Jump to content

Advertisements




truyện sưu tầm trên internet - tử vi


14 replies to this topic

#1 BlackBerry

    Hội viên

  • Hội Viên TVLS
  • Pip
  • 217 Bài viết:
  • 338 thanks

Gửi vào 25/06/2014 - 09:38

Bạn tin có số mạng không? Người tin thì bảo "Giày dép còn có số, huống gì con người" Người không tin, quạt lại "Mấy thầy tướng số có biết được tương lai bản thân mấy thầy không? Hay chỉ nói phét kiếm tiền?" Người tin với người không tin, cãi nhau, có ai chịu thua ai! Nay tôi xin kể, một chuyện về chính bản thân tôi, để nhờ bạn phán xét, rằng con người có số phận hay không?

Ông nội tôi là người cựu trào. Sách chữ nho ông để đầy một tủ. Ông là người nghiện sách nên suốt ngày cầm quyển sách trên tay. Khi về hưu, ông tôi làm thầy thuốc nam, thuốc bắc kiêm cố vấn cho bà con chòm xóm trong các vụ quan, hôn, tang, tế. Ngay cả khi sinh con, họ cũng đến nhờ ông tôi một lá số để biết tương lai đứa bé ra sao? Dĩ nhiên con cháu trong nhà, ông tôi đều chấm cho mỗi người một lá số, hễ người nào gặp một biến cố gì lớn trong đời, ông tôi lại đem lá số đó ra chứng minh. Ngay cả chuyện bố tôi mất tích, ông tôi cũng đã phân tích sẵn trong lá số của bố tôi nhưng không nói ra trước mà thôi. Bố tôi là con út của ông tôi, tôi lại là con út của bố tôi, là đứa cháu trai nhỏ nhất trong gia đình nên trong nhà, tôi được coi như ông hoàng con, muốn gì được nấy. Thời Pháp thuộc, bố tôi làm "Jeunesse", là làm việc làng nhàng gì đó ở ty thanh niên, thể thao của thị xã. Đến thời kháng chiến chống Pháp, bố tôi theo kháng chiến và mất tích.

Khi kháng chiến bùng nổ thì mọi người phải tiêu thổ và tản cư về vùng nông thôn, ít lâu sau chúng tôi hồi cư về lại thành phố. Đó là một thị trấn miền biển, cách Nha Trang không xa lắm. Khi lên trung học, tôi ra Nha Trang học đệ Nhị và đệ Nhất trường Võ Tánh, vì thị trấn tôi ở không có trường trung học đệ nhị cấp.

Trở lại cái lá số của tôi, ông tôi chấm rất kỹ, nhưng hình như có điều gì khác lạ nên thỉnh thoảng ông tôi lại đem ra chiêm nghiệm, rồi giở sách ra nghiên cứu với vẻ trầm ngâm, suy tư lung lắm. Hễ nghe ai có tài chấm tử vi thì ông tôi lại đem lá số của tôi, tìm đến, nhờ xem giùm, rồi hai người lại bàn cãi, lý luận rất sôi nổi nhưng rốt cuộc cũng chịu thua, không biết có trục trặc ở chỗ nào mà tìm không ra?! Sở dĩ tôi biết được như thế là vì mỗi lần có bạn bè đến, khi bàn chuyện sách vở đông tây, kim cổ, ông tôi thường đem lá số của tôi ra làm đề tài về sự huyền bí của văn minh cổ của người Tàu. Tôi vốn không tin ở số mạng nên chẳng bận tâm. Đến năm tôi lên trung học thì ông tôi đã trên tám mươi, tuy là người tri thiên mệnh, nhưng ông tôi vẫn bồn chồn, ưu tư cho thằng cháu út, nên một hôm, ông gọi riêng tôi và bảo:
- Ông đã chấm cho con một lá số, theo như lá số, sau nầy, con có thể làm đến nhất phẩm triều đình, xưa gọi là tể tướng, tướng quốc, nay thì tệ ra cũng làm thủ tướng chính phủ, nhưng ông vẫn thấy có sự bất thường nào đó trong lá số?
Tôi đáp cho vui lòng ông:
- Không thủ tướng thì bộ trưởng cũng được, ông đừng lo cho con.
Ông tôi cười:
- Người ta nói, số phận an bài, đâu có kèo nài, thêm bớt được.
- Như vậy tương lai của con ra sao?
Ông tôi trầm ngâm:
- Cái số của con thì luôn luôn được may mắn, đi thi là phải đậu, có dịp là làm lớn ngay, không phải leo lên từng cấp bậc một. Giống như thời Chiến Quốc bên Tàu, mấy ông nho sĩ, từ cùng đinh nhảy lên tướng quốc vậy. Nhưng lá số của con có điểm mờ ảo nào đó mà ông vẫn chưa tìm ra. Dù sao thì cổ nhân có dạy "Đức năng thắng số" sau nầy, con nên nhớ, phải cố mà giữ cho vững cái đạo của người quân tử.
Tôi tò mò:
- Con thấy, chỉ cần học giỏi là làm lớn. Phải không ông?
Ông tôi lại cười:
- Người xưa nói rằng "Nhất mệnh, nhì vận, tam âm công, tứ phong thổ, ngũ độc thư", ý là số phận con người còn phụ thuộc rất nhiều vào mồ mả và phước đức ông bà, tổ tiên để lại, còn chuyện học hành, cố cho lắm mà không gặp thời vận thì cũng chỉ là tên cuồng nho, mọt sách mà thôi. Xưa nay, có biết bao người dốt mà làm nên sự nghiệp.
Chuyện dốt mà làm lớn, sau nầy tôi mới thấy. Lúc đó tôi không tin nhưng vẫn hỏi để tỏ vẻ chú ý lời ông tôi dạy bảo:
- Vậy nhà mình có âm công phong thổ gì không ông?
Ông tôi hào hứng:
- Về mục âm công, phong thổ thì ông đang tiến hành đây. Ông đã tìm được một cuộc đất rất tốt. Ông đã xây sẵn một sinh phần (huyệt mộ), hễ ông nhắm mắt thì đem quan tài đến đó, bỏ xuống, lấp đất lại là xong, và cứ thế mà chờ cho đến khi mộ ông kết phát.

Mấy hôm sau, ông tôi dẫn tôi đi xem cuộc đất, là nơi ông sẽ yên giấc ngàn thu. Huyệt mộ nằm trên một sườn đồi, hướng ra biển. Ông tôi rất vui khi giải thích cho thằng cháu nội sáng giá của ông nghe nào long chầu, hổ phục ra sao, đặt biệt, huyệt mộ nằm ngay hàm của con rồng, chỉ chờ bão tố hoặc sóng thần, nước tràn lên, đất sẽ sụp lở, đổ ụp lên mộ, vậy là coi như con rồng đã ngậm miệng lại, lúc đó, con cháu mặc sức mà phát vương, phát tướng. Tôi làm như chăm chú và thích thú lắm để ông tôi vui lòng chứ sự tin tưởng chẳng có bao nhiêu.
Từ nhỏ đến lớn, việc dạy dỗ, học hành của anh chị em tôi trong nhà đều do ông tôi lo. Mẹ tôi phải buôn bán tảo tần, không có thì giờ, vả lại bà rất thương yêu, chiều chuộng chúng tôi, chẳng nặng lời bao giờ nên khi ông tôi mất thì tôi như ngựa không cương, mặc sức lêu lổng, chẳng ai quản lý được cả. Đi học về là vất sách vở, nhào ra sân đá banh, đá banh chán, xuống sông tắm. Buổi tối, ăn xong là xách cây đàn guita đến nhà mấy đứa bạn hát hò đến khuya mới về nhà, lăn ra ngủ. Vì dốt toán nên tôi học ban C (văn chương), ra vẻ ta đây nghệ sĩ.
Đến khi đi thi tú tài một thì trong bụng tôi không có một chữ để làm "hành trang ứng thí". Sách vở, từ đầu niên học cho đến cuối năm, bài nào tôi cũng thấy mới tinh!

Con người khi gặp khó khăn, không biết giải quyết cách nào mới nghĩ đến những đấng vô hình, năn nỉ cầu xin quí vị đó cứu giúp. Tôi tuy không tin những chuyện mơ hồ, nhưng sẵn có lá số tử vi mà ông tôi chấm cho nên tôi giao trách nhiệm thi cử cho ông tôi đảm trách, dù ông tôi không còn trên cõi đời nầy nữa. Tôi vẫn tiếp tục lười biếng, tiếp tục ca hát một cách vô tư như con "Ve sầu kêu ve ve, suốt mùa hè..." trong thơ ngụ ngôn của ông La Fontaine. Nhưng đến nhà bạn bè thì đứa nào cũng bận học thi và cha mẹ chúng thường đuổi khéo tôi, nên tôi về nhà hát một mình, đi cà lơ thất thểu ngoài đường phố, đến khuya, về nhà lăn ra ngủ.

Thực tâm, tôi cũng muốn học như bạn bè, nhưng bài nhiều quá, học sao cho xuể? Thế là tôi đem tất cả sách vở, tài liệu để lên bàn thờ ông nội tôi, thắp nhang rồi quì xuống, long trọng khấn vái: "Ông nội chỉ cho con bài nào sẽ ra trong đề thi, con không có thì giờ học hết". Khi ngẩng lên, nhìn ảnh ông tôi, quả nhiên tôi thấy hình như ông tôi mỉm cười, vậy là tôi yên tâm. Mỗi môn học, tôi lấy quyển sách hay quyển vở, vái ông tôi mấy vái và giở ra, độ năm bài, theo kiểu tình cờ và tôi chỉ học có năm bài đó thôi. Môn học nào tôi cũng làm như thế. Vậy mà đi thi, tôi trúng tủ, đậu bình thứ. Bạn bè thán phục. Chúng biết tôi đã dốt lại lười, mà đậu bình thứ, trong khi có nhiều đứa thức khuya dậy sớm, học ngày, học đêm, mặt mũi xanh lè vì mất ngủ mà vẫn rớt?
Chúng thắc mắc, tôi phét lác:
- Sang năm, tú tài hai, t*o sẽ đậu tối ưu cho tụi bây coi.

Năm sau, thi tú tài hai, tôi vẫn mửng đó mà làm. Tôi tin ở lá số tử vi của ông tôi đã chấm cho tôi - thi đâu đậu đó - và tin nhất là ông tôi vẫn ở bên tôi, phù hộ tôi, dù tôi không thấy được ông.
Thi tú tài hai gồm hai đợt, đậu thi viết mới vào thi vấn đáp. Thi viết thì tôi vẫn trúng tủ, nhưng thi vấn đáp, môn vạn vật, tôi bị kẹt. Số là, khi vào vấn đáp, giám khảo thường để sẵn một số câu hỏi trong hộp nhỏ, thí sinh bốc trúng câu nào trả lời câu đó. Ông giám khảo môn vạn vật nầy nghe nói khó tính lắm. Lạng quạng là ông ta đuổi ra và nói: "Anh về học lại, sang năm đi thi. Tôi cho anh không điểm". Buổi sáng đó, tôi để cho mấy đứa vào thi trước. Đứa nào thi xong, bước ra, mặt cũng méo xẹo, khiến tôi mất tinh thần, bụng đánh lô tô, miệng cứ lẩm bẩm kêu cứu ông nội tôi phù hộ, độ trì. Tôi giở mấy bài tủ ra coi lại, kiểu nhứt chín nhì bù. Đến khi không còn đứa nào nữa tôi mới rón rén bước vào. Ông giám khảo nầy trẻ nhưng coi bộ hắc ám. Mặt hầm hầm như sắp bợp tai thằng thí sinh ngồi đối diện. Tôi trình thẻ học sinh, ông không thèm nhìn, chỉ tay vào cái hộp nhỏ đựng câu hỏi. Tôi thò tay bốc một câu, mở ra thấy: "Tại sao ban đêm, không nên ngủ dưới tàng cây?"
Tôi trình câu hỏi cho ông ta. Ông ta bảo:
- Nói đi!
Tôi lặng người! Câu hỏi, tôi nghĩ, không có trong sách vạn vật chứ đừng nói trong những bài tủ của tôi. Trong đầu tôi, hoàn toàn không có một chút ý niệm về chuyện đó, nó sạch bóc như tờ giấy trắng. Tôi biết rõ là vong linh ông nội tôi đang ngồi bên cạnh, nhưng chắc chắn ông tôi cũng lắc đầu, thở dài vì vô phương! Thấy tôi cứ ngồi đực ra, ông giám khảo lại nhắc:
- Nói đi!
Tôi khiếp quá, tự nghĩ nên nói một câu gì đó cho không khí bớt căng thẳng, chứ hột vịt thì chắc chắn tôi đã có sẵn rồi. Bỗng nhiên tôi "liên hệ bản thân" và nói:
- Thưa thầy, ban đêm không nên ngủ dưới tàng cây, vì khi ngủ dậy người uể oải, khó chịu.
Ông ta ngẩng lên nhìn tôi:
- Sao anh biết?
Tôi thấy le lói một tia hy vọng:
- Thưa thầy, buổi tối, em thường đem ghế bố ra sân ngủ, dưới mấy cây vú sữa, sáng dậy, thấy hơi mệt mỏi trong người.
Ông ta ngước nhìn tôi, mặt lạnh tanh:
- Đây là khoa học thực nghiệm chứ không phải khoa học huyền bí. Anh phải chứng minh bằng công thức đàng hoàng. Anh biết khí ốc xi không? Anh biết cạt bô níc là gì không? Viết công thức ra xem?
Tôi gãi đầu! Ốc xi thì tôi viết được, cả đến khí cạt bô níc tôi cũng viết được nữa, nhưng công thức viết thế nào? Thấy đã mớm ý cho mà tôi vẫn ngồi ngẩn ngơ như người thất tình, ông giám khảo mở to mắt, ngạc nhiên, có lẽ nghĩ rằng ông đang gặp người ngoài hành tinh, gì cũng không biết! Ông cầm thẻ học sinh của tôi lên. Đó là cách đuổi lịch sự. Bỗng nhiên ông nhìn vào thẻ học sinh và hỏi:
- Anh học vạn vật với thầy nào?
- Thưa thầy, em học với thầy Đồng Đen.
Nói xong tôi mới biết mình hớ, biệt danh của các thầy cô là chỉ bọn học trò dùng với nhau để phân biệt thầy cô nầy với thầy cô khác, đây lại đem ra nói với ông giám khảo của mình, đúng là tội phạm húy! Ông giám khảo trao tôi thẻ học sinh và bảo:
- Gặp thầy Đồng thì thưa với thầy là thầy Bình gửi lời thăm. Tôi cho anh bảy điểm. Còn người nào ngoài kia thì bảo họ vào ngay. Gần hết giờ rồi!
- Thưa thầy, em là người chót.
Ông giám khảo nhìn lại danh sách và gật đầu. Tôi cúi chào ông ta và đi thụt lùi ra khỏi phòng.

Bạn thử tưởng tượng xem, tôi như một người đang bị đày xuống hỏa ngục, đời đời bị lửa đốt, đau đớn mà không thể chết được, rồi thình lình có ông Phật, ông Thánh nào đó cứu ra khỏi hỏa ngục, còn cho lên thiên đường ở nữa. Trước đó, chỉ năm phút thôi, tôi thấy ông giám khảo sao ác ôn quá, ngay sau đó lại thấy ông ta hiền từ như ông Phật! Sướng sao đâu! Tôi sướng đến độ cứ tưởng mình đang bay lơ lửng, tưởng như mình nằm mơ. Năm đó tôi đậu tú tài hai, mà đậu vớt mới đã! Đúng như ông tôi nói "Thi đâu đậu đó!"

Cũng chưa hên bằng kỳ thi vào trường Hành Chánh của tôi sau nầy. Tôi vào Sài Gòn học Luật và học cả Văn Khoa nữa. Sau thấy trường Hành Chánh tuyển sinh viên ban Đốc Sự, tôi cũng nộp đơn, nghĩ rằng sau nầy mình làm lớn (!), phải thông thạo luật lệ và rành về hành chánh. Muốn thi vào trường nầy, tối thiểu phải biết luật Hiến Pháp. Bài bình luận chính trị có đủ điểm, trường mới chấm đến các môn thi khác. Vì tin tưởng ở lá số tử vi của mình nên tôi chả thèm để ý đến chuyện bài vở. Một buổi tối, đi coi xi nê về, tiện tay, tôi mua tờ báo Chính Luận, về nằm đọc chờ giấc ngủ. Khi giở trang trong, tôi thấy bài "Hành Pháp" của giáo sư Nguyễn Văn Bông. Không biết xui khiến sao, tôi lại học thuộc bài báo nầy, thuộc từ dàn bài đến từng chữ một. Quả nhiên, mấy hôm sau đi thi, tôi lại trúng tủ, tuy đề thi có hơi khác. Bạn nào học khóa 14 ban Đốc Sự, Học Viện Quốc Gia Hành Chánh ắt còn nhớ rõ đề thi đó. Mà bạn biết thi vào trường Hành Chánh khó cỡ nào không? Năm tôi thi tổng số hơn sáu nghìn sĩ tử, chen nhau một trăm chỗ ngồi, trong một trăm chỗ đó lại ưu tiên lấy mười sinh viên sắc tộc, mười sinh viên nữ, còn lại chỉ có tám mươi chỗ. Nếu tính tỉ lệ thì còn khó hơn thi tiến sĩ thời xưa nữa. Hên cỡ đó bảo sao tôi không tin tưởng vào lá số tử vi của mình được?

Sau bốn năm đèn sách, tôi ra trường, nhưng học dốt quá nên đội sổ (đứng chót). Khi chọn nhiệm sở, mấy đứa học giỏi chọn trước, còn lại mấy tỉnh khỉ ho cò gáy ở miền giới tuyến và trên cao nguyên cho mấy thằng cầm đèn đỏ, cỡ như tôi. Tôi về địa phương lãnh một chức phó quận ở một quận miền núi. Ngồi trong quận đường nhìn ra chỉ thấy đồng bào Thượng, nhìn xa hơn nữa là núi cao rừng thẳm, thỉnh thoảng nghe vọng về tiếng máy bay, tiếng bom đạn.

Vì tin tưởng ở lá số tử vi của mình nên tôi không bao giờ buồn chán. Tôi rất cẩn thận trong cuộc sống cũng như trong công vụ. Tôi đóng đúng vai một ông quan thanh liêm, luôn thương yêu, giúp đỡ đồng bào trong quận. Nói "ông quan thanh liêm" cho oai chứ chức phó quận đâu có quyền hành gì, hơn nữa bọn trẻ chúng tôi đều có lý tưởng, chính phủ đào tạo chúng tôi là để phục vụ tổ quốc, phục vụ đồng bào, chỉ nghĩ đến hai tiếng tham nhũng đã xấu hổ với mọi người rồi. Tôi còn nghiêm khắc với chính mình. Tôi không bao giờ nhìn đàn bà, con gái dù các cô gái thượng đã đẹp lại để ngực trần, căng cứng, nhởn nhơ đi trước mặt. Tôi cũng không rượu chè, cờ bạc bao giờ. Chẳng phải tôi thánh thiện gì, nhưng nghĩ đến tương lai sáng lạn (?) tôi chả dại mà để cho bọn đối lập sau nầy mang đời tư của tôi ra mà bêu riếu.

Thời gian trôi qua, tôi bắt đầu sốt ruột, không hiểu phải bao lâu nữa tôi mới ngồi vào cái ghế tể tướng (thủ tướng)? Nếu cứ làm việc ở nơi hẻo lánh nầy mãi, thiên hạ làm sao biết tôi mà mời tôi ra chấp chính?! Rồi thì tôi được lệnh đi học lớp sĩ quan Thủ Đức. Tôi rất hài lòng khi nghĩ rằng, khi tốt nghiệp sĩ quan quân đội, tôi là người "văn võ toàn tài", sẽ không mặc cảm khi (làm lớn) phải chỉ huy mấy ông tướng lãnh.

Mãn khóa sĩ quan, tôi được trả về nhiệm sở cũ. Tỉnh điều tôi về làm trưởng ty công vụ tòa hành chánh tỉnh, là ty chuyên việc quản lý hồ sơ, điều động cán bộ, nhân viên trong tỉnh. Tôi nghĩ bộ máy huyền bí của định mệnh bắt đầu chuyển động và con đường công danh, sự nghiệp của tôi đã mở ra một cách thênh thang đây rồi. Không ngờ ngồi chưa nóng đít ở cái ghế trưởng ty thì xảy ra vụ sập tiệm năm bảy lăm, tôi chạy thẳng một mạch vô tới Sài Gòn rồi chui vô cái rọ tù cải tạo của việt cộng.

Khi có thông cáo tập trung cải tạo, ủy ban quân quản Sài Gòn ghi rõ là đem một tháng tiền ăn. Ai cũng tưởng học tập một tháng rồi về nên hăng hái xin đi học tập, chen nhau vô cổng (tù) đến nỗi bộ đội phải bắn súng để giữ trật tự. Đến chiều hết giờ, nhiều người ở ngoài cổng, chưa vào kịp, phải trải chiếu nằm ngủ, chờ sáng mai được vô tù sớm! Nơi trình diện học tập cải tạo là các trường học Gia Long, Trưng Vương, Don Bosco (?) Ai cũng tưởng sẽ học ở đó, không ngờ mấy hôm sau, lúc nửa khuya, bộ đội dựng đầu dậy, lùa ra xe tải, chở đi. Xe nào cũng có bộ đội, sát khí đằng đằng, súng lăm lăm chỉa vào mấy cậu ngụy, khiến mấy cậu chới với.

Xe tụi tôi được đưa lên làng cô nhi Long Thành, có tên mới là trại cải tạo 15 NV. Trước đây, làng cô nhi nầy nuôi bọn trẻ mồ côi, khi tụi tôi lên thì bọn trẻ biến đâu mất cả, có lẽ đã cho tan hàng. Trại gồm hai dãy nhà dài, mỗi dãy có sáu căn, giống như sáu dãy trường học. Bọn tù được nhốt mỗi dãy khoảng trên ba trăm tù. Lúc đông nhất, cả trại có trên bốn nghìn tù. Giai đoạn đầu, tù được thong thả, ăn xong thì làm bản tự khai, nghĩa là khai gia phả ba đời, khai làm chức vụ gì cho Mỹ, Ngụy, đã phạm tội ác gì với cách mạng và nhân dân. Khai xong nộp cho đội trưởng, đội trưởng (cũng là tù) nộp cho nhà trưởng, nhà trưởng (cũng là tù) nộp cho cán bộ quản giáo phụ trách. Ngoài việc tự khai còn lên hội trường nghe cán bộ chửi Mỹ, Ngụy rồi về làm thu hoạch, nghĩa là tù cải tạo cũng chửi Mỹ, Ngụy, càng giống cán bộ càng tốt. Buổi tối thì học hát, những bài hát cách mạng, cũng chửi Mỹ, Ngụy.

Mấy tên tù nầy đóng kịch, ra điều ta đây giác ngộ cách mạng để đánh lừa cán bộ coi tù, vì biết ngoài cửa nhà tù làm gì cũng có cán bộ rình. Đúng y bon, một lần bọn tù chúng tôi hát bài "Giải phóng miền Nam", đến câu "Vùng lên, nhân dân miền Nam anh hùng..." thì cán bộ Hai Sự, phụ trách dãy A, thình lình xuất hiện ngoài cửa, nạt vào:
- Dẹp, không được hát bài ấy nữa. Miền Bắc không anh hùng sao? Cấm hát. Ai hát bài ấy, tôi cùm đầu!

Vào nhà tù, tôi chưng hửng! Tể tướng, thủ tướng đâu chẳng thấy mà làm thằng tù không biết ngày nào ra? Khổ nỗi, cán bộ cộng sản lại bảo "Ty Công Vụ" là công an, mật vụ, kết tội nặng, đày ra Bắc cho chóng chết.

Tháng đầu tiên trong trại cải tạo 15 NV được coi là thời sướng nhất trong đời thằng tù cộng sản. Ăn uống đã có nhà thầu Chợ Lớn lo, vì đã đóng một tháng tiền ăn. Bữa nào cũng thịt cá ngon miệng, lại sẵn căn-tin, cậu nào có lận theo tiền thì mua cà phê, kẹo bánh. Buổi chiều kéo nhau ra bên hông nhà, nấu cà phê, nhâm nhi, tán phét, tự coi như đi nghỉ hè một tháng. Nhiều ông còn bàn chuyện sau một tháng về nhà sẽ làm gì sinh sống, vì cách mạng vô thì coi như bị thất nghiệp. Ngây thơ đến thế, mất nước cũng phải thôi.

Trong trại cải tạo nầy có rất nhiều tay rành tử vi, đẩu số. Những người có học mà nghiên cứu một vấn đề gì, tất phải rộng rãi, sâu sắc lắm. Thế nên, nhân một lúc các tay tổ tử vi họp nhau sau hè, nói chuyện tướng số, tôi mới đem cái lá số của tôi ra và thắc mắc. Ai cũng hỏi tôi có chắc là đúng ngày sinh, tháng đẻ, có đúng giờ chào đời của tôi không? Tôi xác nhận là đúng y trăm phần trăm, họ bấm tay như mấy thầy bói mù, có người đem tờ giấy ra, vẽ ngang, vẽ dọc. Rồi ai cũng ngớ ra, lá số của tôi quả có chuyện lạ! Rõ ràng nhất phẩm triều đình nhưng lại ở tù, mà tù cộng sản thì chỉ có nước mục xương, hi vọng gì được thả ra. Họ cãi nhau như mổ bò, cuối cùng một ông hỏi tôi, từ trước đến giờ có đóng kịch, hát bội, cải lương lần nào chưa? Có đóng vai thừa tướng, tướng quốc, thủ tướng lần nào chưa? Tôi quả quyết là chưa. Ông ta bảo, sau nầy tôi nên theo gánh hát và đóng vai thừa tướng thì xuất sắc lắm. Một ông khác, lớn tuổi, hỏi tôi một cách nghiêm trang:
- Cậu biết hiện nay cậu làm chức vụ gì trong trại nầy?
- Tôi làm đội trưởng.
- Cậu có biết, dưới tay cậu có những ai không?
Tôi kể tên mấy ông trại viên trong đội tôi. Ông A, ông B, ông C...
Ông ta lại hỏi:
- Mấy ông đó, vì sao vô đây cậu có biết không?
- Thì ông A làm thẩm phán, ông B làm dân biểu, ông C làm giám đốc nha...
Ông bạn tù giải thích:
- Thủ tướng chỉ làm xếp ngành hành pháp thôi. Đây cậu quản lý cả ba ngành hành pháp, lập pháp, tư pháp, lớn hơn thủ tướng. Vậy là cậu làm tướng quốc, tể tướng đúng với cái lá số của cậu rồi, còn phàn nàn gì nữa!?
Tôi nổi xùng:
- Các ông đó đâu còn làm quan chức gì?
- Cậu thấy, thông báo tập trung cải tạo từ phó quận đến tổng thống. Họ nhốt chức vụ vào đây chứ có nhốt tên A, tên B nào đâu. Cậu làm đội trưởng, là làm xếp mấy quan chức đó, vậy cậu không phải tướng quốc thì làm gì?
Cả bọn cười vang, nhưng tôi không cười. Cha lốc cốc tử nào bên Tàu, ngày xưa, đã chơi cho tôi một cú đau điếng. Hay là con rồng chưa khép miệng để nuốt ông tôi vô bụng cho con cháu phát vương, phát tướng? Lúc đầu tôi nghĩ như thế, cho đến khi bị đày ra Bắc tôi mới hoàn toàn thất vọng. Sau một tháng, đã hết tiền ăn mà tù đã nộp, chúng tôi bắt đầu ăn "cơm" tù để hiểu thế nào là thằng tù cải tạo cộng sản.

Từ trại tù Long Thành, chúng tôi lần lượt, mỗi đứa được lãnh một cái bao bố, (là loại bao chỉ xanh có thể chứa đến một trăm ký gạo), nghe cán bộ bảo để đựng vật dụng cá nhân, nhưng có người lại bảo để cho thằng tù vô bao bố, thả xuống biển cho mò tôm được nhanh gọn, vì thực sự, chúng tôi có đem gì theo đâu (một bộ đồ, vài cái quần đùi, bàn chải đánh răng...) mà phải dùng bao bố?
Chúng tôi xuống tàu thủy, ra Bắc. Lúc lên bờ, bị "nhân dân" đứng chờ sẵn, mắng nhiếc và ném đá nữa, nhưng khi tù lên vùng rừng núi, đi lao động, gặp đồng bào, họ lại bảo "Nhân dân miền Bắc chờ các ông ra giải phóng, không ngờ các ông ra làm thằng tù!"

Tôi chẳng bao giờ để ý đến những chuyện đó, cũng chẳng suy nghĩ, lo lắng cho tương lai bản thân. Nhưng có điều lạ là đi đến trại tù nào, tôi cũng bị cán bộ chỉ định làm đội trưởng, từ chối (cãi lệnh cán bộ) là đi cùm ngay, mà dưới quyền tôi, bao giờ cũng là các ông, trước đây là quan lớn trong các ngành hành pháp, tư pháp, lập pháp... đủ cả.

Gần mười năm tù, tôi được thả về. Ở Sài Gòn, tôi đạp xích lô, bán vé số, sửa xe đạp sống qua ngày. Tôi cố quên cái lá số tử vi của mình, tôi cũng rất cảnh giác, tuyệt đối không bao giờ thay mặt cho ai, không trưởng toán, tổ trưởng nào cả. Tôi sống một mình, và cũng nghĩ rằng cái lá số tử vi của tôi chỉ là những chuyện rắc rối mà mấy chú ba tàu đặt ra để lừa phỉnh, dọa nạt những người ng* d*t, kém hiểu biết để kiếm tiền mà thôi.

Thế rồi có vụ HO, tù được đi Mỹ. Tôi nghĩ, giỏi lắm tôi làm thằng cu ly. Tiếng tây, tiếng u tôi nói như thằng ngọng thì chỉ huy được ai, nên tôi yên trí.
Thị trấn tôi ở, thuộc vùng Đông Bắc Hoa Kỳ, tuy không đông lắm nhưng rất xô bồ. Đủ thứ người. Da đen cũng có, Mễ cũng có, Á Châu cũng có. Lộn xộn, bát nháo. Tôi ở trong một chung cư đông người Việt, dơ bẩn, nhiều tệ đoan xã hội. Trộm cắp, hút xách, đánh lộn, ngày nào cũng xảy ra. Đậu xe, khóa cẩn thận, nhưng chúng thấy trong xe có gì vừa ý là đập kiếng xe, lấy đi. Đôi khi chúng ăn cắp xe để chở những thứ quốc cấm như xì ke, súng đạn hoặc để đi ăn cướp, bắt cóc. Nhà có con gái, khuya chúng đập cửa kiếng vô mò con người ta, bọn nhỏ la lên, cha mẹ chạy ra, mở đèn, chúng ngang nhiên mở cửa chính đi ra, chẳng ai dám làm gì vì sợ chúng trả thù. Bọn chúng cùng sắc tộc với nhau thì mặc kệ, nhưng vì người Việt hiền lành, chúng quậy luôn cả người Việt. Thấy thế tôi nổi xùng, vận động đồng bào người Việt tổ chức thành một cộng đồng nhỏ, có gì binh vực, giúp đỡ nhau. Bọn bất lương động đến người Việt là tất cả đồng lòng chống trả hoặc gọi cảnh sát đến chỉ tận mặt. Từ đó, chúng chừa người Việt, không quấy phá nữa. Các chung cư quanh đấy, người Việt cũng theo gương mà đoàn kết lại.

Những dịp lễ, tết, cộng đồng người Việt họp nhau tổ chức chợ tết, tổ chức các ngày kỷ niệm truyền thống... rồi tiến đến thành lập một cộng đồng lớn, bầu cử hội đồng quản trị, ban chấp hành, xin giấy phép lập hội để đủ tư cách liên lạc với chính quyền địa phương. Đến đây thì tôi tự động rút lui. Tôi không muốn đại diện hay chỉ huy ai cả. Tôi ngán chức tước lắm rồi. Nhưng nhiều người thấy tôi còn trẻ lại có thiện chí nên năn nỉ tôi tham gia ban chấp hành. Từ chối mãi không được, tôi chấp nhận vì nghĩ rằng, mình không đi họp, họ sẽ chán, tìm người khác thay thế. Nhưng rồi vì một nguyên nhân mà tôi lại bon chen, cố cho được chức chủ tịch ban chấp hành.

Số là trong ban chấp hành có một người đẹp. Với người khác, không biết thấy cô ra sao nhưng với tôi, mới gặp lần đầu tôi đã ngớ người, như bị cô bắt mất vía. Người cô cao ráo, trắng trẻo, mắt lá răm, má lúm đồng tiền, răng trắng đều, môi hồng tự nhiên. Khi cô trò chuyện với ai, tôi la cà đến, nhìn sững miệng cô, mặt ngớ ra, ai cũng thấy. Sở dĩ mấy ông bà mời cô vào hội vì cô rất thiện chí với đồng hương lại rành tiếng Anh, trước đây, khi còn ở Việt Nam, cô là giáo sư Anh văn. Cô thường giúp đỡ, hướng dẫn những người mới qua Mỹ đi làm giấy tờ, xin việc làm... Cô được bầu làm phó chủ tịch ngoại vụ, lo liên hệ với chính quyền địa phương và các cộng đồng Á Châu khác. Cô còn độc thân, là con gái một ông cựu thẩm phán (trước bảy lăm). Gia đình cô có một nhà hàng rất đông khách, nhất là về ban đêm. Ban ngày cô rảnh rỗi, lo việc cộng đồng.

Từ khi lên chức chủ tịch, tôi xin làm buổi tối (tôi làm cu li trong một tiệm buôn), để ban ngày có dịp cùng cô lo việc thiên hạ. Đi đâu tôi cũng năn nỉ cô đi theo, viện lý do không rành tiếng Anh. Lúc nào cô cũng vui vẻ, nhưng khi chỉ có mình tôi với cô trên xe, cô rất nghiêm trang, mắt nhìn thẳng phía trước, tôi pha trò, cô không cười, như đề phòng tôi đi quá trớn điều gì.

Nhưng khi đã yêu mà phải làm thinh mãi, tôi không chịu được nên tìm dịp tỏ tình. Nhân một hôm ra phi trường đón một gia đình HO sắp xuống máy bay, trong lúc chờ đợi, tôi làm bộ buồn rầu báo cho cô biết là tôi sẽ qua tiểu bang khác:
- Ở đây buồn quá!
Cô hỏi:
- Sao lại buồn?
- Tôi thất tình nên buồn.
- Anh yêu cô nào mà bị từ chối. Phải không?
- Đúng rồi. Tôi năn nỉ cô ta yêu tôi, nhưng cô lắc đầu.
Cô tò mò:
- Anh có thể cho tôi biết cô nào không? Tên gì? Dung nhan ra sao? Có lẽ đẹp lắm mới lọt mắt xanh một người khô khan như anh.
Tôi phịa ra một chuyện tình:
- Cô ta tên Ni, con gái ông Nam, mới đến Mỹ được ba tháng nay. Cô ta cao ráo, mắt lá răm, má lúm đồng tiền. Khi cô cười nói thì miệng cô đẹp... như tiên.
Cô cười:
- Anh tả, tôi cũng mê theo anh. Tôi biết gia đình ông Nam, có đưa hai ông bà đi làm giấy tờ, nhưng các con của họ thì tôi không để ý. Khi nào có dịp đến gia đình ông Nam, tôi sẽ tìm hiểu cô Ni và tỏ tình giùm anh lần nữa. Đàn bà, con gái với nhau dễ thông cảm. Nhưng nếu đẹp như anh tả thì anh không nên hi vọng gì.
Thấy cô thản nhiên, tôi biết mình đã thất bại nên nín thinh.

Năm đó, khoảng tháng chạp âm lịch, ban chấp hành họp bàn việc tổ chức chợ Tết cộng đồng. Sau khi phân công, phân nhiệm, tôi báo sẽ đi tiểu bang khác, đề nghị bầu chủ tịch mới. Mọi người ngạc nhiên hỏi lý do, tôi nói:
- Cô phó chủ tịch biết rõ chuyện nầy. Hôm trước tôi có tâm sự với cô. Tôi yêu cô Ni, con gái ông Nam, nhưng bị từ chối. Quê quá, lại buồn nữa nên tôi sẽ qua tiểu bang khác.
Mọi người cười nói, bàn tán xôn xao, họ đề nghị cô phó chủ tịch làm bà mai dong, đến nhà ông Nam năn nỉ cô Ni chấp nhận tình yêu của tôi. Tôi cười:
- Cô phó chủ tịch hay bất cứ ai năn nỉ được cô Ni chấp nhận tôi, tôi xin ghi ơn suốt đời và hứa sẽ ở lại phục vụ đồng hương cho đến khi nào quí vị đuổi tôi ra khỏi hội.
Cô phó chủ tịch hứa sẽ cố gắng, nhưng cô phải đến nhà ông Nam tìm hiểu cô Ni ra sao trước đã. Cô hẹn, tuần sau, khi họp ban chấp hành kiểm điểm tiến trình chợ Tết, cô sẽ cho biết kết quả.

Tuần sau, mới vào họp mà mọi người đã sốt ruột hỏi công tác xe duyên của cô phó chủ tịch đến đâu? Kết quả ra sao? Cô đứng lên vừa cười vừa hỏi tôi:
- Anh tả lại cô Ni, người đẹp làm anh say mê, dung nhan ra sao?
Tôi cũng cười và nói:
- Cô Ni cao ráo, mặt trái xoan, mắt lá răm, má lúm đồng tiền...Đẹp như tiên.
Cô phó chủ tịch, đúng là người vô tình, vẫn cười:
- Xin thưa với quí vị. Tôi có đến nhà ông Nam, gia đình ông ta có năm người con, chỉ duy nhất một cô con gái, tên là cô Ni. Nhưng quí vị biết sao không? Cô Ni chỉ là con bé năm tuổi. Làm sao mà cao ráo được? Quí vị bị anh chủ tịch đánh lừa rồi. Lý do đi tiểu bang khác không phải vì thất tình cô Ni đâu.
Mọi người lao xao bàn tán, bỗng một bà kêu lên:
- Mắt lá răm, má lúm đồng tiền, người cao ráo...Đẹp như tiên. Đó là cô phó chủ tịch.
Cô phó chủ tịch tái mặt, đứng lên, đến trước mặt tôi, ném mạnh vào tôi quyển sổ tay và cây bút đang cầm trên tay rồi chạy ra khỏi phòng họp. Cô vừa chạy vừa khóc.
Từ đó, cô không họp hành, sinh hoạt gì trong cộng đồng nữa.

Sau hôm chợ tết, ban chấp hành lại họp để nghe kết quả chợ tết, rút ưu, khuyết điểm. Xong buổi họp, tôi ngỏ lời từ giã mọi người để ra đi:
- Xin vị nào, có gặp cô phó chủ tịch, nói giùm tôi lời xin lỗi. Tôi còn ở đây mà gặp cô thì mắc cỡ để đâu cho hết.
Bà hôm trước phát giác người đẹp như tiên là cô phó chủ tịch lắc đầu nói:
- Anh đi đâu? Ở đây, tiếp tục phục vụ cộng đồng với chúng tôi. Mọi việc giải quyết xong cả rồi. Hôm trước tụi tôi đến thăm gia đình cô phó chủ tịch, có nói chuyện của anh. Ông bà cụ thân sinh cô ta coi bộ mến anh lắm. Họ nói cô con gái cũng thường nói về anh, rằng anh đàng hoàng, đứng đắn, có thiện chí, hết lòng giúp đỡ cộng đồng. Họ hứa sẽ thuyết phục cô con gái. Kết quả gần trăm phần trăm rồi. Ít lâu nữa, chồng làm chủ tịch, vợ phó chủ tịch, đúng là ban chấp hành gia đình trị.
Mấy ông kia cũng trấn an tôi:
- Anh yên tâm. Chúng tôi với bố cô ta là bạn tù cả chục năm với nhau, nói một tiếng là xong ngay. Gia đình đó rất nghiêm khắc, bố mẹ bảo sao con cái phải vâng lời. Hơn nữa, anh được khen là đứng đắn, có tư cách, từ thời còn trong tù...
Tôi phát ngượng:
- Quí vị có cảm tình mà nói vậy thôi, chứ ông bố cô ta có gặp tôi lần nào đâu mà biết để khen tặng quá lời như vậy!
Họ cười:
- Anh chỉ thấy người đẹp, biết người đẹp chứ đâu có biết ai. Hay là anh làm bộ không biết tụi nầy. Ông bố cô phó chủ tịch và tụi nầy cùng đi tù cải tạo ngoài Bắc với anh. Chuyển trại, đổi trại... đi đâu, anh cũng làm đội trưởng tụi nầy.
Tôi ngớ ra một lúc mới hiểu. Gần hai mươi năm rồi, ai cũng thay đổi, mấy vị nầy lớn tuổi, nếu tóc không rụng hết thì cũng bạc phơ, hơn nữa, qua xứ Mỹ, các vị không còn là những tù nhân trơ xương, đi đứng xiêu vẹo, lờ quờ mà mập tròn, nhanh nhẹn, hoạt bát. Vả lại, không ai muốn kể lại, nhắc lại thời đi tù cộng sản, là những ám ảnh chua cay trong đời, nên tôi không nhận ra (trước đây) họ đều là bạn tù với tôi.

Sau khi cưới vợ, là cô phó chủ tịch ngoại vụ, tôi tiếp tục làm xếp quí vị (cựu) quan lớn đó, cũng đầy đủ hành pháp, tư pháp, lập pháp. Tôi nói với vợ tôi:
- Anh không phải là chủ tịch cộng đồng. Anh là tể tướng, tướng quốc như thời Đông Châu Liệt Quốc, Tam Quốc bên Tàu ngày xưa. Lá số tử vi của anh khẳng định như vậy.

PHẠM THÀNH CHÂU

#2 HoangHoaManDinh

    Hội viên

  • Hội Viên TVLS
  • Pip
  • 261 Bài viết:
  • 372 thanks
  • LocationLondon

Gửi vào 31/08/2014 - 10:48

Cảm ơn bác, câu chuyện rất hay, đọc truyện mà như sống một cuộc đời con người, chỉ tiếc không có lá số đính kèm để dòm xem sao?

Thanked by 1 Member:

#3 ThaiThangNhu

    Đoài viên

  • Hội Viên TVLS
  • PipPipPipPip
  • 2705 Bài viết:
  • 4625 thanks

Gửi vào 31/08/2014 - 11:54

Trích dẫn

Mấy hôm sau, ông tôi dẫn tôi đi xem cuộc đất, là nơi ông sẽ yên giấc ngàn thu. Huyệt mộ nằm trên một sườn đồi, hướng ra biển. Ông tôi rất vui khi giải thích cho thằng cháu nội sáng giá của ông nghe nào long chầu, hổ phục ra sao, đặt biệt, huyệt mộ nằm ngay hàm của con rồng, chỉ chờ bão tố hoặc sóng thần, nước tràn lên, đất sẽ sụp lở, đổ ụp lên mộ, vậy là coi như con rồng đã ngậm miệng lại, lúc đó, con cháu mặc sức mà phát vương, phát tướng. Tôi làm như chăm chú và thích thú lắm để ông tôi vui lòng chứ sự tin tưởng chẳng có bao nhiêu.

Trích dẫn

- Ông đã chấm cho con một lá số, theo như lá số, sau nầy, con có thể làm đến nhất phẩm triều đình, xưa gọi là tể tướng, tướng quốc, nay thì tệ ra cũng làm thủ tướng chính phủ, nhưng ông vẫn thấy có sự bất thường nào đó trong lá số?

Trích dẫn

Đến khi đi thi tú tài một thì trong bụng tôi không có một chữ để làm "hành trang ứng thí". Sách vở, từ đầu niên học cho đến cuối năm, bài nào tôi cũng thấy mới tinh!
Đây là một ví dụ về sự thất bại của nền tử vi, và là lý do tại sao tử vi lại bị coi thường.
Vì người ông học tử vi không đến nơi đến chốn, mở miệng nói lăng nhăng, nên biến ngay con cháu mình trở thành một lũ bất tài mà há miệng chờ sung.
Cuối cùng thì thành tể tướng, tướng quân, nhất phẩm trong một lũ bạn tù. Đúng là ông hại đời cháu.

Sửa bởi NhuThangThai.: 31/08/2014 - 11:57


Thanked by 1 Member:

#4 bluebird2304

    Kiền viên

  • Hội Viên TVLS
  • PipPipPip
  • 1712 Bài viết:
  • 2511 thanks

Gửi vào 31/08/2014 - 16:32

Bằng cấp mà làm gì ,ăn ở sao cho người xung quanh kính trọng và không ghét, đóng thuế cho nhà nước , đủ sức lo cho gia đình là có giá trị rồi.

Thanked by 2 Members:

#5 nhatquanq1

    Hội viên

  • Hội Viên TVLS
  • Pip
  • 387 Bài viết:
  • 451 thanks

Gửi vào 31/08/2014 - 16:44

Nhiều người vẫn chọn donate cho chùa, nhà thờ hay các tổ chức thiện nguyện để tránh thuế mà. Đâu phải chỉ có con đường đóng thuế cho nn mới được. Mà bố thí cũng không đơn giản. Donator chưa chắc đã là người tốt, nhiều khi chỉ đơn giản là công cụ thuế, chính trị...

#6 ThaiThangNhu

    Đoài viên

  • Hội Viên TVLS
  • PipPipPipPip
  • 2705 Bài viết:
  • 4625 thanks

Gửi vào 31/08/2014 - 18:54

Người ta học tử vi để cho cuộc sống tốt đẹp hạnh phúc hơn.

Đằng này, ông kia học tử vi xong, rồi đi xúi bẩy con cháu "cháu chả cần học gì hết, cứ ỷ lại vào số phận, ông đã xem tử vi+ đặt mồ đặt mả rồi, cháu đi thi không cần học cũng thành công hầu khanh tướng", để cả đời chúng nó u mê, hết thủ tướng với chả tổng thống.

Thật đúng là, học tử vi để bại con nghiệp cháu, cũng là ở đây mà ra. Tiết lộ thiên cơ, nghiệp mấy đời là vậy.
Vậy mà còn không biết xấu hổ, viết truyện để truyền đời.

Sửa bởi NhuThangThai.: 31/08/2014 - 19:03


#7 vietnamconcrete

    Pro Member

  • Hội Viên TVLS
  • PipPipPipPipPipPip
  • 4363 Bài viết:
  • 5877 thanks

Gửi vào 07/09/2014 - 18:56

Tôi thấy anh NTT miệng lưỡi thật cay nghiệt, không lẽ cung mạng anh có sao quả ớt chiếu? Đã viết truyện cho mà coi còn bị chửi, thực phụ công người viết lách.

#8 ThaiThangNhu

    Đoài viên

  • Hội Viên TVLS
  • PipPipPipPip
  • 2705 Bài viết:
  • 4625 thanks

Gửi vào 07/09/2014 - 19:15

Vui lòng Đăng nhập hoặc Đăng ký hội viên để đọc nội dung đã ẩn

vietnamconcrete, on 07/09/2014 - 18:56, said:

Tôi thấy anh NTT miệng lưỡi thật cay nghiệt, không lẽ cung mạng anh có sao quả ớt chiếu? Đã viết truyện cho mà coi còn bị chửi, thực phụ công người viết lách.
Viết truyện thì cứ viết truyện, còn người ta hiểu nhưu thế nào thì là quyền của họ.

Đừng có bao giờ nhồi sọ người ta bắt người ta phải hiểu câu chuyện theo ý hiểu độc tài của mình.

Người ta thích, người ta có thể hiểu câu chuyện này như là sự thần diệu của tử vi đẩu số. Kể cả không học hành phấn đấu gì, cũng thành thủ tướng tổng thống của đám tù.

Người ta thích, cũng có thể đây là sự thất bại của huyền học, nơi con người bám bo bo vào lá số tử vi rồi ôm mộng ảo tưởng về một tương lai công hầu khanh tướng mà tử vi đã nói tới.
Bao nhiêu lá số "Quan phong tam đại" đang đạp xích lô ngoài phố kia kìa.

Người thầy nào vô phúc lắm, mới dạy ra dạng đệ tử như cái ông nội của tác giả. Người ta học tử vi để có cuộc sống tốt đẹp hơn, để biết định hướng tương lai, để xu cát tỵ hung, mình thì dạy tử vi cho học trò, để người ta về hót với con cháu của họ rằng thì mà là chả cần học hành cứ chơi bời chảy thây ra, cũng thành công hầu khanh tướng. Cuối cùng thì sinh ra một lũ ảo tưởng tử vi, trở thành đại diện cho lý do vì sao Tử Vi bị coi thường.

Trên diễn đàn mình, cũng có nhiều tấm gương mơ thành bộ trưởng thứ trưởng chủ tịch nước rồi. Nỗi nhục của huyền học, sự xấu hổ của đạo làm thầy.

Tôi phân tích bài viết, để người ta khi xem số tử vi sẽ bỏ ngay cái kiểu phán bậy khán bạ, chém nhăng gây khẩu nghiệp, thì cũng giúp được cho biết bao nhiêu chúng sinh tránh khỏi cái kiếp nhất bần nhị yểu tam vô tự, tránh khỏi sự u u mê mê mê tín dị đoan.

Đấy chính là không phụ công tác giả vậy.

Sửa bởi NhuThangThai.: 07/09/2014 - 19:25


Thanked by 3 Members:

#9 KimCa

    Kiền viên

  • Hội Viên TVLS
  • PipPipPip
  • 1525 Bài viết:
  • 1797 thanks

Gửi vào 07/09/2014 - 19:17

Vui lòng Đăng nhập hoặc Đăng ký hội viên để đọc nội dung đã ẩn

NhuThangThai., on 31/08/2014 - 11:54, said:

Đây là một ví dụ về sự thất bại của nền tử vi, và là lý do tại sao tử vi lại bị coi thường.
Vì người ông học tử vi không đến nơi đến chốn, mở miệng nói lăng nhăng, nên biến ngay con cháu mình trở thành một lũ bất tài mà há miệng chờ sung.
Cuối cùng thì thành tể tướng, tướng quân, nhất phẩm trong một lũ bạn tù. Đúng là ông hại đời cháu.

cái này là do trình độ của người Viết, trình độ của họ như thế nào thì họ viết như thế, cũng không nên trách móc làm gì, theo trào lưu dân chủ thì tạm gọi là " tự do ngôn luận". Vậy thôi, bác Gấu không nên xoáy làm gì. Chỉ trích thì chỉ trích nhưng không nên xúc phạm người ta làm gì.

#10 ttL

    Hội viên

  • Hội Viên mới
  • PipPip
  • 766 Bài viết:
  • 865 thanks

Gửi vào 08/09/2014 - 00:03

Vui lòng Đăng nhập hoặc Đăng ký hội viên để đọc nội dung đã ẩn

vietnamconcrete, on 07/09/2014 - 18:56, said:

Tôi thấy anh NTT miệng lưỡi thật cay nghiệt, không lẽ cung mạng anh có sao quả ớt chiếu? Đã viết truyện cho mà coi còn bị chửi, thực phụ công người viết lách.
tuỳ thôi ,riêng ttL thích ă những món cay chua thêm chút chát ngon đáo để.
Mời NTT bình luận câu chuyện này.
Luận về số mệnh: Mỗi người sinh ra đều có một túi tiền



Mỗi người sinh ra đều có một túi tiền, túi tiền mỗi người lớnnhỏ là không giống nhau; người có phúc đức lớn, túi tiền có thể mang được ngàn, vạn đến trăm triệu, người phúc đức nhỏ, túi tiền chỉ chứa mười vạn trăm vạn hoặc ít hơn.

Vui lòng Đăng nhập hoặc Đăng ký hội viên để đọc nội dung đã ẩn


Triều đại nhà Thanh, bên cầu Tiên Kiều ở Hàng Châu có một gia đình họ Hứa. Nghe nói, trong nhà của gia đình đó có một bà lão Kim thủ chuyên thắt cổ người; một người tên là Chu Thập Nhị làm nghề giết mổ gia cầm gia súc, ỷ vào sự dũng mãnh của bản thân, cầm dao mổ heo lên lầu nhà đó, đốt nến nằm ngủ.
Sau canh ba, ánh nến biến thành màu xanh, quả nhiên có một bà lão tóc tai bù xù, cầm một sợi dây đến. Chu Thập Nhị dùng đao chém bà, bà lão liền dùng dây thừng trói anh ta, đao chém vào sợi dây, dây thừng đã đoạn; nhưng trong chốc lát liền dài lại, hoàn hảo như lúc đầu; dây thừng quấn trên cây đao, đao cũng giống như sương mù, bị dây thừng cuốn quanh.
Hai người chiến đấu thật lâu, bà lão dần dần không còn khí lực, mắng: “Chu Thập Nhị, ta không phải sợ ngươi, đơn giản là vì ngươi còn phúc phận, còn có mười lăm ngàn đồng chưa đạt được, cho nên, ta tạm thời bỏ qua cho ngươi. Chờ ngươi đạt được số tiền kia, lại đến xem thử thủ đoạn của Kim lão nương!” Nói xong, bà lão kéo dây thừng bay đi.
Chu Thập Nhị đi xuống lầu, đem chuyện này kể cho mọi người, mọi người nhìn thấy đao của anh ta, trên nó có vết máu màu tím, hơn nữa rất hôi. Hơn một năm sau, Chu Thập Nhị bán đi nhà ở, kiếm được mười lăm ngàn đồng. Đêm đó, anh ta quả nhiên đã chết.
Quyển sách này ghi lại tuy đơn giản, nhưng đã nói ra một Pháp lý vô cùng sâu sắc trong cuộc đời một người: Chính là phúc lộc của một người đã được định trước. Quỷ hồn của bà lão lần trước không thể thắng, là vì tuy bà ở không gian khác thấy phúc phận của Chu Thập Nhị đã tận, nhưng còn mười lăm ngàn đồng chưa đạt được. Sau này khi Chu Thập Nhị bán đi nhà ở, vừa đủ mười lăm ngàn đồng, chính là phúc lộc đã dùng tận; quả nhiên như bà lão nói, màn đêm buông xuống liền chết.
Có thể thấy được, lời xưa truyền lại, thực lộc tận thì mệnh tận, không phải là một câu nói bừa.
Thật ra, mỗi người sinh ra đều có một túi tiền (Ngoại trừ chết yểu hoặc chết oan), túi tiền mỗi người lớn nhỏ là không giống nhau; người có phúc đức lớn, túi tiền có thể mang được ngàn, vạn đến trăm triệu, người phúc đức nhỏ, túi tiền chỉ chứa mười vạn trăm vạn hoặc ít hơn.
Đương nhiên, bối cảnh thời đại khác nhau, giá trị tiền cũng khác nhau, ví như có thể chia làm ba loại túi tiền, lớn,vừa và nhỏ . Người từ nhỏ mà mang theo túi tiền lớn thường có tỷ lệ nhỏ nhất (ví như năm 2014, toàn cầu chỉ có 1645 người), là phải từ kiếp trước, nhiều kiếp trước tu thành được phúc đức lớn, đưa đến kiếp này, chuyển đổi thành tỷ phú.
Phần lớn đều là người bình thường, bình thường chỉ có thể mang túi tiền nhỏ đi đầu thai, đủ bình thường ăn, mặc, ở, đi lại, có thể ấm no là được. Cũng có một phần ít người mang theo túi tiền vừa, chính là giai tầng trung lưu như giới chuyên nghiệp, kỹ thuật, khoa học kỹ thuật, quản lý, cùng với các thành phần tri thuc khác.
Toàn bộ xã hội, các ngành các nghề, nhiều vô số, đều là có sinh mệnh cao cấp an bài, tiến hành đâu vào đấy, phận nào phúc nấy, người người đều từ trong số mệnh của mình mà sinh tồn, làm việc trong một giai tầng nhất định, đó là phúc phận từ kiếp trước, hoặc nhiều kiếp trước của mỗi người mà tạo thành.
Nếu có người muốn phá vỡ hiện trạng này, muốn dựa vào bản thân hoặc các nhân tố xã hội khác, từ túi tiền nhỏ muốn tiến vào giai tầng tỷ phú, như Trung Quốc hiện nay, chính là một xã hội biến đổi không còn bình thường, một thời kỳ hỗn loạn, hết thảy pháp chế không kiện toàn, tự do cạnh tranh trong kinh doanh chưa được thành lập, trong tình huống mà kiểm soát dân chủ hoàn toàn khuyết thiếu, vì vậy họ đều dựa vào các con đường không đúng đắn và các mối quan hệ bất chính, mà thật sự đã tạo nên không ít tỷ phú.
Đương nhiên, có một số người thật sự là có mệnh tỷ phú, tức là trong số mệnh có phúc đức nhiều, điều này từ trong Bát Tự có thể nhìn ra được, loại người này có thể bảo trì tài sản, bởi vì đó là thứ mang theo từ trong số mệnh.
Nhưng có một nhóm người, cũng là tỷ phú trong xã hội ngày nay, nhưng trong mệnh của họ lại không có phúc đức tỷ phú, nhưng ngày nay lại tạm thời đạt được, cuối cùng cũng sẽ mất đi, phải dùng tính mạng hoặc tai ương lao tù mà hoàn trả lại, bởi vì đó là Phép tắc của vũ trụ, lực lượng vũ trụ cân bằng những chuyện này.
Chuyện này như trò đu dây, bạn có thể gặp được cơ hội hiếm có khó tìm mà đạt được tiền tài tỷ phú, nhưng sẽ nhanh chóng trở lại vị trí ban đầu, bởi vì đó không phải là điều bạn đáng được, dù đã nhận được cũng sẽ mất đi; bởi vì trong số mệnh của bạn không có phúc đức lớn như vậy. Hết thảy tiền tài trong cuộc sống, hưởng dụng vật chất đều dùng đức trong mệnh của bản thân mà đổi lấy.
Gần đây, báo chí Trung Quốc đưa tin: Tại sao các tỷ phú Trung Quốc lần lượt mất mạng? Theo phóng viên báo “Tin tức kinh tế” hàng ngày thống kê, từ đầu thập niên đến nay, liên tiếp xuất hiện nhiều vụ án đột tử của các giám đốc xí nghiệp nổi danh hoặc những công ty thị trường chứng khoáng; vẻn vẹn từ tháng 1/2010 đến tháng 7/2011, trong vòng 19 tháng, đã xuất hiện 19 giám đốc, chủ tịch, quản lý cấp cao qua đời, đa số vì bệnh bộc phát đột tử mà chết.

Vui lòng Đăng nhập hoặc Đăng ký hội viên để đọc nội dung đã ẩn

Vui lòng Đăng nhập hoặc Đăng ký hội viên để đọc nội dung đã ẩn


Trong những người đó, có 6 người hơn 36 tuổi, 5 người hơn 40 tuổi, 7 người hơn 50 tuổi; đều đang ở độ tuổi trẻ trung cường tráng lại chết sớm, tỷ lệ cao hơn rất nhiều so với những người làm công việc khác, quả thật không bình thường chút nào!
Cũng có bài báo viết: 10 năm gần đây, có 73 tỷ phú tại Trung Quốc đã chết oan chết uổng, phần lớn là trung thanh niên, là hiện tượng vô cùng hiếm thấy. Đó không phải là tỷ lệ chết bình thường, nó chiếm trị trí thứ hai, gần với tỷ lệ tử vong của cảnh sát.
Trong 73 người chết, 15 người vì tranh chấp làm ăn mà bị giết chết; 17 người không chịu được áp lực tự tử chết; 7 người đã xác định là chết vì bệnh, nhưng có rất nhiều tin đồn; 14 người vì làm ăn trái pháp luật mà bị xử tử hình; 19 người vì dốc sức kiếm tiền mà qua đời vì bệnh, bình quân tuổi thọ của những người này là 48 tuổi.
Cho nên có người nói, ở Trung Quốc, tỷ phú là nhóm nghề nghiệp có nguy cơ cao, cũng có người phân tích nói, bởi vì nó có sứ mệnh lớn, có trách nhiệm và tinh thần phấn đấu, mới khiến những tinh anh này trổ hết tài năng, cũng bởi vì địa vị cao, gánh chịu trách nhiệm phát triển tồn vong của công ty, rất nhiều quản lý cấp cao đã đến mức quên mình, bỏ qua đồng hồ sinh học trong cuộc sống cá nhân, quên nhu cầu của người nhà, bỏ qua thể xác và tinh thần.
Còn có say rượu, hút thuốc, ít vận động, thức đêm, mệt nhọc, thể chất a-xit, nguyên tố vi lượng mất ổn định, ô nhiễm môi trường…rất nhiều nguyên nhân.
Nhưng không lẽ những ngành nghề khác không tồn tại những nguyên nhân trên sao? Như ngành khai thác mỏ, nông dân cày cấy giữa trời nắng gắt, kiến trúc, … công nhân các ngành nghề khác, so với tổng giám đốc, chủ tịch, quản lý thì vất vả hơn không biết bao nhiêu lần, nhưng không xuất hiện tỷ lệ tử vong cao như vậy, tìm những nguyên nhân bên ngoài là phân tích không thông vấn đề này.
Hơn nữa, tỷ phú (chỉ tài sản vượt qua 1 tỷ USD) ở Trung Quốc, trong năm 2014 trên toàn TG

Vui lòng Đăng nhập hoặc Đăng ký hội viên để đọc nội dung đã ẩn


Bởi vì nước Mỹ là một xã hội mà quy tắc tự do cạnh tranh đã vô cùng thành thục, tăng thêm giám sát của truyền thông, người dân tự do tuyển cử, pháp chế kiện toàn, ngăn chặn phần lớn những thủ đoạn bất thường, đường dây, quan hệ bám váy các loại để phát tài, vì vậy ngăn chặn cơ hội của những người vốn không có mệnh tỷ phú dựa vào cơ hội bất chính, thủ đoạn bất chính hoặc nhân duyên nào đó mà đi vào hàng tỷ phú. Tỷ lệ những tỷ phú mà không phù hợp với tiêu chuẩn và bị phép tắc vũ trụ đào thải này đã được giảm bớt rất nhiều.
Những người có mệnh tỷ phú, trong số mệnh vốn có phúc đức lớn như vậy, cho nên dù gây dựng sự nghiệp gian khó thế nào, công tác vất vả ra sao, trải qua bao nhiêu gian khó, khi vận mệnh của những người này chưa đạt được thành tựu xứng đáng, thì sẽ không chết sớm, đây chính là sự khác nhau căn bản giữa họ.

Xã hội loài người có một quan niệm thâm căn cố đế, cho rằng người làm việc càng nhiều, càng cố gắng, chỗ tiền kiếm được sẽ càng nhiều; đơn cử người Trung Quốc thường nói, làm nhiều được nhiều, là thiên kinh địa nghĩa (hợp với đạo lý của đất trời). Thật ra, cái mà người ta gọi là dựa vào sức lao động công tác trong xã hội kiếm được tiền, trên thực tế chính là lấy số tiền có trong túi số mệnh của mình đưa ra mua bán bên ngoài, đổi thành tiền của quốc gia hiện thời mà thôi.
Nếu tiền trong số mệnh của bạn sử dụng hết quá sớm, thọ mệnh của bạn trong kiếp này cũng chấm dứt. Cho nên Chu Thập Nhị bán đi phòng ở, tưởng là buôn bán lời mười lăm ngàn, thật ra chính là đem mười lăm ngàn cuối cùng trong số mệnh của mình dùng hết, cho nên liền chết. Người tại trong mê, nhìn không rõ, bà lão Kim thủ không bị trói buộc trong thân người, có thể nhìn thấy chan tuong, nên mới biết trước được khi anh ta dùng hết số tiền kia sẽ phải chết.
Cái mà con người gọi là kiếm tiền, thật ra chính là hao phí tiền từ trong số mệnh của mình mà được, lợi nhuận càng nhiều, tiền trong số mệnh mang theo càng ít, khi tiền kiếm được vượt qua số tiền trong mệnh của người nào đó, mượn một câu tục ngữ: người này chính là game over rồi. Hơn nữa, trong đó còn liên quan đến một vấn đề, tiền mang theo từ số mệnh, cùng tiền kiếm được trên thế gian, là có bản chất khác nhau.
Tiền mang theo từ số mệnh là một hình thức tồn tại của đức, là sinh có thể mang theo đến, chết có thể mang theo đi, tùy theo nguyên thần của người đó mà đi. Một khi đem nó chuyển đổi thành tiền tài trong cuộc sống này, tức là đi ra làm công kiếm tiền, dẫu người đó kiếm được là USD, hay nhân dân tệ, liền trở thành một đống giấy sinh không mang theo đến, chết không mang theo đi mà thôi.
Như vậy xuất hiện một vấn đề, một người trong cuộc sống cố gắng phấn đấu kiếm tiền, chẳng khác nào cố gắng đem đức quý giá trên người mình chuyển đổi thành một đống giấy phế liệu không thể dùng ở không gian khác mà thôi, giống như dùng vàng để đổi thành đá.
Mọi người cố gắng vất vả, chỗ tiền kiếm được, phần lớn chi tiêu vào việc mua biệt thự, quần áo đồ dùng; theo công tác thống kê, một biệt thự xa hoa, có 70% diện tích là để đó không dùng; một phòng quần áo đồ dùng, có 70% là không cần. Cả đời dẫu kiếm được nhiều tiền hơn nữa, 70% là giữ lại cho người khác chi tiêu. Mà hết thảy những điều này, đều phải dùng thứ quý giá nhất trong sinh mệnh của bạn – đức mà đổi lấy, bạn cảm thấy có lợi sao?
Xã hội hiện nay ở Trung Quốc tồn tại một loại hiện tượng phổ biến, chính là mọi người đều hướng đến tiền, đều tiếp nối nhau kiếm tiền, phát tài, hết thảy hoạt động xã hội đều vây quanh tiền. Làm như vậy, trên thực tế chẳng khác nào vội vàng đem đức của mình tiễn đưa ra ngoài, đem đức trong sinh mệnh đổi thành tiền giấy, có thể đổi bao nhiêu liền đổi bấy nhiêu, đổi không được nữa, đức dùng hết rồi, liền lừa gạt cướp đoạt, có khác chi liều mạng! Đây cũng một trong những nguyên nhân tạo ra rất nhiều người trong xã hội phải chết oan uổng.
Trái lại, xã hội nước ngoài, người dân không xem kiếm tiền là mục tiêu duy nhất trong cuộc sống, thực tế là một ít quốc gia ở Châu Âu, người dân càng coi trọng cuộc sống nhàn nhã, thoải mái dễ chịu, tự do tự tại, cuộc sống không ràng buộc, kiếm tiền chỉ là một trong những phương thức để duy trì cuộc sống, thực sự không phải là mục đích duy nhất đây mới là cuộc sống bình thường của con người.
Cuối cùng, nói thêm câu nữa, tiền cũng không phải bạn muốn kiếm liền có thể kiếm được; cũng không phải bạn không muốn kiếm tiền thì tiền sẽ không đến. Người trong số mệnh có đức lớn, hoặc người trong số mệnh có nhiều phúc đức không dùng, lúc được thời vận giúp đỡ, dù bạn không có ý định kiếm tiền, tiền tài kia cũng sẽ vô tình mà tự động tìm tới tận cửa nhà của bạn, bạn không nhận không được.
Có một số người làm lụng cả đời, chỗ kiếm được tiền vừa vẹn tương xứng với số tiền mang theo trong túi số mệnh của mình, thì chính là lúc về hưu tuổi già, nếu bạn còn muốn làm tiếp kiếm thêm nhiều tiền; hoặc về hưu rồi, nhưng tiếp tục ra ngoài kiếm tiền, bạn sẽ rất nhanh phát hiện, tiền bạn kiếm được sau này liền tiêu mất một cách không thể hiểu được, hoặc bị người khác dùng, hoặc lái xe gặp chuyện không may, cần phải dùng mấy ngàn (nhân dân tệ) để sửa chữa, đây là vì túi tiền bạn kiếm được đã đầy, bạn lại thêm tiền vào, tăng thêm bao nhiêu, tự nhiên sẽ bị rò rĩ bấy nhiêu, tương đương với làm không công. Nếu không ngộ, phải dùng tính mệnh để hoàn trả, hết thảy đều thuận theo tự nhiên là tốt nhất.
Có thể nhìn ra, kiếm tiền không phải là mục đích duy nhất trong cuộc đời, cũng không phải kiếm được càng nhiều tiền càng tốt, đủ chi tiêu trong sinh hoạt, hơi có lợi nhuận là tốt rồi, vì sinh mệnh của mình mà tích thêm nhiều đức, đó mới là trân quý nhất, là điều duy nhất có ý nghĩa.

theo daikynguy


Sửa bởi ttL: 08/09/2014 - 00:18


Thanked by 3 Members:

#11 hamzui9

    Hội viên

  • Hội Viên TVLS
  • PipPip
  • 613 Bài viết:
  • 730 thanks

Gửi vào 08/09/2014 - 17:57

" Lý số là khoa học, nó tồn tại vì nó đúng...nhưng đúng bao nhiêu, khi nào nó đúng và khi nào nó không đúng..."
Đúng câu hỏi mà mình đang thắc mắc, hỏi giai ttL, Kim ca nhưng chưa có câu trả lời thỏa đáng, may tìm được bài viết này cũng góp phần giúp Hz giải đáp phần nào.

" Nghiên cứu lý số - Lợi bất cập hại (cái lợi không bằng cái hại)!
Lý số là lĩnh vực làm mê hoặc rất nhiều con người. Đã có nhiều giai thoại nói nói rằng lý số có quyền lực trong việc tìm kiếm hạnh phúc, tiền bạc cũng như danh vọng...
Vì sao chúng ta yêu thích lĩnh vực này? Câu trả lời rằng nó nghiên cứu nó sẽ mang lại cho chúng ta lợi ích. Lợi ích đó là gì???. Đầu tiên là người khác nhìn mình dưới cón mắt thán phục vì ta biết được thời vận của họ, ta có thể hóa giải hung thành cát cho họ, chọn tuổi cho họ...để tìm lành tránh dữ....và tất nhiên ta dùng nó để phục vụ cho ta và những người thân quen của ta đầu tiên và trên hết
Tôi cũng đã từng "ngụp lặn" với cái lĩnh vực này mấy năm trời. Giờ ngồi "nghĩ" lại bỗng "rùng mình" vì may mắn mình vừa thoát khỏi cái bẫy tự mình giăng ra...Nếu tôi đọc bài viết kiểu thế này của ai đó 2 năm trước thôi, tôi sẽ là người đầu tiên phản pháo mạnh mẽ và gay gắt...
Có mấy vấn đề "lợi bất cập hại" cần phải suy nghĩ.
- Nghiên cứu lý số để tìm tài lộc (kích hoạt tài lộc) hay hạnh phúc. Phong thủy cho rằng sự giàu có của gia đình phụ thuộc nhiều yếu tố phong thủy, ngay cả người chết...Nhiều người ra sức tìm 1 cuộc đất "phát" cho con cháu...như kiểu giai thoại mà ta thường đọc trên các diễn đàn nghe mà "mê mẩn" tâm hồn. Hướng và vị trí của bếp ảnh hưởng đến tài lộc gia chủ...hay tìm những vị trí vượng sơn vượng hướng theo huyền không...cũng làm cho tài lộc kích hoạt của gia chủ. Đấy là lý thuyết, còn thực tiễn thì thế nào???
Có rất nhiều người trong xã hội đang có cuộc sống khó khăn, nếu thực sự kích hoạt được tài lộc cho họ thì những nhà lý số sẽ là người có quyền lực bậc nhất trong xã hội. Những nhà phong thủy khôn ngoan là những nhà phong thủy không xem tràn lan...mà xem ai chuẩn bị tới vận phát...và kích tài lộc cho họ...Chỉ cần vài người thì nhà phong thủy ấy sung túc cả đời...
- Những ai xem tử vi mà tính được hạn chết là những kẻ nói phét...bởi thực tiễn chứng minh rằng...những người cùng lá số tử vi nghĩa là sinh ra cùng nhau nhưng chết không cùng nhau, kẻ yểu người thọ...thế thì xem hạn chết cho ai
- Xem lý số tìm tài lộc, tài lộc ở đâu ra...trước hết nó đến từ sự nỗ lực của đôi tay và khối óc, của sự nỗ lực từng ngày của bản thân...chứ nó không được ẩn giấu trong lá số tử vi hay tứ trụ để nhờ các thầy kích hoạt nó lên. Nhiều người vì quá tin tưởng vào lý số...làm gì cũng sợ sệt, thành công không sao nhưng hễ gặp chút thất bại thì đổ thừa do chưa xem vận hạn...mà cuộc đời thất bại luôn nhiều hơn thành công. Nếu sợ thất bại thì bạn đã sợ luôn thành công rồi đó thay...
- Lý số là khoa học, nó tồn tại vì nó đúng...nhưng đúng bao nhiêu, khi nào nó đúng và khi nào nó không đúng...đấy là vấn đề khó của người nghiên cứu và ứng dụng. Lý số có ảnh hưởng đến vận mệnh của con người...là 1 biến số trong cái hàm số nói về cuộc đời con người...Khi nào biến lý số trở nên chủ yếu và khi nào nó chỉ là thứ yếu...là cái khó nhất của người nghiên cứu. Tình trạng bị nghiện lý số là tình trạng...khi có bất cứ điều gì xảy ra trong cuộc sống...đều lấy lý số ra cân đong đo đếm, nhìn sự vật hiện tượng đều dưới góc nhìn của lý số. Do đó, suốt ngày dành quá nhiều thời gian cho nó mà đáng lẽ phải làm việc, phải nỗ lực để cải thiện cuộc sống...kết quả...cuộc sống vẫn chẳng thể cải thiện được...khó khăn vẫn khó khăn.
Cái điều đơn giản ấy mà mấy năm mới nghĩ ra được!


Tác giả: Thông Lê

Thanked by 1 Member:

#12 KimCa

    Kiền viên

  • Hội Viên TVLS
  • PipPipPip
  • 1525 Bài viết:
  • 1797 thanks

Gửi vào 08/09/2014 - 19:03

Vui lòng Đăng nhập hoặc Đăng ký hội viên để đọc nội dung đã ẩn

hamzui9, on 08/09/2014 - 17:57, said:

" Lý số là khoa học, nó tồn tại vì nó đúng...nhưng đúng bao nhiêu, khi nào nó đúng và khi nào nó không đúng..."
Đúng câu hỏi mà mình đang thắc mắc, hỏi giai ttL, Kim ca nhưng chưa có câu trả lời thỏa đáng, may tìm được bài viết này cũng góp phần giúp Hz giải đáp phần nào.

Lý Số không phải là khoa học, và cũng chưa bao giờ là khoa học cả, ông Thông Lê không hiểu thế nào là khoa học.

viết một bài về lý số quá đơn giản với Kim Ca, chỉ là mất nhiều thời gian, trước đây tớ nói rất nhiều về những vấn đề thế này. Giờ tìm lại các bài viết rất ngại vì viết quá nhiều, ở quá nhiều nơi, giờ không biết tìm chổ nào.

Sửa bởi KimCa: 08/09/2014 - 19:05


Thanked by 1 Member:

#13 hamzui9

    Hội viên

  • Hội Viên TVLS
  • PipPip
  • 613 Bài viết:
  • 730 thanks

Gửi vào 08/09/2014 - 22:53

Vui lòng Đăng nhập hoặc Đăng ký hội viên để đọc nội dung đã ẩn

KimCa, on 08/09/2014 - 19:03, said:

Lý Số không phải là khoa học, và cũng chưa bao giờ là khoa học cả, ông Thông Lê không hiểu thế nào là khoa học.

viết một bài về lý số quá đơn giản với Kim Ca, chỉ là mất nhiều thời gian, trước đây tớ nói rất nhiều về những vấn đề thế này. Giờ tìm lại các bài viết rất ngại vì viết quá nhiều, ở quá nhiều nơi, giờ không biết tìm chổ nào.

Mấy khái niệm này nó nhập nhằng nhưng quan trọng ở cái đúc kết của anh Thông Lê, tùy mỗi người cảm nhận và ứng dụng.
Mana giỏi lý số vậy à....mà có khi sau mấy năm nữa lại thành nổi tiếng như bác kiemkhach13 phán ấy nhỉ, khi nào nổi tiếng có gì Hz sẽ ới để nhờ vả đấy

Vui lòng Đăng nhập hoặc Đăng ký hội viên để đọc nội dung đã ẩn



Thanked by 1 Member:

#14 ThaiThangNhu

    Đoài viên

  • Hội Viên TVLS
  • PipPipPipPip
  • 2705 Bài viết:
  • 4625 thanks

Gửi vào 09/09/2014 - 07:30

Nói chung, cần biết giới hạn của lãnh vực nó như thế nào. Dùng một cái búa tạ, phải biết dụng tùy vào hoàn cảnh, chứ đi sửa đồng hồ mà vác búa tạ ra thì chỉ có phá hoại.

Cái gì cũng một vừa hai phải thôi chứ. Chứ cứ u mê như cái câu chuyện chủ topic này thì đúng là thần kinh!

Có một trường hợp đương số, mẹ đang nghi bị ung thư, hỏi tôi như thế nào.
Tôi bảo thẳng, mẹ mà đã nghi bị ung thư, việc đầu tiên là phải đưa tới bệnh viện càng nhanh càng tốt để xét nghiệm, chứ sao lại đi hỏi tử vi? Chả nhẽ anh bảo em là mẹ em không sao đâu, thì em không mang mẹ em ra bệnh viện mà chữa, sau đó có sơ sẩy gì thì anh lại xoa xoa tay cười xòa "hề hề, tôi an nhầm lá số"? Còn bảo có bị sao, thì đằng nào cũng thế rồi, đưa đi bệnh viện làm gì, tốn tiền trị xạ!

Tôi mà tư duy như chủ topic, thì đã trở thành kẻ giết người rồi.

Sửa bởi NhuThangThai.: 09/09/2014 - 07:46


#15 LuuBi

    Kiền viên

  • Hội Viên TVLS
  • PipPipPip
  • 1192 Bài viết:
  • 752 thanks
  • LocationSài Gòn

Gửi vào 09/09/2014 - 08:12

tìn hay ko ? trải nghiêm mới thâ'y cần chi giải thích . Bằng chứng là có bie^’t bao nhie^u Ls tua^`n trie^.t cu+ the^ cung ma` va^~n ddu’c dda^`u la^’y vo+. So+’m dde^~ ly di. …

Sửa bởi HotDzitLon: 09/09/2014 - 08:15







Similar Topics Collapse

1 người đang đọc chủ đề này

0 Hội viên, 1 khách, 0 Hội viên ẩn


Liên kết nhanh

 Tử Vi |  Tử Bình |  Kinh Dịch |  Quái Tượng Huyền Cơ |  Mai Hoa Dịch Số |  Quỷ Cốc Toán Mệnh |  Địa Lý Phong Thủy |  Thái Ất - Lục Nhâm - Độn Giáp |  Bát Tự Hà Lạc |  Nhân Tướng Học |  Mệnh Lý Tổng Quát |  Bói Bài - Đoán Điềm - Giải Mộng - Số |  Khoa Học Huyền Bí |  Y Học Thường Thức |  Văn Hoá - Phong Tục - Tín Ngưỡng Dân Gian |  Thiên Văn - Lịch Pháp |  Tử Vi Nghiệm Lý |  TẠP CHÍ KHOA HỌC HUYỀN BÍ TRƯỚC 1975 |
 Coi Tử Vi |  Coi Tử Bình - Tứ Trụ |  Coi Bát Tự Hà Lạc |  Coi Địa Lý Phong Thủy |  Coi Quỷ Cốc Toán Mệnh |  Coi Nhân Tướng Mệnh |  Nhờ Coi Quẻ |  Nhờ Coi Ngày |
 Bảo Trợ & Hoạt Động |  Thông Báo |  Báo Tin |  Liên Lạc Ban Điều Hành |  Góp Ý |
 Ghi Danh Học |  Lớp Học Tử Vi Đẩu Số |  Lớp Học Phong Thủy & Dịch Lý |  Hội viên chia sẻ Tài Liệu - Sách Vở |  Sách Dịch Lý |  Sách Tử Vi |  Sách Tướng Học |  Sách Phong Thuỷ |  Sách Tam Thức |  Sách Tử Bình - Bát Tự |  Sách Huyền Thuật |
 Linh Tinh |  Gặp Gỡ - Giao Lưu |  Giải Trí |  Vườn Thơ |  Vài Dòng Tản Mạn... |  Nguồn Sống Tươi Đẹp |  Trưng bày - Giới thiệu |  

Trình ứng dụng hỗ trợ:   An Sao Tử Vi  An Sao Tử Vi - Lấy Lá Số Tử Vi |   Quỷ Cốc Toán Mệnh  Quỷ Cốc Toán Mệnh |   Tử Bình Tứ Trụ  Tử Bình Tứ Trụ - Lá số tử bình & Luận giải cơ bản |   Quẻ Mai Hoa Dịch Số  Quẻ Mai Hoa Dịch Số |   Bát Tự Hà Lạc  Bát Tự Hà Lạc |   Thái Ât Thần Số  Thái Ât Thần Số |   Căn Duyên Tiền Định  Căn Duyên Tiền Định |   Cao Ly Đầu Hình  Cao Ly Đầu Hình |   Âm Lịch  Âm Lịch |   Xem Ngày  Xem Ngày |   Lịch Vạn Niên  Lịch Vạn Niên |   So Tuổi Vợ Chồng  So Tuổi Vợ Chồng |   Bát Trạch  Bát Trạch |