CHƯƠNG I
*
Lê Võ Châu Hồ
*
Không quá khó để hình dung thị trấn đơn giản này. Chỉ gồm một ngả ba và một ngả tư làm trục đường chính.Nhà con Duyên ở tại ngả ba. Buôn bán tạp hóa một cách khá đơn giản so với những nơi khác. Tiệm độc quyền vì quanh đó chẳng có ai bán để cạnh tranh. Chợ, công viên, trường học, sân vận động cũng nằm trong khu vực này.
Bên trái nhà Duyên là nhà thằng Tùng. Còn thẳng phía trước là nhà thằng Văn. Ba đứa gần nhà nên lúc nhỏ cũng quen thân.
Bên phải đường nhà Duyên là khu phố dài có nhiều cửa hàng. Ngôi trường cấp ba nằm ở trong này. Còn trường cấp hai cách nhà thằng Văn hơn cây số nữa.
Tùng, Văn và Duyên học chung ở trường cấp hai nhưng khác lớp. Văn học chung với Duyên lớp 9A còn Tùng 9C. Hè này tụi nó chờ lên học lớp mười vì thi đậu hết rồi.
Hôm nay, con Duyên phụ mẹ bán tạp hóa khoảng một tiếng thì nó sửa soạn lại đồ. Nó đi nhà sách mua văn phòng phẩm và các thứ cần thiết cho năm học mới.
Con Duyên đạp xe đến nhà sách qua con đường có hàng cây hai bên. Hè chưa hết hẳn, vẫn còn mấy tiếng ve kêu bên những hàng cây.
Chợt Duyên nghe ai gọi tên mình. Nó quay lại và nhìn thấy thằng Tùng. Duyên tò mò hỏi:
Ủa, Tùng đi chợ hả?
Thằng Tùng cười ngất:
Không có đâu! Tui ghé trường mới xem nó thế nào thôi.
Rồi nó hỏi luôn:
Bà đi đâu vậy?
Duyên nhìn sang thằng Tùng:
Tui đi nhà sách.
Thằng Tùng vỗ tay lên tay lái:
Coi chừng vô trỏng gặp ông Văn nhà mình trong đó.
Duyên ngạc nhiên:
Ổng ở trỏng hả?
Tùng vừa gãi tai vừa nói:
Chắc ở đó. Nhưng không biết ổng mua cái gì.
Nói xong nó đạp xe đi luôn bỏ Duyên bơ vơ giữa chốn đông người.
Buổi sáng nhà sách khá đông. Duyên đi qua rồi vòng lại tìm thêm sách vở. Bỗng nó đụng đầu thằng Văn trong dãy kệ sách. Thằng Văn vừa ôm đống sách vừa chào con Duyên bằng nụ cười khoe hết cả răng. Con Duyên cũng gật đầu chào lại. Mặt nó tếu tếu mà con Duyên cố nén hổng dám cười.
Thằng Văn vừa hỏi vừa vuốt lại mái tóc ngắn ngủn:
Duyên mua được hết chưa?
Duyên chỉ tay lên kệ sách:
Còn mấy cuốn nữa thôi à.
Rồi Duyên thắc mắc:
Ông hổng có hẹn với thằng Tùng hả. Hồi nãy tui gặp nó đi vô trường mới.
Văn cười cười:
Chút nữa nó cũng ghé nhà sách à.
Duyên hỏi thêm:
Ông có đợi ổng không?
Thằng Văn trả lời chắc nịch:
Không đâu! Tại hôm nay tui còn bận. Đi trước nghen.
Văn ôm đống sách vở đi lại quầy tính tiền. Lúc nó trở ra thì thằng Tùng cũng vừa bước vào nhà sách. Hai thằng giống như hai cái máy, giơ tay chào nhau như quân đội. Xong rồi kẻ ra người vào chả ai thèm nhìn ai. Trông vậy thôi chứ tình bạn không lạnh nhạt vậy đâu à nhen.
Tùng chậm rãi ngắm nghía hàng tủ kiếng đựng văn phòng phẩm thì gặp Duyên ôm sách vở quay ra. Mới nhìn mặt Duyên gật đầu luôn và thằng Tùng cũng vậy.
Tưởng rồi ai đi đường nấy, ai dè lát sau phát hiện “ông bà táo” ngồi chung cái quán chè trước cổng nhà sách. Ba đứa ngồi kín quán chè mà không đứa nào chịu ăn chè.
Trời chưa nắng lắm mà thằng Tùng hút gần hết nửa ly rau má. Con Duyên khẽ uống êm như con mèo. Đứa nào đứa nấy nguyên giỏ sách đầy.
Duyên đưa mắt lên cành cây ngắm con ve sầu đang gồng mình hát. Vài tia nắng thưa lọt qua tán lá chiếu xuống vài chỗ dưới sân.
Con Duyên nửa đùa nửa thật:
Tui mà giống như con Ngân năm rồi chắc tui chết luôn quá.
Thằng Tùng ngớ người:
Là sao?
Khai trường đi gấp quá nó mặc luôn bộ đồ ở nhà đi học.
Hai thằng con trai nhớ chuyện cũ cười muốn sặc khi đang uống nước.
Duyên nhìn Tùng dò hỏi:
Nãy vô trường mới ông có thấy gì ở trỏng không?
Tùng cười:
Thấy nguyên cái trường mới luôn.
Duyên hơi bực tí xíu:
Ai mà chẳng thấy. Nhưng mà ông có gặp ai hôn?
Tùng lại giỡn:
Ai cũng gặp mà hổng có quen ai ráo.
Thằng Văn chen vô:
Mày nói bậy không à. Có hai đứa quen đó chứ.
Đang cười thì thằng Tùng chuyển sang căng thẳng:
Quen ai đâu? Trường mới lạ hoắc à.
Thằng Văn cười ngất:
Hai đứa bây quen nhau chứ ai!
Duyên ngồi mân mê cái ly nước đá:
Sang cấp ba chắc hai thằng ông học chung lớp C, còn tui học lớp A.
Thằng Văn hỏi nửa thật nửa đùa:
Bộ Duyên tính làm thầy bói hả?
Tùng nhìn Duyên dò xét:
Tính làm giáo viên xếp lớp luôn nè.
Duyên ra vẻ đăm chiêu:
Đâu có. Thiệt mà. Tui tính hết rồi.
Tùng nhíu mày:
Bà tính gì?
Duyên đặt ly nước xuống:
Tính điểm số chứ tính gì.
Duyên phân tích:
Với một lớp bốn mươi học sinh mà điểm số của tụi mình như vậy thì phải xếp lớp khoảng đó là khá chính xác.
Tùng vô tư:
Học chung ai cũng không sợ. Chỉ sợ giáo viên thôi.
Văn gật gù:
Giáo viên mỗi người một tính nhưng rất yêu học sinh, tận tâm với nghề.
Duyên nhớ lại:
Trường mình cô Hân nghiêm mà không khó.
Thằng Tùng tiếp lời:
Còn thầy Quang khó nhưng tôi lại thích học với thầy.
Văn đùa:
Tui khoái học thầy cô nào dạy môn học tôi thích học.
Ba đứa ngồi trò chuyện tới gần trưa lúc cây bàng muốn héo lá thì mới lên xe đạp ra về. Bà chủ quán vừa vắng khách mà tụi nhỏ lại quen nên cũng chẳng phàn nàn gì. Hai đứa kia về nhà chẳng biết số phận ra sao còn thằng Văn về nhà nốc thêm nguyên ly nước lọc.
Nó nằm tréo cẳng chân xem ti - vi được nửa giờ thì mưa rơi ào ào. May sào phơi đồ chỉ có mấy bộ nên quơ lấy đem vào nhà cũng lẹ.
Nó tưởng mưa mau tạnh. Ai dè lát sau mưa lớn hơn rồi cúp điện cái rụp nên nó ngủ trưa luôn. Nó thầm nghĩ chắc hai đứa kia cũng chẳng khá hơn gì nó.
Sáng hôm sau, thằng Văn ghé nhà con Duyên mua tạp hóa. Văn vừa dừng xe, Duyên đã hỏi luôn:
Ủa, ông ghé chơi hay mua gì hôn?
Thằng Văn đá tó xe xuống:
Mua chục mì gói thôi.
Duyên hỏi:
Loại mì y như cũ nhen.
Thằng Văn ừ. Bán thì ít, “buôn” thì nhiều. Duyên kéo ghế, hai đứa ngồi trong tiệm tạp hóa “tám” chuyện.
Chuyện là hôm qua, sau khi rời khỏi quán chè, Duyên ra về rồi ghé nhà cô Năm của nó. Nhà cô Năm bán rau quả nên cô Năm có cho Duyên mấy bó rau. Hai cô cháu đang trò chuyện thì trời đổ mưa. Lúc đó thì có một anh lớn tuổi hơn ghé quán.
Nghe đến đây, thằng Văn giả vờ gật gù:
Thì ra là chuyện tình yêu nam nữ!
Con Duyên nén cười:
Không! Làm gì có chuyện đó!
Thằng Văn lại tiếp tục giả nai:
Chắc ổng ghé mua rau quả…
Nghe tới đây con Duyên chịu hết nổi:
Chắc tính tiền hai chục ngàn một gói mì luôn quá.
Lúc này thằng Văn mới ra chiều nghiêm túc:
Thôi, vậy bà kể tiếp đi.
Duyên vừa kể chuyện xong, thằng Văn nhìn ra đường, tay vuốt lại cái cằm của nó:
Vậy, tóm lại là ổng trông lạ lạ, hơi đặc biệt mà bà hổng có mê ổng chứ gì?
Duyên cắn môi:
Chỉ có chút ấn tượng thôi. Cảm giác này quen quen, từng thấy ở ai đó…
Văn nhìn Duyên đặt ý:
Vậy có “rắc rối” gì không?
Duyên điềm nhiên:
Không hề! Chỉ là có gì đó… nói chung là… bất thường một chút. Nhưng tôi vẫn ổn.
Ngừng một chút, Duyên tiếp:
Chắc chắn là không có chuyện yêu iếc gì ở đây. Nhưng có chút rắc rối. Thế thôi.
Văn kết luận:
Tui đang bị rắc rối luôn rồi. Còn bà tự giải quyết vấn đề của mình. Tui về đây. Con gái đúng là khó hiểu.
Duyên nói với theo:
Tại ổng “chung phe” với ông nên tui mới vậy chớ bộ.
Thằng Văn về nhà nấu mì gói rồi ăn. Đúng là danh bất hư truyền, nấu xong ăn được liền tại chỗ. Tâm tư thằng Văn lúc đó y như sợi mì gói khi nghĩ đến chuyện con Duyên vừa kể xong ban nãy.
***
CHƯƠNG II
*
Rồi ngày khai trường cũng đến. Học sinh xếp lớp rồi mà còn lạ chỗ nên có vẻ hơi lộn xộn.Duyên may mắn xí được ghế đá dưới gốc bàng ngồi chung với hai nhỏ bạn học hồi cấp hai. Ba đứa con gái chủ yếu dòm qua ngó lại sân trường chứ chẳng nói chuyện được gì nhiều vì trong trường ồn ào quá.
Buổi tựu trường bao giờ cũng như năm nào. Nhưng hôm nay Duyên phát hiện ra một điều bất ngờ. Nó chỉ tay về phía sau lưng thằng Văn:
Ổng kìa Văn!
Thằng Văn không thèm quay lại:
Biết rồi.
Duyên nhíu mày:
Biết ai không mà nói!
Thằng Văn giơ ngón tay cái trỏ ngược lại phía sau lưng:
Thằng Tùng chớ gì!
Duyên dậm chân:
Người “mua rau củ quả” của ông đó!
Nghe xong thằng Văn hết cười. Nó quay lại và nhìn thấy người đó ở hàng ghế giáo viên. Bây giờ nói mới biết tại sao con Duyên lại có cảm giác như vậy với người này. Hóa ra là do phong cách của một giáo viên đã tạo cho cô nữ sinh của nó.
Ủa, nhìn gì vậy?
Thằng Tùng vừa đi tới vừa ngơ ngác hỏi hai đứa đang đứng im. Nó hướng về hàng ghế giáo viên và nhìn thấy mấy chục người ở đó. Duyên và Văn kể lại nhưng thằng Tùng nghe thì nghe chớ có biết gì đâu nên nó cũng chẳng quan tâm. Lúc đó nó chỉ bảo là quan trọng thầy có dạy mình môn nào hay không thôi.
Sau khi làm lễ trong sân trường xong, học sinh được yêu cầu tập trung vào lớp học.
Duyên đã tính đúng lớp cho hai thằng bạn của mình nhưng phần cô thì lại sai một chút. Duyên rớt xuống lớp B. Và do đó, Duyên biết mình còn kém hơn khá nhiều bạn. Cô nữ sinh cần cố gắng hơn nữa trong việc học tập của mình.
Đặc điểm của Duyên là dễ nhìn ra vấn đề và tìm cách khắc phục. Thằng Tùng và thằng Văn không kém con Duyên nhưng tụi nó là con trai và bất ổn định hơn.
Sau họp lớp mới thì Duyên quen thêm được đứa con gái ngồi gần tên An. Hai đứa nói chuyện cũng hơi ngại và dè chừng vì mới quen. Nhưng theo Duyên đánh giá thì nhỏ An này cũng được. Tuy nhiên, phải chờ xem xét thêm.
Cô giáo chủ nhiệm hôm nay được gặp là người Duyên rất thích vì cô làm việc vừa nguyên tắc vừa tình cảm. Không khó tính nhưng không phải lúc nào cũng cưng chiều học sinh. Như cô giới thiệu cô tên Trâm, hiện tại đang dạy môn Vật Lý của trường.
Cô Trâm tổ chức bầu ban cán bộ lớp tạm thời dựa trên điểm số của học sinh đã thi. Đa số rơi vào những đứa đã từng giữ chức này nọ trong lớp cũ. Mấy đứa học sinh cũng chẳng quan tâm lắm vì chỉ là chức danh tạm thời. Phải chờ lúc học và thi rồi mới sắp xếp lại.
Con Duyên và con An ngồi kế bên mới đầu dè dặt sau đó chuyển sang sôi nổi trò chuyện.
Duyên hỏi:
Ở lớp cũ bạn có giữ chức cán bộ lớp nào không?
Nhỏ An cười:
Mình bên thi đua học tập!
Lớp phó học tập hả?
Chỉ là phấn đấu học tập thôi bạn ơi. – An gõ gõ ngón tay trỏ vào cuốn sổ tay của mình.
An hỏi:
Còn bạn thì sao?
Duyên trả lời nửa vui nửa chán nản:
Tui làm lớp phó học tập nhưng hậu quả nặng nề. Năm nay chắc tôi trốn nhiệm vụ luôn.
An thắc mắc:
Sao vậy?
Làm phó học tập mà học thua năm bảy đứa. Ghét riết rồi tui nhớ tụi nó suốt đời luôn. Không phải ganh tỵ mà vì mình giữ chức cán bộ lớp nên thua nửa điểm kiểm tra thôi đã thấy áp lực vô cùng.
Ở đâu cũng vậy thôi. Mình mong vậy còn chưa được. Lần kỉ lục thời gian học toàn cấp hai mình được chín điểm thôi.
Hai đứa ngồi tám chuyện vì gần hết giờ tập hợp lớp cô giáo chủ nhiệm cho phép các em học sinh làm quen với nhau.
Ra gần cổng trường, con Duyên gặp ngay thằng Văn đứng dựa cổng trường.
Chờ Tùng hả? Ông có bạn mới chưa?
Chừng nào bỏ bà tui thông báo cho. – Tùng cười.
Thông báo sớm tui mừng hết lớn nên thông báo trễ trễ chút cho tui kịp lấy chồng nghen. – Duyên đùa.
Duyên ôm cuốn tập ghi chép vào lồng ngực:
Đợi Văn đây nhen. Tui về trước.
Quen thêm nhỏ bạn nào trong lớp mới chưa? – Thằng Văn hỏi thăm con Duyên.
Bạn thì cũng có quen. Nhưng không bao giờ giới thiệu cho ông đâu. Mất duyên tụi tui hết.
Thằng Văn gãi đầu:
Bộ tui vô duyên vậy hả!
Nghe hỏi nãy giờ biết rồi. Không cần quảng cáo. Tui đi à.
Duyên bỏ về mặc kệ hai thằng bạn. Dù sao hai đứa nó Duyên muốn gặp lúc nào chẳng được. Trời lại có mây bay làm Duyên phải ước mong không đổ cơn mưa nào. Nó muốn thời tiết đẹp để thưởng thức trọn vẹn ngày tựu trường. Hai thằng kia chẳng biết có gì vui không nhưng Duyên cảm thấy ngày tựu trường năm nào cũng đẹp.
Thằng Tùng đón thằng Văn tại cổng trường rồi hai đứa cùng nhau đi về. Tùng kể cho thằng Văn nghe chuyện trong lớp nó.
Chẳng là xếp lớp mà mắc đi toilet nên vô trễ hơn một chút. Tới lúc vô lớp thì mọi người gần như có chỗ hết rồi. Nó đang lơ ngơ láo ngáo đứng gần cửa lớp chưa biết kiếm chỗ nào ngồi thì nghe có tiếng gọi. Nó nhìn về phía bìa bàn thứ ba thì thấy một thằng ngố ngố hớt tóc đầu đinh đang vẫy tay. Đương nhiên là nó đi cái rẹt về phía đó liền. Hai thằng ngồi chung cái bàn. Thế này chắc là làm bạn rồi đó. Thường mấy đứa kiểu này quen nhau chơi rất thân.
Rồi hai thằng bây nói chuyện gì? – Thằng Văn thắc mắc hỏi.
Tùng trả lời gọn lỏn:
Y như t*o với mày vầy nè!
Thằng Tùng mới làm quen được với thằng Tấn nghe nó kể thằng đó nói chuyện cũng tiếu lâm. Nhưng sau đó, gần đến giờ về thì thằng Tấn bỗng biến đi đâu mất tiêu.
Hai thằng vừa đạp xe vừa tán dóc. Trên đường về lúc đi ngang qua một Văn phòng Công chứng thì có tiếng kêu làm hai thằng giật mình. Thằng Văn ngó vô lề thì thấy một thằng cao vừa tầm mặt đồ học sinh. Mặt mày có vẻ lanh và thông minh. Thằng Tùng hỏi luôn:
Mày ở đây hả?
Ừa.
Thằng Tùng với thằng Văn xuống xe:
Nãy t*o thấy mày về trước t*o cũng nghi trò này mà không chắc.
Thằng kia cười:
Ai cũng làm vậy thôi!
Thằng Văn sẵn lời:
Làm bất ngờ cho vui!
Bạn luôn hả? – Tấn hỏi.
Tùng cười:
Thằng nào đi chung là bạn hết.
Thằng Văn giả bộ gãi đầu:
Hôm qua t*o thấy mày đi chung với bác xe ôm…
Tùng vỗ vào vai Văn:
Thôi đi mày! Ổng bà con chứ không phải bạn.
Tấn bước vô nhà:
Ghé nhà uống nước chơi. Nhà t*o ở đây.
Tụi nó vô sân ngồi ghế đá dưới gốc cây xoài. Gần trưa gió khá mát.
Văn thắc mắc hỏi Tùng:
Nó học lớp nào mà mày quen?
Chung lớp mình chớ đâu.
Văn nhíu mày:
Sao hồi nãy t*o không thấy trong lớp vậy ta?
Tại hồi nãy mày ngồi khác chỗ nên t*o ngồi chung, hai thằng quen liền.
Vậy là hên đó mày.
Sao lại hên?
Nhờ vậy bây giờ mới có nước uống. – Tùng cười. – Nó mang nước ra kìa.
Thằng Tấn khệ nệ ôm cái bình lít rưỡi nước với mấy cái ca. Tùng với Văn nhìn nó vừa khổ vừa khát giống như cả đời còn lại cái bình nước đá. Ba thằng uống một lượt hết nữa bình nước.
Tùng vuốt cái vành tai của nó:
Lâu lâu t*o có gặp mày hồi học cấp hai mà hổng có quen.
Quanh đi quẩn lại xứ này ai cũng thấy mặt hết. Mày lớp 9C phải hôn. Nhỏ Duyên lớp 9A học chung với t*o.
Văn hỏi thăm Tấn: (điều chỉnh)
Con Duyên nó học dữ hôn.
Năm nay t*o với mày học chung lớp C còn nó lên lớp B.
Vậy nó học giỏi hơn chút. – Tùng nhận xét.
Cũng đúng. Điều quan trọng nó suy nghĩ sâu sắc và thông minh hơn.
Nó có “mê” thằng nào hôn? – Tùng bạo miệng hỏi luôn.
Tới lượt thằng Tấn thắc mắc:
Ủa, chơi thân với nó mà không biết hả!
Không tiện hỏi. Mà có hỏi chắc nó không nói đâu. – Tùng cắn môi.
Có thích nó không mà ông hỏi chuyện này? – Tấn cười.
Tùng giải thích:
Thắc mắc vậy thôi.
Nó cũng có một thằng. Theo sát bên luôn.
Văn lè lưỡi:
Ghê quá vậy. Con nhỏ bạo thiệt.
Bạo cái gì mà bạo. Kèm thằng đó học chết lên chết xuống. Nó làm lớp phó học tập mà. – Tấn cười.
Văn trố mắt:
Ủa, cấp hai lớp 9A học đâu có tệ dữ vậy.
Tấn giải thích:
Thì không tệ. Nhưng chỉ tiêu đề ra gắt gao mà thằng đó lơ là nhởn nhơ hơn nên con Duyên có lúc dữ lên như sắp thành bà chằn.
Giọng Văn mơ màng:
Nhỏ đó càng giận càng dễ thương.
Chính xác. Càng giận thì nó càng giữ mình nghiêm hơn nữa. – Tùng rót thêm một ly trà đá.
Ngồi nói chuyện một hồi. Tấn dẫn hai thằng lạ hoắc “tham quan” cây mận đang chín chi chít trái. Ba đứa vừa tán dóc vừa ăn trái cây tươi. Đang ăn thì thằng Văn than xót ruột đòi về nhà ăn cơm. Chủ nhà phải chiều khách để khách ra về dùng bữa cơm gia đình.
***