- Bác sĩ biết không, tôi bị bệnh tim. Tôi cứ nghĩ tôi đi trước ổng. Ai ngờ...
Nói xong, cô thở dài. Một buổi sáng rất ảm đạm. Bầu trời xám xịt màu mây. Mình vỗ vai cô như một lời an ủi.
- Hôm trước đem hai mươi mấy cây vàng đi gửi tiết kiệm, tôi để ổng đứng tên. Tiền dành dụm cả đời, ngỡ sắp được hưởng. Ai ngờ...
- Bác sĩ hỏi gì? À, cả nhà tôi đạo Phật. Tôi hay đi chùa đọc kinh ngày rằm và mùng một.
- Vậy chắc cô cũng hiểu rõ đạo lý VÔ THƯỜNG.
- Hiểu chứ bác sĩ. Ai rồi cũng mất đi mà. Nhưng đột ngột quá. Chưa kịp chuẩn bị gì hết. Chưa kịp nhìn vào mắt nhau thật sâu. Chưa kịp nói với nhau lời cuối cùng nào. Ai ngờ...
Nhìn dáng cô liêu xiêu đi ra đi vào phòng cấp cứu mà mình thấy thương vô hạn. Hai người sống với nhau gần ba mươi năm, có biết bao nhiêu kỉ niệm. Nay đột ngột một người ra đi, một người ở lại ... Biết tìm đâu hơi ấm khi đông về? Biết tìm đâu bàn tay ân cần nắm lấy một bàn tay. Cuộc đời ... chỉ một tích tắc, có thể thay đổi tất cả. Có đó, rồi mất đó.
Nhưng nếu mỗi ngày chúng ta biết sống trọn vẹn, thì có lẽ khi vô thường đến gõ cửa, chúng ta sẽ không nói '"ai ngờ".
---
- Mẹ tôi mất rồi sao bác sĩ?
- Trời ơi, mẹ ơi, sao mẹ bỏ con đi?
Năm người con đồng khóc lên thất thanh. Mình vội nói : Cô chú hãy bình tĩnh. Đây là phòng cấp cứu, những bệnh nhân khác cần được yên tĩnh. Bà cụ đã 82 tuổi rồi.
Mình cố ý nhắc cho họ nhớ bà cụ đã 82 tuổi rồi, thượng thọ.
- Mấy cô chú cứ khóc lóc thảm thiết như vầy, vong linh bà sẽ lẩn quẩn thương tiếc, không siêu sinh được đâu. Thay vì khóc lóc, hãy niệm Phật đi.
Nghe mình nói xong, họ chợt lặng im. Hình như họ chợt nhận ra điều gì đó rất quan trọng. Và họ bắt đầu niệm Phật. Mình cũng lấy lại bình tĩnh viết nốt tờ Biên Bản Trực Nội Khoa Bệnh Tử Vong.
Trong cuộc sống nhiều lúc gặp biến cố, trái tim chúng ta đau thắt lại, không kịp dừng lại, nhìn thật kĩ vào vấn đề. Chúng ta bị rối tung lên. Chúng ta cứ cảm tưởng như những khổ đau bất hạnh cứ ập đến đè nặng lên vai chúng ta.
Thật sự bà cụ đã ra đi thanh thản, chẳng phải chịu đau đớn thêm khi hồi sức như sốc điện, đặt nội khí quản, thở máy, chọc dò dịch não tủy. Nhẹ nhàng trút hơi thở cuối.
- Chúng tôi biết chứ bác sĩ, biết ngày này lâu lắm rồi. Lần trước đưa vào đây tưởng chết, ai dè sống. Lần này thấy mới ngồi đó, mới nói cười đó, mới hẹn đi ăn đám cưới đứa cháu ở Vũng Tàu... mà lại mất.
- Đôi khi, bác sĩ biết không, không phải mình mong cầu mẹ sống lâu hơn, nhưng mỗi khi đi đâu xa về, thấy mẹ còn đó, là còn cảm giác bình yên và hạnh phúc.
Mình ngồi lặng im nghe họ nói. Thật sự, mình chưa bao giờ phải trải qua những chuyện tử sinh như thế này. Có lẽ chỉ những người trong cuộc mới hiểu được thế nào là nước mắt, thế nào là nụ cười, thế nào là niềm đau, thế nào là hạnh phúc.
MÌnh muốn nói điều gì đó giúp cho họ vơi bớt ưu uất trong lòng, nhẹ gánh với những thương đau mất mát nhưng ngập ngừng vì thấy lời lẽ thừa thãi quá.
----
- Chú là gì của bệnh nhân?
- Là cậu.
- Ba mẹ bệnh nhân đâu?
- Ngoài Hà Nội. Nó từng gây lộn kịch liệt với bố mẹ nó về lối sống, nên nó bỏ nhà vào trong Nam, ở với tôi. Mà nó có bị sao không bác sĩ.
- Bị xuất huyết não diện rộng, cả bán cầu phải, chèn ép trung thẩt, di lệch đường giữa, bệnh nặng lắm, tiên lượng tử vong.
- Hả? Bác sĩ nói gì? Tử vong hả?
Bệnh nhân nam mới có 35 tuổi, nhìn rất nghệ sĩ. Theo như lời ông cậu khai, sáng nay lúc 10 giờ, bệnh nhân than nhức đầu dữ dội rồi ngã gục xuống.
- Mới hồi nãy, nó còn tỉnh mà, nói chuyện như sáo. Sao từ lúc đưa vào bệnh viện tới giờ, nó lại lơ mơ và nặng như vầy. Có mổ hay dùng thuốc gì đó được không? Đắt tiền bao nhiêu cũng được.
Chú nhìn xem, đây là ổ xuất huyết não. Nó đang tiến triển nặng dần trong não. Chú nên thông báo cho ba mẹ anh ta vô đi. Để mà lo đủ thứ chuyện hết.
Người cậu ấy, cũng dáng nghệ sĩ, thân hình gầy gò, mái tóc hoa râm.
Mình không biết ba mẹ của bệnh nhân sẽ nghĩ gì, khi nghe báo tin con mình sắp tử vong? Họ chẳng còn kịp gặp mặt con lần cuối để nói lời xin lỗi hay lời tha thứ. Khoãng cách giữa Hà Nội và Sài Gòn đến cả ngàn cây số.
Mình chợt nhớ bài thơ của Thầy Thích Nhất Hạnh :
Giận nhau trong tích môn,
Nhắm mắt nhìn mai sau,
Hơn ba trăm năm nữa,
Anh đâu và em đâu?
Đã tan biến theo cát bụi mất rồi. Còn đâu...
Mà đâu cần gì đến cái "ba trăm năm ấy", chỉ cần một cái chớp mắt thôi ....
Mình đã sống thật sâu chưa trong cuộc sống vô thường này, giữa làn ranh mỏng manh của sinh và diệt?
Mình có hiểu hết và cảm nghiệm hết được hai câu thơ này không :
'Đôi khi lỡ hẹn một giờ
Lần sau muốn gặp phải chờ trăm năm''
- Bệnh nhân không có vợ con gì sao?
- Có vợ, nhưng vừa li dị. Nãy giờ tôi dùng điện thoại của nó gọi cho vợ nó, nhưng được trả lời 'thuê bao quí khách vừa gọi đang sử dụng dịch vụ chặn cuộc gọi từ số của quí khách ...''
Có lẽ lửa lòng đã tắt, lệ lòng đã vơi ... Nhưng có lẽ người ta hận nhau nhiều vì người ta thương nhau sâu quá...
Vô Thường 2
Bốn giờ mình vào trực, vẫn thấy chị trưởng khoa còn ở lại.
- Chị bàn giao cho em ca này, tuyến dưới chẩn đoán "phù phổi cấp, suy tim, suy thận giai đoạn cuối" đã dùng Isoket và Dobu, rồi chuyển lên. Chị thấy huyết áp thấp quá đã ngưng Isoket rồi.
Mình đưa mắt nhìn thì thấy bệnh nhân đang thở khó nhọc với mask túi.
- Chị đã giải thích bệnh nặng cho người nhà chưa?
- Chưa, nãy giờ bệnh cấp cứu vô liên tục. Em xem nhịp tim bây giờ là 150 nên rất khó đo huyết áp!
Mình hết nhìn bệnh nhân rồi nhìn chị trưởng khoa. Không biết vì lí do gì người ta lại đẩy bác sĩ và bệnh nhân về hai phía đối kháng và đối phó với nhau. Trong khi những bác sĩ chân chính lúc nào cũng cố gắng cùng bệnh nhân vượt qua bao khổ đau bệnh tật, giữ cho bệnh nhân từng hơi thở từng nhịp tim.
Bệnh nhân trước mắt mình rất nghèo, người nhà lại chân phương quê mùa...
- Chị về đi, để đó em coi. Đã 6 giờ chiều rồi.
Nhìn khuôn mặt chị đăm chiêu lo lắng, với từng giọt mồ hôi lặng lẽ rơi mà thương.
Phải chăng ngay giây phút cấp cứu này mới giúp chúng ta hiểu, trân trọng tấm lòng và chuyên môn của người thầy thuốc đang cố gắng để giữ lại mạng sống cho bệnh nhân, và tất cả những thứ còn lại, lương bổng, chức vụ, danh xưng... đều là vô nghĩa và phù phiếm?
Hơn ba giờ sau, bệnh nhân bớt khó thở, và bức rức. Trên Monitor lúc này, huyết áp đã được nâng lên, spO2 đã 94%.
10 giờ đêm, chị trưởng khoa gọi điện vào hỏi thăm : đã ổn chưa em.
Mình cười trả lời : Ổn rồi chị. Và mình nghe có tiếng thở phào nhẹ nhõm mừng vui.
Một giờ sau, bệnh nhân nói thều thào qua mask túi : Bác sĩ ... Bác sĩ...
- Ông đang mệt, hãy nghỉ ngơi đi.
- Tôi bớt mệt rồi.... Cám ơn bác sĩ...
Từ lúc bác sĩ ... bước vô phòng cấp cứu... tôi nhìn bác sĩ suốt. Bác sĩ trẻ quá... căng tràn sức sống ... Bác sĩ ... có một trái tim khỏe mạnh....
- ?
- Tôi ước tôi ... có thể đứng dậy ... chạy tới chạy lui... như bác sĩ.
Mình thấy đôi mắt bệnh nhân ngân ngấn nước. Mình thầm nghĩ trong đầu : Khi người ta mất đi sức khoẻ rồi, người ta mới chịu nhận ra sức khoẻ đáng quí dường bao. Có sức khoẻ là có tất cả.
Nghĩ tới đó bỗng nhiên mình giật mình, tháng ngày qua có bao giờ mình ngừng lại lắng nghe nhịp tim mình đâu.
Mình cứ lăng xăng mà quên cách giữ gìn cơ thể. Thân có an thì tâm mới lạc. Và ngược lại tâm có lạc thì thân mới có an.
Mình là bác sĩ mà còn như thế huống chi bệnh nhân.
Chẳng phải khi mình đi đứng sinh hoạt ăn uống được bình thường là nhờ trái tim hoạt động bình thường?
Bởi thế bạn ạ, trong cuộc sống dù có hối hả đến đâu, cũng nên dành ít phút buổi tối trước khi nhắm mắt ngủ để "lắng nghe lại trái tim" nhé. Đừng để là bệnh nhân rồi mới biết lo biết nghĩ.
"Trái tim cho ta nơi về nương náu
Được quên rất nhiều ngày tháng tiêu điều..."
Trái tim còn khỏe mạnh là còn hạnh phúc.
Khi bạn biết lắng nghe trái tim, bạn sẽ nhận thấy trái tim đã làm việc ngày đêm không ngừng nghỉ. Nó phải bơm liên tục hàng ngàn lít máu cho từng tế bào cơ thể. Vậy mà ... mình chẳng biết ơn, chẳng biết yêu thương trái tim. Mình muốn ăn gì thì ăn, muốn uống gì thì uống, muốn hút bao nhiêu thuốc lá thì hút ... mình chẳng biết trái tim và cơ thể phải hoạt động ra sao với những thứ mình tọng vào đấy.
Chưa kể, trái tim còn phải gánh gồng bao nhiêu thứ hờn giận, ghen tị, thù oán ... Và tham lam.
Có bao giờ bạn chú ý khi mình giận?
Mỗi khi giận, chúng ta thường đỏ mặt tía tai, nhịp tim lại tăng lên.
Và trái tim nào chịu đựng nỗi nếu cứ chồng chất nhiều khổ đau như thế?
Hãy lắng nghe để yêu lại trái tim mình nhé.
Một khi mình đã yêu trái tim của chính mình rồi, mình sẽ biết làm cho trái tim bớt khổ nhọc, biết nên ăn gì uống gì, biết nghỉ ngơi ra sao. Và quan trọng hơn là biết buông bỏ bớt những tập khí tồn tại bấy lâu nay, đó là những sân hận, cạnh tranh và đố kị.
Cuộc sống này mình không cần biết mình sống được bao lâu, mà điều mình cần biết là mình có sống thật sâu chưa?
Mình sống mà có tiếp xúc được với nhiệm mầu của cuộc sống? Có biết lắng nghe lá gan, lá phổi, dạ dày đang hoạt động ra sao?...v..v..
Chỉ cần tiếp xúc được với nhiệm mầu cuộc sống ấy thôi, là tự nhiên mình có hạnh phúc.
Khi mình có hạnh phúc bình an, thì mọi nơi mình đến mình chạm vào đều được như vậy!
Hãy thử tưởng tượng xem nếu đôi mắt, đôi tai, gan, phổi mình có bệnh, mình sẽ ra sao?
Sao còn chưa biết cám ơn người bạn cuộc sống?
Vô Thường 3
9 giờ đêm, mình nhận cấp cứu một bệnh nhân nữ 20 tuổi được chuyển đến trong tình trạng choáng nhiễm trùng đang dùng thuốc vận mạch liều cao.
Người nhà khai : Hai ngày trước nó sốt, nôn ói, có đến khám bác sĩ tư được cho uống thuốc. Sáng nay nó sốt cao hơn, nói sảng, bức rức, vợ chồng tui đưa đi cấp cứu tại trung tâm y tế và chuyển lên đây.
- Cô chú là cha mẹ của bệnh nhân?
- Dạ không. Tui là chú ruột. Ba nó mất lúc nó hai tuổi. Mẹ nó bỏ nó cho vợ chồng tui nuôi, rồi đi biền biệt.
- Chú có biết bệnh nhân bị bệnh gì trước đây không?
- Dạ, vợ chồng tui mần ruộng, không biết chữ, hai năm trước nó sụt cân khám bệnh mới biết tiểu đường và phải chích Insulin gì đó mỗi ngày.
- Tình trạng bệnh nhân rất xấu, tri giác mê sảng, huyết áp tụt. Nãy giờ chúng tôi cấp cứu liên tục nhưng có lẽ không cứu vãn nổi.
- Bác sĩ nói sao tụi tui nghe vậy. Hồi trưa này nó còn rên la đau bụng mà bác sĩ.
Hơn 1 giờ sau khi đến bệnh viện, bệnh nhân mê sâu, được thở máy, được dùng kháng sinh mạnh và vận mạch.
Lúc 2 giờ sáng, bệnh nhân đột ngột ngưng tim. Mình và ê kíp trực xoa bóp tim, dùng Adrenaline.
Gần 3 giờ sáng, người nhà xin ngưng hồi sức và xin cho bệnh nhân xuất viện.
Mình lặng người đi. Giá như mình không phải trực cấp cứu ... Giá như mình không phải nhìn thấy những cảnh mất mát chia lìa đau đớn...
Nhưng biết làm sao được, hễ là con người thì phải có sanh có tử, có đến có đi.
Chú thím của bệnh nhân là nông dân, một chữ bẻ đôi cũng không biết, vậy mà vẫn gánh gồng nuôi dưỡng bệnh nhân trưởng thành. Công nuôi dưỡng bảo bọc nhiều khi còn quí hơn cả công sanh đẻ.
- Mẹ nó theo trai bác sĩ ơi, bỏ nó hồi còn đỏ hỏn à. Vợ chồng tui ...hức hức...âu cũng là cái số của nó mà.
- Thôi đi bà. Đừng khóc nữa. Đâu có biết chắc mẹ nó có theo trai, mà bà nói kẻo mang tội.
Chú bệnh nhân quàng tay qua vai vợ, giọng nói người miền Nam sao mà ... thương quá. Ừ thì người miền Nam luôn là như vậy, sống chân chất, hiền lành và rộng lượng.
Tấm lòng như dòng sông đỏ nặng phù sa, luôn biết tha thứ luôn biết yêu thương.
Mình kể lại câu chuyện này vì trong suốt quá trình cấp cứu bệnh nhân nằm mê sảng, bên cạnh những tiếng rên là những tiếng kêu : Mẹ ơi ... Mẹ ơi...
- Mẹ ơi ... Mẹ ơi ... Mẹ ơi...
Ừ thì chiếc lá nào rồi cũng rơi về cội, trong tim chúng ta bao giờ cũng có Mẹ hiện diện bình yên để mỗi khi đau đớn, mỗi khi gục ngã, mỗi khi kiệt sức trước cuộc đời giông bão vô thường này, chúng ta sẽ cất tiếng gọi : Mẹ ơi!
- Mẹ ơi....
Vô Thường 4
16 giờ chiều : NHẬN TRỰC
Bé Hương y tá hỏi mình :
- Bác có tin con người ta có "số" không?
- Tại sao em hỏi vậy?
- Nhỏ Lan khoa cấp cứu hô hấp đó, mới 25 tuổi đang mang thai con đầu lòng, mấy ngày trước nó bị sốt, trưa nay em nghe nó chết rồi, sốt xuất huyết ác tính. Chết cả mẹ lẫn con.
- ...
Rất lâu sau đó mình mới nói được : Ừ, a tin con người ta có "số". Tự dưng ngày đó giờ đó phút đó chuyện đó xảy ra. Nhưng tin không có nghĩa là chấp nhận và buông xuôi, vì ông bà ta vẫn hay dạy : Đức năng thắng số. Ngày mai của chúng ta tuỳ thuộc vào thái độ sống hôm nay mà!
- Trời ơi, Bác nói gì khó hiểu quá.
- Ừ thì ... Mà thôi ... Chính vì có bất ngờ chúng ta mới có hy vọng và có hứng thú.
- ?
- Chính vì có cái bệnh có tử, chúng ta mới bớt tự đại, tham lam và sân si.
- ?
20 giờ 30 phút :
Một người mẹ tiều tụy đẩy đứa con trai khoãng 40 tuổi vào phòng cấp cứu.
- Nó uống thuốc ngủ tự tử.
30 phút xúc ruột trôi qua. 3 giờ đồng hồ chờ đợi trong mỏi mòn của người mẹ. Cuối cùng bệnh nhân cũng thoát chết. Điều đầu tiên phòng cấp cứu nghe được : - Cứu tôi làm gì? Sao không để tôi chết đi.
Chị y tá nói thầm vào tai mình :
- Nói kiểu vô ơn vậy trời?
Mình mỉm cười. Có mấy ai đi qua phòng cấp cứu biết ơn người bác sĩ đâu? Vì có ai nhận ra rằng : Trong cơn thập tử nhất sanh, người bác sĩ cấp cứu như người mẹ, sanh ra mình lần thứ hai.
- Điều gì làm anh muốn chết?
- Tôi đã mất tất cả. Công ty thì phá sản. Tôi thì chẳng còn danh tính. Tối qua người mà tôi yêu nhất cũng đã bỏ tôi đi ... Chẳng còn gì đáng sống nữa.
- Không. Anh còn một kho báu
- Bác sỹ đừng nói đó là kinh nghiệm.
Rõ ràng là bệnh nhân không đơn giản. Mình mỉm cười, lắc đầu, chỉ tay về phía cửa sổ lờ mờ trong đêm một bóng dáng.
- Chẳng phải mẹ là một kho báu đó sao?
- Ơ ...
- Mẹ gần gũi quá đến nỗi ta chẳng nhận ra rằng ta còn mẹ.
- Bác sỹ ...
Bệnh nhân bắt đầu nấc lên. Mình không hiểu hết giọt nước mắt. Nhưng đối với mình, ai còn khóc được, người đó còn đáng sống.
Có lẽ tình yêu mẹ thầm lặng quá đến nỗi chúng chưa bao giờ cảm nhận rằng mẹ là kho báu qúi giá nhất trên đời.
- Trải qua bao thăng trầm dâu bể của cuộc sống này, khi mà chúng ta đã mệt nhoài, nơi mà chúng ta muốn được trở về nhất đó là mái nhà, người mà chúng ta mong gặp nhất đó là mẹ. Bởi vì mẹ luôn đợi chờ, luôn yêu thương vô điều kiện, và luôn tha thứ tất cả lỗi lầm của chúng ta.
Hãy trở về đi!
00 giờ ...
- Bác, có case chấn thương sọ não.Bệnh nhân nằm đó mê man, máu chảy ra từ mũi, từ lỗ tai, từ mắt. Vết rách da đầu kéo dài từ trán. Chuẩn bị hồi sức tích cực. Người đàn ông chở bệnh nhân vào viện khai : Chúng tôi uống một ít à, rồi cùng chạy về. Mỗi người một xe. Thì đột ngột một chiếc xe ngược chiều đâm vào, bạn tôi té xuống và ...
Và ... cái chết đang được đếm lùi từng giây. Xuất huyết não.
Đôi khi mình vẫn tự hỏi : rượu bia có ma lực gì, mà hấp dẫn người ta đến thế? Nhưng ngay như Thượng Đế còn tôn trọng quyền tự do lựa chọn của mỗi con người, thì mình là ai mà phải nặng lòng về những điều như thế? Có vô ích không?
Uống một ít rượu. Chạy rất chậm mà ....
Mình ngước mắt lên nhìn đồng hồ, 01 giờ, trên phố đã khuya lắm rồi, vậy mà mình vẫn còn nghe những tiếng xe hú ga lướt ầm ầm trong đêm.
- Mạch bằng không, huyết áp bằng không. Chẳng phải cả cuộc đời này rồi sẽ bằng không?
Hơn 45 phút hồi sức không hiệu quả. Đành buông.
Sống chỉ có một lần, làm sao quay trở lại để sửa những lỗi lầm bây giờ?
Mình bất chợt rùng mình. Những cơn gió đêm loáng thoáng lạnh.
02 giờ sáng ...
Lại là một người đàn ông. Ông ta khó ngủ vì quá đau đầu. Ông ta chịu không nỗi phải đến bệnh viện, xin một liều thuốc ngủ, nếu không đầu ông ta sẽ nổ tung mất.
Mình chợt nhận ra, ngủ chẳng dễ dàng chút nào. Càng già, người ta càng khó đi vào giấc ngủ. Và giấc ngủ càng ngắn lại.
Chẳng phải hơn nửa những bài hát của Trịnh là lời ru. Ru nhau vào giấc ngủ. Để rồi khi tỉnh giấc mới nghiệm ra mình ngủ quá sâu. Cần phải thức.
- Chích 1 liều seduxen nhe Bác.
Chích để được gì, ngoài kia trời đã bắt đầu sáng. Mình nghĩ thế trong đầu nhưng lại nói với y tá : Ừ chích đi em!
Thời đại này, là thời đại của thuốc ngủ, thuốc Viagra, thuốc trợ tim và thuốc chống loét dạ dày ....
Dường như càng ngày con người càng phụ thuộc vào thuốc do chính con người tạo ra. Rồi từ đó mê mải...
03 giờ...
Giờ thân nhiệt hạ xuống thấp nhất, ngủ sâu nhất. Vậy mà tiếng la của bệnh nhân làm cả phòng thức giấc. Vẫn là đàn ông, khoãng ngũ tuần :- Đau quá, chích thuốc cho tôi ngay...
Rõ ràng chỉ là rối loạn tiêu hoá nhẹ, nhưng bệnh nhân lại rên la dữ dội.
Mỗi con người có hoàn cảnh sống khác nhau, và vì thế chịu đựng những ngưỡng đau rất khác nhau. Mình nghĩ, có lẽ ông bệnh nhân béo phì, mặt đỏ gay gắt này có một địa vị nhất định trong cuộc sống, nên mới có cái kiểu la hét và ra lệnh như thế.
Tiếng la ông ta làm hốt hoảng cho bà cụ 80 tuổi nằm kế bên. Bà cụ bị suy tim, rung nhĩ đáp ứng thất nhanh. Bà vào cơn mệt khó thở .... Mình buộc phải cấp cứu thêm một lần nữa bệnh nhân mà đã được điều trị ổn định, đang đợi chuyển khoa tim mạch.
Có người lớn lên từ nỗi đau. Có người đánh mất mình trong những nỗi đau. Có người dùng nỗi đau của mình để gây chú ý, để được quan tâm, để thõa mãn cái tôi. Họ không cần biết sự chịu đựng của người xung quanh. Họ chỉ biết họ. Họ là trung tâm.
07 giờ sáng ...
- Cả đêm mất ngủ hả em. Bác sỹ trưởng khoa nhìn mình xanh xám mà thông cảm khi giao ban.
Mình khẽ trả lời : Không, em vẫn ngủ trong lúc thức anh ạ!
Ừ thì, có bao nhiêu người biết mình đang ngủ trong lúc thức?
Vô Thường 5
0 giờ
Một người đàn ông đến cấp cứu vì đau quặn bụng. Khi mình đến khám, ông ta cứ luôn miệng nói : Tôi quen anh giám đốc A. Tôi có làm ăn với chị trưởng phòng B. Có lẽ do ông ta nghĩ rằng, khi nói ra những mối quan hệ ấy, mình sẽ làm việc chu đáo hơn. Mình đã đáp lời rằng :
- Anh có thể thôi nói tên và chức vụ của người khác. Anh hãy nói về chính anh đi, tên, chức vụ và bệnh của anh.
Ông ta trố mắt ra nhìn mình, phải mất vài phút sau ông ta mới có thể bắt đầu khai bệnh.
Trong cuộc sống hàng ngày, chúng ta cũng hay như vậy, bạn nhỉ? Cứ vỗ ngực tự hào chứng tỏ với nhau rằng : tôi là con ông D, cháu bà C, tôi quen biết ông E và có mối quan hệ thân thiết với bà F, thay vì chúng ta nói về chính mình.
Nhưng một người trưởng thành thật sự lại là người luôn tự đứng vững trên đôi chân mình, can đảm chịu trách nhiệm về cuộc sống của mình, không dựa vào ai cả, không đổ thừa ai cả.
---
0 giờ 30 phút
Một người phụ nữ 70 tuổi, được đưa đến phòng cấp cứu trong tình trạng suy kiệt nặng, da xanh niêm nhạt, thở ngáp cá, toàn thân khai mùi phân dãi. Khi mình xử trí cấp cứu xong, mình hỏi hai người con gái ăn bận rất bảnh bao và thơm tho : Bệnh nhân bị bệnh gì trước đây, điều trị ở đâu, và diễn tiến nặng bao lâu rồi?
Mình đã ngỡ ngàng khi nhận được một câu trả lời : Bệnh tim mạch và u hạch gì đó không rõ, mẹ tôi đã khó thở cả tháng nay rồi, nhưng tôi nghĩ không sao nên không đưa đi khám bệnh.
- Hai chị là con ruột?
- Ừ con ruột.
Mình im lặng thở dài khi kết quả xét nghiệm và MSCT trả về là bệnh Lymphoma ác tính di căn não, di căn phổi, đái tháo đường, suy thận... Làm sao mà cứu chữa? Mẹ thì chỉ có một trên đời.
Tuần trước mình có đi dự đám tang của một bệnh nhân rất thân. Và đã chứng kiến những giọt nước mắt ăn năn của người con út.
- Bác sĩ biết sao không, cả bốn tháng nay tôi chưa gặp mẹ, dù nhà tôi và nhà mẹ cách có vài bước chân. Ai ngờ trưa hôm thứ 7, nhận điện thoại báo mẹ đã mất rồi... Giá như tôi ...
Thật, càng lớn tuổi, mình càng sợ trực cấp cứu. Không phải vì sức khoẻ vì chuyên môn hay vì áp lực phải tiếp xúc phơi nhiễm với những bệnh lây nhiễm hay vì có thể bị hành hung bất cứ lúc nào. Mà vì cứ phải chạm vào thật sâu bên sau mỗi con người dù mình không muốn...
1 giờ sáng
Bệnh nhân nam 23 tuổi, cơ thể gầy teo, nấm trắng đầy miệng đến cấp cứu vì tiêu chảy. Khi mình giải thích tình hình bệnh và đề nghị nhập viện thì bệnh nhân không chịu vì không có tiền.
- Em điện thoại kêu ba mẹ vào viện đi.
- Ba mẹ em li dị hồi em còn nhỏ xíu. Em sống với bà, mà bà ở tuốt dưới Vĩnh Long, em nói thiệt, em bị nghiện ma tuý đá và bị nhiễm HIV.
- Nhưng nếu em không nằm viện thì phải làm sao?
- Em cũng không biết nữa.
Nhìn cơ thể bệnh nhân chi chít những hình xăm, mái tóc nhuộm vàng khè ... sao mà khác quá với cách bệnh nhân trả lời.
- Em chỉ nghĩ mình đau đến đây để bác sĩ cấp cứu...
Mình lại thở dài, dù tiếng thở dài chẳng làm đêm ngắn lại. Phần lớn những người sa ngã và lầm lạc thường được lớn lên trong gia đình không có hạnh phúc, cha mẹ ly dị, hay nghiện rượu, cờ bạc và thuốc lá. Có bao giờ mỗi bước chân đi, mỗi quyết định trong cuộc đời, chúng ta đều cẩn trọng?
Sanh con rất dễ, nhưng nuôi dưỡng con lại rất khó! Khó vô cùng.
2 giờ sáng
Một thanh niên sỉn rượu đến để may những vết thương vùng mặt và lưng do bị chém. Khi điều dưỡng hỏi phần hành chánh, thì anh ta nạt nộ đập bàn : Sao không khâu liền đi, cứ hỏi mấy cái vớ vẩn làm gì?
- Muốn khâu thì phải làm hồ sơ khai tên tuổi bị đánh ở đâu chứ, rồi còn phải kí tên yêu cầu khâu chứ.
- t*o đ* khai. Bây giờ t*o hỏi tụi mày có khâu không thì bảo? Tụi mày có tin t*o chém tụi mày bây giờ không?
Mấy anh bảo vệ nghe ồn ào, báo ngay cho công an. Và thanh niên sỉn rượu vừa thấy bóng công an lập tức bỏ chạy. Mới đó còn hùng hổ đòi đâm đòi chém ...
Thật, những người có xu hướng hung bạo và dễ kích động thường là những người sống trong sự sợ hãi và yếu đuối.
Vì sao khi đi trên phố mấy thanh niên trẻ hay nẹt bô rồ ga? Vì sao giữa đám đông mấy người trung niên kia ăn bận diêm dúa trang điểm cầu kì?
Bởi vì trong sâu thẳm họ khát khao được chú ý, khát khao được công nhận... nhưng họ chẳng có gì đặc biệt, buộc họ phải hành động như thế. Họ lạc loài!
3 giờ sáng
Một người đàn ông, 50 tuổi được đưa vào cấp cứu vì đau đớn vùng hạ sườn phải. Ông ta la hét inh ỏi :
- Bác sĩ đâu rồi? Tụi bây chết hết rồi hả? t*o vào bệnh viện cả tiếng rồi mà chẳng thấy tụi bây đâu...
- Bác sĩ đây, anh mới vào mà, y tá còn chưa kịp lấy dấu hiệu sinh tồn...
Người nhà vội nói bệnh nhân và quay qua nói với mình : Bác sĩ thông cảm, tại ảnh bệnh ung thư đường mật di căn gan, di căn hạch giai đoạn cuối rồi nên đau đớn và hay la hết. Bệnh Viện C đã cho về, khuyên gia đình, bệnh nhân muốn ăn gì thì cứ cho...
Đêm dường như sâu hơn với tiếng thở dài.
Nỗi đau niềm thống khổ là có thật, luôn hiện diện bên trong mỗi con người. Ai cũng đau cũng khổ, có người nhờ nỗi đau mà vượt lên được chính mình, tìm ra được con đường giải thoát và an lạc, nhưng cũng có người bị chết chìm trong đó.
Lẽ thường, khi người ta gần đến bên kia con dốc cuộc đời, cận kề cái chết, người ta sẽ buông bỏ hết những sân si, người ta sẽ chấp nhận và mỉm cười... Đằng này ...
Bốn giờ sáng
Một người phụ nữ đến cấp cứu vì đau đầu ngủ không được. Trong khi mình đang viết bệnh án thì nghe bà ta kêu lên : Chú bác sĩ và cô y tá kia, mau trả điện thoại lại cho tôi.
- Bà coi lại cẩn thận đi, tụi con đâu có lấy điện thoại của bà.
- Cô nói gì? Chỉ có cô và chú bác sĩ kia lại gần tôi... Không cô thì chú kia lấy. Báo bảo vệ hay công an ngay đi.
Bệnh nhân ngồi bật dậy, khác với lúc mới vào nhăn nhó khó chịu mệt mỏi.
- Ôi mẹ ơi, mẹ nói cái gì kì lạ vậy? Con giữ điện thoại của mẹ đây. Tại con đi đóng tiền tạm ứng nhập viện nên mẹ không biết.
- Vậy hả? t*o tưởng hai đứa này nó ăn cắp.
Bé Khánh vừa định lên tiếng, mình vội ngăn lại và thì thầm : Thôi bỏ đi em.
Mình nhớ một câu chuyện trong Phúc Âm, có người đến hỏi : Nếu ai đó tát vào má con thì sao? Chúa Giêsu đã trả lời : Con hãy đưa luôn má còn lại cho người ta tát. Và nếu có ai xin con cái áo khoác bên ngoài, con cũng hãy cởi luôn cái áo khoác bên trong mà cho.
Thường chúng ta chỉ đến với Thượng Đế khi bị đau khổ, mất mát, muốn mà chưa được...
Và khi chúng ta bị ức hiếp bị bắt nạt, chúng ta mong là luật công bằng, luật nhân quả được thực thi.
Nhưng Thượng Đế luôn im lặng. Ngài dạy : Hãy tha thứ, hãy cho đi nhiều hơn.
Bởi chỉ những người yếu đuối, thiếu thốn, bị bỏ rơi ... mới dùng đến bạo lực và đi xin.
Ngài Đạt Lai Lạt Ma từng nói : Cây lúa nào hạt non hạt lép thì nó đứng thẳng vươn cao. Còn những cây lúa nặng trĩu hạt luôn oằn mình xuống dưới thấp.
Cái Tôi của ai nhỏ bé thì tâm lượng người đó mênh mông!
Sửa bởi lucylady: 03/07/2015 - 11:08