

Truyện ngắn huyền bí - hiendde
Viết bởi Manager, 05/06/11 02:02
1072 replies to this topic
#586
Gửi vào 04/05/2013 - 06:00
BÒ QUỲ GỐI KHÓC KHI LÊN BÀN MỔ
Một nhóm công nhân đã đem một con Bò tới một nhà máy sản xuất bao bì, và mọi người đã được sẵn sàng để mổ con Bò làm bít tết và thịt bò hầm.
Khi họ đến gần cửa trước của lò mổ, con Bò với nét mặt thật buồn bã đột nhiên đứng khựng lại, nhất định không tiến thêm bước nữa, rồi quỳ hai chân trước xuống, và đôi mắt của nó thì nước mắt chảy ra thành dòng.
Làm thế nào có thể con Bò đã nhận thức được rằng nó sẽ bị làm thịt trước khi vào lò mổ? Điều này cho thấy rằng nó còn có tính linh nhiều hơn người.
- Khi tôi chứng kiến cảnh tượng một động vật luôn được cho là ngu ngốc thực sự khóc, và khi tôi thấy tận mắt đôi mắt của nó dấy lên sự sợ hãi và buồn rầu, thi` tôi không khỏi rùng mình.
Người bán thịt Shiu Tất Nin thực sự xúc động trước cảnh tượng này, nhớ lại và nói tiếp:
- Tôi lập tức gọi những người bạn khác đến xem, và họ đã ngạc nhiên như chính tôi và tất cả chúng tôi cùng hè nhau đẩy và kéo con Bò, nhưng nó đã ghì lại va nhất định không di chuyển, nó chỉ quỳ đó khóc liên tục.
Billy Fong, ông chủ của nhà máy bao bì Hồng Kông cho biết:
- Nhân loại đã luôn luôn nghĩ rằng động vật không giống như loài người có thể khóc, nhưng con Bò này thực sự đã khóc nức nở như một đứa trẻ!
Vào thời điểm đó đã có ít nhất cả chục người đàn ông mạnh mẽ, lực lưỡng có mặt tại chỗ, và họ đã thực sự xúc động trước những giọt nước mắt của con Bò, và những người có nhiệm vu. mổ con Bò này cũng xúc động không kém, nước mắt của ho cũng tuôn trào. Con Bò vẫn tiếp tục khóc không ngừng!
Khi công nhân từ các lò mổ khác nghe tin, họ cũng chạy đến xem Bò khóc và quỳ, và trên trang web nhanh chóng được thông báo và đông đảo người xem đã kinh ngạc trước những gì họ nhìn thấy. Có ba người trong số đó đã xúc động mạnh và họ nói rằng từ bây giờ, ngay cả khi họ giết mổ các loại động vật khác, họ sẽ không bao giờ quên được những giọt nước mắt của con Bò này.
Trước tình huống như thế, không một ai nỡ đem Bò đi giết nữa nhưng họ không biết làm cách nào để giải quyết vấn đề này! Cuối cùng thì họ đã quyết định mua lại con bò bằng tiền mặt, và sau đó đem gửi một ngôi đền Phật giáo để nuôi dưỡng và chăm sóc, để con Bò có thể yên tâm sống một cuộc sống hòa bình.
Sau khi mọi người đưa ra quyết định này thì một điều lạ lùng đã xảy ra một lần nữa, một người đã cho biết:
- Khi biết chắc rằng sẽ không bị giết nữa, con Bò cuối cùng đã đồng ý di chuyển, nó đã đứng dậy chịu đi, và bây giờ nó đang o đây với chúng tôi.
Làm thế nào một con Bò có thể hiểu từ ngữ của con người? Shiu nói:
- Cho dù bạn có tin hay không, nhưng sự kiện này thực sự đã xảy ra, mặc dù nghe có vẻ hoang tưởng, phải không?
Và một điều đáng ngạc nhiên hơn nữa là con Bò này đã thay đổi cuộc sống của những người hàng thịt.
Huy Hoàng
Một nhóm công nhân đã đem một con Bò tới một nhà máy sản xuất bao bì, và mọi người đã được sẵn sàng để mổ con Bò làm bít tết và thịt bò hầm.
Khi họ đến gần cửa trước của lò mổ, con Bò với nét mặt thật buồn bã đột nhiên đứng khựng lại, nhất định không tiến thêm bước nữa, rồi quỳ hai chân trước xuống, và đôi mắt của nó thì nước mắt chảy ra thành dòng.
Làm thế nào có thể con Bò đã nhận thức được rằng nó sẽ bị làm thịt trước khi vào lò mổ? Điều này cho thấy rằng nó còn có tính linh nhiều hơn người.
- Khi tôi chứng kiến cảnh tượng một động vật luôn được cho là ngu ngốc thực sự khóc, và khi tôi thấy tận mắt đôi mắt của nó dấy lên sự sợ hãi và buồn rầu, thi` tôi không khỏi rùng mình.
Người bán thịt Shiu Tất Nin thực sự xúc động trước cảnh tượng này, nhớ lại và nói tiếp:
- Tôi lập tức gọi những người bạn khác đến xem, và họ đã ngạc nhiên như chính tôi và tất cả chúng tôi cùng hè nhau đẩy và kéo con Bò, nhưng nó đã ghì lại va nhất định không di chuyển, nó chỉ quỳ đó khóc liên tục.
Billy Fong, ông chủ của nhà máy bao bì Hồng Kông cho biết:
- Nhân loại đã luôn luôn nghĩ rằng động vật không giống như loài người có thể khóc, nhưng con Bò này thực sự đã khóc nức nở như một đứa trẻ!
Vào thời điểm đó đã có ít nhất cả chục người đàn ông mạnh mẽ, lực lưỡng có mặt tại chỗ, và họ đã thực sự xúc động trước những giọt nước mắt của con Bò, và những người có nhiệm vu. mổ con Bò này cũng xúc động không kém, nước mắt của ho cũng tuôn trào. Con Bò vẫn tiếp tục khóc không ngừng!
Khi công nhân từ các lò mổ khác nghe tin, họ cũng chạy đến xem Bò khóc và quỳ, và trên trang web nhanh chóng được thông báo và đông đảo người xem đã kinh ngạc trước những gì họ nhìn thấy. Có ba người trong số đó đã xúc động mạnh và họ nói rằng từ bây giờ, ngay cả khi họ giết mổ các loại động vật khác, họ sẽ không bao giờ quên được những giọt nước mắt của con Bò này.
Trước tình huống như thế, không một ai nỡ đem Bò đi giết nữa nhưng họ không biết làm cách nào để giải quyết vấn đề này! Cuối cùng thì họ đã quyết định mua lại con bò bằng tiền mặt, và sau đó đem gửi một ngôi đền Phật giáo để nuôi dưỡng và chăm sóc, để con Bò có thể yên tâm sống một cuộc sống hòa bình.
Sau khi mọi người đưa ra quyết định này thì một điều lạ lùng đã xảy ra một lần nữa, một người đã cho biết:
- Khi biết chắc rằng sẽ không bị giết nữa, con Bò cuối cùng đã đồng ý di chuyển, nó đã đứng dậy chịu đi, và bây giờ nó đang o đây với chúng tôi.
Làm thế nào một con Bò có thể hiểu từ ngữ của con người? Shiu nói:
- Cho dù bạn có tin hay không, nhưng sự kiện này thực sự đã xảy ra, mặc dù nghe có vẻ hoang tưởng, phải không?
Và một điều đáng ngạc nhiên hơn nữa là con Bò này đã thay đổi cuộc sống của những người hàng thịt.
Huy Hoàng
#587
Gửi vào 04/05/2013 - 06:46
NHỮNG BÓNG MA BAY VỀ TỪ QUÁ KHỨ
Đa số các phi công và nhà du hành vũ trụ đã quan sát thấy những hiện tượng khác thường và họ đã trải qua những cảm giác lạ lùng. Đôi khi chúng khác thường đến nỗi họ phải trả giá bằng sức khỏe tâm lý của mình.
Năm 1994, một nhà du hành vũ trụ Nga làm việc trên trạm quĩ đạo Hòa Bình trong suốt nửa năm, đã kể cho các đồng nghiệp của mình, rằng trong thời gian chuyến bay, ông và người bay đôi với mình, đã nhiều lần nhìn thấy những ảo ảnh. Họ cảm thấy những ảo ảnh này biến thành con người, thành động vật.
Chúng lao vun vút trong không gian đến những hành tinh xa lạ, tiếp xúc với nguồn thông tin nào đó của vũ trụ. Những thành viên khác trong đội bay của những con tàu vũ trụ, cũng nhắc đến những trường hợp tương tự. Nhưng, không một ai trong số họ muốn nêu sự kiện này ra công khai rộng rãi.
Có những trường hợp, phi công vũ trụ nhìn thấy bên mạn con tàu của mình ảo ảnh của những người trên trái đất, thường là những con người đã đi khỏi cuộc sống của những người thân. Chính điều này cũng xảy ra với các phi công bình thường. Thí dụ, hiện tượng dị thường của cái được gọi là bàn tay khổng lồ.
Thường lệ, nó xuất hiện trong thời gian các chuyến bay kéo dài. Phi công có cảm giác bàn tay vô hình của ai đó đang nắm chặt cần lái của mình. Cuộc nghiên cứu do không quân Mỹ tiến hành chỉ ra rằng, gần 15% phi công tự nếm trải hiệu quả của bàn tay khổng lồ. Có thể, không ít lần điều đó là nguyên nhân của các tai nạn.
Các phi công Mỹ Maikl Breis và Jei Phillips, thực hiện chuyến bay trên chiếc máy bay khí tượng. Trên hành trình máy bay bị một đám mây đen bao phủ. Cả hai phi công đều nhìn thấy họ đang ở một nơi tương đối lạ lùng. Họ dường như đang bay phía trên trái đất, lúc này đã bị biến thành một sa mạc toàn đá bị thiêu cháy. Họ được xem vụ nổ ở Hiroshima, vụ tự sát đông đảo của những người theo giáo phái ở Georgetown, và những thảm hoạ khác của nhân loại. Những quả cầu lửa nhảy nhót xung quanh máy bay.
Breis và Phillips cho rằng họ đã rơi thẳng xuống địa ngục, nhờ sự kỳ diệu nào đó mà họ may mắn không bị mất điều khiển. Cuối cùng đám mây cũng tan đi. Máy bay vẫn đang bay trên Thái Bình Dương như trước đó, bầu trời hoàn toàn quang đãng. Các ảo ảnh khiến những chiếc máy bay và trực thăng bị rơi, không phải là hiện tượng hiếm gặp.
Phía trên sân bay Biggin Hill của Anh, trước đây căn cứ không quân được bố trí ở đó, cứ từng thời kỳ lại quan sát thấy bóng ma của chiếc máy bay tiêm kích Spitfair, của thời Thế chiến Hai. Trước con mắt của rất nhiều người, chiếc máy bay bay là mặt đất, vòng tròn phía trên sân bay. Mọi người còn nghe rõ cả tiếng động cơ máy bay.
Các chuyên gia chuyên nghiên cứu những hiện tượng dị thường cho rằng, các thiết bị bay đang bị rơi vào cái được gọi là, những lỗ thủng trong không gian và thời gian. Chính điều này giải thích việc biến mất và xuất hiện đột ngột của những chiếc máy bay, việc chúng vượt qua khoảng cách rất lớn trong chớp mắt.
Vào những năm 1960 phi công quân sự Sergei V. phục vụ ở Viễn Đông. Có một lần, khi bay quanh khu vực quân khu Primorsk, máy bay của ông bị mất điều khiển. Mọi thiết bị đều bị trục trặc, bóng tối tuyệt đối ngự trị phía bên ngoài các cửa sổ mạn. Nhận thức của ông ngừng hoạt động trong nháy mắt.
Khi Sergei tỉnh lại, động cơ đã không hoạt động, máy bay bị mất độ cao một cách nhanh chóng. Ông may mắn phóng ra khỏi máy bay. Khi tiếp đất, theo bản đồ ông xác định rằng mình đang ở trong rừng rậm, cách khu vực bay ông phụ trách đến bảy trăm km.
Từ thời điểm mọi thiết bị không hoạt động cùng lắm cũng khoảng hai phút, nhiên liệu trong bình cũng cạn. Viên trung úy bay đôi với ông kể, chiếc MIG biến mất trong không trung ngay trước mắt anh ta. May sao, sau đó người ta tìm được phi công trong rừng sâu.
Thời gian trôi đi, những máy bay bí ẩn, còn nguyên vẹn hay bị hư hỏng, lại đến với chúng ta từ quá khứ! Năm 1996 ở Caracas, Venezuela, chiếc DC-4 với năm mươi bảy hành khách, và phi hành đoàn bốn người, đã hạ cánh. Nhân viên không lưu kinh ngạc bởi hình dạng đã lỗi thời của chiếc máy bay. Qua sóng vô tuyến, phi công báo cáo đã thực hiện chuyến bay từ New York đến Miami (Miami nằm cách Caracas đến 1.800 km).
Ngoài ra phi công còn nói rằng, ông cần có mặt ở đó vào 9 giờ 55 sáng 2-7-1955. Sau khi nghe nói hôm đó là ngày 21-5-1996, viên phi công sợ hãi và điều khiển máy bay từ từ lên cao. Trong khi máy bay lên cao, từ cửa sổ khoang lái của phi công rơi ra cuốn lịch nhỏ của năm 1955. Việc điều tra cho thấy, có một chiếc máy bay loại như thế, với số hiệu bên mạn như thế, đã biến mất cùng phi hành đoàn và hành khách trong năm 1955.
Ngày 20-11-1966 một chiếc máy bay lạ đã hạ cánh xuống bãi cỏ nhà Marta Krouford ở vùng mũi Saunt-Fortland, Anh. Viên phi công mặc quân phục từ buồng lái trèo xuống và hỏi chủ nhà, ông ta đang ở đâu. Cho rằng phi công bị ốm, Marta đưa ông vào nhà và gọi bác sĩ. Phi công cho biết tên ông là John Woker, là trung úy phi công của không quân Mỹ.
Theo lời ông, trong thời gian cuộc tấn công ngày 9-4-1944 máy bay của ông bị một chiếc tiêm kích của Đức bắn trúng ở Bỉ và nó bắt đầu rơi. Rồi Woker không còn nhớ gì hơn nữa. Quả thật, đó là chiếc tiêm kích thời Thế chiến Hai, nhãn hiệu P-40 Kertis. Trên vỏ máy bay có những lỗ thủng do đạn. Mọi việc kết thúc không mấy vui vẻ: Woker được đưa vào bệnh viện tâm thần, còn máy bay của ông được giới quân sự đưa đi đâu đó.
Cuối tháng 11-2002 cũng xảy ra một vụ khó hiểu nữa. Chiếc máy bay một động cơ nhãn hiệu rất cổ Redford Rouz, do một phụ nữ rất già điều khiển, đã đỗ xuống sân bay Baca Raton, bang Florida, Mỹ. Người phụ nữ tự xưng tên là Biula Hendenxon. Bà tuyên bố mới hai mươi tuổi, và là phi công thực hiện chuyến bay huấn luyện trong năm 1923!
Bà Hendenxon thông báo, trong thời gian bay, máy bay của bà đã vướng vào dải mây mù, và khi quay lại bà đã không thể nhận ra những địa điểm trước đó. Bởi vậy, bà đành phải hạ cánh xuống sân bay đầu tiên mà bà gặp. Bà già kỳ lạ này đã phải trải qua một đợt theo dõi tâm lý. Hóa ra, bà không nhớ nổi một sự kiện nào trong số những sự kiện xảy ra sau năm 1923.
Đó chỉ là một số trong những câu chuyện liên quan đến những điều bất ngờ kỳ lạ, mà thời gian và không gian đem lại cho chúng ta. Khi xem xét toàn bộ điều này, không thể không thừa nhận rằng, ở đó, trên cao xanh kia dù sao cũng có cái gì đó. Chắc chắn rằng, cả những điều dị thường về thời gian, cả các bóng ma, cả các ảo ảnh không thể giải thích được trong không trung, đó chỉ là một phần của một khối trọn vẹn không bị phân chia: trường thông tin vũ trụ
UFOLOG
Đa số các phi công và nhà du hành vũ trụ đã quan sát thấy những hiện tượng khác thường và họ đã trải qua những cảm giác lạ lùng. Đôi khi chúng khác thường đến nỗi họ phải trả giá bằng sức khỏe tâm lý của mình.
Năm 1994, một nhà du hành vũ trụ Nga làm việc trên trạm quĩ đạo Hòa Bình trong suốt nửa năm, đã kể cho các đồng nghiệp của mình, rằng trong thời gian chuyến bay, ông và người bay đôi với mình, đã nhiều lần nhìn thấy những ảo ảnh. Họ cảm thấy những ảo ảnh này biến thành con người, thành động vật.
Chúng lao vun vút trong không gian đến những hành tinh xa lạ, tiếp xúc với nguồn thông tin nào đó của vũ trụ. Những thành viên khác trong đội bay của những con tàu vũ trụ, cũng nhắc đến những trường hợp tương tự. Nhưng, không một ai trong số họ muốn nêu sự kiện này ra công khai rộng rãi.
Có những trường hợp, phi công vũ trụ nhìn thấy bên mạn con tàu của mình ảo ảnh của những người trên trái đất, thường là những con người đã đi khỏi cuộc sống của những người thân. Chính điều này cũng xảy ra với các phi công bình thường. Thí dụ, hiện tượng dị thường của cái được gọi là bàn tay khổng lồ.
Thường lệ, nó xuất hiện trong thời gian các chuyến bay kéo dài. Phi công có cảm giác bàn tay vô hình của ai đó đang nắm chặt cần lái của mình. Cuộc nghiên cứu do không quân Mỹ tiến hành chỉ ra rằng, gần 15% phi công tự nếm trải hiệu quả của bàn tay khổng lồ. Có thể, không ít lần điều đó là nguyên nhân của các tai nạn.
Các phi công Mỹ Maikl Breis và Jei Phillips, thực hiện chuyến bay trên chiếc máy bay khí tượng. Trên hành trình máy bay bị một đám mây đen bao phủ. Cả hai phi công đều nhìn thấy họ đang ở một nơi tương đối lạ lùng. Họ dường như đang bay phía trên trái đất, lúc này đã bị biến thành một sa mạc toàn đá bị thiêu cháy. Họ được xem vụ nổ ở Hiroshima, vụ tự sát đông đảo của những người theo giáo phái ở Georgetown, và những thảm hoạ khác của nhân loại. Những quả cầu lửa nhảy nhót xung quanh máy bay.
Breis và Phillips cho rằng họ đã rơi thẳng xuống địa ngục, nhờ sự kỳ diệu nào đó mà họ may mắn không bị mất điều khiển. Cuối cùng đám mây cũng tan đi. Máy bay vẫn đang bay trên Thái Bình Dương như trước đó, bầu trời hoàn toàn quang đãng. Các ảo ảnh khiến những chiếc máy bay và trực thăng bị rơi, không phải là hiện tượng hiếm gặp.
Phía trên sân bay Biggin Hill của Anh, trước đây căn cứ không quân được bố trí ở đó, cứ từng thời kỳ lại quan sát thấy bóng ma của chiếc máy bay tiêm kích Spitfair, của thời Thế chiến Hai. Trước con mắt của rất nhiều người, chiếc máy bay bay là mặt đất, vòng tròn phía trên sân bay. Mọi người còn nghe rõ cả tiếng động cơ máy bay.
Các chuyên gia chuyên nghiên cứu những hiện tượng dị thường cho rằng, các thiết bị bay đang bị rơi vào cái được gọi là, những lỗ thủng trong không gian và thời gian. Chính điều này giải thích việc biến mất và xuất hiện đột ngột của những chiếc máy bay, việc chúng vượt qua khoảng cách rất lớn trong chớp mắt.
Vào những năm 1960 phi công quân sự Sergei V. phục vụ ở Viễn Đông. Có một lần, khi bay quanh khu vực quân khu Primorsk, máy bay của ông bị mất điều khiển. Mọi thiết bị đều bị trục trặc, bóng tối tuyệt đối ngự trị phía bên ngoài các cửa sổ mạn. Nhận thức của ông ngừng hoạt động trong nháy mắt.
Khi Sergei tỉnh lại, động cơ đã không hoạt động, máy bay bị mất độ cao một cách nhanh chóng. Ông may mắn phóng ra khỏi máy bay. Khi tiếp đất, theo bản đồ ông xác định rằng mình đang ở trong rừng rậm, cách khu vực bay ông phụ trách đến bảy trăm km.
Từ thời điểm mọi thiết bị không hoạt động cùng lắm cũng khoảng hai phút, nhiên liệu trong bình cũng cạn. Viên trung úy bay đôi với ông kể, chiếc MIG biến mất trong không trung ngay trước mắt anh ta. May sao, sau đó người ta tìm được phi công trong rừng sâu.
Thời gian trôi đi, những máy bay bí ẩn, còn nguyên vẹn hay bị hư hỏng, lại đến với chúng ta từ quá khứ! Năm 1996 ở Caracas, Venezuela, chiếc DC-4 với năm mươi bảy hành khách, và phi hành đoàn bốn người, đã hạ cánh. Nhân viên không lưu kinh ngạc bởi hình dạng đã lỗi thời của chiếc máy bay. Qua sóng vô tuyến, phi công báo cáo đã thực hiện chuyến bay từ New York đến Miami (Miami nằm cách Caracas đến 1.800 km).
Ngoài ra phi công còn nói rằng, ông cần có mặt ở đó vào 9 giờ 55 sáng 2-7-1955. Sau khi nghe nói hôm đó là ngày 21-5-1996, viên phi công sợ hãi và điều khiển máy bay từ từ lên cao. Trong khi máy bay lên cao, từ cửa sổ khoang lái của phi công rơi ra cuốn lịch nhỏ của năm 1955. Việc điều tra cho thấy, có một chiếc máy bay loại như thế, với số hiệu bên mạn như thế, đã biến mất cùng phi hành đoàn và hành khách trong năm 1955.
Ngày 20-11-1966 một chiếc máy bay lạ đã hạ cánh xuống bãi cỏ nhà Marta Krouford ở vùng mũi Saunt-Fortland, Anh. Viên phi công mặc quân phục từ buồng lái trèo xuống và hỏi chủ nhà, ông ta đang ở đâu. Cho rằng phi công bị ốm, Marta đưa ông vào nhà và gọi bác sĩ. Phi công cho biết tên ông là John Woker, là trung úy phi công của không quân Mỹ.
Theo lời ông, trong thời gian cuộc tấn công ngày 9-4-1944 máy bay của ông bị một chiếc tiêm kích của Đức bắn trúng ở Bỉ và nó bắt đầu rơi. Rồi Woker không còn nhớ gì hơn nữa. Quả thật, đó là chiếc tiêm kích thời Thế chiến Hai, nhãn hiệu P-40 Kertis. Trên vỏ máy bay có những lỗ thủng do đạn. Mọi việc kết thúc không mấy vui vẻ: Woker được đưa vào bệnh viện tâm thần, còn máy bay của ông được giới quân sự đưa đi đâu đó.
Cuối tháng 11-2002 cũng xảy ra một vụ khó hiểu nữa. Chiếc máy bay một động cơ nhãn hiệu rất cổ Redford Rouz, do một phụ nữ rất già điều khiển, đã đỗ xuống sân bay Baca Raton, bang Florida, Mỹ. Người phụ nữ tự xưng tên là Biula Hendenxon. Bà tuyên bố mới hai mươi tuổi, và là phi công thực hiện chuyến bay huấn luyện trong năm 1923!
Bà Hendenxon thông báo, trong thời gian bay, máy bay của bà đã vướng vào dải mây mù, và khi quay lại bà đã không thể nhận ra những địa điểm trước đó. Bởi vậy, bà đành phải hạ cánh xuống sân bay đầu tiên mà bà gặp. Bà già kỳ lạ này đã phải trải qua một đợt theo dõi tâm lý. Hóa ra, bà không nhớ nổi một sự kiện nào trong số những sự kiện xảy ra sau năm 1923.
Đó chỉ là một số trong những câu chuyện liên quan đến những điều bất ngờ kỳ lạ, mà thời gian và không gian đem lại cho chúng ta. Khi xem xét toàn bộ điều này, không thể không thừa nhận rằng, ở đó, trên cao xanh kia dù sao cũng có cái gì đó. Chắc chắn rằng, cả những điều dị thường về thời gian, cả các bóng ma, cả các ảo ảnh không thể giải thích được trong không trung, đó chỉ là một phần của một khối trọn vẹn không bị phân chia: trường thông tin vũ trụ
UFOLOG
#588
Gửi vào 04/05/2013 - 07:12
XÔN XAO LOẠI BƯỚM MẶT NGƯỜI BÁO OÁN
Một con bướm xuất hiện trong nhà một người đàn ông, sau đó hai ngày, ngẫu nhiên người đàn ông đó qua đời. Sự việc đang là đề tài để người ta truyền tụng làm xôn xao đất Cảng.
Ở Hải Phòng, sự xuất hiện của con bướm hình mặt người, trước ngày ông Phạm Văn Q. năm mươi lăm tuổi, ở xã Minh Tân, huyện Kiến Thụy, mất do căn bệnh quái ác đã khiến người dân nơi đây truyền tụng nên những câu chuyện ky bí. Câu chuyện cho rằng, nhà ông Phạm Văn Q. có người trước kia là địa chủ. Nhà ông rất giàu và bề thế, tuy nhiên, vào một ngày nọ, có một người ăn mày đến để xin ăn. Người địa chủ này đã không cho gì lại còn lỡ tay đánh chết ông ăn mày.
Sau khi chết, ông ăn mày đã hiện hồn về báo thù gia đình ông địa chủ này, bằng cách hại lần lượt con cháu sinh về sau. Và gần đây nhất, người ăn mày hóa thân thành con bướm có hình mặt người, bay vào gia đình ông Q. để đưa ông đi. Không chỉ thế, những người trong gia đình ông cũng lần lượt bị kết án.
Chuyện còn kể rằng, khi nhìn thấy con bướm đậu trên tường, thì người vợ lăn ra ngất. Những lời đồn đặc biệt chú trọng đến chi tiết hình mặt người trên con bướm, giống hệt ông lão ăn mày khi xưa. Sự việc sau đó tưởng như rơi vào quên lãng nhưng không lâu sau, mẹ ông cũng qua đời. Câu chuyện con bướm báo oán nhà địa chủ trước kia, khiến các thành viên trong gia đình lần lượt qua đời, một lần nữa đè nặng lên gia đình xấu số.
Theo các nhà khoa học, bướm mặt người xuất hiện từ những ngày đầu thu cho đến cuối mùa đông. Và địa bàn xuất hiện của chúng từ Nam ra Bắc. Trên thế giới và Việt Nam đã từng ghi nhận, những sinh vật có những đặc điểm giống hình mặt người và những sinh vật ấy, cũng gây được sự chú ý rất lớn của dư luận.
Chị Phạm Thị Y. ở An Lão, Hải Phòng cũng kể một câu chuyện kỳ lạ xoay quanh con bướm hình mặt người. Đó là những ngày cuối tháng chín, ở làng Lăng Thượng, huyện An Lão, một gia đình bên sông có con bướm bay vào. Gia đình này nhìn kỹ thấy con bướm có hình mặt người, thì cho là điềm gở nên đuổi con bướm bay đi.
Một người dân hiếu kỳ cũng kéo sang xem, họ giúp người này đuổi nhưng con bướm cũng chẳng bay mà cứ đậu lỳ một chỗ. Cánh bướm bị chọc rách một đoạn dưới. Kỳ lạ một điều, tối hôm đó, con gái chủ nhà bị đau vai và uống thuốc không khỏi. Thuốc tây, thuốc ta, cao bóp chẳng ăn thua, thế là chủ nhà mời thầy cúng về nhà cúng, sau đó một ngày thì cô gái khỏi đau vai.
Chúng tôi gặp Tiến Sĩ Khuất Đăng Long, Trưởng phòng Sinh thái côn trùng, Viện Sinh thái và Tài nguyên sinh vật, để tìm hiểu rõ hơn về nguồn gốc của loài bướm lạ này. Tiến Sĩ Khuất Đăng Long cho biết Bướm mặt người chỉ là một sản phẩm của tự nhiên. Bởi giới động vật tự nhiên sản sinh ra vô vàn các con vật kỳ lạ và đặc biệt.
Tuy nhiên, một sự kết hợp hy hữu gợi liên tưởng đến... mặt người luôn nhận được sự quan tâm của xã hội. Nhiều suy đoán cho rằng, đây là những sản phẩm cấy ghép nhân tạo, hoặc là kết quả của một sự tiến hóa rất đỗi thông thường. Nhưng cho dù tồn tại ở dạng nào, thì chúng vẫn khiến người ta không khỏi kinh ngạc.
Xung quanh sự xuất hiện của bướm mặt người ở Việt Nam và những điều kỳ lạ xảy ra bên cạnh nó, khiến nhiều người cho rằng bướm mặt người là hiện thân của ma quỷ, cũng có nơi cho rằng do môi trường ô nhiễm mà dẫn đến biến dị như vậy.
Thi thoảng người ta thấy xuất hiện trong đám ma những con bướm to, màu đen bay lượn quanh bàn thờ người chết, hoặc quanh nhà đang có tang. Nhiều người cho rằng đó là hiện thân của tổ tiên về đưa con cháu đi.
- Chúng có thể bay vào trong nhà, một số người cho rằng chúng có linh hồn nhưng chưa có cơ sở nào để khẳng định điều này.
Đất Việt
Một con bướm xuất hiện trong nhà một người đàn ông, sau đó hai ngày, ngẫu nhiên người đàn ông đó qua đời. Sự việc đang là đề tài để người ta truyền tụng làm xôn xao đất Cảng.
Ở Hải Phòng, sự xuất hiện của con bướm hình mặt người, trước ngày ông Phạm Văn Q. năm mươi lăm tuổi, ở xã Minh Tân, huyện Kiến Thụy, mất do căn bệnh quái ác đã khiến người dân nơi đây truyền tụng nên những câu chuyện ky bí. Câu chuyện cho rằng, nhà ông Phạm Văn Q. có người trước kia là địa chủ. Nhà ông rất giàu và bề thế, tuy nhiên, vào một ngày nọ, có một người ăn mày đến để xin ăn. Người địa chủ này đã không cho gì lại còn lỡ tay đánh chết ông ăn mày.
Sau khi chết, ông ăn mày đã hiện hồn về báo thù gia đình ông địa chủ này, bằng cách hại lần lượt con cháu sinh về sau. Và gần đây nhất, người ăn mày hóa thân thành con bướm có hình mặt người, bay vào gia đình ông Q. để đưa ông đi. Không chỉ thế, những người trong gia đình ông cũng lần lượt bị kết án.
Chuyện còn kể rằng, khi nhìn thấy con bướm đậu trên tường, thì người vợ lăn ra ngất. Những lời đồn đặc biệt chú trọng đến chi tiết hình mặt người trên con bướm, giống hệt ông lão ăn mày khi xưa. Sự việc sau đó tưởng như rơi vào quên lãng nhưng không lâu sau, mẹ ông cũng qua đời. Câu chuyện con bướm báo oán nhà địa chủ trước kia, khiến các thành viên trong gia đình lần lượt qua đời, một lần nữa đè nặng lên gia đình xấu số.
Theo các nhà khoa học, bướm mặt người xuất hiện từ những ngày đầu thu cho đến cuối mùa đông. Và địa bàn xuất hiện của chúng từ Nam ra Bắc. Trên thế giới và Việt Nam đã từng ghi nhận, những sinh vật có những đặc điểm giống hình mặt người và những sinh vật ấy, cũng gây được sự chú ý rất lớn của dư luận.
Chị Phạm Thị Y. ở An Lão, Hải Phòng cũng kể một câu chuyện kỳ lạ xoay quanh con bướm hình mặt người. Đó là những ngày cuối tháng chín, ở làng Lăng Thượng, huyện An Lão, một gia đình bên sông có con bướm bay vào. Gia đình này nhìn kỹ thấy con bướm có hình mặt người, thì cho là điềm gở nên đuổi con bướm bay đi.
Một người dân hiếu kỳ cũng kéo sang xem, họ giúp người này đuổi nhưng con bướm cũng chẳng bay mà cứ đậu lỳ một chỗ. Cánh bướm bị chọc rách một đoạn dưới. Kỳ lạ một điều, tối hôm đó, con gái chủ nhà bị đau vai và uống thuốc không khỏi. Thuốc tây, thuốc ta, cao bóp chẳng ăn thua, thế là chủ nhà mời thầy cúng về nhà cúng, sau đó một ngày thì cô gái khỏi đau vai.
Chúng tôi gặp Tiến Sĩ Khuất Đăng Long, Trưởng phòng Sinh thái côn trùng, Viện Sinh thái và Tài nguyên sinh vật, để tìm hiểu rõ hơn về nguồn gốc của loài bướm lạ này. Tiến Sĩ Khuất Đăng Long cho biết Bướm mặt người chỉ là một sản phẩm của tự nhiên. Bởi giới động vật tự nhiên sản sinh ra vô vàn các con vật kỳ lạ và đặc biệt.
Tuy nhiên, một sự kết hợp hy hữu gợi liên tưởng đến... mặt người luôn nhận được sự quan tâm của xã hội. Nhiều suy đoán cho rằng, đây là những sản phẩm cấy ghép nhân tạo, hoặc là kết quả của một sự tiến hóa rất đỗi thông thường. Nhưng cho dù tồn tại ở dạng nào, thì chúng vẫn khiến người ta không khỏi kinh ngạc.
Xung quanh sự xuất hiện của bướm mặt người ở Việt Nam và những điều kỳ lạ xảy ra bên cạnh nó, khiến nhiều người cho rằng bướm mặt người là hiện thân của ma quỷ, cũng có nơi cho rằng do môi trường ô nhiễm mà dẫn đến biến dị như vậy.
Thi thoảng người ta thấy xuất hiện trong đám ma những con bướm to, màu đen bay lượn quanh bàn thờ người chết, hoặc quanh nhà đang có tang. Nhiều người cho rằng đó là hiện thân của tổ tiên về đưa con cháu đi.
- Chúng có thể bay vào trong nhà, một số người cho rằng chúng có linh hồn nhưng chưa có cơ sở nào để khẳng định điều này.
Đất Việt
#589
Gửi vào 04/05/2013 - 07:24
KỲ LẠ CON BƯỚM CỨ NGÀY GIỖ LẠI TRỞ VỀ ĐẬU TRÊN BÁT NHANG
Chưa hết đau buồn với cái chết của người thân, những người còn sống lại thêm một phen hoảng hồn, về hiện thân của người chồng trong lốt bướm, về quyến luyến. Sau một thời gian dài xôn xao, đến nay vẫn chưa ai giải thích được nguyên nhân của sự việc lạ này.
Câu chuyện xảy ra tại nhà anh Lâm Xuân Hòa, làng Xuân Dục, xã Yên Thường, huyện Gia Lâm, Hà Nội, từ cách đây vài năm đến nay vẫn làm người ta bán tín bán nghi. Khi còn sống, anh Hòa là người hiền lành tốt bụng, rất được lòng bà con làng xóm. Đầu năm 2008, trong một lần đi khám bệnh, anh phát hiện bị một khối u ác tính tại gan và đã vào giai đoạn di căn, Do phát hiện muộn nên chỉ một thời gian ngắn sau người bệnh đã qua đời.
Ngay lúc anh vừa mất thì một hiện tượng lạ đã xảy ra, sau này người nhà nhất quyết cho rằng đó là do vong hồn còn vương vấn gia đình, vợ con nên đã hóa thân ở lại. Một nhân chứng vẫn nhớ như in:
- Khi người bệnh vừa tắt thở được một lúc, bỗng nhiên trên trần nhà nhìn thẳng xuống vị trí người chết, bất ngờ xuất hiện con bướm hình thù kỳ lạ, toàn thân màu đen điểm những sọc trắng dài ngắn không đều nhau, đặc biệt con bướm to gấp đôi những loại thông thường.
Thoạt đầu, do tang gia đau buồn, mọi người bận rộn lo việc khâm liệm hậu sự nên không ai để ý đến sinh vật lạ lùng ấy. Mãi sau này một người trong nhà mới phát hiện ra con bướm kỳ lạ, cứ quanh quẩn xung quanh thi thể người đã khuất, di chuyển thi thể đến đâu thì con bướm cũng bay theo đến đấy. Cuối cùng, khi người chết đã nằm trong quan tài, con bướm lại ngoan ngoãn đậu ngay trên bàn thờ cạnh linh cữu và di ảnh.
Kỳ lạ hơn, dù thường xuyên có khách đến viếng, người qua lại thắp hương khấn vái đông đúc, rồi tiếng khóc thương không ngớt, nhưng con bướm đen khổng lồ vẫn không thay đổi vị trí, cứ đậu im tại một chỗ, cánh rũ xuống như cũng tỏ ý đáp lễ những người đến chia buồn. Một người có mặt trong đám tang kể lại, con vật thường có những biểu hiện kỳ lạ, như thường lượn quanh những người thân của anh Hòa một cách gần gũi, tự nhiên.
Đến ngày cuối cùng trong lễ tang, trước khi chuẩn bị làm lễ đưa linh cữu đi mai táng, khi mọi người quây quần bên mâm cơm ăn tạm lấy sức, chú bướm đen lại xuất hiện bay lượn xung quanh. Mọi người bấy giờ mới nghi nghi hoặc hoặc, nghĩ: Phải chăng con bướm xuất hiện thường xuyên từ lúc người thân họ tắt thở tới giờ, chính là hiện thân của anh Hòa về lưu luyến vợ con?
Nghĩ như thế, nên một người bạo gan đề nghị mang thêm chén bát ra và lên tiếng… mời người đã khuất cùng vào dùng bữa. Trước ánh mắt ngạc nhiên của tất cả, chú bướm như hiểu được tiếng người, ngay lập tức xà xuống đậu vào chén rượu. Một lúc sau, nó đảo một vòng xung quanh rồi lần lượt đậu lên vai từng người vốn là bạn rất thân của người bệnh khi còn sống.
Một người bạn chí cốt của người đã mất kể lại, dường như lúc đó hiểu được tâm sự của hương hồn người bạn thân, hay do linh tính mách bảo, tự nhiên anh buột miệng hứa sẽ trông nom, chăm sóc cẩn thận cho gia đình người bạn đã khuất.
Lúc đó chú bướm mới bay ra khỏi nhà, và mất hút đến tận lúc vào lễ đưa ma người đã khuất. Khi chuẩn bị nhập mộ, con bướm lại xuất hiện bay theo đoàn người, từ đầu cho đến khi kết thúc việc chôn cất, như quan sát toàn bộ sự việc xảy ra. Việc xong xuôi, con bướm cũng tự biến mất một cách bí ẩn, để lại cho mọi người nỗi ngạc nhiên, thắc mắc.
Chuyện không dừng lại ở đó, nhiều người cho rằng vì là người tốt, lại chết trẻ nên anh Hòa rất thiêng, linh hồn anh vẫn thường xuyên về qua thăm nom nhà cửa gia quyến. Vào ngày rằm, ngày lễ tết mà đặc biệt là ngày giỗ, hễ con cháu thắp nhang mời anh về, thì y như rằng chưa tàn hết nhang, con bướm cũ lại xuất hiện.
Người nhà quả quyết rằng trăm lần như một, con bướm sau này bay vào nhà, thường xuyên đậu trên bát nhang những ngày cúng giỗ, chính là con bướm xuất hiện từ lúc người thân họ chết. Thêm nữa, người nhà rất hay mơ thấy anh về dặn dò, hoặc báo mộng cho con cháu mỗi khi có chuyện quan trọng sắp xảy ra.
Để chứng minh độ xác thực của câu chuyện, người nhà kể thêm một chuyện mới xảy ra cách đây không lâu, vào khoảng tháng 9-2011, đúng vào dịp gia đình chuẩn bị lễ cải táng cho anh Hòa. Trước ngày gia đình dự định bốc mộ cho anh khoảng nửa tháng, sau khi tất cả công việc đã chuẩn bị đâu vào đấy, bỗng nhiên người con lớn đang ngủ trưa thì nằm mơ thấy cha về kể rằng, sáng nay đi đường gặp một người giống hệt người con út, anh liền đuổi theo nhưng không kịp, lại còn chẳng may bị va vào cột điện nên bị lung lay mất hai cái răng cửa.
Trong giấc mơ của cậu con trai, người đã mất dặn dò con cái khi đi ra đường phải cẩn thận. Người con tỉnh lại, nửa tin nửa ngờ kể lại cho người thân nghe. Những người trong nhà cũng nghi nghi hoặc hoặc, nhưng do bận nhiều việc nên ai cũng quên khuấy câu chuyện đó.
Cho đến ngày bốc mộ, khi nắp quan tài được mở, tất cả mọi người trong gia đình đều thấy kinh ngạc vì thấy xương hộp sọ của người đã mất cũng bị khuyết hai chiếc răng cửa. Hai chiếc răng sau đó được tìm thấy ở đáy quan tài như thể vừa bị rơi ra cách đây mấy ngày. Đến lúc này, người thân trong nhà càng tin chắc như đinh đóng cột, hồn người thân của của mình hóa thân thành bướm, vẫn quanh quẩn về thăm nom gia đình và đi theo canh chừng cho con cháu.
Giải thích ở góc độ khoa học, một người dân sống lâu năm tại đây cho biết, do vùng này là địa bàn nông nghiệp chủ yếu trồng rau màu, nên nhiều loại côn trùng phát triển, đặc biệt là sâu bướm. Đến mùa, chúng thường bay vào nhà dân cũng là chuyện bình thường. Tuy nhiên, câu chuyện kỳ lạ trên đã nhanh chóng lan truyền khắp làng trên xóm dưới.
Mặc dù chưa có bằng chứng nào cho thấy linh hồn người chết trở về, nhưng rất nhiều người nghe tin đã tìm đến gia đình anh Hòa, một phần đến chia buồn, một phần vì muốn nghe chính người nhà kể lại. Không ai có thể giải thích thực hư chuyện người hóa bướm, người không tin thì cho rằng đó là chuyện tình cờ, ngẫu nhiên.
Còn về chi tiết người chết báo mộng bị rụng hai chiếc răng, ông Nguyễn Lân, một người làm nghề quản trang lâu năm nói: Trong lễ bốc mộ, khi gạt hết đất cát đi, sẽ còn trơ lại bộ hài cốt màu đen, bóng và thường là còn nguyên vẹn. Nhưng trong một số trường hợp, do bệnh lý hay tai nạn trước lúc qua đời, xương cốt người chết khi cải táng không còn liền một khối mà bị gãy nứt ở một vài nơi.
Trong trường hợp này, có thể khi cải táng thấy hai chiếc răng bị rụng, là do người đã khuất bị bệnh nặng trước lúc mất. Người con trai nằm mơ thấy bố về báo mộng, có thể là do tâm lý quá thương tiếc mà nằm ngủ cũng mộng thấy. Và câu chuyện người trong giấc mơ kể về hai chiếc răng bị gãy, cũng chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên mà thôi.
Trần Phương
Chưa hết đau buồn với cái chết của người thân, những người còn sống lại thêm một phen hoảng hồn, về hiện thân của người chồng trong lốt bướm, về quyến luyến. Sau một thời gian dài xôn xao, đến nay vẫn chưa ai giải thích được nguyên nhân của sự việc lạ này.
Câu chuyện xảy ra tại nhà anh Lâm Xuân Hòa, làng Xuân Dục, xã Yên Thường, huyện Gia Lâm, Hà Nội, từ cách đây vài năm đến nay vẫn làm người ta bán tín bán nghi. Khi còn sống, anh Hòa là người hiền lành tốt bụng, rất được lòng bà con làng xóm. Đầu năm 2008, trong một lần đi khám bệnh, anh phát hiện bị một khối u ác tính tại gan và đã vào giai đoạn di căn, Do phát hiện muộn nên chỉ một thời gian ngắn sau người bệnh đã qua đời.
Ngay lúc anh vừa mất thì một hiện tượng lạ đã xảy ra, sau này người nhà nhất quyết cho rằng đó là do vong hồn còn vương vấn gia đình, vợ con nên đã hóa thân ở lại. Một nhân chứng vẫn nhớ như in:
- Khi người bệnh vừa tắt thở được một lúc, bỗng nhiên trên trần nhà nhìn thẳng xuống vị trí người chết, bất ngờ xuất hiện con bướm hình thù kỳ lạ, toàn thân màu đen điểm những sọc trắng dài ngắn không đều nhau, đặc biệt con bướm to gấp đôi những loại thông thường.
Thoạt đầu, do tang gia đau buồn, mọi người bận rộn lo việc khâm liệm hậu sự nên không ai để ý đến sinh vật lạ lùng ấy. Mãi sau này một người trong nhà mới phát hiện ra con bướm kỳ lạ, cứ quanh quẩn xung quanh thi thể người đã khuất, di chuyển thi thể đến đâu thì con bướm cũng bay theo đến đấy. Cuối cùng, khi người chết đã nằm trong quan tài, con bướm lại ngoan ngoãn đậu ngay trên bàn thờ cạnh linh cữu và di ảnh.
Kỳ lạ hơn, dù thường xuyên có khách đến viếng, người qua lại thắp hương khấn vái đông đúc, rồi tiếng khóc thương không ngớt, nhưng con bướm đen khổng lồ vẫn không thay đổi vị trí, cứ đậu im tại một chỗ, cánh rũ xuống như cũng tỏ ý đáp lễ những người đến chia buồn. Một người có mặt trong đám tang kể lại, con vật thường có những biểu hiện kỳ lạ, như thường lượn quanh những người thân của anh Hòa một cách gần gũi, tự nhiên.
Đến ngày cuối cùng trong lễ tang, trước khi chuẩn bị làm lễ đưa linh cữu đi mai táng, khi mọi người quây quần bên mâm cơm ăn tạm lấy sức, chú bướm đen lại xuất hiện bay lượn xung quanh. Mọi người bấy giờ mới nghi nghi hoặc hoặc, nghĩ: Phải chăng con bướm xuất hiện thường xuyên từ lúc người thân họ tắt thở tới giờ, chính là hiện thân của anh Hòa về lưu luyến vợ con?
Nghĩ như thế, nên một người bạo gan đề nghị mang thêm chén bát ra và lên tiếng… mời người đã khuất cùng vào dùng bữa. Trước ánh mắt ngạc nhiên của tất cả, chú bướm như hiểu được tiếng người, ngay lập tức xà xuống đậu vào chén rượu. Một lúc sau, nó đảo một vòng xung quanh rồi lần lượt đậu lên vai từng người vốn là bạn rất thân của người bệnh khi còn sống.
Một người bạn chí cốt của người đã mất kể lại, dường như lúc đó hiểu được tâm sự của hương hồn người bạn thân, hay do linh tính mách bảo, tự nhiên anh buột miệng hứa sẽ trông nom, chăm sóc cẩn thận cho gia đình người bạn đã khuất.
Lúc đó chú bướm mới bay ra khỏi nhà, và mất hút đến tận lúc vào lễ đưa ma người đã khuất. Khi chuẩn bị nhập mộ, con bướm lại xuất hiện bay theo đoàn người, từ đầu cho đến khi kết thúc việc chôn cất, như quan sát toàn bộ sự việc xảy ra. Việc xong xuôi, con bướm cũng tự biến mất một cách bí ẩn, để lại cho mọi người nỗi ngạc nhiên, thắc mắc.
Chuyện không dừng lại ở đó, nhiều người cho rằng vì là người tốt, lại chết trẻ nên anh Hòa rất thiêng, linh hồn anh vẫn thường xuyên về qua thăm nom nhà cửa gia quyến. Vào ngày rằm, ngày lễ tết mà đặc biệt là ngày giỗ, hễ con cháu thắp nhang mời anh về, thì y như rằng chưa tàn hết nhang, con bướm cũ lại xuất hiện.
Người nhà quả quyết rằng trăm lần như một, con bướm sau này bay vào nhà, thường xuyên đậu trên bát nhang những ngày cúng giỗ, chính là con bướm xuất hiện từ lúc người thân họ chết. Thêm nữa, người nhà rất hay mơ thấy anh về dặn dò, hoặc báo mộng cho con cháu mỗi khi có chuyện quan trọng sắp xảy ra.
Để chứng minh độ xác thực của câu chuyện, người nhà kể thêm một chuyện mới xảy ra cách đây không lâu, vào khoảng tháng 9-2011, đúng vào dịp gia đình chuẩn bị lễ cải táng cho anh Hòa. Trước ngày gia đình dự định bốc mộ cho anh khoảng nửa tháng, sau khi tất cả công việc đã chuẩn bị đâu vào đấy, bỗng nhiên người con lớn đang ngủ trưa thì nằm mơ thấy cha về kể rằng, sáng nay đi đường gặp một người giống hệt người con út, anh liền đuổi theo nhưng không kịp, lại còn chẳng may bị va vào cột điện nên bị lung lay mất hai cái răng cửa.
Trong giấc mơ của cậu con trai, người đã mất dặn dò con cái khi đi ra đường phải cẩn thận. Người con tỉnh lại, nửa tin nửa ngờ kể lại cho người thân nghe. Những người trong nhà cũng nghi nghi hoặc hoặc, nhưng do bận nhiều việc nên ai cũng quên khuấy câu chuyện đó.
Cho đến ngày bốc mộ, khi nắp quan tài được mở, tất cả mọi người trong gia đình đều thấy kinh ngạc vì thấy xương hộp sọ của người đã mất cũng bị khuyết hai chiếc răng cửa. Hai chiếc răng sau đó được tìm thấy ở đáy quan tài như thể vừa bị rơi ra cách đây mấy ngày. Đến lúc này, người thân trong nhà càng tin chắc như đinh đóng cột, hồn người thân của của mình hóa thân thành bướm, vẫn quanh quẩn về thăm nom gia đình và đi theo canh chừng cho con cháu.
Giải thích ở góc độ khoa học, một người dân sống lâu năm tại đây cho biết, do vùng này là địa bàn nông nghiệp chủ yếu trồng rau màu, nên nhiều loại côn trùng phát triển, đặc biệt là sâu bướm. Đến mùa, chúng thường bay vào nhà dân cũng là chuyện bình thường. Tuy nhiên, câu chuyện kỳ lạ trên đã nhanh chóng lan truyền khắp làng trên xóm dưới.
Mặc dù chưa có bằng chứng nào cho thấy linh hồn người chết trở về, nhưng rất nhiều người nghe tin đã tìm đến gia đình anh Hòa, một phần đến chia buồn, một phần vì muốn nghe chính người nhà kể lại. Không ai có thể giải thích thực hư chuyện người hóa bướm, người không tin thì cho rằng đó là chuyện tình cờ, ngẫu nhiên.
Còn về chi tiết người chết báo mộng bị rụng hai chiếc răng, ông Nguyễn Lân, một người làm nghề quản trang lâu năm nói: Trong lễ bốc mộ, khi gạt hết đất cát đi, sẽ còn trơ lại bộ hài cốt màu đen, bóng và thường là còn nguyên vẹn. Nhưng trong một số trường hợp, do bệnh lý hay tai nạn trước lúc qua đời, xương cốt người chết khi cải táng không còn liền một khối mà bị gãy nứt ở một vài nơi.
Trong trường hợp này, có thể khi cải táng thấy hai chiếc răng bị rụng, là do người đã khuất bị bệnh nặng trước lúc mất. Người con trai nằm mơ thấy bố về báo mộng, có thể là do tâm lý quá thương tiếc mà nằm ngủ cũng mộng thấy. Và câu chuyện người trong giấc mơ kể về hai chiếc răng bị gãy, cũng chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên mà thôi.
Trần Phương
#590
Gửi vào 04/05/2013 - 07:47
NGƯỜI NHÌN THẤY GIẤC MƠ VÀ CÁI CHẾT
Andrew Jackson Davis, một trong những người nổi tiếng nhất nước Mỹ, sinh năm 1826 trong gia đình ông thợ giày nát rượu và bà thợ giặt mù chữ ở New York. Có vẻ như cuộc sống giữa những người thất học và thô thiển không hứa hẹn điều gì tốt đẹp cho cậu bé ốm yếu, gầy gò và nhút nhát. Nhưng không. Trí thông minh tự nhiên, tính tò mò ham hiểu biết và… phép lạ đã giúp Andrew Davis trở thành người nổi tiếng.
Từ thuở ấu thơ, Andrew Davis đã luôn khát khao kiến thức. Mặc dù cho đến năm mười sáu tuổi chỉ đọc mỗi sách giáo lý, nhưng năm hai mươi tuổi, Davis đã viết một trong những tác phẩm triết học độc đáo nhất của mình. Cần biết rằng ông chưa từng học qua một trường đại học nào.
Người ta cho rằng kể từ khi ra đời, cậu bé đã có sẵn trong đầu toàn bộ kho kiến thức của loài người. Tất nhiên, kho kiến thức đó không phải do cha mẹ hay các cư dân vùng ngoại ô bẩn thỉu của New York cung cấp, mà Davis có được nó từ đâu không ai biết.
Từ thời thơ ấu ông luôn nghe tiếng nói của ai đó trong đầu và có thể dự đoán các sự kiện, phát hiện căn bệnh tiềm ẩn ở người khỏe mạnh… Ông nhìn thấy cái chết của mẹ mình trước một tuần, biết chính xác người cha say xỉn của mình sẽ nguyền rủa người vợ vừa qua đời như thế nào, hàng xóm sẽ an ủi ra sao và linh mục sẽ đòi bao nhiêu tiền cho lễ cầu nguyện trong đám tang…
Khi còn là một cậu bé, một lần Andrew Davis được xem một nhà ảo thuật biểu diễn và tình nguyện làm người phụ tá cho ông ta trong một số tiết mục. Thế rồi bỗng nhiên ở cậu bé xuất hiện khả năng lạ thường: cậu có thể nhìn thấy những gì mà người khác không thể thấy, chẳng hạn vết loét trong dạ dày của một người hàng xóm, thai nhi trong tử cung của một cô gái chưa lập gia đình, thậm chí cả tế bào ung thư mới hình thành trong vú một người đàn ông rất khỏe mạnh…
Mọi tiên đoán của cậu đều trở thành sự thật, vì thế có rất nhiều người kéo đến nhờ cậu chẩn đoán bệnh tật. Một người thợ may hàng xóm tên là Livingston rất khâm phục khả năng này của cậu bé, bèn bỏ nghề để đi theo Davis làm phụ tá.
Họ kiếm sống bằng việc đọc những dòng chữ viết trên một tờ giấy được niêm trong một phong bì dán kín, đoán tên và số phận của những người nông dân quanh vùng. Nhưng công việc chẩn đoán bệnh mới thực sự mang lại nhiều tiền. Tiếng lành đồn xa, từ khắp nước Mỹ người ta tìm đến nhờ Davis đoán bệnh.
Khi được hỏi tại sao có thể chẩn đoán bệnh một cách chính xác đến thế, Davis giải thích rằng cơ thể con người trở nên trong suốt dưới con mắt của cậu.
- Tôi thấy rõ ràng từng cơ quan nội tạng; trong mắt tôi, chúng tự phát sáng... Nếu cơ quan nào đang ủ bệnh, nó sẽ mờ dần...
Tất nhiên, các thầy thuốc không tin vào khả năng chẩn đoán bệnh của Davis, nhưng khi cần, họ vẫn thường nhờ cậu giúp mà không cho biết mình là ai. Ông tổ nghề y Hippocrates từng nói:
- Bằng đôi mắt nhắm chặt, linh hồn vẫn có thể nhìn thấy những căn bệnh đang hành hạ cơ thể.
Phải chăng ông ngụ ý về khả năng đặc biệt tương tự như của Davis? Davis còn có thể đoán bệnh từ xa bằng cách xuất hồn để đến với bệnh nhân. Khi tỉnh lại, Davis không thể nhớ ngay tức khắc mọi chuyện trước đó, nhưng một lát sau, trong tiềm thức, mọi hình ảnh từ từ phục hồi đến từng chi tiết nhỏ nhất.
Trong đời Davis có một sự kiện lạ thường: một đêm nọ trong năm 1844, Davis, lúc bấy giờ đã mười tám tuổi, bất ngờ bị một lực vô hình nào đó tác động lên thân mình khiến chàng bay ra khỏi thị trấn nhỏ của mình, đến một nơi nào đó trong thung lũng giữa những ngọn núi, và gặp hai người lạ. Một cách đầy thú vị, Davis trò chuyện với họ suốt đêm về y học, về đạo đức, về khả năng đặc biệt của mình… Khi tỉnh dậy, Davis thấy mình ở cách xa nhà đến bốn chục dặm. Sự kiện này đã làm thay đổi hẳn cuộc đời Davis.
Sau lần gặp gỡ lạ thường với hai người lạ mặt nọ, Davis đã viết một cuốn sách mà về sau trở thành tuyên ngôn của mình. Tất nhiên, rất nhiều người khẳng định rằng Davis chỉ là lang băm không hơn không kém. Nhưng cũng có nhiều người có ý kiến ngược lại.
Tiến sĩ George Bush, giáo sư giảng dạy tiếng Do Thái cổ tại Đại học New York, đã nhiều lần chứng kiến những pha xuất hồn, hoặc lên đồng của Davis. Sau đó ông cho biết:
- Tôi có thể xác nhận với đầy đủ trách nhiệm của mình rằng, tôi đã tận tai nghe Davis nói bằng tiếng Do Thái cổ, về những chuyện mà ở tuổi của mình, cậu ấy không thể tìm hiểu trong một thời gian quá ngắn như vậy. Davis đã bàn luận về những sự tích cổ xưa trong Kinh Thánh và thần thoại, về các nguồn gốc xuất xứ của ngôn ngữ và nền văn minh của các dân tộc khác nhau trên thế giới.
Bất kỳ trường đại học nổi tiếng nào cũng có thể tự hào về những hiểu biết như vậy. Không thể có được chiều sâu kiến thức như vậy kể cả sau khi đọc tất cả sách của tất cả các thư viện Kitô giáo trên thế giới. Không một bộ óc nào trên thế giới này có thể so sánh với Davis về sự uyên thâm kiến thức.
Trong khi đó, những người quen biết Davis lại mô tả rất kỳ lạ về ông: vụng về, thô kệch, chẳng bao giờ đọc sách, không biết ngữ pháp, xấu xí và xấc láo, không quan tâm đến tiện nghi...
Tóm lại, bức chân dung không dễ mến chút nào. Một số người cho rằng ông là kẻ vô thần, số khác lại cho là hữu thần. Có lẽ, theo nghĩa thông thường, ông là người không tin vào Thiên Chúa, ít nhất là ông luôn có thái độ chỉ trích đối với sự mặc khải của Kinh Thánh.
Nhưng ông đặc biệt tin vào sức mạnh vô hình của một thế giới khác. Tuy nhiên, những dự đoán khoa học của Davis thật đáng ngạc nhiên: chẳng hạn, chính ông đưa ra khái niệm sức nâng của khí quyển và cho biết rằng, ông tin tưởng chắc chắn rằng con người sẽ phát minh ra một cơ chế bay đặc biệt, có thể sử dụng dòng đối lưu không khí, để thực hiện việc bay một cách dễ dàng, an toàn và thoải mái như loài chim.
Ngoài ra, khi nhập đồng, ông đã nhìn thấy một vài phát minh của tương lai, chẳng hạn, từ năm 1856, ông đã dự đoán chi tiết sự xuất hiện của xe hơi và máy đánh chữ. Quả là năng lực dự báo tuyệt vời của một người chưa qua bất kỳ trường lớp nào!
Ông đã dành nhiều thời gian ở bên cạnh giường của người sắp chết để theo dõi cách thức hồn lìa khỏi xác. Kết quả của những quan sát này được đưa vào cuốn sách Great Harmony (Sự hài hòa vĩ đại). Davis cho biết có lần ông đã thấy rõ phần vía rời đi, để lại phần xác của cơ thể như một vỏ tàu trống rỗng.
Ông cũng nói về sự tập trung năng lượng tinh thần trong não của người sắp chết, khiến não đột nhiên phát sáng dữ dội. Ông mô tả chi tiết khi phần vía chuẩn bị rời phần xác:
- Nó (vía) còn kết nối một lúc với thân xác, bằng một sợi chỉ phát sáng lung linh, trông từa tựa dây rốn. Sau đó, tôi nhìn thấy nó bay qua phòng bên và thoát ra ngoài theo đường cửa ra vào, rồi tan vào khí quyển.
Ông mô tả cái chết như là một chuyến bay, một sự giải thoát, sự mô tả này đã giúp nhiều người bớt đau khổ và sợ hãi khi chờ đợi cái chết đang đến gần.
Davis đã viết rất nhiều về tội lỗi. Ông cho rằng phương pháp tốt nhất để nhân loại đạt được tiến bộ là đấu tranh với tội lỗi. Ông rất căm ghét cuộc sống đường phố tầm thường: tiền bạc, rượu chè, bạo lực, không quan tâm đến trí tuệ và cho rằng đó chính là những trở ngại lớn cho sự hòa hợp của nhân loại.
Cần biết rằng Davis đã sống như một người công chính: ông nghèo nhưng trung thực và đầy lòng từ bi đối với những kẻ bất hạnh. Ông chịu đựng các rắc rối cá nhân bằng một nụ cười thanh thản. Trong số các rắc rối đó có thể kể đến hai cuộc hôn nhân không hạnh phúc. Ông qua đời năm 1910 ở tuổi tám mươi bốn, khi đang sở hữu của một cửa hàng sách nhỏ ở Boston.
Anh Tâm
Andrew Jackson Davis, một trong những người nổi tiếng nhất nước Mỹ, sinh năm 1826 trong gia đình ông thợ giày nát rượu và bà thợ giặt mù chữ ở New York. Có vẻ như cuộc sống giữa những người thất học và thô thiển không hứa hẹn điều gì tốt đẹp cho cậu bé ốm yếu, gầy gò và nhút nhát. Nhưng không. Trí thông minh tự nhiên, tính tò mò ham hiểu biết và… phép lạ đã giúp Andrew Davis trở thành người nổi tiếng.
Từ thuở ấu thơ, Andrew Davis đã luôn khát khao kiến thức. Mặc dù cho đến năm mười sáu tuổi chỉ đọc mỗi sách giáo lý, nhưng năm hai mươi tuổi, Davis đã viết một trong những tác phẩm triết học độc đáo nhất của mình. Cần biết rằng ông chưa từng học qua một trường đại học nào.
Người ta cho rằng kể từ khi ra đời, cậu bé đã có sẵn trong đầu toàn bộ kho kiến thức của loài người. Tất nhiên, kho kiến thức đó không phải do cha mẹ hay các cư dân vùng ngoại ô bẩn thỉu của New York cung cấp, mà Davis có được nó từ đâu không ai biết.
Từ thời thơ ấu ông luôn nghe tiếng nói của ai đó trong đầu và có thể dự đoán các sự kiện, phát hiện căn bệnh tiềm ẩn ở người khỏe mạnh… Ông nhìn thấy cái chết của mẹ mình trước một tuần, biết chính xác người cha say xỉn của mình sẽ nguyền rủa người vợ vừa qua đời như thế nào, hàng xóm sẽ an ủi ra sao và linh mục sẽ đòi bao nhiêu tiền cho lễ cầu nguyện trong đám tang…
Khi còn là một cậu bé, một lần Andrew Davis được xem một nhà ảo thuật biểu diễn và tình nguyện làm người phụ tá cho ông ta trong một số tiết mục. Thế rồi bỗng nhiên ở cậu bé xuất hiện khả năng lạ thường: cậu có thể nhìn thấy những gì mà người khác không thể thấy, chẳng hạn vết loét trong dạ dày của một người hàng xóm, thai nhi trong tử cung của một cô gái chưa lập gia đình, thậm chí cả tế bào ung thư mới hình thành trong vú một người đàn ông rất khỏe mạnh…
Mọi tiên đoán của cậu đều trở thành sự thật, vì thế có rất nhiều người kéo đến nhờ cậu chẩn đoán bệnh tật. Một người thợ may hàng xóm tên là Livingston rất khâm phục khả năng này của cậu bé, bèn bỏ nghề để đi theo Davis làm phụ tá.
Họ kiếm sống bằng việc đọc những dòng chữ viết trên một tờ giấy được niêm trong một phong bì dán kín, đoán tên và số phận của những người nông dân quanh vùng. Nhưng công việc chẩn đoán bệnh mới thực sự mang lại nhiều tiền. Tiếng lành đồn xa, từ khắp nước Mỹ người ta tìm đến nhờ Davis đoán bệnh.
Khi được hỏi tại sao có thể chẩn đoán bệnh một cách chính xác đến thế, Davis giải thích rằng cơ thể con người trở nên trong suốt dưới con mắt của cậu.
- Tôi thấy rõ ràng từng cơ quan nội tạng; trong mắt tôi, chúng tự phát sáng... Nếu cơ quan nào đang ủ bệnh, nó sẽ mờ dần...
Tất nhiên, các thầy thuốc không tin vào khả năng chẩn đoán bệnh của Davis, nhưng khi cần, họ vẫn thường nhờ cậu giúp mà không cho biết mình là ai. Ông tổ nghề y Hippocrates từng nói:
- Bằng đôi mắt nhắm chặt, linh hồn vẫn có thể nhìn thấy những căn bệnh đang hành hạ cơ thể.
Phải chăng ông ngụ ý về khả năng đặc biệt tương tự như của Davis? Davis còn có thể đoán bệnh từ xa bằng cách xuất hồn để đến với bệnh nhân. Khi tỉnh lại, Davis không thể nhớ ngay tức khắc mọi chuyện trước đó, nhưng một lát sau, trong tiềm thức, mọi hình ảnh từ từ phục hồi đến từng chi tiết nhỏ nhất.
Trong đời Davis có một sự kiện lạ thường: một đêm nọ trong năm 1844, Davis, lúc bấy giờ đã mười tám tuổi, bất ngờ bị một lực vô hình nào đó tác động lên thân mình khiến chàng bay ra khỏi thị trấn nhỏ của mình, đến một nơi nào đó trong thung lũng giữa những ngọn núi, và gặp hai người lạ. Một cách đầy thú vị, Davis trò chuyện với họ suốt đêm về y học, về đạo đức, về khả năng đặc biệt của mình… Khi tỉnh dậy, Davis thấy mình ở cách xa nhà đến bốn chục dặm. Sự kiện này đã làm thay đổi hẳn cuộc đời Davis.
Sau lần gặp gỡ lạ thường với hai người lạ mặt nọ, Davis đã viết một cuốn sách mà về sau trở thành tuyên ngôn của mình. Tất nhiên, rất nhiều người khẳng định rằng Davis chỉ là lang băm không hơn không kém. Nhưng cũng có nhiều người có ý kiến ngược lại.
Tiến sĩ George Bush, giáo sư giảng dạy tiếng Do Thái cổ tại Đại học New York, đã nhiều lần chứng kiến những pha xuất hồn, hoặc lên đồng của Davis. Sau đó ông cho biết:
- Tôi có thể xác nhận với đầy đủ trách nhiệm của mình rằng, tôi đã tận tai nghe Davis nói bằng tiếng Do Thái cổ, về những chuyện mà ở tuổi của mình, cậu ấy không thể tìm hiểu trong một thời gian quá ngắn như vậy. Davis đã bàn luận về những sự tích cổ xưa trong Kinh Thánh và thần thoại, về các nguồn gốc xuất xứ của ngôn ngữ và nền văn minh của các dân tộc khác nhau trên thế giới.
Bất kỳ trường đại học nổi tiếng nào cũng có thể tự hào về những hiểu biết như vậy. Không thể có được chiều sâu kiến thức như vậy kể cả sau khi đọc tất cả sách của tất cả các thư viện Kitô giáo trên thế giới. Không một bộ óc nào trên thế giới này có thể so sánh với Davis về sự uyên thâm kiến thức.
Trong khi đó, những người quen biết Davis lại mô tả rất kỳ lạ về ông: vụng về, thô kệch, chẳng bao giờ đọc sách, không biết ngữ pháp, xấu xí và xấc láo, không quan tâm đến tiện nghi...
Tóm lại, bức chân dung không dễ mến chút nào. Một số người cho rằng ông là kẻ vô thần, số khác lại cho là hữu thần. Có lẽ, theo nghĩa thông thường, ông là người không tin vào Thiên Chúa, ít nhất là ông luôn có thái độ chỉ trích đối với sự mặc khải của Kinh Thánh.
Nhưng ông đặc biệt tin vào sức mạnh vô hình của một thế giới khác. Tuy nhiên, những dự đoán khoa học của Davis thật đáng ngạc nhiên: chẳng hạn, chính ông đưa ra khái niệm sức nâng của khí quyển và cho biết rằng, ông tin tưởng chắc chắn rằng con người sẽ phát minh ra một cơ chế bay đặc biệt, có thể sử dụng dòng đối lưu không khí, để thực hiện việc bay một cách dễ dàng, an toàn và thoải mái như loài chim.
Ngoài ra, khi nhập đồng, ông đã nhìn thấy một vài phát minh của tương lai, chẳng hạn, từ năm 1856, ông đã dự đoán chi tiết sự xuất hiện của xe hơi và máy đánh chữ. Quả là năng lực dự báo tuyệt vời của một người chưa qua bất kỳ trường lớp nào!
Ông đã dành nhiều thời gian ở bên cạnh giường của người sắp chết để theo dõi cách thức hồn lìa khỏi xác. Kết quả của những quan sát này được đưa vào cuốn sách Great Harmony (Sự hài hòa vĩ đại). Davis cho biết có lần ông đã thấy rõ phần vía rời đi, để lại phần xác của cơ thể như một vỏ tàu trống rỗng.
Ông cũng nói về sự tập trung năng lượng tinh thần trong não của người sắp chết, khiến não đột nhiên phát sáng dữ dội. Ông mô tả chi tiết khi phần vía chuẩn bị rời phần xác:
- Nó (vía) còn kết nối một lúc với thân xác, bằng một sợi chỉ phát sáng lung linh, trông từa tựa dây rốn. Sau đó, tôi nhìn thấy nó bay qua phòng bên và thoát ra ngoài theo đường cửa ra vào, rồi tan vào khí quyển.
Ông mô tả cái chết như là một chuyến bay, một sự giải thoát, sự mô tả này đã giúp nhiều người bớt đau khổ và sợ hãi khi chờ đợi cái chết đang đến gần.
Davis đã viết rất nhiều về tội lỗi. Ông cho rằng phương pháp tốt nhất để nhân loại đạt được tiến bộ là đấu tranh với tội lỗi. Ông rất căm ghét cuộc sống đường phố tầm thường: tiền bạc, rượu chè, bạo lực, không quan tâm đến trí tuệ và cho rằng đó chính là những trở ngại lớn cho sự hòa hợp của nhân loại.
Cần biết rằng Davis đã sống như một người công chính: ông nghèo nhưng trung thực và đầy lòng từ bi đối với những kẻ bất hạnh. Ông chịu đựng các rắc rối cá nhân bằng một nụ cười thanh thản. Trong số các rắc rối đó có thể kể đến hai cuộc hôn nhân không hạnh phúc. Ông qua đời năm 1910 ở tuổi tám mươi bốn, khi đang sở hữu của một cửa hàng sách nhỏ ở Boston.
Anh Tâm
#591
Gửi vào 07/05/2013 - 08:51
BÍ ẨN CỦA THIÊN SỨ ÁC MỘNG
Đối với nhiều nước phương Đông, chim cú mèo là hóa thân của người chết trở về. Cho nên, khi thấy chim cú mèo đậu trên nóc nhà, các bậc già làng trưởng lão thường bảo con cháu họ chớ đuổi, đánh vì con chim đó có thể đang làm sứ mệnh chở người thân đã mất của họ về thăm gia đình. Nhưng ngược lại với chim cú mèo, sự xuất hiện của người bay cú mèo lại thường mang theo những điềm chẳng lành. Vì thế, người bay cú mèo được mệnh danh là Thiên sứ Ác mộng.
Qua lời kể của những người từng nhìn thấy, người bay cú mèo là loại sinh vật có ngoại hình mang nhiều đặc điểm pha tạp giữa người và chim cú mèo. Người bay cú mèo cao khoảng một mét chín, thể hình giống như người vượn, toàn thân bao phủ bởi lớp lông màu tro xám. Nét đặc trưng dễ nhận là người bay cú mèo không có cổ, đầu gắn liền với ngực, hai mắt to tròn và trông giống như hai viên than hồng rực, phía sau lưng là một đôi cánh, nghe nói có thể giúp người bay cú mèo lao đi trong không trung với tốc độ lên tới một trăm km một giờ.
Tổng hợp các báo cáo về người bay cú mèo của các nước, người ta thấy rằng mỗi lần người bay cú mèo xuất hiện đều kéo theo tai họa lớn. Đồng thời, những nơi mà người bay cú mèo quá giang, tín hiệu vô tuyến, điện thoại di động bị nhiễu loạn hoặc không thể tiếp sóng.
Ngày 1-8-2007, một cây cầu trọng yếu nằm trên cao tốc liên bang bắc qua sông Mississippi, trên địa phận bang Minnesota, Mỹ, bất ngờ đổ ụp từ độ cao khoảng hai chục mét so với mặt sông, làm hơn tám chục người chết và bị thương cùng tám người bị mất tích. Theo thống kê, cây cầu này mỗi ngày có khoảng 180.000 người sử dụng và bị sập vào đúng giờ cao điểm nên đã gây ra con số thương vong lớn. Sau sự kiện bi thảm này, nhiều người dân cho biết, trước khi cây cầu bị sập họ đã nhìn thấy người bay cú mèo ở trên mố cầu.
Trước đó gần mười năm, vào tháng mười hai 1967, cầu Bạc, nối thị trấn Point Pleasant ở bang West Virginia và Kanauga, bang Ohio, Mỹ, cũng đã gẫy lìa, làm bốn mươi sáu người thiệt mạng. Người ta cho rằng tai họa xảy ra là do cây cầu không chịu được sức ép quá tải của các phương tiện giao thông, ngày càng dày đặc sau ba mươi chín năm đưa vào sử dụng. Nhưng cũng giống như sự kiện ngày 1-8-2007 ở Minnesota, trước khi các thanh dầm của cầu Bạc rơi xuống sông, có người vô tình đã chụp được hình của người bay cú mèo đang ôm lấy đỉnh cầu Bạc.
Vào tháng tư 1986, trước khi xảy ra vụ nổ gây ra thảm họa rò rỉ hạt nhân tại nhà máy điện nguyên tử Chernobyl ở Liên Xô cũ, có đến mười hai công nhân đã nhìn thấy người bay cú mèo, lượn lờ gần nhà máy điện nguyên tử Chernobyl. Sau khi sự cố xảy ra, các phi công lái máy bay trực thăng làm công tác cứu hộ, cũng nhìn thấy một sinh vật dài khoảng một mét chín, bay lượn trên quầng lửa tạo ra bởi vụ nổ ở nhà máy điện nguyên tử Chernobyl.
Ngay cả trước khi xảy ra sự kiện khủng bố kinh hoàng ngày 11-9-2001, cũng có rất nhiều người ở thành phố New York, Mỹ nhìn thấy người bay cú mèo bay lượn ở tầm thấp. Sau đó là cảnh hai chiếc máy bay chở khách lần lượt lao thẳng vào tòa tháp đôi ở Trung tâm Thương mại Thế giới, gây ra thảm họa cho nước Mỹ với hàng nghìn người thiệt mạng.
Ngoài việc người bay cú mèo xuất hiện kéo theo tai họa, người ta còn thấy một điểm rất đáng chú ý là mỗi lần người bay cú mèo xuất hiện lại, có thông tin rằng ở khu vực gần đó xuất hiện vật thể bay không xác định (UFO). Lấy sự kiện 11-9 làm ví dụ, nhiều năm qua có rất nhiều tờ báo đưa tin rằng, trước khi vụ tấn công khủng bố này xảy ra, có rất nhiều người đã nhìn thấy UFO xuất hiện và sau khi tòa tháp đôi của Trung tâm Thương mại Thế giới sụp xuống, người ta vẫn thấy UFO lởn vởn ở khu vực xung quanh.
Vì sự liên hệ này, có người đã mạnh dạn phỏng đoán rằng, người bay cú mèo chính là một loại người ngoài hành tinh, sau khi bay đến Trái Đất bằng UFO, ra ngoài bay lượn tự do bằng đôi cánh của chính mình. Nhưng cũng có người nói rằng người bay cú mèo là một loại quái vật có thể dự đoán được tai nạn, thảm họa, do đó trước khi xảy ra tai nạn hoặc thảm họa đã tới hiện trường, để cảnh báo cho con người, nhưng đáng tiếc là con người đã không hiểu.
Cũng vì người bay cú mèo thường gắn với tai nạn, thảm họa, nên có người còn đã đổ lỗi cho người bay cú mèo, nói rằng họ chính là căn nguyên của tai nạn, thảm họa bởi nếu họ không đến, tai nạn, thảm họa sẽ không xảy ra.
Rốt cuộc, người bay cú mèo là quái vật hay người ngoài hành tinh, tới nay, con người vẫn chưa đưa ra được câu trả lời chính xác. Họ là thiên sứ hay ác quỷ, chúng ta cũng không có cách nào để khảo cứu. Tuy nhiên, kinh nghiệm mách bảo rằng nếu thấy người bay cú mèo xuất hiện ở đâu, bạn hãy tránh xa nơi đó, đây là cách tốt nhất để bạn bảo vệ tính mạng của mình.
BTT
Đối với nhiều nước phương Đông, chim cú mèo là hóa thân của người chết trở về. Cho nên, khi thấy chim cú mèo đậu trên nóc nhà, các bậc già làng trưởng lão thường bảo con cháu họ chớ đuổi, đánh vì con chim đó có thể đang làm sứ mệnh chở người thân đã mất của họ về thăm gia đình. Nhưng ngược lại với chim cú mèo, sự xuất hiện của người bay cú mèo lại thường mang theo những điềm chẳng lành. Vì thế, người bay cú mèo được mệnh danh là Thiên sứ Ác mộng.
Qua lời kể của những người từng nhìn thấy, người bay cú mèo là loại sinh vật có ngoại hình mang nhiều đặc điểm pha tạp giữa người và chim cú mèo. Người bay cú mèo cao khoảng một mét chín, thể hình giống như người vượn, toàn thân bao phủ bởi lớp lông màu tro xám. Nét đặc trưng dễ nhận là người bay cú mèo không có cổ, đầu gắn liền với ngực, hai mắt to tròn và trông giống như hai viên than hồng rực, phía sau lưng là một đôi cánh, nghe nói có thể giúp người bay cú mèo lao đi trong không trung với tốc độ lên tới một trăm km một giờ.
Tổng hợp các báo cáo về người bay cú mèo của các nước, người ta thấy rằng mỗi lần người bay cú mèo xuất hiện đều kéo theo tai họa lớn. Đồng thời, những nơi mà người bay cú mèo quá giang, tín hiệu vô tuyến, điện thoại di động bị nhiễu loạn hoặc không thể tiếp sóng.
Ngày 1-8-2007, một cây cầu trọng yếu nằm trên cao tốc liên bang bắc qua sông Mississippi, trên địa phận bang Minnesota, Mỹ, bất ngờ đổ ụp từ độ cao khoảng hai chục mét so với mặt sông, làm hơn tám chục người chết và bị thương cùng tám người bị mất tích. Theo thống kê, cây cầu này mỗi ngày có khoảng 180.000 người sử dụng và bị sập vào đúng giờ cao điểm nên đã gây ra con số thương vong lớn. Sau sự kiện bi thảm này, nhiều người dân cho biết, trước khi cây cầu bị sập họ đã nhìn thấy người bay cú mèo ở trên mố cầu.
Trước đó gần mười năm, vào tháng mười hai 1967, cầu Bạc, nối thị trấn Point Pleasant ở bang West Virginia và Kanauga, bang Ohio, Mỹ, cũng đã gẫy lìa, làm bốn mươi sáu người thiệt mạng. Người ta cho rằng tai họa xảy ra là do cây cầu không chịu được sức ép quá tải của các phương tiện giao thông, ngày càng dày đặc sau ba mươi chín năm đưa vào sử dụng. Nhưng cũng giống như sự kiện ngày 1-8-2007 ở Minnesota, trước khi các thanh dầm của cầu Bạc rơi xuống sông, có người vô tình đã chụp được hình của người bay cú mèo đang ôm lấy đỉnh cầu Bạc.
Vào tháng tư 1986, trước khi xảy ra vụ nổ gây ra thảm họa rò rỉ hạt nhân tại nhà máy điện nguyên tử Chernobyl ở Liên Xô cũ, có đến mười hai công nhân đã nhìn thấy người bay cú mèo, lượn lờ gần nhà máy điện nguyên tử Chernobyl. Sau khi sự cố xảy ra, các phi công lái máy bay trực thăng làm công tác cứu hộ, cũng nhìn thấy một sinh vật dài khoảng một mét chín, bay lượn trên quầng lửa tạo ra bởi vụ nổ ở nhà máy điện nguyên tử Chernobyl.
Ngay cả trước khi xảy ra sự kiện khủng bố kinh hoàng ngày 11-9-2001, cũng có rất nhiều người ở thành phố New York, Mỹ nhìn thấy người bay cú mèo bay lượn ở tầm thấp. Sau đó là cảnh hai chiếc máy bay chở khách lần lượt lao thẳng vào tòa tháp đôi ở Trung tâm Thương mại Thế giới, gây ra thảm họa cho nước Mỹ với hàng nghìn người thiệt mạng.
Ngoài việc người bay cú mèo xuất hiện kéo theo tai họa, người ta còn thấy một điểm rất đáng chú ý là mỗi lần người bay cú mèo xuất hiện lại, có thông tin rằng ở khu vực gần đó xuất hiện vật thể bay không xác định (UFO). Lấy sự kiện 11-9 làm ví dụ, nhiều năm qua có rất nhiều tờ báo đưa tin rằng, trước khi vụ tấn công khủng bố này xảy ra, có rất nhiều người đã nhìn thấy UFO xuất hiện và sau khi tòa tháp đôi của Trung tâm Thương mại Thế giới sụp xuống, người ta vẫn thấy UFO lởn vởn ở khu vực xung quanh.
Vì sự liên hệ này, có người đã mạnh dạn phỏng đoán rằng, người bay cú mèo chính là một loại người ngoài hành tinh, sau khi bay đến Trái Đất bằng UFO, ra ngoài bay lượn tự do bằng đôi cánh của chính mình. Nhưng cũng có người nói rằng người bay cú mèo là một loại quái vật có thể dự đoán được tai nạn, thảm họa, do đó trước khi xảy ra tai nạn hoặc thảm họa đã tới hiện trường, để cảnh báo cho con người, nhưng đáng tiếc là con người đã không hiểu.
Cũng vì người bay cú mèo thường gắn với tai nạn, thảm họa, nên có người còn đã đổ lỗi cho người bay cú mèo, nói rằng họ chính là căn nguyên của tai nạn, thảm họa bởi nếu họ không đến, tai nạn, thảm họa sẽ không xảy ra.
Rốt cuộc, người bay cú mèo là quái vật hay người ngoài hành tinh, tới nay, con người vẫn chưa đưa ra được câu trả lời chính xác. Họ là thiên sứ hay ác quỷ, chúng ta cũng không có cách nào để khảo cứu. Tuy nhiên, kinh nghiệm mách bảo rằng nếu thấy người bay cú mèo xuất hiện ở đâu, bạn hãy tránh xa nơi đó, đây là cách tốt nhất để bạn bảo vệ tính mạng của mình.
BTT
#592
Gửi vào 11/05/2013 - 03:54
NGƯỜI ĐÀN ÔNG KỂ LẠI CHUYỆN LÊN THIÊN ĐÀNG VÀ NGHE TIẾNG CHUÁ
Ông Houston khẳng định mình đã được bước chân lên Thiên đàng, được gặp các vị Thiên sứ và nghe tiếng nói của Đức Chúa.
Những trường hợp chết đi, sống lại xảy ra khá nhiều trên thế giới và trường hợp của ông Don Houston, sáu mươi hai tuổi người Mỹ chỉ là một trong số đó. Được biết đây là một hiện tượng chết lâm sàng, khiến các tim và phổi ngừng hoạt động trong một khoảng thời gian.
Trước lễ Giáng sinh 2012 vài ngày, ông Don Houston lên cơn đau tim giữa đêm trong khi đang nằm ngủ bên cạnh vợ. Bà Rita, vợ ông tỉnh dậy và phát hiện chồng mình đã bị ngừng thở, lưỡi thè ra ngoài từ lúc nào. Ngay lập tức, bà Rita gọi 911 và nhận được tư vấn trợ giúp sơ cứu khẩn cấp. Nhưng mọi nỗ lực của bà đều thất bại.
Khi các bác sỹ, y tá đến, tình trạng của ông Houston vẫn không có chiều hướng khả quan hơn. Sau đó, ông lại được chuyển lên Bệnh viện Oklahoma trong tình trạng nguy kịch và phải điều trị trong phòng chăm sóc đặc biệt. Các bác sỹ cho biết, có thể ông Houston sẽ không thể nhận thức được nữa. Được biết, ông Houston là một người có tiền sử mắc bệnh tim mạch lâu năm. Vì vậy, tất cả những gì mà bà Rita có thể làm lúc đó là cầu nguyện cho chồng mình.
Sau vài tiếng chết lâm sàng, ông Houston bất ngờ tỉnh dậy trong sự ngạc nhiên xen lẫn vui mừng của người thân.
- Tôi chưa bao giờ dám nghĩ tới việc mình chết trên giường như thế nào, nhưng thực sự tôi đã trải qua. Ông Houston nói.
Ông còn nhìn thấy một hàng dài các thiên thần đứng trong căn phòng sáng trưng, với hai cánh cửa riêng biệt Ông cho biết mình đã đi đến một căn phòng lớn toàn màu trắng. Sự vật xung quang hết sức mờ ảo và yên bình. Ông Houston còn đinh ninh rằng ông được hộ tống tới cổng Thiên đàng và gặp gia đình tổ tiên của mình.
Sau đó, một vị Thiên sứ nói với ông:
- Don, hãy đi theo tôi.
Ông Houston bước qua cánh cổng cùng với vị Thiên sứ, thì bỗng nghe thấy tiếng gọi lớn:
- Don, ông Houston.
Của các bác sỹ và y tá bệnh viện. Ông bừng tỉnh dậy và quay trở lại trần gian.
Trước giới truyền thông, ông Houston khẳng định việc mình lên thiên đàng không phải là giấc mơ, mà là sự thật. Ông đã được gặp các Thiên sứ, được nghe tiếng nói của Chúa. Ông Houston vẫn luôn tin vào một sức mạnh thiêng liêng nào đó, đã giúp ông chiến thắng cơn đau tim suýt cướp đi tính mạng mình. Có lẽ phải trực tiếp trải qua những khoảnh khắc đó, con người ta mới thấu hiểu được cảm giác và tâm trạng của ông Houston.
- Nếu được một lần trải qua, bạn sẽ biết mình không hề cô đơn. Hãy để Chúa sống trong tim mình bởi vì bạn không thể biết trước được lúc nào mình sẽ ra đi. Ông Houston nói.
BSH
Ông Houston khẳng định mình đã được bước chân lên Thiên đàng, được gặp các vị Thiên sứ và nghe tiếng nói của Đức Chúa.
Những trường hợp chết đi, sống lại xảy ra khá nhiều trên thế giới và trường hợp của ông Don Houston, sáu mươi hai tuổi người Mỹ chỉ là một trong số đó. Được biết đây là một hiện tượng chết lâm sàng, khiến các tim và phổi ngừng hoạt động trong một khoảng thời gian.
Trước lễ Giáng sinh 2012 vài ngày, ông Don Houston lên cơn đau tim giữa đêm trong khi đang nằm ngủ bên cạnh vợ. Bà Rita, vợ ông tỉnh dậy và phát hiện chồng mình đã bị ngừng thở, lưỡi thè ra ngoài từ lúc nào. Ngay lập tức, bà Rita gọi 911 và nhận được tư vấn trợ giúp sơ cứu khẩn cấp. Nhưng mọi nỗ lực của bà đều thất bại.
Khi các bác sỹ, y tá đến, tình trạng của ông Houston vẫn không có chiều hướng khả quan hơn. Sau đó, ông lại được chuyển lên Bệnh viện Oklahoma trong tình trạng nguy kịch và phải điều trị trong phòng chăm sóc đặc biệt. Các bác sỹ cho biết, có thể ông Houston sẽ không thể nhận thức được nữa. Được biết, ông Houston là một người có tiền sử mắc bệnh tim mạch lâu năm. Vì vậy, tất cả những gì mà bà Rita có thể làm lúc đó là cầu nguyện cho chồng mình.
Sau vài tiếng chết lâm sàng, ông Houston bất ngờ tỉnh dậy trong sự ngạc nhiên xen lẫn vui mừng của người thân.
- Tôi chưa bao giờ dám nghĩ tới việc mình chết trên giường như thế nào, nhưng thực sự tôi đã trải qua. Ông Houston nói.
Ông còn nhìn thấy một hàng dài các thiên thần đứng trong căn phòng sáng trưng, với hai cánh cửa riêng biệt Ông cho biết mình đã đi đến một căn phòng lớn toàn màu trắng. Sự vật xung quang hết sức mờ ảo và yên bình. Ông Houston còn đinh ninh rằng ông được hộ tống tới cổng Thiên đàng và gặp gia đình tổ tiên của mình.
Sau đó, một vị Thiên sứ nói với ông:
- Don, hãy đi theo tôi.
Ông Houston bước qua cánh cổng cùng với vị Thiên sứ, thì bỗng nghe thấy tiếng gọi lớn:
- Don, ông Houston.
Của các bác sỹ và y tá bệnh viện. Ông bừng tỉnh dậy và quay trở lại trần gian.
Trước giới truyền thông, ông Houston khẳng định việc mình lên thiên đàng không phải là giấc mơ, mà là sự thật. Ông đã được gặp các Thiên sứ, được nghe tiếng nói của Chúa. Ông Houston vẫn luôn tin vào một sức mạnh thiêng liêng nào đó, đã giúp ông chiến thắng cơn đau tim suýt cướp đi tính mạng mình. Có lẽ phải trực tiếp trải qua những khoảnh khắc đó, con người ta mới thấu hiểu được cảm giác và tâm trạng của ông Houston.
- Nếu được một lần trải qua, bạn sẽ biết mình không hề cô đơn. Hãy để Chúa sống trong tim mình bởi vì bạn không thể biết trước được lúc nào mình sẽ ra đi. Ông Houston nói.
BSH
#593
Gửi vào 11/05/2013 - 04:10
BÍ ẨN NHỮNG BỨC TƯỢNG THẦN "UỐNG SỮA"
Người ta dường như không tin vào mắt mình khi chứng kiến cảnh: ghé một muỗng sữa đầy vào miệng các tượng thần và trong giây lát, sữa cạn sạch.
Tám trăm triệu tín đồ Ấn giáo ở Ấn Độ, bị cuốn hút bởi những lời đồn đại rằng, các tượng thần, chủ yếu là thần Siva vị thần tối cao trong Hindu giáo, và con trai có đầu voi Ganesh của thần Siva và thần Parvati, đã uống sữa do những người sùng bái dâng tiến.
Sự việc khởi đầu vào ngày 21 tháng 9 năm 1995, khi một vài người dân trong vùng tường thuật lại, là có một tượng thần Ganesh ở vùng ngoại ô New Delhi, đã uống nửa ly sữa. Thành phố bỗng nhiên rơi vào hỗn loạn, khi các đám đông đổ xô đi xem chất lỏng trắng rõ ràng đang biến mất trước mặt họ. Ngay sau đó, nhiều người dân đi mua sữa tiến dâng vị thần Ganesh.
Xe cộ gặp trở ngại khắp miền bắc Ấn. Đường xá bị ách tắc bởi hàng chục ngàn người đi dâng lễ vật là sữa cho các tượng. Tờ The Pioneer tường thuật: “Những vị thần uống sữa gây ra cảnh cuồng loạn tập thể”. Trong khi đó, tờ tin nhanh Indian Express nói rằng đất nước đã“nổi loạn.
Mahani Srikant Ravi ở đền Hanuman, trung tâm Delhi nói với một phóng viên:
- Thật thần diệu! Các thần đã giáng trần để giải quyết mọi vấn đề của chúng ta.
Ông cũng cho biết thêm rằn,g đền của ông đã bị vây kín từ sáng tinh mơ. Trong nửa buổi sáng đã có trên 2.500 người viếng đền, và các đám đông vẫn chưa thỏa lòng. Parmeesh Soti, một quản trị viên, là một trong những người sùng bái khẳng định rằng:
- Không thể là một trò lừa bịp được, nếu là lừa bịp thì tất cả sữa đó đã đi đâu? Nó thực sự biến mất trước mắt chúng tôi.
Chẳng bao lâu hiện tượng này đã lan khắp miền bắc Ấn Độ. Những đám đông được hình thành nơi có tượng, đặc biệt tượng thần Ganesh, vị thần của những khởi đầu tốt lành, được chuộng nhất trong số các thần của Ấn giáo. Các quầy bán sữa quanh đó thì cạn sạch và giá bán tăng vọt, đền thờ thần Ganesh bị ngập sữa.
Sự việc này tiếp tục được lặp lại vào tối 2-8-2006, tại đền thờ Hanuman thuộc tỉnh Bareilly, phía bắc bang Uttar Pradesh, Ấn Độ. Người ta dường như không còn tin vào mắt mình khi chứng kiến cảnh: ghé một muỗng sữa đầy vào miệng các tượng thần và trong giây lát, sữa cạn sạch.
Ngày hôm sau, hàng nghìn người đã ùn ùn kéo tới chiêm nghiệm, gây ra cảnh ùn tắc hỗn độn chưa từng có. Trẻ con, người lớn, người sùng đạo, người hiếu kỳ… chen chúc xếp hàng chờ đến lượt tự tay bón sữa cho tượng thần.
Một giả thuyết cho rằng, hiện tượng đó là một hành động lừa dối của các thầy cúng tế. Họ đã tạo ra những tượng chứa các dụng cụ hút, để lôi kéo các đám đông trở lại các đền. Những người khác coi đây là một mưu mẹo được thực hiện, bởi các đảng phái chính trị Hindu, để kích động lòng tin trước cuộc bầu cử sắp diễn ra. Nhưng sự cuồng loạn mau chóng lan ra bên ngoài Ấn Độ, tới các cộng đồng Ấn giáo ở khắp nơi trên thế giới.
Nhiều đám đông hình thành tại các đền ở Singapore, Indonesia và Bangkok. Tại Anh, một siêu thị ở phía tây Luân Đôn đã bán sạch 12.000 lít sữa nội trong một buổi sáng, khi các đám dông cùng đổ xô về ngôi đền Ấn giáo là nơi mà người ta nói rằng thần ở đó đã uống sữa với một tốc độ phi thường. Hiện tượng đó mau chóng lan qua Đại Tây Dương khi các tượng trong nhà của các tín đồ Ấn giáo ở đảo Long và New Jersey cũng uống sữa.
Đối với nhiều người ở Mỹ, sự cuồng loạn bao quanh sự việc xảy ra này gợi lại một “phép lạ” được cho là đã xảy ra ở nhà thờ thánh Luca, của giáo hội Tân giáo gần Philadelphia. Năm 1975, hàng ngàn người đã chạy tới nhà thờ để xem một tượng Chúa Kitô làm bằng thạch ca,o cao gần một mét, được cho là chảy máu từ các bàn tay vào các ngày thứ sáu và lễ trọng.
Các nhà khoa học cho rằng hiện tượng uống sữa và chất lỏng kỳ lạ khác giống thế, thì cũng như cách thạch cao và đá, tác dụng như giấy thấm do hoạt động của mao dẫn. Những tượng như thế thậm chí có thể "khát hơn" nếu chúng có một ruột rỗng, chứa đầy vật liệu thấm nước.
Tuy nhiên, hoạt động của mao dẫn, không thể giải thích nhiều tường thuật về những tượng thần Ấn giáo bằng kim loại “uống” sữa. Sự việc khiến nhiều người hoài nghi mãi. Đối với những người tin đó là các vị “thần khát” thì đó như một dấu hiệu cho biết, sắp tới sẽ là thế kỷ tiêu biểu cho tính cách Hindu.
H-C-M
Người ta dường như không tin vào mắt mình khi chứng kiến cảnh: ghé một muỗng sữa đầy vào miệng các tượng thần và trong giây lát, sữa cạn sạch.
Tám trăm triệu tín đồ Ấn giáo ở Ấn Độ, bị cuốn hút bởi những lời đồn đại rằng, các tượng thần, chủ yếu là thần Siva vị thần tối cao trong Hindu giáo, và con trai có đầu voi Ganesh của thần Siva và thần Parvati, đã uống sữa do những người sùng bái dâng tiến.
Sự việc khởi đầu vào ngày 21 tháng 9 năm 1995, khi một vài người dân trong vùng tường thuật lại, là có một tượng thần Ganesh ở vùng ngoại ô New Delhi, đã uống nửa ly sữa. Thành phố bỗng nhiên rơi vào hỗn loạn, khi các đám đông đổ xô đi xem chất lỏng trắng rõ ràng đang biến mất trước mặt họ. Ngay sau đó, nhiều người dân đi mua sữa tiến dâng vị thần Ganesh.
Xe cộ gặp trở ngại khắp miền bắc Ấn. Đường xá bị ách tắc bởi hàng chục ngàn người đi dâng lễ vật là sữa cho các tượng. Tờ The Pioneer tường thuật: “Những vị thần uống sữa gây ra cảnh cuồng loạn tập thể”. Trong khi đó, tờ tin nhanh Indian Express nói rằng đất nước đã“nổi loạn.
Mahani Srikant Ravi ở đền Hanuman, trung tâm Delhi nói với một phóng viên:
- Thật thần diệu! Các thần đã giáng trần để giải quyết mọi vấn đề của chúng ta.
Ông cũng cho biết thêm rằn,g đền của ông đã bị vây kín từ sáng tinh mơ. Trong nửa buổi sáng đã có trên 2.500 người viếng đền, và các đám đông vẫn chưa thỏa lòng. Parmeesh Soti, một quản trị viên, là một trong những người sùng bái khẳng định rằng:
- Không thể là một trò lừa bịp được, nếu là lừa bịp thì tất cả sữa đó đã đi đâu? Nó thực sự biến mất trước mắt chúng tôi.
Chẳng bao lâu hiện tượng này đã lan khắp miền bắc Ấn Độ. Những đám đông được hình thành nơi có tượng, đặc biệt tượng thần Ganesh, vị thần của những khởi đầu tốt lành, được chuộng nhất trong số các thần của Ấn giáo. Các quầy bán sữa quanh đó thì cạn sạch và giá bán tăng vọt, đền thờ thần Ganesh bị ngập sữa.
Sự việc này tiếp tục được lặp lại vào tối 2-8-2006, tại đền thờ Hanuman thuộc tỉnh Bareilly, phía bắc bang Uttar Pradesh, Ấn Độ. Người ta dường như không còn tin vào mắt mình khi chứng kiến cảnh: ghé một muỗng sữa đầy vào miệng các tượng thần và trong giây lát, sữa cạn sạch.
Ngày hôm sau, hàng nghìn người đã ùn ùn kéo tới chiêm nghiệm, gây ra cảnh ùn tắc hỗn độn chưa từng có. Trẻ con, người lớn, người sùng đạo, người hiếu kỳ… chen chúc xếp hàng chờ đến lượt tự tay bón sữa cho tượng thần.
Một giả thuyết cho rằng, hiện tượng đó là một hành động lừa dối của các thầy cúng tế. Họ đã tạo ra những tượng chứa các dụng cụ hút, để lôi kéo các đám đông trở lại các đền. Những người khác coi đây là một mưu mẹo được thực hiện, bởi các đảng phái chính trị Hindu, để kích động lòng tin trước cuộc bầu cử sắp diễn ra. Nhưng sự cuồng loạn mau chóng lan ra bên ngoài Ấn Độ, tới các cộng đồng Ấn giáo ở khắp nơi trên thế giới.
Nhiều đám đông hình thành tại các đền ở Singapore, Indonesia và Bangkok. Tại Anh, một siêu thị ở phía tây Luân Đôn đã bán sạch 12.000 lít sữa nội trong một buổi sáng, khi các đám dông cùng đổ xô về ngôi đền Ấn giáo là nơi mà người ta nói rằng thần ở đó đã uống sữa với một tốc độ phi thường. Hiện tượng đó mau chóng lan qua Đại Tây Dương khi các tượng trong nhà của các tín đồ Ấn giáo ở đảo Long và New Jersey cũng uống sữa.
Đối với nhiều người ở Mỹ, sự cuồng loạn bao quanh sự việc xảy ra này gợi lại một “phép lạ” được cho là đã xảy ra ở nhà thờ thánh Luca, của giáo hội Tân giáo gần Philadelphia. Năm 1975, hàng ngàn người đã chạy tới nhà thờ để xem một tượng Chúa Kitô làm bằng thạch ca,o cao gần một mét, được cho là chảy máu từ các bàn tay vào các ngày thứ sáu và lễ trọng.
Các nhà khoa học cho rằng hiện tượng uống sữa và chất lỏng kỳ lạ khác giống thế, thì cũng như cách thạch cao và đá, tác dụng như giấy thấm do hoạt động của mao dẫn. Những tượng như thế thậm chí có thể "khát hơn" nếu chúng có một ruột rỗng, chứa đầy vật liệu thấm nước.
Tuy nhiên, hoạt động của mao dẫn, không thể giải thích nhiều tường thuật về những tượng thần Ấn giáo bằng kim loại “uống” sữa. Sự việc khiến nhiều người hoài nghi mãi. Đối với những người tin đó là các vị “thần khát” thì đó như một dấu hiệu cho biết, sắp tới sẽ là thế kỷ tiêu biểu cho tính cách Hindu.
H-C-M
#594
Gửi vào 11/05/2013 - 05:24
TẤM BIA TRẤN YỂM VÙNG THẤT SƠN HUYỀN BÍ
Hiện tại, nơi hậu liêu chùa Bồng Lai nằm sát mép kênh Vĩnh Tế, xã Vĩnh Tế thuộc thị xã Châu Đốc, An Giang có một ngôi miếu nhỏ, bên trong là một tấm bia đá cổ. Giữa mặt bia không có chữ nhưng nơi viền mép phải có chạm dòng chữ Hán:
"Hoàng Thanh, Càn Long ngũ thất niên, trọng thu, cốc đán", có nghĩa là "Đời nhà Thanh, Vua Càn Long năm thứ năm mươi bảy, vào tháng tám, mùa thu". Tương truyền tấm bia đó là một đạo "bùa Cao Biền" trấn yểm long mạch vùng Cửu Long của người Tàu để người Việt đời đời phụ thuộc.
Chùa Bồng Lai nằm sát mép kênh Vĩnh Tế, xã Vĩnh Tế thuộc thị xã Châu Đốc, An Giang còn có tên gọi khác là chùa Bài Bài, Bà Bài hoặc chùa Ông Đạo Lập. Ngôi chùa cổ ven biên giới này được ghi nhận là di tích lịch sử cách mạng thời kỳ chống Mỹ của tỉnh An Giang. Đây là một trong những địa chỉ giao liên đầu mối quan trọng của Thị ủy Châu Đốc và là nơi ẩn quân của các đơn vị bộ đội chủ lực trước năm 1975.
Không chỉ là di tích lịch sử cách mạng mà chùa Bồng Lai còn ẩn chứa nhiều di tích tâm linh kỳ thú. Hiện tại, nơi hậu liêu chùa có một ngôi miếu nhỏ, bên trong là một tấm bia đá cổ. Giữa mặt bia không có chữ nhưng nơi viền mép phải có chạm dòng chữ Hán "Hoàng Thanh, Càn Long ngũ thất niên, trọng thu, cốc đán", có nghĩa là "Đời nhà Thanh, Vua Càn Long năm thứ năm mươi bảy, vào tháng tám, mùa thu".
Tương truyền tấm bia đó là một đạo "bùa Cao Biền" trấn yểm long mạch vùng Cửu Long của người Tàu để người Việt đời đời phụ thuộc. Tấm bia bằng đá sa thạch, cao khoảng 90 cm, ngang khoảng 40 cm. Giữa mặt bia có vẻ như đã từng có chữ nhưng bị đục xóa trắng. Cô Út Diệu An, người giúp việc công quả thờ phụng trong chùa Bồng Lai từ nhiều năm nay khẳng định:
- Cái bia ếm này có từ khi chùa mới lập cách nay hàng thế kỷ. Hàng ngày chúng tôi vẫn phải cắm nhang cúng bái để giữ trấn. Nguyên thủy tấm bia trấn phù này có chữ bùa nhưng đã bị sư Cố đục bỏ để giải ếm.
Sư Cố mà cô Út nhắc đến là sư Lập, người tạo dựng ngôi chùa. Cô Út còn cho biết thêm, tấm bia trấn phù này là một đạo bùa "Cao Biền".
Rất nhiều tài liệu khảo cứu của các nhà nghiên cứu văn hóa tín ngưỡng như Nguyễn Văn Hầu, Trần Văn Quế, Huỳnh Minh đều ghi nhận:
Vào khoảng năm 1850, trong một lần cùng các vị đệ tử đi viếng Thủy Đài sơn, Núi nước, Phật Thầy Tây An phát hiện dưới gốc cổ thụ, có ẩn một tấm bia đá được chôn giấu từ thuở nào, đất bồi lấp gần chìm hết. Qua những nét chữ trên bia, Phật Thầy Tây An cho rằng đó là loại "Cao Biền trấn phù bia" dùng để trấn yểm linh khí.
Theo lịch sử, Cao Biền là một nhân vật có thật, tên chữ là Thiên Lý, sinh vào năm 821, mất năm 887. Ông ta là một viên tướng của nhà Đường được giao chức Tiết Độ Sứ, Thái Thú, có nhiệm vụ cai quản Giao Châu, tên nước Việt cổ, từ năm 866 đến năm 875. Cao Biền rất mê kinh dịch, lý số, phong thủy. Truyền thuyết kể rằng, trong chín năm đô hộ, Cao Biền đã ba lần dùng pháp thuật lập bia trấn yểm để "nhốt" linh khí, yểm tài nước ta.
Với phù bia, Cao Biền có tham vọng hùng cứ phương Nam làm vua một cõi. Nghe tin Cao Biền có ý làm phản xưng vương, vua Đường chiêu dụ triệu hồi về nước rồi giết chết vào năm 887. Theo các pháp sư, "Cao Biền trấn phù bia" là một loại bùa trấn yểm linh mạch. Nơi bị trấn yểm sẽ không xuất hiện người tài, cư dân sẽ thần phục người đứng ra trấn yểm.
Căn cứ vào dòng chữ còn sót lại cho thấy, bức trấn phù bia này được lập vào năm Càn Long thứ năm mươi bảy, tức là năm 1792. Thời điểm này, Cao Biền đã qua đời gần… một ngàn năm. Căn cứ vào lịch sử, đây là thời điểm Lê Chiêu Thống, vị vua cuối cùng của triều đại nhà Lê, bị Vua Quang Trung đánh đuổi, đang lưu vong ở Trung Hoa để xin vua nhà Thanh cho rước voi dày mả tổ.
Thời kỳ này, ở phía Nam thuộc về chúa Nguyễn, dư âm phong trào Thiên địa hội phản Thanh phục Minh của thế hệ hậu sinh của Mạc Cửu vẫn còn hoạt động. Phong trào Thiên địa hội có sử dụng nhiều yếu tố tâm linh để quy tựu thành viên. Có lẽ, bức “Cao Biền trấn phù bia” này được Thiên địa hội lập nên với ý đồ hùng cứ vùng đất núi non hiểm trở Thất Sơn.
Trong tài liệu khảo cứu của giáo sư Nguyễn Văn Quế về Bửu Sơn Kỳ Hương và trong các di tự của tín đồ cho biết, sau khi phát hiện ra bức “Cao Biền trấn phù bia”, Phật Thầy Tây An đã sai ông Đạo Lập khai quật lên đục bỏ những chữ bùa rồi đem về chùa Bồng Lai dùng phù chú "giam" trong cái miếu.
Ông Đạo Lập dùng xích sắt có yểm phù "trói" chân đế, phần chìm dưới đất của tấm bia để đảo ngược tác dụng. Có nghĩa là vùng đất bị trấn yểm sẽ nảy sinh nhiều nhân tài. Đó là lý do, dù là bia trấn yểm nhưng các tín đồ vẫn phải hương khói hàng ngày.
Ngoài ra, Phật Thầy Tây An còn sai Quản cơ Trần Văn Thành dùng cây rừng đẽo năm trụ trấn phù, đi cắm ở năm điểm theo dịch đồ Ngũ long trấn phục bao bọc vùng đất Thất Sơn, để làm ranh giới quy tụ dân lập làng kháng chiến chống Pháp. Những mẩu chuyện về “Cao Biền trấn phù bia” mang đầy màu sắc huyền bí hư ảo nhưng qua đó cũng thể hiện lòng yêu nước, mong muốn bảo vệ bờ cõi chống các thế lực xâm lược của tiền nhân.
Theo quyển "Khảo cứu lịch sử giáo phái Bửu Sơn Kỳ Hương" của ông Trần Văn Quế, nguyên giảng sư lịch sử Trường đại học Vạn Hạnh và Đại học Văn khoa Sài Gòn, trước năm 1975, thì ông Đạo Lập là một trong mười hai vị đại đệ tử của Phật Thầy Tây An Đoàn Minh Huyên.mười hai vị đại đệ tử này được tín đồ gọi là "Thập nhị hiền thủ".
Ông Đạo Lập có tên khai sinh là Phạm Thái Chung, nguyên quán ở Cồn Tiên, làng Đa Phước, huyện An Phú, tỉnh An Giang ngày nay là xã Đa Phước. Là người lập nên chùa Bồng Lai nên dân địa phương gọi ông là Đạo Lập. Lúc sinh thời, Phật Thầy Tây An đặt pháp danh cho ông là Sùng Đức Võ Tiên Sinh và thường gọi ông là Đức tiên sinh. Hiện nay, trong bài vị thờ ông tại chùa Bồng Lai lại ghi là "Bồng Lai La Hồng Tiên Sinh".
Không có tài liệu nói ông được xếp hàng thứ mấy trong "thập nhị hiền thủ" nhưng chắc chắn ông là người được Phật Thầy Tây An cắt cử lập làng Bài Bài từ khi khai sáng đạo. Sau khi chiêu mộ dân tứ xứ về lập làng, ông cất ngôi chùa Bồng Lai để tu hành và mở phòng thuốc nam trị bệnh cho dân làng. Khi Cố quản Trần Văn Thành lập chiến khu Bãi Thưa, Láng Linh, chùa Bài Bài được chọn làm nơi chôn một trong số năm cây thẻ trấn biên phù của Phật Thầy Tây An.
Cho đến tận bây giờ, những tín đồ Bửu Sơn Kỳ Hương, Tứ Ân Hiếu Nghĩa và Phật giáo Hòa Hảo vẫn tin rằng thuở sinh tiền, ông Đạo Lập được Phật Thầy Tây An truyền mật pháp thần thông, biết đi mây về gió, dùng phù chú trị bệnh. Ông Huỳnh Văn Thiện, đã qua đời, là người từng theo ông Đạo Lập sang núi Tà Lơn tu luyện đã từng kể cho con cháu nghe rất nhiều chuyện về tài hô phong hoán vũ của ông Đạo Lập.
Ông Hai, cháu nội ông Thiện, cư ngụ tại thị xã Châu Đốc cho biết:
- Có lần ông nội tôi chứng kiến sư Cố (tức ông Đạo Lập) dùng thần chú điều khiển chiếc tàu không người lái chạy lòng vòng trên sông. Có năm ông nội tôi và một người tên Ngạc theo sư Cố sang núi Tà Lơn tu luyện. Một hôm, sư Cố có việc phải rời khỏi cốc.
Đêm đó, ông Ngạc bị trúng gió lăn ra chết bất đắc kỳ tử. Ông nội tôi ôm xác bạn lo lắng suốt đêm. Giữa rừng hoang vu lấy đâu ra chiếu để tẩn liệm. Sáng sớm hôm sau, ông nội tôi ra bìa rừng ngóng trông thì thấy từ xa sư Cố xách gói đồ và chiếc chiếu. Ông nội chưa kịp nói gì thì sư Cố bảo mấy thứ này dùng để tẩn liệm ông Ngạc.
Nữ sĩ Mộng Tuyết nhóm "Hà Tiên tứ tuyệt", gồm Mộng Tuyết và chồng là thi sĩ Đông Hồ, Lư Khê, Trúc Hà, đã từng đưa ông Đạo Lập vào bút ký “Ông Đạo Lập quá hải, bà kể về một chuyến dùng thuyền buồm vượt biển đi buôn của cha bà. Trước khi ra khơi, ông có xin ông Đạo Lập ba lá bùa hộ mạng. Khi ra đến cửa biển, chiếc thuyền buồm bất ngờ gặp một con kình ngư khổng lồ tấn công. Nhờ ông Đạo Lập dùng phép, chiếc thuyền vượt qua kình ngư về đến đất liền an toàn.
Người dân địa phương cho rằng, khi muốn qua sông, ông Đạo Lập chỉ cần đạp nón lá lướt sóng. Do nuôi ý đồ lập làng kháng chiến nên ông Đạo Lập trở thành nhân vật bị truy nã của thực dân Pháp. Để ẩn giấu tông tích của ông, các tín đồ không được phép sử dụng tài liệu ghi chép. Vì vậy, không ai nhớ ông sinh năm nào và mất năm nào. Các tín đồ chỉ nhớ ngày giỗ của ông hàng năm vào ngày 29-9 âm lịch. Theo di ngôn, khi ông qua đời, ngôi mộ được lập ở Vĩnh Ngươn, Châu Đốc nhưng không được đắp nấm. Ngày nay, không ai còn biết chính xác vị trí ngôi mộ ở đâu.
Vào những năm 1965-1972, chùa Bồng Lai được chính quyền Nguyễn Văn Thiệu đặt trong vùng biệt khu số bốn mươi bốn, gồm Kiến Phong, Châu Đốc và một phần Kiên Giang. Thời điểm này ngôi chùa trở nên linh thiêng, nhiều chuyện huyền bí xảy ra khiến ít người dám bén mảng đến nhất là lực lượng thám báo của lính VNCH.
Lúc đó chưa có cầu treo, con kênh Vĩnh Tế cắt ngang khiến Bài Bài trở thành một ốc đảo tiếp giáp đất bạn Campuchia. Có lần viên Thiếu tá Chi khu Châu Đốc, biệt phái một thám báo viên gan dạ, nửa đêm giả làm dân câu vượt sông mò lên chùa Bồng Lai, để tìm thông tin về lực lượng cách mạng. Không hiểu người thám báo này đã gặp chuyện gì, mà sáng hôm sau người ta thấy ông ta đi lơ ngơ trong trạng thái tâm thần bất ổn, miệng cứ lảm nhảm mỗi một câu:
- Ông già râu dài tha cho con.
Sau đó, người này được đưa đi bệnh viện tâm thần điều trị. Lần khác, viên thiếu tá đích thân chỉ huy một trung đội biệt động, được tăng viện về Châu Đốc dùng tàu tuần duyên bất ngờ vượt kênh Vĩnh Tế, xông lên chùa để bắt gọn ổ VC. Khi xộc vào chùa, toán lính không thấy một bóng người. Một người lính đứng tiểu ngay góc chánh điện. Bất ngờ người lính này ngã lăn ra, co giật liên hồi.
Mọi người xúm lại cấp cứu, bất ngờ anh ta ngồi bật dậy rượt đuổi mọi người cắn đến đổ máu. Cuộc hành quân trở nên hỗn loạn, viên thiếu tá cho trói gô người lính điên rồi lui quân. Khi về đến Châu Đốc, viên thiếu tá phải nhờ một tín đồ Bửu Sơn Kỳ Hương có giữ một mẩu "ông thẻ" mài ra bột hòa nước cho người lính uống mới hóa giải được.
Trong thời gian Nguyễn Văn Thiệu ứng cử tổng thống VNCH lần thứ hai vào năm 1971, nhiều người dân sống phía bờ bên đây kênh Vĩnh Tế chứng kiến một hiện tượng lạ. Cứ hễ đêm về là người ta thấy một cục lửa màu xanh không phát tia, cứ bay qua lại từ nóc chùa Bồng Lai đến một ngọn cây cổ thụ tới sáng. Thấy hiện tượng lạ, mặc dù đó là vùng chính quyền VNCH cấm lai vãng, nhưng hàng đêm người ta vẫn lén lút đi xem.
Nhiều người dân địa phương sinh sống lâu năm ở vùng đất này, có thể kể suốt năm không hết kho chuyện kỳ bí xảy ra quanh ngôi chùa cổ Bồng Lai. Họ tin tuyệt đối vào những chuyện huyền bí đó. Tuy nhiên, ông Ba Cư, một cựu chiến binh, bảy mươi chín tuổi, hiện cư ngụ tại Lấp Vò, Đồng Tháp đã từng là bộ đội chủ lực ém quân tại chùa Bồng Lai khẳng định:
- Tất cả những điều kỳ bí đó đều là sản phẩm của chúng tôi. Phải dùng xảo thuật như vậy để tụi lính ngụy, tụi Phượng hoàng (gián điệp) không dám bén mảng tới nơi chúng tôi ém quân.
Dù những chuyện hiển linh không có thật nhưng di tích Ông Thẻ, “Cao Biền trấn phù bia” và những câu chuyện truyền khẩu, cũng là một di sản lịch sử chứng minh tinh thần yêu nước bất khuất của tiền nhân.
Nông Huyền Sơn
Hiện tại, nơi hậu liêu chùa Bồng Lai nằm sát mép kênh Vĩnh Tế, xã Vĩnh Tế thuộc thị xã Châu Đốc, An Giang có một ngôi miếu nhỏ, bên trong là một tấm bia đá cổ. Giữa mặt bia không có chữ nhưng nơi viền mép phải có chạm dòng chữ Hán:
"Hoàng Thanh, Càn Long ngũ thất niên, trọng thu, cốc đán", có nghĩa là "Đời nhà Thanh, Vua Càn Long năm thứ năm mươi bảy, vào tháng tám, mùa thu". Tương truyền tấm bia đó là một đạo "bùa Cao Biền" trấn yểm long mạch vùng Cửu Long của người Tàu để người Việt đời đời phụ thuộc.
Chùa Bồng Lai nằm sát mép kênh Vĩnh Tế, xã Vĩnh Tế thuộc thị xã Châu Đốc, An Giang còn có tên gọi khác là chùa Bài Bài, Bà Bài hoặc chùa Ông Đạo Lập. Ngôi chùa cổ ven biên giới này được ghi nhận là di tích lịch sử cách mạng thời kỳ chống Mỹ của tỉnh An Giang. Đây là một trong những địa chỉ giao liên đầu mối quan trọng của Thị ủy Châu Đốc và là nơi ẩn quân của các đơn vị bộ đội chủ lực trước năm 1975.
Không chỉ là di tích lịch sử cách mạng mà chùa Bồng Lai còn ẩn chứa nhiều di tích tâm linh kỳ thú. Hiện tại, nơi hậu liêu chùa có một ngôi miếu nhỏ, bên trong là một tấm bia đá cổ. Giữa mặt bia không có chữ nhưng nơi viền mép phải có chạm dòng chữ Hán "Hoàng Thanh, Càn Long ngũ thất niên, trọng thu, cốc đán", có nghĩa là "Đời nhà Thanh, Vua Càn Long năm thứ năm mươi bảy, vào tháng tám, mùa thu".
Tương truyền tấm bia đó là một đạo "bùa Cao Biền" trấn yểm long mạch vùng Cửu Long của người Tàu để người Việt đời đời phụ thuộc. Tấm bia bằng đá sa thạch, cao khoảng 90 cm, ngang khoảng 40 cm. Giữa mặt bia có vẻ như đã từng có chữ nhưng bị đục xóa trắng. Cô Út Diệu An, người giúp việc công quả thờ phụng trong chùa Bồng Lai từ nhiều năm nay khẳng định:
- Cái bia ếm này có từ khi chùa mới lập cách nay hàng thế kỷ. Hàng ngày chúng tôi vẫn phải cắm nhang cúng bái để giữ trấn. Nguyên thủy tấm bia trấn phù này có chữ bùa nhưng đã bị sư Cố đục bỏ để giải ếm.
Sư Cố mà cô Út nhắc đến là sư Lập, người tạo dựng ngôi chùa. Cô Út còn cho biết thêm, tấm bia trấn phù này là một đạo bùa "Cao Biền".
Rất nhiều tài liệu khảo cứu của các nhà nghiên cứu văn hóa tín ngưỡng như Nguyễn Văn Hầu, Trần Văn Quế, Huỳnh Minh đều ghi nhận:
Vào khoảng năm 1850, trong một lần cùng các vị đệ tử đi viếng Thủy Đài sơn, Núi nước, Phật Thầy Tây An phát hiện dưới gốc cổ thụ, có ẩn một tấm bia đá được chôn giấu từ thuở nào, đất bồi lấp gần chìm hết. Qua những nét chữ trên bia, Phật Thầy Tây An cho rằng đó là loại "Cao Biền trấn phù bia" dùng để trấn yểm linh khí.
Theo lịch sử, Cao Biền là một nhân vật có thật, tên chữ là Thiên Lý, sinh vào năm 821, mất năm 887. Ông ta là một viên tướng của nhà Đường được giao chức Tiết Độ Sứ, Thái Thú, có nhiệm vụ cai quản Giao Châu, tên nước Việt cổ, từ năm 866 đến năm 875. Cao Biền rất mê kinh dịch, lý số, phong thủy. Truyền thuyết kể rằng, trong chín năm đô hộ, Cao Biền đã ba lần dùng pháp thuật lập bia trấn yểm để "nhốt" linh khí, yểm tài nước ta.
Với phù bia, Cao Biền có tham vọng hùng cứ phương Nam làm vua một cõi. Nghe tin Cao Biền có ý làm phản xưng vương, vua Đường chiêu dụ triệu hồi về nước rồi giết chết vào năm 887. Theo các pháp sư, "Cao Biền trấn phù bia" là một loại bùa trấn yểm linh mạch. Nơi bị trấn yểm sẽ không xuất hiện người tài, cư dân sẽ thần phục người đứng ra trấn yểm.
Căn cứ vào dòng chữ còn sót lại cho thấy, bức trấn phù bia này được lập vào năm Càn Long thứ năm mươi bảy, tức là năm 1792. Thời điểm này, Cao Biền đã qua đời gần… một ngàn năm. Căn cứ vào lịch sử, đây là thời điểm Lê Chiêu Thống, vị vua cuối cùng của triều đại nhà Lê, bị Vua Quang Trung đánh đuổi, đang lưu vong ở Trung Hoa để xin vua nhà Thanh cho rước voi dày mả tổ.
Thời kỳ này, ở phía Nam thuộc về chúa Nguyễn, dư âm phong trào Thiên địa hội phản Thanh phục Minh của thế hệ hậu sinh của Mạc Cửu vẫn còn hoạt động. Phong trào Thiên địa hội có sử dụng nhiều yếu tố tâm linh để quy tựu thành viên. Có lẽ, bức “Cao Biền trấn phù bia” này được Thiên địa hội lập nên với ý đồ hùng cứ vùng đất núi non hiểm trở Thất Sơn.
Trong tài liệu khảo cứu của giáo sư Nguyễn Văn Quế về Bửu Sơn Kỳ Hương và trong các di tự của tín đồ cho biết, sau khi phát hiện ra bức “Cao Biền trấn phù bia”, Phật Thầy Tây An đã sai ông Đạo Lập khai quật lên đục bỏ những chữ bùa rồi đem về chùa Bồng Lai dùng phù chú "giam" trong cái miếu.
Ông Đạo Lập dùng xích sắt có yểm phù "trói" chân đế, phần chìm dưới đất của tấm bia để đảo ngược tác dụng. Có nghĩa là vùng đất bị trấn yểm sẽ nảy sinh nhiều nhân tài. Đó là lý do, dù là bia trấn yểm nhưng các tín đồ vẫn phải hương khói hàng ngày.
Ngoài ra, Phật Thầy Tây An còn sai Quản cơ Trần Văn Thành dùng cây rừng đẽo năm trụ trấn phù, đi cắm ở năm điểm theo dịch đồ Ngũ long trấn phục bao bọc vùng đất Thất Sơn, để làm ranh giới quy tụ dân lập làng kháng chiến chống Pháp. Những mẩu chuyện về “Cao Biền trấn phù bia” mang đầy màu sắc huyền bí hư ảo nhưng qua đó cũng thể hiện lòng yêu nước, mong muốn bảo vệ bờ cõi chống các thế lực xâm lược của tiền nhân.
Theo quyển "Khảo cứu lịch sử giáo phái Bửu Sơn Kỳ Hương" của ông Trần Văn Quế, nguyên giảng sư lịch sử Trường đại học Vạn Hạnh và Đại học Văn khoa Sài Gòn, trước năm 1975, thì ông Đạo Lập là một trong mười hai vị đại đệ tử của Phật Thầy Tây An Đoàn Minh Huyên.mười hai vị đại đệ tử này được tín đồ gọi là "Thập nhị hiền thủ".
Ông Đạo Lập có tên khai sinh là Phạm Thái Chung, nguyên quán ở Cồn Tiên, làng Đa Phước, huyện An Phú, tỉnh An Giang ngày nay là xã Đa Phước. Là người lập nên chùa Bồng Lai nên dân địa phương gọi ông là Đạo Lập. Lúc sinh thời, Phật Thầy Tây An đặt pháp danh cho ông là Sùng Đức Võ Tiên Sinh và thường gọi ông là Đức tiên sinh. Hiện nay, trong bài vị thờ ông tại chùa Bồng Lai lại ghi là "Bồng Lai La Hồng Tiên Sinh".
Không có tài liệu nói ông được xếp hàng thứ mấy trong "thập nhị hiền thủ" nhưng chắc chắn ông là người được Phật Thầy Tây An cắt cử lập làng Bài Bài từ khi khai sáng đạo. Sau khi chiêu mộ dân tứ xứ về lập làng, ông cất ngôi chùa Bồng Lai để tu hành và mở phòng thuốc nam trị bệnh cho dân làng. Khi Cố quản Trần Văn Thành lập chiến khu Bãi Thưa, Láng Linh, chùa Bài Bài được chọn làm nơi chôn một trong số năm cây thẻ trấn biên phù của Phật Thầy Tây An.
Cho đến tận bây giờ, những tín đồ Bửu Sơn Kỳ Hương, Tứ Ân Hiếu Nghĩa và Phật giáo Hòa Hảo vẫn tin rằng thuở sinh tiền, ông Đạo Lập được Phật Thầy Tây An truyền mật pháp thần thông, biết đi mây về gió, dùng phù chú trị bệnh. Ông Huỳnh Văn Thiện, đã qua đời, là người từng theo ông Đạo Lập sang núi Tà Lơn tu luyện đã từng kể cho con cháu nghe rất nhiều chuyện về tài hô phong hoán vũ của ông Đạo Lập.
Ông Hai, cháu nội ông Thiện, cư ngụ tại thị xã Châu Đốc cho biết:
- Có lần ông nội tôi chứng kiến sư Cố (tức ông Đạo Lập) dùng thần chú điều khiển chiếc tàu không người lái chạy lòng vòng trên sông. Có năm ông nội tôi và một người tên Ngạc theo sư Cố sang núi Tà Lơn tu luyện. Một hôm, sư Cố có việc phải rời khỏi cốc.
Đêm đó, ông Ngạc bị trúng gió lăn ra chết bất đắc kỳ tử. Ông nội tôi ôm xác bạn lo lắng suốt đêm. Giữa rừng hoang vu lấy đâu ra chiếu để tẩn liệm. Sáng sớm hôm sau, ông nội tôi ra bìa rừng ngóng trông thì thấy từ xa sư Cố xách gói đồ và chiếc chiếu. Ông nội chưa kịp nói gì thì sư Cố bảo mấy thứ này dùng để tẩn liệm ông Ngạc.
Nữ sĩ Mộng Tuyết nhóm "Hà Tiên tứ tuyệt", gồm Mộng Tuyết và chồng là thi sĩ Đông Hồ, Lư Khê, Trúc Hà, đã từng đưa ông Đạo Lập vào bút ký “Ông Đạo Lập quá hải, bà kể về một chuyến dùng thuyền buồm vượt biển đi buôn của cha bà. Trước khi ra khơi, ông có xin ông Đạo Lập ba lá bùa hộ mạng. Khi ra đến cửa biển, chiếc thuyền buồm bất ngờ gặp một con kình ngư khổng lồ tấn công. Nhờ ông Đạo Lập dùng phép, chiếc thuyền vượt qua kình ngư về đến đất liền an toàn.
Người dân địa phương cho rằng, khi muốn qua sông, ông Đạo Lập chỉ cần đạp nón lá lướt sóng. Do nuôi ý đồ lập làng kháng chiến nên ông Đạo Lập trở thành nhân vật bị truy nã của thực dân Pháp. Để ẩn giấu tông tích của ông, các tín đồ không được phép sử dụng tài liệu ghi chép. Vì vậy, không ai nhớ ông sinh năm nào và mất năm nào. Các tín đồ chỉ nhớ ngày giỗ của ông hàng năm vào ngày 29-9 âm lịch. Theo di ngôn, khi ông qua đời, ngôi mộ được lập ở Vĩnh Ngươn, Châu Đốc nhưng không được đắp nấm. Ngày nay, không ai còn biết chính xác vị trí ngôi mộ ở đâu.
Vào những năm 1965-1972, chùa Bồng Lai được chính quyền Nguyễn Văn Thiệu đặt trong vùng biệt khu số bốn mươi bốn, gồm Kiến Phong, Châu Đốc và một phần Kiên Giang. Thời điểm này ngôi chùa trở nên linh thiêng, nhiều chuyện huyền bí xảy ra khiến ít người dám bén mảng đến nhất là lực lượng thám báo của lính VNCH.
Lúc đó chưa có cầu treo, con kênh Vĩnh Tế cắt ngang khiến Bài Bài trở thành một ốc đảo tiếp giáp đất bạn Campuchia. Có lần viên Thiếu tá Chi khu Châu Đốc, biệt phái một thám báo viên gan dạ, nửa đêm giả làm dân câu vượt sông mò lên chùa Bồng Lai, để tìm thông tin về lực lượng cách mạng. Không hiểu người thám báo này đã gặp chuyện gì, mà sáng hôm sau người ta thấy ông ta đi lơ ngơ trong trạng thái tâm thần bất ổn, miệng cứ lảm nhảm mỗi một câu:
- Ông già râu dài tha cho con.
Sau đó, người này được đưa đi bệnh viện tâm thần điều trị. Lần khác, viên thiếu tá đích thân chỉ huy một trung đội biệt động, được tăng viện về Châu Đốc dùng tàu tuần duyên bất ngờ vượt kênh Vĩnh Tế, xông lên chùa để bắt gọn ổ VC. Khi xộc vào chùa, toán lính không thấy một bóng người. Một người lính đứng tiểu ngay góc chánh điện. Bất ngờ người lính này ngã lăn ra, co giật liên hồi.
Mọi người xúm lại cấp cứu, bất ngờ anh ta ngồi bật dậy rượt đuổi mọi người cắn đến đổ máu. Cuộc hành quân trở nên hỗn loạn, viên thiếu tá cho trói gô người lính điên rồi lui quân. Khi về đến Châu Đốc, viên thiếu tá phải nhờ một tín đồ Bửu Sơn Kỳ Hương có giữ một mẩu "ông thẻ" mài ra bột hòa nước cho người lính uống mới hóa giải được.
Trong thời gian Nguyễn Văn Thiệu ứng cử tổng thống VNCH lần thứ hai vào năm 1971, nhiều người dân sống phía bờ bên đây kênh Vĩnh Tế chứng kiến một hiện tượng lạ. Cứ hễ đêm về là người ta thấy một cục lửa màu xanh không phát tia, cứ bay qua lại từ nóc chùa Bồng Lai đến một ngọn cây cổ thụ tới sáng. Thấy hiện tượng lạ, mặc dù đó là vùng chính quyền VNCH cấm lai vãng, nhưng hàng đêm người ta vẫn lén lút đi xem.
Nhiều người dân địa phương sinh sống lâu năm ở vùng đất này, có thể kể suốt năm không hết kho chuyện kỳ bí xảy ra quanh ngôi chùa cổ Bồng Lai. Họ tin tuyệt đối vào những chuyện huyền bí đó. Tuy nhiên, ông Ba Cư, một cựu chiến binh, bảy mươi chín tuổi, hiện cư ngụ tại Lấp Vò, Đồng Tháp đã từng là bộ đội chủ lực ém quân tại chùa Bồng Lai khẳng định:
- Tất cả những điều kỳ bí đó đều là sản phẩm của chúng tôi. Phải dùng xảo thuật như vậy để tụi lính ngụy, tụi Phượng hoàng (gián điệp) không dám bén mảng tới nơi chúng tôi ém quân.
Dù những chuyện hiển linh không có thật nhưng di tích Ông Thẻ, “Cao Biền trấn phù bia” và những câu chuyện truyền khẩu, cũng là một di sản lịch sử chứng minh tinh thần yêu nước bất khuất của tiền nhân.
Nông Huyền Sơn
#595
Gửi vào 11/05/2013 - 05:32
KHỐI ĐÁ PHẬT PHÁT QUANG MANG LẠI MAY MẮN
Mấy tháng nay tại xóm Mon, xã Phúc Tiến, huyện Kỳ Sơn, tỉnh Hòa Bình, người dân quanh vùng đổ xô vào suối Mon để chiêm ngưỡng khối đá mang hình thù tượng Phật. Vài ngày sau khi đào được khối đá đó, người chủ gia đình đã mơ thấy thần Phật hiển linh. Vì thế ông đã quây bạt, lập bát hương để thờ cúng.
Theo con đường quốc lộ sáu, đến chợ Bãi Nai chúng tôi hỏi thăm về xóm Mon để được mục sở thị khối đá mà theo người dân đồn đại thần thánh nhập vào. Theo tiếng bản địa, Mon nghĩa là suối, tức là xóm có nhiều đồi và suối.
Anh Bùi Văn Ban cho biết: "Hòn đá này thần kỳ lắm, nó mang dáng dấp của một vị thần Phật nữ. Thật lạ kỳ thay trên giữa đỉnh đồi lại có tảng đá như vậy. Từ khi biết trong núi xuất hiện hòn đá, không chỉ người dân trong xã mà nhiều người ở nơi khác ùn ùn kéo tới chiêm ngưỡng. Chúng tôi vào đó ngắm nghía không biết chán, ban đêm nó phát ra ánh hào quang rất đẹp".
Theo anh Ban thì khối đá đó cũng phải có ít nhất hàng trăm năm, do thiên nhiên tạo ra, là thứ đá thạch anh quý hiếm. Đã có một đại gia tận Hà Nội lên thăm bức tượng đó và ngã giá bạc tỷ, nhưng chủ nhân vẫn lắc đầu.
Để xác minh thông tin trên chúng tôi tìm về gia đình ông Nguyễn Bá Bờm, chủ nhân của khối đá được người dân nơi đây xem là quý hơn cả vàng. Anh Châu, con trai ông Bờm cho biết, khối đá đó hiện vẫn được bố anh bảo quản trong núi. Từ trung tâm xã vào trong núi khoảng 4km, nhưng trời mưa đường đất rất khó đi, anh khuyên tôi nên ngủ lại trong xóm một đêm chờ đường khô ráo hãy vào núi.
Nhưng tôi háo hức muốn chiêm ngưỡng hòn đá đó, tôi nói với anh Châu rằng:
- Anh cố gắng dẫn đường giúp tôi, anh đi được tôi cũng đi được. Đoạn nào không đi được thì xuống đi bộ.
Nghe tôi nói với sự quyết tâm cao độ, anh Châu nhiệt tình dẫn đường cho tôi vào núi. Mất hơn một giờ đồng hồ, đánh vật với con đường bùn đất lầy lội, vượt qua con suối Mon với những tảng đá cheo leo hiểm trở, chúng tôi mới đến được nơi phát tích ra hòn đá thần.
Ông Bờm năm nay sáu mươi lăm tuổi, tuy có nhà ở trong làng, nhưng khi gia đình có việc gì ông mới về, còn không quanh năm suốt tháng ông đều sinh sống trên núi. Ông Bờm làm hẳn ngôi nhà sàn, một mình sống nơi đây làm bạn với vật nuôi trên đồi.
Nghe tôi giới thiệu là phóng viên dưới Hà Nội lên, muốn tìm hiểu về quá trình ông tìm ra khối đá, ông vui mừng kể:
- Tôi sinh sống trên này đã lâu, nhưng chưa bao giờ thấy có khối đá nào lạ kỳ như vậy. Trên này nhiều khu đồi có đá trắng, nhiều đơn vị vào khai thác vận chuyển về sản xuất. Mấy tháng trước tôi thuê một máy xúc đào đất dưới chân đồi làm ao thả cá. Máy vừa xúc được một lúc thì bất ngờ có một khối đá mồ côi nổi lên, nó nằm tách rời với các khối đá khác. Thấy tảng đá đẹp long lanh, tôi nhờ mấy người thợ khênh lên bờ với ý định lấy về làm cảnh.
Ba ngày sau khi ông Bờm đào được khối đá đó, đêm ông nằm ngủ mơ, trong giấc chiêm bao có một cụ già đầu tóc bạc phơ hiện lên bảo rằng:
- Sao mày lại cho máy xúc múc bà dưới đất lên, bà là chúa thượng ngàn, do bị trời phạt nên mới biến thành khối đá.
Ông Bờm giật mình tỉnh giấc nhớ lại lúc máy xúc múc vào bức tượng, người thợ đang điều khiển máy bình thường, bỗng máy gầm rú liên hồi rồi chết máy. Khi ông xuống xem, bức tượng nằm trong tư thế ấp mặt xuống đất. Sáng hôm sau ông ra nhìn ngắm khối đá, quả thực khối đá đó mang hình thù của một tượng Phật bà, ngồi trong tư thế thiền. Ông Bờm cho biết:
- Không biết khối đá này có giá trị về vật chất thế nào, xưa nay tôi cũng chưa tin vào thần thánh, không mê tín điều gì nhưng khi đào được bức tượng, đêm về gặp giấc chiêm bao như thế không tin cũng không được. Chính vì thế, tôi đã mang mấy cây gỗ, mấy tấm bạt ra che mưa che nắng cho bức tượng. Lập bàn thờ để thờ cúng khối đá.
Nghe tin ông Bờm đào được khối đá có hình tượng Phật, những người hiếu kỳ quanh vùng đến ngắm nghía. Họ không ngại đường sá đi lại khó khăn, từng đoàn người kéo vào núi, ai cũng muốn được tận mắt nhìn thấy bức tượng một lần. Có người nói rằng, ai sở hữu bức tượng đó gia đình sẽ có quý nhân phù trợ, làm gì thắng đó, muốn gì được nấy.
Những kẻ chuyên tìm kiếm đồ cổ, nghe tin ông Bờm đào được bức tượng đã thuê người cùng máy móc hiện đại vào núi thăm dò. Vì họ nghe tin ngoài bức tượng Phật bằng đá, ông Bờm còn tìm được chiếc đĩa bằng đồng đen.
- Không biết họ nghe tin ai nói như vậy mà cả tháng trời, mang máy dò đồ cổ đến gần vị trí tôi đào được bức tượng để truy tìm. Họ tin rằng xung quanh con suối Mon này còn nhiều cổ vật khác. Nhưng tìm một thời gian không được gì, chán nản họ tự bỏ đi. Ông Bờm cho biết.
Ông Bờm dẫn chúng tôi ra tận nơi bức tượng ông đang bảo quản, cũng vì nhiều người đến soi mói, nên ông phải bảo vệ. Theo quan sát của chúng tôi, khối đá đó cao khoảng hơn một mét, nặng chừng hơn một tạ. Khối đá giống hình một người phụ nữ đang ngồi tư thế thiền. Nó vừa là đá vôi, xen lẫn đá thạch anh.
Ông Bờm cho hay, bức tượng ông tìm được cũng có người đến hỏi mua. Nhưng ông bảo với giá nào cũng không bán. Một vật mà ông đã lập bàn thờ, thờ cúng thì tiền tỷ ông cũng giữ lại. Dù rằng cuộc sống của gia đình ông vẫn còn nghèo và thiếu thốn.
Nói về những thay đổi của gia đình ông sau khi đào được bức tượng này, ông Bờm bảo:
- Từ hôm tôi đào được khối đá nhiều điều may mắn đến với mình. Tôi sống trong đồi để chăn nuôi trâu, gà và nhiều vật nuôi khác. Từ ngày tôi thờ cúng bức tượng, tôi thấy các con vật tôi nuôi lớn nhanh và không bị bệnh tật gì. Nuôi đến đâu, người ta tìm đến mua đến đó, không phải mang đi đâu bán cả.
Đức Lợi
Mấy tháng nay tại xóm Mon, xã Phúc Tiến, huyện Kỳ Sơn, tỉnh Hòa Bình, người dân quanh vùng đổ xô vào suối Mon để chiêm ngưỡng khối đá mang hình thù tượng Phật. Vài ngày sau khi đào được khối đá đó, người chủ gia đình đã mơ thấy thần Phật hiển linh. Vì thế ông đã quây bạt, lập bát hương để thờ cúng.
Theo con đường quốc lộ sáu, đến chợ Bãi Nai chúng tôi hỏi thăm về xóm Mon để được mục sở thị khối đá mà theo người dân đồn đại thần thánh nhập vào. Theo tiếng bản địa, Mon nghĩa là suối, tức là xóm có nhiều đồi và suối.
Anh Bùi Văn Ban cho biết: "Hòn đá này thần kỳ lắm, nó mang dáng dấp của một vị thần Phật nữ. Thật lạ kỳ thay trên giữa đỉnh đồi lại có tảng đá như vậy. Từ khi biết trong núi xuất hiện hòn đá, không chỉ người dân trong xã mà nhiều người ở nơi khác ùn ùn kéo tới chiêm ngưỡng. Chúng tôi vào đó ngắm nghía không biết chán, ban đêm nó phát ra ánh hào quang rất đẹp".
Theo anh Ban thì khối đá đó cũng phải có ít nhất hàng trăm năm, do thiên nhiên tạo ra, là thứ đá thạch anh quý hiếm. Đã có một đại gia tận Hà Nội lên thăm bức tượng đó và ngã giá bạc tỷ, nhưng chủ nhân vẫn lắc đầu.
Để xác minh thông tin trên chúng tôi tìm về gia đình ông Nguyễn Bá Bờm, chủ nhân của khối đá được người dân nơi đây xem là quý hơn cả vàng. Anh Châu, con trai ông Bờm cho biết, khối đá đó hiện vẫn được bố anh bảo quản trong núi. Từ trung tâm xã vào trong núi khoảng 4km, nhưng trời mưa đường đất rất khó đi, anh khuyên tôi nên ngủ lại trong xóm một đêm chờ đường khô ráo hãy vào núi.
Nhưng tôi háo hức muốn chiêm ngưỡng hòn đá đó, tôi nói với anh Châu rằng:
- Anh cố gắng dẫn đường giúp tôi, anh đi được tôi cũng đi được. Đoạn nào không đi được thì xuống đi bộ.
Nghe tôi nói với sự quyết tâm cao độ, anh Châu nhiệt tình dẫn đường cho tôi vào núi. Mất hơn một giờ đồng hồ, đánh vật với con đường bùn đất lầy lội, vượt qua con suối Mon với những tảng đá cheo leo hiểm trở, chúng tôi mới đến được nơi phát tích ra hòn đá thần.
Ông Bờm năm nay sáu mươi lăm tuổi, tuy có nhà ở trong làng, nhưng khi gia đình có việc gì ông mới về, còn không quanh năm suốt tháng ông đều sinh sống trên núi. Ông Bờm làm hẳn ngôi nhà sàn, một mình sống nơi đây làm bạn với vật nuôi trên đồi.
Nghe tôi giới thiệu là phóng viên dưới Hà Nội lên, muốn tìm hiểu về quá trình ông tìm ra khối đá, ông vui mừng kể:
- Tôi sinh sống trên này đã lâu, nhưng chưa bao giờ thấy có khối đá nào lạ kỳ như vậy. Trên này nhiều khu đồi có đá trắng, nhiều đơn vị vào khai thác vận chuyển về sản xuất. Mấy tháng trước tôi thuê một máy xúc đào đất dưới chân đồi làm ao thả cá. Máy vừa xúc được một lúc thì bất ngờ có một khối đá mồ côi nổi lên, nó nằm tách rời với các khối đá khác. Thấy tảng đá đẹp long lanh, tôi nhờ mấy người thợ khênh lên bờ với ý định lấy về làm cảnh.
Ba ngày sau khi ông Bờm đào được khối đá đó, đêm ông nằm ngủ mơ, trong giấc chiêm bao có một cụ già đầu tóc bạc phơ hiện lên bảo rằng:
- Sao mày lại cho máy xúc múc bà dưới đất lên, bà là chúa thượng ngàn, do bị trời phạt nên mới biến thành khối đá.
Ông Bờm giật mình tỉnh giấc nhớ lại lúc máy xúc múc vào bức tượng, người thợ đang điều khiển máy bình thường, bỗng máy gầm rú liên hồi rồi chết máy. Khi ông xuống xem, bức tượng nằm trong tư thế ấp mặt xuống đất. Sáng hôm sau ông ra nhìn ngắm khối đá, quả thực khối đá đó mang hình thù của một tượng Phật bà, ngồi trong tư thế thiền. Ông Bờm cho biết:
- Không biết khối đá này có giá trị về vật chất thế nào, xưa nay tôi cũng chưa tin vào thần thánh, không mê tín điều gì nhưng khi đào được bức tượng, đêm về gặp giấc chiêm bao như thế không tin cũng không được. Chính vì thế, tôi đã mang mấy cây gỗ, mấy tấm bạt ra che mưa che nắng cho bức tượng. Lập bàn thờ để thờ cúng khối đá.
Nghe tin ông Bờm đào được khối đá có hình tượng Phật, những người hiếu kỳ quanh vùng đến ngắm nghía. Họ không ngại đường sá đi lại khó khăn, từng đoàn người kéo vào núi, ai cũng muốn được tận mắt nhìn thấy bức tượng một lần. Có người nói rằng, ai sở hữu bức tượng đó gia đình sẽ có quý nhân phù trợ, làm gì thắng đó, muốn gì được nấy.
Những kẻ chuyên tìm kiếm đồ cổ, nghe tin ông Bờm đào được bức tượng đã thuê người cùng máy móc hiện đại vào núi thăm dò. Vì họ nghe tin ngoài bức tượng Phật bằng đá, ông Bờm còn tìm được chiếc đĩa bằng đồng đen.
- Không biết họ nghe tin ai nói như vậy mà cả tháng trời, mang máy dò đồ cổ đến gần vị trí tôi đào được bức tượng để truy tìm. Họ tin rằng xung quanh con suối Mon này còn nhiều cổ vật khác. Nhưng tìm một thời gian không được gì, chán nản họ tự bỏ đi. Ông Bờm cho biết.
Ông Bờm dẫn chúng tôi ra tận nơi bức tượng ông đang bảo quản, cũng vì nhiều người đến soi mói, nên ông phải bảo vệ. Theo quan sát của chúng tôi, khối đá đó cao khoảng hơn một mét, nặng chừng hơn một tạ. Khối đá giống hình một người phụ nữ đang ngồi tư thế thiền. Nó vừa là đá vôi, xen lẫn đá thạch anh.
Ông Bờm cho hay, bức tượng ông tìm được cũng có người đến hỏi mua. Nhưng ông bảo với giá nào cũng không bán. Một vật mà ông đã lập bàn thờ, thờ cúng thì tiền tỷ ông cũng giữ lại. Dù rằng cuộc sống của gia đình ông vẫn còn nghèo và thiếu thốn.
Nói về những thay đổi của gia đình ông sau khi đào được bức tượng này, ông Bờm bảo:
- Từ hôm tôi đào được khối đá nhiều điều may mắn đến với mình. Tôi sống trong đồi để chăn nuôi trâu, gà và nhiều vật nuôi khác. Từ ngày tôi thờ cúng bức tượng, tôi thấy các con vật tôi nuôi lớn nhanh và không bị bệnh tật gì. Nuôi đến đâu, người ta tìm đến mua đến đó, không phải mang đi đâu bán cả.
Đức Lợi
#596
Gửi vào 11/05/2013 - 06:06
THÁM HIỂM THÁNH ĐỊA PHÁP SƯ ĐÔNG NAM Á
Từ xưa, cái tên Tà Lơn trở thành một "thương hiệu uy thế" đối với những người tín ngưỡng huyền thuật ở khu vực Đông Nam Á. Họ tin rằng, những pháp sư có quá trình tu luyện tại núi Tà Lơn mới tài giỏi thật sự. Vì vậy, sau một thời gian dài học pháp thuật nhuần nhuyễn tại quê nhà, những đồ đệ huyền thuật ở các nước này đều khăn gói đổ về núi Tà Lơn, chui vào hang sâu giữa rừng thẳm để… tốt nghiệp cấp đại sư. Không ít người đã bỏ mạng trong quá trình tu luyện tại đây rồi được giới huyền thuật phong "thánh".
XÂM NHẬP ĐỈNH LỤC SƠN LINH THIÊNG
Điềm chỉ của một pháp sư Việt
Trước khi sang đất bạn thám hiểm thánh địa Tà Lơn, tôi ghé thăm một ông bạn già tên Chín, cư ngụ ở Tri Tôn, An Giang. Trong giới huyền thuật ở miền Tây Nam Bộ, ông Chín được nhiều nhiều người biết tiếng vì ông đã từng sang Tà lơn luyện phép. Ông Chín cũng rất nổi tiếng ở địa phương vì hàng chục lần bị kiểm điểm tội truyền bá mê tín dị đoan. Với ông, phép thuật không thuộc loại mê tín dị đoan, mà là một nét văn hóa tâm linh của người xưa truyền lại. Do mải mê luyện bùa, ngải, phép thuật từ nhỏ nên ông không được đến trường học văn hóa. Tất nhiên, ông mù chữ loại nặng.
Dù mù tất cả các loại chữ viết chính thống trên thế giới nhưng ông lại rất rành các loại chữ bùa, từ chữ bùa Pàli đến chữ bùa Phạn, bùa Lèo, bùa Năm Ông, bùa Lục Sơn (chữ Kh'mer cổ)… Ông đã từng hội ngộ với rất nhiều đại pháp sư khu vực Đông Nam Á tại đỉnh núi Tà Lơn. Những lần hội ngộ như vậy, ông và các đại pháp sư khác quốc tịch, dị biệt ngôn ngữ phải nói chuyện với nhau bằng "tiếng bùa" và "bắt ấn quyết" (tức ra dấu).
Trình độ văn hóa của ông Chín là con số không nhưng trình độ về bùa, chú, ngải thì thuộc đẳng cấp đại sư. Ông Chín khẳng định, ai cũng biết đường lên đỉnh Tà Lơn nhưng đường đến nơi tu luyện của các pháp sư thì chỉ có giới pháp sư thuộc đẳng cấp trung sư mới có quyền biết. Đó là những địa điểm bí ẩn chưa có trên bản đồ. Ông từ chối tháp tùng, mặc dù tôi đề nghị một cái giá bồi dưỡng khá cao. Không chịu đựng nổi sự nài nỉ quyết tâm của tôi, ông đành vẽ một bản sơ đồ kèm lời khuyên:
- Chú cứ chạy xe gắn máy qua bển. Đường xe hơi rộng mênh mông nhưng giá thuê rất mắc. Với xe gắn máy, chú có thể luồn lách nhiều chỗ và chủ động thời gian đi.
Tôi quyết định mang xe gắn máy sang đất bạn đề chinh phục đỉnh Tà Lơn. Ông Chín diễn giải, theo tiếng Kh'mer thì Tà Lơ" có nghĩa là Ông thần lớn, tức là vua của các vị thần linh. Đối chiếu với văn hóa tâm linh Việt và tiếng Việt thì tà không có nghĩa tương xứng. Một số người cho rằng dịch nghĩa tà sang tiếng Việt là Thần Hoàng bổn cảnh. Tuy nhiên đối chiếu theo văn hóa tín ngưỡng thì điều này sai biệt rất xa.
Với người Kh'mer, ông "Tà" là một pháp sư tài giỏi nhất khu vực. Ông Tà dùng huyền thuật trừng trị bất kỳ ai dám chống lại ông, kể cả dân làng. Nếu ai tuân phục ông Tà sẽ được huyền thuật của ông ta bảo vệ. Ông Tà rất nóng tính và hung dữ. Còn "thần hoàng bổn cảnh" của người Kh'mer luôn luôn là phụ nữ. Theo truyền thuyết Kh'mer, dãy núi Lục Sơn Tà Lơn do một vị thánh nữ được gọi là Veang Kh'mau "cai quản".
Người dân Kh'mer sinh sống dưới chân núi Tà Lơn cho rằng, chủ của đất đai vùng này là hoàng tộc Monivong, quốc vương Campuchia, nhưng khai khẩn vùng này là do một người phụ nữ Việt tên Nàng Mau. Ngày xưa, người dân vùng này chỉ biết hái lượm. Nhờ Nàng Mau dạy trồng lúa nước nên người dân không còn đói kém nữa. Và họ đã tôn người phụ nữ này làm vị thánh đại diện cho lòng nhân ái. Người ta đã xây một bức tượng Veang Kh'mau cao khoảng hai chục mét đặt trên đỉnh Bokor.
Dãy núi Tà Lơn gồm sáu ngọn và ngọn chính có cái tên là Phnom Bokor, có nghĩa Núi voi. Từ năm 2005, Chính phủ Campuchia đã quy hoạch Pokor, một trong sáu ngọn vùng núi hoang sơ này thành khu du lịch. Đền thờ Monivong. Công viên quốc gia Bokor. Đến đầu năm 2011, khu du lịch này mới hoàn tất cơ bản và đưa vào khai thác du lịch tâm linh. Vì thế, muốn vào núi phải mua vé. Giá vé vào cổng trời chỉ hai ngàn real, tương đương sáu ngàn VNĐ.
Đường từ chân lên đỉnh núi dài ba mươi ba km được tráng nhựa rất phẳng, đẹp và hiện đại. Đó là con đường độc đạo lên núi. Những cung đường ưỡn ẹo trên những con đèo sâu hun hút và nhiệt độ khoảng hai mươi độ C, khiến tôi có cảm giác như mình đang chạy xe trên đoạn đèo Đà Lạt.
Năm 1890, thực dân Pháp truy lùng một số người Việt Nam ẩn cư giữa rừng sâu trên đỉnh núi. Khi đó, họ phát hiện khí hậu vùng hoang sơ này rất lý tưởng cho việc nghỉ mát. Đến năm 1921, sau chín tháng xây dựng, Pháp biến vùng rừng hoang thành một thị trấn trên núi mang tên tiếng Anh là Bokor Hill gồm: Nhà thờ Thiên Chúa giáo, bưu điện, bệnh viện, khách sạn. Các pháp sư bị nhà cầm quyền cầm tù. Những cái am, những hang động tu luyện của các pháp sư đều bị bỏ hoang phế. Một số pháp sư chạy sâu vào rừng tìm những hang động vắng tiếp tục tu luyện.
Đến năm 1940, thất trận trước quân đội Nhật hoàng, thực dân Pháp co cụm về Phnôm Pênh, bỏ hoang thị trấn Bokor Hill. Sau năm 1945, khi Campuchia độc lập, nhà vua Shihanuk (cha) đã cho xây một cung điện nghỉ dưỡng ở đây và tái sử dụng các công trình của Pháp. Nhưng đến thời Kh'mer Đỏ diệt chủng, toàn bộ thị trấn nhỏ này bị phá hoang tàn.
Khi Campuchia được giải phóng khỏi nạn diệt chủng của Pôn Pốt, người ta đã bỏ quên vùng núi hoang vắng này một thời gian dài. Suốt thời gian đó, chỉ có các pháp sư và tín đồ của họ thỉnh thoảng đi lên núi theo những con đường mòn hiểm trở để cúng bái và truyền phép thuật.
Bất ngờ năm 2001, đạo diễn Hollywood Matt Dillon nghe câu chuyện về Bokor bởi một đạo sĩ người Myanmar đã từng tu luyện nơi đây. Năm 2002, Matt Dillon cùng đoàn phim của ông đến tận Bokor thực hiện bộ phim City of Ghost. Bộ phim nổi tiếng đến nỗi, từ năm 2003, dân Tây du lịch đến Campuchia đều đòi đến thăm thành phố ma. Rừng thẳm, non cao của Bokor bị đánh thức.
Hiện giờ, trên đỉnh Bokor, cung điện Hoàng gia đã được xây dựng lại thành Bokor casino và một cụm phức hợp khách sạn casino Thansur Bokor Highland phục vụ du khách ngoại quốc hoạt động ngày đêm. Các điểm am, miếu tu luyện của pháp sư thời xa xưa trở thành một quần thể du lịch tâm linh không thể thiếu của Bokor. Tuy nhiên, theo thông lệ hàng năm, các pháp sư Đông Nam Á vẫn tìm về Bokor đi sâu hơn vào rừng, tìm những hang động hoang sơ để thu nạp tinh, khí, thần của vùng thánh địa.
Huyền thoại những hang động vô danh
Bỏ qua quần thể casino hiện đại tấp nập người xe tôi tiếp tục tiến cao hơn về đỉnh núi, tại một ngã rẽ, có tấm biển hướng dẫn đến ngôi chùa Wat Sampov Pram mà giới pháp sư Việt gọi là chùa Năm Thuyền hoặc Nam Thiên. Đó chính là nơi "đắc đạo" của nhiều giáo chủ tôn giáo xuất xứ từ miền Nam Việt Nam và cũng là nơi luyện phép thần thông của các pháp sư vùng Đông Nam Á.
Trong các thư tịch, di ngôn, di tự của Phật thầy Tây An Đoàn Minh Huyên. Giáo chủ đạo Bửu Sơn Kỳ Hương; Bổn Sư Núi Tượng Ngô Tư Lợi. Giáo chủ đạo Tứ Ân Hiếu Nghĩa; Phật Trùm, Phật sống Cử Đa, Giáo chủ Hòa Hảo Huỳnh Phú Sổ, Phật sống Trúc Lâm Nương, Trịnh Công Hương...cho thấy các vị này đều đạt chánh quả, đắc đạo ở ngôi chùa Năm Thuyền này.
Những pháp sư nổi tiếng trước năm 1960 ở miền Nam như Thợ Đức Lỗ Ban; Ông Ba bùa gồng; tướng cướp Đơn Hùng Tín; Đông Cung Phan Xích Long và rất nhiều vị đại pháp sư khác cũng đã từng sang khu vực Năm Thuyền luyện phép.
Theo các tài liệu của các pháp sư Việt thì đó là một ngôi am nhỏ do Vua Monivong xây cất vào năm 1924 cho Hoàng tử Pre Thoong đến tu luyện. Pre Thoong được một đại pháp sư người Việt có tên thường gọi là Ba Gang hướng dẫn vào đây luyện phép tiên. Do nơi đây có 5 tảng đá hình chiếc thuyền nên được gọi là Năm Thuyền.
Ông Ba Gang và Cử Đa là hai phó tướng của Quản cơ Trần Văn Thành, người chỉ huy cuộc khởi nghĩa Láng Linh. Bảy Thưa trong giai đoạn chống thực dân Pháp 1867 -1868. Sau khi kháng địa bị thất thủ, Quản cơ Trần Văn Thành tử trận, Cử Đa và Ba Gang về núi Tà Lơn tu luyện phép thuật chờ thời cơ. Lần lượt họ viên tịch tại nơi này và được dân địa phương đúc tượng phong thánh.
Ngày nay, Năm Thuyền không còn là ngôi chùa hoang vắng, u tịch. Nhà đầu tư đã xóa hầu hết dấu tích người Việt và cải biên thành một khu du lịch tấp nập người. Họ đã biến tượng Cử Đa và tượng Ba Gang thành Phật Kh'mer. Ông lục cả trụ trì ngôi chùa là người Việt Nam cũng không còn.
Lần theo sơ đồ ông Chín thầy pháp, tôi rời chùa Năm Thuyền, tiếp tục đi sâu xuống vực núi để đến một nơi đặc biệt. Đó là nơi có nhiều hang động huyền bí dành cho những pháp sư thi tốt nghiệp cấp đại sư. Vượt qua con suối, trước mặt tôi hiện ra một bãi đá rộng đến hút tầm mắt. Bãi đá mang nhiều hình thù quái dị chen lẫn với những loài cây cỏ dại. Hàng ngàn khối đá đa hình thù xếp chồng lên nhau tạo thành những cái am thiên nhiên lý tưởng và yên tịnh.
Dù đang giữa trưa, mặt trời đứng bóng nhưng ánh nắng rất dịu mát. Thỉnh thoảng, một làn mây xám bao phủ khiến cảnh vật trời đất trở nên âm u huyền bí. Tôi có cảm giác như mình đang lạc vào cảnh thượng giới. Tôi đi sâu vào bãi đá khoảng một ngàn mét. Ẩn dưới những khối đá, hàng hàng lớp lớp hang động sâu hút. Rất nhiều hang có dấu tích con người. Trước cửa một số hang ai đó đã đặt một bát nhang.
Ông Chín thầy pháp, đã từng kể cho tôi nghe chuyện một số pháp sư đến đây luyện phép và chết luôn trong hang. Với trường hợp như vậy, các pháp sư cho rằng, người chết đã đạt chánh quả và được phong thánh. Tuy nhiên, do không để lại tên tuổi nên các pháp sư đến sau gọi chung những vị thánh này, theo tiếng Kh'mer là "tà phnum", có nghĩa là thần núi.
Lấy can đảm, tôi thử chui xuống một hang có bát nhang. Cửa hang hẹp vừa vặn thân người nên bên dưới hang tối đen như mực. Chân tôi chạm một phiến đá phẳng khoảng 1m2. Qua ánh đèn pin, tôi thấy trên phiến đá vẫn còn sót lại vài mẩu ngải khô, vài mẫu vải mục đã biến màu. Bên cạnh phiến đá còn có một khe đá sâu hun hút. Không mang theo dụng cụ leo núi, tôi đành bỏ cuộc rời khỏi hang.
Tình cờ khi trở về chùa Năm Thuyền, tôi gặp được một người đàn ông. Ông tên Vang, bốn mươi sáu tuổi, cư ngụ tại phường Bình San, thị xã Hà Tiên, tỉnh Kiên Giang, thuộc phái Trà Kha. Ông Vang vừa hoàn tất ngày luyện phép thứ bốn mươi chín dưới một hang nơi bãi đá. Ông vui vẻ cho biết, nếu tôi đến đây sớm trước một tháng sẽ gặp ít nhất hai mươi pháp sư như ông ta. Giờ họ đã rời núi, chỉ còn mỗi mình ông ở lại cúng bái tạ ơn các "lục tà" ở chùa Năm Thuyền.
Nông Huyền Sơn
Từ xưa, cái tên Tà Lơn trở thành một "thương hiệu uy thế" đối với những người tín ngưỡng huyền thuật ở khu vực Đông Nam Á. Họ tin rằng, những pháp sư có quá trình tu luyện tại núi Tà Lơn mới tài giỏi thật sự. Vì vậy, sau một thời gian dài học pháp thuật nhuần nhuyễn tại quê nhà, những đồ đệ huyền thuật ở các nước này đều khăn gói đổ về núi Tà Lơn, chui vào hang sâu giữa rừng thẳm để… tốt nghiệp cấp đại sư. Không ít người đã bỏ mạng trong quá trình tu luyện tại đây rồi được giới huyền thuật phong "thánh".
XÂM NHẬP ĐỈNH LỤC SƠN LINH THIÊNG
Điềm chỉ của một pháp sư Việt
Trước khi sang đất bạn thám hiểm thánh địa Tà Lơn, tôi ghé thăm một ông bạn già tên Chín, cư ngụ ở Tri Tôn, An Giang. Trong giới huyền thuật ở miền Tây Nam Bộ, ông Chín được nhiều nhiều người biết tiếng vì ông đã từng sang Tà lơn luyện phép. Ông Chín cũng rất nổi tiếng ở địa phương vì hàng chục lần bị kiểm điểm tội truyền bá mê tín dị đoan. Với ông, phép thuật không thuộc loại mê tín dị đoan, mà là một nét văn hóa tâm linh của người xưa truyền lại. Do mải mê luyện bùa, ngải, phép thuật từ nhỏ nên ông không được đến trường học văn hóa. Tất nhiên, ông mù chữ loại nặng.
Dù mù tất cả các loại chữ viết chính thống trên thế giới nhưng ông lại rất rành các loại chữ bùa, từ chữ bùa Pàli đến chữ bùa Phạn, bùa Lèo, bùa Năm Ông, bùa Lục Sơn (chữ Kh'mer cổ)… Ông đã từng hội ngộ với rất nhiều đại pháp sư khu vực Đông Nam Á tại đỉnh núi Tà Lơn. Những lần hội ngộ như vậy, ông và các đại pháp sư khác quốc tịch, dị biệt ngôn ngữ phải nói chuyện với nhau bằng "tiếng bùa" và "bắt ấn quyết" (tức ra dấu).
Trình độ văn hóa của ông Chín là con số không nhưng trình độ về bùa, chú, ngải thì thuộc đẳng cấp đại sư. Ông Chín khẳng định, ai cũng biết đường lên đỉnh Tà Lơn nhưng đường đến nơi tu luyện của các pháp sư thì chỉ có giới pháp sư thuộc đẳng cấp trung sư mới có quyền biết. Đó là những địa điểm bí ẩn chưa có trên bản đồ. Ông từ chối tháp tùng, mặc dù tôi đề nghị một cái giá bồi dưỡng khá cao. Không chịu đựng nổi sự nài nỉ quyết tâm của tôi, ông đành vẽ một bản sơ đồ kèm lời khuyên:
- Chú cứ chạy xe gắn máy qua bển. Đường xe hơi rộng mênh mông nhưng giá thuê rất mắc. Với xe gắn máy, chú có thể luồn lách nhiều chỗ và chủ động thời gian đi.
Tôi quyết định mang xe gắn máy sang đất bạn đề chinh phục đỉnh Tà Lơn. Ông Chín diễn giải, theo tiếng Kh'mer thì Tà Lơ" có nghĩa là Ông thần lớn, tức là vua của các vị thần linh. Đối chiếu với văn hóa tâm linh Việt và tiếng Việt thì tà không có nghĩa tương xứng. Một số người cho rằng dịch nghĩa tà sang tiếng Việt là Thần Hoàng bổn cảnh. Tuy nhiên đối chiếu theo văn hóa tín ngưỡng thì điều này sai biệt rất xa.
Với người Kh'mer, ông "Tà" là một pháp sư tài giỏi nhất khu vực. Ông Tà dùng huyền thuật trừng trị bất kỳ ai dám chống lại ông, kể cả dân làng. Nếu ai tuân phục ông Tà sẽ được huyền thuật của ông ta bảo vệ. Ông Tà rất nóng tính và hung dữ. Còn "thần hoàng bổn cảnh" của người Kh'mer luôn luôn là phụ nữ. Theo truyền thuyết Kh'mer, dãy núi Lục Sơn Tà Lơn do một vị thánh nữ được gọi là Veang Kh'mau "cai quản".
Người dân Kh'mer sinh sống dưới chân núi Tà Lơn cho rằng, chủ của đất đai vùng này là hoàng tộc Monivong, quốc vương Campuchia, nhưng khai khẩn vùng này là do một người phụ nữ Việt tên Nàng Mau. Ngày xưa, người dân vùng này chỉ biết hái lượm. Nhờ Nàng Mau dạy trồng lúa nước nên người dân không còn đói kém nữa. Và họ đã tôn người phụ nữ này làm vị thánh đại diện cho lòng nhân ái. Người ta đã xây một bức tượng Veang Kh'mau cao khoảng hai chục mét đặt trên đỉnh Bokor.
Dãy núi Tà Lơn gồm sáu ngọn và ngọn chính có cái tên là Phnom Bokor, có nghĩa Núi voi. Từ năm 2005, Chính phủ Campuchia đã quy hoạch Pokor, một trong sáu ngọn vùng núi hoang sơ này thành khu du lịch. Đền thờ Monivong. Công viên quốc gia Bokor. Đến đầu năm 2011, khu du lịch này mới hoàn tất cơ bản và đưa vào khai thác du lịch tâm linh. Vì thế, muốn vào núi phải mua vé. Giá vé vào cổng trời chỉ hai ngàn real, tương đương sáu ngàn VNĐ.
Đường từ chân lên đỉnh núi dài ba mươi ba km được tráng nhựa rất phẳng, đẹp và hiện đại. Đó là con đường độc đạo lên núi. Những cung đường ưỡn ẹo trên những con đèo sâu hun hút và nhiệt độ khoảng hai mươi độ C, khiến tôi có cảm giác như mình đang chạy xe trên đoạn đèo Đà Lạt.
Năm 1890, thực dân Pháp truy lùng một số người Việt Nam ẩn cư giữa rừng sâu trên đỉnh núi. Khi đó, họ phát hiện khí hậu vùng hoang sơ này rất lý tưởng cho việc nghỉ mát. Đến năm 1921, sau chín tháng xây dựng, Pháp biến vùng rừng hoang thành một thị trấn trên núi mang tên tiếng Anh là Bokor Hill gồm: Nhà thờ Thiên Chúa giáo, bưu điện, bệnh viện, khách sạn. Các pháp sư bị nhà cầm quyền cầm tù. Những cái am, những hang động tu luyện của các pháp sư đều bị bỏ hoang phế. Một số pháp sư chạy sâu vào rừng tìm những hang động vắng tiếp tục tu luyện.
Đến năm 1940, thất trận trước quân đội Nhật hoàng, thực dân Pháp co cụm về Phnôm Pênh, bỏ hoang thị trấn Bokor Hill. Sau năm 1945, khi Campuchia độc lập, nhà vua Shihanuk (cha) đã cho xây một cung điện nghỉ dưỡng ở đây và tái sử dụng các công trình của Pháp. Nhưng đến thời Kh'mer Đỏ diệt chủng, toàn bộ thị trấn nhỏ này bị phá hoang tàn.
Khi Campuchia được giải phóng khỏi nạn diệt chủng của Pôn Pốt, người ta đã bỏ quên vùng núi hoang vắng này một thời gian dài. Suốt thời gian đó, chỉ có các pháp sư và tín đồ của họ thỉnh thoảng đi lên núi theo những con đường mòn hiểm trở để cúng bái và truyền phép thuật.
Bất ngờ năm 2001, đạo diễn Hollywood Matt Dillon nghe câu chuyện về Bokor bởi một đạo sĩ người Myanmar đã từng tu luyện nơi đây. Năm 2002, Matt Dillon cùng đoàn phim của ông đến tận Bokor thực hiện bộ phim City of Ghost. Bộ phim nổi tiếng đến nỗi, từ năm 2003, dân Tây du lịch đến Campuchia đều đòi đến thăm thành phố ma. Rừng thẳm, non cao của Bokor bị đánh thức.
Hiện giờ, trên đỉnh Bokor, cung điện Hoàng gia đã được xây dựng lại thành Bokor casino và một cụm phức hợp khách sạn casino Thansur Bokor Highland phục vụ du khách ngoại quốc hoạt động ngày đêm. Các điểm am, miếu tu luyện của pháp sư thời xa xưa trở thành một quần thể du lịch tâm linh không thể thiếu của Bokor. Tuy nhiên, theo thông lệ hàng năm, các pháp sư Đông Nam Á vẫn tìm về Bokor đi sâu hơn vào rừng, tìm những hang động hoang sơ để thu nạp tinh, khí, thần của vùng thánh địa.
Huyền thoại những hang động vô danh
Bỏ qua quần thể casino hiện đại tấp nập người xe tôi tiếp tục tiến cao hơn về đỉnh núi, tại một ngã rẽ, có tấm biển hướng dẫn đến ngôi chùa Wat Sampov Pram mà giới pháp sư Việt gọi là chùa Năm Thuyền hoặc Nam Thiên. Đó chính là nơi "đắc đạo" của nhiều giáo chủ tôn giáo xuất xứ từ miền Nam Việt Nam và cũng là nơi luyện phép thần thông của các pháp sư vùng Đông Nam Á.
Trong các thư tịch, di ngôn, di tự của Phật thầy Tây An Đoàn Minh Huyên. Giáo chủ đạo Bửu Sơn Kỳ Hương; Bổn Sư Núi Tượng Ngô Tư Lợi. Giáo chủ đạo Tứ Ân Hiếu Nghĩa; Phật Trùm, Phật sống Cử Đa, Giáo chủ Hòa Hảo Huỳnh Phú Sổ, Phật sống Trúc Lâm Nương, Trịnh Công Hương...cho thấy các vị này đều đạt chánh quả, đắc đạo ở ngôi chùa Năm Thuyền này.
Những pháp sư nổi tiếng trước năm 1960 ở miền Nam như Thợ Đức Lỗ Ban; Ông Ba bùa gồng; tướng cướp Đơn Hùng Tín; Đông Cung Phan Xích Long và rất nhiều vị đại pháp sư khác cũng đã từng sang khu vực Năm Thuyền luyện phép.
Theo các tài liệu của các pháp sư Việt thì đó là một ngôi am nhỏ do Vua Monivong xây cất vào năm 1924 cho Hoàng tử Pre Thoong đến tu luyện. Pre Thoong được một đại pháp sư người Việt có tên thường gọi là Ba Gang hướng dẫn vào đây luyện phép tiên. Do nơi đây có 5 tảng đá hình chiếc thuyền nên được gọi là Năm Thuyền.
Ông Ba Gang và Cử Đa là hai phó tướng của Quản cơ Trần Văn Thành, người chỉ huy cuộc khởi nghĩa Láng Linh. Bảy Thưa trong giai đoạn chống thực dân Pháp 1867 -1868. Sau khi kháng địa bị thất thủ, Quản cơ Trần Văn Thành tử trận, Cử Đa và Ba Gang về núi Tà Lơn tu luyện phép thuật chờ thời cơ. Lần lượt họ viên tịch tại nơi này và được dân địa phương đúc tượng phong thánh.
Ngày nay, Năm Thuyền không còn là ngôi chùa hoang vắng, u tịch. Nhà đầu tư đã xóa hầu hết dấu tích người Việt và cải biên thành một khu du lịch tấp nập người. Họ đã biến tượng Cử Đa và tượng Ba Gang thành Phật Kh'mer. Ông lục cả trụ trì ngôi chùa là người Việt Nam cũng không còn.
Lần theo sơ đồ ông Chín thầy pháp, tôi rời chùa Năm Thuyền, tiếp tục đi sâu xuống vực núi để đến một nơi đặc biệt. Đó là nơi có nhiều hang động huyền bí dành cho những pháp sư thi tốt nghiệp cấp đại sư. Vượt qua con suối, trước mặt tôi hiện ra một bãi đá rộng đến hút tầm mắt. Bãi đá mang nhiều hình thù quái dị chen lẫn với những loài cây cỏ dại. Hàng ngàn khối đá đa hình thù xếp chồng lên nhau tạo thành những cái am thiên nhiên lý tưởng và yên tịnh.
Dù đang giữa trưa, mặt trời đứng bóng nhưng ánh nắng rất dịu mát. Thỉnh thoảng, một làn mây xám bao phủ khiến cảnh vật trời đất trở nên âm u huyền bí. Tôi có cảm giác như mình đang lạc vào cảnh thượng giới. Tôi đi sâu vào bãi đá khoảng một ngàn mét. Ẩn dưới những khối đá, hàng hàng lớp lớp hang động sâu hút. Rất nhiều hang có dấu tích con người. Trước cửa một số hang ai đó đã đặt một bát nhang.
Ông Chín thầy pháp, đã từng kể cho tôi nghe chuyện một số pháp sư đến đây luyện phép và chết luôn trong hang. Với trường hợp như vậy, các pháp sư cho rằng, người chết đã đạt chánh quả và được phong thánh. Tuy nhiên, do không để lại tên tuổi nên các pháp sư đến sau gọi chung những vị thánh này, theo tiếng Kh'mer là "tà phnum", có nghĩa là thần núi.
Lấy can đảm, tôi thử chui xuống một hang có bát nhang. Cửa hang hẹp vừa vặn thân người nên bên dưới hang tối đen như mực. Chân tôi chạm một phiến đá phẳng khoảng 1m2. Qua ánh đèn pin, tôi thấy trên phiến đá vẫn còn sót lại vài mẩu ngải khô, vài mẫu vải mục đã biến màu. Bên cạnh phiến đá còn có một khe đá sâu hun hút. Không mang theo dụng cụ leo núi, tôi đành bỏ cuộc rời khỏi hang.
Tình cờ khi trở về chùa Năm Thuyền, tôi gặp được một người đàn ông. Ông tên Vang, bốn mươi sáu tuổi, cư ngụ tại phường Bình San, thị xã Hà Tiên, tỉnh Kiên Giang, thuộc phái Trà Kha. Ông Vang vừa hoàn tất ngày luyện phép thứ bốn mươi chín dưới một hang nơi bãi đá. Ông vui vẻ cho biết, nếu tôi đến đây sớm trước một tháng sẽ gặp ít nhất hai mươi pháp sư như ông ta. Giờ họ đã rời núi, chỉ còn mỗi mình ông ở lại cúng bái tạ ơn các "lục tà" ở chùa Năm Thuyền.
Nông Huyền Sơn
#597
Gửi vào 13/05/2013 - 07:59
THÁM HIỂM THÁNH ĐỊA PHÁP SƯ ĐÔNG NAM Á
Phần Hai
Ngoài dấu tích chùa Năm Thuyền, tại đỉnh Bokor còn rất nhiều địa chỉ mang tên thuần Việt như điện Minh Châu, điện Bình Thiên, điện Bàn Ngự, điện Tứ Giao... Đó là dấu tích của những người Việt xưa tu luyện phép thuật nơi này. Ngày nay, những cái tên đó đều được người bản địa Kh'mer hóa, (thành Mik Clau) Minh Châu, (Bin Thi) Bình Thiên.
Cho đến tận bây giờ, người Kh'mer vẫn tin rằng, những lục tà người Việt có công khai mở thánh địa phép thuật vẫn còn trụ trì trong không gian. Còn các pháp sư khu vực Đông Nam Á vẫn chọn nơi đây làm trường thi tốt nghiệp hàng năm. Nhận ra tôi là đồng hương, lại có tín vật đồng môn, ông Vang vui vẻ bắt chuyện. Ông Vang đưa tôi trở lại kham maya kul, tức quần thể hang động luyện phép thuật. Chúng tôi vạch lá, len khe đá để đi mất nửa giờ đồng hồ mới đến nơi.
Trên đường đi, Vang khai ngộ cho tôi. Vang nói:
- Khi Nam Tông Phật giáo đồ kết thúc mùa kiết hạ vào ngày rằm tháng chín, thì giới pháp sư bắt đầu vào mùa vặt sa. Vặt sa gần giống với nghĩa kiết hạ của Phật giáo. Vặt sa kéo dài bốn mươi lăm ngày, kể từ rằm tháng chín âm lịch đến kết thúc tháng mười âm lịch hàng năm. Từ ngày đầu tiên của tháng mười âm lịch là vào lễ vai xu pa na di ka, mà một số người gọi tắt là vai xu. Ông biết tại sao pháp sư chọn kết thúc mùa kiết hạ mới vào mùa vặt sa không? Bởi thời điểm đó, các hồn ma âm binh vừa được thấm nhuần đường tu. Tranh thủ lúc đó, mình lôi kéo họ về phủ phục dưới trướng mình.
Vang dẫn tôi qua khỏi khu vực hang mà tôi từng biết rồi tiến thật sâu vào kham maya kul, đến tận mép một thung lũng sâu hun hút. Xuống đến lưng chừng thung lũng, trước mặt tôi là một quần thể hang động đầy vết tích con người: Chân nhang, tàn thuốc lá, chai nhựa, giấy vàng mã, tiền âm phủ vương vãi khắp nơi giống như vừa trải qua một đám tang tập thể. Vang giải thích:
- Bãi kham bên ngoài dành cho những pháp sư mới đến luyện phép lần đầu. Ở đây chỉ có những pháp sư cao tay ấn luyện. Yếu nghề lò mò vào đây mà không có sư phụ đi kèm, ngồi một giờ là hồn xiêu phách lạc, bỏ chạy ngay. Đã từng có người chịu không nổi âm khí bị điên luôn.
Tôi vờ tin những lời Vang nói. Từ một cửa hang nhìn ra ngoài, kẻ không tin tâm linh cũng sởn gai ốc chứ đừng nói đến những người tín ngưỡng tà thuật. Vực thẳm sâu hun hút, vách núi dựng đứng, Thỉnh thoảng mây từ dưới thấp dâng lên bao trùm khiến không gian tối sầm. Gió len vào khe đá tạo thành âm thanh như ma rên, quỉ khóc… Nếu tịnh tâm không tốt, không điên mới là lạ.
Có lẽ e ngại tôi bị quỷ nhập, Vang xòe hai bàn tay ra trước mặt rồi cong ngón cái và ngón giữa lại như sắp búng lỗ mũi ai đó trong khoảng không, miệng hô chú thật lớn. Âm thanh vọng xuống thung lũng dội lên như phát ra từ cõi vô hình:
- An xáng bang da màm a căm căm ú bà da da ba xa to bà ti ka rit xà mì..ì..ì.
Sau này, tôi mở băng ghi âm nhờ một nhà sư Kh'mer trụ trì chùa Ph'nom Phi ở Tri Tôn, An Giang dịch dùm:
- Hỡi những thần linh, chánh thần, tà thần. Nếu nghi ngờ điều gì thì mong các ngài chỉ bảo.
Vang cho biết, đây là lần thứ năm ông tham dự hội vặt sa ở đỉnh núi thiêng này. Nhiều người cho rằng, hội vặt sa Tà Lơn là một cuộc thi đấu tay đôi phép thuật của những pháp sư. Vang chưa từng biết những cuộc đấu đó nhưng vẫn khẳng định:
- Không thể có. Đã thi đấu tranh tài cao thấp thì không nhất thiết phải đến đỉnh Tà Lơn này. Đã đến đây, hận thù trần gian phải được rũ bỏ.
Đối với giới pháp sư, ngoài chuyện Tà Lơn là nơi có dấu tích những bậc Phật, thánh đạt chánh quả, còn có yếu tố chính huyệt của khu vực Đông Nam Á. Họ cho rằng, nơi đây là điểm tập trung linh khí trời đất, nên con người dễ hấp thu đầy đủ tinh, khí, thần của vũ trụ. Vì những yếu tố đó, các sư phụ luôn đưa đệ tử lên đây để kiểm tra khả năng tu luyện.
Nếu vượt qua được kỳ vặt sa, kể như đạt cấp đại sư, đủ trình độ làm thầy. Với những người đạt bậc đại sư cũng đến đây để tôi luyện một món "đồ" (Bảo bối có ẩn chứa phép thuật) hoặc nâng cấp một tuyệt kỹ phép thuật nào đó.
Thông thường, những người dự hội mời một vị cao tăng Campuchia (nước chủ nhà) đứng ra chủ trì trường thi. Trước khi vào hội, các pháp sư tự chọn và đánh dấu một cái hang, rồi mời vị cao tăng chủ trì đi từng hàng làm phép trấn ếm. Sau khi trấn ếm xong các hang, vị cao tăng này phối hợp cùng các sư phụ cộng lực, đồng loạt bày trận địa phù phép, giăng lưới khắp bầu trời để truy tìm những ác quỷ, yêu tinh ẩn nấp, trói lại nhốt chung vào một cái chum sành có nắp.
Vị chủ trì sẽ đem cái chum đó về chùa của mình làm chiến lợi phẩm. Đám ác quỷ, yêu tinh sẽ được vị cao tăng đó trì chú đến khi thuần phục mới được thả ra, làm ôsin phần âm cho chùa.
Khi đã trấn ếm an toàn, các sư phụ lùa đệ tử vào từng hang bắt đầu tu luyện. Mỗi đệ tử chỉ được phép mang theo một lít nước và một số củ ngải làm thực phẩm. Trong thời gian bốn mươi lăm ngày, nếu bước ra khỏi động, xem như bỏ cuộc thi và bị đánh rớt.
Người nào vượt qua được, xem như tốt nghiệp. Người nào hóa điên được cao tăng chủ trì rước về chùa nuôi suốt đời để trục vong. Họ cho rằng, người yếu tay ấn sẽ bị ác quỷ, yêu tinh nhập vào người khiến điên loạn. Người nào chết luôn trong động, xem như đã đạt cực đỉnh thông tuệ. Cả hội xúm lại trì chú tôn người chết làm thánh, thần.
Trong năm lần tham dự đại hội, Vang từng chứng kiến hai trường hợp hóa thánh và ba trường hợp hóa điên. Trong đó có một người Thái Lan chết và hai người Kh'mer hóa điên. Số còn lại thuộc về người Việt Nam.
Kết thúc hội vặt sa, người nào tốt nghiệp sẽ được cao tăng chủ trì trao một ấn vật và một giấy chứng nhận có con dấu của Tổng hội Phật giáo Vương quốc Campuchia. Với giấy chứng nhận đó, pháp sư sẽ trở thành thượng khách của bất kỳ ngôi chùa nào trên đất Thái Lan, Myanmar, Campuchia...trừ Việt Nam và Lào.
Chiều cùng ngày, Vang đưa tôi đi thăm một quần thể ba mươi sáu ngôi mộ người Việt đã hóa thánh tại đỉnh núi linh thiêng này. Những ngôi mộ nằm thành ba cụm riêng biệt nhưng gần nhau. Cụm trong cùng nằm lưng chừng thung lũng có bốn ngôi mộ nằm thành hai lớp. Lớp trong, sát vách đá có một ngôi mộ, phía ngoài là ba ngôi mộ. Cách đó không xa là một cửa động, trên vách đá có chạm một hàng chữ Hán "Động Kim Quang".
Ông Vang cho biết, những người theo đạo Tứ Ân Hiếu Nghĩa ở An Giang đều khẳng định đó là mộ Vua... Hàm Nghi và ba tướng cận vệ. Họ truyền miệng nhau rằng, khi Pháp xâm lược Việt Nam, Vua Hàm Nghi thật không bị Pháp bắt đày đi Algerie. Người bị bắt là một Hàm Nghi giả. Vua Hàm Nghi thật đã lẩn trốn về vùng Thất Sơn, An Giang gặp Cử Đa.
Ông Cử Đa đã đưa Vua Hàm Nghi sang Tà Lơn ẩn trú và chết tại đây. Tại ngôi chùa Phi Lai. Là nơi khai mở đạo Tứ Ân Hiếu Nghĩa, các tín đồ dành hẳn một bàn thờ trang trọng có đặt di ảnh Vua Hàm Nghi. Họ không căn cứ vào bất kỳ tài liệu lịch sử nào mà chỉ dựa vào lời tiên tri qua thơ của Đức Bổn sư Ngô Tự Lợi, Cử Đa và những… giấc mơ.
Ông Vang khẳng định:
- Điều đó trái với lịch sử nên tôi không tin. Tôi nghĩ rằng, đó là ngôi mộ của những thành viên hội kín Phan Xích Long.
Những điều ông Vang khẳng định có vẻ khả tín hơn. Căn cứ vào sử liệu, năm 1912, Phan Xích Long, tức Phan Phát Sanh, tự xưng là Đông cung Thái tử, con trai Vua Hàm Nghi. Ông tự tôn mình làm hoàng đế, khởi nghiệp kháng Pháp bằng cách lập hội kín. Trước đó, Phan Xích Long đã từng sang Tà Lơn luyện bùa phép. Những pháp sư Kh'mer gọi động Kim Quang là khăm Lơn, gọi núi Bokor là Tà Lơn, tức ông Tà Thần tên Lơn. Có thể họ đã gọi tên ngọn núi theo tên Long thành Lơn.
Phan Xích Long đã dùng tín ngưỡng và bùa chú để thu hút thành viên hội kín (Theo tập hai, sách Đại cương Lịch sử Việt Nam). Một trong những phó tướng của Phan Xích Long có người tên Nguyễn Hữu Trí, quê Cần Giuộc, Long An bây giờ, đã lấy Tà Lơn làm đại bản doanh chỉ huy hội viên gài bom, tấn công chiếm lĩnh các cơ quan đầu não của Pháp tại Sài Gòn, Chợ Lớn vào đêm 23, rạng sáng 24-3-1913.
Pháp phát hiện và truy lùng. Kế hoạch tấn công bị bại lộ, Phan Xích Long, Nguyễn Hữu Trí cùng các hội viên đào tẩu. Nguyễn Hữu Trí chạy thoát. Phan Xích Long chạy ra Phan Thiết và bị bắt ở đó. Pháp đem Phan Xích Long về giam ở Khám lớn Sài Gòn cùng với năm mươi bảy hội viên.
Năm 1916, nhân Pháp bại trận trong Thế chiến nhất, khoảng ba trăm hội viên của các hội kín ở Gia Định, Chợ Lớn, Biên Hòa, Thủ Dầu Một, Cần Giuộc, Cần Đước... cùng bí mật phá tù cứu Phan Xích Long. Nguyễn Hữu Trí chọn núi Cấm làm bản doanh bàn kế hoạch giải cứu hoàng đế.
Đêm 14 rạng ngày 15-2-1916, với khẩu hiệu Cứu Đại ca tức Phan Xích Long, Nguyễn Hữu Trí chỉ huy hàng trăm hội viên ẩn mình trong những chiếc tàu buôn, đậu trên sông cầu Ông Lãnh, đồng loạt tấn công dinh Thống đốc và Khám Lớn. Họ đeo bùa chú, tay cầm binh khí thô sơ chia làm ba nhóm xông lên. Cuộc giải cứu thất bại, Nguyễn Hữu Trí tử trận. Một số hội viên kịp cướp xác Nguyễn Hữu Trí đào thoát.
Ngày 22-2-1916, thủ lĩnh Phan Xích Long cùng một số nghĩa sĩ bị Pháp tử hình tại Đồng Tập Trận. Sau đó, các đệ tử của ông bí mật đào mộ cướp xác đưa đi mất. Họ đã đem thi thể Phan Xích Long và Nguyễn Hữu Trí sang núi Tà Lơn an táng tại động Kim Quang. Tướng cướp Đơn Hùng Tín một thời ngang dọc khắp các tỉnh đồng bằng sông Cửu Long thời kháng Pháp, là một trong những đệ tử thân tín của Phan Xích Long.
Chúng tôi tiếp tục khám phá những ngôi mộ còn lại. Hai cụm mộ còn lại gồm ba mươi hai cái nằm rải rác bên ngoài. Những ngôi mộ này là của những người thế hệ sau Phan Xích Long đến đây tu luyện rồi hóa thánh. Tất cả các ngôi mộ đều phủ những phiến đá đánh dấu. Có một ngôi mộ chất đá rất sơ sài không bia mộ. Ông Vang cho biết, vào khoảng năm 1970, những người luyện phép đến đây đã phát hiện một bộ xương khô vẫn còn ngồi trong tư thế thiền. Họ để nguyên tư thế của người chết rồi phủ đá lên.
Trong số ngôi mộ chỉ có một vài ngôi được dựng bia khắc chữ. Có lẽ đó là mộ của những người giữ miếu, giữ am nên người ta biết rõ danh tính. Một ngôi mộ có đề bia: "Năm 1942 phựng ưu bà di Nguyễn Thị Quan, pháp danh Như Cẩm Nhứt, Vị giác linh. Hạn: Nhâm Ngọ Niên, cửu nguyệt, nhị thập nhất". Số còn lại, chết trong các hang đá, không danh tính nên những người đến sau chôn cất phủ đá đánh dấu.
Ở một số hang đá dưới sâu tận cùng đáy vực vẫn còn chứa một số xương cốt người tu luyện chết rũ không được chôn cất, không được nhang khói. Để leo đến đó phải mất hơn hai chục giờ đồng hồ. Thời gian không cho phép tôi tiếp tục thám hiểm.
Điều ông Vang băn khoăn là, khu du lịch Bokor đang tiếp tục thi công mở rộng nhiều hạng mục. Một số di tích người Việt xưa rơi vào khu quy hoạch, đã bị Kh'mer hóa. Những quần thể mộ người Việt, những quần thể khăm có thể bị khu du lịch san phẳng, trong đó có những ngôi mộ của nghĩa quân Phan Xích Long. Nếu các nhà khoa học lịch sử không kịp thời nghiên cứu, những di tích đó sẽ biến mất vĩnh viễn, một góc nhỏ lịch sử dân tộc Việt sẽ mai một.
Nông Huyền Sơn
Phần Hai
Ngoài dấu tích chùa Năm Thuyền, tại đỉnh Bokor còn rất nhiều địa chỉ mang tên thuần Việt như điện Minh Châu, điện Bình Thiên, điện Bàn Ngự, điện Tứ Giao... Đó là dấu tích của những người Việt xưa tu luyện phép thuật nơi này. Ngày nay, những cái tên đó đều được người bản địa Kh'mer hóa, (thành Mik Clau) Minh Châu, (Bin Thi) Bình Thiên.
Cho đến tận bây giờ, người Kh'mer vẫn tin rằng, những lục tà người Việt có công khai mở thánh địa phép thuật vẫn còn trụ trì trong không gian. Còn các pháp sư khu vực Đông Nam Á vẫn chọn nơi đây làm trường thi tốt nghiệp hàng năm. Nhận ra tôi là đồng hương, lại có tín vật đồng môn, ông Vang vui vẻ bắt chuyện. Ông Vang đưa tôi trở lại kham maya kul, tức quần thể hang động luyện phép thuật. Chúng tôi vạch lá, len khe đá để đi mất nửa giờ đồng hồ mới đến nơi.
Trên đường đi, Vang khai ngộ cho tôi. Vang nói:
- Khi Nam Tông Phật giáo đồ kết thúc mùa kiết hạ vào ngày rằm tháng chín, thì giới pháp sư bắt đầu vào mùa vặt sa. Vặt sa gần giống với nghĩa kiết hạ của Phật giáo. Vặt sa kéo dài bốn mươi lăm ngày, kể từ rằm tháng chín âm lịch đến kết thúc tháng mười âm lịch hàng năm. Từ ngày đầu tiên của tháng mười âm lịch là vào lễ vai xu pa na di ka, mà một số người gọi tắt là vai xu. Ông biết tại sao pháp sư chọn kết thúc mùa kiết hạ mới vào mùa vặt sa không? Bởi thời điểm đó, các hồn ma âm binh vừa được thấm nhuần đường tu. Tranh thủ lúc đó, mình lôi kéo họ về phủ phục dưới trướng mình.
Vang dẫn tôi qua khỏi khu vực hang mà tôi từng biết rồi tiến thật sâu vào kham maya kul, đến tận mép một thung lũng sâu hun hút. Xuống đến lưng chừng thung lũng, trước mặt tôi là một quần thể hang động đầy vết tích con người: Chân nhang, tàn thuốc lá, chai nhựa, giấy vàng mã, tiền âm phủ vương vãi khắp nơi giống như vừa trải qua một đám tang tập thể. Vang giải thích:
- Bãi kham bên ngoài dành cho những pháp sư mới đến luyện phép lần đầu. Ở đây chỉ có những pháp sư cao tay ấn luyện. Yếu nghề lò mò vào đây mà không có sư phụ đi kèm, ngồi một giờ là hồn xiêu phách lạc, bỏ chạy ngay. Đã từng có người chịu không nổi âm khí bị điên luôn.
Tôi vờ tin những lời Vang nói. Từ một cửa hang nhìn ra ngoài, kẻ không tin tâm linh cũng sởn gai ốc chứ đừng nói đến những người tín ngưỡng tà thuật. Vực thẳm sâu hun hút, vách núi dựng đứng, Thỉnh thoảng mây từ dưới thấp dâng lên bao trùm khiến không gian tối sầm. Gió len vào khe đá tạo thành âm thanh như ma rên, quỉ khóc… Nếu tịnh tâm không tốt, không điên mới là lạ.
Có lẽ e ngại tôi bị quỷ nhập, Vang xòe hai bàn tay ra trước mặt rồi cong ngón cái và ngón giữa lại như sắp búng lỗ mũi ai đó trong khoảng không, miệng hô chú thật lớn. Âm thanh vọng xuống thung lũng dội lên như phát ra từ cõi vô hình:
- An xáng bang da màm a căm căm ú bà da da ba xa to bà ti ka rit xà mì..ì..ì.
Sau này, tôi mở băng ghi âm nhờ một nhà sư Kh'mer trụ trì chùa Ph'nom Phi ở Tri Tôn, An Giang dịch dùm:
- Hỡi những thần linh, chánh thần, tà thần. Nếu nghi ngờ điều gì thì mong các ngài chỉ bảo.
Vang cho biết, đây là lần thứ năm ông tham dự hội vặt sa ở đỉnh núi thiêng này. Nhiều người cho rằng, hội vặt sa Tà Lơn là một cuộc thi đấu tay đôi phép thuật của những pháp sư. Vang chưa từng biết những cuộc đấu đó nhưng vẫn khẳng định:
- Không thể có. Đã thi đấu tranh tài cao thấp thì không nhất thiết phải đến đỉnh Tà Lơn này. Đã đến đây, hận thù trần gian phải được rũ bỏ.
Đối với giới pháp sư, ngoài chuyện Tà Lơn là nơi có dấu tích những bậc Phật, thánh đạt chánh quả, còn có yếu tố chính huyệt của khu vực Đông Nam Á. Họ cho rằng, nơi đây là điểm tập trung linh khí trời đất, nên con người dễ hấp thu đầy đủ tinh, khí, thần của vũ trụ. Vì những yếu tố đó, các sư phụ luôn đưa đệ tử lên đây để kiểm tra khả năng tu luyện.
Nếu vượt qua được kỳ vặt sa, kể như đạt cấp đại sư, đủ trình độ làm thầy. Với những người đạt bậc đại sư cũng đến đây để tôi luyện một món "đồ" (Bảo bối có ẩn chứa phép thuật) hoặc nâng cấp một tuyệt kỹ phép thuật nào đó.
Thông thường, những người dự hội mời một vị cao tăng Campuchia (nước chủ nhà) đứng ra chủ trì trường thi. Trước khi vào hội, các pháp sư tự chọn và đánh dấu một cái hang, rồi mời vị cao tăng chủ trì đi từng hàng làm phép trấn ếm. Sau khi trấn ếm xong các hang, vị cao tăng này phối hợp cùng các sư phụ cộng lực, đồng loạt bày trận địa phù phép, giăng lưới khắp bầu trời để truy tìm những ác quỷ, yêu tinh ẩn nấp, trói lại nhốt chung vào một cái chum sành có nắp.
Vị chủ trì sẽ đem cái chum đó về chùa của mình làm chiến lợi phẩm. Đám ác quỷ, yêu tinh sẽ được vị cao tăng đó trì chú đến khi thuần phục mới được thả ra, làm ôsin phần âm cho chùa.
Khi đã trấn ếm an toàn, các sư phụ lùa đệ tử vào từng hang bắt đầu tu luyện. Mỗi đệ tử chỉ được phép mang theo một lít nước và một số củ ngải làm thực phẩm. Trong thời gian bốn mươi lăm ngày, nếu bước ra khỏi động, xem như bỏ cuộc thi và bị đánh rớt.
Người nào vượt qua được, xem như tốt nghiệp. Người nào hóa điên được cao tăng chủ trì rước về chùa nuôi suốt đời để trục vong. Họ cho rằng, người yếu tay ấn sẽ bị ác quỷ, yêu tinh nhập vào người khiến điên loạn. Người nào chết luôn trong động, xem như đã đạt cực đỉnh thông tuệ. Cả hội xúm lại trì chú tôn người chết làm thánh, thần.
Trong năm lần tham dự đại hội, Vang từng chứng kiến hai trường hợp hóa thánh và ba trường hợp hóa điên. Trong đó có một người Thái Lan chết và hai người Kh'mer hóa điên. Số còn lại thuộc về người Việt Nam.
Kết thúc hội vặt sa, người nào tốt nghiệp sẽ được cao tăng chủ trì trao một ấn vật và một giấy chứng nhận có con dấu của Tổng hội Phật giáo Vương quốc Campuchia. Với giấy chứng nhận đó, pháp sư sẽ trở thành thượng khách của bất kỳ ngôi chùa nào trên đất Thái Lan, Myanmar, Campuchia...trừ Việt Nam và Lào.
Chiều cùng ngày, Vang đưa tôi đi thăm một quần thể ba mươi sáu ngôi mộ người Việt đã hóa thánh tại đỉnh núi linh thiêng này. Những ngôi mộ nằm thành ba cụm riêng biệt nhưng gần nhau. Cụm trong cùng nằm lưng chừng thung lũng có bốn ngôi mộ nằm thành hai lớp. Lớp trong, sát vách đá có một ngôi mộ, phía ngoài là ba ngôi mộ. Cách đó không xa là một cửa động, trên vách đá có chạm một hàng chữ Hán "Động Kim Quang".
Ông Vang cho biết, những người theo đạo Tứ Ân Hiếu Nghĩa ở An Giang đều khẳng định đó là mộ Vua... Hàm Nghi và ba tướng cận vệ. Họ truyền miệng nhau rằng, khi Pháp xâm lược Việt Nam, Vua Hàm Nghi thật không bị Pháp bắt đày đi Algerie. Người bị bắt là một Hàm Nghi giả. Vua Hàm Nghi thật đã lẩn trốn về vùng Thất Sơn, An Giang gặp Cử Đa.
Ông Cử Đa đã đưa Vua Hàm Nghi sang Tà Lơn ẩn trú và chết tại đây. Tại ngôi chùa Phi Lai. Là nơi khai mở đạo Tứ Ân Hiếu Nghĩa, các tín đồ dành hẳn một bàn thờ trang trọng có đặt di ảnh Vua Hàm Nghi. Họ không căn cứ vào bất kỳ tài liệu lịch sử nào mà chỉ dựa vào lời tiên tri qua thơ của Đức Bổn sư Ngô Tự Lợi, Cử Đa và những… giấc mơ.
Ông Vang khẳng định:
- Điều đó trái với lịch sử nên tôi không tin. Tôi nghĩ rằng, đó là ngôi mộ của những thành viên hội kín Phan Xích Long.
Những điều ông Vang khẳng định có vẻ khả tín hơn. Căn cứ vào sử liệu, năm 1912, Phan Xích Long, tức Phan Phát Sanh, tự xưng là Đông cung Thái tử, con trai Vua Hàm Nghi. Ông tự tôn mình làm hoàng đế, khởi nghiệp kháng Pháp bằng cách lập hội kín. Trước đó, Phan Xích Long đã từng sang Tà Lơn luyện bùa phép. Những pháp sư Kh'mer gọi động Kim Quang là khăm Lơn, gọi núi Bokor là Tà Lơn, tức ông Tà Thần tên Lơn. Có thể họ đã gọi tên ngọn núi theo tên Long thành Lơn.
Phan Xích Long đã dùng tín ngưỡng và bùa chú để thu hút thành viên hội kín (Theo tập hai, sách Đại cương Lịch sử Việt Nam). Một trong những phó tướng của Phan Xích Long có người tên Nguyễn Hữu Trí, quê Cần Giuộc, Long An bây giờ, đã lấy Tà Lơn làm đại bản doanh chỉ huy hội viên gài bom, tấn công chiếm lĩnh các cơ quan đầu não của Pháp tại Sài Gòn, Chợ Lớn vào đêm 23, rạng sáng 24-3-1913.
Pháp phát hiện và truy lùng. Kế hoạch tấn công bị bại lộ, Phan Xích Long, Nguyễn Hữu Trí cùng các hội viên đào tẩu. Nguyễn Hữu Trí chạy thoát. Phan Xích Long chạy ra Phan Thiết và bị bắt ở đó. Pháp đem Phan Xích Long về giam ở Khám lớn Sài Gòn cùng với năm mươi bảy hội viên.
Năm 1916, nhân Pháp bại trận trong Thế chiến nhất, khoảng ba trăm hội viên của các hội kín ở Gia Định, Chợ Lớn, Biên Hòa, Thủ Dầu Một, Cần Giuộc, Cần Đước... cùng bí mật phá tù cứu Phan Xích Long. Nguyễn Hữu Trí chọn núi Cấm làm bản doanh bàn kế hoạch giải cứu hoàng đế.
Đêm 14 rạng ngày 15-2-1916, với khẩu hiệu Cứu Đại ca tức Phan Xích Long, Nguyễn Hữu Trí chỉ huy hàng trăm hội viên ẩn mình trong những chiếc tàu buôn, đậu trên sông cầu Ông Lãnh, đồng loạt tấn công dinh Thống đốc và Khám Lớn. Họ đeo bùa chú, tay cầm binh khí thô sơ chia làm ba nhóm xông lên. Cuộc giải cứu thất bại, Nguyễn Hữu Trí tử trận. Một số hội viên kịp cướp xác Nguyễn Hữu Trí đào thoát.
Ngày 22-2-1916, thủ lĩnh Phan Xích Long cùng một số nghĩa sĩ bị Pháp tử hình tại Đồng Tập Trận. Sau đó, các đệ tử của ông bí mật đào mộ cướp xác đưa đi mất. Họ đã đem thi thể Phan Xích Long và Nguyễn Hữu Trí sang núi Tà Lơn an táng tại động Kim Quang. Tướng cướp Đơn Hùng Tín một thời ngang dọc khắp các tỉnh đồng bằng sông Cửu Long thời kháng Pháp, là một trong những đệ tử thân tín của Phan Xích Long.
Chúng tôi tiếp tục khám phá những ngôi mộ còn lại. Hai cụm mộ còn lại gồm ba mươi hai cái nằm rải rác bên ngoài. Những ngôi mộ này là của những người thế hệ sau Phan Xích Long đến đây tu luyện rồi hóa thánh. Tất cả các ngôi mộ đều phủ những phiến đá đánh dấu. Có một ngôi mộ chất đá rất sơ sài không bia mộ. Ông Vang cho biết, vào khoảng năm 1970, những người luyện phép đến đây đã phát hiện một bộ xương khô vẫn còn ngồi trong tư thế thiền. Họ để nguyên tư thế của người chết rồi phủ đá lên.
Trong số ngôi mộ chỉ có một vài ngôi được dựng bia khắc chữ. Có lẽ đó là mộ của những người giữ miếu, giữ am nên người ta biết rõ danh tính. Một ngôi mộ có đề bia: "Năm 1942 phựng ưu bà di Nguyễn Thị Quan, pháp danh Như Cẩm Nhứt, Vị giác linh. Hạn: Nhâm Ngọ Niên, cửu nguyệt, nhị thập nhất". Số còn lại, chết trong các hang đá, không danh tính nên những người đến sau chôn cất phủ đá đánh dấu.
Ở một số hang đá dưới sâu tận cùng đáy vực vẫn còn chứa một số xương cốt người tu luyện chết rũ không được chôn cất, không được nhang khói. Để leo đến đó phải mất hơn hai chục giờ đồng hồ. Thời gian không cho phép tôi tiếp tục thám hiểm.
Điều ông Vang băn khoăn là, khu du lịch Bokor đang tiếp tục thi công mở rộng nhiều hạng mục. Một số di tích người Việt xưa rơi vào khu quy hoạch, đã bị Kh'mer hóa. Những quần thể mộ người Việt, những quần thể khăm có thể bị khu du lịch san phẳng, trong đó có những ngôi mộ của nghĩa quân Phan Xích Long. Nếu các nhà khoa học lịch sử không kịp thời nghiên cứu, những di tích đó sẽ biến mất vĩnh viễn, một góc nhỏ lịch sử dân tộc Việt sẽ mai một.
Nông Huyền Sơn
#598
Gửi vào 14/05/2013 - 21:53
TRUYỆN MA VIỆT NAM CÓ THẬT : MA TRONG NGÔI NHÀ TRỌ
Phần Một
Chỉ mới đây thôi, em hãi quá các bác ơi! Giờ là 1h15′ sáng rồi mà vẫn để đèn sáng trưng vì...ớn lạnh. Tạm thấy đỡ hơn rồi. Đường nào đêm nay cũng trắng đêm nên mở máy kể lại cho các bác mong quên được nó. Chuyện này chắc em chả dám nói ai sợ mang tiếng đàn ông mà nhát.
Lúc 24h đêm nay em đi tắm sau khi online xong, em toàn tắm khuya tắm xong ngủ mới thoải mái. Giờ này nhà chỉ có em và mẹ ở nhà; mẹ em vào Sài Gòn chữa bệnh, ông anh thì đi Đà Nẵng công tác mà mẹ em thì lên gác ngủ từ đời nào rồi, mẹ em phải ngủ trên gác, vì mới điều trị ung thư bằng thuốc phóng xạ phải cách ly với người khác.
Em thì hoạt động ở dưới trệt thôi, hôm nay cũng như mọi ngày, khoảng 24h em đi tắm, nhưng nổi hứng thấy cái chậu giặt đồ để trong nhà tắm (nhà em có máy giặt, cái chậu chủ yếu đựng quần áo dơ sắp giặt, chắc mẹ em mới làm gì đó để quên trong phòng tắm) nên quyết định xả nước vào tắm xối bằng ca, quên mất cái vòi tắm đi.
Em tả sơ về nhà em: Nhà này em và ông anh thuê nguyên căn ở hai thằng thôi, tiện cho hai anh em đi làm, rộng hơn 80m2, một trệt một gác không đến nỗi lụp xụp, ngay gần sân bay Tân Sơn Nhất, đủ ở tám, chín người sinh viên chứ không ít, mà giá thuê chỉ có năm trăm ngàn một tháng, nhà trong Sài Gòn thì các bác biết rồi đấy.
Nên khi được cò giới thiệu đến đây, thấy chủ nhà rất dễ, không chèn ép như các chủ nhà khác, đã vậy cô chủ nhà thu tiền ba tháng một lần, tức ba tháng cổ mới bén mảng tới một lần. Vậy nên anh em; em mừng lắm khi thuê được căn này, dù lúc mới vô nhìn nó hơi trống trải tối tăm và khá âm u, sau rồi chuyển đồ đạc vào thì cũng thấy bình thường.
Nhà em dùng nước giếng bơm lên một cái bồn nhựa 500L, đặt trên một cái giá bằng thép khá cao, cỡ một người đứng trên cái ghế cao, rồi với tay là tới, và bốn chân cái giá, nằm sát hai bên tường nhà tắm, nhằm tận dụng diện tích dưới đó, từ bồn nhựa đó, có đường ống dẫn xuống để tắm giặt. Nhà tắm khá dài và rộng, nhưng toilet trong đó luôn, nên phía bên kia để bồn cầu cái bồn nước đặt bên này, nên tắm thì đứng mé mé ở giữa, gần như dưới bóng cái bồn nước.
Mọi hôm tắm vòi tắm thì vẫn chả sao, hôm nay tắm bằng cái chậu nước thì...huhu. nhắc lại em còn cảm thấy kinh hoàng. Lúc xả nước vào, em xối vài ca, kỳ cọ chờ nước đầy rồi tắt, kỳ cọ xong thì nước trong chậu đã tĩnh lặng rồi, trong đêm với cái bóng đèn compac hắt xuống, thì cái chậu nước không khác gì cái gương các bác ạ. Nó soi tất tần tật mọi thứ xuống đấy.
Khi vừa đưa tay định múc nước xối tiếp thì...em chết điếng hai giây. Qua cái chậu nước, em thấy có... một người nằm trên bồn nước, hai tay bám vào thanh ngang của cái giá sắt, thò cái đầu xuống với ánh mắt nhìn em trân trân.
Em khẳng định không phải em nhìn nhầm bóng mình, vì thời gian em chết điếng khoảng hai giây cơ! em đối diện với gương mặt đó trong hai giây các bác ạ, người đó tóc cỡ ngang ót (em húi cua), xõa xuống che gần hết mặt, nên chỉ nhìn rõ đôi mắt và cái mũi. Một đôi mắt rất bình thường ạ, có điều là nhìn em trân trối.
Lúc đó thật em ước gì mình đột nhiên tỉnh dậy, thấy nằm ở trên giường giống như bao cơn ác mộng khác (em hay mơ thấy ma lắm), nhưng không phải lần này các bác ạ! Rồi theo phản xạ em ngước nhìn lên, tay chân lúc đó đã bủn rủn hết rồi, thì chả thấy gì, chỉ thấy mấy cái mạng nhện rối rắm rũ xuống phất phơ.
Em vốn không phải thằng nhát gan lại cũng có tin vào chuyện vong hồn, và em tin có vong hồn thật đấy, nhưng mình không hại họ lúc sống không báng bổ họ lúc chết, thì họ cũng không hại mình. Nên lấy hết dũng khí còn lại em hỏi:
- Ai đấy? muốn gì thì ra nói chuyện!
Tự nhiên lúc đó em lại nghĩ cần làm như vậy, chứ mà trong lòng cầu trời khấn Phật đừng có cái gì hiện ra. Xong thấy không có gì xảy ra ngoài việc em lạnh toát nổi hết da gà từ đầu đến chân. Em vơ vội quần áo mở cửa nhà tắm đi ra bếp mặc, khỏi tắm gội lau người luôn. Lúc đó định chạy lên gác nói mẹ nghe chuyện này nhưng mà không muốn đánh thức mẹ dậy, với lại cũng không muốn hù mẹ sợ, đường nào vài ngày nữa mẹ em cũng về quê rồi, nên em âm thầm mở hết bóng điện trong phòng ngồi...run
Huhu... Kiểu này em đến bỏ nhà mà đi thôi, ông anh vốn không tin ma quỷ, kể ra lại sợ làm trò cười cho ổng đi rêu rao với người khác thì em chết mất, hình tượng manly em xây dựng bao lâu nay... Mẹ em thì nhát gan, lại đang bệnh tật, em sợ nghe xong bả bị shock thì khổ. Mà chuyện này không giải quyết được chắc em không bao giờ dám đi tắm trong quãng đời còn lại quá.
Từ lâu em nghe nhiều chuyện ma quỷ ở quê, từ chuyện con lộn đến chuyện vong nhập, toàn chuyện người thân chứng kiến kể lại nên đã có phần tin vào những chuyện này, bây giờ chính mình gặp phải, em sợ lại phải gặp vong đó lần nữa quá. Không biết ông ta, theo những nét em thấy thì em đoán đó là đàn ông, muốn gì ở em.
Mà nghĩ lại những biểu hiện của bà chủ nhà này em mới thấy đáng nghi. Nhà ở gần trung tâm Quận Tân Bình thì không ở, cho thuê giá rẻ chạy xuống Quận mười hai xa lắc ở, đã vậy chủ nhà gì mà nhiệt tình quá đỗi. Và cái nhà tắm với cái bồn nước, lúc mới vào nhà em đã thấy cảnh u ám rồi, nhưng nghĩ nhà không ai ở như vậy thôi, bây giờ nghĩ lại thì cái giá sắt đó rất thuận tiện để người ta...treo cổ các bác ạ!
Em phải làm sao đây? Đêm nay chắc chắn không ngủ nổi rồi! Có cao nhân nào giúp em giải vong trong nhà được không?.
Phần Một
Chỉ mới đây thôi, em hãi quá các bác ơi! Giờ là 1h15′ sáng rồi mà vẫn để đèn sáng trưng vì...ớn lạnh. Tạm thấy đỡ hơn rồi. Đường nào đêm nay cũng trắng đêm nên mở máy kể lại cho các bác mong quên được nó. Chuyện này chắc em chả dám nói ai sợ mang tiếng đàn ông mà nhát.
Lúc 24h đêm nay em đi tắm sau khi online xong, em toàn tắm khuya tắm xong ngủ mới thoải mái. Giờ này nhà chỉ có em và mẹ ở nhà; mẹ em vào Sài Gòn chữa bệnh, ông anh thì đi Đà Nẵng công tác mà mẹ em thì lên gác ngủ từ đời nào rồi, mẹ em phải ngủ trên gác, vì mới điều trị ung thư bằng thuốc phóng xạ phải cách ly với người khác.
Em thì hoạt động ở dưới trệt thôi, hôm nay cũng như mọi ngày, khoảng 24h em đi tắm, nhưng nổi hứng thấy cái chậu giặt đồ để trong nhà tắm (nhà em có máy giặt, cái chậu chủ yếu đựng quần áo dơ sắp giặt, chắc mẹ em mới làm gì đó để quên trong phòng tắm) nên quyết định xả nước vào tắm xối bằng ca, quên mất cái vòi tắm đi.
Em tả sơ về nhà em: Nhà này em và ông anh thuê nguyên căn ở hai thằng thôi, tiện cho hai anh em đi làm, rộng hơn 80m2, một trệt một gác không đến nỗi lụp xụp, ngay gần sân bay Tân Sơn Nhất, đủ ở tám, chín người sinh viên chứ không ít, mà giá thuê chỉ có năm trăm ngàn một tháng, nhà trong Sài Gòn thì các bác biết rồi đấy.
Nên khi được cò giới thiệu đến đây, thấy chủ nhà rất dễ, không chèn ép như các chủ nhà khác, đã vậy cô chủ nhà thu tiền ba tháng một lần, tức ba tháng cổ mới bén mảng tới một lần. Vậy nên anh em; em mừng lắm khi thuê được căn này, dù lúc mới vô nhìn nó hơi trống trải tối tăm và khá âm u, sau rồi chuyển đồ đạc vào thì cũng thấy bình thường.
Nhà em dùng nước giếng bơm lên một cái bồn nhựa 500L, đặt trên một cái giá bằng thép khá cao, cỡ một người đứng trên cái ghế cao, rồi với tay là tới, và bốn chân cái giá, nằm sát hai bên tường nhà tắm, nhằm tận dụng diện tích dưới đó, từ bồn nhựa đó, có đường ống dẫn xuống để tắm giặt. Nhà tắm khá dài và rộng, nhưng toilet trong đó luôn, nên phía bên kia để bồn cầu cái bồn nước đặt bên này, nên tắm thì đứng mé mé ở giữa, gần như dưới bóng cái bồn nước.
Mọi hôm tắm vòi tắm thì vẫn chả sao, hôm nay tắm bằng cái chậu nước thì...huhu. nhắc lại em còn cảm thấy kinh hoàng. Lúc xả nước vào, em xối vài ca, kỳ cọ chờ nước đầy rồi tắt, kỳ cọ xong thì nước trong chậu đã tĩnh lặng rồi, trong đêm với cái bóng đèn compac hắt xuống, thì cái chậu nước không khác gì cái gương các bác ạ. Nó soi tất tần tật mọi thứ xuống đấy.
Khi vừa đưa tay định múc nước xối tiếp thì...em chết điếng hai giây. Qua cái chậu nước, em thấy có... một người nằm trên bồn nước, hai tay bám vào thanh ngang của cái giá sắt, thò cái đầu xuống với ánh mắt nhìn em trân trân.
Em khẳng định không phải em nhìn nhầm bóng mình, vì thời gian em chết điếng khoảng hai giây cơ! em đối diện với gương mặt đó trong hai giây các bác ạ, người đó tóc cỡ ngang ót (em húi cua), xõa xuống che gần hết mặt, nên chỉ nhìn rõ đôi mắt và cái mũi. Một đôi mắt rất bình thường ạ, có điều là nhìn em trân trối.
Lúc đó thật em ước gì mình đột nhiên tỉnh dậy, thấy nằm ở trên giường giống như bao cơn ác mộng khác (em hay mơ thấy ma lắm), nhưng không phải lần này các bác ạ! Rồi theo phản xạ em ngước nhìn lên, tay chân lúc đó đã bủn rủn hết rồi, thì chả thấy gì, chỉ thấy mấy cái mạng nhện rối rắm rũ xuống phất phơ.
Em vốn không phải thằng nhát gan lại cũng có tin vào chuyện vong hồn, và em tin có vong hồn thật đấy, nhưng mình không hại họ lúc sống không báng bổ họ lúc chết, thì họ cũng không hại mình. Nên lấy hết dũng khí còn lại em hỏi:
- Ai đấy? muốn gì thì ra nói chuyện!
Tự nhiên lúc đó em lại nghĩ cần làm như vậy, chứ mà trong lòng cầu trời khấn Phật đừng có cái gì hiện ra. Xong thấy không có gì xảy ra ngoài việc em lạnh toát nổi hết da gà từ đầu đến chân. Em vơ vội quần áo mở cửa nhà tắm đi ra bếp mặc, khỏi tắm gội lau người luôn. Lúc đó định chạy lên gác nói mẹ nghe chuyện này nhưng mà không muốn đánh thức mẹ dậy, với lại cũng không muốn hù mẹ sợ, đường nào vài ngày nữa mẹ em cũng về quê rồi, nên em âm thầm mở hết bóng điện trong phòng ngồi...run
Huhu... Kiểu này em đến bỏ nhà mà đi thôi, ông anh vốn không tin ma quỷ, kể ra lại sợ làm trò cười cho ổng đi rêu rao với người khác thì em chết mất, hình tượng manly em xây dựng bao lâu nay... Mẹ em thì nhát gan, lại đang bệnh tật, em sợ nghe xong bả bị shock thì khổ. Mà chuyện này không giải quyết được chắc em không bao giờ dám đi tắm trong quãng đời còn lại quá.
Từ lâu em nghe nhiều chuyện ma quỷ ở quê, từ chuyện con lộn đến chuyện vong nhập, toàn chuyện người thân chứng kiến kể lại nên đã có phần tin vào những chuyện này, bây giờ chính mình gặp phải, em sợ lại phải gặp vong đó lần nữa quá. Không biết ông ta, theo những nét em thấy thì em đoán đó là đàn ông, muốn gì ở em.
Mà nghĩ lại những biểu hiện của bà chủ nhà này em mới thấy đáng nghi. Nhà ở gần trung tâm Quận Tân Bình thì không ở, cho thuê giá rẻ chạy xuống Quận mười hai xa lắc ở, đã vậy chủ nhà gì mà nhiệt tình quá đỗi. Và cái nhà tắm với cái bồn nước, lúc mới vào nhà em đã thấy cảnh u ám rồi, nhưng nghĩ nhà không ai ở như vậy thôi, bây giờ nghĩ lại thì cái giá sắt đó rất thuận tiện để người ta...treo cổ các bác ạ!
Em phải làm sao đây? Đêm nay chắc chắn không ngủ nổi rồi! Có cao nhân nào giúp em giải vong trong nhà được không?.
#599
Gửi vào 14/05/2013 - 22:36
TRUYỆN MA VIỆT NAM CÓ THẬT : MA TRONG NGÔI NHÀ TRỌ
Phần Hai
Ngày 26-6-2011
Trong lúc ngồi co ro post bài chia sẻ với các bác, thì khoảng ba giờ khuya, em nghe có tiếng “phịch phịch” như tiếng dẫm chân khá khẽ ở trên gác nơi mẹ em ngủ, vấn đề là em biết mẹ em thường ngủ rất say và không gây tiếng động, thậm chí không trở mình. Và em đoán khi nằm thì không thể dẫm chân xuống đều đều như thế được. Phán đoán khả năng có thể là mèo hoặc cái gì đấy nhảy vào hoặc...
Trưa 26-6-2011
Em xin lỗi các bác. Tối qua em dắt xe lượn ra khỏi nhà. Chứ thực mà ở nhà lúc đó chắc đau tim mà chết. Qua nhà thằng bạn thân ngủ nhờ đến bây giờ mới về. Vẫn chưa có cao nhân nào nghĩ ra phương pháp khả dĩ! Tối qua tâm sự với thằng bạn, nó bảo ở quê nó người ta thỉnh tượng thổ địa về thờ cho vong bỏ đi.
Em thì chả tin Thổ địa với Thần tài đâu, em chỉ tin vào vong hồn thôi. Nên có lẽ em sẽ đi thỉnh tượng Trần Hưng Đạo về thờ các bác ạ. Mong rằng uy vũ của ngài làm vong sợ. Mẹ em vẫn bình yên, đang nấu cơm và vẫn vô tư như thuở mười tám, bả mà biết chuyện gì xảy ra tối qua thì...Bây giờ em xuống làm vài shoot hình cái nhà tắm. Ăn cơm xong em sẽ post cho các bác xem sự thể.
Ngày 27-6-2011
Đang là đêm thứ hai kể từ khi gặp...,em và thằng bạn thân về nhà em ngủ, nhằm tìm cơ hội gặp vong lần nữa, qua đó dò xem đó là vong hiền hay ác. Kế hoạch A sẽ là: Tìm cách gặp lại và chụp ảnh vong theo cách cũ, tức cách em gặp vong lần đầu tiên trong nhà tắm. Và chúng em mới kết thúc kế hoạch A : tường thuật ngay trong đêm nay
Tầm 11h50, em vào nhà tắm và bắt đầu xả một chậu nước. Thời gian chờ chậu nước đầy và tĩnh lặng thì bàn bạc với thằng bạn. Nó sẽ đứng sau cửa phòng tắm, trong lúc em theo dõi nóc cái bồn nước, thông qua chậu nước dưới sàn. Nó cầm sẵn cái phone với camera mở sẵn, khi nào em...bắt đầu nói chuyện thì nó sẽ...tắt đèn (công tắc phía ngoài) và đưa máy lên chộp.
khoảng ba phút sau thì chậu nước đầy đã bắt đầu tĩnh lặng. Em đóng cửa nhà tắm và bắt đầu quan sát mọi thứ qua những hình ảnh rọi xuống chậu nước.
12h: Vẫn không thấy gì cả, hai thằng cách nhau cái cửa im lặng không dám thở.
12h05: Vẫn chưa thấy gì, em bắt đầu phấn khởi rồi, vì đã qua giờ linh nhất theo dân gian. Vừa lúc đó thì có tiếng nước, em nghe thì đoán là nước từ trong cái ống nước nối với máy bơm để bơm lên bồn, phụt ra và rớt xuống mặt nước đang lưng lửng trong bồn nghe chóc một cái.
Trong đêm tĩnh mịch và không khí này, thì tiếng đấy đủ làm cả hai thằng em giật bắn mình. Có điều là máy bơm không hề hoạt động, có thể trong ống còn nước sót lại ít nước, nhưng lực nào đẩy ngụm nước đấy ra khỏi ống rớt xuống bồn? Đó là những nghi vấn mà hai thằng mới ngồi với nhau bàn lại.
Còn lúc đấy thì thằng bạn em ở ngoài hỏi khẽ:
- Gì đấy mày?
Em nói:
- Chả có gì, hình như là nước đâu ở trong ống phụt ra.
Vừa nói xong thì thấy đèn...tắt phụp, sau đó là ba phát nhá Flash của cái phone mà thằng bạn cầm, nó tắt đèn và chụp ảnh các bác ạ. Và trong ba tấm ảnh đó, hai tấm sau giống nhau, chỉ có tấm đầu là khác. Tuy không thấy vong nào hiện ra trong đó nhưng nó đặt ra nghi vấn cho hai thằng em các bác ạ.
Kế hoạch B sẽ là: Nằm đợi tiếng động trên gác, rồi nhẹ nhàng lên gác tiếp cận nơi mẹ em ngủ, chụp ảnh và xác định nguyên nhân gây tiếng động, từ đó có biện pháp xử lý thích hợp. Rất tiếc kế hoạch B đã không thực hiện được do hai thằng em...ngủ quên. Tối hôm sau sẽ thực hiện tiếp. Sẽ review sau.
Ngày 28-6-2011
Đêm qua là đêm kinh hãi nhất trong cuộc đời em, từng đối mặt với rất nhiều biến cố, có lúc đối diện với cả lũ côn đồ ở phố biển Nha Trang, mà vẫn không có cái cảm giác rợn sống lưng liên tục như thế này.
Em xin lỗi các bác đã theo dõi việc điều tra của em tối qua, vì giữa chừng cả ba người trong nhà em phải tháo chạy ra khỏi nhà, mà không kịp nói rõ với các bác, lúc đó cố gắng lắm em mới nán lại gõ được một câu cho các bác khỏi chờ, xong rồi dắt xe chạy luôn.
Lúc đó em và thằng bạn chở mẹ qua nhà nó, ba người ngồi bàn chuyện trong tâm trí bấn loạn, thằng bạn em bình thường chai lỳ thế, mà lúc đó mồm miệng cũng lắp bắp, giọng thì run run. Mẹ em lúc đầu ngơ ngơ ngác ngác nhìn thấy mà thương, xong hai thằng giải thích cặn kẽ, thì giờ đã hiểu ra vấn đề rồi, có kinh hoàng và hoảng loạn chút, nhưng mà cũng không đến nỗi như em tưởng.
Đến bảy giờ thì ba người mệt rũ ra rồi, em chở mẹ qua nhà bà cô bên quận tám nghỉ ngơi cho thoải mái, vì nhà thằng bạn là cái phòng trọ chật chội, bình thường nó ở với thằng em nó, nhưng bữa nay nghỉ hè em nó về quê rồi, nếu không lại thêm được một chiến sĩ nữa.
Em có dặn mẹ không nói chuyện này với nhà bà cô lúc này, vì chuyện này không nên để nhiều người nhà biết, họ lại rần rần lên, sợ làm phật lòng người đã khuất. Bàn giao mẹ cho bà cô xong em quay về nhà thằng bạn ngủ, lúc đó nó đã lăn vật ra ngáy từ bao giờ rồi. Mãi hơn mười một giờ, hai thằng mới dậy được nhờ cái phone của em reng lên, chứ nếu không thì chả biết mê man đến lúc nào.
Hiện thời tâm trí em hơi quẫn, nên văn phong không được trôi chảy nữa và cũng không biết diễn đạt sao cho các bác tường tận về sự việc tối qua, bởi nó có rất nhiều tình tiết và những khám phá mới, tất cả đều là những tình tiết lạnh gáy mà em thực không muốn tin chút nào. Để kể hết về đêm qua chắc em phải ngồi gõ máy một buổi mới xong. Nhưng lúc này thì mẹ em đang ở bên kia em lo lắm, cơ thể bà không khỏe mà phải chịu sự quấy phá mấy đêm liền trong vô thức, nên có phần suy nhược, vậy mà em vô tâm không để ý.
Bây giờ việc quan trọng nhất của em là lo cho mẹ cái đã, chắc em sẽ để mẹ nghỉ ngơi tĩnh dưỡng bên nhà bà cô, dù sao thời gian cách ly cũng sắp hết rồi. Còn thằng bạn em nữa, nó đã theo chuyện này với em mấy đêm liền cũng đã thấm mệt rồi, em nhìn nó lo lắng cho chuyện của nhà mình còn hơn nhà nó, lo cho mẹ mình hơn cả mẹ nó, cũng tội.
Hiện tại em sẽ ở tạm nhà thằng bạn, lát nữa em sẽ gọi nói cho ông anh sự việc này coi ổng có sắp xếp về sớm được không? Có ổng thì em mới tính toán bàn bạc chuyện hóa giải vong trong nhà mình được. Chuyện tối qua em sẽ thuật lại cho các bác trong chiều hoặc tối nay. Có lẽ là dài nên không kể hết lúc này được, vì em phải qua quận tám xem mẹ em sao rồi.
Em chỉ có những kết luận sau cho các bác đỡ sốt:
1. Nhà em có vong là chắc chắn.
2 Những tiếng phịch phịch trên gác không phải do mèo, và không hoàn toàn do vong.
3. Vong nhà em không phải nam mà là nữ.
Vậy đó các bác ạ. Em phải chạy qua mẹ em đây, em lo quá!
Phần Hai
Ngày 26-6-2011
Trong lúc ngồi co ro post bài chia sẻ với các bác, thì khoảng ba giờ khuya, em nghe có tiếng “phịch phịch” như tiếng dẫm chân khá khẽ ở trên gác nơi mẹ em ngủ, vấn đề là em biết mẹ em thường ngủ rất say và không gây tiếng động, thậm chí không trở mình. Và em đoán khi nằm thì không thể dẫm chân xuống đều đều như thế được. Phán đoán khả năng có thể là mèo hoặc cái gì đấy nhảy vào hoặc...
Trưa 26-6-2011
Em xin lỗi các bác. Tối qua em dắt xe lượn ra khỏi nhà. Chứ thực mà ở nhà lúc đó chắc đau tim mà chết. Qua nhà thằng bạn thân ngủ nhờ đến bây giờ mới về. Vẫn chưa có cao nhân nào nghĩ ra phương pháp khả dĩ! Tối qua tâm sự với thằng bạn, nó bảo ở quê nó người ta thỉnh tượng thổ địa về thờ cho vong bỏ đi.
Em thì chả tin Thổ địa với Thần tài đâu, em chỉ tin vào vong hồn thôi. Nên có lẽ em sẽ đi thỉnh tượng Trần Hưng Đạo về thờ các bác ạ. Mong rằng uy vũ của ngài làm vong sợ. Mẹ em vẫn bình yên, đang nấu cơm và vẫn vô tư như thuở mười tám, bả mà biết chuyện gì xảy ra tối qua thì...Bây giờ em xuống làm vài shoot hình cái nhà tắm. Ăn cơm xong em sẽ post cho các bác xem sự thể.
Ngày 27-6-2011
Đang là đêm thứ hai kể từ khi gặp...,em và thằng bạn thân về nhà em ngủ, nhằm tìm cơ hội gặp vong lần nữa, qua đó dò xem đó là vong hiền hay ác. Kế hoạch A sẽ là: Tìm cách gặp lại và chụp ảnh vong theo cách cũ, tức cách em gặp vong lần đầu tiên trong nhà tắm. Và chúng em mới kết thúc kế hoạch A : tường thuật ngay trong đêm nay
Tầm 11h50, em vào nhà tắm và bắt đầu xả một chậu nước. Thời gian chờ chậu nước đầy và tĩnh lặng thì bàn bạc với thằng bạn. Nó sẽ đứng sau cửa phòng tắm, trong lúc em theo dõi nóc cái bồn nước, thông qua chậu nước dưới sàn. Nó cầm sẵn cái phone với camera mở sẵn, khi nào em...bắt đầu nói chuyện thì nó sẽ...tắt đèn (công tắc phía ngoài) và đưa máy lên chộp.
khoảng ba phút sau thì chậu nước đầy đã bắt đầu tĩnh lặng. Em đóng cửa nhà tắm và bắt đầu quan sát mọi thứ qua những hình ảnh rọi xuống chậu nước.
12h: Vẫn không thấy gì cả, hai thằng cách nhau cái cửa im lặng không dám thở.
12h05: Vẫn chưa thấy gì, em bắt đầu phấn khởi rồi, vì đã qua giờ linh nhất theo dân gian. Vừa lúc đó thì có tiếng nước, em nghe thì đoán là nước từ trong cái ống nước nối với máy bơm để bơm lên bồn, phụt ra và rớt xuống mặt nước đang lưng lửng trong bồn nghe chóc một cái.
Trong đêm tĩnh mịch và không khí này, thì tiếng đấy đủ làm cả hai thằng em giật bắn mình. Có điều là máy bơm không hề hoạt động, có thể trong ống còn nước sót lại ít nước, nhưng lực nào đẩy ngụm nước đấy ra khỏi ống rớt xuống bồn? Đó là những nghi vấn mà hai thằng mới ngồi với nhau bàn lại.
Còn lúc đấy thì thằng bạn em ở ngoài hỏi khẽ:
- Gì đấy mày?
Em nói:
- Chả có gì, hình như là nước đâu ở trong ống phụt ra.
Vừa nói xong thì thấy đèn...tắt phụp, sau đó là ba phát nhá Flash của cái phone mà thằng bạn cầm, nó tắt đèn và chụp ảnh các bác ạ. Và trong ba tấm ảnh đó, hai tấm sau giống nhau, chỉ có tấm đầu là khác. Tuy không thấy vong nào hiện ra trong đó nhưng nó đặt ra nghi vấn cho hai thằng em các bác ạ.
Kế hoạch B sẽ là: Nằm đợi tiếng động trên gác, rồi nhẹ nhàng lên gác tiếp cận nơi mẹ em ngủ, chụp ảnh và xác định nguyên nhân gây tiếng động, từ đó có biện pháp xử lý thích hợp. Rất tiếc kế hoạch B đã không thực hiện được do hai thằng em...ngủ quên. Tối hôm sau sẽ thực hiện tiếp. Sẽ review sau.
Ngày 28-6-2011
Đêm qua là đêm kinh hãi nhất trong cuộc đời em, từng đối mặt với rất nhiều biến cố, có lúc đối diện với cả lũ côn đồ ở phố biển Nha Trang, mà vẫn không có cái cảm giác rợn sống lưng liên tục như thế này.
Em xin lỗi các bác đã theo dõi việc điều tra của em tối qua, vì giữa chừng cả ba người trong nhà em phải tháo chạy ra khỏi nhà, mà không kịp nói rõ với các bác, lúc đó cố gắng lắm em mới nán lại gõ được một câu cho các bác khỏi chờ, xong rồi dắt xe chạy luôn.
Lúc đó em và thằng bạn chở mẹ qua nhà nó, ba người ngồi bàn chuyện trong tâm trí bấn loạn, thằng bạn em bình thường chai lỳ thế, mà lúc đó mồm miệng cũng lắp bắp, giọng thì run run. Mẹ em lúc đầu ngơ ngơ ngác ngác nhìn thấy mà thương, xong hai thằng giải thích cặn kẽ, thì giờ đã hiểu ra vấn đề rồi, có kinh hoàng và hoảng loạn chút, nhưng mà cũng không đến nỗi như em tưởng.
Đến bảy giờ thì ba người mệt rũ ra rồi, em chở mẹ qua nhà bà cô bên quận tám nghỉ ngơi cho thoải mái, vì nhà thằng bạn là cái phòng trọ chật chội, bình thường nó ở với thằng em nó, nhưng bữa nay nghỉ hè em nó về quê rồi, nếu không lại thêm được một chiến sĩ nữa.
Em có dặn mẹ không nói chuyện này với nhà bà cô lúc này, vì chuyện này không nên để nhiều người nhà biết, họ lại rần rần lên, sợ làm phật lòng người đã khuất. Bàn giao mẹ cho bà cô xong em quay về nhà thằng bạn ngủ, lúc đó nó đã lăn vật ra ngáy từ bao giờ rồi. Mãi hơn mười một giờ, hai thằng mới dậy được nhờ cái phone của em reng lên, chứ nếu không thì chả biết mê man đến lúc nào.
Hiện thời tâm trí em hơi quẫn, nên văn phong không được trôi chảy nữa và cũng không biết diễn đạt sao cho các bác tường tận về sự việc tối qua, bởi nó có rất nhiều tình tiết và những khám phá mới, tất cả đều là những tình tiết lạnh gáy mà em thực không muốn tin chút nào. Để kể hết về đêm qua chắc em phải ngồi gõ máy một buổi mới xong. Nhưng lúc này thì mẹ em đang ở bên kia em lo lắm, cơ thể bà không khỏe mà phải chịu sự quấy phá mấy đêm liền trong vô thức, nên có phần suy nhược, vậy mà em vô tâm không để ý.
Bây giờ việc quan trọng nhất của em là lo cho mẹ cái đã, chắc em sẽ để mẹ nghỉ ngơi tĩnh dưỡng bên nhà bà cô, dù sao thời gian cách ly cũng sắp hết rồi. Còn thằng bạn em nữa, nó đã theo chuyện này với em mấy đêm liền cũng đã thấm mệt rồi, em nhìn nó lo lắng cho chuyện của nhà mình còn hơn nhà nó, lo cho mẹ mình hơn cả mẹ nó, cũng tội.
Hiện tại em sẽ ở tạm nhà thằng bạn, lát nữa em sẽ gọi nói cho ông anh sự việc này coi ổng có sắp xếp về sớm được không? Có ổng thì em mới tính toán bàn bạc chuyện hóa giải vong trong nhà mình được. Chuyện tối qua em sẽ thuật lại cho các bác trong chiều hoặc tối nay. Có lẽ là dài nên không kể hết lúc này được, vì em phải qua quận tám xem mẹ em sao rồi.
Em chỉ có những kết luận sau cho các bác đỡ sốt:
1. Nhà em có vong là chắc chắn.
2 Những tiếng phịch phịch trên gác không phải do mèo, và không hoàn toàn do vong.
3. Vong nhà em không phải nam mà là nữ.
Vậy đó các bác ạ. Em phải chạy qua mẹ em đây, em lo quá!
#600
Gửi vào 14/05/2013 - 22:49
TRUYỆN MA VIỆT NAM CÓ THẬT : MA TRONG NGÔI NHÀ TRỌ
Phần Ba
Em không ngờ chuyện nhà em lại được các bác quan tâm như thế. Thật cảm động! Có vẻ các bác rất muốn qua khảo sát nhà em. Thực tình lúc đầu em đã định nhờ anh em nào nặng vía qua vài hôm cho vong sợ, nhưng đó là điều không nên. Như bác nào đó nói:
- Chưa biết lành dữ đã lo xua đuổi có khi chuốc vạ vào thân.
Em có thể cho các bác địa chỉ, nhưng chỉ sợ các bác ùn ùn kéo qua thì rất phiền cho em, vì còn hàng xóm nhìn vào, người nhà nhìn ra nữa. Mẹ em lại đang bệnh yếu, trải qua chuyện này rồi, nếu gây thêm ồn ào em sợ ảnh hưởng tới sức khỏe của mẹ.
Con hẻm nhà em là hẻm cụt, thường ngoài những gia đình trong hẻm, thì không có người đi đường nào vào cả, vô cùng yên tĩnh, sự ồn ào là điều không nên ở đây các bác ạ. Thế nên em đề nghị thế này. Các bác cử ra hai, tối đa ba người, thống nhất với nhau đi. Rồi khi nào thích hợp em sẽ pm địa chỉ cho hai hay ba bác đấy vào nhà xem xét, rồi về review lại cho anh em.
Em xin các bác khi em public địa chỉ rồi, đừng cố tìm cách kéo qua nhà em mà hãy đợi review, mất trật tự vừa làm hàng xóm chú ý mà có khi còn thu hút cả công an khu vực nữa.
Em đã gọi điện cho anh trai em. Ổng đã hiểu mọi chuyện và tin em, qua sự góp sức của thằng bạn và sự xác nhận của mẹ em. Trong chiều nay ổng sẽ bay vào Sài Gòn và sáng mai đi gặp sư cô trong chùa Thiên Long, xin ý kiến. Vì nhà bà người yêu ổng thường làm công quả ở đây, nên tình cảm với cô trụ trì rất thân thiết.
Chuyện này mai sẽ có kết quả. Em rất mong nghe những lời phán của sư cô. Bấn loạn quá, có bệnh thì vái tứ phương vậy.
Ngày 28-06-2011
Xin lỗi các bác vì mãi giờ này mới viết được review cho các bác. Lý do em đã nói rồi đấy ạ. Thằng bạn em từ lúc ngủ dậy cứ như người mất hồn, bình thường chai lỳ là thế. Trong chuyện này nó còn xông xáo cứ như kiểu con nít được đi chơi. Ấy vậy mà trải qua một đêm đến giờ, nó cứ như tự kỷ vậy. Hỏi gì cũng “Hả? Àh...” thấy tội quá, nên chiều mới rủ mấy đứa bạn cùng lớp ngày xưa đi cafe tám chuyện cho vui (đương nhiên không có chuyện này).
Về đến nơi nó lại nằm vật ra, em mở máy tính, nó nằm đó thở ra câu:
- Khiếp quá mày ạ.
Em chỉ biết thở dài thôi chứ chuyện đã xảy ra rồi, bây giờ muốn chuyển nhà cũng không phải dễ, tìm được cái nhà đã khó chuyển ra còn khó gấp vạn lần. Nhưng chuyện đêm qua thì khiến em phân vân mãi, vong nhà em là vong hiền hay ác? Nếu là vong ác chắc em chẳng ngồi đây mà review cho các bác, nhưng nếu là vong hiền thì phải ẩn đi, chứ đâu có đêm đêm lại quấy như vậy?
Chiều nay em đã gọi điện cho anh trai, chuyện đến nước này làm sao có thể không nói được, ít ra là nói để cho ổng nếu không tin cũng phải cảnh giác. Mà em cũng thấy lạ, ông anh em là người làm ăn, ổng khá mê tín. Ổng tin vào Phật, vào Thần tài, vào Thổ địa. Nhưng lại ghét những chuyện ma quỷ. May mà chuyện này em không đơn độc, chí ít cũng có thằng bạn thân, bữa nay lại có thêm mẹ nữa nên ổng cũng không thể không tin.
Anh trai em đã bay vào Sài Gòn chiều nay, hiện đang ở bên quận tám với mẹ em. Sáng mai em, ổng và bà người yêu ổng sẽ lên chùa gặp sư cô để xin ý kiến về chuyện này. Chưa biết cô sẽ phán ra sao nhưng em rất nóng lòng đến ngày mai, em có cảm giác sư cô như là cái phao vậy, và mọi chuyện sắp kết thúc rồi, nhưng phải đợi đến ngày mai thì mới biết chắc.
Phần Ba
Em không ngờ chuyện nhà em lại được các bác quan tâm như thế. Thật cảm động! Có vẻ các bác rất muốn qua khảo sát nhà em. Thực tình lúc đầu em đã định nhờ anh em nào nặng vía qua vài hôm cho vong sợ, nhưng đó là điều không nên. Như bác nào đó nói:
- Chưa biết lành dữ đã lo xua đuổi có khi chuốc vạ vào thân.
Em có thể cho các bác địa chỉ, nhưng chỉ sợ các bác ùn ùn kéo qua thì rất phiền cho em, vì còn hàng xóm nhìn vào, người nhà nhìn ra nữa. Mẹ em lại đang bệnh yếu, trải qua chuyện này rồi, nếu gây thêm ồn ào em sợ ảnh hưởng tới sức khỏe của mẹ.
Con hẻm nhà em là hẻm cụt, thường ngoài những gia đình trong hẻm, thì không có người đi đường nào vào cả, vô cùng yên tĩnh, sự ồn ào là điều không nên ở đây các bác ạ. Thế nên em đề nghị thế này. Các bác cử ra hai, tối đa ba người, thống nhất với nhau đi. Rồi khi nào thích hợp em sẽ pm địa chỉ cho hai hay ba bác đấy vào nhà xem xét, rồi về review lại cho anh em.
Em xin các bác khi em public địa chỉ rồi, đừng cố tìm cách kéo qua nhà em mà hãy đợi review, mất trật tự vừa làm hàng xóm chú ý mà có khi còn thu hút cả công an khu vực nữa.
Em đã gọi điện cho anh trai em. Ổng đã hiểu mọi chuyện và tin em, qua sự góp sức của thằng bạn và sự xác nhận của mẹ em. Trong chiều nay ổng sẽ bay vào Sài Gòn và sáng mai đi gặp sư cô trong chùa Thiên Long, xin ý kiến. Vì nhà bà người yêu ổng thường làm công quả ở đây, nên tình cảm với cô trụ trì rất thân thiết.
Chuyện này mai sẽ có kết quả. Em rất mong nghe những lời phán của sư cô. Bấn loạn quá, có bệnh thì vái tứ phương vậy.
Ngày 28-06-2011
Xin lỗi các bác vì mãi giờ này mới viết được review cho các bác. Lý do em đã nói rồi đấy ạ. Thằng bạn em từ lúc ngủ dậy cứ như người mất hồn, bình thường chai lỳ là thế. Trong chuyện này nó còn xông xáo cứ như kiểu con nít được đi chơi. Ấy vậy mà trải qua một đêm đến giờ, nó cứ như tự kỷ vậy. Hỏi gì cũng “Hả? Àh...” thấy tội quá, nên chiều mới rủ mấy đứa bạn cùng lớp ngày xưa đi cafe tám chuyện cho vui (đương nhiên không có chuyện này).
Về đến nơi nó lại nằm vật ra, em mở máy tính, nó nằm đó thở ra câu:
- Khiếp quá mày ạ.
Em chỉ biết thở dài thôi chứ chuyện đã xảy ra rồi, bây giờ muốn chuyển nhà cũng không phải dễ, tìm được cái nhà đã khó chuyển ra còn khó gấp vạn lần. Nhưng chuyện đêm qua thì khiến em phân vân mãi, vong nhà em là vong hiền hay ác? Nếu là vong ác chắc em chẳng ngồi đây mà review cho các bác, nhưng nếu là vong hiền thì phải ẩn đi, chứ đâu có đêm đêm lại quấy như vậy?
Chiều nay em đã gọi điện cho anh trai, chuyện đến nước này làm sao có thể không nói được, ít ra là nói để cho ổng nếu không tin cũng phải cảnh giác. Mà em cũng thấy lạ, ông anh em là người làm ăn, ổng khá mê tín. Ổng tin vào Phật, vào Thần tài, vào Thổ địa. Nhưng lại ghét những chuyện ma quỷ. May mà chuyện này em không đơn độc, chí ít cũng có thằng bạn thân, bữa nay lại có thêm mẹ nữa nên ổng cũng không thể không tin.
Anh trai em đã bay vào Sài Gòn chiều nay, hiện đang ở bên quận tám với mẹ em. Sáng mai em, ổng và bà người yêu ổng sẽ lên chùa gặp sư cô để xin ý kiến về chuyện này. Chưa biết cô sẽ phán ra sao nhưng em rất nóng lòng đến ngày mai, em có cảm giác sư cô như là cái phao vậy, và mọi chuyện sắp kết thúc rồi, nhưng phải đợi đến ngày mai thì mới biết chắc.
Similar Topics
Chủ Đề | Name | Viết bởi | Thống kê | Bài Cuối | |
---|---|---|---|---|---|
![]() Cho cháu hỏi về "mệnh quái theo năm sinh" trong Huyền Không |
Địa Lý Phong Thủy | xamxixixo |
|
![]()
|
|
![]() TUYỂN TẬP SÁCH HUYỀN HỌC![]() |
Hội viên chia sẻ Tài Liệu - Sách Vở | babylon |
|
![]() |
|
![]() ![]() những góc nhìn khác nhau về chuyện cưới xin, xung - hợp vợ chồng |
Tử Bình | hieuthuyloi |
|
![]() |
|
![]() Trưởng c.an huyện du lịch ven biển |
Tử Vi | Kimthuy20212054 |
|
![]() |
|
![]() Suy nghĩ với hỗn hợp nhiều môn huyền học cho lá số VNXHCN |
Mệnh Lý Tổng Quát | Ngu Yên |
|
![]() |
|
![]() NGŨ BỘ CHÚ - QUÁN ÂM - Huyền Thanh dịch |
Sách Huyền Thuật | administrator |
|
![]() |
1 người đang đọc chủ đề này
0 Hội viên, 1 khách, 0 Hội viên ẩn
Liên kết nhanh
Tử Vi | Tử Bình | Kinh Dịch | Quái Tượng Huyền Cơ | Mai Hoa Dịch Số | Quỷ Cốc Toán Mệnh | Địa Lý Phong Thủy | Thái Ất - Lục Nhâm - Độn Giáp | Bát Tự Hà Lạc | Nhân Tướng Học | Mệnh Lý Tổng Quát | Bói Bài - Đoán Điềm - Giải Mộng - Số | Khoa Học Huyền Bí | Y Học Thường Thức | Văn Hoá - Phong Tục - Tín Ngưỡng Dân Gian | Thiên Văn - Lịch Pháp | Tử Vi Nghiệm Lý | TẠP CHÍ KHOA HỌC HUYỀN BÍ TRƯỚC 1975 |
Coi Tử Vi | Coi Tử Bình - Tứ Trụ | Coi Bát Tự Hà Lạc | Coi Địa Lý Phong Thủy | Coi Quỷ Cốc Toán Mệnh | Coi Nhân Tướng Mệnh | Nhờ Coi Quẻ | Nhờ Coi Ngày |
Bảo Trợ & Hoạt Động | Thông Báo | Báo Tin | Liên Lạc Ban Điều Hành | Góp Ý |
Ghi Danh Học | Lớp Học Tử Vi Đẩu Số | Lớp Học Phong Thủy & Dịch Lý | Hội viên chia sẻ Tài Liệu - Sách Vở | Sách Dịch Lý | Sách Tử Vi | Sách Tướng Học | Sách Phong Thuỷ | Sách Tam Thức | Sách Tử Bình - Bát Tự | Sách Huyền Thuật |
Linh Tinh | Gặp Gỡ - Giao Lưu | Giải Trí | Vườn Thơ | Vài Dòng Tản Mạn... | Nguồn Sống Tươi Đẹp | Trưng bày - Giới thiệu |
Trình ứng dụng hỗ trợ:
An Sao Tử Vi - Lấy Lá Số Tử Vi |
Quỷ Cốc Toán Mệnh |
Tử Bình Tứ Trụ - Lá số tử bình & Luận giải cơ bản |
Quẻ Mai Hoa Dịch Số |
Bát Tự Hà Lạc |
Thái Ât Thần Số |
Căn Duyên Tiền Định |
Cao Ly Đầu Hình |
Âm Lịch |
Xem Ngày |
Lịch Vạn Niên |
So Tuổi Vợ Chồng |
Bát Trạch |
Coi Tử Vi | Coi Tử Bình - Tứ Trụ | Coi Bát Tự Hà Lạc | Coi Địa Lý Phong Thủy | Coi Quỷ Cốc Toán Mệnh | Coi Nhân Tướng Mệnh | Nhờ Coi Quẻ | Nhờ Coi Ngày |
Bảo Trợ & Hoạt Động | Thông Báo | Báo Tin | Liên Lạc Ban Điều Hành | Góp Ý |
Ghi Danh Học | Lớp Học Tử Vi Đẩu Số | Lớp Học Phong Thủy & Dịch Lý | Hội viên chia sẻ Tài Liệu - Sách Vở | Sách Dịch Lý | Sách Tử Vi | Sách Tướng Học | Sách Phong Thuỷ | Sách Tam Thức | Sách Tử Bình - Bát Tự | Sách Huyền Thuật |
Linh Tinh | Gặp Gỡ - Giao Lưu | Giải Trí | Vườn Thơ | Vài Dòng Tản Mạn... | Nguồn Sống Tươi Đẹp | Trưng bày - Giới thiệu |
Trình ứng dụng hỗ trợ:












