Jump to content

Advertisements




THẤY PHẬT HIỆN RA


6 replies to this topic

#1 hiendde

    Quản Lý Viên

  • Quản-Lý
  • 6221 Bài viết:
  • 6933 thanks

Gửi vào 23/08/2014 - 13:47

Nhân chuyện "Hào quang khi niệm Phật", mình nhớ lại một lần kinh nghiệm lạ lùng mà mình đã trải qua, xin kể vắn tắt lại hầu chuyện với các Bạn.

"... Sau khi thấy Anh "Võ Long Sư Huynh" luyện thành phép "Thần Nhãn" tôi thích quá, nên xin Thầy cho luyện! (Chuyện Anh khi luyện phép này cũng là một chuyện...dài và vui, tôi sẽ kể chi tiết thêm trong "Võ Long Sư Huynh" sau...)

Muốn luyện phép này phải luyện liên tục một trăm đêm, và khi luyện phải nhìn vào cặp đèn cầy Trắng! Nên sau khi Thầy cho phép, tôi cũng không biết bao giờ mình có thể bắt đầu luyện được.

Tôi đã nói với Thầy là:

- Em xin phép luyện, nhưng thấy phải luyện liên tục một trăm đêm, nên nói thì nói vậy chứ không biết tới chừng nào mới luyện phép này được đó Thầy.

Ông chỉ cười và nói:

- Thì thủng thẳng từ từ, coi bao giờ luyện được thì luyện chứ có sao đâu, còn rất nhiều phép khác luyện ngắn ngày hơn mà.

Nhưng không bao lâu sau đó, tôi bắt đầu luyện ... và sau nhiều đêm luyện nhìn đèn cầy như vậy, một đêm trong lúc đang luyện, tôi bỗng thấy từ trong ngọn lửa của đèn cầy, hình bóng một vị Phật ngồi trên Tòa Sen từ từ bay ra thẳng trước mắt tôi.

Khoảng cách chỗ tôi đứng luyện đến cặp đèn cầy là một mét, thì từ trong ngọn lửa, hình một Vị Phật ngồi trên Tòa sen bắt đầu nhỏ bằng một đốt lóng tay, từ từ bay ra và lớn dần khi đến trước mặt tôi, từ phần tòa sen đến đỉnh đầu của ngài, cao khoảng chừng hơn một mét.

Tôi tuy nhìn được rõ mặt của Ngài, như vẫn không nhận ra đó là Vị Phật nào, nhưng hình ảnh mà làm tôi nhớ rõ cho đến bây giờ đó là cọng Chỉ.

Thật vậy! tôi thấy rõ đường chỉ Vàng may trên nền vải Trắng ở chỗ nép viền Áo của Phật, tôi thấy RẤT RÕ.

Tuy nhiên, cùng thời gian luyện phép đó, tôi đã luyện "Thiền" rất kỹ ! Từ lý thuyết, đến yếu lý của Thiền...

Nên khi nhìn thấy hình ảnh Phật hiện ra như vậy, trước tiên, vì tò mò, nên tôi chăm chú quan sát.

Kế đến, vì "tánh Thiền" nên tôi đã nghĩ đại khái như sau:

"Tâm sanh tất cả, Tâm tham cầu Phật, thì Phật hiện, tất cả là giả danh!

Có thể là trong lúc luyện "Thần Nhãn" mặc dù Tâm mình không nghĩ đến Phật, như biết đâu từ trước, tận cùng trong thâm tâm mình đã nghĩ đến Phật, nên một trong "Ngũ Ấm Ma" của chính mình đã tạo nên hình ảnh của Vị Phật này hiện ra từ ngọn lửa của đèn cầy.

Mà Phật là Phật, mình là mình, nên Phật có hiện ra, cũng chỉ là ảo! Nếu mình phát tâm hoan hỷ, thì lầm theo "vọng"! chi bằng ... cứ để tự nhiên.

Nghĩ vậy, nên tôi không chú Tâm vào hình ảnh Vị Phật đang ở trước mắt nữa, và vì hiện tượng đã xảy ra liên tiếp ba đêm, nên tôi chỉ nhớ là Ảnh Phật đó từ trong ngọn lửa phóng ra, rồi thu nhỏ lại vào ngọn lửa, rồi lại phóng ra, rồi lại thu nhỏ đến mấy lần.

Có khi tôi đã nhìn rõ, rất rõ! được những hạt Châu tròn long lanh nhiều mầu sắc đính trên cái Áo Trắng...cũng như đường chỉ bằng Vàng ròng may trên Áo.

Rồi tôi chú tâm vào việc luyện phép của mình, tôi nhìn đứng tròng vào ngọn lửa, óc thì thầm niệm chú, và quên đi hình ảnh của vị Phật đó.

Chuyện hình ảnh Phật như vậy liên tiếp ba đêm, sau đó không hiện ra nữa, và tôi thì hơi ... tự hào là mình đã không bị cám dỗ, bị "động Tâm" vào chuyện Phật hiện ra nữa.

Bốn tháng sau, tôi có dịp đi lên thăm Thầy, mà mỗi lần nghe tôi đến thăm Thầy như vậy, các Sư Huynh Đệ ở gần đó thường gom lại tại nhà Thầy để sau khi cúng kiến, chúng tôi quây quần lại thành một vòng tròn kín cả sân để ... nhậu.

Chuyện tôi luyện "Thần Nhãn" và chuyện tôi thấy hình Phật hiện ra lúc trước, hôm đó, tôi vì bận trò chuyện với các Anh Em, nên đã quên bẵng mất tiêu.

Không ngờ, khoảng nửa tiệc, bỗng Sư Phụ chỉ vào mặt tôi và nói:

- Ê Toàn! Hôm trước em luyện "Thần Nhãn" thế nào? sao không kể cho các Anh Em nghe chơi?

Tôi đã hơi ngạc nhiên vì khi luyện phép, tôi đã chưa có dịp cho Thầy biết, vậy mà hôm nay ông lại hỏi giữa đám đông... Đã vậy, có một số Sư Huynh còn trầm trồ nói đại khái như:

- Chà, cái thằng này dữ he, nghe nói đã luyện Ấn Phép rất nhiều, bi giờ còn luyện thêm "Thần Nhãn" nữa! Luyện có thành không? kể cho nghe đi.

Khiến tôi hơi...méc cỡ May mà chợt nhớ đến chuyện Hình Phật hiện ra, Áo Trắng, đính hạt Châu và Chỉ may bằng Vàng ròng nữa...nên tôi kể ra cho mọi người nghe.

Dĩ nhiên tôi cũng nhấn mạnh đến việc tôi không "mê lầm" để Tâm theo vọng tưởng! Tôi cứ gạt bỏ hình ảnh Phật đó, để mà chú tâm luyện "Thần Nhãn" đêm đêm thắp đèn cầy và luyện cho đến tàn cả hai cây đèn cầy đó.

Nhưng không ngờ, sau khi tôi kể chuyện, thì Sư Phụ lại nói:

- Chà chà tiếc quá! hiện tượng này cả vài chục năm trước đã xảy ra với một Vị trong môn phái.

Hình Phật hiện ra từ ngọn lửa của cây đèn cầy, không phải là "huyễn" như chú m*y nghĩ.
Mà đó là "Dược Sư Lưu Ly Quang Vương Phật"!

Và nếu thấy liên tiếp ba đêm như vậy thì đúng là Phật Dược Sư đó. Ngài thị hiện để cho nhà ngươi phép trị bệnh.

Nếu biết, thì cây đèn cầy nào hiện ra Ảnh Phật, phải giữ cây đèn đó lại, cất để dành trên bàn thờ Phật, khi nào gặp ai bịnh gần chết, chỉ cần thắp cây đèn cầy đó lên, rồi vạch miệng người bệnh ra, nhỏ một giọt sáp đèn cầy vào miệng, thì người đó sẽ sống lại liền. Nhà mi không biết, lại đốt tới hết, thiệt là tiếc vô cùng!!!

Nghe vậy, ai ai cũng lấy làm tiếc, nhất là Tôi...Còn Anh Năm Sư Huynh, ảnh cứ tắc lưỡi hoài.

Phần mình, tôi tự an ủi là mình kém duyên, nhưng dù sao, lúc đó đã giữ được Tâm không "tham" không "loạn".

Nói an ủi, nhưng bây giờ nhắc lại vẫn còn tiếc.

Lạ quá phải hông các Bạn?

Thanked by 2 Members:

#2 hiendde

    Quản Lý Viên

  • Quản-Lý
  • 6221 Bài viết:
  • 6933 thanks

Gửi vào 23/08/2014 - 14:28

Theo giai thoại trong môn phái của mình, thì cả gần trăm năm trước, có một Vị tiền bối, trong lúc luyện "Thần Nhãn" ông đã gặp trường hợp giống như mình: Thấy Phật Dược Sư hiện ra liên tiếp ba đêm. Nhưng may mắn là Ông đang ở gần Sư Phụ, nên chạy lại hỏi liền, và được chỉ cho cách giữ lại cây đèn cầy mà trong ngọn lửa đã hiện hình Phật ra!

Sau đó, trong xóm có người bệnh đã gần tắt thở, Vị tiền bối này liền đến, nhưng không làm gì cả, chỉ dặn mọi người trong nhà giữ bí mật. Không hô hoán lên là người bệnh đã chết. Rồi ông ta ngồi ghé sai tai người bịnh, dặn là nếu sống lại, phải ăn chay trường và làm phước.

Kế đến, ông đuổi tất cả mọi người ra không cho thấy Ông làm phép gì, trong khi đó, ông chỉ đốt cây đèn cầy lên, thầm khấn nguyện xin Đức Dược Sư Lưu Ly Quang Vương Phật, rồi nhỏ giọt Nến, đèn cầy vào miệng người hấp hối. Chỉ có vậy mà một phút sau người bệnh ngồi lên được ngay.

Người bệnh sống lại bình thường và cùng với gia đình giữ hai lời hứa:

1.Không cho biết mình vừa sắp chết được cứu sống lại.

2. Ăn trường chay trong suốt quãng đời còn lại.

Chính vì vậy, nên chuyện "Phật Dược Sư trong ngọn Nến" đã chìm vào bí mật, mà chỉ có rất ít người thuộc hạng lão thành tiền bối mới biết. Chính mình lúc còn ở Việt Nam, nhất là sau 1975, rỗi rảnh là mò lên nhà Thầy, gom anh em huynh đệ lại nhậu thường mà cũng chưa bao giờ được nghe kể về chuyện đó. Cho đến khi chính mình gặp, nói ra, thì mọi người mới được Sư Phụ kể cho biết mà thôi.

Cứu người chết, rõ ràng là thay đổi càn khôn số mạng! Nhưng suy cho tận cùng, thì mình nghĩ như sau:

1. Là Duyên nghiệp của người bệnh chưa hết, nên gặp Thầy đúng lúc.

2. Nếu thực sự nhờ Thầy phá nghiệp thì Thầy đã bắt người bệnh ăn chay để gỡ lại.

3. Có thể lâu lâu, chư Phật, hoặc chư Hộ Pháp, cho chúng ta thể hiện đôi chút "phép lạ" nhằm cảnh tỉnh thế nhân chăng?

Trở lại kinh ngiệm"luyện "Thần Nhãn" của mình, thì mình và các sư huynh đã luyện qua, ai ai cũng đều không bị chảy nước mắt sống. Còn Ma! mình thì thấy hoài nên cũng quen rồi, chưa bao giờ bị Teo. Nhưng lúc ở trên Rừng Tây Ninh sau 1975, ban đêm mình luyện "Phép Kêu Thần" bằng một trăm hạt Cải. Thì bị mấy Vị Thần địa phương hiện ra hàng đêm nhát Teo gần chít đó...

Chuyện luyện "Thần Nhãn" và luyện "Phép Kêu Thần" cũng có nhiều điều thú vị, hôm nào rảnh mình viết tiếp chuyện "Võ Long Sư Huynh" rồi sẽ kể chi tiết thêm trong đó.

Thầy Atoanmt

Thanked by 2 Members:

#3 Cattinh

    Hội viên mới

  • Hội Viên mới
  • 75 Bài viết:
  • 51 thanks

Gửi vào 23/08/2014 - 20:34

Nghe cứ như trong phim ấy nhể. Mình ngày trước cũng không tin thần thánh am quỷ gì hết. Sau khi chứng kiến tận mắt một chị bị nhập khi đi đền mới bắt đầu tin về những gì huyền bí liên quan đến thế giời tâm linh.

Hóng nghe kể típ.

#4 hiendde

    Quản Lý Viên

  • Quản-Lý
  • 6221 Bài viết:
  • 6933 thanks

Gửi vào 07/09/2014 - 11:02

Hồi xưa tui có nghe chuyện cụ Ngô Hùng Diễn dùng thuật Tử Vi để cứu sống đứa cháu ruột thoát khỏi lưỡi hái Tử Thần và cụ phải trả giá mười năm đoản Thọ. Vì đây là chuyện cãi số, đão lộn càn khôn. Nên Người ra tay bị họa sát Thân. Còn trong đạo thì tất cả đều do duyên, số kiếp Người đo chưa tận thì họ gặp duyên hồi sinh.

Nhưng thiết nghĩ ai đã trãi qua giây phút sinh tử rồi, chắc không dám nuốt lời đâu, bởi họ đã Ngộ được rồi thì tội gì tạo thêm ác nghiệp, chết một lần chưa sợ sao.

Những người ba hồi thế này, ba hồi thế nọ là vì họ không tin và cũng chẳng muốn tin chuyện Linh Hồn, kiếp trước kiếp sau, sanh tử luân hồi...đến khi chết thì đã muộn vong hồn vất vưỡng chẳng biết đến bao giờ mới gặp được "Duyên".

Về phần ông Thầy cứu người thì lại không phạm tội lỗi gì, bởi ông đâu có xúi người ta phản bội lời thề. Ông ta chỉ cứu người và cũng không dùng sinh mạng hay công phu tu tập để cứu người bên kia thế giới.

CHUYỆN BÀ CHỊ NUÔI BỊ RẮN CẮN

1. Ở Việt Nam tôi có Mẹ nuôi nhà gần Biển, hôm cô em gái Út trong nhà làm đám cưới, lúc tôi đang trên sân khấu đàn hát giúp vui, thì tên đệ tử của tôi, là cháu của cô Dâu, khều tôi xuống gấp.

Tôi vội chạy ra sau, thì thấy Bà Chị thứ ba trong nhà vừa bị Rắn Hổ cắn trên bàn Chân Trái, mọi người đang đỡ chị ấy ngồi ở một góc chứ không khiêng vào trong nhà, vì dưới Quê đó, họ nói là nếu bị Rắn cắn, mà khiêng ngang qua dưới cây “Đòn Giông” thì chít ngắc! Không cứu được!

Nghe nói cách nhà khoảng một km, có Thầy chuyên trị Rắn cắn, người nhà đã chạy đi mời Thầy đến. Còn Tôi vội sai lấy dây và lưỡi dao lam. Tôi dùng dây cột chặt đùi của chị, để ngăn không cho nọc Rắn chạy lên Tim, đồng thời, dùng hộp quẹt, đốt lửa sát trùng cái lưỡi dao lam, rồi lấy dao lam đó cắt ngang trên hai đốm chỗ bị rắn cắn.

Sở dĩ tôi rọc như vậy, vì thấy máu bầm khô lại trên miệng vết cắn, nên tôi phải cắt để mở vết cắn ra, kế đó, tôi dùng cái chung uống rượu nhỏ, giác ngay trên hai chỗ dấu răng, để hút nọc. Vì Tôi biết nhà ở xa Bệnh Viện, nếu đưa đi, tôi nghĩ rằng Chị sẽ chết trước khi đến Bịnh Viện, mà có đến, cũng sẽ tiêu...khi sắp hàng làm thủ tục nhập viện.

Lúc đó, máu trong chỗ vết cắn bầm đen, chảy vào cái ly giác rất ít, chỉ đọng thành một vòng tròn quanh miệng cái chung uống rượu phía bên trong, y như một cọng dây thun màu bầm đen nhỏ xíu mà thôi. Thấy vậy, ông Anh Cả nói tôi dang ra, để Anh ấy hút máu nhanh hơn là giác. Nói xong, Ông Anh, xúc một hớp rượu mạnh trong miệng, rồi mới ghé hút máu cho cô em.

Nhưng khi Anh vừa phun ra phì phì được có hai lần, thì "Ông Thầy" Thuốc Rắn đến. Sau khi đã ra giá là phải trả cho Ông hai Chỉ vàng 24k sau khi hết bịnh. Vừa vào, Ông nạt ngay:

- Ai biểu mấy người cột cái đùi làm chi, tháo ra đi!

Người nhà nghe Thầy phán, vội tháo cọng dây mà tôi đã buộc ra. Trong khi Thầy lấy một đống lá tươi, lá Cỏ nhiều loại ra nhai, xong Thầy bóp miệng của Chị Ba ra và nhét cái mớ thuốc đó vào, mà Thầy nhét vào nhiều đến nỗi tôi thấy các lá Thuốc và các lá như Cỏ xanh đầy tràn cả ra khỏi miệng.

Đây là lần đầu tiên trong đời tôi chứng kiến một Thầy trị bịnh Rắn cắn, nên tôi rất ngạc nhiên và thấy...chán! Vì chưa gì Ông Thầy này đã phạm vào hai lỗi lầm rất nghiêm trọng, có thể làm chết người như chơi:

- Thứ nhất là tháo cọng dây mà tôi đã cột để ngăn chặn phần nào nọc Rắn chạy lên Tim.

- Thứ hai là người khi bị Rắn cắn, nọc Rắn công phá, sẽ làm cho đờm tràn lên cuống họng, đã vậy ông ta lại nhét vào một đống lá Thuốc, như vậy càng làm cho người bệnh thêm khó thở!

Nhìn cách trị Bịnh...tào lao như vậy, tôi biết là không xong rồi, nên tôi lẳng lặng, vội chạy ra nhà trên, đến trước Bàn Thờ Phật còn đang có nhang thắp nghi ngút, Tôi chắp tay thầm khấn nguyện...đại khái như sau:

- Nam Mô Bổn Sư Thích Ca Mâu Ni Phật ... Hôm nay là ngày thành hôn của em nuôi của con, con không biết nghiệp chướng nào khiến cho chị Ba bị Rắn cắn...Cho con lãnh cái nghiệp đó của Chị! Con khẩn cầu xin chư Phật từ bi cho con dùng Ấn Phép để giữ sinh mạng của Chị Ba lại, và Con nguyện sẽ ăn chay một tháng, sám hối cho Chị và hồi hướng công đức cho Chị...

Mới khấn đến đó thì tôi nghe nhiều tiếng hét xôn xao lẫn tiếng khóc òa lên từ phía sau nhà, tôi vội rút đại ba cây nhang đang cháy trong lư hương ở Bàn Thờ Phật, đồng thời, ngay bên dưới, chỗ vách tường có treo một quyển lịch, loại mà mỗi ngày một xé một tờ, nên tôi xé ra vài tờ lịch đó, rồi chạy vội ra nhà sau, chạm vào vai của Ông Thầy Rắn đang chạy ra.

Cả đám đông bà con đang bu quanh kêu khóc, khi họ thấy tôi tay cầm ba cây nhang đang cháy đi lại, tất cả mọi người đều nín bặt, tôi nói:

- Bà con ra ngoài hết, cho Chị Ba dễ thở, còn hai người đang ngồi sau lưng đỡ Chị thì ngồi lại!

Lúc đó, thằng cháu con của Bà Chị Hai, cũng là Đệ Tử của Tôi, ghé tai tôi nói nhỏ:

- Sư Phụ! Hồi nãy Dì Ba trợn mắt lên mà nói mắt bị đui, không nhìn thấy gì cả, sau đó cổ kêu ọc ọc vài cái như nghẹt thở, rồi xỉu luôn, còn Ông Thầy Rắn thì nói:

- Kêu tui tới trễ quá rồi, tui chịu thua, chết tới nơi rồi, kiếm Thầy khác đi. Nói xong ổng chạy mất, trong khi cả vùng này lại chỉ có mình ổng là Thầy Rắn mà thôi!

Tôi khẽ gật đầu, tiến lại thấy Chị Ba ngồi dựa lưng vào hai người phía sau, mắt mở trợn trắng bất tỉnh, mà miệng vẫn còn đầy lá cỏ lú ra. Tôi hít một hơi dài, thầm khấn, niệm chú và dùng nhang vẽ chữ Phép trị Rắn cắn lên trên vết thương ba lần, xong lấy tờ Lịch đắp lên, vỗ tay lên trên tờ Lịch một cái.

Chỉ có thế mà Chị Ba bỗng hộc lên một tiếng lớn, khiến các lá thuốc cỏ bay ra, và Chị nhìn tôi, ánh mắt có Thần lại ngay! Chị đứng phắt dậy, quay ra sau khạc các lá thuốc còn lại ra, xong Chị nói giọng tỉnh bơ:

- Phải hồi nãy em khoán cho Chị phải hông? Nên bây giờ Chị thấy khỏe liền rồi.

Tôi thì sững sờ trước kết quả kỳ diệu của chữ Phép, tôi không ngờ chỉ trong tích tắc mà người bệnh có thể phục hồi nhanh như vậy. Vì kiểu chị bị “Đui mắt”, nghẹn đờm ở cổ, ngất xỉu Là Nọc Rắn đã vào Tim, coi như mười phần chết chín.

Và rồi, trong lòng tôi dâng lên một nỗi xúc động cảm phục oai lực của Phật Pháp vô cùng. Nên Tôi khoan khoái cười hì hì, cùng với đám đệ tử đi ra ngoài trước sân, trở lại ngồi vào bàn tiệc cưới nhậu tiếp.

Vậy mà ngay sau đó, Chị Ba tiếp tục lo nấu nướng làm bếp tự nhiên, sang ngày hôm sau Chị hoàn toàn bình thường như chưa từng bị Rắn cắn, trong khi Ông Anh, mặc dù đã ngậm Rượu sát trùng trước trong miệng, và cũng chỉ hút chỗ Rắn cắn rồi phun ra ngay, vậy mà Ông lại bị chóng mặt suốt ba ngày.

Sau đó, tôi mới được kể là có lần, trong nhà, hai Chị em cãi nhau, Chị Ba đã “Thề độc” như sau:

- Tui thề là tui sẽ không giúp em nữa, kể cả đám cưới của em! tui mà giúp em thì cho Rắn Hổ cắn tui đi.

Lời Thề trong lúc giận dỗi đã thành sự thật! Còn tôi, chỉ vì một phút kích động trước cảnh sắp chết của Bà Chị Nuôi, mà Tôi đã khấn “Lãnh nghiệp” cho Chị, nên sau đó, tuy tôi ăn chay một tháng, nhưng tôi vẫn bị xui xẻo liên tục suốt ba tháng liền đó các bạn...

Thanked by 4 Members:

#5 hiendde

    Quản Lý Viên

  • Quản-Lý
  • 6221 Bài viết:
  • 6933 thanks

Gửi vào 10/09/2014 - 07:54

2. BỊNH MỘNG DU

Hai mươi năm sau...Một hôm tôi ở nhà, nghe tiếng điện thoại reo, tôi bốc lên:

- A lô.

Thì đầu dây bên kia có tiếng người đàn ông với giọng trầm, đục nói gằn gằn y như kiểu Công An điều tra hỏi cung phạm nhân.

- Phải Ông là Toàn hông?

Thường thường, đối với các “Giọng lớn tiếng”, tôi hay đáp ngược lại bằng cái giọng...làm bộ hiền lành...ngây thơ...Cụ!

Tôi đáp:

- Thưa Ông! Dạ phải! Tui tên Toàn! Ông có chuyện gì cần sai bảo Tôi hong dzậy?

Ông kia lớn tiếng hỏi tiếp:

- Ông có biết trị Bịnh hông?

Tôi nhỏ nhẹ đáp:

- Dạ, cũng biết chút đỉnh, nhưng xin lỗi, cho Tôi hỏi, ai giới thiệu Tôi mà Ông có số phôn của Tôi vậy?

Đầu dây bên kia vẫn còn cái giọng...gay gắt kiểu mờ ngoài Bắc gọi là “Dùi đục chấm Mắm Tôm” còn trong Nam gọi là “Phang ngang bửa Củi” ... nói như quát vào tai Tôi:

- Ông hông cần biết ai giới thiệu! bi giờ, Tui hỏi Ông, dzậy chớ Ông trị bịnh Mộng Du được hông?

Đến nước này thì Tôi chịu thua, nghĩ bụng 99% là Tôi sẽ từ chối khéo, vì Tôi ớn nhất là phải dây dưa với những người mát dây chập điện, hoặc là người thô lỗ...Nhưng mà, tuy chỉ có một phần lương tâm nhỏ nhoi còn lại, vẫn khiến Tôi gắng hỏi thêm một câu nữa:

- Nhưng Ông à, người Bịnh Mộng Du là ai vậy? Bao nhiêu tuổi?

Ông kia đáp cộc lốc:

- Con gái tui, mười hai tuổi, trị được hông?

Tôi hỏi tiếp:

- Vậy à, Cháu bị bao lâu rồi Ông?

Ông ta gầm gừ:

- Bị bảy, tám năm nay rồi, mà năm nay bị nặng nhất, đêm nào cũng phải uống thuốc ngủ, hong uống là nó đi sáng đêm! Ông trị được hông?

Nghe vậy, Tôi giật mình tội nghiệp cho cháu bé nên vội xòe bàn tay ra bấm...bấm và nói:

- Ông chờ Tui một phút để Tui tính...

Ông kia cằn nhằn ngay:

- Trời, còn tính gì nữa, tui hỏi có trị được hông?”

Đến phiên tôi hỏi lại Ông ta:

- Vậy chứ ngay trước cửa nhà Ông, có Đá Núi không?

Ông ta đáp ngay không do dự:

- Hông, trước nhà Tui hông có Đá Núi gì hết! Mà Ông trị được hông dzậy?

Tôi đáp:

- Tôi nghĩ trị được, nhưng nhà Ông có Bàn Thờ gì không?

Ông kia bây giờ mới xuống giọng một chút:

- Có, nhà Tui thờ Phật Bà Quan Âm.

Tôi tiếp:

- Vậy tốt, muốn trị bịnh cho cháu Bé, Tôi phải đến nhà Ông. Trước khi Tôi đến, trong nhà Ông, có bao nhiêu Bàn Thờ, thì Ông phải mua Lễ vật để cúng đều cho mọi chỗ Thờ đó. Mỗi chỗ cần một dĩa Trái cây và một bình Hoa nhỏ là đủ. Nhưng để chứng minh lòng thành của Ông, Ông phải đem xe đón Tôi đến nhà, cúng xong, rồi đưa Tôi về.

Ông kia lầu bầu ngay:

- Thì tui có tin rồi, mới hỏi Ông đó, vậy chớ trị bịnh này Ông ăn bao nhiêu tiền dzậy?

Tôi cười đáp:

- Từ trước đến nay, Tôi trị bịnh chưa từng tính tiền ai cả, hoàn toàn miễn phí!

Ông kia giọng ngạc nhiên:

- Trời đất, ai mà làm công không như dzậy? Lấy gì mà sống?

Tôi cười lớn đáp:

- Cũng may là lúc nào, ở đâu, Tui cũng có nhìều nghề làm ra tiền lắm Ông à, nên do đó Tui hong cần Tiền của bịnh nhân...Chiều Thứ Bảy này Tôi rảnh, vậy ba giờ chiều Ông đến đón Tôi nghen.

Sau khi Tôi cho địa chỉ nhà, bên kia Ông ta nói hai tiếng “Cám ơn” cụt ngủn rồi cúp phôn cái cụp, để lại cho Tôi một sự ngẩn ngơ, mờ mắc cừi mún chít lun. Vì qua giọng nói, Tôi thầm đoán diện mạo của Ông này thì mặt chắc giống y chang ... Trương Phi, vừa râu ria rậm rạp vừa tánh nóng bừng bừng, và có lẽ lớn hơn Tôi ít nhất cũng năm, mười tuổi!

Quả thật vậy, ngày hắn ta đến đón Tôi, Tôi đã nín cười khi mình đoán không lầm, tuy hắn cạo râu, nhưng có lẽ vì thuộc Râu Rậm mà cứng, nên chung quanh má và cằm cũng như ở quanh Môi, còn hiện rõ màu xanh đậm của vết Râu! Dù hỗng đen thui như Trương Phi, nhưng so với người Campuchia, thì hắn cũng chỉ trắng hơn được có chút xíu thôi.

Sở dĩ Tôi gọi là “Hắn” vì qua giọng nói và vẻ mặt có vẻ già giặn chứ khi hỏi tuổi, hắn còn nhỏ hơn Tôi mấy tuổi.

Khi xe hắn ngừng trước sân nhà hắn, Tôi bước xuống đi vài bước, thì gặp phải một “Hồ non bộ” nhỏ đường kính khoảng gần hai mét, mà chung quanh Hồ nước được trang trí bằng những cục Đá xanh.

Tôi bèn chỉ vào đống đá ấy, rồi hỏi hắn ta:

- Ông à, mấy cục Đá này bằng cái gì vậy? Làm bằng Gỗ hay bằng Đất?

Hắn ngây thơ đáp:

- Đâu có, Đá thiệt mà, nặng lắm, hồi chất lên, mỗi cục phải hai người mới khiêng nổi đó!

Tôi bèn nghiêm mặt trách:

- Dzậy sao bữa trước trên Phôn, Tôi hỏi trước cửa nhà Ông có Đá Núi không, Ông nói hỗng có?

Hắn thộn người, gãi đầu nói:

- Ừa hén, sao bữa đó Anh hỏi Tui, tui lại nhớ hông ra...

Thanked by 1 Member:

#6 hiendde

    Quản Lý Viên

  • Quản-Lý
  • 6221 Bài viết:
  • 6933 thanks

Gửi vào 10/09/2014 - 08:28

Khi bước đi vào bước đến trước cửa nhà, hắn như chợt nhớ ra, nên quay lại hỏi Tôi:

- Ủa, mà sao chưa đến nhà Tui bao giờ mà Thầy đã biết là trước cửa nhà có Đá dzậy ? Bộ có liên quan đến Bịnh Mộng Du hả?

Tôi gạt ngang:

- Có nhiều chuyện Ông không cần biết, điều quan trọng là trị cho hết bịnh của con Ông kìa! Kêu cháu ra cho Tôi hỏi vài câu đi.

Cháu bé, nước da xanh tái và gầy ốm nên mười hai tuổi mà trông chỉ như có mười tuổi, tuy vậy cháu có gương mặt sáng láng và rất ngoan, vì Tôi dặn là sau mỗi câu nói của Tôi, cháu phải “Dạ” mới được.

Đại khái như Tôi dặn Cháu:

- Bác lấy ly nước này, để làm Phép vô, xin Phật Bà trên Bàn Thờ kia sẽ chứng cho, thì ly nước này sẽ thành Nước Cam Lộ Thủy của Phật Bà đó. Con uống ly nước Phép xong, sẽ được một tuần không cần uống thuốc ngủ mà con không bị mộng du nữa. Ban đêm con sẽ ngủ ngon một hơi tới sáng nghen.

Cháu “Dạ” ngay. Sau đó Tôi Lễ Phật và truyền chữ Phép cũng như Ấn Chú vào ly nước... rồi cho cháu uống.

Tôi nói với Ba của cháu bé:

- Bịnh này, Tôi phải đến trị ba lần, lần đầu như hôm nay là xong, ở nhà không cho cháu uống thuốc ngủ nữa, qua một tuần Tôi sẽ đến trị lần thứ hai. Lần thứ hai trị thì cháu được hai tuần không uống thuốc ngủ mà không bị mộng du. Qua lần thứ ba là hết hẳn luôn.

Và có lẽ nhờ “phước Chủ may Thầy” nên tiến trình đã đúng như tôi nói, cháu bé hết bị mộng du. Sau lần cúng trị thứ ba, trên đường chở tôi về, cái tên Ba cùa cháu bé bỗng hỏi Tôi:

- Thầy thấy chiếc xe Mini Van này của Tui còn mới hông?

Xe Mini Van này, ở Việt Nam gọi là xe bảy chỗ. Tôi thấy chiếc xe màu trắng, bên trong giữ sạch sẽ, bên ngoài trông vẫn còn mới lắm, nên tôi khen:

- Ừa xe của Ông còn mới và đẹp lắm.

Hắn nói:

- Xe tôi mua mới, xài được 5 năm rồi, bi giờ mún bán cho Thầy, vì tui tính mua chiếc khác lớn hơn.

Tôi phì cười:

- Xe còn mới, máy êm, sao tự dưng mún bán cho Tôi làm chi?

Hắn nghiêm mặt nhìn Tôi:

- Tui tính bán cho Thầy với giá là 1$, coi như biếu Thầy, vì Tui hôm trước có hứa rồi, là Ai mà trị con tui hết bịnh, tui sẽ biếu chiếc xe này.

Nghe vậy, tôi thầm phục hắn, con người tuy nói năng lỗ mãng, nhưng lại biết tự trọng.

Nên tôi cười lớn đáp:

- Cám ơn nhiều nghen, nhưng Tôi không nhận đâu. Tính ra tới hôm nay, nếu mà tôi nhận Xe do người ta biếu, thì chiếc xe của ông là chiếc thứ bảy rồi đó. Ông biết tên chủ Nhà Hàng Vũ Trường *** hông? Hắn chạy chiếc xe sport đỏ đó, trị giá trên 100 ngàn đô, chiếc đó đòi biếu Tôi, tôi cũng đã từ chối hong nhận mần chi...

Phần tôi, lần cuối lúc làm Lễ trước Bàn thờ, nhìn khuôn mặt ngây thơ vô tội của cháu, tôi bỗng thấy tội nghiệp, nên lại lỡ dại mà âm thầm khấn nguyện là:

- Cho tôi lãnh cái nghiệp bịnh này của cháu, để cho cháu hết bị mộng du!

Chuyện âm thầm khấn như thế, cho đến bây giờ Ba Mẹ của cháu bé cũng không biết và có lẽ họ không bao giờ ngờ được. Lúc đó, tôi vẫn nhớ lại năm xưa mình khấn lãnh nghiệp cho Chị Ba, rồi bị xui quá xá, nhưng tôi vẫn không sợ, một phần có lẽ thấy cháu bé ốm yếu xanh xao nên tội nghiệp.

Một phần là tôi có tự ... ỷ lại mình là “Thầy” chắc cũng không đến nỗi nào. Và một phần nữa là Tôi muốn tự lấy chính mình để “Thử” xem có “Nghiệp báo ứng” hay không. Kết quả: Tôi cũng bị phiền phức suốt ba tháng liền vì những chuyện không đâu đó các Bạn.

Từ đó đến nay, trị bịnh là trị bịnh, chứ Tôi không nói là “Lãnh nghiệp” cho ai nữa cả. Nên Tôi không hề bị ảnh hưởng gì dù có những lần đã trị được các ca “Thập tử nhất sanh.

Thầy Atoanmt

Thanked by 4 Members:

#7 hiendde

    Quản Lý Viên

  • Quản-Lý
  • 6221 Bài viết:
  • 6933 thanks

Gửi vào 30/09/2014 - 22:31

3. TRỊ BƯỚU CỔ

Hôm nay, khi phôn thăm hỏi một Đệ Tử ở Việt Nam đang bị bịnh ở Cổ, tình cờ nhắc đến Bịnh Bướu Cổ, Tôi mới nhớ đến thời gian Tôi ở nhà Mẹ Nuôi, có thằng Cháu Tên Sơn chuyên làm thông dịch viên...tiếng Triều Châu cho tôi trong mỗi lần đi trị bịnh.

Vì tôi thường nói với Má nuôi của Tôi rằng:

- Má à, con chỉ trị những bịnh nào nan y, đã đi Bác Sĩ rồi mà trị lâu ngày không khỏi, hoặc những Bịnh cấp cứu ngặt nghèo, còn ngoài ra, các Bịnh thông thường như: Đau Bụng, Nhức Đầu, Sổ Mũi, Nóng Lạnh, thì họ phải đi Bệnh Viện, đi hốt Thuốc Bắc, hoặc dzô Chùa hốt Thuốc Nam là được rồi, Má đừng kêu con vì các Bịnh đó nghen!

Vì thế, mỗi khi muốn tôi trị bịnh cho ai, Má nuôi tôi thường kể một hơi dài...Và một hôm Má nuôi tôi gọi tôi lại, Bà nói:

- Con à, má có đứa Cháu gái, bà con, năm nay nó mười tám tuổi, ba năm trước, nó bị bướu Cổ, mới đầu còn nhỏ, sau càng ngày càng lớn, gia đình nó đã đưa đi nhiều nơi trị bịnh, cắt lễ, khoán, vẽ Bùa và kể cả lên Sài Gòn chạy Điện nữa cũng không hết. Trị như vậy tốn kém nhiều đến nỗi nhà nó muốn...hết gia tài! chỉ còn có một sàn Tỏi giống treo là hết.

Đã vậy, con Cháu này nó thường nói:

- Nếu tới năm mười tám tuổi mà còn bị Bướu Cổ, thì tui sẽ tự tử chết!

Mà Má biết con nhỏ này, tánh nó cứng lắm, nó nói là nó làm, nên năm nay khi nó vừa mười tám tuổi, là cả nhà nó ai cũng lo nó tự tử chết, Ba má nó nói chừng nó hoài là:

- Con ráng chờ Ba Má đang lo kiếm Thầy trị bịnh cho con nè.

Vậy con coi có thể đi trị dùm cho Nó liền được hông? Nhà nó cũng hong xa, chỉ cách nhà mình khoảng một Cây Số về hướng Chùa Miên thôi!

Nghe Bà nói như vậy, Tôi chỉ biết “Dạ” và ngay tối hôm đó, bà sai thằng Cháu là Sơn dẫn tôi đi trị bịnh liền. Vì tôi ở lậu, không giấy đăng ký hộ khẩu, hơn nữa khi Trị Bịnh Tôi phải thắp Nhang, do đó Tôi chỉ đi vào buổi tối để tránh mấy Anh “Công An Nhân Dân” hỏi thăm sức phẻ!

Tối hôm đó, Sơn dẫn Tôi vào một căn nhà Người Triều Châu, chính giữa nhà có một bàn thờ Chánh với chữ Thần thật lớn và không có Bàn Thờ Phật. Hai Vợ Chồng ông bà chủ nhà thì trông rất chất phác, ra ngồi tiếp tôi với vẻ kính cẩn quá làm tôi cũng thấy hơi e thẹn, ủa lộn, e thẹn dành cho con Gái, còn tui thì phải nói là hơi ái ngại ...mừ cứ làm đại!

Tôi nói kêu bịnh nhân ra cho tôi xem, thì Chủ nhà nói tiếng Triều Châu và có lẽ họ phải năn nỉ Cô ta sao đó, hoặc Cô ta còn bên trong lò mò sửa sạn dung nhan hay sao mà mãi đến một lúc sau, tôi mới thấy Cô bé mười tám tuổi khéo nép từ buồng trong bước ra, mặt cúi gằm nhìn xuống đất và lí nhí Chào thầy bằng Tiếng Hoa, khiến Thầy nghe mờ y như Vịt nghe Sấm, chằng hỉu gì hít ráo!

Tôi quan sát nhìn thì thấy cái Bướu ở Cổ của Cô ta đã lớn giống như cắt nửa cái Hột Vịt úp lên vậy, thực là trông hỗng thẫm mỹ chút nào! Tôi bèn nói Sơn thông dịch:

- Sơn, cháu biển chủ nhà đem ra một dĩa trái cây, ba ly nước Cúng, và sáu cây Nhang đi!

Sau khi Sơn và chủ nhà trao đổi líu lo tiếng Hoa, Sơn quay lại Tôi nói:

- Sư phụ, trong nhà hiện không có Trái cây nào cả để cúng Phật, và giờ này thì lại không có Chợ, kẹt rồi Sư Phụ ơi, họ hỏi hay là tối mai mình quay lại được không?

Tôi cúi đầu ngẫm nghĩ, và không biết vì lý do gì, từ đâu, bỗng tôi nói với Sơn:

- Biểu Chủ nhà là: Sau vườn nhà họ, có một nải Chuối Chín Bói (Chuối Chín Bói, là tiếng miền Nam chỉ: có một nải Chuối đang Chín hiện còn trong Buồng Chuối trên cây.) kêu họ ra vườn chặt vào đi!

Sau khi Sơn thông dịch, thì cả hai Vợ Chồng chủ nhà đều lắc đầu lia lịa, và nói:

- Bò mí cái liếu, ào buối bò tỳ cài kin chia sếch mừ.

– Hỗng có gì hết, sau nhà có vài cây Chuối, mà hiện hông có Chuối chin đâu.

Sơn nói một hơi nữa và thấy họ đưa cho Sơn cây Dao, với một cây đèn Dầu lớn. Rồi hắn đi thẳng vào nhà trong mất dạng! Một lúc sau, Sơn quay trở lại, cười rất tươi, trên tay cầm nài Chuối vừa Chín tới đem vào và nói:

- Thói bó? úa Sư Phụ tá là ủ!

– Thấy hông? Thầy tui nói là có mà!

Hai Vợ Chồng chủ nhà tròn xoe mắt ngạc nhiên, họ nói:

- Ủa, đâu có thấy cây Chuối nào có buồng Chuối đâu?

Sơn đáp:

- Có một cây tuốt trong kẹt, có một quầy Chuối, tui phải rọi đèn mãi mới thấy có nải chuối này Chín Bói đó!

Chính Tôi cũng ngạc nhiên khi thấy có nải Chuối thật, và tôi cũng chịu! hong tài nào hiểu nổi sao lúc đó, “Tui nói tầm bậy mừ lại ưa trúng tầm bạ quá chời!

Kết quả: Sau ba đêm cúng Lễ, cái bướu của cô gái đó hông bit bay đi đâu mất.

Thầy Atoanmt

Thanked by 1 Member:





Similar Topics Collapse

  Chủ Đề Name Viết bởi Thống kê Bài Cuối

1 người đang đọc chủ đề này

0 Hội viên, 1 khách, 0 Hội viên ẩn


Liên kết nhanh

 Tử Vi |  Tử Bình |  Kinh Dịch |  Quái Tượng Huyền Cơ |  Mai Hoa Dịch Số |  Quỷ Cốc Toán Mệnh |  Địa Lý Phong Thủy |  Thái Ất - Lục Nhâm - Độn Giáp |  Bát Tự Hà Lạc |  Nhân Tướng Học |  Mệnh Lý Tổng Quát |  Bói Bài - Đoán Điềm - Giải Mộng - Số |  Khoa Học Huyền Bí |  Y Học Thường Thức |  Văn Hoá - Phong Tục - Tín Ngưỡng Dân Gian |  Thiên Văn - Lịch Pháp |  Tử Vi Nghiệm Lý |  TẠP CHÍ KHOA HỌC HUYỀN BÍ TRƯỚC 1975 |
 Coi Tử Vi |  Coi Tử Bình - Tứ Trụ |  Coi Bát Tự Hà Lạc |  Coi Địa Lý Phong Thủy |  Coi Quỷ Cốc Toán Mệnh |  Coi Nhân Tướng Mệnh |  Nhờ Coi Quẻ |  Nhờ Coi Ngày |
 Bảo Trợ & Hoạt Động |  Thông Báo |  Báo Tin |  Liên Lạc Ban Điều Hành |  Góp Ý |
 Ghi Danh Học |  Lớp Học Tử Vi Đẩu Số |  Lớp Học Phong Thủy & Dịch Lý |  Hội viên chia sẻ Tài Liệu - Sách Vở |  Sách Dịch Lý |  Sách Tử Vi |  Sách Tướng Học |  Sách Phong Thuỷ |  Sách Tam Thức |  Sách Tử Bình - Bát Tự |  Sách Huyền Thuật |
 Linh Tinh |  Gặp Gỡ - Giao Lưu |  Giải Trí |  Vườn Thơ |  Vài Dòng Tản Mạn... |  Nguồn Sống Tươi Đẹp |  Trưng bày - Giới thiệu |  

Trình ứng dụng hỗ trợ:   An Sao Tử Vi  An Sao Tử Vi - Lấy Lá Số Tử Vi |   Quỷ Cốc Toán Mệnh  Quỷ Cốc Toán Mệnh |   Tử Bình Tứ Trụ  Tử Bình Tứ Trụ - Lá số tử bình & Luận giải cơ bản |   Quẻ Mai Hoa Dịch Số  Quẻ Mai Hoa Dịch Số |   Bát Tự Hà Lạc  Bát Tự Hà Lạc |   Thái Ât Thần Số  Thái Ât Thần Số |   Căn Duyên Tiền Định  Căn Duyên Tiền Định |   Cao Ly Đầu Hình  Cao Ly Đầu Hình |   Âm Lịch  Âm Lịch |   Xem Ngày  Xem Ngày |   Lịch Vạn Niên  Lịch Vạn Niên |   So Tuổi Vợ Chồng  So Tuổi Vợ Chồng |   Bát Trạch  Bát Trạch |