ĐẠO SĨ SADHU
Canhdoan
08/08/2013
Trong kho tàng văn chương tu đức Ấn Giáo có chuyện kể như sau: Ở một làng nọ, có vị đạo sĩ, Sadhu, tu thân lâu ngày, gần đạt đến bậc thánh nhân. Dân chúng ngưỡng mộ, quý mến nhà đạo sĩ, đến thỉnh ý, tầm thầy học đạo.
Một ngày kia, thấy vị đạo sĩ rách rưới, kẻ qua đường biếu nhà đạo sĩ manh vải che mình. Những lúc Sadhu ngồi thiền niệm, bày chuột tưởng tượng gỗ, rúc vào tấm vải gặm nhấm. Tội nghiệp, có kẻ qua đường thấy thế, biếu Sadhu con mèo bắt chuột. Dân trong làng thương tình, thay nhau đem sữa nuôi con mèo. Rồi ngày nọ, có kẻ hành hương từ phương xa, nghe tiếng thơm nhân đức, đến viếng nhà đạo sĩ. Người đàn bà giàu có ấy tặng đạo sĩ Sadhu con bò để lấy sữa nuôi con mèo. Ðể nuôi con bò, người ta làm cho nó cái chuồng. Từ dạo đó, con bò có chuồng, vị đạo sĩ không có nhà. Thấy thế không ổn, dân trong làng làm cho nhà đạo sĩ chiếc chòi lá.
Từ ngày ấy, nhà đạo sĩ không còn nhiều thời giờ tu niệm như xưa, bận rộn nuôi con bò để lấy sữa nuôi con mèo. Nuôi con mèo để đuổi lũ chuột. Phải lo sửa sang căn nhà. Dân trong làng không muốn nhà đạo sĩ mất thời giờ săn sóc con bò, họ gởi một người đàn bà đến cắt cỏ nuôi con bò, săn sóc con mèo thay cho nhà đạo sĩ có giờ thiền tu.
Nhà đạo sĩ đã có tấm vải che thân, có con mèo đuổi chuột, có con bò cho sữa, có căn nhà để ở, có người đàn bà săn sóc cuộc đời mình. Chẳng bao lâu, nhà đạo sĩ không còn thời gian tĩnh mịch nữa, ông đầy đủ hết rồi.
Ðâu là con đường tu đạo? Ông lấy người đàn bà làm vợ, thế là chấm dứt cuộc đời hạnh tu.
(Trích "Những trang nhật kí của một linh mục" - Nguyễn Tầm Thường)
***
P.S: Đêm khuya, làm việc xong, nhớ tuvilyso, mở ra, đọc mấy bài Quỷ Cốc toán mệnh sao thấy mù mịt mênh mông như học thơ Đường, học kệ ngày xưa. Tự nhiên cái căn bệnh CÔ ĐƠN tái phát. Nhớ nhớ câu chuyện này, xin kể lại, hầu bạn qua đường
Một ngày kia, thấy vị đạo sĩ rách rưới, kẻ qua đường biếu nhà đạo sĩ manh vải che mình. Những lúc Sadhu ngồi thiền niệm, bày chuột tưởng tượng gỗ, rúc vào tấm vải gặm nhấm. Tội nghiệp, có kẻ qua đường thấy thế, biếu Sadhu con mèo bắt chuột. Dân trong làng thương tình, thay nhau đem sữa nuôi con mèo. Rồi ngày nọ, có kẻ hành hương từ phương xa, nghe tiếng thơm nhân đức, đến viếng nhà đạo sĩ. Người đàn bà giàu có ấy tặng đạo sĩ Sadhu con bò để lấy sữa nuôi con mèo. Ðể nuôi con bò, người ta làm cho nó cái chuồng. Từ dạo đó, con bò có chuồng, vị đạo sĩ không có nhà. Thấy thế không ổn, dân trong làng làm cho nhà đạo sĩ chiếc chòi lá.
Từ ngày ấy, nhà đạo sĩ không còn nhiều thời giờ tu niệm như xưa, bận rộn nuôi con bò để lấy sữa nuôi con mèo. Nuôi con mèo để đuổi lũ chuột. Phải lo sửa sang căn nhà. Dân trong làng không muốn nhà đạo sĩ mất thời giờ săn sóc con bò, họ gởi một người đàn bà đến cắt cỏ nuôi con bò, săn sóc con mèo thay cho nhà đạo sĩ có giờ thiền tu.
Nhà đạo sĩ đã có tấm vải che thân, có con mèo đuổi chuột, có con bò cho sữa, có căn nhà để ở, có người đàn bà săn sóc cuộc đời mình. Chẳng bao lâu, nhà đạo sĩ không còn thời gian tĩnh mịch nữa, ông đầy đủ hết rồi.
Ðâu là con đường tu đạo? Ông lấy người đàn bà làm vợ, thế là chấm dứt cuộc đời hạnh tu.
(Trích "Những trang nhật kí của một linh mục" - Nguyễn Tầm Thường)
***
P.S: Đêm khuya, làm việc xong, nhớ tuvilyso, mở ra, đọc mấy bài Quỷ Cốc toán mệnh sao thấy mù mịt mênh mông như học thơ Đường, học kệ ngày xưa. Tự nhiên cái căn bệnh CÔ ĐƠN tái phát. Nhớ nhớ câu chuyện này, xin kể lại, hầu bạn qua đường
minhminh
09/08/2013
Bởi thế nên nếu muốn tu thì điều trước tiên là cần xa lánh quỉ sứ với yêu tinh
Vô Danh Thiên Địa
09/08/2013
minhminh, on 09/08/2013 - 02:00, said:
Bởi thế nên nếu muốn tu thì điều trước tiên là cần xa lánh quỉ sứ với yêu tinh
Sửa bởi Vô Danh Thiên Địa: 09/08/2013 - 02:33
minhminh
09/08/2013
Vẫn biết thế nhưng phỉ biết tự lượng sức mình , nếu công lực chưa tói thì tôt hơn hết là tránh xa
Nếu không các sư đâu phải trốn trong chùa ăn chay niệm phật , các linh mục thứ thiệt đâu phải trong nhà dòng
Chả nên đánh đu với tinh .
Nếu không các sư đâu phải trốn trong chùa ăn chay niệm phật , các linh mục thứ thiệt đâu phải trong nhà dòng
Chả nên đánh đu với tinh .
Vô Danh Thiên Địa
09/08/2013
minhminh, on 09/08/2013 - 03:53, said:
Vẫn biết thế nhưng phỉ biết tự lượng sức mình , nếu công lực chưa tói thì tôt hơn hết là tránh xa
Nếu không các sư đâu phải trốn trong chùa ăn chay niệm phật , các linh mục thứ thiệt đâu phải trong nhà dòng
Chả nên đánh đu với tinh .
Nếu không các sư đâu phải trốn trong chùa ăn chay niệm phật , các linh mục thứ thiệt đâu phải trong nhà dòng
Chả nên đánh đu với tinh .
Một yếu tố quan trọng trong tu tập của Thiền Tông là phải biết rõ Ta là ai. Nếu hành giả chu*a chu*'ng điều này thì không nên cho*i vo*i' tinh .
Canhdoan
09/08/2013
dạ, người Việt có câu: Thứ nhất là tu tại gia, thứ thứ nhì tư chợ thứ 3 tu chùa. Chắc trong nhà nhiều "yêu tinh" lắm, qua được nó công lực lên bội phần.
Vô Danh Thiên Địa
09/08/2013
Canhdoan, on 09/08/2013 - 11:06, said:
dạ, người Việt có câu: Thứ nhất là tu tại gia, thứ thứ nhì tư chợ thứ 3 tu chùa. Chắc trong nhà nhiều "yêu tinh" lắm, qua được nó công lực lên bội phần.
Sửa bởi Vô Danh Thiên Địa: 09/08/2013 - 14:39
Canhdoan
09/08/2013
Vô Danh Thiên Địa, on 09/08/2013 - 14:37, said:
Đúng vậy, "yêu tinh" tại gia rất khó trị . Nhậm ngã Hành, Đông Phu*o*ng Bất Bại có thể đánh bại tất cã cao thủ võ lâm nhu*ng Nhậm ngã Hành không thi thố đu*o*.c vo*í con gái Doanh Doạnh, Quỳ Hoa Bảo Điển của Đông Phu*o*ng Bất Bại không có đất dụng võ noi tình nhân của mình . Ngu*o*`i có chu*'c vị cao bản thân liêm chính nhu*ng gặp yêu tinh tại gia cũng tro*? thành tên tham nhũng .
dạ, nhưng nói đi cũng phải nói lại, Đường Tăng mà không có yêu tinh thì cũng chỉ là ông thầy tu nơi đất Trung Hoa, sao lan tỏa khắp chốn được.
Kiếp này con không có duyên làm Đường Tăng, không dũng mãnh như Tôn Ngộ Không, cũng không mê đắm như Trư.
nguyện làm Sa Tăng, cần cù hai vai gánh nặng, hy vọng ngày đặt gánh xuống thì chánh quả.
không nhớ câu này của ai: "Chúa chẳng ban cho ai cây thánh giá quá sức của họ" (Hình như của Phu nhân Clinton)
Sửa bởi Canhdoan: 09/08/2013 - 14:53