Jump to content







Advertisements




VÕ LONG SƯ HUYNH


21 replies to this topic

#16 hiendde

 

    Quản Lý Viên

  • Quản-Lý
  • 6221 Bài viết:
  • 6933 thanks

 

Gửi vào 23/05/2012 - 10:09

VÕ LONG SƯ HUYNH

Phần Bốn

Khi nghe được chuyện tôi có lỗ hũng trên đầu, thì dĩ nhiên các Cô hông bỏ lỡ cơ hội, nên vài tiếng cười khúc khích của các Cô đứng sau ghế tôi ngồi đã vang lên, chen lẫn với tiếng cười khanh khách của Thủy Tiên, khiến Tôi... wê wá và càng ớn hơn khi nghe một Cô ghé ngay sát vào tai mình thỏ thẻ thì thầm.. chỉ vừa đủ cho tám người nghe thôi:

- Anh ơi, cho em rờ thử một cái coi cái lỗ bây lớn nghen ? nghen anh nơi...?

Tôi vội nghiêng đầu né, và khẽ quát:

- Ê, hổng được đâu...Cô đừng có rờ bậy bạ à...Bi giờ chỗ đó đã bít lại rồi mà.

Làm các Cô càng cười vang hơn nữa, khiến bầu không khí nghiêm trọng nãy giờ bỗng trở nên thanh thoáng nhẹ nhàng. Thủy Tiên thì một tay che miệng cười, một tay chỉ vào Tôi và nói:

- À há, anh mới nói cái lỗ bít lại, dzậy thì chiện tui nói là có phải hông ? Hi...hi...

Anh Long cũng quay nhìn tôi và khẽ hỏi:

- Ủa, Bác có thiệt dzậy hả Bác?

Tôi đành cười...nhăn nhó và đáp:

- Ừa, cái này hồi Tớ bốn, năm tuổi thì có, mà tớ cũng quên hông để ý là nó bít lại từ hồi nào, mấy năm trước đã Tớ rờ thử mà hông thấy nó đâu cả...Mà chuyện này lạ thiệt, sao Thủy Tiên lại biết dzậy cà ?

Có lẽ Thủy Tiên nghe được tôi nói, nên Cô nàng tiếp:

- Đó, anh biết hông ! đó chính là lý do tại sao tôi kêu bạn bè ra trước cửa gọi anh dzô, vì tôi mún chứng minh cho Ba Má của tôi và Cô Sơn Trà ở đây thấy tôi đúng là Đệ tử của Bà.

Nghe nói đến Cô Sơn Trà, tôi giật mình nhìn theo hướng chỉ tay của Thủy Tiên, thì quả thật, đứng chen lẫn trong các tà áo dài trắng Nữ Sinh, có chiếc áo dài tím nhạt của Cô, tôi vội khoanh tay cúi đầu chào, vì Cô Sơn Trà hiện là Giáo Sư dạy môn Vạn Vật của lớp tôi. Mà lúc nẫy khi bước vào nhà vì có quá nhiều các Nữ Sinh nên tôi đã không để ý, phải thú thật là...hông dám nhìn...ngang nhìn ngửa, nên tôi đã không thấy có Cô Sơn Trà ở đó.

Cô Sơn Trà, tuy mang tên của một Quận nên Thơ thuộc ven biển Đà Nẵng, nhưng thực ra Cô lại là người Huế, và lại là một Giáo Sư vừa Trẻ, vừa Đẹp nhất Trường. Có lẽ bằng giọng nói của Thành Nội Huế rất ngọt ngào dễ thương, và bằng cái sắc đẹp lồ lộ với đôi mắt to đen láy, nổi bật trên khuôn mặt trái Soan trắng hồng..nên từ khi Cô chuyển vào dạy ở trường tôi. Thì...các Thầy trẻ còn độc thân, dường như Thầy nào cũng có nhiều thay đổi: Ngoài việc quần áo được là ủi phẳng phiu, các caravate của quý Thầy còn được thắt cẩn thận hơn chứ không quàng sơ sơ như trước, và khi Quý Thầy đi dọc hành lang, Thầy nào cũng bỏ bớt đi cái nét mặt nghiêm nghị lúc trước, mà thay vào đó các nụ cười hiền hòa dễ chịu.

Tôi còn nhớ năm đầu tiên vào lớp tôi Cô nói:

- Chào các em, Cô là Giảo Sư dạy Toản Lỵ Hóa, nhưng vì Trường hiện thiếu Giáo Sư dạy Vạn Vật, nên Cô tạm dạy thay, có điều dạy Vạn Vật cần vẽ hình ảnh trên Bảng, mà Cô lại không biệt Vẽ, vậy trong lớp có em nào vẽ đẹp, xung phong lên vẽ thay cho Cô được không?

Và vì phản ứng tự nhiên nên tôi đã đưa tay lên. Trong lúc đó, tôi cũng như Cô, là học sinh mới chuyển đến Trường này, và cả lớp đều không biết Tôi...có khiếu Vẽ, nên có nhiều tiếng vang lên đồng loạt:

- Họa Sĩ Tóc Vàng, Họa Sĩ Tóc Vàng...

Và ai ai cũng chỉ về một anh học trò có mái tóc Vàng..hổng giống ai thời đó. Lý do: anh lai Pháp. Thấy vậy, tôi giật mình, tự mắc cở nghĩ là mình đã múa rìu qua mắt Thợ, nên tôi vội rút tay xuống. Nhưng trễ rồi, Cô đã thấy và Cô nói:

- Thôi được, Cô mời cả hai em lên Bảng, Cô đưa cho hai em hai quyển sách xem em nào vẽ hình Con Rết đẹp nhất, Cô sẽ nhờ em đó.

Nhờ hình vẽ hôm ấy, nên tôi nhớ mãi cho đến bây giờ là Con Rết có hai mươi ba khoang và bốn mươi sáu cái chân.

Thanked by 2 Members:

#17 hiendde

 

    Quản Lý Viên

  • Quản-Lý
  • 6221 Bài viết:
  • 6933 thanks

 

Gửi vào 23/05/2012 - 10:26

Khi thấy nói đến mình, và thấy Tôi khoanh tay chào, Cô khẽ gật đầu đáp lễ rồi Cô hắng giọng, hướng về Thủy Tiên cô chậm rãi nói bằng giọng Huế êm như Thơ:

- Cô đện thăm em, và bi chừ đạ thấy vài chuyện lạ. Tuy lục đầu Cô cọ nghi ngờ, nhưng giờ đây đã hơi tin một tị , tuy nhiên, là một Giáo Sư Toản Lỵ Hóa, nên Cô cần em phải chứng minh nhiều hơn nựa, thì sự em là Đệ Tử Của Bà mới có thể thuyệt phục được Cô ! Còn chuyện em yêu cầu phải gọi em là Cô Hai thì xin lỗi em, cho dù em có là Tiên Nữ giáng phàm đi nựa, thì em vẫn là học trò của Cô, và chuyện xưng hô không thể thay đổi ! Em có hiệu ý Cô không?

Nghe Cô Sơn Trà nói vậy, tôi mừng thầm trong lòng, thử xem Thủy Tiên sẽ trả lời sao ? Có dám xưng Cô Hai với Cô Giáo nữa hông? Không ngờ, Thủy Tiên đã nghiêm sắc mặt lại rồi đáp:

- Dạ thưa Cô, em cũng đã hỏi Bà rồi, thì được Bà giảng cho biết là những người có phước-báu tạo ra từ kiếp trước, nên kiếp này làm Thầy Cô đi dạy, mà các học trò, khi thọ học với họ, đều cũng từ duyên nghiệp. Do đó, học trò dù có chức vị cao đến đâu đi nữa, khi gặp Thầy Cô cũ của mình vẫn đều phải kính là Thầy Cô. Em cũng vậy, lúc nào cũng cung kính Cô và hổng dám xưng là Cô Hai với Cô đâu.

Có nhiều tiếng vỗ tay vang lên cùng với các tiếng xì xào đồng loạt của đám Nữ Sinh, nhưng khi âm thanh đã lắng xuống, mà vẫn còn các tiếng vỗ tay lốp đốp xuất phát từ...trên nóc nhà, khiến mọi người ngạc nhiên và nhìn lên cao. Thủy Tiên bỗng cười sằng sặc lên với cái giọng quái dị và nói:

- Coi kìa, thấy mấy thằng nhỏ đang đu trên vách phòng tui, lú đầu vô coi hông?

Vách phòng của Thủy Tiên thời đó, ngăn bằng Gỗ, và chỉ lên cao có hai mét, chứ không ngăn suốt đến nóc nhà. Nghe vậy, mọi người đều nhìn theo, trong khi Thủy Tiên nói tiếp:

- Để tui sỉ cho tụi nó té hết nè...

Nói xong, Thủy Tiên đưa ngón Trỏ ra, giống như "Nhất Dương Chỉ và điểm về phía vách, thì ngay lập tức, một đứa ngã xuống qua vách bên kia nghe một cái đùng. Cô từ tốn điểm từng cái một, và cứ sau một cái sỉ sỉ như thế, thì lại có đứa ngã ngay xuống nghe cái bịch, y như Mít rụng, cho đến thằng nhóc thứ năm, cuối cùng, khoảng mười hai, mười ba tuổi, nó cười cười nhìn Thủy Tiên và nói:

- Tui đeo cứng ngắc, sức mấy mà Chị Hai làm tui té được ?

Thủy-Tiên đáp:

- Mày ngon hả Tý?, cho mày té luôn nè.

Nói xong, cô chỉ một cái, và thằng Tý té cái đùng, qua tiếng vách phía bên kia, nghe tiếng nó la:

- Trời ơi, đau quá, mún bể đít luôn rùi...ái da...ái da...



Thanked by 3 Members:

#18 hiendde

 

    Quản Lý Viên

  • Quản-Lý
  • 6221 Bài viết:
  • 6933 thanks

 

Gửi vào 24/05/2012 - 05:58

Thấy vậy, Ba của Thủy Tiên đành đấu dịu, Ông nói:

- Cô...Hai..à, Cô là con của tụi tui mà, khi không Bà ở đâu tới bắt Cô làm Đệ tử mần chi lãng xẹc dzậy? Cô làm ơn nói dzới Bà là tha cho Cô đi, vì Cô còn nhỏ, đang đi học mà. Hành bịnh kiểu này, khiến Cô nghỉ học lâu rồi, đâu có tốt.

Thủy Tiên nghiêm mặt đáp:

- Tui có hỏi Bà rùi, bà nói là tui có Duyên từ kiếp trước dzới Bà, mấy bữa nay vì Bà lo sửa đổi gân cốt cho tui, nên tui mới bị Nóng Lạnh, sửa rồi là Bà dắt đi chơi ở Cảnh Tiên đó.

Nghe vậy, Mẹ của Thủy Tiên giật mình, Bà hỏi với giọng lo sợ:

- Trời đất, Bà đắt cô đi, dzậy là bắt Cô đi luôn sao?

Thủy Tiên cười nụ cười đẹp mê hồn đáp:

- Hổng phải đâu, Bà dắt tui đi mỗi ngày một tiếng thôi, bữa nay, đúng mười hai giờ trưa, là Bà sẽ đưa Cô Hai đi chơi, vậy trong nhà thấy xác Cô Hai nằm hông thở thì đừng lo và cũng đừng đụng tới xác nghen.

Nghe thế, Mẹ của Thủy Tiên hốt hoảng hỏi:

- Ủa, con nói, à quên Cô Hai nói cái gì lạ dzậy? cái gì mà đi chơi, cái gì mà Xác như xác chết dzậy? tui hổng hiểu.

Thủy Tiên đáp:

- Thì lát trưa, Bà sẽ dẫn Hồn Cô Hai đi chơi, Hồn ra khỏi Thân, thì còn Xác ở lại. Nhưng Cô Hai đi chơi dzới Bà rùi Cô Hai dzìa, Hồn nhập trở dzô Xác, thì Cô Hai tỉnh lại chớ làm sao? Bác hiểu chưa?

- Dzậy chớ lúc Cô Hai đi chơi đó, cái...Xác của Cô trên giường thì tui phải làm sao?

- Thì Bác giăng mùng che lợi, nói là tui ngủ, cho người ta hổng thấy, và cũng hổng cho ai dzô thăm tui nghen.

Xong, Thủy Tiên hướng về Cô Sơn Trà, nói tiếp:

- Dạ Thưa Cô, bây giờ đến lúc em theo Bà đi chơi rồi, em chào Cô em đi đây.

Vừa dứt lời là Thủy Tiên tuột người từ tư thế ngồi, thành nằm xuống, cô kéo cái mền mỏng đắp lên đên cổ rồi...tự nhiên nhắm mắt đi luôn. Khi Thủy-Tiên ngủ một cách đột ngột như thế, tôi vội nhìn lên cái đồng hồ trên vách, thì thấy kim vừa chỉ đúng mười hai giờ trưa. Tôi chợt nghĩ:

- Đúng là Thần Tiên có khác, nói mười hai giờ trưa, là đúng giờ thì phải hành sự ngay. Không như người phàm. Hẹn sáu giờ mà lại gần tám giờ mới thấy.. tà tà đủng đa đủng đỉnh vác Mặt đến. Chả trách Nhạc Sĩ quá cố Trần Thiện Thanh đã phải viết trong Bản Nhạc của ông: Em cứ hẹn, nhưng em đừng đến nhé, để Anh buồn, như anh chàng làm thơ...



Thanked by 2 Members:

#19 hiendde

 

    Quản Lý Viên

  • Quản-Lý
  • 6221 Bài viết:
  • 6933 thanks

 

Gửi vào 24/05/2012 - 06:08

Tôi còn đang suy nghĩ miên man thì Anh Long đã kéo Tôi đứng lên chuẩn bị đi theo tất cả mọi người bước ra ngoài. Nhưng Cô Sơn Trà đã vòng sang đến giường Thủy Tiên, Cô nhẹ nhàng ngồi ghé cạnh giường, rồi đưa hai ngón tay ra, đặt ngang trước Mũi của Thủy Tiên. Thấy vậy, ai ai cũng đứng lại, giữ im lặng và đều chăm chú theo dõi...nhìn Cô chau mày lắc đầu, tôi liền hỏi nhỏ:

- Thưa Cô, Cô thấy sao ạ?

Cô Sơn Trà khẽ đáp:

- Chi mà lạ rứa! Cô để tay mãi mà không thấy một chút hơi thở nào ra cả. Cọ Em nào đi kiếm cho Cô một cại gương soi nhỏ đi.

Mẹ của Thủy Tiên vội đáp ngay:

- Dạ, Cô kiếm miếng Kiếng soi hả Cô, trong cái hộp nhỏ ở đầu giường có cái Kiếng tròn đó Cô.

Một nữ sinh đứng gần đó, vội mở hộp lấy miếng kính ra rồi cầm hai tay đưa cho Cô Giáo. Cô cầm lấy đặt miếng Kiếng soi ngay trước Mũi của Thủy Tiên. Tôi và anh Long là hai người đang đứng cạnh Cô, nên tôi cũng nghiêng đầu nhìn theo. Miếng kiếng vẫn trong vắt, như vậy là không hề có một chút hơi thở nào của Thủy Tiên thở ra cả. Mọi người đều im lặng, hầu như là không ai bảo ai, tất cả đều thở thật nhẹ như nhau, và bầu không khí bất chợt bỗng trở nên tĩnh mịch nặng nề đến ngột ngạt. Bỗng Cô Sơn Trà quay nhìn tôi, Cô nói:

- Kìa em, lâu thật lâu Thủy Tiên mới thở ra một tý xíu đó, em có thấy cái Gương mờ một chút không?

Tôi vội trợn mắt nhìn và đáp:

- Thưa Cô, em thấy miếng kiếng vẫn trong mà.

Cô nói:

- Tại vì hơi ra ít quá, chỉ kịp vừa phớt mờ là đã trong lại ngay. Em phải ghé sát nhìn và chú ý mới thấy vết mờ đó được. Này, em Long ngồi xuống cầm Gương xem đi, để Cô ra ngoài cho nó thoáng, trong này ngộp quá...Còn các em theo cô ra đằng trước cả nhé.

Nghe thế, mọi người vội nhường chỗ cho Cô bước ra, tôi cũng định ra theo, thì anh Long một tay đỡ miếng kiếng của Cô đưa, và một tay lại kéo tôi ngồi lại. Đúng như Cô nói, phải nhìn một lúc mới thấy một vệt thật mờ, vừa thoáng trên mặt kiếng là đã tan ngay. Như vậy, rõ là Thủy Tiên thở ra rất ít và lại còn thở chậm hơn người thường rất nhiều và tôi thấy Thủy Tiên nằm đó, không giống một người ngủ chút nào, mà lại giống như một thây ma thì đúng hơn, vì Cô đã không động đậy, mà lại còn gần như hoàn toàn không thở. Có tiếng Mẹ của Thủy Tiên nói khẽ bên tai tôi:

- Trời, dzậy là nó còn Thở, làm nãy giờ Bác lo quá Trời. Thôi hai cháu ra ngoài trước nói chuyện với Cô Giáo đi, để Bác thả Mùng xuống theo ý của Cô Hai dzậy.

Nghe thế, Tôi mừng quá, vội đứng lên bước ra khỏi phòng ngay, vì tôi luôn cảm thấy mình khiếm nhã hoặc bất lịch sự khi phải nhìn một ai đó đang ngủ, hơn nữa, người đó lại không phải là người thân của mình.

Sửa bởi hiendde: 24/05/2012 - 06:09


Thanked by 2 Members:

#20 hiendde

 

    Quản Lý Viên

  • Quản-Lý
  • 6221 Bài viết:
  • 6933 thanks

 

Gửi vào 24/05/2012 - 06:28

Khi vừa bước ra đến cửa, tôi đã nghe tiếng xì xào râm ran của các Cô Nữ Sinh đang quây quần chung quanh Cô Giáo dưới bóng mát của Cây Vú Sữa trước sân. Chờ chúng tôi đến gần, Cô Sơn Trà mới chậm rãi hỏi:

- Các em có thấy được hơi thở không?

Anh Long đáp, mặt bí xị:

- Dạ thưa có Cô, nhưng Thủy Tiên thở kiểu gì mà ít quá hà.

Cô Sơn Trà cũng gật đầu nhè nhẹ và nói:

- Ừ, cách thở như thế lạ lắm, người ta khi ngủ cũng không thể thở ít đến vậy. Chuyện này quả thực Cô mới thấy lần đầu, lạ lùng. Cô phải ở lại chờ xem khi Thủy Tiên tỉnh dậy, hỏi chuyện thêm nữa mới được.

Thế là các Cô nhao nhao hẳn lên, mỗi người đều đua nhau nói...cùng một lúc khiến tôi lùng bùng cả tai. Tôi còn đang nghĩ cách làm sao cho các giọng oanh vàng..the thé này chấm dứt, bỗng Cô Sơn Trà đã tung ra một chiêu độc đáo, làm các cô tắt Đài ngay. Cô nói:

- Lúc nãy, Thủy Tiên nói Bà sẽ dẫn Thủy Tiên đi chơi một tiếng đồng hồ. Vậy Cô mời các em theo Cô sang cái Quán Chè bên kia đường, mình ngồi ăn Chè, hay uống sinh tố chờ một chút rồi quay về đây hỏi chuyện Thủy Tiên nhé?

Nghe thế, các cô liền vỗ tay hoan hô và cùng theo Cô Giáo đi ngay, khiến Tôi bất chợt nở một nụ cười..Khỉ...khọt, không ngờ, có cô ngoái đầu nhìn lại thấy được, Cô ta trợn mắt hỏi ngay:

- Á Anh Toàn, anh cười cái gì dzậy? bộ anh cười chọc quê tụi Em hả?

Đồng thời, thêm vài cô nữa đứng lại nhìn tôi với ánh mắt dường như hơi...đanh đá, làm như con Gái ỷ đông ăn hiếp con Trai vậy. Khiến máu quân tử Tàu của tôi nổi lên...từ cục, từ cục...nên tôi cười hì hì và giương bẫy đáp:

- Hông có, Tui cười là cười Tâm phục các Cô đó.

Cô kia lọt bẫy ngay, hỏi tiếp:

- Ủa, tụi em có làm gì đâu mà anh nói Tâm phục?

Tôi bèn mỉm cười nhẹ nhàng dứt điểm:

- Tôi lấy làm Tâm phục các Cô ở chỗ các Cô đã làm đúng y chang câu tục ngữ: Ăn đi trước, lội nước đi sau mà, vì mới nghe nói ăn Chè, là các Cô ào ào đi liền đó..hà..hà..

Các cô sượng lại một giây, đỏ mặt lên, hiểu ra, bèn vén vạt áo dài vừa rít lên vừa chạy bổ vào tôi chắc định cào hay ngắt nhéo cấu xé gì đó:

- Chùi ui..anh nói tụi em ham ăn hả?

- Chít anh nè..chít anh nè..


Thanked by 2 Members:

#21 hiendde

 

    Quản Lý Viên

  • Quản-Lý
  • 6221 Bài viết:
  • 6933 thanks

 

Gửi vào 24/05/2012 - 06:49

Tôi thì đã thủ bộ sẵn, nên thoáng một cái, tôi đã ra chiêu Tẩu vi thượng sách chạy vòng ra núp sau thân cây Vú sữa, tránh được biết bao chiêu Liên hoàn Miêu Trảo Công của các Cô. Cuộc chạy đuổi ngắn gọn như con nít đó, khiến ai ai cũng phì cười, ngay cả Cô Sơn Trà cũng vừa lắc đầu vừa cười lên khanh khách, Cô nói:

- Em Toàn này nói chi lạ rứa hỉ? mà lại đúng vậy hỉ.

Khiến cái cô đang rượt tôi, đứng lại vừa nói vừa cong ngón tay xỉ xỉ tôi:

- Chùi ui, Cô còn binh ảnh nữa. Anh Toàn à, anh đừng theo tụi em dzô quán nghe.

Tôi cười hì hì khoan khoái nhìn các cô kéo nhau sang bên kia đường, trả lại cái không khí tĩnh mịch của buổi chiều Hè, vì tôi biết bạn mình, Anh Long, hơn lúc nào hết, đang cần sự vắng lặng để suy nghĩ về Thủy Tiên, hoặc chỉ cần một người bạn gần gũi để chia xẻ, chứ không cần cả một đám đông ồn ào náo nhiệt. Thấy Anh Long lặng lẽ ngồi xuống gốc cây Vú Sữa, tôi nói an ủi anh:

- Bác à, tớ thấy chắc chuyện của Thủy Tiên là có thiệt rồi Bác. Tuy nhiên Tớ nghĩ rằng sau khi Bà hoàn thành ý nguyện của Thủy Tiên là cho cô nàng đi du lịch miễn phí lên Tiên giới chơi xong, thì Thủy Tiên cũng sẽ trở lại bình thường, và hết cái Bịnh oái oăm này đó Bác.

Anh Long thở dài đáp:

- Ừa, Tớ tin là Thủy Tiên nói thiệt, vì tớ biết Thủy Tiên thật thà lắm, hổng biết nói dóc đâu Bác. Bởi vậy Tớ mới rầu, sợ Bà...bắt Thủy Tiên đi luôn thì khổ.

Tôi bèn trấn an Anh:

- Bác à, Tớ nghĩ hông đến nỗi nào đâu, vì Tớ thấy Thủy Tiên ngoài cái nét mặt đẹp ra, Thủy Tiên còn có được Ánh mắt sáng và Nhân Trung dài rộng, rõ nét phân minh, mà người có Nhân trung như thế thì sách Tướng nói là Thọ lắm đó Bác, Bác đừng lo.

Nói đến đây, Tôi phải nhịn phì cười khi chợt nghĩ đến Ông Bành Tổ, trong truyền thuyết Tàu, Ổng sống đến bảy trăm tuổi tuổi, vậy Nhân trung của ổng phải dài lắm, và mặt của ổng sẽ dài hơn Mặt Ngựa...chắc ai mà nhìn phải mắc cừi mún chít lun. Bỗng có tiếng vang lên từ phía lưng chúng tôi sau cây Vú Sữa:

- Hai anh à, Cô Sơn Trà biểu em đem cho mấy anh hai bịch đá chanh nè.

Tôi quay lại, thì ra là cái Cô Lan Tóc Dài, Tôi và anh Long vội đỡ lấy bịch nước và cùng cám ơn Cô, còn Cô Lan Tóc Dài thì cầm cái nón lá phe phẩy quạt, nhưng tôi nghĩ đó chỉ là động tác giả để Cô dùng nón che mắt cái nét mặt e lệ, thẹn thùng, méc cở của Cô lúc đó. Vừa quạt làm điệu Cô vừa ghé ngồi xuống gần chỗ chúng tôi và nói tiếp:

- Em cũng lấy bọc Đá Chanh ra đây ngồi uống chung với mấy anh cho vui, trong quán ồn ào quá. Hơn nữa ngồi chỗ bóng cây này có gió mát thoáng hơn.

Bỗng có tiếng chân bước đến, chúng tôi nhìn lên thì thấy Mẹ của Thủy Tiên vừa đi lại chỗ chúng tôi và vừa hỏi:

- Ủa sao ba cháu hông qua quán uống nước mà lại ngồi đây?

Cô Lan Tóc Dài lanh miệng đáp:

- Dạ tại bên quán chật quá, đông người và nóng nên tụi cháu ngồi gốc cây cho mát đó Bác.

Mẹ của Thủy Tiên nói:

- Ừa, coi dzậy mà ngồi dưới gốc cây Dzú Sữa này có gió mát hơn đó.

Anh Long liền hỏi ngay:

- Dạ thưa Bác, Thủy Tiên bị...bịnh như dzậy rồi có ăn uống bình thường được hông Bác? Sao con thấy Thủy Tiên mặt có vẻ tái tái và tay thì lạnh ngắt.

Bà Bác thở ra đáp:

- Trời ơi, nó bị hành cả tháng nay có ăn gì đâu, toàn là uống nước lạnh hông à. Nói hỗng ăn gì mà sống vẫn khoẻ re dzậy mới lạ chứ. Để Bác kể vụ Uống Nước Lạnh thay cơm của nó cho mấy cháu nghe nè.



Thanked by 2 Members:

#22 hiendde

 

    Quản Lý Viên

  • Quản-Lý
  • 6221 Bài viết:
  • 6933 thanks

 

Gửi vào 24/05/2012 - 10:11

Nói xong bà mới kể cho chúng tôi biết là: Cả hơn một tháng trời mà Thủy Tiên không ăn gì cả, chỉ uống nuớc, nhưng ngặt ở chỗ Thủy Tiên không uống nước lạnh, hoặc nước lọc trong nhà, mà Cô lại bắt người nhà đi sang cái quán nhỏ gần bên mua nước Suối, thời đó, nước Suối Vĩnh Hảo đắt hơn chai nước Ngọt, nên có lần Mẹ của Thủy Tiên năn nỉ:

- Cô Hai à, cô cứ bắt tui mua nước Suối hoài, mắc quá, tiền đâu mà tôi chịu nổi.

Nghe vậy, Thủy Tiên đáp:

- Dzậy hả ? dzậy Bác lấy cái chai mà tui uống hết rồi đó, đem đổ nước lạnh dzô, đậy nắp lại rồi đem trả người ta, lấy tiền dzìa.

- Trời Đất, đâu có được Cô Hai ! Nắp Chai khui bằng cái đồ khui, nó cong queo rồi, làm sao mà đậy lại được, đem trả người ta hông chịu đâu.

- Bác cứ đổ nước dzô chai, đưa cái nắp đây, tui làm cho.

Nghe thế, Mẹ Thủy Tiên vội nói:

- Dzậy, tui đưa cho Cô, mà nếu Cô Hai hổng đậy nắp lại được, thì Cô Hai hứa đừng đòi uống nước Suối nữa nghen.

- Ừa, Bác đưa đây cho tui.

- Nhưng Cô Hai phải Hứa một tiếng trước dzới Tui mới được.

- Được rồi, Tui Hứa mà, Bác rót đầy chai nước rùi đưa cho tui đi.

Mẹ của Thủy Tiên cười thầm, nghĩ là Cô Hai bị mắc lừa rồi, cái nắp chai bằng nhôm có nhiều khía, được đóng bằng máy, bây giờ khui nó cong queo, nếu lấy búa nhỏ mà gò cho nó thẳng, cũng không thể nào ép nó vào miệng chai được, vì các rìa cong của nó đã vểnh ra, nghĩ thế, nên bà vội rót nước vào chai và kiếm nhặt cái nắp chai nào cong nhiều nhất, đưa cho Thủy Tiên. Xong bà định quay lưng chạy xuống Bếp lo kho tiếp nồi Cá, và nghĩ rằng Thủy Tiên có...mò tới khuya cũng hổng được.

Không ngờ Thủy Tiên vừa cầm sang tay, đậy nắp lại, úp lòng bàn tay lên trên, rồi đưa ngay chai nước lại cho bà và nói:

- Nè, xong rồi nè, Bác đem chai nước đi trả đi, lấy tiền dzìa.

Mẹ Thủy Tiên đỡ lấy, Bà không tin cả mắt mình, nên tròn xoe mắt và nhìn thật kỹ, lạ quá, cái nắp chai phẳng lỳ, không một vết nhăn nào, nó ôm khớp cổ chai y như là chai nước mới. Bà lặng người đi một lúc trước cái phép lạ của cô con gái cưng, như vậy đúng thiệt cái Cô trước mặt bà, đã không còn là con gái của bà nữa, mà là Cô Hai của cõi Trên rồi. Bà bỗng thấy xót xa quặn thắt, thở ra buồn bã, nói:

- Cô Hai à, Cô là người cõi Trên, sao Cô uống nước của người ta, rồi đổ nước lạnh dzô trả như dzậy? tội chết, hổng được đâu.

- Tại Bác nói hổng có tiền mà...

Nói đến đây, bỗng Thủy Tiên chỉ tay lên cao và nói:

- À nè, kìa kìa, tiền ở đâu trên Cây đòn dông rớt xuống đó, chắc là Bà cho tui đó, Bác lụm lên để dành mua nước cho tui nghen.

Mẹ của Thủy Tiên quay lại, và thấy có tờ giấy một trăm xanh, đang bay luợn tà tà xuống, Bà bỗng sợ lặng người đứng sững mà nhìn. Bất ngờ, em trai của Thủy Tiên từ sau vườn đi vào, nó la lên:

- Má ơi, tiền đâu mà rớt giữa nhà nè Má.

Bà vội lớn tiếng nói:

- Đừng, tiền đó là tiền âm phủ đó, đừng lụm...

Nhưng không kịp rồi, vì thằng bé đã nhanh nhẹn quơ lấy tờ giấy một trăm xanh đem lại đặt trên tay Bà. Bà rụt rè ngần ngại nhìn. Rõ ràng là tiền thật chứ không phải là giấy tiền vàng bạc loại cúng Đám Ma như bà nghĩ. Có lẽ đoán biết ý nghĩ của Bà, nên Cô Hai nói:

- Xí...í, tiền thiệt chứ bộ. Bác tưởng tui nói gạt sao! Bác để tiền đó mua nước cho tui uống nghen. Còn bi giờ Bác ra sau Bếp coi kìa, nồi Cá muốn khét rồi.


Tác Giả: Atoanmt

Minh Không Cư Sĩ

明空居士



Thanked by 2 Members:





Similar Topics Collapse

1 người đang đọc chủ đề này

0 Hội viên, 1 khách, 0 Hội viên ẩn


Liên kết nhanh

 Tử Vi |  Tử Bình |  Kinh Dịch |  Quái Tượng Huyền Cơ |  Mai Hoa Dịch Số |  Quỷ Cốc Toán Mệnh |  Địa Lý Phong Thủy |  Thái Ất - Lục Nhâm - Độn Giáp |  Bát Tự Hà Lạc |  Nhân Tướng Học |  Mệnh Lý Tổng Quát |  Bói Bài - Đoán Điềm - Giải Mộng - Số |  Khoa Học Huyền Bí |  Y Học Thường Thức |  Văn Hoá - Phong Tục - Tín Ngưỡng Dân Gian |  Thiên Văn - Lịch Pháp |  Tử Vi Nghiệm Lý |  TẠP CHÍ KHOA HỌC HUYỀN BÍ TRƯỚC 1975 |
 Coi Tử Vi |  Coi Tử Bình - Tứ Trụ |  Coi Bát Tự Hà Lạc |  Coi Địa Lý Phong Thủy |  Coi Quỷ Cốc Toán Mệnh |  Coi Nhân Tướng Mệnh |  Nhờ Coi Quẻ |  Nhờ Coi Ngày |
 Bảo Trợ & Hoạt Động |  Thông Báo |  Báo Tin |  Liên Lạc Ban Điều Hành |  Góp Ý |
 Ghi Danh Học |  Lớp Học Tử Vi Đẩu Số |  Lớp Học Phong Thủy & Dịch Lý |  Hội viên chia sẻ Tài Liệu - Sách Vở |  Sách Dịch Lý |  Sách Tử Vi |  Sách Tướng Học |  Sách Phong Thuỷ |  Sách Tam Thức |  Sách Tử Bình - Bát Tự |  Sách Huyền Thuật |
 Linh Tinh |  Gặp Gỡ - Giao Lưu |  Giải Trí |  Vườn Thơ |  Vài Dòng Tản Mạn... |  Nguồn Sống Tươi Đẹp |  Trưng bày - Giới thiệu |  

Trình ứng dụng hỗ trợ:   An Sao Tử Vi  An Sao Tử Vi - Lấy Lá Số Tử Vi |   Quỷ Cốc Toán Mệnh  Quỷ Cốc Toán Mệnh |   Tử Bình Tứ Trụ  Tử Bình Tứ Trụ - Lá số tử bình & Luận giải cơ bản |   Quẻ Mai Hoa Dịch Số  Quẻ Mai Hoa Dịch Số |   Bát Tự Hà Lạc  Bát Tự Hà Lạc |   Thái Ât Thần Số  Thái Ât Thần Số |   Căn Duyên Tiền Định  Căn Duyên Tiền Định |   Cao Ly Đầu Hình  Cao Ly Đầu Hình |   Âm Lịch  Âm Lịch |   Xem Ngày  Xem Ngày |   Lịch Vạn Niên  Lịch Vạn Niên |   So Tuổi Vợ Chồng  So Tuổi Vợ Chồng |   Bát Trạch  Bát Trạch |