Vui lòng Đăng nhập hoặc Đăng ký hội viên để đọc nội dung đã ẩn
PhapVan, on 27/09/2011 - 07:16, said:
Anh Vui Vui thân mến,
Đến đây anh có phần hiểu ra khái niệm Đồng. Nhưng cũng vất rất loanh quanh.
Tôi lại phải xin dẫn lại phần tôi đã viết ở trên :Lại xét như một cặp phạm trù Đồng Nhi Dị.
Thứ nhất vế khái niệm ĐỒNG: về mặt thô xét các vật thể riêng biệt có kích thước, hình thức và bề ngoài giống nhau gọi là Đồng; đỡ thô hơn thì xét trên khái niệm trừu tượng giống nhau về một số đặc điểm nào đó như loài, giống..; cuối cùng tinh về nghĩa triết học thì Đồng trong bản thân nội tại của sự vật hiện tượng chính nó.
Thứ hai về khái niệm DỊ (tương tự như Đồng).
PhapVan luận tới đây tự thấy sự khác biệt (Dị) với anh Vui Vui về hướng tiếp cận và cách hiểu về “Đồng Nhi Dị” cũng khác nhiều trong nhận thức và suy nghĩ thế nào để phán đoán, suy luận để nhận thức đúng mới có hành động đúng.
Anh nói về phép biện chứng, không dễ gì anh nắm được nó đâu. Trong khi đó giới hạn các nguyên lý và các khái niệm nền tảng anh hiểu về nó mới ở mức giới hạn trừu tương, chưa đến mức trừu tượng trên bình diện siêu hình học thì làm sao anh chuyển sang được bình diện nhận thức luận.
Khuê : Đồng Nhi Dị - tôi thấy đến đây tạm dừng.
Cảm ơn anh đã quan tâm !
Anh Pháp Vân thân mến !
Tôi định có một bài viết dài cho cái sự hiểu biết của anh. Nhưng nghĩ lại, thấy không cần thiết, mà chỉ nên tập trung vào mấy điểm anh đã thể hiện một cách Rõ Như Ban Ngày !.
Anh lấy được quẻ Khuê, nên thấy đến đây tạm dừng. Nếu anh đã đến được quẻ Khuê như thế, thì anh dừng cũng là nên. Đó không phải là cái nên của học thuật, của đức độ, mà là cái nên của bản ngã. Thế nhưng trước khi anh nói cái nên ấy, anh nã đạn pháo cấp tập vào tôi. Đó là thủ đoạn để lấy Thế. Trong chiến tranh, khi cuộc chiến cứ cù cưa không thắng, phải giải quyết trên bàn hội nghị. Trước khi đi vào đàm phán, các đối thủ của nhau thường tranh thủ tấn công, mà thường là tấn công dữ dội, kèm theo đó đều có những hành động bỉ ổi để quyết tâm giành lấy chiến thắng nhằm đoạt lấy lợi thế trên bàn đàm phán. Có thể anh không có suy nghĩ và hành động không cố ý, mà chỉ là vô thức khi anh nã đạn cấp tập vào tôi như thế bằng đoạn viết in đậm trong cuối bài của anh, rằng: anh nói về phép biện chứng, không dễ gì anh nắm được nó đâu. Trong khi đó ..... chuyển sang được bình diện nhận thức luận. Bởi nghĩ rằng đó là hành động vô thức của anh, nhưng tôi lại thấy buồn. Nếu đó là hành động có ý thức thì tôi đã không xem trọng anh, và cũng chẳng có những bài tranh luận đến bây giờ. Vì ngay từ đầu khi trao đổi với anh, tôi cũng đã nhấn mạnh rằng tiếc là các tác giả lý luận đồng nhi dị không còn nữa, các đệ tử chân truyền cũng không thấy ra mặt, nên khó có ai có đủ tầm để tranh luận cho ra ngô ra khoai, cho tỏ đúng sai. Nhưng vì tôn trọng anh, nên tôi vẫn cố gắng trao đổi. Song đáng tiếc, nếu đúng là hành động vô thức, thì cái bản ngã của anh lại có vấn đề nghiêm trọng. Thật đáng buồn và đáng tiếc.
Tôi thì không có tu đạo gì cả, chỉ có lòng nghiên cứu các vấn đề huyền học. Mà nghiên cứu, cũng chỉ để thỏa cái trí tò mò của một con người tò mò mà thôi. Cho nên, khi gặp tranh luận, trong tôi chỉ có niêm tin và lòng quyết tâm đi tới chân lý mà thôi. Nhiều người, có thể cho đó là háo thắng, nào là cuồng ngạo, ... thậm chí có thể anh cũng cho là như vậy. Tôi chỉ nghĩ rằng, nếu người ta cứ đọc kỹ những bài tôi viết, sẽ thấy điều đó là ngộ nhận. Còn không thì có gì đâu mà phải bận tâm. Nhưng anh thì có khác. Anh cũng như cụ Hà Uyên, tôi mến ở cái sự điềm đạm, khiêm cung. Nhưng mà ở đời, chỉ khi đến bờ của giới hạn, bản ngã con người mới được thấy rõ. Âu cũng là quy luật, thái quá thì bất cập !
Chỉ về hình thức đoạn văn đó của anh, đã cho thấy cái bản ngã. Còn về học thuật thì lại lắm vấn đề cần phải làm cho ra nhẽ. Bởi vì, từ đầu đến cuối, phân tích về đồng nhi di, hầu nhữ chỉ có tôi nói. Bài viết của anh, có được bao nhiêu kiến thức ngoài những câu chữ không có mấy nội dung của tri thức. Thế rồi, qua bao nhiêu bài viết của tôi, chắc anh mới hiểu ra được đôi điều về đồng nhi dị - chính là cái mà tôi có thể chứng minh là sai, thì anh lại cao giọng phán xét rằng : Đến đây anh có phần hiểu ra thế nào là Đồng, nhưng cũng rất loanh quanh. Mà thực ra, cho tới khi anh có ý định dừng, anh cũng chưa có bài nào trình bày cho ra hồn cái đồng nhi dị ấy. Người đời, người ta gọi hành động ấy là gì nhỉ ? Là vơ vào ? Là Đạo Văn, Đạo Ý, ... ? Nhưng trên hết, quan trọng hơn cả là về cái Lễ. Xin miễn cho tôi bình luận thêm. Mà cái giọng anh phán như thế, cứ như anh là người bề trên học thuật, có kiến thức cao tót vời, ai cũng phải ngước mắt nhìn lên. Thật tiếc, trong thực tế, anh lại không chứng minh được điều đó.
Thế rồi, anh kết luận bằng dòng chữ in đậm. Về mặt học thuật, anh có đưa ra cái gọi là nhận thức trên bình diện siêu hình học ? Anh lại dùng từ to rồi, cái gì là siêu ? Rồi siêu hình học ? Anh nói thử thế nào là siêu hình học xem nào ? hay chỉ là mớ từ do anh đạo ở đâu đó rồi đem ra chơi chữ với tôi ở đây ? Anh có biết nhận thức luận siêu hình, hiện nay người ta đang phê phán nó không ? Dạng nhận thức đã đưa nhân loại đi hết từ cực đoan này đến cực đoan khác, mà tiêu biểu là hai thứ tư tưởng gây thảm họa cho nhân loại là chủ nghĩa cộng sản và khoa học kỹ trị mà nền tảng triết lý của nó chính là nhận thức Vật chất quyết định ý thức một cách tuyệt đối. Vậy mà anh lại định đem cái siêu hình học đó là khoe với tôi chăng ? Hay là anh sẽ bảo, tôi hiểu siêu hình học như thế là không đúng, mà phải là cái liên quan đến Đạo học kia ?! Nếu đúng vậy, thì một khi anh có nhã hững, tôi cũng sẽ liên hệ hai cái thức siêu hình đó với nhau để chỉ cho anh thấy chúng chỉ là một. Cho nên, với tôi, nếu anh có tỏ tường thì hãy nói, còn nếu không biết hay mơ hồ hoặc mới nghe nói tới mà đã vội nói ra ở dạng như trên thì rất là bất cập vậy.
Tôi không có muốn khoe kiến thức, bởi vì thức ra, những thứ mà tôi trình bày, nó như con muỗi bay cạnh con voi của tôi, lại càng như hạt cát trên sa mạc với kho tàng tri thức của nhân loại. Nhận thức như thế, thì cũng nên nghiêm túc mà hiểu như vậy, cho rõ ràng, để đừng nên có những câu đánh mất bản ngã như vậy !!!
Thân ái chào anh.
Chúc anh khỏe, thanh tịnh !