thì đứng trố mắt xem hắn trổ tài. Tôi không hiểu mấy nhưng sau này tham khảo cha, bác Ấn, các ông anh họ (ô. cai Hỗ, tổng Phả, chánh Thăng, và hai ông anh ruột hơn tôi từ mười bốn đến mười tám tuổi (anh Điều, anh Hồng) thì tôi hiểu rất thấu đáo những phép thuật của gã, phần nhiều là những phép mua vui theo yêu cầu của các vị chức sắc cao niên kể trên, một vài thuật được tôi nhìn tận mắt lúc thơ ấu.

Dưới đây là tám phép sai khiến hồn ma (chứ không phải ảo thuật) vẫn còn được nhắc tới trong huyện cho tới ngày nay:

1. Đánh cắp xôi gà.

Màn này diễn ra tại nhà tôi trước mặt các ông Thăng, Hỗ, Ấn và cha mẹ tôi cùng mấy gia nhân hiếu kỳ. Năm người đang ngồi uống trà thì binh Chung bước vào (từ nhà bà ngoại tôi cách nhà tôi chừng nửa cây số).

Một người trong nhóm nói rỡn:

- Bọn tớ đang đói, chú Chung có món gì lấy cắp cho chúng tớ ăn chơi hay không?

Binh Chung nhanh nhẩu đáp:

- Có ngay.

Rồi mượn một cái mâm đồng trên có hai cái đĩa lớn trống không. Gã lấy cái lồng bàn bằng lưới úp lên, rồi phủ kín tất cả bằng một mảnh vải đỏ rộng cỡ một thước vuông, và để trong một góc phòng trước mắt mọi người. Gã lẩm bẩm những câu thần chú mà không ai hiểu gì cả.

Tới lúc mảnh vải di động như bị gió nhẹ thổi, thì gã bảo tên đầy tớ gỡ vải phủ ra và nhấc lồng bàn lên: một đĩa đầy xôi và một đĩa đựng cái tỏi gà luộc hiện ra.

Mọi người (trừ gã) ăn thoải mái. Không bao giờ gã dám ăn những món mà gã đã sai hồn ma đánh cắp (sẽ nói trong mục tâm sự của gã).

Chừng một giờ sau bà ngoại tới, mặt hầm hầm, chỉ ngón tay vào mặt gã mắng:

- Thằng qủy, xôi và gà của bà cất trong chạn đồ ăn. Chỉ có mày biết mà đã biến mất. Muốn sống thì trả ngay cho bà.

Mọi người đứng dậy xin lỗi bà ngoại và tất cả đều cười xòa. Có một chi tiết quan trọng cần nói ra đây liên quan đến tất cả những phép sai khiến hồn ma của gã: muốn thành công, gã cần hai điều kiện: gã phải nhìn thấy món đồ để ở chỗ nào trước khi gã biểu diễn tài nghệ, và món đồ đó không được rờì đi chỗ khác cho tới lúc gã làm phép.

Thanked by 2 Members:





Similar Topics Collapse

1 người đang đọc chủ đề này

0 Hội viên, 1 khách, 0 Hội viên ẩn


Liên kết nhanh

 Tử Vi |  Tử Bình |  Kinh Dịch |  Quái Tượng Huyền Cơ |  Mai Hoa Dịch Số |  Quỷ Cốc Toán Mệnh |  Địa Lý Phong Thủy |  Thái Ất - Lục Nhâm - Độn Giáp |  Bát Tự Hà Lạc |  Nhân Tướng Học |  Mệnh Lý Tổng Quát |  Bói Bài - Đoán Điềm - Giải Mộng - Số |  Khoa Học Huyền Bí |  Y Học Thường Thức |  Văn Hoá - Phong Tục - Tín Ngưỡng Dân Gian |  Thiên Văn - Lịch Pháp |  Tử Vi Nghiệm Lý |  TẠP CHÍ KHOA HỌC HUYỀN BÍ TRƯỚC 1975 |
 Coi Tử Vi |  Coi Tử Bình - Tứ Trụ |  Coi Bát Tự Hà Lạc |  Coi Địa Lý Phong Thủy |  Coi Quỷ Cốc Toán Mệnh |  Coi Nhân Tướng Mệnh |  Nhờ Coi Quẻ |  Nhờ Coi Ngày |
 Bảo Trợ & Hoạt Động |  Thông Báo |  Báo Tin |  Liên Lạc Ban Điều Hành |  Góp Ý |
 Ghi Danh Học |  Lớp Học Tử Vi Đẩu Số |  Lớp Học Phong Thủy & Dịch Lý |  Hội viên chia sẻ Tài Liệu - Sách Vở |  Sách Dịch Lý |  Sách Tử Vi |  Sách Tướng Học |  Sách Phong Thuỷ |  Sách Tam Thức |  Sách Tử Bình - Bát Tự |  Sách Huyền Thuật |
 Linh Tinh |  Gặp Gỡ - Giao Lưu |  Giải Trí |  Vườn Thơ |  Vài Dòng Tản Mạn... |  Nguồn Sống Tươi Đẹp |  Trưng bày - Giới thiệu |  

Trình ứng dụng hỗ trợ:   An Sao Tử Vi  An Sao Tử Vi - Lấy Lá Số Tử Vi |   Quỷ Cốc Toán Mệnh  Quỷ Cốc Toán Mệnh |   Tử Bình Tứ Trụ  Tử Bình Tứ Trụ - Lá số tử bình & Luận giải cơ bản |   Quẻ Mai Hoa Dịch Số  Quẻ Mai Hoa Dịch Số |   Bát Tự Hà Lạc  Bát Tự Hà Lạc |   Thái Ât Thần Số  Thái Ât Thần Số |   Căn Duyên Tiền Định  Căn Duyên Tiền Định |   Cao Ly Đầu Hình  Cao Ly Đầu Hình |   Âm Lịch  Âm Lịch |   Xem Ngày  Xem Ngày |   Lịch Vạn Niên  Lịch Vạn Niên |   So Tuổi Vợ Chồng  So Tuổi Vợ Chồng |   Bát Trạch  Bát Trạch |