Jump to content

Advertisements




Nhật Ký Thoát Nghèo - ATV


34 replies to this topic

#1 ATV2026

    Hội viên

  • Hội Viên TVLS
  • Pip
  • 317 Bài viết:
  • 221 thanks

Gửi vào 24/09/2020 - 02:14

Ông ngoại dạy rằng tôi, khi còn khốn khổ, ai cũng là thỏ, cũng hiền từ và nhân nghĩa như nhau. Nhưng khi hết khốn, thoát khổ, mười con thỏ hết chín con hoá sói. Một con còn lại vì tim vẫn còn đập nên vẫn còn là thỏ.

Vậy nên, tôi viết những dòng nhật ký này như một lời răn đến bản thân của tương lai: nếu trời thương cho tôi số tốt, ứng vào kiếp tiền bần hậu phú thì hãy giữ cho trái tim mãi luôn đập.

Tháng 7 ngày 23 - Tháng 9 ngày 15, 2020: Tôi khủng hoảng ở tuổi 28

Là một chuỗi ngày khủng khoảng tinh thần bậc nhất, xếp thứ 2 trong cuộc đời tôi. Tôi rất sợ năm Tý vì vào 2008, tôi cũng như bị điên sau kì thi tốt nghiệp cấp 2. Mặc dù kết quả tôi đậu vào lớp chuyên hóa Lê Hồng Phong nhưng trong lúc chờ đợi kết quả, tôi như cái xác không hồn.

Và một lần nữa, cũng vào năm Tý, cũng vào gia đoạn cuối hè, tôi một lần nữa gặp khủng hoảng với sự nghiệp của mình.

Tập đoàn Dow Chemical ($68B) rơi vào thời điểm khó khăn của mùa Covid 19 nên hoàng loạt chính sách cắt giảm nhân sự được đưa ra. Hậu quả là những thực tập sinh mới như tôi lãnh trọn. Khóc hết nước mắt mỗi đêm vì cuộc đời Sát Phá Tham quả thật lên voi xuống chó mấy hồi, may rủi đi liền khó mà lường được.

Nghĩ về người mẹ nuôi mình, nghĩ về người vợ tương lai, nghĩ về đứa con sẽ có, nước mắt cứ thế tự rơi, dù đang lái xe, dù đang đi tản bộ ngoài công viên. Nghĩ về thằng bạn, tôi thấy nó thật may mắn. Vào làm cho Texas Instruments, nó cũng như tôi, mùa thực tập đầu tiên trong đời, vậy mà được offer $80,000 vào cuối mùa. Texas Instruments ($15B) bước vào giai đoạn tăng trưởng mạnh, chuẩn bị mở ra một công xưởng mới nên cần thật nhiều kĩ sư mới.

Trong mùa CoVid, gã khổng lồ trong làng hoá chất cắt giảm nhân sự còn người anh hùng tí hon lại hát vang, tiến mạnh về phía trước. Nghĩ mới thấy, thời thế nó tạo anh hùng. Không có thời thế, anh hùng cũng chẳng khác nào tên ăn xin ngoài đường. Anh hùng mà đói cũng chỉ chết bên đường mà thôi.

Giữa lúc hụt hẫng vô cùng, tôi chợt nghĩ rằng: trời không cho ta đến với Dow Chemical, hẳn là vì ta xứng đáng có được những thứ tốt hơn!

Quả thật là thế! Nghe theo lời thằng bạn, chộp lấy cơ hội nộp đơn vào Texas Instruments, trong vòng một tháng, tôi vượt qua hai vòng phỏng vấn và vinh dự bước vào vòng cuối cùng. Vinh dự chứ vì có hơn trăm ứng cử viên nộp đơn cho vị trí này kia mà.

Tôi tự tin rằng mình sẽ làm tốt trong vòng phỏng vấn sắp tới. Nhưng quả thật, những cuộc phỏng vấn với Dow Chemical luôn ám ảnh tôi, khiến tôi cảm thấy mình thấy yếu hè. Tôi ghét điều đó!


Tháng 9 ngày 22 - tháng 9 ngày 24 2020: Tôi lấy lại phong độ và vững tin ở tuổi 28

Mentor của tôi nói rất đúng: phỏng vấn nhiều lên để lấy sự tự tin và để hiểu rõ giá trị của bản thân mình.

Trước khi bước vào ngày hội việc làm, ông ngoại có an ủi tôi: sẽ có thật nhiều người muốn phỏng vấn con, con cứ yên tâm.

Ngoại nói thì tôi tin, nhưng tôi vẫn chưa an lòng. Con thỏ khốn khổ nào an lòng về tương lai của mình đều chết từ lâu rồi.

Ngày 22 tháng 9, tôi mở hàng cho mình bằng việc nói chuyện với PepsiCo ($67B). Họ đề nghị tôi ứng tuyển cho vị trí Supply Chain Manager - Leadership Development Program. Họ giải thích rằng họ đang tìm ứng cử viên để đào tạo vào vị trí manager. Với xuất thân lính Marine, tôi tự tin khẳng định rằng đây là một vị trí thật tuyệt vời cho tôi. Cô recruiter da màu thật dễ mến, hỏi tôi rằng: "What is your email, hun?". Tôi biết ngay, giá trị của tôi đã được công nhận và họ muốn phỏng vấn tôi. Họ bảo rằng nếu được chọn, công ty sẽ tài trợ tôi lấy bằng MBA sau khi kết thức khoá đào tạo 2 năm cho lãnh đạo mới.

Tiếp theo, tôi nói chuyện với Savannah River Remediation ($500M), một contractor cho Department of Energy chuyên xử lý rác thải nuclear. Họ lập tức mến tôi và cho tôi một buổi hẹn phỏng vấn vào sáng hôm sau. Và như thế, buổi phỏng vấn đầu tiên tốt đẹp. Họ cho biết nếu Covid lắng lại, họ sẽ mời tôi đến trụ sở của công ty ở Aiken, South Carolina cho cuộc phỏng vấn với lãnh đạo.

Công ty nhỏ thì sao? Họ trân trọng tôi là được.

Ngày 23 tháng 9, tôi nói chuyện với General Energy (GE) ($95B) cho vị trí Gas Power. Cô HR Manager rất tinh tế và tôn trọng tôi lắm, hỏi tôi rằng cô phát âm tên tôi có đúng không. Tôi tự hỏi lòng, một thằng Việt Nam da vàng chạy trốn cái nghèo ở quê cha đất mẹ như tôi, nói tiếng Anh còn nặng trịch khẩu âm Việt Nam, có tài năng gì khiến một người phụ nữ Mỹ trắng có địa vị cao phải tôn trọng cái tên của mình.

Tôi thấm thía lắm câu nói của ông ngoại: ngoại ở Mỹ chỉ được ít ngày khi qua thăm con, nhưng bạn bè ngoại kể ngoại nghe thật nhiều về nước Mỹ. Họ bảo ngoại rằng, người Mỹ rất xem trọng tiềm năng của thế hệ trẻ và luôn muốn đào tạo nhân tài cho tương lai.

Nếu có ai hỏi tôi học kĩ sư để thoát nghèo chăng, tôi sẽ dứt khoác trả lời rằng:
Không! Là để nhận được sự tôn trọng của người Mỹ trắng ở tầng lớp trên.

Nếu để thoát nghèo, tôi đi làm nails. Nhiều người làm nails giàu sụ, còn bảo tôi lương kĩ sư còn không bằng thu nhập của một chủ tiệm nails.

Quay trở lại với cuộc trò chuyện. Cô HR Manager hỏi khéo tôi về việc tôi có thích đi lại nhiều để tham gia những khóa huấn luyện hay không và tôi có thích học sâu về chuyên môn hay không. Tôi chỉ trả lời đơn giản rằng, là một người lính, tôi luôn hào hứng khi đi tham gia những khóa huấn luyện ở địa phương, chỉ cần công ty lo cho tôi nơi ăn chốn ở là được. Và còn chuyên môn ư? Vâng, xin thưa với cô, tôi là mọt sách. Chương trình Gas Power này của GE phải nói là một giấc mơ Mỹ. Họ tài trợ nhân viên lấy bằng Master về Engineering ở Georgia Tech và vẫn trả lương.

Tôi mừng lắm, lập tức hô lên với cô ấy rằng: "Trời ạ, chỉ có điên mới từ chối cơ hội này". Cô ấy thích năng lượng tích cực của tôi lắm, hỏi rằng có ai offer tôi chưa. Tôi khéo léo đáp: hiện giờ thì chưa nhưng tôi không nói trước được vì đang là mùa phỏng vấn mà.

Kết quả là, tôi có được một cuộc hẹn phỏng vấn vào hai hôm sau.

Tôi cũng nói chuyện với Thermo Fisher ($24.36B). Người đàn ông da màu này giữ chức vụ Global Director [ABCD]. [ABCD] là gì thì chẳng quan trọng vì cái chức vụ Global Director đã nói lên tất cả. Ông ta cũng là quân nhân của Army nên hai người nói chuyện rất vui. Ông ta bảo công ty đang ưu tiên tuyển dụng 500 nhân viên mới từ các trường da màu ở Mỹ và chúc mừng tôi vì đã theo học trường da màu. Ông ta thích tôi nên cho tôi email của ông ta và nói rằng cần gì thì liên lạc với ông. Tuy biết là câu nói khách sáo, tôi vẫn rất vui vì chẳng có một đứa ất ơ nào lại biết được email của một Global Director ở một công ty chục tỷ đâu.

Sau những cuộc trò chuyện này, tôi nhận ra rằng, giá trị của tôi không nằm trong suy nghĩ của tôi, mà nằm ở suy nghĩ của người khác. Dow Chemical cho rằng tôi không xứng đáng có được một offer từ họ vì giá trị của tôi chưa đủ. Còn PepsiCo, General Energy, Texas Instruments, Savannah River Remediation lại nhìn rõ ràng giá trị của tôi và họ còn muốn đầu tư nhiều vào tôi nữa kìa.

Dow Chemical không có lỗi. Tôi trân trọng cơ hội thực tâp họ đã trao cho tôi. Tôi biết ơn họ lắm vì không có cái tên Dow Chemical trên resume, những công ty trên đã chẳng thèm ngó ngàng đến tôi. Không được làm việc ở Dow Chemical tôi cũng tiếc lắm nhưng tôi tự tin rằng: tôi xứng đáng nhận được những cơ hội tốt hơn.

Sửa bởi splt93: 24/09/2020 - 02:36


Thanked by 3 Members:

#2 Hoa Cái

    Hội Viên

  • Hội Viên TVLS
  • PipPipPipPipPipPipPip
  • 5381 Bài viết:
  • 18595 thanks

Gửi vào 24/09/2020 - 09:04

Ông ngoại dạy rằng tôi, khi còn khốn khổ, ai cũng là thỏ, cũng hiền từ và nhân nghĩa như nhau. Nhưng khi hết khốn, thoát khổ, mười con thỏ hết chín con hoá sói. Một con còn lại vì tim vẫn còn đập nên vẫn còn là thỏ.
-------------------------------------------------------------------------------------------------------

Ai là tác giả bài này vậy ? Two thumbs up .

HC

Sửa bởi Hoa Cái: 24/09/2020 - 09:05


Thanked by 1 Member:

#3 Lá xanh

    Hội viên

  • Hội Viên TVLS
  • Pip
  • 256 Bài viết:
  • 332 thanks

Gửi vào 24/09/2020 - 13:03

Anh này là người rất tham vọng :-)

Cũng chúc anh Phú như anh khát khao nhưng mà lời khuyên thật lòng vì được khuyên tư Người khác là nếu giàu sớm như dự báo thì hãy tạo Phúc thật nhiều, ngay khi cả khó khăn! Lúc anh khó, mà anh cho đi mới là quý! Chứ sao anh bảo là lúc khó thì còn tâm trí gì đâu mà nghĩ đến người khác, giàu thì mới làm, làm vì đã hết thói tham sân si. Anh nói thế là lấy suy nghĩ của anh mà đi đánh đồng cho rất nhiều người anh biết không =)))))

Trích:
"Vì họ không còn thói tham sân si của thuở nghèo túng nữa nên họ sẵn lòng chia sẻ với người khác. Chứ lúc nghèo khổ, thân mình lo chưa xong, lấy gì yêu thương người khác".

Mà thôi, good luck .

Thanked by 4 Members:

#4 kiemphongkim92

    Hội viên

  • Hội Viên TVLS
  • Pip
  • 136 Bài viết:
  • 209 thanks

Gửi vào 24/09/2020 - 14:40

Cũng dân hoá à, tôi học BK ở VN 8 năm (2010-2018) chẳng lấy được bằng, 2018 tôi tính đi Úc nhưng tạch tiếng anh phút chót mấy hôm sau tôi nhận thêm quyết định buộc thôi học do học lâu quá. Tôi ít bạn nhưng có 1 thằng bạn thân, tối đó nó gọi điện hẹn gặp tôi thì trên đường đi nó gặp tai nạn và mất,1 tháng sau ông nội tôi cũng bị tai nạn, mất, lúc đó, tâm lí tôi bị ám ảnh tội lỗi vì do gặp mình mà bạn chết,mình chưa biếu ông đồng tiền lương nào. Sau tôi cũng may mắn xin được việc vào công ty nhựa gần nhà,làm thì nóng+bụi toàn trên 40 độ, bụi bẩn làm 1 bên mắt tôi mưng mủ, chỉ nhìn được một mắt, mà cứ đi làm suốt không dám nghỉ, bà nội tôi nhìn tôi làm ở đó lo tôi bị mù nhưng làm gì còn đường lùi với 1 người ko bằng cấp nên tôi phải làm thôi , nhưng bởi vì ngành hoá là đam mê của tôi nên tôi càng làm càng đào sâu vào vì thế cũng đóng góp 1 chút ít cho công ty, giờ 2020 tôi không phải làm nóng bức quá vì chuyển vào làm trong phòng điều hoà, nhưng quên sao được 2018 nhìn đời bằng 1 con mắt và bằng sự thất vọng
chốt lại vấn đề là 1, 2, 3 cánh cửa có khép lại thì vẫn còn những cảnh cửa khác chờ mình mở ra, hãy cứ làm theo đam mê.
p/s : mệnh tôi cũng sát phát tham nhưng làng nhàng thôi nên đồng cảm chút với bạn

Thanked by 4 Members:

#5 ATV2026

    Hội viên

  • Hội Viên TVLS
  • Pip
  • 317 Bài viết:
  • 221 thanks

Gửi vào 24/09/2020 - 22:52

Vui lòng Đăng nhập hoặc Đăng ký hội viên để đọc nội dung đã ẩn

Hoa Cái, on 24/09/2020 - 09:04, said:

Ông ngoại dạy rằng tôi, khi còn khốn khổ, ai cũng là thỏ, cũng hiền từ và nhân nghĩa như nhau. Nhưng khi hết khốn, thoát khổ, mười con thỏ hết chín con hoá sói. Một con còn lại vì tim vẫn còn đập nên vẫn còn là thỏ.
-------------------------------------------------------------------------------------------------------

Ai là tác giả bài này vậy ? Two thumbs up .

HC

Dạ vâng, ý của lời văn là ngoại con dạy. Còn chữ nghĩa, con chỉ viết lại cho văn chương tí thôi. Con cũng hơi tiếc vì có nhiều lỗi đánh chữ sai, không có cơ hội sửa lại cho chỉnh chu hơn.

Vui lòng Đăng nhập hoặc Đăng ký hội viên để đọc nội dung đã ẩn

laxanhne, on 24/09/2020 - 13:03, said:

Cũng chúc anh Phú như anh khát khao nhưng mà lời khuyên thật lòng vì được khuyên tư Người khác là nếu giàu sớm như dự báo thì hãy tạo Phúc thật nhiều, ngay khi cả khó khăn! Lúc anh khó, mà anh cho đi mới là quý! Chứ sao anh bảo là lúc khó thì còn tâm trí gì đâu mà nghĩ đến người khác, giàu thì mới làm, làm vì đã hết thói tham sân si. Anh nói thế là lấy suy nghĩ của anh mà đi đánh đồng cho rất nhiều người anh biết không =)))))

Tôi chỉ thấy hơi lạ khi nhật kí của tôi lại bị bắt bẻ rằng "tôi đang đánh đồng cho rất nhiều người". Và giọng điệu cô nói chuyện có vẻ rất khinh khỉnh tôi đấy. Tôi có thể hiểu lầm ý cô, nhưng trong giao tiếp, khi mình nói ra một điều khiến người khác hiểu lầm, đấy là lỗi của mình. Lỗi này cô nhận hay không là tự do của cô. Nhưng tôi không thích có người vào nhật kí của mình để đưa ra những lời như thế.

Vui lòng Đăng nhập hoặc Đăng ký hội viên để đọc nội dung đã ẩn

kiemphongkim92, on 24/09/2020 - 14:40, said:

Cũng dân hoá à, tôi học BK ở VN 8 năm (2010-2018) chẳng lấy được bằng, 2018 tôi tính đi Úc nhưng tạch tiếng anh phút chót mấy hôm sau tôi nhận thêm quyết định buộc thôi học do học lâu quá. Tôi ít bạn nhưng có 1 thằng bạn thân, tối đó nó gọi điện hẹn gặp tôi thì trên đường đi nó gặp tai nạn và mất,1 tháng sau ông nội tôi cũng bị tai nạn, mất, lúc đó, tâm lí tôi bị ám ảnh tội lỗi vì do gặp mình mà bạn chết,mình chưa biếu ông đồng tiền lương nào. Sau tôi cũng may mắn xin được việc vào công ty nhựa gần nhà,làm thì nóng+bụi toàn trên 40 độ, bụi bẩn làm 1 bên mắt tôi mưng mủ, chỉ nhìn được một mắt, mà cứ đi làm suốt không dám nghỉ, bà nội tôi nhìn tôi làm ở đó lo tôi bị mù nhưng làm gì còn đường lùi với 1 người ko bằng cấp nên tôi phải làm thôi , nhưng bởi vì ngành hoá là đam mê của tôi nên tôi càng làm càng đào sâu vào vì thế cũng đóng góp 1 chút ít cho công ty, giờ 2020 tôi không phải làm nóng bức quá vì chuyển vào làm trong phòng điều hoà, nhưng quên sao được 2018 nhìn đời bằng 1 con mắt và bằng sự thất vọng
chốt lại vấn đề là 1, 2, 3 cánh cửa có khép lại thì vẫn còn những cảnh cửa khác chờ mình mở ra, hãy cứ làm theo đam mê.
p/s : mệnh tôi cũng sát phát tham nhưng làng nhàng thôi nên đồng cảm chút với bạn

Hay nhỉ, đúng là chặng đường của SPLT đều na ná như nhau. Chúc đồng chí SPLT vượt lên số phận nhé.

Sửa bởi splt93: 24/09/2020 - 22:53


Thanked by 1 Member:

#6 ATV2026

    Hội viên

  • Hội Viên TVLS
  • Pip
  • 317 Bài viết:
  • 221 thanks

Gửi vào 24/09/2020 - 23:53

Ngày 23 tháng 9, 2020 - Những cuộc trò chuyện

Ngoại
Khi tôi kể ngoại nghe về những tin tức tốt lành trong ngày thứ hai của ngày hội xin việc, ngoại rất vui vẻ. Khi tôi kể về chương trình vừa học vừa làm của GE và cơ hội lấy bằng Master của ngành kĩ sư vào năm 2024, ngoại tính nhẩm tuổi tôi là 32 vào năm 2024 và bật cười hạnh phúc. Tôi lấy làm ngạc nhiên vì chưa bao giờ ngoại cười rạng rỡ như thế. Ngoại khoe với tôi rằng ngoại và những người bạn đã tính đúng số của tôi. Tôi tò mò hỏi thêm chi tiết thì ngoại từ chối và nói: khi nào con đi làm đi, ngoại sẽ nói cho con nghe. Giờ chưa có gì hết, nói con nghe cũng khác nào nhìn ánh trăng trên mặt hồ. Thấy gần đó, nhưng xa tận chân trời.

Ngoại cũng chỉ bật mí rằng nếu đúng số, tôi sẽ có liên hệ mật thiết với bên chính phủ nhưng sớm hay muộn, lộ trình thế nào thì chẳng ai tỏ tường cho được. Tôi cười cười rồi nghĩ: khổ thân, thử theo con đường quân đội ba lần đều trật, tự nhiên khi thành kĩ sư lại đẩy đưa cho mình đi gần với chính phủ.

Tôi nói với ngoại rằng chương trình này rất khó vì phải vừa học vừa làm, mỗi tuần học 4 tiếng ỏ lớp và làm bài tập về nhà 12 tiếng. Đây là đều bắt buộc trong hợp đồng, không làm theo sẽ bị thưa kiện và bắt bồi thường. Ngoài ra, cứ mỗi 6 tháng phải đi đến một tiểu bang khác để tham gia các khóa đào tạo. Đa số học sinh tốt nghiệp kĩ sư đều chỉ thích đi làm kiếm thật nhiều tiền rồi tận hưởng cuộc sống, chứ ai cũng ngán tận cổ việc học. Ngày nào cũng toán và lý, ai mà chịu cho nổi.

Tôi cười bảo với ngoại rằng, đầu tôi có sạn nên chai lì với mọi gian khổ rồi. Công ty bảo tôi học gì, đi đâu tôi sẽ làm theo răm rắp, miễn họ lo cho tôi nơi ăn chốn ở là được. Ngoại cười sung sướng khi nghe tôi nói rằng: nếu có bằng thạc sĩ kĩ sư hóa và làm cho tập đoàn trăm tỷ, con về thăm lại quê nhà cũng xem như là vinh quy bái tổ như trạng nguyên thời xưa rồi nhỉ.

Ngoại bảo: nếu ngoại còn sống, nhất định sẽ ra tận sân bay đón con. Nếu ngoại đi rồi, con về thắp cho ngoại nén hương là ngoại sẽ vui lắm.

Dù kết quả như thế nào, tôi nghĩ có thể làm cho ông cụ 95 tuổi này hạnh phúc ở tuổi xế chiều, tôi kể như cũng là người con, người cháu có hiếu. Một ngày nào đó ngoại sẽ ra đi, rất nhiều con cháu sẽ tiếc nuối và than khóc. Còn tôi thì không, tôi sẽ mỉm cười hạnh phúc vì khi ngoại còn sống, tôi đã khiến ngoại hạnh phúc. Có gì để tiếc?

------------------------------------
John
Số tôi kể ra cũng thật cô độc. Trong cả quãng đời sinh viên, tôi chỉ thân với mỗi John, cũng là người bạn được nhận vào Texas Instruments. John (1999) trẻ hơn tôi 6 tuổi nhưng lúc nào tôi cũng khâm phục và học được nhiều từ cậu. Tôi thân mến gọi cậu là Dr. John vì tôi xem cậu như là người thầy, người mentor của mình.

John rất hay!
Là người con lai giữa người mẹ HongKong và người cha Mỹ Trắng nên tư tưởng của cậu kế thừa rất nhiều điều tốt đẹp của cả hai nền văn hóa Âu Á.

John hiếu thảo!
Cậu muốn mua tặng cho ba mẹ mình căn nhà triệu đô khi thành công. Vì sao là triệu đô? Vì John xuất thân từ gia đình trung lưu. Cha cậu là kĩ sư phần mềm của IBM. Mẹ là Data Scientist. Đối với John, một người có dòng máu Mỹ Trắng thực dụng, tặng cha mẹ căn nhà triệu đô chính là tấm lòng hiếu thảo của một đứa con. Rất nhiều người thiển cận sẽ dùng tư tưởng thuần Á để đánh giá không tốt về John khi cậu cho rằng tiền quan trọng hơn sự hiện diện của cậu bên cạnh cha mẹ.

John thông minh!
John cực kì thông minh. Mặc dù GPA của cả hai đứa đều hiện là 3.92/4.0 trong trường kĩ sư, tôi tự nhận mình chẳng thông minh tí nào. Tôi chỉ được cái chăm chỉ và có khả năng tập trung cao độ. John học một môn chỉ cần 5h, tôi cần đến 10h. John thường bảo tôi rằng cậu chẳng thể tập trung cao độ được trong một thời gian dài như tôi. Còn tôi lại bảo John rằng tôi chỉ thông minh bằng một nửa của cậu. Tôi hỏi John rằng cậu thông minh như thế vì sao không học bác sĩ? Câu trả lời của cậu ta khiến tôi ngỡ ngàng:

Học bác sĩ cần 11 năm, trong khi học kĩ sư chỉ cần 5 năm. Rủi ro của việc học bác sĩ cao hơn học kĩ sư vì mang nợ hơn $400,000 là chuyện thường. Ngoài ra, ước muốn của tôi là khởi nghiệp. Tôi học kĩ sư để tìm kiếm cơ hội khở nghiệp trong lĩnh vực công nghệ. Nếu tôi học bác sĩ, sau 11 năm, tôi có được tấm bằng. Nếu tôi học kĩ sư, sau 11 năm, tôi có được công ty riêng của mình. Đối với tôi, học bác sĩ là vô dụng vì nó không giúp tôi đạt được ước mơ của mình.

Tôi bật cười và đùa với John rằng: nếu thành công, cậu nhớ mướn tôi về làm lãnh đạo cấp cao nhé.
John nói với tôi rằng: tất nhiên, vì cậu có rất nhiều ý tưởng mới lạ. Tôi đã có dự tính mời cậu vào làm bên chiến lược rồi.

Kể từ giây phút đó, tôi nhận ra rằng cậu bạn này thật đặc biệt. John là người duy nhất khiến tôi khâm phục ở trường kĩ sư. Tôi sẽ chẳng ngạc nhiên đâu nếu cậu ta trở thành một siêu triệu phú tự thân trong tương lai.

John thực dụng!
Tôi học hỏi ở John mọi thứ: cách hành xử của người Mỹ Trắng, cách giao tiếp, cách viết văn...John như một mỏ vàng để tôi khai khác ngày đêm. Vào ngày hội xin việc làm, John bảo cậu muốn nói chuyện với PepsiCo và Amazon. Tôi khó hiểu: cậu đã có offer của TI rồi kia mà. Tận $80,000, lại còn ở Dallas trù phú. Còn gì nữa khiến cậu không hài lòng?

John giải thích rằng cậu ta muốn leo lên vị trí lãnh đạo ở một công ty Fortune 500 để được tài trợ học MBA ở Ivy League. Tôi ngạc nhiên lắm vì ở Dow Chemical, họ đều đào tạo cấp lãnh đạo theo cách của riêng họ mà chẳng cần bỏ tiền đầu tư cho nhân viên làm chi. Bản thân Dow Chemical đã là một bậc thầy trong việc đào tạo lãnh đạo rồi. Tôi tin chắc TI cũng như thế. John bảo rằng các công ty hóa chất chỉ đào tạo lãnh đạo kĩ sư. Điều đó là vô nghĩa với cậu. Cậu muốn vào Havard để gặp Bill Gates và Mark Zukerberg của thế hệ mới.

Tôi muốn thuyết phục họ đầu tư vào ý tưởng của tôi. Tôi muốn có công ty của riêng mình mà chẳng cần mất vốn hay vay nợ. - Cậu khẳng định bằng một giọng chắc nịch.

Tôi chợt nghĩ, thảo nào nước Mỹ là cường quốc đứng đầu thế giới hơn trăm năm. Tầm nhìn của một người xuất thân trung lưu, không phải con nhà nòi lãnh đạo hay làm kinh doanh đã xa như thế. Ngẫm lại lời ngoại tôi mới rõ:
Con sẽ phải dùng cả đời này để học hỏi tư tưởng của người Mỹ, nhưng vẫn sẽ không xa như họ vì con qua Mỹ lúc đã thành niên. Đời con, đời cháu của con mới thấm hết tư tưởng của người Mỹ.

John quyết đoán!
Có lần tôi kể John nghe kế hoạch trong vòng 5 năm sau khi ra trường của tôi. Tôi sẽ dành 5 năm đầu tiên để làm tốt công việc kĩ sư và tranh thủ học thêm về chuyện kinh doanh và đầu tư. John hỏi tôi, vì sao không làm ngay khi ra trường. Tôi bảo mentor tôi khuyên nên dành năm đầu tiên để làm việc chăm chỉ. Cậu phì cười và bảo: vớ vẩn!

John kể tôi nghe về mentor cậu ta, một cô kĩ sư ra trường năm ngoái. Cô này trong năm đầu làm việc ở TI đã tranh thủ có bằng Real Estate và đang hành nghề vào cuối tuần để có thêm thu nhập và các mối quan hệ. John hỏi tôi:
Khi học bài ôn thi, cậu có đợi đến tuần có kiểm tra mới học không? Hay cậu tranh thủ học mỗi ngày một ít? Đi làm kinh doanh cũng thế. Cậu đợi đến khi mình sẵn sàng thì lúc ấy đã già mất rồi. Chẳng ai dám nói mình đã sẵn sàng để làm giàu đâu. Cậu phải làm ngay hôm nay thì mới thấy kết quả trong hôm sau.

Tôi thật may mắn khi quen biết John! Ngay từ giây phút ngồi cùng bàn, tôi đã bị cậu bạn này thu hút. Tôi cảm nhận được rằng hai đứa đều mọt sách như nhau, đều có tham vọng như nhau và đều quyết đoán như nhau. Đó là lý do tôi kết bạn với John vì cậu là người duy nhất trong lớp mang cho tôi cảm giác này. Tôi thật may mắn vì linh cảm của mình đã vô cùng chính xác lúc đó.

John giúp mở rộng tầm nhìn của tôi, giúp tôi có được những suy nghĩ táo bạo hơn, mạnh mẽ hơn. Đồng thời, sự thực dụng và thực tế của John cũng giúp tôi ít đi sự mơ mộng viễn vông của Tham Lang Hóa Kỵ.

Cảm ơn John nhé!
------------------------------------
Cô bạn Việt Nam cùng lớp
So sánh giữa John thực dụng và cô bạn chăm chỉ mọt sách người Việt Nam trong lớp, tôi mới thấy rõ sự khác biệt giữa hai tư tưởng. John luôn năng nổ tìm kiếm mọi cơ hội. Còn Linh chỉ cặm cuội ngồi học bài.

Trước mùa hội xin việc làm, tôi đã nói với Linh nhiều lần rằng kĩ sư mới ra trường mà không có kinh nghiệm thực tập sẽ chẳng có ai nhận vào làm đâu. Ấy vậy mà ngày hội đến, Linh vẫn chăm chỉ học bài cho bài kiểm tra ngày mai mà chẳng thèm tìm kiếm các cơ hội đi làm. Tôi hỏi thì cô bảo sợ rớt bài kiểm tra. Tôi hỏi cô rằng tốt nghiệp có bằng rồi thất nghiệp thì tốt nghiệp làm gì. Linh cười bảo rằng cô còn học thêm một năm để ra Master. Năm sau, cô xin việc cũng chưa muộn.

Tôi không đánh giá suy nghĩ của Linh là đúng hay sai vì tôi không phải cô, không hiểu rõ hoàn cảnh và ước nguyện của cô. Nhưng rõ ràng, tôi cảm nhận được sự thụ động của Linh trong việc tìm kiếm cơ hội. Có thể điều này sẽ giúp Linh thành công trong cuộc sống của cô. Nhưng với tôi, nó lại chẳng phù hợp tí nào.

Sửa bởi splt93: 25/09/2020 - 00:22


Thanked by 3 Members:

#7 ATV2026

    Hội viên

  • Hội Viên TVLS
  • Pip
  • 317 Bài viết:
  • 221 thanks

Gửi vào 25/09/2020 - 10:29

Ngày 24 tháng 9, 2020: Những Đêm Khó Ngủ

Tôi đi lính

Trong những tháng ngày tăm tối, mỗi người chọn cho mình một niềm tin để tìm về ánh sáng.

Tôi chọn gia đình.

Câu chuyện người lính của tôi bắt đầu từ một đêm mùa thu năm 2011. Đó là một đêm của tin dữ. Bà ngoại bệnh nặng phải nhập viện ở VN. Mẹ tôi khóc cạn nước mắt, muốn về lắm nhưng tiền không có. Cả trăm nghìn đô mang qua Mỹ đã bị người bà con xa lừa mất. Hai mẹ con nghèo trắng tay. Hơn mấy tháng trời, chén cơm manh áo là gánh nặng mà mẹ phải âm thầm chịu đựng mỗi đêm.

Trong phòng tắm, tiếng nước chảy từ voi sen không thể át đi tiếng khóc của mẹ. Lúc đó, nước vòi sen chảy khắp mặt tôi, khiến tôi cũng không rõ là mình đang khóc hay do nước chảy. Tôi chỉ biết tim mình đau lắm. Tôi phát nguyện rằng: chỉ cần ngoại vượt qua được, tôi nguyện giảm thọ 5 năm.

Vài ngày sau, tin vui đã về: ngoai bình an vô sự. Nhưng nỗi đau ấy như gai nhọn, vẫn đăm sâu trong tim tôi.

Năm 2012, mẹ tôi rời khỏi Californina để đi làm nails xuyên bang. Nhìn bóng mẹ bước lên máy bay, tôi chợt nghĩ đến câu nói "ra đi tìm đường cứu nước". Đâu cần phải vĩ đại như người thanh niên Nguyễn Tất Thành mới được lưu danh muôn thuở trong sử sách Việt. Mẹ tôi cũng vĩ đại chẳng kém!

Lúc mẹ ra đi, để lại cho tôi $500 và dặn tôi chăm học và giữ gìn sức khỏe. Mẹ sẽ sớm gủi tiền về cho tôi. Tôi của 19 lúc đó vẫn còn ngây thơ và dại khờ lắm vì tôi vốn là con cưng trong nhà từ thuở bé. Tôi chỉ biết rằng, đóng tiền nhà xong, mình còn lại $100. Cầm $100 trên tay, tôi quyết định mua 10lbs khoai lang về để luộc. Vì sao lại là 10lbs? Vì Costco bán sỉ 10lbs!

Sáng một củ. Trưa một củ. Chiều một củ. Tối lại một củ. Ngày 4 củ khoai nhưng tôi thấy mình vui lắm. Tôi cảm thấy mình lớn hơn một chút, đã san sẻ gánh nặng được cho mẹ rồi. Rồi cứ thể, lúc tôi ăn hết củ khoai lang cuối cùng cũng là lúc mẹ gửi tờ check về cho tôi. Tôi vẫn nhớ tờ check ấy là $954 vì lúc cầm lấy nó tôi đã khóc thật nhiều. Tờ check có ghi một dòng note nhỏ. Là chữ của mẹ, không lẫn vào đâu được:
Mẹ làm có tiền rồi. Con nhớ ăn uống đầy đủ nhé. Thái tử của mẹ.

Năm 2012 cũng là năm việc học của tôi rơi vào bế tắt. Tôi dốt tiếng Anh! Chỉ biết đọc, không biết nghe cũng không biết nói. Mỗi khi xem hài Paris By Night mà nghe câu Cali mà, đâu đâu cũng người Việt, cần gì học tiếng Anh là tôi lại bật cười cay đắng.

Tôi rớt liên lưc 2 lần môn Lý, và Hóa. Trời ạ, học sinh chuyên Hóa Lê Hồng Phong mà lại thi rớt môn Hóa. Tui bật cười như điên trong phòng mà nước mắt cứ rơi. Đó là một đêm buồn nhất trong đời sinh viên của tôi. Một đêm lạnh lẽo của mùa đông 2013.

Rơi vào bế tắc, tôi chán nản bỏ cả học. Tôi lúc đó vừa tròn 20. Tôi bèn nhờ thằng bạn cấp hai ở VN đã tròn 21 tuổi mua giúp mấy bình rượu và chất đầy phòng. Tôi cứ uống và khóc mỗi đêm. Đó là lúc tôi tìm đến nhạc bolero. Cứ nhốt mình trong phòng, nghe nhạc buồn, uống rượu nhẹ và lại khóc. Quãng thời gian đen tối đó cứ lặng lẽ trôi qua cho đến một buổi chiều thu năm 2014.

Một buổi chiều thật đẹp! Tôi cũng không biết điều gì lại thôi thúc mình đi đến trường, một nơi đã khiến tôi mất hết tự tin. Tôi gặp một người lính Army đang phát tờ rơi. Tôi bèn lại hỏi chuyện và tìm hiểu về quân đội. Tự nhiên có điều gì đó thôi thúc tôi nhập ngũ, tôi bèn xin số phone của anh ta. Về đến nhà, tôi gọi mãi mà chẳng ai bắt máy. Sau 4,5 ngày gọi điện, tôi bỏ cuộc.

Hai tuần sau, tôi lại vào trường và nhìn thấy một cô sĩ quan Marine mặc bộ dress blue thật đẹp, thật oai phong. Tôi nhìn đến mê! Chưa bao giờ tôi thấy hình ảnh người lính lại uy phong như thế!

Cô ta giới thiệu tôi về những lợi ích khi gia nhập quân đội. Đặc biệt, cô còn gợi ý cả viêc tôi có thể bảo lãnh người thân của mình sang Mỹ để du lịch. Bản thân cô ta cũng là người định cư, cũng từng bảo lãnh ông bà của mình sang Mỹ du lịch. Điều này dễ dàng hơn khi tôi là người lính Mỹ.

Trong những tháng ngày tăm tối, mỗi người chọn cho mình một niềm tin để tìm về ánh sáng. Tôi chọn gia đình.

Tối đó, tôi gọi về cho ông ngoại và khẳng định với ngoại một câu: Ngoại, bằng mọi giá con sẽ lo cho ngoại đi Mỹ. Ngoại đợi mẹ con thì lâu lắm. Chỉ có con mới lo cho ngoại qua Mỹ được thôi.

Ngoại nói rằng đến chết ngoại cũng không quên câu nói này của tôi. Và ngoại khi hấp hối cũng sẽ nhớ đến câu nói này để mà mỉm cười ra đi.

Và thế là, tôi đi lính!

Vận mệnh của tôi cũng bắt đầu thay đổi từ đó. Tôi bước vào những chuỗi ngày lên voi xuống chó của đời mình và vượt qua 3 tháng quân trường để trở thành một người lính Marine gai góc và đầy nghị lực. Tôi thoát khỏi sự ngông nghênh, bất cần, khinh đời của tuổi trẻ để trở thành một Tham Lang thâm trầm và sâu sắc.

Có một câu tôi rất tâm đắc: người thâm trầm và sâu sắc luôn có quá khứ đầy đau khổ và sóng gió.

----------------------------------
Tôi tương tư em

Người ta thường nghĩ Tham Lang đào hoa và lãng mạn. Tôi hẳn đã đạt đến một tầm cao mới của "lãng mạn" rồi. Tôi tương tư em, người tôi sẽ gặp, sẽ yêu, và sẽ cưới.

Đó là một giấc mơ đẹp của tuổi 13. Tôi cũng chẳng biết khi đó mình đã dậy thì chưa, chỉ biết mình bắt đầu để ý đến các bạn học nữ trong lớp. Tôi khi đó đã giảm cân, bắt đầu trổ mã, bắt đầu biết ăn diện cho đẹp. Tôi khi đó học giỏi lắm, thi chuyên hóa cấp thành phố. Lần nào nhận thưởng các vòng, tên tôi đều đươc xướng lên. Tôi khi đó nhà giàu lắm, chỉ thua vài đứa trong trường.

Tôi nhớ cứ mỗi khi có Valentine hay Noel là có hàng chục em gái, bạn gái ở các khối đến tặng thiệp cho tôi. Nói thật, hot boy gì gì đó thời nay thua xa tôi thời xưa. Thời của tôi làm gì có khái niệm "trend". Các em gái, bạn gái thích là do họ thích tôi thật chứ không phải do trào lưu.

Chính lúc tôi đang dương dương tự đắc vì sự đào hoa của mình thì một giấc mơ lại đến. Trong giấc mơ đó, tôi gặp em. Tôi nhớ mình chỉ thấy được đôi môi em. Em bảo tôi nhất định phải đợi em vì kiếp trước tôi và em là vợ chồng. Kiếp này, tôi và em lại tiếp tục duyên nợ. Phải sau 30 tuổi, tôi và em mới có cơ hội gặp nhau. Nếu tôi lăng nhăng đào hoa quá, em sẽ giận, sẽ làm khó tôi khi tôi theo đuổi em.

Và cứ thế, tôi thẩn thờ qua bao tháng ngày vì em. Thấm thoát 15 năm rồi, em nhỉ. Tôi vẫn thế, vẫn tương tư em, vẫn đợi em, vẫn nghĩ về em, vẫn khóc vì nhớ em. Tôi tự nghĩ mình là tình thánh, Người ta nghĩ tôi là thằng khùng. Khùng cũng được, miễn là gặp được em, tôi nguyện yêu trong si dại.

Tương tư bóng dáng, người trong mộng
Hạ đến đông về, mãi đợi trông
Ước Hẹn năm xưa là sự thật?
Nàng ơi, sẽ gặp, phải hay không?

Đợi một người chưa gặp.
Nhớ một người chưa thương.
Yêu một người trong mộng.
Cưới một người trong mơ.

Tôi tương tư em...

Sửa bởi splt93: 25/09/2020 - 10:39


Thanked by 5 Members:

#8 ATV2026

    Hội viên

  • Hội Viên TVLS
  • Pip
  • 317 Bài viết:
  • 221 thanks

Gửi vào 26/09/2020 - 09:34

Ngày 25 tháng 9, 2020: Tôi là một Tham Lang biết nịnh

Tôi dốt văn!

Đây là một sự thật đã được chứng minh qua 9 năm học Ngữ Văn. Đến mức, khi tôi được 7.5 môn văn trong kì thi tuyển sinh lớp 10, cô dạy Văn đã phải thốt lên rằng: Trời đất, Việt Nam tuyết rơi tháng 7!

Và sự dốt văn này càng trầm trọng khi tôi hành văn tiếng Anh, vì vốn từ vựng không thuộc chuyên môn hoặc nằm ngoài sách giáo khoa của tôi là vô cùng ít ỏi. Tôi là mọt sách, chỉ thích đọc sách giáo khoa. Tôi có thể thao thao bất tuyệt khi lý giải cho các cô cậu sinh viên khóa sau về một phản ứng hóa học, một hiện tượng truyền nhiệt hay một bài toán multiple integral. Thế nhưng, khi phải tán tỉnh một cô sinh viên Mỹ trắng cùng lớp, tôi lại ấp ủng tìm mãi không ra từ.

Ấy vậy mà khi tôi viết những bức thư gửi đến những bà sếp nữ đã giúp đỡ tôi hay trò chuyện trong những giờ mentorship, họ thích lắm. Đây là cái duyên lạ mà tôi vô cùng khó hiểu. Giọng văn của tôi khi dịch từ tiếng Anh sang tiếng Việt bị ảnh hưởng nặng bởi cụ Nguyễn Hiến Lê, vì tôi đọc nát quyển sách Đắc Nhân Tâm do cụ dịch.

Bức thư tôi gửi đến A, người thầy đã dẫn dắt tôi trong kì thực tâp như sau:

Trích dẫn

Thưa bà A,

Tôi thật HẠNH PHÚC!

Tôi đã nhận được lời mời tham gia buổi phỏng vấn cho vị trí chính thức sau khi ra trường.
Đây là một GIẤC MƠ thành hiện thực!

Từ sâu trong đáy lòng, tôi biết bà đã giúp tôi có được cơ hội này. Tôi phải thừa nhận rằng vào đầu mùa thực tập, hồ sơ xin việc của tôi chán lắm. Tôi không có hết những kinh nghiệm mà công ty mong đợi ở những sinh viên sắp tốt nghiệp.

Hồ sơ xin việc cũng không thể hiện rõ tình yêu tôi dành cho Dow, sự hào hứng khi tôi trở thành một thành viên của đại gia đình Dow, cũng như sự quyết tâm làm nên những điều tốt đẹp cho công ty của chúng ta.

Nhưng, bà hiểu rõ tất cả những điều này!

Bà đã lắng nghe tôi trong những cuộc trò chuyện của chúng ta.
Bà đã dạy tôi những bài học quý giá mà chưa ai từng dạy tôi.
Bà đã an ủi tôi khi tôi rầu to về tương lai, và đồng thời, bà đã cố không tạo cho tôi một hy vọng ảo tưởng.

Thậm chí, nếu bà nói rằng bà chưa làm gì để giúp tôi, và rằng chính sự chăm chỉ của tôi đã mang lại cho tôi cơ hội này, tôi vẫn chân thành biết ơn bà vì những điều tốt đẹp bà đã làm cho tôi.

Cảm ơn bà rất nhiều!

Trân trọng,

Bà A rất vui khi nhận được bức thư này. Bà ngại nữa là đằng khác, vì bà thật sự chưa làm gì để giúp tôi cả. Tất cả là bên nhân sự tuyển chọn đó thôi. Một trong những câu nói của ông cha Việt Nam mà tôi tâm đắc nhất là: lời nói không mất tiền mua, lựa lời mà nói cho vừa lòng nhau.

Nghệ thuật phĩnh nịnh tôi học được từ Đắc Nhân Tâm là trong 10 câu nói, 7 câu thật, 3 câu nịnh. Tôi nịnh bà A. Bà ta cũng biết điều đó vì nó quá rõ ràng. Tuy nhiên, bà ta cũng không cảm thấy sự nịnh của tôi là trơ trẽn vì đó thật sự là những gì bà đã làm cho tôi. Tôi chỉ ghi lại chúng bằng những từ ngữ văn vẻ nhất mà tôi biết.

Mỗi khi tôi viết một email gửi đi, tôi đọc rất kĩ, rất nhiều lần. Với những bức email quan trọng, tôi dành tận 2 tiếng đồng hồ để trau chuốt nội dung. Với tôi, mỗi một bức email đều có thể mang tới một cơ hội. Và tôi tận dụng điều đó qua mỗi bức email.

Khi người tuyển dụng của GE hỏi tôi một lần nữa về quyết định tham gia chương trình đào tạo của họ, tôi có viết như sau:

Trích dẫn

Thưa bà L,

Tôi xin chân thành cảm ơn bà vì đã nghiêm túc cất nhắc tôi cho chương trình của quý công ty!

Tôi biết ơn bà lắm vì thời gian và sự kiên nhẫn của bà khi trả lời những câu hỏi của tôi.

Với tôi, chương trình của quý công ty là GIẤC MƠ MỸ!

Chỉ có điên lắm, tôi mới từ chối cơ hội này!

Cao học luôn là niềm yêu thích của tôi. Đó là vì sao tôi đã dành trọn một năm để làm nghiên cứu. Mùa hè 2019, thay vì đi làm thực tập cho Dow Chemical, tôi đã tham gia chương trình nghiên cứu của National Science Foundation. Tôi thích nghiên cứu lắm vì nó thỏa mãn niềm yêu học của tôi.

Tiếc thay, khi cân nhắc kĩ càng sự phát triển của mình sau khi tốt nghiệp, tôi buộc phải chấp nhận rằng cao học không phải là sự lựa chọn tốt nhất.

Tôi ước chi có một công ty tuyệt vời nào đó hết mực quan tâm đến sự học của nhân viên, và tài trợ tôi học lên cao học. Tôi tin rằng với kiến thức chuyên môn cao hơn, tôi sẽ phục vụ công ty tốt hơn và mang lại những giá trị cao hơn cho công ty.

Vì thế, tôi đã vui mừng hạnh phúc khi tìm hiểu về chương trình đào tạo nhân viên mới của quý công ty.

Về việc vừa học vừa làm, xin bà đừng lo, từ 4 năm nay, tôi lúc nào cũng dành 12-14 tiếng mỗi ngày để học, Vì thế, tôi chẳng bận tâm nếu phải học và làm thêm 3 năm. Tôi không dám gạt bà đâu vì những điều này sẽ bị ràng buộc bằng hợp đồng. Tôi gạt bà thì khác nào chui đầu vào rọ.

Về việc đi thực tập ở các địa phương khác nhau xuyên suốt chương trình, xin bà đừng lo. Là một người lính Mỹ, tôi đã quen với việc đi khắp đất nước để tham gia các khóa huấn luyện. Cấp trên của tôi từng dạy rằng, nếu muốn thăng tiến trong quân đội, mày phải tham gia các khóa huấn luyện. Đừng ngại chi cả, dù là sa mạc 29 Palm, hay vùng tuyết đóng ở Norway. Chỉ cần quý công ty chăm lo nơi ăn chốn ở cho tôi, đi đâu, học gì, tôi cũng răm rắp nghe theo.

Vì thế, kính mong bà hãy giúp tôi lên lịch phỏng vấn. Nếu ngay trong tuần này lại càng tốt, vì tôi nôn lắm, muốn lập tức trở thành một thành viên có ích của quý công ty.

Trân trọng,

Kết quả là bà L đặt lịch cho tôi ngay ngày hôm sau. Tôi trân trọng bà và công ty bà nên bà cũng muốn tôi cảm nhận được sự trân trọng bà và công ty dành cho tôi. Cái này chúng ta vẫn thường nói là: có qua có lại, mới toại lòng nhau.

Tôi không phải người giỏi văn vì người giỏi văn sẽ viết sách kiếm tiền. Tôi không làm được điều tuyệt vời ấy.

Tôi chỉ viết và nói những điều người ta thích nghe. Người ta nghe tôi hết mực ca ngợi công ty của họ, ca ngợi chương trình đào tạo mà họ đã dày công sắp xếp, họ vui chứ. Họ biết tôi nịnh họ đấy nhưng họ vẫn tin tôi vì tôi hiểu rõ hậu quả của việc vi phạm hợp đồng.

Đắc Nhân Tâm dạy rất đúng: phĩnh nịnh là một nghệ thuật. Phải là một người tinh tế và hiểu ý người khác mới nói ra những lời tâng bốc khiến người khác hạnh phúc.

Tôi chưa phải người tinh tế và hiểu ý người khác, nhưng tôi có tiềm năng làm tốt điều này vì tôi là một Tham Lang.

Sửa bởi splt93: 26/09/2020 - 10:00


Thanked by 1 Member:

#9 Hoa Cái

    Hội Viên

  • Hội Viên TVLS
  • PipPipPipPipPipPipPip
  • 5381 Bài viết:
  • 18595 thanks

Gửi vào 26/09/2020 - 13:25

Đắc nhân tâm của Dale Carnegie không hẳn là phỉnh nịnh . Nếu muốn lên cao thì cần phải làm việc đúng với chức vụ và lương tâm .

Tôi không bao giờ biết nịnh, suốt đời nói năng làm cho người ta bực và ghét (sau 35t khuynh hướng này càng rõ).

Cha tôi dạy tôi 1 câu "Cậu cứ làm tốt việc mình đi !" khi tôi định trả đủa 1 tên gian ác biết rất rõ trong sở .

Con người khôn khéo là người biết đúng sai nhưng cũng biết uyển chuyển mềm mỏng .

Cái gì không thật thì người ta sẽ biết sau này, không thể dối gạt được hoài .

HC

Thanked by 4 Members:

#10 ckem1st

    Hội viên

  • Hội Viên TVLS
  • Pip
  • 147 Bài viết:
  • 85 thanks

Gửi vào 26/09/2020 - 15:31

@ Chào anh, em thấy những chia sẻ của anh cùng người bạn Mỹ John của anh rất thú vị. Em thì chưa có cơ hội để trải nghiệm môi trường sống và tiếp xúc với văn hóa mỹ, nhưng qua câu chuyện của anh em cũng có học hỏi được chút ít. Hi vọng tương lai anh sẽ chia sẻ nhiều câu chuyện thú vị hơn về văn hóa mỹ, từ cách sống cách làm việc.. Chúc anh luôn có 1 tinh thân tích cực để vượt qua những khó khăn mà a gặp phải

Thanked by 1 Member:

#11 ATV2026

    Hội viên

  • Hội Viên TVLS
  • Pip
  • 317 Bài viết:
  • 221 thanks

Gửi vào 26/09/2020 - 19:09

Vui lòng Đăng nhập hoặc Đăng ký hội viên để đọc nội dung đã ẩn

Hoa Cái, on 26/09/2020 - 13:25, said:

Đắc nhân tâm của Dale Carnegie không hẳn là phỉnh nịnh . Nếu muốn lên cao thì cần phải làm việc đúng với chức vụ và lương tâm .

Tôi không bao giờ biết nịnh, suốt đời nói năng làm cho người ta bực và ghét (sau 35t khuynh hướng này càng rõ).

Cha tôi dạy tôi 1 câu "Cậu cứ làm tốt việc mình đi !" khi tôi định trả đủa 1 tên gian ác biết rất rõ trong sở .

Con người khôn khéo là người biết đúng sai nhưng cũng biết uyển chuyển mềm mỏng .

Cái gì không thật thì người ta sẽ biết sau này, không thể dối gạt được hoài .

HC
Dạ thưa,

Ngày vừa ra lính, con nói chuyện cộc cằn và thẳng tính lắm, nên làm mất lòng nhiều người, cũng dẫn đến nhiều tranh chấp không nên có. Vậy nên, con mới học cách ăn nói.

Việc đi làm bằng năng lực và tinh thần trách nhiệm, chắc chắn con phải có. Trong môi trường kĩ sư, việc đào thải rất khốc liệt. Bình thường kinh tế ổn định, cấp trên họ chẳng để ý vì sa thải nhân viên sẽ rất phiền phức. Tuy nhiên, khi kinh tế xuống vì Covid chẳng hạn, đứa nào lười, họ cho đi hết.

Thành ra, với con, khôn khéo trong giao tiếp là để lấy lòng người ta, để người ta thương mình mà cho mình cơ hội phát huy.

Vui lòng Đăng nhập hoặc Đăng ký hội viên để đọc nội dung đã ẩn

ckem1st, on 26/09/2020 - 15:31, said:

@ Chào anh, em thấy những chia sẻ của anh cùng người bạn Mỹ John của anh rất thú vị. Em thì chưa có cơ hội để trải nghiệm môi trường sống và tiếp xúc với văn hóa mỹ, nhưng qua câu chuyện của anh em cũng có học hỏi được chút ít. Hi vọng tương lai anh sẽ chia sẻ nhiều câu chuyện thú vị hơn về văn hóa mỹ, từ cách sống cách làm việc.. Chúc anh luôn có 1 tinh thân tích cực để vượt qua những khó khăn mà a gặp phải

Nhất định sẽ có em à

#12 ATV2026

    Hội viên

  • Hội Viên TVLS
  • Pip
  • 317 Bài viết:
  • 221 thanks

Gửi vào 26/09/2020 - 21:59

Ngày 26 tháng 9, 2020: Mệnh Không Thân Kiếp

Năm 19t, tôi biết đến tử vi. Điều đặc biệt đầu tiên tôi nhìn thấy lá số của mình là Mệnh Không Thân Kiếp. Chỉ những ai thật sự được cách cuộc này mới cảm nhận rõ ràng sự khủng khiếp của Không Kiếp. Nó khiến cuộc đời tôi trôi nổi như một đóa lục bình trên sông. Chỉ khi nhìn lại cuộc đời mình, tôi mới hiểu rõ sự nhiệm màu của số mệnh.

--------------------
Tôi học Kỹ Sư Hóa

Dốt đều toán và lý trong suốt tháng ngày ở Việt Nam, tôi chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ học kĩ sư. Nền giáo dục ở Việt Nam là một bóng ma ám ảnh tôi cho đến tận 2017, khi tôi quay trở về nhà sau những tháng năm ở quân trường. Trong suốt quãng đời học sinh ở Việt Nam, trừ môn hóa ra, tôi cảm thấy mình như một kẻ thua cuộc trong mọi cuộc đua trên giảng đường. Rồi cả việc thi rớt nhiều lần trong lần đầu học đại học ở Mỹ đã khiến tôi bất lực trong việc tìm kiếm niềm tin ở bản thân mình.

GPA 2.52 là một vách núi cao vời vợi đầy chông gai mà tôi phải vượt qua

Tôi cũng chẳng biết động lực nào đã khiến tôi muốn quay lại trường học. Ngoại tôi chỉ dặn tôi một điều rằng: số con phải học lên cao thì mới có danh vọng và địa vị.

Nhưng tôi thật sự bất lực trong lúc đó vì tôi còn chẳng biết mình phải học gì. Tôi đành tìm đến sở trường của mình là môn Hóa.

Ừ thì, học hóa vậy - Tôi tự nhủ với bản thân.

Tôi vẫn nhớ rõ cảm giác đầu đau như búa bổ khi lần đầu đọc sách Calculus sau 3 năm vứt sách trong xó. Cứ như có ai đó dùng búa tạ gõ thẳng vào đỉnh đầu tôi, khiến óc tôi muốn nổ tung ra. Tôi hoa mắt chóng mặt, ngáp lên ngáp xuống trong suốt buổi học. Tôi tự nhủ rằng mình ngu nên người ta học 5 tiếng, tôi sẽ học 10 tiếng. 10 tiếng chưa đủ, tôi học 14 tiếng. Và thế là, tôi dành 14 tiếng mỗi ngày, 7 ngày mỗi tuần, 365 ngày mỗi năm để học. Tôi cũng may mắn lắm khi có mẹ nuôi mình. Có người bảo Mệnh giáp Khoa Quyền là được sự che chở của người nhà. Chẳng biết đúng sai nhưng tôi nghĩ cũng có lý lắm.

Sau 12 lớp toàn A tại trường cao đẳng cộng đồng TCC, tôi nâng GPA mình từ 2.52 lên 3.2. Đây là một thành tựu mà advisor tôi phải ngạc nhiên và hết lời khen ngợi. Khi ấy tôi cũng bất ngờ về bản thân mình lắm. Tôi chẳng bao giờ nghĩ mình có thể trở thành một đứa mọt sách chính hiệu. Tôi nhớ ngày xưa mình hay cười đám bạn mọt sách rằng: học cho lắm cởi chuồng cũng tắm mưa.

Nhưng, Mệnh Không Thân Kiếp thì nào dễ dàng như thế...

Ở thành phố tôi có hai trường đại học: trường Mỹ trắng FSU và trường da màu FAMU. Khi tôi nộp hồ sơ vào trường Mỹ trắng cho ngành Hóa, người xét duyệt bảo tôi thiếu điểm môn Calculus I. Tôi giải thích với anh ta rằng tôi học AP Calculus ở cấp 3 nên tôi được miễn lớp Calculus I khi còn học ở Cali. Theo luật tiểu bang, tôi không thể quay về học Calculus I sau khi đã hoàn tất Calculus III. Anh ta nằng nặc không chịu. Nản lòng, tôi chửi tục một câu trong lòng rồi về nhà.

Tôi thử liên lạc với trường FAMU. Họ sẽ nhận tôi với điều kiện tôi phải thay thế điểm Calculus I bằng một lớp toán cấp cao, hoặc tôi phải học một ngành khác. Tôi lúc đó thật sự uất ức lắm. Tôi sợ học Toán và Lý nên mới học ngành Hóa. Giờ bắt tôi học thêm môn toán, tôi chịu sao nổi. Rồi tôi tìm hiểu thêm thì phát hiện rằng FSU và FAMU hợp tác mở ra trường kĩ sư.

Trong giây phút cuộc đời trôi nổi bất định, số mệnh thì thầm vào tai tôi một lời chỉ dẫn: học kĩ sư hóa đi thôi!

Tháng 7 năm 2018, tôi cắn chặt răng nộp đơn vào trường kĩ sư với chuyên ngành Kĩ Sư Hóa. Đó là một buổi chiều nắng gắt của mùa hè Florida. Dòng chảy số mệnh đã đẩy đóa lục này cập bến đỗ đầu tiên trong đời.

--------------------
Dr. Scott

Tôi biết ơn người đàn ông này!

Dr. Scott dạy tôi lớp Mass and Energy Balance I. Tôi khi đó vẫn còn rụt rè và thiếu tự tin lắm. Sau khi hoàn tất kì thi cuối lớp, tôi ghé văn phòng của thầy. Rụt rè lắm, tôi hỏi thầy: liệu tôi có thể theo học chuyên ngành Kĩ Sư Hóa này không?

Thầy nhìn thằng vào tôi và nói rằng:
Tôi đã làm kĩ sư vài năm ở một tập đoàn dầu khí. Tôi tin chắc em sẽ trở thành một kĩ sư tài năng. Tôi nhìn cách em trình bày của mình ở mỗi bài tập, mỗi bài kiểm tra, cách em giao tiếp với tôi qua email, cách em tôn trọng bạn bè trong lớp. Em chắc chắn sẽ là một người kĩ sư giỏi. Em đừng tự nghi ngờ bản thân mình. Cứ học đi, rồi em sẽ hiểu rõ lời tôi nói.

Lúc đó, tôi thở phào nhẹ nhõm và như trút được gánh nặng nghìn cân. Từ giây phút đó, tôi nỗ lực hết mình qua các lớp học. Dần dần GPA của tôi từ 3.2 nhảy lên 3.92. Nhiều khi tôi thấy cuộc sống thật thú vị. Đứa bạn chuyên Toán thời cấp 2 của tôi lại theo học Bác Sĩ ở Việt Nam. Đứa bạn chuyên Lý lại theo học Kế Toán. Chỉ có tôi, một đứa học dở Toán và Lý lại đi theo con đường Kĩ Sư Hóa, ngày nào cũng Toán với Lý.

Có đôi khi trong đời, chúng ta chỉ cần một người tin tưởng mình, dù đó là một người xa lạ.

--------------------
Dr. Phong & Dr. Dickens

Tôi làm nghiên cứu sinh ở High Performance Materials Institute.

Đó là một buổi chiều nắng nhẹ của mùa đông Florida. Tôi nhận được email từ trường của mình. Tôi rất ít khi đọc emails trường vì toàn những thông tin vô bổ. Tuy nhiên, lúc đó, tôi tự nhiên lại có hứng thú đọc email này. Thì ra, viện nghiên cứu đang tìm sinh viên hỗ trợ nghiên cứu part time. Lúc đó, có một cảm giác thật sự rất lạ. Não tôi bỗng dưng như một tờ giấy trắng. Tay tôi cứ tự nhiên thao tác để hồi đáp bức email này. Mãi đến khi gửi xong bức email, tôi mới hoàn hồn lại và ngạc nhiên khó hiểu chuyện gì vừa xảy ra.

Kết quả, một tuần sau, tôi bắt đầu những tháng ngày nghiên cứu ở viện nghiên cứu này. Tôi được trả lương khá lắm. Người ta được trả $10 mỗi giờ, tối đa là được làm việc 10 tiếng mỗi tuần. Tôi lại được hẳn tờ check $1500 mỗi mùa nghiên cứu. Đây là lần đầu tiên tôi nghĩ đến việc học lên cao học.

--------------------
Dr. Rama

Dr. Rama là người Ấn Độ. Thầy dạy tôi lớp Transport I và II. Thầy thích tôi lắm vì advisor của tôi ở viện nghiên cứu là bạn thân của thầy. Trong lớp của thầy, tôi lại luôn được A trong các bài kiểm tra. Khi biết GPA của tôi là 3.92, thầy nghiêm túc nhìn tôi và hỏi:

Em có muốn học lên tiến sĩ không? Em thích MIT, Harvard, Princeton... không? Tôi và Dr. Dickens giới thiệu em vào. Tôi có liên hệ mật thiết với Princeton và MIT. Viện nghiên cứu của Dr. Dickens có liên hệ mật thiết với Harvard. Nếu em thích nghiên cứu, em chỉ cần vượt qua điểm trung bình của GRE. Tôi và Dr. Dickens sẽ tìm cho em những dự án tốt để em có thể đóng góp sức mình. Nếu em muốn, hè 2020 tôi sẽ cho em sang MIT nghiên cứu 3 tháng. Còn không viện nghiên cứu quốc gia cũng được.

Tôi chỉ cười và đáp: Cảm ơn thầy lắm! Em có hợp đồng thực tập với Dow Chemical rồi. Về chuyện học lên tiến sĩ, em sẽ suy nghĩ cẩn thận và báo thầy biết.

Thầy vỗ bàn và nói: Damn It! Dow nhanh tay quá! Tay Dickens này làm gì không biết. GPA của em 3.92 mà không báo tôi biết sớm. Em nhớ đó, Kĩ Sư Hóa có bằng cử nhân lương entry level là $75K - $85K. Còn Kĩ Sư Hóa có bằng tiến sĩ lương R&D là $120K trở lên. Chỉ học thêm 5 năm thôi, em hiểu chứ?

Sau khi suy nghĩ cẩn thận, tôi mỉm cười tiếc nuối: tôi có tuổi rồi!

Tôi khi tốt nghiệp đã 29t, học lên tiến sĩ thì 34t. Một người 34t không có kinh nghiệm thực tiễn làm sao tìm được việc làm. Canh bạc này quá lớn! 5 năm tuổi trẻ! Tôi không đủ can đảm cược. Trừ khi có công ty nào đó tài trợ tôi học 5 năm tiến sĩ.

Đùa gì chứ! Tôi đâu phải thiên tài!

--------------------
Tôi tính toán rất nhiều, rất xa...nhưng chẳng bao giờ thành hiện thực

Đây là bài học cay đắng mà tôi đã học được về cuộc đời mình, sau khi đi lính không thành, sau khi dịch Covid làm tan vỡ mọi kế hoạch. Có lẽ, đây là lý do người xưa bảo Mệnh Không Thân Kiếp buồn nhiều vui ít, suốt đời bất toại ý.

Vậy đó, những điều tốt đẹp tôi không ngờ đến lại xuất hiện trong giây phút bất ngờ nhất. Có lẽ, số mệnh của tôi đã sắp xếp hết rồi, tại bản tính SPLT thích nắm mọi thứ trong tay nên mới khiến tôi nhiều lần hụt hẫng. Nhiều lúc, tôi cũng tự nhủ lòng hãy cứ tiếp tục là đóa lục bình trôi nổi trên dòng sông số mệnh.

Thế nhưng, lục bình là thực vật không ý thức. Còn tôi là sinh vật có ý thức. Tôi có thể sẽ mãi trôi nổi như lục bình, nhưng sẽ không bao giờ chấp nhận mình mãi là lục bình.

Tôi là một Tham Lang: sẽ không ngừng mơ, sẽ không ngừng tham vọng, sẽ không ngừng vươn lên!

Dù bất cứ nơi đâu, bất cứ lúc nào, tôi cũng sẽ cố hết sức để nổi bật và vươn lên. Tôi chỉ mong trong lúc hấp hối, khi cuộc đời mình tái hiện trong tâm trí như một thước phim, tôi có thể nhẹ nhõm mỉm cười rằng:

Đời này còn gì để tiếc? Ngủ một giấy thật sâu để dưỡng sức đi thôi. Mở mắt ra, ta lại tiếp tục phấn đấu ở kiếp sau!

Sửa bởi splt93: 26/09/2020 - 22:28


Thanked by 4 Members:

#13 ATV2026

    Hội viên

  • Hội Viên TVLS
  • Pip
  • 317 Bài viết:
  • 221 thanks

Gửi vào 27/09/2020 - 09:31

Ngày 26 tháng 9, 2020: Đắc Nhân Tâm




Tôi rất thích Brooklyn Duo. Có lẽ vì tôi cô độc từ bé nên luôn ngưỡng mộ những cặp đôi có hạnh phúc viên mãn như họ.

Nếu có một cuốn sách nói (audio book) tôi phải nghe đi nghe lại nhiều lần, đó là Đắc Nhân Tâm. Vì trong cách giao tiếp và ứng xử hằng ngày, tôi còn vụng về lắm.

----------------------------
Tôi thô lỗ

Mày sai rồi có lẽ là lời chướng tai nhất mà cuộc đời mỗi người phải nghe. Nó giống như một hòn đá ném thẳng vào mặt chúng ta vậy. Và tôi của ngày xưa chính là người hay đi ném đá vào mặt người khác.

Khi vừa hoàn tất khoá huấn luyện trong quân đội, tôi là người cộc cằn và vô cùng thô lỗi. Tôi rất ghét cái thói chậm chạp của "thường dân" (civilians) - cách mà quân nhân chúng tôi dùng để gọi phần còn lại của thế giới. Cảm xúc của tôi trở nên chai lì, đến mức tôi còn chẳng quan tâm đến cách người khác nghĩ về mình. Vì thế, chỉ số thông minh cảm xúc (emotional intelligence) của tôi gần như về không.

Đối với tôi, chỉ có hoàn thành nhiệm vụ mới là ưu tiên hàng đầu. Cảm xúc của từng thành viên trong nhóm chẳng phải thứ tôi quan tâm đến. Và đó là lỗi lầm đầu tiên của tôi trên hành trình trở thành một người lãnh đạo.

Câu chuyện xảy ra lúc tôi nhận dự án cuối mùa của lớp Mass and Energy Balance II. Tôi và một cô bạn được phân làm việc cùng một nhóm. Yazmeen là một cô gái người Mỹ Latin, thông minh và có tinh thần trách nhiệm rất cao. Cô làm part time ở trường đại học nên khả năng giao tiếp rất tốt. Lúc đầu, mọi chuyện vẫn yên ổn và vui vẻ vì tôi có khả năng xắp xếp lịch trình và phân công nhiệm vụ rất tốt. Đến mức, cả hai chúng tôi đều vô cùng an tâm rằng mình sẽ được A dự án này.

Tuy nhiên, một ngày nọ, khi họp nhóm để trao đổi về bài toán, tôi chợt thốt lên: Mày sai rồi.

Đối với tôi, câu nói này bình thường như bao câu chào xã giao khác. Thậm chí, trong quân đội, tôi nghe câu này còn nhiều hơn lời khen tặng. Tôi cho đó là bình thường vì phải biết mình sai mới tiến bộ được.

Thế nhưng, phản ứng của Yazmeen nằm ngoài dự liệu của tôi. Tôi sẽ nghĩ cô trả lời rằng: Ồ vậy hả. Đâu, sai chỗ nào thế?

Cô nhìn tôi bằng ánh mắt khó chịu cứ như thể tôi vừa xúc phạm đến cô một cách nặng nề. Cô không kiên nhẫn đáp lại tôi bằng một giọng hằn học: Sai thế nào cơ chứ? Tôi đã thức cả đêm để làm nó, sau khi dành một tiếng đồng hồ thảo luận với giáo sư.

Tôi bực mình, lật vội cuốn sách và trình cô xem: đây, cô nhìn xem. Sai rõ ràng thế này kia mà.

Cô hỏi vặn lại tôi bằng một giọng đầy thách thức: ý cậu bảo giáo sư giải sai?

Tôi cau mày đáp: tôi không nói như thế. Cô đừng suy diễn ý của tôi.

Chúng tôi đôi co thêm vài câu rồi Yazmeen đứng dậy và bảo: Tôi không nghĩ chúng ta có thể tiếp tục làm nhóm. Tôi sẽ làm theo cách của tôi. Cậu cứ làm theo cách của cậu.

Kết quả, chúng tôi đã thất bại trong dự án này vì số lượng công việc quá lớn để tôi hoặc Yazmeen có thể giải quyết bằng sức của một người.

Giáo sư gọi tôi lên văn phòng để nói chuyện riêng. Cô cười như bảo tôi đừng căng thẳng mà hãy thư giãn. Cô nói:
Tôi biết em là một cựu quân nhân. Em có tinh thần trách nhiệm cao và luôn đặt kết quả lên hàng đầu. Đối với những người quân nhân như em, hoàn thành nhiệm vụ mới là trọng yếu. Những cảm xúc cá nhân đều không quan trọng. Tôi nói có sai điều gì không?

Tôi gật gù đáp: cô nói hoàn toàn đúng.

Cô cười và nói tiếp: tôi có vài đồng nghiệp cũng là cựu quân nhân nên tôi hiểu khá nhiều về quan điểm của người lính. Trong quân đội, em hẳn đã từng học khóa huấn luyện về việc tìm hiểu và tôn trọng xuất thân và văn hóa của người địa phương chứ? Đặc biệt là khi quân đội phải đóng quân ở một đất nước xa lạ?

Tôi cười cười gật đầu: vâng.

Cô hỏi: vậy em có bao giờ thực hành điều đó chưa?

Tôi khẽ lắc đầu: chưa có dịp, thưa cô.

Cô nhẹ nhàng nói: em đã có dịp trải nghiệm điều đó và em đã thất bại hoàn toàn.

Tôi nhíu mày khó hiểu: sao cô lại nói như thế?

Cô giải thích:
Em đã bảo giờ tự hỏi về xuất thân của Yazmeen chưa? Cô ấy không phải là một quân nhân. Vì sao em lại áp đặt lối làm việc cứng ngắc và quan điểm của người lính lên cô ta? Yazmeen tốt nghiệp cấp 3 liền vào học trường kĩ sư. Môi trường cô ấy trải nghiệm là môi trường của sinh viên. Có thể cô ấy nhạy cảm và yếu đuối trong cảm xúc khi so với một người lính như em, nhưng em phải tôn trọng điều đó và điều chỉnh hành vi và lối giao tiếp của mình cho thỏa đáng.

Khi em bảo một người rằng họ sai lầm, em ném một viên đá vào mặt họ. Họ đau nên họ sẽ phản ứng kịch liệt với em. Dù em nói đúng, họ cũng cho rằng em đang công kích họ. Em không quan tâm đến cảm xúc của họ, vì sao họ phải quan tâm đến đáp án của em?

Đáp án của em đúng rồi đã sao? Kết quả là nhóm em vẫn thất bại vì không hoàn tất trước thời hạn. Chẳng phải trong quân đội, em vẫn thường được dạy rằng: các thành viên của một nhóm thành công cùng nhau và thất bại cùng nhau hay sao?

Khoảnh khắc em chấp nhận với Yazmeen rằng em và cô ấy sẽ mạnh ai nấy làm việc, em đã thất bại hoàn toàn.

Em có gì để biện hộ không?

Tôi im lặng một lúc để tiêu hóa hết những lời cô vừa nói và đáp: vậy em nên làm thế nào để tiến bộ?

Cô cười và đáp: tôi cho em mượn quyển sách Đắc Nhân Tâm này. Em về đọc hết rồi viết một bài tóm tắt về những điều em học được trong sách này. Thời hạn nộp điểm cuối khóa là thứ 6 tuần sau. Em có một tuần để hoàn tất. Nếu làm tốt, tôi sẽ suy nghĩ lại về việc sửa điểm dự án này của em.

Tôi nghiêm túc nhìn cô và nói: không cần sửa điểm đâu thưa cô. Em đọc sách này là để tiến bộ và khắc phuc khuyết điểm trong khả năng lãnh đạo của em. Còn điểm, xin cô cứ giữ nguyên để em tự răn chính mình.

Kết quả là cô sửa điểm dự án thành C và tôi vẫn được A lớp đó. Đối với tôi, đó cũng là một điều đáng mừng. Tuy nhiên, hạnh phúc nhất chính là tôi biết đến quyển sách Đắc Nhân Tâm nhiệm màu. Nó đã giúp thay đổi cuộc đời tôi vì tôi hiểu ra rằng giao tiếp mới chính là chìa khoa dẫn đến thành công.

Và phải khi tôi trải nghiệm một kì thực tập ở một tập đoàn đa quốc gia như Dow, tôi mới thấm thía hết những bài học trong Đắc Nhân Tâm.

----------------------------
Tôi bị hiểu lầm

Có đôi khi, lòng tốt lại bị hiểu lầm thành một con dao. Ông bà ta thường gọi là: làm ơn mắc oán!

Trong dự án đầu tiên của tôi tại Dow Chemical. Tôi được giao cho vai trò leader và làm việc với ba bạn thực tập sinh khác. Đây là một dự án IT, mục tiêu là nâng cấp hệ thống quản lý project portfolio database đã bị lỗi thời mà Dow Midland vẫn luôn sử dụng.

Nói thật, tôi dốt đặc lập trình!

Thật ra, tôi thành thạo MATLAB và Excel VBA, nhưng để so sánh với các bạn lập trình viên chính hiệu thì tôi kém xa. Tôi phục các bạn ấy lắm vì mỗi khi nhìn vào màn hình Java hay Python là tôi choáng váng mặt mày.

Áp lực của tôi thật lớn vì thật tình ngoài đời làm gì có chuyện leader mà dốt đặc cán mai về dự án được giao. Chẳng qua là do làm thực tập trên mạng nên họ tìm việc giao cho tôi thôi, chứ thực tế có tới 2 supervisors giám sát dự án này.

Trong nhóm có cô bạn người Ấn Độ, tên là Sravya. Cô bạn này sinh ra ở Mỹ nhưng đã có quãng thời gian sinh sống ở Ấn Độ 8 năm. Lúc đầu, tôi cũng hào hứng áp dụng Đắc Nhân Tâm lắm, cẩn thận hỏi han cách phát âm tên của cô. Sau đó, tôi còn cẩn thận luyện tập phát âm tên các bạn trong nhóm mỗi ngày cho đến khi quen miệng. Mấy ngày đầu, mọi chuyện ổn thỏa và vui vẻ cho đến một ngày. Tôi phát hiện có quá nhiều người gặp khó khăn trong việc phát âm tên của cô.

Người Việt Nam chúng ta khi sang Mỹ thường lấy tên tiếng Anh cho tiện, nhất là các bạn có tên Phúc (Mỹ - F*ck), Đức (Mỹ - Duck), Ngọc...sẽ rất bất tiện cho người Mỹ gọi tên chúng ta. Vì lẽ đó, trong tâm lý của tôi, việc có một nickname tiếng Anh là vô cùng bình thường, có đôi khi là cần thiết.

Mặc dù đã 27t rồi, cách giao tiếp của tôi vẫn còn vụng về và ngây thơ lắm. Tôi thật lòng có ý tốt nên đề nghị với Sravya là tìm một nickname nào đó đi để người khác tiện gọi tên mình. Nào ngờ, cô đùng đùng phản ứng kịch liệt và cho rằng tôi đang chế giễu tên của cô.

Quả thật là nỗi oan thị mầu!

Kết quả là tôi xin lỗi cô suốt cả tuần, cả khi hợp nhóm, cô mới chịu bỏ qua. Tuy nhiên, cô này cũng không quên đâm sau lưng tôi một nhát. Cô đi nói với 2 ông supervisor và nói với cả bà manager cấp cao nữa. Hậu quả là cuối mùa thực tập, tôi bị dính lỗi báo động đỏ red flag trong kĩ năng giao tiếp. Mặc dù tình hình kinh tế cũng không cho phép Dow tuyển những thực tập sinh có tiềm năng nhưng ít kinh nghiệm như tôi, bị cái lỗi thế này quả thật khiến tôi cũng hơi ấm ức.

Dù sao, đây là một bài học quý giá cho tôi. Sau này tốt nhất là đừng có lo chuyện bao đồng trong công sở. Miễn làm tốt trách nhiệm và hòa nhã với mọi người là được. Khi nào thân quen lắm, hay khi người ta hỏi ý kiến tôi, tôi mới mở miệng góp ý. Dù sao Tham Kỵ cũng hay chuốc thị phi vào người mà tốt nhất là nên cẩn thận.

Sửa bởi ATV2026: 27/09/2020 - 09:53


Thanked by 4 Members:

#14 Hoa Cái

    Hội Viên

  • Hội Viên TVLS
  • PipPipPipPipPipPipPip
  • 5381 Bài viết:
  • 18595 thanks

Gửi vào 27/09/2020 - 10:10

Em đã hát không hay bài Rừng Lá Thấp

Tôi quen 1 nàng hát hay lắm, 55t, giọng cô vang lên sâu và rung động làm lòng người say đắm như cách hát của loại nhạc thính phòng . Nội lục gần ngang với ca sĩ pro .

Tôi khen cô hát (ở VN) hay -- qua Messenger của FB. Một bữa kia cô gửi cho tôi nghe 3 bài trong đó có 2 bài hay, còn bài Rừng Lá Thấp thì giọng ngân nga kiểu opera đâu có hợp nên tôi chê "Em hát bài Rừng Lá Thấp không hay, không mang lại cảm xúc cho anh".

Cô đổi giọng, thất vọng ra mặt và bắt đầu biện minh .

Tôi cho rằng 1 người thuộc giai cấp khá giả sống sung sướng ở VN thì làm sao cảm nhận nỗi gian khổ của người lính gần với núi rừng với bao nguy hiểm rình rập .

Vì thế đắc nhân tâm được 9 lần, đến lần thứ 10 là hỏng bét . Nhưng mà mình chân thành nhận ra cái sai của mình thì Rừng Lá Thấp cũng thích chơi với mình thôi .

HC

Thanked by 3 Members:

#15 ATV2026

    Hội viên

  • Hội Viên TVLS
  • Pip
  • 317 Bài viết:
  • 221 thanks

Gửi vào 27/09/2020 - 10:24

Vui lòng Đăng nhập hoặc Đăng ký hội viên để đọc nội dung đã ẩn

Hoa Cái, on 27/09/2020 - 10:10, said:

Em đã hát không hay bài Rừng Lá Thấp
Vì thế đắc nhân tâm được 9 lần, đến lần thứ 10 là hỏng bét . Nhưng mà mình chân thành nhận ra cái sai của mình thì Rừng Lá Thấp cũng thích chơi với mình thôi .

HC

Thưa bác,

Nhiều lúc, bác ẩn ý quá, con không hiểu bác nói gì cả. Bác đừng giận.

Tuy nhiên, câu này bác nói con lại hiểu. Tính ra bác hạnh phúc hơn con, có người hát cho bác nghe. Con chỉ có loa laptop, loa phone hát cho con nghe.

Cô nào hát con nghe, con khen hết. Đơn giản, cô ta quan tâm đến con, muốn hát cho con nghe để con vui, muốn nghe lời khen của con. Con khen để cô ta hạnh phúc. Làm một người phụ nữ trân trọng mình hạnh phúc thì có gì là không nên đâu ạ.

Con hiểu bác khuyên con thẳng thắn và sống thật. Nhưng bác cũng thấy đó, sai lầm của con đều bắt nguồn từ việc thẳng thắn quá đáng của mình. Và có lẽ con sẽ còn dính nhiều chuyện như thế trong tương lai, khi làm teamwork. Nhưng con sẽ cố gắng cân bằng giữa khôn khéo và thành thật như bác đã chỉ dẫn.

Sửa bởi ATV2026: 27/09/2020 - 10:25


Thanked by 2 Members:





Similar Topics Collapse

1 người đang đọc chủ đề này

0 Hội viên, 1 khách, 0 Hội viên ẩn


Liên kết nhanh

 Tử Vi |  Tử Bình |  Kinh Dịch |  Quái Tượng Huyền Cơ |  Mai Hoa Dịch Số |  Quỷ Cốc Toán Mệnh |  Địa Lý Phong Thủy |  Thái Ất - Lục Nhâm - Độn Giáp |  Bát Tự Hà Lạc |  Nhân Tướng Học |  Mệnh Lý Tổng Quát |  Bói Bài - Đoán Điềm - Giải Mộng - Số |  Khoa Học Huyền Bí |  Y Học Thường Thức |  Văn Hoá - Phong Tục - Tín Ngưỡng Dân Gian |  Thiên Văn - Lịch Pháp |  Tử Vi Nghiệm Lý |  TẠP CHÍ KHOA HỌC HUYỀN BÍ TRƯỚC 1975 |
 Coi Tử Vi |  Coi Tử Bình - Tứ Trụ |  Coi Bát Tự Hà Lạc |  Coi Địa Lý Phong Thủy |  Coi Quỷ Cốc Toán Mệnh |  Coi Nhân Tướng Mệnh |  Nhờ Coi Quẻ |  Nhờ Coi Ngày |
 Bảo Trợ & Hoạt Động |  Thông Báo |  Báo Tin |  Liên Lạc Ban Điều Hành |  Góp Ý |
 Ghi Danh Học |  Lớp Học Tử Vi Đẩu Số |  Lớp Học Phong Thủy & Dịch Lý |  Hội viên chia sẻ Tài Liệu - Sách Vở |  Sách Dịch Lý |  Sách Tử Vi |  Sách Tướng Học |  Sách Phong Thuỷ |  Sách Tam Thức |  Sách Tử Bình - Bát Tự |  Sách Huyền Thuật |
 Linh Tinh |  Gặp Gỡ - Giao Lưu |  Giải Trí |  Vườn Thơ |  Vài Dòng Tản Mạn... |  Nguồn Sống Tươi Đẹp |  Trưng bày - Giới thiệu |  

Trình ứng dụng hỗ trợ:   An Sao Tử Vi  An Sao Tử Vi - Lấy Lá Số Tử Vi |   Quỷ Cốc Toán Mệnh  Quỷ Cốc Toán Mệnh |   Tử Bình Tứ Trụ  Tử Bình Tứ Trụ - Lá số tử bình & Luận giải cơ bản |   Quẻ Mai Hoa Dịch Số  Quẻ Mai Hoa Dịch Số |   Bát Tự Hà Lạc  Bát Tự Hà Lạc |   Thái Ât Thần Số  Thái Ât Thần Số |   Căn Duyên Tiền Định  Căn Duyên Tiền Định |   Cao Ly Đầu Hình  Cao Ly Đầu Hình |   Âm Lịch  Âm Lịch |   Xem Ngày  Xem Ngày |   Lịch Vạn Niên  Lịch Vạn Niên |   So Tuổi Vợ Chồng  So Tuổi Vợ Chồng |   Bát Trạch  Bát Trạch |