Vậy nên, tôi viết những dòng nhật ký này như một lời răn đến bản thân của tương lai: nếu trời thương cho tôi số tốt, ứng vào kiếp tiền bần hậu phú thì hãy giữ cho trái tim mãi luôn đập.
Tháng 7 ngày 23 - Tháng 9 ngày 15, 2020: Tôi khủng hoảng ở tuổi 28
Là một chuỗi ngày khủng khoảng tinh thần bậc nhất, xếp thứ 2 trong cuộc đời tôi. Tôi rất sợ năm Tý vì vào 2008, tôi cũng như bị điên sau kì thi tốt nghiệp cấp 2. Mặc dù kết quả tôi đậu vào lớp chuyên hóa Lê Hồng Phong nhưng trong lúc chờ đợi kết quả, tôi như cái xác không hồn.
Và một lần nữa, cũng vào năm Tý, cũng vào gia đoạn cuối hè, tôi một lần nữa gặp khủng hoảng với sự nghiệp của mình.
Tập đoàn Dow Chemical ($68B) rơi vào thời điểm khó khăn của mùa Covid 19 nên hoàng loạt chính sách cắt giảm nhân sự được đưa ra. Hậu quả là những thực tập sinh mới như tôi lãnh trọn. Khóc hết nước mắt mỗi đêm vì cuộc đời Sát Phá Tham quả thật lên voi xuống chó mấy hồi, may rủi đi liền khó mà lường được.
Nghĩ về người mẹ nuôi mình, nghĩ về người vợ tương lai, nghĩ về đứa con sẽ có, nước mắt cứ thế tự rơi, dù đang lái xe, dù đang đi tản bộ ngoài công viên. Nghĩ về thằng bạn, tôi thấy nó thật may mắn. Vào làm cho Texas Instruments, nó cũng như tôi, mùa thực tập đầu tiên trong đời, vậy mà được offer $80,000 vào cuối mùa. Texas Instruments ($15B) bước vào giai đoạn tăng trưởng mạnh, chuẩn bị mở ra một công xưởng mới nên cần thật nhiều kĩ sư mới.
Trong mùa CoVid, gã khổng lồ trong làng hoá chất cắt giảm nhân sự còn người anh hùng tí hon lại hát vang, tiến mạnh về phía trước. Nghĩ mới thấy, thời thế nó tạo anh hùng. Không có thời thế, anh hùng cũng chẳng khác nào tên ăn xin ngoài đường. Anh hùng mà đói cũng chỉ chết bên đường mà thôi.
Giữa lúc hụt hẫng vô cùng, tôi chợt nghĩ rằng: trời không cho ta đến với Dow Chemical, hẳn là vì ta xứng đáng có được những thứ tốt hơn!
Quả thật là thế! Nghe theo lời thằng bạn, chộp lấy cơ hội nộp đơn vào Texas Instruments, trong vòng một tháng, tôi vượt qua hai vòng phỏng vấn và vinh dự bước vào vòng cuối cùng. Vinh dự chứ vì có hơn trăm ứng cử viên nộp đơn cho vị trí này kia mà.
Tôi tự tin rằng mình sẽ làm tốt trong vòng phỏng vấn sắp tới. Nhưng quả thật, những cuộc phỏng vấn với Dow Chemical luôn ám ảnh tôi, khiến tôi cảm thấy mình thấy yếu hè. Tôi ghét điều đó!
Tháng 9 ngày 22 - tháng 9 ngày 24 2020: Tôi lấy lại phong độ và vững tin ở tuổi 28
Mentor của tôi nói rất đúng: phỏng vấn nhiều lên để lấy sự tự tin và để hiểu rõ giá trị của bản thân mình.
Trước khi bước vào ngày hội việc làm, ông ngoại có an ủi tôi: sẽ có thật nhiều người muốn phỏng vấn con, con cứ yên tâm.
Ngoại nói thì tôi tin, nhưng tôi vẫn chưa an lòng. Con thỏ khốn khổ nào an lòng về tương lai của mình đều chết từ lâu rồi.
Ngày 22 tháng 9, tôi mở hàng cho mình bằng việc nói chuyện với PepsiCo ($67B). Họ đề nghị tôi ứng tuyển cho vị trí Supply Chain Manager - Leadership Development Program. Họ giải thích rằng họ đang tìm ứng cử viên để đào tạo vào vị trí manager. Với xuất thân lính Marine, tôi tự tin khẳng định rằng đây là một vị trí thật tuyệt vời cho tôi. Cô recruiter da màu thật dễ mến, hỏi tôi rằng: "What is your email, hun?". Tôi biết ngay, giá trị của tôi đã được công nhận và họ muốn phỏng vấn tôi. Họ bảo rằng nếu được chọn, công ty sẽ tài trợ tôi lấy bằng MBA sau khi kết thức khoá đào tạo 2 năm cho lãnh đạo mới.
Tiếp theo, tôi nói chuyện với Savannah River Remediation ($500M), một contractor cho Department of Energy chuyên xử lý rác thải nuclear. Họ lập tức mến tôi và cho tôi một buổi hẹn phỏng vấn vào sáng hôm sau. Và như thế, buổi phỏng vấn đầu tiên tốt đẹp. Họ cho biết nếu Covid lắng lại, họ sẽ mời tôi đến trụ sở của công ty ở Aiken, South Carolina cho cuộc phỏng vấn với lãnh đạo.
Công ty nhỏ thì sao? Họ trân trọng tôi là được.
Ngày 23 tháng 9, tôi nói chuyện với General Energy (GE) ($95B) cho vị trí Gas Power. Cô HR Manager rất tinh tế và tôn trọng tôi lắm, hỏi tôi rằng cô phát âm tên tôi có đúng không. Tôi tự hỏi lòng, một thằng Việt Nam da vàng chạy trốn cái nghèo ở quê cha đất mẹ như tôi, nói tiếng Anh còn nặng trịch khẩu âm Việt Nam, có tài năng gì khiến một người phụ nữ Mỹ trắng có địa vị cao phải tôn trọng cái tên của mình.
Tôi thấm thía lắm câu nói của ông ngoại: ngoại ở Mỹ chỉ được ít ngày khi qua thăm con, nhưng bạn bè ngoại kể ngoại nghe thật nhiều về nước Mỹ. Họ bảo ngoại rằng, người Mỹ rất xem trọng tiềm năng của thế hệ trẻ và luôn muốn đào tạo nhân tài cho tương lai.
Nếu có ai hỏi tôi học kĩ sư để thoát nghèo chăng, tôi sẽ dứt khoác trả lời rằng:
Không! Là để nhận được sự tôn trọng của người Mỹ trắng ở tầng lớp trên.
Nếu để thoát nghèo, tôi đi làm nails. Nhiều người làm nails giàu sụ, còn bảo tôi lương kĩ sư còn không bằng thu nhập của một chủ tiệm nails.
Quay trở lại với cuộc trò chuyện. Cô HR Manager hỏi khéo tôi về việc tôi có thích đi lại nhiều để tham gia những khóa huấn luyện hay không và tôi có thích học sâu về chuyên môn hay không. Tôi chỉ trả lời đơn giản rằng, là một người lính, tôi luôn hào hứng khi đi tham gia những khóa huấn luyện ở địa phương, chỉ cần công ty lo cho tôi nơi ăn chốn ở là được. Và còn chuyên môn ư? Vâng, xin thưa với cô, tôi là mọt sách. Chương trình Gas Power này của GE phải nói là một giấc mơ Mỹ. Họ tài trợ nhân viên lấy bằng Master về Engineering ở Georgia Tech và vẫn trả lương.
Tôi mừng lắm, lập tức hô lên với cô ấy rằng: "Trời ạ, chỉ có điên mới từ chối cơ hội này". Cô ấy thích năng lượng tích cực của tôi lắm, hỏi rằng có ai offer tôi chưa. Tôi khéo léo đáp: hiện giờ thì chưa nhưng tôi không nói trước được vì đang là mùa phỏng vấn mà.
Kết quả là, tôi có được một cuộc hẹn phỏng vấn vào hai hôm sau.
Tôi cũng nói chuyện với Thermo Fisher ($24.36B). Người đàn ông da màu này giữ chức vụ Global Director [ABCD]. [ABCD] là gì thì chẳng quan trọng vì cái chức vụ Global Director đã nói lên tất cả. Ông ta cũng là quân nhân của Army nên hai người nói chuyện rất vui. Ông ta bảo công ty đang ưu tiên tuyển dụng 500 nhân viên mới từ các trường da màu ở Mỹ và chúc mừng tôi vì đã theo học trường da màu. Ông ta thích tôi nên cho tôi email của ông ta và nói rằng cần gì thì liên lạc với ông. Tuy biết là câu nói khách sáo, tôi vẫn rất vui vì chẳng có một đứa ất ơ nào lại biết được email của một Global Director ở một công ty chục tỷ đâu.
Sau những cuộc trò chuyện này, tôi nhận ra rằng, giá trị của tôi không nằm trong suy nghĩ của tôi, mà nằm ở suy nghĩ của người khác. Dow Chemical cho rằng tôi không xứng đáng có được một offer từ họ vì giá trị của tôi chưa đủ. Còn PepsiCo, General Energy, Texas Instruments, Savannah River Remediation lại nhìn rõ ràng giá trị của tôi và họ còn muốn đầu tư nhiều vào tôi nữa kìa.
Dow Chemical không có lỗi. Tôi trân trọng cơ hội thực tâp họ đã trao cho tôi. Tôi biết ơn họ lắm vì không có cái tên Dow Chemical trên resume, những công ty trên đã chẳng thèm ngó ngàng đến tôi. Không được làm việc ở Dow Chemical tôi cũng tiếc lắm nhưng tôi tự tin rằng: tôi xứng đáng nhận được những cơ hội tốt hơn.
Sửa bởi splt93: 24/09/2020 - 02:36