Những ngày xưa thân ái
Búp Sen
08/07/2015
Dạ xong rồi bác Tàu ạ. BS buồn tình tìm chỗ viết vài câu mà chỉ thấy topic của bác là tâm tình rộng lớn nên em xin ké một xíu, hi hi. Cảm ơn bác ^^
tauvequehuong
08/07/2015
anyang
09/07/2015
tauvequehuong, on 08/07/2015 - 23:00, said:
Ơ ơ quá trời quá đất, vậy ra bác đã ra ngoài vũ trụ rồi á?
bác cứ cười e đi, nhớ đấy, sau này đừng than bị vùi dập dìm tàu, e sẽ đục thủng tàu luôn hehehehe đáng đời tàu
firefly.789, on 08/07/2015 - 23:13, said:
Đàn Ong thời hiện đại thặc là mong manh dễ vỡ
ong ở đâu thế? bác pv tốt hông?
Sunshine.
09/07/2015
anyang
09/07/2015
Post lại cho bác đấy
Cái này e xem từ rất lâu rồi bác ợ, và e vẫn áp dụng hàng ngày đấy vui đáo để
tottochan
09/07/2015
tuphuongsg, on 02/07/2015 - 21:26, said:
Mình có được cuốn Totto-chan cô bé bên cửa sổ vào năm học 1990- 1991. Vì năm đó nhà trường bán cho mỗi lớp 5 quyển, cô giáo mới kêu trích quỹ lớp ra mua và tặng cho 5 bạn đứng đầu lớp, may mắn trong đó có mình. Nhưng lúc đó mình mãi mê đọc truyện tranh hơn hơn truyện chữ, Doreamon lúc đó hấp dẫn mình lắm, rồi tiếp theo là những cuốn truyện tranh khác, nhưng mình luôn luôn nhớ là mình có 1 cuốn truyện chữ chưa bao giờ đọc và sẽ đọc dù sớm hay muộn. Vậy mà nó kéo dài mãi tới năm nay mình mới đọc!!!
Đó chính là cuốn Totto-chan mà bạn đã đọc đó: của NXB Kim Đồng, 227 trang, do Phi Văn Gừng và Phạm Duy Trọng dịch từ bản tiếng Anh, vào năm 1989, in xong và nộp lưu chiểu tháng 4/1990, giá 1.500đồng. Điều thú vị là trong cuốn này có những hình ảnh của cô khi sang thăm Việt Nam và có cả lời tác giả gửi đến bạn đọc Việt Nam.
Trước đó, cô Tetsuko đã sang thăm Việt Nam (Hà Nội, Hà Nam Ninh, tp.H.C.M) vào cuối năm 1988 với tư cách là Sứ giả Thiện chí UNICEF. Cô Tetsuko sinh năm 1933 là 1 diễn viên truyền hình nổi tiếng của Nhật.
Cuốn sách mới nhưng vì quá lâu nên đã nhuốm màu khói thời gian... Mình thích đọc theo cách như vầy: đọc từ chương đầu trước (Nhà ga) cho đến hết truyện rồi mới quay trở lại những đầu tiên của cuốn truyện (giới thiệu về tác giả, minh họa, lời tác giả, lời nói đầu...) và thật sự truyện đã cuốn hút từ những trang đầu tiên. Và mình tự đặt thêm 1 cái tựa: "Tetsuko-Cô bé bên lề cửa sổ", thật sự đây là một cô bé cực kỳ hiếu động, tốt bụng, biết quan tâm đến người khác, "em thật là một cô bé ngoan" như lời Thầy Kobayashi nói.
Mình rất ngưỡng mộ Thầy vì thầy thật là kiên nhẫn nghe 1 cô bé nói chuyện suốt 4 tiếng đồng hồ! Ngưỡng mộ cách giáo dục của trường Tomoe, khi mà các em mong mỗi sáng được đến trường và chiều thì lại không muốn về nhà. Ngưỡng mộ thầy đã cho bé Totto mượn 20xu mua vỏ cây và bé đã thể hiện sự quan tâm của mình đến tất cả mọi người, kể cả chó nữa, và bật cười với cảnh Totto-chan nhảy lò cò xung quanh con chó lạ khi biết nó khỏe. Mình chỉ tiếc là trường có bài hát để đáp lại sự háo hức của cô bé đứng bên cửa toa tàu để đến trường đón nhận bài hát, nhưng hơn hết là sự cảm nhận của Totto về tình thương của thầy hiệu trưởng đối với các em và nhà trường. Mình chỉ không thích 'tắm tiên' ở trường Tomoe khi đi bơi và thử thách lòng dũng cảm ở nghĩa trang thôi và tiếc là bé Totto không được dạy nhiều bài hát để hát cho các chú thương binh... Ngoài ra thì mình thấy rất là tuyệt. Khi đọc đến trang cuối cùng, mình tiếc sao truyện không dài thêm nữa?
Khi đọc truyện lúc nào mình cũng thấy như trước mắt mình là 1 cô bé nhỏ nhắn dễ thương tóc ngắn (hoặc với 2 cái bím tóc nhỏ)cùng chú chó Rocky. Nhưng cũng công nhận Totto-chan là một cô bé hiếu động, nhất là cái trò chui qua hàng rào kẽm gai và Mẹ của Totto-chan cũng là 1 bà mẹ thật tuyệt. Và mình 'không thích' Tai-chan dù Tai-chan thông minh nhưng vì thua vật sumo với Totto-chan mà giận Totto-chan thì không đáng mặt đàn ông tí nào cả! Mình rất ngưỡng mộ Totto-chan nhất là lúc dùng hết sức để giúp Yasuakichan leo lên cây nhìn những cảnh vật mà Yasuakichan chưa từng được thấy. Đúng là truyện rất vui, vui từ những trang đầu tiên của một cô bé ngây thơ nhưng truyện lại gây xúc động và lấy nước mắt của tôi từ chương 'Yasuakichan đã mất' cho đến hết truyện.
(Ngoài lề: chiến tranh đúng là tàn khốc. Nhưng chiến tranh ở đây là phát xít Nhật chiếm các nước Đông Nam Á-Thái Bình Dương gây ra thảm kịch Nam Kinh 1939, Trân Châu Cảng 1941, nạn đói năm Ất Dậu 1945... Sau cùng Mỹ và Đồng Minh đã đánh Nhật và thả 2 trái bom nguyên tử xuống Hiroshima và Nagasaki vào ngày 6 và 9/8/1945, kết thúc chiến tranh thế giới lần II)
Kể từ khi nghỉ học, mình chưa bao giờ làm tập làm văn dài như thế này. Ngưỡng mộ Totto-chan quá!
http://tuvilyso.org/...__tottochan.jpg
Cuốn sách của bạn tuy đã nhuốm màu thời gian nhưng lại rất có giá trị đó, đồ cổ là đồ có giá mà!
Bạn thích đọc truyện tranh lắm à, bạn đã đọc những bộ nào rồi? Hồi đó giấy in Doremon còn hơi ngả màu nhỉ, đâu có được giấy trắng và in màu đẹp như bây giờ.
tauvequehuong, on 05/07/2015 - 22:51, said:
Nhắc tới tuổi thơ lại nhớ về một thời hổ báo. Thời đi mẫu giáo, nhà em ở cách xa mẫu giáo làng hơn cây. Có một hôm đánh nhau với một đứa trong lớp (nhà nó ngay cổng mẫu giáo), hai thằng đánh nhau chí chóe, bị cô giáo bắt đứng góc lớp, hịc hịc hết giờ cả lớp được về, còn hai đứa thì bị nhốt, cô đóng cửa lại thế là lớp tối om, hai thằng sợ quá khóc như mưa, một lúc sau cô mới mở cửa ra "dạy bảo" một hồi rồi mới cho về. Sau vụ đấy là hai thằng bị vào tầm ngắm của cô. Giờ hai thằng vẫn còn nhớ vụ đó.
Hồi mười tuổi, đi học phải đi qua một cánh đồng mới tới trường, hôm đó em trên đường tới trường, khi ngang qua cánh đồng gặp hai đứa bạn đi học về. Đứa con gái cũng tên là "Đẹp" như em, còn đứa con trai tên Du. Hịc hịc hai thằng cà kịa nhau thế nào lại quay ra đánh nhau, đang quần nhau trên ruộng thì từ đâu có một người phụ nữ tay cầm đòn gánh chạy tới hét to: Cho chúng mày ăn học để đánh nhau thế này à. Rồi định đập hai đứa. Không biết là định đánh thật hay giả nhưng hai thằng thấy vậy là chạy té khói, đứa con gái nhặt cặp chạy theo sau.
Người phụ nữ xuất hiện trong lúc hai đứa đánh nhau rồi lại chạy nữa nên không nhớ rõ. Giờ này nếu Người còn sống thì đã già lắm rồi. Đứa con gái ngày ấy nay đã không còn. Hồi đó nó cùng bố mẹ xuống phố ở, sau bị tai nạn rồi mất khi mới có 15 tuổi, thân xác được đưa về quê, một ngôi mộ trắng được xây lên cho một người đẹp có tên rất đẹp nhưng phận mỏng.
Câu nói của người phụ nữ đó đã thay đổi em rất nhiều đấy các bác ạ, có lẽ là mãi không quên được câu đó.
Ngày mới bước chân đi làm, nơi làm việc có một anh người Nghệ An, ông này thấy em liền chém ngay một câu: t*o trông mày chẳng giống dân Hải Phòng gì cả.
Tàu: Hì hì em có gì đâu.
Sau đó được chục ngày thì phán lại: t*o nhầm.
Tàu: Hì hì anh lại trêu em rồi.
Hồi mười tuổi, đi học phải đi qua một cánh đồng mới tới trường, hôm đó em trên đường tới trường, khi ngang qua cánh đồng gặp hai đứa bạn đi học về. Đứa con gái cũng tên là "Đẹp" như em, còn đứa con trai tên Du. Hịc hịc hai thằng cà kịa nhau thế nào lại quay ra đánh nhau, đang quần nhau trên ruộng thì từ đâu có một người phụ nữ tay cầm đòn gánh chạy tới hét to: Cho chúng mày ăn học để đánh nhau thế này à. Rồi định đập hai đứa. Không biết là định đánh thật hay giả nhưng hai thằng thấy vậy là chạy té khói, đứa con gái nhặt cặp chạy theo sau.
Người phụ nữ xuất hiện trong lúc hai đứa đánh nhau rồi lại chạy nữa nên không nhớ rõ. Giờ này nếu Người còn sống thì đã già lắm rồi. Đứa con gái ngày ấy nay đã không còn. Hồi đó nó cùng bố mẹ xuống phố ở, sau bị tai nạn rồi mất khi mới có 15 tuổi, thân xác được đưa về quê, một ngôi mộ trắng được xây lên cho một người đẹp có tên rất đẹp nhưng phận mỏng.
Câu nói của người phụ nữ đó đã thay đổi em rất nhiều đấy các bác ạ, có lẽ là mãi không quên được câu đó.
Ngày mới bước chân đi làm, nơi làm việc có một anh người Nghệ An, ông này thấy em liền chém ngay một câu: t*o trông mày chẳng giống dân Hải Phòng gì cả.
Tàu: Hì hì em có gì đâu.
Sau đó được chục ngày thì phán lại: t*o nhầm.
Tàu: Hì hì anh lại trêu em rồi.
Nếu ko có câu nói và cái đòn gánh trên cánh đồng ngày ấy thì có lẽ bây giờ bác đã là một người khác rồi, xem ra "Phương pháp giáo dục" của Người phụ nữ năm xưa đó tuy hơi bạo lực chút xíu nhưng lại rất hiệu quả bác nhỉ
Sunshine.
09/07/2015
Nothings, on 09/07/2015 - 09:15, said:
bác pv tốt hông?
Bác Linh qá ợ .. mới hỏi sáng , chiều có người từ embassy gọi định fv .
Ngang trái là e ngồi nhà cả ngày không thấy ji , vừa mới chạy xe ra đầu ngõ thì ngta mới gọi , nói ngta vui lòng gọi lại sau ít ' để ..tìm chỗ yên tĩnh dễ nghe .. thì ngta nói không chắc sẽ gọi lại sau .. NHỌ
Người ta khổ trước sướng sau mà sao e khổ từ Quá Khứ tới Ngày Mai thế này
tuphuongsg
09/07/2015
tottochan, on 09/07/2015 - 12:01, said:
Mình cũng bật cười khi đọc tới đoạn Taichan giận dỗi, ai lại dỗi chỉ vì thua vật sumo với tottochan cơ chứ. Còn chú chó Rocky thì được coi như một người bạn trung thành và tận tụy. Lần chơi trò “chó sói” bị Rocky cắn nhưng tottochan ko dám khóc vì sợ Rocky bị bố mẹ đuổi đi làm mình thấy vừa thương lại vừa buồn cười. Tottochan hiếu động thật đấy! Các nhân vật trong cuốn sách rất đáng yêu và đều có nét hay riêng…
Cuốn sách của bạn tuy đã nhuốm màu thời gian nhưng lại rất có giá trị đó, đồ cổ là đồ có giá mà!
Bạn thích đọc truyện tranh lắm à, bạn đã đọc những bộ nào rồi? Hồi đó giấy in Doremon còn hơi ngả màu nhỉ, đâu có được giấy trắng và in màu đẹp như bây giờ.
Cuốn sách của bạn tuy đã nhuốm màu thời gian nhưng lại rất có giá trị đó, đồ cổ là đồ có giá mà!
Bạn thích đọc truyện tranh lắm à, bạn đã đọc những bộ nào rồi? Hồi đó giấy in Doremon còn hơi ngả màu nhỉ, đâu có được giấy trắng và in màu đẹp như bây giờ.
Mình thich coi truyện tranh trinh thám, vụ án... như Kindaichi, conan hoặc Monters... cả Lucky Luke nữa, Phan Tân Sĩ Phú
Trùi ui, hồi đó 1 cuốn Dorẻamon mấy đứa bạn chụm lại coi...
Totto-chan cũng có 2chương Nhà nông học và Ngôi trường cũ đổ nát dc đưa vào SGKtiểu hoc của Nhật. Công nhận sức hút của truyện rất lớn.
tauvequehuong
10/07/2015
Nothings, on 09/07/2015 - 09:15, said:
bác cứ cười e đi, nhớ đấy, sau này đừng than bị vùi dập dìm tàu, e sẽ đục thủng tàu luôn hehehehe đáng đời tàu
ong ở đâu thế? bác pv tốt hông?
ong ở đâu thế? bác pv tốt hông?
Nothings, on 09/07/2015 - 09:15, said:
bác cứ cười e đi, nhớ đấy, sau này đừng than bị vùi dập dìm tàu, e sẽ đục thủng tàu luôn hehehehe đáng đời tàu
ong ở đâu thế? bác pv tốt hông?
ong ở đâu thế? bác pv tốt hông?
anyang
10/07/2015
Chài ơiiiiiiiiiiiiiiiiii, cái j tím lịm thế nàiiiiiiiiii
ặc ặc ặc, em xin gọi bác 2 tiếng "sư phụ" của các thể loại bóng bánh
tottochan
11/07/2015
tuphuongsg, on 09/07/2015 - 20:41, said:
Mình thich coi truyện tranh trinh thám, vụ án... như Kindaichi, conan hoặc Monters... cả Lucky Luke nữa, Phan Tân Sĩ Phú
Trùi ui, hồi đó 1 cuốn Dorẻamon mấy đứa bạn chụm lại coi...
Totto-chan cũng có 2chương Nhà nông học và Ngôi trường cũ đổ nát dc đưa vào SGKtiểu hoc của Nhật. Công nhận sức hút của truyện rất lớn.
Trùi ui, hồi đó 1 cuốn Dorẻamon mấy đứa bạn chụm lại coi...
Totto-chan cũng có 2chương Nhà nông học và Ngôi trường cũ đổ nát dc đưa vào SGKtiểu hoc của Nhật. Công nhận sức hút của truyện rất lớn.
Truyện tranh ko chỉ là giải trí bạn nhỉ...
Còn Lucky Luke thì vui lắm, rất là hài hước! Hơn nữa nhiều nhân vật được xây dựng từ những con người có thật trong lịch sử nên đọc thấy thú vị, nhất là tứ quái Dalton
CHUBBYCAT
11/07/2015
tottochan, on 11/07/2015 - 03:28, said:
Monters có cốt truyện rất hấp dẫn nhưng buồn quá. Truyện ko thể nào lẫn được so với các thể loại trinh thám, vụ án khác như Kindaichi, Conan hay Thám tử Eiji ... Mình nhớ nhất là cô em gái có cái tên rất dịu dàng-Nina, cô dường như là nửa kia của Johan. Và Grimmer- người luôn che giấu bản thân mình bằng nụ cười thường trực trên môi, nhưng sau cái mặt nạ cười ấy là người đàn ông mà quá khứ tối tăm đã xóa đi ký ức, lấy đi cả những cảm xúc vui buồn bình thường nhất của một con người...
Truyện tranh ko chỉ là giải trí bạn nhỉ...
Còn Lucky Luke thì vui lắm, rất là hài hước! Hơn nữa nhiều nhân vật được xây dựng từ những con người có thật trong lịch sử nên đọc thấy thú vị, nhất là tứ quái Dalton
Truyện tranh ko chỉ là giải trí bạn nhỉ...
Còn Lucky Luke thì vui lắm, rất là hài hước! Hơn nữa nhiều nhân vật được xây dựng từ những con người có thật trong lịch sử nên đọc thấy thú vị, nhất là tứ quái Dalton