Gửi vào 19/07/2016 - 17:21
Tôi mất nhiều thì giờ đọc và suy nghĩ về các thứ viết ra trong sách tự truyện Quận Chúa Biệt Động . Có rất nhiều chi tiết rõ ràng nguỵ tạo 1 cách trắng trợn và lố bịch .
Hãy đọc đoạn mô tả bà Quận Chúa ra tay giết chết tỉnh trưởng Khưu Văn Ba trong phòng ngũ
Dưới đây là một đoạn bà Ánh nhớ lại trận đánh này.
Khưu Văn Ba đang ngồi trên ghế bành, trước một cái bàn làm việc rộng, bày biện rất sang trọng, xa hoa. Vừa thấy tôi, mắt ông ta như sáng lên, đứng bật dậy, chạy ra tận ngoài, vồn vã đón khách:
- Ô, chào “ma đam”! Mời “ma đam” ngồi. Tôi có thể giúp gì cho người đẹp đây?
Tôi mỉm cười và nói:
- Thưa Tỉnh trưởng, tôi là Léna Phạm, vừa tốt nghiệp “đốc tờ” ở bên Pháp về. Ông Bộ trưởng Bộ Y tế đã chấp nhận cho tôi ở Sài Gòn, nhưng tôi muốn làm việc ở Vĩnh Long để được gần họ hàng, gia đình...
Nói rồi, tôi mở chiếc ví đầm, lấy ra tấm bằng đưa cho Khưu Văn Ba, ông ta chẳng cần xem, xua tay và bảo:
- Thôi người đẹp cất tấm bằng đi! Tôi hứa sẽ giúp em mà!
Tôi chỉ cười cười, rồi vờ liếc mắt đưa tình...
Chỉ đợi có thế, Khưu Văn Ba buông lời tán tỉnh ngay:
- Nói thật nhé: Tôi chưa có “ma phăm” (vợ) đâu. Hình như Chúa trời xui khiến, đưa em đến làm “ma phăm” tôi phải không? Em đồng ý nha?
Thấy tôi lúng túng, Khưu Văn Ba dời ghế đứng dậy, lại gần, rồi bất ngờ vuốt tóc tôi một cách sàm sỡ:
- Cho tôi... hun em một cái đã nha. Chao ơi, người đâu mà xinh đẹp và dễ thương quá trời vậy!
Tôi giận run người, theo phản xạ bản năng con gái, tôi né tránh ông ta rồi đứng bật dậy, chạy vòng qua bàn. Nhưng vô tình lại đứng trước cánh cửa phòng ngủ khép hờ kế bên của Khưu Văn Ba. Ông ta lao đến, dùng sức đẩy tôi vô trong.
Khi tôi còn đang lúng túng chưa biết thoát thân bằng cách nào, thì “Ngài Tỉnh trưởng” đã lộ diện và biến thành gã “yêu râu xanh”. Ông ta cởi phăng chiếc áo đang mặc, để lộ bộ ngực trần, đầy lông lá như người châu Âu, đôi mắt vằn lên thèm khát. Ông ta từ từ tiến lại, còn tôi thì hoảng hốt lùi dần, lùi dần cho tới khi tôi vướng vào chiếc giường ngủ. Ông ta đẩy tôi ngã ngửa ra giường. Nhưng cũng lúc đó, tôi đã né người lấy được khẩu súng ngắn (1) ra khỏi ví, giơ lên và quát to:
- Nếu ông còn tiến lại, làm bậy, tôi bắn đó nha!
Khưu Văn Ba cười nhăn tụt nốt cái quần dài, trên người chỉ còn độc mỗi cái xilíp nhỏ xíu, có cột dây bên hông. Tôi vừa mắc cỡ, vừa bực mình, ngồi dậy và chạy vòng qua chiếc bàn nước nhỏ trong phòng, tay vẫn lăm lăm khẩu súng nhỏ đã lên đạn.
Khưu Văn Ba giọng năn nỉ tức cười:
- Thôi mà người đẹp! Đằng nào em cũng là vợ anh, không thoát được đâu. Lại đây chiều anh đi mà! Rồi em muốn gì sẽ được đấy.
Nhìn đôi mắt lim dim, khuôn mặt đờ đẫn của Ba, tôi bình tĩnh tiến lại gần. Tưởng tôi đã xiêu lòng, bất ngờ, ông ta túm lấy nòng súng kéo sát vào ngực mình:
- Đây là trái tim anh. Em cứ bắn đi, anh không hề ân hận và oán trách nửa lời. Còn nếu không bắn, thì em hãy chiều anh đi...
Vừa rên rỉ như người lên đồng, Khưu Văn Ba vừa vòng một tay qua eo kéo tôi lại gần hơn. Rồi bất ngờ, một tay ông ta vuốt mông tôi, tay kia thô bạo luồn dưới chiếc váy đầm, định kéo chiếc quần con của tôi...
Những tiếng súng nổ vang. Nòng súng quá gần mục tiêu, khiến cho đôi tai tôi như ù đi, kêu ong ong. Tôi đã bóp cò ba phát liền, mà chẳng nhớ mình đã hành động như thế nào. Khưu Văn Ba đổ gục xuống, máu xối ra đầy ngực, thấm đỏ cả chiếc gối ngủ.
Sau mấy giây đã trấn tĩnh lại, tôi vội vàng giật chiếc quần xilip của Khưu Văn Ba ra khỏi người ông ta, rồi tự cởi cả chiếc quần lót của mình vứt cạnh vũng máu. Tôi nhặt khẩu súng cho vào ví, rồi bình tĩnh đi ra ngoài. Dường như căn phòng tôi vừa hành động quá kín, nên tiếng súng không lọt được ra ngoài, trong dinh Tỉnh trưởng chưa ai biết chuyện gì.
Tôi bình tĩnh ra xe nổ máy, gật đầu chào tên lính gác rồi lái thẳng đến Đồn Cảnh sát gần đó, theo đúng kế hoạch đã được các anh lập ra trước. Vừa vào tới phòng trực ban, tôi vờ hớt hải kêu to:
- Tôi xin gặp ông “Cò”! Tôi có chuyện khẩn cấp trình báo nhà chức trách!
Tiếp tôi là ba người, trong đó có một sĩ quan cảnh sát nhìn quen quen, nhưng tôi không nhớ là mình đã gặp ở đâu. Tôi kể lại toàn bộ sự việc, rồi nhấn mạnh: Ngài tỉnh trưởng đã sàm sỡ, cưỡng bức tôi, súng đã cướp cò và vô tình tôi đã giết ông ta... Biên bản ghi lời khai đã làm xong. Được đọc lại, rồi cùng ký bên dưới.
Ông “Cò” tiễn tôi ra tận cửa, rồi nói nhỏ:
- Cô nhớ phải giữ nguyên lời khai như vừa rồi với bất cứ ai. Mọi việc ở đây đã có chúng tôi lo...
*
Tôi nhận được giấy triệu tập của Tòa án tỉnh Vĩnh Long, với tư cách là người bị kiện vì đã giết người. Mà người đó nguyên là Tỉnh trưởng Vĩnh Long.
Anh Hai Xô động viên tôi:
- Cô Út cứ yên tâm. Tổ chức đã tính toán kĩ và bố trí rồi, kể cả việc thuê “thầy cãi” nữa. Cô cứ bình tĩnh giữ đúng lời khai trước sau như một. Mình bị kiện, nhưng cũng là người bị hại, vì bảo vệ danh dự, phòng vệ chính đáng mà vô tình giết người, lo gì chứ. Nhất định mình sẽ thắng kiện trong vụ này!
Được lời của anh Hai Xô, tôi cũng yên tâm hơn.
Phiên tòa diễn ra khá trật tự. Tôi nhớ người ngồi ghế quan tòa xét xử vụ án của tôi hôm đó là ông Cao Minh Hoàng, dáng vẻ oai vệ, nói năng khúc triết và đầy vẻ quyền uy.
Sau khi lần lượt làm tất cả các thủ tục theo đúng luật, nghe hai bên luật sư trình bày, Tòa nghị án rất nhanh, rồi quan tòa Cao Minh Hoàng dõng dạc tuyên án:
- Xét thấy, bị cáo khi bị cưỡng bức đã phòng vệ chính đáng, vì bảo vệ thân thể mà hành động theo đúng pháp luật, được Tổng thống cho phép... Như vậy, hành động đó là vô tội. Bản chức truyền tha bổng!
Sau này, tôi được biết trong vụ tiêu diệt tên ác ôn “yêu râu xanh” Khưu Văn Ba, tôi đã được tổ chức và gia đình hỗ trợ rất nhiều, từ trước khi vụ án diễn ra, cho đến khi kết thúc.
Thứ nhất, là “Ông Cò” đã lấy lời khai hôm tôi hành động là anh Nguyễn Thế Vĩnh, một người anh họ bên ngoại của tôi, đồng thời cũng là người của ta cài vào trong lực lượng cảnh sát của địch ở Vĩnh Long.
Thứ hai là, trước khi phiên tòa diễn ra, ngoại tôi đã sai cậu Trương Gia Quế đến kêu với mẹ của Tổng thống Ngô Đình Diệm. Bà này cho gọi ngay ông Diệm lại, nói rõ đây là dịp để trả ơn gia đình tôi, trước đây từng giúp đỡ ông Ngô Đình Thục, giờ lại thường xuyên chữa bệnh, chăm lo sức khoẻ cho gia đình bà cụ. Ông Diệm là người bảo thủ, vốn chúa ghét chuyện trai gái, đã chỉ đạo không kết tội tôi.
Thứ ba là, quan toà Cao Minh Hoàng lần lại gốc gác lại là người cháu kêu tôi bằng cô họ, nên ông công khai bênh tôi. Bởi thế, khi xét xử mọi người đều biết là tôi đã cầm chắc phần thắng kiện rồi.
HC: chúng ta đọc tin tức chính thức từ đảng uỷ Vĩnh Long thì ông Khưu Văn Ba bị phục kích giết chết ở bên ngoài, từ trong xe chạy ra rồi mới chết . Vậy phiên toà xử bà Quận Chúa rõ ràng là sáng tác của loại nhà văn bôì bút có rất nhiều trong xã hội đương thời tại VN. Dĩ nhiên bà Quận Chúa là người đồng thuận với đoạn văn mùi mẫn như phim hành động rẽ tiền trên màn bạc .
Vừa qua, Tiền phong nhận được Công văn số 332-CV/TG ngày 24/6/2008 của Ban Tuyên giáo Tỉnh ủy Vĩnh Long.
Công văn cho biết đoạn trong bài báo trên về cái chết của tên Tỉnh trưởng Vĩnh Long Khưu Văn Ba (dưới chế độ Ngô Đình Diệm), trong đó mô tả chiến sỹ biệt động Đặng Hoàng Ánh giết chết y tại phòng làm việc tỉnh trưởng là sai sự thật.
Chúng tôi xin trích đăng đoạn của công văn đưa ra những cứ liệu lịch sử phản bác lại những thông tin trên như sau: “Trận đánh diệt tên Tỉnh trưởng Khưu Văn Ba có cả quá trình chuẩn bị, diễn biến trận đánh và thời khắc tiêu diệt tên này.
Khi nhận được chỉ thị và mệnh lệnh của Thường vụ Tỉnh ủy và Ban chỉ huy tiểu đoàn, chi bộ, Ban chỉ huy đại đội 256 bàn thảo và hạ quyết tâm, sẵn sàng đánh diệt cho bằng được tên Khưu Văn Ba.
Ngày 15/6/1960, cơ sở của ta báo tin: Ngày 16/6/1960, Khưu Văn Ba sẽ cùng phái đoàn xuống kiểm tra khu trù mật Cái Sơn, xã Song Phú, huyện Tam Bình, tỉnh Vĩnh Long (nay là xã Long Phú, huyện Tam Bình, tỉnh Vĩnh Long), chuẩn bị cho Ngô Đình Diệm xuống dự lễ khánh thành. Các chiến sỹ C.256 (Tiểu đoàn 857 tỉnh Vĩnh Long) bố trí mai phục, với chiến thuật “đội mồ”…
Lúc 15 giờ ngày 16/6/1960, Khưu Văn Ba cùng đoàn hộ tống đến khu trù mật. Đến 16 giờ 30 cùng ngày, Khưu Văn Ba quay về Vĩnh Long, trên đường tỉnh lộ 16B, ngay cống Cây Sao, ta bất ngờ nổ súng, xe bị lật, Khưu Văn Ba bị thương cố bườn chạy, nhưng bị bộ đội ta bắn chết tại chỗ, bắt sống 3 tên gồm 2 tên trưởng ty và 1 chủ sự hành chính.