Lá số ca sĩ Ái Vân, bị ung thư vú
Nữ, sn 11h15, 30/10/1954 DL (nguồn Hồi ký của Ái Vân)
Vui lòng Đăng nhập hoặc Đăng ký hội viên để đọc nội dung đã ẩn
Những show diễn chung với căn bệnh ung thư
Có lẽ nhưng người đã từng một lần trót yêu tiếng hát và vẻ đẹp của Ái Vân đều biết đến một giai đoạn được cho là khó khăn nhất trong cuộc đời của người "phụ nữ đẹp" này, đó không phải là thời khắc chị nói lời chia tay với những mối tình của mình, đó không phải là những dấu ấn trong sự nghiệp nghệ thuật mà đó lại là khoảng thời gian, người phụ nữ đa đoan này phải cố gắng sống cùng với bệnh tật… Cách đây 10 năm, bác sĩ của chị phát hiện ra chị có một khối u ở ngực, đề nghị chị sắp xếp thời gian để mổ ngay. Nhưng Ái Vân chẳng thấy mình có dấu hiệu đau đớn gì, thấy mọi thứ vẫn bình thường. Thời gian đó show của chị khá nhiều ở bên Mỹ, và một người đam mê cống hiến nghệ thuật như chị chắc chắn không bao giờ hủy show diễn nên chị dứt khoát không chịu mổ.
Sau đó một thời gian, các bác sĩ yêu cầu Ái Vân phải tiến hành mổ nếu không muốn đánh đổi cả cuộc sống của mình… Khi Vân lên bàn mổ ai cũng lo lắng, nhưng rồi ca mổ đã thành công. Nhưng đó vẫn chưa phải là giai đoạn khó khăn nhất với chị. Sau khi mổ hơn một tháng thì đến giai đoạn hóa trị, rụng tóc, lúc đó chị từng có cảm nhận cuộc sống đối với mình sắp kết thúc. Chị chia sẻ: "
Bác sĩ báo tin tôi bị ung thư, chồng tôi trở về nhà. Anh ấy chăm sóc tôi tỉ mỉ một cách bất thường, như thể sắp đưa tôi về cõi bên kia...". Do sự việc đến quá nhanh nên Ái Vân đã bị sốc mạnh,
"Trước đây, tôi không có khái niệm gì về bệnh ung thư cả, chỉ nghĩ đó là bệnh hiểm nghèo, có nghĩa là chết. Tôi xuống tinh thần lắm, tôi nghĩ cuộc sống đối với mình không tính theo năm tháng nữa mà tính theo từng ngày, từng giờ. Tôi hình dung cuộc sống gia đình khi không có mình thì sẽ như thế nào? Các con mình sẽ ra sao? Làm sao để bố tôi nhận tin này mà không bị sốc?...", Ái Vân tâm sự.
“
Lần làm hóa trị đầu tiên, tóc tôi bắt đầu rụng, lúc đó tôi còn nhớ là mình hát bài "Vỗ cái trống cơm", tôi vẫn phải tập múa với đội múa 1-2 tuần, đầu không còn sợi tóc nào cả, đội tóc giả để hát. Tôi không nghĩ mình hát là để quên đi đau đớn, quên đi cái chết đang đến với tôi từng giờ, từng phút nhưng thật sự khi bước lên sân khấu thì tôi quên hết, quên đau, quên tất cả mọi thứ".
Lời nguyền “năm năm sau”
Nhưng, cũng rất may là chỉ sau 4 tháng hóa trị thì tóc chị dần mọc lại, nhờ đó mà chị cũng dần quên đi những điều đã qua. Nhưng mỗi khi đứng trước gương thấy cơ thể mình không còn được đầy đặn như ngày xưa, tâm lý chị lại rất nặng nề. Chị kể rằng sau khi mổ bác sĩ nói với chị:
"Chị rất may vì khối u phát hiện sớm, chưa di căn. Chị phải uống thuốc trong 5 năm, nếu sau 5 năm mà thoát được, nghĩa là đã khỏi". Lúc đó, chị chỉ nghĩ đó chỉ là lời an ủi thôi còn mình thì sắp chết! Nhưng, bây giờ chị vẫn ở đây, đứng đây và hát cho khán giả của mình nghe thì đúng là phép màu đối với cuộc đời chị. Gia đình và nghệ thuật đã giúp chị vượt qua tất cả!
Theo PL&XH