Những khoảng trống không phải để lấp đầy
#1
Gửi vào 03/03/2012 - 12:17
...Dường như chưa có ai đi qua thời niên thiếu mà không từng trải qua cảm giác đó. Cô độc. Đó là những lúc bạn cảm thấy tâm hồn cô quạnh ngay giữa chốn đông người, đang qâuy quần bên người thân mà vẫn thấy riêng mình xa cách, đang cùng bạn bè vui đùa mà vẫn thầm tự nhủ:"Nào có ai hiểu lòng ta".
...Cô độc. Đó là khi tâm sự ngổn ngang trong lòng mà ko biết tỏ cùng ai, kể cả cha mẹ hay người bạn thân thiết nhất. Là khi ta thấy như mình bị bỏ lại đằng sau trong một thế giới đang rộng ra mãi. Là khi ta thấy tràn ngập trong tâm hồn mình một nỗi buồn dai dẳng không tên. Và rất nhiều khi, chỉ là nỗi buồn vô cớ.
...Cô độc là một tâm trạng đáng sợ. Có người trốn chay sự cô độc bằng cách...ngủ vùi. Có ngừoi cố lấp nó bằng niềm vui ồn ào ở vũ trường hay trong những trò games, có người gặm nhấm nó bằng nước mắt. Có ngừoi thăng hoa vào nghệ thuật. Nhưng cũng có người bị nó bủa vây ko lối thoát, để rồi tìm đến cái chết chỉ vì cảm thấy quá cô đơn.Ít hay nhiều, khi rơi vào sự cô độc, chúng ta đều cảm thấy tâm hồn mình chỉ còn là một khoảng không đáng sợ, và ta tự hỏi:"Phải làm sao để lấp đầy khoảng trống này đây?"
...Nhưng, bạn biết không, những khoảng trống đó không phải để lấp đầy...
...Bản chất con người vốn cô đơn. Đó là sự thật. Tất cả mọi người đều có lúc cảm thấy cô độc. Cả những người cởi mở, vui tính nhất hay những ngừoi, đang chìm đắm trong hạnh phúc vô biên, vẫn luôn có những khoảnh khắc ko thể chia sẽ cùng ai. Những khoảng trống mà ở đó chỉ mình ta đối diện với chính ta. Không phải vì chia tay một người bạn, hay mất đi một ngừoi thân, hay khi một mối tình tan vỡ thì nó mới xuất hiện. Khoảng trống đã có sẵn ở đó rồi. Luôn luôn ở đó, trong mọi con ngừoi.
...Tôi sẽ đọc cho bạn nghe bài thơ haiku này:
" Những lỗ trống trong củ sen
Khi ta ăn
Ăn luôn cả nó"
...Bạn thấy chăng? những lỗ trống là một phần của củ sen, cũng như sự cô độc là một phần của đời sống. Vì vậy, hãy nhìn thẳng vào nó. Đừng ngại nói:"Tôi đang buồn. Tôi cảm thấy cô độc" nếu bạn muốn được chia sẻ. Nhưng cũng đừng ngại nói:"Hãy để tôi một mình lúc này" nếu bạn thực sự muốn như vậy. Đừng ngại vì đó là điều bình thừơng. Tất cả mọi người trên thế gian này đều thế. Chỉ khác nhau ở một điều: cách chúng ta đối xử với nó. Nỗi cô đơn tạo thành những khoảng trống, bạn càng muốn trốn chạy thì nó càng muốn bám đuổi. Bạn càng muốn vùi lấp nó thì nó càng dễ quay lại vùi lấp chính bạn. Điều chúng ta nên làm là đừng tìm cách lấp đầy khoảng trống ấy, nhưng cũng đừng để nó lấp đầy chúng ta. Chúng ta chỉ đơn giản nhận ra sự hiện hữu của nó, và bình tĩnh đối diện với nó.
...Người ta gọi tuổi mới lớn là:"tuổi biết buồn". "biết buồn" tức là chạm ngõ cuộc đời rồi đó. Biết buồn tức là bắt đầu nhận ra sự hiện hữu của khoảng trống trong tâm hồn. Biết buồn là khi nhận ra rằng có những lúc mình cảm thấy cô độc. Khi đó hãy dành sự cô độc một khoảng riêng, hãy đóng khung sự cô đơn trong giới hạn của nó, như một căn phòng trống trong ngôi nhà tâm hồn. Mỗi lần vào căn phòng ấy, dù tự nguyện hay bị xô đẩy, thì bạn vẫn có thể điềm tĩnh, tranh thủ khoảnh khắc đó để khám phá bản thân trong sự tĩnh lặng. Để rồi sau đó, bạn bình thản bước ra, khép cánh cửa lại và trở về với cuộc sống bề bộn thường ngày, vốn lắm những nỗi buồn nhưng cũng ko bao giờ thiếu niềm vui...
Phạm Lữ Ân
Thanked by 36 Members:
|
, , , , , , , , , , , , , , , , , , , , , , , , , , , , , , , , , , , |
#2
Gửi vào 03/03/2012 - 13:37
Có những giai đoạn như thế. Khi nước mắt cũng không thể chia sẻ được. Khi ngay cả nỗi đau cũng không còn làm người ta rùng mình đến tận nơi sâu thẳm nhất nữa. Khi nụ cười không chạm được đến đuôi mắt. Khi ngay cả hạnh phúc cũng không còn có thể thắp lên chút ánh sáng trong hồn...
Sợ nhất những sáng mai thức dậy thấy mình như thế. Trống rỗng và lặng lẽ. Thấy không yêu, không nhớ, không say mê, không buồn bã, cũng chẳng thiết tha. Thấy mọi thứ nhàn nhạt, vô vị, vô nghĩa. Chỉ duy nhất một bản năng: Qua ngày.
Nhưng cuộc sống có những giai đoạn như thế. Có lẽ vì ta mỏi mệt. Có lẽ vì khi đã đau đến tận cùng nỗi đau, đã yêu đến tận cùng tình yêu, đã đắm say đến tận cùng hơi thở, đã sống đến tận cùng vui buồn, đã thứ tha đến tận cùng bao dung, đã tặng đến tận cùng duyên nợ, đã níu đến tận cùng những dây neo trần gian...Sẽ thế...
Hay vì trái tim cần những khoảng lặng? Cũng như cây đàn sau một bản nhạc quá nhiều u uất lẫn hạnh phúc, quá nhiều giông gió dữ dội lẫn mưa nắng dịu dàng, dây đàn sau khi quá căng hay quá chùng cần được giữ tĩnh tại vài phút giây?
Dẫu sao thì cảm giác ngưng đọng của trái tim vẫn là một cảm giác đáng sợ. Có những giai đoạn của cuộc sống cảm xúc tĩnh đến mức rùng mình. Đáng sợ hơn cả sự vô cảm, bởi vì vô cảm là không còn cảm xúc trước những hỉ nộ ái ố của đời người. Còn những giai đoạn này của cuộc sống, cảm thấy hơn bao giờ hết những nỗi nhân thế ấy, nhưng những cảm xúc ấy rơi vào một vùng lặng không ngạc nhiên, như người ta ném những hòn sỏi xuống một mặt nước mà thấy tĩnh đến vô thường...
Bởi vì mặt nước tĩnh đó đã chạm đến đáy. Bởi đáy đã phủ đầy những sỏi!
From Huyenht....
Thanked by 20 Members:
|
|
#3
Gửi vào 04/03/2012 - 14:32
Thanked by 1 Member:
|
|
#4
Gửi vào 04/03/2012 - 21:01
Thanked by 2 Members:
|
|
#5
Gửi vào 04/03/2012 - 21:04
Thanked by 1 Member:
|
|
#6
Gửi vào 04/03/2012 - 21:09
Tử Phủ Vũ Tướng, on 04/03/2012 - 21:04, said:
Ko chị ạ, chị này sinh ngày 1 June - ngày quốc tế thiếu nhi , còn h sinh e chưa hỏi bao h.
năm nay lấy chồng, ng thấp và tròn trịa , 83 mà trông trẻ trung , kute kinh khủng.
Em đoán ko chừng chị Huyền này phải đi khoảng mấy chục nước rồi, dân HN chính gốc
Em sẽ post ảnh sau khi hỏi ý kiến chị ý nhá, nếu đc thì cả h sinh nữa.
Thần tượng của em và 1 số ng đấy , anh bạn em thích chị này mà tán ko đc, hì hì
Thanked by 2 Members:
|
|
#7
Gửi vào 05/03/2012 - 13:19
Nếu mọi thứ trong đời đều có quy luật thì tình yêu có lẽ là một ngoại lệ. Hoặc cũng có thể gọi là một định mệnh. Đắng cay hay hạnh phúc, hay cả hai, người ta cũng không lựa chọn được định mệnh của mình.
Anh đến khi cô đã có một con đường đi trước mặt. Như một ngôi nhà đang xây đã được cô chăm chút chuẩn bị từng chi tiết, từ bản vẽ thiết kế, từ chất liệu, từ những bước thi công và ngày hoàn thành. Cô đã đi những bước đầu tiên trên con đường ấy một cách miệt mài, đã nhất định sẽ đi đến cuối con đường ấy, thực hiện giấc mơ từ rất lâu của cô. Anh xuất hiện, giống như một sai số trong bản vẽ của cô, làm cho cô dừng lại. Khiến cô bâng khuâng.
Cô đến khi anh đã đi trên đường một mình rất lâu và thấy cô độc. Anh muốn tìm kiếm một người bạn đồng hành, và vẫn đang tìm kiếm. Chỉ có điều, cô không phải là người anh vẫn kiếm tìm. Cô chỉ ngẫu nhiên xuất hiện trên con đường dằng dặc cô lẻ của anh. Cô, với dáng điệu đơn độc, bướng bỉnh, phớt đời, ngẫu nhiên xuất hiện giữa cánh rừng hoa cỏ, giữa bạt ngàn núi, bạt ngàn sương, đã dừng anh lại. Khiến anh hoang mang.
Họ gặp nhau ở thời gian và thời điểm không nên gặp nhau. Cuộc gặp vừa là một cái mỉm cười, vừa là một giọt nước mắt của định mệnh lên cuộc đời họ.
Cảm giác ấm áp mà anh mang đến khiến cô hạnh phúc như một đứa trẻ. Khiến cô muốn nhắm mắt lại và ngủ yên trong vòng tay anh, kệ những sương gió ngoài ô cửa sổ, kệ những ước mơ bay cao, kệ những bước đi trên con đường đã định.
Cảm giác yêu thương cô như yêu một nhành hoa nhỏ mong manh, yếu đuối khiến anh chùng lòng. Khiến anh muốn được chăm sóc che chở cho người con gái tuy lúc nào cũng tỏ ra mạnh mẽ, ngang tàng nhưng thực ra lại yếu mềm như cỏ ấy.
Nhưng họ đều biết lẽ ra không nên có cuộc gặp tình cờ ấy. Cô lẽ ra nên muộn, cơn cảm cúm nên nặng hơn hoặc chiếc xe đưa cô đi nên gặp một quãng tắc đường. Anh lẽ ra đừng chú ý đến cô giữa đám đông, hoặc chỉ dừng lại ở đó thôi, đừng tìm hiểu về cô và rồi muốn gặp. Họ lẽ ra không nên hò hẹn, không nên cười thật nhiều và chia sẻ nhiều đến thế chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi. Lẽ ra không nên nhớ thương nhau khi rời xa.
Nếu thế, có lẽ cô sẽ vẫn đang đi từng bước miệt mài trên con đường của cô, bình yên và thanh thản. Anh cũng vẫn đang tìm kiếm người con gái thích hợp để song hành cùng anh hết tuổi thanh xuân và cả quãng đời dài. Họ sẽ đều yên ổn đi trên hai con đường song song vốn sẽ chẳng bao giờ gặp nhau nếu định mệnh không nhìn thấy họ và trong một phút nhẫn tâm hoặc rộng lượng đã cho họ gặp nhau.
Nếu ấm áp, nhớ nhung, say đắm là những cảm giác của tình yêu thì họ đã yêu. Nếu nụ cười, lời yêu thương, sự chăm sóc ân cần là hạnh phúc thì họ đã hạnh phúc.
Nhưng họ vẫn rời xa nhau. Không phải vì tình yêu trong phút chốc đã lụi tàn, không vì bên nhau họ không hạnh phúc. Chỉ vì đó là một tình yêu lẽ ra không nên đến trong đời. Vì họ không phải, không nên, không bao giờ có thể là hai nửa của nhau.
Bình yên hay không, anh vẫn cứ nên tiếp tục hành trình đơn độc của mình cho đến khi tìm được một nửa của anh. Đau đớn hay không, cô vẫn nên xóa đi sai số dù nhỏ trong bản vẽ của mình để lại miệt mài bước tiếp con đường cô đã định.
Chỉ là, đôi lúc, nếu dừng lại, cô sẽ rất nhớ dáng cao gầy đơn độc của anh. Anh, một vài chỗ nghỉ chân nào đó, biết đâu cũng sẽ nhớ những điều mà anh từng rất ghét, hoặc cảm thấy không đúng ở cô. Chỉ là, ở một vài khúc quanh gian khó nào đó trong đời, quá khứ dịu dàng ấy sẽ có sức mạnh vỗ về, bao bọc anh và cô. Chỉ là, đâu đó trong trái tim họ, có một vết xước nhỏ, rất nhỏ thôi, nhưng vẫn gợn lên trong từng nhịp đập.
Dù rằng rồi tất cả sẽ tan biến đi, như chưa bao giờ xảy ra, như một điều không có thực.
Hãy cứ xem như chúng ta đã từng gặp nhau. Trong một giấc mơ.
(From Huyenht )
Thanked by 10 Members:
|
|
#8
Gửi vào 07/03/2012 - 13:11
Họ chia tay cũng đã lâu. Một cuộc chia tay nhẹ nhàng, thanh thản, không nước mắt vì cả hai đều cảm thấy không thể cùng nhau đi hết con đường. Mắt cô ráo hoảnh khi một mình về biển, như một sự bù đắp, một sự tạ lỗi cuối cùng với tình yêu dài rộng của anh và cô, cho lời hứa mãi mãi không thực hiện được của họ: Sẽ về biển cùng nhau, sẽ đứng trước biển trong vòng tay nhau, lặng im mà không hề lặng im trước biển vô cùng. Anh cũng bình thản bước, công việc và cuộc sống cuốn anh đi. Thế rồi thôi...
Cô bắt đầu làm quen với cuộc sống một mình.
Qua đường một mình không có bàn tay anh nắm chặt. Đi học, đi làm một mình. Đọc sách, vẽ tranh, đi dạo và tận hưởng cuộc sống một mình. Cũng như anh, cô hạnh phúc, thanh thản. Cô không ngoái đầu, không nhìn lại con đường hoa cỏ ngọt lành anh và cô đã đi cùng nhau.
Đã xa vắng những yêu thương, hờn giận. Đã qua rồi những nước mắt, nụ cười. Đã không còn nuối tiếc, hờn trách. Cả cô và anh đều đã có sự bình thản trong tâm hồn mà sống. Cuộc sống đã trôi đi như thế.
Nhưng hai tiếng 'Tình yêu' vẫn xa xăm quá đỗi. Những năm vừa dài mà cũng vừa ngắn ngủi ấy, cô không mở trái tim mình cho ai. Không người con trai nào đến gần có ý nghĩa hơn một người bạn với cô. Cô đã quen không nghĩ đến anh nữa, cô hạnh phúc, bình yên như lời hứa ngày đó với nhau, nhưng cô cũng không yêu ai cả. Duy nhất có con mèo trắng cô nuôi là có thể gần gũi cô nhất, có được tình yêu duy nhất của cô.
Thời gian như một vòng xoay không chuyển dịch, trôi mãi trôi mãi mà vẫn tưởng như đang ở một khoảng nào đó của nhiều năm trước. Một ngày, cô nhận được tin nhắn bằng kí hiệu tắt quen thuộc ngày xưa của hai người, anh nhắn anh rất nhớ cô. Thì ra anh đã nhìn thấy cô trên đường. Có lẽ anh vẫn như ngày xưa, không kìm nổi lòng mình trước cái dáng mảnh khảnh đến mong manh và nụ cười mắt buồn của cô. Có lẽ trái tim vốn bướng bỉnh đã không muốn tuân theo con đường êm đềm mà lý trí đã đặt ra nữa. Anh muốn được gặp cô.
Cô cũng muốn gặp anh. 'Chia tay' là gì chứ? Là hai người yêu nhau quyết đinh sẽ không nắm tay nhau đi hết một con đường cùng nhau. Là khi họ sẽ đi trên hai con đường mới, không ngoái nhìn lại hun hút sâu lối đi chung ngày xưa nữa. Là khi không còn chia sẻ buồn vui, không còn cùng nhau ăn chung một bữa cơm dù rất vội, không còn nắm lấy tay người kia khi cần che chở, hay ngả đầu lên ngực trong một phút cần bình yên. Là vĩnh viễn không còn có mặt trong đời nhau, vĩnh viễn không còn là điều quan trọng. Là không gì cả của mỗi ngày thức dậy và của những tháng năm phía trước. Nhưng có đơn giản thế không? Cuộc đời hình như không chỉ thế...
Cô vẫn thấy không đành.
Nhưng khi gặp nhau rồi, khi ngồi đối diện với nhau sau vài năm xa cách, bỗng dưng có một sự trống rỗng vô bờ ùa vào lòng cô. Cô ngước nhìn anh, nhìn đôi mắt khổ sở đang nhìn cô, nhìn bàn tay anh nắm chặt, biết rằng anh cũng đang cố tìm kiếm sự run rẩy vô bờ bến của yêu thương xưa kia mà bất lực. Họ cứ ngồi lặng yên như thế, cái lặng yên ngọt ngào, sâu thẳm của xưa kia khi hai người chỉ cần được ở bên nhau, nhìn vào mắt nhau mà không cần phải nói gì cả đã tan biến đi hoàn toàn, chỉ còn một sự trống trải, thất vọng xâm lấn. Bất giác, cô mỉm cười nhìn anh: Mình về thôi anh, muộn rồi.
Muộn rồi.
Cô vẫn là cô, mong manh, xinh đẹp, nồng nàn. Anh vẫn là anh, chàng trai thanh cao, ngạo mạn, mạnh mẽ. Nhưng trong tình yêu của họ, thứ tình cảm thiêng liêng đã mất đi của rất lâu về trước, cô và anh đã không còn là hai người thuở xa xưa. Điều đã mất đi, không gì có thể lấy lại được. Cho dù chừng ấy tháng năm cô và anh chưa từng một lần mở lòng cho ai, chưa từng một phút nguôi thương yêu. Giống như một khúc nhạc, dừng ở chỗ du dương nhất thì hay biết mấy, nhưng cả anh và cô vì nuối tiếc đã cố hát tiếp, hát rồi mới biết giai điệu sau này tồi tệ biết bao.
Lau khô nước mắt, rồi về thôi, ngày mai chúng ta còn phải đi học, đi làm. Phải tiếp tục những ước mơ, những dự định mà trong đó không hề có nhau. Anh và cô đã rẽ hai con đường, đã đi quá xa nhau không thể nào quay lại....
Bản tình ca cũ đừng hát tiếp nữa, nhé anh!
( Huyenht )
Sửa bởi DungLe: 07/03/2012 - 13:16
Thanked by 13 Members:
|
|
#9
Gửi vào 08/03/2012 - 22:02
Cơn mưa nhiệt đới..
Hắn buông người xuống chiếc ghế. Chưa bao giờ hắn thấy mình tỉnh táo như lúc này, hắn lặng im hòa mình vào tiếng mưa.
Khẩu p228 và ly Martini uống dở phía trước mặt.
Nhoài tay cầm khẩu súng, bằng 1 động tác nhanh nhẹn và thuần thục hắn gạt chốt an toàn rồi lên đạn.
Lòng giảm thanh lạnh toát kê vào thái dương, đôi mắt nâu mở to và miệng hơi nhếch. Cuốn phim kí ức vèo chạy qua tâm trí. Có lẽ đến lúc này hắn biết hắn nhớ những gì nhất, Ai là người hắn luôn yêu...Hắn nghe rõ cả tiếng trái tim mình đập.Nín thở hắn bóp cò...
Cạch, chỉ khoảng 10% s cho lò xo nhảy đánh kíp nổ viên đạn với 1 âm thanh chát chúa khiến nó xoay tít theo đường lòng súng dẫn qua ống giảm thanh.
Cũng chỉ 10% s sau đó viên đạn chạm vào vùng bên thái dương của hắn, kéo theo 1 luồng sáng ảo chói lòa trong tâm trí. Viên đạn xoáy tít khiến cả vùng não biến dạng bên trong, cả triệu triệu nơ ron thần kinh như bừng tỉnh lần cuối trước khi tắt lịm. Hắn vẫn cảm thấy khoảnh khắc viên đạn đi ra khỏi não mình cắm vào bức ảnh bên chiếc bàn phía sau; Trước khi thần chết bao vây toàn bộ.
Nhưng...
Thình thịch..Thình thịch...
Kì lạ 1 điều là tim hắn vẫn đập. Đập rất mạnh..
Thình thịch...Thình thịch...
A..a...a
Hắn choàng mở mắt thoát khỏi giấc mơ
Cơn mưa nhiệt đới lao xao, căn phòng mờ tối, chiếc ghế hắn ngồi vẫn thế.
Ly rượu nửa chừng trên bàn và thay vào khẩu P228 là chiếc điều khiển dàn nhạc.
Thở phào với tay uống hết ly rượu và bật dàn nhạc..
Hắn đang nghe dở
vào ngày 14 tháng 7 2010 lúc 10:13 chiều) ·
Sửa bởi Gabriel.Julian: 08/03/2012 - 22:04
Thanked by 6 Members:
|
|
#10
Gửi vào 09/03/2012 - 10:14
Rằng tình yêu không luôn là điểm tựa và chung sống không có nghĩa là sum vầy.
Rằng nụ hôn không phải là khế ước và những món quà không phải bao giờ cũng là những lời hứa chân thành.
Rằng có những ngày nắng cũng mang đến những nỗi buồn không kém những chiều mưa.
Và bạn học được cách ngẩng cao đầu chấp nhận thất bại, điềm tĩnh như một người lớn chứ không khóc lóc như một đứa bé.
Và bạn bắt tay vào việc ngay hôm nay chứ không trông chờ vào những dự án viễn vông của ngày mai.
Và bạn tự trồng hoa trong vườn nhà để tô đẹp cuộc sống chứ không trông chờ người khác mang hoa đến.
Và bạn nhận ra rằng bạn có thể chịu đựng được. Rằng bạn thật sự mạnh mẽ. Rằng cuộc sống đáng yêu hơn bạn tưởng."
---------------------------------------------------------------------------
Bỗng dưng tớ chấp nhận rằng có những việc con người ko thể thực hiện hay hoàn thành đơn giản vì nothing is impossible ko đúng trong mọi trường hợp.
Rằng đằng sau may mắn là nổ lực, trả giá, tranh giành và đánh đổi của chính bản thân.
Rằng ko có thứ gì là vĩnh cữu và bình yên đôi khi còn quí giá hơn tất cả.
Rằng chiếm hữu những gì không thuộc về tớ chẳng khác gì hành động của kẻ
cắp.
Rằng buông tay ko phải bao giờ cũng dễ dàng và chấp nhận sự thật sẽ đau đớn bik chừng nào.
Và tớ sẽ vượt qua mọi nỗi đau vì đơn giản là no pain no gain.
Và tớ sẽ sống cho ngày mai vì tớ ko có khả năng thay đổi hiện tại hay quá khứ.
Và tớ sẽ đạt dc những gì thuộc về tớ ko phải bằng thủ đoạn tranh giành hay níu kéo vì tớ là người xứng đáng sau tất cả.
Và tớ sẽ ko dằn vặt trách móc bất kì ai bởi vì tớ chấp nhận đời là thế ^^
..............
........................
.....................................
đọc lại những bài viết cũ, nghe lại bản nhạc cũ, để lại kiểu tóc cũ, gặp lại những con người cũ...đơn giản chỉ để nhìn thấy hình ảnh mình của những ngày xa xưa...
Thanked by 14 Members:
|
|
#11
Gửi vào 09/03/2012 - 10:22
Thanked by 3 Members:
|
|
#12
Gửi vào 09/03/2012 - 10:25
Thanked by 3 Members:
|
|
#13
Gửi vào 09/03/2012 - 11:00
đôi khi cũng nên dừng lại để quan sát...tập chữ "nhẫn"
Thanked by 4 Members:
|
|
#14
Gửi vào 09/03/2012 - 11:29
Ghé Facebook a rồi thì add luôn đi
Thanked by 2 Members:
|
|
#15
Gửi vào 09/03/2012 - 11:46
Thanked by 4 Members:
|
|
Similar Topics
Chủ Đề | Name | Viết bởi | Thống kê | Bài Cuối | |
---|---|---|---|---|---|
Tứ khố, mộ khố trong tứ trụ |
Tử Bình | ThichMinhTue |
|
||
Mệnh nào là Cừu và mệnh nào là Sói trong Tử Vi ? |
Tử Vi | htruongdinh |
|
||
những góc nhìn khác nhau về chuyện cưới xin, xung - hợp vợ chồng |
Tử Bình | hieuthuyloi |
|
||
Các Công tố viên Liên bang Xem xét Lệnh khám xét đối với các Email của Giuliani. Barr sớm sẽ không thể giúp đỡ |
Linh Tinh | FM_daubac |
|
||
Luận về Thương Quan Cách(bài cua maithon trong diễn đàn cũ) |
Tử Bình | toahuongqui |
|
||
VULONG: Thuyết Âm Dương Ngũ Hành có giải thích được sự tiến hóa của Vũ Trụ hay không? |
Tử Bình | SongHongHa |
|
6 người đang đọc chủ đề này
0 Hội viên, 6 khách, 0 Hội viên ẩn
Liên kết nhanh
Coi Tử Vi | Coi Tử Bình - Tứ Trụ | Coi Bát Tự Hà Lạc | Coi Địa Lý Phong Thủy | Coi Quỷ Cốc Toán Mệnh | Coi Nhân Tướng Mệnh | Nhờ Coi Quẻ | Nhờ Coi Ngày |
Bảo Trợ & Hoạt Động | Thông Báo | Báo Tin | Liên Lạc Ban Điều Hành | Góp Ý |
Ghi Danh Học | Lớp Học Tử Vi Đẩu Số | Lớp Học Phong Thủy & Dịch Lý | Hội viên chia sẻ Tài Liệu - Sách Vở | Sách Dịch Lý | Sách Tử Vi | Sách Tướng Học | Sách Phong Thuỷ | Sách Tam Thức | Sách Tử Bình - Bát Tự | Sách Huyền Thuật |
Linh Tinh | Gặp Gỡ - Giao Lưu | Giải Trí | Vườn Thơ | Vài Dòng Tản Mạn... | Nguồn Sống Tươi Đẹp | Trưng bày - Giới thiệu |
Trình ứng dụng hỗ trợ: An Sao Tử Vi - Lấy Lá Số Tử Vi | Quỷ Cốc Toán Mệnh | Tử Bình Tứ Trụ - Lá số tử bình & Luận giải cơ bản | Quẻ Mai Hoa Dịch Số | Bát Tự Hà Lạc | Thái Ât Thần Số | Căn Duyên Tiền Định | Cao Ly Đầu Hình | Âm Lịch | Xem Ngày | Lịch Vạn Niên | So Tuổi Vợ Chồng | Bát Trạch |