Jump to content

Advertisements




Xin hãy thương yêu và giúp đỡ loài chó


137 replies to this topic

#91 hoahongchin

    Hội viên

  • Hội Viên mới
  • PipPip
  • 770 Bài viết:
  • 744 thanks

Gửi vào 04/04/2015 - 01:20

Vui lòng Đăng nhập hoặc Đăng ký hội viên để đọc nội dung đã ẩn

MOA, on 04/04/2015 - 01:08, said:

Ko phải bênh đâu chứ cháu thấy dân mình còn hiền chán so vs 2 bọn đấy
Mà dân mình thịt cắt tiết = dao , chứ bác du lịch mông cổ , tây tạng sẽ thấy họ cầm rìu chặt đầu phát xong luôn , chứ chả ngồi chờ tiết chảy tong tỏng

Vui lòng Đăng nhập hoặc Đăng ký hội viên để đọc nội dung đã ẩn


Cháu nói thiệt hay nói chơi vậy. Ngồi chờ máu chảy mà hiền...Bọn I S đạo Hồi cực đoan, đạo Hồi ra sao, cháu tìm hiểu đi nhé, không như đạo Phật cấm sát sinh..bao dung tôn giáo khác. Bác đã nói rồi, cháu cứ suy nghĩ, vì sao dân ta phải tha phương xứ Nga, xứ Mỹ...Đối với cháu, nhìn nhau rồi chém là hiền. Còn đối với bác là bác sợ bác chạy đi xứ khác==> bác không là người lương thiện hihi. Thôi bác không trả lời cháu nữa hihi.

Thanked by 1 Member:

#92 ekuyeuemnha

    Đoài viên

  • Hội Viên TVLS
  • PipPipPipPip
  • 2547 Bài viết:
  • 2635 thanks
  • LocationBuôn Đôn

Gửi vào 04/04/2015 - 01:26

Họ tha phương vì họ thích , và cũng để họ thử cảm giác mạnh

Vui lòng Đăng nhập hoặc Đăng ký hội viên để đọc nội dung đã ẩn


bên đấy mua bán súng vô tư thế thì chắc pằng pằng luôn chứ cắt tiết làm rì

Vui lòng Đăng nhập hoặc Đăng ký hội viên để đọc nội dung đã ẩn


Vui lòng Đăng nhập hoặc Đăng ký hội viên để đọc nội dung đã ẩn



#93 ekuyeuemnha

    Đoài viên

  • Hội Viên TVLS
  • PipPipPipPip
  • 2547 Bài viết:
  • 2635 thanks
  • LocationBuôn Đôn

Gửi vào 04/04/2015 - 01:35

ko thì làm quả lựu đạn đoàng doàng đoàng thì còn hơn cả ăn thịt chó
Vn cao điểm chỉ xịt cay với tạch tạch thôi

Vui lòng Đăng nhập hoặc Đăng ký hội viên để đọc nội dung đã ẩn



#94 dacky

    Hội viên

  • Hội Viên mới
  • Pip
  • 197 Bài viết:
  • 26 thanks

Gửi vào 04/04/2015 - 01:56

những loại hay dả nhân dả nghĩa làm như tốt đẹp lắm cười nhạt với người khác thj` chạ phại loại tự tế dì =)) chó là tình yêu của e mà . mèo là tình yêu của đời e mà . ai động vào con mèo nhà e thử xem .

Thanked by 1 Member:

#95 hoahongchin

    Hội viên

  • Hội Viên mới
  • PipPip
  • 770 Bài viết:
  • 744 thanks

Gửi vào 04/04/2015 - 02:06

Vui lòng Đăng nhập hoặc Đăng ký hội viên để đọc nội dung đã ẩn

MOA, on 04/04/2015 - 01:26, said:

Họ tha phương vì họ thích , và cũng để họ thử cảm giác mạnh

Vui lòng Đăng nhập hoặc Đăng ký hội viên để đọc nội dung đã ẩn


bên đấy mua bán súng vô tư thế thì chắc pằng pằng luôn chứ cắt tiết làm rì

Vui lòng Đăng nhập hoặc Đăng ký hội viên để đọc nội dung đã ẩn


Vui lòng Đăng nhập hoặc Đăng ký hội viên để đọc nội dung đã ẩn


Cô dâu Việt sang TQ, Đài, Hàn thử cảm giác mạnh hihi Cháu không biết ,cái gì cũng có luật, cháu thử mua vô tư về bắn con vật coi hậu quả ra sao.

#96 hoahongchin

    Hội viên

  • Hội Viên mới
  • PipPip
  • 770 Bài viết:
  • 744 thanks

Gửi vào 04/04/2015 - 02:16

Đâm chết người tại đám cưới vì bị giẫm trúng chân

#97 nangmuathu

    Hội viên

  • Hội Viên mới
  • Pip
  • 385 Bài viết:
  • 274 thanks

Gửi vào 04/04/2015 - 07:11

Chó cứ sủa và đoàn người cứ đi.

Vui lòng Đăng nhập hoặc Đăng ký hội viên để đọc nội dung đã ẩn




Chó cứ sủa và dĩa thị cầy cứ vơi. Gắp từng gắp người gắp từng gắp.

Vui lòng Đăng nhập hoặc Đăng ký hội viên để đọc nội dung đã ẩn



#98 ekuyeuemnha

    Đoài viên

  • Hội Viên TVLS
  • PipPipPipPip
  • 2547 Bài viết:
  • 2635 thanks
  • LocationBuôn Đôn

Gửi vào 04/04/2015 - 10:01

Vui lòng Đăng nhập hoặc Đăng ký hội viên để đọc nội dung đã ẩn

hoahongchin, on 04/04/2015 - 02:06, said:

Cô dâu Việt sang TQ, Đài, Hàn thử cảm giác mạnh hihi Cháu không biết ,cái gì cũng có luật, cháu thử mua vô tư về bắn con vật coi hậu quả ra sao.

thì thế , hậu quả do thiếu hiểu biết # với quả báo bác à

Vui lòng Đăng nhập hoặc Đăng ký hội viên để đọc nội dung đã ẩn



#99 hoahongchin

    Hội viên

  • Hội Viên mới
  • PipPip
  • 770 Bài viết:
  • 744 thanks

Gửi vào 05/04/2015 - 01:27

Tại vì cháu nói: bên đó cứ sắm súng bắn con vật vô tư nên bác phải giải thích luật lệ cho cháu nghe. Còn chuyện quả báo, cháu không tin thì đó là việc của cháu.

#100 hoahongchin

    Hội viên

  • Hội Viên mới
  • PipPip
  • 770 Bài viết:
  • 744 thanks

Gửi vào 05/04/2015 - 03:25

Trong làng Đông Môn của tôi đang ở có gia đình nuôi 1 con chó, con chó này rất ngoan. Ngày nọ, nó ăn vụng bị người chủ rượt đánh thừa sống chết thiếu, con chó liền chạy qua nhà con gái của ông ta để trốn.

Đúng lúc con gái ông đang ăn cơm, thấy con chó của nhà mình chui trốn dưới gầm giường, liền gọi nó ra cho ăn cơm. Con chó rên những tiếng rất bi thương, rất sợ hãi. Thấy tướng khép nép của nó, hình như nó đang mong chờ sự che chở của cô.

Một lúc sau,ông chủ cầm cây tìm đến, khi nghe tiếng của ông, nó liền cụp đuôi chạy trốn lại dưới gầm giường. Ông chủ hỏi người con gái có thấy con chó đến đây không. Con gái ông ta chỉ nó đang ở dưới gầm giường. Con chó bị ông lôi ra và đập chết ngay tại chỗ.

Không lâu sau, con gái của ông phát bệnh điên. Miệng cô luôn nói chó đến đòi mạng. Người nhà hỏi :” Chó với cô có oán thù gì?”

Hồn chó đang nhập vào người cô nói: ”Tôi chỉ ăn vụng có 1 tí xíu, tội không đến nỗi phải chết. Vì bị ông chủ đánh đập tàn nhẫn quá nên tôi mới chạy đến nhà con ông ta xin che chở. Nhưng cô ta không chịu che chở mà còn chỉ chỗ tôi ẩn nấp. Nếu cô ta k chỉ thì tôi đâu có chết. Tuy cô ta không trực tiếp giết tôi nhưng vì cô chỉ mà tôi phải chết. Vậy tôi để cho cô sống làm chi?”

Người nhà năn nỉ bỏ qua chuyện này. Họ sẽ dùng tiền để giài oan.Nhưng nói thế nào nó cũng không chấp nhận. Nó vặn hỏi lại:

- Thiếu tiền thì phải trả tiền nhưng thiếu mạng thì có dùng tiền trả được không?

- Tại sao không báo thù người đã giết ngươi?

- Thời giờ chưa đến, vả lại tôi không hận ông ta bằng hận cô này.

Trong đêm đó, cô bị đau đớn chịu không nổi, lăn lộn một lúc rồi chết.

Trong khoảng khắc để quyết định sự sống chết của một sinh vật, rất mong mọi người nên nhớ câu chuyện có thật này. Một lời nói mà có thể cứu đc mạng của 1 chúng sinh thì nó cảm kích vô cùng. Còn ngược lại, một lời nói mà làm cho nó chết thì lòng oán hận của nó lớn còn hơn người giết nó.

Chúng ta đừng cho rằng nó là con vật nên chúng ta làm gì, nói gì nó không nghe, không biết. Tuy nó không nói được tiếng người, chứ nó nghe và hiểu rất rõ. Cho nên chúng ta cần phải vô cùng cẩn thận.

(Trích sách NHÂN QUẢ BÁO ỨNG- NHỮNG ĐIỀU MẮT THẤY TAI NGHE của NXB Văn Nghệ-trang 130)



Cả đám đều chăm chú lắng nghe, anh ta nói lắp bắp: “Khoảng 7, 8 năm trước, cũng vào một buổi sáng mùa đông. Lúc đó nhà tôi ở giữa thung lũng. Do nhàn rỗi nên tôi cùng với em trai ngồi dưới cây cổ thụ trước sân nhà, gió mạnh quá khiến anh em chúng tôi run cầm cập. Đột nhiên tôi nghĩ, mùa đông là mùa làm cho thịt động vật ngon nhất, vừa nghĩ xong tự nhiên tôi thèm thịt chó rỏ dãi, tôi bàn với em mình:

– Em à! Nếu bây giờ mình mà có thịt chó ăn thì không còn gì tuyệt vời bằng phải không em?

– Anh chỉ mơ ước việc không có.

Nói câu này xong tự nhiên mắt nó sáng lên:

– Con chó vàng nhà bên cạnh, không phải vừa mập vừa lớn đó sao?

– Đúng rồi, tại sao anh không nghĩ ra kìa.

Nói là làm, tôi lấy một sợi dây thừng, thắt thành nút thòng lọng, rồi dụ con chó nhà kế bên qua. Khi nó vào vòng, chỉ cần giật nhẹ là bắt được, vừa đỡ tốn sức, vừa không sợ bị nó cắn. Bình thường, con chó này vốn quen thân với chúng tôi, đến khi chúng tôi gần thọc huyết nó rồi mà nó vẫn còn vẫy vẫy đuôi mà nước mắt nó tuôn chảy. Trong ánh mắt nó lúc đó hình như mong mỏi chúng tôi buông tha, chỉ coi hành động vừa rồi là trò chơi đuổi bắt chứ không phải là sự thật.

Đến khi thấy tôi cầm dao đến, nó biết là không thể tránh khỏi cái chết, nó không vẫy đuôi nữa mà mặt m*y buồn thảm, bộ dạng cực kỳ đáng thương. Nhưng lúc đó sự tham ăn đã làm mờ mắt, chúng tôi vẫn không chút động lòng trước hành động cầu xin của nó. Nó không phản kháng nữa, mà cho dù nó có phản kháng cũng không được, vì từ đầu cho đến cuối nó chỉ có những hành động đau đớn, quằn quại, chảy nước mắt. Chúng tôi cũng phải tốn rất nhiều sức lực mới giết được nó.

Lúc chết, hai mắt nó nhìn chúng tôi trừng trừng, mặt đầy căm hận, lưỡi thè dài ra khiến nhìn cũng hơi khiếp sợ. Nhưng nghĩ đến mùi vị thơm của thịt nên chúng tôi cũng chẳng quan tâm nữa, cố hết sức lôi con chó vô nhà bếp rồi chặt đầu nó. Vì đầu không thể ăn nên chúng tôi đem vất, rồi mới lột da, mổ bụng. Do làm biếng, sợ ăn không hết nên chúng tôi bỏ hết bộ đồ lòng, chỉ lấy phần thịt lại thôi. Sau khi rửa ráy xong, mới bỏ hết gia vị vào trong bụng, may lại rồi đốt lửa lên quay. Trong khi chờ thịt chín, tôi bảo em tôi đi mua hai chai rượu nếp. Anh em tôi vừa ăn thịt vừa uống rượu, tận hưởng hương vị cho đến nửa đêm, có thể nói là vô cùng thỏa thích.

Nhiều năm sau, có một đêm nọ, tôi nằm mộng thấy con chó vàng trở về, giống y như lúc nó còn sống. Nhưng khi thấy tôi nó không vẫy đuôi nữa mà nhìn tôi trừng trừng, mặt m*y hung tợn, hai mắt như hai cục lửa lớn. Lúc đó, tôi vô cùng sợ hãi, định chạy trốn, nó liền nhảy phốc tới cắn vào cổ tôi, tôi sợ quá hét thật to “Cứu tôi với”. Hô xong, tôi giật mình tỉnh giấc, mồ hôi chảy ướt đẫm cả thân, nhiều đến nỗi ướt cả áo quần và chảy thành giọt xuống đất. Từ đó về sau, đêm nào tôi cũng thấy nó về đòi mạng, đêm nào nó cũng khiến cho tôi khiếp vía.

Gia đình cho rằng tôi bị trúng tà nên mới mời thầy cúng về chữa bệnh. Ông ta dùng hết tất cả những biện pháp mà vẫn không thể đuổi được hồn ma con chó. Lâu ngày, không nhẫn tâm nhìn thấy gia đình hao tâm tổn trí vì mình nên tôi quyết định trốn đi.
Sau đó tôi đến làm việc cho một công ty ở Cao Hùng. Thật kỳ lạ thay, tự động tôi không còn thấy cảnh con chó vàng về đòi mạng nữa, được tỉnh táo yên ổn một thời gian, do đó mà tôi càng không dám về nhà.


Một năm sau, tôi nhận được tin sét đánh ngang tai. Đó là em trai tôi vừa mới qua đời, nghe xong tôi lập tức về liền. Vừa về đến nhà, tôi nghe người thân kể lại: “Từ khi tôi đi hỏi, em trai tôi cũng gặp phải căn bệnh kỳ quái như tôi, nhưng nó bị nặng hơn. Lúc nào nó cũng thấy con chó vàng về đòi mạng, cả ngày lẫn đêm. Nó luôn la hét ầm ĩ, bệnh càng lúc càng nghiêm trọng hơn, nó bắt đầu đi như chó, tru như chó. Trước khi chết, nó ngửi ngửi dưới đất y như chó vậy. Nó bò đến nhà chứa củi, không biết ai để cây cuốc trong đó, nó lấy cuốc xuống đập vào đầu, chẳng bao lâu thì chết.
Nghe xong, người tôi nổi đầy gai ốc, tôi hỏi: “Cây cuốc đó hiện giờ để đâu?”. Người nhà bảo: “Vẫn để trong nhà chứa củi”. Tôi vội chạy đến nhà chứa củi. Trời ơi! Tôi không nằm mơ đó chứ? Không sai vào đâu được, cây cuốc đó chính là hung khí mà anh em chúng tôi đã dùng để đập chết con chó vàng. Viện cớ là vì vấn đề làm ăn, chôn cất em xong, nửa đêm hôm đó tôi cấp tốc quay trở lại Cao Hùng ngay.

Suốt dọc đường, thật là thần hồn nát thần tính, chỉ cần tiếng gió thôi, tiếng lá cây thôi cũng làm tôi toát mồ hôi hột, nổi gai ốc, tâm trí lúc nào cũng hỗn loạn, phập phồng lo sợ. Cảm giác này nói ra mọi người không hiểu nổi đâu, với lại tôi cũng không biết dùng từ gì để diễn tả cho rõ ràng cảm giác này được. Lúc này, tôi thấy con chó vàng đang thè lười, nhe răng phóng tới. Tôi sợ quá hét lên rồi bắt đầu chạy, nhưng càng chạy càng thấy chậm. Suốt đêm đó tôi phải đối diện với tòa án lương tâm của mình.

Cuối cùng, hồn ma của con chó vàng lại tìm đến thật rồi. Nửa đêm, nó xuất hiện trước giường tôi đang nằm, giống như hung thần, ác quỷ, nó nhe nanh như muốn ăn tươi nuốt sống tôi vậy. Trong răng nó phóng ra hai tia sáng lạnh như muốn xuyên qua phòng của tôi. Sợ quá, tôi quỳ xuống van xin nó khoan dung tha lỗi. Vừa mới thấy nó nơi đó, vậy mà nó phóng lên cắn vào cổ tôi lúc nào không hay, càng cắn rang nó càng cắm sâu vào trong cổ của tôi….

“Cứu tôi với, cứu tôi với! Hãy tha cho tôi! Hãy tha cho tôi!”. Tôi hét to và múa máy lung tung. Những người bạn cùng phòng nghe tôi la làng nên đánh thức tôi dậy, thì ra là tôi gặp ác mộng. Bạn bè cứ luôn chế giễu do tôi làm nhiều tội ác quá nên mới thường gặp ác mộng. Tôi thấy mình đâu có nằm mộng đâu, vì lúc đó tôi chưa ngủ, mắt vẫn mở. Tôi sợ quá không dám ngủ, nằm mà tôi cứ luôn suy nghĩ, không hiểu tại sao dù tôi đã cầu xin như thế nào đi nữa con chó vàng nó cũng không tha thứ. Tôi chợt nhớ lại, lúc chúng tôi chuẩn bị giết nó, không phải nó cũng đã từng cầu xin tha mạng đó hay sao? Bây giờ chỉ còn có cách – lại đi.

Tôi đến Đài Bắc, tuy thay đổi 2-3 công ty, nhưng con chó vàng vẫn theo tôi như bóng theo hình. Khi tôi đi làm, nó cũng theo, bao giờ tôi vào trong công xưởng rồi, nó mới đi mất. Do đó, tôi xin ông chủ cho tôi ở luôn trong công xưởng; tốt quá, tôi ở luôn trong xưởng được 2 năm. Nhưng hai năm đó không lúc nào tôi quên nó, khi làm việc thì thôi, hễ nghỉ tay thì lại nhớ đến nó. Cho nên buổi tối, tôi không dám bước ra khỏi cửa nửa bước. Bây giờ ai cho tôi thêm tiền, bảo tôi ăn thịt tôi cũng không dám ăn; ám ảnh tội lỗi đã chiếm toàn bộ tâm trí tôi rồi.

Chuyện gì đến thì nó cũng sẽ đến, dù trốn chạy đi đâu thì nó cũng đến. Lúc này tôi thật thấm thía câu nói Đức Phật đã dạy trong kinh Pháp Cú mà người bạn đã cho tôi mượn xem hồi mấy tháng trước: “Chẳng phải bay lên không trung, chẳng phải lặn sâu xuống đáy biển. Dù tìm khắp thế gian này, chẳng có nơi nào trốn khỏi ác nghiệp đã gây”. Tối hôm kia, con chó vàng nó dẫn thêm 7, 8 con chó khác; con nào cũng rất hung dữ đến vây quanh tôi. Bất thình lình, cả bọn nhảy lên người tôi khiến tôi không thể nào cử động được. Chúng giữ tôi lại để cho con chó vàng cắn vào cổ tôi. Trong nhóm chúng, có con cắn vào đầu, tay, chân. Chúng cắn cho đến khi trên người tôi không còn chỗ thịt lành lặn; toàn thân tôi chảy máu đầm đìa, đau đớn không thể nào tả xiết…”

Vu Tử nói đến đây, thấy bộ dạng của anh ta hình như rất là đau đớn, kinh sợ. Anh ta im lặng một lúc, rồi nói với giọng rất hối hận: “Chó vàng là con chó có tánh linh rất cao. Trước kia nó có cảm tình đặc biệt với chúng tôi; nhưng chỉ vì một tâm niệm tham muốn ăn thịt, chúng tôi nhẫn tâm xuống tay tàn bạo với nó. Giờ nghĩ lại, tôi chẳng khác nào một con mãnh thú đội lốt người, có khi còn thua cả loài cầm thú.
Sau cái chết bi thảm của em trai, trong tâm tôi hiểu rất rõ cảnh của thế giới vô hình mà trước kia khi nghe ai nói đến, tôi đều bĩu môi chê cười, cho họ là mê tín dị đoan.

Tôi rất sợ đến một ngày nào đó, tôi cũng sẽ bị chết thảm như em tôi vậy, nên không dám làm quen với bất kỳ cô gái nào, sợ mình sẽ gây đau khổ cho người ta. Sau khi em tôi chết được một tuần, suốt ngày tôi không được an ổn. Nên tôi mới đi đầu thú, tôi nghĩ nhờ hình phạt của pháp luật giúp tôi đỡ thấy ăn năn về lỗi lầm của mình hơn. Nhưng không ai chịu xử cái chuyện cỏn con ăn trộm chó. Họ còn cho rằng tôi bị bệnh thần kinh”.

“Reng! Reng!”…Tiếng đồng hồ báo hiệu giao ban, mọi người như bừng tỉnh lại, đứng dậy đi ra một cách lặng lẽ. Người bạn làm chung với anh cũng đi làm việc của anh ta, mỗi người mỗi việc, chỉ còn lại một mình Vu Tử. Anh ta ngây người nhìn mọi người đi ra.

Khi mọi người quay trở về chỗ nghỉ thì đã 12 giờ trưa. Lúc ăn cơm, ai nấy đều bàn tán xôn xao – Vu Tử đã xin thôi việc và đi rồi. Tôi vừa ăn cơm vừa nghĩ: “Lần này anh ta sẽ đi đâu? Đi về phía đông hay phía nam? Rồi đây cánh lục bình kia sẽ trôi giạt về nơi nào? Có vật cản nào giúp nó dừng lại không?…

Một thời gian sau, cái tên “Vu Tử” bị cỗ máy thời gian nghiền nát. Do quá bận bịu lo toan cho cuộc sống, nên không còn ai nhắc đến tên anh; nhưng câu chuyện về cuộc đời anh đã để lại ấn tượng sâu sắc cho tất cả mọi người, cảnh tỉnh mọi người mỗi khi định xuống tay giết hại một sinh mạng, vì Nhân quả báo ứng tơ hào không sai chạy, không lọt một bụi trần.

(Trích từ quyển Nhân Quả Báo Ứng Những Điều Mắt Thấy Tai Nghe – CS Tịnh Tùng)


Ta sống không vì những ý kiến người khác nhưng lòng tự trọng không cho phép ta để những hình ảnh xấu về mình. Làm gì là quyết định, là tự do và là sự tự chịu trách nhiệm của mỗi người, từ mỗi người thành một cộng đồng. Điều duy nhất chi phối đến hành động của mỗi người chính là tình cảm và lý trí của người đấy. Vậy nên khi tình yêu thương trong bạn càng nhiều, bạn sẽ càng đối xử tốt với từng chừng nấy, bất kể là gì. Còn khi hiểu biết của bạn càng rộng, bạn sẽ càng bớt đi những hành động “thiếu hiểu biết”. Không phải ngẫu nhiên chỉ duy nhất loài chó được mệnh danh là “bạn của con người”. Cho dù ít để ý lắm bạn cũng sẽ phải công nhận lòng trung thành tận tụy của nó. Hơn nữa, chó là loài động vật duy nhất thể hiện cảm xúc tình cảm rõ rệt với chúng ta và tình cảm của nó dành cho chủ là hoàn toàn một chiều, bất kể bị đối xử như thế nào. Nó không biết nói nhưng những hành động và cử chỉ của nó thể hiện tất cả. Đặc biệt đôi mắt như muốn nói thay những gì nó không thể nói.

Mỗi chú chó cũng có riêng tính cách, sự thông minh và cảm xúc riêng. Sự thông minh và cảm xúc của nó khiến cho ở mức độ nào đó, có thể ví như một “đứa trẻ”, một “thành viên” của gia đình; một “người bạn” của trẻ em, đặc biệt là trẻ em khuyết tật; là “niềm vui và sự khuây khỏa” của những người đơn thân; là “đồng đội” của những người lính an ninh và bảo vệ tổ quốc.

Nó thậm chí còn là “bạn” của những lãnh đạo, nguyên thủ quốc gia bởi những niềm vui và khoảng thời gian vô tư nhất mà nó mang lại chủ. Cũng không phải ngẫu nhiên mà trẻ em, thanh thiếu niên và rất nhiều người lớn rơi nước mắt khi phải xa rời chú chó nuôi; không phải ngẫu nhiên mà mọi người ghét kẻ trộm chó đến độ xảy ra những câu chuyện đáng tiếc; không phải ngẫu nhiên mà chuỗi chương trình truyền hình thực tế “Dog whisperer” thu hút hàng triệu khán giả trên thế giới; và cũng không phải ngẫu nhiên mà một chủ đề nhỏ này lại được sự quan tâm và bày tỏ nhiều ý kiến như vậy.
Loài chó đáng yêu, đáng quý như vậy, chẳng nhẽ bạn thấy khác chỉ vì miếng thịt của nó.






Cũng xin đừng tiếp tục viện dẫn vào văn hóa truyền thống, cuộc sống là sự phát triển tiến về phía trước và tiến đến văn minh hơn. “Trọng nam khinh nữ” là một văn hóa truyền thống “đáng phải bỏ đi”. Đốt pháo là một văn hóa truyền thống nhưng cũng phải bỏ đi vì sự nguy hại và lãng phí. Hơn nữa, mọi ví dẫn việc ăn thịt chó, mèo,… là văn hóa truyền thống, là văn hóa ẩm thực của người Việt là sự tự nhận, ngộ nhận, quy chụp một cách chủ quan theo hiểu biết cá nhân. Nói chính xác, đó chỉ là thói quen và sở thích cá nhân. Đừng tiếp tục gây hiểu lầm và nhân danh văn hóa người Việt một cách bừa bãi.

Có thể bạn không thích chó, nhưng bạn còn tiếp tục ăn thịt chó, chỉ là thú vui hơn là nhu cầu, bạn còn khuyến khích chuyện trộm chó, còn sẽ lấy đi “bạn” của những đứa trẻ, của nhiều con người và quan trọng hơn, bạn đã vô tình tạo cho mình sự ích kỷ, vô tâm và dửng dưng trước những số phận, câu chuyện và tình cảm đằng sau miếng thịt chó đấy. Nếu giả sử bạn nuôi con chó của miếng thịt đấy, nó cũng sẽ mừng rỡ hằng ngày mỗi khi bạn về nhà.

Đạo Phật có câu: “Chúng sanh bình đẳng”, loài người cũng là một trong muôn loài trên thế giới này và quy luật sinh tồn tự nhiên đảm bảo sự cân bằng bền vững cho hệ sinh thái cũng như vòng tuần hoàn của cuộc sống. Từ đất đai cung cấp nguồn dinh dưỡng cho cây cỏ, con bò ăn cây cỏ rồi cung cấp thịt cho con người và rồi con người chết đi cũng hòa vào đất. Vậy nên hãy đối xử công bằng với vạn vật qua việc ăn uống “có trách nhiệm”.

Hãy tiêu thụ vừa đủ để duy trì một cơ thể khỏe mạnh và cũng để bày tỏ sự trân trọng đối với những “món quà” của cuộc sống và sự “hiến tặng” của những loài khác. Đó cũng là cách nghĩ và sống “có hiểu biết”, “có trách nhiệm” với “ngôi nhà” chung ta đang ở và đến những thế hệ con người mai sau, trong đó có con cháu ta. Văn hóa, nghệ thuật ẩm thực là một trong những tinh túy và niềm vui của cuộc sống con người nhưng không hề đồng nghĩa với một sự bừa bãi, vô nhân đạo và lãng phí.


Thanked by 2 Members:

#101 Hoa Cái

    Hội Viên

  • Hội Viên TVLS
  • PipPipPipPipPipPipPip
  • 5381 Bài viết:
  • 18634 thanks

Gửi vào 05/04/2015 - 03:37

Đám thanh niên thế hệ 9X giờ đây hung hăng, hung ác và tham sân chưa từng thấy trước giờ . Dĩ nhiên người tốt vẫn còn nhiều, tin tức đăng lên toàn chuyện xấu, thỉnh thoảng mới có vài tấm lòng vàng .

Tôi đọc phản hồi của 1 bạn trẻ nhân việc thanh niên nhỏ tuổi đã phạm pháp giết người đoạt của (9 tuổi cũng bị lôi ra giết) rằng thời đại và xã hội bây giờ nhắm vào tiền nên ai ai cũng dễ đi tù vì giây phút ca'm dỗ không dằn lòng được.

Thịt đủ loại nhưng VN ta thích ăn thịt chó hơn cả Hàn Quốc . Ở xứ đó người ta nuôi chó như 1 công nghiệp cao cấp tức không có tình nghĩa chi hết, còn ở VN thì đám cẩu tặc thích bắt trộm không tốn công nuôi. Hàn quốc văn minh tiến bộ nhưng VN cũng ăn thịt chó sao nước ta lạc hậu đến thế.

Tình trạng TVLS xuống cấp tột độ tại D D Tử Vi làm cho tôi chán nãn và đã quyết không viết bài nào nữa . Chủ truơng của VIP tại TVLS là cần khách đông, âu cũng là 1 sự khác biệt so với trước, cũng là bản tính tham lam của loài người muôn thuở.

Đụng tợi quyền lợi tức tiền là con người mờ mắt !

HC

Sửa bởi Hoa Cái: 05/04/2015 - 03:40


#102 hoahongchin

    Hội viên

  • Hội Viên mới
  • PipPip
  • 770 Bài viết:
  • 744 thanks

Gửi vào 05/04/2015 - 03:48


Văn hoá “ăn thịt chó”!
.


Việc ăn thịt chó từ xưa đến nay chưa bao giờ được coi là một văn hoá và thịt chó cũng chưa bao giờ có tên trong trong ẩm thực của V.N. mà nó chỉ được coi là món ăn của vùng miền nào đó mà thôi.

Phong trào ăn thịt chó cũng như việc tàn sát, ăn các động vật hiếm của người Việt giờ phổ biến đến mức "được"cả thế giới để ý đến. Những hành động được cho là man rợ, dã man, ghê tởm và đáng khinh bỉ nầy trong mắt của thế giới văn minh, nhưng đối với một số người Việt, họ chưa hề biết xấu hổ mà trái lại còn hảnh diện.
Trong chúng ta, không phải ai cũng có cùng quan điểm hay sở thích về ẩm thực, đó là lẽ dĩ nhiên. Nhưng không phải vì thế mà bạn phải ăn “khác người” trong khi bạn có muôn vàn lựa chọn khác mà phải ăn một động vật luôn được con người cho là một loài động vật có trí khôn, thông minh, trung thành và gần gũi nhất với chúng ta????? Con chó khác với các loài động vật khác là ở chổ nầy, mấy “vị” ăn thịt chó đừng bạo biện là chó cũng ăn được như bao con vật khác, mọi rợ và dã man lắm.



Ăn thịt chó không chỉ ảnh hưởng không tốt đến sức khỏe cho người ăn như trường hợp ăn nhầm chó dại hay bệnh hoạn, dẩn đến tử vong (chết ráng chịu nghe, không ai thương), mà còn ảnh hưởng đến đạo đức con người, an ninh xã hội như việc trộm chó, chém giết giữa bọn trộm chó và chủ nhà/dân làng vì pháp luật không nghiêm, chánh quyền bất lực ở nhiều nơi??


Và cũng như tôi , không ít những bạn nhìn ảnh người Nhật săn cá heo và cảm thấy qúa sợ hãi và ghê tởm vì cảnh tượng qúa rùng rợn đó, nhưng dù sao những con cá nầy cũng chỉ như bao nhiêu loại cá khác mà con người săn bắt để ăn. Chúng sống hoàn toàn riêng biệt với loài người, ngoài biển khơi. Nhưng... các bạn nghỉ thế nào về cảnh người Việt mình trộm, giết và ăn môt con vật mà xưa nay vẫn luôn được coi như một thành viên trong gia đình, sớm tối ra vào có nhau???? Những người nầy có đáng được lên án như chúng ta lên án những người Nhật?
Có những kẻ trộm, giết và ăn thịt chó nhưng lại lên án cho hành động săn cá heo của người Nhật là dã man, vô nhân đạo….???? Tôi thật ghê sợ những con người nầy. Toàn là một l… đạo đức giả.

L.Tran

Thanked by 1 Member:

#103 hoahongchin

    Hội viên

  • Hội Viên mới
  • PipPip
  • 770 Bài viết:
  • 744 thanks

Gửi vào 05/04/2015 - 04:04

Câu cá là một hoạt động cực kỳ tàn nhẫn. Bạn thử nghĩ xem, nếu như đem móc câu sắc bén đó, đâm vào môi, vào lưỡi của mình, thì sẽ thấy đau đớn đến tận tim phổi. Nghĩa là, dù thế nào người ta cũng vô phương chịu nỗi. Nhưng nhiều người lại lấy việc câu cá làm thú vui, câu không biết mệt. Thậm chí còn thành lập Câu Lạc Bộ câu cá nữa. Cái lý luận “câu cá có thể đào luyện tính tình” là hoang đường, đây là lời của kẻ chẳng có chút lòng trắc ẩn.

Lâm Giáp Xuân là công chức của chính phủ Thái, tính rất ưa thích câu cá. Ông là hội viên của Câu Lạc Bộ Câu Cá. Những ngày nghỉ cuối tuần, ông thường dong thuyền ra biển thả câu. Vừa câu vừa ngồi uống rượu nhâm nhi với mồi ngon thiệt là khoái vô kể. Mọi người uống mỹ tửu, ăn cá tươi, cùng hưởng thụ khoái lạc nhân gian cho qua hết ngày giờ.

Mấy năm trước lúc Câu Lạc Bộ mới sáng lập, không khí rất nhộn nhịp sôi nổi, thế nhưng kể từ năm ngoái trở đi, từ con số 30 hội viên, giờ chỉ còn lại 7-8 người mà thôi.

Câu Lạc Bộ bây giờ tử khí khá nặng nề khiến mọi người ủ ê, không còn hứng thú ra biển câu cá nữa. Cho dù Lâm Giáp Xuân là một nam tử cứng đầu không tin Nhân Quả Báo Ứng, ông không có gia đình, không tín ngưỡng, nhưng cũng không thể đem lại sự linh hoạt khiến mọi người phấn chấn hăng hái ra biển câu như hồi xưa. Lý do là vì có hai quái sự liên tục phát sinh.

Việc thứ nhất xảy ra ngay trên thân lão hội viên A Ban. Hôm đó là ngày chủ nhật, A Ban cùng vợ vào đất liền hướng nhạc mẫu chúc thọ. Nhạc mẫu ông vốn là người có máu mặt, có danh vọng ở bản địa. Hôm chúc thọ đó tân khách đến dự chật cửa, yến tiệc hết sức sang trọng, linh đình, đủ các loại thịt bò, heo, cá, gà, vịt, ngỗng…muốn ăn gì đều có nấy. Thực khách hưởng dụng thỏa thích nhưng vẫn không sao ăn hết.

A Ban ưa ăn cá và nội tạng, nhìn thấy trên bàn có một con cá to, ông rất khoái. Do khi ăn không cẩn thận nhai kỹ, lại ngốn nội tạng cá vào miệng quá nhiều nên vừa nuốt qua thì A Ban bị mắc nghẹn. Ông cảm giác như có vật gì cứng mắc kẹt tại yết hầu, nên quýnh quáng dùng tay kéo ra. Nhưng không tài nào móc ra được. Chính trong khoảnh khắc nuốt không trôi, kéo không ra đó, ông hô hấp cực kỳ khó khăn, muốn há miệng la to cầu cứu cũng không thể.

Em trai ông ngồi đối diện là người phát hiện ra tình huống nguy cấp này trước tiên nên vội chạy qua phụ giúp, nhưng hai mắt A Ban đã trợn trắng, đầu gục xuống, hơi thở yếu dần đi. Mọi người lập tức dìu ông lên xe đi cấp cứu, nhưng mới được nửa đường thì ông đã tắt thở.

Mặc dù người đã chết, nhưng y viện vẫn tiến hành phẫu thuật để kiểm tra nguyên nhân tử vong. Bác sĩ lôi nội tạng cá bị mắc kẹt tại yết hầu ra…Chính trong ngay giây phút đó, các bác sĩ, y tá, hộ lý tại hiện trường thảy đều kinh sợ há hốc mồm, sợ đến đơ mắt, cứng miệng khi nhìn thấy thủ phạm giết người chính là cái móc câu, đang móc cứng vào yết hầu của A Ban. Lạ lùng là cái móc câu này nằm ở trong nội tạng cá, xuống đến cổ A Ban thì nó bị ép ló ra, cho nên khi A Ban càng dùng sức kéo thì móc câu càng bám chặt. Những thân hữu chứng kiến tình hình kinh khủng này ai nấy đều liên tưởng đến sở thích ưa câu cá của A Ban. Hơn nữa, kinh nghiệm và kỹ thuật câu cá của ông khiến tất cả hội viên đều bái phục. Trong lúc người khác không câu được cá, thì ông thu hoạch vô số.

Bây giờ nhìn cảnh hai mắt A Ban trợn trắng, miệng há to, bên cạnh là cái móc câu dính đầy máu, ai nấy đều sợ đến lông tóc dựng đứng. Không thể không tin Nhân Quả Báo Ứng như Bóng Theo Hình, câu chuyện xảy ra cho A Ban là ngàn muôn chân thật!


Câu chuyện thứ hai còn ly kỳ hơn, hội viên Dương Tỷ Ích là cao thủ câu cá, từng tham gia các hội thi, liên tục hai lần đều giật giải quán quân. Dương tiên sinh ngoài thú ưa câu cá ra, còn ưa đi xe đạp điện. Hàng ngày, cứ chạng vạng tối là ông chở vợ ra ven đô hóng gió.

Tối đó khoảng 11 giờ đêm, ông dự lễ tang người bạn thân xong thì lái xe về nhà. Con đường quen thuộc đến nỗi cho dù nhắm mắt ông cũng có thể lái rành rọt. Nhưng thật là kỳ quái, chiếc xe hơi đang chạy ngon trớn thì bỗng nhiên ông thấy trước mặt xuất hiện một con sông lớn (trước đây chưa nhìn thấy qua). Để tránh rơi xuống sông (vì ông đang lái xe tốc độ 120km/giờ) nên ông vội vàng bẻ lái đạp thắng gấp. Chỉ nghe “Rầm” một tiếng thật to, xe ông tông thẳng vào cột điện ven đường. Đến lúc ông tỉnh dậy thì đã thấy mình nằm trong bệnh viện.

Ai cũng nghĩ Dương tiên sinh lái xe tốc độ cao thành ra bị tai nạn. Tuy điều này xảy ra ngoài ý muốn, nhưng chưa đủ kỳ quái. Kỳ quái nhất là vết thương trên thân thể ông rất mau chóng lành, duy chỉ có môi và vòm miệng là thương tích nghiêm trọng. Cả hàm răng rụng hết, chẳng ăn gì được… Hơn một tháng nay chỉ có thể dùng ống dẫn bơm thức ăn lỏng vào cổ họng. Lạ hơn nữa là vết tét phía trên lẫn dưới của khóe môi, bác sĩ đã khâu 7 lần rồi mà vẫn không khép lại được. Vì hễ khâu xong, đến lúc cắt chỉ thì hai khóe mép ông lại lở loét sung phù. Cuối cùng, bác sĩ phải dùng chỉ tối tân tẩm hóa chất để may cho kín.

Một tuần sau, chỉ tự tan rồi, nhưng môi ông vẫn lở loét, hai khóe cứ ngoác rộng ra như hàm cá. Bác sĩ chủ trị đành thúc thủ bó tay. Ngót mấy tháng ông bị đau đớn giày vò, thống khổ bất tận, mồm cứ lở loét, hả rộng y hệt mồm cá lúc bị móc câu làm tổn thương gây lở vậy.

Hôm nọ, vợ ông như thường lệ đến thăm, vô tình buột miệng nói: “Chao ôi! Mồm ông ngoác to như thế kia, giống hệt mồm con cá bị mắc câu!”. Mấy lời này đánh động đến lương tâm Dương tiên sinh như một lời cảnh tỉnh. Nó khiến ông nhớ lại mỗi lần mình câu cá, đều kéo rách miệng cá, làm nó lở loét cả vòm miệng. Bấy giờ ông mới thật sự đồng cảm sâu sắc với nỗi đau của những con cá.

Thế là ông cùng vợ vội mang đèn hương đi đến chùa, đối trước Phật, ông chí thành lễ bái sám hối và phát thệ nguyện từ nay về sau không bao giờ câu cá nữa. Nói ra cũng lạ, từ hôm sám hối trở đi, môi ông dần dần lành lại, không còn sưng lở nữa. Chỉ một tuần sau thì ông xuất viện.

Sau đó, ông đã kể câu chuyện của mình cho các bạn hội viên nghe những gì ông đã trải qua và khuyên họ từ bỏ, không nên câu cá nữa. Từ đó hội viên Câu Lạc Bộ Câu Cá giải nghệ rất nhiều (giảm sút trọng đại). Không bao lâu Lâm Xuân Giáp (công chức) cũng từ bỏ luôn việc câu cá và Câu Lạc Bộ giải tán.

Chuyện gần đây nhất là ở Đài Loan xảy ra vào tháng 3/2014, có một bà cụ khi ăn món cá đã vô tình nuốt luôn cả lưỡi câu cá và phải đến bệnh viện cấp cứu. Các bác sĩ đã loại bỏ một móc câu cá và đoạn dây câu dài 13cm từ thực quản một bà cụ (giấu tên) ở thành phố Đài Nam, Đài Loan. Được biết, cháu trai bà cụ đã đi câu cá vào ngày hôm trước. Hôm sau, khi bà cụ ăn tối với món cá thì gặp tai nạn hy hữu.

Mới nuốt vài miếng, bà cụ bỗng cảm thấy đau nhói ở cổ họng và được đưa đến bệnh viện. Khi nội soi, các bác sĩ phát hiện có một lưỡi câu cá và đoạn dây câu dài 13cm bị mắc kẹt trong cổ họng của bà cụ. Sau 10 phút phẫu thuật, các bác sĩ đã đưa được dị vật ra ngoài.

(Diệu Âm Lệ Hiếu kính tổng hợp lại từ quyển Báo Ứng Hiện Đời và Tri Thức Trẻ).


Thanked by 2 Members:

#104 nangmuathu

    Hội viên

  • Hội Viên mới
  • Pip
  • 385 Bài viết:
  • 274 thanks

Gửi vào 05/04/2015 - 07:25

Vui lòng Đăng nhập hoặc Đăng ký hội viên để đọc nội dung đã ẩn

Hoa Cái, on 05/04/2015 - 03:37, said:

Đám thanh niên thế hệ 9X giờ đây hung hăng, hung ác và tham sân chưa từng thấy trước giờ . Dĩ nhiên người tốt vẫn còn nhiều, tin tức đăng lên toàn chuyện xấu, thỉnh thoảng mới có vài tấm lòng vàng .

Tôi đọc phản hồi của 1 bạn trẻ nhân việc thanh niên nhỏ tuổi đã phạm pháp giết người đoạt của (9 tuổi cũng bị lôi ra giết) rằng thời đại và xã hội bây giờ nhắm vào tiền nên ai ai cũng dễ đi tù vì giây phút ca'm dỗ không dằn lòng được.

Thịt đủ loại nhưng VN ta thích ăn thịt chó hơn cả Hàn Quốc . Ở xứ đó người ta nuôi chó như 1 công nghiệp cao cấp tức không có tình nghĩa chi hết, còn ở VN thì đám cẩu tặc thích bắt trộm không tốn công nuôi. Hàn quốc văn minh tiến bộ nhưng VN cũng ăn thịt chó sao nước ta lạc hậu đến thế.

Tình trạng TVLS xuống cấp tột độ tại D D Tử Vi làm cho tôi chán nãn và đã quyết không viết bài nào nữa . Chủ truơng của VIP tại TVLS là cần khách đông, âu cũng là 1 sự khác biệt so với trước, cũng là bản tính tham lam của loài người muôn thuở.

Đụng tợi quyền lợi tức tiền là con người mờ mắt !

HC

Đám 9x bi giờ còn trẻ, chưa đủ độ nham và hiểm để chơi game cờ người mà những kẻ độc tài bá đạo thế hệ trước vốn rành rẽ.

Mà bác HC tập cho quen những thứ không vừa ý mình đi. Người lớn 1 thứ tóc rồi có còn trẻ nữa đâu. Chỉ có chút xíu đây đã chịu hem nổi, thử hỏi những việc sinh tử trọng đại có vượt qua nổi hem ?

#105 hoahongchin

    Hội viên

  • Hội Viên mới
  • PipPip
  • 770 Bài viết:
  • 744 thanks

Gửi vào 13/04/2015 - 01:22

8. Cận tử báo: Cận tử báo là quả báo lúc sắp chết. Con người khi già yếu sắp chết, những nghiệp thiện ác từ kiếp này hoặc kiếp trước dồn lại, ảnh hưởng mạnh mẽ hơn lúc bình thường. Nếu là nghiệp thiện thì khiến cho người ấy vui vẻ hòa nhã hiền lương, mắt tai không lờ lãng, khi lâm chung xả báo an lành. Như thuộc về nghiệp ác, thì kẻ đó trở nên nóng nảy, ưa buồn giận khó khăn, tâm trí lờ lẫn, lúc sắp chết đau yếu mê man. Trong đời kẻ tu thiện thì ít, làm ác lại nhiều, nên đa số người đến lúc lớn tuổi thường đổi tánh; những vị không hiểu lý này cho là "già hay sanh tật".

Thuở bút giả còn ở chùa Linh Thứu, tại xã Thạnh Phú, tỉnh Ðịnh Tường, có biết ông hương ấp Nghé. Ông này ưa ăn thịt chó, mỗi tháng trung bình độ sáu con, nên khi ông đi đâu thì chó sủa dồn đến đó, ai cũng đều biết. Khi ông đau sắp chết, thì tự chui xuống gầm giường nằm khoanh một góc, lâu lâu lại tru lên như chó. Lúc ấy có người đồng bạn là chú năm Thiện đến thăm, hỏi: "Anh hương ấp làm chi lạ vậy? Thôi anh lên giường nằm, đừng để cho bà con chê cười!" Nói chưa xong, thì ông thình lình nhảy ra táp chú, hình trạng như con chó giận dữ cắn người, may nhờ chú năm lẹ làng tránh khỏi. Ðây là một việc tượng trưng cho Cận tử báo thuộc về nghiệp ác.


Thanked by 2 Members:





Similar Topics Collapse

1 người đang đọc chủ đề này

0 Hội viên, 1 khách, 0 Hội viên ẩn


Liên kết nhanh

 Tử Vi |  Tử Bình |  Kinh Dịch |  Quái Tượng Huyền Cơ |  Mai Hoa Dịch Số |  Quỷ Cốc Toán Mệnh |  Địa Lý Phong Thủy |  Thái Ất - Lục Nhâm - Độn Giáp |  Bát Tự Hà Lạc |  Nhân Tướng Học |  Mệnh Lý Tổng Quát |  Bói Bài - Đoán Điềm - Giải Mộng - Số |  Khoa Học Huyền Bí |  Y Học Thường Thức |  Văn Hoá - Phong Tục - Tín Ngưỡng Dân Gian |  Thiên Văn - Lịch Pháp |  Tử Vi Nghiệm Lý |  TẠP CHÍ KHOA HỌC HUYỀN BÍ TRƯỚC 1975 |
 Coi Tử Vi |  Coi Tử Bình - Tứ Trụ |  Coi Bát Tự Hà Lạc |  Coi Địa Lý Phong Thủy |  Coi Quỷ Cốc Toán Mệnh |  Coi Nhân Tướng Mệnh |  Nhờ Coi Quẻ |  Nhờ Coi Ngày |
 Bảo Trợ & Hoạt Động |  Thông Báo |  Báo Tin |  Liên Lạc Ban Điều Hành |  Góp Ý |
 Ghi Danh Học |  Lớp Học Tử Vi Đẩu Số |  Lớp Học Phong Thủy & Dịch Lý |  Hội viên chia sẻ Tài Liệu - Sách Vở |  Sách Dịch Lý |  Sách Tử Vi |  Sách Tướng Học |  Sách Phong Thuỷ |  Sách Tam Thức |  Sách Tử Bình - Bát Tự |  Sách Huyền Thuật |
 Linh Tinh |  Gặp Gỡ - Giao Lưu |  Giải Trí |  Vườn Thơ |  Vài Dòng Tản Mạn... |  Nguồn Sống Tươi Đẹp |  Trưng bày - Giới thiệu |  

Trình ứng dụng hỗ trợ:   An Sao Tử Vi  An Sao Tử Vi - Lấy Lá Số Tử Vi |   Quỷ Cốc Toán Mệnh  Quỷ Cốc Toán Mệnh |   Tử Bình Tứ Trụ  Tử Bình Tứ Trụ - Lá số tử bình & Luận giải cơ bản |   Quẻ Mai Hoa Dịch Số  Quẻ Mai Hoa Dịch Số |   Bát Tự Hà Lạc  Bát Tự Hà Lạc |   Thái Ât Thần Số  Thái Ât Thần Số |   Căn Duyên Tiền Định  Căn Duyên Tiền Định |   Cao Ly Đầu Hình  Cao Ly Đầu Hình |   Âm Lịch  Âm Lịch |   Xem Ngày  Xem Ngày |   Lịch Vạn Niên  Lịch Vạn Niên |   So Tuổi Vợ Chồng  So Tuổi Vợ Chồng |   Bát Trạch  Bát Trạch |