20 cách ứng xử với người khó chịu
LuuBi
29/01/2014
1.Tránh cách nói khiển trách
Thông thường, ngôn ngữ gián tiếp có hiệu quả hơn bởi nó tập trung vào công việc hơn là bản thân người đó. Thay vì nói” “Anh cần phải nộp báo cáo cho tôi”, thì hãy nhắc nhở: “Báo cáo cần phải nộp vào ngày…”. Bằng cách đó mọi người sẽ ít cảm thấy bị buộc tội hoặc truy nã.
2. Cho mọi người biết kết quả hành động của họ
Khi đồng nghiệp không hoàn thành đúng thời hạn, cho họ biết hậu quả: “Nếu anh không nộp kịp cho tôi vào ngày mai, điều đó có nghĩa là chúng ta sẽ không có thời gian để kiểm tra trước khi giao cho khách hàng”. Đảm bảo rằng hậu quả liên quan tới họ, chứ không phải mình bạn.
3. Nói chuyện trực tiếp hoặc qua điện thoại
Sẽ dễ dàng bị hiểu lầm hoặc mang tiếng coi thường khi bạn trao đổi qua e-mail mặc dù bạn không cố ý. Sử dụng điện thoại hoặc ghé qua bàn họ để nói thẳng thắn về những vấn đề nhạy cảm.
4. Ngắn gọn
Khi thảo luận vấn đề, hãy nói đơn giản và trực tiếp. Nó sẽ giảm thiểu sự căng thẳng cho cả hai.
5. Đối xử với kẻ ca thán bằng sự khôn khéo
Bạn sẽ không thể chữa được bệnh cho người này, nhưng có thể phòng tránh. Đừng hỏi những câu hỏi mở, kể cả “Anh thế nào?”. Hạn chế bằng một lời chào ngắn gọn: “Chào buổi sáng”, hoặc “Tạm biệt”. Và luôn tỏ ra bận rộn. Câu nói: “Xin lỗi. Tôi không có thời gian để nói chuyện với anh vào lúc này” sẽ rất có ích cho bạn.
6. Chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ
Khi bạn đi gặp sếp để trình bày về một vấn đề, lên danh sách những thứ cụ thể mà bạn muốn đề cập đến, nghiên cứu trước vấn đề để có những thông tin đúng đắn. Khi đã sẵn sàng mọi thứ, lên một cuộc hẹn, tỏ thái độ chuyên nghiệp, lịch sự.
7. Không phàn nàn
Để ý tới những gì bạn nói với mọi người ở công sở. Lý do duy nhất để khơi ra những vấn đề tiêu cực là lập kế hoạch sửa đổi chúng. Than phiền chỉ để thỏa mãn nhu cầu có thể gây ảnh hưởng không tốt tới người khác và tạo ra môi trường xấu.
8. Giải phóng cơn giận dữ
Đôi khi rất khó để vượt qua cảm giác giận dữ hoặc bị tổn thương và khó kiềm chế nhu cầu giải tỏa nó. Viết ra những gì mình cảm thấy và tự gửi e-mail cho mình, hoặc giữ tại nhà. Rồi dẹp mọi cơn giận dữ sang một bên. Nếu bạn tò mò, vài tháng sau hãy đọc lại lá thư. Bạn sẽ ngạc nhiên thấy những cảm giác này đã thay đổi thế nào.
9. Không câu nệ mọi chuyện
Nhận ra rằng lời chỉ trích về công việc của bạn không phải là lời chỉ trích về bản thân bạn, và đừng để nó phá hủy lòng tự trọng của bạn.
10. Bám sát lấy vấn đề
Trước khi bạn thảo luận một vấn đề gai góc với đồng nghiệp, viết ra những điểm chính và ghi nhớ chúng. Cho dù họ có lạc ra khỏi chủ đề và nói những thứ khó nghe, thì cũng quay trở lại vấn đề chính của mình. Bằng cách đó, bạn sẽ không bị rối rắm trong cuộc tranh cãi.
11. Không làm mọi người ngã ngửa
Đừng có gây bất ngờ cho ông chủ hoặc đồng nghiệp bằng những vấn đề nảy sinh của riêng bạn. Mọi người không thích thế và sẽ phản ứng tiêu cực.
12. Xử lý với kẻ la hét
Nói với kẻ la hét rằng cách cô ấy nói chuyện chỉ làm cho bạn thêm khó hiểu về những điều cô ấy muốn. Và hãy nói: “Tôi biết cả hai chúng ta đều luôn muốn giữ một tác phong chuyên nghiệp”.
13. Chú ý tới ngôn ngữ của mình
Đừng làm cho tình huống căng thẳng thêm bằng cách miêu tả hành vi của người khác bằng những từ như thô lỗ, thiếu quan tâm và la hét. Thay vào đó, sử dụng những từ trung tính hơn như to tiếng, cộc lốc. Bạn có thể nói cô ấy có vẻ mất bình tĩnh và nôn nóng. Bạn cũng có thể tỏ sự thông cảm bằng lời nói: “Dường như anh có quá nhiều vấn đề trong đầu”.
14. Đặt mục tiêu rõ ràng cho những nhân viên rắc rối
Đưa ra những điều trông chờ về hành vi của họ trong một thời hạn nhất định. Những mục tiêu này cần phải cụ thể thay vì mập mờ. Chẳng hạn, thay vì nói: “Tôi mong đợi anh sẽ thay đổi thái độ của mình”, thì hãy nói: “Tôi hy vọng sẽ không còn trường hợp nào anh to tiếng với đồng nghiệp nữa”.
15. Chấm dứt việc buôn chuyện
Phản ứng với những câu chuyện tán gẫu bằng cách nói: “Ồ thế à”, rồi chuyển sang chủ đề khác hoặc tiếp tục công việc. Những người ngồi lê đôi mách chỉ muốn thổi phồng câu chuyện và muốn có sự chú ý của người khác để tiếp tục câu chuyện. Nếu bạn không phản ứng, họ sẽ đi chỗ khác.
16. Thân thiện nhưng không thân thiết
Bạn không cần phải tỏ ra là bạn bè thân thiết với tất cả mọi người ở nơi công sở. Rất quan trọng để có mối quan hệ thân thiện với đồng nghiệp, nhưng hãy tìm kiếm nhu cầu tình cảm trong cuộc sống thực, chứ không phải tại chỗ làm.
17. Khơi dậy những cuộc trò chuyện thân mật
Hỏi mọi người về những thứ họ thích, như âm nhạc, phim ảnh và thú vui, để giúp họ cởi mở hơn và thoải mái khi ở bên bạn. Rồi bạn có thể nói chuyện với thiện chí như: “John, tôi nhìn thấy bài báo về ban nhạc mà anh thích”. Hoặc là: “Này Mary, tôi biết một nhà hàng Italy có món mì sốt cà chua tuyệt vời, tôi biết chị mê món này”.
18. Giữ vững tâm khí
Một bí quyết là đừng bao giờ lên giọng. Khi lâm vào tình huống gay cấn, hãy giữ giọng ở âm lượng bình thường và hạ giọng thấp xuống một chút. Nó không chỉ giúp bạn giữ vững cảm xúc mà còn buộc người kia phải lắng nghe bạn.
19. Hào phóng lời khen
Chúng ta thường tập trung vào những điều sai trái của mọi người. Hãy cố gắng nhìn ra những điều tốt ở mọi người và ca ngợi chúng. Nó sẽ khiến mọi người cảm thấy ít bị công kích hơn.
20. Cởi mở
Khi ai đó khiển trách bạn, bỏ qua những gì bạn nghĩ về họ, tận dụng cơ hội này để tiếp nhận lời phê bình và tìm cách sửa chữa. Nó thực sự là một cơ hội để phát triển.
Sỏurce:
Thông thường, ngôn ngữ gián tiếp có hiệu quả hơn bởi nó tập trung vào công việc hơn là bản thân người đó. Thay vì nói” “Anh cần phải nộp báo cáo cho tôi”, thì hãy nhắc nhở: “Báo cáo cần phải nộp vào ngày…”. Bằng cách đó mọi người sẽ ít cảm thấy bị buộc tội hoặc truy nã.
2. Cho mọi người biết kết quả hành động của họ
Khi đồng nghiệp không hoàn thành đúng thời hạn, cho họ biết hậu quả: “Nếu anh không nộp kịp cho tôi vào ngày mai, điều đó có nghĩa là chúng ta sẽ không có thời gian để kiểm tra trước khi giao cho khách hàng”. Đảm bảo rằng hậu quả liên quan tới họ, chứ không phải mình bạn.
3. Nói chuyện trực tiếp hoặc qua điện thoại
Sẽ dễ dàng bị hiểu lầm hoặc mang tiếng coi thường khi bạn trao đổi qua e-mail mặc dù bạn không cố ý. Sử dụng điện thoại hoặc ghé qua bàn họ để nói thẳng thắn về những vấn đề nhạy cảm.
4. Ngắn gọn
Khi thảo luận vấn đề, hãy nói đơn giản và trực tiếp. Nó sẽ giảm thiểu sự căng thẳng cho cả hai.
5. Đối xử với kẻ ca thán bằng sự khôn khéo
Bạn sẽ không thể chữa được bệnh cho người này, nhưng có thể phòng tránh. Đừng hỏi những câu hỏi mở, kể cả “Anh thế nào?”. Hạn chế bằng một lời chào ngắn gọn: “Chào buổi sáng”, hoặc “Tạm biệt”. Và luôn tỏ ra bận rộn. Câu nói: “Xin lỗi. Tôi không có thời gian để nói chuyện với anh vào lúc này” sẽ rất có ích cho bạn.
6. Chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ
Khi bạn đi gặp sếp để trình bày về một vấn đề, lên danh sách những thứ cụ thể mà bạn muốn đề cập đến, nghiên cứu trước vấn đề để có những thông tin đúng đắn. Khi đã sẵn sàng mọi thứ, lên một cuộc hẹn, tỏ thái độ chuyên nghiệp, lịch sự.
7. Không phàn nàn
Để ý tới những gì bạn nói với mọi người ở công sở. Lý do duy nhất để khơi ra những vấn đề tiêu cực là lập kế hoạch sửa đổi chúng. Than phiền chỉ để thỏa mãn nhu cầu có thể gây ảnh hưởng không tốt tới người khác và tạo ra môi trường xấu.
8. Giải phóng cơn giận dữ
Đôi khi rất khó để vượt qua cảm giác giận dữ hoặc bị tổn thương và khó kiềm chế nhu cầu giải tỏa nó. Viết ra những gì mình cảm thấy và tự gửi e-mail cho mình, hoặc giữ tại nhà. Rồi dẹp mọi cơn giận dữ sang một bên. Nếu bạn tò mò, vài tháng sau hãy đọc lại lá thư. Bạn sẽ ngạc nhiên thấy những cảm giác này đã thay đổi thế nào.
9. Không câu nệ mọi chuyện
Nhận ra rằng lời chỉ trích về công việc của bạn không phải là lời chỉ trích về bản thân bạn, và đừng để nó phá hủy lòng tự trọng của bạn.
10. Bám sát lấy vấn đề
Trước khi bạn thảo luận một vấn đề gai góc với đồng nghiệp, viết ra những điểm chính và ghi nhớ chúng. Cho dù họ có lạc ra khỏi chủ đề và nói những thứ khó nghe, thì cũng quay trở lại vấn đề chính của mình. Bằng cách đó, bạn sẽ không bị rối rắm trong cuộc tranh cãi.
11. Không làm mọi người ngã ngửa
Đừng có gây bất ngờ cho ông chủ hoặc đồng nghiệp bằng những vấn đề nảy sinh của riêng bạn. Mọi người không thích thế và sẽ phản ứng tiêu cực.
12. Xử lý với kẻ la hét
Nói với kẻ la hét rằng cách cô ấy nói chuyện chỉ làm cho bạn thêm khó hiểu về những điều cô ấy muốn. Và hãy nói: “Tôi biết cả hai chúng ta đều luôn muốn giữ một tác phong chuyên nghiệp”.
13. Chú ý tới ngôn ngữ của mình
Đừng làm cho tình huống căng thẳng thêm bằng cách miêu tả hành vi của người khác bằng những từ như thô lỗ, thiếu quan tâm và la hét. Thay vào đó, sử dụng những từ trung tính hơn như to tiếng, cộc lốc. Bạn có thể nói cô ấy có vẻ mất bình tĩnh và nôn nóng. Bạn cũng có thể tỏ sự thông cảm bằng lời nói: “Dường như anh có quá nhiều vấn đề trong đầu”.
14. Đặt mục tiêu rõ ràng cho những nhân viên rắc rối
Đưa ra những điều trông chờ về hành vi của họ trong một thời hạn nhất định. Những mục tiêu này cần phải cụ thể thay vì mập mờ. Chẳng hạn, thay vì nói: “Tôi mong đợi anh sẽ thay đổi thái độ của mình”, thì hãy nói: “Tôi hy vọng sẽ không còn trường hợp nào anh to tiếng với đồng nghiệp nữa”.
15. Chấm dứt việc buôn chuyện
Phản ứng với những câu chuyện tán gẫu bằng cách nói: “Ồ thế à”, rồi chuyển sang chủ đề khác hoặc tiếp tục công việc. Những người ngồi lê đôi mách chỉ muốn thổi phồng câu chuyện và muốn có sự chú ý của người khác để tiếp tục câu chuyện. Nếu bạn không phản ứng, họ sẽ đi chỗ khác.
16. Thân thiện nhưng không thân thiết
Bạn không cần phải tỏ ra là bạn bè thân thiết với tất cả mọi người ở nơi công sở. Rất quan trọng để có mối quan hệ thân thiện với đồng nghiệp, nhưng hãy tìm kiếm nhu cầu tình cảm trong cuộc sống thực, chứ không phải tại chỗ làm.
17. Khơi dậy những cuộc trò chuyện thân mật
Hỏi mọi người về những thứ họ thích, như âm nhạc, phim ảnh và thú vui, để giúp họ cởi mở hơn và thoải mái khi ở bên bạn. Rồi bạn có thể nói chuyện với thiện chí như: “John, tôi nhìn thấy bài báo về ban nhạc mà anh thích”. Hoặc là: “Này Mary, tôi biết một nhà hàng Italy có món mì sốt cà chua tuyệt vời, tôi biết chị mê món này”.
18. Giữ vững tâm khí
Một bí quyết là đừng bao giờ lên giọng. Khi lâm vào tình huống gay cấn, hãy giữ giọng ở âm lượng bình thường và hạ giọng thấp xuống một chút. Nó không chỉ giúp bạn giữ vững cảm xúc mà còn buộc người kia phải lắng nghe bạn.
19. Hào phóng lời khen
Chúng ta thường tập trung vào những điều sai trái của mọi người. Hãy cố gắng nhìn ra những điều tốt ở mọi người và ca ngợi chúng. Nó sẽ khiến mọi người cảm thấy ít bị công kích hơn.
20. Cởi mở
Khi ai đó khiển trách bạn, bỏ qua những gì bạn nghĩ về họ, tận dụng cơ hội này để tiếp nhận lời phê bình và tìm cách sửa chữa. Nó thực sự là một cơ hội để phát triển.
Sỏurce:
Monday
29/01/2014
LuuBi
30/01/2014
Nỗi sợ của người già
Cách đây 30 năm, khi bước vào tuổi 50, tôi chân tình hỏi ông bạn vong niên: “Cuộc đời này khi về già ông sợ điều gì nhất?”. Tức thì ông bạn trả lời: “Ở tuổi về già, tôi chỉ sợ duy nhất một điều là… chết đói!”.
Câu trả lời rất ngắn gọn, nhưng khiến tôi đêm ngày suy nghĩ. Bởi theo cách hiểu giản đơn thì hằng ngày người già ăn uống có tốn kém bao nhiêu?
Năm tháng trôi qua, tôi đã tìm đọc nhiều sách vở và qua nhiều trải nghiệm nên rất tâm đắc lời Phật dạy rằng: “… Con người sống ở trên đời có tám nỗi khổ, thì tuổi già… là một trong những nỗi khổ được coi là khủng khiếp nhất!”
Bởi ngoài xã hội, người có địa vị, chức tước cao, họ càng có nhiều quyền lực. Mỗi lời nói, mỗi bước đi, họ sẽ có nhiều người lắng nghe, có lắm kẻ vâng người dạ. Song với bậc làm cha, làm mẹ trong gia đình thì ngược lại. Bởi các cụ tuổi đời ngày một cao đâu còn làm ra hạt thóc, củ khoai… Dẫu rằng hằng ngày được con cháu gọi là ông, là bà, là cụ, là cố… nhưng sức khỏe ngày một kém; bệnh tật ngày một nhiều. Do đó tiếng nói và uy tín của các cụ sẽ ngày một tụt dốc và hết phần tác dụng.
Lúc đó, trong không ít gia đình, chân lý và lẽ phải sẽ thuộc vào những thành viên có khả năng kiếm được nhiều tiền.
Thế nên, cái sự … “chết đói “ mà ông bạn vong niên của tôi nói trước đây như đã được chứng minh đâu phải vì người già không có gì ăn. Mà do sự ứng xử nhạt nhẽo, thậm chí hắt hủi tệ bạc của con cháu.
Chúng ta đang sống trong thời đại nền khoa học văn minh đem lại lắm cái được, nhưng cũng làm mất đi không biết bao nhiêu cái hay, cái đẹp mà ông cha ta đã ngàn đời tạo dựng. Khi mà sức mạnh của đồng tiền có khả năng ngự trị trên nhiều lĩnh vực. Nền tảng gia đình đã bị tấn công từ mọi phía.
Cùng chung một mái nhà nhưng vợ chồng con cái đều có một phòng riêng biệt, cửa đóng then cài... Tình cảm của họ chỉ còn là những viên sỏi không hồn, huống hồ thân phận người già!
Phải chăng câu tục ngữ đáng giá ngàn vàng “Trẻ cậy cha, già cậy con” đã không còn tác dụng?
Đó còn là những người ở tuổi về già mà không có lương hưu. Hoặc ít nhiều trợ cấp không đủ sống mươi lăm ngày và hơn thế. Dẫu rằng pháp luật có lời bênh vực “người già được quyền nghỉ ngơi, được quyền hưởng thụ, được quyền chăm sóc” nhưng nếu “sổ đỏ” cách đây ít năm đã trót sang tên cho con, thì các cụ chỉ còn là hai bàn tay trắng với tuổi già mà thôi
Dường như cũng đã lường được tình huống này nên người xưa có dạy: “Sống được tuổi về già dù ở thời đại nào cũng phải quan tâm đến các thế hệ nối tiếp. Nhưng chúng ta cũng chỉ nên “nhìn” bằng một mắt - còn một mắt phải dành “nhìn” cho chính bản thân mình.
Đó không phải là vị kỷ. Bởi người già vốn tự trọng và hay tủi thân. Chớ có dại dột vội vàng đem hết của cải, đem cả đất đai nhà cửa giao cho con, cho cháu rồi ngồi đó mà chờ lòng hiếu thảo, cầu mong sự hảo tâm của chúng, thì thôi rồi… cuộc đời sẽ chìm trong nước mắt”.
Hóa ra chuyện con cái ăn ở có hiếu có nghĩa thời nào cũng có, hoặc đối xử tàn nhẫn với cha mẹ già cũng là chuyện có tự ngàn xưa.
Sửa bởi LuUhUyEnDuC: 30/01/2014 - 09:59
Cách đây 30 năm, khi bước vào tuổi 50, tôi chân tình hỏi ông bạn vong niên: “Cuộc đời này khi về già ông sợ điều gì nhất?”. Tức thì ông bạn trả lời: “Ở tuổi về già, tôi chỉ sợ duy nhất một điều là… chết đói!”.
Câu trả lời rất ngắn gọn, nhưng khiến tôi đêm ngày suy nghĩ. Bởi theo cách hiểu giản đơn thì hằng ngày người già ăn uống có tốn kém bao nhiêu?
Năm tháng trôi qua, tôi đã tìm đọc nhiều sách vở và qua nhiều trải nghiệm nên rất tâm đắc lời Phật dạy rằng: “… Con người sống ở trên đời có tám nỗi khổ, thì tuổi già… là một trong những nỗi khổ được coi là khủng khiếp nhất!”
Bởi ngoài xã hội, người có địa vị, chức tước cao, họ càng có nhiều quyền lực. Mỗi lời nói, mỗi bước đi, họ sẽ có nhiều người lắng nghe, có lắm kẻ vâng người dạ. Song với bậc làm cha, làm mẹ trong gia đình thì ngược lại. Bởi các cụ tuổi đời ngày một cao đâu còn làm ra hạt thóc, củ khoai… Dẫu rằng hằng ngày được con cháu gọi là ông, là bà, là cụ, là cố… nhưng sức khỏe ngày một kém; bệnh tật ngày một nhiều. Do đó tiếng nói và uy tín của các cụ sẽ ngày một tụt dốc và hết phần tác dụng.
Lúc đó, trong không ít gia đình, chân lý và lẽ phải sẽ thuộc vào những thành viên có khả năng kiếm được nhiều tiền.
Thế nên, cái sự … “chết đói “ mà ông bạn vong niên của tôi nói trước đây như đã được chứng minh đâu phải vì người già không có gì ăn. Mà do sự ứng xử nhạt nhẽo, thậm chí hắt hủi tệ bạc của con cháu.
Chúng ta đang sống trong thời đại nền khoa học văn minh đem lại lắm cái được, nhưng cũng làm mất đi không biết bao nhiêu cái hay, cái đẹp mà ông cha ta đã ngàn đời tạo dựng. Khi mà sức mạnh của đồng tiền có khả năng ngự trị trên nhiều lĩnh vực. Nền tảng gia đình đã bị tấn công từ mọi phía.
Cùng chung một mái nhà nhưng vợ chồng con cái đều có một phòng riêng biệt, cửa đóng then cài... Tình cảm của họ chỉ còn là những viên sỏi không hồn, huống hồ thân phận người già!
Phải chăng câu tục ngữ đáng giá ngàn vàng “Trẻ cậy cha, già cậy con” đã không còn tác dụng?
Đó còn là những người ở tuổi về già mà không có lương hưu. Hoặc ít nhiều trợ cấp không đủ sống mươi lăm ngày và hơn thế. Dẫu rằng pháp luật có lời bênh vực “người già được quyền nghỉ ngơi, được quyền hưởng thụ, được quyền chăm sóc” nhưng nếu “sổ đỏ” cách đây ít năm đã trót sang tên cho con, thì các cụ chỉ còn là hai bàn tay trắng với tuổi già mà thôi
Dường như cũng đã lường được tình huống này nên người xưa có dạy: “Sống được tuổi về già dù ở thời đại nào cũng phải quan tâm đến các thế hệ nối tiếp. Nhưng chúng ta cũng chỉ nên “nhìn” bằng một mắt - còn một mắt phải dành “nhìn” cho chính bản thân mình.
Đó không phải là vị kỷ. Bởi người già vốn tự trọng và hay tủi thân. Chớ có dại dột vội vàng đem hết của cải, đem cả đất đai nhà cửa giao cho con, cho cháu rồi ngồi đó mà chờ lòng hiếu thảo, cầu mong sự hảo tâm của chúng, thì thôi rồi… cuộc đời sẽ chìm trong nước mắt”.
Hóa ra chuyện con cái ăn ở có hiếu có nghĩa thời nào cũng có, hoặc đối xử tàn nhẫn với cha mẹ già cũng là chuyện có tự ngàn xưa.
Theo Trần Ngọc Lân
Source:
Sửa bởi LuUhUyEnDuC: 30/01/2014 - 09:59
Monday
30/01/2014
Không thể dựa vào ai được hết, kể cả vợ chồng, bố mẹ, anh em, con cháu. Phải tự lực cố gắng. Thu nhập mỗi tháng, mình để dành một phần nhỏ phòng khi về già. Chẳng đáng là bao nên không ảnh hưởng đến cuộc sống hiện tại nhưng góp nhặt từ từ từ sẽ thành nhiều. Hy vọng về già chẳng cần lo cái ăn, thân tâm được thảnh thơi mà tu đạo.