Jump to content

Advertisements




Làm Gì Khi Đối Diện Với Ma


56 replies to this topic

#1 xiuhac

    Kiền viên

  • Hội Viên TVLS
  • PipPipPip
  • 1450 Bài viết:
  • 975 thanks

Gửi vào 03/07/2017 - 00:01

Đêm khuya viết bài chuyện trò cùng các bác trong diễn đàn này, không biết các bác đã từng thấy ma chưa và nếu lỡ mình thấy thì nên làm gì các bác nhỉ, từ nhỏ em đã thích xem những chương trình khám phá những nơi được cho là có ma, cũng rất muốn lập 1 nhóm để làm youtube mà vẫn chưa có bạn đồng hành

Vui lòng Đăng nhập hoặc Đăng ký hội viên để đọc nội dung đã ẩn



#2 minhminh

    Ban Điều Hành

  • Ban Điều Hành
  • 3810 Bài viết:
  • 24188 thanks

Gửi vào 03/07/2017 - 03:42

Vào nghĩa trang trong các vùng càng âm u càng tốt , ngủ một mình từ vài cho đến nhiều đêm sẽ biết có ma hay không .

Thanked by 8 Members:

#3 xiuhac

    Kiền viên

  • Hội Viên TVLS
  • PipPipPip
  • 1450 Bài viết:
  • 975 thanks

Gửi vào 03/07/2017 - 12:48

con tin là có mà bác minhminh, chỉ là con hỏi nếu gặp thì mình xử lý như thế nào thôi bác

Vui lòng Đăng nhập hoặc Đăng ký hội viên để đọc nội dung đã ẩn

,( 3h sáng mà bác minhminh vẫn còn vào diễn đàn )

Sửa bởi xiuhac: 03/07/2017 - 12:52


Thanked by 1 Member:

#4 minhminh

    Ban Điều Hành

  • Ban Điều Hành
  • 3810 Bài viết:
  • 24188 thanks

Gửi vào 05/07/2017 - 04:21

Thế giới vô hình có mà không , không mà có
Khi cái bioelectromagnetic tạm gọi là thần phách hay thần thức của minh bắt được thì sẽ thay bằng không thì sẽ không bao giờ thây
Cách xử lý thế nào
Tuỳ bản lĩnh mỗi người và tuỳ vào gặp trong trương hợp nào
Ma tình
Ma trơi
Ma ma
Ma quỷ
Ma dữ

Trong đoán điềm giải mộng có câu : dữ quỉ đấu giả chủ hung ,
Nếu là đánh nhau với quỉ chủ sắp có hung sự xảy đến
Tử nhán xuất quan chủ đắc tài
Mơ thấy người đã chết thì sắp có tiểu lộc

#5 xiuhac

    Kiền viên

  • Hội Viên TVLS
  • PipPipPip
  • 1450 Bài viết:
  • 975 thanks

Gửi vào 05/07/2017 - 14:01

không phải là thầy thì chắc tốt nhất nên chạy bác nhĩ

Vui lòng Đăng nhập hoặc Đăng ký hội viên để đọc nội dung đã ẩn



#6 tauvequehuong

    Kiền viên

  • Hội Viên TVLS
  • PipPipPip
  • 1875 Bài viết:
  • 2087 thanks
  • LocationHai Phong

Gửi vào 08/07/2017 - 09:01

Làm gì có ma.

Ma là do cơ thể có vấn đề, cái đầu bị loạn (không bình thường) nên dẫn tới ảo giác.
Hoặc một trường hợp khác là do các hình thái bên ngoài (khách quan) cộng thêm hiểu biết luôn mặc định gán cho những hiện tượng nào đó là ma.

Ví dụ như này:
Một người bị lạc trên sa mạc, đã phải nhịn ăn nhịn uống một thời gian vượt ngưỡng chịu đựng của cơ thể người đó, khi đó cơ thể không còn bình thường, có thể sinh ra ảo giác về thức ăn, đồ uống, Chúa đến đón, A Di Đà đến đưa về Tây phương,...

Một đứa đứa bé, thằng lớn,... từ nhỏ đã được nghe các câu chuyện nhân quả, ma, quỷ đầu trâu mặt ngựa, mắt xanh, người đen thui,... thế là nó có một vốn hiểu biết về ma quỷ. Một ngày nọ nó đi đánh bạc mãi nửa đêm mới về, đi qua bụi tre cuối làng (nơi mọi người vẫn đồn có ma mắt xanh). Ở chiếu bạc bị thua sạch, trên đường về vừa tức vừa chửi bậy, bất chợt thấy 4 con mắt xanh trong bụi rậm lắc lư, thần hồn bay đâu mất, nó 3 chân chạy về nhà. Hôm sau làng lại có vụ ma ma. Nếu thằng đó không sợ ma mà kiếm cái que xông vào phang vài phát thì hai con mèo sẽ chạy té khói.

Thanked by 1 Member:

#7 tauvequehuong

    Kiền viên

  • Hội Viên TVLS
  • PipPipPip
  • 1875 Bài viết:
  • 2087 thanks
  • LocationHai Phong

Gửi vào 08/07/2017 - 20:02

Vui lòng Đăng nhập hoặc Đăng ký hội viên để đọc nội dung đã ẩn

minhminh, on 03/07/2017 - 03:42, said:

Vào nghĩa trang trong các vùng càng âm u càng tốt , ngủ một mình từ vài cho đến nhiều đêm sẽ biết có ma hay không .
Trò này ngày xưa tôi có độ với một người mà người đó không dám chơi.
Hôm đó có 7 hay 8 người ngồi bên bờ một con sông nhỏ, bờ bên kia có cái nghĩa địa. Chém gió thế nào dẫn tới chuyện ma. Tôi thì không tin có ma, tay kia thì tin có ma, thế là tôi ra đề bài cá độ luôn cho vui.
- Cho ông chọn nghĩa địa, ông thích tôi ở đó bao tiếng cũng được, nhưng không quá 24 tiếng (để còn phải về vệ sinh cá nhân,...). Nếu tôi trở ra bình thường thì cứ mỗi tiếng tôi ở đó thì tính trả tôi 1 triệu và ngày hôm sau phải mời tất cả những người đang ngồi đây đi uống một bữa. Nếu tôi trở ra sớm hơn thời gian đã định hoặc tôi trở ra mà không bình thường (những người ngồi đây sẽ nhận xét bình thường hay không bình thường) thì coi như tôi thua. Mà tôi thua thì sẽ chịu phạt gấp 10 lần ông thua (nghĩa là cứ 1 giờ 10 triệu và 10 bữa rượu).

Đề bài ra hấp dẫn như vậy mà tay đó không dám chơi, tiếc quá. Hihi

Vui lòng Đăng nhập hoặc Đăng ký hội viên để đọc nội dung đã ẩn

minhminh, on 05/07/2017 - 04:21, said:

Thế giới vô hình có mà không , không mà có
Khi cái bioelectromagnetic tạm gọi là thần phách hay thần thức của minh bắt được thì sẽ thay bằng không thì sẽ không bao giờ thây
Cách xử lý thế nào
Tuỳ bản lĩnh mỗi người và tuỳ vào gặp trong trương hợp nào
Ma tình
Ma trơi
Ma ma
Ma quỷ
Ma dữ

Trong đoán điềm giải mộng có câu : dữ quỉ đấu giả chủ hung ,
Nếu là đánh nhau với quỉ chủ sắp có hung sự xảy đến
Tử nhán xuất quan chủ đắc tài
Mơ thấy người đã chết thì sắp có tiểu lộc
Không mà có, có mà không, bác nói thế còn hơn cả thầy bói nói nước đôi rồi.
Có hay không thì phải đa số mọi người cùng chứng được hoặc không chứng được, đó mới là thật.
Ví dụ như mấy chuyện du ký địa ngục, đọc mà chết cười. Chuyện thường có kiểu như này: A đang ngủ (sáng, trưa, chiều, tối) thì có thầy hoặc quỷ,... đến gọi đi xuống địa ngục.
Thằng A đang ngủ, đang mơ, đang mê thế mà sau khi dậy lại bảo tôi vừa đi địa ngục về đây, ảo quá trời.

Mấy ma bác nói tới chỉ là tưởng tượng, là thêu dệt bởi con người mà thôi.



Vui lòng Đăng nhập hoặc Đăng ký hội viên để đọc nội dung đã ẩn

xiuhac, on 05/07/2017 - 14:01, said:

không phải là thầy thì chắc tốt nhất nên chạy bác nhĩ

Vui lòng Đăng nhập hoặc Đăng ký hội viên để đọc nội dung đã ẩn


Nếu gặp ma (nếu có thật) thì nên quay lại: Xin chào hoặc hello, hỏi xem con ma đó từ đâu tới và sẽ đi về đâu? Hihi
Nếu bác có dịp gặp ma thì bác thật may mắn đấy. Tôi cả đời chỉ mong có dịp gặp ma một lần để xem mặt mũi, hình dáng, tiếng nói,... của nó ra sao mà vẫn chưa gặp.

#8 Passado

    Hội viên mới

  • Hội Viên mới
  • 34 Bài viết:
  • 4 thanks

Gửi vào 28/07/2018 - 20:58

Hồi bé nằm mơ ma suốt, đủ các loại ma khác nhau. Lớn lên hàng chục năm trời chả mơ thấy ma nữa. Giờ gặp ma chắc đứng lại ngắm xem có người quen nào thưở nhỏ không

Vui lòng Đăng nhập hoặc Đăng ký hội viên để đọc nội dung đã ẩn



#9 Vô Danh Thiên Địa

    Ly viên

  • Hội Viên TVLS
  • PipPipPipPipPip
  • 3526 Bài viết:
  • 5104 thanks

Gửi vào 28/07/2018 - 21:32

Tui thấy 3 lần (1 lần lúc thức và cùng thấy vớí thằng bạn Mỹ housemate, hỏi chủ nhà thì chủ nhà ờ ờ có thấy , nhà treo đầy hình Chúa và thánh giá. 1 lần đang ngủ bị chính ảnh chọt nhột lổ mủi hoài, bực quá nói để tui ngủ thì hết bị phá , 1 lân nửa đang ngủ thì có cảm giác có ai đứng bên mình, mở mắt ra thấy ảnh đang nhìn mình kiểu tò mò nhìn người lạ, ánh mắt nhìn tui từ chân lên đầu thì ảnh phát hiện tui đang mở mắt nhìn ảnh nên hoảng hồn quay lưng chạy (kiểu như bay) mất hút .

Thanked by 2 Members:

#10 Vô Danh Thiên Địa

    Ly viên

  • Hội Viên TVLS
  • PipPipPipPipPip
  • 3526 Bài viết:
  • 5104 thanks

Gửi vào 28/07/2018 - 21:40

Còn lần nửa đi ngang ghé chào mộ TCS thì chả chào lại bằng cách vuốt nhẹ gáy tui ớn lạnh dù trưa trời nóng như thiêu .

Thanked by 3 Members:

#11 xiuhac

    Kiền viên

  • Hội Viên TVLS
  • PipPipPip
  • 1450 Bài viết:
  • 975 thanks

Gửi vào 28/07/2018 - 22:38

bác Vô Danh Thiên Địa thật can đảm gặp cháu chắc cháu cứng ngắt luôn quá há há, tiết cái là đó giờ không gặp, vẫn đang ấp ủ tìm một vài người cùng hợp tác quay clip khám phá trên rồi post youtube

Vui lòng Đăng nhập hoặc Đăng ký hội viên để đọc nội dung đã ẩn



#12 Vô Danh Thiên Địa

    Ly viên

  • Hội Viên TVLS
  • PipPipPipPipPip
  • 3526 Bài viết:
  • 5104 thanks

Gửi vào 29/07/2018 - 05:57

Lúc bé tui cũng sợ ma vì xã hội VN thường hay nhát ma con nít (sợ mà lại thích coi TV chương trình lúc 0 giờ xong cả đe6m không dám ngủ hihi), qua Mỹ thấy con nít Mỹ ít khi sợ ma vì họ không nhát ma con nít, phim ảnh về ma quỉ thì họ sẳn sàng đánh lại ma quỉ nếu bị đe doạ hay xăm phạm để sinh tồn và bảo vệ quyền lợi của mình. Khi lớn chút thì lúc ngồi tỉnh toạ thường cảm thấy có bóng đứng sau lưng mình đôi khi hơi ớn nhưng ráng quên xem như không có gì và sợ quá thì niệm Phật hiệu nhưng rồi từ khi đọc thấy câu kinh "Lấy ma vương làm bạn đạo" thì tự nhiên không còn ý nghĩ sợ ma nưả mà đôi khi còn nghỉ cầu mong cho ma siêu thoát. Bây giờ chỉ có sợ Ma rốc hay lão Ma cà ròng uống như hủ chìm hihi .

Sửa bởi Vô Danh Thiên Địa: 29/07/2018 - 06:13


Thanked by 3 Members:

#13 tuphuongsg

    Ly viên

  • Hội Viên TVLS
  • PipPipPipPipPip
  • 3829 Bài viết:
  • 5074 thanks

Gửi vào 24/08/2018 - 20:04

Đã vào tháng 7 âm lịch rồi, trên mạng cũng đăng dần những câu chuyện xúc động:


CHỊ T TỪ THIỆN
Mỗi khi đến rằm tháng 7, tôi lại nhớ chị. Cứ dịp này, chị lại tổ chức phát chẩn cho cả ngàn người. Mười năm, chị làm từ thiện được 10 tỷ đồng, nhưng chị không muốn đưa lên báo. Chị tên N P T, người đứng ra tổ chức cứu trợ cho người dân miền Trung bị nạn trong cơn bão Xangsen hồi năm 2006.
Chuyến đi cứu trợ hôm đó, chị nhờ đi xe khác nên thoát nạn. Còn chiếc xe còn lại, 13 người mà hầu hết là cán bộ của phường 13, Q. Phú Nhuận gồm 12 người và người lái xe đã ra đi tức tưởi. Vụ tai nạn thảm khốc tại Diên Khánh, Khánh Hòa mà đến nay, nhiều người còn nhớ. Chỉ duy nhất anh P N L, cán bộ mặt trận của phường sống sót. Chuyến đi 13 người của phường 13, ra đi đúng ngày 13. Nếu có dịp, tôi sẽ kể lại vụ tai nạn này theo lời kể của anh L và chị T. Còn bây giờ, tôi xin kể chuyện của chị.
Theo chị, cuộc đời của chị có thể viết thành truyện. Con lai, đi ở,... Sau có người thương tình mang về nuôi nhưng rồi sau đó cũng trôi dạt. Nhưng chuyện đáng nhớ nhất với chị là vụ tai nạn giao thông xảy đến với chị vào năm đó (chị không nói rõ năm nào), chị bị tai nạn giao thông ở Đồng Nai. Trong người không có giấy tờ tùy thân. Mọi người đưa chị vào bệnh viện, chị mê man. Thông báo tìm thân nhân trên đài truyền hình Đồng Nai vẫn không thấy ai đến nhận, vì chị sống ở Sài Gòn. Chị bị chết lâm sàng, được đưa xuống nhà xác nằm mấy ngày liền, vậy mà khi nghe tiếng người nói: "Chụp ảnh cái xác này lại rồi chuẩn bị đưa đi chôn". Vậy là chị ngọ nguậy mấy ngón tay. Mọi người hét lên thất thanh bỏ chạy, khi trấn tĩnh lại, họ mời bác sĩ xuống khám nghiệm. Thấy chị thở trở lại, họ vội đưa chị lên hồi sức.
Nằm bệnh viện 8 tháng liền, nhà không còn một đồng. Mấy lần chị đã định leo lên lầu cao của bệnh viện nhảy xuống tự tử. Con cái ở nhà không có nổi 2.000 đồng để mua ổ bánh mì. Thế nhưng nghĩ mình chết rồi, con cái ai lo. Vậy là từ bỏ ý định. Rồi đến một ngày, chị quyết tâm phải sống. Tay chân đau nhức, một bên chân còn phải treo ròng rọc, một bên gót chân đã bị chuột ở nhà xác gặm khi chị nằm ở đó. Đến một đêm, chị bò lê ra sân, quỳ và lạy, niệm Phật suốt đêm ngoài trời. Chị nguyện cho chị được sống để nuôi con và để đáp ơn Trời Phật, chị nguyện sau này chị làm được 10 đồng, chị sẽ làm từ thiện 4 đồng, còn lại 6 đồng dành cho mình.
Tám tháng sau, chị xuất viện. Nhà cửa đã bán rồi, con cái nheo nhóc, nhưng chị đã được sống. Không lâu sau, mảnh đất hoang sình lầy ở Nha Trang mà hồi xưa chị mua để trồng rau bỗng nằm trong vùng được quy hoạch. Bỗng chốc, chị trở thành tỷ phú. Bắt đầu kinh doanh bất động sản ở SG. Mua đâu trúng đó. Chị vẫn nhớ lời nguyện xưa. Làm đồng nào cũng trích ra 4/10 để làm từ thiện. Nghe đâu có thiên tai, chị mua hàng hóa, thậm chí khi chưa có tiền thì mua chịu, thuê xe ra miền Trung, miền Bắc cứu trợ. Ở miền Tây, chị ủng hộ xây trường, xây cầu, mua tập vở, đồng phục cho học sinh nghèo. Rằm tháng 7, tổ chức phát chẩn cho hàng trăm người lang thang cơ nhỡ ở các chùa, còn cho thêm họ vài chục nghìn để đi xe ôm. Tính đến năm 2009, là đã 10 năm làm công tác từ thiện. Chị đã trích ra 10 tỷ đồng.
Bây giờ tôi mới kể tiếp chuyện chết đi sống lại của chị. Mê man mấy ngày liền, chị mơ thấy mình đi đến một tòa nhà mà theo chị giống như thành quách ngày xưa. Tường bao phủ chung quanh, ở giữa có cánh cổng sắt to mà chiều cao bằng ngôi nhà 1 tầng. Chị thấy lạ đẩy cửa bước vào, bỗng có một ông lão mặc đồ giống như những người trong phim cổ trang quát: Vào đây làm gì. Chị nói: con thấy lạ quá, cho con vào đây coi thử. Ông bèn quát chị dừng lại và lật một cuốn sách to bằng cái bàn (loại có 6 ghế) ra coi. Coi xong, ông chỉ chị nhìn một cây đèn cầy cao khoảng một mét và nói: “Thấy cây đèn còn cao không, vậy vào đây làm gì”. Ông xô chị ra và đóng sầm hai cánh cổng lại. Khi chị nghe tiếng bản lề sắt kêu rít lên loảng xoảng là lúc chị giật mình tỉnh lại và nghe thấy tiếng kim loại va với nhau. (Đó là lúc mọi người đến bên băng ca inox để làm thủ tục chuẩn bị đưa xác chị đi chôn).
Chị nói: Những người chết đi sống lại thì khó chết lắm. Bởi vậy, hôm đi cứu trợ, chị đã chuyển qua xe đó rồi nhưng mọi người lại đuổi chị không cho lên, nói là xe chật rồi, qua xe 4 chỗ mà ngồi. Có gì hẹn nhau ở quán cà phê Ngã Ba Thành (Nha Trang). Chuyến đi định mệnh đó đã khiến chị lạnh tóc gáy.
Sau này, miền Trung bị bão số 9 (2009), chị không tổ chức đoàn cứu trợ mà mua hàng tại Đà Nẵng và chỉ có chị cùng anh L (người duy nhất sống sót sau vụ tai nạn ở Diên Khánh năm đó) cùng với vài anh em ở Đà Nẵng đi phát quà cho bà con. Chị nói việc kinh doanh của chị rất suôn sẻ, thị trường BĐS đóng băng, chị quay qua kinh doanh giày dép với bạn hàng Hàn Quốc cũng được lắm. Hôm nay, dịp rằm tháng Bảy, tôi lại nhớ đến chị, chị N P T.
Cũng nhắc thêm về anh L. Vừa rồi, gặp người quen, hỏi thăm mới biết anh đã nghỉ làm ở phường 13. Chị T cũng đã đổi số điện thoại nên tôi không còn liên lạc được để biết hiện giờ, chị sống như thế nào.
Các bạn ở Sài Gòn có biết chị T và anh L có thể cho mình biết hiện giờ anh chị sống ra sao.
Cũng từ câu chuyện kể của chị về những gì xảy ra sau vụ tai nạn kinh hoàng ấy, từ đó tôi không bao giờ dám nói điều gì về những người lái xe đường dài (xe khách, xe tải) mỗi khi họ bị kết tội bởi dư luận, thậm chí kể cả báo chí sau các vụ tai nạn thảm khốc gây chết nhiều người.
Câu chuyện tôi và đồng nghiệp

Vui lòng Đăng nhập hoặc Đăng ký hội viên để đọc nội dung đã ẩn

nghe được trong chuyến đi cứu trợ sau cơn bão năm 2010 của chị T tại Đại Lộc, Quảng Nam.
Lâm Nguyễn
19/8/2018

Thanked by 2 Members:

#14 tuphuongsg

    Ly viên

  • Hội Viên TVLS
  • PipPipPipPipPip
  • 3829 Bài viết:
  • 5074 thanks

Gửi vào 24/08/2018 - 20:20

David Nguyen
23/8/2018
Cau chuyen co that Xin moi doc
Câu chuyện có thật
Người kể: Diễm Vy
Chuyện xảy ra gần 20 năm trước, khi tôi còn làm y tá của một bệnh viện trong một thành phố nhỏ ở tiểu bang Arizona.
Tối hôm đó, bệnh viện của tôi nhận một nhóm nạn nhân của một tai nạn xe hơi thảm khốc. Trên xe là bốn em học sinh đều ở lứa tuổi 17-18, cùng đi về với nhau sau sau bữa tiệc. Người lái xe 18 tuổi, say rượu và chạy xe quá tốc độ, lạc tay lái tông vào một chiếc xe tải đang đậu bên lề đường. Nhờ có thắt dây an toàn, người lái và em ngồi cạnh tuy bị thương nặng nhưng không nguy hiểm tính mạng. Riêng hai em ngồi sau, 1 nam 1 nữ bị thương rất nặng vì không thắt dây an toàn. Em trai bị chấn thương sọ não và chết ngay sau khi xe chở đến bệnh viện. Em gái hôn mê bất tỉnh phải mổ gấp, không biết có cứu được hay không?
Thật đáng buồn, em trai tử vong là một em gốc Việt, 17 tuổi, vừa tốt nghiệp trung học và đang sắp rời nhà để vào một trường đại học danh tiếng. Các em còn lại đều người ngoại quốc.
Lúc đó tôi đang làm tại khu ICU (Intensive Care Unit). Bệnh nhân tôi được giao đêm đó là em gái 17 tuổi của tai nạn vừa kể trên. Một cô bé người ngoại quốc, đẹp hay không thì tôi không biết vì cả khuôn mặt lẫn cái đầu tóc vàng của em đều tím bầm, sưng to như trái dưa hấu vì những cú va chạm kinh khiếp. Em đang được mổ não khẩn cấp trong phòng mổ.
Tôi được (hay bị) kêu vào phòng họp gấp để nhận một nhiệm vụ quan trọng.
Sau khi được biết nhiệm vụ của mình là gì, tôi nhăn nhó phản đối, “Tại sao lại là tôi? Đây là nhiệm vụ của bác sĩ mà!”
“Tôi biết, nhưng người nhà của bệnh nhân không biết tiếng Mỹ rành lắm, cô đi theo thông dịch cho bác sĩ, và ráng van xin họ giúp chúng tôi,” bà y tá trưởng năn nỉ.
Sau một hồi bàn qua tính lại, tôi lê bước đi theo ông bác sĩ đến phòng chứa xác của em trai Việt Nam mới tử nạn, với nhiệm vụ là cùng bác sĩ, năn nỉ gia đình người chết hiến tặng những bộ phận còn tốt trong cơ thể của em cho bệnh viện.
Một em trai 17 tuổi đang khỏe mạnh nhưng chết vì tai nạn, là một ứng cử viên tuyệt vời để làm người hiến tặng, vì hầu hết các bộ phận trong cơ thể em còn rất khỏe, rất trẻ, rất thích hợp để cứu sống các bệnh nhân đang chờ đợi để được thay các bộ phận trong người. Đó là lý do bệnh viện hết sức cầu xin gia đình.
Thời gian đó, đối với người Việt mình, khái niệm hiến tặng bộ phận cơ thể còn rất mới mẻ. Nếu không là cho người thân trong gia đình, hầu như rất ít ai hiến tặng cho những người không quen biết. Huống hồ gì, chuyện cha mẹ đồng ý hiến tặng các bộ phận trong cơ thể của con thì hình như chưa hề xảy ra. Có cha mẹ nào mà nỡ lòng nào làm như thế? Mất con đã đau đớn lắm rồi…
Chúng tôi gặp cha mẹ nạn nhân trong phòng đợi, trong khi người con đang được chờ quyết định để rút tất cả ống support bên trong, tôi bắt đầu trình bày lý do.. Quả như tôi lường trước, cho dù có van xin, nài nỉ, giải thích cách mấy, bác sĩ và tôi chỉ nhận được những cái lắc đầu quầy quậy, ánh mắt oán ghét, và những lời xua đuổi.
Tôi lắp bắp xin lỗi rồi bước nhanh như chạy ra khỏi phòng.
Phòng ICU rất vắng lặng vì ở đây toàn những ca rất nặng. Những y tá cùng trực với tôi đêm đó ai cũng bận rộn với bệnh nhân của mình nên chỉ có một mình tôi ngồi tại nurse station. Thường thì ở ICU, mỗi y tá lãnh hai bệnh nhân trong một ca. Nhưng đêm nay tôi chỉ có một, vì một bệnh nhân mới chuyển sang phòng thường. Bệnh nhân còn lại là cô gái đang trong phòng mổ, nên tôi cũng khá rảnh rỗi, cho đến khi ca mổ xong.
Bỗng nhiên tôi thấy hơi nhức đầu nên cúi gục vào lòng bàn tay một chút cho đỡ mỏi mắt. Khi tôi ngẩng đầu lên thì vụt một cái, thoáng có một bóng người mặc áo trắng lướt thật nhanh qua mặt.
Tôi đảo mắt nhìn quanh.
Không có ai cả!
Tôi vẫn thường thấy lao đao như vậy lắm, có lẽ vì tôi bị chứng bịnh thiếu máu kinh niên. Tôi dụi mắt nhìn kỹ lại một lần nữa, lần này thì thật sự có một bóng áo trắng đang từ từ tiến lại gần tôi.
Tôi dợm đứng dậy để nhìn cho rõ thì thấy có một cậu thanh niên Á Châu rất trẻ, gương mặt xanh xao mệt mỏi đang đi lại phía tôi ngồi. Cậu đi nhẹ nhàng như lướt trên không vậy, xuất hiện trước mặt tôi mà không gây nên một tiếng động. Cậu nhìn tôi, đôi mắt nâu hiền và ngây thơ đến nao lòng. Có vẻ như cậu đang bị lạc đường. Chắc là cậu đi nuôi người nhà bệnh và lạc từ khoa khác sang.
Thấy cậu đứng yên lặng không nói gì, tôi hỏi bằng tiếng Mỹ, “Em cần gì, tôi có giúp được gì cho em không?”
Lạ thay, cậu trả lời bằng tiếng Việt, “Em đi kiếm đồ!”
Giọng của cậu nhỏ và thanh, nghe văng vẳng như từ một nơi xa xôi nào đó vọng về.
“Em bị mất cái gì à?”
“Em làm rớt cái ví trong xe. Trong đó có một món đồ rất quan trọng. Chị kiếm dùm em nghe chị. Nhớ nghe chị…”
Không đợi tôi trả lời, cậu quay lưng đi thật nhanh và khuất bóng sau góc quẹo.
Tự nhiên tôi cảm thấy lạnh buốt, cái lạnh từ trong xương lạnh ra. Tôi rùng mình. Lạ thật, Tháng Sáu Mùa Hè ở cái xứ sa mạc này nóng cả trăm độ. Cho dù máy lạnh có mở cũng chỉ vừa đủ. Chưa bao giờ tôi cảm thấy lạnh cóng bằng cái lạnh của hiện tại.
Đầu óc tôi quay cuồng và tiếp tục nhức. Chắc mình sắp bịnh rồi, tôi tự nhủ. Sao tự nhiên lại cảm thấy lạnh và nhức đầu quá. Tôi đứng lên định đi theo cậu bé nhưng rồi lại choáng váng ngồi phịch xuống một chiếc ghế.
Vừa lúc đó, một cô bạn đồng nghiệp từ đâu đi tới. Nhìn thấy sắc mặt tôi, cô la lên, “Oh my God! Trời ơi sao cái mặt cô xanh lè xanh lét thấy ghê quá. Are you OK?”
“Tôi thấy lạnh quá, cô lấy dùm tôi một cái áo lạnh được không?”
Cô bạn nhanh chóng đi lấy cho tôi một cái áo labcoat mới được giặt ủi và hấp nóng. Tôi mặc áo vào, ngồi co ro mà thấy vẫn còn lạnh, mồ hôi rịn ra hai bên thái dương.
Tôi uống thêm hai viên Tylenol. Một lúc sau, tôi thấy từ từ dễ chịu, và lại nghĩ đến cậu bé hồi nãy. Cậu ta là ai, làm sao biết cậu ở đâu, đi kiếm cái xe gì, và cái ví gì nữa chứ?
Cả khu ICU này có 6 phòng. Hiện giờ đang có năm bệnh nhân, mỗi người nằm một phòng. Tôi coi lại danh sách bệnh nhân viết trên bảng treo trên tường. Không có bệnh nhân nào người Việt. Vậy cậu từ khoa nào đi sang đây?
Tôi đi lòng vòng với hy vọng gặp lại cậu bé, nhưng hỏi thăm những nhân viên quanh đó xem có ai gặp một cậu bé người Á châu không, ai cũng lắc đầu không biết.
Thất vọng, tôi trở về khoa đúng lúc bệnh nhân của tôi đã được giải phẫu xong và chuyển về phòng ICU. Bác sĩ bảo em được cứu sống nhưng đôi mắt sẽ bị mù vĩnh viễn vì chấn thương quá nặng. Chỉ có một hy vọng duy nhất là được thay đôi mắt khác em mới có thể thấy lại ánh sáng.
Ba mẹ em ngồi bên giường trong khi em vẫn đang nằm thiêm thiếp. Ông bà yên lặng chắp tay cầu nguyện. Tôi không biết làm gì hơn là ngồi xuống bên cạnh và góp lời cầu nguyện trong lòng.
Người mẹ buồn rầu nói, “Tội nghiệp chúng quá. Rồi đây Jane sẽ ra sao khi tỉnh dậy và biết là người yêu của nó đã chết?”
“Người yêu của Jane là anh Việt Nam ngồi chung xe hả bà?” tôi hỏi.
“Đúng vậy, chúng nó yêu nhau lắm. High school sweethearts mà. Hai đứa đều học giỏi và có tương lai. Thế mà, chỉ qua một đêm, một đứa ra đi vĩnh viễn, một đứa trở nên mù lòa.” Bà sụt sịt khóc.
Tôi ngập ngừng, “Bác sĩ nói con bà còn có hy vọng thấy lại ánh sáng, nếu…”
“Vâng tôi biết! Nhưng ở đâu ra có cặp mắt để thay kia chứ? Nếu đó là cặp mắt của một người còn sống cho con tôi, tôi biết chắc chắn nó sẽ không chịu nhận. Nó là cô gái rất tốt, không bao giờ muốn làm khổ ai.”
“Nhưng nếu đó là cặp mắt của một người vừa mới mất thì hoàn toàn có thể dùng được, chỉ có điều…” tôi bỏ dở câu nói vì tôi biết chuyện đó sẽ không bao giờ xảy ra. Đừng bao giờ nên hỏi cha mẹ cậu bé Việt Nam thêm một lần nữa.
Như đọc được ý nghĩ của tôi, bà mẹ thở dài, “Cô y tá ạ, tôi biết nỗi đau của người mẹ mất con nó khủng khiếp như thế nào. Tôi không dám đòi hỏi gì thêm. Số phận con gái tôi bị mù thì tôi sẽ hết lòng chăm sóc cho nó. Con gái tôi có nghị lực lắm, tôi tin nó sẽ vượt qua…”
Xót xa nhưng cũng rất xúc động trước những lời nói của bà, tôi nhẹ nắm lấy tay bà. Vừa lúc đó, một ông cảnh sát đang rảo bước tới, trên tay cầm một bọc giấy. Ông hỏi tôi, “Người ta chỉ cho tôi là có một cô y tá người Việt ở đây. Cô nói được tiếng Việt chứ?”
“Dạ được. Ông cần gì không?”
“Tôi muốn nhờ cô đi với tôi đến gặp gia đình người tử nạn trong tai nạn xe chiều nay. Chiếc xe bị total lost. Trước khi xe tow kéo xe đi, chúng tôi kiểm tra trong xe và tìm thấy chiếc ví này rớt trong xe. Nó thuộc về người đã chết. Tôi muốn giao lại kỷ vật này cho thân nhân của cậu.”
Ví, xe, người tử nạn… những mảnh rời rạc của chiếc hình puzzle tự nhiên ráp nối lại với nhau một cách có trật tự. Tim tôi đập thình thịch và cổ họng tự dưng tắc nghẽn. Chân tôi bắt đầu run lập cập và tay thì nổi da gà. Sao giống y hệt những điều cậu bé kia vừa nói?
Không lẽ mình vừa gặp ma sao?
Tôi lắp bắp hỏi ông cảnh sát, “Ông có thể cho tôi xem qua chiếc ví được không?”
Ông ngần ngừ một chút rồi nói, “Cũng được, nhưng trong ví không có gì quý giá hết, chỉ có tấm bằng lái xe và một ít tiền mặt vậy thôi!”
Tôi tần ngần mở chiếc ví ra. Thật vậy, trong ví ngoài một ít tiền nhỏ chỉ có tấm bằng lái xe. Tôi tò mò nhìn vào tấm bằng lái và hoảng sợ làm rơi chiếc ví xuống đất. Trên tấm bằng là hình của cậu bé vừa đến gặp tôi ít phút trước đây. Với gương mặt gầy và cặp mắt nâu trong vắt thơ ngây như đang nhìn xoáy vào tôi, như muốn nói một điều gì.
Vậy ra cậu chính là người đã chết đó sao?
Một luồng khí lạnh chạy dọc theo sống lưng của tôi. Tôi thầm thì, nhắc lại lời của cậu bé khi nãy: “Trong ví này có một vật rất quan trọng…”
“Cô nói gì?”
Tôi lượm chiếc ví lên, mở ra xem lại và lật tới lật lui. Quả thật không có gì khác ngoài vài tờ giấy $10 và $5, cùng tấm bằng lái.
Tai tôi văng vẳng nghe tiếng của cậu bé, “chị nhớ giúp em nghe chị, nhớ nghe chị…”
Tấm bằng lái!
Tôi nhìn kỹ lại tấm bằng lái lần nữa. Đây rồi, vật quan trọng mà tôi cần tìm chính là tấm bằng lái này đây.
Trên bằng lái có tên, tuổi và hình chụp của cậu bé. Còn nữa, nằm ngay ngắn ở góc phải của tấm bằng là cái sticker nhỏ màu hồng, trên có dòng chữ “DONOR” màu đen in đậm nét.
Tim tôi đập thình thịch. Như vậy là, chính cậu đã run rủi cho sở cảnh sát tìm thấy chiếc ví rơi trong gầm xe trước khi xe bị kéo đi; chính cậu đã tìm đến tôi, và đưa đẩy cho ông cảnh sát gặp tôi để mọi người có thể biết được ý nguyện của cậu. Thì ra ngay từ khi mới có bằng lái, cậu đã quyết định là nếu có điều gì xảy ra cho mình, cậu sẽ sẵn sàng hiến tặng những bộ phận còn tốt trong người cho tất cả ai đang cần chúng nên đã tình nguyện ghi tên làm người DONOR. Có phải cậu đến tìm tôi vì biết tôi là người chăm sóc cho người bạn gái thương yêu của cậu đêm nay và muốn nhờ tôi tìm cách để trao tặng cho cô gái đôi mắt của cậu như một kỷ vật cuối cùng?
Tôi chỉ vào chữ “DONOR” và nhờ vị cảnh sát xác minh lại với DMV.
Sau khi xác nhận là cậu bé Việt Nam chính thực đã ghi danh làm người “DONOR”, nhưng đồng thời vị cảnh sát cũng thông báo rằng theo luật pháp, vì cậu bé mất khi cậu chưa đủ 18 tuổi, nên quyết định cuối cùng, cho hay không, cũng vẫn là quyết định của cha mẹ.
Phái đoàn gồm các bác sĩ, cảnh sát cùng với tôi sau khi đưa chiếc ví lại cho cha mẹ cậu và thông báo về tất cả những sự việc trên cho họ. Trong khi chờ gia đình cậu bé bàn thảo với nhau, chúng tôi đều lui ra ngoài đứng chờ.
5 phút, 10 phút trôi qua. Một bầu không khí yên lặng đến nghẹt thở.
Rồi cha mẹ cậu bé cũng bước ra. Người mẹ ôm mặt khóc, trong khi người cha nghẹn ngào nói với chúng tôi: “Thôi thì con tôi nó đã muốn như vậy, chúng tôi xin nghe theo ý nguyện của cháu. Xin bệnh viện giúp cháu làm tròn tâm nguyện, hãy giúp đỡ tất cả những ai đang chờ được giúp.”
Tôi bật khóc vì quá xúc động. Tất cả những người có mặt lúc đó đều khóc và cảm ơn cha mẹ cậu bé đã làm quyết định đau đớn và khó khăn nhưng rất cao cả này. Cảm ơn ông bà, tôi thầm thì. Trên cao kia, tôi biết cậu bé đang nhìn xuống và mỉm cười.
Những ngày sau đó, có ít nhất là cả chục bệnh nhân đang chờ thay thận, gan, tim, v.v… đã được cứu sống nhờ được ghép những bộ phận trong cơ thể cậu bé. Cô bạn gái cũng đã nhận được cặp mắt của cậu. Trên gương mặt trắng bóc và mái tóc vàng hoe, đôi mắt nâu trong veo luôn tỏa những tia sáng ấm áp dịu dàng. Đôi mắt như biết nói những lời yêu thương đến mọi người. Cậu bé đã ra đi mãi mãi, nhưng tình yêu quảng đại của em vẫn tiếp tục tồn tại.
****
Ngay sau cái đêm “gặp ma” trong bệnh viện đó, tôi đã suy nghĩ rất nhiều. Tôi về bàn với chồng, và vợ chồng tôi đã cùng đi đến quyết định là ra DMV để ghi tên tình nguyện làm người “DONOR.”
Nếu một mai có người nào phải ra đi trước, chúng tôi không muốn người thân mình ở lại phải suy nghĩ để làm những quyết định đau lòng thế cho mình.
Cát bụi rồi sẽ trở về với cát bụi. Thế thì tiếc làm chi cái xác thân tạm bợ này! Nếu sau khi mình ra đi mà vẫn còn có ích cho người khác thì đó chính là một niềm an ủi và hạnh phúc vô biên cho mọi người chúng ta rồi.
Diễm Vy

#15 xiuhac

    Kiền viên

  • Hội Viên TVLS
  • PipPipPip
  • 1450 Bài viết:
  • 975 thanks

Gửi vào 21/11/2018 - 22:04

bác nào có kinh nghiệm đi đến những nơi dễ thấy ma hoặc khi nhìn thấy thì mình nên làm gì để không bị ảnh hưỡng xin chia sẽ cho cháu với ạ ( cháu nghiêm túc cần kiến thức về lĩnh vực này ạ )

Thanked by 1 Member:





Similar Topics Collapse

  Chủ Đề Name Viết bởi Thống kê Bài Cuối

1 người đang đọc chủ đề này

0 Hội viên, 1 khách, 0 Hội viên ẩn


Liên kết nhanh

 Tử Vi |  Tử Bình |  Kinh Dịch |  Quái Tượng Huyền Cơ |  Mai Hoa Dịch Số |  Quỷ Cốc Toán Mệnh |  Địa Lý Phong Thủy |  Thái Ất - Lục Nhâm - Độn Giáp |  Bát Tự Hà Lạc |  Nhân Tướng Học |  Mệnh Lý Tổng Quát |  Bói Bài - Đoán Điềm - Giải Mộng - Số |  Khoa Học Huyền Bí |  Y Học Thường Thức |  Văn Hoá - Phong Tục - Tín Ngưỡng Dân Gian |  Thiên Văn - Lịch Pháp |  Tử Vi Nghiệm Lý |  TẠP CHÍ KHOA HỌC HUYỀN BÍ TRƯỚC 1975 |
 Coi Tử Vi |  Coi Tử Bình - Tứ Trụ |  Coi Bát Tự Hà Lạc |  Coi Địa Lý Phong Thủy |  Coi Quỷ Cốc Toán Mệnh |  Coi Nhân Tướng Mệnh |  Nhờ Coi Quẻ |  Nhờ Coi Ngày |
 Bảo Trợ & Hoạt Động |  Thông Báo |  Báo Tin |  Liên Lạc Ban Điều Hành |  Góp Ý |
 Ghi Danh Học |  Lớp Học Tử Vi Đẩu Số |  Lớp Học Phong Thủy & Dịch Lý |  Hội viên chia sẻ Tài Liệu - Sách Vở |  Sách Dịch Lý |  Sách Tử Vi |  Sách Tướng Học |  Sách Phong Thuỷ |  Sách Tam Thức |  Sách Tử Bình - Bát Tự |  Sách Huyền Thuật |
 Linh Tinh |  Gặp Gỡ - Giao Lưu |  Giải Trí |  Vườn Thơ |  Vài Dòng Tản Mạn... |  Nguồn Sống Tươi Đẹp |  Trưng bày - Giới thiệu |  

Trình ứng dụng hỗ trợ:   An Sao Tử Vi  An Sao Tử Vi - Lấy Lá Số Tử Vi |   Quỷ Cốc Toán Mệnh  Quỷ Cốc Toán Mệnh |   Tử Bình Tứ Trụ  Tử Bình Tứ Trụ - Lá số tử bình & Luận giải cơ bản |   Quẻ Mai Hoa Dịch Số  Quẻ Mai Hoa Dịch Số |   Bát Tự Hà Lạc  Bát Tự Hà Lạc |   Thái Ât Thần Số  Thái Ât Thần Số |   Căn Duyên Tiền Định  Căn Duyên Tiền Định |   Cao Ly Đầu Hình  Cao Ly Đầu Hình |   Âm Lịch  Âm Lịch |   Xem Ngày  Xem Ngày |   Lịch Vạn Niên  Lịch Vạn Niên |   So Tuổi Vợ Chồng  So Tuổi Vợ Chồng |   Bát Trạch  Bát Trạch |