Luận chân tiên đệ nhất
Lữ tổ hỏi:
Cuộc sống của con người, làm sao để không có bệnh, mạnh mẽ không già, sống mà không chết, có đạo nào có thể đạt đến như vậy?
Chung tổ đáp:
Sự sống của người ta, từ khi cha mẹ giao hội mà Nhị Khí tương hợp, thì Tinh Huyết thành bào thai, sau Thái Sơ thì có Thái Chất, Âm nhờ Dương sinh, Khí theo Thai hóa, sau 300 ngày Hình tròn đủ. Linh Quang nhập thể thì chia lìa với mẹ. Từ sau Thái Tố đã có thăng giáng, mà Hoàng Nha lớn lên. 5.000 ngày thì Khí đủ, số tự đủ 81 trượng. Còn đương 15 tuổi, mới gọi là đồng nam. Lúc này trong Âm thì Dương chiếm một nửa, có thể so với ánh sáng của mặt trời ở phương Đông. Qua đây về sau, tẩu thất Nguyên Dương, hao tán Chân Khí, Khí nhược thì bệnh, lão, tử, tuyệt vậy.
Bình sinh ngu muội, tự làm tổn hại Linh Quang.
Một đời hung ác ngoan cố, bị trừ thọ số.
Ví thế đến lai sinh thì thân thể khác nhau, thọ có dài ngắn. Đã sinh lại diệt, đã diệt lại sinh. Xoay chuyển mà không ngộ nên đời đới đọa lạc, thì mất thân thành loài khác, thấu linh vào xác lạ. Chí Chân Căn Tính không quay lại vào người, bàng đạo luân hồi, vĩnh vô giải thoát.
Hoặc gặp Chân Tiên Chí Nhân, giúp tiêu tội báo, trừ bì thoát xác, lại được thân người. Mới trong nơi si mê ngu muội, tích hạnh trăm kiếp, lên ở phúc địa, bởi không tránh được đói rét tàn hoạn, vòng vèo đi lên, dần được hoàn toàn hình mạo, lên ở nơi bọn nô tì ti tiện. Nếu như lại tác tiền nghiệt, thì rất nhanh chóng, tái nhập bàng đạo luân hồi.
Lữ tổ hỏi:
Sinh ra ở Trung Quốc, may mắn gặp cảnh thái bình, ăn mặc hơi đủ mà năm tháng chưa muộn. Thích an mà ghét bệnh, tham sống mà sợ chết. Hôm nay được gặp tôn sư, tái bái tái cáo, nghĩ việc lớn sinh tử, dám mong bày cho cái lí về bất bệnh bất tử, chỉ giáo cho kẻ bần nho này chăng?
Chung tổ đáp:
Nhân sinh mà muốn tránh luân hồi, không nhập vào thân xác của loài khác, thì hãy thường để thân này không có bệnh, lão, tử, khổ, đỉnh thiên lập địa, phụ Âm bão Dương mà thành người. Làm người không để thành quỷ, trong loài người lại tu mà thành Tiên, trong các Tiên thì bay lên Trời.
Lữ tổ hỏi:
Người chết thành Quỷ, Đạo thành thì thành Tiên. Tiên có nhất đẳng, cớ sao nói trong các Tiên thì bay lên Trời?
Chung tổ đáp:
Tiên không phải chỉ có một. Thuần Âm mà không có Dương là Quỷ, Thuần Dương mà không có Âm là Tiên, Âm Dương lẫn lộn là Nhân. Chỉ có con người là có thể thành Quỷ, có thể thành Tiên. Lúc thiếu niên chẳng chịu tu luyện, mặc tình phóng ý, thì chết bệnh mà thành Quỷ. Biết ra mà tu luyện, thì siêu phàm nhập thánh, thoát chất mà thành Tiên. Tiên có ngũ đẳng, Pháp có tam thành. Tu trì thì tại người, mà công thành thì tùy phận vậy.
Lữ tổ hỏi:
Pháp có tam thành mà Tiên có ngũ đẳng, là thế nào?
Chung tổ đáp:
Pháp có tam thành là tiểu thành, trung thành, đại thành khác nhau. Tiên có ngũ đẳng là Quỷ Tiên, Nhân Tiên, Địa Tiên, Thần Tiên, Thiên Tiên khong cùng loại, đều là Tiên vậy. Quỷ Tiên không xa Quỷ, Nhân Tiên không xa người, Địa Tiên không xa Đất, Thần Tiên không xa Thần, Thiên Tiên không xa Trời.
Lữ tổ hỏi:
Gọi Quỷ Tiên là thế nào?
Chung tổ đáp:
Quỷ Tiên là dưới cùng trong năm loại Tiên. Siêu thoát từ trong Âm, Thần Tượng không rõ, ở Quỷ Quan thì không có họ, ở Tam Sơn thì không có tên. Tuy chẳng phải luân hồi, cũng khó về Bồng Doanh. Cuối cùng chẳng có chỗ về, chỉ có đầu thai mượn xác mà thôi.
Lữ tổ hỏi:
Quỷ Tiên này, là thi hành thuật gì, dùng công phu gì mà dẫn đến như vậy?
Chung tổ đáp:
Người tu trì, không hiểu Đại Đạo, mà muốn tốc thành. Hình như cây khô, Tâm như tro lạnh, Thần Thức nội thủ, kiên trì không tán. Trong định mà xuất Âm Thần, là Thanh Linh Chi Quỷ, không phải là Thuần Dương Chi Tiên. Vì là kiên trì Âm Linh không tán, nên gọi là Quỷ Tiên. Tuy gọi là Tiên, kì thực là Quỷ. Kẻ sùng Đạo xưa nay, dụng công đến như vậy, mà gọi là đắc đạo, thực đáng cười.
Lữ tổ hỏi:
Gọi Nhân Tiên là thế nào?
Chung tổ đáp:
Nhân Tiên, đứng thứ hai bên dưới năm loại Tiên. Kẻ sĩ tu chân, không hiểu Đại Đạo, trong Đạo đắc được một pháp, trong pháp đắc được một thuật, tín tâm khổ chí, suốt đời không đổi. Khí của Ngũ Hành, giao nhầm hội nhầm, hình chất cũng vững chắc, dịch bệnh của bát tà không thể làm hại, khỏe mạnh ít bệnh, nên gọi là Nhân Tiên.
Lữ tổ hỏi:
Như Nhân Tiên này, thi hành thuật gì, dùng công phu gì mà được vậy?
Chung tổ đáp:
Người tu trì, mới đầu cũng có thể được nghe Đại Đạo. Nhưng nghiệt trọng phúc bạc, các thứ khó khăn dần làm biến đổi tâm chí ban đầu, chỉ dừng ở tiểu thành thì có công hiệu, suốt đời không thể thay đổi, bốn mùa không thể biến cải.
Như kẻ tuyệt ngũ vị, há biết có lục khí.
Kẻ quên thất tình, há biết có thập giới.
Kẻ thi hành sấu yết, cười thổ nạp là sai.
Kẻ thích thái bổ, cười thanh tĩnh là ngu.
Kẻ thích dùng vật để đoạt Khí của Trời Đất, không chịu ngừng ăn.
Kẻ thích tồn tưởng mà thái Tinh của Nhật Nguyệt, không chịu đạo dẫn.
Cô tọa bế tức, sao biết có tự nhiên.
Vất vả cực nhọc, không hiểu gì về vô vi cả.
Thái Âm, lấy Khí của phụ nữ, chẳng giống với người co Kim Quy.
Dưỡng Dương ăn sữa của đàn bà, chẳng giống với người luyện Đan.
Theo loại mà suy đến cùng thì không thể đếm hết. Nhưng đều là Đạo, chỉ không thể hoàn toàn đủ Đại Đạo. Chỉ có một pháp một thuật trong Đại Đạo, công thành an lạc diên niên mà thôi, mới gọi là Nhân Tiên.
Còn có một loại, mà thích vui một chút, ngại giữ gìn lâu, dụng công không cẩn thận, sai ngày sai giờ, phản thành tật bệnh, mà chẳng được diên niên, ở đời cũng nhiều vậy.
Lữ tổ hỏi:
Gọi Địa Tiên là thế nào?
Chung tổ đáp:
Địa Tiên là một nửa Trời Đất, sắp là Thần Tiên. Không hiểu Đại Đạo, chỉ dừng ở phép tiểu thành. Không thể thành công, chỉ có thể trường sinh trụ thế, mà bất tử ở nhân gian vậy.
Lữ tổ hỏi:
Địa Tiên hạ thủ thế nào?
...............
(Còn Tiếp)
*Nhập đề:
Chung Lữ truyền đạo tập
-Chính Dương Chân Nhân Chung Li Quyền Vân Phòng thuật
-Thuần Dương Chân Nhân Lữ Nham Động Tân tập
-Hoa Dương Chân Nhân Thi Kiên Ngô Hi Thánh truyền
-Lữ tổ toàn thư tu chân truyền đạo tập tiểu tự:
Xưa đời Nghiêu Thuấn có 16 chữ: Nhân tâm duy nguy, Đạo tâm duy vi, duy tinh duy nhất, doãn chấp quyết trung, thành tổ của việc truyền tâm. Sau này Khổng môn truyền thụ, cũng chỉ nhất quán nhất ngôn. Nếu truyền đạo chắc không cần đa thuyết. Nhưng Tử Cống nói: “Phu tử nói về Tính với Thiên Đạo, không thể truyền được”. Sách [Trung dung] thuật lại lời Trọng Ni, phần nhiều trong [Luận ngữ] không chép, ý là lúc đó thuyết về Tính và Thiên Đạo đã rõ, nên phần lớn là bí mật không truyền.
Người đời truyền rằng Lữ tổ thụ đạo với Chính Dương Đế Quân, với một câu “sợ làm lầm lỡ hậu nhân năm trăm năm sau”, mà thi hành 3.000 công hạnh mới xong, làm sao mong nhanh được! Đến lúc duyệt [Tu chân truyện đạo tập], trình bày ý nghĩa Thiên Nhân Tính Mệnh, không sợ khúc chiết lằng nhằng, rõ ràng mà nói, khác hẳn so với 16 chữ của Nghiêu Thuấn. Khổng môn nhất quán nhất ngôn, tắc hựu hà dã. [Tập] truyền cho Hoa Dương Thi Kiên Ngô, Kiên Ngô là tiến sĩ đời Đường năm Nguyên Hòa, ẩn cư ở Hồng Châu Tây Sơn, chí ngay thẳng, không chịu làm quan, từng có thơ rằng :
“Khí bản diên niên Dược, Tâm vi sử Khí Thần, năng tri hành Khí chủ, tiện thị đắc tiên nhân-Khí vốn là thuốc kéo dài tuổi thọ, Tâm để khiến Khí Thần, giỏi biết hành Khí chủ, liền được là Tiên nhân”.
Đủ biết về cái cần bồi dưỡng vậy!
Lữ tổ thân đến, thấy ông đi như khói mây, bèn truyền cho Hoàn Đan Đại Đạo, [Tập] này được truyền từ đó. Chỉ là năm xưa hỏi Đạo, lời đáp còn có khẩu quyết bí mật, không thể viết vào sách, gọi là khẩu khẩu tương truyền bất kí văn, nay đều không thể thấy được vậy.
Nguyên bản lỗi nhiều, nay đem chỗ sai mà sửa lại, còn lại chờ xem xét sau. Phân 18 thiên ra thành hai quyển thượng hạ.
Sửa bởi OTacCot: 18/04/2020 - 13:26