Ăn chay & Món ăn chay
Vô Danh Thiên Địa
26/06/2012
canh, on 26/06/2012 - 08:41, said:
La`m sao biết được trứng có phôi thai hay không? Rình xem con gà mái có gần con gà trống, mà có đạp mái thì chắc gì đã thụ thai ? Hay gởi vào phòng thí nghiệm xem quả trứng trước khi ăn? Hay mua trứng nhân tạo của Tàu làm để ăn chai hóa chất? Nếu chỉ vì ăn một cái trứng mà rắc rối thế thì tốt hơn đừng ăn trứng. Còn trong tam giới thì làm sao tránh khỏi nghiệp ngay cả nghiệp sát sanh . Luộc quả trứng thì đã sát biết bao sinh mạnh con vi khuẩn rồi . Ngay cả nước bọt của ta cũng sát biết bao con vi khuẩn trong miệng. Quay trở lại nhìn cái Tâm mình xem có sát hay không sát là tốt nhất .
canh
26/06/2012
vodanhthiendia, on 26/06/2012 - 09:11, said:
Cái chuyện này thì canh tôi cũng chỉ đoán là ông thầy Thích Nhật Từ ý nói tới gà nuôi công nghiệp không để mái gần trống thôi. Câu cuối của vodanhthiendia tôi chưa hiểu rõ ý. Cảm ơn hồi đáp!
Vô Danh Thiên Địa
26/06/2012
unkn0wn, on 26/06/2012 - 06:42, said:
Quote
Một hôm, Hoàng Thái hậu Nguyên Thánh Thiên Cảm (em gái của Thượng sĩ Tuệ Trung) mở tiệc trong cung điện. Trên bàn có cả thức ăn mặn và thức ăn chay. Thượng sĩ gắp thức ăn không phân biệt chay hay mặn. Hoàng Thái hậu hỏi:
“Anh tu Thiền mà ăn thịt cá thì làm sao thành Phật được?” Thượng sĩ cười dáp: “Phật là Phật, Anh là Anh. Anh không cần thành Phật. Phật cũng không cần thành Anh. Em không nghe các bực cổ đức nói. Văn Thù là Văn Thù, Giải thoát là giải đó sao?” Trong bữa tiệc này có cả vua Trần Nhân Tông vua rất thắc mắc về việc này và chưa hiểu rõ ý nghĩa câu trả lời của Thượng sĩ, nhưng chưa tiện hỏi.
....
Trong khi đó, vua Trần Nhân Tông vẫn còn thắc mắc về việc Thượng sĩ ăn mặn và những câu trả lời của Thượng sĩ trong bữa tiệc mà Thái hậu đãi lần trước, vì vậy, vua hỏi Thượng sĩ: Thưa cậu, chúng sanh quen cái nghiệp ăn thịt, uống rượu, làm thế nào thoát khỏi tội báo nghiệp lực ?
Thượng sĩ đáp: Nếu có người đứng xây lưng lại, thình lình có vua đi qua phía sau lưng, người kia không biết, vô tinh ném vật gì đó trúng vào vua, thử hỏi người ấy có sợ bị tội hay không và vua có giận bắt tội hay không ? Nên biết, hai việc đó không dính dấp gì đến nhau cả.
Từ đây chúng ta có thể thấy rõ ngữ cảnh khi Tuệ Trung Thượng Sĩ (TTTS) gắp thịt ăn với câu trả lời: “Phật là Phật, Anh là Anh. Anh không cần thành Phật. Phật cũng không cần thành Anh. Em không nghe các bực cổ đức nói Văn Thù là Văn Thù, Giải thoát là giải đó sao?”
Rõ ràng là TTTS đã vượt khỏi lời nói sang hành động để bao che biện minh cho việc mọi người có thể vô tình "thực mạng" nếu không thấy sự giết. Việc trên nêu rõ chổ đứng của TTTS:
1. Một vị tu hành, trong bất cứ hành động nào cũng phải tôn trọng và biện minh cho sự sống vì chúng sanh VỐN LUÔN bình đẳng, nhưng trong hành động và lời nói của TTTS đã tiên quyết biện minh việc đặt "thực" trên "mạng".
2. Chúng ta không thể nào lầm lẫn sự vô tình khi tay gắp miếng thịt mà không thấy được mạng sống của nó đã bị cưỡng đoạt, vì vậy TTTS có vấn đề trong tỉnh thức. Sự vô tình là chỉ khi nào chúng ta ăn thức ăn nào đó mà chúng ta không ngờ, không hay, không biết với ý niệm là trong thức ăn đó không có mang sự sát sanh. Chỉ như vậy mới có thể áp dụng vào trường hợp "xây lưng" với vua Trần Nhân Tông.
Tiếc là câu chuyện trên của TTTS lại tồn di cho đến ngày nay để mà đa số mượn vào đối đáp đó để biện minh cho việc thực mạng.
Anh Unknown,
Đoạn bà Hoàng Thái hậu thì tôi có đọc qua trước đó, đoạn vua Trần Nhân Tông thì lần đầu tôi đọc ở đây. Theo tôi hai đoạn này không liên hệ gì nhau hết .Và tôi hiểu ví dụ của ông ta là muốn nói chúng sanh không biết ăn thịt rượu là tạo nghiệp nên họ không lo sợ bị bắt tội qua câu hỏi của vua Trần Nhân Tông : "chúng sanh quen cái nghiệp ăn thịt, uống rượu, làm thế nào thoát khỏi tội báo nghiệp lực ? Hoàn toàn không dính gì đe6"n câu chuyện ăn chai ăn mặn của bà Hoàng Thái Hậu . Cái lắc léo ở đây là người thuật vì lý do nào đó mà tự thêm vào đoạn văn : "Trong khi đó, vua Trần Nhân Tông vẫn còn thắc mắc về việc Thượng sĩ ăn mặn và những câu trả lời của Thượng sĩ trong bữa tiệc mà Thái hậu đãi lần trước, vì vậy, vua hỏi Thượng sĩ ...." làm cho chúng ta nghĩ hai câu chuyện trên liên hệ nhau .
Sửa bởi vodanhthiendia: 26/06/2012 - 09:30
Vô Danh Thiên Địa
26/06/2012
canh, on 26/06/2012 - 08:41, said:
Anh Canh, chuyện na`y đơn giản thôi mà, anh viết là "ăn trứng gia cầm không có phôi (tức là không có mầm sống)" . Đã không có mần sống thì có muốn sát sanh cũng chẳng có cái sanh để sát. À trứng công nghiệp cũng không phải không có phôi đâu, thỉnh thoảng tôi vẩn thấy lọt ổ trứng gà vài qu?a trong đó có phôi .
unkn0wn
26/06/2012
vodanhthiendia, on 26/06/2012 - 09:28, said:
Đoạn bà Hoàng Thái hậu thì tôi có đọc qua trước đó, đoạn vua Trần Nhân Tông thì lần đầu tôi đọc ở đây. Theo tôi hai đoạn này không liên hệ gì nhau hết .Và tôi hiểu ví dụ của ông ta là muốn nói chúng sanh không biết ăn thịt rượu là tạo nghiệp nên họ không lo sợ bị bắt tội qua câu hỏi của vua Trần Nhân Tông : "chúng sanh quen cái nghiệp ăn thịt, uống rượu, làm thế nào thoát khỏi tội báo nghiệp lực ? Hoàn toàn không dính gì đe6"n câu chuyện ăn chai ăn mặn của bà Hoàng Thái Hậu . Cái lắc léo ở đây là người thuật vì lý do nào đó mà tự thêm vào đoạn văn : "Trong khi đó, vua Trần Nhân Tông vẫn còn thắc mắc về việc Thượng sĩ ăn mặn và những câu trả lời của Thượng sĩ trong bữa tiệc mà Thái hậu đãi lần trước, vì vậy, vua hỏi Thượng sĩ ...." làm cho chúng ta nghĩ hai câu chuyện trên liên hệ nhau .
Anh vodanhthiendia,
Bài trên được lấy từ ***. Tuy hai đoạn nhưng cùng chung một bài và chung một mạch văn, tôi chỉ trích lại phần trọng điểm. Tiếp theo hai đoạn đó lại còn có thêm mấy bài kệ Tuệ Trung Thượng Sĩ khai thị vua Trần Nhân Tông vì ngài chưa rõ hết ý. Bài kệ thứ hai của Tuệ Trung Thượng Sĩ thì rõ ràng hơn về điểm chay/mặn:
Khiết tháo dữ khiết nhục,
Chúng sanh các sở thuộc,
Xuẩn lai bách thảo sanh
Hà xứ liến tội phúc...
Trúc Thiên dịch:
Ăn chay cùng ăn thịt
Chúng sanh tùy sở thích
Xuân về cây cỏ tươi
Chỗ nào thấy tội phước !
Bài kệ đã chốt ý của Tuệ Trung Thượng Sĩ.
*** Ghi chú: Theo Thư Viện Hoa Sen thì bài được trích đoạn từ cuốn Tuệ Trung Thượng Sĩ Với Thiền Tông Việt Nam, Viện Khoa Học Xã HộI, Trung Tâm Nghiên Cứu Hán Nôm, Nhà Xuất Bản Đà Nẵng 2000 (trang 24-25)
Bên lề: Vài hôm trước tôi tình cờ đọc phần giới thiệu cuốn Thái Tông Hoàng Đế Ngự Chế Khóa Hư Tập của vua Trần Thái Tông, trong cuốn này lại có hai bài Phổ khuyến phát tâm văn (Rộng khuyên phát tâm Bồ đề) và Giới sát sinh văn (văn răn việc sát sinh).
Vô Danh Thiên Địa
26/06/2012
unkn0wn, on 26/06/2012 - 18:47, said:
Bài trên được lấy từ ***. Tuy hai đoạn nhưng cùng chung một bài và chung một mạch văn, tôi chỉ trích lại phần trọng điểm. Tiếp theo hai đoạn đó lại còn có thêm mấy bài kệ Tuệ Trung Thượng Sĩ khai thị vua Trần Nhân Tông vì ngài chưa rõ hết ý. Bài kệ thứ hai của Tuệ Trung Thượng Sĩ thì rõ ràng hơn về điểm chay/mặn:
Khiết tháo dữ khiết nhục,
Chúng sanh các sở thuộc,
Xuẩn lai bách thảo sanh
Hà xứ liến tội phúc...
Trúc Thiên dịch:
Ăn chay cùng ăn thịt
Chúng sanh tùy sở thích
Xuân về cây cỏ tươi
Chỗ nào thấy tội phước !
Bài kệ đã chốt ý của Tuệ Trung Thượng Sĩ.
*** Ghi chú: Theo Thư Viện Hoa Sen thì bài được trích đoạn từ cuốn Tuệ Trung Thượng Sĩ Với Thiền Tông Việt Nam, Viện Khoa Học Xã HộI, Trung Tâm Nghiên Cứu Hán Nôm, Nhà Xuất Bản Đà Nẵng 2000 (trang 24-25)
Bên lề: Vài hôm trước tôi tình cờ đọc phần giới thiệu cuốn Thái Tông Hoàng Đế Ngự Chế Khóa Hư Tập của vua Trần Thái Tông, trong cuốn này lại có hai bài Phổ khuyến phát tâm văn (Rộng khuyên phát tâm Bồ đề) và Giới sát sinh văn (văn răn việc sát sinh).
Anh Unknown,
To^i va`o link anh gởi để đọc cho liền mạch văn thì bài kệ anh trích ở trên nếu không đọc bài kệ dẩn trước đó thì rất dể hiểu lầm Tâm Ý của Tuệ Trung Thượng Sĩ . Tôi trích dẩn lại bài kệ dưới đây cho rõ , đặc biệt chú ý dòng cuối của Thượng Sĩ dặn vua: "Đoạn Thượng sĩ bí mật dặn kỹ vua :
“Đừng nói với những người không hiểu biết, (Vật thị phi nhân). ". Hai bài kệ này là Thượng Sĩ nói về cãnh giới của người tu chứng Phật Pháp để gỡ khúc mắc cho vua Nhân Tông, ý nghĩa nó cũng giống như câu "Gặp Phật giết Phật" của một vị thiền sư (tôi không nhớ tên) day cho đệ tử để thấu đắc Chân tính mà ta đọc thấy trong Bát Nhã Bà La Mật Kinh (Trong kinh này Đức Phật cũng dạy là dành cho bậc tu chứng Bồ Tát đủ đạo hạnhnếu không thì cũng sẽ không hiểu và có thể tẩu hỏa nhập ma rơi vào ngoan không) còn việc chay mặn mà anh nói là thế gian pháp mà chúng ta đang sống. Đừng hiểu lầm Thượng Sĩ cổ xúy chúng ta cứ ăn mặm thoải mái.
" ...........Tiếp theo đó Thượng sĩ đọc cho vua nghe hai bài kệ rong kinh sách Phật :
Vô thương chư pháp hành
Tâm nghi tội tiện sanh
Bổn lai vô nhứt vật
Phi chủng diệc phi manh
Nhựt nhựt đối cảnh thời
Cảnh cảnh tòng tâm xuất
Tâm cảnh bổn lai vô,
Xứ xứ Ba-la-mật.
Tạm dịch :
Vô thường các pháp hiện,
Tâm ngờ tội liền sanh
Xưa nay không một vật
Không giống cũng không mầm
Ngày ngày thi đối cảnh
Cảnh cảnh theo tâm xuất
Tâm cảnh vốn là không,
Khắp nơi là “Niết bàn”.
Vua suy nghĩ giây lâu nhưng vẫn chưa hiểu hết ý Thượng sĩ nên lại hỏi cậu : Tuy là như vậy, nhưng nếu tội là phước rõ ràng thì làm thế nào ?
Thượng sĩ biết vua chưa hiểu rõ nên đọc thêm một bài kệ để chỉ bảo thêm :
Khiết tháo dữ khiết nhục,
Chúng sanh các sở thuộc,
Xuẩn lai bách thảo sanh
Hà xứ liến tội phúc. .
Trúc Thiên dịch :
ăn chay cùng ăn thịt
Chúng sanh tùy sở thích
Xuân về cây cỏ tươi
Chỗ nào thấy tội phước !
Vua lại hỏi: Như vậy, việc công phu giữ giới tinh nghiêm không chút lơi lỏng là để làm gì ? Thượng sĩ chỉ cười mà không đáp câu hỏi, vua cố năn nỉ, Thượng sĩ đọc hai bài kệ ấn tâm cho vua :
Trì giới kiêm nhẫn nhục
Chiêu tội bớt chiêu phúc
Dục tri vô tội phúc,
Plli trì giới nhẫn nhục,
Như nhân thượng thọ thì
An trung tự cầu nguy
Như nhân bất thượng thọ
Phong nguyệt hà sờ vi
Tạm dịch :
Trì giới và nhẫn nhục
Chuốc tội chẵng chuốc phúc
Muốn biết không tội phúc,
Không nhẫn nhục trì giới
Như người đang leo cây
Đang yên lại tìm nguy .
Như người không leo cây
Trăng gió làm gì được?
Đoạn Thượng sĩ bí mật dặn kỹ vua :
“Đừng nói với những người không hiểu biết, (Vật thị phi nhân).
Sửa bởi vodanhthiendia: 26/06/2012 - 23:58
unkn0wn
27/06/2012
Bây giờ chúng ta có thể vây lại phạm vi đối đáp giữa Tuệ Trung Thượng Sĩ và vua Trần Nhân Tông theo một mức độ khác, mức độ "tâm khởi, tội sinh" theo chính mạch của bài. Thật ra khi đọc tôi cũng ngầm hiểu được ý phá chấp của Tuệ Trung Thượng Sĩ nên tôi cũng đã không bàn đến vấn đề tội phước mà chỉ trong phạm vi morality. Nay theo mạch chính của bài, "Tâm khởi, tội sinh".
Bài kệ đầu tiên:
Trích dẫn
Tâm nghi tội tiện sanh
Bổn lai vô nhứt vật
Phi chủng diệc phi manh
Nhựt nhựt đối cảnh thời
Cảnh cảnh tòng tâm xuất
Tâm cảnh bổn lai vô,
Xứ xứ Ba-la-mật.
Tạm dịch:
Vô thường các pháp hiện,
Tâm ngờ tội liền sanh
Xưa nay không một vật
Không giống cũng không mầm
Ngày ngày thi đối cảnh
Cảnh cảnh theo tâm xuất
Tâm cảnh vốn là không,
Khắp nơi là “Niết bàn”.
Ý gom lại cũng là "Tam giới hỗn khởi, đồng quy nhất tâm", câu mở đầu cho Huyết Mạch Luận. Tâm khởi thì tâm tạo.
Bài kệ thứ hai: có vấn đề.
Trích dẫn
Chúng sanh tùy sở thích
Xuân về cây cỏ tươi
Chỗ nào thấy tội phước !
Tâm thuận theo tự nhiên vì "khởi là tạo". Hai câu trên được so sánh với câu thứ ba như trong cái lẽ tự nhiên của vạn vật. Vấn đề nơi đây là câu trên không thể nào là "tự nhiên" được vì đã có sự tuyệt đoạn mạng sống trong đó.
Bài kệ thứ ba:
Trích dẫn
Chiêu tội bớt chiêu phúc
Dục tri vô tội phúc,
Plli trì giới nhẫn nhục,
Như nhân thượng thọ thì
An trung tự cầu nguy
Như nhân bất thượng thọ
Phong nguyệt hà sờ vi
Tạm dịch:
Trì giới và nhẫn nhục
Chuốc tội chẵng chuốc phúc
Muốn biết không tội phúc,
Không nhẫn nhục trì giới
Như người đang leo cây
Đang yên lại tìm nguy .
Như người không leo cây
Trăng gió làm gì được?
Kệ trên không khác gì Lão Tử với câu: "Khi có Nhân Lễ Nghĩa Trí Tín thì thế gian đã loạn rồi". Đó là lời nói của những vị đã sống và hành được trong Đạo. Sống và hành được trong Đạo không có nghĩa rằng họ có thể phá vỡ hết tất cả các quy luật của tự nhiên mà là bản tánh của họ đã thuận chảy "hợp nhất" theo quy luật của tự nhiên mà không bị đúc khung gượng ép. Tuy Phật và Lão khác nhau, nhưng cả hai đều trọng cái đức hiếu sinh của trời đất, cho dù là quy luật Thành Trụ Hoại Không vẫn luôn xoay vần tiếp diễn.
Xuyên suốt bài cho thấy bên trong ngầm chứa căn bệnh rất lớn của thiền tông, đó là "chấp trước". Từ lời nói vượt sang hành động và bài kệ số hai đã ngầm cho thấy căn bệnh chấp trước không khác gì "gặp Phật chém Phật, gặp ma chém ma". Không thể nào biện minh cho việc "vượt khỏi" để rồi có thể phá giòng thuận chảy của tự nhiên, vì khi đã "vượt khỏi" thì đã hợp nhất thành giòng chảy đó rồi. Khi chưa hợp nhất mà "vượt khỏi" phá chấp thì chỉ là mơ hồ. Dù rằng "đừng nói với những người không hiểu biết" vì sẽ bị hiểu sai nhưng ngay hành động của Tuệ Trung Thượng Sĩ đã chứa mầm "sai nghịch" trong đó. Dù cho đó là ngoài thế gian pháp, nhưng "Phật pháp bất ly thế gian pháp", giòng chảy nhỏ trong giòng chảy lớn của tự nhiên. Vì vậy, tôi nhận thấy rằng "hành" của Tuệ Trung Thượng Sĩ đã không đuổi theo kịp theo với "trí".
Về căn bệnh "chấp trước" với câu "gặp Phật chém Phật, gặp ma chém ma". Giản lược "dục giới, sắc giới, vô sắc giới," tuần nhi tự tiến. Câu đó chỉ áp dụng vào trường hợp "hành" sắp vượt qua được "sắc giới" để đến ngưỡng cửa "vô sắc giới" bên trong nội giới. Leo lên một cái thang, bậc đầu chưa vượt khỏi mà đòi chém bậc hai là sao? Hãy đến được sắc giới để gặp Phật đi đã, sang đến bậc ba thì chém diệt hình tướng, chỉ sợ lúc đó trong nội giới nhìn thấy được kim quang của Phật lực lóe sáng hơn vàng kim của mặt trời nắng hạ thì lòng đã hãi, thần thức muốn bị đốt tiêu thành tro bụi rồi còn sức đâu mà chém?
Về câu chuyện Tuệ Trung Thượng Sĩ, ý lời tôi cũng đã nói hết. Tôi hiểu được tâm ý của anh nhưng với tôi thì câu chuyện đó được tồn tại đến nay là một thảm họa, nhất là đối với những người còn đang phân vân chưa định hướng. Việc ăn chay, không sát sinh không phải là gì lớn lao cho lắm như được phước, thành Phật, v.v... Không giết một con vật, chúng ta không nợ mạng của nó. Không gắp một miếng thịt cũng không có nghĩa chúng ta tha mạng cho nó mà là chúng ta không nợ nần với nó thôi. Bên cạnh, việc chay/mặn cũng đơn giản về tinh thần morality. Vì vậy, khi nhìn thấy phong trào nhiều trẻ Mỹ ăn chay với tinh thần đó mới thấy được cái giới luật tù túng (cấm sát sanh hại mạng) của Phật giáo giống như Tam Cang Ngũ Thường của Khổng. Hiểu được như vậy mới thấm được câu nói của Lão Tử mà Khổng Tử cũng đã phải tán thán rằng Lão Tử như thần long ẩn hiển thấy đuôi mà không thấy đầu. Vượt thoát, phá chấp, không khuôn khổ cột trói vốn đơn giản là như vậy./.
Vô Danh Thiên Địa
27/06/2012
Tôi hiểu "Gặp Phật chém Phật" hoàn toàn khác anh giải thích. Đây không phải là muốn phá chấp hủy diệt tất cả (phá chấp nên hiểu là không chấp vào tướng nhưng chẳng hủy diệt tướng) mà là chuớng ngại của Tâm mà hành giả cần vượt qua, tuy nói là chém Phật nhưng thật sự là bước nhảy của đầu sào trăm trượng để vào cảnh giới "Không" của Phật quốc chớ chẳng phải sanh tâm ngã mạn đi đấu pháp lực với ông Phật. Theo tôi thì chúng ta hảy cứ giữ những gì mình nghĩ nhưng tạm đừng vội "kết" luận và tiếp tục tu tập tìm hiểu thêm . Sau này biết đâu chúng ta sẽ có cái nhìn khác và có duyên thì chúng ta lại mang ra đàm đạo tiếp. À trong bộ Kinh Bát Nhã có một phẩm nói về Ma chướng tôi nhớ Đức Phật dạy đệ tử có thể thấy Phật xuất hiện trong lúc tu tập và họ nên làm gì. Có dịp anh suy gẩm xem.
Sửa bởi vodanhthiendia: 27/06/2012 - 10:43
unkn0wn
27/06/2012
vodanhthiendia, on 27/06/2012 - 10:13, said:
À trong bộ Kinh Bát Nhã có một phẩm nói về Ma chướng tôi nhớ Đức Phật dạy đệ tử có thể thấy Phật xuất hiện trong lúc tu tập và họ nên làm gì. Có dịp anh suy gẩm xem.
Anh vodanhthiendia,
Cảm ơn anh, tôi có biết về phẩm này. Không phải tất cả đều là huyễn hóa vì có những thứ ma không thể nào giả tạo được để chuyển hướng hành giả vì bên kia cũng có những quy luật không thể vượt ra. Để phân biệt được thì có những bí mật được giữ kín trong mật tông cấm tiết lộ ra ngoài. Nhưng chúng ta nên kết ở đây.
Ps. Ý chém thì tôi cũng lấy từ từ câu "Găp Phật, chém Phật" và biết rõ ý là không chấp vào hình tướng. Tuy nhiên cũng phải tuần tự nhi tiến.
Sửa bởi unkn0wn: 27/06/2012 - 10:49
PIANO
27/06/2012
Nhưng không hiểu sao, hôm nay đọc xong thì cháu thấy TỘI NGHIỆP mấy người bán thịt bán cá quá chứ bình thường đi chợ, thấy họ giết cá, cháu không dám nhìn vì tội mấy con cá ạ....Nếu hiểu vấn đề ăn chay cho mình là không nợ mạng 1 con vật thì mấy người bán thịt bán cá đó bị nợ nhiều quá, hic
Thuở nhỏ, cạnh nhà cháu có 1 bác thời trẻ chuyên làm nghề mổ bò. Về già, cứ mỗi chiều tối, bác ấy lại rú lên như bò kêu vậy ạ. Cả xóm đều biết.
Cháu tự hỏi, nếu được lựa chọn, đâu có ai thích mình làm nghề mổ bò, heo, giết gà, giết cá??? Chữ Nghiệp nó chọn mình - làm sao thoát đây bác ơi...... trong khi chữ BIẾT của con người là rất giới hạn, từ dòng họ đến sự giáo dục của gia đình, từ trình độ đến nhu cầu mưu sinh để tồn tại vì vốn dĩ quy luật tự nhiên nhất là "Cá lớn nuốt cá bé" ạ. Nếu chúng ta coi CON NGƯỜI cũng như các động vật khác, cùng bình đẳng, đáng tôn trọng sự sống như nhau thì chúng ta có khi bị huỷ diệt đó chứ.
Cháu ví dụ như : cháu không đập chết con muỗi thì con muỗi nó sẽ chích cháu ạ. Xét về 1 góc độ nào đó, con muỗi không phải "chích" cháu mà là "giết" cháu. Chỉ đơn giản là nó không độc để đủ giết thôi ạ. Còn cháu thì không tài nào bắt nhẹ nhàng con muỗi để nó khỏi phiền cháu cả....
Vô Danh Thiên Địa
27/06/2012
unkn0wn, on 27/06/2012 - 10:43, said:
Cảm ơn anh, tôi có biết về phẩm này. Không phải tất cả đều là huyễn hóa vì có những thứ ma không thể nào giả tạo được để chuyển hướng hành giả vì bên kia cũng có những quy luật không thể vượt ra. Để phân biệt được thì có những bí mật được giữ kín trong mật tông cấm tiết lộ ra ngoài. Nhưng chúng ta nên kết ở đây.
Ps. Ý chém thì tôi cũng lấy từ từ câu "Găp Phật, chém Phật" và biết rõ ý là không chấp vào hình tướng. Tuy nhiên cũng phải tuần tự nhi tiến.
Anh Unknown,
Ma bên ngòai còn dể nhận biết nhưng ma bên trong rất khó biết, đây là các chướng ngại của người tu. Vâng, mọi việc nên tuần tự nhi tiến.
Vô Danh Thiên Địa
28/06/2012
PIANO, on 27/06/2012 - 11:14, said:
Nhưng không hiểu sao, hôm nay đọc xong thì cháu thấy TỘI NGHIỆP mấy người bán thịt bán cá quá chứ bình thường đi chợ, thấy họ giết cá, cháu không dám nhìn vì tội mấy con cá ạ....Nếu hiểu vấn đề ăn chay cho mình là không nợ mạng 1 con vật thì mấy người bán thịt bán cá đó bị nợ nhiều quá, hic
Thuở nhỏ, cạnh nhà cháu có 1 bác thời trẻ chuyên làm nghề mổ bò. Về già, cứ mỗi chiều tối, bác ấy lại rú lên như bò kêu vậy ạ. Cả xóm đều biết.
Cháu tự hỏi, nếu được lựa chọn, đâu có ai thích mình làm nghề mổ bò, heo, giết gà, giết cá??? Chữ Nghiệp nó chọn mình - làm sao thoát đây bác ơi...... trong khi chữ BIẾT của con người là rất giới hạn, từ dòng họ đến sự giáo dục của gia đình, từ trình độ đến nhu cầu mưu sinh để tồn tại vì vốn dĩ quy luật tự nhiên nhất là "Cá lớn nuốt cá bé" ạ. Nếu chúng ta coi CON NGƯỜI cũng như các động vật khác, cùng bình đẳng, đáng tôn trọng sự sống như nhau thì chúng ta có khi bị huỷ diệt đó chứ.
Cháu ví dụ như : cháu không đập chết con muỗi thì con muỗi nó sẽ chích cháu ạ. Xét về 1 góc độ nào đó, con muỗi không phải "chích" cháu mà là "giết" cháu. Chỉ đơn giản là nó không độc để đủ giết thôi ạ. Còn cháu thì không tài nào bắt nhẹ nhàng con muỗi để nó khỏi phiền cháu cả....
Anh Piano,
Tôi có đề cập sơ đến vấn đề này trong các bài trên. Khi anh đập con muỗi trong tâm không thù hằn nó hay vui sướng khi giết nó thì cũng khác với người thù hằn hay vui sướng khi giết được nó. Con người có thể cải thiện xã hội và đời sống văn minh hơn để duyên được thuận hơn và giảm nghiệp ví dụ cải thiện môi trường sống để giảm thiểu số muỗi sinh ra, về vie6.c giết thú để lấy thịt thì ở Mỹ không phải anh muốn ăn thịt con thú là đè nó ra giết như thế là phạm luật. Luật này nhằm bảo vệ an toàn sức khỏe người tiêu thụ và đạo đức đối với việc sát hại súc vật, tuy là giết nó nhưng cố gắng tối đa việc làm nó đau đớn.
unkn0wn
28/06/2012
PIANO, on 27/06/2012 - 11:14, said:
Nhưng không hiểu sao, hôm nay đọc xong thì cháu thấy TỘI NGHIỆP mấy người bán thịt bán cá quá chứ bình thường đi chợ, thấy họ giết cá, cháu không dám nhìn vì tội mấy con cá ạ....Nếu hiểu vấn đề ăn chay cho mình là không nợ mạng 1 con vật thì mấy người bán thịt bán cá đó bị nợ nhiều quá, hic
Thuở nhỏ, cạnh nhà cháu có 1 bác thời trẻ chuyên làm nghề mổ bò. Về già, cứ mỗi chiều tối, bác ấy lại rú lên như bò kêu vậy ạ. Cả xóm đều biết.
Cháu tự hỏi, nếu được lựa chọn, đâu có ai thích mình làm nghề mổ bò, heo, giết gà, giết cá??? Chữ Nghiệp nó chọn mình - làm sao thoát đây bác ơi...... trong khi chữ BIẾT của con người là rất giới hạn, từ dòng họ đến sự giáo dục của gia đình, từ trình độ đến nhu cầu mưu sinh để tồn tại vì vốn dĩ quy luật tự nhiên nhất là "Cá lớn nuốt cá bé" ạ. Nếu chúng ta coi CON NGƯỜI cũng như các động vật khác, cùng bình đẳng, đáng tôn trọng sự sống như nhau thì chúng ta có khi bị huỷ diệt đó chứ.
Cháu ví dụ như : cháu không đập chết con muỗi thì con muỗi nó sẽ chích cháu ạ. Xét về 1 góc độ nào đó, con muỗi không phải "chích" cháu mà là "giết" cháu. Chỉ đơn giản là nó không độc để đủ giết thôi ạ. Còn cháu thì không tài nào bắt nhẹ nhàng con muỗi để nó khỏi phiền cháu cả.... :(
Tất cả đều do nghiệp lực dẫn dắt. Từ cái giết nhỏ ban đầu mà quen dần trong vô thức để dẫn đến cái giết lớn. Ví dụ như cô <...> hôm trước trong đây có chia sẻ về việc bị cha bắt phải giữ cánh gà để cắt cổ nó, cô ta nhất quyết không làm và sau đó mỗi lần như vậy là cô trốn. Tại sao như vậy? Là vì cô ta vốn là một thiện căn nên trong vô thức cô ta không thể nào làm được việc đó. Nhưng nếu cô ta để xảy ra hành động đó, nó sẽ là bước đầu cho một chu kỳ tiếp diễn và sẽ chai lỳ dần với cảnh giết chóc cho đến một lúc nào đó cô ta sẽ ra tay.
Chúng ta đi về lại căn bản. Tại sao trong ngũ giới, giới cấm sát sanh lại đứng đầu? Trong mười điều răn lại có "Thou shall not kill"? Cả hai đều không giới hạn "sát nhân" hoặc "kill human", mà là hành động sát. Từ đây cho thấy, những bậc thành Đạo không "kỳ thị" sự sống giữa người và vật, vì nếu như vậy, lòng từ bi hay sự bác ái của các ngài chỉ là sự vị kỷ ưa/ghét. Thật ra khi giữ giới nầy mình tưởng có lợi cho người/vật khác, nhưng chính ra mình là người mang lợi đầu tiên. Lý do vì sao? Điều này chỉ có thể nhận chân được khi chúng ta có chữ "hành" đi đôi. Như học võ, thời gian đầu thầy chỉ bắt gánh nước làm những việc nặng, nhưng nhờ vậy mà khi bắt đầu học quyền thì mới thấy được sự ích lợi không thể thiếu của nó. Về việc chay/mặn, sát sanh, người nào hành thiền một thời gian thì tự mình nhận biết.
Về việc ăn chay (nói đúng ra là bỏ đi miếng thịt) cũng có ba giai đoạn. Giai đoạn đầu là vì giới luật nên phải giữ. Giai đoạn hai khi hành thiền chúng ta sẽ nhạy cảm hơn, nếu mình sát hại hay khi ăn bị tạp nhiễm thứ gì đó, hôm đó tự mình khắc biết và tự răn mình sẽ kỹ càng hơn. Hành thiền thời gian lâu vào nội giới, gột rửa dần những tạp nhiễm trong vô thức, chúng ta sẽ dần trở về bản thể chính của chúng ta mà xem việc không thọ nhục là một việc tự nhiên, không cần giới luật, không cần bàn cãi quanh co. Một nhánh hoa đẹp nở sau vườn còn không nỡ hái để mang vào trưng trong nhà thì nói chi đến thân mạng loài vật cho dù là muỗi kiến. Vì vậy, nếu không hành thiền thì chúng ta không thể nào nhận chân được sự khác biệt. Nếu không như vậy thì sao ta biết được ta tiến hay lùi? Từ đó mới sinh ra việc như ăn trứng cũng được (chất âm rất nặng, không tốt cho người tu hành) vì nó không trống, ăn rồi mình sẽ cầu nguyện tạo phước vãng sanh cho nó, v.v... Nói thật, khi biết rồi thì hãi chết luôn. Một người bình thường thì không nói, mình làm sai, một mình mình chịu. Khi đã ra làm thầy thì sự chỉ dạy của mình mà sai lầm thì sẽ tác hại đến với nhiều người khác, cho dù là mình gánh tội, nhưng những người khác lại bị chậm trễ trên con đường tiến hóa tâm linh của họ.
icecream
28/06/2012
Như hôm trc, ko dám ko nghe lời bà. Lúc cầm chân và cánh con gà cho bà cắt tiết mà run, đầu lẩm nhẩm: tao xin lỗi mày , lúc đó là thấy sợ
Bữa đó em ko động đến miếng thịt gà nào.
Em có ăn chay 3 tháng. Dạo gần đây mới ăn lại thịt, nhưng rất ít. Trong time ăn chay, mọi thứ đều nhẹ nhàng đi nhiều, tâm ko dễ bị xáo động