Hôm nay xem Sundays at Tiffany's lại nhớ đến Nếu em thấy anh bây giờ.
Vui lòng Đăng nhập hoặc Đăng ký hội viên để đọc nội dung đã ẩn
“Thế giới của em là những mảnh ước mơ tan vỡ. Em đã tự đóng cửa trái tim, tự giết chết những mơ mộng và chôn vùi hy vọng của chính mình. Tất cả những gì em có, lẽ ra chỉ là những vết thương mãi mãi không thể lành… nếu em không nhìn thấy anh…
Gặp em, quen biết em, và hơn hết là yêu em…
Nhìn thấy anh, tin anh, và hơn hết là yêu anh…
Đó chính là bầu trời sau cơn mưa tươi sáng nhất…”
Tôi còn nhớ mình ngồi bó gối đọc ngấu nghiến những trang sách trong một ngày mưa tầm tã của Sài Gòn. Trong một góc phòng tối, một mình, cô độc, nhưng lòng tôi thì ấm áp và bừng sáng những màu sắc của cầu vồng sau cơn mưa. Ivan, anh đã đem đến cho Elizabeth và tôi một cảm giác ấm áp nhất và trong sáng nhất của tình yêu, dù có là một tình yêu không trọn vẹn…
Trong thế giới Tỉn Phai của anh, mọi thứ đều đẹp đẽ và ngộ nghĩnh. Anh nhìn đời bằng đôi mắt của trẻ thơ, và làm bạn với trẻ thơ. Anh chính là “Người bạn tưởng tượng, người bạn vô hình – bạn muốn gọi như thế nào cũng được.”
Ivan đến với Luke và Elizabeth thật bất ngờ và đáng yêu biết mấy. Ngôi nhà của hai cô cháu là một ngôi nhà sạch bong, láng bóng, và không có chút gợn của thứ gọi là tình cảm ấm áp của gia đình. Cậu bé bị người mẹ với tình cách hoang dã và tự do hoàn toàn quên lãng. Bà cô kĩ tính và cần mẫn, đóng cửa trái tim mình để lo lắng cho một gia đình không gắn kết. Trong tim của họ là những vết thương đau đớn. Sự bỏ rơi của người mẹ, sự thiếu vắng tình thương của cha, sự gò bó, trói buộc của cuộc đời, và sự cô đơn vì thiếu vắng một người tri kỷ. Và Ivan, anh đã đến, như một làn gió mát ngọt ngào, tràn vào cuộc sống của họ, quẩn quanh trong ngôi nhà của họ, đem ánh sáng lùa vào từng góc tối tâm hồn.
Ivan đến vì Luke, nhưng Luke không phải là đối tượng anh cần giúp đỡ như bình thường. Anh đến vì Elizabeth, vì đâu đó sâu thẳm trong cô, có một thứ đã tan vỡ. Trái tim cô đã vỡ, cô không tin vào tình yêu, không tin vào cuộc sống, không tin vào niềm vui. Cô đơn giản chỉ là tồn tại, chứ không phải sống. Cô đơn giản không biết và cũng không cần biết, hạnh phúc là gì. Bàn tay của Ivan đã nắm chặt, kéo Elizabeth từ từ bò ra khỏi bóng tối âm u đó, cho cô cười hồn nhiên, cho cô những bình yên trong tâm thức, cho cô nhảy múa đẹp xinh như một nàng thiếu nữ tuổi còn xuân. Những màu sắc đã quay trở lại, những nụ cười đã quay trở lại, và tình yêu cũng đã quay trở lại.
“Trước đây tôi vẫn ghét thị trấn này, Benjamin ạ,” một giọt nước mắt lăn trên má cô. “Trước đây tôi đã ghét từng ngọn cỏ trên mỗi ngọn đồi, nhưng anh ấy đã dạy tôi rất nhiều. Anh ấy dạy tôi rằng thị trấn này không có nhiệm vụ làm tôi vui. Việc tôi không hòa nhập với nó không phải là lỗi của Baile na gCroithe. Vấn đề không phải là ta đang ở đâu trên thế giới, mà là ta đang ở đâu trong này,” cô chạm nhẹ vào một bên đầu. “Vấn đề nằm ở cái thế giới kia cơ. Thế giới của những giấc mơ, hy vọng, tưởng tượng và ký ức. Tôi đang hạnh phúc ở đây,” cô lại gõ gõ vào thái dương và mỉm cười, “vì vậy tôi cũng hạnh phúc ở đây nữa.”
“Nếu em thấy anh bây giờ…”, một câu thầm thì khe khẽ. Khi Elizabeth đã từng bước hàn gắn lại vết thương lòng, khi cô đã không còn che mắt trước sắc màu sống động của cuộc sống, thì cũng là lúc Ivan phải ra đi… Ivan đã “biến mất”, thật ra không phải là biến mất, chỉ là Elizabeth không thể nhìn thấy anh được nữa. “… Tôi cho rằng thay đổi trong cuộc đời của Elizabeth chính là tâm hồn cô, cách suy nghĩ của cô. Tất cả những gì tôi đã làm là gieo một hạt mầm hy vọng; chỉ mình cô có thể giúp nó lớn lên. Và vì cô bắt đầu không nhìn thấy tôi nữa, có lẽ hạt mầm đó đã nảy mầm…” Đau lòng nhất trong cả câu chuyện, là khi hai người đã yêu nhau không thể đến với nhau. Lúc “công việc” kết thúc, là lúc Ivan phải ra đi, tiếp tục giúp đỡ những người khác, và Ivan sống trong một thế giới không giống như Elizabeth – anh không già đi, anh không chết. Tôi yêu cách Cecilia không lấp liếm mọi thứ bằng phép thuật, Ivan không đột nhiên biến thành người và có một cái kết Happily Ever After như cổ tích. Cái đáng trân trọng là những gì họ đã từng có với nhau. Ivan đã tạo ra và để lại Elizabeth trong một thế giới mới, thế giới của niềm vui, của sự khám phá, của tình yêu. Anh đã trao tặng cô những gì tốt đẹp nhất.
Ivan – “Tôi luôn luôn nhìn vào mặt tích cực của vấn đề. Tôi luôn nói rằng sau cơn mưa trời lại sáng, sự thật là như thế – và tôi luôn là người tin tưởng tuyệt đối vào sự thực – tôi đã từng mất một thời gian vật lộn với trải nghiệm mà tôi đã có cùng Elizabeth. Tôi không thể hình dung ra mình đã được gì, tôi chỉ thấy rằng việc mất cô ấy là đám mây bão đen ngòm. Nhưng rồi tôi đã hiểu, khi thời gian dần trôi và mỗi giây phút tôi đều nghĩ đến cô và mỉm cười; tôi biết rằng được gặp cô, quen biết cô và hơn hết là yêu cô, đó là bầu trời sau cơn mưa tươi sáng nhất của tôi.”
.............................
Tôi biết, Elizabeth rồi có lẽ sẽ luôn trông ngóng Ivan sau khung cửa mở, sẽ luôn ôm ấp trong tim một bóng hình không còn tồn tại, nhưng tôi không thấy đó là đáng thương. Vì thứ cô có được, có lẽ là một tình yêu vĩnh cữu, một tình yêu đẹp đẽ mà chính nó đã làm cho thế giới của cô đẹp đẽ hơn bao giờ hết. Như một khúc nhạc, rồi sẽ đến nốt nhạc cuối cùng, nhưng ta vẫn có thể chơi đi chơi lại nó trong đầu để thưởng thức sự tuyệt vời của nó. Quãng thời gian mà ta đã cùng chia sẽ với ai đó, dù không kéo dài đến mãi mãi, nhưng cũng đủ để ta cảm ơn thật nhiều những gì ta đã có.
Đóng sách lại bên ly café sữa ngọt ngào nóng hổi, tôi biết mình đã chọn đúng một quyển sách để thưởng thức. Khóc và cười cùng Ivan và Elizabeth, mở mắt ra sẽ là một bầu trời sau cơn mưa tươi sáng nhất.
( Nguồn :
Vui lòng Đăng nhập hoặc Đăng ký hội viên để đọc nội dung đã ẩn
)
Không giống như If you could see me now, Sundays at Tiffany's có cái kết thúc đẹp hơn nhưng cũng vô lý hơn. Cuối cùng Michael không phải biến mất mà trở về với Jane, cái kết này có lẽ quá hoàn hảo nhưng nó hợp vs mạch phim, và hợp vs cái giải thích ngộ nghĩnh " Có một số quy tắc sinh ra là để người ta vi phạm ".
Xem phim xong lại nhớ nhất 3 câu hỏi của Jane vs Hugh khi bước lên thánh đường, câu thứ nhất cô thích màu gì, câu thứ hai, cô thích hoa gì, câu thứ ba, cô thích ăn gì. Và Hugh trả lời sai cả ba câu hỏi ,vì thế Jane mới nhận ra thực ra Hugh không yêu mình nhiều đủ để quan tâm đến những điều tuy đơn giản mà lại vô cùng quan trọng ấy. Có lẽ phim cố tình để đến phút trót Jane mới nhận ra điều này cho nó kịch tính chứ thực chất thì xem nửa phim đã biết Hugh vốn không yêu Jane nhiều bằng yêu chính bản thân mình. Ví như Hugh không đi chọn váy cưới cùng Jane, có chàng trai nào lại không muốn được tự tay lựa cho vị hôn thê tương lai chiếc váy cưới đẹp nhất, và đặc biệt hơn là được ngắm nhìn cô ấy lộng lẫy xinh đẹp thế nào trong chiếc váy ấy. Rồi Hugh thấy Jane đi ngoài trời lạnh cóng đến nỗi co ro mà chỉ buông mỗi câu “ Lần sau em nên mặc áo ấm vào “ . Trời đáng nhẽ phải cởi áo khoác của mình ra mà khoác ngay lên vai cô ấy chứ. Nói chung là phim cố tình xây dựng Hugh không hiểu gì về Jane để làm nổi bật Michael, anh ấy biết Jane từ hồi bé xíu, hiểu được mọi sở thích và cả nỗi sợ hãi sâu thẳm nhất trong con người cô, anh ấy quan tâm cô từng ly từng xíu từ những điều nhỏ bé nhất, anh ấy chăm sóc cô một cách dịu dàng và chân thành. Tưng ấy điều đủ để Jane mạo hiểm tương lai của mình, sẵn sàng bỏ một người đàn ông mà hàng trăm cô gái ao ước, sẵn sàng chạy ra khỏi hôn lễ của chính mình để đi tìm người thực sự nắm giữ trái tim cô, dù có thể chỉ trong vài tíc tắc nữa người ấy sẽ lại biến mất mãi mãi như hồi cô 10 tuổi. Tình yêu đôi khi là những điều đơn giản nhất và cũng điên rồ nhất . . .
Vui lòng Đăng nhập hoặc Đăng ký hội viên để đọc nội dung đã ẩn