Thư gửi một người bạn thân sắp lấy vợ
VarStark
29/05/2012
bao giờ thì mới lấy được vợ đây
http://tuvilyso.org/...__fromsearch__1
hôn nhân là cái toilet...ng bên trong muốn chạy ra còn ng bên ngoài phải nhào vô ^^
http://tuvilyso.org/...__fromsearch__1
hôn nhân là cái toilet...ng bên trong muốn chạy ra còn ng bên ngoài phải nhào vô ^^
Tử Phủ Vũ Tướng
29/05/2012
EM MÀ LẲNG LƠ, ỐI KẺ NGOẠI TÌNH
Đêm, hơi thở đang đều đều, cơ thể đang lều phều trôi vào giấc mộng. Chợt có tiếng rung rung khều khều từ cái điện thoại. Hé một mắt nhìn vào màn hình, là số của một Giai đã có vợ.
Giai đang ngồi ở quán rượu, sau hai vòng lần tìm danh bạ, cuối cùng thì em được chọn là người để Giai “làm phiền”. Chỉ đơn giản là Giai đang buồn quá, ở nơi công tác mới Giai không có bạn bè, dời cơ quan thì không biết phải đi đâu, làm gì ngoài việc chui về khách sạn nằm xem tivi. Tự nhiên Giai muốn được chuyện vãn với một ai đó biết lắng nghe, và thế, Giai gọi cho em.
“Tại sao anh lại gọi cho em thay vì gọi cho chị?”, em hỏi. Giai im lặng. Người cất tiếng lại là em: “Có thể là anh cần người chia sẻ lúc này, nhưng không thể vì em biết cách lắng nghe và chia sẻ mà em sẽ vui vẻ nằm đây lắng nghe anh. Bởi rõ ràng một thực tế rằng em chẳng thể lắng nghe anh mãi được, đúng không? Người làm được điều ấy chỉ có thể là chị. Vợ chồng là phải tin yêu và chia sẻ với nhau chứ? Những lúc như thế này, anh nên nhớ đến chị, nên gọi cho chị, đó là điều đúng đắn nhất anh nên làm. Em ngủ tiếp đây!”.
Và em cúp máy, đầu trống rỗng. Giai có vợ mỗi khi buồn, họ thường có xu hướng tìm đến một cô gái khác để cậy nhờ sự chia sẻ như thế sao? Nếu em là một đứa lẳng lơ, hoặc giả là em thể hiện hết tâm huyết nhiệt tình ra để sẵn sàng lắng nghe và chia sẻ với Giai ấy, thì liệu còn có lần chia sẻ kế tiếp không? Liệu rồi mọi việc sẽ đi đến đâu nếu em không biết cách tiết chế bản năng của Giai ấy?
Một Giai có vợ khác, trước kia cũng có chút tình cảm gọi là với em. “Gọi là” thôi bởi nếu đã thực sự sâu sắc thì Giai ấy đã không cưới vợ khi chưa thực sự làm điều gì xứng đáng để chinh phục em. Ấy thế nhưng sau khi cưới, Giai ấy lại nói với em rằng đó là sai lầm lớn nhất trong đời Giai. Rằng thì mà là Giai ước gì thời gian sẽ quay trở lại. Rằng nếu em cho Giai một cơ hội, Giai sẽ đánh đổi tất cả để có em. Một bi kịch sẽ xảy ra với một người phụ nữ khác, chắc chắn thế, và với chính em nữa. Em chưa từng có nghĩ sẽ làm kẻ thứ ba, thế nên em đã dùng kế “Đả thảo kinh Xà” để… dằn mặt Giai thay vì để bi kịch kia xảy ra.
Em gặp một Giai khác trong công việc. Lịch lãm, hào hoa, chừng mực và rất tâm lý là thế mạnh của anh này. Đây không phải là mẫu người đàn ông gây ấn tượng với em cho dù có gặp đi gặp lại nhiều lần đi chăng nữa. Thế rồi chả hiểu sao Giai lại rất hay điện thoại mời em đi ăn uống đó đây. Em thấy Giai này cũng không hẳn là “nguy hiểm”, bản thân em cũng muốn cho mình một cơ hội, thế là sau vài lần chối đây đẩy, em đồng ý đi café. Cảnh “Giai đơn Gái chiếc” nên dễ đồng cảm, một lần đã hẹn được thì ắt chả có lý do gì mà không có thêm lần thứ hai, thứ ba. Lâu dần, Giai và em trở nên khá thân thiết, thân thiết có chừng mực hẳn hỏi. Một hôm, vừa tan sở, Giai lôi em vào quán Café Trung Nguyên nằm nghiêng bên góc phố. Sau một hồi rào trước đón sau, Giai trần tình về những bí mật hôn nhân của Giai mà theo Giai thì, ngoài hai vợ chồng nhà Giai ra, em là người thứ ba duy nhất được biết. Giai bảo rằng Giai không hiểu tại sao lại kể cho em nghe những bí mật ấy, Giai thấy em là người sâu sắc và đáng tin cậy, là người nhạy cảm và tinh tế, là người biết chia sẻ…nếu Giai không kể ra với em thì chắc chắn đầu Giai sẽ vỡ tung ra có ngày.
Em không tin nổi Giai là người đã có vợ, lại càng không tài nào tưởng tượng nổi một người đàn ông đã có vợ con mà vẫn ngào ngạt như thế. Mùi vị phong trần của Giai đã che lấp hết những giác quan nhận diện của một đứa luôn thận trọng và tỉnh táo như em. Em thấy bực một tí vì Giai đã không trung thực ngay từ đầu. Xong, xét cho cùng, nếu không tin tưởng em thì Giai đã không kể cho em nghe chuyện “thâm cung tình sử” của Giai như thế. Em đã giúp Giai tìm ra những phương án tối ưu nhất để cải thiện mối quan hệ của vợ chồng nhà ấy. Điều đó khiến Giai rất tôn trọng và vị nể em. Em đã cầu mong mọi điều an lành sẽ đến với vợ chồng nhà Giai và mong sao họ sớm được đoàn tụ.
Nhưng rồi một ngày kia, em tận mắt chứng kiến Giai hẹn hò với một em gái khác. Tự dưng em giận thay cho vợ Giai. Em lờ mờ hiểu ra bản chất của Giai và nhận định rõ hơn nguyên nhân mối rạn vỡ trong hôn nhân của họ. Em chợt rùng mình, nếu em là đứa lẳng lơ, thì Giai sẽ “xử” em như thế nào nhỉ? Từ khi bị lộ tẩy, Giai xấu hổ. Giai chả dám liên lạc với em. Giai lặn luôn với cô tình nhân nọ. Em càng giận Giai bao nhiêu thì lại càng thương vợ con Giai bấy nhiêu…
“Giá như ngày trước em đồng ý thì bây giờ có phải chúng ta đang rất hạnh phúc không?”, choáng váng cả đầu óc khi em nhận được tin nhắn trắng trợn như thế từ một Giai có vợ khác. Giai còn email kể cho em nghe về cuộc sống hạnh phúc hiện tại của Giai, đồng thời không quên “thả mồi” bằng một câu hết sức đong đưa rằng: “Hạnh phúc của anh sẽ trọn vẹn hơn nếu có em…”. Thật là tham lam vô lối. Tự dưng em thấy mình may mắn vì đã không chui vào “cái thứ hạnh phúc” của Giai. Hẳn nhiên Giai đã “xơi tái” em rồi nếu em là một đứa thực dụng kèm chút lẳng lơ.
Một Giai chưa vợ nhưng đã có người yêu thì lại “cưa” em kiểu khác. Giai công khai lượn lờ tán tỉnh em trước bàn dân thiên hạ, chỉ trừ có người yêu của Giai là không hay biết gì, (cực thế đấy, khi đã chân thành say đắm yêu một ai đó, người phụ nữ thường có xu hướng tin tưởng tuyệt đối vào người đàn ông mà họ yêu). Ngay từ biểu hiện đầu tiên của Giai em đã nhận dạng Giai thuộc tuýp “oánh nhanh thắng gọn”. Quy trình của kiểu Giai này sẽ gồm: Làm quen - tặng hoa, quà - mời đi ăn uống - hẹn hò ở những nơi lãng mạn - yêu. Kiểu tình yêu này chắc chắn kết thúc trên một chiếc giường trong khách sạn hoặc nhà nghỉ nào đó. Giai thấy em khó “nhằn” nên sau một thời gian đong đưa mà chẳng xơ múi được gì, Giai lặn không sủi tăm.
Lại có cái kiểu ngoại tình mà người ta gọi là “ngoại tình tư tưởng”. Nghĩa là chỉ “yêu” trong tâm tưởng. Kiểu ngoại tình này rất nguy hiểm bởi nếu như người mang căn bệnh này không sớm tự chữa trị thì nguy cơ nát tan một tổ ấm là điều khó tránh khỏi. Vì là họ “ngoại tình tư tưởng” với em nên em không thể biết đích xác căn nguyên mà ngăn chặn.
Đấy, em kể sơ sơ như vậy thôi cũng đủ thấy rằng nếu em mà lẳng lơ, lả lơi, đong đưa, thực dụng thì chả ối kẻ ngoại tình. Nhưng em không lẳng lơ, nên cũng có ối kẻ không được ngoại tình. Và vì không được ngoại tình nên họ mới truyền tai nhau rằng hãy tránh xa em ra. Chả thế mà có người đã điểm thẳng vào mặt em mà rằng: “Người như em thì chả có thằng điên nào nó thèm yêu cả! Nhưng bất cứ thằng đàn ông thông minh nào cũng muốn cưới em làm vợ!”. Giai cứ vui tính, không yêu thì cưới thế quái nào được?
Tỷ lệ ngoại tình đang càng ngày càng gia tăng và phát triển đa dạng dưới nhiều hình thức cực kỳ tinh vi. Nguyên nhân chính là vì đâu? Phải chăng là do sự bình đẳng giới đã gần đạt đến mức cân bằng nên dân tình coi chuyện “chung đụng” chỉ là chuyện nhỏ như con thỏ, kiểu “anh có lòng thì tôi kiếm bát nước chấm, chúng ta cùng oánh chén”? Thiển nghĩ: Người đàn ông chân chính sẽ không đi tìm cơ hội ngoại tình. Người phụ nữ đoan trang sẽ không tạo ra cơ hội ngoại tình. Người đàn ông chân chính thời nay đâu hết rồi? Người phụ nữ đoan trang thời nay có còn nhiều không?
Em có một nguyên tắc bất di bất dịch là không bao giờ dính líu tình cảm với những người đàn ông đã có “chủ”. Đấy là một cách tôn trọng bạn cùng giới với mình. Em cũng là con gái, là phụ nữ, không đời nào em lại đi “tiếp tay” cho đàn ông để họ phản bội lại một người phụ nữ khác, đem đau khổ đến cho người phụ nữ ấy. Em làm thế là cũng mong rằng sau này, chả có cô gái nào dám tòm tem với chồng em cả. Hoặc giả chồng em có muốn tòm tem thì cô ấy cũng sẽ có động thái nghiêm chỉnh giúp chồng em tỉnh cơn mộng lành!
(Sưu tầm)
Sửa bởi Tử Phủ Vũ Tướng: 29/05/2012 - 09:41
Đêm, hơi thở đang đều đều, cơ thể đang lều phều trôi vào giấc mộng. Chợt có tiếng rung rung khều khều từ cái điện thoại. Hé một mắt nhìn vào màn hình, là số của một Giai đã có vợ.
Giai đang ngồi ở quán rượu, sau hai vòng lần tìm danh bạ, cuối cùng thì em được chọn là người để Giai “làm phiền”. Chỉ đơn giản là Giai đang buồn quá, ở nơi công tác mới Giai không có bạn bè, dời cơ quan thì không biết phải đi đâu, làm gì ngoài việc chui về khách sạn nằm xem tivi. Tự nhiên Giai muốn được chuyện vãn với một ai đó biết lắng nghe, và thế, Giai gọi cho em.
“Tại sao anh lại gọi cho em thay vì gọi cho chị?”, em hỏi. Giai im lặng. Người cất tiếng lại là em: “Có thể là anh cần người chia sẻ lúc này, nhưng không thể vì em biết cách lắng nghe và chia sẻ mà em sẽ vui vẻ nằm đây lắng nghe anh. Bởi rõ ràng một thực tế rằng em chẳng thể lắng nghe anh mãi được, đúng không? Người làm được điều ấy chỉ có thể là chị. Vợ chồng là phải tin yêu và chia sẻ với nhau chứ? Những lúc như thế này, anh nên nhớ đến chị, nên gọi cho chị, đó là điều đúng đắn nhất anh nên làm. Em ngủ tiếp đây!”.
Và em cúp máy, đầu trống rỗng. Giai có vợ mỗi khi buồn, họ thường có xu hướng tìm đến một cô gái khác để cậy nhờ sự chia sẻ như thế sao? Nếu em là một đứa lẳng lơ, hoặc giả là em thể hiện hết tâm huyết nhiệt tình ra để sẵn sàng lắng nghe và chia sẻ với Giai ấy, thì liệu còn có lần chia sẻ kế tiếp không? Liệu rồi mọi việc sẽ đi đến đâu nếu em không biết cách tiết chế bản năng của Giai ấy?
Một Giai có vợ khác, trước kia cũng có chút tình cảm gọi là với em. “Gọi là” thôi bởi nếu đã thực sự sâu sắc thì Giai ấy đã không cưới vợ khi chưa thực sự làm điều gì xứng đáng để chinh phục em. Ấy thế nhưng sau khi cưới, Giai ấy lại nói với em rằng đó là sai lầm lớn nhất trong đời Giai. Rằng thì mà là Giai ước gì thời gian sẽ quay trở lại. Rằng nếu em cho Giai một cơ hội, Giai sẽ đánh đổi tất cả để có em. Một bi kịch sẽ xảy ra với một người phụ nữ khác, chắc chắn thế, và với chính em nữa. Em chưa từng có nghĩ sẽ làm kẻ thứ ba, thế nên em đã dùng kế “Đả thảo kinh Xà” để… dằn mặt Giai thay vì để bi kịch kia xảy ra.
Em gặp một Giai khác trong công việc. Lịch lãm, hào hoa, chừng mực và rất tâm lý là thế mạnh của anh này. Đây không phải là mẫu người đàn ông gây ấn tượng với em cho dù có gặp đi gặp lại nhiều lần đi chăng nữa. Thế rồi chả hiểu sao Giai lại rất hay điện thoại mời em đi ăn uống đó đây. Em thấy Giai này cũng không hẳn là “nguy hiểm”, bản thân em cũng muốn cho mình một cơ hội, thế là sau vài lần chối đây đẩy, em đồng ý đi café. Cảnh “Giai đơn Gái chiếc” nên dễ đồng cảm, một lần đã hẹn được thì ắt chả có lý do gì mà không có thêm lần thứ hai, thứ ba. Lâu dần, Giai và em trở nên khá thân thiết, thân thiết có chừng mực hẳn hỏi. Một hôm, vừa tan sở, Giai lôi em vào quán Café Trung Nguyên nằm nghiêng bên góc phố. Sau một hồi rào trước đón sau, Giai trần tình về những bí mật hôn nhân của Giai mà theo Giai thì, ngoài hai vợ chồng nhà Giai ra, em là người thứ ba duy nhất được biết. Giai bảo rằng Giai không hiểu tại sao lại kể cho em nghe những bí mật ấy, Giai thấy em là người sâu sắc và đáng tin cậy, là người nhạy cảm và tinh tế, là người biết chia sẻ…nếu Giai không kể ra với em thì chắc chắn đầu Giai sẽ vỡ tung ra có ngày.
Em không tin nổi Giai là người đã có vợ, lại càng không tài nào tưởng tượng nổi một người đàn ông đã có vợ con mà vẫn ngào ngạt như thế. Mùi vị phong trần của Giai đã che lấp hết những giác quan nhận diện của một đứa luôn thận trọng và tỉnh táo như em. Em thấy bực một tí vì Giai đã không trung thực ngay từ đầu. Xong, xét cho cùng, nếu không tin tưởng em thì Giai đã không kể cho em nghe chuyện “thâm cung tình sử” của Giai như thế. Em đã giúp Giai tìm ra những phương án tối ưu nhất để cải thiện mối quan hệ của vợ chồng nhà ấy. Điều đó khiến Giai rất tôn trọng và vị nể em. Em đã cầu mong mọi điều an lành sẽ đến với vợ chồng nhà Giai và mong sao họ sớm được đoàn tụ.
Nhưng rồi một ngày kia, em tận mắt chứng kiến Giai hẹn hò với một em gái khác. Tự dưng em giận thay cho vợ Giai. Em lờ mờ hiểu ra bản chất của Giai và nhận định rõ hơn nguyên nhân mối rạn vỡ trong hôn nhân của họ. Em chợt rùng mình, nếu em là đứa lẳng lơ, thì Giai sẽ “xử” em như thế nào nhỉ? Từ khi bị lộ tẩy, Giai xấu hổ. Giai chả dám liên lạc với em. Giai lặn luôn với cô tình nhân nọ. Em càng giận Giai bao nhiêu thì lại càng thương vợ con Giai bấy nhiêu…
“Giá như ngày trước em đồng ý thì bây giờ có phải chúng ta đang rất hạnh phúc không?”, choáng váng cả đầu óc khi em nhận được tin nhắn trắng trợn như thế từ một Giai có vợ khác. Giai còn email kể cho em nghe về cuộc sống hạnh phúc hiện tại của Giai, đồng thời không quên “thả mồi” bằng một câu hết sức đong đưa rằng: “Hạnh phúc của anh sẽ trọn vẹn hơn nếu có em…”. Thật là tham lam vô lối. Tự dưng em thấy mình may mắn vì đã không chui vào “cái thứ hạnh phúc” của Giai. Hẳn nhiên Giai đã “xơi tái” em rồi nếu em là một đứa thực dụng kèm chút lẳng lơ.
Một Giai chưa vợ nhưng đã có người yêu thì lại “cưa” em kiểu khác. Giai công khai lượn lờ tán tỉnh em trước bàn dân thiên hạ, chỉ trừ có người yêu của Giai là không hay biết gì, (cực thế đấy, khi đã chân thành say đắm yêu một ai đó, người phụ nữ thường có xu hướng tin tưởng tuyệt đối vào người đàn ông mà họ yêu). Ngay từ biểu hiện đầu tiên của Giai em đã nhận dạng Giai thuộc tuýp “oánh nhanh thắng gọn”. Quy trình của kiểu Giai này sẽ gồm: Làm quen - tặng hoa, quà - mời đi ăn uống - hẹn hò ở những nơi lãng mạn - yêu. Kiểu tình yêu này chắc chắn kết thúc trên một chiếc giường trong khách sạn hoặc nhà nghỉ nào đó. Giai thấy em khó “nhằn” nên sau một thời gian đong đưa mà chẳng xơ múi được gì, Giai lặn không sủi tăm.
Lại có cái kiểu ngoại tình mà người ta gọi là “ngoại tình tư tưởng”. Nghĩa là chỉ “yêu” trong tâm tưởng. Kiểu ngoại tình này rất nguy hiểm bởi nếu như người mang căn bệnh này không sớm tự chữa trị thì nguy cơ nát tan một tổ ấm là điều khó tránh khỏi. Vì là họ “ngoại tình tư tưởng” với em nên em không thể biết đích xác căn nguyên mà ngăn chặn.
Đấy, em kể sơ sơ như vậy thôi cũng đủ thấy rằng nếu em mà lẳng lơ, lả lơi, đong đưa, thực dụng thì chả ối kẻ ngoại tình. Nhưng em không lẳng lơ, nên cũng có ối kẻ không được ngoại tình. Và vì không được ngoại tình nên họ mới truyền tai nhau rằng hãy tránh xa em ra. Chả thế mà có người đã điểm thẳng vào mặt em mà rằng: “Người như em thì chả có thằng điên nào nó thèm yêu cả! Nhưng bất cứ thằng đàn ông thông minh nào cũng muốn cưới em làm vợ!”. Giai cứ vui tính, không yêu thì cưới thế quái nào được?
Tỷ lệ ngoại tình đang càng ngày càng gia tăng và phát triển đa dạng dưới nhiều hình thức cực kỳ tinh vi. Nguyên nhân chính là vì đâu? Phải chăng là do sự bình đẳng giới đã gần đạt đến mức cân bằng nên dân tình coi chuyện “chung đụng” chỉ là chuyện nhỏ như con thỏ, kiểu “anh có lòng thì tôi kiếm bát nước chấm, chúng ta cùng oánh chén”? Thiển nghĩ: Người đàn ông chân chính sẽ không đi tìm cơ hội ngoại tình. Người phụ nữ đoan trang sẽ không tạo ra cơ hội ngoại tình. Người đàn ông chân chính thời nay đâu hết rồi? Người phụ nữ đoan trang thời nay có còn nhiều không?
Em có một nguyên tắc bất di bất dịch là không bao giờ dính líu tình cảm với những người đàn ông đã có “chủ”. Đấy là một cách tôn trọng bạn cùng giới với mình. Em cũng là con gái, là phụ nữ, không đời nào em lại đi “tiếp tay” cho đàn ông để họ phản bội lại một người phụ nữ khác, đem đau khổ đến cho người phụ nữ ấy. Em làm thế là cũng mong rằng sau này, chả có cô gái nào dám tòm tem với chồng em cả. Hoặc giả chồng em có muốn tòm tem thì cô ấy cũng sẽ có động thái nghiêm chỉnh giúp chồng em tỉnh cơn mộng lành!
(Sưu tầm)
Sửa bởi Tử Phủ Vũ Tướng: 29/05/2012 - 09:41
Tử Phủ Vũ Tướng
29/05/2012
CÔ BẠN GÁI KINH DỊ
Tôi và cô ấy yêu nhau đã gần 4 năm rồi, chúng tôi là bạn học cùng cấp III. Trong tình yêu tất nhiên là có nhiều kỷ niệm vui buồn, cũng trải qua những sóng gió, rốt cuộc cuối cùng chúng tôi vẫn ở bên nhau. Gần đây, chúng tôi có dự định sẽ làm đám cưới, nếu ko có gì thay đổi tôi sẽ "bị cùm" vĩnh viễn vào tháng 3 năm sau.
Tuy nhiên, tôi thấy rất khó nghĩ, rất đau đầu khi nghĩ đến chuyện mai sau. Liệu cô ấy có phải là một nửa đích thực của tôi?
Cô ta là một nàng vô cùng quái ác!
Tôi thật ko nói quá về cô ấy. Các bạn thử tưởng tượng, dù đã hơn 20 tuổi rồi mà cô ấy lúc nào cũng lẽo nhẽo đòi được cưng chiều: "Anh ơi em thèm ăn bánh gatô" " Anh ơi em muốn ăn măng cụt" hay "Chiều về đón em anh mua cho em quyển Inu Yasha" (hình như là tên này chứ tôi cũng ko rõ lắm.. hoặc là hajime gì đó..).
Nếu cô ấy nói "Em thèm uống sữa đậu nành" thì chắc chắn 99 % là tôi phải đưa cô ấy ra ngõ Hội vũ ăn ..... miến lươn ( vì quán miến lươn ở đó có bán sữa đậu nành T thích) còn nếu cô ý đòi ăn kem thì y chóc tôi lại phải đi 10 km ra Tràng Tiền, mua cho cô ấy ăn đủ một kem cốm và một kem ốc quế ( trong khi tôi vừa phải đi làm về sau 8 tiếng đứng phơi mặt ở đúng con đường ấy)
Ko chỉ quá đòi hỏi, nhõng nhẽo cô ta còn có một tật là đã được thoả mãn một lần thì ... thì thật khổ sở thay cho tôi, những lần tiếp theo tôi cũng sẽ phải chiều cô ta y như vậy.... Đoạn này có lẽ hơi tối nghĩa nên tôi ví dzụ cho các bạn hiểu rõ hơn:
Vào một ngày đẹp trời , tôi mới được lĩnh lương, trong lòng vui vẻ vì hồi chiều được một bác qua đường khen đẹp trai ( tôi vốn tự hào vì làn da trắng, khuôn mặt sáng láng ko kém Cha In Po). Tôi hứng thú mời cô ấy ăn món bánh Pizza ở Hai Bà Trưng ( vì một thời gian dài tôi bị cô ấy tra tấn về sự hấp dẫn của món này).
Sau khi ăn hết một cái bánh Pizza hải sản to đùng ( mà theo tôi món này thật phản khoa học, ăn chỉ tổ béo), trên đường về, cô ấy thì thầm vào tai tôi: "Em yêu anh!" và thơm lên má tôi thật nhẹ nhàng.
Nếu chỉ có vậy thì ko có gì để nói, đằng này một tuần sau đó ( khi tiền lương của cả tôi và cô ấy đã cạn vì thói ăn uống ko kiểm soát của cô ấy, sau đây xin gọi tắt là cô T), khi tôi và cô T vi vu trên đường trở về nhà sau một ngày làm việc mệt nhọc, cô ấy lại thầm thì: "Anh yêu, em thèm ăn bánh pizza quá, lâu rồi em chưa được ăn".
Tôi rùng mình, lạnh cả sống lưng khi nghĩ tới tờ 50.000đ trong túi, nó như giãy giụa, than khóc van xin tôi cho nó được kéo dài sự sống. Tôi cố giữ bình tĩnh nói với cô:
- Tuần trước mình ăn rồi còn gì, ăn nhiều món này béo lắm em ạ!
Thì cô ấy ngắt lời tôi ngay lập tức:
- Em ko sợ béo đâu anh ạ, tối nay mình ăn đi!
Đấy .... cô ta là thế đấy .. lòng tham vô đáy, chỉ biết thoả mãn bản thân mình... đáng thương thay cho tôi...!
À lại còn chuyện này nữa, cô T khăng khăng bắt tôi phải thề với cô là sau này sẽ rửa bát và phơi quần áo hộ cô ấy.Thích thề thì thề... sợ gì .. mất chi một lời ngọt ngào dành cho phụ nữ - thế là tôi thề! Ai ngờ cô ta gian ác hơn tôi tưởng, sau khi tôi vừa dứt lời, cô ta khoái chí lôi ra chiếc điện thoại di động dấu sau cánh tay đang ôm choàng lấy tôi. Tiếng trong máy nheo nhéo "Anh thề sẽ rửa bát và phơi quần áo...." Cô ta đã ghi âm tôi. Thế đấy!
Ghi âm làm bằng chứng cả những lời nói của người yêu mình, thật tôi chưa thấy cô gái nào gian ác như cô T!
Thôi ko nói về thói tham ăn của cô T, tật xấu này đã quá rõ ràng và ko thể chối cãi. Tôi xin kể tiếp về cô nàng quái ác này:
Cô T lười chưa từng thấy trong lịch sử loài người. Khi tôi và cô ấy về nhà, T ko bao giờ đóng cửa. Nhanh chư chớp, cô ấy sẽ chạy tọt vào nhà, ngồi cười khoái chí bên cạnh mẹ cô, líu la líu lô về chuyến đi chơi (ra vẻ ta đây ngây thơ lắm),Đến nước này tôi còn làm gì được nữa: Sau khi hỳ hục dắt xe vào nhà, tôi lại phải quay lại đóng cửa, kéo chốt.
Cô ta lười như thế đấy!
Còn nữa, khi ăn phở, chẳng bao giờ T vắt chanh, tôi sẽ là người làm việc ấy! Lắm lúc cô ta còn lười chẳng thèm gắp quẩy, và thế là để ko mang tiếng tham ăn tôi sẽ phải gắp cho cô ấy một nửa số quẩy, và cô ta vẫn điềm nhiên chén... (cô ta chỉ múc tương ớt cho tôi thôi)
Cô ta còn vô số tật xấu nữa nhưng thời giờ có hạn... cô ....cô ta đang rời đĩa bánh do chấm mật ở cuối phòng tiến về phía tôi.. hình như ..... T đã phát hiện ra tôi đang nói xấu cô ta. Á á á á ...! cứu tôi với... sao tôi lại ra nông nỗi này ....
Ặc.
Lấy nhau rồi tui còn khổ hơn gấp bội..
Hành hạ tui ko chỉ có 1"cô bạn gái kinh dị" mà còn 1 thằng cu 7 tháng tuổi nghịch như quỷ sứ - thằng Scubidu.
Chính T - chính cô ta chứ ko ai khác đã dậy thằng Scubidu một trò dã man chưa từng thấy: giật lông lách tui !!!! ( Xin lỗi các mẹ - nhưng đúng là thế đấy ạ!)
Tui đi làm về đã mệt lắm rồi, tối chỉ muốn nằm nghỉ ngơi. Hôm nọ vừa được rảnh rang coi Hoa hậu VN, thì thằng cu bò ngay tới ( theo sự chỉ đạo của con mẹ) giật ... lấy giật để, tui đau - kêu - càng kêu thằng Scubidu càng khoái, lại giật. Thế là dù đang phần thi áo tắm - tôi phải dậy thay áo... hai mẹ con nó cười hả hê với nhau...
Mang tiếng lấy chồng, có con rồi mà cô ta vẫn cực kỳ ăn chơi, mặc đủ thể loại áo quần ( mà cô ta coi trong báo Sinh Viên mới chết chứ) trong khi tui vẫn mặc nguyên những bộ từ hồi đang yêu. Cô vẫn thích đi xem phim, ăn nem chua nướng, vẫn ăn kem Tràng Tiền. Mà xem phim thì phải Megastar, ăn ốc thì nhớ qua Đinh Liệt. Còn Pizza thì cô T gọi luôn về nhà ăn cho tiện ( đúng là ko còn giá 50k lâu rùi) Cứ T7, CN là vác con về cho bà ngoại bế để tiện đường ăn chơi. Đã thế, nàng còn thủ thỉ rằng chờ con nhơn nhớn tý sẽ vác con đi chơi cùng để tập cho nó ăn chơi.. ặc ặc....!
Nhớ năm xưa thời còn trai trẻ chưa mắc vào lưới tình body tui cũng ngon lắm ( từng thì chiến sỹ khỏe đó), ý vậy mà qua mấy năm yêu nhau, chăm bà bầu, giờ thì nuôi vợ đẻ, tui .. .. tăng đến 10kg. Mà nói thật tui chỉ ăn lấy lệ thui - vì con mẹ gian ác đó nói là "có anh ăn cùng em ăn mới thấy ngon" - hóa ra đều là cái bẫy - cái bẫy mà thôi..
Căm nhất là tuy ăn nhiều hơn hẳn tôi mà Mẹ T đó lại ko béo lên tý nào chứ !!!
Vừa ăn cô ta vừa hý hửng "tạng người em ăn thoải mái ko sợ béo" trong khi tôi vừa ăn vừa run rẩy lo cho cái bụng của mình...
Cô ta bắt tôi ăn cùng để tôi béo lên , xấu đi ... hình như phụ nữ ai cũng thế cả
Thằng Scubidu lại oe óe rồi, tôi đi pha sữa đây..
Đừng ai dại dột mà lấy vợ nhé,
khổ lắm...
(st)
Sửa bởi Tử Phủ Vũ Tướng: 29/05/2012 - 09:41
Tôi và cô ấy yêu nhau đã gần 4 năm rồi, chúng tôi là bạn học cùng cấp III. Trong tình yêu tất nhiên là có nhiều kỷ niệm vui buồn, cũng trải qua những sóng gió, rốt cuộc cuối cùng chúng tôi vẫn ở bên nhau. Gần đây, chúng tôi có dự định sẽ làm đám cưới, nếu ko có gì thay đổi tôi sẽ "bị cùm" vĩnh viễn vào tháng 3 năm sau.
Tuy nhiên, tôi thấy rất khó nghĩ, rất đau đầu khi nghĩ đến chuyện mai sau. Liệu cô ấy có phải là một nửa đích thực của tôi?
Cô ta là một nàng vô cùng quái ác!
Tôi thật ko nói quá về cô ấy. Các bạn thử tưởng tượng, dù đã hơn 20 tuổi rồi mà cô ấy lúc nào cũng lẽo nhẽo đòi được cưng chiều: "Anh ơi em thèm ăn bánh gatô" " Anh ơi em muốn ăn măng cụt" hay "Chiều về đón em anh mua cho em quyển Inu Yasha" (hình như là tên này chứ tôi cũng ko rõ lắm.. hoặc là hajime gì đó..).
Nếu cô ấy nói "Em thèm uống sữa đậu nành" thì chắc chắn 99 % là tôi phải đưa cô ấy ra ngõ Hội vũ ăn ..... miến lươn ( vì quán miến lươn ở đó có bán sữa đậu nành T thích) còn nếu cô ý đòi ăn kem thì y chóc tôi lại phải đi 10 km ra Tràng Tiền, mua cho cô ấy ăn đủ một kem cốm và một kem ốc quế ( trong khi tôi vừa phải đi làm về sau 8 tiếng đứng phơi mặt ở đúng con đường ấy)
Ko chỉ quá đòi hỏi, nhõng nhẽo cô ta còn có một tật là đã được thoả mãn một lần thì ... thì thật khổ sở thay cho tôi, những lần tiếp theo tôi cũng sẽ phải chiều cô ta y như vậy.... Đoạn này có lẽ hơi tối nghĩa nên tôi ví dzụ cho các bạn hiểu rõ hơn:
Vào một ngày đẹp trời , tôi mới được lĩnh lương, trong lòng vui vẻ vì hồi chiều được một bác qua đường khen đẹp trai ( tôi vốn tự hào vì làn da trắng, khuôn mặt sáng láng ko kém Cha In Po). Tôi hứng thú mời cô ấy ăn món bánh Pizza ở Hai Bà Trưng ( vì một thời gian dài tôi bị cô ấy tra tấn về sự hấp dẫn của món này).
Sau khi ăn hết một cái bánh Pizza hải sản to đùng ( mà theo tôi món này thật phản khoa học, ăn chỉ tổ béo), trên đường về, cô ấy thì thầm vào tai tôi: "Em yêu anh!" và thơm lên má tôi thật nhẹ nhàng.
Nếu chỉ có vậy thì ko có gì để nói, đằng này một tuần sau đó ( khi tiền lương của cả tôi và cô ấy đã cạn vì thói ăn uống ko kiểm soát của cô ấy, sau đây xin gọi tắt là cô T), khi tôi và cô T vi vu trên đường trở về nhà sau một ngày làm việc mệt nhọc, cô ấy lại thầm thì: "Anh yêu, em thèm ăn bánh pizza quá, lâu rồi em chưa được ăn".
Tôi rùng mình, lạnh cả sống lưng khi nghĩ tới tờ 50.000đ trong túi, nó như giãy giụa, than khóc van xin tôi cho nó được kéo dài sự sống. Tôi cố giữ bình tĩnh nói với cô:
- Tuần trước mình ăn rồi còn gì, ăn nhiều món này béo lắm em ạ!
Thì cô ấy ngắt lời tôi ngay lập tức:
- Em ko sợ béo đâu anh ạ, tối nay mình ăn đi!
Đấy .... cô ta là thế đấy .. lòng tham vô đáy, chỉ biết thoả mãn bản thân mình... đáng thương thay cho tôi...!
À lại còn chuyện này nữa, cô T khăng khăng bắt tôi phải thề với cô là sau này sẽ rửa bát và phơi quần áo hộ cô ấy.Thích thề thì thề... sợ gì .. mất chi một lời ngọt ngào dành cho phụ nữ - thế là tôi thề! Ai ngờ cô ta gian ác hơn tôi tưởng, sau khi tôi vừa dứt lời, cô ta khoái chí lôi ra chiếc điện thoại di động dấu sau cánh tay đang ôm choàng lấy tôi. Tiếng trong máy nheo nhéo "Anh thề sẽ rửa bát và phơi quần áo...." Cô ta đã ghi âm tôi. Thế đấy!
Ghi âm làm bằng chứng cả những lời nói của người yêu mình, thật tôi chưa thấy cô gái nào gian ác như cô T!
Thôi ko nói về thói tham ăn của cô T, tật xấu này đã quá rõ ràng và ko thể chối cãi. Tôi xin kể tiếp về cô nàng quái ác này:
Cô T lười chưa từng thấy trong lịch sử loài người. Khi tôi và cô ấy về nhà, T ko bao giờ đóng cửa. Nhanh chư chớp, cô ấy sẽ chạy tọt vào nhà, ngồi cười khoái chí bên cạnh mẹ cô, líu la líu lô về chuyến đi chơi (ra vẻ ta đây ngây thơ lắm),Đến nước này tôi còn làm gì được nữa: Sau khi hỳ hục dắt xe vào nhà, tôi lại phải quay lại đóng cửa, kéo chốt.
Cô ta lười như thế đấy!
Còn nữa, khi ăn phở, chẳng bao giờ T vắt chanh, tôi sẽ là người làm việc ấy! Lắm lúc cô ta còn lười chẳng thèm gắp quẩy, và thế là để ko mang tiếng tham ăn tôi sẽ phải gắp cho cô ấy một nửa số quẩy, và cô ta vẫn điềm nhiên chén... (cô ta chỉ múc tương ớt cho tôi thôi)
Cô ta còn vô số tật xấu nữa nhưng thời giờ có hạn... cô ....cô ta đang rời đĩa bánh do chấm mật ở cuối phòng tiến về phía tôi.. hình như ..... T đã phát hiện ra tôi đang nói xấu cô ta. Á á á á ...! cứu tôi với... sao tôi lại ra nông nỗi này ....
Ặc.
Lấy nhau rồi tui còn khổ hơn gấp bội..
Hành hạ tui ko chỉ có 1"cô bạn gái kinh dị" mà còn 1 thằng cu 7 tháng tuổi nghịch như quỷ sứ - thằng Scubidu.
Chính T - chính cô ta chứ ko ai khác đã dậy thằng Scubidu một trò dã man chưa từng thấy: giật lông lách tui !!!! ( Xin lỗi các mẹ - nhưng đúng là thế đấy ạ!)
Tui đi làm về đã mệt lắm rồi, tối chỉ muốn nằm nghỉ ngơi. Hôm nọ vừa được rảnh rang coi Hoa hậu VN, thì thằng cu bò ngay tới ( theo sự chỉ đạo của con mẹ) giật ... lấy giật để, tui đau - kêu - càng kêu thằng Scubidu càng khoái, lại giật. Thế là dù đang phần thi áo tắm - tôi phải dậy thay áo... hai mẹ con nó cười hả hê với nhau...
Mang tiếng lấy chồng, có con rồi mà cô ta vẫn cực kỳ ăn chơi, mặc đủ thể loại áo quần ( mà cô ta coi trong báo Sinh Viên mới chết chứ) trong khi tui vẫn mặc nguyên những bộ từ hồi đang yêu. Cô vẫn thích đi xem phim, ăn nem chua nướng, vẫn ăn kem Tràng Tiền. Mà xem phim thì phải Megastar, ăn ốc thì nhớ qua Đinh Liệt. Còn Pizza thì cô T gọi luôn về nhà ăn cho tiện ( đúng là ko còn giá 50k lâu rùi) Cứ T7, CN là vác con về cho bà ngoại bế để tiện đường ăn chơi. Đã thế, nàng còn thủ thỉ rằng chờ con nhơn nhớn tý sẽ vác con đi chơi cùng để tập cho nó ăn chơi.. ặc ặc....!
Nhớ năm xưa thời còn trai trẻ chưa mắc vào lưới tình body tui cũng ngon lắm ( từng thì chiến sỹ khỏe đó), ý vậy mà qua mấy năm yêu nhau, chăm bà bầu, giờ thì nuôi vợ đẻ, tui .. .. tăng đến 10kg. Mà nói thật tui chỉ ăn lấy lệ thui - vì con mẹ gian ác đó nói là "có anh ăn cùng em ăn mới thấy ngon" - hóa ra đều là cái bẫy - cái bẫy mà thôi..
Căm nhất là tuy ăn nhiều hơn hẳn tôi mà Mẹ T đó lại ko béo lên tý nào chứ !!!
Vừa ăn cô ta vừa hý hửng "tạng người em ăn thoải mái ko sợ béo" trong khi tôi vừa ăn vừa run rẩy lo cho cái bụng của mình...
Cô ta bắt tôi ăn cùng để tôi béo lên , xấu đi ... hình như phụ nữ ai cũng thế cả
Thằng Scubidu lại oe óe rồi, tôi đi pha sữa đây..
Đừng ai dại dột mà lấy vợ nhé,
khổ lắm...
(st)
Sửa bởi Tử Phủ Vũ Tướng: 29/05/2012 - 09:41
Tử Phủ Vũ Tướng
29/05/2012
BAO GIỜ MỚI CÓ BẠN GÁI ĐÂY?
Năm mình học lớp một, mình xinh trai nhất lớp. Lúc này đã biết phân loại con trai và con gái. Nhưng khi đó với mình con gái vẫn là sinh vật rắc rối, thường xuyên khóc nhè và hay nhún chân khi hát tốp ca - ghét!
Năm lên lớp hai, mình xinh trai thứ nhì lớp. Thằng được coi là xinh trai nhất lớp theo mình thì ẻo lả, trắng như cục bột và chỉ có thể từ trường về nhà nếu được bố mẹ đón. Mặc kệ! Mình chẳng care con gái trong lớp, mình mơ chị Hằng liên đội phó xinh gái nhất trường. Thích nhất là lúc đầu giờ cả trường tập thể dục, chị ý đánh trống. Lúc hát Quốc ca thì chị ý bắt nhịp cho cả trường hát, tay thì kéo cờ. Tóm lại ở trong trường chị ý có địa vị, xinh đẹp, biết hát, lại biết làm việc thành thạo với trống và cờ.
Năm lớp năm. Ngoài mình ra cũng có nhiều thằng xinh trai trong lớp (chúng nó ở đâu chui ra thế nhỉ?). Mình không còn đứng thứ nhì nữa, nhưng cũng chẳng quan trọng. Điều quan trọng là chị Hằng Liên đội phó đã chuyển trường. Mình cũng hiểu ra rằng dù chị ý không chuyển trường thì cũng ngoài tầm với. Mình chuyển sang quan tâm đến em Diệp lớp phó phụ trách học tập kiêm quản ca. Diệp cũng có chức sắc, hát cũng hay, lại học cùng lớp với mình. Diệp thích ăn xí muội Thái, nhưng kệ thôi, Diệp thích thì Diệp bảo bố mẹ mua cho!
Năm lớp bảy. Mình bớt xinh trai dần, cũng chẳng quan trọng. Quan trọng là có vẻ mình chậm lớn hơn các bạn cùng lớp. Tình hình cũng không tệ lắm vì nói chung tầm tuổi này con trai nhỏ người hơn con gái. Diệp có vẻ gắn bó với Hoàng - Chi đội trưởng. Hai đứa học nhóm với nhau suốt ngày, mình thừa biết không phải lúc nào Hoàng đến nhà Diệp cũng chỉ để học nhóm. Nhà mình gần nhà Hoàng, mình sẽ mách bố mẹ nó. Còn Diệp, nếu cần mình có thể nhịn ăn sáng mua xí muội Thái cho Diệp gặm chơi!
Năm lớp Chín. Mình còi nhất lớp, cũng không biết mình xinh trai đứng thứ mấy trong lớp vì đã lâu không thấy ai khen. Đếch cần khen luôn! Hai năm nay Diệp và Hoàng đi học bằng một xe đạp. Bố mẹ Hoàng quản lý con kiểu gì thế không biết? Ứ quan tâm luôn! Thực ra yêu cán bộ lớp có gì hay ho nhỉ? Em Hiền Anh cũng xinh đấy chứ, lại hay cho mình mượn bút. Mấy lần nghỉ ốm toàn em ý chép bài cho, còn mang vở qua tận nhà.
3 năm cấp 3. Mình vẫn còi như thế thôi (không còi hơn đâu nhá!), nhan sắc có vẻ tệ hơn vì mầm tình tua tủa trên mặt. Hiền Anh không thi cùng trường với mình. Năm cuối cấp chia tay chỉ đề nghị mình ghi vài dòng trong lưu bút. Con gái cấp ba dữ quá, toàn kết bạn với con trai ở ngoài trường. Mấy thằng mặt già như rễ cây, chạy xe hai kỳ đến cổng trường đón bạn gái nẹt pô ầm ĩ. Bụt chùa nhà không thiêng mà! Bây giờ mình chỉ mơ có Hiền Anh để đi học cùng, mình có bao nhiêu chuyện để kể nhá, mà cũng thích nghe Hiền Anh kể chuyện nữa cơ.
Đại học. Nhan sắc của mình bị thời gian, khí hậu nóng ẩm nhiệt đới gió mùa ở VN và sự thờ ơ của nữ giới tàn phá không nương tay. Có thằng bạn thân mô tả: “Mặt mày nhìn kỹ lộ rõ cả đầu lâu”. Bây giờ mà có bạn gái thân thì tốt quá! Chẳng cần xinh đâu, tính tình hiền hậu là được, quan trọng là chịu kết bạn với mình. Sớm hôm đi về lẻ bóng buồn quá ai ơi. Nhanh lên không ra trường mất rồi!
Ra trường. Đi làm chỗ này chỗ nọ, chẳng có đồng nghiệp nữ nào thèm liếc. Soi gương thấy mình giống cái điện thoại đời cổ, vỏ xước phím lô, sóng chập chờn pin 1 vạch, thi thoảng lại sụt nguồn. Nói thế nhưng vẫn thèm có bạn gái, xinh thì không dám mơ rồi, ngay cả hiền hậu cũng không cần nốt. Cứ là con gái, mình mẩy tóc tai tứ chi đủ cả là phải lòng ngay.
Up to now. Mình đã quên hẳn thói quen soi gương mỗi buổi sáng. Việt Nam có 2 nhân vật xấu xí nhất trong lịch sử văn học là Trương Chi và Sọ Dừa, 2 vị này nhất định sẽ bớt mặc cảm nếu sống cùng thời với mình. Hy vọng có bạn gái hơi bị mong manh, giống như xem đá bóng, đội nhà bị dẫn trước 3 trái không gỡ, hiện giờ là phút bù giờ thứ 4 của hiệp 2. Thằng bạn thân (lại 1 thằng bạn thân) góp ý chân tình: “Mày hiện giờ không còn quyền đặt tiêu chuẩn bạn gái đâu. Cứ là con gái, trời mưa biết chạy vào nhà là được!”
Ừa nhỉ, tao cũng có cần gì cao xa đâu, trời mưa biết chạy vào nhà là được. Ví dụ trời mưa không vào nhà mà cứ đứng giữa sân ngửa mặt lên cười tao cũng OK, tao sẽ ra sân đứng cạnh cô ấy, 2 đứa nắm tay nhau... cười
(Sưu tầm)
Năm mình học lớp một, mình xinh trai nhất lớp. Lúc này đã biết phân loại con trai và con gái. Nhưng khi đó với mình con gái vẫn là sinh vật rắc rối, thường xuyên khóc nhè và hay nhún chân khi hát tốp ca - ghét!
Năm lên lớp hai, mình xinh trai thứ nhì lớp. Thằng được coi là xinh trai nhất lớp theo mình thì ẻo lả, trắng như cục bột và chỉ có thể từ trường về nhà nếu được bố mẹ đón. Mặc kệ! Mình chẳng care con gái trong lớp, mình mơ chị Hằng liên đội phó xinh gái nhất trường. Thích nhất là lúc đầu giờ cả trường tập thể dục, chị ý đánh trống. Lúc hát Quốc ca thì chị ý bắt nhịp cho cả trường hát, tay thì kéo cờ. Tóm lại ở trong trường chị ý có địa vị, xinh đẹp, biết hát, lại biết làm việc thành thạo với trống và cờ.
Năm lớp năm. Ngoài mình ra cũng có nhiều thằng xinh trai trong lớp (chúng nó ở đâu chui ra thế nhỉ?). Mình không còn đứng thứ nhì nữa, nhưng cũng chẳng quan trọng. Điều quan trọng là chị Hằng Liên đội phó đã chuyển trường. Mình cũng hiểu ra rằng dù chị ý không chuyển trường thì cũng ngoài tầm với. Mình chuyển sang quan tâm đến em Diệp lớp phó phụ trách học tập kiêm quản ca. Diệp cũng có chức sắc, hát cũng hay, lại học cùng lớp với mình. Diệp thích ăn xí muội Thái, nhưng kệ thôi, Diệp thích thì Diệp bảo bố mẹ mua cho!
Năm lớp bảy. Mình bớt xinh trai dần, cũng chẳng quan trọng. Quan trọng là có vẻ mình chậm lớn hơn các bạn cùng lớp. Tình hình cũng không tệ lắm vì nói chung tầm tuổi này con trai nhỏ người hơn con gái. Diệp có vẻ gắn bó với Hoàng - Chi đội trưởng. Hai đứa học nhóm với nhau suốt ngày, mình thừa biết không phải lúc nào Hoàng đến nhà Diệp cũng chỉ để học nhóm. Nhà mình gần nhà Hoàng, mình sẽ mách bố mẹ nó. Còn Diệp, nếu cần mình có thể nhịn ăn sáng mua xí muội Thái cho Diệp gặm chơi!
Năm lớp Chín. Mình còi nhất lớp, cũng không biết mình xinh trai đứng thứ mấy trong lớp vì đã lâu không thấy ai khen. Đếch cần khen luôn! Hai năm nay Diệp và Hoàng đi học bằng một xe đạp. Bố mẹ Hoàng quản lý con kiểu gì thế không biết? Ứ quan tâm luôn! Thực ra yêu cán bộ lớp có gì hay ho nhỉ? Em Hiền Anh cũng xinh đấy chứ, lại hay cho mình mượn bút. Mấy lần nghỉ ốm toàn em ý chép bài cho, còn mang vở qua tận nhà.
3 năm cấp 3. Mình vẫn còi như thế thôi (không còi hơn đâu nhá!), nhan sắc có vẻ tệ hơn vì mầm tình tua tủa trên mặt. Hiền Anh không thi cùng trường với mình. Năm cuối cấp chia tay chỉ đề nghị mình ghi vài dòng trong lưu bút. Con gái cấp ba dữ quá, toàn kết bạn với con trai ở ngoài trường. Mấy thằng mặt già như rễ cây, chạy xe hai kỳ đến cổng trường đón bạn gái nẹt pô ầm ĩ. Bụt chùa nhà không thiêng mà! Bây giờ mình chỉ mơ có Hiền Anh để đi học cùng, mình có bao nhiêu chuyện để kể nhá, mà cũng thích nghe Hiền Anh kể chuyện nữa cơ.
Đại học. Nhan sắc của mình bị thời gian, khí hậu nóng ẩm nhiệt đới gió mùa ở VN và sự thờ ơ của nữ giới tàn phá không nương tay. Có thằng bạn thân mô tả: “Mặt mày nhìn kỹ lộ rõ cả đầu lâu”. Bây giờ mà có bạn gái thân thì tốt quá! Chẳng cần xinh đâu, tính tình hiền hậu là được, quan trọng là chịu kết bạn với mình. Sớm hôm đi về lẻ bóng buồn quá ai ơi. Nhanh lên không ra trường mất rồi!
Ra trường. Đi làm chỗ này chỗ nọ, chẳng có đồng nghiệp nữ nào thèm liếc. Soi gương thấy mình giống cái điện thoại đời cổ, vỏ xước phím lô, sóng chập chờn pin 1 vạch, thi thoảng lại sụt nguồn. Nói thế nhưng vẫn thèm có bạn gái, xinh thì không dám mơ rồi, ngay cả hiền hậu cũng không cần nốt. Cứ là con gái, mình mẩy tóc tai tứ chi đủ cả là phải lòng ngay.
Up to now. Mình đã quên hẳn thói quen soi gương mỗi buổi sáng. Việt Nam có 2 nhân vật xấu xí nhất trong lịch sử văn học là Trương Chi và Sọ Dừa, 2 vị này nhất định sẽ bớt mặc cảm nếu sống cùng thời với mình. Hy vọng có bạn gái hơi bị mong manh, giống như xem đá bóng, đội nhà bị dẫn trước 3 trái không gỡ, hiện giờ là phút bù giờ thứ 4 của hiệp 2. Thằng bạn thân (lại 1 thằng bạn thân) góp ý chân tình: “Mày hiện giờ không còn quyền đặt tiêu chuẩn bạn gái đâu. Cứ là con gái, trời mưa biết chạy vào nhà là được!”
Ừa nhỉ, tao cũng có cần gì cao xa đâu, trời mưa biết chạy vào nhà là được. Ví dụ trời mưa không vào nhà mà cứ đứng giữa sân ngửa mặt lên cười tao cũng OK, tao sẽ ra sân đứng cạnh cô ấy, 2 đứa nắm tay nhau... cười
(Sưu tầm)
Tử Phủ Vũ Tướng
29/05/2012
Tiêu chí của mình giờ cũng chỉ giống cậu em trên này: Trời mưa biết chạy vào nhà là được
. À thêm: Động đất vẫn ngồi im một chỗ, không chạy lăng xăng
VarStark
29/05/2012
Tử Phủ Vũ Tướng
29/05/2012
Chọn cả 2, giá mà các anh biết thêm đoạn: chui xuống gầm giường khi động đất thì tốt quá.
AnKhoa
29/05/2012
AnKhoa
29/05/2012
Anh Quang quả là tinh mắt
Con người, bề ngoài thì kêu khổ, nhưng trong thâm tâm lại yêu thích cái khổ đó
Con người, bề ngoài thì kêu khổ, nhưng trong thâm tâm lại yêu thích cái khổ đó
zer0
13/06/2012
Thật ra chuyện có vợ/chồng có hạnh phúc hay khổ sở như những câu chuyện kể trên hay không cũng còn tùy theo từng trường hợp của mỗi người . Không có gì hạnh phúc bằng mỗi sáng thức dậy tắm rửa và quần áo chỉnh tề chuẩn bị đi làm thì trước bàn ăn có cafe, điểm tâm do vợ dọn sẵn cho mình dùng . Cơm trưa thì được vợ tỉ mỉ bỏ vào hộp nào là canh, xào, mặn sẵn sàng .
Trời vừa trở trời bị ho nhẹ là vợ bắt đè ra cạo gió bắt uống thưốc . Mặt mũi chỉ vừa hơi hóp tí vì lo lắng công việc làm thì vợ bắt ăn thứ này thứ no nhiều lên để lên cân lại ...v v.... Vợ của mình như thế có đáng yêu lắm không!!!
Trời vừa trở trời bị ho nhẹ là vợ bắt đè ra cạo gió bắt uống thưốc . Mặt mũi chỉ vừa hơi hóp tí vì lo lắng công việc làm thì vợ bắt ăn thứ này thứ no nhiều lên để lên cân lại ...v v.... Vợ của mình như thế có đáng yêu lắm không!!!
LyTraDa
14/06/2012
Nói chung, vợ nên ghen, dữ, làm khó dễ mấy ông chồng. Làm vậy thì may ra mấy ông chồng của mấy "mụ" không dám ăn phở, sợ nên không ăn phở, hoặc khó mà ăn phở. Có vậy thì còn có thể giữ được sự "chung thủy ăn cơm". Còn vợ không giữ gìn thì có bao nhiêu ông bản tính chung thủy, không thèm phở và không ăn phở? Tuy nhiên không phải ông nào có cơ hội ăn phở thì cũng ăn...
Chuyện có thiệt: Có 1 cặp vợ chồng VN khoảng 45t, qua Mỹ cũng lâu, ăn ở với nhau cũng không sóng gió... Có 1 hôm, bên VN phone qua cho ông chồng và nói Ba của ông chồng bị bệnh nặng. Bà vợ đồng ý cho chồng bay về VN thăm cha (trước đó ông chồng chưa bao giờ bay về VN). Sau vài tuần ở VN, ông trở lại Mỹ. Vài tháng sau khi trợ lại Mỹ, ông đòi về VN thăm Ba nữa. Bà vợ cũng okay cho ông về. Về VN xong, ông tìm cách ở lại, nói Ba bệnh nặng quá nên ông ở lại lâu hơn để chăm sóc cho ba. Một thời gian sau đó, ông phone bà vợ và nói ông muốn ly dị để ông ở lại VN chăm sóc cho Ba luôn. (Nghe là thấy vô lý rồi). Bà vợ nghi ngờ là có người thứ 3. Vài lần nói chuyện phone sau đó, ông thú nhận là ông quen 1 cô gái ở VN (khoảng 20 mấy tuổi), và bây giờ muốn cưới cô đó làm vợ. Một thời gian sau khi suy nghĩ, bà vợ đồng ý ly dị và mướn 1 luật sư Mỹ để lo chuyện này. Sau khi lo xong chuyện ly dị, ông luật sư lại thương cô ta và hai người đả làm đám cưới, bên nhau đã hơn 4 năm. Cô có nói cô thấy ông chồng đầu tiên của cô thường ngày đâu có gì đâu mà không ngờ ông lại ngoại tình.
Chuyện có thiệt: Có 1 cặp vợ chồng VN khoảng 45t, qua Mỹ cũng lâu, ăn ở với nhau cũng không sóng gió... Có 1 hôm, bên VN phone qua cho ông chồng và nói Ba của ông chồng bị bệnh nặng. Bà vợ đồng ý cho chồng bay về VN thăm cha (trước đó ông chồng chưa bao giờ bay về VN). Sau vài tuần ở VN, ông trở lại Mỹ. Vài tháng sau khi trợ lại Mỹ, ông đòi về VN thăm Ba nữa. Bà vợ cũng okay cho ông về. Về VN xong, ông tìm cách ở lại, nói Ba bệnh nặng quá nên ông ở lại lâu hơn để chăm sóc cho ba. Một thời gian sau đó, ông phone bà vợ và nói ông muốn ly dị để ông ở lại VN chăm sóc cho Ba luôn. (Nghe là thấy vô lý rồi). Bà vợ nghi ngờ là có người thứ 3. Vài lần nói chuyện phone sau đó, ông thú nhận là ông quen 1 cô gái ở VN (khoảng 20 mấy tuổi), và bây giờ muốn cưới cô đó làm vợ. Một thời gian sau khi suy nghĩ, bà vợ đồng ý ly dị và mướn 1 luật sư Mỹ để lo chuyện này. Sau khi lo xong chuyện ly dị, ông luật sư lại thương cô ta và hai người đả làm đám cưới, bên nhau đã hơn 4 năm. Cô có nói cô thấy ông chồng đầu tiên của cô thường ngày đâu có gì đâu mà không ngờ ông lại ngoại tình.
Tử Phủ Vũ Tướng
23/07/2012
Bí quyết 'cưa trai' thành công của một gái ế
Chuyện “cọc đi tìm trâu" thời này vốn không hiếm, và tôi cũng muốn cảm giác thử làm cọc để tìm ra trâu nào giống tốt, cao to vạm vỡ. Tôi đã vài lần lấy hết can đảm ra thử nhưng đều thất bại. Cho đến khi đứa bạn thân mách nhỏ bí quyết thì tôi mới vỡ òa...
Ảnh minh họa
Quỳnh - bạn thân tôi, không phải hot girl sắc nước hương trời, cô chỉ được dáng vóc thanh mảnh và gương mặt nhìn duyên. Nếu chấm điểm chắc cũng chỉ đạt 6/10 thôi. "Nhưng tớ biết cách biến 6 thành 9!", đó là tuyên bố của Quỳnh. Ban đầu tôi ko tin lắm, nhưng nhìn vào danh sách các gã trai chết dưới chân cô nàng mà hầu hết họ đều "chuẩn khỏi chỉnh" thì tôi nghĩ: "Mình cũng nên cắp sách qua nhà nó học!".
Nhờ vậy, chiến dịch cưa anh chàng đồng nghiệp và cũng là... sếp tôi đã được chuẩn bị chu đáo.
Đầu tiên, tôi phải chăm chút bản thân hơn nữa. Quỳnh dòm dòm ngó ngó vóc dáng tôi bảo: “Dáng mày đẹp nhưng mặc đồ thì quê quá!”. Chả là tôi suốt ngày nhốt mình trong những bộ trang phục công sở kín như bưng. Nhưng giờ chiến dịch bùng lên, tôi phải sắm sửa thêm vài cái váy ôm, áo sơ mi kiểu và đặc biệt phải... thiếu vải hơn.
Kiểu tóc, giày dép cũng cần thay đổi. Lâu lâu phải thử nghiệm một kiểu tóc mới nhưng vẫn phải rất mượt mà và thoang thoảng mùi thơm (vì theo Quỳnh, mọi anh chàng đều mê hương thơm dịu nhẹ). Tất cả đều rất hợp mốt và lịch sự nhưng phải thu hút ánh mắt của các chàng trai chung phòng, dĩ nhiên trong đó có sếp.
Cùng với vụ quần áo, giày dép, tôi cũng phải dẹp bỏ cái điệp khúc: "Sao tớ chưa có bồ? Nhìn người ta đi có đôi có cặp mà ghen tị quá". Quỳnh dặn rất kỹ, loại điệp khúc "rất cần bồ" hoặc tỏ ra “ta đây không cần chàng nào vẫn sống tốt" đều phải bỏ triệt để. Lý do là chả anh nào muốn tiếp cận một cô nàng chưa cưa đã biết sẽ đổ hoặc một cô không đẹp (như tôi) mà cứ nghĩ mình trên trời.
Thế phải thế nào? Tốt nhất là... chả tỏ ra gì cả, thay vào đó hãy cứ vui vẻ, hòa đồng với mọi người, đi chơi với các chiến hữu nhiều nhiều, tâm trạng vui tươi, cười nhiều nhất có thể. Nhưng phải luôn ý tứ: tức là đi chơi hòa đồng nhưng không phải kiểu anh nào rủ cũng đi, đi cả đám thì đến 10h30 - 11h phải xin rút ngay, để tạo thiện cảm kiểu "em đây ngoan ngoãn". Tuyệt đối không bar club đến sáng cùng mấy gã đàn ông thì hỏng bét. Ngoài ra, nếu tụ tập tại nhà đồng nghiệp thì lăn vào bếp phụ, có sếp hay ko sếp vẫn cứ duy trì, vì tiếng lành đồn xa, sếp trước sau gì cũng biết.
Rồi thi thoảng phải vô tình xách vào chỗ làm vài món ngon ngon mà “mình làm, mời mọi người nếm thử xem sao". Tất nhiên, các món này phải đảm bảo đảm “ngon trở lên". Nên nhớ, quan trọng nhất là từ lần thứ 2-3 trở đi, phải vô tình các món ấy là khoái khẩu của sếp.
Ngoài ra, Quỳnh cũng nhắc nhở tôi trong lúc chiến dịch đang thực hiện, không được nói bóng gió với sếp “Em A, cô B hình như đang tia anh đấy", "Cô C xinh quá anh hen" hay nói xấu các đối thủ khác. Tốt nhất cứ dành thời gian đó đế tân trang bản thân và nói chuyện thoải mái với mọi người, kể cả sếp, coi việc sếp có nhiều vệ tinh cũng không liên quan đến mình.
Kết quả, sau 3 tháng mặc những bộ đồ khác, tôn vóc dáng của mình lên, tôi tự thấy mình đẹp ra, kiểu tóc mới cũng làm tôi xinh hơn hẳn, cộng thêm khoản tụ tập với đồng nghiệp mỗi cuối tuần thật xôm, thật vui... những điều đó đã thực sự khiến tôi thu hút được nhiều nam giới chút ý hơn.
Khỏi phải nói, các anh khi biết tôi đảm đang thì đổ đứ đừ, mà có anh nào biết tôi đang âm thầm cầm cưa sếp từ xa đâu, nên không ít anh đã xin làm tài xế đưa rước tôi đấy!
Về phần sếp, qua những lần đi chơi chung với cả phòng và thời gian làm việc chung, sếp chú ý đến tôi nhiều hơn, bởi “mày bỗng xinh ra, hòa đồng vui vẻ mà vẫn đảm đang, ý tứ, hơn nữa, mày đâu có sỗ sang tấn công ông ấy", Quỳnh phân tích.
Bản tính đàn ông là thích chinh phục, nên khi đi chinh phục đàn ông, bạn phải là một... em cáo biết tất, hiểu tất nhưng cần tỏ ra là một chú thỏ dễ thương, thu hút. Nên nhớ, phụ nữ "cầm cưa" không phải là nhảy xổ vào đối phương mà "lia lấy lia để", việc của bạn là làm sao bật đèn xanh để điều khiển anh chàng đó phải "cầm cưa" lên tấn công mình!
Bạn cứ thử áp dụng xem, vì ngày 5/7 vừa rồi là sếp với tôi vừa tròn 2 tháng yêu nhau đấy!
(Theo Zing.vn)
Chuyện “cọc đi tìm trâu" thời này vốn không hiếm, và tôi cũng muốn cảm giác thử làm cọc để tìm ra trâu nào giống tốt, cao to vạm vỡ. Tôi đã vài lần lấy hết can đảm ra thử nhưng đều thất bại. Cho đến khi đứa bạn thân mách nhỏ bí quyết thì tôi mới vỡ òa...
Ảnh minh họa
Quỳnh - bạn thân tôi, không phải hot girl sắc nước hương trời, cô chỉ được dáng vóc thanh mảnh và gương mặt nhìn duyên. Nếu chấm điểm chắc cũng chỉ đạt 6/10 thôi. "Nhưng tớ biết cách biến 6 thành 9!", đó là tuyên bố của Quỳnh. Ban đầu tôi ko tin lắm, nhưng nhìn vào danh sách các gã trai chết dưới chân cô nàng mà hầu hết họ đều "chuẩn khỏi chỉnh" thì tôi nghĩ: "Mình cũng nên cắp sách qua nhà nó học!".
Nhờ vậy, chiến dịch cưa anh chàng đồng nghiệp và cũng là... sếp tôi đã được chuẩn bị chu đáo.
Đầu tiên, tôi phải chăm chút bản thân hơn nữa. Quỳnh dòm dòm ngó ngó vóc dáng tôi bảo: “Dáng mày đẹp nhưng mặc đồ thì quê quá!”. Chả là tôi suốt ngày nhốt mình trong những bộ trang phục công sở kín như bưng. Nhưng giờ chiến dịch bùng lên, tôi phải sắm sửa thêm vài cái váy ôm, áo sơ mi kiểu và đặc biệt phải... thiếu vải hơn.
Kiểu tóc, giày dép cũng cần thay đổi. Lâu lâu phải thử nghiệm một kiểu tóc mới nhưng vẫn phải rất mượt mà và thoang thoảng mùi thơm (vì theo Quỳnh, mọi anh chàng đều mê hương thơm dịu nhẹ). Tất cả đều rất hợp mốt và lịch sự nhưng phải thu hút ánh mắt của các chàng trai chung phòng, dĩ nhiên trong đó có sếp.
Cùng với vụ quần áo, giày dép, tôi cũng phải dẹp bỏ cái điệp khúc: "Sao tớ chưa có bồ? Nhìn người ta đi có đôi có cặp mà ghen tị quá". Quỳnh dặn rất kỹ, loại điệp khúc "rất cần bồ" hoặc tỏ ra “ta đây không cần chàng nào vẫn sống tốt" đều phải bỏ triệt để. Lý do là chả anh nào muốn tiếp cận một cô nàng chưa cưa đã biết sẽ đổ hoặc một cô không đẹp (như tôi) mà cứ nghĩ mình trên trời.
Thế phải thế nào? Tốt nhất là... chả tỏ ra gì cả, thay vào đó hãy cứ vui vẻ, hòa đồng với mọi người, đi chơi với các chiến hữu nhiều nhiều, tâm trạng vui tươi, cười nhiều nhất có thể. Nhưng phải luôn ý tứ: tức là đi chơi hòa đồng nhưng không phải kiểu anh nào rủ cũng đi, đi cả đám thì đến 10h30 - 11h phải xin rút ngay, để tạo thiện cảm kiểu "em đây ngoan ngoãn". Tuyệt đối không bar club đến sáng cùng mấy gã đàn ông thì hỏng bét. Ngoài ra, nếu tụ tập tại nhà đồng nghiệp thì lăn vào bếp phụ, có sếp hay ko sếp vẫn cứ duy trì, vì tiếng lành đồn xa, sếp trước sau gì cũng biết.
Rồi thi thoảng phải vô tình xách vào chỗ làm vài món ngon ngon mà “mình làm, mời mọi người nếm thử xem sao". Tất nhiên, các món này phải đảm bảo đảm “ngon trở lên". Nên nhớ, quan trọng nhất là từ lần thứ 2-3 trở đi, phải vô tình các món ấy là khoái khẩu của sếp.
Ngoài ra, Quỳnh cũng nhắc nhở tôi trong lúc chiến dịch đang thực hiện, không được nói bóng gió với sếp “Em A, cô B hình như đang tia anh đấy", "Cô C xinh quá anh hen" hay nói xấu các đối thủ khác. Tốt nhất cứ dành thời gian đó đế tân trang bản thân và nói chuyện thoải mái với mọi người, kể cả sếp, coi việc sếp có nhiều vệ tinh cũng không liên quan đến mình.
Kết quả, sau 3 tháng mặc những bộ đồ khác, tôn vóc dáng của mình lên, tôi tự thấy mình đẹp ra, kiểu tóc mới cũng làm tôi xinh hơn hẳn, cộng thêm khoản tụ tập với đồng nghiệp mỗi cuối tuần thật xôm, thật vui... những điều đó đã thực sự khiến tôi thu hút được nhiều nam giới chút ý hơn.
Khỏi phải nói, các anh khi biết tôi đảm đang thì đổ đứ đừ, mà có anh nào biết tôi đang âm thầm cầm cưa sếp từ xa đâu, nên không ít anh đã xin làm tài xế đưa rước tôi đấy!
Về phần sếp, qua những lần đi chơi chung với cả phòng và thời gian làm việc chung, sếp chú ý đến tôi nhiều hơn, bởi “mày bỗng xinh ra, hòa đồng vui vẻ mà vẫn đảm đang, ý tứ, hơn nữa, mày đâu có sỗ sang tấn công ông ấy", Quỳnh phân tích.
Bản tính đàn ông là thích chinh phục, nên khi đi chinh phục đàn ông, bạn phải là một... em cáo biết tất, hiểu tất nhưng cần tỏ ra là một chú thỏ dễ thương, thu hút. Nên nhớ, phụ nữ "cầm cưa" không phải là nhảy xổ vào đối phương mà "lia lấy lia để", việc của bạn là làm sao bật đèn xanh để điều khiển anh chàng đó phải "cầm cưa" lên tấn công mình!
Bạn cứ thử áp dụng xem, vì ngày 5/7 vừa rồi là sếp với tôi vừa tròn 2 tháng yêu nhau đấy!
(Theo Zing.vn)
thanhlong4251
24/07/2012
Ồ bức thư này tôi viết ngày xưa.
Thằng cha Mr hạnh phúc này chế lại sao mà hay thía
Thằng cha Mr hạnh phúc này chế lại sao mà hay thía